Toàn Chức Cao Thủ - Chương 1518

Lá Mùa Thu

Sinh như Hạ Hoa, tử như Thu Diệp.
Bình luận
1,485
Số lượt thích
55,985
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
#1
Dịch bởi Lá Mùa Thu

Chương 1518: Người bình thường truy bước thiên tài

Ở sân nhà Bá Đồ, khán giả khó thể có thiện ý với Hưng Hân và nhất là Diệp Tu. Thế mà Diệp Tu còn không hiểu chuyện, bắt tay xong lại vẫy chào fan Bá Đồ trên khán đài. Hắn lập tức bị tiếng la ó ngợp trời nhấn chìm. Có fan quá khích nhớ tới trận thua hiệp một, tức giận ném vật thể bay không xác định xuống, bị bảo an xách cổ lôi ra ngoài.

"Ha ha ha." Diệp Tu chỉ cười chứ chả buồn quan tâm. Sau màn giới thiệu tuyển thủ, đôi bên hỏi han nhau vài câu rồi xuống hàng ghế dành cho đội mình. Mọi người nhìn thấy Diệp Tu không có trong số đó, hắn ở lại trên sân!

Nghĩa là?

Hắn sẽ đánh trận đầu lôi đài!

Có điều đây không phải sân nhà Hưng Hân mà là địa bàn Bá Đồ. Dám nghênh ngang trên đất Bá Đồ? Fan Hưng Hân tháp tùng chiến đội vui sướng hò hét, nhưng rất nhanh đã bị fan Bá Đồ áp đảo bằng một tràng la ó khác.

Giới thiệu tuyển thủ, vẫy tay chào khán giả, tước quyền dự đoán cặp đấu, tổng cộng ba lần hò hét phản đối của fan sân nhà đạt đến đỉnh điểm đều là vì Diệp Tu, khi trận đấu vẫn chưa chính thức bắt đầu.

"Ông thiệt bản lĩnh!" Diệp Tu bỗng nghe thấy giọng nói bên cạnh mình. Quay đầu nhìn, thì ra Lâm Kính Ngôn cũng không xuống sân mà đứng lại chờ đánh trận đầu như hắn.

"Ha ha." Diệp Tu cười, "Ông nhầm rồi, họ đang phản đối ông, chê ông đánh chán đó."

Hắn vừa dứt lời, tiếng la ó khắp nhà thi đấu đột ngột đổi thành tiếng vỗ tay rào rào, làm thành nhạc nền cho bước chân Lâm Kính Ngôn tìm đến Diệp Tu nói chuyện. Tiếng la ó dành cho ai, tiếng vỗ tay dành cho ai, có thể không phân biệt được ư?

"Cám ơn, cám ơn những tràng pháo tay của các bạn." Ngờ đâu Diệp Tu lại ra sức vẫy tay về phía khán đài đang nhiệt liệt nhất, làm fan Bá Đồ luống cuống cả lên. Chết, giờ bỏ tay ra chửi nó hay vỗ tay tiếp cho tướng nhà mình?

Lâm Kính Ngôn bên cạnh cũng dở khóc dở cười. Kêu anh làm như hắn, anh chắc chắn không làm được, nhưng vì sao tự đáy lòng lại có chút hâm mộ cái sự vô sỉ của hắn chứ?

Nhịn hết nổi, fan Bá Đồ quyết định ngừng vỗ tay để hò hét phản đối. Nhìn Diệp Tu lập tức trưng cái mặt "Chúng chửi ai chứ không phải chửi mình", Lâm Kính Ngôn không khỏi bật cười.

Mặc dù có một mối hận tồn tại, Diệp Tu và fan Bá Đồ vẫn khớp nhịp lắm đấy chứ? Nếu đến một ngày Diệp Tu không còn đứng trên sàn đấu, liệu fan Bá Đồ có nhớ cảnh tượng nhốn nháo này không? Và cả Diệp Tu nữa? Phải chăng Diệp Tu cũng biết một ngày nào đó mình sẽ rời xa khung cảnh ồn ã này, nên mới tìm đủ mọi cách trêu chọc fan Bá Đồ?

Kỳ thực, điều Lâm Kính Ngôn hâm mộ không phải sự vô sỉ của Diệp Tu, mà là cái cách hắn sống giữa bạn hay thù đều rất vui vẻ, rất náo nhiệt.

Còn anh thì sao?

Anh cũng có một đám nửa fan nửa đồng bọn thân thương nhất với mình, nhưng họ lúc này, có đang xem anh thi đấu không nhỉ?

Lâm Kính Ngôn tự dưng cảm thấy phiền muộn. Diệp Tu lúc la lúc lắc một hồi bỗng quay sang nói: "Bá Đồ phái ông lên chịu chết hả?"

"Ha ha ha." Lâm Kính Ngôn cười khàn.

Nếu là Hàn Văn Thanh hay Trương Giai Lạc, có lẽ họ sẽ lập tức đáp lời: Ai chết còn chưa biết đâu! Nhưng Lâm Kính Ngôn thì không. Từ đầu, anh đã khác với những người như Diệp Tu, Hàn Văn Thanh, Trương Giai Lạc. Bọn họ đều là thiên tài. Thiên tài chân chính, những con người nhìn vào là biết sẽ đứng trên đỉnh Vinh Quang. Nhưng còn Lâm Kính Ngôn, xưa nay đều biết rất rõ mình không phải kẻ địch lớn nhất trong mắt các thiên tài kia. Anh chỉ là một trong đông đảo những người truy đuổi bước chân thiên tài.

Thật may mắn khi ở cuối con đường truy đuổi, anh đã đứng cùng chỗ với họ. Nhưng cũng thật nhói lòng, khi mọi nỗ lực chỉ giúp anh không bị thiên tài bỏ xa. Chỉ thế thôi sao?

Chỉ đành thế thôi... Bởi vì, không ai bắt thiên tài không được nỗ lực. Mỗi một thiên tài xung quanh Lâm Kính Ngôn đều nỗ lực không kém anh. Mấy tên khốn này, chưa bao giờ cho người ta cơ hội vượt qua họ cả.

"Đi với mấy người các ông suốt bấy nhiêu năm, vãi vất vả!" Lâm Kính Ngôn bỗng nói.

"Hả?" Diệp Tu ngẩn ra. Một câu không đầu không đuôi, hắn chưa kịp hiểu ý.

"Chỉ tiếc, tôi cũng không cho phép bản thân thỏa hiệp đâu!" Lâm Kính Ngôn tiếp tục.

"Chà, hôm nay ông máu chiến dữ!" Diệp Tu nói.

"Ừ, tôi muốn thắng!" Lâm Kính Ngôn nói.

"Ông cứ việc thử." Diệp Tu cười.

"Vào trận gặp."

"Vào trận gặp."

Hai người bắt tay và quay lưng, chia nhau đi vào phòng đấu của mình. Màn hình lớn đã chính thức nhảy tên cặp đấu lôi đài đầu tiên.

Hưng Hân: Diệp Tu, Quân Mạc Tiếu.

Bá Đồ: Lâm Kính Ngôn, Lãnh Ám Lôi.

Đến giờ, trọng tài xác nhận mọi thứ và tuyên bố trận đấu bắt đầu.

Không còn hồi hộp về tên tuổi tuyển thủ, khán giả bèn chuyển hướng tò mò sang bản đồ. Bá Đồ sẽ chọn bản đồ nào cho hiệp đấu trên sân nhà?

Võ Đài.

Mọi người trợn mắt.

Trong một trận quan trọng như bán kết, chiến đội Bá Đồ bất ngờ chọn bản đồ có tỉ suất sử dụng cao nhất trong đấu trường game online: Võ Đài!

Vì sao có tỉ lệ sử dụng cao nhất? Vì nó nhỏ, đơn giản, dễ xài...

Quả thật đây là phong cách phù hợp với Bá Đồ, nhưng từ trước đến nay, chiến đội chuyên nghiệp chưa bao giờ chọn bản đồ vì ý thích cả. Ưu thế mang đến quyền chủ động cho đội chủ nhà, món vũ khí đầu tiên của đội chủ nhà, nền tảng cho xu hướng thi đấu toàn hạng mục, đều nằm ở bản đồ.

Thế mà Bá Đồ lại chọn Võ Đài. Bản đồ này chẳng có địa hình gì để lợi dụng, chẳng khác nào từ bỏ lợi thế sân nhà. Chưa kể, Diệp Tu còn rất thích sử dụng Võ Đài. Hồi vòng bảng, các trận solo sân nhà của Diệp Tu đều là bản đồ theo phong cách này. Bây giờ Bá Đồ chọn nó, chẳng lẽ trong chiến đội có kẻ nằm vùng phá hoại?

"Chỉ đạo Lý, Bá Đồ có ý định gì ạ?" Trên sóng trực tiếp, Phan Lâm đặt câu hỏi cho Lý Nghệ Bác.

"Chắc chắn không phải do bốc đồng. Anh hãy nhớ, sách lược Bá Đồ hiện tại do Trương Tân Kiệt bố trí hoàn toàn. Chọn bản đồ này, họ nhất định có nguyên nhân nhiều mặt." Lý Nghệ Bác nói. Tuy câu trả lời có vẻ qua loa, Lý Nghệ Bác lại đã nghiền ngẫm rất kỹ. Buồn cho hắn là Phan Lâm hiểu lầm, tưởng hắn trốn tránh như mọi khi nên chỉ tiếp lời bằng câu "Ok chúng ta cùng xem diễn biến nào" quen thuộc, làm Lý Nghệ Bác chưng hửng.

"Tôi..." Lý Nghệ Bác há miệng định nói nhưng trận đấu đã bắt đầu. Võ Đài mà, trống trải vô cùng và chả có lấy tí địa hình hay cảnh trí nào nên tải rất nhanh. Lý Nghệ Bác chưa kịp nói tiếng thứ hai đã thấy hai tướng gặp nhau giữa bản đồ.

Quân Mạc Tiếu vs Lãnh Ám Lôi.

"Bản đồ này... chọn để trị tui đúng không?" Diệp Tu chat trên kênh chung.

 
Last edited:

Lá Mùa Thu

Sinh như Hạ Hoa, tử như Thu Diệp.
Bình luận
1,485
Số lượt thích
55,985
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
#2
Lâm Kính Ngôn, anh chưa bao giờ là một người bình thường.

Luận thành tích, đội trưởng Hô Khiếu - khách quen vòng chung kết, đệ nhất lưu manh đến ít nhất mùa 8, top Ngôi sao đến mùa 9, tứ đại thiên vương Bá Đồ. Đấu Thần Quyền Hoàng từ mùa 2 khi anh chỉ mới chân ướt chân ráo bước vào Liên minh, đã phải kiêng dè vị tân binh này.

Luận nhiệt thành, có ai hiểu lưu manh hơn Lâm Kính Ngôn, si mê nghề đến có thể quên hết tất cả xung quanh khác nào Quan Dung Phi, yêu Vinh Quang đến mức chấp nhận hi sinh mọi thứ chỉ để được tiếp tục chơi, lại nặng lòng với đội cũ, acc cũ, thậm chí fan cũ.

Đường Hạo đánh bại anh một lần thì sao? Anh đã tự tay trả thù, lấy lại danh dự cho chính mình. Hô Khiếu đuổi anh đi thì sao? Anh được Bá Đồ danh vọng gấp bội trải chiếu mời về, một đường thẳng tiến chung kết, hướng đến quán quân.

Cùng là lão tướng, người ta nói về Diệp Tu Ngụy Sâm, nói về Hàn Văn Thanh Trương Giai Lạc, nhưng chỉ cần nhắc đến anh, thì chỉ thấy hai chữ tuổi già, còn hôm nay là ba chữ người bình thường. Không, anh không phải. Diệp Ngụy Hàn Trương chưa già, và anh cũng thế.

Giới chuyên nghiệp không có người bình thường, vòng chung kết không có kẻ yếu, huống hồ đánh ra cả một giang sơn như anh.

Lâm Kính Ngôn, anh chưa bao giờ là một người bình thường.
 

Cát Tường Tam Bảo

Cống hiến cấp cao
Hội Tự Sát
Team Đánh Thuê
Thần Lĩnh
Bình luận
374
Số lượt thích
1,327
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
muitenbac1
#4
Chuyện Cát Tường Tam Bảo đi xem Hưng Hân đánh Bá Đồ (kỳ 33)

Ngày diễn ra trận lượt về của Hưng Hân với Bá Đồ, cả đám thống nhất không ra quán nữa mà tụ tập tại nhà một đứa cho vui. Thời đại này, phương tiện giải trí tại nhà cũng không quá kém cạnh so với ở ngoài, càng tiện lợi hơn nữa chính là sự tự do với môi trường xung quanh. Còn nữa, không phải nghe đám loi nhoi ngoài quán la hét về mọi thứ mà tụi nó thậm chí còn không hiểu…

“Bảo tới rồi, mau vào mau vào, mọi người tới cũng gần đủ rồi.” Một đứa đón mình ở cổng.

“Ể, lão Ngô chưa tới à? Mọi thường nó đi sớm lắm mà ta.”

“Ừ, nhưng hôm nay nó bận cái gì á, nhưng mà hôm nay lại có đứa tới thế chỗ để đàm đạo với mày á.” Nó nháy mắt.

“Ai cơ?” Mình ngạc nhiên hỏi.

“Còn ai nữa? Vũ trụ đệ nhất Vú em!!!” Nó bật cười thành tiếng.

“Cái mẹ thằng nào nói xấu tao ngoài đó?!?!” Một tiếng vọng từ trong nhà ra.

“À, là nó à, tới rồi à?” Mình cười cười đi vào.

Người được nhắc đến là “vú em” của cả đám. Tên này rất giỏi cầm healer, dù là Mục Sư hay Thủ Hộ Thiên Sứ đều không thua kém mặt nào, cho nên, nó rất được anh em ưu ái tặng cho cái danh hiệu kia. Càng không biết xấu hổ là, tên đó cũng thường tự vênh mặt “Vào cái thời tao chơi, Trương Tân Kiệt của Bá Đồ chỉ là cái muỗi…”

“Lão Phương, tao nói này, lần trước mày không đi, Bảo nó cứ khen họ Trương của Bá Đồ miết, nào là nhãn quang chiến thuật tốt, apm cao, nắm bắt giỏi, etc” Có đứa bắt đầu chọc ngoáy.

“Mẹ nó, lão tử mới vắng có một bữa, tụi bây liền nhìn ngó tình mới nhà hàng xóm à?” Phương cũng hùa theo nổi điên.

“Ha ha, còn phải hỏi, cho nên nói, vắng mặt liền bị anh em khi dễ đó.” Mình cũng chọc.

“Dẹp mẹ, trận đấu sắp bắt đầu rồi kìa, Phương với Bảo, tụi mày chọn phe thế nào?”

“Gì chứ, Phương chắc chắn chọn Bá Đồ rồi còn gì, có thằng nhóc mà nó để ý lắm mà?”

“Mẹ, tao nói, trận này, Trương Tân Kiệt mà còn không đánh cho Diệp Tu khóc chạy, thì nó hết xứng đáng cầm chung class với tao.”

“Gì?” Mình vặn lại. “Mày chơi hết mẹ nó 2 class hồi máu của game, mày nói vậy con người ta còn đường nào sống nữa?”

“Thì vậy, nó nên tốt nhất là đánh cho xứng đáng với cái danh Đệ Nhất Mục Sư đi.” Phương lại nói. “Dù gì đi nữa thì Thần Mục là dành cho tao thôi.”

“Mẹ, không biết xấu hổ…” Có đứa mắng.
 

Phiền Nhi

Gà con tiến hóa
Bình luận
11
Số lượt thích
14
#5
Lâm Kính Ngôn, anh chưa bao giờ là một người bình thường.
 

ZellD242

Farm exp kiếm sống
Bình luận
53
Số lượt thích
124
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
ngủ thêm một mùa hè
#6
pick bản đồ đơn giản để quấn lấy Diệp Tu như trận Diệp gặp Đường Hạo, hừm đúng là Trương Tân Kiệt, vừa phát huy đc lối đánh hổ báo của đội nhà, vừa trị đc người qtrong nhất trong team của đối thủ
 

aki kaori

Gà con lon ton
Bình luận
3
Số lượt thích
5
Location
Hà Nội
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Song Diệp
#7
Dịch bởi Lá Mùa Thu

Chương 1518: Người bình thường truy bước thiên tài

Ở sân nhà Bá Đồ, khán giả khó thể có thiện ý với Hưng Hân và nhất là Diệp Tu. Thế mà Diệp Tu còn không hiểu chuyện, bắt tay xong lại vẫy chào fan Bá Đồ trên khán đài. Hắn lập tức bị tiếng la ó ngợp trời nhấn chìm. Có fan quá khích nhớ tới trận thua hiệp một, tức giận ném vật thể bay không xác định xuống, bị bảo an xách cổ lôi ra ngoài.

"Ha ha ha." Diệp Tu chỉ cười chứ chả buồn quan tâm. Sau màn giới thiệu tuyển thủ, đôi bên hỏi han nhau vài câu rồi xuống hàng ghế dành cho đội mình. Mọi người nhìn thấy Diệp Tu không có trong số đó, hắn ở lại trên sân!

Nghĩa là?

Hắn sẽ đánh trận đầu lôi đài!

Có điều đây không phải sân nhà Hưng Hân mà là địa bàn Bá Đồ. Dám nghênh ngang trên đất Bá Đồ? Fan Hưng Hân tháp tùng chiến đội vui sướng hò hét, nhưng rất nhanh đã bị fan Bá Đồ áp đảo bằng một tràng la ó khác.

Giới thiệu tuyển thủ, vẫy tay chào khán giả, tước quyền dự đoán cặp đấu, tổng cộng ba lần hò hét phản đối của fan sân nhà đạt đến đỉnh điểm đều là vì Diệp Tu, khi trận đấu vẫn chưa chính thức bắt đầu.

"Ông thiệt bản lĩnh!" Diệp Tu bỗng nghe thấy giọng nói bên cạnh mình. Quay đầu nhìn, thì ra Lâm Kính Ngôn cũng không xuống sân mà đứng lại chờ đánh trận đầu như hắn.

"Ha ha." Diệp Tu cười, "Ông nhầm rồi, họ đang phản đối ông, chê ông đánh chán đó."

Hắn vừa dứt lời, tiếng la ó khắp nhà thi đấu đột ngột đổi thành tiếng vỗ tay rào rào, làm thành nhạc nền cho bước chân Lâm Kính Ngôn tìm đến Diệp Tu nói chuyện. Tiếng la ó dành cho ai, tiếng vỗ tay dành cho ai, có thể không phân biệt được ư?

"Cám ơn, cám ơn những tràng pháo tay của các bạn." Ngờ đâu Diệp Tu lại ra sức vẫy tay về phía khán đài đang nhiệt liệt nhất, làm fan Bá Đồ luống cuống cả lên. Chết, giờ bỏ tay ra chửi nó hay vỗ tay tiếp cho tướng nhà mình?

Lâm Kính Ngôn bên cạnh cũng dở khóc dở cười. Kêu anh làm như hắn, anh chắc chắn không làm được, nhưng vì sao tự đáy lòng lại có chút hâm mộ cái sự vô sỉ của hắn chứ?

Nhịn hết nổi, fan Bá Đồ quyết định ngừng vỗ tay để hò hét phản đối. Nhìn Diệp Tu lập tức trưng cái mặt "Chúng chửi ai chứ không phải chửi mình", Lâm Kính Ngôn không khỏi bật cười.

Mặc dù có một mối hận tồn tại, Diệp Tu và fan Bá Đồ vẫn khớp nhịp lắm đấy chứ? Nếu đến một ngày Diệp Tu không còn đứng trên sàn đấu, liệu fan Bá Đồ có nhớ cảnh tượng nhốn nháo này không? Và cả Diệp Tu nữa? Phải chăng Diệp Tu cũng biết một ngày nào đó mình sẽ rời xa khung cảnh ồn ã này, nên mới tìm đủ mọi cách trêu chọc fan Bá Đồ?

Kỳ thực, điều Lâm Kính Ngôn hâm mộ không phải sự vô sỉ của Diệp Tu, mà là cái cách hắn sống giữa bạn hay thù đều rất vui vẻ, rất náo nhiệt.

Còn anh thì sao?

Anh cũng có một đám nửa fan nửa đồng bọn thân thương nhất với mình, nhưng họ lúc này, có đang xem anh thi đấu không nhỉ?

Lâm Kính Ngôn tự dưng cảm thấy phiền muộn. Diệp Tu lúc la lúc lắc một hồi bỗng quay sang nói: "Bá Đồ phái ông lên chịu chết hả?"

"Ha ha ha." Lâm Kính Ngôn cười khàn.

Nếu là Hàn Văn Thanh hay Trương Giai Lạc, có lẽ họ sẽ lập tức đáp lời: Ai chết còn chưa biết đâu! Nhưng Lâm Kính Ngôn thì không. Từ đầu, anh đã khác với những người như Diệp Tu, Hàn Văn Thanh, Trương Giai Lạc. Bọn họ đều là thiên tài. Thiên tài chân chính, những con người nhìn vào là biết sẽ đứng trên đỉnh Vinh Quang. Nhưng còn Lâm Kính Ngôn, xưa nay đều biết rất rõ mình không phải kẻ địch lớn nhất trong mắt các thiên tài kia. Anh chỉ là một trong đông đảo những người truy đuổi bước chân thiên tài.

Thật may mắn khi ở cuối con đường truy đuổi, anh đã đứng cùng chỗ với họ. Nhưng cũng thật nhói lòng, khi mọi nỗ lực chỉ giúp anh không bị thiên tài bỏ xa. Chỉ thế thôi sao?

Chỉ đành thế thôi... Bởi vì, không ai bắt thiên tài không được nỗ lực. Mỗi một thiên tài xung quanh Lâm Kính Ngôn đều nỗ lực không kém anh. Mấy tên khốn này, chưa bao giờ cho người ta cơ hội vượt qua họ cả.

"Đi với mấy người các ông suốt bấy nhiêu năm, vãi vất vả!" Lâm Kính Ngôn bỗng nói.

"Hả?" Diệp Tu ngẩn ra. Một câu không đầu không đuôi, hắn chưa kịp hiểu ý.

"Chỉ tiếc, tôi cũng không cho phép bản thân thỏa hiệp đâu!" Lâm Kính Ngôn tiếp tục.

"Chà, hôm nay ông máu chiến dữ!" Diệp Tu nói.

"Ừ, tôi muốn thắng!" Lâm Kính Ngôn nói.

"Ông cứ việc thử." Diệp Tu cười.

"Vào trận gặp."

"Vào trận gặp."

Hai người bắt tay và quay lưng, chia nhau đi vào phòng đấu của mình. Màn hình lớn đã chính thức nhảy tên cặp đấu lôi đài đầu tiên.

Hưng Hân: Diệp Tu, Quân Mạc Tiếu.

Bá Đồ: Lâm Kính Ngôn, Lãnh Ám Lôi.

Đến giờ, trọng tài xác nhận mọi thứ và tuyên bố trận đấu bắt đầu.

Không còn hồi hộp về tên tuổi tuyển thủ, khán giả bèn chuyển hướng tò mò sang bản đồ. Bá Đồ sẽ chọn bản đồ nào cho hiệp đấu trên sân nhà?

Võ Đài.

Mọi người trợn mắt.

Trong một trận quan trọng như bán kết, chiến đội Bá Đồ bất ngờ chọn bản đồ có tỉ suất sử dụng cao nhất trong đấu trường game online: Võ Đài!

Vì sao có tỉ lệ sử dụng cao nhất? Vì nó nhỏ, đơn giản, dễ xài...

Quả thật đây là phong cách phù hợp với Bá Đồ, nhưng từ trước đến nay, chiến đội chuyên nghiệp chưa bao giờ chọn bản đồ vì ý thích cả. Ưu thế mang đến quyền chủ động cho đội chủ nhà, món vũ khí đầu tiên của đội chủ nhà, nền tảng cho xu hướng thi đấu toàn hạng mục, đều nằm ở bản đồ.

Thế mà Bá Đồ lại chọn Võ Đài. Bản đồ này chẳng có địa hình gì để lợi dụng, chẳng khác nào từ bỏ lợi thế sân nhà. Chưa kể, Diệp Tu còn rất thích sử dụng Võ Đài. Hồi vòng bảng, các trận solo sân nhà của Diệp Tu đều là bản đồ theo phong cách này. Bây giờ Bá Đồ chọn nó, chẳng lẽ trong chiến đội có kẻ nằm vùng phá hoại?

"Chỉ đạo Lý, Bá Đồ có ý định gì ạ?" Trên sóng trực tiếp, Phan Lâm đặt câu hỏi cho Lý Nghệ Bác.

"Chắc chắn không phải do bốc đồng. Anh hãy nhớ, sách lược Bá Đồ hiện tại do Trương Tân Kiệt bố trí hoàn toàn. Chọn bản đồ này, họ nhất định có nguyên nhân nhiều mặt." Lý Nghệ Bác nói. Tuy câu trả lời có vẻ qua loa, Lý Nghệ Bác lại đã nghiền ngẫm rất kỹ. Buồn cho hắn là Phan Lâm hiểu lầm, tưởng hắn trốn tránh như mọi khi nên chỉ tiếp lời bằng câu "Ok chúng ta cùng xem diễn biến nào" quen thuộc, làm Lý Nghệ Bác chưng hửng.

"Tôi..." Lý Nghệ Bác há miệng định nói nhưng trận đấu đã bắt đầu. Võ Đài mà, trống trải vô cùng và chả có lấy tí địa hình hay cảnh trí nào nên tải rất nhanh. Lý Nghệ Bác chưa kịp nói tiếng thứ hai đã thấy hai tướng gặp nhau giữa bản đồ.

Quân Mạc Tiếu vs Lãnh Ám Lôi.

"Bản đồ này... chọn để trị tui đúng không?" Diệp Tu chat trên kênh chung.


thank you Lá iu Lá nhìu :love:
 
Last edited:

Neko-chan

Thập Niên Chi Dương, Nhất Diệp Tri Thu
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
291
Số lượt thích
2,291
Fan não tàn của
Diệp thần Tán ca
#8
Trích một bài cảm nhận về Lâm Kính Ngôn - dịch bởi Mèo trực thuộc Hội Tự Sát

(1)

Khi anh bước lên vũ đài, chỉ để lại cho chúng ta bóng lưng.

Bắt đầu từ khi cái tên Lâm Kính Ngôn xuất hiện lần thứ hai, Hồ Điệp Lam đều không ngừng nhấn mạnh bởi vì tuổi tác nên trạng thái trượt xuống, Lâm Kính Ngôn quả lực gắn liền với trạng thái trượt. Lặp đi lặp lại đột nhiên cùng cường điệu như vậy thậm chí làm tôi thấy phiền, trượt thì trượt cần phải lần nào cũng nhắc lại sao, mỗi lần nói chỉ sợ mọi người quên mất tuổi của anh.

Từ khi mới lên sân đã nhận được đãi ngộ như vậy, bản tôn khi thi đấu liền càng thảm đạm, Lâm Kính Ngôn chính mình lần thứ nhất ra sân, tự mình tàn khốc chứng mình chứng minh bốn chữ trạng thái trượt xuống, bị chính Đường Hạo niên thiếu khí thịnh lấy hạ khắc thượng, sau đó lập tức bị chiến đội từ bỏ, tài khoản đổi chủ, được Bá Đồ thu nhận, cách quán quân lại xa một bước, cuối cùng lấy giải nghệ kết thúc.

Nhìn đoạn đường này của Lâm Kính Ngôn khiến người ta khó chịu.

Anh từng bước một rời đi võ đài huy hoàng kia, cước bộ chần chờ, thỉnh thoảng quay đầu lại xem, đi đến mấy bước cuối cùng, anh đột nhiên kiên định xoay người nói, ta chờ một chút, nhìn nhìn lại võ đài này. Anh cuối cùng bùng nổ một lần, dùng hết toàn lực, sau đó quyết định, một đi không trở lại.

(2)

Khi lựa chọn từ ngữ miêu tả cảm giác Lâm Kính Ngôn đem lại cho tôi, xuất hiện đầu tiên lại là "ôn hòa", đó là một từ tốt nhưng không thích hợp cho một tuyển thủ chuyên nghiệp, tuổi tác của anh không tính nhỏ, nhưng anh không có bá khí tỏa ra quanh người như Hàn Văn Thanh cũng không có tài hoa hơn người như Diệp Tu, anh không chút nào yếu thế nhưng cũng không mạnh đến mức quang mang tứ phía, giữa một đám đại thần đặc điểm rực rỡ yêu nghiệt, Lâm Kính Ngôn giống một chén nước sôi để nguội bị phơi đến nửa ấm.

(3)

Anh là người tốt.

Nhìn Lâm Kính Ngôn tôi nghĩ như vậy, không phải ý nói người khác đều xấu, mà ta từ ngữ nghèo nàn trừ "người tốt" ra cũng không nghĩ được từ khác có thể khái quát. Nếu mở cuộc bình chọn lương tâm của Liên Minh, sức cạnh tranh của lão Lâm nhất định rất mạnh, anh làm người vừa khiêm tốn vừa phúc hậu.

