Hoàn [Lâm Kính Ngôn] Ruột tằm đứt đoạn

ButNgonPhi

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
6,227
Location
Hàng Châu
Fan não tàn của
Team Tiểu đội trưởng, Sở-Tô-Nhu-Quả-Đới
#1
Thể loại: Hướng nguyên, Non CP

Nhân vật trung tâm: Lâm Kính Ngôn.

Cv:张佳乐头上的小花儿.

Editor: @ButNgonPhi






Ruột tằm đứt đoạn






Máu chưa cạn, ruột tằm chưa đứt đoạn.




01.

Sinh nhật Lâm Kính Ngôn là ngày mùng 1 tháng 5 Quốc tế Lao Động, Phương Duệ liền nói hắn trời sinh có số phải lao lực. Nói thế nghe cũng hợp lý với hình tượng của hắn, dù sao ngày nào Phương Duệ cũng nhìn thấy Lâm Kính Ngôn hết quan tâm cái nọ lại đến để ý cái kia, giờ mới hơn hai mươi mà đầu đã có tóc bạc, cứ thế kéo dài đến năm ba mươi thể nào mặt mũi cũng nhăn như quả cà. Hắn còn đặc biệt cài một gói sticker ông già tóc bạc trong group chat của đám tuyển thủ ra mắt năm năm, phía trên phối chữ: Ta đã ba mươi nhưng tinh thần còn hăng hái lắm.​

Lâm Kính Ngôn nghe Phương Duệ trêu chọc chỉ ngẩng đầu lên cười rồi lại cắm mặt vùi đầu vào máy tính. Kiểm điểm sau trận đấu, người mới trại huấn luyện, đội hình thi đấu, thậm chí cả tình trạng tâm lý đội viên, cái gì hắn cũng đều muốn cân nhắc.​

Phương Duệ vẫn còn nhớ rõ khi hắn vừa bị trại huấn luyện Lam Vũ đóng gói gửi đến Hô Khiếu, Lâm Kính Ngôn ở lại phòng Phương Duệ đến hơn nửa đêm, giọng điệu như tổng đài viên tư vấn tình cảm trên điện thoại, dốc hết một bụng không nhiều thơ văn ra an ủi hắn, từ chuyện thời tiết khác biệt giữa Quảng Châu và Nam Kinh đến chuyện tình cảm của anh bạn nhỏ Phương Duệ. Đều là trạch nam cắm đầu chơi game, nghiệp vụ trên phương diện này của Lâm Kính Ngôn cũng không tốt lắm, nói tới nói lui cũng chỉ có mấy câu tình cảm nhàm chán. Phương Duệ cố tình trêu Lâm Kính Ngôn, giả bộ ưu thương vì tình, ngẩng đầu một góc 45 độ ngóng trăng ngoài song cửa, nói, không gạt anh, thực ra em đúng là có thầm mến một người. Đợi đến khi Lâm Kính Ngôn an ủi thiếu nam lạc lối này đến miệng đắng lưỡi khô, Phương Duệ mới cười hì hì lên tiếng, Lâm đội ạ, thật ra người em thầm mến xa tận chân trời gần ngay trước mắt. Lâm Kính Ngôn nghe thế cũng hơi hoảng, nhất thời câm nín. Phương Duệ hề hề nói tiếp, chính là nữ thần Vinh Quang đấy anh, sao? Chẳng lẽ Lâm đội không thầm mến nàng ư? Lâm Kính Ngôn nhìn cậu trai còn nhỏ hơn mình vài tuổi hí ha hí hửng cũng không tức giận được, chỉ vò mái đầu xù của Phương Duệ làm hắn nhảy dựng lên kháng nghị. Lâm Kính Ngôn cười nói, anh không thầm mến, anh yêu công khai.​

Người đàn ông đàng hoàng trong mắt Phương Duệ, dù khi bày tỏ tham vọng và sắc sảo thì vẫn ôn hòa bình thản, ánh đèn trong phòng soi rọi, trong mắt hắn như đựng một vũng ánh trăng. Hắn nhìn đội viên mới gia nhập Hô Khiếu, nói, anh muốn thắng. Câu nói này thật ra cũng không phù hợp với hình tượng hiền lành bình thường của hắn, nhưng nghĩ kỹ ra thì cũng không sai. Lâm Kính Ngôn bề ngoài trông như một người hiền lành không hề có tính công kích, nhưng hắn cũng là đội trưởng Hô Khiếu, có chiến đội nào mà không tham vọng, có tuyển thủ chuyên nghiệp nào mà không tham vọng?​

Hắn chỉ là ẩn tham vọng của mình dưới bề ngoài ôn hòa, nhưng không ai có thể nói Lâm Kính Ngôn là người không biết tham vọng.​

Phương Duệ cảm thấy Lâm Kính Ngôn không phải một chén nước nguội. Ít nhất hắn cũng phải là một chai Sprite để lâu đã tan hết bọt, trông giống y hệt nước nguội, nhưng nếu lắc lên rồi mở nắp vẫn có thể bắn ra cột ga xa vài mét.​




02.

Ngày Lâm Kính Ngôn sinh nhật hai mươi lăm tuổi, Phương Duệ lên mạng vung tay mua giấy Tuyên và bút lông mực nước, làm bộ làm tịch bày bàn trước cửa chính, xắn tay áo, cầm cây bút lông sói lên chấm vào nghiên mực nước, phóng tay thảo chữ như rồng bay phượng múa. Gióng trống khua chiêng, làm tất cả mọi người phải phải xúm lại xem rốt cuộc hắn có thể viết ra cái gì.​

“Chữ đầu tiên này là gì? Thanh? (青)” Nguyễn Vĩnh Bân nhìn hồi lâu cũng không hiểu, gãi đầu, hỏi.​

Phương Duệ ngẩng phắt lên: “Xuân (春)! Là chữ xuân trong mùa xuân! Tui đang có để dành cảm xúc, đừng có quấy rầy tui.”​

Trong mắt hắn tràn ngập nghiêm túc, Nguyễn Vĩnh Bân cũng không đùa thêm nữa, tất cả mọi người đều nín thở chăm chú nhìn xem Phương đại sư viết gì.​

Lâm Kính Ngôn cũng đứng một bên nhìn, dù sao hắn cũng là nhân vật chính, cả đám Hô Khiếu còn đặc biệt chừa cho hắn suất đứng center. Nguyễn Vĩnh Bân trong máu không có tí tế bào thư pháp nào, thực sự không hiểu vì sao chỉ đi viết mấy cái chữ mà còn phải tắm rửa đốt hương để dành cảm xúc, đành đứng ra xa mấy bước, lôi điện thoại ra mở máy ảnh chụp tanh tách lại để kỷ niệm. Phương Duệ thính tai, ngẩng lên sốt ruột hỏi Nguyễn Vĩnh Bân: “Nguyễn ca, anh có bật BeautyCam không?”​

“Ặc . . . không.” Trai thẳng Nguyễn Vĩnh Bân không biết BeautyCam là gì.​

Kỹ thuật chụp ảnh của tên trai thẳng này vốn rất khó nói, có thể chụp từ góc dưới hất lên tặng thêm cho Phương Duệ ba lớp nọng cằm, Phương Duệ vốn đã không ôm hi vọng gì với hắn, nhưng vẫn muốn thử nhìn xem tình hình tuyệt vọng cỡ nào. Lại gần xem vài giây, nhìn chằm chằm vị Lâm Kính Ngôn chắp tay cười hòa ái đứng ở trung tâm bức ảnh và mấy tấm thư pháp của mình bày trên bày, trầm mặc mấy giây, nghẹn ra một câu: “Sao tui cứ cảm thấy ở giữa giống hội thư pháp người già thế nhỉ?”​

Nguyễn Vĩnh Bân cũng trầm mặc: “Đúng là cũng hơi giống.”​

“Giờ làm cái biển viết Hội thư pháp người già Hô Khiếu cũng không thấy sai sai chỗ nào!”​

“Đúng vậy, nhất là đội trưởng, quá phù hợp.”​

“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha . . . “​

Mọi người cười thành một tràng, Lâm Kính Ngôn đến bên Phương Duệ nhìn xem hắn viết cái gì, đọc: “Máu chưa cạn . . .”​

“Ruột tằm chưa đứt đoạn.”​

Lâm Kính Ngôn cười: “Anh nhớ mấy câu này là chỉ thầy giáo mà.”​

Phương Duệ cười hì hì: “Đúng vậy, để tặng thầy Lâm của tui chứ sao. Biểu dương tinh thần kính nghiệp chiến sĩ thi đua của thầy Lâm, hôm nay vừa khéo là Quốc tế Lao động, quá hợp hoàn cảnh.”​

“Anh xem, để tui viết cho anh một tấm.” Phương Duệ tranh công, bày một tờ giấy trên bàn, Lâm Kính Ngôn tập trung nhìn, bật cười, tờ đó viết “Thầy Lâm tài đức vẹn toàn.”​

Một đám trai thẳng nhìn nhau cười ái muội, Nguyễn Vĩnh Bân là người đầu tiên lớn tiếng khen hay, vỗ tay bôm bốp. Lâm Kính Ngôn đứng bên trái cầm tờ giấy, Phương Duệ giữ bên kia, những đội viên Hô Khiếu khác vây quanh bọn họ, chụp một tấm ảnh kỷ niệm. Kỹ thuật chụp ảnh vẫn vô cùng cùi bắp, lấy sáng quá kém, làm cả bọn như vừa chui từ trong mỏ than ra. Nguyễn Vĩnh Bân còn già mồm đổ cho độ phân giải điện thoại không tốt, Phương Duệ vừa thu dọn đồ vừa nói: “Tui thấy độ phân giải tốt lắm, lần trước chụp ảnh còn soi rõ được mấy nếp nhăn ở khóe mắt đội trưởng cơ mà.”​

Lâm Kính Ngôn không nhịn được đưa tay lên sờ khóe mắt, nghiêm túc hỏi Phương Duệ: “Có nếp nhăn thật à?”​

Phương Duệ cười đến đau bụng: “Dĩ nhiên là không có, lão Lâm anh chưa đến ba mươi nhưng tinh thần vẫn hăng hái cơ mà.”​

Lâm Kính Ngôn nghĩ đến bộ sticker kia, cũng cười.​

Không khí vui vẻ tràn ngập khắp Hô Khiếu.​




03.

Khi đó viết còn chưa nghĩ ngợi gì, đơn giản là cảm thấy hợp với tình hình, chỉ định trêu chọc lão Lâm vài câu. Dù sao mấy trò kiểu này bình thường bọn họ cũng đùa không ít, hắn gọi Lâm Kính Ngôn là thủ lĩnh lưu manh, là thầy Lâm, trêu hắn trời sinh có số phải lao lực. Đôi khi Lâm Kính Ngôn cũng sẽ cãi lại vài câu, nhưng cũng luôn nhanh chóng chào thua mấy lời cợt nhả của Phương Duệ, chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười.​

Phương Duệ về sau mới biết được, hóa ra câu thơ “Máu chưa cạn, ruột tằm chưa đứt đoạn.” rất lạnh lùng, mà câu tiếp theo, “Nến sắp thành tro, giọt thảm mới đong đầy.” cũng làm người ta lạnh lòng không kém.​

Con tằm chết thành bùn rồi mà còn muốn nhả tơ, ngọn nến sắp cạn sáp rồi vẫn còn muốn cháy tiếp.​

Đến chết mới ngừng, không chết không thôi.​




04.​

Tân binh khiêu chiến mùa giải thứ bảy, người mới chuyên gia đạn dược chỉ đích danh khiêu chiến Trương Giai Lạc. Vốn tưởng chỉ thêm một trận thi đấu biểu diễn, nào ngờ người mới kia dốc hết thực lực, không hề biết điểm dừng, Trương Giai Lạc cũng chỉ đành chiều theo. Mặc dù người mới rốt cuộc cũng thua nhưng không thể không nói là không có điểm sáng, chỉ là nếu so với Trương Giai Lạc vẫn kém quá xa. Mà tràng vỗ tay càng thêm nhiệt liệt vẫn dành cho Trương Giai Lạc, vị chuyên gia đạn dược hai lần dẫn Bách Hoa tiến vào trận chung kết.​

“Không hổ là chuyên gia đạn được, đánh đến mức súng đạn dầm dề.” Nhìn thấy đám Lam Vũ ngồi cạnh, Phương Duệ đặc biệt lớn tiếng, dọa tỉnh cái tay Trịnh Hiên đang gà gật ngáp ngủ vì phải nghe mấy lời dông dài của MC.​

(Súng đạn dầm dề = Thương Lâm Đạn Vũ, tên tài khoản của Trịnh Hiên, chiến đội Lam Vũ. Phương Duệ ra mắt mùa 5, Trịnh Hiên ra mắt mùa 4, đều từng có thời gian ở trại huấn luyện Lam Vũ)

Trịnh Hiên bó tay: “Có cách hình dung như vậy à?”​

Phương Duệ cười hì hì: “Khen cậu đấy.”​

Mấy trận tân binh khiêu chiến sau đó đều đánh cực kỳ quy củ, dù vẫn được khán giả vỗ tay nhưng lại không có sự nhiệt tình của trận đầu. Đã quá lâu rồi mấy trận đấu tân binh khiêu chiến đều hòa bình không mùi thuốc súng như vậy, tất cả mọi người đều biết điều, giống như hát ký khúc vậy, không nóng không lạnh, người mới không liều mạng, tiền bối cũng biết điểm dừng. Nhưng mục đích ban đầu khi thiết kế tiết mục tân binh khiêu chiến này đúng là vì mùi thuốc súng, dù sao lấy hạ khắc thượng, cũ mới đổi thay vẫn luôn là chủ đề khiến người ta không biết chán. Cảnh sói non yếu đuối lật đổ sói già, trở thành vua sói luôn làm adrenaline sôi trào trong huyết quản, khi đó bọn họ sẽ đội vương miện mới cho sói non, không ai quan tâm xem con sói già què chân đã lưu lạc đến phương nào.​

Đợi mãi trận tân binh khiêu chiến tiền bối hậu bối nắm tay cúi đầu chào cảm ơn cuối cùng mới kết thúc, Phương Duệ vươn vai, quay sang nói với Lâm Kính Ngôn: “Năm nay hai ta vẫn không có cơ hội ra sân.”​

“Nói không chừng năm sau sẽ có đấy.” Lâm Kính Ngôn nói.​

“Vậy chúng ta phải cố gắng huấn luyện thêm, tránh cho lúc ấy bị tân binh người ta đánh cho ngã ngựa.” Phương Duệ vờ nhăn nhó với Lâm Kính Ngôn: “Lâm đại đại tối nay sang phòng em huấn luyện thêm không?”​

Đã quen biết Phương Duệ nhiều năm như vậy, mấy lời đùa giỡn cợt nhả này không làm khó được Lâm Kính Ngôn. Hắn chỉ mỉm cười, cực kỳ thản nhiên đáp lại: “Ừ.”​

Nguyễn Vĩnh Bân ngồi cạnh trưng lên vẻ mặt tao-không-thể-nhìn-thẳng nữa, sau đó Phương Duệ tạm thời bỏ qua cho Lâm Kính Ngôn để quay sang nhiễu với hắn.​

Khi đó mọi người còn cười vui đùa giỡn, xem xong tân binh khiêu chiến còn dắt nhau đi ăn bữa lẩu. Dạ dày yếu đuối của dân Quảng Châu Phương Duệ không chịu được độ cay của nồi lẩu, nhiệt miệng cả một tuần liền. Khi đó không ai biết câu nói đùa của mình sau này sẽ thành sự thật, Phương Duệ không biết, Lâm Kính Ngôn cũng không biết.​

Thế nên Phương Duệ rất ghét cái câu “Một lời thành sấm” này, mỗi lần hắn nhớ tới đều cảm thấy số mệnh đã đeo bám nặng nề trên lưng mỗi người, không ai tránh thoát.​




05.

Lâm Kính Ngôn nhìn qua thật giống một người đàn ông phương Nam ấm áp ôn hòa, cũng được xưng là cõi cực lạc duy nhất giữa vùng đất yêu ma quỷ quái hoành hành Hô Khiếu, là lương tâm duy nhất của Hô Khiếu. Dù lương tâm duy nhất này trên sàn đấu sẽ phối hợp với Phương Duệ zâm đến cực kỳ gợi đòn, nhưng ai tiếp xúc với Lâm Kính Ngôn đều nói hắn thoạt nhìn không hề sắc sảo, là loại người giống với chén nước sôi để nguội.​

Bất kể truyền thông hỏi xoáy đến đâu, định chọc hắn nổi khùng lên đáp trả, hắn chỉ cười trừ, nhẹ nhàng bỏ qua. Bất kể cấp trên ở Hô Khiếu gây áp lực thế nào, hắn vẫn ung dung thoải mái trước mặt đội viên, ôn hòa bảo, không sao đâu, chúng ta cứ từ từ làm.​

Hắn nặng tình với Hô Khiếu, hắn đã nhìn thấy Hô Khiếu trưởng thành. Lâm Kính Ngôn và Đường Tam Đả là thứ ban đầu tạo nên Hô Khiếu, nhiều năm sau cũng chưa từng cách xa. Hắn luôn ở Hô Khiếu, chưa bao giờ nghĩ tới chuyện rời đi, cũng ít khi thử cân nhắc cho tương lai sau này. Với hắn, cống hiến cho Hô Khiếu, dẫn Hô Khiếu trên con đường tới chức quán quân là chuyện đương nhiên. Đến khi Phương Sĩ Khiêm ra mắt cùng năm với hắn giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh Vinh Quang ở mùa giải thứ bảy, hắn mới bắt đầu có chút cảm giác, a, hóa ra đã là mùa giải thứ bảy, mình đã ở trên sàn đấu này được sáu năm. Sáu năm qua hắn đã chứng kiến bao người rời đi, bao luồng nhiệt huyết mới đổ vào, hắn đã biến thành lão tướng.​

Như Phương Duệ chẳng hạn, khi mới tới Hô Khiếu mới chỉ là một cậu nhóc nhỏ người, vóc dáng không cao, gặp người lạ còn biết ngơ ngác xấu hổ. Không biết ở mùa giải nào hắn đột nhiên trổ mã, giờ còn cao hơn cả Lâm Kính Ngôn.​

Khi đó hắn còn đang cảm thán, thời gian trôi thật sự nhanh. Đúng lúc hắn cảm thấy sức lực mình suy giảm, còn nghĩ không biết có thể dùng loại chiến thuật nào để bù vào, hoàn toàn không nghĩ đến việc rời khỏi Hô Khiếu. Hắn còn muốn đánh, hắn còn lưu luyến Hô Khiếu, hắn cảm thấy mình là một cái cây cắm rễ thật sâu trong đất thành Nam Kinh. Hắn không định rút lui khi đang trên đỉnh vinh quang, trong lòng cũng biết nếu cứ tiếp tục đánh thế này một ngày nào đó mọi người cũng sẽ biết Lâm Kính Ngôn hắn đã già, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được ôm chút tâm lý cầu may, vẫn cảm thấy mình có thể cố gắng thêm một năm, phấn đấu vì quán quân thêm một năm. Có lẽ như thế hơi mất mặt, nhưng hắn không quan tâm chuyện thể diện, hắn muốn thắng, giống như mấy năm trước hắn trả lời Phương Duệ, hắn không thầm mến quán quân, hắn yêu công khai.​

Hắn bất chấp mà tự dồn ép chính mình, tự tiêu hao chính mình, hắn muốn làm con tằm đang nhả tơ, làm ngọn nến đang cháy.​

Dường như số mệnh không hề ưu ái Lâm Kính Ngôn, những năm cuối quãng đời chuyên nghiệp của hắn vừa khéo xuất hiện một con sói non không biết sợ tên là Đường Hạo. Cậu nhóc đó thật tốt, mới có mười chín tuổi, chính là cái tuổi có vô hạn khả năng, vừa có tham vọng, vừa có năng lực, lại thêm sự nhiệt tình không chịu khuất phục, dường như trên phương diện khí thế này Lâm Kính Ngôn đã thua. Thật ra khi đánh được hơn nửa trận, Lâm Kính Ngôn đã cảm thấy mình có thể sẽ thua, hắn cũng không quá nhụt chí hay không cam tâm, chỉ rất thản nhiên chấp nhận kết cục này. Vì trước đó hắn đã sớm phát hiện trạng thái của mình không được như xưa, mà Trường Giang sóng sau xô sóng trước là chuyện rất bình thường, thi đấu thể thao điện tử chính là như vậy, chỉ là hắn thua trong một tình huống rất mất mặt mà thôi.​

Hắn đứng trên sàn thi đấu, tiếng hò hét hoan hô vang như pháo nổ ra bên tai đã không thuộc về hắn, ánh đèn chói lòa quá mức làm hắn có hơi choáng váng, nghĩ đến người cũng vừa bị chính đội viên nhà mình lấy hạ khắc thượng là Vương Kiệt Hi, hắn còn thầm tìm vui trong khổ mà nghĩ, ít nhất cũng có người đi cùng, đến lúc họp báo mình cũng không cô đơn.​

Lúc hắn quay về hàng ghế Hô Khiếu, tất cả mọi người đều không dám nói gì, kể cả Phương Duệ bình thường luôn hoạt bát giờ cũng trầm mặc. Lâm Kính Ngôn ngược lại chỉ nở nụ cười: “Anh không sao.”​

Hắn khẽ thả lỏng cơ thể nãy giờ căng cứng, làm như không nhìn thấy quản lý đang đi đến hướng Bách Hoa, tiếp tục ngồi trên khán đài xem tân binh khiêu chiến. Trông không khác gì bình thường, nhưng Phương Duệ đã nhạy bén phát hiện ra có một thứ gì đó đang lặng lẽ thay đổi, không chỉ mỗi Lâm Kính Ngôn mà còn cả thái độ và bầu không khí giữa những người Hô Khiếu.​




06.

Sau khi bị Đường Hạo lấy hạ khắc thượng, Lâm Kính Ngôn giống như một đêm liền mất hết tất cả hào quang, Đệ nhất Lưu manh đã đổi chủ, việc trạng thái của hắn có dấu hiệu đi xuống cũng từ chuyện chỉ người trong giới nhìn ra đến giờ hầu như là mọi người ai ai cũng biết. Mỗi một trận đấu kết thúc đều có phóng viên hỏi Lâm Kính Ngôn đã cân nhắc chuyện giải nghệ chưa, có cân nhắc chuyện mua Đường Hạo đến hay bán Đường Tam Đả cho Bách Hoa. Những câu hỏi đó như mũi chiến mâu bén nhọn chĩa vào Lâm Kính Ngôn, hắn vẫn bình tĩnh ôn hòa trả lời bọn họ như trước, nhưng người ta không hài lòng, vì nói cho cùng Lâm Kính Ngôn cũng không cho bọn hắn một câu trả lời chính xác, bọn hắn muốn biết ngày tháng năm Đường Hạo chuyển nhượng thật cụ thể, như thể việc Lâm Kính Ngôn phải đi đã là chuyện như đinh đóng cột.​

Mà dường như đa số người Hô Khiếu cũng cho là như thế, thời đại thuộc về Lâm Kính Ngôn đã kết thúc, thời khắc Đường Hạo một đường chém vỡ bảng hiệu Đệ nhất Lưu manh, con sói non mới lớn xông lên cắn yết hầu con sói già, Lâm Kính Ngôn đã định là sẽ phải khập khiễng biến mất trong chốn sâu rừng rậm.​

Phương Duệ không cảm thấy thế. Nhưng tiếng nói phản đối của hắn quá yếu ớt, biên độ đấu tranh của họ quá nhỏ, tránh không thoát được số mệnh.​

Khi thời gian chuyển nhượng bắt đầu, Phương Duệ không nhịn được chạy đến phòng Lâm Kính Ngôn, người luôn nhanh mồm nhanh miệng như hắn cũng có ngày ngập ngừng nửa ngày không nói nổi một câu đùa. Lâm Kính Ngôn vò đầu hắn, như vò đầu cậu bé Phương Duệ năm xưa, nhưng lần này Phương Duệ không giãy ra, dường như hắn cũng cảm thấy . . . đây có thể là lần cuối cùng. Phương Duệ biết mình không nên nghĩ như vậy, hắn hẳn là nên nói với Lâm Kính Ngôn là lão Lâm, bọn họ sẽ không qua cầu rút ván thế đâu, nhưng hắn vẫn cảm thấy, như phản xạ có điều kiện vậy, Lâm Kính Ngôn rốt cuộc sẽ phải đi.​

“Anh lo cho cậu.” Lâm Kính Ngôn thở dài, “Tính tình cậu vẫn như trẻ con ấy.”​

“Không phải chứ lão Lâm, anh lớn hơn tui có năm tuổi thôi, lúc nào cũng như ông cụ non.” Phương Duệ phàn nàn.​

“Năm tuổi cũng không phải khoảng cách nhỏ đâu.” Lâm Kính Ngôn cười, “Cậu trẻ, anh đã già rồi.”​

Đúng vậy, Lâm Kính Ngôn già rồi. Tất cả mọi người đều biết Lâm Kính Ngôn hai mươi bảy tuổi đã già, kiếp sống chuyên nghiệp của hắn có lẽ đã kết thúc trong trận tân binh khiêu chiến kia, hắn đang ở dốc bên kia sự nghiệp, mà Phương Duệ lúc này mới hai mươi hai lại đang trong thời kỳ phát triển, tương lai sẽ có vô hạn khả năng, vô hạn hào quang.​

“Đường Hạo chuyển đến đây, rất tốt.” Lâm Kính Ngôn nói, “Thực lực cậu ấy không thể nghi ngờ.”​

“Tui thấy anh lợi hại hơn.” Phương Duệ buồn rầu nói.​

“Cậu ấy lợi hại hơn anh, có thể dẫn Hô Khiếu đến nơi cao hơn.” Lâm Kính Ngôn mỉm cười.​

Đêm đó hai người họ ngủ chung giường, vai kề vai, nhìn trần nhà, tâm sự thật nhiều chuyện. Lâm Kính Ngôn luôn miệng nói về kế hoạch tương lai của Hô Khiếu, hắn nói Đường Hạo tới làm phong cách vốn có của bọn họ khả năng cao phải thay đối, hắn lo Nguyễn Vĩnh Bân hiện tại đã định hình, rất khó thích ứng, hắn lo Phương Duệ sẽ có ngăn cách với Đường Hạo, an ủi Phương Duệ bớt buồn. Như Phương Duệ nhận xét là, như thể đem hết hậu sự triệt để bàn giao lại cho hắn.​

“Lão Lâm, anh có biết anh bây giờ rất giống một người tên là Gia Cát Lượng hồi tui học trung học, thật sự là cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi.”​

Lâm Kính Ngôn chỉ cười, không nói gì.​

“Thật sự muốn đi sao?” Phương Duệ hỏi.​

“Ừ.” Lâm Kính Ngôn đáp, “Đi Bá Đồ.”​

Phương Duệ chỉ trầm mặc trong chốc lát, “Vậy cũng tốt, vẫn còn có thể đánh tiếp.”​

“Đúng vậy, cũng may lắm.” Lâm Kính Ngôn cười, “Bá Đồ còn dám cần tôi.”​

Sau đó hai người đều không nói gì, yên lặng chờ thời gian và ánh trăng ngoài cửa sổ cùng trôi qua kẽ ngón tay. Phương Duệ không dám nhắm mắt, chỉ sợ vừa mở mắt ra liền phát hiện Lâm Kính Ngôn đã đi mất, giống trò đùa trong mấy cuốn tiểu thuyết đã đọc, ngay cả bóng lưng cũng không lưu lại.​

Nhưng cuối cùng hắn vẫn mơ màng ngủ thiếp đi, đến khi tỉnh lại đã thấy Lâm Kính Ngôn đang sắp xếp hành lý. Phương Duệ phản xạ có điều kiện ngồi dậy, nhìn Lâm Kính Ngôn xếp từng thứ gọn gàng vào ba lô. Phương Duệ cũng giúp hắn thu dọn đồ đạc, nhưng không được ngăn nắp chỉnh tề như Lâm Kính Ngôn, cứ làm người kia phải xếp lại lần nữa. Sau đó hắn dứt khoát không bày thêm việc nữa, chỉ ngồi trên ghế nhìn Lâm Kính Ngôn.​

Thứ cuối cùng Lâm Kính Ngôn bỏ vào ba lô chính là tờ tranh chữ Phương Duệ viết tặng nhân dịp sinh nhật hắn năm đó. Hắn còn mở ra thử nhìn, trừ nếp gấp bên ngoài thì không có dấu hiệu hư hại nào hết.​

Nhìn nét chữ phóng khoáng kia, Lâm Kính Ngôn gấp lại, bỏ vào ba lô, đứng ở cổng nói với Phương Duệ: “Con tằm còn chưa chết đâu, còn một chút sức này.” Hắn nói câu đó rất hăng hái, nói cho Phương Duệ biết, hắn còn có thể đánh, hắn còn dũng khí truy đuổi quán quân, bằng không cũng sẽ không đến Bá Đồ.​

“Vậy, gần sau gặp lại sẽ là đối thủ rồi?” Phương Duệ nói.​

“Đúng vậy,”​

“Tui sẽ không nương tay.” Phương Duệ làm mặt quỷ.​

Lâm Kính Ngôn khoát tay với hắn.​

Hắn tạm biệt Phương Duệ, tạm biệt tổ hợp tội phạm vừa giải tán tại chỗ.​

Hắn biết mất trong ánh nắng sớm mai.​



[Hoàn]




Chú thích: Tên fic và những câu thơ lấy từ một bài thơ của Lý Thương Ẩn:​

"Gặp nhau khó, lìa nhau càng thêm khó
Gió đông buồn, hoa thắm cùng buồn rơi
Máu chưa cạn, ruột tằm chưa đứt đoạn
Nến sắp thành tro, giọt thảm mới đong đầy."

(Nguồn: thất lạc)​
 
Last edited:

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#2
Đã đọc lần thứ ba rồi nên mấy cảm xúc tiêu cực đã bay bay bay theo gió. Lần đầu đọc, chỉ hơi sững sờ, sao Lâm có thể ôn như kiên cường như thế. Lần hai đọc, câu thơ khiến mình lạnh cả người: lạnh vì lòng người lương bạc, lạnh vì hiện thực tang khốc, lạnh vì tương lai mịt mờ. Lần ba đọc, cảm nhận được cái vui những ngày đầu của Hô Khiếu, cảm thấy tức giận, vì mớ fan Hô Khiếu vớ vẩn! Nhìn fan Bách Hoa, fan Lôi Đình kìa!!! Mấy người học hỏi đi! Aaaaaa!!!! Nhưng cái quang cảnh Lâm ra đi, dù ngẫm lại thật buồn, nhưng nó cũng là khởi đầu mới! Anh. Vẫn. Sẽ. Đánh!!!! Hô Khiếu không thể giết chết con tằm, tằm vẫn bền bỉ nhả tơ. Vẫn sống!
 
Last edited:

FanPD

Khanh bản giai nhân, nại hà si tặc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
496
Số lượt thích
3,383
Location
HCMC
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ
#3
Tằm chết mới nhả hết tơ
Nến kia cháy hết mới khô lệ sầu.

Tưởng câu thơ này chỉ gặp ở ngôn tình thôi chứ. Nay lại gặp ở đây. :-(
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#4

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#5
Nguyễn Vĩnh Bân ngồi cạnh trưng lên vẻ mặt tao-không-thể-nhìn-thẳng nữa, sau đó Phương Duệ tạm thời bỏ qua cho Lâm Kính Ngôn để quay sang nhiễu với hắn.​
mù mắt cẩu FA
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#6
"Xuân tàm đáo tử ty phương tận..." thảo nào lần đầu thấy hơi quen quen, giờ thì em hiểu câu "ruột tằm đứt đoạn" lấy từ đâu rồi...
 

Trời Sao

Dụng tẫn tâm ta, nâng gót chân người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
433
Số lượt thích
1,964
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ, Lâm Kính Ngôn
#7
Thời gian bỏ rơi anh, chiến đội bỏ rơi anh, cả những người đứng xem cũng chẳng nể nang gì anh, chẳng nể nang gì công sức của anh suốt bao nhiêu năm, chỉ vì bọn họ cho rằng trạng thái anh đã trượt, rằng thời đại của anh đã kết thúc.

Người ta đối xử với anh lạnh lùng như thế, nhưng anh vẫn thản nhiên chấp nhận, như nó là một chuyện tất yếu, như thấu hiểu tất cả suy nghĩ và thái độ của họ.

Anh còn lo lắng cho tương lai của Hô Khiếu, chiến đội mà anh đã gắn bó suốt bao năm. Lâm Kính Ngôn là người ôn hòa như thế, nặng tình như thế. Dù người ta có đối xử với anh như thế nào, anh vẫn sẽ nhớ, sẽ cảm kích những gì đối phương mang tới cho anh.

Thế nhưng mấy ai thấu hiểu tấm lòng anh? Mấy ai còn nhớ, còn cảm kích vị đội trưởng đã dẫn dắt Hô Khiếu đến vị trí hôm nay? Họ chỉ chăm chăm nhìn về một tương lai chưa xảy đến, một tương lai có một người mới sẽ giúp họ đổi đời, một tương lai mà họ cho là "có nhiều hy vọng".

Và bỏ quên bao nhiêu mồ hôi công sức những con người của quá khứ và hiện tại đổ ra để mở đường cho tương lai ấy.

Lâm Kính Ngôn. Lâm Kính Ngôn. Lâm Kính Ngôn.

Anh vẫn còn khả năng. Anh vẫn còn sức lực. Đến Bá Đồ! Đánh tiếp thôi!
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook