Hoàn [Nguyễn Vĩnh Bân] Người chơi zâm cuối cùng

ButNgonPhi

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
497
Số lượt thích
6,225
Location
Hàng Châu
Fan não tàn của
Team Tiểu đội trưởng, Sở-Tô-Nhu-Quả-Đới
#1
Thể loại: Hướng nguyên, Non CP

Nhân vật trung tâm: Nguyễn Vĩnh Bân

Cv:张佳乐头上的小花儿.

Editor: @ButNgonPhi

Beta: Gingitsune









Người chơi zâm cuối cùng






Ban đầu khi Nguyễn Vĩnh Bân ra mắt cũng chưa theo trường phái chơi zâm.​

Thật ra lúc đó hắn cũng hoàn toàn không nghĩ rằng một mục sư lại có thể chơi zâm được. Mục sư là ai nào, vú em chăm sóc người bị thương, dù có nặn mặt khôi hài như nào thì trên đầu cũng tự động có vài vòng thánh quang, cắm hai cánh gà cũng giả được thiên sứ. Anh là mục sư hả, anh cứ trốn phía sau đội ngũ sau lưng MT lo trị liệu cho tốt là được rồi, chạy loạn khắp nơi núp chỗ này nấp chỗ kia có thấy zâm không? Mất giá không? Trốn tới mức đồng đội ko biết tìm ở đâu, zâm kiểu đó ai chịu cho nổi?​

Cho nên mục sư rất ít khi theo con đường chơi zâm.​

Nhưng cũng không phải không có.​

Ít nhất hiện giờ Nguyễn Vĩnh Bân chính là một mục sư chơi zâm.​

Át chủ bài của chiến đội Hô Khiếu là tổ hợp tội phạm, một lưu manh một đạo tặc, dù có muốn thì cũng không có sức theo phong cách hán tử hổ báo của dân Bá Đồ. Át chủ bài đều theo phong cách zâm, những tuyển thủ khác phải làm sao? Đương nhiên là noi gương át chủ bài.​

Cái gì gọi là zâm?​

Gặp khó thì vòng, gặp mạnh thì lánh, tạm tránh phong mang, tùy thời mà động.​

Không quan tâm có khó coi không, người xem có thích không, cũng chẳng màng hình tượng của mình có giống một tuyển thủ chuyên nghiệp không.​

Chỉ quan tâm đến thắng bại trận này.​

Tất cả những tiểu xảo trong phạm vi quy tắc thi đấu cho phép đều là pháp bảo mang lại chiến thắng của họ.​

Vòng vèo là chiến thuật, né tránh là phong cách.​

Cho nên khi chiến đội cần một mục sư chơi zâm, Nguyễn Vĩnh Bân thỏa hiệp, từ bỏ đấu pháp mình vốn đang dùng.​

Cho nên Phương Duệ từ khí công sư chuyển thành lưu manh, lại vì sắp xếp của chiến đội mà biến thành đạo tặc.​

Cho nên khi chiến đội không còn cần hắn, Lâm Kính Ngôn lựa chọn rời đi.​




Nguyễn Vĩnh Bân chưa từng nghĩ rằng vòng vèo là yếu đuối.​

Dù khán giả luôn mong đợi những cuộc tranh tài kịch liệt căng thẳng ngang tài ngang sức.​

“Rõ ràng có cơ hội xông lên tại sao lại bỏ qua?”​

Vì tôi muốn thắng.

“Vòng vèo nhức hết cả mắt, đánh như đàn bà.”​

Vì tôi muốn thắng.

Tạm thỏa hiệp, tạm né tránh, là vì một thứ vĩnh viễn quan trọng hơn – thắng lợi.

Chiến thắng, quan trọng hơn vạn lần chiêu thức đẹp mắt hay những lời khen của khán giả.​

Một trận đấu có tuyệt vời hơn nữa, có làm người xem phải khen hay bao lần chăng nữa, nếu thua, kết quả là số không.​

Thi đấu thể thao điện tử, không có chuyện tuy bại mà vinh.​

Ranh giới giữa thắng và bại chưa từng bị lẫn lộn.​




Nguyễn Vĩnh Bân biết, luôn biết, vòng vèo là chiến thuật của Hô Khiếu.​

Nên khi bọn họ muốn đuổi Lâm Kính Ngôn đi, trong lòng hắn thầm mắng Hô Khiếu ngu như bò không biết bao lần. Nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn người kia lặng lẽ rời đi.​

Nên khi bọn họ cô lập Phương Duệ, trong lòng hắn tiếp tục chửi Hô Khiếu ngu như bò một vạn lần. Lại cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn người kia chuyển nhượng đi mất.​

Nên đến khi Hô Khiếu hét giá cao mời Thạch Bất Chuyển của Trương Tân Kiệt đến, Nguyễn Vĩnh Bân đến cả câu Hô Khiếu ngu như bò cũng lười không buồn chửi.​

Sai rồi ư? Ai sai? Ai cmn sai?!?​

Lâm Kính Ngôn đúng là đã già, dù hắn đã cống hiến thời kỳ vàng son nhất trong sự nghiệp cho Hô Khiếu, nhưng hắn quả thực đã già, hắn quả thực bị Đường Hạo đánh bại dưới con mắt của bao nhiêu người. Nguyễn Vĩnh Bân khi đó há hốc mồm, giờ vẫn chưa khép lại được. Nên thứ mà Hô Khiếu cần bây giờ là Đường Hạo, thanh niên tuổi trẻ máu nóng nhiệt huyết phấn chấn, mà không phải là Lâm Kính Ngôn. Lâm Kính Ngôn giờ đã như con sói già sắp chết, một con sói già, đàn sói còn cần hắn làm gì? Để chờ lấy xương bón đất sao?​

Nhưng Lâm Kính Ngôn sai ư? Hắn có lỗi gì? Hắn cũng từng giống như Đường Hạo nhiệt huyết phấn chấn, những liên chiêu kia hắn cũng đã từng sử dụng trôi chảy. Khi đó hắn chưa bị gánh nặng đè sụn lưng, cũng chưa từng vất vả mà sinh bệnh, hắn uy thế hừng hực dẫn đoàn quân Hô Khiếu tiến lên, nụ cười tươi rạng ngời hy vọng. Đúng vậy, giờ hắn đã già, không còn những nhuệ khí ngày cũ, khí thế năm xưa cũng một đi không trở lại. Quan trọng nhất là hắn không thể đưa Hô Khiếu chinh phục những đỉnh cao mới được nữa.​

Thật nực cười làm sao, Lâm Kính Ngôn hai mươi bảy tuổi còn có thể leo núi một hơi từ chân lên đỉnh, còn có thể nâng tạ tay mấy chục cân, đi trên đường còn hấp dẫn ánh nhìn các thiếu nữ, vậy mà lại đã già. Ông chủ Hô Khiếu khi thành lập câu lạc bộ đã ba mươi, giờ ba mươi tám, nhưng ông chủ thì không nói chuyện già trẻ, còn Lâm Kính Ngôn hai mươi bảy thì đã già rồi.​

Đây chính là thi đấu thể thao điện tử, nếu như nhất định phải có người có lỗi, hẳn đó chính là thời gian.​

Nó không để cho Lâm Kính Ngôn dừng lại ở năm mười tám tuổi, cũng không cho hắn dừng bước ở tuổi hai mươi bảy. Nó luôn không ngừng tiến về phía trước, nghiền ép tất cả mọi người trong bánh xe thời gian của mình. Bất kể là Lâm Kính Ngôn hay Đường Hạo, ai cũng tránh không thoát.​





Khi Hô Khiếu ra giá với Bá Đồ, Nguyễn Vĩnh Bân tuyệt nhiên không cảm thấy chút khổ sở nào.​

Bởi hắn biết, Trương Tân Kiệt sẽ không đồng ý, Bá Đồ càng không đồng ý.​

Hắn cũng biết, không có Trương Tân Kiệt thì sẽ có Lý Tân Kiệt, Vương Tân Kiệt, Triệu Tân Kiệt . . . Ai cũng có khả năng thay thế vị trí của hắn.​

Nguyễn Vĩnh Bân biết, luôn biết.​

Biết mình cũng sẽ có ngày thành gánh nặng, như Lâm Kính Ngôn.​

Cũng biết không có gì tồn tại mãi mãi.​

Giống như một chiến đội Hô Khiếu đã từng lấy zâm làm phong cách.​

Nhưng Hô Khiếu hiện tại đã không cần.​

“Nguyễn Vĩnh Bân, anh ở đâu?”​

“Nguyễn Vĩnh Bân vào từ đầu trận, sao giờ không thấy?”​

“Nguyễn Vĩnh Bân?”​

“Nguyễn Vĩnh Bân!!!”​

Nguyễn Vĩnh Bân quay lại nhìn đồng đội mình xông lên đối kháng trực diện với đối thủ. Mà hắn lại trầm mê trong thói quen quá khứ, còn cho là đồng đội có thể hoàn toàn biết mình đang ở nơi nào, rồi bọn họ sẽ phối hợp một màn zâm hoàn mỹ làm đối thủ phải tức hộc máu, nhìn đối thủ quẳng sạch bình tĩnh thường ngày mà chửi cmm rồi đành thận trọng đi tìm giết bọn họ.​

Nguyễn Vĩnh Bân biết, đó là quá khứ.​

Giờ Hô Khiếu không cần chơi zâm nữa.​

Bọn họ không cần hắn ẩn núp một góc, tùy thời mà động.​

Bọn họ không cần những thao tác zâm của hắn.​

Bọn họ không cần một mục sư chơi zâm nữa, bọn họ chỉ cần một mục sư điềm tĩnh đoan chính bình thường.​

A đúng vậy, giờ bọn họ không cần Nguyễn Vĩnh Bân chơi zâm nữa.​

Nhưng Nguyễn Vĩnh Bân có thể chơi bình thường đã sớm bị chính hắn kết liễu.​

Nguyên nhân cái chết: vì chiến đội cần.​

Luyện thành một thói quen cần ít nhất mười bốn ngày, hay bao nhiêu ngày? Nguyễn Vĩnh Bân không nhớ rõ. Hắn cũng không nhớ năm năm là bao nhiêu cái mười bốn ngày.​





Đội huy Hô Khiếu vẫn như thế, đội phục cũng vẫn như cũ không đổi.​

Đồng đội? Đồng đội người đến người đi, Hô Khiếu vẫn là Hô Khiếu.​

Thùng rác trước cửa câu lạc bộ Hô Khiếu vẫn là cái thùng rác xanh từ mấy năm trước, ruồi muỗi bâu đầy cả ngày.​

Hắn đi đến cửa hàng cạnh cậu lạc bộ, bà chủ nói chuyện ôn hòa, tính tình cũng tốt. Hàng này đã đổi bảy, tám đời chủ từ khi hắn đến Hô Khiếu mà không ai phát đạt nổi. Hô Khiếu ở chốn hẻo lánh, nghĩ cũng phải, bọn hắn mà ở khu trung tâm thì mỗi ngày không biết bao nhiêu fan em trai em gái tới nằm vùng a!! Các em gái sẽ thích Lâm Kính Ngôn, Phương Duệ, à, hiện tại thì chắc là Đường Hạo Lâm Phong, dù sao cũng không tới phiên hắn. Thỉnh thoảng cũng sẽ gặp vài đứa bị OCD, nhất định phải gặp đủ cả nhà Hô Khiếu, khi đó chữ ký hắn luyện đã lâu rốt cuộc cũng có thể lôi ra dùng.​

Mà giờ . . . không cần nữa.​

Vì Nguyễn Vĩnh Bân đã giải nghệ.​

Trại huấn luyện Hô Khiếu cuối cùng không biết móc ở đâu ra một cháu mục sư củ cải cũng khá chín chắn, chiến đội liền đá Nguyễn Vĩnh Bân ngay và luôn không chút chần chừ. Đương nhiên những lời kiểu này chỉ có thể khẽ nói sau lưng, ngoài mặt vẫn phải thảo mai thảo mỏ thông báo Nguyễn Vĩnh Bân vì nguyên nhân tuổi tác, không thể tiếp tục thi đấu chuyên nghiệp cường độ cao nên giải nghệ. Ý tứ giống như đúc lần Lâm Kính Ngôn giải nghệ, chỉ thay đổi vài từ. Dù sao Lâm Kính Ngôn đã từng là đệ nhất lưu manh, vẫn còn một bộ phận fan cứng. Còn Nguyễn Vĩnh Bân già? Thì chỉ là Nguyễn Vĩnh Bân già thôi.​

Hai mươi bảy tuổi Nguyễn Vĩnh Bân đã già.​

Hắn, cũng chưa thể được ví như một con sói già, cùng lắm chỉ là con cầy vằn già rụng sạch răng. Không giống bộ dáng zâm zâm úp úp mở mở trên sàn đấu sao? Dĩ nhiên là giống, mà hắn cũng chẳng quan tâm người khác nói gì. Đã chơi zâm thì đương nhiên có khả năng miễn nhiễm với mấy lời như vậy.​

Đúng vậy, Nguyễn Vĩnh Bân đứng trong đám tang của chính mình, không rơi đến một giọt nước mắt. Tựa như hắn chỉ là người ngoài đứng xem người khác chờ cái chết đến – cái chết của đời đánh giải chuyên nghiệp.​

Hắn lại chạy tới cửa hàng cạnh câu lạc bộ, mua một cây kẹo mút, lúc thanh toán ngẩng đầu lên phát hiện chủ tiệm đã đổi thành một ông chú trung niên không hề dễ nhìn. Hắn ném giấy gói kẹo trong chiếc thùng rác màu xanh, một người một túi nhỏ, rời khỏi Hô Khiếu.​

Không ai dõi theo hắn, cũng không ai vì hắn đánh chuông tang.​

Người chơi zâm cuối cùng rời khỏi Hô Khiếu.​





[Hoàn]
 
Last edited:

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#2
Gặp khó thì vòng, gặp mạnh thì lánh, tạm tránh phong mang, tùy thời mà động.
aaaa, siêu thích câu này! Quá có vần điệu, quá tiếu, quá zâm!!!!

Thật ra đoạn Bân ca nói về chiến thắng làm chị nghĩ đến đoạn Diệp Tu nói với fan về lý do anh đấu vòng khiêu chiến. Dù rất cảm ơn sự ủng hộ của fan, nhưng anh không chơi vì họ. Bân ca cũng như thế nhỉ. Chiến thắng mới là Vinh Quang mà anh theo đuổi. Cũng có lẽ vì vậy mà đến cuối cùng, lúc anh quay lưng lại, rời khỏi Hô Khiếu, chị thấy buồn, phẫn nộ, nhưng không tiếc nuối. Chưa chạm được quán quân, tiếc chứ. Nhưng có lẽ bởi cách tác giả thể hiện, cũng bởi cách Bân ca chấp nhận với hiện thực một cách... cá tính như vậy mà chị càng tức giận với Hô Khiếu, đáng tiếc cho sự lụi tàn của một thời đại chơi zâm đại diện bởi tổ hợp tội phạm. Nhưng không có tiếc nuối.

Lại 1 fic giải nghệ. Nhưng so với mưa, fic này có một sự hài bựa. không phải hài bựa kiểu 3 người bạn tốt, mà là bởi tính cách của vị mục sư chơi zâm này. Từ khi anh xuất hiện trong chính văn TCCT với kịch bản "giấu giỏi đến nỗi đồng đội cũng tìm không thấy", cái sự núp lùm ấy đã trở thành đặc trưng của anh. Bởi vậy, fic về anh chàng này không thể nào man mác buồn như Tiêu của Vũ Hán được. Cảm ơn editor đã mang ra cái hài bựa ấy, mà vẫn giữ được những cung bậc cảm xúc đằng sau giọng văn trào phúng này =))) Mãi iu!
 

Himayunan

Người chơi công hội
Bình luận
185
Số lượt thích
403
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp đại đại, Mộc nữ thần, Tán ca
#3
Chơi zâm là một loại hình chơi rất ít được đông đảo người chơi chấp nhận dù trong đó có khá nhiều người cũng chơi zâm nhưng họ lại ko có thái niệm gì về nó chỉ cảm thấy việc mình làm là đúng, còn nếu bàn luân vô giới chuyên nghiệp lại khác họ thích đc chứng kiến những trận đấu mãn nhãn, người điều khiển phải cực giỏi cực mạnh còn nếu về tuyển thủ chơi zâm thì họ luôn mang một thái độ ko mấy thích dù trong khá nhiều lúc chơi game họ cũng sẽ zâm
 

Bình luận bằng Facebook