Hoàn [Pj Song Diệp 22.2019][Hưng Hân] Nghe điện thoại

Bánh bao hâm hấp

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
248
Số lượt thích
624
Location
Ở đâu còn lâu mới nói
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Trừ Lưu Hạo
#1
[Pj Song Diệp 22.2019] [Hưng Hân] Nghe Điện Thoại


Nghe Điện Thoại

Fanfic Toàn Chức Cao Thủ

Tác giả: lmcc0529.lofter

Editor: @Bánh bao hâm hấp aka Mun

Thể loại: Truyện ngắn, hướng nguyên, Non CP, hiện đại

Nhân vật chính: Diệp Tu, Ngụy Sâm, Tôn Triết Bình, Trương Giai Lạc, Dụ Văn Châu

Bối cảnh: Khoảng thời gian chiến đội Hưng Hân đánh ở Vòng Khiêu Chiến. (Tuy nhiên tình tiết có một chút thay đổi, mọi người có thể tham khảo ở chương 982 – TCCT chính văn)

Tình trạng: Hoàn

Link convert: Click here
Mun muốn gửi lời cảm ơn chân thành tới mọi người trong Phòng Tự Sát trên Discord vì đã và đang giúp Mun hoàn thành những fanfic này.

------------------- Đây là dòng ngăn cách chuẩn bị vào chính văn --------------------​


Lúc Tôn Triết Bình đi từ dưới lầu khách sạn tới phòng huấn luyện thì trời đã sáng rõ. Nhưng trong phòng huấn luyện lại không có ai, một mảng trống không. Hắn đứng ở cửa một hồi, ngáp một cái, định trở về phòng ngủ thêm một giấc nữa.

Vừa mới xoay người, liền nghe thấy bên trong truyền đến một cuộc cãi vã kịch liệt.

Là Ngụy Sâm và Diệp Tu.

Thật ngạc nhiên, hôm nay hai người này lại dậy sớm như vậy.

Tôn Triết Bình quay người lại, đi vào.

Chỉ thấy trong góc tối, hai con người bỉ ổi với tư thế vô cùng bỉ ổi, vây quanh một cái máy tính mà tranh luận đến kịch liệt. Thật sự cực kỳ kịch liệt, lắc con chuột nhanh đến sắp không chạm đất, nhìn qua như muốn lập tức đập bể, dáng vẻ như vì chân lý mà có thể đầu rơi máu chảy, đưa ra lý lẽ tranh luận đầy tính học thuật, quyết không thỏa hiệp. Nhưng mà, chẳng mấy chốc, hai con người đều không cố gắng trải qua thời trung học, liền vứt bỏ tính học thuật, để lộ ra thói quen hằng ngày khi ở chung một chỗ - - phun lời rác rưởi vào nhau.

Bọn họ phun từ kỹ thuật tới chiến thuật, từ chiến thuật tới chiến lược, cuối cùng phun đến ngoan cố, bắt đầu bôi đen lịch sử của nhau.

Chủ yếu là bôi đen tiểu sử của Ngụy Sâm.

Tôn Triết Bình đứng ở đằng kia hứng thú nghe đoạn đối đáp hài hước đặc sắc tới từng chi tiết, lúc này mới bước tới quan sát màn hình máy tính.

Trên màn hình đang phát video một trận đấu giải Vinh Quang.

Nhìn tiêu đề, là tuyển tập video chiến đội Tru Tiên thi đấu ở Vòng Khiêu Chiếu với các chiến đội khác.

Làm việc thật cẩn thận.

Đang tính nhìn kỹ.

Ngụy Sâm đã không chống đỡ được lời rác rưởi từ một người mà ở lĩnh vực này cũng ở cấp bậc sách giáo khoa – Diệp Tu. Con mắt của bậc thầy bỉ ổi này hơi chuyển động, bắt đầu biểu diễn sở trường của mình, chuyển thù hận.

“Đến đây, đến đây Đại Tôn, chú mày đến đây.” Hắn kéo Tôn Triết Bình, vẻ mặt phải gọi là sôi sục căm phẫn, “Chú mày đến đây, đến dạy dỗ cho tên này thế nào gọi là chiến thuật chân chính! Nói cho nó, trên sàn thi đấu dựa vào não bổ là không được!”