Tôi nhớ một chi tiết, lúc Diệp Tu trào phúng Trương Giai Lạc Lâm Kính Ngôn thiếu chút nữa cười ra tiếng, nhưng khi Trương Giai Lạc nhìn sang thì lập tức che giấu thần sắc. Dù mọi người đều biết là trò đùa dai của đứa bạn xấu, lão Lâm khi đó không cắm thêm một đao thật sự là quá phúc hậu.

Viết đến đây tôi bỗng nhiên nhớ lại buổi tối nào đó ở siêu thị nhìn thấy mật ong nhãn hiệu Bách Hoa thổn thức về Trương Giai Lạc không thôi, nháy mắt não bổ ra một Lâm Kính Ngôn ở sau lưng cậu vẻ mặt cố nén cười còn phải vỗ vai Trương Giai lạc nói "Cần phải đi rồi", lão Lâm thật sự không dễ dàng.

(4)

Một đặc điểm khác khiến người ấn tượng sâu sắc là trọng cảm tình, bất hạnh thay, lại là một điểm không thích hợp với thi đấu, không phải nói con người không có tình cảm, kì thực mỗi tuyển thủ đều có cảm tình, nhưng trước mặt thắng bại có chút cảm tình là nên buông xuống.

Trong lòng Lâm Kính Ngôn, cảm thấy tình cảm giữa người với người rất nặng, những tình cảm này lại ảnh hưởng quyết định của anh, bị chiến đội từ bỏ mà anh lại một mực bày tỏ trung tâm với Hô Khiếu, mùa giải thứ 9 Bá Đồ không giành được Tổng Quán quân anh muốn giải nghệ, thấy các đồng đội kiên trì lại không muốn rời đi, nhất là thời điểm gặp được Phương Duệ, thời điểm chặt đứt ăn ý ngày xưa để truy cầu thắng lợi, anh chung quy là không đủ tàn nhẫn, anh sẽ không nhịn được hoài niệm Đường Tam Đả của anh, hoài niệm Quỷ Mê Thần Nghi của Phương Duệ, hoài niệm tổ hợp tội phạm, nhớ nhung quá khứ, kì thật từ điểm này, anh đã thua.

Điều này rất đáng tiếc, nhưng cũng là điểm khiến người ta thích cùng tôn trọng Lâm Kính Ngôn nhất.

(5)

Thật ra khi Bánh Bao hỏi Lâm Kính Ngôn "Anh không thích chơi lưu manh tại sao lại chọn nghề này", tôi cũng từng tự hỏi. Cũng không phải giống Bánh Bao mạch não sao Hỏa, tôi chỉ cảm thấy nghề lưu manh với Lâm Kính Ngôn mà nói có chút mãnh.

Sau này mới hiểu được, chúng ta nhìn thấy, Lâm Kính Ngôn hiện tại, chủ yếu là nhã nhặn ôn hòa, khí tràng hiện ra có chút yếu, nhưng đây là kết quả sau khi bị năm tháng mài giũa.

Đường Tam Đả, nguyên bản cũng là nhân vật chính diện cường công a.

Trong chính văn có hai lần Bánh Bao gọi Lâm Kính Ngôn là đệ nhất lưu manh, lão Lâm nghe rất vui.

Nhớ có một đoạn như vậy

"Lan sơn hổ. Nhất định phải ngăn được, Lâm Kính Ngôn cắn răng vung chuột."

Hai chữ cắn răng đơn giản chính là hội tâm nhất kích, chấp nhất với Vinh Quang, truy cầu cùng khát vọng với thắng lợi, những thứ này, trong lòng Lâm Kính Ngôn tuyệt không ít hơn bất luận một tuyển thủ nào.

Ai lại không muốn thắng? Ai lại không muốn gặt hái Vinh Quang? Không thích thì tại sao lại chọn nghề này? Chẳng qua bất luận kẻ nào đều không thể chống lại sự bào mòn của thời gian, anh chỉ bắt đầu đem nhiệt huyết năm xưa, chậm rãi giấu phía sau mắt kính phẳng, chôn đến đáy lòng thôi.
 

Tử Nhạn

Máy cày level
Bình luận
492
Số lượt thích
616
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tu, Hàn Văn Thanh, Lá Mùa Thu
#9
"Bản đồ này... chọn để trị tui đúng không?" Diệp Tu chat trên kênh chung.
Bá Đồ tâm lý lắm, lấy bản đồ này để Tu khỏi trốn việc :)))
 

tuananhthuminh

Farm exp kiếm sống
Bình luận
177
Số lượt thích
130
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp ma thần!!
#10
Trận đấu đầu tiên của hiệp 2. Trận đấu giữa thiên tài và người bình thường theo sát gót thiên tài. Trận đấu giữa người bị gán lí do trượt trạng thái nhưng lại lập chiến đội quay lại liên minh với người do tuổi tác mà trượt trạng thái thật sự. Trận đấu giữa hai con người ở hai chiến đội mới với họ nhưng lại không hề cũ với nhau.
 

Lotus

Nông dân công nghiệp
Team Chuyên Cần
Thần Lĩnh
Bình luận
218
Số lượt thích
1,021
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu
#11
Lâm Kính Ngôn. Anh không cần danh vọng. Thứ anh cần chỉ là Vinh Quang. Anh không cần tung hô. Thứ anh cần chỉ là cơ hội được chiến đấu. Anh không cần làm ngôi sao. Thứ anh cần chỉ là một tài khoản lưu manh.

Có thể anh không phải thiên tài. Nhưng anh chưa bao giờ ngán ngại thiên tài. Bước lên sàn đấu, chỉ có thắng thua, làm gì có thứ gọi là thiên tài với không thiên tài?
 

dungmt

Farm exp kiếm sống
Bình luận
193
Số lượt thích
129
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Mấy thằng mất nết.
#12
Có lẽ sắp được xem đấu vật rồi....
 

Nhất Diệp Tri THU

Phó bản trăm người
Bình luận
130
Số lượt thích
226
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Ma Thần, Ma Thần, Ma Thần vạn vạn tuế
#15
Nếu là Hàn Văn Thanh hay Trương Giai Lạc, có lẽ họ sẽ lập tức đáp lời: Ai chết còn chưa biết đâu! Nhưng Lâm Kính Ngôn thì không. Từ đầu, anh đã khác với những người như Diệp Tu, Hàn Văn Thanh, Trương Giai Lạc. Bọn họ đều là thiên tài. Thiên tài chân chính, những con người nhìn vào là biết sẽ đứng trên đỉnh Vinh Quang. Nhưng còn Lâm Kính Ngôn, xưa nay đều biết rất rõ mình không phải kẻ địch lớn nhất trong mắt các thiên tài kia. Anh chỉ là một trong đông đảo những người truy đuổi bước chân thiên tài.

Thật may mắn khi ở cuối con đường truy đuổi, anh đã đứng cùng chỗ với họ. Nhưng cũng thật nhói lòng, khi mọi nỗ lực chỉ giúp anh không bị thiên tài bỏ xa. Chỉ thế thôi sao?

Chỉ đành thế thôi... Bởi vì, không ai bắt thiên tài không được nỗ lực. Mỗi một thiên tài xung quanh Lâm Kính Ngôn đều nỗ lực không kém anh. Mấy tên khốn này, chưa bao giờ cho người ta cơ hội vượt qua họ cả.
Cái mà khiến con người cảm thấy tuyệt vọng nhất ko phải là những kẻ mà bạn coi là thiên tài ấy, dù có cố gắng thế nào cũng đuổi ko kịp mà là...những kẻ được coi là thiên tài ấy lại cố gắng hơn bạn hàng chục thậm chí hàng trăm lần
 

Kenshin

Gà con lon ton
Bình luận
5
Số lượt thích
9
#16
Thiên tài hay không thiên tài chỉ là xuất phát điểm hơn nhau. Nhưng muốn Vinh Quang đều phải nổ lực. Nhưng mà vô sỉ như lão Diệp với Ngụy đội thì chắc chắn là thiên bẩm. Nổ lực chưa chắc có được. Âu đã là trời định. Cứ ngỡ chữ người người truy bước thiên tài Vinh Quang này là dành cho tiểu Tập. Ai dè còn nhiều người củng mang chử này trong người
 

HKTran

Phó bản trăm người
Bình luận
300
Số lượt thích
266
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tu
#17
Lâm Kính Ngôn anh là một ngôi sao bình thường, một đại thần bình thường, một Đệ Nhất Lưu Manh bình thường,... Nếu vậy thì Đường Hạo là một tân binh bình thường, Bá Đồ là một chiến đội bình thường, còn F4 là hội già neo đơn,... Anh LKN rõ ràng chả bình thường chỗ nào mà
 

Trời Sao

Dụng tẫn tâm ta, nâng gót chân người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
433
Số lượt thích
1,963
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ, Lâm Kính Ngôn
#18
Đời đánh giải của Lâm Kính Ngôn có bao nhiêu hào quang, bao nhiêu điểm sáng, bao nhiêu chói lọi, chúng ta đều không thấy. Cả chặng đường anh đi mà tác giả phơi bày, chỉ mang một màu ảm đạm, còn anh đang nỗ lực duy trì đốm lửa đang dần lụi tàn, mong có thể bùng lên một lần cuối trước khi tan biến.

Nhưng đốm lửa ấy, vẫn là đang cháy, nhiệt huyết của anh, đam mê của anh vẫn đang cháy.

Lâm Kính Ngôn, đã gần đến cuối con đường này, anh hãy bùng lên một lần nữa, cho đám thiên tài bọn họ nhìn thấy, khí phách Đệ nhất Lưu manh dũng mãnh vẫn đang chảy tràn trong con người anh.
 

Bình luận bằng Facebook