- Bình luận
- 784
- Số lượt thích
- 6,233
- Team
- Bá Đồ
- Fan não tàn của
- Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
Thiên Quang
Tác giả: Mễ Lạc
(Cùng tác giả với Dữ Cộng, Lại Cắm Hoa Mai Say Lạc Dương, Trảm Phong Khuyết,)
Văn án: Một vị tiên nhân đắc đạo mất cả môn phái, một con chuột lang thành tinh không biết cách dùng sức mạnh của mình; một đạo sĩ giúp người làm vui, một con sóc thành tinh không bao giờ ngừng nói, … quá khứ thế nào không quan trọng, nhưng bọn họ sẽ viết nên câu chuyện thế nào cho tương lai?
Thể loại: AU cổ trang, HE, lãng mạn, huyền huyễn, đồng nhân
CP: Diệp Tu x Mạc Phàm, Dụ Hoàng, Lâm Phương
Tình trạng bản gốc: Hoàn
Tình trạng bản dịch: Hoàn
Edit: Gingitsune
Beta: Lãi (chương 1-8), Katakara (chương 18), FanPD (chương 19-20)
Tác giả: Mễ Lạc
(Cùng tác giả với Dữ Cộng, Lại Cắm Hoa Mai Say Lạc Dương, Trảm Phong Khuyết,)
Văn án: Một vị tiên nhân đắc đạo mất cả môn phái, một con chuột lang thành tinh không biết cách dùng sức mạnh của mình; một đạo sĩ giúp người làm vui, một con sóc thành tinh không bao giờ ngừng nói, … quá khứ thế nào không quan trọng, nhưng bọn họ sẽ viết nên câu chuyện thế nào cho tương lai?
Thể loại: AU cổ trang, HE, lãng mạn, huyền huyễn, đồng nhân
CP: Diệp Tu x Mạc Phàm, Dụ Hoàng, Lâm Phương
Tình trạng bản gốc: Hoàn
Tình trạng bản dịch: Hoàn
Edit: Gingitsune
Beta: Lãi (chương 1-8), Katakara (chương 18), FanPD (chương 19-20)
Chương 1: Túng sử tình minh vô vũ sắc
Chương 2: Nhất nhật khán biến Trường An hoa
Chương 3: Thanh điểu bất truyền vân ngoại tín
Chương 4: Hiệp lộ tương phùng dũng giả thắng
Chương 5: Vũ hậu song cầm lai chiêm trúc
Chương 6: Do vũ nhân gian thị tỉnh huyên
Chương 7: Tiên kỳ hãn mạn cửu cai thượng
Chương 8: Mộng lý bất tri thân thị khách
Chương 9: Nhất kính thảo hoang xuân vũ đa
Chương 10: Tri quân dụng tâm như nhật nguyệt
Chương 11: Bình sinh bất hội tương tư
Chương 12: Khước đắc Xuân Thu Tây tử hoàn
Chương 13: Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng
Chương 14: Hồi thủ khước bả thanh mai khứu
Chương 15: Nguyện ngã như tinh quân như nguyệt
Chương 16: Duy hữu quỳ hoa hữu nhật tình
Chương 17: Nhất hành tả nhập tương tư truyền
Chương 18: Minh nguyệt biệt chi kinh thước
Chương 19:Mạch nhiên hồi thủ
Chương 20: Na nhân khước tại đăng hỏa lan san xử
Chương 21: Thiên lý khoái tai phong
Chương 22: Mạn thiên phong vũ hạ tây lâu
Chương 23: Dạ lan ngọa thính phong xuy vũ
Chương 24: Như kim phong vũ tây lây dạ
Chương 25: Thả tương tân hỏa thí tân trà
Chương 26: Bất cải thanh âm đãi ngã quy
Chương 2: Nhất nhật khán biến Trường An hoa
Chương 3: Thanh điểu bất truyền vân ngoại tín
Chương 4: Hiệp lộ tương phùng dũng giả thắng
Chương 5: Vũ hậu song cầm lai chiêm trúc
Chương 6: Do vũ nhân gian thị tỉnh huyên
Chương 7: Tiên kỳ hãn mạn cửu cai thượng
Chương 8: Mộng lý bất tri thân thị khách
Chương 9: Nhất kính thảo hoang xuân vũ đa
Chương 10: Tri quân dụng tâm như nhật nguyệt
Chương 11: Bình sinh bất hội tương tư
Chương 12: Khước đắc Xuân Thu Tây tử hoàn
Chương 13: Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng
Chương 14: Hồi thủ khước bả thanh mai khứu
Chương 15: Nguyện ngã như tinh quân như nguyệt
Chương 16: Duy hữu quỳ hoa hữu nhật tình
Chương 17: Nhất hành tả nhập tương tư truyền
Chương 18: Minh nguyệt biệt chi kinh thước
Chương 19:Mạch nhiên hồi thủ
Chương 20: Na nhân khước tại đăng hỏa lan san xử
Chương 21: Thiên lý khoái tai phong
Chương 22: Mạn thiên phong vũ hạ tây lâu
Chương 23: Dạ lan ngọa thính phong xuy vũ
Chương 24: Như kim phong vũ tây lây dạ
Chương 25: Thả tương tân hỏa thí tân trà
Chương 26: Bất cải thanh âm đãi ngã quy
1. Túng sử tình minh vô vũ sắc(*)
(*) Nghĩa: dù trời quang đãng không giống sẽ mưa; một câu thơ trong bài Sơn Trung Lưu Khách của Trương Húc. Bài thơ là lời giữ chân khách nhân lại trong núi, bởi cảnh vật xinh tươi, ngày xuân rạng rỡ. Dù trời có mây mù hay không, không ai có thể biết khi nào mưa sẽ tới, vậy sao không tận hưởng cảnh xuân bây giờ.
Ngày xửa ngày xưa có một ngọn núi, trong núi … không có tòa miếu nào, chỉ có một đạo quan.
Đạo quan này thật sự vừa nghèo vừa rách nát, đồ cúng của Tam Thanh(*) đã thối rữa bầy hầy, lư hương ngã không ai dựng lên, nhang đèn càng không biết đã đứt mấy đời. Quả thật tiêu điều hiu quạnh cũng không đủ để miêu tả cảnh tượng này.
(*) Tam Thanh: ba vị thần tiên tối cao trong Đạo Giáo, bao gồm Nguyên Thủy Thiên Tôn, Linh Bảo Thiên Tôn và Đạo Đức Thiên Tôn.
Diệp Tu đi ra từ trong phòng, đá cái “rầm” làm cái bình ngay cửa lăn quay.
“Sao cái này vẫn còn ở đây nhỉ?”
Sự thật là cái bình này đã nằm cạnh cửa từ hôm qua, à không, hôm kia. Hằng ngày, mỗi lúc Diệp Tu ra vào đều sẽ lười biếng đá nó một cú, nhưng lại quá lười để dựng cái bình lên.
“Chít chít chít…” Hình như trong bình có con gì đang kêu.
Chuột? Diệp Tu chán muốn chết rồi, đạo quan này không thấy một bóng người đã mấy trăm đời, đến cả ruồi muỗi cũng ít hơn nơi khác, quả thật trừ hắn ra thì chẳng có một sinh vật sống nào. Vậy mà bây giờ có chuột? Aiyo, chẳng lẽ tối nay có thể thêm cơm? Chuột nướng … nghe cũng không tồi.
Diệp Tu ngậm nhánh cỏ, vòng sang hướng miệng bình. Hắn ngồi xuống một cách nghiêm túc, sắc mặt nghiêm trọng, quan sát cẩn thận “bữa tối” trong bình.
“Chít chít… chi chi chi…”
Là một con chuột lang tròn vo màu xám, đôi mắt tròn xoe, tóm lại là một chữ tròn. Tròn thì tròn nhưng hơi nhỏ, chỉ gần bằng một nửa nắm tay Diệp Tu.
Làm sao ăn đây? Lột da… thì còn dư lại gì, một ngụm là hết. Diệp Tu thật buồn rầu.
“Chiếp…” Chuột lang quá tròn, nhìn cứ như viên cầu, đang không ngừng nỗ lực lăn từ trong bình ra ngoài. Có điều miệng bình hẹp, muốn lăn ra cũng cần lăn lên một cái dốc thoải, vách bình lại bóng loáng vô cùng, chuột lang giãy dụa nửa ngày vẫn không ra được, gấp đến kêu to.
Kêu gì mà kêu, thế lúc đầu ngươi vô bằng cách nào? Diệp Tu vừa nhai nhánh cỏ xem kịch vui vừa nói thầm trong bụng.
Chuột lang vẫn kiên nhẫn giãy dụa, Diệp Tu vẫn hứng thú đứng nhìn. Cả hai thay phiên diễn vở kịch câm “Sao không giúp một tay” cùng “Ha ha sao phải giúp.”
Diệp Tu chán muốn chết rồi, nhưng hắn không phải không có việc làm. Hắn còn đan dược phải luyện, bùa giấy phải vẽ, lại phải sinh hoạt như một đạo sĩ bình thường chứ không phải một nhà thơ chỉ cần yêu quý thiên nhiên cùng động vật. Bởi vậy nhìn vở kịch “Nhật Ký Đào Thoát Của Chuột Lang” một lúc, chân cũng tê rần, Diệp Tu liền duỗi người đứng dậy. Cơm tối không có đồ ăn thêm, về phòng ngủ.
Luyện đan? Vẽ bùa? Tính sau.
Gian nhà của Diệp Tu khá là gọn gàng, bởi người này dù lười nhưng vẫn thích sạch sẽ. Phần còn lại của đạo quan thì, theo lời của ai kia, không nằm trong phạm vi hoạt động của hắn nên không quan hệ, cỏ mọc cứ mọc, bụi đóng cứ đóng, dù sao hắn cũng không ăn đồ cúng.
Trong phòng lặng im. Diệp Tu cố để lòng mình trầm tĩnh lại, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, lại phát hiện mình mãi không ngủ được.
Bách tính trong vòng mấy chục dặm quanh khu vực núi Phù Lĩnh đều biết nơi đây vốn rất linh thiêng, Ngọc Thanh quan lại là nơi linh thiêng nhất. Người dân ở trấn Trường Nhạc, một thôn trấn tương đối phồn vinh nằm dưới chân núi Phù Lĩnh, thường ngày đều cầu phúc thắp hương, thích cung phụng Tam Thanh, thường hay đến Ngọc Thanh quan. Nhà ai sắp cưới vợ hay có con vào kinh dự thi đều phải tới khấn Thiên Tôn, cầu điềm lành.
Đạo quan Diệp Tu ở, bất hạnh thay, là nơi bị Ngọc Thanh quan cướp hết nổi bật, cô đơn đứng ở sườn núi bên kia. Đạo quan đung đưa theo gió, lắc lư lắc lư, triệt để không người hỏi thăm.
Cũng chỉ là bên thịnh bên suy mà thôi, đều là đạo gia, Diệp Tu cũng không đề ý.
Có điều từ lâu lắm rồi, ở đạo quan cũ nát này, ngoại trừ Diệp Tu, chẳng có sinh vật sống nào xuất hiện.
Núi Phù Lĩnh tựa lưng vào dòng sông cùng hồ âm dương(***), trong núi thường có mưa. Lúc này bên ngoài lại bắt đầu mưa tí tách, mưa không lớn cũng không nhỏ, liên tục đập lộp bộp vào cửa sổ một cách đầy nhịp điệu.
(***) Hồ được chia làm hai nửa rõ rệt, một bên nước ngọt, một bên nước mặn.
Con chuột lang kia đâu rồi nhỉ?
Diệp Tu đành ngồi dậy, quyết định làm một đạo sĩ thiện lương.
Tay cầm chiếc ô giấy dầu, Diệp Tu mở cửa, nhấc chân đi xem cái bình. Con chuột lang ngốc muốn chết kia hẳn là chưa ra ngoài, mà sao nó không kêu nữa, chẳng lẽ chết đuối rồi?
Không phải chứ… Chết thật hả? Diệp Tu nâng bình lên, bên trong ngoại trừ mấy giọt nước mưa vừa nhỏ vào, nào có con chuột nào. Lông chuột còn không có!
Vậy là sao ? Diệp Tu giơ cao bình, trợn mắt.
Lâu lâu định làm người tốt, vậy mà cũng không làm được. Thôi, về ngủ. Hắn vung tay, bình hoa lại lộc cộc lăn về vị trí ban đầu.
Ngủ thôi, còn nghĩ tới chuột lang gì chứ, chán ngắt! Hắn bỏ cuộc hoàn toàn, ném chiếc ô sang một bên, đắp mền, nhanh chóng thiếp đi.
Trong cơn mơ, hắn cảm giác mình nghe được âm thanh gì đó.
Không phải tiếng mưa, mà là một âm thanh kẽo kẹt rất nhỏ, giống như con chuột đang gặm cái gì đó, lại cót két như ai đó đang chuyển đồ lại không nhấc lên nổi mà chỉ có thể kéo lê trên mặt đất. Diệp Tu xoay người, quyết định mặc kệ. Nơi khỉ ho cò gáy này, tám trăm năm cũng không gặp người, hắn hẳn là lại nằm mơ.
Một đêm mộng đẹp. Diệp Tu ngủ say sưa.
Mỗi lần mơ đến núi Từ Mặc, tâm tình liền sáng sủa hẳn ra. Nắng sớm xuyên qua cửa sổ, Diệp Tu vẫn hồi tưởng lại chuyện của núi Từ Mặc trong mơ, cũng bởi đồ ăn nơi đó ngon tuyệt.Đến khi hắn mở mắt, hoàn toàn tỉnh lại từ giấc mơ đẹp, liền bị một bãi chiến trường đập vào mắt.
Đúng, nói là một bãi chiến trường hoàn toàn không sai!
Khắp nơi trên sàn nhà là gạo cùng hạt đậu, một đám quả hạt không tên, cùng với… tay áo của Diệp Tu.
Trộm vào nhà? Tên trộm nào kỳ quái như vậy, thấy đạo quan tàn tạ đến mức này, không những không chừa lại chút đồ cúng mà còn nhẫn tâm chôm chỉa, trong mắt còn có Tam Thanh không? Coi chừng bị Thiên Tôn giáng sấm sét đánh chết!
Quỷ phá phách? Cho dù mơ ngủ, Diệp Tu vẫn cảm thấy với năng lực của hắn, không con quỷ nào ngang ngược đến mức cảm nhận được khí tức của hắn mà không co giò chạy.
Dụi dụi mắt, Diệp Tu nhìn lại, vẫn là một bãi chiến trường. Chôm chút gạo, mì, hoa quả còn không nói, ngay cả quần áo cũng không tha… Diệp Tu cảm giác bản thân muốn hóa đá.
Chỉ có một bộ đồ có thể mặc đi gặp người… Đầu tháng sau lại là lễ tế của Ngọc Thanh quan, đã hứa với Dụ Văn Châu sẽ có mặt…
Hắn xoa huyệt thái dương, nghĩ nếu Dụ Văn Châu tìm tới, con sóc kia cũng đi theo, nhất định sẽ phiền chết hắn. Từ ngày có thể hóa thành người, con sóc đó không ngừng ríu ra ríu rít, vậy mà Dụ Văn Châu còn thấy đáng yêu, thật là … chậc chậc.
Sóc… Chuột lang… Chắc không phải con chuột lang kia làm đâu nhỉ? Dù sao vật còn sống, mới xuất hiện mấy ngày nay, cũng chỉ có một con chuột lang này. Có điều nó ngốc đến nỗi không leo ra miệng bình được, còn biết trộm đồ sao?
Chẳng lẽ đây là năng lực đặc thù của nó?
Diệp Tu đứng dậy dọn dẹp mớ bề bộn trên sàn, kiểm kê tổn thất. Hắn phát hiện tổn thất rất ít, xem ra con chuột lang này cũng chẳng trộm được bao nhiêu. Diệp Tu mỉm cười, quét sạch mọi thứ trên sàn nhà rồi ngồi xuống luyện dược, vẽ bùa. Hắn tuy bình thường lười nhác nhưng những lúc như vầy lại rất nghiêm túc, trình độ còn cao, ngay cả Ngọc Thanh chân nhân ở Ngọc Thanh quan cũng kém xa.
……
Mạc Phàm ngồi xổm dưới giường Diệp Tu, quả thật nghẹn uất muốn chết.
Hắn vốn là một con chuột lang, một con chuột lang có linh khí. Thường nói núi Phù Lĩnh địa linh nhân kiệt, nếu chỉ nhìn Diệp Tu, thật không dám nhận ‘‘nhân kiệt’’; nhưng lại nhìn Mạc Phàm, nói ‘‘địa linh’’ thật không sai. Một con chuột lang, chỉ tu luyện vài trăm năm đã có thể hóa người, quả thật là địa linh.
Mạc Phàm là một con chuột lang rất có nguyên tắc : hắn thích nhặt mót, xem đây là thú vui, làm đủ bổn phận của một con chuột lang, nhưng hắn không thích ăn trộm. Gạo, đậu, hoa quả, cùng với y phục của Diệp Tu đều là việc ngoài ý muốn. Nghĩ tới đây, Mạc Phàm cũng phát sầu. Ai biết pháp lực đạo gia của Diệp Tu lại mạnh như vậy. Mạc Phàm vốn đang đuổi theo một quả thông lăn lông lốc xuống sườn núi, ngờ đâu đi nhầm vào sân của Diệp Tu. Ban đầu chỉ vì hiếu kỳ mà bò vào xem trong bình có gì, kết quả Diệp Tu sáp lại khiến linh lực của hắn bất ổn, hai chân như nhũn ra. Pháp lực trên người Diệp Tu quả thật vô cùng bá đạo, khí tức áp chế hắn gắt gao. Mạc Phàm có linh tính tới đâu cũng chỉ là một loại tinh quái(*), bị chính khí của đạo gia ép một chút, chẳng những không thể hóa thành người, mà còn trực tiếp biến về bản thể. Diệp Tu vừa đi, hắn liền miễn cưỡng bò ra ngoài bình.
(*) Theo truyền thuyết, các loại động vật, thực vật (không phải người cũng không phải quỷ) không ngộ đạo cũng tu luyện ra siêu năng lực gọi là tinh; yêu hoặc tinh biến dị gọi là quái. Nhưng nếu không khai trí (ngộ đạo), căn bản không thể đắc đạo. Đạo giáo tin rằng dựa vào hoàn cảnh, động thực vật có thể hấp thu tinh hoa, hóa thành người, trong khi người nếu tu luyện có thể trực tiếp thành tiên
Không thể hóa thành người nghĩa là không thể quay về ổ của mình. Bên ngoài trời mưa, Mạc Phàm bèn trốn vào phòng, chờ dưới giường Diệp Thu. Tiếc là mãi đến khi Diệp Tu ngủ say, khí tức mạnh mẽ của hắn vẫn không giảm, Mạc Phàm cũng chờ không được, bèn bắt đầu ùn ùn lên kế hoạch đào tẩu. Có điều hóa người một thời gian, quả thật khiến mấy cái chân ngắn đều lóng ngóng vì lâu không dùng đến, không chỉ đụng ngã một mớ gạo cùng đậu, thậm chí còn xé rách nửa ổng tay áo của Diệp Tu.
Thật là không cố ý. Mạc Phàm hươ hươ móng vuốt, chợt nhận ra bản thể của mình vô dụng dị thường, khi cần quét tước dọn dẹp, ngoại trừ thêm phiền cũng chỉ có phiền thêm, vậy nên đành thôi. Hắn dự định chạy trước nói sau, tiếc là vừa chạy tới cửa, Diệp Tu đã tỉnh.
Mạc Phàm ảo não, chỉ đành chui xuống gầm giường lần nữa.
Diệp Tu tỉnh lại liền ngồi trong phòng vẽ bùa, chốc lát lại quay sang đùa nghịch một vật trong giống cây dù, nhưng lại ra vẻ là kiện binh khí. Hai mắt chuột lang trợn tròn vo nửa ngày. Ừ, là thứ tốt, rất muốn, nhưng nhìn không hiểu, với lại, không dám.
Mạc Phàm trừng mắt nhìn ngón tay của Diệp Tu linh hoạt rèn tài liệu, vẽ bùa giấy.
Mạc Phàm trừng mắt nhìn Diệp Tu bình phẩm Ô Thiên Cơ từ đầu đến đuôi với thần thái sáng lạng.
Mạc Phàm trừng mắt nhìn Diệp Tu mặt ủ mày châu vẽ vẽ lên trang giấy, vẽ rồi sửa, sửa lại xé, … để cải tiến Ô Thiên Cơ thêm một bước nữa.
Mạc Phàm… đói hết hơi, mắt mở không ra, Diệp Tu vẫn còn loay hoay bên kia.
Chiếp! Ngươi thành tiên không cần ăn cơm, ta chỉ là một con chuột lang nha, ăn, mới là chân lý cuộc sống!
Last edited: