04. Thấm Viên Xuân(*)
(*)Tên một bài từ, lấy bài "Thấm viên xuân - Cô quán đăng thanh" của Tô Thức làm sườn.
Ta tên Mạc Phàm, nghề chính là ninja, nghề phụ là nhặt mót.
Đừng nhìn ta, nhặt mót thì sao? Ta một không thương thiên, hai không hại lý, ba không ảnh hưởng sinh hoạt bình thường của quần chúng nhân dân, chẳng lẽ ninja lại không thể có sở thích riêng?
A đúng, hiện tại ta đang bán mình ở khách điếm Hưng Hân ... Không đúng, Tô Mộc Tranh nói, đây kêu là làm việc. Tuy rằng cá nhân ta cảm thấy cả hai cũng chẳng khác biệt bao nhiêu, chẳng qua cái đầu tiên có thể ban ngày nghỉ ngơi ban đêm đi kiếm sống, cái thứ hai thì một ngày mười canh giờ đi theo Diệp Tu tùy gọi tùy đến.
Như vậy tính ra ... hình như còn không bằng bán mình a...
Khụ, càng nói càng xa, khiến chúng ta nói đến việc chính. Hiện giờ ngươi đang đọc chính là tư liệu ghi chép của khách điếm Hưng Hân. Tại sao một cái khách điếm rách nát cũng có tư liệu ghi chép? Theo như lời Diệp Tu, điểm thứ nhất là để xúc tiến bọn tiểu nhị hiểu biết lẫn nhau và cùng phát triển hài hòa; điểm thứ hai, cũng là điểm quan trong nhất: gần đây, Lý Nghệ Bác kể chuyện ở đông thành lại hết tư liệu sống, cung cấp chút bát quái cho hắn không chừng có thể bán giá cao trợ cấp chi tiêu hằng ngày của khách điếm Hưng Hân.
Cử chỉ hành người này bị mọi người trong khách điếm, ngoại trừ Diệp Tu cùng chị chủ, đồng lòng phản đối.
Kiều Nhất Phàm cùng phòng ta là một đứa nhỏ phúc hậu. Hắn nói, chúng ta giơ tay biểu quyết đi. Ngụy Sâm phản đối, bởi hắn cho rằng sẽ có người thừa cơ gian dối, tỷ như khi giơ tay sẽ thừa cơ đè tay người khác xuống, hoặc giơ chân gì đó. Đối với ý kiến của hắn, Diệp Tu đánh giá: chỉ có kẻ không hạn cuối như Ngụy Sâm mới nghĩ đến thứ biện pháp không hạn cuối như giơ chân.
Bánh Bao phản đối, bởi hắn thấy giơ tay như vậy không đủ nam nhi. Diệp Tu hỏi hắn như thế nào mới xem là nam nhi. Bánh Bao nói: chi bằng mọi người cầm viên gạch đánh lẫn nhau, người nào đứng vững đến cuối cùng là người thắng, nghe hắn.
Diệp Tu mặt không biểu cảm, nói: Kế tiếp.
Ta cũng phản đối, bởi đêm hôm trước vừa bị Tô Mộc Tranh giám sát đọc thơ đến nửa đêm, buồn ngủ muốn chết.
Kỳ thật, việc này Hoàng Thiếu Thiên rất ủng hộ, hắn thậm chí còn đề nghị để hắn kể lại, Dụ Văn Châu viết thay, khi gặp sự phản đối kịch liệt của Dụ Văn Châu bèn sống chết mặc bây.
Nói thật, ta chưa bao giờ thấy dáng vẻ thất thố đến như vậy của Dụ Văn Châu, quả thật rất đáng sợ.
Khi mọi người trong khách điếm đều giũ bỏ ý đồ xấu của mình, chúng ta bắt đầu không việc gì làm, liền mắt to trừng mắt nhỏ.
Kiều Nhất Phàm nhìn một vòng chung quanh, nuốt nước miếng, nói yếu ớt: không bằng chúng ta vẫn cứ giơ tay biểu quyết đi.
Thế là chúng ta cuối cùng cũng quyết định giơ tay biểu quyết.
Kỳ thực, dựa trên số người mà nói, chúng ta thật sự có ưu thế áp đảo, đặc biệt khi Diệp Tu bổ sung: Kiều Nhất Phàm nắm giữ trọng địa nhà bếp, nắm giữ thức ăn cùng mạch máu của cả Hưng Hân, ý kiến của hắn có thể tính hai phiếu. Ngoài ra, những người lão, yếu, bệnh, tàn cũng có thể xem như hai phiếu.
Tuy chúng ta không có ai lão yếu bệnh tàn (Ngụy Sâm kiên quyết không thừa nhận hắn đã đến tuổi có thể bỏ một tính hai phiếu), nhưng chúng ta có Kiều Nhất Phàm, hơn nữa, chúng ta nhiều người.
Đúng, nói tới tàn, ta có thể tìm Tôn Tường bên tiêu cục Luân Hồi xin một phiếu?
Thế nhưng, chúng ta cuối cùng vẫn thua.
Vì sao? Vì lão bản có một phiếu phủ quyết.
"Nếu đều không có ý kiến, việc này quyết định vậy đi." Diệp Tu nói: "Từ Mộc Tranh bắt đầu, một ngày một phần, mỗi người viết một đoạn tự thuật, không thể ít hơn tám trăm chữ nha." Hắn lại trầm ngâm một lúc: "Lão Ngụy thì thôi, thất học không thể trách hắn. Ngươi viết chừng hai, ba trăm chữ, câu từ lưu loát là được."
Ngụy Sâm nhảy cẫng lên: "Diệp Tu, ngươi đừng coi thường người khác! Nếu lão phu viết ra được thì tính sao?" Nói rồi liền chộp lấy quyển sổ, cực kỳ bá khí vung vẩy trong không trung. "Lão phu không chỉ muốn viết, còn muốn là người đầu tiên viết! Lão phu muốn viết dài, viết hai ngàn chữ!"
Đối với hành vi tự tìm đường chết này, Diệp Tu bảy tỏ: thích nghe vui nhìn.
Cứ như vậy, tư liệu ghi chép của khách điếm Hưng Hân, ngày hôm sau, hừng hực khởi động.
Ngụy Sâm, việc nhân đức không nhường ai, trở thành người bị hại đầu tiên.
Sau ba ngày, hắn ra khỏi phòng bằng bước chân phù phiếm, vành mắt đen suýt nữa che mất hai con người - nghe nói hắn viết đủ hai mươi lăm trang. Diệp Tu cười ha ha, vỗ vai hắn nói: Ngụy Sâm đồng chí, vì kiếm thêm chi tiêu cho khách điếm mà dũng cảm quăng đầu lâu tung nhiệt huyết, thưởng một ngày nghỉ làm khen ngợi.
Kết quả, vừa mở trang đầu tiên, gương mặt Diệp Tu liền đen - hai mươi lăm trang ròng rã quả không sai, vấn đề là ...
"Sao mỗi trang chỉ có mấy chữ?" Diệp Tu vô cùng oán giận.
Lão Ngụy đồng chí bình chân như vại: "Đây là nghệ thuật thư pháp, cái loại không cách điệu, tâm nhãn xấu như ngươi hiểu được sao?"
Kiều Nhất Phàm ngoan ngoãn nhận lấy mớ văn chương đó, bắt đầu sửa lỗi chính tả.
Sau khi sửa hết mớ lỗi chiếm ba phần mười trong bài tự thuật gần năm trăm chữ, tận một tháng sau, Kiều Nhất Phàm đáng thương vẫn cứ nhìn giấy trắng mực đen liền cảm thấy da đầu tê dại.
Lại nói, nhớ phía trên có nhắc đến việc Hoàng Thiếu Thiên muốn góp vui không? Diệp Tu quyết định chân thành mời bọn họ cống hiến một phần văn chương, xem như phiên ngoại của tài liệu ghi chép khách điếm Hưng Hân. Còn vấn đề ai đọc ai viết, không cách nào biết.
Theo như người biết chuyện yêu sách, sau lần đó, họa phường của Dụ Văn Châu không khai trương ba ngày.
Sau khi xem qua nguyên áng văn bằng chữ Khải tiêu sái phiêu dật, đề tựa "Lam Khê Các - những tháng ngày thanh xuân của chúng ta", Diệp Tu nặng nề vỗ vai Ngụy Sâm: "Nhìn xem, đây gọi là sóng trước chết trên bờ cát."
Đồng chí lão Ngụy xem trợn mắt: "Hừ, trò mèo."
Nghe nói sau này, lúc mang áng văn kia cùng với tài liệu ghi chép Hưng Hân đi in ấn thành sách đã không dùng tên này, mà là "dăm ba chuyện không thể nói với người ngoài của ta cùng thanh mai trúc mã." Vừa đến thư điếm lập tức bán sạch, trong hai, ba năm tái xuất bản năm lần, nhiều lần cung không đủ cầu, thậm chí khơi mào đồng nhân đại chiến khắp tứ đại châu lục Yến, Ký, U, Tịnh.
Đương nhiên, đây là nói sau.
Có kinh nghiệm lần này, Diệp Tu phát hiện thay vì dựa vào nguồn nhân lực khan hiếm, vắt óc suy nghĩ đến bạc đầu, chi bằng tích cực tìm kiếm ngoại viện.
Trạm đầu tiên chính là Hàn Văn Thanh cùng Trương Tân Kiệt.
Diệp Tu đưa bái thiếp đến nha môn, tặng kèm một bản in thử của tài liệu ghi chép hoàn toàn chưa đâu vào đâu, còn đặc biệt chừa một khoảng trống cho bọn họ.
"Ngươi với bọn hắn quan hệ thế nào, cần gì phải nói? Chỉ một ánh mắt là đủ." Lão Ngụy đã nói như thế.
Sự thật chứng minh, Ngụy Sâm khoác lác về sự ăn ý của túc địch mười năm là hoàn toàn không đáng tin. Không tới hai ngày, Trương Tân Kiệt liền đích thân trả sách về, mở ra nhìn, bên trên viết sáu tự cực kỳ công chính: Đã duyệt, chấp thuận truyền bá.
Đáng nhắc tới là tiêu cục Luân Hồi đầu thành tây cống hiến cho tài liệu ghi chép Hưng Hân một phiên ngoại dài hơn ba vạn chữ. Chủ bút lại là Chu Trạch Khải!
Người già thường nói những người miệng mồm không lưu loát thường luận bàn phân thực hư, xem như không sai.
Cuối cùng khi sách hoàn, Diệp Tu nâng một quyển hoàn chỉnh trong tay cười đắc ý:
Kiều Nhất Phàm quy củ viết tiểu ký cuộc đời mình, văn chương đẹp đẽ dễ hiểu, cầm đi có thể xem như văn chương mẫu cho thư quán thập dặm bát hương; Ngụy Sâm dùng một áng văn năm trăm chữ, đơn giản tóm tắt thổi phồng mấy chuyện hư hỏng y từng làm lên tận chín tầng mây, bất quá vì ăn theo đồng nhân Dụ Hoàng nên được hoan nghênh không ngờ; Bánh Bao gần đây mê muội tinh tượng, không việc gì làm liền chạy đến tiêu cục Luân Hồi phía thành tây, sau khi được Giang Ba Đào khuynh tình chỉ đạo liền lưu loát mấy vạn chữ biểu lộ sự yêu thích đêm xem tinh tượng của bản thân, cùng với cảm tưởng về các bản sách cổ "Ất Tị chiêm" và "Khai Nguyên chiêm kinh".
Nghe nói sau khi Bánh Bao rời khỏi tiêu cục Luân Hồi, Giang Ba Đào bệnh nặng mấy ngày, khiến Chu Trạch Khải vừa rảnh rỗi liền đến khách điếm Hưng Hân ngồi, chuyện gì cũng không nói, chỉ nhìn chằm chằm bằng đôi mắt ướt long lanh khiến toàn bộ nhân viên trong khách điếm Hưng Hân hoảng sợ.
Tô Mộc Tranh lấy thơ làm kết, vung tay liền có một áng văn ngũ ngôn cổ phong, văn thải tinh mỹ một cú hạ gục cả đám nam nhân không ý tứ của Hưng Hân.
Quyển sách này sau cùng đến tay Mạc Phàm.
Mạc Phàm nhận lấy, cầm trong tay nhìn tới nhìn lui, lật hai trang lại nghĩ ngợi một phen, rồi lại lật thêm mấy trang.
Lật đến sau cùng, trên mặt mơ hồ thấy được nét cười.
Lúc Diệp Tu cầm lại quyển sách, án chừng hơi nhẹ hơn một chút. Hắn lật đến trang cuối cùng, dường như bị viết rồi xé, xé lại viết rất nhiều rất nhiều lần.
Trang kế bên thủ ngũ ngôn cổ phong của Tô Mộc Tranh, có người cẩn thận tỉ mỉ viết xuống đôi câu thơ Nhật.