Hoàn [Pj Song Diệp 22.2019] [Tán Tu Tranh Đào] Nhớ một lần cãi nhau

Bế Các Miên

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
88
Số lượt thích
591
Location
Đài Loan
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#1
[Tán Tu Tranh Đào] Nhớ một lần cãi nhau

Author: Thịt Đông Pha
Editor: Tô Mộc Hân
Beta-er: Tô Mộc Tu
Bản gốc: 5.7k chữ
Tag: hướng nguyên, trước khi Gia Thế thành lập, ấm áp, hài hước
Review:
"Nhưng trên đường lớn thênh thang chẳng có gì cản trở, hắn không còn tìm thấy một nơi để ẩn nấp dưới vòm trời rộng lớn tối tăm này nữa rồi."
Tô Mộc Thu và Diệp Tu cãi nhau đánh nhau làm hòa, Mộc Tranh và Đào Hiên ngồi ngoài hóng drama
___________

Mới đầu tháng sáu, lửa nóng đã quét qua khắp Hàng Châu.

Đào Hiên tâm như tro tàn, cả ngày rúc trong ổ trên tầng mở điều hoà, nửa màn hình máy tính bên cạnh vẫn đang dừng ở website dự báo thời tiết, dự đoán đến chạng vạng tối sẽ mưa.

Đào Hiên méo tin.

Vài ngày trước bảo sẽ mưa, mưa cái rắm, bây giờ đến một giọt nước cũng không thấy.

Bên còn lại là khung chat QQ đang nhảy thông báo tin nhắn. Đối tác thương nghiệp sau khi suy nghĩ thật lâu, chính thức liên hệ lại, bày tỏ muốn gặp mặt Đào Hiên và chiến đội để bàn bạc trực tiếp.

Đào Hiên méo tin.

Thời tiết này mà bảo hắn đi ra ngoài thì không bằng đi chết cho rồi.

Nhưng chuyện của chiến đội thì không thể qua loa.

Hắn thở dài, vươn tay ra sờ bàn phím, định trả lời lại người ta.

Vừa chạm tay vào, quản lí tiệm net hắn mới thuê ló đầu nhìn vào, lắp bắp: "Đào, Đào ca. . ."

"Sao?"

"Anh mau xuống xem, Diệp Thu,... Diệp Thu đánh nhau với Tô ca."

Đậu móa.

Đào Hiên kinh ngạc.

Diệp Thu và Tô Mộc Thu? Hai tên đó? Đánh nhau? Đúng là chuyện lạ thế gian, chẳng nhẽ hôm nay trời đổ mưa thiệt?

Nhanh đi xem lẹ.

Vừa tới đầu cầu thang, hắn đã nghe thấy tiếng "Oành!" thật lớn, nện một phát vào tim hắn, chấn động lan sang tận ruột gan phèo phổi.

Mòe ơi, không thể nào?

Đánh nhau thật à? Động tĩnh còn lớn như thế?!

Trong đầu Đào Hiên dần hiện ra hình ảnh Diệp Thu tay nhỏ người chưa dậy thì hết cỡ, toàn bộ lòng hiếu kỳ hả hê nhìn người gặp họa lập tức bị vứt ra sau đầu, người ta là át chủ bài trong chiến đội tương lai của hắn đó nha! Nếu bị thương thật làm sao bây giờ? Hắn vội vàng chạy về phía phát ra âm thanh, hô to: "Dừng tay!"

Bốn con mắt đỏ ngầu đồng thời trừng qua.

Nhưng dừng cái gì mà dừng, bọn họ căn bản không choảng nhau thật.

Cách nhau một dãy bàn máy tính, Diệp Thu và Tô Mộc Thu chia nhau kẻ đầu người cuối cách nhau ít nhất ba mét. Giữa hai người là một cái bàn bị lật, bên cạnh là quần chúng ở sau màn hình thò đầu ra hóng drama.

Đào Hiên liếc nhìn Diệp Thu, không thấy có vết thương nào mới thoáng dừng chân lại một chút, thầm nghĩ "đây rõ ràng là khung cảnh thái bình thịnh trị mà" rồi quay đầu nhìn quản lí: "Không phải cậu bảo bọn họ đang đánh nhau à?"

Quản lí rất oan ức: "Thật mà, vừa rồi cái ghế còn bị nhấc lên. . ."

"Ai nhấc?"

"Diệp Thu."

"Sức nó lớn như thế hả?"

"Không nhấc được nên đổi qua đạp... đạp về phía Tô ca, thực sự rất hung ác đó. Mặc dù không có đánh nhau..."

Đào Hiên lúc này mới chú ý tới cái ghế nằm chỏng chơ trên đất kia. Hai tên trạch nam này quan hệ vẫn luôn tốt, đều không biết đánh nhau, liền lấy ghế nhà hắn làm hung khí vung tới. . . Thật đúng là quỷ ngây thơ. Nội tâm Đào Hiên đột ngột trỗi dậy tinh thần trách nhiệm của anh lớn, đưa tay kéo Diệp Thu: "Được rồi, làm sao đấy? Có lời gì mà không thể nói, sao cứ nhất định phải lấy chân đạp?"

Diệp Thu không phản ứng gì, Tô Mộc Thu cười: "Nói gì? Ai muốn nói chuyện với cậu ta!"

Đào Hiên kinh ngạc đến ngây người.

Tô Mộc Thu là người ôn hòa dễ nói chuyện cỡ nào nha! Tên miệng thối Diệp Thu trong cái tiệm net tốt xấu lẫn lộn này còn chưa bị người ta đánh chết, sao lại chọc giận Tô Mộc Thu đến mức đánh nhau rồi? Không ai đánh kẻ mặt cười, dù gì cũng là người quen cả, hôm nay sao lại bất ngờ có biến?!

Càng ngày càng nhiều người đứng cạnh hắn hóng hớt.

Chỉ nghe Diệp Thu cười lạnh một tiếng - là cười lạnh thật, không phải ý cười trào phúng ngày thường vẫn có vài phần ý tốt, mà mang theo ý căm hận. Trong nháy mắt, biểu cảm trên mặt hắn đột ngột biến mất, chỉ còn một đôi mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm Tô Mộc Thu. Hắn vừa nhìn vừa hất tay Đào Hiên đang đặt trên cánh tay mình ra, thân thể hơi dừng lại rồi nhanh chóng đi ra ngoài, không quay đầu lại.

