Ongoing [PJ Song Diệp 2021] [Song Diệp] Diệp Thu Diệp Tu

Phi Tuyết

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
230
Số lượt thích
1,602
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow
#1
DIỆP THU DIỆP TU

Tác giả: Mộc Tử Ngư

Edit: Phi Tuyết

Thể loại: Diễn sinh, hiện đại, võng du, không cp, HE

Nhân vật chính: Diệp Tu, Diệp Thu

Phối hợp diễn: Tô Mộc Thu, Tô Mộc Tranh, quần chúng Toàn Chức Cao Thủ

Tình trạng bản gốc: Hoàn

Tình trạng bản edit: Ta bơi ~


Lưu ý:

1. Bản edit phi thương mại, chưa được sự đồng ý của tác giả, yêu cầu không mang bản edit này ra ngoài khi chưa có sự đồng ý của editor.

2. Ta không biết tiếng Trung, dựa hoàn toàn vào QT ca ca nên độ chính xác chỉ khoảng 50% – 60%. Nhận sự góp ý chân thành, nhưng không hoan nghênh đả kích ác ý.

MỤC LỤC

Chương 1 + Chương 2

Chương 3 + Chương 4

Chương 5 + Chương 6

Chương 7 + Chương 8

...
 
Last edited:

Phi Tuyết

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
230
Số lượt thích
1,602
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow
#2
Chương 1: Thai song sinh


“Tỷ lệ sinh song thai là một trên chín mươi, nói cách khác chỉ cần rơi vào một trong tám mươi chín phần còn lại, chúng ta sẽ không phải là anh em! Xác suất để có thể làm anh em song sinh nhỏ như vậy, cho nên Diệp Tu nhất định phải đối tốt với em, biết chưa?” Tiểu Diệp Thu ngồi trên ghế, đôi chân ngắn ngủn không chạm đến sàn nhà, một trước một sau lắc lư.


“Đương nhiên anh sẽ đối xử tốt với Thu Thu!” Mẹ Diệp mỉm cười chạm nhẹ lên chiếc mũi nhỏ xinh của tiểu Diệp Thu.


Tiểu Diệp Tu nghe tiểu Diệp Thu nói đến rung đùi đắc ý thì ngoáy ngoáy lỗ tai, nhìn cà rốt ở trên bàn rồi cầm đũa gắp một miếng thả vào bát cơm của người kia.


“Tất nhiên là anh sẽ tốt với em rồi!”


Tiểu Diệp Thu ngẩn người, nhìn miếng cà rốt bé tí màu da cam trong bát mà nhóc vô cùng ghét, nhóc đẩy cái bát ra xa, không vui nói: “Con không muốn ăn cà rốt!”

Thấy tiểu Diệp Thu tùy hứng như vậy, mẹ Diệp nghiêm khắc: “Không được kén ăn, ăn cà rốt tốt cho mắt. Đây là anh gắp cho con, vừa lúc nãy còn nói muốn anh đối xử tốt với con, bây giờ lại làm mình làm mẩy, xấu hổ quá đi!”


Tiểu Diệp Thu nghĩ lại hành động vừa rồi của tiểu Diệp Tu, dựa trên nguyên tắc đã chết là phải chết chùm, vì thế lập tức gắp một miếng vào bát anh trai. “Vậy anh cũng phải ăn!”


Tiểu Diệp Tu không thèm quan tâm trò cỏn con này của tiểu Diệp Thu, há miệng ăn luôn. Thậm chí cậu còn gắp thêm một miếng cà rốt nữa, ăn ngon lành, tựa như đang nói tui thích ăn cà rốt nhất.


Tiểu Diệp Thu cầm đũa nhìn hành động của tiểu Diệp Tu, sợ ngây người.


Tại sao trên thế giới này lại có người thích ăn cà rốt chứ?!


Không đúng…


Tại sao trên thế giới này người có nửa bộ gen gần như giống mình hoàn toàn lại thích ăn cà rốt chứ?!


Rốt cuộc đó có phải anh của mình không?!


“Oa a a….” Rốt cuộc không nhịn được, tiểu Diệp Thu bẹp miệng, ném đũa xuống rồi bắt đầu gào khóc.


Tiểu Diệp Tu nghe ma âm của tiểu Diệp Thu xuyên lủng lỗ tai, đột nhiên cảm thấy loại âm thanh này quả thực xứng với em trai nhà mình. Tiểu Diệp Tu xúc cơm, muốn áp đi mùi vị trong miệng, vừa xúc vừa nhai cơm rào rạo.


Phì phì, má ơi, cà rốt đúng là quá khó ăn!

Chương 2: Em trai ngu ngốc


Diệp Tu cùng Diệp Thu là thai song sinh, ngoại hình cũng giống nhau y hệt.


Diệp Tu cùng Diệp Thu là thai song sinh, nhưng từ ông nội, bà nội cho đến cô bảo mẫu đều có thể phân biệt được bọn họ. Không phải là do bọn họ không giống nhau, ngược lại, hai người giống nhau như hai giọt nước. Những người lần đầu tiên nhìn thấy bọn họ đều không thể phân biệt được. Ngay cả mẹ của hai đứa trẻ, nếu hai đứa không mở miệng nói chuyện cũng không dám chắc ai là ai.


Cơ mà chỉ cần mở miệng, bọn họ sẽ đập nát hoàn toàn cảm giác thần bí của cặp song sinh.


Hai cậu bé đều trắng nõn đáng yêu, lại thông minh lanh lợi. Muốn dùng kẹo dụ dỗ hai nhóc là chuyện không thể, ít nhất phải đổi thành Iphone8 thì may ra.


Nhưng mà cách thể hiện sự thông minh của hai đứa cũng không giống nhau.


Anh trai láu cá hơn, mỗi lần gây ra rắc rối đều dùng vẻ mặt vô tội nhìn người lớn khiến người ta có cảm giác là mình đang trách nhầm cậu nhóc. Mà em trai mỗi lần làm sai thì đều xoắn xuýt không biết làm sao, cho dù nói dối thì cũng ngay lập tức lộ tẩy.


Mỗi lần Diệp Tu làm cho “em trai ngu ngốc” thông minh bị thông minh hại, nhóc không chú ý đến chính mình kiểu gì cũng bị liên lụy. Nhưng khi tuổi dần tăng lên, Diệp Tu sẽ không để mình chịu thiệt, còn Diệp Thu thì vẫn cứ bị Diệp Tu chọc ghẹo như thường.
 
Last edited:

cây cỏ

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
174
Số lượt thích
786
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
tay tàn tay tàn tay tàn ^_^
#3
Phì phì, má ơi, cà rốt đúng là quá khó ăn!
DNA mà

bé Thu Thu vẫn cứ ngây thơ như ngày nào
nhỏ đã bị ăn hiếp như vậy hèn gì lớn lên.... haiz!
 

Phi Tuyết

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
230
Số lượt thích
1,602
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow
#4
Chương 3: Bí mật


Khi bắt đầu lên tiểu học, Diệp Tu và Diệp Thu đã không còn ngủ cùng nhau nữa. Hai người ở hai gian phòng rộng rãi, thoáng mát trên tầng hai. Ở giữa hai phòng có một cánh cửa không khóa. Cho dù tách phòng, mẹ Diệp cũng không muốn hai bảo bối nhà mình trở nên xa cách.


Nhưng từ khi có bạn mới, Diệp Thu cực kì thích cùng họ chơi đùa. Nhất là sau khi trở thành người giỏi nhất các trận đấu bóng rổ, tiểu Diệp Thu chỉ ước có thể dính lấy quả bóng, coi quả bóng không khác gì người yêu. Quan trọng hơn là lúc chơi với bạn đồng trang lứa, Diệp Thu được thể nghiệm cảm giác vui vẻ khi dùng trí thông minh đè ép đối thủ, không còn bị anh trai trêu chọc mọi lúc mọi nơi nữa.


Mà anh trai Diệp Tu từ nhỏ vẫn cùng em trai như hình với bóng, giờ phút này cũng tìm được niềm vui mới, bắt đầu phong cách “u buồn thần bí”, cả ngày ngồi trong phòng không thèm ra ngoài. Máy tính là vợ cả, giường chăn là vợ lẽ, nhưng mà vợ cả trước mặt vợ lẽ còn phải nhường đường đây này.


Từ khi sinh ra đến giờ hai anh em chưa từng tách rời nhau, thế nhưng cũng giống như bức tường ngăn cách hai căn phòng, cả hai bắt đầu có những bí mật cho riêng mình.



Một người ở bên này tường, một người ở bên kia tường.


Chương 4: Bỏ nhà ra đi


Đầu tiên, người có ý định bỏ nhà ra đi không phải là Diệp Tu láu cá, mà là cục cưng ngoan ngoãn Diệp Thu.


Được rồi, người có suy nghĩ bỏ nhà đi như vậy không thể nào là cục cưng ngoan ngoãn.


Thần tượng của Diệp Thu Edward Michael Grylls, còn được gọi là Bear Grylls - người đàn ông đứng đầu chuỗi thức ăn.


Tuy rằng cậu không có sổ tay sinh tồn mạnh mẽ giống Bear Grylls, nhưng cậu có thể học ông xách túi đi mạo hiểm một phen.


Khi cả nhà cùng nhau đi leo núi, Diệp Thu khóc lóc om sòm xin tiền tiêu vặt hai tháng tới để mua một cái ba lô cực ngầu. Cho dù sau đó không mua nữa, nhưng là một người làm gì cũng có kế hoạch, làm sao cậu có thể để người khác dễ dàng nhìn ra sơ hở?


Thời gian sau đó, Diệp Thu như tìm được lí tưởng cuộc sống. Cậu tích cóp từng chút một giống như chú sóc chăm chỉ tích cóp lương thực. Mặc dù không mua được dao quân sự, xẻng quân dụng,... nhưng một số dụng cụ đa năng như bản đồ, kim chỉ nam, sạc điện vẫn phải có. Cậu còn nhanh trí mua cả điện thoại dự trữ.


Kết quả là chuẩn bị đầy đủ như thế nhưng đều bị thằng anh khốn nạn Diệp Tu cuỗm mất!


Nhân lúc không ai để ý, Diệp Tu cầm lấy hành lí của Diệp Thu cùng thẻ tài khoản Vinh Quang, bước lên hành trình “nói đi là đi” của mình.


Đến tối, mọi người mới phát hiện ra Diệp Tu thực sự biến mất chứ không phải đang ở trong phòng chơi game như mọi khi. Diệp Thu kinh ngạc nhận ra hành lí của mình đã không cánh mà bay, ngay cả tiền tiêu vặt cất dưới gối cũng bị Diệp Tu mang theo luôn.


“Túi của tui!” Một tiếng hét thảm vang vọng nhà họ Diệp.


Biết được việc con thứ bày ra kế hoạch rời nhà trốn đi từ lâu, cuối cùng lại lời cho con lớn, cha Diệp tức đến nỗi chỉ muốn treo hai thằng con quý tử lên đánh, mẹ Diệp thì sốt ruột rơi nước mắt.


Sau đó… Không có sau đó nữa! Từ đó về sau, Diệp Thu chỉ có thể đưa đôi mắt trông ngóng ra khỏi xe ô tô, hát vang “Ta không có tự do, mất tự do, nước mắt đau đớn chảy dài…” Cậu đi đâu cũng được xe riêng đưa đón, điện thoại thì được cài đặt định vị GPS…


Diệp Tu khốn kiếp!


Trả lại em tiền tiêu vặt đây! Tiền tiêu vặt cả năm của em a a a!!!
 

Phi Tuyết

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
230
Số lượt thích
1,602
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow
#5
Chương 5: Năm trăm hai mươi vòng bảy ngày

Có vẻ như cha Diệp mẹ Diệp đã tìm được Diệp Tu, nói cách khác, làm gì có cha mẹ nào đánh mất con còn có thể bình tĩnh như vậy, chỉ hạn chế trái tim khao khát tự do như con chim muốn sổ lồng (bỏ nhà ra đi) của con thứ? Nhưng họ không nói cho Diệp Thu biết vì sao tên anh trai khốn nạn kia còn chưa chịu về.

Bảy ngày đầu tiên, ngồi trong phòng học, cục cưng ngoan ngoãn Diệp Thu thầm nghĩ, nếu cái tên Diệp Tu kia trở về nhìn thấy nhiều bài tập chưa làm như vậy, cậu nhất định sẽ không cho hắn mượn chép.

Nhưng mà Diệp Thu không biết, cha Diệp không đăng kí cho Diệp Tu đi học tiếp.

Ở vòng bảy ngày thứ tư, Diệp Thu bắt đầu lo lắng Diệp Tu lúc đi mang theo bao nhiêu tiền, giờ còn đủ tiền để tiêu hay không? Có bị bọn buôn người bắt đi đến vùng hẻo lánh không? Nếu biết trước thế này cậu đã không nhắc đến việc bỏ nhà đi trước mặt Diệp Tu. Nghe những tin tức đáng sợ trên ti vi, mọi tức giận trong lòng đều biến thành lo lắng.

“... Anh trai khốn kiếp, tại sao một cuộc điện thoại cũng không thèm gọi về?”

Nhưng mà Diệp Thu không biết, Diệp Tu không hề phát hiện ra điện thoại mà cậu giấu kín trong túi hành lí.

Tại vòng bảy ngày thứ mười hai, thiếu niên mười bốn tuổi càng ngày càng gầy, càng ngày càng khép mình. Mẹ Diệp rất lo lắng, ngày nào bà cũng nấu rất nhiều đồ bổ cho Diệp Thu, thế nhưng không thấy cậu béo lên, mà mấy con thú cưng trong nhà thì tăng cân nhanh chóng.

“Không sao đâu, mẹ!” Diệp Thu cười nói. “Không phải con vẫn đang lớn đấy sao?”

Cha Diệp yên lặng uống canh, khi mẹ Diệp đi vào trong bếp, ông đột nhiên nói với Diệp Thu đang đi lên cầu thang. “Đợi đến lúc nó muốn về thì sẽ trở về thôi, đừng nghĩ nhiều, không phải lỗi của con.”

Diệp Thu muốn khóc, nhưng lại cảm thấy khóc vì tên khốn Diệp Tu thì đúng là không đáng, vì thế cố nén cảm xúc. “Ai nghĩ đến hắn? Giờ ăn gà được ăn hai chân, ăn cá được ăn hai mặt, con vui còn không hết!”

Nhưng mà Diệp Thu không ngờ Diệp Tu có thể đi lâu đến mức hết năm trăm hai mươi vòng bảy ngày.

Cậu không ngờ giữa Diệp Thu, Diệp Tu và Vinh Quang, cậu lại thành người thứ ba.

Thai song sinh cái quỷ gì chứ?

Chương 6: Muội khống cùng đệ khống

“Hắt xì!” Diệp Tu đang thao tác chiến đấu đột nhiên ngứa mũi hắt xì một cái, động tác tay cũng dừng một chút, làm cho Kiếm khách có cơ hội đột phá vòng vây.

Cũng may đồng đội của Diệp Tu là nguyên tố pháp sư đúng lúc đuổi tới, dùng tên băng đâm xuyên qua thân thể Kiếm khách.

Tô Mộc Thu nhìn khuôn mặt hồng hào của Diệp Tu, không thấy có biểu hiện đau ốm gì. “Bị cảm?”

“Chắc chắn là có người đang nhớ anh đây!” Diệp Tu cắn cây kẹo mút trong miệng, chém đinh chặt sắt nói.

“Cậu á?” Tô Mộc Thu nhìn Diệp Tu một lượt từ cao đến thấp, vẫn không tìm thấy hạn cuối của tên này ở chỗ nào. Thế mà lần đầu tiên gặp mặt anh lại thấy cậu ta ngoan ngoãn, lanh lợi, quả nhiên là ảo giác.

Diệp Tu tỏ vẻ chỉ cần hắn cos bộ dáng vô tội, thuần khiết của em trai, không gì là không hold được, huống hồ người cơ trí như hắn làm sao mà không nhìn ra bản chất loli khống của Tô Mộc Thu
chứ.

“Tôi thấy có khi là em trai cậu ở nhà đang nguyền rủa cậu đấy. Chưa từng thấy ai bỏ nhà ra đi còn cuỗm luôn tiền tiêu vặt của em mình!”

“Không có đâu, em tôi hơi bị ngoan.” Diệp Tu vừa hắt xì vừa ngậm kẹo, bày ra bộ mặt tự hào về em trai trông rất ngu.

“Ngoan bằng Mộc Tranh sao?” Tên muội khống như Tô Mộc Thu hơi mất hứng.

“Bằng nhau bằng nhau.” Diệp Tu khiêm tốn đáp.

“Cho nên mới nói có một thằng anh trai như cậu đúng là xui xẻo ba đời của cậu ta.” Tô Mộc Thu thở dài, trả đơn đặt hàng tỷ lệ thắng đấu trường 85%, lại có tiền ăn nửa tháng.

“Đừng nói thế, nếu không phải trong tên của cậu có một chữ “Thu”, chưa chắc anh đây đã đi theo cậu đâu.” Diệp Tu lạch cạch gõ bàn phím, lơ đãng nói.

“Vậy à? Thế ai là người trưng ra vẻ mặt cầu bao nuôi ngồi xổm trước cửa tiệm net không đi?” Tô Mộc Thu cạn lời nhìn tên vô lại ở nhà mình ăn tạm uống nhờ dùng chung máy tính. “Có giỏi thì cậu trả tiền nước tiền điện tiền gas đi!”

“Ấy đừng như thế mà Thu ca, làm người đừng tàn nhẫn quá!”
 
Last edited:

Phi Tuyết

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
230
Số lượt thích
1,602
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow
#6
Chương 7: Tay tàn

Có một khoảng thời gian, Diệp Thu không thích soi gương một tí nào cả.

Đến tận khi không soi gương sẽ không nhớ ra khuôn mặt của tên anh trai khốn nạn Diệp Tu mới thôi.

Tin tức gần đây nhất về Diệp Tu mà Diệp Thu có được là do một lần đi dạo phố gặp phải bạn cũ thời sơ trung. Cậu bạn mập mạp kia đến giờ còn không phân biệt được Diệp Tu và Diệp Thu. Một kẻ không có hạn cuối, một tên thì ngoan (giả vờ), sao có thể nhầm lẫn vậy?!

“Diệp Tu, khỏe không, lên trung học sao không liên hệ với bọn này nữa?” Cậu bạn mập thân thiết quàng vai bá cổ Diệp Thu: “Đúng rồi, bây giờ ông còn chơi Vinh Quang nữa không? Khu ba vừa mới mở cửa, giải đấu Liên Minh chuyên nghiệp cũng đều có! Ông chưa tham gia thi đấu đúng không, có muốn cùng tui lập chiến đội chơi chơi không?”

“Chơi chơi cái em gái mi, ông đây là Diệp Thu!”

Sau đó, bằng những thủ đoạn bức cung không một ai biết, cậu bạn mập đành phải kể cho Diệp Thu nghe tất tần tật chuyện tình của đôi cẩu nam nữ Diệp Tu và Vinh Quang.

Sau đó nữa, Diệp Thu cáu điên rồi, vì một trò chơi mà ngay cả em trai cũng không cần?! (đến nhà còn không cần đâu) Diệp Thu xoay người đi mua một chiếc thẻ tài khoản Vinh Quang, về nhà tải trò chơi với dung lượng khổng lồ vào máy tính.

Âm nhạc lúc game over lại vang lên, thanh máu dưới cái tên nữ tính “Thu Thủy Y Nhân” về không, hình ảnh xám xịt trên màn hình đập vào mắt. Cho nên chắc hẳn lúc Thượng đế tạo ra đôi anh em nhà này đã đem hết thiên phú chơi game đổ lên người Diệp Tu. Diệp Thu đại đại, thế hệ thương nghiệp tinh anh tương lai như cậu chấp nhặt với một trò chơi làm gì?

Khổ nỗi Diệp Thu lại là một tên cứng đầu cứng cổ.

Chiến tích lớn nhất của Diệp Thu là qua được Thực Vật Đại Chiến Cương Thi, hơn nữa còn là làm theo hướng dẫn gợi ý.

Vì thế, Diệp Tu không hề hay biết, cậu em trai tay tàn còn hơn cả đội trưởng Lam Vũ tương lai đang giãy dụa hoàn thành từng nhiệm vụ trong Vinh Quang, một lần lại một lần dốc sức cố gắng thăng cấp.

Khoảng cách xa xôi nhất trên thế giới chính là người ở khu một, ta ở khu ba mà không tự biết.

Người là đại thần mãn cấp, ta vẫn còn nghiêng ngả lảo đảo trên con đường tăng level.

Người cùng ta khác xa máy chủ, nói lời yêu (báo thù cũ) khó biết nhường nào.



Chương 8: Mọe nhà mày Diệp Thu!

Diệp Thu rất ít khi bị bệnh, nhưng sau khi trưởng thành thì rất hay hắt xì vào đầu xuân và cuối hạ, thế nhưng lại không có bệnh tật gì. Hiện tượng kì cục này chẳng những khiến Diệp Thu nghi hoặc, còn khiến những người thân của cậu cảm thấy buồn phiền.

Chẳng lẽ là quên uống thuốc? Nhưng bạn học Diệp Thu đâu bị bệnh?

Mẹ Diệp sợ bảo bối bị viêm mũi, còn chủ động đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra nhưng cũng không thu hoạch được gì.

Vấn đề này làm Diệp Thu băn khoăn thật lâu. Tại sao cậu không bị cúm không ho khan mà chỉ hắt xì thôi vậy? Hơn nữa chuyện này đã diễn ra rất nhiều năm rồi! Tại sao khi Diệp Tu còn ở đây, cậu không hề bị dính tật này.

Cho đến tận khi cậu biết thời gian diễn ra vòng bảng và vòng chung kết của Liên minh Vinh Quang.

Cho đến tận khi cậu biết tại nơi cậu không nhìn tới, Diệp Tu đã trở thành chiến pháp đứng đầu của Vinh Quang.

Cho đến tận khi cậu biết Diệp Tu cũng đứng đầu luôn về mặt đùa giỡn vô sỉ không hạn cuối.

Quan trọng nhất là thằng anh khốn nạn kia còn dùng tên của cậuuuuuuu!!!

# cứ mở diễn đàn trò chơi lại thấy topic về “Diệp Thu” đại thần chạy dọc tầm mắt #

# Diệp Thu đại thần của tui sao có thể điên cuồng như thế bá đạo như thế ngầu lòi như thế lóa mắt như thế #

# Nhất Diệp Tri Thu, có gan cướp boss, có gan mở cửa!!! #

Còn có…

# Mọe nhà mày Diệp Thu #

# Mày dám cướp boss mà không dám ra đây PK à #

Diệp Thu cảm thấy mình thật sự phải cân nhắc kĩ, rốt cuộc là muốn đổi tên hay là muốn tuyệt giao với ông anh đáng ghét kia!
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook