Hoàn [Khưu Phi] Chỉ có bệnh mù mặt là không chữa được

ButNgonPhi

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
497
Số lượt thích
6,225
Location
Hàng Châu
Fan não tàn của
Team Tiểu đội trưởng, Sở-Tô-Nhu-Quả-Đới
#1
Nhân vật trung tâm: Khưu Phi.

Cv:张佳乐头上的小花儿.

Editor: ButNgonPhi





Giả thiết Khưu Phi bị bệnh mù mặt người.

Thiết lập thời gian là mùa giải mười một. Giả thiết Diệp Tu vẫn còn ở Hưng Hân.





Chỉ có bệnh mù mặt là không chữa được






1.

“Hãy cho em một cơ hội!”​

“Cho cơ hội như nào?”​

Khưu Phi thành khẩn nhận sai: “Em trước đây bị bệnh mù mặt, giờ nhất định sẽ làm người lần nữa.”​

Diệp Tu khẽ cười: “Được, vậy hỏi Phương Duệ đi, xem hắn có cho em cơ hội lần nữa làm người không?”​

Phương Duệ cau mày, mặt đầy bi thương: “Tui cũng rất thông cảm, nhưng thực sự tui giống Lý Hiên lắm sao?”​

“Hình như . . cũng không khác lắm.” Khưu Phi nghiêng đầu suy nghĩ, nghiêm túc trả lời.​




2.

Thời gian quay về ngày hôm trước, Tân Gia Thế vs Hư Không trên sân khách, sau trận đấu Khưu Phi bị Văn Lý kéo đi chợ đêm Tây An ăn xâu nướng, không ngờ lại gặp người quen. Một người khoác đội phục Hư Không đã nhìn thấy cậu, còn vẫy tay, người kia mặc thường phục cũng quay sang chào hỏi với cậu.​

Khưu Phi biết người mặc đồng phục Hư Không là đội phó Ngô Vũ Sách, nhưng người mặc thường phục ? . . . Chắc là ai đó từng gặp mình nhỉ?​

Đây chính là nỗi khổ của những đứa mắc bệnh mù nhận mặt.​

Khưu Phi chỉ có thể phát huy trí tưởng tượng phong phú. Ngô Vũ Sách là đội phó Hư Không, ngồi cùng với hắn chắc là đội trưởng Hư Không Lý Hiên nhỉ? Hơn nữa bọn họ vừa thi đấu xong, tuyển thủ chuyên nghiệp dạo chợ đêm sau trận đấu cũng là chuyện bình thường. Khưu Phi chăm chú nhìn gương mặt người nọ, càng nhìn càng cảm thấy chắc đúng là Lý Hiên rồi, không lệch đi đâu được.​

“Chào người ta đi, còn định lạnh lùng với ai?” Văn Lý khẽ giật góc áo Khưu Phi.​

Khưu Phi vội vàng trả lời: “Lý đội, Ngô phó.”​

Ngô Vũ Sách sững sờ, đôi đũa trong tay ngừng lại: “Em gọi hắn là gì?”​

Khưu Phi đã thấy hơi sai sai, nhưng vẫn kiên trì nói tiếp: “Lý đội?”​

Ngô Vũ Sách vỗ vai người kia: “Chắc ông là anh em ruột thất lạc nhiều năm của Lý Hiên rồi.”​

Văn Lý cuống lên: “Lý đội cái gì? Mấy tiếng trước Lý đội mới bắt tay với ông mà ông đã quên luôn được à?. Mù mặt là bệnh cần phải chữa rồi!”​

Người bị nhận nhầm cũng không tức giận, chỉ rơi vào dòng suy tư không thể tự kiềm chế: “Tui với Lý Hiên giống nhau chỗ nào vậy trời? Mắt hắn đâu có lấp lánh chân thành như mắt tui? Tóc hắn đâu có phóng khoáng tiêu sái như tóc tui, mồm hắn sao cười được tự tin như tui, . . .”​

“Đừng tự luyến nữa.” Ngô Vũ Sách đập tay vào lưng hắn, quay sang nhìn Khưu Phi: “Giới thiệu một chút . . . đây là Phương Duệ. Hai người không phải lần đầu gặp mặt đấy chứ?”​

“Dĩ nhiên không phải đâu ạ. Chỉ là với mấy đứa bị mù mặt, lần nào xa cách gặp lại mà chẳng là lần đầu gặp gỡ.” Văn Lý bất đắc dĩ liếc nhìn đội trưởng nhà mình.​




3.

