- Bình luận
- 784
- Số lượt thích
- 6,233
- Team
- Bá Đồ
- Fan não tàn của
- Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
11. Bình sinh bất hội tương tư
(*) Nghĩa: Sinh ra sẽ không tương tư. Xuất phát từ “Chiết quế lệnh” – một làn điệu có công dục rộng rãi trong Côn Khúc, thường được nghệ sĩ Côn Khúc cùng kinh kịch, đặc biệt là diện viên kịch võ, ưa dùng.
"Còn nửa đoạn đường." Diệp Tu cũng không phải làm bằng sắt, hắn dừng tại chỗ nghỉ ngơi một chốc. Mạc Phàm giãy giụa muốn xuống, Diệp Tu lại không chịu buông tay: "Đừng nhúc nhích. "
". . ." Mạc Phàm không lại cọ quậy, thành thật dựa vào lưng Diệp Tu, không rên một tiếng.
"Hôm nay ngươi quay về lấy vật gì thế?" Diệp Tu tiếp tục nhanh chóng lên đường, câu được câu không nói chuyện với Mạc Phàm.
Không biết bởi khí trời quá lạnh người lại quá ướt hay bởi bầu không khí bất ngờ này quá thú vị, lần đầu tiên Mạc Phàm chẳng hề bài xích Diệp Tu.
Mạc Phàm dựa sát vào, đến cuối cùng thậm chí ngoan ngoãn vươn hai tay ôm cổ Diệp Tu. Lúc đối phương nói chuyện, hắn cũng hồi đáp ngắn gọn.
"Cảnh Lục Thạch."
"Lấy thứ đó làm chi?" Diệp Tu thốt lên, cảm thấy rất hiếu kỳ. Trong các nguyên liệu làm Thiên Cơ Tán, Cảnh Lục Thạch quả thật dư thừa, ở chỗ Diệp Tu muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. "Trong nhà không phải có rất nhiều?"
"Của ta." Mạc Phàm cứng ngắc sửa chữa.
Diệp Tu "a" một tiếng. Của hắn, xem ra đó mới là trọng điểm. A, con chuột lang này giờ lại coi trọng một tảng đá ký thác nỗi tương tư. Thật thú vị.
"Ai đưa ngươi?" Diệp Tu hỏi. Mạc Phàm không đáp.
...
Một khối Cảnh Lục Thạch óng ánh long lanh xuất hiện trong lòng bàn tay của Diệp Tu.
“Cảnh Lục Thạch vốn là móng vuốt của Tam Thanh Điểu, một vuốt đảo qua hoa cỏ trụi lá. Thưở ban sơ, núi Phù Lĩnh này quả thật Tam Thanh Điểu thành đàn, đến hôm nay, chỉ còn sót lại Cảnh Lục Thạch, lại càng đào càng thiếu. Tam Thanh Điểu rời đi, mảnh đất này liền thiếu một linh vật. Hôm nọ đi Ngọc Thanh quán còn nghe nói cầu nhân duyên chẳng còn linh nghiệm, ha, Tam Thanh Điểu cũng đi rồi, làm sao còn linh nghiệm?” Diệp Tu vuốt ve tảng đá, câu được câu mất mà giảng về lai lịch của nó.
Dù không tỏ vẻ gì, Mạc Phàm vẫn chăm chú nghe, thậm chí còn hiếm hoi mở miệng: “Vì sao?”
Diệp Tu ném viên Cảnh Lục Thạch trên tay theo một đường vòng cung duyên dáng. Viên đá ánh lên một màu xanh biếc, vững vàng rơi xuống tay hắn. Diệp Tu giao nó cho Mạc Phàm: “Ha ha, ngươi không biết sao? Tam Thanh Điểu tượng trưng cho tương tư đó!”
...
Nằm trong tay Mạc Phàm, sưởi ấm bởi nhiệt độ cơ thể, viên Cảnh Lục Thạch vốn chẳng có chút tình cảm dường như cũng có mấy phần ấm áp. Diệp Tu hỏi, nhưng Mạc Phàm không muốn trả lời.
Không nói ngươi biết. Đôi môi của Mạc Phàm khép mở, cuối cùng cũng chỉ làm khẩu hình của bốn chữ kia, thậm chí còn nhếch lên thành một nụ cười trúc trắc.
Diệp Tu cũng không hỏi lại mà bắt đầu mở đề tài nói sang chuyện khác. Mạc Phàm nghe, lúc lười trả lời liền thỉnh thoảng cọ cọ lưng Diệp Tu, tỏ vẻ mình đã biết. Động tác rõ ràng ám muội, Mạc Phàm lại không hiểu ý vị của nó nên làm một hơi liền mạch lưu loát, khiến Diệp Tu đôi lúc nổi da gà, tiếp đó là thấy lòng mình nở từng đóa từng đóa hoa vui vẻ.
Cuối cùng về tới đạo quan. Mạc Phàm nhảy khỏi lưng Diệp Tu, trước một bước vào nhà thay quần áo.
Đạo quan quá mức cũ nát, chỉ có duy nhất một gian nhà có thể ở. Mạc Phàm luôn ngượng ngùng, yêu cầu Diệp Tu ra ngoài để hắn thay quần áo. Mưa tạnh, ánh sáng ban mai thật tốt, Diệp Tu miễn cưỡng dựa cửa chờ Mạc Phàm thay đồ xong mới vào. Hắn không để ý việc thay quần áo cùng Mạc Phàm, nhưng Mạc Phàm rõ ràng rất để ý - chú chuột lang này tuy không quá hiểu chuyện ở nhân gian, nhưng làm việc luôn có lễ nghĩa, cũng hy vọng Diệp Tu lễ nghĩa một chút.
Thật không muốn lễ nghĩa a. Diệp Tu muốn nhìn qua khe cửa, nhưng Mạc Phàm lại rõ ràng đem cửa đóng chặt.
Ha. Diệp Tu vừa nghĩ vừa thử vận may của mình. Một đêm không về, chướng khí cùng tà khí điên cuồng tán loạn, quả nhiên không dễ dàng kiểm soát được.Cho dù kết giới nới lỏng, đại nạn sắp tới, chúng vẫn sắc bén bá đạo như vậy.
Muốn đứng không nổi.
Mạc Phàm thay xong y phục, vừa ra ngoài liền thấy Diệp Tu khụy một chân trên đất, một tay chống cửa, vẻ mặt thống khổ.
Sao lại thế này? Mạc Phàm hết hồn, cả khuôn mặt đều vặn vẹo. Diệp Tu dường như chưa bao giờ như thế này, tuy hắn không quá rõ Diệp Tu lợi hại thế nào, nhưng từ đầu đến cuối đều có vẻ như rất lợi hại, sẽ không bệnh, sẽ không bị thương, cường đại như Đấu Thần trong truyền thuyết.
"Không sao." Gương mặt Diệp Tu trắng bệch. Hắn phất tay ra hiệu mình không việc gì. "Kết giới quá mạnh mẽ, có điểm chống cự không nổi. Ngươi bày ra vẻ mặt gì vậy?"
Mạc Phàm im lặng bước tới nâng Diệp Tu lên. Cư nhiên còn có lòng quan tâm mình đang bày ra vẻ mặt gì? A a a, Mạc Phàm chịu không nổi, lùi lại hai bước. Sao Diệp Tu lại duỗi tay nắn mặt mình?
"Qua nâng ta một chút?" Không thành công niết mặt, Diệp Tu thở dài thườn thượt, gương mặt đầy vẻ mong chờ mà nói với Mạc Phàm.
Mạc Phàm ngẫm nghĩ, lại bước tới, vươn tay.
"Ha. Cảm ơn." Diệp Tu vậy mà còn cười, mượn lực từ bàn tay đang vươn ra của Mạc Phàm, đứng lên. "Ta đi nằm một chút là được."
Phòng trong yên tĩnh. Diệp Tu chưa ngủ cả đêm, hơi thở không thông, cả người suy nhược, vừa ngả ra giường liền nhanh chóng ngủ mất. Mạc Phàm làm xong điểm tâm định gọi hắn dậy ăn, lại không đành lòng quấy rầy hắn nghỉ ngơi.
Ánh nắng ban mai chói chang mà ấm áp. Bước chân của ngày hè càng lúc càng gần, cả ngọn núi Phù Lĩnh đều có vẻ tràn ngập sức sống. Hoa đỗ quyên trong viện chẳng biết đã nở đầy sân từ bao giờ, màu đỏ của hoa rực rỡ hơn màu nến rạng rỡ hơn mây chiều, một mảng hoa đỏ rực như thịnh cảnh ngày hè. Mạc Phàm ngây người ngồi bên giường. Diệp Tu vẫn ngủ, chỉ có tiếng hít thở an bình.
Phụt. Mạc Phàm bật cười.
Bởi Diệp Tu ngáy ngủ. Hắn quả chưa từng chú ý, thì ra thần tiên cũng ngáy ngủ. Tiếng ngáy không lớn, nhưng lại có tiết tấu hẳn hoi. Mạc Phàm hiếu kỳ nhìn nửa gương mặt ngáy ngủ của Diệp Tu, cảm thấy một cánh cửa thế giới mới vừa mở rộng.
Lúc ban đầu, Diệp Tu đuổi theo hắn chạy khắp núi, Mạc Phàm quả thật phiền chết chiêu thức quấn mãi không buông này của Diệp Tu, tên này thậm chí còn nhờ người khác tới rượt theo hắn khắp núi, quả thật khiến Mạc Phàm phát điên. Thế nhưng khi thật sự cùng nhau chung sồng, dường như Diệp Tu cũng không đáng ghét như vậy.
Hắn chẳng có yêu cầu gì, trừ ăn, cả ngày không phải chọc cho Mạc Phàm nói chuyện liền vùi đầu nghiên cứu Thiên Cơ Tán. Thỉnh thoàng hắn sẽ tới lui Ngọc Thanh quan, nhưng xưa nay đều không ngủ lại. Hầu hết thời gian hắn vẫn ru rú trong phòng, cùng Mạc Phàm bốn mắt nhìn nhau không nói gì hoặc đơn phương tìm đề tài mà nói. Nếu hỏi Mạc Phàm, Diệp Tu hoàn toàn không chọc người ghét.
Trừ việc ăn trộm hạt dưa của mình, Mạc Phàm oán hận nghĩ.
Có điều vậy cũng không sao, hắn cho phép mình trồng hoa hướng dương nơi cổng đạo quan, thật rất tốt. Dụ đạo trưởng còn không cho Hoàng Thiếu Thiên trồng hoa hướng dương trước cửa Ngọc Thanh quan, Diệp Tu lại cho mình trồng, lại còn thỉnh thoảng đi nhổ cỏ tưới nước, làm không biết mệt.
Như vậy cũng rất tốt. Ba tháng vừa qua, hắn sống vui vẻ tự tại. Xưa nay Mạc Phàm luôn lười nghĩ những chuyện quá xa xôi, khi làm chuột lang chỉ quan tâm lương thực, khi làm người, đương nhiên cũng chỉ quan tâm ăn ngon.
Nghĩ tới đó, Mạc Phàm lại chợt nhớ đến món tôm luộc mặn* mà Diệp Tu cứ thao thao bất tuyệt kêu muốn ăn, trưa nay không làm, sáng sớm ngày mai đi chợ mua tôm tươi làm mới ngon. Thực đơn của Dụ đạo trưởng đâu rồi? Mạc Phàm tìm được thực đơn của Dụ Văn Châu, lật đến trang về tôm luộc mặn, chữ Khải xinh đẹp dễ nhìn, tựa như con người của Dụ đạo trưởng.
*Tôm luộc mặn là một món ăn Giang Tô với đặc điểm là màu đỏ tươi, khẩu cảm tươi và trong. Thành phần chính là tôm tươi, và các gia vị bao gồm gừng, hành tây, sao hồi, hạt tiêu, rượu nấu ăn, muối và giấm.
Quy trình tỉ mỉ, cuối cùng là một hàng chú thích: "Thiếu Thiên thích nhiều dấm một chút."
Vậy Diệp Tu thì sao? Mạc Phàm vừa lật thực đơn vừa hồi tưởng, Diệp Tu thích ăn chua một chút, hay là mặn một chút? Dường như hắn không kén ăn, nấu gì ăn nấy bộ dạng dễ nuôi, bất quá Mạc Phàm nhìn ra được Diệp Tu không quá thích ăn chua, khẩu vị thiên mặn. Lần trước làm cá sốt chua ngọt, hắn liền không ăn nhiều bằng cá kho. Mạc Phàm nghĩ ngợi, đi tới bên bàn, cẩn thận nghiêm túc viết thêm phía sau dòng chữ Khải của Dụ Văn Châu: "Diệp Tu thích ăn mặn một chút." Sau đó buông bút, quay về giường tiếp tục lật thực đơn.
Lúc Diệp Tu tỉnh dậy, Mạc Phàm đang gục xuống cạnh hắn, tay cầm thực đơn, bên trên có chú thích. Diệp Tu đến gần, nhặt lên nhìn - xem ra là học theo Dụ Văn Châu, ghi chú sở thích của Diệp Tu phía sau.
Diệp Tu thích ăn hoàng hoa ngư, loại bán bởi lão Trương đánh cá; Diệp Tu không thích ăn tỏi, lần nào cũng lựa ra; Diệp Tu thích ăn đậu phộng chấm đường, nhưng không thể cho hắn ăn quá nhiều, sẽ đau răng; ...
Lúc ngủ, vẻ mặt của Mạc Phàm thật nhu hòa, hoàn toàn không giống với gương mặt không chút thay đổi ngày thường. Diệp Tu chống mình nhéo nhéo mặt hắn một lúc, đến khi tâm tình vui vẻ, liền ôm lấy Mạc Phàm, nhét vào trong chăn.
Dù bị bất ngờ ngắt mặt cũng không tỉnh. Diệp Tu bật cười, mình làm sao vậy, chút việc cỏn con cũng thấy buồn cười. Quả nhiên những tháng ngày trước đây đều quá vô vị, đột nhiên trở nên bận rộn lại đầy tình cảm liền dễ dàng khiến người thấy đủ. Năm đó ở núi Từ Mặc, ăn no uống tốt không e sợ thứ gì vẫn cảm thấy bị đè nén, nay ở dân gian lại chợt không cảm thấy tháng ngày gian nan.
Ha, nhất định là vậy. Diệp Tu lắc đầu, sờ sờ mặt mình, xem có phải đã cứng ngắc vì cười hay không.
Ngồi xếp bằng, cố gắng điều tiết hơi thở. Diệp Tu không dám chủ quan, vừa tỉnh lại lập tức điều tiết khí tức, tận lực giảm thấp sát thương, nếu để tà khí phản phệ, sẽ không biết phiền phức đến nhường nào. Việc cấp bách nhất chính là ngày kết giới tan biến sắp tới, Diệp Tu vẫn hy vọng mình có thể hoàn thành điều muốn làm.
...
Bên trong Ngọc Thanh quan, Phương Thế Kính đang bàn bạc với Dụ Văn Châu.
"Diệp Tu hạ quyết tâm muốn cùng Quỷ Vương một trận chiến?" Phương Thế Kính trù trừ lưỡng lự, vẫn quyết định hỏi.
"Không thể lại lui nữa rồi." Dụ Văn Châu gật đầu. "Chưa kể, Tam Giới Lục Đạo thập phương thiên hoa, trừ bỏ Diệp Tu, không người ra tay được. Trăm năm trước nhân thần nhất chiến, Lục Áp Đạo quân dùng nửa đời tu vi khóa lại hồn phách của Diệp Tu, ngăn chặn bách quỷ tà khí trong cơ thể hắn, dựng kết giới vây hắn ở núi Phù Lĩnh, chính là vì chuẩn bị cho trận chiến hôm nay."
"Thời giờ đã tới." Phương Thế Kính khẽ nói. "Bảo vệ trăm họ một phương, chúng ta dốc kiệt sức mình là được."
Dụ Văn Châu gật đầu, không nói.
Trăm năm trước nhân thần nhất chiến, Diệp Tu vẫn là một tán tiên vô ưu vô lo, là Đấu Thần của Tam Giới, là sức chiến đấu mạnh nhất Cửu Trọng Thiên, nhưng Lục Áp Đạo quân lại cố tình không cho hắn cùng nhân giới thành địch. Núi Từ Mặc bị hủy, phồn hoa không còn, lưu thủy thành không, chết chết, thương thương. Diệp Tu nhất quyết không chịu chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không, lại bị Quỷ Vương thừa cơ dùng bách quỷ tà khí quấn chân. Lục Áp Đạo quân dùng nửa đời tu vi cố định hồn phách của Diệp Tu, cũng giam hắn trăm năm để tu tâm dưỡng tính.
Chiến tranh giữa người và thần vừa yên, thần và quỷ lại chiến. Thần tiên Cửu Thiên cùng Tu La Địa Ngục, so với tranh chấp năm đó tương tự nhường nào, bất quá Diệp Tu trở nên một thân một mình. Từ trên xuống dưới núi Từ Mặc , chỉ còn một Phương Duệ dạo chơi thiên ngoại không hỏi thế sự. Tây Côn Luân một mạch, cũng chỉ còn lại một Diệp Tu.
Diệp Tu đương nhiên vẫn là Diệp Tu kia, dù thay đổi rất nhiều, nhưng chung quy, có vài thứ tổng sẽ không đổi: Hắn càng không tin mệnh trời, càng muốn chiến.
12. Khước đắc xuân thu tây tử hoàn
(*) Bạch tử lam hồng mạc nhất bàn, thanh chi bán duệ yểm mi loan. Đãn tùy nhật nguyệt thiên nhiên sắc, khước đắc xuân thu tây tử hoàn. Tạm dịch: Tựa như trắng, tím, xanh lam, hồng, sắc xanh tạm che đường mi cong. Nhưng theo sắc màu nhật nguyệt, lại tựa búi tóc nàng Tây Thi thời Xuân Thu - Vịnh đỗ quyên.
Trường sinh, vốn là sự kiện đáng mong đợi nhất trong mắt người phàm.
Hoàng đế cũng không ngoại lệ, có thể nói ngàn vạn chúng sinh trong trần thế, hoàng đế là những kẻ theo đuổi trường sinh một cách cuồng nhiệt nhất. Nắm giữ giang sơn thiên hạ vô biên cùng hưởng thụ không hết vinh hoa phú quý, theo đuổi kế tiếp cũng là theo đuổi cuối cùng đương nhiên chính là tiếp tục sống, thật dài thật lâu, thọ như núi sông thọ cùng trời đất, sánh vai cùng tiên nhân thần thánh.
Nhân gian có câu "Thương thay nửa đêm ngồi ngây đó, không hỏi muôn dân hỏi quỷ thần"*, đương nhiên cũng có các loại vọng tưởng nhìn thấu thiên đạo, giãy giụa hướng trường sinh.
Thần tiên có thể ngồi mà hưởng thụ thân thể không già không chết, sao người phàm lại không thể? Tiên phàm khác biệt, là thiên định, hay chỉ là một bên tình nguyện thuyết giáo? Trăm năm trước nhân thần đại chiến, Tây Côn Luân vốn không xen vào, người phàm phẫn nộ lại không chịu bỏ qua bất kỳ thần tiên nào. Được quỷ giới giúp đỡ, phàm nhân liền tàn sát núi Từ Mặc, muốn bức Lục Áp xuất hiện, trái lại bức ra Đấu Thần Diệp Tu của Cửu Trọng Thiên.
Một thanh Khước Tà, thần chặn giết thần phật chặn giết phật. Trăm năm trước, từ núi Từ Mặc, giết ra một con đường đỏ tươi như máu, họa một điểm dừng cho nhân thần đại chiến. Cái giá tương ứng là Tây Côn Luân chìm vào một mảnh tuyết trắng xóa, vách núi cheo leo, gió thổi khắp trời. Từ khi đó, tiên phàm không thể làm chung, mạch thần tiên này cũng đa phần theo núi mà chết. Núi Từ Mặc của Diệp Tu cuối cùng vẫn trời sập đất nứt núi cao đổ nhào, sơn hồn hóa thành tinh phách không rõ tung tích. Tiên giới thắng địa năm xưa, núi Từ Mặc xanh um rậm rạo, cao sơn lưu thủy, nay chỉ tồn tại trong ký ức, không bao giờ xuất hiện.
Diệp Tu nhìn ngoài song cửa sổ, nghĩ đến chuyện xưa.
Trong đám sư huynh đệ trên núi Từ Mặc, Diệp Tu cùng Phương Duệ thân nhau nhất. Trận chiến Tây Côn Luân, Phương Duệ muốn sánh vai chiến đấu cùng Diệp Tu, lại bị Diệp Tu cưỡng chế gọi Lâm Kính Ngôn mang đi.
Không còn nỗi vướng bận cuối cùng, trận chiến đó Diệp Tu đại sát bốn phương, không gì cố kỵ. Dưới chân Tây Côn Luân, máu chảy thành sông, binh hỏa ngàn dặm. Từ giờ khắc đó, Đấu Thần trở thành một danh hiệu không người dám nhắc đến, tam thiên phàm giới, huyết hoa nở rộ, tế điện hồn phách ngủ say của Côn Luân cùng những linh hồn đã ngã xuống.
Tuyết rơi không ngừng dưới chân núi Côn Luân, chưa hề ngừng lại. Tuyết che kín đường đến, phủ một màu trắng lên cả đất trời.
Mạc Phàm đứng trong sân, cầm kéo tỉa hoa đỗ quyên, hoa nở quá thịnh ngược lại không đẹp. Ban sơ, đạo quan lạnh lùng vắng vẻ, cả cây cối cũng mọc chậm chạp. Nhưng Mạc Phàm xông vào lại như kích hoạt sinh cơ đã ngủ say lâu ngày, khiến vạn vật như được thêm vào một cỗ sức sống, vậy nên ngay cả những đóa hoa đỗ quyên úa tàn cũng không thể không lại hé nở.
Tựa như mùa hạ vừa tới, vạn vật bừng sống.
Diệp Tu đứng tại cửa nhìn Mạc Phàm xắn tay áo, khí thế ngất trời, cắt hoa.
Má đỏ hây hây, vẻ mặt nghiêm túc, cắn nhẹ bờ môi, mọi cử động đều bài bản hẳn hỏi. Những đóa hoa đổ quyên bị cắt xuống được sắp xếp chỉnh tề vào chiếc rổ trên mặt đất, bày biện ngay ngắn rõ rảng.
"Chừng nào ăn cơm?" Diệp Tu biếng nhác chuyển sang một băng ghế, vươn tay đùa nghịch đóa hoa trong rổ.
"Đừng cử động." Mạc Phàm giơ kéo, trừng hướng Diệp Tu.
"Hừ, dữ dằn vậy?" Diệp Tu giả vờ sợ sệt: "Dùng thái độ như vậy với ân nhân cứu mạng?"
". . . " Nhảm nhí. Mạc Phàm xoay người không dòm Diệp Tu. Người này vừa hồi phục tinh lực liền trở nên thật phiền, chẳng những vậy hắn lại đặc biệt rãnh rỗi. Bất kể Mạc Phàm làm gì hắn đều tới cắm một tay, lại còn trêu chọc, tự đùa từ vui. Mạc Phàm để ý thì hắn được đàng chân lân đàng đầu, Mạc Phàm không chấp thì hắn liền đổi chủ đề, tiếp tục huyên thuyên.
Sao có thể giống Hoàng Thiếu Thiên đến thế! Mạc Phàm nghĩ trong lòng, vừa tiếp tục vươn kéo xoẹt xoẹt cắt hoa.
Từng đóa từng đóa đỗ quyên hoa, chừa một đoạn cành hoa hơi dài, cắt xong có thể cắm trong nước mấy ngày không chết. Hoa đỗ quyên trên núi Phù Lĩnh luôn nở rộ thành từng mảng lớn, đỏ rực lóa mắt. Kỳ thật, mỗi đóa hoa đơn lẻ cũng rất xinh đẹp, cắm ở trong phòng, mùi thơm ngào ngạt, xinh đẹp hớp hồn.
"Cắm trong phòng?" Diệp Tu nhặt một đóa hoa, quan sát: "Nhưng trong phòng không có bình hoa, chi bằng để đó, ngày mai lên trấn trên mua. Ta nhớ cửa hàng nhà lão Trương bán bình hoa rất đẹp, trước đây ta không hứng thú, giờ nhìn lại, cắm vài cành hoa cũng không tệ. Lúc ở trên núi Từ Mặc, Phương Duệ thường thích loay hoay mấy thứ này . . ."
". . . Núi Từ Mặc?" Mạc Phàm quay đầu, thì thầm.
A, đột nhiên chủ động hỏi. "Ngươi biết núi Từ Mặc? Trước kia ta ở nơi đó, dưới núi có suối chảy róc rách, trên núi mảng xanh um tùm, đẹp không tả nổi." Diệp Tu nghiêm túc hồi tưởng phong cảnh trên núi Từ Mặc, vẻ mặt ôn nhu hiếm thấy.
"Không . . . không biết" Mạc Phàm chợt thấy băn khoăn. Rõ ràng, hắn chưa từng nghe qua tên này, thế nhưng lại cảm thấy quen thuộc vô cùng. Loại cảm giác vừa xa lạ vừa thân quen này thật quá kỳ quái, tựa như quên mất một thứ từng khắc sâu vào ký ức mình, thứ kia lại cắm rễ vào đầu óc của hắn, nhắc hắn sự tồn tại của nó.
Liền như cách một tầng sương mù. Mạc Phàm lắc đầu, không lại suy nghĩ nữa. Núi Từ Mặc, tên thật đẹp. Nhưng từ khi sinh ra, Mạc Phàm đã là một con chuột lang, chưa rời khỏi núi Phù Lĩnh bao giờ, người đầu tiên hắn gặp là Ngọc Thanh chân nhân, sau đó dù đã hóa hình người cũng chưa từng rời khỏi. Nếu không phải bị Diệp Tu quấy rầy, hiện tại hắn vẫn ở trong hang động của mình, căn bản sẽ không đứng nơi này cắt hoa đỗ quyên, càng đừng nói đến việc tính toán đi mua một cái bình cắm hoa.
Nhân quả trần gian, đại khái cũng chỉ như thế.
Mạc Phàm tiếp tục cắt cành hoa, Diệp Tu thì đứng một bên nhặt cánh hoa. Trong viện, hoa đỗ quyên nở như chưa bao giờ được nở, thiếu điều một cành nở bảy tám chín mười đóa hoa. Hoa nở chen chúc trong thật đáng thương, dù dùng để cắm trong phòng, một cành cũng không cần nhiều đến thế, vậy nên Diệp Tu liền bắt đầu lặt hoa.
"Mạc Phàm." Diệp Tu gọi.
Ngày thường chỉ có hai người, đều không mấy khi gọi tên họ của đối phương, chỉ cần lên tiếng là được. Diệp Tu đột ngột kêu tên như thế, dọa Mạc Phàm giật bắn người.
Hắn quay đầu, ánh mắt kinh ngạc hoang mang, còn chưa kịp phản ứng đã bị Diệp Tu tung cánh hoa đầy đầu.
Diệp Tu tung hết sức, cánh hoa phất phơ lả tả tựa như một trận mưa đỏ rực. Trong không trung, từng mảng cánh hoa chậm rãi buông xuống, tựa như thời gian đọng lại tại giây phút đó, dừng chân lưu người. Mùa xuân trở về nơi nhân gian, vạn vật thức tỉnh, muôn vàn phồn hoa nở rộ, cũng chẳng bằng một phút ngoái đầu nhìn lại. Mạc Phàm đứng dưới cơn mưa hoa đỗ quyên, mở to mắt, ánh mắt thuần triệt trong suốt hơn cả vạn dặm thiên không.
Một khắc đó, như có cánh hoa rơi vào mắt hắn, lại như có cánh hoa tung bay trong lòng Diệp Tu.
Đãn tùy nhật nguyệt thiên nhiên sắc, khước đắc Xuân Thu Tây Tử hoàn.
Có thứ gì đang lặng lẽ sinh trưởng, tựa như mảng hướng dương nơi cổng đạo quan, ngày ngày đêm đêm dần dần lớn, từ đâm chồi đến ra lá, từ không đến có, từ ít đến nhiều.
Cánh hoa hạ xuống, bám vào đầu tóc Mạc Phàm. Hai người nhìn nhau không nói, bầu không chợt trở nên ái muội. Nhất là Diệp Tu, hắn vốn chỉ định đùa một chút, ngờ đâu nhìn nhìn lại nhìn ngẩn ngơ. Mạc Phàm vẫn không một biểu tình đứng nơi đó, không nói gì, cũng chẳng nêu ý kiến.
Ừm, hẳn là cũng không nghĩ nhiều, nhỉ? Diệp Tu vừa suy đoán vừa quay vào nhà: "Ta đi rửa chén."
Không phải mới rửa à? Rõ ràng là rửa xong mới đi ra, đúng không? Mạc Phàm hoang mang nhìn Diệp Tu lắc lư vào phòng, chợt thấy buồn cười. Chẳng lẽ ban nãy Diệp Tu vẫn chưa rửa chén? Học thói lười biếng?
Diệp Tu trốn vào phòng, trong lòng suy tư không biết mình sao vậy. Quẻ xăm tình duyên lần trước cầu được từ Ngọc Thanh quan vẫn nằm trong áo, Diệp Tu tựa bàn, tay cầm quẻ xăm, chợt cười.
Từ khi nào mình lại trở nên chần chờ? Chẳng lẽ ở nhân gian trăm năm thật sự có thể mài giũa tính tình? Xưa nay hắn, Diệp Tu, làm việc chưa hề qua loa càng không do dự, đã quyết liền làm, không ai cản được. Tam Giới Lục Đạo Cửu Trọng Thiên, thứ gì có thể ngăn trở hắn?
Mạc Phàm đặt mấy nhánh hoa đã cắt vào trong rổ, đây là hoa đã hứa cho chủ tiệm trên trấn. Hắn thường đi mua đồ mua thức ăn, có thể nói mấy câu với bác gái bán hàng, tuy thường ngày đều là bác gái nói Mạc Phàm nghe, nhưng hắn nghe rồi luôn nhớ kỹ. Bác gái thích hoa đỗ quyên, hoa trên núi nở sớm hơn hoa dưới núi, lại đẹp hơn, Mạc Phàm đã hứa sẽ tặng mấy cành, nên mới loay hoay nửa ngày trong sân.
Nếu Diệp Tu nói muốn cắm một ít trong phòng, Mạc Phàm liền để lại vài nhành.
Có nên kêu Diệp Tu đi cùng không? Hắn nói muốn đi mua bình hoa.
Mạc Phàm đẩy cửa ra, vẫy tay hướng Diệp Tu, lại chỉ chỉ lẵng hoa trong tay mình.
"Hả? Ý gì?" Kỳ thật Diệp Tu hiểu Mạc Phàm muốn nói gì, nhưng vẫn cố tình hỏi.
"Cùng đi thôi." Mạc Phàm đáp.
"Tốt nha!" Chính miệng Mạc Phàm mời khiến Diệp Tu rất thỏa mãn. Hắn bước tới, phủi đi mấy cánh hoa còn vương vấn trên người đối phương: "A, xin lỗi nha, quăng đầy người ngươi ..."
Diệp Tu chưa dứt lời, Mạc Phàm huơ tay. Một đám cánh hoa đỗ quyên bay lên đầu Diệp đạo trưởng.
Khoảng cánh quá gần, Diệp Tu liền dính một đầu hoa.
"Phụt!" Mạc Phàm bật cười thành tiếng, cả đôi mắt đều cong cong, tựa như một đợt sóng xanh dập dềnh trên mặt hồ, hạnh phúc đong đầy một con thuyền.
Diệp Tu sững sờ tại chỗ, chết sống đều không ngờ Mạc Phàm sẽ gậy ông đập lưng ông, tung một trời mưa hoa như thế. Mạc Phàm đứng trước mặt hắn, lần đầu tiên cười vui vẻ đến vậy, tựa như cả người đều trở nên tươi sống, như từ trong tranh chậm rãi bước ra. Mãi vẫn nhìn một hình dáng, hôm nay chợt sống dậy, Diệp Tu nhìn, tâm tình ngoài ý muốn trở nên sinh động vui vẻ.
Tựa như người đi đường lâu ngày khát nước, lại chợt nghe thấy tiếng suối róc rách, đến gần liền phát hiện không phải ảo ảnh hay tiên cảnh mộng huyễn, mà là dòng nước rì rào, sóng vỗ lăn tăn, tường nước trắng xóa, tựa một hồ nước ấm, ô nóng một trái tim đã lâu không đập.
Một khắc đó, trời trong mây tạnh, nước chiếu óng ánh.
Lớp tuyết dày trong tim hòa tan, tụ thành dòng suối, lưu lại giọt giọt trên đường đi tới tựa như một bức tranh đang được triển khai, chỉ một chốc liền phủ cả trái tim, nhiệt huyết trong tim tích lại thành một cánh hoa đỗ quyên, nhẹ nhàng đáp lên giữa hai đầu mi.
Xăm thượng thượng. Diệp Tu lần đầu công nhận quẻ xăm của Ngọc Thanh quan khá chuẩn. Mạc Phàm đứng trước mặt hắn, đây chính là quẻ xăm tốt nhất, là vận may cầu còn không được, là lễ vật trời cho.
Chúc mừng sinh nhật, Mạc Phàm!
----- 30.10.2019 -----
(*) Nghĩa: Sinh ra sẽ không tương tư. Xuất phát từ “Chiết quế lệnh” – một làn điệu có công dục rộng rãi trong Côn Khúc, thường được nghệ sĩ Côn Khúc cùng kinh kịch, đặc biệt là diện viên kịch võ, ưa dùng.
"Còn nửa đoạn đường." Diệp Tu cũng không phải làm bằng sắt, hắn dừng tại chỗ nghỉ ngơi một chốc. Mạc Phàm giãy giụa muốn xuống, Diệp Tu lại không chịu buông tay: "Đừng nhúc nhích. "
". . ." Mạc Phàm không lại cọ quậy, thành thật dựa vào lưng Diệp Tu, không rên một tiếng.
"Hôm nay ngươi quay về lấy vật gì thế?" Diệp Tu tiếp tục nhanh chóng lên đường, câu được câu không nói chuyện với Mạc Phàm.
Không biết bởi khí trời quá lạnh người lại quá ướt hay bởi bầu không khí bất ngờ này quá thú vị, lần đầu tiên Mạc Phàm chẳng hề bài xích Diệp Tu.
Mạc Phàm dựa sát vào, đến cuối cùng thậm chí ngoan ngoãn vươn hai tay ôm cổ Diệp Tu. Lúc đối phương nói chuyện, hắn cũng hồi đáp ngắn gọn.
"Cảnh Lục Thạch."
"Lấy thứ đó làm chi?" Diệp Tu thốt lên, cảm thấy rất hiếu kỳ. Trong các nguyên liệu làm Thiên Cơ Tán, Cảnh Lục Thạch quả thật dư thừa, ở chỗ Diệp Tu muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. "Trong nhà không phải có rất nhiều?"
"Của ta." Mạc Phàm cứng ngắc sửa chữa.
Diệp Tu "a" một tiếng. Của hắn, xem ra đó mới là trọng điểm. A, con chuột lang này giờ lại coi trọng một tảng đá ký thác nỗi tương tư. Thật thú vị.
"Ai đưa ngươi?" Diệp Tu hỏi. Mạc Phàm không đáp.
...
Một khối Cảnh Lục Thạch óng ánh long lanh xuất hiện trong lòng bàn tay của Diệp Tu.
“Cảnh Lục Thạch vốn là móng vuốt của Tam Thanh Điểu, một vuốt đảo qua hoa cỏ trụi lá. Thưở ban sơ, núi Phù Lĩnh này quả thật Tam Thanh Điểu thành đàn, đến hôm nay, chỉ còn sót lại Cảnh Lục Thạch, lại càng đào càng thiếu. Tam Thanh Điểu rời đi, mảnh đất này liền thiếu một linh vật. Hôm nọ đi Ngọc Thanh quán còn nghe nói cầu nhân duyên chẳng còn linh nghiệm, ha, Tam Thanh Điểu cũng đi rồi, làm sao còn linh nghiệm?” Diệp Tu vuốt ve tảng đá, câu được câu mất mà giảng về lai lịch của nó.
Dù không tỏ vẻ gì, Mạc Phàm vẫn chăm chú nghe, thậm chí còn hiếm hoi mở miệng: “Vì sao?”
Diệp Tu ném viên Cảnh Lục Thạch trên tay theo một đường vòng cung duyên dáng. Viên đá ánh lên một màu xanh biếc, vững vàng rơi xuống tay hắn. Diệp Tu giao nó cho Mạc Phàm: “Ha ha, ngươi không biết sao? Tam Thanh Điểu tượng trưng cho tương tư đó!”
...
Nằm trong tay Mạc Phàm, sưởi ấm bởi nhiệt độ cơ thể, viên Cảnh Lục Thạch vốn chẳng có chút tình cảm dường như cũng có mấy phần ấm áp. Diệp Tu hỏi, nhưng Mạc Phàm không muốn trả lời.
Không nói ngươi biết. Đôi môi của Mạc Phàm khép mở, cuối cùng cũng chỉ làm khẩu hình của bốn chữ kia, thậm chí còn nhếch lên thành một nụ cười trúc trắc.
Diệp Tu cũng không hỏi lại mà bắt đầu mở đề tài nói sang chuyện khác. Mạc Phàm nghe, lúc lười trả lời liền thỉnh thoảng cọ cọ lưng Diệp Tu, tỏ vẻ mình đã biết. Động tác rõ ràng ám muội, Mạc Phàm lại không hiểu ý vị của nó nên làm một hơi liền mạch lưu loát, khiến Diệp Tu đôi lúc nổi da gà, tiếp đó là thấy lòng mình nở từng đóa từng đóa hoa vui vẻ.
Cuối cùng về tới đạo quan. Mạc Phàm nhảy khỏi lưng Diệp Tu, trước một bước vào nhà thay quần áo.
Đạo quan quá mức cũ nát, chỉ có duy nhất một gian nhà có thể ở. Mạc Phàm luôn ngượng ngùng, yêu cầu Diệp Tu ra ngoài để hắn thay quần áo. Mưa tạnh, ánh sáng ban mai thật tốt, Diệp Tu miễn cưỡng dựa cửa chờ Mạc Phàm thay đồ xong mới vào. Hắn không để ý việc thay quần áo cùng Mạc Phàm, nhưng Mạc Phàm rõ ràng rất để ý - chú chuột lang này tuy không quá hiểu chuyện ở nhân gian, nhưng làm việc luôn có lễ nghĩa, cũng hy vọng Diệp Tu lễ nghĩa một chút.
Thật không muốn lễ nghĩa a. Diệp Tu muốn nhìn qua khe cửa, nhưng Mạc Phàm lại rõ ràng đem cửa đóng chặt.
Ha. Diệp Tu vừa nghĩ vừa thử vận may của mình. Một đêm không về, chướng khí cùng tà khí điên cuồng tán loạn, quả nhiên không dễ dàng kiểm soát được.Cho dù kết giới nới lỏng, đại nạn sắp tới, chúng vẫn sắc bén bá đạo như vậy.
Muốn đứng không nổi.
Mạc Phàm thay xong y phục, vừa ra ngoài liền thấy Diệp Tu khụy một chân trên đất, một tay chống cửa, vẻ mặt thống khổ.
Sao lại thế này? Mạc Phàm hết hồn, cả khuôn mặt đều vặn vẹo. Diệp Tu dường như chưa bao giờ như thế này, tuy hắn không quá rõ Diệp Tu lợi hại thế nào, nhưng từ đầu đến cuối đều có vẻ như rất lợi hại, sẽ không bệnh, sẽ không bị thương, cường đại như Đấu Thần trong truyền thuyết.
"Không sao." Gương mặt Diệp Tu trắng bệch. Hắn phất tay ra hiệu mình không việc gì. "Kết giới quá mạnh mẽ, có điểm chống cự không nổi. Ngươi bày ra vẻ mặt gì vậy?"
Mạc Phàm im lặng bước tới nâng Diệp Tu lên. Cư nhiên còn có lòng quan tâm mình đang bày ra vẻ mặt gì? A a a, Mạc Phàm chịu không nổi, lùi lại hai bước. Sao Diệp Tu lại duỗi tay nắn mặt mình?
"Qua nâng ta một chút?" Không thành công niết mặt, Diệp Tu thở dài thườn thượt, gương mặt đầy vẻ mong chờ mà nói với Mạc Phàm.
Mạc Phàm ngẫm nghĩ, lại bước tới, vươn tay.
"Ha. Cảm ơn." Diệp Tu vậy mà còn cười, mượn lực từ bàn tay đang vươn ra của Mạc Phàm, đứng lên. "Ta đi nằm một chút là được."
Phòng trong yên tĩnh. Diệp Tu chưa ngủ cả đêm, hơi thở không thông, cả người suy nhược, vừa ngả ra giường liền nhanh chóng ngủ mất. Mạc Phàm làm xong điểm tâm định gọi hắn dậy ăn, lại không đành lòng quấy rầy hắn nghỉ ngơi.
Ánh nắng ban mai chói chang mà ấm áp. Bước chân của ngày hè càng lúc càng gần, cả ngọn núi Phù Lĩnh đều có vẻ tràn ngập sức sống. Hoa đỗ quyên trong viện chẳng biết đã nở đầy sân từ bao giờ, màu đỏ của hoa rực rỡ hơn màu nến rạng rỡ hơn mây chiều, một mảng hoa đỏ rực như thịnh cảnh ngày hè. Mạc Phàm ngây người ngồi bên giường. Diệp Tu vẫn ngủ, chỉ có tiếng hít thở an bình.
Phụt. Mạc Phàm bật cười.
Bởi Diệp Tu ngáy ngủ. Hắn quả chưa từng chú ý, thì ra thần tiên cũng ngáy ngủ. Tiếng ngáy không lớn, nhưng lại có tiết tấu hẳn hoi. Mạc Phàm hiếu kỳ nhìn nửa gương mặt ngáy ngủ của Diệp Tu, cảm thấy một cánh cửa thế giới mới vừa mở rộng.
Lúc ban đầu, Diệp Tu đuổi theo hắn chạy khắp núi, Mạc Phàm quả thật phiền chết chiêu thức quấn mãi không buông này của Diệp Tu, tên này thậm chí còn nhờ người khác tới rượt theo hắn khắp núi, quả thật khiến Mạc Phàm phát điên. Thế nhưng khi thật sự cùng nhau chung sồng, dường như Diệp Tu cũng không đáng ghét như vậy.
Hắn chẳng có yêu cầu gì, trừ ăn, cả ngày không phải chọc cho Mạc Phàm nói chuyện liền vùi đầu nghiên cứu Thiên Cơ Tán. Thỉnh thoàng hắn sẽ tới lui Ngọc Thanh quan, nhưng xưa nay đều không ngủ lại. Hầu hết thời gian hắn vẫn ru rú trong phòng, cùng Mạc Phàm bốn mắt nhìn nhau không nói gì hoặc đơn phương tìm đề tài mà nói. Nếu hỏi Mạc Phàm, Diệp Tu hoàn toàn không chọc người ghét.
Trừ việc ăn trộm hạt dưa của mình, Mạc Phàm oán hận nghĩ.
Có điều vậy cũng không sao, hắn cho phép mình trồng hoa hướng dương nơi cổng đạo quan, thật rất tốt. Dụ đạo trưởng còn không cho Hoàng Thiếu Thiên trồng hoa hướng dương trước cửa Ngọc Thanh quan, Diệp Tu lại cho mình trồng, lại còn thỉnh thoảng đi nhổ cỏ tưới nước, làm không biết mệt.
Như vậy cũng rất tốt. Ba tháng vừa qua, hắn sống vui vẻ tự tại. Xưa nay Mạc Phàm luôn lười nghĩ những chuyện quá xa xôi, khi làm chuột lang chỉ quan tâm lương thực, khi làm người, đương nhiên cũng chỉ quan tâm ăn ngon.
Nghĩ tới đó, Mạc Phàm lại chợt nhớ đến món tôm luộc mặn* mà Diệp Tu cứ thao thao bất tuyệt kêu muốn ăn, trưa nay không làm, sáng sớm ngày mai đi chợ mua tôm tươi làm mới ngon. Thực đơn của Dụ đạo trưởng đâu rồi? Mạc Phàm tìm được thực đơn của Dụ Văn Châu, lật đến trang về tôm luộc mặn, chữ Khải xinh đẹp dễ nhìn, tựa như con người của Dụ đạo trưởng.
*Tôm luộc mặn là một món ăn Giang Tô với đặc điểm là màu đỏ tươi, khẩu cảm tươi và trong. Thành phần chính là tôm tươi, và các gia vị bao gồm gừng, hành tây, sao hồi, hạt tiêu, rượu nấu ăn, muối và giấm.
Quy trình tỉ mỉ, cuối cùng là một hàng chú thích: "Thiếu Thiên thích nhiều dấm một chút."
Vậy Diệp Tu thì sao? Mạc Phàm vừa lật thực đơn vừa hồi tưởng, Diệp Tu thích ăn chua một chút, hay là mặn một chút? Dường như hắn không kén ăn, nấu gì ăn nấy bộ dạng dễ nuôi, bất quá Mạc Phàm nhìn ra được Diệp Tu không quá thích ăn chua, khẩu vị thiên mặn. Lần trước làm cá sốt chua ngọt, hắn liền không ăn nhiều bằng cá kho. Mạc Phàm nghĩ ngợi, đi tới bên bàn, cẩn thận nghiêm túc viết thêm phía sau dòng chữ Khải của Dụ Văn Châu: "Diệp Tu thích ăn mặn một chút." Sau đó buông bút, quay về giường tiếp tục lật thực đơn.
Lúc Diệp Tu tỉnh dậy, Mạc Phàm đang gục xuống cạnh hắn, tay cầm thực đơn, bên trên có chú thích. Diệp Tu đến gần, nhặt lên nhìn - xem ra là học theo Dụ Văn Châu, ghi chú sở thích của Diệp Tu phía sau.
Diệp Tu thích ăn hoàng hoa ngư, loại bán bởi lão Trương đánh cá; Diệp Tu không thích ăn tỏi, lần nào cũng lựa ra; Diệp Tu thích ăn đậu phộng chấm đường, nhưng không thể cho hắn ăn quá nhiều, sẽ đau răng; ...
Lúc ngủ, vẻ mặt của Mạc Phàm thật nhu hòa, hoàn toàn không giống với gương mặt không chút thay đổi ngày thường. Diệp Tu chống mình nhéo nhéo mặt hắn một lúc, đến khi tâm tình vui vẻ, liền ôm lấy Mạc Phàm, nhét vào trong chăn.
Dù bị bất ngờ ngắt mặt cũng không tỉnh. Diệp Tu bật cười, mình làm sao vậy, chút việc cỏn con cũng thấy buồn cười. Quả nhiên những tháng ngày trước đây đều quá vô vị, đột nhiên trở nên bận rộn lại đầy tình cảm liền dễ dàng khiến người thấy đủ. Năm đó ở núi Từ Mặc, ăn no uống tốt không e sợ thứ gì vẫn cảm thấy bị đè nén, nay ở dân gian lại chợt không cảm thấy tháng ngày gian nan.
Ha, nhất định là vậy. Diệp Tu lắc đầu, sờ sờ mặt mình, xem có phải đã cứng ngắc vì cười hay không.
Ngồi xếp bằng, cố gắng điều tiết hơi thở. Diệp Tu không dám chủ quan, vừa tỉnh lại lập tức điều tiết khí tức, tận lực giảm thấp sát thương, nếu để tà khí phản phệ, sẽ không biết phiền phức đến nhường nào. Việc cấp bách nhất chính là ngày kết giới tan biến sắp tới, Diệp Tu vẫn hy vọng mình có thể hoàn thành điều muốn làm.
...
Bên trong Ngọc Thanh quan, Phương Thế Kính đang bàn bạc với Dụ Văn Châu.
"Diệp Tu hạ quyết tâm muốn cùng Quỷ Vương một trận chiến?" Phương Thế Kính trù trừ lưỡng lự, vẫn quyết định hỏi.
"Không thể lại lui nữa rồi." Dụ Văn Châu gật đầu. "Chưa kể, Tam Giới Lục Đạo thập phương thiên hoa, trừ bỏ Diệp Tu, không người ra tay được. Trăm năm trước nhân thần nhất chiến, Lục Áp Đạo quân dùng nửa đời tu vi khóa lại hồn phách của Diệp Tu, ngăn chặn bách quỷ tà khí trong cơ thể hắn, dựng kết giới vây hắn ở núi Phù Lĩnh, chính là vì chuẩn bị cho trận chiến hôm nay."
"Thời giờ đã tới." Phương Thế Kính khẽ nói. "Bảo vệ trăm họ một phương, chúng ta dốc kiệt sức mình là được."
Dụ Văn Châu gật đầu, không nói.
Trăm năm trước nhân thần nhất chiến, Diệp Tu vẫn là một tán tiên vô ưu vô lo, là Đấu Thần của Tam Giới, là sức chiến đấu mạnh nhất Cửu Trọng Thiên, nhưng Lục Áp Đạo quân lại cố tình không cho hắn cùng nhân giới thành địch. Núi Từ Mặc bị hủy, phồn hoa không còn, lưu thủy thành không, chết chết, thương thương. Diệp Tu nhất quyết không chịu chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không, lại bị Quỷ Vương thừa cơ dùng bách quỷ tà khí quấn chân. Lục Áp Đạo quân dùng nửa đời tu vi cố định hồn phách của Diệp Tu, cũng giam hắn trăm năm để tu tâm dưỡng tính.
Chiến tranh giữa người và thần vừa yên, thần và quỷ lại chiến. Thần tiên Cửu Thiên cùng Tu La Địa Ngục, so với tranh chấp năm đó tương tự nhường nào, bất quá Diệp Tu trở nên một thân một mình. Từ trên xuống dưới núi Từ Mặc , chỉ còn một Phương Duệ dạo chơi thiên ngoại không hỏi thế sự. Tây Côn Luân một mạch, cũng chỉ còn lại một Diệp Tu.
Diệp Tu đương nhiên vẫn là Diệp Tu kia, dù thay đổi rất nhiều, nhưng chung quy, có vài thứ tổng sẽ không đổi: Hắn càng không tin mệnh trời, càng muốn chiến.
12. Khước đắc xuân thu tây tử hoàn
(*) Bạch tử lam hồng mạc nhất bàn, thanh chi bán duệ yểm mi loan. Đãn tùy nhật nguyệt thiên nhiên sắc, khước đắc xuân thu tây tử hoàn. Tạm dịch: Tựa như trắng, tím, xanh lam, hồng, sắc xanh tạm che đường mi cong. Nhưng theo sắc màu nhật nguyệt, lại tựa búi tóc nàng Tây Thi thời Xuân Thu - Vịnh đỗ quyên.
Trường sinh, vốn là sự kiện đáng mong đợi nhất trong mắt người phàm.
Hoàng đế cũng không ngoại lệ, có thể nói ngàn vạn chúng sinh trong trần thế, hoàng đế là những kẻ theo đuổi trường sinh một cách cuồng nhiệt nhất. Nắm giữ giang sơn thiên hạ vô biên cùng hưởng thụ không hết vinh hoa phú quý, theo đuổi kế tiếp cũng là theo đuổi cuối cùng đương nhiên chính là tiếp tục sống, thật dài thật lâu, thọ như núi sông thọ cùng trời đất, sánh vai cùng tiên nhân thần thánh.
Nhân gian có câu "Thương thay nửa đêm ngồi ngây đó, không hỏi muôn dân hỏi quỷ thần"*, đương nhiên cũng có các loại vọng tưởng nhìn thấu thiên đạo, giãy giụa hướng trường sinh.
*Khả liên bán dạ hư tiền tịch, bất vấn thương sinh vấn quỷ thần - Lý Thương Ẩn, trong "Giả Sinh". Hán Văn Đế sưu tầm hiền tài, chiếu truyền thần tử đã bị trục xuất, Giả Sinh tài văn chương cao, không người nào có thể so với hắn. Đáng tiếc tuy nói tới nửa đêm canh ba cũng chỉ là công dã tràng, bởi vì Đế hỏi không phải chuyện thiên hạ bách tính, mà chỉ là quỷ quỷ thần thần. Ý nghĩa: làm thần tử có tài không được trọng dụng, làm vua bất tài sa đọa.
Một thanh Khước Tà, thần chặn giết thần phật chặn giết phật. Trăm năm trước, từ núi Từ Mặc, giết ra một con đường đỏ tươi như máu, họa một điểm dừng cho nhân thần đại chiến. Cái giá tương ứng là Tây Côn Luân chìm vào một mảnh tuyết trắng xóa, vách núi cheo leo, gió thổi khắp trời. Từ khi đó, tiên phàm không thể làm chung, mạch thần tiên này cũng đa phần theo núi mà chết. Núi Từ Mặc của Diệp Tu cuối cùng vẫn trời sập đất nứt núi cao đổ nhào, sơn hồn hóa thành tinh phách không rõ tung tích. Tiên giới thắng địa năm xưa, núi Từ Mặc xanh um rậm rạo, cao sơn lưu thủy, nay chỉ tồn tại trong ký ức, không bao giờ xuất hiện.
Diệp Tu nhìn ngoài song cửa sổ, nghĩ đến chuyện xưa.
Trong đám sư huynh đệ trên núi Từ Mặc, Diệp Tu cùng Phương Duệ thân nhau nhất. Trận chiến Tây Côn Luân, Phương Duệ muốn sánh vai chiến đấu cùng Diệp Tu, lại bị Diệp Tu cưỡng chế gọi Lâm Kính Ngôn mang đi.
Không còn nỗi vướng bận cuối cùng, trận chiến đó Diệp Tu đại sát bốn phương, không gì cố kỵ. Dưới chân Tây Côn Luân, máu chảy thành sông, binh hỏa ngàn dặm. Từ giờ khắc đó, Đấu Thần trở thành một danh hiệu không người dám nhắc đến, tam thiên phàm giới, huyết hoa nở rộ, tế điện hồn phách ngủ say của Côn Luân cùng những linh hồn đã ngã xuống.
Tuyết rơi không ngừng dưới chân núi Côn Luân, chưa hề ngừng lại. Tuyết che kín đường đến, phủ một màu trắng lên cả đất trời.
Mạc Phàm đứng trong sân, cầm kéo tỉa hoa đỗ quyên, hoa nở quá thịnh ngược lại không đẹp. Ban sơ, đạo quan lạnh lùng vắng vẻ, cả cây cối cũng mọc chậm chạp. Nhưng Mạc Phàm xông vào lại như kích hoạt sinh cơ đã ngủ say lâu ngày, khiến vạn vật như được thêm vào một cỗ sức sống, vậy nên ngay cả những đóa hoa đỗ quyên úa tàn cũng không thể không lại hé nở.
Tựa như mùa hạ vừa tới, vạn vật bừng sống.
Diệp Tu đứng tại cửa nhìn Mạc Phàm xắn tay áo, khí thế ngất trời, cắt hoa.
Má đỏ hây hây, vẻ mặt nghiêm túc, cắn nhẹ bờ môi, mọi cử động đều bài bản hẳn hỏi. Những đóa hoa đổ quyên bị cắt xuống được sắp xếp chỉnh tề vào chiếc rổ trên mặt đất, bày biện ngay ngắn rõ rảng.
"Chừng nào ăn cơm?" Diệp Tu biếng nhác chuyển sang một băng ghế, vươn tay đùa nghịch đóa hoa trong rổ.
"Đừng cử động." Mạc Phàm giơ kéo, trừng hướng Diệp Tu.
"Hừ, dữ dằn vậy?" Diệp Tu giả vờ sợ sệt: "Dùng thái độ như vậy với ân nhân cứu mạng?"
". . . " Nhảm nhí. Mạc Phàm xoay người không dòm Diệp Tu. Người này vừa hồi phục tinh lực liền trở nên thật phiền, chẳng những vậy hắn lại đặc biệt rãnh rỗi. Bất kể Mạc Phàm làm gì hắn đều tới cắm một tay, lại còn trêu chọc, tự đùa từ vui. Mạc Phàm để ý thì hắn được đàng chân lân đàng đầu, Mạc Phàm không chấp thì hắn liền đổi chủ đề, tiếp tục huyên thuyên.
Sao có thể giống Hoàng Thiếu Thiên đến thế! Mạc Phàm nghĩ trong lòng, vừa tiếp tục vươn kéo xoẹt xoẹt cắt hoa.
Từng đóa từng đóa đỗ quyên hoa, chừa một đoạn cành hoa hơi dài, cắt xong có thể cắm trong nước mấy ngày không chết. Hoa đỗ quyên trên núi Phù Lĩnh luôn nở rộ thành từng mảng lớn, đỏ rực lóa mắt. Kỳ thật, mỗi đóa hoa đơn lẻ cũng rất xinh đẹp, cắm ở trong phòng, mùi thơm ngào ngạt, xinh đẹp hớp hồn.
"Cắm trong phòng?" Diệp Tu nhặt một đóa hoa, quan sát: "Nhưng trong phòng không có bình hoa, chi bằng để đó, ngày mai lên trấn trên mua. Ta nhớ cửa hàng nhà lão Trương bán bình hoa rất đẹp, trước đây ta không hứng thú, giờ nhìn lại, cắm vài cành hoa cũng không tệ. Lúc ở trên núi Từ Mặc, Phương Duệ thường thích loay hoay mấy thứ này . . ."
". . . Núi Từ Mặc?" Mạc Phàm quay đầu, thì thầm.
A, đột nhiên chủ động hỏi. "Ngươi biết núi Từ Mặc? Trước kia ta ở nơi đó, dưới núi có suối chảy róc rách, trên núi mảng xanh um tùm, đẹp không tả nổi." Diệp Tu nghiêm túc hồi tưởng phong cảnh trên núi Từ Mặc, vẻ mặt ôn nhu hiếm thấy.
"Không . . . không biết" Mạc Phàm chợt thấy băn khoăn. Rõ ràng, hắn chưa từng nghe qua tên này, thế nhưng lại cảm thấy quen thuộc vô cùng. Loại cảm giác vừa xa lạ vừa thân quen này thật quá kỳ quái, tựa như quên mất một thứ từng khắc sâu vào ký ức mình, thứ kia lại cắm rễ vào đầu óc của hắn, nhắc hắn sự tồn tại của nó.
Liền như cách một tầng sương mù. Mạc Phàm lắc đầu, không lại suy nghĩ nữa. Núi Từ Mặc, tên thật đẹp. Nhưng từ khi sinh ra, Mạc Phàm đã là một con chuột lang, chưa rời khỏi núi Phù Lĩnh bao giờ, người đầu tiên hắn gặp là Ngọc Thanh chân nhân, sau đó dù đã hóa hình người cũng chưa từng rời khỏi. Nếu không phải bị Diệp Tu quấy rầy, hiện tại hắn vẫn ở trong hang động của mình, căn bản sẽ không đứng nơi này cắt hoa đỗ quyên, càng đừng nói đến việc tính toán đi mua một cái bình cắm hoa.
Nhân quả trần gian, đại khái cũng chỉ như thế.
Mạc Phàm tiếp tục cắt cành hoa, Diệp Tu thì đứng một bên nhặt cánh hoa. Trong viện, hoa đỗ quyên nở như chưa bao giờ được nở, thiếu điều một cành nở bảy tám chín mười đóa hoa. Hoa nở chen chúc trong thật đáng thương, dù dùng để cắm trong phòng, một cành cũng không cần nhiều đến thế, vậy nên Diệp Tu liền bắt đầu lặt hoa.
"Mạc Phàm." Diệp Tu gọi.
Ngày thường chỉ có hai người, đều không mấy khi gọi tên họ của đối phương, chỉ cần lên tiếng là được. Diệp Tu đột ngột kêu tên như thế, dọa Mạc Phàm giật bắn người.
Hắn quay đầu, ánh mắt kinh ngạc hoang mang, còn chưa kịp phản ứng đã bị Diệp Tu tung cánh hoa đầy đầu.
Diệp Tu tung hết sức, cánh hoa phất phơ lả tả tựa như một trận mưa đỏ rực. Trong không trung, từng mảng cánh hoa chậm rãi buông xuống, tựa như thời gian đọng lại tại giây phút đó, dừng chân lưu người. Mùa xuân trở về nơi nhân gian, vạn vật thức tỉnh, muôn vàn phồn hoa nở rộ, cũng chẳng bằng một phút ngoái đầu nhìn lại. Mạc Phàm đứng dưới cơn mưa hoa đỗ quyên, mở to mắt, ánh mắt thuần triệt trong suốt hơn cả vạn dặm thiên không.
Một khắc đó, như có cánh hoa rơi vào mắt hắn, lại như có cánh hoa tung bay trong lòng Diệp Tu.
Đãn tùy nhật nguyệt thiên nhiên sắc, khước đắc Xuân Thu Tây Tử hoàn.
Có thứ gì đang lặng lẽ sinh trưởng, tựa như mảng hướng dương nơi cổng đạo quan, ngày ngày đêm đêm dần dần lớn, từ đâm chồi đến ra lá, từ không đến có, từ ít đến nhiều.
Cánh hoa hạ xuống, bám vào đầu tóc Mạc Phàm. Hai người nhìn nhau không nói, bầu không chợt trở nên ái muội. Nhất là Diệp Tu, hắn vốn chỉ định đùa một chút, ngờ đâu nhìn nhìn lại nhìn ngẩn ngơ. Mạc Phàm vẫn không một biểu tình đứng nơi đó, không nói gì, cũng chẳng nêu ý kiến.
Ừm, hẳn là cũng không nghĩ nhiều, nhỉ? Diệp Tu vừa suy đoán vừa quay vào nhà: "Ta đi rửa chén."
Không phải mới rửa à? Rõ ràng là rửa xong mới đi ra, đúng không? Mạc Phàm hoang mang nhìn Diệp Tu lắc lư vào phòng, chợt thấy buồn cười. Chẳng lẽ ban nãy Diệp Tu vẫn chưa rửa chén? Học thói lười biếng?
Diệp Tu trốn vào phòng, trong lòng suy tư không biết mình sao vậy. Quẻ xăm tình duyên lần trước cầu được từ Ngọc Thanh quan vẫn nằm trong áo, Diệp Tu tựa bàn, tay cầm quẻ xăm, chợt cười.
Từ khi nào mình lại trở nên chần chờ? Chẳng lẽ ở nhân gian trăm năm thật sự có thể mài giũa tính tình? Xưa nay hắn, Diệp Tu, làm việc chưa hề qua loa càng không do dự, đã quyết liền làm, không ai cản được. Tam Giới Lục Đạo Cửu Trọng Thiên, thứ gì có thể ngăn trở hắn?
Mạc Phàm đặt mấy nhánh hoa đã cắt vào trong rổ, đây là hoa đã hứa cho chủ tiệm trên trấn. Hắn thường đi mua đồ mua thức ăn, có thể nói mấy câu với bác gái bán hàng, tuy thường ngày đều là bác gái nói Mạc Phàm nghe, nhưng hắn nghe rồi luôn nhớ kỹ. Bác gái thích hoa đỗ quyên, hoa trên núi nở sớm hơn hoa dưới núi, lại đẹp hơn, Mạc Phàm đã hứa sẽ tặng mấy cành, nên mới loay hoay nửa ngày trong sân.
Nếu Diệp Tu nói muốn cắm một ít trong phòng, Mạc Phàm liền để lại vài nhành.
Có nên kêu Diệp Tu đi cùng không? Hắn nói muốn đi mua bình hoa.
Mạc Phàm đẩy cửa ra, vẫy tay hướng Diệp Tu, lại chỉ chỉ lẵng hoa trong tay mình.
"Hả? Ý gì?" Kỳ thật Diệp Tu hiểu Mạc Phàm muốn nói gì, nhưng vẫn cố tình hỏi.
"Cùng đi thôi." Mạc Phàm đáp.
"Tốt nha!" Chính miệng Mạc Phàm mời khiến Diệp Tu rất thỏa mãn. Hắn bước tới, phủi đi mấy cánh hoa còn vương vấn trên người đối phương: "A, xin lỗi nha, quăng đầy người ngươi ..."
Diệp Tu chưa dứt lời, Mạc Phàm huơ tay. Một đám cánh hoa đỗ quyên bay lên đầu Diệp đạo trưởng.
Khoảng cánh quá gần, Diệp Tu liền dính một đầu hoa.
"Phụt!" Mạc Phàm bật cười thành tiếng, cả đôi mắt đều cong cong, tựa như một đợt sóng xanh dập dềnh trên mặt hồ, hạnh phúc đong đầy một con thuyền.
Diệp Tu sững sờ tại chỗ, chết sống đều không ngờ Mạc Phàm sẽ gậy ông đập lưng ông, tung một trời mưa hoa như thế. Mạc Phàm đứng trước mặt hắn, lần đầu tiên cười vui vẻ đến vậy, tựa như cả người đều trở nên tươi sống, như từ trong tranh chậm rãi bước ra. Mãi vẫn nhìn một hình dáng, hôm nay chợt sống dậy, Diệp Tu nhìn, tâm tình ngoài ý muốn trở nên sinh động vui vẻ.
Tựa như người đi đường lâu ngày khát nước, lại chợt nghe thấy tiếng suối róc rách, đến gần liền phát hiện không phải ảo ảnh hay tiên cảnh mộng huyễn, mà là dòng nước rì rào, sóng vỗ lăn tăn, tường nước trắng xóa, tựa một hồ nước ấm, ô nóng một trái tim đã lâu không đập.
Một khắc đó, trời trong mây tạnh, nước chiếu óng ánh.
Lớp tuyết dày trong tim hòa tan, tụ thành dòng suối, lưu lại giọt giọt trên đường đi tới tựa như một bức tranh đang được triển khai, chỉ một chốc liền phủ cả trái tim, nhiệt huyết trong tim tích lại thành một cánh hoa đỗ quyên, nhẹ nhàng đáp lên giữa hai đầu mi.
Xăm thượng thượng. Diệp Tu lần đầu công nhận quẻ xăm của Ngọc Thanh quan khá chuẩn. Mạc Phàm đứng trước mặt hắn, đây chính là quẻ xăm tốt nhất, là vận may cầu còn không được, là lễ vật trời cho.
Chúc mừng sinh nhật, Mạc Phàm!
----- 30.10.2019 -----
Last edited: