Hoàn [Dụ Hoàng] Thời đại hẹn hò

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#1
Chúc mừng sinh nhật @aurora!!! Chúc em sinh nhật vui vẻ nhaaaaaaaaaaaa~!

Đây là món quà từ Kata và Ging (~ ^ 3 ^)~



[Dụ Hoàng]
Thời đại hẹn hò

Đồng nhân Toàn Chức Cao Thủ​

Tác giả: Thanh Sơn Vi Tuyết (青山为雪)
Thể loại: AU, HE, hài
Edit: Katakara
Beta: @Gingitsune
Tình trạng: Hoàn

Hoàng Thiếu Thiên nói: "Dạo này ngoài đường có nhiều người kỳ quái quá."

Cậu mở video call, trên bàn là một ly ô mai ướp lạnh lớn. Dù có máy lạnh thổi vù vù trên đầu, cậu vẫn cảm thấy hơi khó chịu. Trong cửa sổ chat, Trịnh Hiên đeo mắt kiếng, phe phẩy quạt tờ áp phích gấp đôi trên tay: "Có phải nóng quá nên cậu bị ngốc rồi không?"

"Không phải... Mặc dù quả thực rất nóng." Hoàng Thiếu Thiên lắc đầu: "Ý tôi là, có thể thường xuyên thấy có người vừa đi đường vừa cười ngây ngô, lúc đứng lại liền nói chuyện với không khí. Mà loại hiện tượng này còn khá phổ biến nữa. Tôi đi mua đồ ăn sáng thôi mà đã bắt gặp năm lần."

"Nha!" Trịnh Hiên chợt hiểu ra: "Cậu đang nói mấy người chơi hẹn hò ảo à?"

Hoàng Thiếu Thiên không hiểu gì cả: "Cái gì? Hẹn hò ảo?"

"Gần đây có một trò chơi, toàn bộ thông tin đều lưu trữ trong mắt kính thực tế ảo." Trịnh Hiên nói: "Có thể hẹn hò với thần tượng của mình ở trong game. Cậu chưa nghe qua à?"

Hoàng Thiếu Thiên kéo cửa sổ chat qua một bên, nói với máy tính: "Tra tìm 'hẹn hò ảo'."

Máy tính hiện lên một hàng chữ: Có phải ngài muốn tìm trò chơi thực tế ảo "Bắt giữ hẹn hò" phát hành tuần trước?

"..." Hoàng Thiếu Thiên nhìn nhìn Trịnh Hiên: "Cái này đâu phải tên là hẹn hò ảo."

"Ngầm hiểu đi, ngầm hiểu đi." Trịnh Hiên cạy mở một lon nước ngọt: "Tóm lại là nội dung kiểu đó đó."

Một tuần trước, Hoàng Thiếu Thiên được nghỉ nên đi thăm bạn bè phương Bắc, Dụ Văn Châu bởi vì còn có việc nên sẽ tới sau. Hai người liền hẹn gặp ở thành phố B mấy ngày sau. Thời tiết mùa này quả thực nóng bức như dự đoán, được hai ngày Hoàng Thiếu Thiên đã nằm lì trong khác sạn, sống chết gì cũng không chịu đi ra ngoài. Ngay cả khi gọi điện cho bạn bè, trông cậu cũng thiếu nước như cá khô.

Đọc giới thiệu trò chơi "Bắt giữ hẹn hò", cậu phải công nhận công ty game bây giờ thật biết cách chơi.

Nguyên tắc trò chơi rất đơn giản. Đó là kết nối toàn bộ thông tin của các thần tượng minh tinh, danh nhân các ngành vào chương trình bên trong mắt kính thực tế ảo theo dạng dữ liệu hình ảnh. Khi người chơi đeo kính liền sẽ nhìn thấy nhân vật trong dữ liệu trên đường phố, cũng có thể tương tác thực tế với họ. Thông qua các hành động khác nhau, người chơi có thể "bắt giữ" những nhân vật họ gặp trên đường, thành công thì có thể cùng nhân vật hẹn hò... Tiện thể nói luôn, trò chơi này dành cho mọi lứa tuổi, cho nên nhiều nhất chỉ có thể cùng ăn cơm hoặc nắm tay tâm sự.

Dù vậy, độ hot của trò chơi này vẫn khiến người ta trầm trồ kinh ngạc.

"Không thể nào?" Hoàng Thiếu Thiên cũng phục rồi: "Theo đuổi thần tượng có tốt cách mấy cũng không đáng giá vì vậy mà chạy ra đường đổ mồ hôi trong thời tiết nóng bức thế này nha! Ở nhà xem video không phải cũng vậy sao?"

"Đó là do cậu không hiểu tâm tình của fan hâm mộ." Trịnh Hiên tỏ ra rất thấu hiểu: "Đừng nghĩ chỉ là giả lập, đây là phát triển vượt bậc từ 2D sang 3D nha! Trải nghiệm cũng không tệ, mà phản ứng của nhân vật cũng rất chân thực..."

"Cậu tuyện đối đã chơi rồi!" Hoàng Thiếu Thiên mặt không chút thay đổi nói.

"Không gạt cậu." Trịnh Hiên mở tấm áp phích ra: "Vị nữ thần trong hình này hiện đang ăn dưa hấu với tôi."

Hoàng Thiếu Thiên: "..."

"Cậu không chơi à?" Trịnh Hiên giật giây: "Chơi vui lắm, cho dù chỉ là ra ngoài bắt một cái về chơi game chung cũng vui mà."

"Tôi không có thần tượng, ra ngoài cũng không biết muốn bắt ai nha?" Hoàng Thiếu Thiên nhún vai than thở.

"A, vậy cậu thử dữ liệu hình ảnh toàn bộ minh tinh Vinh Quang do Liên Minh cùng bọn họ hợp tác phát hành xem." Trịnh Hiên nói: "Cậu không phải đang ở thành phố B sao? Nói không chừng đi ra ngoài liền gặp một cái Vương Kiệt Hi đâu."

Hoàng Thiếu Thiên suýt nữa sặc nước ô mai lên mũi.

Sau khi video call với Trịnh Hiên xong, Hoàng Thiếu Thiên nhớ ra hình như có chuyện này thật. Lúc trước, nhân viên công tác của Liên Minh chạy tới cùng bọn họ ký hợp đồng sử dụng hình ảnh quảng cáo và các hoạt động liên quan khác, sau đó thu thập một đống hình ảnh về bọn họ. Phỏng chừng là để dùng cho dữ liệu hình ảnh này.

Cậu lấy ra mắt kính thực tế ảo từ trong túi, kết nối mạng, phát hiện trong danh sách trò chơi của app store, "Bắt giữ hẹn hò" nằm ngay vị trí thứ nhất. Cậu cũng tìm được dữ liệu hình ảnh của toàn bộ minh tinh Vinh Quang. Trong hình ảnh quảng cáo, cậu mặc áo sơ mi, cười rực rỡ xán lạn.

Vừa nghĩ đến chuyện lấy hình tượng này đi dạo phố xem phim với mấy em gái, cậu liền cảm thấy phi thường u buồn.

U buồn thì u buồn, Hoàng Thiếu Thiên vẫn nhanh chóng tải trò chơi và tư liệu hình ảnh, đeo kính lên, khởi động trò chơi. Một hàng chữ nhắc nhở hiện lên trước mặt cậu: Nhân vật ảo gần nhất cách ngài chưa tới năm trăm mét về hướng Đông Nam. Xin hãy tìm kiếm dựa theo phương hướng chỉ dẫn. Chú ý an toàn giao thông.

Hoàng Thiếu Thiên nhìn mây đen bên ngoài, cảm giác hôm nay cũng không quá nóng. Vậy nên cậu quyết định đi ra ngoài xem trò chơi này có thực sự có sức hút như vậy hay không. Cậu thay quần áo rồi đi xuống lầu, dựa theo hướng dẫn của mắt kính mà tìm đến điểm sáng trên bản đồ.

Vòng qua hai cái hẻm nhỏ, đi ngang qua một em gái cũng đeo mắt kính thực tế ảo có vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, khi thấy bóng người mơ hồ xuất hiện phía trước, cậu không khỏi cảm thấy vô cùng thỏa mãn, tựa như tìm lại được cảm giác phấn khởi khi chơi trốn tìm lúc bé.