“Đồng cảm với Lý Hiên, đồng cảm với Phương Duệ.” Nghe chuyện xong, Diệp Tu lắc đầu.​

Khưu Phi tự biết đuối lý, cúi đầu không nói gì.​

“Nhóc có thực sự xem thi đấu không? Biên tập viên của Liên minh đối với anh rất tốt, cho anh không ít đất diễn mà.” Phương Duệ cảm thấy khó mà tin được với mức độ mù mặt của Khưu Phi.​

“Đương nhiên là em có xem, nhưng em xem nội dung thi đấu chứ có nhìn mặt tuyển thủ đâu?” Khưu Phi đột nhiên cây ngay không sợ chết đứng, “Mặt tuyển thủ chuyên nghiệp có gì đáng xem?”​

Phương Duệ cảm thấy Khưu Phi nói cũng phải, nhưng vẫn muốn phản bác một chút: “Chí ít cũng phải nhìn mặt Chu Trạch Khải chứ?”​

“Chu Trạch Khải đâu có ngầu bằng Nhất Thương Xuyên Vân?”​

. . . Đây có lẽ chắc là trai thẳng sách giáo khoa trong truyền thuyết nhỉ? Phương Duệ hết lời để nói.​

Diệp Tu ngắm nghía mặt Phương Duệ một hồi, sờ cằm: “Hắn đâu có giống Lý Hiên? Sao lại nhầm được nhỉ? Em kiếm 2 bức ảnh nhìn kỹ một chút xem.”​

Phương Duệ mở album ảnh trong điện thoại: “Đây, cho nhóc xem ảnh anh chụp chung với Lý Hiên. Còn thấy 2 người bọn anh giống nhau không?”​

“Giống anh em ruột thất lạc nhiều năm.”​

“Cậu bị ngốc à?”​

“Khưu Phi, đến đây anh phân tích cho nghe.” Diệp Tu bật máy tính lên, phóng to tấm hình kia, “Đầu tiên, hướng tóc mái của hai đứa nó khác nhau.”​

“Kiểu tóc sẽ thay đổi, tui thường xuyên cắt tóc mái, không chừng hôm nào tui hứng lên nhuộm cả đầu, cậu lại không nhận ra anh.” Phương Duệ giả vờ tủi thân.​

“Vậy em nhìn ánh mắt của hai đứa, Lý Hiên mặt mũi thanh tú rõ ràng, không giống Phương Duệ, mày rậm mắt to, giống mấy thằng nhóc nông thôn hay bán dưa hấu dưới chân cầu vượt.”​

Phương Duệ đập bàn đứng phắt dậy: “Hai người hợp sức lôi tui ra làm trò vui đúng không?”​

Khưu Phi vẫn rất hoang mang: “Khác nhau nhiều lắm ạ?”​

“Thế còn chưa đủ khác sao? Phương Duệ, xem ra cậu chỉ còn nước viết tên lên mặt, nếu không thằng nhóc mãi sẽ không nhận ra cậu.”​

“Thôi, thôi, tui bỏ cuộc rồi.” Phương Duệ ngửa mặt lên trời thở dài. “Nhưng tui tò mò lắm, sao nhóc nhận mặt được Ngô Vũ Sách.”​

“Vì anh ấy đeo bảng tên trước ngực ạ!” Khưu Phi khi phán đoán luôn suy xét rất hợp lý.​

“ . . . Tui nên đoán được mới phải!”​




3.

Khưu Phi rất có thiện cảm với các tuyển thủ nữ trong Liên minh, chung quy bởi vì nhân số ít, khá dễ nhận mặt.​

Nhưng cậu trai thẳng ngố tàu này chưa từng nghĩ tới, nữ tuyển thủ nắm trong tay một kỹ thuật khoa học nòng cốt, là kỹ thuật trang điểm.​

Có một lần Liên minh tổ chức hoạt động, Khưu Phi đang dạo bước một mình thì bắt gặp Tô Mộc Tranh. Tô Mộc Tranh từ xa chào cậu, Khưu Phi nhìn chằm chằm khuôn mặt kia, xoắn xuýt hồi lâu.​

Chị gái ơi, em có biết chị ạ?​

Cũng may Khưu Phi cơ trí hơn người, cậu loại dần trong lòng những nữ tuyển thủ mình quen biết – thật ra cũng chỉ có một người Tô Mộc Tranh thôi, rốt cuộc đưa ra được kết luận: Chị gái này chỉ có thể là Tô Mộc Tranh.​

Thế nhưng rõ ràng chị gái này da trắng hơn Tô Mộc Tranh mình biết, đường nét trên mặt cũng sắc sảo hơn, về cơ bản có thể coi là phiên bản nâng cấp của Tô Mộc Tranh. Nhưng Khưu Phi có thể làm gì? Chẳng lẽ nói với người ta là: Xin lỗi, em thấy chị chắc là chị Tô, nhưng chị đẹp hơn chị Tô bình thường không chỉ một phần, thế nên xin hỏi chị rốt cuộc là ai?​

Không, bản năng sinh tồn mãnh liệt cảnh báo cậu, làm thế là chết đấy!​

Cậu chỉ có thể lấy hết dũng khí, thử hỏi thăm: “ . . . chị Tô?”​

“Này, tiểu Khưu Phi em được lắm!”​

Không! Chị không phải chị Tô tui nhìn thấy trong phòng huấn luyện. Hãy đem chị gái tóc dài xõa vai, mặc áo sơ mi thụng, khuôn mặt thanh thuần không son không phấn trở lại đi!! Khưu Phi gào thét trong lòng.​

Không ngờ hiện thực tàn khốc còn không chịu bỏ qua cho cậu, chỉ thấy hai cô gái tóc dài bên cạnh Tô Mộc Tranh đi tới chào hỏi:​

“Khưu đội? Chào buổi tối.”​

“A em là Khưu đội trong truyền thuyết hả, đáng yêu quá!”​

Mấy người là ai???​

Khưu Phi biết mình phải nhanh chóng đoán thân phận hai người này, không thể mất mặt trước cả Liên minh được. Cậu nhớ Diệp Tu đã từng nói: mấy nữ tuyển thủ chơi thân với Tô Mộc Tranh nhất trong Liên minh có Đường Nhu, Sở Vân Tú và Đới Nghiên Kỳ. Mà cậu lờ mờ nhớ Đường Nhu tóc ngắn, vậy hai người này chắc là Sở Vân Tú và Đới Nghiên Kỳ.​

Vấn đề là . . . ai là Sở Vân Tú, ai là Đới Nghiên Kỳ? Người trang điểm so với lúc mặt mộc như hai người khác nhau, tuyển thủ nam bình thường chưa chắc đã phân biệt được, nữa là một người mắt bệnh mù mặt như cậu.​

Chỉ là Khưu Phi cũng không phải người thường, động não một phen lập tức nghĩ ra biện pháp: Không nhận ra mặt thì vẫn phân biệt được chiều cao mà! Cậu nhanh chóng lấy điện thoại ra, siêu cấp bạo tốc độ tay tra cứu thông tin chiều cao của hai vị nữ tuyển thủ: Sở Vân Tú 167cm, Đới Nghiên Kỳ 162cm.​

Không sai, vậy cao là Sở Vân Tú, thấp là Đới Nghiên Kỳ.​

Ta thật là một tiểu thiên tài vô địch vũ trụ. Khưu Phi thầm nghĩ.​

“Chào Sở đội, chào Đới tiền bối.”​

“Hả? Em gọi chị là Sở đội?” Đới Nghiên Kỳ hoang mang nhìn lại cậu.​

Khưu Phi bối rối. Dung mạo có thể thay đổi thì thôi đi, nhưng chiều cao chẳng lẽ cũng có thể?​

Đúng là có thể.​

Đôi giày cao gót 12cm siêu cao lại còn chống trơn trượt của Đới Nghiên Kỳ trả lời Khưu Phi như vậy.​

Khưu Phi ngây thơ sao có thể lường trước, nữ tuyển thủ còn nắm trong tay một thành quả khoa học kỹ thuật có tên là giày cao gót.​




4.

Diệp Tu cảm thấy mình phải làm gì đó.​

“Khưu Phi, nói anh nghe, em còn nhận nhầm ai?”​

Khưu Phi ngay lập tức đáp: “Lần trước em nhận nhầm tiền bối Trương Giai Lạc.”​

Phương Duệ tức giận đập bàn: “Xem cậu nhận người kìa! Coi như không nhận ra Diệp Tu thì cũng phải nhận ra bọn Trương Giai Lạc Hoàng Thiếu Thiên chứ. Nhìn mấy kiểu tóc khoa trương mà không kém phần ấu trĩ, phóng khoáng mà không kém phần lòe loẹt của bọn hắn xem, gặp một lần khó quên!”​

“Ấu trĩ với lòe loẹt là hình dung kiểu gì?” Diệp Tu mắng, “Ỷ thân với chúng nó mà dìm nhau sau lưng hả?”​

“Dìm nhau sau lưng cái gì? Nói cho anh biết, Phương Duệ tui ở ngay trước mặt bọn hắn cũng có thể dìm được, mà còn dìm ác hơn kia.” Phương Duệ với đám bạn trước giờ vẫn lấy việc dìm nhau làm vinh hạnh.​

“Vừa hay, anh đây cũng thế!” Diệp Tu gật đầu.​

Khưu Phi lộ ra vẻ mặt khó xử: “Nhưng tiền bối Trương Giai Lạc lúc đó đội mũ . . .”​

Diệp Tu thở dài một tiếng, xem ra phân biệt qua kiểu tóc không thể trị được gốc gác vấn đề: “Anh đưa cho em mười cái poster tuyên truyền của Trương Giai Lạc, lại thêm mười tấm hình dìm độc nhất vô nhị nữa, em cứ đem về nghiên cứu đi. À, đừng có phát tán hình dìm ra ngoài, anh sợ hắn kêu tay họ Tôn nào đó đến Hưng Hân chặn đường anh.”​

Khưu Phi đột nhiên nhớ ra: “Đúng rồi, em cũng nhận lầm Tôn Triết Bình tiền bối.”​

“A, nhận thành Hàn Văn Thanh đúng không?” Phương Duệ cảm thấy mình đã nhìn thấu tất thảy.​

“Không ạ, nhầm thành tiền bối Vu Phong.”​

Phương Duệ sửng sốt nửa ngày mới phun ra được một câu: “Tui thấy cậu hết thuốc chữa rồi.”​

“Ít ra em phân biệt được Đại Mạc Cô Yên, Lạc Hoa Lang Tạ với Tái Thụy Nhất Hạ.” Khưu Phi cố giải thích.​

Phương Duệ vẻ mặt phức tạp, quay sang nói với Diệp Tu: “Bệnh nhân này không còn hi vọng, bệnh mù mặt giai đoạn cuối chuyển biến xấu, liên hệ với người nhà đi.”​




5.

“Bệnh mù mặt giai đoạn cuối phải làm thế nào? Gấp! Mau online.”​

Các đội viên Gia Thế nhận thông báo bệnh tình nguy kịch xong, cố giãy giụa lần cuối.​





[Hoàn]
 
Last edited:

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#2
TTATT. Trùi ui con trai tui, cảm thông sâu sắc cái bệnh này, vì bản thân tui cũng bị suốt, trình độ nhớ tên nhớ mặt của tui kém cực kỳ, nhận nhầm người, gọi lộn tên là bth như cơm bữa TT___TT. Thương tiểu Khâu em nó là trai nên quên mất con gái còn vũ khí bí mật là cao gót, ngay cả Lạc ca, Tôn ca cũng nhầm hiu hiu, hết thuốc chữa rồi TAT
 

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#3
Cute quá điiiiiii! Nếu cả Lạc Lạc cũng lầm thì Trương phó, Lâm, cùng Tiêu đội chắc vô phương ha. Tường với Hoàng? Nhưng vậy thì, có 1 người lo thể nào lầm được: Vương papa!!!!
 

Himayunan

Người chơi công hội
Bình luận
185
Số lượt thích
403
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp đại đại, Mộc nữ thần, Tán ca
#4
Tiểu khâu à bệnh này phải chữa thật sớm a=))))))))
Ko thể tin đc khâu lại như thế=)))
 

Mều Tinh

Cả thế giới thuộc về loài Mều
Hội Tự Sát
Bình luận
265
Số lượt thích
1,762
Location
Hành tinh của loài Mèo :v
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Song Diệp, Tán, Tranh, Sở, Lạc, Hoàng,....
#5
AAAAAAAAAAAA!!!!
Một cảm giác thật thân thuộc :v
Em cũng bị mù mặt :"> thường hay phân biệt bằng kiểu tóc, và khi họ đổi kiểu tóc thì dẹp luôn :v
Em trai à, em cũng mù mặt giống chị nè :v không hổ là chị em ha :">
Cơ mà mù đến tận mức này...... hết thuốc chữa thật rồi
Tội em :v tội Duệ đại đại, tội Diệp thần, tội Gia Thế :v
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,151
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#6
Cute =)) y như bệnh nhìn màu ava nhận diện người, chuyên lầm to! Ơ mà tiểu Khưu, cả LM chỉ có mình Lạc tiền bối là tóc đỏ thôi, màu này dễ nhận ra mà ;; w ;;

~tay họ Tôn nào đó đi ngang qua~
 

Bình luận bằng Facebook