Hoàn [Pj Song Diệp 22.2019] [Diệp Tranh] Xuân Giang Hoa Nguyệt

Bánh bao hâm hấp

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
248
Số lượt thích
624
Location
Ở đâu còn lâu mới nói
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Trừ Lưu Hạo
#1
[Pj Song Diệp 22.2019]​


Xuân Giang Hoa Nguyệt

Fanfic Toàn Chức Cao Thủ

Tác giả: Viel Glueck/ lianansef.lofter

Editor: @Bánh bao hâm hấp aka Mun

Thể loại: Truyện ngắn, hướng nguyên, có CP, hiện đại

Nhân vật chính: Diệp Tu x Tô Mộc Tranh

Phối hợp diễn: Sở Vân Tú, Dụ Văn Châu, Phương Duệ,...

Link convert: Click here

Spoil: Fic có bối cảnh sau mùa 10, khi các tuyển thủ Trung Quốc đi thi đấu giải thế giới.​

Mun muốn gửi lời cảm ơn chân thành tới mọi người trong Phòng Tự Sát trên Discord vì đã và đang giúp Mun hoàn thành những fanfic này.​

------------------- Đây là dòng ngăn cách chuẩn bị vào chính văn --------------------​

1​

Chuyện thi đấu giải thế giới vốn Diệp Tu không thể tham gia. Nắm trong tay bốn giải quán quân, chỉ số lẻ trong thẻ ngân hàng cũng đủ cho hắn hết ăn lại nằm nửa đời còn lại. Hắn đã sớm tính toán đâu ra đấy việc nghỉ hưu, về quê an dưỡng, nhưng ai mà ngờ người tính không bằng trời tính. Liên Minh ước gì có thể vắt kiệt hào quang và độ hot của các tuyển thủ giải nghệ cũng như chưa giải nghệ. Hơn nữa, đây còn là Diệp Tu - Diệp Tu của Hưng Hân. Một cuộc gọi điện thoại tới làm hắn lần thứ hai ra khỏi nhà – lần này là bị ép, nằm còn chưa ấm giường nữa. Diệp Thu ở phía sau hắn mặt đầy hả hê khi thấy người gặp họa, mở miệng, dùng khẩu hình nói ba từ “Cho đáng đời”.​

Cái mác trưởng đoàn đội tuyển quốc gia nghe thật oách và bá, nhưng trong lòng Diệp Tu chỉ thầm kêu khổ và xui xẻo. Tám vị đội trưởng chẳng ai tầm thường, bốn tên tâm bẩn, hoặc còn đánh hoặc đã giải nghệ gom lại đều có thể lập được một bàn mạt chược,đội hình All-Star cũng không thể tốt hơn. Hắn ở trên máy bay không khỏi oán than vài câu với Tô Mộc Tranh – mà cũng chỉ có thể oán than với mình Tô Mộc Tranh. Chứ để người khác nghe được, không chừng lại bị khép vào tội tiêu cực, thích trốn việc.​

Còn người kia thì đặt bảy phần tinh lực vào Ipad để xem phim truyền hình, còn lại ba phần thì nghe lọt tai này ra tai kia. Cô vốn ban đầu ngồi cạnh Sở Vân Tú, nhưng không ngờ khi từ phòng vệ sinh quay về liền nghe Diệp Tu gọi cô “Mộc Tranh này”, ngữ khí của hắn vô cùng chân thành, “Đến chỗ anh nói chuyện chút đi”. Liên Minh giàu nứt đố đổ vách, bao nguyên khoang hạng nhất, mà Diệp Tu làm trưởng đoàn, được ưu tiên ngồi ghế đôi ở hàng đầu. Chỉ là so với việc túm năm tụm ba ở phía sau thì quả thật có chút cô đơn. Tô Mộc Tranh nhìn vài lần, trong lòng nảy lên vài tia đồng cảm, chẳng suy nghĩ nhiều liền đồng ý.​

Vừa mới bắt đầu cô còn có chút kiên nhẫn, sau đó phát hiện nguyên nhân của việc hắn buồn bực là do không thể hút thuốc. Sao cô lại quên mất nhỉ? Thuốc lá đã bị cô tịch thu trước khi lên máy bay, hiện tại vẫn đang nằm trong ngăn ngoài của vali. Cô vén những lọn tóc rơi trước trán ra sau tai, sau đó tạm dừng phim truyền hình đang xem rồi ngáp một cái. Diệp Tu cảm thấy cô đang mất kiên nhẫn, tự giác dừng lại câu chuyện rồi hỏi một cách ân cần: “Em muốn uống café hay soda?”​

Tô Mộc Tranh ngẫm nghĩ: “Em muốn uống cà phê”. Đợi Diệp Tu đứng dậy thì bổ sung thêm một câu, “Anh thêm nhiều đường giúp em một chút”. Cô từ nhỏ đã thích đồ ngọt, nhưng ăn cả một hũ đường cũng không hề mập lên.​

Diệp Tu đáp lại “Được rồi”, nhưng khi cầm ly cà phê về mới thấy người đã dựa vào ghế máy bay mà ngủ mất. Sở Vân Tú từ phía sau liếc mắt thấy, ló đầu nói: “Diệp thần, tôi cũng muốn một cốc cà phê”. Cô nói như đây là điều đương nhiên, “Tiện thể, nhớ tắt đèn đọc sách và đắp chăn cho Mộc Mộc khỏi lạnh”. Cô căn dặn như thể Tô Mộc Tranh là một cô con gái nhỏ cần được chăm sóc, và Diệp Tu là một người cha bất tài với kỹ năng sống bằng không. Diệp Tu chẳng thể phản bác. Sở Vân Tú mặt đầy thỏa mãn, xoay người cùng Lý Hiên tiếp tục câu chuyện.​

Máy bay cứ thế xuyên qua những đám mây, không biết đã lướt qua biên giới của bao nhiêu nước, ánh đèn huỳnh quang nhấp nháy nơi góc cửa sổ. Đèn trong cabin tối dần,những tiếng thì thầm to nhỏ phía sau cũng nhỏ lại. Thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng nói mớ. Tô Mộc Tranh nhắm hai mắt ngủ một cách an ổn, môi thoáng giương lên, vẽ thành một đường vòng cung, có lẽ là một giấc mơ đẹp. Nhiệt độ từ điều hòa hơi thấp, cô cuộn người trong chăn, không tự chủ mà nghiêng về nguồn nhiệt là Diệp Tu ở bên cạnh. Cô khẽ xoay đầu, vừa vặn tựa lên vai hắn. Có lẽ là do Diệp Tu luôn ở bên cạnh từ năm này qua năm khác nên cô cảm thấy thật yên bình. Cô nhíu nhíu mày, nhưng một giây sau liền giãn ra, động tác rất nhanh, suýt nữa khiến Diệp Tu cho rằng mình bị hoa mắt.​

Ngủ đến quên trời đất, tính ra chắc cũng tầm mười tiếng, đến khi máy bay hạ cánh Tô Mộc Tranh mới miễn cưỡng mở mắt ra, trong mắt còn vẻ mơ màng. Cô vẫn còn trong giai đoạn gắt ngủ khi mới thức dậy, vẫn cho là mình đang ở Thượng Lâm Uyển, vì thế chẳng ngượng ngùng mà ở trên vai Diệp Tu cọ cọ, không muốn dậy. Diệp Tu không dám manh động, chỉ khẽ gọi. May mà đúng lúc đó thông báo phát ra, cứu hắn thoát khỏi tình cảnh quẫn bách này. Tô Mộc Tranh nhanh chóng tỉnh táo, liền giả vờ như không có chuyện gì, xoa cổ rồi than cùng hắn “Chỗ này đau quá”.​

Diệp Tu dùng tay phải đấm nên bả vai đang tê rần, lòng thầm oán thán. Hai người nhất thời không nói chuyện, động tác tay không ngừng, nhìn qua cứ như đang đóng kịch câm hài. Phương Duệ vừa lúc ngậm bánh quy đi ngang qua, nhìn thấy bộ dạng hai người thế liền mang theo phấn khích mà huýt sáo, nhưng rất nhanh im lặng về lại vị trí. Chung quy một người vừa là trưởng đoàn đương nhiệm, vừa là đội trưởng đương nhiệm, ai cũng không chọc nổi.​

Đằng trước Dụ Văn Châu gọi từng người theo trình tự xuống máy báy. Dù gì đây cũng là một cuộc thi quốc tế, ngay cả khi thường ngày cậu không quan tâm đến nó thì cậu vẫn phải nghiêm túc. Đồng thời cậu cũng biết rằng trưởng đoàn không phải kẻ đứng đắn và có thể dựa vào. Cậu không thể không bước lên, dũng cảm gánh vác trọng trách. Trương Tân Kiệt đứng ở vị trí cách đó ba bước, chừa một khoảng trống cho Diệp Tu đi qua. Diệp Tu đi lên đem Ipad cho Tô Mộc Tranh. Game cô download lúc vừa lên máy bay, giờ kỷ lục cao nhất đã đổi chủ, bỏ rơi người ở vị trí thứ hai cả nửa con phố.​

Tô Mộc Tranh đầu tiên là sốc, kế đến là tức giận. Thế nhưng cô hiện tại không tiện hỏi tội, chỉ có thể đem Ipad cất vào trong túi, oán trách nói: “Anh ấy, sao lại làm vậy chứ?” Ý trong lời nói là: “Anh thế mà nhân lúc em ngủ, trộm chơi game của em? Mà thích nghiên cứu tìm tòi thì thôi đi, lại đạt điểm cao như vậy, sau này sao em chơi được nữa?​

Cô âm cuối hơi cao giọng, tức giận. Rơi vào trong tai Diệp Tu lại trở thành ba phần ý cười.​


2​

Liên Minh sợ cầm nhiều tiền phỏng tay, tiếp tục mạnh tay vung một mạch tới khách sạn. Dù rằng mặt chữ bằng tiếng Anh không thể đọc hết toàn bộ, nhưng biểu tượng năm sao kia nhìn là có thể hiểu. Đoàn người ầm ĩ đi vào khách sạn. Dụ Văn Châu đi đầu (nghe nói hắn tiếng Anh là tốt nhất toàn đội), Diệp Tu mang theo hành lý đi sau cùng. Phương Duệ đi bên cạnh Trương Giai Lạc, nói là nhìn lão Diệp đi sau cùng kìa, cái này gọi là nhân vật chủ “chốt” đấy. Dù giọng nói rất nhỏ, Tô Mộc Tranh đi đằng trước vẫn nghe thấy, không khỏi bật cười thành tiếng.​

Cô cùng Sở Vân Tú khoác tay đi phía trước Diệp Tu, người phía sau hỏi cô cười cái gì, cô liền quay đầu lặp lại một lần. Hai người liền nói chuyện vui vẻ trở lại. Nữ tuyển thủ trong Liên Minh vốn đã ít, chưa kể Tô Mộc Tranh cùng Sở Vân Tú còn rất xuất sắc, cho nên túi cùng hành lý đương nhiên là có người xách giúp. Các cô cũng rất vui khi hưởng thụ sự ân cần này, mỉm cười một cái thay cho lời cảm ơn.​

Việc phân bổ phòng chủ yếu dựa trên sự sắp xếp ngẫu nhiên cộng thêm bốc thăm, nhằm duy trì sự hòa hợp và tạo bầu không khí vui vẻ cho toàn đội. Dụ Văn Châu vừa lấy thẻ phòng thì Tô Mộc Tranh từ phía sau vỗ vai: “Mình với Tú Tú đi trước nhé?” Cô lấy hành lý từ chỗ Phương Duệ. “Tớ hơi đói bụng rồi, ah, tớ muốn căn phòng có số 7 ở cuối”.​

Diệp Tu nhìn hai cô gái bước vào thang máy, trong lòng bất giác có chút thất vọng, mất mát, cứ như làm mất thứ gì quan trọng nhưng thể diễn tả thành lời. Đến khi Vương Kiệt Hi mang thẻ phòng cho hắn, hắn mới nhớ ra thuốc lá của mình vẫn ở chỗ của Tô Mộc Tranh.​

Mọi người chia ra ở phòng đôi, phòng ba. Diệp Tu ngẫm nghĩ, gọi người đi cuối cùng là Phương Duệ: “Chỗ chú có thuốc không?”​

Phương Duệ liếc qua hắn, trên mặt tràn đầy ngay thẳng: “Không hút, trưởng đoàn, tụi tui không hút thuốc”.​

Diệp Tu nhớ ra muốn đi tìm Tô Mộc Tranh để lấy thuốc lá, nhưng vào phòng cả người mất khống chế, vô lực mà ngã lên giường, một phút trôi qua liền nhắm mắt lại, cảm giác muốn đem hết những thiếu hụt ở trên máy bay bù lại, cứ thế mà ngủ thẳng cẳng. Nhưng chưa đầy hai giờ liền bị ồn mà tỉnh lại, không thể không mang theo vài phần cáu giận đi mở cửa.​

Tô Môc Tranh đang đứng ở cửa, đã thay một bộ trang phục khác, một thân tươi sáng, xinh đẹp, tương phản cùng hắn một đống bù xù, nhếch nhác. May mà ở chung nhiều năm cô đã thành quen, cũng không coi là việc gì nghiêm trọng, chỉ cùng hắn nói: “Bọn em ra ngoài đi dạo một vòng, Văn Châu nói muốn cùng Trưởng đoàn thảo luận một chút”.​

Diệp Tu liếc nhìn ra phía ngoài, Sở Vân Tú đang đứng dựa ở khúc quanh chơi điện thoại, bên cạnh là Lý Hiên và Phương Duệ, xem ra là bị kéo tới làm lao công. Hắn nhìn Tô Mộc Tranh mới đổi kẹp tóc, là một chiếc kẹp bằng ngà trắng, trước đây chưa từng thấy: “Vậy anh cùng đi với bọn em”.​

Tô Mộc Tranh đáp một tiếng “Được thôi”, lời vừa đến đầu lưỡi liền bị giữ lại, nửa đường khó khăn cứng rắn đổi giọng: “Không được, Văn Châu nói là muốn mở cuộc họp, cậu ấy bảo em báo anh một tiếng”.​

Lòng Diệp Tu như muốn vỡ vụn: “Em ngược lại, đi nghe lời Văn Châu”.​

Tô Mộc Tranh rất ngạc nhiên, nhưng cứ thế bỏ qua, cũng đoán được mấy phần tâm tư của hắn, ngập ngừng nói: “Dụ đội đáng tin hơn anh nhiều”. Cô rất tự nhiên đổi cách nói chuyện, vào tai người khác sẽ trở thành nhẹ nhàng quan tâm “Anh nhớ mặc bộ màu xám ấy, nhìn rất có khí chất”. Sau cùng lại dỗ dành anh như đứa trẻ, bổ sung một câu: “Được rồi, anh đi họp đi, em sẽ mang đồ ăn về cho anh”.​

Sở Vân Tú có lẽ chờ lâu có chút sốt ruột, đứng ở phía trước thúc dục một câu ;”Hai người nói gì mà lâu quá vậy?” Tô Mộc Tranh đáp lại một tiếng, vẫy tay tạm biệt Diệp Tu. Diệp Tu nhìn bóng dáng của cô nhẹ nhàng lướt qua, biến mất trong thang máy, chỉ đành than thầm, quay đầu lật tìm quần áo trong vali.​

Cuộc họp kéo dài tưởng chừng như vô tận, chủ đề từ hồi tưởng Vinh Quang ngày hôm qua đến triển vọng trong tương lai, rõ ràng đến từng chi tiết. Diệp Tu trước đó ba mươi phút còn duy trì sự nghiêm túc, lúc sau đầu óc không khỏi bắt đầu mơ màng, mắt trở lên lờ đờ. Hắn chọc cánh tay Dụ Văn Châu, nhỏ giọng nói, chú đưa điện thoại cho anh mượn chút.​

Dụ Văn Châu tốt bụng, thấy mặt hắn có vẻ mất tập trung, dưới gầm bàn đưa cho hắn một cái điện thoại apple hàng thật giá đúng. Diệp Tu cầm lên, theo thói quen truy cập vào danh sách bạn bè, quả nhiên thấy Tô Mộc Tranh mới post một tấm ảnh, chắc là do Sở Vân Tú chụp giúp, cô đang đi trên đường ở một nơi nào đó, bỗng nhiên quay đầu nhìn lại, khoảnh khắc đầy dịu dàng.​

Diệp Tu lướt nhìn từ trên xuống dưới mấy lần, sau khi dùng điện thoại của Dụ Văn Châu thỏa thuê thì khen vài tiếng rồi đem trả lại điện thoại. Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Dụ Văn Châu vẻ mặt như cười như không, mọi động tác của người phía trước kia đều thu vào mắt cậu, “Diệp thần”, cậu nhỏ giọng chỉ đủ để hai người nghe được, “Em cảm thấy anh nên đi mua một chiếc điện thoại đi, em không đề cử Apple 6”, cậu dừng lại một chút, “dễ bị bẻ cong, không hợp với anh lắm”.​

Diệp Tu đối với sản phẩm điện tử rất ít quan tâm, hiện tại đang nghĩ xem lời này là có ý tứ gì. Dụ Văn Châu vừa đúng lúc bị điểm danh, rất tự nhiên lên tiếng, trong lúc đó còn không quên lấy điện thoại về, thái độ rõ là sẽ không cho mượn nữa.​

Sau bốn tiếng, cuối cùng hắn cũng có thể thoát thân, trời đã tối lắm rồi, trừ đồ ăn không ngon miệng trên máy bay, hắn đến giờ vẫn chưa ăn gì từ lúc họp, chỉ uống nửa chai nước, bụng hoàn toàn trống rỗng, lúc này đói bụng đến ngực có thể dán vào lưng, bụng cồn cào có thể tấu được một bản giao hưởng. Hắn lê bước chân lười biếng trở về phòng, vừa lấy ra thẻ phòng liền nghe tiếng mở cửa từ phòng kế bên vang lên, Phương Duệ khói bốc lên đầu, giọng nói mang theo căm giận, bất bình: “Lão Diệp, anh cuối cùng cũng biết đường quay về, em gái Tô đã đến tìm anh ba lần rồi”. Hắn đưa ra thêm một cái túi: “Em gái Tô cho anh”.​

Diệp Tu bụng đói cồn cào, cũng không so đo cách gọi “Em gái Tô” này, chỉ ghi nhớ trong lòng, để đó lần sau tính sổ. Hắn cầm túi vào phòng, mở ra xem, bất ngờ là tiểu long bao. Trước đây bọn họ buổi tối thường ra ngoài ăn khuya, số lần Diệp Tu ăn ngoài cũng không nhiều, trừ đi mì ăn liền, đây là một trong những thứ hắn rất thích. Cũng không biết là ở nơi đất khách quê người như thế này, Tô Mộc Tranh ở nơi nào tìm được.​

Hắn trong lòng thỏa mãn, cầm lên một cái để ăn, vừa ăn vừa nghĩ, có lẽ nên mua một chiếc điện thoại. Lỡ đâu nửa đêm xảy ra chuyện gì, hắn luôn cảm thấy ngại khi mượn điện thoại của Phương Duệ để post weibo.​


3​

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Tô Mộc Tranh tới gọi hắn cùng đi ăn điểm tâm, gõ cửa ba tiếng nhỏ, một tiếng dài, chờ trong giây lát liền tự mở cửa vào. Lúc đó Diệp Tu đang nằm trên giường, tư thế ngủ có chút xấu. Trong mơ hồ, nơi khóe mắt nhìn thấy ống quần của Tô Mộc Tranh lấp lóe, lập tức như một thùng nước lạnh dội lên đầu khiến hắn thanh tỉnh, vô thức nắm ga trải giường che thân, chỉ lộ ra cái đầu trách cứ: “Sao em vào được phòng anh?”​

“Lấy thẻ dự phòng ở quầy lễ tân” Tô Mộc Tranh kẹp thẻ phòng trong ngón trỏ cùng ngón giữa, thuận tay ném lên bàn, sau đó ngồi ở cuối giường Diệp Tu, động tác rất tự nhiên. Cô ngồi thẳng lưng, chỉ chiếm một góc nho nhỏ, đối với phần giường ngổn ngang còn lại của hắn cũng không lộ vẻ chán ghét. Diệp Tu nửa dựa vào thành giường, lẩm bẩm vài câu, sau đó duỗi tay với lấy cái quần trên giường, cầm được một nửa mới cảm thấy có chút không ổn: “Sao em vẫn còn ở đây?”​

“Sao em không thể ở đây chứ?” Tô Mộc Tranh cầm điện thoại gõ chữ, đầu cũng không thèm ngoảnh lại.​

Diệp Tu cảm thấy vấn đề này hơi vô lý: “Anh phải thay quần áo”.​

Tô Mộc Tranh nói chuyện hùng hồn: “Giường của anh dù sao em cũng từng ngủ qua rồi”.​

Lời nói mơ hồ này còn có thể hiểu theo nghĩa khác. May sao khách sạn thực hiện rất tốt công tác an toàn, đám paparazzi đều bị chặn ở bên ngoài, bằng không câu này mà lọt ra, khó tránh trở thành tiêu đề trang nhất của Tuần san thể thao điện tử. Bọn họ ước gì Diệp Tu cùng Tô Mộc Tranh có chút chuyện để viết, thế nhưng mấy năm trước nam chính ít giao du với ngoại giới. Gần đây chẳng dễ gì lộ mặt, lại mang theo một đám lính mới Hưng Hân hùng hổ xuất hiện giật quán quân Liên Minh, nổi bật chỉ có một không hai, mấy chuyện tình cảm nam nữ, ngược lại không thấy đâu.​

Hai người nhất thời nhìn nhau không nói gì. Diệp Tu là không có gì để nói, Tô Mộc Tranh là đang thưởng thức vẻ bối rối hiếm có của hắn. Sau cùng cô mỉm cười, ung dung đứng dậy, bước chân nhẹ nhàng đi ra khỏi cửa, lúc gần đi còn không quên bỏ lại một câu: “Vậy em ở phòng ăn chờ anh”.​

Diệp Tu đến phòng ăn ở lâu hai đã là mười phút sau. Chẳng thấy bóng dáng mấy người ở đây, điều này đủ để thấy hắn thức dậy có bao nhiêu muộn. Tô Mộc Tranh ngồi cạnh cửa sổ, hướng hắn vẫy tay, trước mặt là một ly sữa cùng hai ổ bánh mì. Diệp Tu ngồi xuống vị trí đối diện: “Em không ăn à?”​

Tô Mộc Tranh cười đáp: “Em đã ăn trước rồi”. Cô đem sữa trước mặt đẩy một cái: “Nơi này không có bữa sáng kiểu Trung”.​

Cô một tay chống cằm nhìn Diệp Tu, tóc mai được vén dang một bên, kẹp lại, nhìn vô cùng thanh thuần. Diệp Tu bị cô nhìn đến vô cớ hoảng hốt, nhanh chóng nuốt xuống bữa sáng. Đột nhiên nghĩ tới chuyện hồi sáng, có chút không tự nhiên: “Những người khác đâu?”​

“Mọi người thuê hướng dẫn viên du lịch và ra ngoài rồi”. Tô Mộc Tranh vô thức dùng ngón tay nghịch lọn tóc mình, cuốn lại rồi thả ra: “Sắp tới chắc không có thời gian chơi nữa”.​

Diệp Tu đồng ý: “Ừ, anh định buổi chiều tổ chức họp nhóm với mọi người”. Hắn uống sữa: “Vậy sao em không đi?”.​

Tô Mộc Tranh vẻ mặt đầy thành thật: “Em thích ở cùng anh”. Sau đó bổ sung một câu: “Anh hãy nhìn vào đôi mắt đầy chân thành của em này”.​

Diệp Tu suýt nữa thì phun ngụm sữa đang uống dở ra ngoài: “Em đừng học Phương Duệ mấy thứ đó, học cái hay thôi biết không? Như anh này.” Hắn bất kỳ lúc nào cũng có thể tranh thủ thếp vàng lên mặt mình, lại không biết trình độ bản thân ở một số mặt đã sớm cao hơn Phương Duệ mấy tầng, phóng mắt nhìn ra cũng không tìm được người có thể vượt qua. Tô Mộc Tranh không trả lời, chỉ là cười đưa khăn giấy qua. Diệp Tu mang theo xấu hổ lau đi nước trên mặt, quay đầu nhìn ra ngoài song cửa ngập nắng, phong cảnh đẹp vừa phải, không khỏi buột miệng: “Ra ngoài tản bộ không?”​

Tô Mộc Tranh đứng dậy bước đến trước mặt hắn “Được thôi”, cô nói.​

Nói là cùng tản bộ, thực ra chỉ là tùy tiện đi qua mấy cửa hàng vô danh dọc bên sông gần khách sạn. Đi quá xa sợ không về được, chỉ đành miễn cưỡng đi lòng vòng xung quanh. Diệp Tu không thấy được mấy địa điểm được đề cử trong hướng dẫn du lịch, làm giảm đi vài phần hứng thú, nhưng Tô Mộc Tranh ngược lại,nhìn ngang ngó dọc, thỉnh thoảng hỏi thêm vài câu, như một đứa nhỏ tràn đầy lòng hiếu kỳ, không che giấu.​

Diệp Tu tự cảm thấy phong cách sôi nổi, vui vẻ không phù hợp với bản thân, chỉ chậm rãi đi phía sau cô, nhìn bóng lưng của cô, cảm thấy cũng có mấy phần vui vẻ. Tô Mộc tranh dừng lại chờ hắn ba lần, sau đó quyết định bước chậm lại, cùng hắn sóng vai trò chuyện.​

“Chia nhóm như thế nào?”​

“Vẫn chưa quyết định.”​

“Anh nhắm chúng ta nắm chắc được mấy phần việc giành quán quân?”​

“Em bảo Vương Mắt Bự nhắm thử xem”. Diệp Tu rõ ràng không nghiêm túc: “Lại nói quán quân không phải em đã sớm giành được.”​

Tô Mộc Tranh liếc hắn: “Cái này không giống nhau. Hơn nữa em mới có một cái”. Ý trong lời nói vô cùng sống động, Diệp Tu không cho là cô nổi lòng tham, quán quân mà, ai cũng muốn, chưa kể còn là vô địch thế giới. Nói ra lời này chỉ có thể là Tô Mộc Tranh, hắn không khỏi cảm thấy có phần đáng yêu.​

Diệp Tu dừng lại bước chân nhìn cô. Tay của các tuyển thủ thi đấu thể thao điện tử thường không tiện đeo nhẫn, vì thế Tô Mộc Tranh liền tìm một sợi dây chuyền xỏ chiếc nhẫn vào. Chiếc nhẫn trước đó hiện đang nằm yên ổn trên ngực, thoáng lay động theo từng bừng bước chân của cô.​

“Mộc Tranh”, hắn đột nhiên mở miệng, “Em cảm thấy anh thế nào?”​

Câu hỏi đột ngột khiến Tô Mộc Tranh có chút sững sờ nhưng cũng đáp lại nhanh chóng: “Em cảm thấy anh rất tốt”. Cô quay đầu lại: “Bao nhiêu năm qua rồi, sao đột nhiên anh lại nghĩ tới mà hỏi em câu này? Hay anh muốn nói gì ạ?”​

Cô cùng Diệp Tu hợp tác nhiều năm, cảm giác vô cùng nhạy bén, phát hiện giờ phút này có Diệp Tu có điểm khác thường. Diệp Tu gãi đầu một cái, lời nghẹn ở cổ, cuối cùng cả nửa buổi mới nói một câu: “Chờ giải thi đấu kết thúc thì mình nói tiếp chuyện này”.​

Tô Mộc Tranh cũng không hỏi nhiều, cô tin tưởng Diệp Tu tự biết đạo lý nên làm gì, cho nên tín nhiệm vô điều kiện. Hiện tại cũng nửa đùa nửa thật vỗ vai hắn: “Anh hiện tại còn biết cả thừa nước đục thả câu”.​

Diệp Tu không trả lời. Ánh mắt của hắn rơi trên tay của Tô Mộc Tranh, một đôi tay thon dài, nõn nà, cổ tay trắng ngần như tuyết.​

Hắn nghĩ, thêm một chiếc nhẫn lên ngón áp út kia không chừng nhìn sẽ đẹp hơn rất nhiều.​

End.​
 
Last edited:

cây cỏ

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
174
Số lượt thích
786
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
tay tàn tay tàn tay tàn ^_^
#2
Chị Mun, yêu yêu chị nhiều <3, em mong chờ fic Diệp Tranh của chị lên sóng prj Diệp lâu lắm rồi
Fic này tuy ko có cảm giác ngọt ngào nhiều lắm nhưng đọc lúc nào cũng thấy tim bay xung quanh
Nhất là đoạn cuối
Hắn nghĩ, thêm một chiếc nhẫn lên ngón áp út kia không chừng nhìn sẽ đẹp hơn rất nhiều.
Ôi, em cũng mong chờ rằng kết thúc giải đấu thế giới, trên đôi tay của Diệp thần và Mộc Tranh đều có chiếc nhẫn ở ngón áp út <3!
 

Bánh bao hâm hấp

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
248
Số lượt thích
624
Location
Ở đâu còn lâu mới nói
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Trừ Lưu Hạo
#3
Chị Mun, yêu yêu chị nhiều <3, em mong chờ fic Diệp Tranh của chị lên sóng prj Diệp lâu lắm rồi
Fic này tuy ko có cảm giác ngọt ngào nhiều lắm nhưng đọc lúc nào cũng thấy tim bay xung quanh
Nhất là đoạn cuối

Ôi, em cũng mong chờ rằng kết thúc giải đấu thế giới, trên đôi tay của Diệp thần và Mộc Tranh đều có chiếc nhẫn ở ngón áp út <3!
Đây là fic đầu tiên chị edit đó. Nhờ có hint chiếc nhẫn mà chị quyết tâm đẩy thuyền Diệp Tranh đến cùng, bấp chấp hết luôn. <3
 

Himayunan

Người chơi công hội
Bình luận
185
Số lượt thích
403
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp đại đại, Mộc nữ thần, Tán ca
#4
Diệp Tu không trả lời. Ánh mắt của hắn rơi trên tay của Tô Mộc Tranh, một đôi tay thon dài, nõn nà, cổ tay trắng ngần như tuyết.​
Hắn nghĩ, thêm một chiếc nhẫn lên ngón áp út kia không chừng nhìn sẽ đẹp hơn rất nhiều.​
End.​
Ừm nên thêm nhẫn đi anh
 

Bình luận bằng Facebook