Cậu nhanh chóng đi về phía trước, không ngờ nhìn thấy một Hoàng Thiếu Thiên kẹt trong tường, còn nở nụ cười hiền lành với cậu.

Hoàng Thiếu Thiên: "..."

Hoàng Thiếu Thiên ảo vẫn mỉm cười, trời nóng mà mặc nguyên bộ đồ tây, phong độ nhẹ nhàng, đang chờ cậu tiến lên bắt chuyện.

Hoàng Thiếu Thiên chỉ cảm thấy sấm sét cuồn cuộn, tùy tiện chọn ví tiền trong danh sách vật phẩm, chọn xong mới phát hiện không đúng.

Giọng nói của hệ thống tự động vang lên: "Đây là ví tiền của ngài sao?"

Hoàng Thiếu Thiên: "..."

Hoàng Thiếu Thiên ảo nhìn có vẻ giật mình. Hoàng Thiếu Thiên lại nghe được thanh âm quen thuộc mà có phần sai lệch trả lời từ tai nghe: "Cám ơn cậu, nhưng đây không phải là ví tiền của tôi."

Nhân vật ảo nói xong liền lịch sự khẽ gật đầu với cậu, sau đó quay người bỏ đi xuyên tường.

Hoàng Thiếu Thiên trợn mắt há hốc mồm mà nhìn bóng lưng hắn, trong mắt kính hiện lên một dòng chữ lớn màu đỏ: [ Bắt giữ thất bại ].

"..." Hoàng Thiếu Thiên đối mặt bức tường, giận dữ hét: "Có lầm hay không! Ta chinh phục bản thân mình mà còn chinh phục thất bại sao! Cái này là cái trò chơi quái quỷ gì đây!"

Chuyện này triệt để khơi dậy ý chí chiến đấu của cậu. Hoàng Thiếu Thiên một lần nữa ấn chọn tìm kiếm, dự tính tìm nhân vật kế tiếp, lại đúng lúc nhìn thấy một điểm sáng màu xanh lấp lóe trên bản đồ cách nơi này không xa.

Cậu ấn vô điểm sáng đó, trước mặt hiện lên dòng chữ nhắc nhở: Địa điểm xuất hiện nhân vật đặc biệt.

Mười phút sau, Hoàng Thiếu Thiên nhảy xuống taxi, đi tới nơi được đánh dấu.

Trên đường đi, cậu đã cảm thấy ngờ ngợ. Đợi đến nơi, cậu lập tức có xúc động muốn quay đầu bỏ đi.

Mặc dù không tới đây mấy lần, nhưng cái kiến trúc quen thuộc này, kiểu thực vật xanh hoá phục cổ này, lại thêm cái tên phía trên bảng số nhà... Móa nó, nơi này không phải là tổng bộ Vi Thảo sao!

Cậu lướt mắt nhìn, liền thấy ít nhất có hai mươi người đứng rải rác bên kia đường của cổng chính, có ngồi bên cạnh bồn hoa, có ngồi xổm trong bụi cỏ, còn có người trực tiếp đứng tại giao lộ. Tất cả mọi người đều mang theo mắt kính, ánh mắt lấp lánh nhìn chăm chú phía trước.

Không đợi Hoàng Thiếu Thiên lấy lại tinh thần từ trạng huống kỳ dị này, cô gái đứng gần cậu nhất trong nháy mắt nhảy bật lên, hai tay chọt chọt trên không, sắc mặt đặc biệt căng thẳng. Vài giây đồng hồ sau, nàng nói một tràng lộn xộn: "A a! Tốt! Xin vui lòng cho em chữ ký, à không, xin vui lòng đi theo em!", trên mặt mang theo nụ cười mộng ảo, lui lại vài bước tháo mắt kính, sau đó mở ra cửa xe dừng bên đường, nhanh chóng bỏ đi.

Một thiếu niên bộ dáng học sinh cấp ba bên cạnh thấy cậu vẻ mặt mờ mịt, tốt bụng giải thích: "Anh cũng tới bắt Vương đội à?"

Hoàng Thiếu Thiên: "..."

Nói không phải chứ, sao nghe như cậu đang tham gia hoạt động phạm pháp vậy.

Mắt kính thực tế ảo của cậu là dạng kính mát, hoàn hảo che khuất hơn phân nửa khuôn mặt cậu. Bạn học sinh cấp ba này hẳn là fan Vi Thảo, không nhận ra cậu là Kiếm Thánh trong dữ liệu hình ảnh, còn nói như người từng trải: "Chị kia phỏng chừng đã bắt được người. Anh không cần gấp gáp, nơi này nảy sinh cái mới rất nhanh."

"Có thể cậu không tin," Hoàng Thiếu Thiên hậm hực nói: "nhưng anh không phải tới đây bắt Vương Kiệt Hi."

"A, vậy sao? Các nhân vật khác mặc dù cũng có nảy sinh cái mới, nhưng tỉ lệ tương đối thấp hơn." Học sinh cấp ba gật gật đầu: "Cố lên!"

Hoàng Thiếu Thiên: "... Cám ơn."

Mặc dù cậu cũng không muốn bắt Vương Kiệt Hi, nhưng tới cũng tới rồi, cậu liền định đứng tại dưới bóng cây nghỉ một lát, nhìn xem có thể hay không nảy sinh ra nhân vật nào khác.

Không biết có phải do vận khí tốt hay không, chưa tới một phút, cậu lại thấy được Vương Kiệt Hi mang kính mát đi ra từ cửa hông.

Không đợi cậu kinh ngạc xong, học sinh cấp ba bên cạnh đã kêu lên: "A a a a! Xuất hiện!"

... Khoan đã, hình như có chỗ nào không đúng, Hoàng Thiếu Thiên nghĩ. Nhân vật ảo này không nên xuất hiện cùng lúc trong hệ thống của tất cả mọi người đi? Giống như cô gái lúc nãy, khi cô bắt được cũng không thấy người khác kích động nha.

Cậu quay đầu, thấy đám người kia ai cũng cuồng nhiệt lên, tay ấn ấn trên không liên tục, không có ai phát hiện điểm khác thường.

Thấy không ai chú ý mình, Hoàng Thiếu Thiên khẽ đẩy mắt kính thực tế ảo của mình lên, dùng mắt thường trực tiếp nhìn về phía cửa hông.

Vương Kiệt Hi vẫn đứng chỗ kia, trong tay xách theo túi, chần chờ nhìn những người chơi bộ dạng khả nghi trên đường này.

Hoàng Thiếu Thiên: "..." ĐM. Đây là người thật nha!

Vương Kiệt Hi người thật không nhìn thấy Hoàng Thiếu Thiên xa xa đứng dưới cây. Thấy tình hình cổ quái, hắn vô cùng bình tĩnh quay người trở vào, biến mất sau cánh cửa.

Học sinh cấp ba hét thảm một tiếng: "A! Rõ ràng đã xuất hiện! Nhưng mà em giống như chọn sai phương thức chinh phục, cứ thế mà đi mất!"

"..." Hoàng Thiếu Thiên đồng tình mà nhìn cậu học sinh.

Cậu nghĩ nghĩ, cảm thấy nói ra kia là người thật sẽ chỉ tạo thành hai lần tổn thương. Mắt thấy mọi người lại tiếp tục bắt đầu ngồi chờ nảy sinh nhân vật mới, cậu im lặng chỉnh kính lại, lặng lẽ rời đi điểm nảy sinh này.

Buổi chiều mùa hè vẫn luôn oi bức, đi dạo lung tung trên đường một lúc, cậu lại nghe được hệ thống nhắc nhở: Có nhân vật ngay sau lưng ngài.

Là phim ma à!!!

Cậu đang đứng trên một con đường nhỏ nơi góc phố cổ, bóng mát của kiến trúc hơi xưa che bớt ánh nắng, trong lúc nhất thời khiến cậu có cảm giác nổi da gà. Đầu tiên, Hoàng Thiếu Thiên tháo mắt kính, nhìn lại không thấy sau lưng có ai. Cậu lại đeo mắt kính lên, liền trông thấy Dụ Văn Châu đứng dưới mái hiên mỉm cười với cậu.

Có điểm thần kỳ, Hoàng Thiếu Thiên nghĩ thầm.

Lần này cậu không vội vàng chinh phục mà bước tới trước mấy bước, tới gần một chút, quan sát cẩn thận.

Dụ Văn Châu ảo mặc một bộ trang phục mùa thu, áo sơ mi chỉnh tề, áo khoác nằm trên tay. Đây là kiểu trang phục không thích hợp cho thời tiết nóng bức thế này. Nhưng anh đứng đó liền làm người ta cảm thấy mát mẻ và bình yên, tựa như xung quanh hẳn là mùa thu, liền sẽ có lá khô rơi xuống vậy.

Hoàng Thiếu Thiên cảm giác trên vai mình có thứ gì rơi xuống, đưa tay sờ một cái, là một chiếc lá cây thật, chẳng qua là màu xanh của mùa hè.

Cậu mở khung đối thoại, lướt qua một đống "Thật tình cờ, gặp được anh ở đây." "Hôm nay trời thật đẹp." "Anh cho tôi chữ ký được không?", tùy tiện chọn một cái.

Văn tự tỏa sáng từ khung đối thoại bay lên, biến thành một câu đối thoại. Mặc dù lựa chọn này từ lúc cậu nhấn đã có hiệu lực, nhưng cậu vẫn thì thầm đọc theo: "Đã lâu không gặp..."

Đúng vậy nha, quả thực đã lâu không gặp, ít nhất đã một tuần lễ.

Dụ Văn Châu ảo khẽ gật đầu, lộ ra ý cười. Hoàng Thiếu Thiên nghiên cứu nửa ngày, cảm thấy biểu cảm này là ghi hình lại từ người thật, chỉ là dùng chương trình cắt nối cho các hành động liền mạch với nhau, cho dù nhìn kỹ cũng không phát hiện sơ hở.

"Ừm." Đối phương nói: "Tôi cũng rất nhớ cậu."

Khóe mắt Hoàng Thiếu Thiên giật giật. Vừa nghe thì không có gì, nhưng suy nghĩ tỉ mỉ thì lại có cảm giác rất xấu hổ. Cảm xúc của cậu hơi phức tạp. Đặc biệt là khi cậu nhớ tới mình cũng từng ghi âm rất nhiều câu sến súa như vậy. Nghĩ vậy, cậu cảm thấy lúc trước không bắt được Hoàng Thiếu Thiên kẹt trong tường cũng không phải chuyện xấu.

Dứt khoát chọn một đáp án nhìn liền biết không đúng, cậu nghĩ hẳn cũng nên thả Dụ Văn Châu này đi.

Một giây sau, trong tầm mắt hiện lên nhắc nhở: [ Bắt giữ thành công ].

Hoàng Thiếu Thiên: "..." Thành công tới quá nhanh đi!

"Giờ cậu có kế hoạch gì không?" Dụ Văn Châu ảo mỉm cười hỏi.

A đúng, trò chơi này tên là "Bắt giữ hẹn hò", bắt giữ xong là nên hẹn hò.

Nhưng đều đã hẹn hò với người thật vô số lần, hẹn hò với nhân vật ảo còn ý nghĩa gì nữa... Nghĩ vậy, cậu quyết đoán kéo ra danh sách các hoạt động có thể chọn.

Danh sách thật dài, nhưng hầu hết các lựa chọn phía dưới đều là màu xám không thể chọn, ấn vào sẽ hiện ra "Cấp bậc kinh nghiệm không đủ, xin tham gia trò chơi nhiều hơn để mở khóa." Với tâm lý thử nghiệm, cậu ấn đại "Cùng ăn dưa hấu", mà dưa còn phải mua từ hệ thống...

Cậu lấy tay quạt gió, cảm thấy vẫn nên tìm nơi có máy lạnh.

Khi Hoàng Thiếu Thiên bước vào rạp chiếu phim, cậu nhanh chóng phát hiện trò chơi "Bắt giữ hẹn hò" cũng đã lan tràn tới nơi này. Trong đại sảnh có bạn bè rõ ràng là đi chung với nhau, nhưng lại giữ khoảng cách nhất định. Nơi đó tám chín phần mười là nhân vật ảo mỗi người dẫn đến xem phim chung.

Cậu xếp hàng một hồi cũng tới được quầy bán vé. Nhân viên ngẩng đầu thấy cậu đứng một mình, lộ ra nụ cười chuyên nghiệp: "Một vé hay hai vé?"

"..." Mặt Hoàng Thiếu Thiên không biểu tình: "Hai vé."

Vì lý do an toàn, khi người chơi di chuyển, mắt kính thực tế ảo sẽ chỉ hiển thị hình ảnh thực tế, nên nhân vật ảo tạm thời còn không thể đi chung với người chơi được. Hoàng Thiếu Thiên cầm vé vào rạp chiếu phim, nhìn quanh thì thấy có rất nhiều ghế trống giữa hai người. Kiểu ngồi này thì coi như có tiến hành thi thử cũng không thành vấn đề.

Sau khi ngồi xuống, cậu khởi động trò chơi, lựa chọn vị trí. Dụ Văn Châu ảo lập tức xuất hiện tại chỗ ngồi bên cạnh cậu.

"Hôm nay xem phim gì?" Anh nghiêng đầu hỏi.

Dụ Văn Châu thật sẽ không hỏi vậy, bởi vì bình thường đều là anh mua vé. Loại cảm giác này thật mới mẻ.

Kéo xuống danh sách các thể loại phim, Hoàng Thiếu Thiên tìm tìm, cảm thấy loại phim cậu chọn đại này là thuộc thể loại phim tình cảm. Ai ngờ cậu trượt tay, nhấn trúng "phim kinh dị".

"Phim kinh dị à." Dụ Văn Châu ảo cười cười: "Nếu cậu sợ, có cần tôi ôm cậu không?"

Hoàng Thiếu Thiên: "..." Cái trò chơi này móa nó có vấn đề!

Cậu hiện tại chỉ muốn coi kịch bản đối thoại, xem xem làm sao lại đặt ra được mấy câu không phù hợp hình tượng nhân vật thế này. Cậu tưởng tượng hình ảnh Dụ Văn Châu thật thắm thiết đưa tình nói: "Muốn tôi ôm cậu không?", không nhịn được rùng mình một cái.

Trước khi đối phương kịp làm ra hành động nào khác, cậu nhanh chóng lôi ra danh sách, chuyển thể loại phim về phim tình cảm.

Vừa đổi xong, cậu liền thấy Dụ Văn Châu rút ra khăn tay từ trong túi.

Hoàng Thiếu Thiên: "..."

Bởi vì có nhân vật ảo này, cả buổi chiếu phim cậu đều có chút đứng ngồi không yên. Nhưng sự thật chứng minh tình huống xem phim tình cảm khá là bình yên, cho tới khi hết phim hai người đều hài hòa mà cùng trầm mặc. Khi ánh đèn sáng lên, mọi người bắt đầu ra khỏi rạp, Dụ Văn Châu ảo nói: "Hết rồi, cậu cảm thấy thế nào?"

"Cũng không tệ..." Hoàng Thiếu Thiên trả lời trong vô thức. Sau đó cậu lập tức nhận ra đối phương sẽ không thật sự trả lời câu nói của cậu.

Cậu chọn một câu đối thoại từ trong danh sách: Có điểm xúc động.

"Vậy sao?" Dụ Văn Châu ảo khẽ gật đầu: "Tôi cũng thấy vậy."

Cho dù anh chỉ là nhân vật ảo, sẽ không ảnh hưởng tới người khác ra vào, nhưng anh vẫn lịch sự đứng dậy đi ra bên cạnh lối đi, chờ Hoàng Thiếu Thiên đi ra ngoài. Hoàng Thiếu Thiên cũng đứng lên đi ra phía ngoài, khi cậu di chuyển, thân ảnh kia cũng dần dần biến mất khỏi tầm nhìn của mắt kính.

Khi cậu đã ra khỏi rạp chiếu phim, Dụ Văn Châu ảo lại xuất hiện một lần nữa. Trên hành lang hơi ồn ào, mọi người vừa xem xong phim, đều có rất nhiều bình luận muốn nói. Hoàng Thiếu Thiên nghiêng đầu nhìn bên cạnh, không biết có phải do trò chơi nhận ra được hành động của cậu hay không, Dụ Văn Châu ảo đưa cậu khăn tay, mỉm cười.

Vẻ mặt như muốn nói "Cậu khóc à, có muốn lau hay không?"... Có chút tinh nghịch, cũng có chút quan tâm, so với những hành động theo kịch bản trước đó, vẻ mặt này có phần rất giống anh.

"Lại đây, tôi đưa cậu về." Nhân vật ảo nói.

Hệ thống đúng lúc nhắc nhở: Lần hẹn hò này sắp kết thúc. Sau khi kết thúc, xin vui lòng tìm kiếm những cuộc gặp gỡ bất ngờ khác ở chung quanh.

Hoàng Thiếu Thiên chớp chớp mắt, cảm giác mình có hơi nhớ Dụ Văn Châu thật.

Khi taxi dừng lại ở gần khách sạn, trời đã chạng vạng tối. Hoàng Thiếu Thiên đi qua con đường nhỏ an tĩnh, mắt kính thực tế ảo khẽ rung lên, nhắc nhở cậu dừng lại.

Dụ Văn Châu ảo xuất hiện ở trước mặt, mỉm cười nhìn cậu.

Lúc này hình như là thật sự tạm biệt, Hoàng Thiếu Thiên nghĩ, nhưng mình không quá quen với chuyện này nha. Bọn họ bình thường đều là cùng nhau về nhà... Chuyện này nói ra quá gây cừu hận.

Cậu chọn đại một lựa chọn trong danh sách, lời thoại hiện lên trước mắt cậu: "Cám ơn anh hôm nay đã mời tôi đi xem phim. Tôi rất vui."

Hoàng Thiếu Thiên: "..." Có nhầm hay không, vé xem phim là tôi mua mà.

Cậu cảm thấy trò chơi này còn cần nghiên cứu thêm lối suy nghĩ và đối thoại của giới trẻ ngày nay, không thể chỉ dựa vào kịch bản lãng mạn từ thế hệ trước.

"Tôi cũng vậy." Dụ Văn Châu ảo trả lời: "Về tới nhà thì báo tôi biết."

"Ừ, ừ." Hoàng Thiếu Thiên trả lời theo thói quen. Hệ thống lại hiện lên một câu nhắc nhở: Lần đầu hẹn hò kết thúc thành công. Ngài có muốn xác định địa điểm xuất hiện tiếp theo?

Không cần, cám ơn, Hoàng Thiếu Thiên nghĩ thầm, lần sau tôi đã gặp được người thật cmn rồi.

Trong mắt kính xuất hiện bản đồ, cậu để nguyên mũi tên xác định vị trí tại chỗ cũ, bỏ qua bước này. Dụ Văn Châu ảo lập tức khẽ gật đầu: "Được rồi, vậy gặp lại ở đây. Lần sau chúng ta có thể thử xem phim kinh dị."

Hoàng Thiếu Thiên: "..." Hóa ra anh còn chưa quên chuyện phim kinh dị à!

Cậu nhìn bóng lưng nhân vật ảo đi dọc theo con đường nhỏ về phía trước, biến mất ở chỗ rẽ. Cùng lúc đó, trước mắt cậu hiện lên nhắc nhở [ Hẹn hò kết thúc ]. Cậu lắc lắc đầu, tháo kính thực tế ảo xuống, tiếp tục đi về phía khách sạn.

Vừa ra khỏi ngõ nhỏ, cậu liền thấy bên đường là một Dụ Văn Châu. Ánh mắt hai người chạm nhau, đều hơi giật mình.

Lần này, trang phục trên người anh có điểm khác, càng thích hợp để mặc vào mùa hè.

"Anh lại hiện ra nhanh vậy!" Hoàng Thiếu Thiên thốt lên.

"A?" Dụ Văn Châu nghi hoặc hơi nhíu mày lại: "Cái gì mà hiện ra?"

Hoàng Thiếu Thiên: "..." Khoan đã, mắt kính của mình đâu.

Cậu chạy hai ba bước tới, dừng ở trước mặt đối phương, nhìn lên nhìn xuống xác nhận đây là người thật: "Thật sự là anh..."

"Cái gì mà thật sự là tôi?" Dụ Văn Châu nhanh chóng nhìn đến mắt kính trong tay cậu: "A... cậu đang chơi hẹn hò ảo."

Hoàng Thiếu Thiên: "Anh nghe Trịnh Hiên nói rồi chứ gì! Chắc chắn là nghe hắn nói rồi!!"

"Đúng vậy, hắn gần đây gặp ai cũng đề cử trò này." Dụ Văn Châu hào hứng nhận lấy mắt kính của cậu: "Cậu lưu dữ liệu hình ảnh của toàn bộ minh tinh Vinh Quang? Vừa mới đi chơi với nhân vật của tôi?"

"Đó căn bản không phải là anh." Hoàng Thiếu Thiên rốt cục chờ đến cơ hội để phàn nàn: "Tôi nói anh nghe, anh đầu tiên bộ dạng thế này này, sau đó như vậy như vậy, còn nói bla bla bla..."

Dụ Văn Châu vừa nghe vừa gật đầu, cuối cùng tổng kết lại: "Không tốt bằng người thật, phải không?"

"..." Hoàng Thiếu Thiên nheo mắt lại: "Mặc dù là đúng vậy, nhưng anh có thể khiêm tốn một chút."

Dụ Văn Châu cười cầm lấy mắt kính trong tay cậu đeo lên, nhìn xung quanh một lát, lại nhìn về hướng Hoàng Thiếu Thiên.

"Ừ." Anh gật gật đầu: "Xem ra tôi bắt được một Hoàng Thiếu Thiên. Vận khí không tệ. Đi theo tôi đi."

Hoàng Thiếu Thiên: "Bạn người chơi này, anh muốn chinh phục tôi thành công tôi mới có thể đi theo anh, cám ơn."

"Làm sao để chinh phục?" Dụ Văn Châu nghiêm túc hỏi.

"Trả lời câu hỏi gì đó..." Hoàng Thiếu Thiên nghĩ nghĩ: "Chẳng hạn như tại sao anh lại tới sớm, không phải chuyến bay là ngày mai sao?"

Đèn đường lấp lóe hai lần, rồi sáng lên giữa ánh trời chiều. Dụ Văn Châu tháo mắt kính, mỉm cười.

"Là vì nhớ cậu nha." Anh nói.

- Hết -
 
Last edited:

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#2
Cái option ví tiền... chắc chắn là cho ai cũng biết là ai đấy. Vậy nếu gặp Hàn Diêp, vừa mới ví vừa dâng thuốc lá -> tổ hợp xã hội đen!!!
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,324
Số lượt thích
5,133
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#3
Chúc mừng sinh nhật @aurora!!! Chúc em sinh nhật vui vẻ nhaaaaaaaaaaaa~!

Đây là món quà từ Kata và Ging (~ ^ 3 ^)~



[Dụ Hoàng]
Thời đại hẹn hò

Đồng nhân Toàn Chức Cao Thủ​

Tác giả: Thanh Sơn Vi Tuyết (青山为雪)
Thể loại: AU, HE, hài
Edit: Katakara
Beta: @Gingitsune
Tình trạng: Hoàn

Hoàng Thiếu Thiên nói: "Dạo này ngoài đường có nhiều người kỳ quái quá."

Cậu mở video call, trên bàn là một ly ô mai ướp lạnh lớn. Dù có máy lạnh thổi vù vù trên đầu, cậu vẫn cảm thấy hơi khó chịu. Trong cửa sổ chat, Trịnh Hiên đeo mắt kiếng, phe phẩy quạt tờ áp phích gấp đôi trên tay: "Có phải nóng quá nên cậu bị ngốc rồi không?"

