Hoàn [Lâm Phương] Mộng Tưởng Mùa 12 - Ngôn Khả Tẫn

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#1
[Long Fic TCCT] Mộng tưởng mùa 12 – Ngôn Khả Tẫn (1)

Pairing: Lâm Phương

Author: earthnut3@lofter (fic gốc)

Translator: QT + Google dịch + ilovetranslation@com + youdao@com

Editor: Trang Hoàng

Tình trạng Đã hoàn​

Do mình hoàn toàn không biết tiếng Trung nên chỉ đảm bảo được 70-80% độ chính xác.

Bản dịch chưa được sự đồng ý của tác giả.

Warning: Fic lấy bối cảnh SAU mùa Mười nên có nhiều chi tiết chưa xuất hiện trong bản dịch. Ai không muốn bị spoil thì đừng đọc!


credit pic: maniac

1.

“Lão Lâm!”

Lâm Kính Ngôn quay lại, nhìn thấy bóng dáng Phương Duệ lẻ loi trong thông đạo trống trải. Bóng hắn trải dài dưới chân, ánh mặt trời phía sau phủ lên người hắn một lớp hào quang.

“Nhớ cố lên đó!”

Phương Duệ hô lớn, thanh âm va vào tường vỡ vụn rồi mới rơi vào tai anh, mang theo chút run rẩy, tựa như một tầng bụi từ quá khứ bay lên.

“Cậu cũng thế nhé.” Anh đáp. Phương Duệ cười rộ lên, ánh mặt trời sau lưng cũng trở nên chói lòa hơn. Hắn cứ đứng giữa màu nắng rạng như vậy mà vẫy tay với anh rồi chạy về phía phòng nghỉ.

Đoạn phim kí ức trong anh tới đây thì bị ngắt.

2.

Phương Duệ từ từ tỉnh lại, ánh mặt trời đã theo cửa sổ bò vào trong nhà, để lại trên sàn một mảng ấm áp. Hắn lắc lắc đầu, cổ có hơi đau, chắc do nằm ngủ dưới đất, nhưng vẫn tiếp tục nằm đấy, chỉ đưa tay lên che mắt.

Bàn tay đỏ lên do phơi nắng, hắn rầu rĩ nói, Lão Lâm, anh nhìn tay phải hoàng kim của em nè.

Nhưng Lâm Kính Ngôn không có nhà. Phương Duệ chưa muốn ngồi dậy, chỉ vươn tay cầm lấy điện thoại. Không có tin tức gì mới. Hắn có chút muốn đọc vài bài báo eSport nhưng lại nhớ ra hôm rồi vừa bị chủ nhà cắt mạng.

Mà hắn cũng chẳng thích thú gì đống tin tức cuối mùa giải 12 này. Giải nghệ, giải nghệ, quanh đi quẩn lại chỉ có giải nghệ, gắn cùng với những cái tên hắn quen biết. Bằng không thì cũng là phong độ giảm sút, sai lầm tăng cao – ngắn gọn lại, cũng là giải nghệ thôi.

Ngày xưa, trước khi đi ngủ hắn từng rất thích lướt weibo, tìm tag #hoàng kim tay phải #, sau đó chui vào trong chăn sung sướng cười. Có khi high quá, lăn hơn hai vòng, cả người như cái bánh tét rơi cái rầm xuống đất. Hoặc điên hơn, di động rớt cái bẹp lên mũi hắn. Đều là chuyện thường ngày cả. Mùa giải thứ 10 Hưng Hân là quán quân, những chuyện khi đó giờ cũng không nhớ được mấy. Chỉ nhớ, trong một ngày hạ oi ả nào đấy, trên khắp các nẻo đường của thành phố H đều có thể nhìn thấy những cô gái mặc đồng phục Hưng Hân, cặp chân vừa dài vừa đẹp dưới làn váy lay động, làm lão Ngụy đắc ý mãi không thôi. Về sau không còn như thế nữa, tất cả đều dần dần trở thành chuyện ngày xưa.

Phương Duệ vẫn cố gắng tiếp tục, đây chưa phải thời điểm buông tay. Giờ đang là giai đoạn mấu chốt của nửa sau mùa giải, đoạn thời gian trước thật quá mệt mỏi, hôm nay cuối cùng cũng được nghỉ ngơi. Hắn ra ban công đọc tạp chí, lật lật một hồi thì ngủ quên mất. Nắng mùa hạ làm cơ thể hắn nóng dần lên, cuối cùng lôi được hắn tỉnh dậy. Hắn dựa vào khung cửa sổ mà đứng lên đi rửa mặt. Lâm Kính Ngôn không có nhà, hắn bóc tạm một quả cam, vừa ăn vừa nhìn xuống đường. Ánh mắt lướt qua tán cây xanh mướt rồi dừng lại ở thân hình Lâm Kính Ngôn đang đi vào nhà. Có lẽ anh vừa đi siêu thị mua gì đó. Phương Duệ lau vệt nước dính trên cằm, tai lắng nghe tiếng người kia mở cửa, đi lên tầng trên, từng bước từng bước một rồi dừng lại trước mặt hắn. Che lấp đi ánh hoàng hôn dào dạt ấm áp. Lâm Kính Ngôn nhìn hắn, cười, Không phần anh à?

Phương Duệ đảo mắt, Không. Em ăn hết rồi.

Gọi anh đâu có nghe, hắn nói rồi lấy mu bàn tay trái lau lau miệng. Lâm Kính Ngôn ra vẻ buồn bã, vừa cho đồ vào tủ lạnh vừa tranh thủ đá nhẹ vô mắt cá chân của Phương Duệ, kêu hắn mau đi tất vào. Phương Duệ buổi chiều ngủ có hơi quá giấc nên giờ đầu hơi đau đau, cũng không đi lấy tất, cứ theo sau người kia lấy thêm một quả cam ra bổ.

Hai múi, bốn múi, tám múi. Ánh nắng được lọc qua tàng cây in lên cửa sổ những đốm sáng kì dị. Hắn để tay sang một bên, tiếng dao vang lên trên cái thớt gỗ, không quá to nhưng rõ ràng. Lâm Kính Ngôn đi tới, không nói gì chỉ kéo tay hắn ra, tự mình bổ nốt phần còn lại. Phương Duệ nắm cổ tay, miệng nhai múi cam mà chẳng cảm thấy vị gì. Một lúc lâu sau, hắn lấy hết dũng khí hỏi, Lão Lâm, năm đó anh cũng như này mà rời đi sao?

Lâm Kính Ngôn bày mấy múi cam ra đĩa rồi mang thớt đi rửa. Em đừng nghĩ vớ vẩn, câu trả lời lẫn trong tiếng nước róc rách.

Hắn cắn cắn má trong, Thì em cũng đâu có nghĩ vậy. Lão phu đây còn trẻ lắm.

Còn trẻ hơn lão Ngụy nhiều.

Hắn vứt vỏ cam vào thùng rác rồi trở về phòng, nói vọng ra, Trời nóng quá, em bật điều hòa đây. Hình như Lâm Kính Ngôn có ừ lại một câu. Phương Duệ lục lọi sô pha tìm điều khiển thì chạm phải vật gì đó, là một lọ thuốc bột Vân Nam. Lạnh thật lạnh.

Gần đây cổ tay hắn không ngừng đau nhức, ngón tay cũng thế. Mỗi khi rảnh rỗi đều phải xoa bóp. Các đốt ngón tay giống như bị ai để nhầm vị trí, cứ kêu lên răng rắc. Bọn họ không thường đề cập đến chuyện này, nhưng không đề cập không có nghĩa là không có. Nhưng hắn vẫn còn muốn đánh, hắn vẫn còn rất trẻ. Vẫn còn một chặng đường rất dài phải đi. Phương Duệ bôi một chút thuốc lên ngón trỏ, mùi thảo dược vang lên trong không khí. Hắn bật điều hòa, Lâm Kính Ngôn hình như đang nấu gì đó, hương ngô phảng phất. Hắn có chút thèm.

Phương Duệ ngồi xổm trước sô-pha, mở TV. Màn hình lập tức hiện lên một kênh thông tin eSport, hắn hoảng hốt chuyển sang kênh đài trung ương.

Hắn nhìn chằm chằm màn hình, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực, tựa như trở về tuổi thơ ấu chẳng may bị bố mẹ bắt gặp xem lén TV. Ngồi xem quảng cáo một lúc, hai chân hắn đã bắt đầu tê rần. Hắn gọi vọng vào phòng bếp, Đội trưởng!

Đôi khi hắn sẽ dùng lại cách gọi này, đấy là thói quen của hắn. Những lúc thế này Lâm Kính Ngôn thường trêu hắn đang thiếu thốn tình thương.

Lâm Kính Ngôn đi ra hỏi sao thế. Rồi lại nói để anh đỡ em.

Hắn sờ sờ mũi, nhìn Lâm Kính Ngôn đi tới cạnh mình. Nhìn người kia cúi đầu nhìn hắn, khẽ mỉm cười một chút.

Lâm Kính Ngôn đôi khi sẽ nhớ về những chuyện ngày xưa. Người chòm sao Kim Ngưu thường hoài cổ, lại cũng thường để ý vài điều vụn vặt, đến khi lún sâu vào quá khứ rồi lại chẳng thoát ra được.

Ngày đó Phương Duệ gọi một tiếng đội trưởng liền lao tới chỗ anh. Anh chịu không chặn nổi khí thế của Phương Duệ. Trẻ con khi tức lên thường khó kìm, hắn cứ thế xông thẳng vào phòng anh. Chắn không nổi, ngăn không được. Huấn luyện cả ngày hắn không tìm nổi cơ hội nói, rốt cuộc chạm tới mức cực hạn, liền chạy theo anh về tới tận kí túc xá. Phương Duệ đẩy anh dựa vào cửa rồi lao tới khóa lưỡi anh. Hắn lúc ấy còn chưa phát triển hết, phải kiễng lên mới đè được anh. Lâm Kính Ngôn còn chưa kịp phản ứng, hắn đã hỏi, Vì sao lại không để ý tới em?

Lâm Kính Ngôn có chút xấu hổ bèn quay mặt đi. Phương Duệ cũng nghiêng đầu theo, trông cực kì khó đối phó. Anh ho khan một tiếng, tìm cách chuyển đề tài, Đâu có. Cậu nghĩ linh tinh gì vậy.

Chắc chắn có! Phương Duệ xù lông. Anh buổi sáng không tới đánh thức em, trưa ăn cơm cũng không tìm em, lúc huấn luyện cũng không đứng sau lưng tạo áp lực cho em… Càng lúc tiếng hắn càng nhỏ dần, cuối cùng kết lại, Anh không thèm để ý em.

Không phải thế, chỉ là gần đây anh hơi nhiều việc. Sáng phải dậy sớm hơn, trưa cũng có việc, cái kia thì do cậu đâu mắc lỗi gì. Anh nắm lấy cổ tay Phương Duệ, dẫn hắn vào phòng. Trong lòng bỗng nhiên hiểu ra điều gì.

Trẻ con thật nhạy cảm.

Không được, anh phải cho em một lí do. Phương Duệ đi theo anh, Nếu không, em sẽ cả ngày…

Cả ngày, cả ngày gì bây giờ, hắn chẳng biết nữa. Một nhóm người đi qua hành lang, tiếng nói cười rộ lên một chút rồi dần biến mất. Chỉ còn lại tiếng đồng hồ từng nhịp từng nhịp tích tắc. Lâm Kính Ngôn xoay người, nhìn hắn.

“Đã vài ngày rồi…” Hắn cúi đầu thật thấp. Lâm Kính Ngôn không có cách nào khác, hơi xoay người, hôn lên má hắn.

“Hiểu chưa?”

Anh xoa xoa thái dương, nhìn gương mặt mang chút ngạc nhiên của Phương Duệ. Mình đã làm cái gì vậy trời?

Phương Duệ sững sờ mất nửa giây rồi nhào tới giữ chặt lấy anh, giống như vừa hiểu ra chuyện gì, Anh thích em?

Lâm Kính Ngôn không nói gì, chỉ gật gật đầu. Phương Duệ ôm mặt, tựa vào tường.

Đây là ý gì? Lâm Kính Ngôn bất đắc dĩ lay lay người kia.

“Ngượng quá…” Phương Duệ nói hết sức chân thành. “Anh để em bình tĩnh lại cái đã.”

Trong phòng ngoài tiếng gió thì hoàn toàn yên tĩnh. Phương Duệ vẫn tiếp tục khom lưng giả làm đà điểu chui đầu vào tường, Lâm Kính Ngôn ho một tiếng. Dù gì anh cũng vừa tỏ tình với em, cho anh một câu trả lời đi chứ?

Lúc Phương Duệ cười rộ lên, trên má thường ẩn hiện một lúm đồng tiền nhàn nhạt. Gương mặt hắn hồi trước phúng phính như một cái bánh bao, từ khi bước vào tuổi trưởng thành đã dần dần khác xưa. Lúc bị kéo đi vẫn cố dùng tay che mặt. Buông tay ra liền cúi đầu khụt khịt mũi. Lỗ tai vẫn ửng một màu hồng hồng. Lâm Kính Ngôn nhìn người kia mãi không nói đã muốn bỏ cuộc. Vốn anh cũng không mong người kia đáp lại cái gì. Vừa nãy đều là thần xui quỷ khiến mới nói ra, thật mệt tâm quá.

Phương Duệ vẫn chưa chịu bỏ cuộc, nắm lấy tay anh, Vừa nãy nhanh quá.

Hả? Lời này có chút không đầu không đuôi, Lâm Kính Ngôn không hiểu được, cứ đứng yên nhìn người kia.

Ý em là anh làm nhanh quá em không cảm nhận được anh làm lại lần nữa được không? Hắn nói liền một hơi, nói xong cả gương mặt đã biến thành một trái cà chua, hồi lâu sau mới nói tiếp. Anh hiểu không?

Lâm Kính Ngôn đương nhiên có hiểu. Anh lùi ra sau vài bước, cúi người hôn lên môi hắn.

-T.B.C-​
 
Last edited:

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#2
[Lâm Phương] Mộng tưởng mùa 12 – Ngôn Khả Tẫn (2)



credit pic: maniac
3.

Sau khi Trần Quả dùng tiền tài trợ tân trang lại phòng huấn luyện, Hưng Hân đã ra dáng chiến đội chuyên nghiệp hơn một chút. Có tới hai thành viên được chọn vào đội tuyển quốc gia, đội trưởng cũ còn làm lĩnh đội, chiến đội rễ cỏ này cuối cùng cũng có thể tiêu xài nới tay hơn rồi.

Chỉ tiếc bọn họ không thể đăng cai quán quân hai lần liên tiếp. Quán quân mùa thứ 11 là Bá Đồ, Hưng Hân vẫn chưa kịp thích ứng việc không còn Diệp Tu trong đội. Cùng chịu cảnh giống họ là chiến đội từng có hai lần vô địch liên tiếp – Luân Hồi. Hai chiến đội từng tranh nhau cúp quán quân lần này đều dừng lại ở bán kết. Dù vậy Phương Duệ với Tô Mộc Tranh vẫn vớt lại được một chức vô địch thế giới. Từ này về sau, hắn đã có hai nhẫn quán quân trên tay.

Nhưng sự thật có bao giờ được trọn vẹn như tưởng tượng hay lý tưởng.

“Phương đáng khinh, chú bớt bớt đáng khinh dùm tụi này chút đi.” Diệp lĩnh đội ngậm điếu thuốc. “Hiện đâu có ích gì mấy.”

“Tui không đáng khinh còn là tui sao?” Phương Duệ nói đến là hợp lý.

Thực sự vẫn là. Người nước ngoài nghe không hiểu lời rác rưởi, hơn nữa chơi rất thẳng, lại không ngán ngại thay đổi của hắn. Đội hình tứ đại tâm bẩn hết sức xa hoa chẳng là gì trong mắt họ – đám châu Âu còn không thèm cho rằng đó là một dạng chiến thuật.

Phương Duệ một bụng đáng khinh không có chỗ phát, tức đến mức không hiểu tiếng người.

Truyền thông nói hắn giống như phù dung sớm nở tối tàn, y như lần hắn ra mắt trong Ngôi Sao Tụ Hội mùa thứ 5. Tân binh chơi đạo tặc năm đó tuy không khiến người ta phải thán phục nhưng cũng có kinh ngạc. Ngay cả sau đó chuyển sang chơi khí công sư vẫn thật đáng sợ.

Thi đấu ở Liên Minh thế giới so với giai đoạn sau của mùa giải trong nước còn mệt mỏi hơn nhiều lắm. Mỗi ngày đều phải cố quen với những chênh lệch về múi giờ rồi đi nghiên cứu các đội khác. Sau đó còn phải lên weibo, bày ra bộ dáng so easy cho quần chúng trong nước chiêm ngưỡng, coi như vì vinh quang Tổ quốc.

May mà tất cả đã kết thúc, không có trở ngại nào quá khổ ải hay đáng nhắc lại cả.

Phương Duệ không có chỗ dùng đấu pháp hèn mọn, lại cũng không quen chính diện cường công thành ra thu về kha khá tiếng mắng chửi, khó nghe cỡ nào cũng có. Trong số này chủ yếu là người mới chơi, kẻ nhà nghề thì chẳng có mấy. Dân tình cũng chỉ nhìn thấy biểu hiện của hắn rất khó coi, ai thèm quan tâm đến quá trình. Cũng may hắn còn có ít nhiều kinh nghiệm chuyển nghề, khi thì hèn mọn, lúc lại thành thạo chơi lối thông thường. Cuối cùng lại thành tâm điểm của truyền thông.

Nhất là một lần thi đấu đoàn đội, Đường Tam Đả chẳng may mắc phải sai lầm, ngay lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, Hải Vô Lượng đã một lớp sóng giải cứu. Fan Hô Khiếu lâu năm lập tức thổn thức không thôi, có người còn nhớ lại tổ hợp tội phạm ngày xưa. Phỏng vấn trực tiếp cũng quay qua hỏi hắn liệu có phải thói quen để ý từng động tác của Đường Tam Đả đã khắc sâu tới tận xương tủy nên giờ dù có đổi người điều khiển vẫn có thể phối hợp tốt như vậy. Phương Duệ chỉ đơn giản dùng ánh mắt chân thành của mình nói với đồng chí phóng viên, Mấy người suy nghĩ nhiều quá rồi. Kỳ thật lúc đó tui đứng gần cậu ta nhất.

Một mùa hè thật tốt, lòng mang Vinh Quang, có nơi nào không thể đặt chân.

Em cảm thấy đời mình đặc biệt đáng giá, nói thật đó. Ngày về nước, Phương Duệ uống cũng kha khá, mê mê tỉnh tỉnh nói với Lâm Kính Ngôn. Cầm được hai cúp quán quân, chơi đến ba nghề nghiệp, đội trưởng là nữ thần số một Liên Minh. Còn có được một người hợp tác tốt nhất.

Lâm Kính Ngôn đáp, Phải phải phải, em nói đúng lắm.

Khi nào em giải nghệ, hai ta lại tiếp tục chơi. Kêu Ngũ Thần đưa em một thẻ đạo tặc.

Ừ.

Anh vẫn dùng Lãnh Ám Lôi hả?

Không, tìm người thừa kế rồi.

Thế làm sao bây giờ! Em còn chưa kịp mua figure mà…

Lâm Kính Ngôn từng nghĩ Phương Duệ hắn luôn hướng mắt về phía trước, tựa như chẳng hề sợ hãi, tựa như vô cùng lạc quan và tích cực. Nhưng thực ra đôi khi trong lúc ngủ, hắn vẫn sẽ mơ. Mơ về quá khứ, xa xôi mà hoài niệm.

Lần quản lý Hô Khiếu giới thiệu Phương Duệ, còn nói riêng với Lâm Kính Ngôn, Thằng nhóc này quậy lắm, mong đội trưởng bớt chút thời gian quản nó. Sau đó liền quăng cả hai người vào cùng một phòng kí túc.

Kết quả vài năm sau, Phương Duệ còn quậy hơn nữa. Đội trưởng chiều hắn tới giời. Đông lạnh thì mượn tạm găng tay đội trưởng, hè nóng chắn tạm gió từ quạt chỗ đội trưởng, đói bụng thì thuận tay gắp miếng thịt trong bát đội trưởng, mệt mỏi đã có vai đội trưởng làm gối đầu. Thậm chí những khi cao hứng còn ôm đùi đội trưởng bày tỏ niềm vui. Quả thực quậy đến mức không gì không dám làm.

Thời điểm Lâm Kính Ngôn mới đi, Phương Duệ không còn đùi ai kia để ôm, không có biện pháp, đành tự ôm đùi mình. Lúc này mới phát hiện ra lực tay mình thật mạnh.

Lần đầu tiên của hai người, Lâm Kính Ngôn đã chuẩn bị tâm lý thật tốt nhưng vẫn bị kích thích đến khó tin. Phương Duệ quả có thiên phú trong vấn đề này, không cần thầy dạy cũng biết. Đèn vừa mới tắt, nước mắt đã bắt đầu trào ra. Truyền thông nói hắn vô sỉ không giới hạn, kỳ thực da mặt lại rất mỏng. Khuôn mặt đỏ bừng, hai cánh tay đưa lên che mắt, nhất quyết không chịu nhìn anh, còn lắc lắc cổ cầu xin tha, mỗi câu lại kêu đội trưởng, ngọt tựa đường. Thật muốn chết. Vốn nghĩ định đùa mấy câu không đứng đắn để làm dịu không khí, tiện thể đùa giỡn người một chút, nhìn biểu cảm ngượng ngùng của hắn. Kết quả lại bị trêu lại. Bên ngoài đáng khinh, bản chất trong sáng, thật là phạm quy.

(16+, bôi đen để đọc đoạn trên)

Trước khi hắn trưởng thành, bọn họ cái gì cũng chưa làm, kỳ thực cái gì cũng muốn làm. Ngày đó còn trẻ, vẫn nghĩ rằng thời gian còn rất dài.

Năm đầu tiên Lâm Kính Ngôn chuyển tới Bá Đồ, phong độ Phương Duệ vẫn chưa đến nỗi tệ. Tiệc chia tay ngày đó, Phương Duệ còn nâng cao ly, đứng trước mặt anh mà nói, Lâm đội, anh không phải lo, em hiểu mà. Em thật sự hiểu mà.

Anh cứ yên tâm. Về sau Hô Khiếu giao cho em.

Lâm Kính Ngôn vỗ vai hắn. Mọi người xung quanh trên mặt không tốt lắm, ai cũng biết quan hệ hai người không chỉ dừng lại ở quan hệ chính – phó hay tiền bối – hậu bối đơn thuần. Quản lý Hô Khiếu rất hài lòng. Dù là Quỷ Mê Thần Nghi hay Phương Duệ thì đều có tiềm lực phát triển. Gã cũng không hề nghĩ sự việc này có ảnh hưởng gì. Sau một kì Ngôi Sao Tụ Hội, qua một đoạn thời gian phong độ giảm sút, Phương Duệ đột nhiên giống như nhận ra điều gì. Mỗi ngày đều hừng hực khí thế luyện tập, huấn luyện xong còn không thấy mệt mà vẫn đến văn phòng gã bàn chuyện chiến đội. Gã cũng chẳng phiền chút chuyện lạ này.

Lâm Kính Ngôn còn nhớ rõ ngày hôm ấy. Lúc Hàn Văn Thanh gọi, anh cũng không suy nghĩ gì quá nhiều, cúp máy được chừng một phút đã lập tức gọi lại. Không cần bàn trước với Phương Duệ, Phương Duệ sẽ hiểu được, bọn họ là cặp đôi hợp tác tốt nhất.

Một lần Hô Khiếu vs Bá Đồ, trước giờ khai chiến, bọn họ lướt qua nhau trong thông đạo.

Lúc gần đến lối ra, Phương Duệ mới quay người lại. Hắn không đập tay với Lâm Kính Ngôn, thậm chí gật đầu cũng không. Hắn dừng bước, xoay người, chờ Lâm Kính Ngôn quay đầu. Nhưng anh vẫn kiên định bước tiếp, giống như buổi sáng ngày hôm ấy, khi anh rời khỏi Hô Khiếu. Từng bước, từng bước một. Rồi bóng anh khuất hẳn.

Và chưa một lần quay đầu lại.

Lâm Kính Ngôn cũng biết, anh cảm nhận được ánh mắt Phương Duệ nhìn anh đi xa dần. Trận đấu ngày đó như nào anh cũng đã quên, chỉ nhớ cuối trận chính Phương Duệ đã che cho anh một lần.

Khi ấy cho dù anh có cất tiếng gọi Phương Duệ, mọi chuyện cũng chẳng thể nào trở về như cũ được nữa. Tuy vậy anh vẫn thường nhắn tin cho hắn. Cũng chỉ xoay quanh mấy chuyện lặt vặt, tần suất không lớn không nhỏ, đủ để tên anh vẫn xuất hiện trong khung hội thoại mà không làm người kia thấy phiền. Bởi anh biết Phương Duệ kỳ thực không quá quyết tuyệt như trong tưởng tượng của mọi người.

Mùa giải thứ 11, Bá Đồ lên ngôi quán quân.

Lâm Kính Ngôn thật lòng chúc mừng, đây là điều Bá Đồ đáng được nhận. Vẫn có kẻ lắm chuyện chưa chịu buông tha cho việc anh giải nghệ hỏi anh có tiếc không, có hối hận không, nếu không giải nghệ có khi giờ đã được cầm cúp vô địch. Anh không nói gì. Bá Đồ có anh là một loại khả năng mà Bá Đồ không có anh lại là một loại khả năng khác. Không thể vì đội ngũ này có thể giúp Bá Đồ lấy quán quân mà cho rằng đội ngũ kia cũng có thể. Chỉ sợ đến lúc đấy truyền thông lại nói anh kéo chân Bá Đồ.

Nhưng điều đó không có nghĩa anh hoàn toàn cảm thấy thoải mái về chuyện này.

Phương Duệ cảm giác đêm nay anh đặc biệt điên, lại đặc biệt buồn. Hắn nghĩ, nếu lão Lâm không kiên trì như vậy, vai không rộng như vậy, tấm lưng không nhất quyết thẳng tắp như vậy —— dù sao cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa. Nếu như thế thì đã không phải người ấy rồi.

Vậy nên hắn tiếp tục làm bạn bên cạnh anh, phải, là bạn chứ không phải là người kế thừa. Hắn cứ như vậy trông lên anh, cùng anh gánh vác tất cả những gì có thể.

-T.B.C-​

Editor: Đây là một trong những fic mình thích nhất kể từ khi mình bắt đầu edit. Một nửa vì nội dung, nửa còn lại vì giọng văn tác giả. Một giọng văn rất sáng, bàng bạc lại rất êm. Một giọng văn làm một câu chuyện vốn đau buồn trở nên hết sức dịu dàng. Nói linh tinh như vậy chủ yếu là để nhấn mạnh tác giả viết hay lắm, hay lắm luôn, editor bất lực trong việc truyền tải hết nên nếu ai có điều kiện xin hãy mau đọc bản chuẩn or bản qt đi!!!
 
Last edited:

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#3
[Lâm Phương] Mộng tưởng mùa 12 – Ngôn Khả Tẫn (3)



thích Lạc Lạc trong đoạn này quá nên để ảnh

(cre: mị sẽ kiếm rồi update sau OTL)

4.

Tuyển thủ mùa bốn dần giải nghệ, các tân binh của mùa tám, chín cũng bắt đầu tỏa sáng.

Không kể tới thiên tài Cao Anh Kiệt ngay từ đầu đã được chú ý, sự tiến bộ nhanh chóng của Đới Nghiên Kỳ và Cái Tài Tiệp cũng làm mọi người phải nhìn bằng con mắt khác. Còn có cả tiểu đội trưởng Kiều Nhất Phàm của chiến đội Hưng Hân.

Mùa hè bắt đầu với tin Song Quỷ của Hư Không giải nghệ. Hắn với Lý Hiên không tính quá thân, sau hai năm ở đội tuyển quốc gia mới dần trở nên thân thiết hơn. Tin tức như lửa cháy, lan khắp một vùng rộng lớn rồi mọi người mới nhận ra ngọn lửa mang ý gì. Lần này Hư Không cũng toát ra bầu không khí tình sâu nghĩa nặng tuy không giống phong cách chiến đội nhưng lại làm người ta nhớ tới Hàn Văn Thanh và Trương Tân Kiệt của mùa giải thứ 10.

Cũng vì vậy mà tất cả bắt đầu trầm tư suy đoán.

Có người sáng suốt có kẻ ngờ nghệch, có người thấu suốt cũng có kẻ mù mờ. Kỳ thực những chuyện phía bên kia màn hình cũng chẳng liên quan gì tới cuộc sống của họ. Phương Duệ có rất nhiều fan hâm mộ, thích một mình hắn có mà thích thêm các tuyển thủ khác cũng có. Hắn cũng chả thèm để ý tới lễ nghĩa hay tác phong, cứ @ thẳng nick chính của cả bọn. Có trách thì trách tính hắn trời sinh đã vậy, ham làm mấy chuyện lén lút. Mà cũng là do hắn thích post linh tinh nữa.

Hắn share cũng lắm thứ, nhìn weibo của mình Phương Duệ vô cùng hài lòng. Cái loại ảo giác “gì cũng thích mà chẳng yêu ai” này làm cho hắn có cảm giác như mình vừa trở thành nam thần trong truyền thuyết vậy. Mà Lâm Kính Ngôn dưới bài post nào của hắn cũng sẽ bình luận gì đó, dù chỉ là một câu cám ơn nho nhỏ —— thậm chí mấy bài hắn share anh cũng sẽ share lại lần nữa.

Quần chúng cắn hạt dưa sau bao ngày hóng hớt soi hint cuối cùng cho ra kết luận Lâm đại đại quả nhiên là chân ái. Thậm chí còn có người bạo phát tag # đau lòng Lâm Kính Ngôn #

Sau đó hắn đánh bạo hỏi, Nè Lâm đại đại sao mấy thứ linh tinh em share anh cũng share về vậy. Lâm Kính Ngôn cũng ngạc nhiên chẳng kém, Mấy thứ đó anh share rồi để đó, cũng chẳng để ý là gì nữa. Rồi suy nghĩ một lát, Chẳng lẽ em để ý à?

Phương Duệ mau chóng kéo khóa miệng, Không không không, làm gì có chuyện đấy chớ…

Lâm Kính Ngôn có chút đăm chiêu.

Phương Duệ tự an ủi bản thân, Mình hem có nhạt nhẽo, Trương Giai Lạc còn nhạt hơn mình. Ai đời share còn ngồi viết caption hoành tá tràng chứ.

Trần Quả ở Hưng Hân chưa bao giờ đề cập đến chuyện Phương Duệ và Tô Mộc Tranh giải nghệ. Dù trong lòng tiếc nuối nhưng cô cũng hiểu có thắng đương nhiên sẽ có thua. Chiến đội từng là quán quân cũng có thể lụn bại. Các chiến đội trong Liên Minh đều rất mạnh, tuyển thủ nào cũng rất cố gắng. Cô đôi khi cô lên mấy diễn đàn đọc linh tinh, thấy có cả những người khóc lóc kể lể nào là cô dốc sức kiếm tiền, nào là cô từ hai bàn tay trắng xây dựng cho Diệp Tu hẳn một chiến đội, nào là tấm lòng như vậy có thua gì Steve Jobs, vân vân và mây mây như thể họ mới chính là cô vậy. Trần Quả bật cười, đầu tiên cô không hẳn hoàn toàn đi lên từ hai bàn tay trắng, thứ hai cô làm vậy không phải để “cho” Diệp Tu một lần quán quân —— kỳ thực quán quân cũng là giấc mơ của cô.

Vậy nên cô chưa hề một lần nói ra rằng, chính cô cũng muốn có thêm một lần quán quân nữa.

Mùa giải thi đấu thứ 12, khí thế sôi sục nơi nơi. Hư Không rời cuộc vui sớm nhất nhưng không hề nuối tiếc. Không còn Song Quỷ làm trung tâm, năm tới chính là lúc Cái Tài Tiệp phải một mình gánh vác đội ngũ.

Bán kết là Bá Đồ, Lam Vũ, Luân Hồi và Hưng Hân.

Song Quỷ giải nghệ giống như một phát súng tín hiệu. Lý Hiên trở thành tuyển thủ đầu tiên trong Thế Hệ Hoàng Kim giải nghệ. Nhất thời khắp màn hình đều là những dòng bình luận đầy thương cảm. Người hâm mộ các chiến đội khác cũng dần trở nên lo sợ, sợ rằng chỉ mai kia thôi sẽ đến lượt tuyển thủ nhà mình. Dụ Văn Châu phát chúc phúc, Hoàng Thiếu Thiên post lên weibo một đoạn dài, dưới phần bình luận là một hàng các fan Lam Vũ, người ngoài nhìn vào cũng tự ngầm hiểu với nhau.

Phương Duệ ngồi xem video, nhớ tới giải đấu thế giới, Lý Hiên một mình thay cho Song Quỷ xướng lên trận pháp.

Trên đấu trường thế giới, người ta nhìn thấy một Vương Kiệt Hy xứng danh Ma Thuật Sư, một Phùng Sơn Quỷ Khấp không ai kề bên, một Hải Vô Lượng không hề đáng khinh, một Mộc Vũ Tranh Phong hợp tác cùng Nhất Diệp Chi Thu (dù kết quả chỉ dừng ở mức tạm được). Nhân sinh mấy khi được như ý, gặp được Vinh Quang đã thật sự không còn tiếc nuối.

Song Quỷ giải nghệ mang đi Ngô Vũ Sách, ba người đứng đầu mùa thứ năm đã mất một. Họng pháo liền từ từ hướng về phía Phương Duệ, so với pháo súng của Mộc Vũ Tranh Phong còn ác liệt hơn. Cho dù Hưng Hân vẫn lọt vào nửa sau mùa giải nhưng đã có không ít người nhìn thấy sự giảm sút của hắn. Có kẻ còn lôi cả Lâm Kính Ngôn vào, nói rằng Tổ Hợp Phạm Tội từ xưa đã ăn ý như vậy, tôi đây đến là bái phục. *

(Câu này là một câu mỉa, ý chỉ Phương Duệ cũng giống Lâm Kính Ngôn, cũng do phong độ suy giảm, không chịu nổi làn sóng từ lớp trẻ, hay ngắn gọn là già rồi nên phải giải nghệ)

Lâm Kính Ngôn nằm cũng trúng đạn.

Lâm Kính Ngôn khi lựa chọn giải nghệ là đã qua suy nghĩ cẩn thận từ trước nên anh hoàn toàn không hối hận. Quyết định này anh đã nghĩ tới từ lâu. Từ một lần sơ hở khi đối đầu với Mộc Vũ Tranh Phong, anh đã hiểu rõ trình độ của mình không còn như trước nữa.

Có người khuyên nhủ anh, có người hỏi han anh nhưng không ai ép buộc anh ——thực sự không phải ép buộc, mà là hối thúc. Hối thúc anh mau nhìn thẳng vào sự nhật.

Lúc rời khỏi đấu trường này, kỳ thực anh không hề thấy buồn bã hay nuối tiếc. Tựa như ngày rời bỏ Hô Khiếu, đi tới Bá Đồ. Vinh Quang luôn là một phần cuộc sống của anh, dù rời xa, ánh sáng rực rỡ của nó vẫn luôn chiếu rọi.

Năm ngoái, Hàn Văn Thanh giải nghệ, nơi nơi tràn ngập cảm xúc bi tráng. Anh hùng lão niên, mang trong mình chấp nhất mười năm như một. Năm đó cũng là năm Trương Giai Lạc bội thu, quán quân mùa giải 11 cùng quán quân Liên Minh thế giới, hai tay hai cúp, mỗi tay một nhẫn. Các phóng viên chăm chăm máy ảnh chỉ mong có thể chụp được cảnh hắn khóc, mà nếu hắn chịu hét lên ông trời có mắt quán quân cuối cùng cũng về tay ta thì lại càng tuyệt. Nhưng không ai ngờ Trương Giai Lạc lại vô cùng bình tĩnh nói hắn rất vui. Thậm chí còn hỏi vặn lại phóng viên, Vì sao tôi phải khóc?

Đây là thứ tôi đáng được nhận.

Quan hệ giữa thành công và vận khí ấy mà, người thành công thực sự sẽ chẳng mấy khi để ý, chỉ có kẻ thất bại mới mãi đem hai chuyện đó đặt cạnh nhau.

Lâm Kính Ngôn ở nhà xem tường thuật trực tiếp, chỗ của anh giờ thuộc về Tống Kì Anh. Cậu bé đứng dậy, hướng về phía đội trưởng cũ của mình mà cung kính cúi chào. Còn Hàn Văn Thanh lúc nói lời cuối trước khi xuất ngũ vẫn hết sức kiệm lời như trước. Hắn nói, Trước sau như một.

Chỉ bốn chữ.

Nhưng so với những câu từ dài dòng hoa mĩ lại càng làm người ta muốn khóc hơn.

-T.B.C-
Phần 4 này có chút ngắn hơn so với những phần khác nên từng suy nghĩ có nên ghép phần 5 (cũng khá ngắn) vào cùng không. Nhưng suy đi tính lại, cuối cùng vẫn giữ nguyên bởi quá thích đoạn cuối này, quá thích dư âm nó để lại.

Nếu hỏi mình điều gì làm mình tiếc nhất trong Toàn Chức thì ngoài sự kiện của Tô Mộc Thu ra, đó chính là việc Bá Đồ không thể lên ngôi quán quân ở mùa 9. Lúc đọc đến trận chung kết của mùa 9, thực sự đó là lần đầu tiên mình mong muốn một đội chiến thắng đến thế, nhưng tiếc lại bị sự thật đè nát. Mình nghĩ cũng có nhiều người như vậy nên trong nhiều fic mình đọc, các tác giả hay để quán quân mùa 11 là Bá Đồ.

Tuy nhiên, chưa fic nào làm mình có cảm xúc như fic này. Mình đặc biệt, đặc biệt thích đoạn tác giả tả Lạc Lạc. Thực sự đọc đến đoạn đấy, lúc đầu mình cũng như các phóng viên vậy, nghĩ Lạc Lạc sẽ khóc nhưng cách chị ấy viết làm mình hết sức bất ngờ mà lại cực kỳ đồng tình vì nó đúng quá! Còn đoạn của Hàn đội, thôi, mình bận khóc rồi không thể nói được gì nữa.

Có lẽ mấy đoạn lảm nhảm sẽ làm mọi người hơi khó chịu một tí nhưng làm fic này thực sự có quá nhiều cảm xúc mà không biết xả vào đâu nên xin thông cảm cho mình nhé!
 

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#4
[Lâm Phương] Mộng tưởng mùa 12 – Ngôn Khả Tẫn (4)



cre pic: update sau
5.

Không ai nghĩ rằng tuyển thủ giải nghệ thứ hai của lứa mùa bốn lại là Hoàng Thiếu Thiên.

Bài weibo lần đó của Hoàng Thiếu Thiên không quá dài, chỉ có mấy câu Tiểu Lư và đội trưởng cùng cố lên, nhưng vẫn là một cái đủ 140 kí tự không chấm không phẩy, làm người xem kiềm lòng không đặng phải chửi bậy một câu, đến giờ giải nghệ vẫn không chịu bỏ cái tính nhiều lời vô nghĩa. Lam Vũ dừng lại ở bán kết, thua dưới tay Luân Hồi. Đứng lại trên sân cuối cùng là kiếm và nguyền rủa – Sách Khắc Tát Nhĩ của Dụ Văn Châu và tiểu kiếm khách của Lư Hãn Văn.

Bài đăng chưa bao lâu đã trồi lên mấy vị thầy bói phán rằng sang năm Dạ Vũ Thanh Phiền sẽ chuyển cho Lư Hãn Văn. Một Dạ Vũ Thanh Phiền không phiền cùng một Sách Khắc Tát Nhĩ tay ngày một tàn, một năm lại thêm một năm, còn gượng nổi không.

Kết quả bị vả đến tối tăm mặt mũi. Lư Hãn Văn vẫn như cũ dùng Lưu Vân của mình, vẫn hăng hái như tuổi 14 vô ưu vô lo ngày đó. Còn về phần Sách Khắc Tát Nhĩ, Dụ Văn Châu cùng Hoàng Thiếu Thiên đã sớm tìm người thừa kế trong trại huấn luyện của đội, dù gì đây cũng là tài khoản mà đội trưởng cũ để lại, họ còn muốn dùng nó về lâu về dài nữa. Cho dù không còn là hợp tác thì kiếm sắc cùng trụ cột của Lam Vũ vẫn luôn kiên định như trước, không cần người ngoài phải lo giùm.

Bá Đồ lại một lần nữa đối đầu với Hưng Hân. Một Bá Đồ không có Hàn Văn Thanh cùng một Hưng Hân không còn Diệp Tu, dù là fan cũ hay fan mới cũng đều mong chờ trận đấu này. Lúc ấy Trương Tân Kiệt đã bước vào giới chuyên nghiệp này được chín năm, tiếp nhận vị trí đội trưởng từ Hàn Văn Thanh.

Bắt đầu từ mùa đầu tiên cố gắng tới tận mùa thứ 11, Hàn Văn Thanh đã lập ra một truyền thuyết không ai có thể phá vỡ. Tống Kỳ Anh cũng không dùng tài khoản Đại Mạc Cô Yên, nó hiện được đặt cạnh cúp quán quân trong phòng trưng bày của chiến đội. Cầm trên tay Trường Hà Lạc Nhật, tiếp bước trên con đường đội trưởng đã lập ra, từng bước từng bước hướng về quán quân.

Lúc bắt tay trước trận đấu, Phương Duệ lại theo thói quen nói lời rác rưởi, Trương đội à, ông cũng định làm quả 11 năm nữa sao. Thế là phải đánh đến mùa 15 nhể. Xem ra đúng là Bá Đồ trốn không thoát khỏi ma chú của tà dương đỏ*.

(Bá Đồ với tà dương đỏ liên quan làm sao xin xem ở đây)

Ừm, Trương Tân Kiệt nói, xem ra truyền thông nói không sai, mấy người thiếu Diệp Tu không gượng dậy nổi.

Một đao này chọc đúng vào nỗi đau của Phương Duệ, HP cứ thế tuột tuột tuột. Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Vinh Quang đệ nhất vú em vung đao xong bước đi, thậm chí còn không thèm quăng cho hắn thuật trị liệu nào.

Thi đấu đoàn đội Phương Duệ biểu hiện thực xuất sắc. Hưng Hân khi đấu đoàn vẫn luôn thập phần thích mắt. La Tập với đủ loại đấu pháp chưa ai từng thấy hết một lần lại một lần đều làm người xem vô cùng vui sướng, dù với đối thủ mà nói thì chỉ có hoảng sợ không thôi.

Còn có Tay Nhỏ Lạnh Lẽo. Trận đấu nào cũng vậy, cứ trước trận là có người đoán già đoán non xem lần này cậu có lại lấy thân mình lấp lỗ châu mai, lấy tính mạng bù đắp kỹ thuật khuyết thiếu không. Nhưng cậu không có. Hưng Hân vắng Diệp Tu không thể buông tha trị liệu, cậu càng cố gắng nâng cao hơn nữa.

Tuy vậy, biểu hiện tốt nhất vẫn là Kiều Nhất Phàm.

Từ cậu luôn tỏa ra một thứ ánh sáng nhàn nhạt. Tuy mỏng manh, khó thấy nhưng vĩnh viễn không tàn lụi.

Thắng xong trận với Bá Đồ, Phương Duệ nhớ lại chặng đường suốt mùa thứ 12 này. Thua dưới tay họ có Bách Hoa, Vi Thảo, còn có Tân Hô Khiếu —— hắn vẫn theo thói quen dùng cách gọi mà truyền thống hay sử dụng. Về phần Lão Hô Khiếu, đó đã là chuyện vĩnh viễn không thể trở lại được nữa rồi.

Là tân binh xuất sắc nhất của mùa thứ 8, Triệu Vũ Triết hiện lại không biểu hiện tốt bằng những nhân tài mới xuất hiện như Đới Nghiên Kỳ hay Kiều Nhất Phàm. Phương Duệ cùng Lâm Kính Ngôn ngồi xem bình luận sau trận đấu, cũng vô thức bình luận theo. Lâm Kính Ngôn nói, Nếu chúng ta còn trong đội thì có thể chỉ bảo cho thằng bé chút ít rồi.

Anh trước kia chỉ bảo nó có thèm nghe đâu. Phương Duệ đảo mắt đáp.

Hắn lại nghĩ đến Khâu Phi.

Tân Hô Khiếu, còn có Tân Gia Thế, truyền thông đặt trước mỗi cái tên một chữ “Tân” như một biểu tượng cho những tân binh —— cho những đứa trẻ sẽ dựng lên một thời đại mới.

Mà bọn họ đâu rồi?

6.

Hưng Hân cuối cùng thua trước Luân Hồi.

Từng hai lần đứng trên đỉnh cao nhất, sau lại bại bởi một chiến đội mới lập, với Luân Hồi, Quân Mạc Tiếu, Mộc Vũ Tranh Phong, Hải Vô Lượng,… từng cái tên này chẳng khác gì những chướng ngại vật ngăn cản họ, đạp họ nằm rạp dưới chân.

Bọn họ cuối cùng cũng trở thành chiến đội thứ hai trong lịch sử Vinh Quang cầm được ba cúp quán quân. So với chiến thắng liên tiếp đầy huy hoàng của Gia Thế, lần “Vương giả trở về” này lại mang cảm giác bi tráng hơn.

Năm đó chưa làm mấy người nhai thẻ thật đúng là sai lầm, Phương Duệ thõng tay.

Chu Trạch Khải vẫn kiệm lời như trước. Vậy nên hắn đổi chủ đề, Định bao giờ giải nghệ?

Chu Trạch Khải nói, Muộn hơn cậu.

Phương Duệ bĩu môi, Vậy cứ chờ đến mùa 20 rồi hẵng nghỉ.

Nhưng Phương Duệ nuốt lời.

Hưng Hân để vuột mất quán quân không phải là giả; Hưng Hân không có Diệp Tu bại dưới tay Luân Hồi cũng không phải là giả.

Quán quân giống như một chất gây nghiện, có một lại muốn có hai. Nhưng hắn đương nhiên cũng có vấn đề phải đối mặt. Khi còn trẻ thường đột nhiên bạo phát tốc độ tay, mà tuổi thọ những tuyển thủ chơi khí công sư cũng thường ngắn hơn mặt bằng chung một ít, dù rất không cam tâm, nhưng quả thực đã đến lúc phải chuẩn bị rời đi —— Phương Duệ hiện chỉ còn nghĩ khi giải nghệ nếu nói mấy câu như “Nhân sinh thực rất hoàn mỹ” hay “Được trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp là chuyện may mắn nhất đời tôi” chắc sẽ càng làm người cảm động hơn.

Hồi mới ra mắt, hắn cũng đã từng nghĩ đến chuyện này. Lâm Kính Ngôn sẽ rời đi trước, nói với hắn rằng anh không đánh nổi nữa, mặc hắn trêu chọc vẫn không thay đổi quyết định. Để lại cho hắn trọng trách của một đội trưởng và một câu hẹn gặp lại rồi cứ thể mà đi, bỏ hắn lại một mình. Hắn mang trên vai nguyện vong của anh, phất lên lá cờ Hô Khiếu, tiếp tục tiến về phía trước.

Nhưng tất cả những chuyện này, từ mùa thứ tám đã không còn có thể thực hiện được nữa. Hô Khiếu đã có Đường Hạo, còn thứ bọn họ nắm trong tay lại là một kết quả cùng tương lai hoàn toàn khác.

Phóng viên nào cũng mong hắn nói vẫn còn tiếc nuối này tiếc nuối nọ. Tỷ như chỉ kịp cầm một quán quân, tỷ như năm đó Tổ Hợp Phạm Tội phải chia rẽ, tỷ như không được tiếp tục chơi đạo tặc, tỷ như giờ giải nghệ rồi sẽ không thể tham gia thi đấu quốc tế,… Phương Duệ nghĩ, thôi, lần này chân thành một chút vậy, không nói lung tung trước mặt truyền thông nữa.

Còn Lâm Kính Ngôn ở dưới nhìn hắn —— Nói nghe buồn nôn như vậy nhưng anh quả thực là người hiểu rõ hắn nhất. Dù là ở Hô Khiếu, Bá Đồ hay khi đã giải nghệ.

Họp báo diễn ra ở sân nhà Hưng Hân, sân vận động Tiêu Sơn, là nơi hắn bắt đầu con đường mới của mình. Trên khán đài có fan mới, có fan cũ, có cả những fan từ thưở hắn mới chơi đạo tặc.

“Nói tới giải nghệ, anh có còn tiếc nuối gì không?” Các phóng viên hỏi, đèn flash chớp lên tứ phía.

“À…” Phương Duệ sờ sờ mũi. “Vì sao các fan của tui vẫn chưa tặng quà cho Phương Duệ đại đại này vậy. Anh đây vẫn đang muốn có 1 cái figure đó…”

Khắp các dãy ghế vang lên nào tiếng khóc, nào tiếng cười, nào tiếng la, ồn ã vô cùng.

“Nếu thế thì…” Phóng viên vẫn hết sức bình tĩnh hỏi tiếp. “…là figure nào vậy? Quỷ Mê Thần Nghi hay là Hải Vô Lượng? Không biết anh thích tài khoản nào hơn?”

“Tôi nghĩ…” Hắn hướng máy quay mỉm cười, hai mắt cong lên như cầu vồng. “…một Đường Tam Đả là đủ rồi.”

-T.B.C-
Thật ra fic này mỗi lần edit xong một phần là lại muốn nói một đoạn dài, tự bản thân cũng cảm thấy mình phiền không thua Hoàng Thiếu (cười) nhưng thôi, kệ đi. Fic này lấy bối cảnh giao thời, khi lớp sóng trước dần đổ và lớp sóng sau dần ập đến, một bối cảnh buồn vui lẫn lộn, vậy nên tâm trạng cũng tự chia làm hai phần nhỏ nhỏ, một cho các lão tướng, một cho các tân binh.

Fic này viết tốt toàn phần, chỗ nào cũng tốt, nhiều chỗ ngoài dự đoán nhưng lại khiến người đọc tâm phục khẩu phục, trong đó có đoạn về những tân binh. Những tân binh trong fic này không cầm lấy tài khoản của tiền bối, dù là Tống Kỳ Anh với Đại Mạc Cô Yên hay Lư Hãn Văn với Dạ Vũ Thanh Phiền. Những đứa trẻ này tiếp bước trên con đường tiền bối lập ra nhưng không phải bản sao tiền bối, bất luận dù họ kính trọng tiền bối đến mức nào, ngưỡng mộ đến mức nào, con đường họ đi về sau chắc chắn sẽ không giống con đường của tiền bối. Họ thừa hưởng nhiệt huyến, thừa hưởng tình yêu, thừa hưởng tín ngưỡng nhưng sẽ không để chúng lấn át mất con người thật.

Những đứa trẻ của thời đại mới quả thực không có gì không tốt, thậm chí rất tốt, vô cùng tốt.

Chỉ là khi nhìn về phía những con người cũ kia cứ cảm thấy họng đăng đắng.

Rồi sau này, sẽ còn ai nhớ tới một Đấu Thần dựng lên cả một vương triều, một Quyền Hoàng trước sau như một, một Kiếm Thánh tuy phiền nhưng không bỏ lỡ dù một cơ hội, một, một Ma Thuật Sư với đấu pháp quỷ dị khó lường, một Thương Vương hoa lệ mạnh mẽ,… Rồi cả những cặp đôi hợp tác, sẽ còn ai nhớ tới họ khi mà nay đứng cạnh nhau, mai đã hai bờ chiến tuyến?

Và xa hơn nữa, 37 trận thắng liên tiếp kia… Liệu có ai nhớ…

là do ai lập…

và cho ai không?
 

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#5
[Lâm Phương] Mộng tưởng mùa 12 – Ngôn Khả Tẫn (5)


Editor: Truyện kết HE, những lúc cảm thấy không vững lòng hãy nhẩm điều này 3 lần + tin tưởng vào sự chân thành (gần bằng Phương Duệ đại đại) của mị rồi đọc tiếp

7.

Về sau Phương Duệ đúng là có nhận được một Đường Tam Đả. Là do Đường Hạo đưa.

Phương Duệ khịt mũi xem thường một cái, Anh cần là cần Đường Tam Đả của ngày xưa, chú mang hàng hiện tại đến để làm gì.

Đường Hạo tức muốn cuồng bạo.

Lâm Kính Ngôn cũng không nhịn được cười. Cuối cùng Phương Duệ vẫn cầm Đường Tam Đả kia, gắng gượng nói ra một câu, Thôi thì đàn anh đây sẽ cho chú một câu cổ vũ, làm tốt lắm nhóc.

Đường Hạo quả không hổ danh là gương mặt thương hiệu cho “Tổ mùa bảy luôn luôn bất mãn”, cưc kỳ bất mãn mà nói rằng, Ai là đàn em của ông hả?

Phương Duệ vẫn tiếp tục chờ Lâm Kính Ngôn đưa mình Đường Tam Đả.

Hắn chẳng hề hỏi anh có ở lại hay không. Ngày đó, lúc trước khi đến Hưng Hân, hay thậm chí là thời kì mới gia nhập Hưng Hân, giữa anh với hắn dường như luôn có một khoảng cách vô hình. Đến khi thấu suốt mọi chuyện lại dường như tiến triển quá nhanh, từ “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén” nhảy thẳng qua “thất niên chi dương”, lập tức đi vào thời kỳ “lão phu lão thê”.

Hắn nói không cần Quỷ Mê Thần Nghi chính là do có điểm chấp niệm với Đường Tam Đả. Kỳ thực hồi còn ở trong trại huấn luyện của Lam Vũ, nghề nghiệp hắn chơi chính là lưu manh.

Hơn nữa, vẫn còn vài vấn đề hắn cần phải giải quyết. Tỷ như bây giờ bọn họ là gì của nhau, và về sau thì là gì,… Thật ra dù Lâm Kính Ngôn đã giải nghệ nhưng người ngoài nhìn vào đều sẽ nghĩ anh là người nhà tuyển thủ hay dạng dạng vậy.

Vậy mà Lâm Kính Ngôn mãi vẫn không chịu tạo áp lực cho hắn. Tình trạng bọn họ bây giờ thật giống như – dù nói ra có hơi buồn cười một chút – một gia đình có con thi đại học, hắn là con, anh là cha (hoặc mẹ). Hắn cũng nghe được gia đình Lâm Kính Ngôn đã thúc giục anh kết hôn từ lâu, chỉ là không phải do anh nói.

“Thi đại học” xong, nhà hắn cũng bắt đầu giục hắn kiếm việc làm. Phương Duệ một bụng dồn nén đến mức buột miệng, nếu tìm được con đã chẳng ngồi không như này. Lâm Kính Ngôn ngồi cạnh nghe được, tâm trạng bỗng chốc trùng xuống. Thực ra có không ít công hội cùng trại huấn luyện tới tìm hắn. Chỉ là Phương Duệ không muốn làm việc gì liên quan đến Vinh Quang nữa.

Ngày giải nghệ hôm ấy, Phương Duệ ngồi xuống trước mặt Lâm Kính Ngôn nói, Lâm đại đại, em nói anh nghe nè, em năm 15 tham gia vòng khiêu chiến năm 16 chen một chân vô trại huấn luyện năm 17 theo anh về Hô Khiếu… Giờ em đã 25.

Phương Duệ cứ như vậy nói, vừa như đang kể chuyện ai đó lại cũng như nói chuyện đời mình. Lâm Kinh Ngôn nghe, thấy có chút muốn cười.

Có những khi bọn họ chẳng cần phải nói gì cũng hiểu được nhau. Nhưng có những khi, điều ấy lại không tốt.

Lâm Kính Ngôn về sau vẫn không tặng Phương Duệ Đường Tam Đả. Thay vào đó là một tài khoản đạo tặc.

Của khu mới mở, khu thứ 12.

Phương Duệ trầm trồ không ngớt, Ây dô, không ngờ Vinh Quang phát triển dữ vậy nha. Giờ đến đạo tặc thao tác cũng không chuẩn nữa rồi.

Chơi loanh quanh một lượt liền quay đầu qua nhìn Lâm Kính Ngôn. Anh cũng đăng nhập tài khoản lưu manh mới được một lúc rồi. Phương Duệ nhìn, nghiêm túc nói, Chúng mình phải nghĩ tên cho tổ hợp thôi.

Không phải có rồi sao. Lâm Kính Ngôn đáp, tay vẫn không dừng lại.

Tên đó không phải của tụi mình… Tổ Hợp Phạm Tội là của Đường Tam Đả với Quỷ Mê Thần Nghi, không phải của Lâm Kính Ngôn với Phương Duệ. Giờ không chơi Vinh Quang nữa, mình nhìn về phía trước đi.

Bọn họ cứ thế ở trong game ngược người thường, ngược đến tâm tình sung sướng.

“Lâm đại đại, anh mãi là đệ nhất lưu manh.” Phương Duệ đột nhiên nói, giọng lại rất mực chân thành. “Trong game cũng vậy, ngoài đời cũng thế. Dù là lúc còn trong đội hay khi đã giải nghệ…”

“Thật sao?” Lâm Kính Ngôn nheo mắt. Phương Duệ bị nhìn chăm chú đến phát ngại, vành tai đỏ lên.

Lão lưu manh chính là có bản lĩnh như vậy đấy, đang yên đang lành mà làm ra được cả một bầu không khí cảm động sến lụa này luôn.

Bọn họ thôi thì cứ như này nhìn về phía trước vậy.

Thế gian này rộng lớn lắm, đâu chỉ có mỗi Vinh Quang, còn biết bao nhiêu thứ đang chờ họ ngoài kia.

8.

Phương Duệ bắt đầu tìm việc làm. Tiêu Thời Khâm lúc này cũng đã có công việc mới, một nghề nói có liên quan tới Vinh Quang cũng đúng mà không liên quan cũng chẳng sai – kĩ sư máy móc. Ừ, là kỹ sư máy móc hàng chuẩn giá thật. Từ ngày xưa tên ấy đã mày mò tự học toàn bộ kĩ năng của nghề này, ngay cả khi thi đấu quốc tế, cứ lúc nào rảnh là lại lôi sách ra đọc, Phương Duệ nhìn mà thầm cảm phục.

Hắn cũng rất cố gắng, sáng đi phỏng vấn đêm viết CV, đầu tắt mặt tối. Tuy bằng cấp hắn không tốt lắm nhưng may mà còn kinh nghiệm phong phú gỡ lại, thậm chí vẫn là có một cúp quán quân thế giới trong tay. Mấy năm gần đây, xã hội cũng dần nhìn khác đi về eSport, lắm khi đi phỏng vấn, nhà tuyển dụng còn nói với hắn, A tôi biết cậu, có thể giúp tôi xin chữ ký của Diệp Tu được không? Anh ta về sau định thế nào? Có định lập thêm một chiến đội mới nữa không?

Tên ấy à? Phương Duệ nheo nheo mắt, mỉm cười, Tên ấy chắc vẫn đang chơi như thường thôi.

Có thể đang du ngoạn trong game, cũng có thể là thưởng thức cảnh đẹp nơi Liên Minh Quốc Tế. Liên Minh không một ngày ngừng phát triển, Vinh Quang không một ngày đóng cửa. Hắn vẫn sẽ ở đó thôi.

Chuyện xưa này, mở đầu bằng ước mơ, kết lại bằng trách nhiệm.

Bọn họ, có người vì tình yêu, có người do trách nhiệm, cũng có người lại muốn theo đuổi đam mê, cứ như vậy từng người từng người đặt chân lên con đường Vinh Quang. Trên con đường này có nước mắt có mồ hôi, có người từ bỏ có kẻ tiếp tục tiến lên, có người gục ngã lại cũng có kẻ cào đất xây dựng mọi thứ lại từ đầu.

Nhưng tất cả, tất cả bọn họ đều không một lần hối hận.

Ngày nhận được thông báo trúng tuyển, Phương Duệ liền mời Lâm Kính Ngôn ăn một bữa.

Từ lúc qua được vòng phỏng vấn, hắn cả ngày đều nằm ỳ ở nhà. Trút được gánh nặng rồi, Phương Duệ cứ thế sống đời trạch nam mẫu mực: thức đêm ngủ ngày, đồ đạc lung tung, mỗi thứ một xó. Giây trước Lâm Kính Ngôn vừa dọn dẹp sạch sẽ xong, giây sau đã bị hắn biến thành cái chuồng lợn. Vài lần như thế, Lâm Kính Ngôn liền xách cổ hắn, quăng lên trên giường, nói, Em ngồi yên đây, anh chưa dọn xong chưa được phép xuống. Sau đó, Phương Duệ cứ thế vừa ngồi nhìn anh vừa luôn mồm gọi lão Lâm ơi lão Lâm à, lão Lâm ới lão Lâm ơi, hết em muốn uống nước lại em cần sạc pin. Lâm Kính Ngôn mệt tâm hết sức, chỉ đành nói, Rốt cuộc em muốn gì đây? Người kia liền mỉm cười nói, Đến hôn em cái nào.

Thôi xong, coi như toi công dọn giường chiếu.

Bọn họ không nói chuyện rời đi. Bọn họ trong lòng đều biết rõ nhưng không hề nói ra. Một câu từ biệt cũng không nói.

Lâm Kính Ngôn không nói nhưng vẫn thật lo lắng. Phương Duệ dạo này sáng dậy sớm tối ngủ muộn, cả ngày có khi chẳng thấy người thấy tiếng, hơn nữa lại luôn nghĩ bản thân mọc đủ lông đủ cánh rồi, dù một mình cũng sống được. Bữa cơm này có lẽ là bữa ăn cuối cùng đây. Hai người họ đều có áp lực của riêng mình, rồi sẽ đến lúc phải đối mặt với vấn đề thôi. Dù gì cũng không còn là thưở đầu xanh như trước nữa.

Anh chỉ đành tự thuyết phục mình, Nếu anh còn ở đây em sẽ chẳng tiến về phía trước được, thôi thì hiện tại anh đành buông tay vậy…

Nói không nổi, anh nghiêm túc nghĩ.

Phương Duệ cũng đặc biệt nghiêm túc, Lão Lâm này, em vừa kiếm được việc làm mới, anh biết rồi, đúng không?

Rồi không đợi anh trả lời lại nói tiếp, Vậy chắc anh cũng biết, lần này em muốn rời khỏi anh, bắt đầu xây dựng một cuộc sống mới. Chuyện này, anh ổn không?



Vậy tốt quá. Phương Duệ giả vờ như anh có gật đầu rồi lấy một chiếc nhẫn quán quân.

Cái này em gửi anh… Đừng có bỏ đi đó.

Cái này rất đắt, em cố gắng lắm mới lấy được. Em sợ lúc em đi anh cũng đi mất nên gửi tạm nó ở chỗ anh.

Anh xem, anh thích quán quân, em cũng thích quán quân; anh yêu Vinh Quang, em cũng yêu Vinh Quang.

Cái này, sau này lỡ anh có chạy, nhìn vô còn thấy có lỗi với em.

Lâm Kính Ngôn nghĩ, Quên đi, anh sợ em chạy thôi.

Ừ, cũng đúng.

Hắn muốn rời anh đi, muốn trải nghiệm thế giới ngoài kia, muốn dời mắt khỏi phong cảnh bên trong màn hình.

Nhưng hắn cũng nói đây không phải biệt ly. Bọn họ vì Vinh Quang mà gặp gỡ, dù sau này có phải từ bỏ Vinh Quang cũng không vì thế mà chia xa.

Phương Duệ ăn xong đã muốn đi ngay, sáng mai hắn bay rồi. Vốn là tự mình ra quyết định, rốt cuộc đến phút cuối lại như trẻ con bị ép phải xa cha mẹ. Một bụng biết bao lý tưởng đẹp đẽ hào hùng giờ lại như bị dạ dày đem trộn chung với thức ăn, đem đi tiêu hóa sạch trơn.

Lâm Kính Ngôn nhìn không đành lòng, thầm nghĩ, thôi hồi cho thằng nhỏ thêm tí máu.

“Đến đây nào.” Anh mở rộng vòng tay. “Ôm một cái.”

Phương Duệ chậm chạp nhúc nhích hai bước rồi lao vào lòng anh, hại anh phải lùi về sau mất nửa bước.

Đã lớn thế này rồi vẫn còn nghĩ mình là trẻ con.

“Sao nào?” Lâm Kính Ngôn nhẹ nhàng xoa gáy hắn. “Ôm ôm chính hãng Lâm đại đại không tệ chứ?”

“Không bằng của Phương Duệ đại đại.” Phương Duệ buồn buồn nói.

“Đương nhiên rồi.” Lâm Kính Ngôn hùa theo, làm sao có thể bằng được Phương Duệ đại đại chân thành ôm ấp chứ.

Anh đừng chạy đó.

Ừ.

Đừng làm mất nhẫn quán quân của em, làm mất em đánh chết anh.

Ừ ừ.

Đừng đem cho người khác, cho ai em đánh chết người đấy.

Ừ ừ ừ.

Nếu chẳng may có một ngày phải vậy, anh… chí ít cũng báo với em một tiếng.

Em nghĩ cái gì đấy?

9.

Sau đó Phương Duệ đi, không nói bao giờ về. Nhưng hắn sẽ về.

Về cùng anh ngắm mặt trời ngày ngày rạng rỡ, về cùng anh xem Vinh Quang rực sáng nơi thế giới kia, về cùng anh dạo bước tới một tương lai xa thật xa.

“Lão Lâm!” Hắn đột nhiên xoay người, dừng lại giữa phi trường muôn vạn người, cách cửa kiểm soát một quãng, hô lớn. “Cảm ơn anh!!”

Cảm ơn anh, cảm ơn anh đã cho em tất thảy mọi thứ.

Lâm Kính Ngôn mỉm cười, vẫn đứng nguyên một chỗ, không hề rời đi.

“Không có gì.” Anh vẫy vẫy tay. “Nhớ cố lên đó!”

“Ừa!” Phương Duệ ra sức vẫy tay, giọng hắn quá lớn, dòng người xung quanh cũng bắt đầu đưa mắt nhìn. Hắn liền làm mặt quỷ tỏ vẻ ngại ngùng rồi kéo vali đi khuất vào biển người vô biên.

Lâm Kính Ngôn nhìn theo bóng Phương Duệ dần dần tan đi, tới tận khi khuất hẳn mới xoay người đi. Ký ức bỗng như đèn kéo quân được ai đó đẩy nhẹ một cái, bắt đầu quay vòng, chầm chậm rồi nhanh dần lên. Từ bóng lưng nơi sân bay kia chảy ngược, chảy ngược, chảy ngược đến tận khi có tiếng cách khẽ khàng vang lên. Là trại huấn luyện Lam Vũ, khi đó anh mới nhận chức đội trưởng, tới đó tìm người. Bấy giờ đang lúc nghỉ trưa, Phương Duệ ngồi bên cửa sổ, nắng Quảng Châu ấm áp phủ lên người hắn một lớp mềm mại, vạt áo sơ mi quá cỡ khẽ phồng lên do gió thổi.

“Chào anh.” Hắn vẫy vẫy tay, cười đến hết mực chân thành.

-END-​

Ây da, cuối cùng cũng xong Ngôn Khả Tẫn rồi, mừng quá đi!!!! \(≧▽≦)/ (((o(*゚▽゚*)o)))

Đây có thể nói là fic dài nhất mà mình làm tính đến thời điểm hiện nay. Hồi mới đọc fic đã rất thích, rất rất thích, thích mê mệt, ngày nào cũng lôi ra đọc một chút. Nhưng chưa hề tính đến chuyện edit vì nghĩ không đủ trình. Cơ mà đợi hoài không thấy nhà nào mình thích có ý định edit nên cuối cùng tự bắt tay vô cho thỏa mãn cơn ghiền. Lúc đọc phê 1 thì lúc edit phê 10. Fic này được như bây giờ (và sẽ càng thêm hoàn thiện về sau) là nhờ sự trợ giúp rất lớn của 2 người, một là chị Lá, người thứ hai chưa liên lạc được nên không biết có nên để tên không.

Mình rất thích đoạn kết của fic này (như mình thích tất cả các đoạn khác =))) ). Mình nghĩ nó có một sự chân thật rất riêng. Mối liên kết giữa các tuyển thủ nói bền chắc cũng đúng mà nói lỏng lẻo cũng không sai. Bền chắc vì cùng chung tình yêu với Vinh Quang, nếu cùng đội thì có thể là cùng tận hưởng vị ngọt thắng lợi, cùng dắt nhau qua thất bại đắng chát. Lỏng lẻo bởi nếu họ không chơi Vinh Quang nữa, sẽ chẳng có gì níu kẽo giữa họ. Thế giới ngoài kia rộng lớn lắm, một người có tính là gì. Chuyện người yêu nhau tìm về bên nhau được chẳng phải cũng chỉ là chuyện cổ tích ru trẻ em ngủ thôi sao? Nếu họ không thực sự tìm được điều gì để nắm tay nhau nữa thì tình cảm lúc trước mặn nồng đến mấy cũng chỉ nhạt dần theo thời gian thôi.

Vậy nên, lúc edit đoạn Phương Duệ đại đại tặng nhẫn cho Lâm đội, tay mình đã run một chút. Giờ không còn Vinh Quang nữa rồi, thế giới ngoài kia lại bao la như thế, làm sao để đánh dấu, làm sao để tìm về? Xin gửi tạm anh một vật của quá khứ, đến khi về em sẽ thế vật khác, được chứ? Nhẫn Vinh Quang, vừa là Phương Duệ thay Lâm đội lấy một cái, vừa là giữ anh, cũng là đổi lấy lòng tin của anh. Biểu tượng của quá khứ, trao nhau ở hiện tại, bằng chứng cho tương lai.

Fic là OE (open ending – kết mở cho bạn nào chưa thấy) nhưng mình vẫn nghĩ là HE, một phần là bởi nó có kha khá chi tiết tượng trưng cho điều đấy. Còn lại là vì dù nó rất giống phần 1, nhưng không hề bị ngắt một cách đột ngột như lần chia tay của hai người lúc còn trong Hô Khiếu mà quay một vòng, quay lại lần hai người gặp gỡ, dưới nắng tràn và gió lộng như ngầm nói rằng, tương lai họ sẽ rạng rỡ và thênh thang như vậy.

Btw, trước có nói fic này không có lỗi, giờ tìm ra lỗi rồi. Sơ sót này to không to, nhỏ không nhỏ, sẽ có người để ý ngay, sẽ có người như mình, mãi sau mới phát hiện. Ai tim được, thử cmt xem chúng ta có đồng suy nghĩ không hem?
 

Vịt Xinh Xắn

Giữa hồ băng ngẫm nhân sinh vỡ nát...
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
475
Số lượt thích
2,837
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow ^_^/(Lão Lâm nữa hí hí)
#6
[Lâm Phương] Mộng tưởng mùa 12 – Ngôn Khả Tẫn (5)


Editor: Truyện kết HE, những lúc cảm thấy không vững lòng hãy nhẩm điều này 3 lần + tin tưởng vào sự chân thành (gần bằng Phương Duệ đại đại) của mị rồi đọc tiếp

7.

Về sau Phương Duệ đúng là có nhận được một Đường Tam Đả. Là do Đường Hạo đưa.

Phương Duệ khịt mũi xem thường một cái, Anh cần là cần Đường Tam Đả của ngày xưa, chú mang hàng hiện tại đến để làm gì.

Đường Hạo tức muốn cuồng bạo.

Lâm Kính Ngôn cũng không nhịn được cười. Cuối cùng Phương Duệ vẫn cầm Đường Tam Đả kia, gắng gượng nói ra một câu, Thôi thì đàn anh đây sẽ cho chú một câu cổ vũ, làm tốt lắm nhóc.

Đường Hạo quả không hổ danh là gương mặt thương hiệu cho “Tổ mùa bảy luôn luôn bất mãn”, cưc kỳ bất mãn mà nói rằng, Ai là đàn em của ông hả?

Phương Duệ vẫn tiếp tục chờ Lâm Kính Ngôn đưa mình Đường Tam Đả.

Hắn chẳng hề hỏi anh có ở lại hay không. Ngày đó, lúc trước khi đến Hưng Hân, hay thậm chí là thời kì mới gia nhập Hưng Hân, giữa anh với hắn dường như luôn có một khoảng cách vô hình. Đến khi thấu suốt mọi chuyện lại dường như tiến triển quá nhanh, từ “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén” nhảy thẳng qua “thất niên chi dương”, lập tức đi vào thời kỳ “lão phu lão thê”.

Hắn nói không cần Quỷ Mê Thần Nghi chính là do có điểm chấp niệm với Đường Tam Đả. Kỳ thực hồi còn ở trong trại huấn luyện của Lam Vũ, nghề nghiệp hắn chơi chính là lưu manh.

Hơn nữa, vẫn còn vài vấn đề hắn cần phải giải quyết. Tỷ như bây giờ bọn họ là gì của nhau, và về sau thì là gì,… Thật ra dù Lâm Kính Ngôn đã giải nghệ nhưng người ngoài nhìn vào đều sẽ nghĩ anh là người nhà tuyển thủ hay dạng dạng vậy.

Vậy mà Lâm Kính Ngôn mãi vẫn không chịu tạo áp lực cho hắn. Tình trạng bọn họ bây giờ thật giống như – dù nói ra có hơi buồn cười một chút – một gia đình có con thi đại học, hắn là con, anh là cha (hoặc mẹ). Hắn cũng nghe được gia đình Lâm Kính Ngôn đã thúc giục anh kết hôn từ lâu, chỉ là không phải do anh nói.

“Thi đại học” xong, nhà hắn cũng bắt đầu giục hắn kiếm việc làm. Phương Duệ một bụng dồn nén đến mức buột miệng, nếu tìm được con đã chẳng ngồi không như này. Lâm Kính Ngôn ngồi cạnh nghe được, tâm trạng bỗng chốc trùng xuống. Thực ra có không ít công hội cùng trại huấn luyện tới tìm hắn. Chỉ là Phương Duệ không muốn làm việc gì liên quan đến Vinh Quang nữa.

Ngày giải nghệ hôm ấy, Phương Duệ ngồi xuống trước mặt Lâm Kính Ngôn nói, Lâm đại đại, em nói anh nghe nè, em năm 15 tham gia vòng khiêu chiến năm 16 chen một chân vô trại huấn luyện năm 17 theo anh về Hô Khiếu… Giờ em đã 25.

Phương Duệ cứ như vậy nói, vừa như đang kể chuyện ai đó lại cũng như nói chuyện đời mình. Lâm Kinh Ngôn nghe, thấy có chút muốn cười.

Có những khi bọn họ chẳng cần phải nói gì cũng hiểu được nhau. Nhưng có những khi, điều ấy lại không tốt.

Lâm Kính Ngôn về sau vẫn không tặng Phương Duệ Đường Tam Đả. Thay vào đó là một tài khoản đạo tặc.

Của khu mới mở, khu thứ 12.

Phương Duệ trầm trồ không ngớt, Ây dô, không ngờ Vinh Quang phát triển dữ vậy nha. Giờ đến đạo tặc thao tác cũng không chuẩn nữa rồi.

Chơi loanh quanh một lượt liền quay đầu qua nhìn Lâm Kính Ngôn. Anh cũng đăng nhập tài khoản lưu manh mới được một lúc rồi. Phương Duệ nhìn, nghiêm túc nói, Chúng mình phải nghĩ tên cho tổ hợp thôi.

Không phải có rồi sao. Lâm Kính Ngôn đáp, tay vẫn không dừng lại.

Tên đó không phải của tụi mình… Tổ Hợp Phạm Tội là của Đường Tam Đả với Quỷ Mê Thần Nghi, không phải của Lâm Kính Ngôn với Phương Duệ. Giờ không chơi Vinh Quang nữa, mình nhìn về phía trước đi.

Bọn họ cứ thế ở trong game ngược người thường, ngược đến tâm tình sung sướng.

“Lâm đại đại, anh mãi là đệ nhất lưu manh.” Phương Duệ đột nhiên nói, giọng lại rất mực chân thành. “Trong game cũng vậy, ngoài đời cũng thế. Dù là lúc còn trong đội hay khi đã giải nghệ…”

“Thật sao?” Lâm Kính Ngôn nheo mắt. Phương Duệ bị nhìn chăm chú đến phát ngại, vành tai đỏ lên.

Lão lưu manh chính là có bản lĩnh như vậy đấy, đang yên đang lành mà làm ra được cả một bầu không khí cảm động sến lụa này luôn.

Bọn họ thôi thì cứ như này nhìn về phía trước vậy.

Thế gian này rộng lớn lắm, đâu chỉ có mỗi Vinh Quang, còn biết bao nhiêu thứ đang chờ họ ngoài kia.

8.

Phương Duệ bắt đầu tìm việc làm. Tiêu Thời Khâm lúc này cũng đã có công việc mới, một nghề nói có liên quan tới Vinh Quang cũng đúng mà không liên quan cũng chẳng sai – kĩ sư máy móc. Ừ, là kỹ sư máy móc hàng chuẩn giá thật. Từ ngày xưa tên ấy đã mày mò tự học toàn bộ kĩ năng của nghề này, ngay cả khi thi đấu quốc tế, cứ lúc nào rảnh là lại lôi sách ra đọc, Phương Duệ nhìn mà thầm cảm phục.

Hắn cũng rất cố gắng, sáng đi phỏng vấn đêm viết CV, đầu tắt mặt tối. Tuy bằng cấp hắn không tốt lắm nhưng may mà còn kinh nghiệm phong phú gỡ lại, thậm chí vẫn là có một cúp quán quân thế giới trong tay. Mấy năm gần đây, xã hội cũng dần nhìn khác đi về eSport, lắm khi đi phỏng vấn, nhà tuyển dụng còn nói với hắn, A tôi biết cậu, có thể giúp tôi xin chữ ký của Diệp Tu được không? Anh ta về sau định thế nào? Có định lập thêm một chiến đội mới nữa không?

Tên ấy à? Phương Duệ nheo nheo mắt, mỉm cười, Tên ấy chắc vẫn đang chơi như thường thôi.

Có thể đang du ngoạn trong game, cũng có thể là thưởng thức cảnh đẹp nơi Liên Minh Quốc Tế. Liên Minh không một ngày ngừng phát triển, Vinh Quang không một ngày đóng cửa. Hắn vẫn sẽ ở đó thôi.

Chuyện xưa này, mở đầu bằng ước mơ, kết lại bằng trách nhiệm.

Bọn họ, có người vì tình yêu, có người do trách nhiệm, cũng có người lại muốn theo đuổi đam mê, cứ như vậy từng người từng người đặt chân lên con đường Vinh Quang. Trên con đường này có nước mắt có mồ hôi, có người từ bỏ có kẻ tiếp tục tiến lên, có người gục ngã lại cũng có kẻ cào đất xây dựng mọi thứ lại từ đầu.

Nhưng tất cả, tất cả bọn họ đều không một lần hối hận.

Ngày nhận được thông báo trúng tuyển, Phương Duệ liền mời Lâm Kính Ngôn ăn một bữa.

Từ lúc qua được vòng phỏng vấn, hắn cả ngày đều nằm ỳ ở nhà. Trút được gánh nặng rồi, Phương Duệ cứ thế sống đời trạch nam mẫu mực: thức đêm ngủ ngày, đồ đạc lung tung, mỗi thứ một xó. Giây trước Lâm Kính Ngôn vừa dọn dẹp sạch sẽ xong, giây sau đã bị hắn biến thành cái chuồng lợn. Vài lần như thế, Lâm Kính Ngôn liền xách cổ hắn, quăng lên trên giường, nói, Em ngồi yên đây, anh chưa dọn xong chưa được phép xuống. Sau đó, Phương Duệ cứ thế vừa ngồi nhìn anh vừa luôn mồm gọi lão Lâm ơi lão Lâm à, lão Lâm ới lão Lâm ơi, hết em muốn uống nước lại em cần sạc pin. Lâm Kính Ngôn mệt tâm hết sức, chỉ đành nói, Rốt cuộc em muốn gì đây? Người kia liền mỉm cười nói, Đến hôn em cái nào.

Thôi xong, coi như toi công dọn giường chiếu.

Bọn họ không nói chuyện rời đi. Bọn họ trong lòng đều biết rõ nhưng không hề nói ra. Một câu từ biệt cũng không nói.

Lâm Kính Ngôn không nói nhưng vẫn thật lo lắng. Phương Duệ dạo này sáng dậy sớm tối ngủ muộn, cả ngày có khi chẳng thấy người thấy tiếng, hơn nữa lại luôn nghĩ bản thân mọc đủ lông đủ cánh rồi, dù một mình cũng sống được. Bữa cơm này có lẽ là bữa ăn cuối cùng đây. Hai người họ đều có áp lực của riêng mình, rồi sẽ đến lúc phải đối mặt với vấn đề thôi. Dù gì cũng không còn là thưở đầu xanh như trước nữa.

Anh chỉ đành tự thuyết phục mình, Nếu anh còn ở đây em sẽ chẳng tiến về phía trước được, thôi thì hiện tại anh đành buông tay vậy…

Nói không nổi, anh nghiêm túc nghĩ.

Phương Duệ cũng đặc biệt nghiêm túc, Lão Lâm này, em vừa kiếm được việc làm mới, anh biết rồi, đúng không?

Rồi không đợi anh trả lời lại nói tiếp, Vậy chắc anh cũng biết, lần này em muốn rời khỏi anh, bắt đầu xây dựng một cuộc sống mới. Chuyện này, anh ổn không?



Vậy tốt quá. Phương Duệ giả vờ như anh có gật đầu rồi lấy một chiếc nhẫn quán quân.

Cái này em gửi anh… Đừng có bỏ đi đó.

Cái này rất đắt, em cố gắng lắm mới lấy được. Em sợ lúc em đi anh cũng đi mất nên gửi tạm nó ở chỗ anh.

Anh xem, anh thích quán quân, em cũng thích quán quân; anh yêu Vinh Quang, em cũng yêu Vinh Quang.

Cái này, sau này lỡ anh có chạy, nhìn vô còn thấy có lỗi với em.

Lâm Kính Ngôn nghĩ, Quên đi, anh sợ em chạy thôi.

Ừ, cũng đúng.

Hắn muốn rời anh đi, muốn trải nghiệm thế giới ngoài kia, muốn dời mắt khỏi phong cảnh bên trong màn hình.

Nhưng hắn cũng nói đây không phải biệt ly. Bọn họ vì Vinh Quang mà gặp gỡ, dù sau này có phải từ bỏ Vinh Quang cũng không vì thế mà chia xa.

Phương Duệ ăn xong đã muốn đi ngay, sáng mai hắn bay rồi. Vốn là tự mình ra quyết định, rốt cuộc đến phút cuối lại như trẻ con bị ép phải xa cha mẹ. Một bụng biết bao lý tưởng đẹp đẽ hào hùng giờ lại như bị dạ dày đem trộn chung với thức ăn, đem đi tiêu hóa sạch trơn.

Lâm Kính Ngôn nhìn không đành lòng, thầm nghĩ, thôi hồi cho thằng nhỏ thêm tí máu.

“Đến đây nào.” Anh mở rộng vòng tay. “Ôm một cái.”

Phương Duệ chậm chạp nhúc nhích hai bước rồi lao vào lòng anh, hại anh phải lùi về sau mất nửa bước.

Đã lớn thế này rồi vẫn còn nghĩ mình là trẻ con.

“Sao nào?” Lâm Kính Ngôn nhẹ nhàng xoa gáy hắn. “Ôm ôm chính hãng Lâm đại đại không tệ chứ?”

“Không bằng của Phương Duệ đại đại.” Phương Duệ buồn buồn nói.

“Đương nhiên rồi.” Lâm Kính Ngôn hùa theo, làm sao có thể bằng được Phương Duệ đại đại chân thành ôm ấp chứ.

Anh đừng chạy đó.

Ừ.

Đừng làm mất nhẫn quán quân của em, làm mất em đánh chết anh.

Ừ ừ.

Đừng đem cho người khác, cho ai em đánh chết người đấy.

Ừ ừ ừ.

Nếu chẳng may có một ngày phải vậy, anh… chí ít cũng báo với em một tiếng.

Em nghĩ cái gì đấy?

9.

Sau đó Phương Duệ đi, không nói bao giờ về. Nhưng hắn sẽ về.

Về cùng anh ngắm mặt trời ngày ngày rạng rỡ, về cùng anh xem Vinh Quang rực sáng nơi thế giới kia, về cùng anh dạo bước tới một tương lai xa thật xa.

“Lão Lâm!” Hắn đột nhiên xoay người, dừng lại giữa phi trường muôn vạn người, cách cửa kiểm soát một quãng, hô lớn. “Cảm ơn anh!!”

Cảm ơn anh, cảm ơn anh đã cho em tất thảy mọi thứ.

Lâm Kính Ngôn mỉm cười, vẫn đứng nguyên một chỗ, không hề rời đi.

“Không có gì.” Anh vẫy vẫy tay. “Nhớ cố lên đó!”

“Ừa!” Phương Duệ ra sức vẫy tay, giọng hắn quá lớn, dòng người xung quanh cũng bắt đầu đưa mắt nhìn. Hắn liền làm mặt quỷ tỏ vẻ ngại ngùng rồi kéo vali đi khuất vào biển người vô biên.

Lâm Kính Ngôn nhìn theo bóng Phương Duệ dần dần tan đi, tới tận khi khuất hẳn mới xoay người đi. Ký ức bỗng như đèn kéo quân được ai đó đẩy nhẹ một cái, bắt đầu quay vòng, chầm chậm rồi nhanh dần lên. Từ bóng lưng nơi sân bay kia chảy ngược, chảy ngược, chảy ngược đến tận khi có tiếng cách khẽ khàng vang lên. Là trại huấn luyện Lam Vũ, khi đó anh mới nhận chức đội trưởng, tới đó tìm người. Bấy giờ đang lúc nghỉ trưa, Phương Duệ ngồi bên cửa sổ, nắng Quảng Châu ấm áp phủ lên người hắn một lớp mềm mại, vạt áo sơ mi quá cỡ khẽ phồng lên do gió thổi.

“Chào anh.” Hắn vẫy vẫy tay, cười đến hết mực chân thành.

-END-​

Ây da, cuối cùng cũng xong Ngôn Khả Tẫn rồi, mừng quá đi!!!! \(≧▽≦)/ (((o(*゚▽゚*)o)))

Đây có thể nói là fic dài nhất mà mình làm tính đến thời điểm hiện nay. Hồi mới đọc fic đã rất thích, rất rất thích, thích mê mệt, ngày nào cũng lôi ra đọc một chút. Nhưng chưa hề tính đến chuyện edit vì nghĩ không đủ trình. Cơ mà đợi hoài không thấy nhà nào mình thích có ý định edit nên cuối cùng tự bắt tay vô cho thỏa mãn cơn ghiền. Lúc đọc phê 1 thì lúc edit phê 10. Fic này được như bây giờ (và sẽ càng thêm hoàn thiện về sau) là nhờ sự trợ giúp rất lớn của 2 người, một là chị Lá, người thứ hai chưa liên lạc được nên không biết có nên để tên không.

Mình rất thích đoạn kết của fic này (như mình thích tất cả các đoạn khác =))) ). Mình nghĩ nó có một sự chân thật rất riêng. Mối liên kết giữa các tuyển thủ nói bền chắc cũng đúng mà nói lỏng lẻo cũng không sai. Bền chắc vì cùng chung tình yêu với Vinh Quang, nếu cùng đội thì có thể là cùng tận hưởng vị ngọt thắng lợi, cùng dắt nhau qua thất bại đắng chát. Lỏng lẻo bởi nếu họ không chơi Vinh Quang nữa, sẽ chẳng có gì níu kẽo giữa họ. Thế giới ngoài kia rộng lớn lắm, một người có tính là gì. Chuyện người yêu nhau tìm về bên nhau được chẳng phải cũng chỉ là chuyện cổ tích ru trẻ em ngủ thôi sao? Nếu họ không thực sự tìm được điều gì để nắm tay nhau nữa thì tình cảm lúc trước mặn nồng đến mấy cũng chỉ nhạt dần theo thời gian thôi.

Vậy nên, lúc edit đoạn Phương Duệ đại đại tặng nhẫn cho Lâm đội, tay mình đã run một chút. Giờ không còn Vinh Quang nữa rồi, thế giới ngoài kia lại bao la như thế, làm sao để đánh dấu, làm sao để tìm về? Xin gửi tạm anh một vật của quá khứ, đến khi về em sẽ thế vật khác, được chứ? Nhẫn Vinh Quang, vừa là Phương Duệ thay Lâm đội lấy một cái, vừa là giữ anh, cũng là đổi lấy lòng tin của anh. Biểu tượng của quá khứ, trao nhau ở hiện tại, bằng chứng cho tương lai.

Fic là OE (open ending – kết mở cho bạn nào chưa thấy) nhưng mình vẫn nghĩ là HE, một phần là bởi nó có kha khá chi tiết tượng trưng cho điều đấy. Còn lại là vì dù nó rất giống phần 1, nhưng không hề bị ngắt một cách đột ngột như lần chia tay của hai người lúc còn trong Hô Khiếu mà quay một vòng, quay lại lần hai người gặp gỡ, dưới nắng tràn và gió lộng như ngầm nói rằng, tương lai họ sẽ rạng rỡ và thênh thang như vậy.

Btw, trước có nói fic này không có lỗi, giờ tìm ra lỗi rồi. Sơ sót này to không to, nhỏ không nhỏ, sẽ có người để ý ngay, sẽ có người như mình, mãi sau mới phát hiện. Ai tim được, thử cmt xem chúng ta có đồng suy nghĩ không hem?
đọc xong cảm thấy rất rối bời. VQ phát triển, tre già măng mọc, cũng đến lúc những con người ấy phải dừng bước và rẽ sang con đường khác. Vui mừng trước sự trưởng thành của thế hệ mới, nhưng cũng xót xa khi nhìn thấy người cũ dần buông tay. Thời gian rất khắc nghiệt, đặc biệt đối với thế giới game chuyên nghiệp lại càng ngắn ngủi hơn. Nhiệt huyết vẫn còn nhưng sức lực không đủ, chẳng phải rất đau lòng sao.
*chẳng phải mỗi năm VQ lại mở 1 khu à?? thế thì mùa 10 khu 12 đã mở r chứ =))
 

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#7
chẳng phải mỗi năm VQ lại mở 1 khu à?? thế thì mùa 10 khu 12 đã mở r chứ =))
VQ mỗi năm mở 1 khu. Liên Minh bắt đầu khi VQ mở khu thứ 3, vậy nên trong truyện lúc mở đầu là mùa giải thứ 8 thì đêm hôm đó VQ mở máy chủ khu 10, rất khớp. Có thể xem lại trong timeline TC.
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#8
Dù mang tiếng là fic Lâm Phương nhưng tác giả lại đào sâu vào 1 điều mà em rất sợ hãi khi nghĩ tới. Đó là tương lai của Vinh Quang khi những tuyển thủ mà em thích, em ngưỡng mộ dần giải nghệ. Cái đặc trưng của từng chiến đội cũng vì thế mà cũng thay đổi. Một Dạ Vũ ko còn Phiền , một trận Quỷ đơn độc trên sàn đấu ....
Cái gì nó thành dấu ấn trong lòng fan khi thay đổi thì fan xót lắm . Biết là trước sau gì tuyển thủ đời trước cũng phải nhường ánh đèn sân khấu lại cho những thế hệ trẻ hơn nhưng ngẫm lại vẫn tiếc...
 

Chianti

Sad Chi : (
Hội Tự Sát
Team Đánh Thuê
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,842
Location
Khác
Team
Khác
Fan não tàn của
Khác
#9
Hự, cảm thấy may mắn khi đọc cái này mình đã qua thời kì khó khăn rồi, chứ lỡ mà quay về hè năm ngoái lúc vừa tuyên bố giải nghệ rồi đọc đúng fic này... bế quan tỏa cảng, khóa mình trong phòng tuki 3 ngày 3 đêm có khi ' '.

Các lão tướng đánh từ game vào Liên Minh luôn làm ra những cử chỉ thật ngầu nhỉ:
Diệp: Tôi về rồi đây.
Lạc: Vì sau tôi phải khóc? (muốn thêm thì vào đọc lại project 30 ngày qoute mừng sinh nhật Lạc của Lá)
(Cái này siêu kinh điển nè, chuẩn bị chưa? Nghe hoài mà giờ nghe lại vẫn phải chuẩn bị tin thần a) Hàn: Trước sau như một!
Góp thêm cái vẫy tay của Ngụy chào Thiếu Thiên khi ông kết thúc trận đấu cuối cùng vào mùa 2.
Mỗi khi đọc đến đều nổi da gà.

Về chuyện giải nghệ a... Nhìn xem, tuyển thủ esport tuổi nghề đã ngắn, thêm nữa chơi chuyên nghiệp game Vinh Quang này, vừa hao tổn tinh thần dưới dư luận vừa đốt sức khỏe chả game nào bằng (không nói chế độ luyện tập hợp lí hay gì, nội giữ vững thủ tốc siêu nhân trong một trận đánh đã đủ chết lên chết xuống). Họ làm những điều đó, những Hàn Văn Thanh, Trương Giai Lạc, Lâm Kính Ngôn, Hoàng Thiếu Thiên... trên dưới món mém cũng chục năm. Vì game mình chơi đặc biệt chú trọng tốc độ tay nên mới nói rõ về cái đau của việc duy trì tốc độ tay cao. Chứ 10 năm đó người ta hi sinh biết bao nhiêu thứ mà không nói cũng biết, còn lớn lao hơn đôi tay nữa. Vì Vinh Quang! Cho nên khi giải nghệ, có chăng, họ đều tự nhủ mình đã cố gắng hết sức rồi, đã tung ra hết lực thì không có gì phải lưu luyến nữa. Bất cứ ai, bất cứ đội ngũ nào đạt được Vinh Quang, đều xứng đáng trong mắt tất thảy những người đuổi theo nó.

Giải nghệ là dừng chơi chuyên nghiệp, chứ không phải dừng việc chơi game. Họ luôn còn đó, tạo một cái acc nho nhỏ, một hôm nào đó lại log in, "đại thần à kéo em trận phó bản", "thằng này ức hiếp em trong đấu trường, đại thần vào hành nó cho em đi", "boss dã đồ đại thần ới"... Như ngày xưa. Tựu chung lại huyền thoại về họ sẽ mãi được lưu truyền.
Rồi sau này, sẽ còn ai nhớ tới một Đấu Thần dựng lên cả một vương triều, một Quyền Hoàng trước sau như một, một Kiếm Thánh tuy phiền nhưng không bỏ lỡ dù một cơ hội, một, một Ma Thuật Sư với đấu pháp quỷ dị khó lường, một Thương Vương hoa lệ mạnh mẽ,… Rồi cả những cặp đôi hợp tác, sẽ còn ai nhớ tới họ khi mà nay đứng cạnh nhau, mai đã hai bờ chiến tuyến?

Và xa hơn nữa, 37 trận thắng liên tiếp kia… Liệu có ai nhớ…

là do ai lập…

và cho ai không?
Ngồi xuống đó đi, để ta kể cho ngươi nghe, giang hồ đã từng có một người như thế...

Ở trên cứ nói chuyện giải nghệ làm quên mất luôn fic này chính là Lâm Phương đấy... làm liệu theo. Cứ mỗi khi tác giả đề cập Phương Duệ lại thấy trong anh một vẻ cô đơn khó lí giải, trong mọi chi tiết, dù anh đang nói cười đi nữa. Phương Duệ hay lo xa, lo đến tương lai cô độc của mình, sợ. Chắc mình bị ám ảnh từ ngay đầu, nên cứ lấy làm chủ đạo xuyên suốt.
“Lão Lâm!”

Lâm Kính Ngôn quay lại, nhìn thấy bóng dáng Phương Duệ lẻ loi trong thông đạo trống trải. Bóng hắn trải dài dưới chân, ánh mặt trời phía sau phủ lên người hắn một lớp hào quang.
Mọi khi đều là Phương hiểu cho những quyết định của Lâm, cứ lẵng lặng nhìn bóng lưng của anh khuất dần mà không hề ngoảnh đầu lại. Đến phút cuối cùng, vẫn là cảnh đó, Lâm nhìn bóng Phương dần tan rồi khuất hẵn. Giữa hai người họ không cần phải nói gì nhiều, cứ thế mà hiểu và tôn trọng quyết định của nhau thôi. Đoạn cuối epic ghê, cứ như một vòng lặp vậy, nhưng lần này là lần cuối, có khi một mai Lâm mở cửa về đến căn hộ của mình, đã thấy Phương với chiếc áo sơ mi quá cở, được gió qua khung cửa sổ thổi lòng lộng - vẫy tay chào anh với nụ cười quen thuộc cũng nên.

Về giọng văn của tác giả chắc mình không cần phải đề cập nữa, qua review bạn khen hết lời rồi. Chẳng qua có một điểm mình phải ngã mũ kính phục: lượng thông tin tác giả dùng để viết fic này quá đồ sộ, thật sự rất kì công. Nhân tiện, vẫn là bản edit chất lượng như mọi khi. Lại thêm phần bình luận sau mỗi phần nữa.

Về lỗi của fic nếu bạn còn chỗ nào khác thì chịu thôi, chứ ý mình y chang như:
*chẳng phải mỗi năm VQ lại mở 1 khu à?? thế thì mùa 10 khu 12 đã mở r chứ =))
Ý của Vịt có lẽ là, hiện tại là mùa 12, server mới nhất phải là khu thứ 14 mới phải? Nhưng trong fic lại viết khu mới mở (lúc này Phương đã giải nghệ) lại là khu 12, tức mùa 10.
Lâm Kính Ngôn về sau vẫn không tặng Phương Duệ Đường Tam Đả. Thay vào đó là một tài khoản đạo tặc.

Của khu mới mở, khu thứ 12.
Riêng mình lại thấy chỗ này có ý riêng của tác giả. Tuy đã có máy chủ 14, nhưng Lâm vẫn đăng kí máy chủ 12 vì mùa 10 đó, cả anh và Phương Duệ vẫn còn nhiệt huyết lắm, chưa ai giải nghệ cả. Chỉ là lúc đó họ là đối thủ của nhau, giờ tái hiện lại mùa 10 năm ấy, lại là tổ hợp lưu manh và đạo tặc - không phải thú vị sao.

Mình sẽ không nói gì về 101 nụ hôn nào từ vụng trộm đến chủ động đến... hay đêm mây mưa gì đâu. Tuôi chưa thấy gì cả, xem như chưa thấy gì cả, ừ, là chưa hề thấy những chi tiết đó. Đến được khung cmt là cả một quá trình gian lao, đầy máu và nước mắt. T_T
 
Last edited:

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#10
Ý của Vịt có lẽ là, hiện tại là mùa 12, server mới nhất phải là khu thứ 14 mới phải? Nhưng trong fic lại viết khu mới mở (lúc này Phương đã giải nghệ) lại là khu 12, tức mùa 10.
Ừa ừa, đoạn này t cũng bị nhầm, không hiểu đầu óc lúc đầu quay quay làm sao mà hiểu nhầm ý của Vịt :chạy đi xin lỗi em nó: Ờm ờm, t cũng ko nhận ra lỗi này luôn, hoặc có thể giải thích như cách của bạn cũng được.

Còn về cái lỗi trong fic này, theo t nghĩ, thì là việc nó ko đề cập đến việc giải nghệ của Vương đội cũng như Vi Thảo sau này. Có thể do Vi Thảo ko liên quan đến Lâm Phương nhưng mà nếu biết rồi sẽ có cảm giác thiếu hụt một chút.

Mình sẽ không nói gì về 101 nụ hôn nào từ vụng trộm đến chủ động đến... hay đêm mây mưa gì đâu. Tuôi chưa thấy gì cả, xem như chưa thấy gì cả, ừ, là chưa hề thấy những chi tiết đó. Đến được khung cmt là cả một quá trình gian lao, đầy máu và nước mắt. T_T
Người đã vất vả nhiều rồi :vỗ vai: Tại t nghĩ người vô đọc toàn fangirl (or fangei), quên mất có người ?????
 

Chianti

Sad Chi : (
Hội Tự Sát
Team Đánh Thuê
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,842
Location
Khác
Team
Khác
Fan não tàn của
Khác
#11
Còn về cái lỗi trong fic này, theo t nghĩ, thì là việc nó ko đề cập đến việc giải nghệ của Vương đội cũng như Vi Thảo sau này. Có thể do Vi Thảo ko liên quan đến Lâm Phương nhưng mà nếu biết rồi sẽ có cảm giác thiếu hụt một chút.
À ừm, ở trên cũng có nhắc tên Vương cùng tiểu Cao, không để ý rằng chưa nhắc đến tình hình giải nghệ của Vi Thảo. Mình thấy tác giả đề cập những người khác giải nghệ chẳng qua để đọc giả cảm sâu hơn về việc Lâm và Phương giải nghệ. Có người thấy mỗi người giải nghệ mỗi khác, có người lại thấy họ đều giống nhau sao sao ấy, tùy người.

Thành ra khi nghĩ về lỗi, mình chú tâm vào sự sai lệch thông tin, chứ thiếu thông tin thì cũng k hẵn là lỗi. Thêm một người lại đau thêm 1 lần, tác giả hạn chế chắc cũng vì lí do đó.
Người đã vất vả nhiều rồi :vỗ vai: Tại t nghĩ người vô đọc toàn fangirl (or fangei), quên mất có người ?????
Gạch rồi mà... đừng nhắc nữa T_T. Mình phải mất 4 lần ném điện thoại vào những khúc...ờm... đến lần thứ 5 bắt buộc phải đọc vì điều kiện bên ngoài thúc ép a. Không còn lựa chọn nào khác, phải hi sinh thôi, dù gì đây cũng là một fic cực kì đáng hi sinh. Lỡ mà mình drop luôn chắc tiếc chết vì bỏ lỡ một tuyệt tác.
 
Last edited:

Vịt Xinh Xắn

Giữa hồ băng ngẫm nhân sinh vỡ nát...
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
475
Số lượt thích
2,837
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow ^_^/(Lão Lâm nữa hí hí)
#12
Gạch rồi mà... đừng nhắc nữa T_T. Mình phải mất 4 lần ném điện thoại vào những khúc...ờm... đến lần thứ 5 bắt buộc phải đọc vì điệu kiện bên ngoài thúc ép a. Không còn lựa chọn nào khác, phải hi sinh thôi, dù gì đây cũng là một fic cực kì đáng hi sinh. Lỡ mà mình drop luôn chắc tiếc chết vì bỏ lỡ một tuyệt tác.
ố ra là người k chơi gei???
 

Chianti

Sad Chi : (
Hội Tự Sát
Team Đánh Thuê
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,842
Location
Khác
Team
Khác
Fan não tàn của
Khác
#13
ố ra là người k chơi gei???
Nào có... ai đồn ác vậy _ _''. Nếu có chơi gei thì đã đâu chật vật như vậy. Đính chính lại là không có nhen. Không hề và cũng không định.
 

Vịt Xinh Xắn

Giữa hồ băng ngẫm nhân sinh vỡ nát...
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
475
Số lượt thích
2,837
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow ^_^/(Lão Lâm nữa hí hí)
#14
Nào có... ai đồn ác vậy _ _''. Nếu có chơi gei thì đã đâu chật vật như vậy. Đính chính lại là không có nhen. Không hề và cũng không định.
tại tui thấy người mò vào đây toàn chơi gei hà =))) tưởng người cx thế hóa ra đi lạc???? hay biết ròi vẫn nhảy vào??
 

Chianti

Sad Chi : (
Hội Tự Sát
Team Đánh Thuê
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,842
Location
Khác
Team
Khác
Fan não tàn của
Khác
#15
tại tui thấy người mò vào đây toàn chơi gei hà =))) tưởng người cx thế hóa ra đi lạc???? hay biết ròi vẫn nhảy vào??
Gei cũng chỉ là một trong số những phần nổi ngang hàng với những ý chính khác mà tác giả đưa vào fic. Mình đến xem tác giả nêu chính kiến về vấn đề giải nghệ, xem giọng văn đầy nắng sưởi ấm một câu chuyện buồn, xem tất thảy những cái không phải gei :3. Đúng là cố tình vô đọc, nhưng cái mình tìm kiếm ở đây lại khác.

Ừ thì trừ cmt đậm chất fan-service trong Sạp hoành thánh Lam Vũ thôi chứ các cmt khác ở khu này mình đều viết chung chung. Việc mình để lại cmt là do mình chơi gei mà đến hay vì yếu tố khác mà đến hay gì đó... cũng k quan trọng. Chẳng qua tác giả đã kỳ công viết ra một tác phẩm nói về nhiều vấn đề như vậy, dịch giả cũng đã tốn sức edit hoàn hảo đến vậy, làm một đọc giả, đọc xong để lại một bài cảm nhận là chuyện phải làm, thế thôi. K gei gú gì nhé ^^. Tỉ như truyện mình viết mọi người đọc xong cũng bàn hint rôm rả, mình có phát hiện gì đâu ^^.
 

Túc Liên

Enthusiastic Dramatist
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
243
Số lượt thích
1,474
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tranh, Quả, Nhu, Tú, Kỳ
#16
Truyện này mình đã thấy từ lâu, nhưng đọc được lúc thì drop vì. . .ờ. . . Chianti có nói hộ rồi. . .

May mà hôm nay quyết định vào đọc hết.

Cho đến giờ truyện viết về thời điểm sau chính văn - lớp trẻ lên ngôi, lớp cũ giải nghệ - mình đọc cũng kha khá, nhưng chưa truyện nào viết dài và chắc tay như này. Đọc đoạn nào cũng xúc động, xúc động nhiều quá não ngừng hoạt động, nên giờ không biết viết gì nữa (╥﹏╥)

Với cả phải cảm ơn Ô Nhỏ nhiều. Chất lượng truyện dịch phụ thuộc rất nhiều vào công sức và khả năng truyền tải của editor. Mà thật ra thì truyện Ô Nhỏ dịch hay viết đều hay cả (*¯ ³¯*)♡
 

Bình luận bằng Facebook