Thù hận dời đi rất thành công.

“Ha ha. Tôn Triết Bình hắn hiểu chiến thuật là cái gì chứ,” Diệp Tu nheo mắt lại, cực kỳ thoải mái nhìn về phía Tôn Triết Bình, nhả một vòng khói, “Cậu ta chỉ biết chém.”

Thù hận tăng lên.

Là thù hận của Tôn Triết Bình đối với Diệp Tu.

Vì thế khi vừa dứt lời, một âm thanh “ầm” vang lên, ghế dưới mông Diệp Tu bị đá một cước. Một đá này suýt chút nữa làm Diệp Tu ngã trên đất.

Ngụy Sâm đúng lúc bật cười chế nhạo.

Nhưng bởi vì thuật sĩ bỉ ổi chỉ tinh thông khống chế mà không phải là sát thương, sát thương gây ra không đủ cao, cho nên con Boss Diệp Tu không để ý đến hắn. Con Boss này giữ bàn để lấy lại cân bằng, ngồi dậy, khôi phục lại tư thế bỉ ổi xiêu xiêu vẹo vẹo, sau đó tàn thuốc run lên rơi xuống trên quần áo, lúc này mới ngước mặt lên, trợn trắng mắt nhìn Tôn Triết Bình, “Làm gì vậy? Nói cậu không hiểu chiến thuật cậu còn không phục?”

Nếu chỉ PK bạo lực như thế này trong bất kì trường hợp nào cũng không chiếm được ưu thế, vậy thì lập tức bỏ qua khâu này, cưỡng chế bản thân tiến vào khâu mình có ưu thế.

Không hổ là sách giáo khoa Vinh Quang.

Thật không biết xấu hổ.

Càng chiến đấu đến nghịch cảnh càng tràn đầy ngạo khí.

Không hổ là kẻ không sợ bán máu, Đệ Nhất Cuồng Kiếm Sĩ Vinh Quang.

“Ấy da, vậy chiến thuật của cậu là gì, nói ra để anh đây mở mắt.”

Tán Nhân phóng ra một cái Trào Phúng.

“Nhìn ai khó chịu liền chém người đó. Đem tất cả đối thủ chém hết - -“ nói tới chỗ này Tôn Triết Bình dừng lại một chút, đứng thẳn người. Hắn từ trên cao nhìn xuống, đưa mắt liếc nhìn Diệp Tu một cái, “Đây chính là chiến thuật của tôi.”

Cuồng Kiếm Sĩ Cường Sát.

Cuồng Ảo Bá Đạo.

Nhưng đáng tiếc, đối với người không biết xấu hổ, thường không có tác dụng gì cả.

Đúng như dự đoán.

Diệp Tu cười.

“Con người cục súc.”

Tôn Triết Bình không phản bác nữa.

Hắn không phải là Hoàng Thiếu Thiên, không có nhiều tinh lực như vậy để cùng người này phun lời rác rưởi.

Đem màn mình máy tính quay trở lại, Cuồng Kiếm tốt tính lôi một cái ghế ngồi xuống bên cạnh, “Vậy anh đi mà tìm mấy người không cục súc. Ah, không phải có cái gọi là bốn bậc thầy chiến thuật sao? Tâm tư tỉ mỉ như sợi chỉ.”

“Trương Tân Kiệt, Tiêu Thời Khâm, Dụ Văn Châu.” Ngụy Sâm đếm đếm, “Trương Tân Kiệt bây giờ chắc đang kiên trì tập thể dục buổi sáng, Dụ Văn Châu vẫn chưa rời giường, chỉ còn cái cậu Tiêu Thời Khâm, nhưng người ta đang ở Gia Thế, chú mày nhất định phải đi tìm cậu ta ah?”

Diệp Tu không thể phủ nhận.

Tôn Triết Bình nhíu mày nói tiếp, “Không phải bốn bậc thầy chiến thuật sao? Người thứ tư đâu?”

Ngụy Sâm hết nói nổi, “Cậu bỏ giới Vinh Quang bao lâu rồi? Sao cứ như sống ở thế kỷ trước vậy?”

“Tôi chơi chính là game Vinh Quang, không phải ở trong giới Vinh Quang.” Tôn Triết Bình hờ hững, “Người thứ tư là ai? Nghe nói rất nổi tiếng.”

“Ngay ở bên cạnh cậu. Đúng chính là kẻ tiện nhân đang ngậm thuốc lá kia.”

Tôn Triết Bình ngẩn người, nhìn Diệp Tu một chút, “A, thật là bất kính.”

Diệp Tu nhả điếu thuốc ra, “Không sao, cậu có mắt mà không thấy núi Thái Sơn tôi cũng đã quen rồi. Tha thứ cho cậu.”

Ngụy Sâm trợn trắng mắt, “Được rồi, được rồi, quý trọng thời gian được không hai vị? Tao hiếm khi mới dậy sớm như vậy bồi các người nghiên cứu chiến đội Tru Tiên kỳ quái này. Diệp Tu, chú mày quen thân bậc thầy chiến thuật nào? Nhanh tìm người ta.”

Diệp Tu mở mắt nhìn trần nhà.

Một lúc lâu.

“Dụ Văn Châu.”

“Tìm người khác đi.”

“Tui thân với cậu ta.”

“Nhưng cậu ta còn đang ngủ, hiện tại tuyệt đối không online.”

“Vì sao cậu ta còn đang ngủ.”

“Chưa tới thời gian rời giường theo quy định của chiến đội Lam Vũ.”

“Ai quy định?”

“Tao.”

“Tại sao?”

“Bởi vì sớm quá tao dậy không nổi.”

“Dựa vào cái gì chứ?”

“Vì lúc đó tao là đội trưởng.”

“Cứ nghỉ ngơi như thế, chả trách Lam Vũ không giật được quán quân.”

“Cái gì mà không có quán quân? Lam Vũ có giật được quán quân được không?”

“Kích động cái gì mà kích động? Lam Vũ giật được quán quân có liên quan tới ông sao?”

“Làm sao lại không liên quan? Đội trưởng, đội phó Lam Vũ đều là do tao dạy dỗ hết!”

“Dạy dỗ một kẻ lắm lời, một kẻ tay tàn.”

“...”

Ah, một đại chiêu đẹp mắt.

Ngụy Sâm gần cạn máu.

Tôn Triết Bình một bên ở trong lòng lặng lẽ đưa ra bình luận, một bên lặng lẽ móc di động ra, “Không online cũng không sao. Gọi điện thoại cho cậu ta.”

Diệp Tu khen ngợi, “Uhm, ý kiến hay.”

Ngụy Sâm lại gần, “Này này này, người ta đang ngủ say đấy, sáng sớm các người liền ầm ĩ làm người ta tỉnh giấc ah? Có cần liêm sỉ hay không?”

“Chậc chậc chậc,” Diệp Tu cầm lấy điện thoại di động, rất có thâm ý mà nhìn Ngụy Sâm một cái, sau đó quay đầu kề tai Tôn Triết Bình thì thầm (âm lượng cũng không hề giảm lấy một chút), “... Quan tâm như thế, gọi điện thoại cũng không cho, sợ đánh thức người ta... Tui vẫn tưởng là lão rất ghét Dụ Văn Châu, kết quả là tui quá ngây thơ, Ngụy Sâm thực ra luôn âm thầm thương yêu người ta.”

Tôn Triết Bình gật đầu, “Tình yêu chân thành đều là như thế, chôn chặt trong tâm, khó mở lời.”

“Đây gọi là ngạo kiều.”

“Ngạo kiều.”

Cuồng Kiếm Sĩ cùng Tán Nhân đối với Thuật Sĩ, hai đánh một, còn phối hợp một bộ liên kích.

HP về không.

Ngụy Sâm bị hạ đo ván.

Không thèm quan tâm Ngụy Sâm đang nghiến răng nghiến lợi, Diệp Tu không thành thạo lục tìm danh bạ, “Ai, sao chỉ có bọn Trảm Lâu Lan...”

“Không phải còn có Bách Hoa sao?”

“Của cậu là Bách Hoa hồi xưa rồi. Thế hệ đầu tiên còn lại một mống là Trương Giai Lạc vẫn đang đánh. Tui cần Dụ Văn Châu, cậu không có ah?”

“Tôi với cậu ta không thân.”

“... Hai người tiếp xúc cũng không ít, vậy mà trực tiếp nói một câu không quen. Tôn Triết Bình cậu cũng thật là trâu.” Diệp Tu tiếp tục lật qua lật lại, “Ai, những người khác của Lam Vũ đâu? Như là Hoàng Thiếu Thiên ấy. Tui nhớ lúc cậu ta lúc mới vào Liên Minh liền buộc tất cả mọi người trao đổi số điện thoại.”

“Quá phiền, xóa rồi.”

“...”

Diệp Tu cạn lời, chỉ có thể ở trong lòng giơ ngón cái lên.

Lục đến cuối danh bạ, Diệp Tu nhìn chữ Z lẻ loi của Trương Giai Lạc, hơi suy nghĩ, bấm xuống.

Trương Giai Lạc tên phiên âm là Zhang, nên tên sẽ nằm ở cuối danh bạ, mục chữ “Z”.

Đầu kia đổ chuông năm tiếng, sau đó mới nối máy, truyền đến tiếng thở gấp hùng hực khí thế của Trương Giai Lạc, “Này? Đại Tôn?”

“Không phải Đại Tôn, là tui.”

“...”

“Này? Người đâu? Nói chuyện.”

“Tiện nhân nhà anh sớm như vậy gọi điện thoại tới làm gì?” Trương Giai Lạc đứng trong vườn hoa dưới lầu của câu lạc bộ Bá Đồ, cùng một thành viên khác của Bá Đồ tập thể dục buổi sáng (đội phó Trương Tân Kiệt) gật đầu ra hiệu một hồi, đi đến bên cạnh. Ngồi lên băng ghế dài, cậu dùng khăn trên cổ lau mồ hôi, nhìn điện thoại, nhếch môi, “Đờ mờ, bây giờ mới hơn bảy giờ, các người hôm nay lại không phải thi đấu, dậy sớm thế đi phá điện thoại, quấy rầy tui tập thể dục buổi sáng? Còn nữa, sao di động Đại Tôn lại ở chỗ anh?”

“Cậu nói chuyện sao như tạt nước thế? Mở miệng ngậm miệng đều tiện nhân. Cậu học không tôn trọng người khác từ ai vậy?”

“Ai? Anh là người?”

“... Tui không cùng cậu lảm nhảm.”

“Ai cùng anh lảm nhảm. Có rắm mau thả, đội phó quy định tui phải chạy năm vòng, tui còn chưa xong một vòng đây này. Đừng có làm mất thời gian của tui.”

“Phong cách Bá Đồ thật kỳ dị.” Diệp Tu tưởng tượng dáng vẻ toàn bộ câu lạc bộ Bá Đồ hơn 200 người bị Trương Tân Kiệt dẫn đi chạy quanh tiểu khu, Hàn Văn Thanh chạy ở bên cạnh, trong miệng tràn đầy khí thế hô to khẩu hiệu, bị dọa đến giật mình. Xua đi hình ảnh kỳ dị trong đầu, hắn mở miệng: “Cậu có số điện thoại Dụ Văn Châu không?”

“Không có. Vì sao tui phải có, tui với cậu ta không thân.”

Câu trả lời thật quen thuộc.

Diệp Tu tiếp tục cạn lời, “... Hai người đúng là đồng đội trời sinh.”

“Cái gì?” Trương Giai Lạc ngơ ngác, “Còn nữa, sao anh vẫn chưa giải thích, di động Đại Tôn sao lại ở chỗ anh?”

“Chậc, loại chuyện cơ mật của chiến đội này cậu có thể hỏi sao?”

“Vậy anh tìm Dụ Văn Châu làm gì? Chuyện này chắc có thể hỏi phải không?”

“Đây cũng là chuyện cơ mật của chiến đội.”

“Tui có số của Hoàng Thiếu Thiên với Vu Phong.”

“Nhanh nói!”

“Dùng chuyện cơ mật của chiến đội để đổi.”

“Điện thoại của Lão Tôn ở chỗ tui bởi vì cậu ta đem điện thoại cho tui mượn. Được rồi, đưa số điện thoại của Vu Phong cho tui.”

“Đậu, ông đây không phải hỏi cái này!” Trương Giai Lạc phát điên, “Là chuyện cơ mật của chiến đội cơ! Nói cho tui, tui cho anh số của Hoàng Thiếu Thiên.”

“Không cần!”

“...”

“Được rồi, không quấy rầy cậu tập thể dục buổi sáng nữa, ha ha. Cậu nói xem, cậu từ bỏ đãi ngộ tốt, quản lý dễ chịu, mỗi ngày ngủ thẳng đến chín giờ ở Hưng Hân, nhất định phải chạy tới Bá Đồ, mỗi ngày đối mặt với Lão Hàn có gương mặt tội phạm kia, còn phải chịu đựng Trương Tân Kiệt, người có bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế, cậu có âm mưu gì. Đương nhiên, có khả năng cậu là kẻ có máu M. Anh chưa từng đánh giá kỹ.” Diệp Tu cũng không chờ Trương Giai Lạc phản bác, “Nhắn số điện thoại của Vu Phong cho anh.” Sau đó nhanh chóng gọn ghẽ cúp máy.

Tốc độ tay của tuyển thủ chuyên nghiệp nhanh như điện xẹt. Nửa phút sau, tin nhắn của Trương Giai Lạc đến, kèm theo số điện thoại của Vu Phong là một đống lời sỉ vả nhân cách xấu xa của Diệp Tu. Diệp Tu làm như không thấy, chỉ nhìn vào dãy số mới được gửi, gọi điện thoại đánh thức Vu Phong. May sao hai người bọn họ ra mắt cách nhau đến mấy năm, cũng không tính là quá thân, Diệp Tu ở trước mặt hậu bối cũng biết ngại, không để lộ ra bản chất không biết xấu hổ kia.

Trò chuyện rất nhanh kết thúc, Vu Phong liếc nhìn đồng hồ báo thức, tính toán thời gian vẫn còn có thể ngủ thêm một lát.

Bảy giờ bảy phút.

Tiếng chuông vang lên không ngừng khiến Dụ Văn Châu tỉnh giấc.

Liếc nhìn số điện thoại hiển thị, một dãy số xa lạ.

Trong lòng cậu đột nhiên xuất hiện dự cảm không lành.

“Alo?”

“Ây.”

“Ai vậy?”

“Tui.”

Dự cảm không lành.

Trở thành sự thật.

“Diệp Tu tiền bối, chào buổi sáng.”

“Ờm, chào buổi sáng. Rời giường chưa? Tui tìm cậu có việc.”

“Chưa. Tui còn đang ngủ.”

“Cậu không phải đã thức rồi ah?”

“Bị anh đánh thức.”

“Tóm lại là tỉnh rồi.”

“Tui vẫn còn ở trên giường.”

“Chậc chậc, quá thoải mái. Tui dậy rồi mà sao cậu vẫn còn ở trên giường.”

Diệp Tu lúc nói câu này hơi nhướng mắt, từ trên lầu đi xuống gật đầu với An Văn Dật, xem như chào hỏi. An Văn Dật đẩy mắt kính, cũng gật đầu hỏi thăm, ở sau lưng Diệp Tu tìm một chỗ yên tĩnh để ngồi xuống.

Đầu dây bên kia, Dụ Văn Châu trầm mặc mất nửa ngày, “Diệp Tu tiền bối, câu anh vừa nói có nghĩa khác.”

“Có sao?”

“Có.”

Dậy (起来)ở đây ngoài nghĩa “thức dậy” còn có nghĩa là “chào cờ” ở các bạn nam ợ.

“Là tùy tiện thôi.” Diệp Tu ra hiệu không cần để ý, “Nói chung là thức dậy đi, đối thủ của chúng ta lần này rất kỳ quái, cần sự giúp đỡ của cậu.”

“Đối thủ của chúng ta?”

“Đúng thế.” Diệp Tu đàng hoàng mà nói, “Nếu như cậu không phân tích giúp bọn tui, bọn tui lần này có khả năng sẽ thua, bọn họ sẽ gia nhập Liên Minh chuyên nghiệp, thành đối thủ của các cậu.”

“Nếu tui giúp các anh phân tích, các anh thắng, đối thủ của tui chính là cách anh, tui không phải là đi làm việc ngu ngốc ah?

Diệp Tu ở bên này vẫn chưa trả lời, An Văn Dật ở một bên nghe, rốt cuộc không nhịn được.

“Đội trưởng, Dụ đội.” Mục sư trẻ tuổi hít một hơi thật sâu, “Em nhất định phải nhắc nhở các anh, đoạn đối thoại vừa rồi của các anh đã xem nhẹ Gia Thế. Mà trên thực tế, Gia Thế mới là chiến đội có khả năng cao nhất đoạt quán quân Vòng Khiêu Chiến lần này.

Cậu thoáng dừng lại, dường như bảo đảm Dụ Văn Châu ở đầu bên kia cũng có thể nghe thấy giọng nói của mình, “ - - xác suất đạt quán quân, đại khái, lớn hơn so với Hưng Hân chúng ta, tới 80%”.

Im lặng như chết.

Cuối cùng, Diệp Tu ho khan một tiếng, hướng An Văn Dật vung tay lên, “Khụ khụ, không cần để ý mấy chi tiết vụn vặt. Về vấn đề kia, Dụ Văn Châu ah, dù thế nào hiện tại cậu cũng không ngủ thêm được bao lâu, dậy giúp đỡ đi. Chỉ cần động một ngón tay là đủ.”

“Tui còn có thể ngủ hơn một giờ.”

“Ngủ nhiều như vậy làm gì?”

“Lam Vũ bọn tui huấn luyện tới khuya, hơn nữa hôm qua mới thi đấu.”

“Tui ngày hôm qua cũng thi đấu.”

“Còn nửa câu phía trước của tui chưa nói kìa.”

“Không cần để ý mấy chi tiết vụn vặn.” Diệp Tu lấy điếu thuốc trong miệng xuống dập tắt, “Lại nói, hiện tại cậu vẫn còn ngủ được sao?”

“...”

Dụ Văn Châu hít sâu một hơi, “Anh thắng rồi, tui không ngủ nổi.”

Diệp Tu vui sướng nở nụ cười: “Vậy thì mau dậy hỗ trợ, tui gửi đồ vào hộp thư của cậu, không thấy thì kiểm tra thùng rác.”

“...”

Dụ Văn Châu nghe đầu dây bên kia điện thoại báo bận, thở dài lần thứ hai, bắt đầu rời giường mặc quần áo, rửa mặt.

Sau mười phút, cậu ngồi trước máy tính, từ trong hộp thư lôi ra video rồi mở xem.

Chiến đội Tru Tiên, à, không quá quen.

Tài liệu video rất nhiều, nhưng cách đánh lại không chút ấn tượng, có thể nói là không có điểm nhấn. Mặc dù là kiên trì bình tĩnh như Dụ Văn Châu, nhìn cũng cảm nhận được sâu sắc đây là một trận đấu tẻ nhạt, lê thê.

Nhìn lướt qua không gian trống vắng của phòng huấn luyện Lam Vũ, càng thêm nhàm chán.

Dụ Văn Châu lơ đãng mà xem video, cảm thấy mình nên được gọi là gì đây, kết giao không cẩn thận, hay là gặp phải một người bạn tồi?

Có lẽ là cả hai.

Sớm biết thì đã không nên cùng Diệp Tu quen biết ...

Nói cho cùng lúc đầu rốt cuộc thế nào mà cùng người này quen biết?

A, có lẽ là thông qua Thiếu Thiên...

Thiếu Thiên làm thế nào lại quen biết với hắn? Thông qua Ngụy Lão đại sao? Dường như không phải vậy...

...A

Mình đang làm gì vậy?

Thật nhàm chán...

Phát ngốc một hồi, Dụ Văn Châu cuối cùng lấy di động ra, tìm thông tin nhóm, gửi đi tin nhắn chung.

Chỉ chốc lát sau, thành viên chiến đội Lam Vũ đầu bù xù, mặt buồn ngủ xuất hiện ở phòng huấn luyện. Dẫn đầu là Trịnh Hiên, trên người đang mặc áo ngủ, chân đi dép lẹt xẹt, bộ dạng như chết tới nơi, “Đội trưởng, ... Bây giờ là lúc nào ah, sao huấn luyện sớm như vậy...”

Những người khác đồng loạt phụ họa.

Dụ Văn Châu không hề dao động.

“Trạng thái tốt nhất chính là buổi sáng.”

“Nhưng chúng ta bình thường huấn luyện đến khuya, ngày hôm qua còn thi đấu nữa.”

“Tui ngày hôm qua không phải cũng thi đấu sao?”

“Vậy ít nhất để cho bọn tui đi ăn điểm tâm đã!”

“Không sao, tui cũng không ăn đây.”

Một trận gào khóc thảm thiết.

Bình thường, ở tình huống thế này, thích ồn ào nhất là Hoàng Thiếu Thiên, không biết có phải tối qua thức khuya hay làm sao, giờ phút này mệt mỏi muốn chết, ngồi co quắp bên cạnh Lư Hãn Văn, thoi thóp thở, “Đội trưởng, tui muốn ngủ...”

“Ngủ?” Dụ Văn Châu mỉm cười, “Tui dậy rồi, các cậu ngủ cái gì?”

END.


Góc lảm nhảm của Mun: Chỉ muốn nói là, mới sáng sớm Diệp Tu đã đi tạo nghiệp khắp nơi. Cứ tích nghiệp thế này thì khi nào mới trả hết hở Diệp thần?
Đối với thành viên chiến đội Lam Vũ: Thấy cũng tội, mà thôi cũng kệ.
 

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#2
Làm sao có thể thả một cái like cho bản edit, 1 cái cho truyện, 1 cái like cho lời của editor, và 1 cái cho chuyên gia gây sóng gió Diệp Tu bây giờ? Thật là rất rất hài hước, mấy đoạn hội thoại thể hiện rõ cái tâm trạng bất đắc dĩ của mọi người khi đối mặt Diệp Tu!!!
 

Bánh bao hâm hấp

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
248
Số lượt thích
624
Location
Ở đâu còn lâu mới nói
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Trừ Lưu Hạo
#3
Làm sao có thể thả một cái like cho bản edit, 1 cái cho truyện, 1 cái like cho lời của editor, và 1 cái cho chuyên gia gây sóng gió Diệp Tu bây giờ? Thật là rất rất hài hước, mấy đoạn hội thoại thể hiện rõ cái tâm trạng bất đắc dĩ của mọi người khi đối mặt Diệp Tu!!!
Cảm ơn Ging và mọi người đã ủng hộ. Mun sẽ cố gắng nhiều hơn để được như mọi người. T _T
 

congato

Farm exp kiếm sống
Bình luận
28
Số lượt thích
155
Location
Hà Nội
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu! Dụ Văn Châu! Dụ Văn Châu!
#4
Phương châm của Dụ đội là ta chết phải kéo cả bọn chết cùng. Đúng là tâm bẩn.
Sáng sớm lão Diệp đã đi tạo nghiệt, cầu giời chị chủ tịch thu thuốc của lão
 
Last edited:

Thưởng Nguyệt

Nghe tiếng hoa nở ngắm trăng tàn
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
81
Số lượt thích
756
Fan não tàn của
Diệp Tu đại thần, Trương Giai Lạc đại thần
#5
Ừm, theo Toàn Chức học hỏi cách phun lời rác rưởi là một quyết định quá đúng đắn.
 

chiory

Farm exp kiếm sống
Bình luận
54
Số lượt thích
183
#6
“Nói chung là thức dậy đi, đối thủ của chúng ta lần này rất kỳ quái, cần sự giúp đỡ của cậu.”
“Đối thủ của chúng ta?”
“Đúng thế.” Diệp Tu đàng hoàng mà nói, “Nếu như cậu không phân tích giúp bọn tui, bọn tui lần này có khả năng sẽ thua, bọn họ sẽ gia nhập Liên Minh chuyên nghiệp, thành đối thủ của các cậu.”
"Đối thủ của chúng ta" mặt anh lại tăng thêm 1 cm nữa rồi Diệp lão = ))))

Bình thường, ở tình huống thế này, thích ồn ào nhất là Hoàng Thiếu Thiên, không biết có phải tối qua thức khuya hay làm sao, giờ phút này mệt mỏi muốn chết, ngồi co quắp bên cạnh Lư Hãn Văn, thoi thóp thở, “Đội trưởng, tui muốn ngủ...”
“Ngủ?” Dụ Văn Châu mỉm cười, “Tui dậy rồi, các cậu ngủ cái gì?”
Tâm bẩn, quả nhiên là lũ tâm bẩn = )))
Dụ đội bị lão Diệp dạy hư rồi = ))
 

Bình luận bằng Facebook