Hoàn [Pj Song Diệp 22.2019][Diệp Tu trung tâm] Đường dài

Ú chỉ thích ăn ngủ

Lù khù ôm cái lu chạy mất
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
319
Số lượt thích
2,924
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Dụ Hoàng
#1


Diệp trung tâm - Đường dài

Editor: Ú siu nhân
Tác giả: kaojitui.lofter.com


Fic là sản phẩm cuối cùng của Pj Song Diệp 2019- Sơ tâm bất biến do chị Lãi host và các bạn cộng tác viên đã chuẩn bị rất lâu, diễn ra nhộn nhịp trong suốt hai tuần tại forum và fanpage của Toàn Chức Cao Thủ để mừng sinh nhật của Diệp Tu và Diệp Thu.


Đấu Thần Diệp Tu, Sơ tâm bất biến.

Anh vĩnh viễn là Đấu Thần

:coffee::coffee::coffee:

Diệp Tu không hề ghét ngồi xa lửa

Lúc hắn mở mắt, đập vào mắt chính là trần nhà màu đỏ tím. Nhờ vào những rung chấn nhẹ nhẹ và âm thanh đặc biệt khi xe lửa chạy, Diệp Tu xác định được chính xác bản thân đang ở đâu.

Ngồi dậy, Diệp Thu từ phía đối diện nhìn hắn.

"Anh trai mất nết, vừa mới lên xe đã ngủ gà ngủ gật.”

Em trai ngu ngốc mang bộ dạng tức giận, tay cầm quýt đã được bóc vỏ sạch sẽ đặt vào lòng bàn tay hắn.

“Cầm!”

“Lại có ngày đươc được em trai lột quýt cho ăn, em làm người anh trai này thụ sủng nhược kinh nha.”

Diệp Tu cười hì hì, nhanh chóng tiếp nhận lòng tốt hiếm có này.

Diệp Thu xì một tiếng, ở vị trí đối diện bắt đầu lải nhải không ngừng, Diệp Tu nghe tai này lọt tai kia, hai mắt liếc nhìn phong cảnh bên ngoài của sổ, tay bóc quýt cho vào miệng.

Con tàu dường như vẫn chưa chạy hết tốc lực, mang cảm giác mơ hồ, xa xôi. Bên ngoài, những triền núi cách của sổ rất gần, con tàu như đang xẻ núi luồn lách.

Diệp Thu nói nửa ngày trời mới phát hiện mình không nhận được chút phản ứng từ hắn, nhìn vẻ mặt là biết tên anh trai này nãy giờ nửa chữ cũng không thèm nghe.

“Đm, anh lúc nào cũng vậy hết!”

Tống giám đốc Diệp căm giận đứng dậy, kéo cánh cửa đã mờ sương ra.

“Em đi đâu?” Diệp Tu hỏi.

“Rời đi một lúc!” Diệp Thu trừng hắn.

“Ê ê, đây là định bỏ đi, để anh thành người già neo đơn, cô quạnh nơi này sao? Em làm anh đau lòng quá..” Diệp Tu vậy mà vẫn có thể đùa giỡn.

“..rõ ràng là anh bỏ lại em.” Diệp Thu thấp giọng làu bàu một câu.

Diệp Tu nghe không rõ, hỏi lại: “Em nói gì cơ?”

“...không có gì! Em sẽ về nhanh thôi!” Diệp Thu ra ngoài, đóng cánh của nặng nề lại.

Trong phòng chỉ còn lại mỗi mình Diệp Tu ngồi ăn quýt. Có điều, chỉ có một trái quýt, ăn không được mấy hồi đã hết mất. Chẳng bao lâu sau Diệp Tu đã thấy cực kì, cực kì buồn chán,

“ Làm gì bây giờ đây?”

Diệp Tu ngồi vò đầu bứt tai, bắt đầu lục lọi hành lí xem có gì không, cho dù lôi ra một cái máy đập chuột thôi cũng được, méo mó có hơn không. Nếu thật sự không có gì cho hắn làm, quãng đường buồn chán này sẽ trở thành cơn ác mộng của hắn.

Ai ngờ lục lọi một lúc, hắn thực sự lôi ra được một cái máy đập chuột, còn là cái máy đập chuột mà trước đây hắn đã từng thử nâng cấp. Diệp Tu tặc lưỡi một tiếng, ôm tâm trạng không có thịt cá thì húp đỡ canh mà ra sức nhấn.

Hắn đang chơi cực kì hăng hái thì cánh của lần nữa kéo ra.

“Diệp Tu!” Tô Mộc Thu gọi lớn, sau lưng ló ra nửa cái đầu của Tô Mộc Tranh.

“Mộc Thu!” Diệp Tu hết sức vui mừng, có người ngồi tán gẫu cùng đương nhiên sẽ tốt hơn nhiều so với việc ngồi một mình tự kỉ. Hắn vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh, ra hiệu cho hai người mau tới.

Hai anh em họ Tô ung dung đi vào. Chẳng bao lâu sau, Tô Mộc Thu đã mang tinh thần “không phải cậu chết thì tôi vong” lao vào đại chiến với Diệp Tu.

“Chờ đó đi, lần này nhất định tui sẽ duy trì được lâu hơn cậu.”

Tô Mộc Thu hùng hồn tuyên bố, đáng tiếc, thứ cậu đang cầm trên tay là cái máy đập chuột, độ soái giảm sút hơn nửa.

“Anh bạn nhỏ không cần nóng lòng quá như vậy, cuộc đời này còn dài lắm.”

Diệp Tu mang bộ dạng lười biến, tay đặt sau lưng ghế của Mộc Tranh, quay đầu sang nói với cô bé: “Mộc Tranh, em nhớ ghi hết lại nha, anh vừa thắng thêm một trận rồi.”

Mộc Tranh cười, nghiêm túc đánh thêm một dấu vào chỗ ghi thành tích của Diệp Tu.

“Tên Diệp Tu kia, cậu không tin đúng không? Chờ…” Tô Mộc Thu giận dữ, đang ra sức suy nghĩ, tìm cách phục thù thì nghe xe lửa ầm ầm một tiếng, dừng lại.

“A!” Tô Mộc Thu vỗ trán một cái “Suýt nữa thì quên, tôi phải xuống xe rồi.”

“Xuống xe? Sớm vậy sao…” Diệp Tu tiếc nuối, đẩy Tô Mộc Tranh về phía trước.

“Anh trai đi rồi kìa, em cũng phải xuống theo chứ nhỉ?

“Mộc Tranh không đi cùng tôi, em ấy ở lại cùng cậu.”

Tô Mộc Thu giữ nguyên nụ cười trên môi.

"Tôi xuống trước đã, hai người lên đường bình an."

Thiếu niên vươn tay, kéo cánh của nặng nề, bước ra ngoài, dáng vẻ rất vội vàng.

"Chậc, sao lại gấp như vậy...: Diệp Tu lắc đầu, vỗ vỗ lên tóc Tô Mộc Tranh "Vậy thì từ giờ em đi cùng anh."

Cô gái nhỏ gật đầu, nở nụ cười dịu dàng.

Chỉ một lát sau, đoàn tàu tiếp tục lăn bánh. Nhân viên Đào Hiên rảnh rỗi đi dạo, kinh ngạc nhìn máy đập chuột trên tay Diệp Tu.

"Hiện tại đang có giải đấu đập chuột giữa các toa tàu, cậu có muốn cùng tôi lập đội đại diện cho toa này xuất chiến không?" - Đào Hiên đưa ra lời đề nghị.

"Giải đấu đập chuột? Diệp Tu khó hiểu lặp lại cụm từ mới nghe. Ngồi tàu lửa chán cỡ đó sao? Mà trò đập chuột này đã phổ biến tới mức mỗi người đều chuẩn bị sẵn một máy đập chuột bên mình sao?

Nhưng dù sao hắn cũng đang rảnh rỗi không có chuyện làm, liền đồng ý tụ tập cùng đám đồng đội của Đào Hiên, báo danh thi đấu "giải đập chuột Vinh Quang".

Ngô Tuyết Phong ngồi cách Diệp Tu hai khoang tàu cũng chạy tới tham gia chung.

"Tuyết Phong, anh cũng hứng thú tham gia trò này à?" Diệp Tu hỏi

"Cũng có vẻ thú vị mà." Ngô Tuyết Phong cười cười, xoa xoa đầu Diệp Tu - "Chúng ta cùng nhau cố lên, tiểu đội trưởng."

Địa điểm thi đấu được lựa chọn là toa ăn uống, Diệp Tu để Tô Mộc Tranh ở lại trông nhà còn mình thì vội vã chạy đi.

Trong toa ăn, rất nhiều người đã có mặt, nhồi nhét tới mức hơi chật chội. Diệp Tu bước vào cửa đã thấy Ngụy Sâm và Quách Minh Vũ đang cùng nhau ngồi xổm dưới đất đốt thuốc.

Vừa thấy hắn bước vào, hai tên đó đã giơ ngón giữa ra chào hỏi.

"Quán quân lần này nhất định về tay lão phu."

"Có ông đây tham gia, bớt mơ tưởng đi cha."

Diệp Tu nhếch mép, nụ cười thiếu đánh của hắn thành công chọc điên cả hai tên kia một lần.

Hàn Văn Thanh cũng đang ngồi cùng đám đồng đội, thấy hắn liền gật đầu ra hiệu chào.

"Ồ, lão Hàn tới sớm ghê nhỉ!"- Diệp Tu chào lại.

Hàn Văn Thanh không đáp lại, chỉ gật đầu lần nữa.

"Chậc chậc, lão Hàn lúc nào cũng vậy." Diệp Tu liền cùng Ngô Tuyết Phong tám chuyện người sau lần nữa sờ sờ tóc hắn.

Giải đấu chuột sẽ tính điểm bằng cách thống kê thời gian duy trì trung bình của thành viên mỗi đội, cứ vậy loại dần đi, muốn giành được quán quân phải đấu tới vài trận. Diệp Tu dùng bài tủ “Đàn ong rừng bay lượn*” chuyên để thử thách tốc độ của mình ra, dẫn dắt Gia Thế lần lượt đánh bại từng đối thủ một, vinh dự đoạt được quán quân đầu tiên của giải đập chuột Vinh Quang.

*bài hát Diệp Tu đã đàn lúc đi cùng Nghĩa Trảm.

Cúp quán quân chính là loại mũ chóp nhọn hay được dùng trong mấy bữa tiệc sinh nhật. Diệp Tu cũng chẳng ghét bỏ hay chê bài gì mòm đồ siêu cấp ấu trĩ, siêu cấp màu mè này mà còn đội nó, giương giương đắc ý lượn lờ trước mặt đám “thủ hạ bại tướng” của mình.

Giải đấu đầu tiên kết thúc, ai về nhà nấy, Diệp Tu đầu đội vượng niệm, khải hoàn trở về.

“Nhìn này Mộc Tranh, là quán quân đó.” – Vừa về tới khoang của mình, Diệp Tu liền cười tươi, đem vương niệm đặt lên đầu Tô Mộc Tranh.

Tô Mộc Tranh cũng mỉm cười, còn nói lần sau muốn cùng anh thi đấu, đạt giải quán quân về.

“Đương nhiên.” Diệp Tu ngẫng cao đầu “Bên kia chỉ có một lũ bại tướng thôi, không đáng lo.”

Xe lửa dù chạy nhanh nhưng vẫn rất vững vàng. Ngoài cửa sổ, cánh núi non điệp trùng dần được thay thế bằng thảo nguyên bao la.

Qua một đêm, giải đấu lần thứ hai được tổ chức, Diệp Tu bừng bừng khí thế ba quân xung trận ra đi, rồi lần nữa chiến thắng trở về.

“Có anh, ngôi vương của giải đập chuột này ai cũng đừng mong cướp được.” Diệp Tu đem cả hai “mũ quán quân” chụp lên tay, đi dạo trong toa xe như đi dạo phố. Trương Giai Lạc vừa tham gia mùa giải thứ 2 này bị hắn chọc giận, lôi kéo Tôn Triết Bình, nói phải cho Diệp Tu một bài học.

Ngụy Sâm vẫn như lần trước, trong miệng ngậm một điếu thuốc nhưng không châm. Trong khoang của hắn lúc này có thêm hai thiếu niên là Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên.

“Thấy cái tên đang đắc ý kia không? Đánh bại tên đó chính là nhiệm vụ giao lại cho hai đứa bây. Lão phu phải đổi tàu rồi, còn lại trông cậy vào hai nhóc.”

Hoàng Thiếu Thiên ríu ra ríu rít không ngừng, Dụ Văn Châu chỉ cười không nói.

Đến khi mùa giải thứ 3 bắt đầu, Ngụy sâm không còn xuất hiện trong khoang ăn nữa mà thay vào đó lại là Vương Kiệt Hi, Dương Thông và Đặng Phục Thăng cùng vài cái tên mới nữa, cạnh tranh càng lúc càng thêm kịch liệt.

Các trận đấu của bọn họ đều được trực tiếp trên màn hình tại tất cả các khoang tàu, Đào Hiên có chút túc giận khi Diệp Tu nhất quyết không chịu lộ mặt ra.

“Cậu lộ mặt ra, chúng ta chắc chắn sẽ có thêm nhiều tài nguyên."

Diệp Tu rất tùy ý: “Lộ mặt ra làm gì? Mấy người sẽ giảm tiền vé tàu cho tôi à?”

“Cậu…”

"Được rồi được rồi, đừng tiếp tục lôi chuyện này ra bàn nữa." Diệp Tu vung tay, xoay qua chỗ khác bắt đầu chuẩn bị cho ván đấu tiếp theo.

Đào Hiên giậm chân tức giận, quay đi.

Lần này, việc Gia Thế tiếp tục chiến thắng đã không là chuyện bất ngờ nữa. Trong giới đập chuột, sự tồn tại của Diệp Tu đã đạt tới đẳng cấp Ma Vương, được phong tặng danh hiệu “Đấu Thần".

Sau trận đấu, Diệp Tu muốn lôi Ngô Tuyết Phong đi ăn mừng chiến thắng liền thấy đội phó Gia Thế đang kéo hành lí của mình đứng ở cửa, con tàu cũng đã hạ dần vận tốc.

“Tôi phải qua chuyến xe khác rồi, tiểu đội trưởng.” Ngô Tuyết Phong lại xoa xoa đầu Diệp Tu như hành động ưa thích của mình.

Diệp Tu hiểu, chung quy thiên hạ có buổi tiệc nào sẽ không tàn sao? Hắn châm cho Ngô Tuyết Phong một điếu thuốc như quà tiễn biệt. Hắn đưa mắt nhìn đội phó của mình và Quách Minh Vũ cũng nhau bước xuống xe, mỗi người tự đi mỗi con đường của mình.

Lần thứ tư tổ chức, Tô Mộc Tranh cũng tham gia thi đấu cùng bọn hắn. Trong toa ăn xuất hiện càng lúc càng nhiều gương mặt mới. Bên cạnh Hàn Văn Thanh có Trương Tân Kiệt, toa xe Lam Vũ có Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên, Tiêu Thời Khâm, Sở Vân Tú, Lý Hiên,…Càng nhiều người tham dự, tranh đoạt cúp quán quân.

Có thêm nhiều đối thủ mạnh, Diệp Tu càng hài lòng. Chỉ đáng tiếc lần này hắn đã thua.

“Không sao cả, lần sau mình cùng đánh bại mấy người đó.” Diệp Tu an ủi Tô Mộc Tranh đang buồn rầu “Em nhìn lão Đào đi, anh cũng nghĩ vậy phải không Đào ca?”

Đào Hiên có vẻ như đang ngẫng người, ừ một tiếng qua loa, không biết trong đầu đăng nghĩ gì.

Càng về sau. Con tàu có vẻ như đang tiến vào một khu vực toàn đường hầm. Ngoại trừ ánh sáng hắt ra từ của các khoang tàu, bên ngoài lúc nào cũng một màu đen kịt.

Sự nghiệp đập chuột của Diệp Tu càng lúc càng không được thuận lợi. Chủ nhân của chức quán quân đã thay dổi không biết bao nhiêu người, nhưng chưa một lần về lại tay hắn. Tuy khai quật được một người mới rất có tài tên Khưu Phi nhưng thiếu niên ấy còn quá non nớt, vẫn chưa thể cùng hắn thi đấu.

Mùa thứ 8, Đào Hiên chiêu mộ được Tôn Tường từ toa tàu khác, cố ý đem hắn đẩy đi.

“Diệp Tu, tôi muốn để Tôn Tường đảm nhiệm vị trí của cậu. Nếu cậu đồng ý, vẫn có thể ở lại nơi này, làm huấn luyện viên đào tạo người mới.”

Diệp Tu cười lắc đầu.

Thủ tục đổi toa của Mộc Tranh gặp vấn đề, Diệp Tu đành tạm thời để nàng tiếp tục ở lại Gia Thế. Còn bản thân mang theo máy đập chuột mà Tô Mộc Thu để lại, rời đi trước. Hắn tới một toa xe mờ sương tên là Hưng Hân, nhân viên phụ trách chính là Trần Quả.

“Chậc, cậu lại tới rồi!” Trần Quả đứng nhìn Diệp Tu đang kéo theo hành lí, vừa đi vừa lẩm bẩm.

Diệp Tu không hề chú ý chữ “lại” trong câu của Trần Quả, chỉ lười nhát nói: “ Mong rằng sau này được chị chủ chỉ dạy…”

Một lúc sau…

Diệp Tu đào ra được không ít hạt giống tốt trong toa tàu mờ sương này. Hắn đem Tô Mộc Tranh về bên mình, đào Kiều Nhất Phàm về từ một toa tàu khác, còn cả Phương Duệ, Ngũ Thần cùng Quan Dung Phi, thậm chí còn đào được cậu nhân viên quét dọn vệ sinh Mạc Phàm, lúc sau lại vô tình đụng mặt Ngụy Sâm, lôi kéo hắn vào đội.

Xe lửa đi hết đường hầm, tiến tới một vùng quê rộng lớn.

Đội của toa xe Hưng Hân chưa thành lập được bao lâu đã hốt được quán quân của giải thi đấu lần thú 10.

Mọi người trong toa xe đều trở lại ăn mừng chiến thắng, Diệp Tu một mình đứng ở phần liên tiếp giữ hai toa tàu đốt thuốc.

“Chơi đủ chưa? Cùng em về nhà thôi!” Giọng nói của Diệp Thu biến mất đã lâu bỗng dưng vang lên sau lưng.

Diệp Tu không quay đầu mà nở nụ cười, nhắm mắt lại.

“Anh vẫn có thể đập chuột tiếp.”

“Không, là Vinh Quang.”

“Anh có thể đánh Vinh Quang thêm mười năm nữa.”

Diệp Thu nghẹn lời.

“Anh… anh trai mất nết, anh có biết em đang tức giận lắm hay không!”

“Rồi rồi mà, chờ anh đánh xong giải quốc tế, nhất định sẽ về nhà mà.”

“Anh đừng gạt em!” Diệp Thu giận dữ quá mức, thở dốc nửa ngày không nói nên lời, sau cùng cũng không còn cách nào chỉ đành ở phía sau kéo tay hắn.

“Được rồi, sau cùng đi cùng anh vẫn là em. Vẫn là em thắng.”

Diệp Thu hờn dỗi nói.

Diệp Thu vừa dứt lời, giọng nói siêu ồn ào, siêu phiền phức của Hoàng Thiếu Thiên đã truyền đến bên tai của Diệp Tu.

“Ai nói, tui không chấp nhận đây tính là thắng đâu! Diệp Tu, nói cho ông anh biết, ông anh cũng chậm quá đi, cũng đầu phải là trẻ con đâu, còn muốn dắt em trai đi theo cùng, có biết hổ thẹn hay không vậy? Có biết không biết không biết không?

Diệp Tu làm như không nghe thấy gì.

“Tiền bối, anh đến rồi.” Dụ Văn Châu khác hẳn Hoàng Thiếu Thiên, lời nói ôn hòa.

“… tiền bối... hoan nghênh.”

“Quá chậm.”

“Lão Diệp, ông chậm quá, bọn tôi chờ anh bao lâu rồi biết không? Bây giờ tới phiên tôi cười lại anh rồi.”

“So với suy đoán của tôi thì Diệp thần đã trễ mất một trăm hai mươi chín ngày bốn giờ.”

“Lâu rồi không được thấy đôi mắt chân thành của tui, có phải anh cảm thấy rất cô đơn không?”

“Xong xong, sau này còn ai cùng lão phu đốt thuốc nữa.”

...

...

Những giọng nói hắn đã quen thuộc vang lên càng lúc càng nhiều, càng lúc càng ầm ĩ, thậm chí cuối cùng cùng nhau hàn huyên.

Bọn họ vẫn luôn tràn đầy sức sống như vậy, nào khác gì lúc còn niên thiếu.

". . . Được rồi được rồi, ồn tới chết ca rồi."

Diệp Tu dập tắt mẫu thuốc lá.

"Anh không tiếp tục nữa."

Sau lưng Diệp Thu nhẹ tiếng nói: "Vậy chúng ta xuống xe thôi, anh trai?"

Đoàn tàu đã sớm giảm tốc độ, giờ phút này bắt đầu dần dần dừng lại trạm.

"Được, đi thôi. Nếu em còn không đi nhanh, sợ mấy người đó sẽ còn phiền chết anh."

Diệp Tu cười mở mắt ra.

Hắn nhìn thấy ánh dương.

The end.
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook