- Bình luận
- 473
- Số lượt thích
- 2,954
- Team
- Khác
- Fan não tàn của
- Tô Mộc Thu
[LongFic TCCT] Ai lấy thẻ tài khoản của tui? (1)
Pairing: Tu Tán
Author: heqishengcai148@lofter (fic gốc)
Translator: QT + Google dịch + ilovetranslation@com + youdao@com
Editor: Trang Hoàng
Tình trạng: Đã xong
Pairing: Tu Tán
Author: heqishengcai148@lofter (fic gốc)
Translator: QT + Google dịch + ilovetranslation@com + youdao@com
Editor: Trang Hoàng
Tình trạng: Đã xong
Do mình hoàn toàn không biết tiếng Trung nên chỉ đảm bảo được 70-80% độ chính xác.
Bản dịch cũng chưa được sự đồng ý của tác giả.
* Trong fic này, Tô Mộc Thu vẫn còn sống và gia nhập Gia Thế cùng Diệp Tu. Bối cảnh là mùa 1.
00/ Khởi đầu của mọi việc
Chuyện phát sinh rất kỳ lạ.
Đêm qua là tiệc mừng Gia Thế giành quán quân, một đám thanh niên theo chân Đào Hiên rượu chè be bét tới tận nửa đêm. Nếu thế thôi thì vẫn chưa là gì, lúc tiệm đóng cửa, các giai chân nam đá chân chiêu về đến quán net Gia Thế rồi, thấy có vài két bia trước cửa, lại bắt đầu anh mời chú một cốc chú mời anh một chai thẳng tới tận bình minh.
Diệp Tu vốn đã gục ngay từ vòng đầu tiên, cả đoạn đường đều là Tô Mộc Thu vác về. Về đến Gia Thế, Tô Mộc Thu lập tức quẳng hắn vô một phòng trên tầng hai rồi xắn tay áo góp một chân vào bãi chiến trường bên dưới.
Kết quả, sáng sau Diệp Tu tỉnh dậy, lục túi áo, phát hiện không thấy thẻ tài khoản của mình đâu.
01/Trường hợp của Diệp Tu
Nói cách khác, không thấy Nhất Diệp Chi Thu – trụ cột của Gia Thế – đâu.
Toàn bộ Gia Thế, từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài từ dưới lên trên từ ngoài vào trong, dù đang tỉnh hay đang say, cũng đều khoác lên vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, ngồi thành một vòng tròn, xung quanh vẫn còn mùi rượu thoang thoảng bay.
“Việc này hết sức nghiêm trọng!”
Đào Hiên ngồi chính giữa, đưa mắt nhìn quần chúng xung quanh một vòng. “Thẻ tài khoản mang trên người, sao tự dưng lại không thấy?”
Trả lời gã chỉ có những khuôn mặt vẫn đang phê như con tê tê.
Ngô Tuyết Phong tửu lượng tốt, trên bàn rượu đã luyện thành công Thái cực quyền, giờ thành ra là người tỉnh táo nhất bọn. Anh xoa xoa sống mũi, nói với Diệp Tu. “Trước cứ thử nhớ lại đêm qua đã làm gì xem? Chắc không đến mức làm rơi chứ?”
Diệp Tu sau khi quăng bom xuống đầu Gia Thế xong liền ngồi đờ đẫn một góc, giờ nghe thấy Ngô Tuyết Phong nhắc tới mình mới lấy lại chút tinh thần.
“Không đâu. Đêm qua tui dậy chơi game, thẻ vẫn còn mà.”
“Chú mày hôm qua không phải ngủ thẳng cẳng tới sáng sao?” Quần chúng hãi hùng.
“Hình như giữa đêm có đi vệ sinh…”
Diệp Tu có vẻ đã tỉnh táo hơn một chút, đỡ trán nói. “À, nhớ ra rồi. Đêm qua đi vệ sinh có đi ngang qua phòng khách chỗ tầng hai bên kia, thấy trong đó còn sáng đèn. Xong đi vào thấy có một máy đang bật, trên hiện màn hình đăng nhập của Vinh Quang nên tui tiện tay nhét thẻ vô chơi chút.”
Quần chúng tự động tưởng tượng lại cảnh đó, thấy thiệt kinh cmn dị. Hơn nửa đêm, phòng máy không có ai, chỉ có một máy đang mở, thế mà phản ứng đầu tiên của thằng này lại là tiện tay online.
“Chú đăng nhập làm chi?”
“Quên mất rồi, lúc đó không tỉnh táo lắm.” Diệp Tu nghĩ ngợi một lúc. “Chắc là xem thử xem có Boss nào đổi mới không.”
“…”
Má ôi, thanh niên nghiêm túc mười tốt cần được biểu dương của Vinh Quang là đây chứ đâu.
“Liệu có phải sau đó cậu không rút thẻ, để quên thẻ trong đầu đọc không?” Ngô Tuyết Phong nói.
Diệp Tu lắc đầu. “Sáng sớm tui có qua kiểm lại, trong đầu đọc đúng là có thẻ.”
Đội viên Gia Thế nghe giọng điệu này, tự động hiểu chuyện còn xa lắm mới xong.
“Nhưng không phải thẻ của tui.” Sắc mặt Diệp Tu mười phần nghiêm túc. “Tui có đăng nhập thử, là pháp sư chiến đấu ở khu Ba…”
“…thuộc công hội Mưu Đồ Bá Đạo.”
Một câu này không khác gì sét đánh trời quang! Không khí trong tiệm net lập tức thay đổi, các loại ngôn từ chợ búa, đầu đường xó bếp, cần được cen-sọt bay lung tung loạn xạ, thậm chí đã có thằng đưa tay lần lần mấy chai bia đang nằm lăn lóc xung quanh.
“Mẹ nó, không ngờ trong chúng ta lại có phản đồ của Bá Đồ!”
“Là thằng nào?! Mau thành thật khai báo, nể tình huynh đệ bao lâu nay, tao chỉ đánh chết mày ba phần tư thôi!”
“Lộn cái bàn! Bá Đồ đã cài xì-pai vào Gia Thế rồi ư!”
Giữa bao nhiêu hỗn loạn, thẻ tài khoản khu ba vẫn nằm cô đơn không ai (dám) nhận trên bàn.
Chỉ một tấm thẻ nho nhỏ mà tình nghĩa huynh đệ gây dựng từ bao trận chém giết trong game giờ đây đổ nát hết thảy. Tao nhìn mày, mày trừng lại tao, mắt ai cũng săm soi như thể muốn tìm hai chữ “gian tế” trên mặt thằng đối diện.
“A!”
Đột nhiên có người như nhớ ra gì đó, bật dậy kêu lên. Tim phổi của mấy người xung quanh cũng đồng loại nhảy lên thình thịch.
“Tao…”
Người nọ lung búng hoài không nói được câu nào, ánh mắt cứ như có như không dừng lại trên người một người. Tất cả nhìn theo, lập tức sững sờ.
“Chém gió hả mậy?”
“Mày cố ý vu oan giá họa cho anh em phải không? Có khi chính mày mới là đứa phản bội!”
Người vừa đứng dậy kia mặt đầy đau khổ. “Đến tao còn không tin nữa nè, có khi nào là hiểu lầm không?”
“Nhưng!” Hắn bỗng nhiên đổi giọng, hết sức oai phong lẫm liệt mà quay sang Đào Hiên, người từ nãy đến giờ chưa thở ra câu gì. “Đêm qua anh Đào uống được một nửa rồi kêu đi toa-lét, tao đi theo ảnh ra cửa định lấy thêm mấy chai vào, cuối cùng lại nhìn thấy ảnh đi lên tầng hai.”
“Lúc đó không để ý, giờ mới nhớ ra. Vậy nên anh Đào, sao anh nói đi toa-lét mà lại lên tầng hai?”
Giữa bao ánh mắt xung quanh, Đào Hiên dần tái mặt, mắt lại không rời tấm thẻ tài khoản đang nằm trên bàn, mãi vẫn không nói gì.
“Tiện nói, sáng nay tui đăng nhập, thấy có người trong danh sách bạn tốt của chủ acc này nhắn rằng đã kiếm được trang bị cam mong muốn rồi.” Diệp Tu đột nhiên nói.
Hắn vừa nói vừa cầm một điếu thuốc lên hút. “Chẳng biết nếu chủ acc mãi không đăng nhập, trang bị kia liệu có bị bán cho người khác không nhở?”
Sắc mặt Đào Hiên đột nhiên biến hóa khôn lường, ngòi bút bình thường không thể nào lột tả được.
Trong sự lặng yên đến mức có thể nghe được tiếng ruồi bay, gã hít sâu một cái, duỗi tay cầm lấy cái thẻ tài khoản.
“Là của anh.” Đào Hiên cắn răng nói.
-T.B.C-
Last edited: