[Mừng SN Lâm Kính Ngôn 2019] [Lâm - Phương] Bạn xấu tuyệt nhất

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
8,080
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#1
Katakara chỉ là người post dùm…..



[Lâm - Phương]
Bạn xấu tuyệt nhất

Đồng nhân Toàn Chức Cao Thủ​

Tác giả: Không tìm được.
Thể loại: Hướng nguyên
Edit: @Diệp Hoa vui vẻ
Beta: @Vịt Xinh Xắn
Tình trạng: Hoàn



Bạn bè, khi tôi với anh 1 giây là bạn.

Bạn bè, khi tôi với anh 1 đời là bạn.

Nếu hỏi Phương Duệ, hắn và Lâm Kính Ngôn có phải là bạn bè không, hắn nhất định sẽ vô cùng chán ghét mà trả lời “Ai là bạn với tên lưu manh giả danh trí thức ấy chứ.” Lâm Kính Ngôn ngồi bên cạnh cùng cực bất dắc dĩ mà nói chen vào “Phương Duệ à, anh thật sự không phải lưu manh.”

Nếu hỏi Phương Duệ về vị trí của Lâm Kính Ngôn trong lòng mình, hắn nhất định sẽ nghiêm túc mà trả lời rằng “Rất quan trọng, vô cùng vô cùng quan trọng luôn.”

Phương Duệ ra mắt ở Hô Khiếu vào mùa giải thứ năm, nhưng rất ít người biết trước đây hắn xuất thân ở trại huấn luyện Lam Vũ, lại chơi khí công sư.

Phương Duệ là người ở thành phố G, IQ cao mà EQ cũng cao nốt. Không nói tới thành tích, hắn chơi game rất được, nhanh chóng bị Ngụy Sâm xách từ trong game vào trại huấn luyện. Hắn cũng vui vẻ trải nghiệm một cuộc sống khác, không quản ba mẹ hắn có giận tím mặt mày, hắn một ngày cũng không ngừng nghĩ, ra sức luyện tập, như thường đạt tới hạng nhất.

Phương Duệ tuy là người thích khoa tay múa chân, nói chuyện zâm zâm, thế nhưng skill dẻo miệng lại max level, hơn nữa còn là một thiếu niên với tuổi trẻ căng tràn nhiệt huyết, nên hắn nhanh chóng hòa nhập vào tập thể Lam Vũ, làm cho đồng chí Trịnh Hiên luôn “gặp sao yên vậy” bên cạnh phải gào lên đố kỵ

“Ghen ăn tức ở cái khỉ, ai lười tự chịu.”

Phương Duệ nhe răng cười hì hì, vô cùng tự nhiên ôm lấy bả vai người kia, Trịnh Hiên lười biếng nhấc mi mắt lên trừng hắn nhưng không gạt tay hắn ra. Là Trịnh nhà ta lười cử động đó mà.

Đúng vậy, Phương Duệ hắn ở Lam Vũ chính là vô tư như thế.

Con người hắn thông minh, lại có tài năng thiên phú, luôn được nhiều người quý mến. Tuy ở trong trại huấn luyện Lam Vũ cũng có một người chơi khí công sư như hắn tên là Tống Hiểu, nhưng hắn vẫn luôn ôm ấp hi vọng được vào chiến đội, ra mắt Liên minh.

Bất ngờ, Ngụy Sâm giải nghệ, Phương Thế Kính tiếp nhận vị trí đội trưởng, báo chí đưa tin Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên sẽ được ra mắt. Lúc đó, Phương Duệ biết cơ hội của hắn đến rồi.

Thiếu niên mười sau tuổi biết hắn muốn cái gì, lặng lẽ giải quyết chuyện trường lớp, đem mọi thứ cần thiết gom gọn vào vali hành lý chuyển đến ký túc xá Lam Vũ. Hắn tự nhủ với mình rằng phải nỗ lực hơn nữa để trở thành người tiếp theo được trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp sau song hạch.

Mùa giải thứ ba kết thúc, thời đại mà Lam Vũ mong chờ cuối cùng cũng đến.

Khi Phương Duệ được quản lý gọi lên văn phòng, hắn trong lòng ngập tràn vui mừng và hi vọng. Hắn cố gắng kềm chế cảm xúc, điều chỉnh nét mặt thật nghiêm túc rồi đẩy cửa phòng quản lý bước vào. Lúc này Dụ Văn Châu cũng có mặt, trên tay cầm 1 quyển sổ gõ nhè nhẹ lên mặt bàn.

“Tiểu Phương, đến rồi à, mau ngồi xuống đi”

Phương Duệ ngoan ngoãn ngồi xuống, quản lý nói với hắn một đống chuyện tào lao trên trời dưới, cuối cùng mới đến đề tài chính: “Tiểu Phương, trình độ kĩ thuật của em thật sự rất tốt nha.”

“Cảm ơn quản lý.”

Tuy Phương Duệ ngại ngùng gật đầu nhưng vẫn không giấu được nụ cười rạng rỡ.

“Nhưng mà. . .” Quản lý thoáng ngồi thẳng lên, “Sau khi câu lạc bộ thảo luận, chúng tôi nhận thấy em không thích hợp với Lam Vũ. Có điều chúng tôi tin rằng với năng lực của em, sẽ có nhiều chiến đội khác coi trọng. . .”

Sau câu đó, một chữ Phương Duệ cũng không nghe lọt. Hắn không cam lòng quay đầu nhìn về phía Dụ Văn Châu, lần đầu tiên trong đôi mắt trong suốt của hắn ánh lên tia bàng hoàng cùng thất vọng.

Dụ Văn Châu tránh khỏi cái nhìn của hắn, giọng nói vẫn vang lên đều đều như trước.

“Ừ, Lam Vũ cần một khí công sư chính trực như nguyên thủy.”

Vậy là xong.

Hắn bị vứt bỏ.

Phong cách chơi zâm bị vứt bỏ.

Thế giới của thiếu niên vô tư không lo không nghĩ đã hoàn toàn sụp đổ, trước mắt nhìn thấy tương lai tươi đẹp mình hằng ước vỡ vụng thành từng khối, bên tai vang lên âm thanh đổ nát, hắn cảm nhận được từng mãnh vỡ sắt nhọn lúc này từng giờ từng khắc đâm vào trái tim hắn đau nhói.

Liều chết cố gắng lên chiến đội hóa ra chỉ là ảo tưởng nực cười của hắn, rốt cục hắn chỉ là một thằng hề sống chết bám lấy bóng tối vô tận mà thôi.

Nơi nào dành cho hắn?

Từng đêm lại từng đêm không chợp nổi mắt, hắn ở trong ký túc xá trùm chăn yên lặng mà khóc, ban ngày hắn vẫn tham gia huấn luyện như thường, giả bộ như không có chuyện gi xảy ra, trong thâm tâm lại đếm từng giây từng phút còn lại trước khi đồng hồ điểm giờ chết của hắn.

Hắn sẽ chết mất.

Vào ngày cuối cùng trước khi phải rời khỏi câu lạc bộ, hắn nhận được một cuộc điện thoại xa lạ đến từ thành phố N.

“Xin chào, tôi là Lâm Kính Ngôn, đội trưởng chiến đội Hô Khiếu. Chúng tôi có hứng thú với cậu, cậu có muốn chuyển đến Hô Khiếu chúng tôi không?”

Trong nháy mắt Phương Duệ như thể đứng bên bờ sinh tử nắm được một nhánh cây cứu vớt, dốc toàn lực bỏ lên khỏi vực thẳm, vành mắt hắn lập tức đỏ hoe.

Tìm được rồi, cuối cùng cũng tìm được rồi.

Sau đó Phương Duệ lập tức kéo chiếc vali lớn, một mình đến Hô Khiếu. Lâm Kính Ngôn đích thân đi đón hắn, anh nghĩ: “Một cậu bé bị chiến đội vứt bỏ như thế quả thật rất đáng thương.”

Lúc giới thiệu và sắp xếp chỗ ở cho hắn, Lâm Kính Ngôn có nói về kế hoạch của chiến đội. Chiến đội đào hắn về là muốn cậu chuyển nghề sang chơi lưu manh, sau này sẽ là người kế thừa của Lâm Kính Ngôn, tiếp nhận Đường Tam Đả. Phương Duệ nghe xong liền im lặng, không gật đầu cũng không phản đối.

Nói chuyển nghề thì cứ chuyển nghề thôi. . . Dù sao đi nữa. . . Hắn cũng không còn gì để mất.

Thế là Phương Duệ bắt đầu quá trình cực khổ đổi nghề luyện tập lại từ đầu để chơi lưu manh.

Phong cách cá nhân của Phương Duệ vẫn tiếp tục duy trì đấu pháp bỉ ổi, lén lút bên này, dụ tình bên kia, lăn người, bò thấp zâm đãng không đổi, câu lạc bộ Hô Khiếu lại mong muốn hắn có thể đánh chính diện, mạnh mẽ lao lên như Đường Tam Đả trước giờ. Trong những buổi train nội bộ, đấu pháp của hắn thường làm mọi người không bắt được, cuối cùng dẫn đến tiết tấu rối loạn hết lên.

Các đội viên của chiến đội ai từng luyện tập qua với hắn đều bày tỏ ý kiến về lối chơi lưu manh trở nên bỉ ổi, zâm đãng như vậy thật quá khó coi, thật không thể tưởng tượng, không thể chấp nhận Đường Tam Đả của tương lai trở thành như vậy được.

Bọn họ tuyệt đối không thể ngờ rằng Hô Khiếu quyết định sẽ chọn phong cách bỉ ổi thế này làm đấu pháp, rồi càng ngày càng cố gắng phát huy.

“Em có muốn thử chơi đạo tặc không? Phong cách của em tương đối phù hợp với lối chơi của đạo tặc đó.”

Sau một thời gian quan sát Phương Duệ, Lâm Kính Ngôn cảm thấy phong cách này của Phương Duệ quả thật có chút đặc biệt. Lâm Kính Ngôn không cho là có vấn đề như những người khác, đội trưởng như anh lại cam lòng bắt đầu tự thay đổi bản thân mình để dung hòa với đấu pháp của Phương Duệ, sống chết cũng không muốn Phương Duệ thay đổi phong cách.

Phương Duệ nghĩ, dù sau cũng đâu phải chưa từng đổi nghề, bây giờ có đổi thêm lần nữa cũng có gì to tát đâu, miễn sao hắn có thể làm được điều mình thích, được chơi đấu pháp mình thuận tay nhất. Thế là Phương Duệ vui vẻ chuyển nghề để rồi trở thành đệ nhất đạo tặc.

Quỷ Mê Thần Nghi, một trận thành danh.

Lâm Kính Ngôn cảm thấy một mầm non tốt như vậy mà phải đợi đến khi anh giải nghệ thì thật là bất công, sau đó Lâm Kính Ngôn liền kéo Phương Duệ vào phòng nghỉ của đội trưởng.

“Duệ à, em có muốn ra mắt trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp không?”

“Muốn!” Phương Duệ lập tức trả lời. Hắn mong đợi muốn chết, cơ hội đến như thế này làm sau hắn có thể bỏ qua chứ.

Ngày hôm sau, hắn liền được chuyển đên ngồi cạnh Lâm Kính Ngôn.

Chiến thuật của Hô Khiếu luôn xoay quanh Đường Tam Đả vì đó là át chủ bài của họ, đương nhiên đó là một Đường Tam Đả kiên cường, chính trực. Mà Phương Duệ lại không phối hợp được, hắn cứ chạy bên này rồi trốn sang bên nọ, lượn lờ khắp nơi, bày ra đủ thứ tư thế kì dị khó coi, ở trong đoàn đội nhìn thật sự xấu hổ. Cứ train mãi cũng không cách nào hòa nhập với đấu pháp chung được.

Phương Duệ càng ngày làm cả đội bối rối.

“Em có thể đừng chạy loạn như thế nữa không!”

Có một ngày Lâm Kính Ngôn không kềm được, tức giận mắng hắn 1 hơi, mắng xong nhìn lại thấy cậu bé trước mặt uất ức cắn chặc môi, hướng đôi mắt đỏ hoe nhìn về anh.

“Em không có kém tới vậy đâu.”

Lâm Kính Ngôn mềm lòng. Rốt cuộc vẫn chỉ là một đứa trẻ phải chịu ủy khuất, đã lâu như vậy rồi vẫn không biết phải làm sao mới được.

Anh đưa tay vén sợi tóc của Phương Duệ, một lần nữa ngồi xuống trước máy tính.

“Chúng ta đánh một trận nhé!”

Tuy Lâm Kính Ngôn hằng ngày vẫn còn mắng Phương Duệ không biết cách phối hợp, nhưng các đội viên khác lại phát hiện, Đường Tam Đả dần dần không còn đánh chính diện sắc bén như xưa mà bắt đầu trở nên khéo léo đẩy đưa, dụ tình. Sau đó thật sự đã có thể phối hợp mượt mà được với một Quỷ Mê Thần Nghi bỉ ổi. Thế là hạch tâm của chiến đội Hô Khiếu từ một biến thành hai.

“Đội trưởng.” Một ngày nọ sau khi kết thúc buổi huấn luyện, Phương Duệ đột nhiên kéo lấy Lâm Kính Ngôn, gọi một tiếng.

“Hử?”

“Anh quả nhiên là tsundere muốn chết.”

“Haha.”

Mùa giải thứ năm Phương Duệ toại nguyện được ra mắt, tổ hợp tội phạm danh tiếng vang xa, vừa ra mắt lập tức trở thành ngôi sao trong nghề đạo tặc. Trách nhiệm trong đội có Lâm Kinh Ngôn gánh vác, Phương Duệ lại trở về thành cậu thiếu niên không lo không nghĩ, vô tư như trước.

Khi giao lưu với fan, Phương Duệ phàn nàn một câu làm MC khóc không ra nước mắt.

“Tại sau mọi người lại gọi tụi tui là tổ hợp tội phạm, tui rõ ràng là đáng yêu như thế này cơ mà, hãy nhìn vào đôi mắt chân thành của tui nè.”

Phụt.

“Đúng, đúng, đúng, em là đáng yêu nhất” Lâm Kính Ngôn phun nước, một bên cố gắng nhịn cười, một bên mở miệng giảng hòa “Nhân đây anh cũng xin đính chính, nhân vật anh chơi nghề lưu manh chứ không phải anh là lưu manh nha, anh đây là đội trưởng đáng tin cậy nhất của em.”

Phía dưới sân khấu cười rộ.

Nhưng không có cái gì là hoàn mĩ. Ví dụ như tổ hợp tội phạm mãi vẫn không đánh vào được trận chung kết, vẫn mãi không thể bước lên sân khấu của trận chiến cuối cùng để chạm đến vinh quang. Trong khi đó trạng thái của Lâm Kính Ngôn bắt đầu trượt dần còn Phương Duệ bắt đầu tích lũy được kinh nghiệm, dần bước vào thời kỳ đỉnh cao của sự nghiệp.

Hắn cố gắng thêm chút nữa để bù lại cho anh, nỗ lực thêm chút nữa để níu kéo lại bước chân sắp phải rời đi của anh.

Trận thứ 2 trong vòng chung kết, Hô Khiếu lại một lần nữa không có duyên với sân đấu chung kết vinh quang kia. Phương Duệ nghiến răng tiếc nuối. Lâm Kính Ngôn nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay đang nắm chặt của hắn, rồi lần lượt mở từng ngón từng ngón tay hắn ra sau đó dùng khăn nóng phủ lên.

“Em căng thẳng quá rồi. Thoải mái chút nào, thi đấu là phải thế mà”.

“Cho dù đó là việc anh giải nghệ thì em cũng phải thoải mái sao?” Phương Duệ ngẩn đầu, tức giận trừng mắt nhìn Lâm Kính Ngôn.

“Vẫn còn sớm mà.”

Lâm Kính Ngôn vẫn còn ở bên cậu.

Nhưng không ngờ sau đó, trên sàn đấu Ngôi Sao Hội Tụ, đệ nhất lưu manh Lâm Kính Ngôn bị hậu bối lấy hạ khắc thượng.

“Đù má, tên Đường Hạo này làm như vậy, sau này anh còn mặt mũi nào lăn lộn ở Hô Khiếu.”

Lâm Kính Ngôn kéo Phương Duệ đang sắp sửa nhảy tới băng ghế Bách Hoa liều mạng cùng Đường Hạo ngồi trở về ghế. Lâm Kính Ngôn hiểu, Đường Hạo giống như Phương Duệ thứ hai vậy, bị chiến đội vứt bỏ, điên cuồng cố gắng, tìm kiếm cơ hội để chứng minh năng lực của bản thân mình. Chỉ là Lâm Kính Ngôn xui xẻo bị đem ra làm kẻ lót đường mà thôi.

“Em yên tâm đi, chiến đội Hô Khiếu sẽ không quá tuyệt tình với anh đâu”

Vâng, phải rồi, Hô Khiếu không có tuyệt tình đâu, chỉ là lịch sự đuổi đi đội khác thôi.

Phương Duệ là người cuối cùng nhận được tin. Đến khi hắn biết thì Lâm Kính Ngôn đã kéo vali ra đến cửa lớn. Hắn vội vàng túm lấy tay anh kéo lại.

“Trả lời em.” Phương Duệ gằn từ chữ đầy uất nghẹn, “Anh hiện đã bị ép đi như vậy cũng không có ý kiến gì sao?”

“Bá Đồ vốn đã sớm liên lạc với anh.” Lâm Kính Ngôn như trước vén mấy sợi tóc dính trên gương mặt đã có phần trưởng thành của Phương Duệ, xoay người bước đi.

Trước sau như một, anh đối với mọi thứ vẫn cứ nhẹ nhàng như gió thoảng.

Lúc Đường Hạo chuyển đến được chào đón nồng nhiệt, Phương Duệ viện cớ bận không đi đón. Lúc Nguyễn Vĩnh Bân cùng mọi người quay về, tìm thấy hắn một mình ngồi ở quán nướng nhỏ, trước mặt là một chai bia đã cạn, gục đầu say đến không còn ý thức.

Phương Duệ bị Nguyễn Vĩnh Bân túm lấy cổ áo, vỗ vào mặt rồi nghiến răng mà hỏi:

“Cậu có nhớ mình là đội phó của Hô Khiếu không?”

Phương Duệ đột nhiên rơi nước mắt, hắn đẩy Nguyễn Vĩnh Bân ra, loạng choạng đứng dậy rồi lảo đảo đi về câu lạc bộ.

“Nhớ.”

Dĩ nhiên nhớ rồi. Chính vì nhớ cho nên hắn phải thay Lâm Kính Ngôn nhận lấy trách nhiệm gánh vác đội ngũ, duy trì chiến đội mà họ đã dành trọn thanh xuân, dành trọn tình yêu này chứ.

Ngay sau đó, trong đoàn đội liền xuất hiện sự không hòa hợp giữa cũ và mới. Thế hệ trước lấy chơi zâm làm đấu pháp, thế hệ sau có phong cách chính diện, mạnh mẽ. Đội trưởng Đường Hạo không chịu phối hợp, không chấp nhận nhượng bộ khiến cho đoàn đội liên tục xuất hiện những xung đột. Phương Duệ đành đi tìm ông chủ để nói chuyện.

Trình bày xong, ông chủ mỉm cười trêu chọc: “Tiểu Phương à, lão Lâm chiều chuộng cậu đến hư rồi. Lớn thế này tình tình vẫn còn trẻ con nha. Phải ra dáng tiền bối một chút đi chứ!”

Phương Duệ ngẩn người, cảm giác cay đắng dâng trào lên. Đúng rồi, hắn đã bị anh chiều đến hư rồi, hắn đã quên mất, trong đoàn đội thì đội phó như hắn phải phối hợp với đội trưởng chứ không phải đội trưởng nhường nhịn phối hợp với hắn.

“Tôi đã hiểu rồi, ông chủ đã nói thẳng như vậy tôi còn không hiểu thì thật mất mặt quá.”

Phương Duệ cười hì hì trả lời, trên mặt biểu hiện vô cùng thẳn nhiên, toàn bộ buồn bực không cam, khó ở của thiếu niên đều chôn sâu tận đáy lòng.

Hắn rất phẫn uất, trong lòng tràn ngập buồn phiền, chua xót nhưng hắn không dám gọi cho Lâm Kinh Ngôn. Hắn tự nhủ rằng không thể cứ dựa dẫm vào anh ấy mãi được.

Phương Duệ cố gắng thay đổi bản thân để phối hợp với đội trưởng Đường Hạo, cố gắng để hòa nhập vào tiết tấu chung của đoàn đội. Rồi một lần nọ ở trong game, Phương Duệ nhìn thấy Trương Giai Lạc tái hợp cùng Tôn Triết Bình, tạo dựng lại Phồn Hoa Huyết Cảnh, trong lòng lại dâng lên biết bao cảm xúc khó tả.

Đường Hạo thật sự không biết cách phối hợp, mãi không bắt được tín hiệu thiện ý của đội phó nhà mình, hệ thống chiến thuật của Hô Khiếu hoàn toàn sụp đổ. Phương Duệ không để tâm, cho dù có bị nghi ngờ, có bị cô lập cũng không đáng kể, chỉ cần không phải là một lời vứt bỏ như trước kia.

Nhưng hắn thất vọng rồi.

Lâm Kính Ngôn là người đầu tiên chỉ bằng mấy chữ trên Weibo cảm nhận được tâm trạng của hắn đang không ổn, anh liền quan tâm hắn bằng giọng điệu thân thiết như xưa.

Hắn rời đi, chuyển nhượng đến Hưng Hân, một lần nữa chuyển nghề. Trong lòng Phương Duệ, biến động lớn như vậy cũng không quan trọng bằng việc không còn có thể giữ liên lạc với Lâm Kính Ngôn.

Ngày Lâm Kính Ngôn tuyên bố giải nghệ, trớ trêu thay cũng là đúng vào trận Hưng Hân hắn đánh bại Bá Đồ. Khi nghe tin, hắn trở nên trầm mặc, đẩy cửa phòng họp báo sau trận rồi đi ra ngoài.

Đúng như hắn dự đoán, Lâm Kính Ngôn ở đường hầm dành cho tuyển thủ, anh đứng đó chờ hắn. Anh không nói gì, chỉ vuốt tóc hắn như trước giờ không hề thay đổi, sau đó bình thản nở một nụ cười.

“Tương lai vẫn còn rất dài.”

“Sau này tất cả phải nhờ vào em rồi.”

Chuyện giải nghệ Lâm Kính Ngôn vốn đã nghĩ thông. Chuyển tới Bá Đồ, có chăng chỉ là không can tâm mà thôi.

Mọi chuyện đã rồi, không thể thay đổi.

Về đến Hưng Hân, Phương Duệ một mình trốn lên sân thượng khu nhà Thượng Lâm Uyển mà Trần Quả thuê cho thành viên chiến đội ở. Giọng ca của Trần Dịch Tấn (Eason Chen) với ca khúc Bạn Thân (最佳损友 – Bạn Xấu Tuyệt Nhất) được phát đi phát lại, âm điệu trầm bổng du dương, từng lời từng chữ như đâm vào trái tim khiến hắn bật khóc lúc nào không hay.

Nếu sớm biết sẽ biệt li / bạn tôi ơi/ gặp gỡ để làm gì,

Từng ngày bên cạnh nhau / đã hiểu rồi/ sau mỗi người một nẻo,

Ngoài bạn ra chẳng có ai/ làm cho tôi / nước mắt lưng tròng.

Trần Quả đi lên sân thượng tưới hoa, nhìn thấy Phương Duệ ngồi xổm trong một góc, nhạc từ loa vẫn phát ra đều đều, tiếng Quảng nàng nghe không hiểu. Buổi tối, sân thượng thiếu ánh sáng, nàng không nhìn rõ mặt Phương Duệ, còn tưởng rằng tên này lâu lâu khó ở, đột nhiên nhiễm nghệ thuật phát bệnh cảm xúc hòa cùng âm nhạc, cô còn thuận miệng chọc ghẹo một phen.

“Chu choa, chị thật không ngờ cậu lại chạy lên trên này nghe nhạc đâu nha.”

“Đúng rồi, tôi đang nghe nhạc đấy.”

Sau đó, mấy trận thi đấu tiếp theo hắn đều phát huy không tốt. Hắn cũng biết và muốn cải thiện phong độ của mình lắm, nhưng mọi lo lắng buồn phiền hắn giấu trong lòng khó mà thoải mái. Ngay lúc đó, Lâm Kính Ngôn lại nhắn tin cho hắn.

“Thi đấu chưa kết thúc, em cũng chưa kết thúc.”

Anh ấy đang ở đây ư?

Phương Duệ xoay một vòng đưa mắt tìm kiếm khắp nhà thi đấu, tuy không nhìn thấy anh nhưng trong lòng hắn lại như được tiếp thêm vô vàng sức mạnh.

Lúc Hưng Hân đoạt được quán quân, việc đầu tiên hắn làm là điên cuồng tìm kiếm hình dáng của Lâm Kính Ngôn dưới hàng ghế khán giả. Hắn biết Lâm Kính Ngôn vẫn đang ở đây, đang nhìn thấy hắn, hắn biết Lâm Kính Ngôn sẽ mãi nhớ về hắn, vẫn sẽ hướng về người đồng đội cũ của mình. Mãi mãi...

Ngay cả khi chúng ta không còn đứng cùng nhau trên sân đấu.

Tốt rồi.

Trong tiếng reo hò chúc mừng tân quán quân, cậu nhỏ giọng thì thầm.

Thành công hơn ngày ấy của chúng ta / không,

Không/ chắc chắn không bằng.

Phương Duệ lại một lần nữa trở thành đội phó.

Vào một ngày mà các tân binh ở Hưng Hân vấp phải rào cản tân binh đến sức đầu mẻ trán, lệ rơi đầy mặt thút thít chạy đến tìm hắn hỏi trong nước mắt:

“Tiền bối bằng cách nào có thể bình tĩnh vượt qua được ạ? Là kinh nghiệm thế nào ạ? Tiền bối từ Lam Vũ đến Hô Khiếu rồi sang Hưng Hân, từ khí công sư, rồi chuyển qua lưu manh, xong trở thành đệ nhất đạo tặc, cuối cùng can đảm một lần nữa đổi nghề quay về khí công sư. Tiền bối trước nay hình như rất dễ dung hòa với chiến đội, lại có thể dễ dàng thích ứng nghề mới. Làm thế nào anh có thể thay đổi linh hoạt như vậy ạ? Làm thế nào anh có thể thích ứng dễ dàng vui vẻ như vậy ạ?”

“Anh cười gì vậy?”

“Cậu thật ngốc, ai không để tâm chứ. Anh trông vậy mà cũng để tâm đó.”

“Quỷ mới tin anh.”

Phương Duệ thả lỏng người, tùy tiện dựa vào ghế. Anh mắt hắn mơ hồ mông lung vô định.

“Nhưng mà thật sự có một người từng nói với anh rằng: hãy để bản thân mình thoải mái một chút.”

Vì vậy, anh mới có đủ dũng khí, nhẹ nhàng như gió mà bước đi tiếp trên con đường mà anh đã chọn.

HẾT.
 

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,269
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#2
Thật sự là non CP sao... uh, thì là non CP. Đang vừa đọc vừa nghe bài hát trong fic. Quả thật muốn khóc, khóc vì sự ôn nhu của Lâm, khóc vì sự chân thành (thật sự) đằng sau ánh mắt (hoàn tàn hơm chân thành) của Phương Duệ! Đã rất mong một màn hội tụ hoành tráng của Lâm Phương, nhưng quả thật, cái kết này mới là thích hợp nhất. Phương Duệ lạ là đội phó, lần này không có một đội trưởng một mực nuông chiều anh, nhưng anh đã có thể vui vẻ đi trên con đường dẫn tới mục đích mà cả hai cùng hướng tới. Cùng với.... Chúc Mừng Sinh Nhật, Lâm đại đại!!!
 

Diệp Hoa vui vẻ

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
19
Số lượt thích
72
#3
Chúc mừng sinh nhật Lâm đại đại. Cảm ơn Vịt @Vịt Xinh Xắn , cảm ơn Kata @Katakara đã giúp Diệp beta và đăng bài.
Chúc mừng tổ hợp tội phạm. Lâm đại đại ơi, năm nay Phương Duệ đại đại đã về Hô Khiếu rồi. Anh mau mau hình thành tổ hợp tội phạm nổi danh trong liên minh đi nhé!!!!
 

Bình luận bằng Facebook