"Không phải... Mặc dù quả thực rất nóng." Hoàng Thiếu Thiên lắc đầu: "Ý tôi là, có thể thường xuyên thấy có người vừa đi đường vừa cười ngây ngô, lúc đứng lại liền nói chuyện với không khí. Mà loại hiện tượng này còn khá phổ biến nữa. Tôi đi mua đồ ăn sáng thôi mà đã bắt gặp năm lần."

"Nha!" Trịnh Hiên chợt hiểu ra: "Cậu đang nói mấy người chơi hẹn hò ảo à?"

Hoàng Thiếu Thiên không hiểu gì cả: "Cái gì? Hẹn hò ảo?"

"Gần đây có một trò chơi, toàn bộ thông tin đều lưu trữ trong mắt kính thực tế ảo." Trịnh Hiên nói: "Có thể hẹn hò với thần tượng của mình ở trong game. Cậu chưa nghe qua à?"

Hoàng Thiếu Thiên kéo cửa sổ chat qua một bên, nói với máy tính: "Tra tìm 'hẹn hò ảo'."

Máy tính hiện lên một hàng chữ: Có phải ngài muốn tìm trò chơi thực tế ảo "Bắt giữ hẹn hò" phát hành tuần trước?

"..." Hoàng Thiếu Thiên nhìn nhìn Trịnh Hiên: "Cái này đâu phải tên là hẹn hò ảo."

"Ngầm hiểu đi, ngầm hiểu đi." Trịnh Hiên cạy mở một lon nước ngọt: "Tóm lại là nội dung kiểu đó đó."

Một tuần trước, Hoàng Thiếu Thiên được nghỉ nên đi thăm bạn bè phương Bắc, Dụ Văn Châu bởi vì còn có việc nên sẽ tới sau. Hai người liền hẹn gặp ở thành phố B mấy ngày sau. Thời tiết mùa này quả thực nóng bức như dự đoán, được hai ngày Hoàng Thiếu Thiên đã nằm lì trong khác sạn, sống chết gì cũng không chịu đi ra ngoài. Ngay cả khi gọi điện cho bạn bè, trông cậu cũng thiếu nước như cá khô.

Đọc giới thiệu trò chơi "Bắt giữ hẹn hò", cậu phải công nhận công ty game bây giờ thật biết cách chơi.

Nguyên tắc trò chơi rất đơn giản. Đó là kết nối toàn bộ thông tin của các thần tượng minh tinh, danh nhân các ngành vào chương trình bên trong mắt kính thực tế ảo theo dạng dữ liệu hình ảnh. Khi người chơi đeo kính liền sẽ nhìn thấy nhân vật trong dữ liệu trên đường phố, cũng có thể tương tác thực tế với họ. Thông qua các hành động khác nhau, người chơi có thể "bắt giữ" những nhân vật họ gặp trên đường, thành công thì có thể cùng nhân vật hẹn hò... Tiện thể nói luôn, trò chơi này dành cho mọi lứa tuổi, cho nên nhiều nhất chỉ có thể cùng ăn cơm hoặc nắm tay tâm sự.

Dù vậy, độ hot của trò chơi này vẫn khiến người ta trầm trồ kinh ngạc.

"Không thể nào?" Hoàng Thiếu Thiên cũng phục rồi: "Theo đuổi thần tượng có tốt cách mấy cũng không đáng giá vì vậy mà chạy ra đường đổ mồ hôi trong thời tiết nóng bức thế này nha! Ở nhà xem video không phải cũng vậy sao?"

"Đó là do cậu không hiểu tâm tình của fan hâm mộ." Trịnh Hiên tỏ ra rất thấu hiểu: "Đừng nghĩ chỉ là giả lập, đây là phát triển vượt bậc từ 2D sang 3D nha! Trải nghiệm cũng không tệ, mà phản ứng của nhân vật cũng rất chân thực..."

"Cậu tuyện đối đã chơi rồi!" Hoàng Thiếu Thiên mặt không chút thay đổi nói.

"Không gạt cậu." Trịnh Hiên mở tấm áp phích ra: "Vị nữ thần trong hình này hiện đang ăn dưa hấu với tôi."

Hoàng Thiếu Thiên: "..."

"Cậu không chơi à?" Trịnh Hiên giật giây: "Chơi vui lắm, cho dù chỉ là ra ngoài bắt một cái về chơi game chung cũng vui mà."

"Tôi không có thần tượng, ra ngoài cũng không biết muốn bắt ai nha?" Hoàng Thiếu Thiên nhún vai than thở.

"A, vậy cậu thử dữ liệu hình ảnh toàn bộ minh tinh Vinh Quang do Liên Minh cùng bọn họ hợp tác phát hành xem." Trịnh Hiên nói: "Cậu không phải đang ở thành phố B sao? Nói không chừng đi ra ngoài liền gặp một cái Vương Kiệt Hi đâu."

Hoàng Thiếu Thiên suýt nữa sặc nước ô mai lên mũi.

Sau khi video call với Trịnh Hiên xong, Hoàng Thiếu Thiên nhớ ra hình như có chuyện này thật. Lúc trước, nhân viên công tác của Liên Minh chạy tới cùng bọn họ ký hợp đồng sử dụng hình ảnh quảng cáo và các hoạt động liên quan khác, sau đó thu thập một đống hình ảnh về bọn họ. Phỏng chừng là để dùng cho dữ liệu hình ảnh này.

Cậu lấy ra mắt kính thực tế ảo từ trong túi, kết nối mạng, phát hiện trong danh sách trò chơi của app store, "Bắt giữ hẹn hò" nằm ngay vị trí thứ nhất. Cậu cũng tìm được dữ liệu hình ảnh của toàn bộ minh tinh Vinh Quang. Trong hình ảnh quảng cáo, cậu mặc áo sơ mi, cười rực rỡ xán lạn.

Vừa nghĩ đến chuyện lấy hình tượng này đi dạo phố xem phim với mấy em gái, cậu liền cảm thấy phi thường u buồn.

U buồn thì u buồn, Hoàng Thiếu Thiên vẫn nhanh chóng tải trò chơi và tư liệu hình ảnh, đeo kính lên, khởi động trò chơi. Một hàng chữ nhắc nhở hiện lên trước mặt cậu: Nhân vật ảo gần nhất cách ngài chưa tới năm trăm mét về hướng Đông Nam. Xin hãy tìm kiếm dựa theo phương hướng chỉ dẫn. Chú ý an toàn giao thông.

Hoàng Thiếu Thiên nhìn mây đen bên ngoài, cảm giác hôm nay cũng không quá nóng. Vậy nên cậu quyết định đi ra ngoài xem trò chơi này có thực sự có sức hút như vậy hay không. Cậu thay quần áo rồi đi xuống lầu, dựa theo hướng dẫn của mắt kính mà tìm đến điểm sáng trên bản đồ.

Vòng qua hai cái hẻm nhỏ, đi ngang qua một em gái cũng đeo mắt kính thực tế ảo có vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, khi thấy bóng người mơ hồ xuất hiện phía trước, cậu không khỏi cảm thấy vô cùng thỏa mãn, tựa như tìm lại được cảm giác phấn khởi khi chơi trốn tìm lúc bé.

Cậu nhanh chóng đi về phía trước, không ngờ nhìn thấy một Hoàng Thiếu Thiên kẹt trong tường, còn nở nụ cười hiền lành với cậu.

Hoàng Thiếu Thiên: "..."

Hoàng Thiếu Thiên ảo vẫn mỉm cười, trời nóng mà mặc nguyên bộ đồ tây, phong độ nhẹ nhàng, đang chờ cậu tiến lên bắt chuyện.

Hoàng Thiếu Thiên chỉ cảm thấy sấm sét cuồn cuộn, tùy tiện chọn ví tiền trong danh sách vật phẩm, chọn xong mới phát hiện không đúng.

Giọng nói của hệ thống tự động vang lên: "Đây là ví tiền của ngài sao?"

Hoàng Thiếu Thiên: "..."

Hoàng Thiếu Thiên ảo nhìn có vẻ giật mình. Hoàng Thiếu Thiên lại nghe được thanh âm quen thuộc mà có phần sai lệch trả lời từ tai nghe: "Cám ơn cậu, nhưng đây không phải là ví tiền của tôi."

Nhân vật ảo nói xong liền lịch sự khẽ gật đầu với cậu, sau đó quay người bỏ đi xuyên tường.

Hoàng Thiếu Thiên trợn mắt há hốc mồm mà nhìn bóng lưng hắn, trong mắt kính hiện lên một dòng chữ lớn màu đỏ: [ Bắt giữ thất bại ].

"..." Hoàng Thiếu Thiên đối mặt bức tường, giận dữ hét: "Có lầm hay không! Ta chinh phục bản thân mình mà còn chinh phục thất bại sao! Cái này là cái trò chơi quái quỷ gì đây!"

Chuyện này triệt để khơi dậy ý chí chiến đấu của cậu. Hoàng Thiếu Thiên một lần nữa ấn chọn tìm kiếm, dự tính tìm nhân vật kế tiếp, lại đúng lúc nhìn thấy một điểm sáng màu xanh lấp lóe trên bản đồ cách nơi này không xa.

Cậu ấn vô điểm sáng đó, trước mặt hiện lên dòng chữ nhắc nhở: Địa điểm xuất hiện nhân vật đặc biệt.

Mười phút sau, Hoàng Thiếu Thiên nhảy xuống taxi, đi tới nơi được đánh dấu.

Trên đường đi, cậu đã cảm thấy ngờ ngợ. Đợi đến nơi, cậu lập tức có xúc động muốn quay đầu bỏ đi.

Mặc dù không tới đây mấy lần, nhưng cái kiến trúc quen thuộc này, kiểu thực vật xanh hoá phục cổ này, lại thêm cái tên phía trên bảng số nhà... Móa nó, nơi này không phải là tổng bộ Vi Thảo sao!

Cậu lướt mắt nhìn, liền thấy ít nhất có hai mươi người đứng rải rác bên kia đường của cổng chính, có ngồi bên cạnh bồn hoa, có ngồi xổm trong bụi cỏ, còn có người trực tiếp đứng tại giao lộ. Tất cả mọi người đều mang theo mắt kính, ánh mắt lấp lánh nhìn chăm chú phía trước.

Không đợi Hoàng Thiếu Thiên lấy lại tinh thần từ trạng huống kỳ dị này, cô gái đứng gần cậu nhất trong nháy mắt nhảy bật lên, hai tay chọt chọt trên không, sắc mặt đặc biệt căng thẳng. Vài giây đồng hồ sau, nàng nói một tràng lộn xộn: "A a! Tốt! Xin vui lòng cho em chữ ký, à không, xin vui lòng đi theo em!", trên mặt mang theo nụ cười mộng ảo, lui lại vài bước tháo mắt kính, sau đó mở ra cửa xe dừng bên đường, nhanh chóng bỏ đi.

Một thiếu niên bộ dáng học sinh cấp ba bên cạnh thấy cậu vẻ mặt mờ mịt, tốt bụng giải thích: "Anh cũng tới bắt Vương đội à?"

Hoàng Thiếu Thiên: "..."

Nói không phải chứ, sao nghe như cậu đang tham gia hoạt động phạm pháp vậy.

Mắt kính thực tế ảo của cậu là dạng kính mát, hoàn hảo che khuất hơn phân nửa khuôn mặt cậu. Bạn học sinh cấp ba này hẳn là fan Vi Thảo, không nhận ra cậu là Kiếm Thánh trong dữ liệu hình ảnh, còn nói như người từng trải: "Chị kia phỏng chừng đã bắt được người. Anh không cần gấp gáp, nơi này nảy sinh cái mới rất nhanh."

"Có thể cậu không tin," Hoàng Thiếu Thiên hậm hực nói: "nhưng anh không phải tới đây bắt Vương Kiệt Hi."

"A, vậy sao? Các nhân vật khác mặc dù cũng có nảy sinh cái mới, nhưng tỉ lệ tương đối thấp hơn." Học sinh cấp ba gật gật đầu: "Cố lên!"

Hoàng Thiếu Thiên: "... Cám ơn."

Mặc dù cậu cũng không muốn bắt Vương Kiệt Hi, nhưng tới cũng tới rồi, cậu liền định đứng tại dưới bóng cây nghỉ một lát, nhìn xem có thể hay không nảy sinh ra nhân vật nào khác.

Không biết có phải do vận khí tốt hay không, chưa tới một phút, cậu lại thấy được Vương Kiệt Hi mang kính mát đi ra từ cửa hông.

Không đợi cậu kinh ngạc xong, học sinh cấp ba bên cạnh đã kêu lên: "A a a a! Xuất hiện!"

... Khoan đã, hình như có chỗ nào không đúng, Hoàng Thiếu Thiên nghĩ. Nhân vật ảo này không nên xuất hiện cùng lúc trong hệ thống của tất cả mọi người đi? Giống như cô gái lúc nãy, khi cô bắt được cũng không thấy người khác kích động nha.

Cậu quay đầu, thấy đám người kia ai cũng cuồng nhiệt lên, tay ấn ấn trên không liên tục, không có ai phát hiện điểm khác thường.

Thấy không ai chú ý mình, Hoàng Thiếu Thiên khẽ đẩy mắt kính thực tế ảo của mình lên, dùng mắt thường trực tiếp nhìn về phía cửa hông.

Vương Kiệt Hi vẫn đứng chỗ kia, trong tay xách theo túi, chần chờ nhìn những người chơi bộ dạng khả nghi trên đường này.

Hoàng Thiếu Thiên: "..." ĐM. Đây là người thật nha!

Vương Kiệt Hi người thật không nhìn thấy Hoàng Thiếu Thiên xa xa đứng dưới cây. Thấy tình hình cổ quái, hắn vô cùng bình tĩnh quay người trở vào, biến mất sau cánh cửa.

Học sinh cấp ba hét thảm một tiếng: "A! Rõ ràng đã xuất hiện! Nhưng mà em giống như chọn sai phương thức chinh phục, cứ thế mà đi mất!"

"..." Hoàng Thiếu Thiên đồng tình mà nhìn cậu học sinh.

Cậu nghĩ nghĩ, cảm thấy nói ra kia là người thật sẽ chỉ tạo thành hai lần tổn thương. Mắt thấy mọi người lại tiếp tục bắt đầu ngồi chờ nảy sinh nhân vật mới, cậu im lặng chỉnh kính lại, lặng lẽ rời đi điểm nảy sinh này.

Buổi chiều mùa hè vẫn luôn oi bức, đi dạo lung tung trên đường một lúc, cậu lại nghe được hệ thống nhắc nhở: Có nhân vật ngay sau lưng ngài.

Là phim ma à!!!

Cậu đang đứng trên một con đường nhỏ nơi góc phố cổ, bóng mát của kiến trúc hơi xưa che bớt ánh nắng, trong lúc nhất thời khiến cậu có cảm giác nổi da gà. Đầu tiên, Hoàng Thiếu Thiên tháo mắt kính, nhìn lại không thấy sau lưng có ai. Cậu lại đeo mắt kính lên, liền trông thấy Dụ Văn Châu đứng dưới mái hiên mỉm cười với cậu.

Có điểm thần kỳ, Hoàng Thiếu Thiên nghĩ thầm.

Lần này cậu không vội vàng chinh phục mà bước tới trước mấy bước, tới gần một chút, quan sát cẩn thận.

Dụ Văn Châu ảo mặc một bộ trang phục mùa thu, áo sơ mi chỉnh tề, áo khoác nằm trên tay. Đây là kiểu trang phục không thích hợp cho thời tiết nóng bức thế này. Nhưng anh đứng đó liền làm người ta cảm thấy mát mẻ và bình yên, tựa như xung quanh hẳn là mùa thu, liền sẽ có lá khô rơi xuống vậy.

Hoàng Thiếu Thiên cảm giác trên vai mình có thứ gì rơi xuống, đưa tay sờ một cái, là một chiếc lá cây thật, chẳng qua là màu xanh của mùa hè.

Cậu mở khung đối thoại, lướt qua một đống "Thật tình cờ, gặp được anh ở đây." "Hôm nay trời thật đẹp." "Anh cho tôi chữ ký được không?", tùy tiện chọn một cái.

Văn tự tỏa sáng từ khung đối thoại bay lên, biến thành một câu đối thoại. Mặc dù lựa chọn này từ lúc cậu nhấn đã có hiệu lực, nhưng cậu vẫn thì thầm đọc theo: "Đã lâu không gặp..."

Đúng vậy nha, quả thực đã lâu không gặp, ít nhất đã một tuần lễ.

Dụ Văn Châu ảo khẽ gật đầu, lộ ra ý cười. Hoàng Thiếu Thiên nghiên cứu nửa ngày, cảm thấy biểu cảm này là ghi hình lại từ người thật, chỉ là dùng chương trình cắt nối cho các hành động liền mạch với nhau, cho dù nhìn kỹ cũng không phát hiện sơ hở.

"Ừm." Đối phương nói: "Tôi cũng rất nhớ cậu."

Khóe mắt Hoàng Thiếu Thiên giật giật. Vừa nghe thì không có gì, nhưng suy nghĩ tỉ mỉ thì lại có cảm giác rất xấu hổ. Cảm xúc của cậu hơi phức tạp. Đặc biệt là khi cậu nhớ tới mình cũng từng ghi âm rất nhiều câu sến súa như vậy. Nghĩ vậy, cậu cảm thấy lúc trước không bắt được Hoàng Thiếu Thiên kẹt trong tường cũng không phải chuyện xấu.

Dứt khoát chọn một đáp án nhìn liền biết không đúng, cậu nghĩ hẳn cũng nên thả Dụ Văn Châu này đi.

Một giây sau, trong tầm mắt hiện lên nhắc nhở: [ Bắt giữ thành công ].

Hoàng Thiếu Thiên: "..." Thành công tới quá nhanh đi!

"Giờ cậu có kế hoạch gì không?" Dụ Văn Châu ảo mỉm cười hỏi.

A đúng, trò chơi này tên là "Bắt giữ hẹn hò", bắt giữ xong là nên hẹn hò.

Nhưng đều đã hẹn hò với người thật vô số lần, hẹn hò với nhân vật ảo còn ý nghĩa gì nữa... Nghĩ vậy, cậu quyết đoán kéo ra danh sách các hoạt động có thể chọn.

Danh sách thật dài, nhưng hầu hết các lựa chọn phía dưới đều là màu xám không thể chọn, ấn vào sẽ hiện ra "Cấp bậc kinh nghiệm không đủ, xin tham gia trò chơi nhiều hơn để mở khóa." Với tâm lý thử nghiệm, cậu ấn đại "Cùng ăn dưa hấu", mà dưa còn phải mua từ hệ thống...

Cậu lấy tay quạt gió, cảm thấy vẫn nên tìm nơi có máy lạnh.

Khi Hoàng Thiếu Thiên bước vào rạp chiếu phim, cậu nhanh chóng phát hiện trò chơi "Bắt giữ hẹn hò" cũng đã lan tràn tới nơi này. Trong đại sảnh có bạn bè rõ ràng là đi chung với nhau, nhưng lại giữ khoảng cách nhất định. Nơi đó tám chín phần mười là nhân vật ảo mỗi người dẫn đến xem phim chung.

Cậu xếp hàng một hồi cũng tới được quầy bán vé. Nhân viên ngẩng đầu thấy cậu đứng một mình, lộ ra nụ cười chuyên nghiệp: "Một vé hay hai vé?"

"..." Mặt Hoàng Thiếu Thiên không biểu tình: "Hai vé."

Vì lý do an toàn, khi người chơi di chuyển, mắt kính thực tế ảo sẽ chỉ hiển thị hình ảnh thực tế, nên nhân vật ảo tạm thời còn không thể đi chung với người chơi được. Hoàng Thiếu Thiên cầm vé vào rạp chiếu phim, nhìn quanh thì thấy có rất nhiều ghế trống giữa hai người. Kiểu ngồi này thì coi như có tiến hành thi thử cũng không thành vấn đề.

Sau khi ngồi xuống, cậu khởi động trò chơi, lựa chọn vị trí. Dụ Văn Châu ảo lập tức xuất hiện tại chỗ ngồi bên cạnh cậu.

"Hôm nay xem phim gì?" Anh nghiêng đầu hỏi.

Dụ Văn Châu thật sẽ không hỏi vậy, bởi vì bình thường đều là anh mua vé. Loại cảm giác này thật mới mẻ.

Kéo xuống danh sách các thể loại phim, Hoàng Thiếu Thiên tìm tìm, cảm thấy loại phim cậu chọn đại này là thuộc thể loại phim tình cảm. Ai ngờ cậu trượt tay, nhấn trúng "phim kinh dị".

"Phim kinh dị à." Dụ Văn Châu ảo cười cười: "Nếu cậu sợ, có cần tôi ôm cậu không?"

Hoàng Thiếu Thiên: "..." Cái trò chơi này móa nó có vấn đề!

Cậu hiện tại chỉ muốn coi kịch bản đối thoại, xem xem làm sao lại đặt ra được mấy câu không phù hợp hình tượng nhân vật thế này. Cậu tưởng tượng hình ảnh Dụ Văn Châu thật thắm thiết đưa tình nói: "Muốn tôi ôm cậu không?", không nhịn được rùng mình một cái.

Trước khi đối phương kịp làm ra hành động nào khác, cậu nhanh chóng lôi ra danh sách, chuyển thể loại phim về phim tình cảm.

Vừa đổi xong, cậu liền thấy Dụ Văn Châu rút ra khăn tay từ trong túi.

Hoàng Thiếu Thiên: "..."

Bởi vì có nhân vật ảo này, cả buổi chiếu phim cậu đều có chút đứng ngồi không yên. Nhưng sự thật chứng minh tình huống xem phim tình cảm khá là bình yên, cho tới khi hết phim hai người đều hài hòa mà cùng trầm mặc. Khi ánh đèn sáng lên, mọi người bắt đầu ra khỏi rạp, Dụ Văn Châu ảo nói: "Hết rồi, cậu cảm thấy thế nào?"

"Cũng không tệ..." Hoàng Thiếu Thiên trả lời trong vô thức. Sau đó cậu lập tức nhận ra đối phương sẽ không thật sự trả lời câu nói của cậu.

Cậu chọn một câu đối thoại từ trong danh sách: Có điểm xúc động.

"Vậy sao?" Dụ Văn Châu ảo khẽ gật đầu: "Tôi cũng thấy vậy."

Cho dù anh chỉ là nhân vật ảo, sẽ không ảnh hưởng tới người khác ra vào, nhưng anh vẫn lịch sự đứng dậy đi ra bên cạnh lối đi, chờ Hoàng Thiếu Thiên đi ra ngoài. Hoàng Thiếu Thiên cũng đứng lên đi ra phía ngoài, khi cậu di chuyển, thân ảnh kia cũng dần dần biến mất khỏi tầm nhìn của mắt kính.

Khi cậu đã ra khỏi rạp chiếu phim, Dụ Văn Châu ảo lại xuất hiện một lần nữa. Trên hành lang hơi ồn ào, mọi người vừa xem xong phim, đều có rất nhiều bình luận muốn nói. Hoàng Thiếu Thiên nghiêng đầu nhìn bên cạnh, không biết có phải do trò chơi nhận ra được hành động của cậu hay không, Dụ Văn Châu ảo đưa cậu khăn tay, mỉm cười.

Vẻ mặt như muốn nói "Cậu khóc à, có muốn lau hay không?"... Có chút tinh nghịch, cũng có chút quan tâm, so với những hành động theo kịch bản trước đó, vẻ mặt này có phần rất giống anh.

"Lại đây, tôi đưa cậu về." Nhân vật ảo nói.

Hệ thống đúng lúc nhắc nhở: Lần hẹn hò này sắp kết thúc. Sau khi kết thúc, xin vui lòng tìm kiếm những cuộc gặp gỡ bất ngờ khác ở chung quanh.

Hoàng Thiếu Thiên chớp chớp mắt, cảm giác mình có hơi nhớ Dụ Văn Châu thật.

Khi taxi dừng lại ở gần khách sạn, trời đã chạng vạng tối. Hoàng Thiếu Thiên đi qua con đường nhỏ an tĩnh, mắt kính thực tế ảo khẽ rung lên, nhắc nhở cậu dừng lại.

Dụ Văn Châu ảo xuất hiện ở trước mặt, mỉm cười nhìn cậu.

Lúc này hình như là thật sự tạm biệt, Hoàng Thiếu Thiên nghĩ, nhưng mình không quá quen với chuyện này nha. Bọn họ bình thường đều là cùng nhau về nhà... Chuyện này nói ra quá gây cừu hận.

Cậu chọn đại một lựa chọn trong danh sách, lời thoại hiện lên trước mắt cậu: "Cám ơn anh hôm nay đã mời tôi đi xem phim. Tôi rất vui."

Hoàng Thiếu Thiên: "..." Có nhầm hay không, vé xem phim là tôi mua mà.

Cậu cảm thấy trò chơi này còn cần nghiên cứu thêm lối suy nghĩ và đối thoại của giới trẻ ngày nay, không thể chỉ dựa vào kịch bản lãng mạn từ thế hệ trước.

"Tôi cũng vậy." Dụ Văn Châu ảo trả lời: "Về tới nhà thì báo tôi biết."

"Ừ, ừ." Hoàng Thiếu Thiên trả lời theo thói quen. Hệ thống lại hiện lên một câu nhắc nhở: Lần đầu hẹn hò kết thúc thành công. Ngài có muốn xác định địa điểm xuất hiện tiếp theo?

Không cần, cám ơn, Hoàng Thiếu Thiên nghĩ thầm, lần sau tôi đã gặp được người thật cmn rồi.

Trong mắt kính xuất hiện bản đồ, cậu để nguyên mũi tên xác định vị trí tại chỗ cũ, bỏ qua bước này. Dụ Văn Châu ảo lập tức khẽ gật đầu: "Được rồi, vậy gặp lại ở đây. Lần sau chúng ta có thể thử xem phim kinh dị."

Hoàng Thiếu Thiên: "..." Hóa ra anh còn chưa quên chuyện phim kinh dị à!

Cậu nhìn bóng lưng nhân vật ảo đi dọc theo con đường nhỏ về phía trước, biến mất ở chỗ rẽ. Cùng lúc đó, trước mắt cậu hiện lên nhắc nhở [ Hẹn hò kết thúc ]. Cậu lắc lắc đầu, tháo kính thực tế ảo xuống, tiếp tục đi về phía khách sạn.

Vừa ra khỏi ngõ nhỏ, cậu liền thấy bên đường là một Dụ Văn Châu. Ánh mắt hai người chạm nhau, đều hơi giật mình.

Lần này, trang phục trên người anh có điểm khác, càng thích hợp để mặc vào mùa hè.

"Anh lại hiện ra nhanh vậy!" Hoàng Thiếu Thiên thốt lên.

"A?" Dụ Văn Châu nghi hoặc hơi nhíu mày lại: "Cái gì mà hiện ra?"

Hoàng Thiếu Thiên: "..." Khoan đã, mắt kính của mình đâu.

Cậu chạy hai ba bước tới, dừng ở trước mặt đối phương, nhìn lên nhìn xuống xác nhận đây là người thật: "Thật sự là anh..."

"Cái gì mà thật sự là tôi?" Dụ Văn Châu nhanh chóng nhìn đến mắt kính trong tay cậu: "A... cậu đang chơi hẹn hò ảo."

Hoàng Thiếu Thiên: "Anh nghe Trịnh Hiên nói rồi chứ gì! Chắc chắn là nghe hắn nói rồi!!"

"Đúng vậy, hắn gần đây gặp ai cũng đề cử trò này." Dụ Văn Châu hào hứng nhận lấy mắt kính của cậu: "Cậu lưu dữ liệu hình ảnh của toàn bộ minh tinh Vinh Quang? Vừa mới đi chơi với nhân vật của tôi?"

"Đó căn bản không phải là anh." Hoàng Thiếu Thiên rốt cục chờ đến cơ hội để phàn nàn: "Tôi nói anh nghe, anh đầu tiên bộ dạng thế này này, sau đó như vậy như vậy, còn nói bla bla bla..."

Dụ Văn Châu vừa nghe vừa gật đầu, cuối cùng tổng kết lại: "Không tốt bằng người thật, phải không?"

"..." Hoàng Thiếu Thiên nheo mắt lại: "Mặc dù là đúng vậy, nhưng anh có thể khiêm tốn một chút."

Dụ Văn Châu cười cầm lấy mắt kính trong tay cậu đeo lên, nhìn xung quanh một lát, lại nhìn về hướng Hoàng Thiếu Thiên.

"Ừ." Anh gật gật đầu: "Xem ra tôi bắt được một Hoàng Thiếu Thiên. Vận khí không tệ. Đi theo tôi đi."

Hoàng Thiếu Thiên: "Bạn người chơi này, anh muốn chinh phục tôi thành công tôi mới có thể đi theo anh, cám ơn."

"Làm sao để chinh phục?" Dụ Văn Châu nghiêm túc hỏi.

"Trả lời câu hỏi gì đó..." Hoàng Thiếu Thiên nghĩ nghĩ: "Chẳng hạn như tại sao anh lại tới sớm, không phải chuyến bay là ngày mai sao?"

Đèn đường lấp lóe hai lần, rồi sáng lên giữa ánh trời chiều. Dụ Văn Châu tháo mắt kính, mỉm cười.

"Là vì nhớ cậu nha." Anh nói.

- Hoàn -
KHụ, cảm ơn 2 chị đã có lòng như vậy, em ngại huhu ''w''/

Trong 3 cái thời đại em thích cái này nhất, kiểu thật giả lẫn lộn nhưng cute hột me. Đọc xong còn kiểu sao TCCT có cái game chinh phục nam thần kiểu vậy, kiểu đó dù ntn em cũng sẽ ráng đu ra ngoài bắt cho bằng dc huhu ;;w;;. Tội em gái kia người thật mà em cứ tưởng hàng giả. Chúc mừng Dụ đội bắt dc một Hoàng Thiếu Thiên nhanh miệng =v=
 

cây cỏ

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
174
Số lượt thích
786
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
tay tàn tay tàn tay tàn ^_^
#4

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#5
Cái option ví tiền... chắc chắn là cho ai cũng biết là ai đấy. Vậy nếu gặp Hàn Diêp, vừa mới ví vừa dâng thuốc lá -> tổ hợp xã hội đen!!!
Chỉ bắt được một người một lần thui mà =)))) nên hoặc dâng ví tiền hoặc dâng điếu thuốc thui~~~

KHụ, cảm ơn 2 chị đã có lòng như vậy, em ngại huhu ''w''/

Trong 3 cái thời đại em thích cái này nhất, kiểu thật giả lẫn lộn nhưng cute hột me. Đọc xong còn kiểu sao TCCT có cái game chinh phục nam thần kiểu vậy, kiểu đó dù ntn em cũng sẽ ráng đu ra ngoài bắt cho bằng dc huhu ;;w;;. Tội em gái kia người thật mà em cứ tưởng hàng giả. Chúc mừng Dụ đội bắt dc một Hoàng Thiếu Thiên nhanh miệng =v=
Chuyện này tác giả lấy cảm hứng từ Pokemon Go đó. Game này mà ra chắc dân chúng ào ào ra đường hẹn hò =))) Chị thấy khá tội cho Vương đội với mấy đại thần khác. Cứ tưởng tượng mấy người đó ra đường là bị dân chúng bu vô bắt là chị nhịn cười không nổi. :ROFLMAO:

wao, câu nói em thích nhất trong fic này
ngọt, quá ngọt luôn á
Chị cũng vậy!!! Siu siu ngọt! Cái kết quá hoàn hảo!
 

Himayunan

Người chơi công hội
Bình luận
185
Số lượt thích
403
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp đại đại, Mộc nữ thần, Tán ca
#6
Đèn đường lấp lóe hai lần, rồi sáng lên giữa ánh trời chiều. Dụ Văn Châu tháo mắt kính, mỉm cười.

"Là vì nhớ cậu nha." Anh nói.
Max sến anh ơi=)))) nhưng ko sao có lẽ ai đó sẽ thích
 

Bình luận bằng Facebook