Một khắc này Đào Hiên nhìn thấy rõ sắc mặt Tô Mộc Thu thay đổi xoành xoạch, cuối cùng treo một nụ cười lạnh đầy khinh thường bên môi: "Đi đi! Đi rồi thì đừng về nữa!"

Bóng dáng Diệp Thu khuất dần ngoài cửa tiệm, Đào Hiên nuốt nước bọt: "Ờm, ai đó... ai đó đuổi theo cậu ta đi. . ."

"Đuổi theo làm gì?" Ý cười của Tô Mộc Thu biến mất, giọng điệu nặng như chì thành công đè đứt đầu lưỡi Đào Hiên. Hắn xoay người: "Ai hơi đâu đưa mặt nóng dán lên cái mông lạnh của cậu ta, chỉ tổ bị ghét bỏ thêm. Người mà ngay cả người thân của mình còn mặc kệ, sẽ để ý lòng tốt của người khác chắc? Kẻ được gia đình chăm bẵm tận miệng còn muốn trở mặt, sẽ quan tâm đến một người xa lạ cho mình ở nhờ à? Đi rồi càng tốt, đây cũng không cần!"

Đào Hiên nghe mà ù ù cạc cạc, bắn súng liên thanh không đầu không đuôi thế ai mà hiểu cho nổi? Aiz, tên này nói chuyện cũng hơi hướng khẩu âm Bắc Kinh giống tên kia rồi đấy.

Dường như Tô Mộc Thu cũng ý thức được điều này, lúc đi ngang qua cái ghế đổ, hắn im lặng, sau đó...

Bang, bang, cạch!

... giơ chân hung hăng đạp cái ghế ra ngoài.

Cái ghế lăn mấy vòng, đụng phải tường mới dừng lại. So với âm thanh yếu ớt do Diệp Thu tạo ra lúc nãy, đây chẳng khác nào một trận động đất nhỏ, chấn động đến mức toàn bộ quán net lặng ngắt như tờ. Mấy kẻ hóng hớt không dám ngẩng đầu, ngay cả ông chủ Đào Hiên cũng bị dọa đến im bặt.

Hóa ra đúng là người càng hiền lành nổi nóng thì càng kinh khủng...

Mọi người lặng yên suy nghĩ, không lên tiếng, cúi đầu tự lo thân mình.

Chạng vạng tối, quán ngày càng đông người. Một người đi vào, phát hiện bên trong yên lặng như đưa đám, sợ hãi tưởng đi nhầm chỗ.

Đều là khách quen, nhìn thấy Đào Hiên mặt mày ủ rũ liền cầm thuốc lá đi tới: "Sao thế?"

Đào Hiên giật giật khóe miệng: "Không biết, anh đừng có quản. Lên mạng chơi đi."

"Đừng vậy chứ." Người khách nhìn xung quanh một cái, "Ủa? Tiểu Tranh hôm nay không đến à? Về nhà làm bài tập rồi hả?"

Đậu.

Đào Hiên lại chửi tục lần nữa: "Làm sao lại quên tổ tông này!" Hắn vỗ đùi rồi đẩy ghế ra đứng lên.

Người kia kinh ngạc nhìn hắn, hắn cũng không giải thích: "Anh nếu rảnh thì vào trong ngồi trông tiệm hộ cái." Nói xong cuống cuồng chạy ra ngoài.

Vị khách a.k.a quản lí tạm thời mơ hồ thì thào: "Đây là có việc gấp gì vậy . ."

Người này đến khu thu ngân, ngồi chưa nóng ghế đã thấy một bóng người vụt ra ngoài.

"... Tô Mộc Thu?" Lại kinh ngạc, "Sao tên này cũng vội nữa thế?"

"Đi đón em gái bảo bối chứ sao." Một người khác tiến vào tiếp lời, "Năm mươi cả đêm, anh đến thu tiền nè."

"Mới có mấy giờ? Tui còn chưa được tiếp đón nè?" Quản lí nhận tiền rồi nhanh chóng loay hoay với cái máy tính, lòng vẫn hiếu kì không thôi, "Diệp Thu đâu? Không phải là hai tên đó thay phiên nhau trông tiệm à? Bây giờ Tô Mộc Thu đi ra ngoài rồi thì sao?"

"Đang cãi nhau."

"?? Ai? Ai cãi nhau với ai?"

"Là hai tên đó chứ còn ai vào đây được nữa. Hồi chiều làm căng lắm, ném ghế đạp bàn, cả tiệm net không ai dám ho he. Đào ca tới can ngăn cũng không đỡ hơn, Diệp Thu tức giận chạy ra ngoài luôn, bây giờ còn chưa về. Tô Mộc Thu vừa đánh phó bản xong, mới nhớ ra không có ai đón em gái... Em gái nhỏ chắc đang phụng phịu đợi ở trường học rồi. Hầy, không có cha mẹ ở cạnh, anh em bọn họ xoay sở cũng đủ khổ..."

"... Đúng là thương thật. Từ từ, quay lại vấn đề, sao hai tên kia lại cãi nhau? Lại còn động thủ?"

"Không rõ lắm, hình như là Tô Mộc Thu bảo Diệp Thu về thăm nhà một chút... Ơ khoan? Tui tưởng hai tên đó là anh em chứ?"

***

Bên này buôn chuyện, bên kia Đào Hiên phóng con Toyota second-hand của hắn đến trường học.

Tô Mộc Thu và Diệp Thu ăn mặc dè xẻn, nhưng lại dày công chăm bẵm cô em gái Tô Mộc Tranh này. Con gái nhà người ta có quần áo trang sức mới gì, dù Mộc Tranh không muốn, bọn hắn vẫn nhất quyết mua sắm đầy đủ; buổi trưa cô bé ăn ở căng tin, hai ông anh lại sợ cô nhóc vì tiết kiệm tiền mà ăn uống không đủ dinh dưỡng, sẽ mua trước phiếu cơm hàng tháng, lo đủ cho em gái một bữa bốn món cơm canh đầy đủ, ăn đến no thì thôi.

Tô Mộc Tranh cũng không ngừng phấn đấu, thi đỗ trường cấp hai* công lập tốt nhất. Nhưng trường này không cho phép học sinh tự đi tự về, bắt buộc phải có phụ huynh đưa đón. Diệp Thu và Tô Mộc Thu tự phân công, buổi sáng Tô Mộc Thu đưa, đến tối Diệp Thu đi đón. Một tuần năm ngày, ngày nào cũng thế. Nào biết hôm nay xảy ra chuyện. . .

*Trường cấp hai: Nguyên văn là sơ trung. Cấp học này ở Trung Quốc bắt đầu từ lớp 7 và cũng đến lớp 9 như ở Việt Nam.

Đào Hiên dừng xe trước cổng trường.

Hồi trước đến đây lần nào xe cũng xếp thành hai hàng dài bên đường, hôm nay tới vào cái giờ này chỉ còn thưa thớt mấy chiếc, hắn rất dễ dàng tìm được chỗ đỗ, thế nhưng trong lòng vẫn không thoải mái tí nào. Bước đến cổng trường thấy một bóng dáng nhỏ bé đang dựa vào cổng xếp tự động làm bài tập, lòng càng quặn đau.

"Mộc Tranh."

Cô bé giật mình, ngẩng đầu, trông thấy Đào Hiên thì sững sờ, sau đó nhanh chóng mỉm cười ngọt ngào: "Đào ca. . ."

Nhưng miệng thì cười, nước mắt vẫn không kìm được mà rơi, khuôn mặt đáng thương mếu máo, thút tha thút thít, khiến người nhìn thấy cực kì xót xa: "Đào ca, anh tới rồi, tới đón em rồi. . ."

Đào Hiên nghe thấy cô bé nghẹn ngào, nghĩ em gái nhỏ chờ lâu đến phát khóc, càng thêm đau lòng.

Hắn nhanh nhẹn cầm cặp sách hộ cô: "Hôm nay là anh tới đón em."

Lại nhìn sang người phụ nữ đang thẳng thắn đánh giá hắn ở bên cạnh, vội vàng nói: "Cảm ơn cô giáo đã ở cạnh Mộc Tranh đến tận giờ."

Cô giáo mặt viết rõ ba chữ lớn "không hài lòng": "Không cần. Hôm nay tôi trực ban, muốn hay không đều phải chờ tới lúc này". Cô giáo nhìn mặt thì ôn hòa, nhưng lúc nói chuyện thì lớn tiếng trách cứ: "Nhưng nếu anh thực sự đến quá muộn khiến tôi phải đưa em học sinh này về nhà thay, lúc đó cảm ơn càng không có tác dụng, còn phải trả tôi tiền xăng rồi tiền làm thêm giờ. . ."

Đào Hiên nghe xong, vội vàng cười làm lành: "Thật xin lỗi thật xin lỗi, hôm nay tôi đúng là có việc nên tới trễ. . ."

Thấy hắn thành khẩn, sắc mặt cô giáo mới tốt hơn một chút: "Đừng xin lỗi tôi, anh thân là phụ huynh lại để đứa trẻ phải ở chỗ này lo lắng sợ hãi, cô bé mới là người cần được xin lỗi."

Đào Hiên mặt cứng đờ, không biết nên trả lời ra sao.

Tiểu Tranh rất khéo léo hiểu lòng người kéo kéo tay hắn: "Chuyện không liên quan tới anh đâu Đào ca." Sau đó quay sang nói với cô giáo: "Hôm nay người đón em không đến, để Đào ca đi thay, vốn không phải lỗi của anh ấy. Cảm ơn cô đã ở cùng em, em phải về nhà rồi."

Cô giáo đối xử rất tốt với học sinh, bị phản bác cũng không tức giận, chỉ gật đầu: "Em có thể về rồi."

Một lớn một nhỏ lôi nắm tay nhau đi ra khỏi trường, Đào Hiên nhìn nước mắt trên mặt em gái, giải thích: "Diệp Thu cãi nhau với anh trai em, cậu ta bỏ đi mất nên chắc quên tới đón em. Anh trai em bình thường chỉ đưa em tới, lại bận rộn cày phó bản, có lẽ cũng không nhớ ra. Anh không giảng hòa được, cũng không bận gì nhưng lại quên mất, mới khiến em phải ở đây chờ lâu vậy..."

Tô Mộc Tranh lau nước mắt, cười: "Không phải lỗi của anh thật mà Đào ca, mấy ngày nay không phải anh cũng phải chạy qua chạy lại lo chuyện chiến đội bận đến mức chân không chạm đất sao? Được rồi không nói chuyện này nữa, chúng ta mau về thôi..."

Kỳ thật cũng không tới mức bận tối mắt tối mũi, chuyện chiến đội hắn làm cũng chưa chu đáo, hắn so với Diệp Thu Tô Mộc Thu thì còn rảnh chán...

Nhưng được Tô Mộc Tranh thông cảm làm Đào Hiên dễ chịu hơn nhiều, cũng không nói gì nữa, càng không chú ý tới biểu cảm khác thường của cô, chỉ nói "được được" rồi mở cửa xe.

Tô Mộc Tranh vừa ngồi vào trong xe, một người đột ngột từ bên kia đường chạy qua, hô to: "Mộc Tranh!"

Đào Hiên nheo mắt nhìn, người tới là Diệp Thu đầu đội mũ lưỡi trai, trên trán phủ một tầng mồ hôi.

Hắn chạy tới gần, nhìn thấy Đào Hiên thì giật mình, thở phào nhẹ nhõm, một đôi mắt lấp lánh nhìn hắn, cười tỏa nắng: "Cảm ơn Đào ca, anh vất vả rồi." Sau đó đi đến cạnh Tô Mộc Tranh, dịu dàng nói: "Em chờ lâu rồi phải không?"

Tô Mộc Tranh nhìn hắn một cái, sau đó quay mặt đi, không thèm để ý.

Diệp Thu sững sờ, lúng túng mở miệng định nói chuyện, phía xa lại có tiếng nói: "Mộc Tranh!"

Tô Mộc Thu tới.

Thiếu niên đạp xe như bay, cua một vòng quanh xe của Đào Hiên rồi vội vã dừng lại. Bấy giờ hắn mới nhìn thấy hết những người ở đây, nụ cười trên mặt tắt ngấm. Hắn mím môi, sượng mặt bước tới.

Bầu không khí đột nhiên trở nên xấu hổ.

Đầu Đào Hiên cũng sắp phình to ra rồi: Sao, vẫn còn muốn uýnh nhau một trận nữa à?

Tô Mộc Tranh bình tĩnh hơn hẳn. Cô không để ý tới cả hai anh trai, chỉ thò đầu ra kéo kéo tay áo Đào Hiên: "Đào ca, chúng ta đi thôi."

Đào Hiên sững sờ, ờ một tiếng, ngoan ngoãn trở lại ghế lái móc chìa khoá ra khởi động xe, nhưng vẫn cảm thấy không ổn: "Ờm, thế còn hai tên kia thì sao?"

"Em không quan tâm, hai ảnh tự đi mà giải quyết." Tô Mộc Tranh dường như đang nghiến răng ken két: "Cứ kệ họ, chúng ta về trước đi."

Đào Hiên còn đang do dự, Tô Mộc Tranh lại phồng má nũng nịu: "Đi mà Đào ca, em rất rất đói nha, hôm nay bài tập còn nhiều lắm, em muốn ăn cơm anh nấu nha~ "

Đào Hiên người này có vài tật xấu, rất khó bảo. Nhưng Tô Mộc Tranh giống như một tiểu thiên sứ ngọt ngào ngoan ngoãn mềm mại đáng yêu, dỗ hắn làm gì cũng được. Vậy nên hắn thành thành thật thật khởi động xe, chỉ chở mỗi Tô Mộc Tranh, cho hai tên nhóc vô cảm đứng đó hít khói.

Bầu không khí lại xấu hổ lần nữa.

Nửa phút sau, Tô Mộc Thu quay đầu xe, nghiêng người leo lên phóng đi.

Đến khi người kia biến mất tại chỗ ngoặt, Diệp Thu mới cúi thấp đầu, dưới vành mũ chỉ lộ ra đường cong gầy gò. Thân hình run run, hắn gập người ngồi thụp xuống. Thiếu niên mười lăm tuổi yếu ớt cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, giống như động vật nhỏ lạc đàn ra sức giấu đi nỗi sợ hãi dưới vỏ bọc trầm lặng, giấu mình trong bụi cỏ mong giữ được hơi ấm và cảm giác an toàn.

Nhưng trên đường lớn thênh thang chẳng có gì cản trở, hắn không còn tìm thấy nổi một nơi để ẩn nấp dưới vòm trời rộng lớn tối tăm này nữa rồi.

Rời nhà trốn đi lâu như vậy, cuối cùng hắn đã hiểu được cảm giác không còn một mái ấm.

Mưa lớn được nhai đi nhai lại trong dự báo thời tiết mấy ngày qua, giờ đây hợp tình hợp cảnh trút xuống.

Ban đầu chỉ là vài giọt lành lạnh, Diệp Thu còn ngơ ngẩn ngẩng đầu lên nhìn. Hai giây sau, đỉnh đầu hắn đã bị nước mưa nện xuống, ngơ ngác đứng tại chỗ. Chờ hắn phản ứng lại thì liền ôm đầu chạy, không còn tâm trí đâu mà thổn thức đau buồn nữa. Nửa đường suýt nữa đụng vào một người đi xe đạp, Diệp Thu nhỏ giọng xin lỗi, tiếp tục chạy. Người trên xe lại ngang ngược không thèm nói đạo lý đạp xe đuổi theo, đạp hắn một cái: "Mày chạy cái khỉ gì! Lên xe!"

Diệp Thu đờ người, xuyên qua màn mưa nhìn thấy Tô Mộc Thu vô cùng chật vật. Mấy lọn tóc trước trán hắn đẫm nước dính bê bết trên mặt, đâu còn dáng vẻ tuấn tú sạch sẽ thường ngày.

"Nhìn gì nữa! Nhanh lên cho bố!" Tô Mộc Thu vừa nói vừa kéo hắn qua. Tay Diệp Thu chống lên ghế sau, lấy đà nhảy lên ngồi vững vàng, một tay ôm eo Tô Mộc Thu, một tay gỡ mũ lưỡi trai của mình chụp lên đầu hắn.

Sau đó bắt đầu cười ha hả.

Tai Tô Mộc Thu thính như chó, giữa làn mưa rơi dày dặc cũng nghe rõ mồn một tiếng cười kia, tức nổ phổi mắng hắn: "Còn cười! Cười cái cmm! Đồ trứng thối!"

"Ha ha ha ha ha -- "

"Dm đừng có cười nữa, cười tiếp tao đạp mày xuống!" Hắn làm bộ duỗi chân, làm thân xe xiêu xiêu vẹo vẹo, Diệp Thu chỉ đành ôm chặt hơn, áp mặt lên lưng đối phương, tiếng cười rầu rĩ chạy dọc sống lưng Tô Mộc Thu, truyền thẳng vào sau đầu hắn.

Thế nên một đạp này cuối cùng vẫn không thành. Mưa càng ngày càng nặng hạt, dường như xen lẫn mấy hột mưa đá.

Diệp Thu không có mũ, bị đá quật tới tấp, vùi đầu vào trong áo Tô Mộc Thu, nghi hoặc: "Quần què gì vậy, mùa hè mà có mưa đá hả?!"

Tô Mộc Thu càng tăng lực guồng chân, vừa đạp vừa mắng: "Ngớ ngẩn thì trật tự, mưa đá vào mùa hè là đúng rồi! Đậu mé, mày nhẹ tay cái đi! Tưởng tao là Iron Man chắc?"

"Mày chả là sắt còn gì? Không phải thì sao buổi chiều hung hãn với tao thế. . ."

"Tao ác với mày ấy hả? Thế thằng nào cầm ghế định đập bố?!"

"Còn không phải do mày. . ."

Cãi hết một đường, hai kẻ dở hơi cũng lôi nhau về được tiệm net Gia Thế. Tô Mộc Thu khóa xe, Diệp Thu nhảy vào trong quán trước, phì phì phun ra nước mưa dính vào miệng.

Tô Mộc Tranh đang cầm hai áo mưa một dù định ra ngoài, nhìn thấy hắn cũng không dừng chân, quay đầu vòng ngược về.

Đào Hiên đang nấu cơm bên trong ngạc nhiên: "Không phải em định đi đưa ô sao?"

Tô Mộc Tranh giọng lạnh te trần thuật: "Không cần nữa, về rồi."

Ném cả áo mưa với ô qua một bên, cô đi đến khu bếp đối diện Đào Hiên, trưng lên khuôn mặt tươi cười: "Em rửa rau giỏi lắm, để em làm đi. Đào ca anh đi lấy nồi nha."

"... Ặc, cũng được." Đào Hiên lúng ta lúng túng đáp lại, cũng không đi xem nồi, mà là thò đầu ra ngoài nhòm hai tên kia.

Đúng lúc hai người cũng nhìn vào trong. Một tên đầu đội khăn lông, mặt mày ngơ ngác như bò đội nón, chả thấy nổi hình tượng thông minh phách lối đại sát bốn phương trong game đâu. Nhìn thấy Đào Hiên, Tô Mộc Thu vội vàng đi tới, hạ giọng thì thầm: "Sao rồi?"

Đào Hiên lườm qua: "Giận rồi."

Hai thiếu niên liếc nhau, không dám nói tiếp, đều cúi đầu lau tóc.

Đào Hiên liếc mắt, "Hèn nhát", rồi cũng không quan tâm nữa, quay lại nấu cơm.

Đợi đến bữa tối, đồ ăn bày biện đàng hoàng, Đào Hiên Tô Mộc Tranh ngồi xuống muốn ăn, nhưng lại không thấy bóng dáng hai tên kia đâu.

"Chuyện quỷ gì đây?" Đào Hiên nghĩ thầm, "Chẳng lẽ lại còn giận ngược lại em gái hả? Hai tên này có thể bớt trẻ trâu không?"

Hắn nghĩ vậy, nhưng Tô Mộc Tranh còn mẫn cảm hơn, suy nghĩ miên man, nước mắt đong đầy trong đôi mắt to tròn, long lanh chực rơi xuống.

Đào Hiên đau thắt cả ruột, đứng dậy muốn tìm bọn họ lý luận. Vừa đứng lên lại thấy Diệp Thu kéo một cái ghế qua, cầm một cái khăn lông, nhìn trộm Đào Hiên và Tô Mộc Tranh một chút, ngồi xuống bắt đầu xoa cái ghế.

Lau lần đầu: "Thật xin lỗi, anh không nên đánh em."

Cọ lần hai: "Thật xin lỗi, anh không nên đạp em."

". . ."

Đào Hiên lúc này mới ngộ ra, đây là cái ghế nạn nhân trong cuộc cãi vã kia, nhưng hắn vẫn không hiểu hai đứa này định làm trò gì. Chỉ thấy Diệp Thu lau xong cái ghế bị mình đạp kia hai phát kia, đứng thẳng, rồi cúi gập người: "Thật xin lỗi -- thật sự xin lỗi."

Đào Hiên: "Clgt?"

Diệp Thu lại cúi đầu: "Anh, Diệp Thu, xin hứa, chuyện hôm nay sẽ không lặp lại lần nữa. Anh xin hứa, sẽ không cãi nhau làm em buồn. Anh xin hứa, sẽ không để em một mình ở trường nữa. Anh xin hứa, sẽ không để em lo lắng sợ hãi vì anh nữa. Mong em tha lỗi cho anh."

Đào Hiên bắt đầu hiểu đôi chút, nghiêng đầu. Quả nhiên, mặt Tô Mộc Tranh đầm đìa nước mắt: "Anh sẽ giữ lời chứ?"

May mắn em gái không phải mặc kệ hắn, Diệp Thu chớp thời cơ chạy tới lau nước mắt cho Tô Mộc Tranh: "Chắc chắn, anh thề."

"Em sợ..." Tô Mộc Tranh lúc này mới khóc lớn lên: "Em rất sợ. Anh không đến, anh trai em cũng không đến, em chỉ có thể ngây ngốc chờ ở đó, suy nghĩ xem hai người đã xảy ra chuyện gì. Cãi nhau còn có thể hòa giải, nhưng nếu xảy ra chuyện gì thật thì làm sao bây giờ? Có chuyện rồi em cũng không biết được, vẫn phải ở đó, cô giáo không cho em đi hu hu hu, em sợ muốn chết hu hu hu -- "

Diệp Thu vừa đau lòng vừa áy náy, ôm em gái nhỏ vào lòng, vỗ vỗ lưng cô dỗ dành.

Anh ruột chờ ở cửa còn đau lòng hơn, nghe thấy tiếng khóc liền không nghĩ được gì nữa, mặc kệ kế hoạch đã bàn trước đó muốn đi vào. Vừa bước được một bước đã bị Tô Mộc Tranh hét lên ngăn cản: "Anh dừng lại, đừng có vào đây! Tại anh hết!"

Cô khóc nức nở: "Tại sao anh cứ khăng khăng bắt Diệp Thu về thăm nhà làm gì? Anh ấy cứ ở nhà chúng ta không tốt sao? Anh đuổi anh ấy làm gì, anh có còn nhân tính nữa không, em ghét anh hức hức. . ."

Tô Mộc Thu đứng ở cửa vào không được ra cũng không xong, Diệp Thu đành phải ra hiệu bằng mắt: Đi ra ngoài trước đi, chờ tao dỗ nốt đã.

Sau đó ôm Tô Mộc Tranh ân cần dỗ dành. Đào Hiên cũng hỗ trợ ở bên cạnh, gắp thức ăn cho em gái nhỏ, gắp đầy một bát, luôn miệng nói: "Em không nên so đo với anh em làm gì, em ngoan ngoãn thông minh thế này, còn tên đó là đồ đại đần"...

Dỗ dành như thế mấy phút, em gái nhỏ cũng khóc mệt, đói muốn ăn cơm, Diệp Thu mới buông cô ra. Hắn làm bộ đi đến cạnh cái ghế, nhìn dấu vết chân mặt ghế, phảng phất như đã phát hiện đại lục mới: "Ồ? Ở đây sao còn có dấu chân khác, không phải anh đạp! Là ai?"

Tô Mộc Thu đứng ở cửa nhăn nhăn nhó nhó đi vào, lúc này em gái không mắng hắn nữa, chỉ khóc thút thít. Cô nhìn anh trai, lại khóc thút thít một chút, chóp mũi đỏ ửng, trông vừa đáng yêu vừa đáng thương, Tô Mộc Thu nhìn mà trái tim tan thành nước.

Diệp Thu thò chân đá hắn một cái dưới mặt bàn: Nhìn cái mọe gì! Bắt đầu đi!

Tô Mộc Thu nhanh chóng chỉnh lại ánh mắt nghiêm túc, bắt đầu đọc thoại: "Là anh."

Diệp Thu tiếp lời: "Ồ. Sao anh lại quá đáng như thế?"

Tô Mộc Thu thành khẩn: "Thật xin lỗi."

Diệp Thu: "Nói với tao làm giè? Mày cũng có đạp tao đâu."

Nói rồi đưa khăn lau đưa cho Tô Mộc Thu. Hắn nhận lấy, khóe miệng giật giật, ngồi xổm bắt đầu xoa xoa chân ghế: "Thật, thật xin lỗi."

Đạo diễn Diệp rất không hài lòng: Sao mày lại cà lăm?

Tô Mộc Thu tức chết: Mày tưởng ai cũng không biết xấu hổ giống mày à? !

Nhưng mà phần "không biết xấu hổ" đặc sắc hơn còn ở đoạn sau.

Tô Mộc Thu hít sâu một hơi, tập trung cao độ, từ từ nhắm hai mắt, cúi đầu thật thấp trước cái ghế: "Thật xin lỗi!"

"Phụt -- "

Cười cười cười, Diệp Thu mày cười cái mẹ gì, cười chết luôn đi đồ trứng thối.

Tô Mộc Thu ở trong lòng mài dao xoèn xoẹt, ngoài miệng vẫn phải bập bõm đọc thoại: "Anh, anh xin hứa, sẽ không có lần thứ hai... Ờm, anh, anh hứa, sẽ không cãi nhau làm em buồn... Anh, anh xin hứa... ờm, sẽ không để em một mình... ờm, ở lại trường nữa..."

... Dòng sau là cái gì ấy nhỉ?

"Phụt ha ha ha ha -- "

Còn cười, dm bố mày quên từ rồi mày còn cười!

Chuyện này là trách nhiệm của riêng mình tao chắc?

Cãi nhau là do một mình tao làm ầm ĩ lên được à?

Còn cười, còn ha ha cái gì, ha ha cái đầu mày ý!

Tô Mộc Thu tức giận ngẩng đầu, Diệp Thu lại trưng ra bộ mặt nghiêm chỉnh nhìn hắn.

Hắn sửng sốt quay đầu, Tô Mộc Tranh và Đào Hiên đều cười đến đứt hơi, chỉ về phía hắn a.k.a anh trai ruột nói với Đào boss: "Ha ha ha ha ha ha Đào ca anh ha ha ha ha nhìn anh trai em ha ha ha ảnh giống một tên ngốc chưa kìa oa ha ha ha ha ha ha ha -- "

Tô Mộc Thu tan nát cõi lòng.

Đạo diễn Diệp rất bất mãn với diễn xuất của hắn, mắng: "Sao mày đã ngừng rồi?!"

"Ạch, tao quên từ. . ."

"À. Vậy sao mày không tự biên tự diễn phụt... một chút? Tự thân phát huy... mày không biết à?"

"..." Tô Mộc Thu, "Mày vừa cười tao?"

"Không phải! Ai phụt -- cười mày phụt ha ha ha ha ha ha ha ha ha -- "

Tô Mộc Thu lửa giận ngùn ngụt.

Diệp Thu quay đầu chạy.

"Đứng lại, Diệp Thu! Đồ trứng thối láo toét! Hôm nay phải treo mày lên đánh!"

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha -- "

"Dm dừng ngay, không được chạy nữa! Mày có điếc không đấy!"

"Ha ha ha ha ha mày không đuổi nữa thì tao không chạy a ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha -- "

"Mày dừng thì tao ngừng đuổi."

"Ha ha ha ha ha vậy mày hứa sẽ không đánh tao đi ta ha ha ha ha."

"Tao chắc chắn sẽ không đánh chết mày."

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha -- "

"Đê ma ma máy tính của anh mày!"

Đào Hiên sợ thiết bị trong cái quán net nhỏ của mình bị hai thằng ranh này làm hỏng, vội vã chạy ra bảo vệ khu máy.

Tô Mộc Tranh miệng nhồm nhoàm nhai thịt kho tàu, hai má phồng lên như bé hamster nhỏ tham ăn, cũng ra đứng dựa cửa như Đào Hiên, nhìn hai ông anh dở hơi của mình chạy xuyên qua mấy dãy máy tính.

Cuối cùng vẫn là Tô Mộc Thu lớn hơn lợi hại hơn, một phát chộp được Diệp Thu, dập khuôn mặt ngáo đá của hắn lên bàn phím, hung dữ hỏi: "Về sau còn dám thế này không?"

"Không dám không dám ha ha ha ha ha cứu mạng ---- "

Rất nhiều năm sau, mỗi lần Tô Mộc Tranh nhớ tới quãng thời gian này đều thấy kì lạ. Rõ ràng là những tháng ngày khốn khó tương lai mịt mờ, nhưng lần nào hồi tưởng cũng đều thấy mảnh kí ức ấy sáng lấp lánh tựa ánh mặt trời xán lạn, chống đỡ cho cô vượt qua nhiều năm như thế.

-- Cũng chắc chắn sẽ làm bạn với cô rất lâu rất lâu nữa.

END
 
Last edited:

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#2
Vừa cười vừa khóc như con ngốc! Thanh xuân, ấm áp, hạnh phúc, tất cả đều ở đây!

Editor dịch quá xuất xắc! *tung bông*
Một tên đầu đội khăn lông, mặt mày ngơ ngác như bò đội nón
quá chuẩn!!! ->quy!
 

Tô Mộc Tu

Nông dân công nghiệp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
145
Số lượt thích
1,061
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Đối Xứng
#3
Diệp Thu và Tô Mộc Thu? Hai tên đó? Đánh nhau? Đúng là chuyện lạ thế gian, chẳng nhẽ hôm nay trời đổ mưa thiệt?

Nhanh đi xem lẹ.
Đào Hiên coi vậy mà độ hóng hớt hơi bị cao, còn đâu hình tượng ông chủ Gia Thế, mà dù sao lúc này ổng vẫn là ông chủ tiệm net, cần gì hình tượng =))) Cười chết mất thôi
"Ai nhấc?"

"Diệp Thu."

"Sức nó lớn như thế hả?"

"Không nhấc được nên đổi qua đạp... đạp về phía Tô ca, thực sự rất hung ác đó. Mặc dù không có đánh nhau. . ."
Đọc đến đây tưởng tượng cảnh Diệp Tu 15 tuổi tay nhỏ chân nhỏ cầm cái ghế định nhấc lên nhưng hổng có được, mà giờ bỏ tay ra thì lại bị lão Tô cười thối mũi, nên đành giơ chân đạp =))) thương cái ghế, hai đứa trạch nam không có võ choảng nhau chúng nó chỉ biết xài đạo cụ thôi à =)))
"Em không quan tâm, hai ảnh tự đi mà giải quyết." Tô Mộc Tranh dường như đang nghiến răng ken két: "Cứ kệ họ, chúng ta về trước đi."
Hẳn là nghiến răng ken két, quả nhiên vẫn là em gái Tô cao tay, biết cách trị hai ông anh ra trò, cãi nhau to mấy mà có mặt Mộc Tranh là cũng phải lật mặt ngay lập tức =)))
Ban đầu chỉ là vài giọt lành lạnh, Diệp Thu còn ngơ ngẩn ngẩng đầu lên nhìn. Hai giây sau, đỉnh đầu hắn đã bị nước mưa nện xuống, ngơ ngác đứng tại chỗ. Chờ hắn phản ứng lại thì liền ôm đầu chạy, không còn tâm trí đâu mà thổn thức đau buồn nữa. Nửa đường suýt nữa đụng vào một người đi xe đạp, Diệp Thu nhỏ giọng xin lỗi, tiếp tục chạy. Người trên xe lại ngang ngược không thèm nói đạo lý đạp xe đuổi theo, đạp hắn một cái: "Mày chạy cái khỉ gì! Lên xe!"

Diệp Thu đờ người, xuyên qua màn mưa nhìn thấy Tô Mộc Thu vô cùng chật vật. Mấy lọn tóc trước trán hắn đẫm nước dính bê bết trên mặt, đâu còn dáng vẻ tuấn tú sạch sẽ thường ngày.

"Nhìn gì nữa! Nhanh lên cho bố!" Tô Mộc Thu vừa nói vừa kéo hắn qua. Tay Diệp Thu chống lên ghế sau, lấy đà nhảy lên ngồi vững vàng, một tay ôm eo Tô Mộc Thu, một tay gỡ mũ lưỡi trai của mình chụp lên đầu hắn.

Sau đó bắt đầu cười ha hả.

Tai Tô Mộc Thu thính như chó, giữa làn mưa rơi dày dặc cũng nghe rõ mồn một tiếng cười kia, tức nổ phổi mắng hắn: "Còn cười! Cười cái cmm! Đồ trứng thối!"

"Ha ha ha ha ha -- "

"Dm đừng có cười nữa, cười tiếp tao đạp mày xuống!" Hắn làm bộ duỗi chân, làm thân xe xiêu xiêu vẹo vẹo, Diệp Thu chỉ đành ôm chặt hơn, áp mặt lên lưng đối phương, tiếng cười rầu rĩ chạy dọc sống lưng Tô Mộc Thu, truyền thẳng vào sau đầu hắn.

Thế nên một đạp này cuối cùng vẫn không thành. Mưa càng ngày càng nặng hạt, dường như xen lẫn mấy hột mưa đá.

Diệp Thu không có mũ, bị đá quật tới tấp, vùi đầu vào trong áo Tô Mộc Thu, nghi hoặc: "Quần què gì vậy, mùa hè mà có mưa đá hả?!"

Tô Mộc Thu càng tăng lực guồng chân, vừa đạp vừa mắng: "Ngớ ngẩn thì trật tự, mưa đá vào mùa hè là đúng rồi! Đậu mé, mày nhẹ tay cái đi! Tưởng tao là Iron Man chắc?"

"Mày chả là sắt còn gì? Không phải thì sao buổi chiều hung hãn với tao thế. . ."

"Tao ác với mày ấy hả? Thế thằng nào cầm ghế định đập bố?!"

"Còn không phải do mày. . ."
Tô ca trong đây cục súc vl, nhưng vầy mới giống Tô ca mà tui tưởng tượng. Thiết nghĩ phải là một người có tính cách như thế nào thì mới trở thành anh em tốt của Diệp vô sỉ, kháng lại mấy lời rác rưởi của ổng, giờ thì rõ rồi =)) Editor để xưng hô tao - mày cho Diệp Tu và Mộc Thu cảm giác rất gần gũi và thân thiết, rất phù hợp, đọc đoạn hai người này chửi nhau mà tui cười như điên. Tô ca ngoài miệng thì gắt gỏng nhưng lòng lại mềm như bánh pudding, đúng là cái đồ trong ngoài bất nhất =)))
Đào Hiên đau thắt cả ruột, đứng dậy muốn tìm bọn họ lý luận. Vừa đứng lên lại thấy Diệp Thu kéo một cái ghế qua, cầm một cái khăn lông, nhìn trộm Đào Hiên và Tô Mộc Tranh một chút, ngồi xuống bắt đầu xoa cái ghế.

Lau lần đầu: "Thật xin lỗi, anh không nên đánh em."

Cọ lần hai: "Thật xin lỗi, anh không nên đạp em."
Phụt hahahahahaha, ai đến đỡ tui dậy với cười té ghế rồi hahahaha, Diệp Tu anh đúng là cái đồ không biết xấu hổ mà =))) Cơ mà cũng lanh trí phết nhờ, dỗ được Mộc Tranh nín khóc kìa. Good job =v=)b
Nói rồi đưa khăn lau đưa cho Tô Mộc Thu. Hắn nhận lấy, khóe miệng giật giật, ngồi xổm bắt đầu xoa xoa chân ghế: "Thật, thật xin lỗi."

Đạo diễn Diệp rất không hài lòng: Sao mày lại cà lăm?

Tô Mộc Thu tức chết: Mày tưởng ai cũng không biết xấu hổ giống mày à? !

Nhưng mà phần "không biết xấu hổ" đặc sắc hơn còn ở đoạn sau.

Tô Mộc Thu hít sâu một hơi, tập trung cao độ, từ từ nhắm hai mắt, cúi đầu thật thấp trước cái ghế: "Thật xin lỗi!"

"Phụt -- "

Cười cười cười, Diệp Thu mày cười cái mẹ gì, cười chết luôn đi đồ trứng thối.

Tô Mộc Thu ở trong lòng mài dao xoèn xoẹt, ngoài miệng vẫn phải bập bõm đọc thoại: "Anh, anh xin hứa, sẽ không có lần thứ hai. . . Ờm, anh, anh hứa, sẽ không cãi nhau làm em buồn. . . Anh, anh xin hứa. . . ờm, sẽ không để em một mình. . . ờm, ở lại trường nữa. . ."

. . . Dòng sau là cái gì ấy nhỉ?
Ôi Tô ca ơi, em nghe thấy tiếng hình tượng anh đổ vỡ rồi hahahaha soái ca nay còn đâu =)))) Quả thực ra dốc hết vốn liếng ra dỗ em gái mà =)))
Cuối cùng vẫn là Tô Mộc Thu lớn hơn lợi hại hơn, một phát chộp được Diệp Thu, dập khuôn mặt ngáo đá của hắn lên bàn phím, hung dữ hỏi: "Về sau còn dám thế này không?"

"Không dám không dám ha ha ha ha ha cứu mạng ---- "
Khuôn mặt ngáo đá =))) dùng từ trất'sss thật sự, editor thiệt biết cách chọn từ, vừa gần gũi lại hài hước, good good.

Chốt lại một câu, fic thật sự rất hay, vừa hài hước lại nhiều ý nghĩa, đáng đọc đáng đọc ^^
 
Last edited:

Bế Các Miên

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
88
Số lượt thích
591
Location
Đài Loan
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#4
Editor dịch quá xuất xắc! *tung bông*
Hí hí cảm ơn Ging đã khen ạ, thực ra qua tay beta @Tô Mộc Tu nữa nên nó cũng mượt hơn nhiều :>
Vừa cười vừa khóc như con ngốc! Thanh xuân, ấm áp, hạnh phúc, tất cả đều ở đây!
Em edit cũng vừa cười vừa khóc ý, nhưng thế mới đúng là thanh xuân của họ Tán Tu Tranh thôi, lão Đào có tuổi rồi :))

Chốt lại một câu, fic thật sự rất hay, vừa hài hước lại nhiều ý nghĩa, editor cũng rất chắc tay, hy vọng được đọc nhiều fic khác của bạn trong tương lai <3
Cảm ưn cảm ưn, bạn cũng là người beta cho mềnh mà :>
 

Quy Khứ Lai Hề

Gà con tiến hóa
Bình luận
5
Số lượt thích
22
#5
Đến khi người kia biến mất tại chỗ ngoặt, Diệp Thu mới cúi thấp đầu, dưới vành mũ chỉ lộ ra đường cong khuôn mặt ưu mỹ. Thân hình run run, hắn gập người ngồi thụp xuống. Thiếu niên mười lăm tuổi yếu ớt cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, giống như động vật nhỏ lạc đàn ra sức giấu đi nỗi sợ hãi dưới vỏ bọc trầm lặng, giấu mình trong bụi cỏ mong giữ được hơi ấm và cảm giác an toàn.

Nhưng trên đường lớn thênh thang chẳng có gì cản trở, hắn không còn tìm thấy nổi một nơi để ẩn nấp dưới vòm trời rộng lớn tối tăm này nữa rồi.

Rời nhà trốn đi lâu như vậy, cuối cùng hắn đã hiểu được cảm giác không còn một mái ấm.
Đọc đoạn này thương quá, bấy lâu nay Diệp trụ được bên ngoài phần nhiều là do có anh em Tô Mộc Thu cho ổng cảm giác ấm áp của một gia đình. Tất nhiên lí tưởng Vinh Quang vẫn có thể thôi thúc Diệp Tu sống sót bên ngoài, nhưng ổng đã cảm nhận được tình thương và thấu hiểu từ anh em họ Tô rồi, giống như một đứa trẻ luôn ở bên cạnh mẹ, không chấp nhận nổi một ngày mẹ ra đi. Tô Mộc Thu lúc đó quay đầu đi gần như là thế giới quay lưng lại với Diệp Tu lúc đó rồi.

Nhưng toi biết ổng là Diệp Tu mà, ổng sẽ không deep được lâu đâu =)))
Diệp Thu không có mũ, bị đá quật tới tấp, vùi đầu vào trong áo Tô Mộc Thu, nghi hoặc: "Quần què gì vậy, mùa hè mà có mưa đá hả?!"

Tô Mộc Thu càng tăng lực guồng chân, vừa đạp vừa mắng: "Ngớ ngẩn thì trật tự, mưa đá vào mùa hè là đúng rồi! Đậu mé, mày nhẹ tay cái đi! Tưởng tao là Iron Man chắc?"

"Mày chả là sắt còn gì? Không phải thì sao buổi chiều hung hãn với tao thế. . ."

"Tao ác với mày ấy hả? Thế thằng nào cầm ghế định đập bố?!"

"Còn không phải do mày. . ."
Cái đoạn đá đập vào đầu Diệp toi tưởng tượng ra là nghiệp quật ấy =))) Kiểu cuối cùng cũng có ngày này, toi nghĩ Tô Mộc Thu ngồi trước cũng sẽ thấy hả hê lắm, ôi toi fanti quá, cứ đoạn Diệp bị mắng qua lại là thích đọc thế này =)))

Diệp Thu quay đầu chạy.

"Đứng lại, Diệp Thu! Đồ trứng thối láo toét! Hôm nay phải treo mày lên đánh!"

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha -- "

"Dm dừng ngay, không được chạy nữa! Mày có điếc không đấy!"

"Ha ha ha ha ha mày không đuổi nữa thì tao không chạy a ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha -- "

"Mày dừng thì tao ngừng đuổi."

"Ha ha ha ha ha vậy mày hứa sẽ không đánh tao đi ta ha ha ha ha."

"Tao chắc chắn sẽ không đánh chết mày."

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha -- "

"Đê ma ma máy tính của anh mày!"

Đào Hiên sợ thiết bị trong cái quán net nhỏ của mình bị hai thằng ranh này làm hỏng, vội vã chạy ra bảo vệ khu máy.
Thực sự cười với sự ngớ ngẩn của hai ông này luôn ý =))) Mà au hay editor để nhiều haha thế đọc thôi cũng mỏi cả miệng
Cũng xin chân thành chia buồn với Đào ca, anh còn khổ với hai “thằng ranh” này dài dài TvT
Rất nhiều năm sau, mỗi lần Tô Mộc Tranh nhớ tới quãng thời gian này đều thấy kì lạ. Rõ ràng là những tháng ngày khốn khó tương lai mịt mờ, nhưng lần nào hồi tưởng cũng đều thấy mảnh kí ức ấy sáng lấp lánh tựa ánh mặt trời xán lạn, chống đỡ cho cô vượt qua nhiều năm như thế.

-- Cũng chắc chắn sẽ làm bạn với cô, đi qua càng nhiều năm tháng.
Tranh tỷ đúng là vừa mẫn cảm vừa lạc quan. Người thì luôn lo lắng đến cả trường hợp xấu nhất, nhưng cuối cùng trải qua rồi đều cười vui vẻ. Nhưng đúng là câu chuyện này trong mắt những người hiểu được nó sẽ là một “mảng kí ức sáng lấp lánh” có niềm vui nỗi buồn, có giận hờn hoà giải, tràn ngập hương vị của thanh xuân non nớt, nhưng quyến luyến ngọt lịm đến tận tim.
 

Bình luận bằng Facebook