Cặp đôi hợp tác – Dụ Văn Châu & Hoàng Thiếu Thiên

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,016
Số lượt thích
3,957
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#1
Đây là bản chuyển ngữ, đã được sự đồng ý của tác giả, được thực hiện với mục đích phi thương mại. Tất cả các chú thích, minh họa và trích dẫn đều là của người dịch tự thêm vào.

Tác giả: 糖糖

Lời tác giả:

Rốt cuộc cũng viết đến cặp này rồi, tâm trạng rất là vui vẻ đó! Liên quan đến hai người này, trước kia tui từng viết một bài rồi, có thể lấy bài đó thay thế khỏi viết nữa được hông nè?

(^_^)

Được rồi tui sai rồi hu hu....

Theo lệ cũ nhé: 1) Không bàn cp 2) Chỉ đơn thuần là cảm nhận cá nhân.


Cặp đôi hợp tác – Dụ Văn Châu & Hoàng Thiếu Thiên


Trước khi vào bài thì chúng ta cùng đọc lại chính văn một chút xem nhé.

Đoạn trích tôi chọn dưới đây biểu đạt nguồn gốc sâu xa trước kia của hai người họ và ý nghĩa của bọn họ đối với con đường phát triển của chiến đội Lam Vũ mãi về sau vô cùng rõ ràng.

Thêm cả tôi bỗng dưng bộc phát chút linh cảm cá nhân, nên vẫn thấy nó hay nhất mà chọn nó trích lại.

“Khi Liên minh mới bắt đầu, cậu ta vẫn chỉ là một cậu nhóc tí tuổi đầu báo danh tham gia trại huấn luyện của chiến đội câu lạc bộ, còn lâu mới có tư cách tham gia đội chuyên nghiệp.

Cậu nhóc này ngay từ đầu đã bị nhóm tuyển thủ chuyên nghiệp xem như đến để giúp vui, ngay cả Ngụy Sâm cũng không ngoại lệ. Bởi lẽ, tốc độ tay ấy ném vào đám người chơi thường thì khá vượt trội, nhưng so với những kẻ có thể trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp trong trại huấn luyện, nó lại thành một thứ rất đáng giận.

Tất cả mọi người cho rằng cậu ta sẽ bị loại trong đợt tuyển chọn đầu tiên của trại huấn luyện, kết quả ai cũng không ngờ, cậu ta vẫn có thể ở lại đến cuối cùng.

Mỗi một lần tuyển chọn đều vượt qua một cách miễn cưỡng và nhấp nhô. Tuy sau cùng cậu được giữ lại, nhưng cùng lắm chỉ nhận được một lời đánh giá “ăn may”. Không ai quan tâm sự phát triển của cậu, bởi vì không ai mong chờ gì ở cậu. Khi đó, người được mọi người chú ý nhất ở trại huấn luyện, là cậu bé mà Ngụy Sâm mang về từ trong game.

Theo lời Ngụy Sâm, cậu bé này đoạt quái với ánh mắt và phương pháp siêu cấp chuẩn xác, rất có tương lai. Nhưng mọi người càng tin, chuyện đoạt quái không biết nhục này, mới là thứ giúp Ngụy Sâm và cậu bé đó tìm được sự đồng cảm.

Mà cậu bé ấy thực sự rất xuất sắc, rất nhanh được câu lạc bộ xem là ngôi sao đáng hy vọng. Kiếm khách của cậu bắt đầu được câu lạc bộ nghiêm túc rèn giũa. Lúc đó nhân vật chủ chốt của Lam Vũ là Sách Khắc Tác Nhĩ, một thuật sĩ. Thuật sĩ mạnh khống chế trận đấu, mà nhân vật chủ chốt thường cần một người phụ trách công kích, như vậy mới có thể nâng cao sĩ khí tốt hơn.

Vì vậy, một vài fan account của fan Lam Vũ còn dùng hẳn những từ cẩu huyết như “Truyền thuyết Kiếm Thánh vì thế mà bắt đầu”.

Không sai, người đó chính là Hoàng Thiếu Thiên, một ngôi sao được gửi gắm hy vọng trong tương lai. Mà lúc ấy, Dụ Văn Châu cũng dần bị mọi người lãng quên.

Cho đến ngày nọ, trong một đợt khảo sát trình độ của những cậu bé trong trại huấn luyện của đội, Ngụy Sâm thình lình thua dưới tay một người gã thậm chí chưa từng nhớ tên.

“Ăn may.” Ngụy Sâm đưa ra đánh giá hệt như lần đầu thấy Dụ Văn Châu cứ thế vượt qua các đợt tuyển chọn mà ở lại. Dù sao, trận đấu luôn có thắng thua. Khi đó, Ngụy Sâm luôn phải khổ sở với trạng thái tụt dốc không ngừng. Một trận đấu cùng bọn nhỏ trại huấn luyện, gã còn cho rằng bản thân không tập trung.

Kết quả trận thứ hai…

Trận thứ ba…

Sau ba trận bại bởi cái tên có thao tác chậm rì đó, Ngụy Sâm rốt cục nhận ra được gì, toàn bộ người của câu lạc bộ chợt nhận ra được gì.

“Cảm ơn tiền bối đã chỉ giáo.” Hệt như những lần bị mọi người cười nhạo, cậu không cúi mình không nói gì. Thắng không kiêu ngạo, bại không nhụt chí, như sông băng không chút sứt mẻ. Ngụy Sâm lập tức biết, đến tinh thần gã cũng bị cậu bé này đánh bại. Trong nháy mắt gã cảm thấy, Lam Vũ không còn cần mình nữa.

Cậu bé giờ đã trở thành hòn đá sừng sững của Lam Vũ; mà Hoàng Thiếu Thiên cũng đã trở thành lưỡi kiếm sắc bén, chặt đứt đường địch.”

(Chương 518, chính văn Toàn Chức Cao Thủ, cre: Team SLL)

Từ trong một góc xó xỉnh chẳng người thèm liếc mắt, Dụ Văn Châu đã dần dần lần mò từng bước một đi lên vị trí trung tâm của vũ đài rộng lớn hào hoa.

Từ một ngôi sao gửi gắm hy vọng được chiến đội ấp ủ nuôi dưỡng, Hoàng Thiếu Thiên đã không phụ ký thác mà trưởng thành nên một đại thần tuyệt đỉnh hàng đầu vào bậc nhất Liên minh.

Từ đó về sau, bởi vì sự xuất hiện của hai con người này, kề vai sát cánh đứng thẳng tắp trước vô số ánh mắt của chúng nhân ngưỡng vọng, Kiếm và Lời Nguyền đã trở thành biểu tượng đặc trưng của chiến đội Lam Vũ, một cảnh sắc độc nhất vô nhị không tìm được ở đâu khác trong Liên minh.

Thật ra xét theo một nghĩa nghiêm khắc, thì trong lúc đánh Vinh Quang, bọn họ cũng không giống “người hợp tác” cho lắm.

Tôi không rành chiến thuật game, nhưng tôi luôn cảm thấy rằng để có thể gọi là “người hợp tác”, hẳn là sẽ có sự chiếu ứng phối hợp chặt chẽ lẫn nhau một cách rõ ràng minh bạch, phải lấy hai người làm trung tâm của chiến thuật phối hợp cho cả đội.

Mà trong những trận đấu của Lam Vũ, luôn là Dụ Văn Châu khống chế kiểm soát đại cục, Hoàng Thiếu Thiên thì tranh thủ chờ thời cơ hành động. Sự phối hợp của bọn họ tất nhiên không thể nói là không ăn ý. Nhưng nếu đem so với những pha chiếu ứng lẫn nhau của toàn đội, thì phối hợp trực tiếp với nhau giữa hai người họ cũng không tính là quá nhiều nhặn gì cho cam.

Nhưng có ai dám nói bọn họ không phải người hợp tác ăn ý đâu chứ?

Hai người bọn họ, chỉ cần đồng thời xuất hiện trên sàn đấu thôi, thì đã là một cặp tổ hợp hoàng kim nhất rồi.

Quan sát cách ở chung tương tác giữa hai người, tôi cảm giác có hai đặc điểm.

Một là, sự giao lưu và thảo luận một cách bình đẳng giữa bọn họ phi thường nhiều và phong phú.

Hai là, Dụ Văn Châu hơi hơi trấn áp được Hoàng Thiếu Thiên; nhưng đó đều là do Hoàng Thiếu Thiên tự nguyện ý như vậy.

Quan hệ của hai người bọn họ rất tốt là không sai, nhưng không phải như trong mấy fic hay viết ngọt ngấy các kiểu đâu. Sự hình thành nên một mối quan hệ ăn ý của hiện nay, xuất phát từ va chạm thời gian dài và giữ gìn cẩn trọng lẫn nhau của hai người bọn họ.

Theo tôi thấy, quan hệ của Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên vốn có tồn tại một số nhân tố có khả năng tạo nên sự bất bình đẳng giữa hai người.

Quãng thời gian lúc hai người còn ở trại huấn luyện, nguyên tác không viết rõ quan hệ của bọn họ lắm, tôi cũng không tiện đoán này đoán nọ thêm thắt gì. Nhưng nếu đặt lên bàn cân so sánh giữa một Dụ Văn Châu từ đầu đến cuối chẳng được ai xem trọng đặt vào mắt mà luôn phải mấp mé ở bờ vực đào thải, cùng một Hoàng Thiếu Thiên ngay từ đầu đã được xem là ngôi sao gửi gắm hy vọng gánh lên đội ngũ nên rất có tiếng nói trong chiến đội, thì sẽ thấy được rằng:

Giữa hai người họ tồn tại một khoảng cách không hề nhỏ chút nào.

Sự khác biệt này có thể ảnh hưởng không lớn lắm đối với Hoàng Thiếu Thiên. Nhưng với Dụ Văn Châu thì đó lại là cả một câu chuyện khác. Cách anh làm sao đánh giá sự khác biệt này, từ đó nên đối đãi Hoàng Thiếu Thiên như thế nào, thì lại rất quan trọng đối với nền tảng quan hệ của hai người sau này.

Sự phát triển và tiến bộ thần tốc sau khi ra mắt đã chứng minh rằng Hoàng Thiếu Thiên quả thật tiềm lực vô hạn mở ra phía trước, danh phù kỳ thực. Tính cách hắn cũng thuộc dạng quang mang triển lộ sắc bén không giấu nổi, vô cùng nổi bật trong mắt người khác.

Còn Dụ Văn Châu, dù là tốc độ tay, nghề nghiệp, hay là tính cách khá ôn hòa khiêm tốn của anh, đều không có cửa so với hào quang chói mắt của Hoàng Thiếu Thiên.

Tôi nhớ trong chính văn có đoạn kể rằng, hội trưởng Lam Khê Các Lương Dịch Xuân trong lúc nhìn Dụ Văn Châu suy đoán thân phận của Quân Mạc Tiếu, gã chợt phát hiện ra rằng người đội trưởng của Lam Vũ này “hiển nhiên không chỉ là một người điềm đạm và hòa nhã với đội viên như mọi người đồn đãi”.

Vậy thì, ở Lam Vũ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Hoàng Thiếu Thiên mới là đại thần đứng đầu của chiến đội Lam Vũ, nhưng đội trưởng lại là Dụ Văn Châu. Cũng giống như cách Dụ Văn Châu nhìn nhận Hoàng Thiếu Thiên ra sao, thì cách Hoàng Thiếu Thiên làm sao đánh giá hiện trạng này, từ đó đối đãi Dụ Văn Châu như thế nào, cũng đồng dạng rất quan trọng đối với tình trạng sống còn của Lam Vũ.

Nếu như Dụ Văn Châu trong lòng tồn chứa nghi kỵ ngờ vực đối với Hoàng Thiếu Thiên, hay Hoàng Thiếu Thiên xem thường khinh khi với Dụ Văn Châu, thì mối quan hệ này xem như chấm hết.

Hoặc có thể là, bọn họ vốn không mang những ý nghĩ này trong đầu, nhưng bị đối phương hiểu lầm rằng mình chứa những suy nghĩ như vậy, thì mối quan hệ này cũng chấm dứt nốt.

Mà dù cho bọn họ đều biết rằng đối phương không hề nghĩ như vậy đi chăng nữa, nhưng chỉ cần ngoại giới có mấy lời đồn đãi ngồi lê đôi mách, những câu bịa đặt đồn đoán không được lọt tai cho lắm xen vào chia rẽ họ, thì e rằng hậu quả không thể lường được.

Miệng lưỡi thế nhân luôn luôn đáng sợ kia mà, có thể như lưỡi đao vô hình giết người không thấy máu mà giáng xuống cắt đứt sự tín nhiệm giữa họ.

Ngàn vạn khả năng đều có thể xảy ra, cũng ngàn vạn vấn đề có thể phát sinh trên một nền tảng bấp bênh cùng một xuất phát điểm bất đồng như vậy.

Nhưng, rất may mắn thay, hai người bọn họ đều là những con người phi thường thông minh thấu suốt, đường đường chính chính, ngay thẳng chẳng hề nhỏ nhen.

Thứ nhất, bọn họ đều không tồn chứa tư tâm.

Dụ Văn Châu cũng thế, mà Hoàng Thiếu Thiên cũng thế: Cái họ mong muốn nhất là được đánh Vinh Quang, chiến thắng đoạt được quán quân, mà không phải là địa vị đội trưởng và danh tiếng quyền lực át người.

Thứ hai, bọn họ có một sự ăn ý rất sâu sắc.

Không chỉ đơn thuần là hiểu biết rõ thực lực của nhau, mà họ càng lĩnh ngộ sâu sắc hiểu rõ được tính cách và cách làm người của nhau như thế nào. Từ những điều hiểu biết căn bản trên, họ có thể hoàn toàn loại trừ bất cứ nghi ngại hiểu lầm gì có thể sinh ra về đối phương.

Để đạt được sự ăn ý thấu hiểu đến trình độ như vậy, cần một thời gian dài sống chung và va chạm tìm hiểu lẫn nhau, từ đó mới sinh ra sự tín nhiệm và ăn ý như bọn họ hiện nay được.

Thứ ba, Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên ở trước mặt người khác hay ở sau lưng người khác đi nữa, đều cho nhau đầy đủ sự tôn trọng. Một mối quan hệ duy trì sự bình đẳng, mọi việc đều hiểu rõ trong lòng không cần phải nói ra.

Biểu hiện cụ thể nhất của “một mối quan hệ duy trì sự bình đẳng, mọi việc đều hiểu rõ trong lòng không cần phải nói ra” nằm ở hai đặc điểm tôi nói ngay đầu tiên ở trên đó.

Dụ Văn Châu luôn chủ động trưng cầu ý kiến của Hoàng Thiếu Thiên trong rất nhiều chuyện. Dù cho khi trong lòng anh đã định hình sẵn một số cách nhìn riêng cho mình rồi, thì anh vẫn muốn Hoàng Thiếu Thiên phát biểu ý kiến của hắn, để nghe được cách nhìn và đánh giá của hắn về những vấn đề này.

Sau đó, anh sẽ chắt lọc những điều tinh hoa quan trọng nhất trong lời hắn nói, thêm vào trọng điểm sẵn với đánh giá ban đầu của mình ở trỏng, để đi đến kết luận thống nhất hoàn hảo trọn vẹn nhất.

“Cậu cảm thấy thế nào?”

Anh ấy đã nói câu này rất nhiều lần rồi. Đó là một loại thái độ, cũng là một sự tôn trọng Dụ Văn Châu dành cho Hoàng Thiếu Thiên.

Trong các phân đoạn Dụ Văn Châu lên sàn căn bản đều có bóng dáng của Hoàng Thiếu Thiên. Hai người cho dù là nói chuyện trực tiếp với nhau, hay nhắn tin gọi điện thoại đi nữa, đều là cậu một câu tôi một câu mà nói liên thanh, trao đổi tương tác không hề gián đoạn.

Hoặc đôi lúc, cũng có những khi không ai lên tiếng gì nữa, chỉ có sự yên lặng tồn tại giữa hai người họ mà thôi.

Đó là bởi vì trong lòng đều đã hiểu rồi.

Hoàng Thiếu Thiên ấy à, hắn có thể hơi hơi nghe lời Dụ Văn Châu đúng không nhỉ. (Thứ lỗi cho tôi nói thế nhé, tôi quả thật nghĩ không ra từ khác để miêu tả loại cảm giác này.)

Nói là “hơi hơi”, bởi vì Hoàng Thiếu Thiên đã tính là thuộc diện số ít những đội viên ở Lam Vũ có thể nghịch ngợm bày trò trước mặt Dụ Văn Châu rồi. Người còn lại là Lư Hãn Văn, là trẻ nhỏ quậy phá chính thức hàng thật giá thật của Lam Vũ.

Con người Dụ Văn Châu thật sự rất rất thích hợp với chức vị đội trưởng. Trong số mấy vị đội trưởng ở Liên minh, có thể khiến tôi bình thường trong lúc không tự giác được mình đang làm gì mà cũng phải bật thốt ra hai tiếng “X đội” trong vô thức, chỉ có ba người: Hàn Văn Thanh, Vương Kiệt Hi, và Dụ Văn Châu anh ấy mà thôi.

Nhưng mà Dụ Văn Châu so với hai người kia thì không giống cho lắm. Hàn Văn Thanh và Vương Kiệt Hi đều là những người có thể khiến cho cả đội đến thở cũng không dám thở mạnh. Còn Dụ Văn Châu tuy rằng nhìn bề ngoài chẳng có mấy phần uy quyền hổ báo gì, nhưng mà lúc anh đã nghiêm túc mở miệng nói chuyện rồi, thì chắc chắn đều khiến tất cả mọi người phải lắng nghe.

Có không ít người cảm thấy Dụ Văn Châu sâu không lường được. Anh ấy quả thật không cạn, nhưng con người anh ấy thật ra sống rất chi là thấu đáo thẳng thắn đó. Các bạn lưu ý một chút lời thoại của anh, bạn sẽ phát hiện rằng Dụ Văn Châu cơ hồ chưa từng nói dối hay khoác lác bao giờ, những lời anh nói ra đều vô cùng thẳng thắn thành khẩn.

"Đánh khá lắm." Đội trưởng Dụ Văn Châu nói.

Lư Hãn Văn gật đầu. Cậu không hề bỏ ngoài tai lời này, vì cậu biết đội trưởng mình chưa bao giờ dùng lời khách sáo để an ủi đồng đội cho qua chuyện. Bất kể thành bại đúng sai, anh đều sẽ nói ra một cách rất ôn hòa, rất chân thành. Anh sẽ không gay gắt, nhưng cũng không quá mức bảo bọc.

(Cre: Lá Mùa Thu)

Kể cả khi có những câu khá là thô thiển, diễn đạt không đủ uyển chuyển dễ gây tổn thương đi chăng nữa, thì anh vẫn sẽ mặt mày thản nhiên bình tĩnh mà nói ra. Như khi, anh thừa nhận khuyết điểm của bản thân trở thành điểm mấu chốt thua trận trong lúc thi đấu, thừa nhận bản thân cũng không hiểu rõ dụng ý của Diệp Tu, thậm chí là ở ngay họp báo đương trường thẳng mặt chỉ ra các phóng viên nói năng lung tung bậy bạ.

Trận đoàn đội Hưng Hân-Lam Vũ, chỉ còn Diệp và Mạc Phàm trong khi Lam Vũ còn 5 người. Nhưng Diệp muốn chiều Mạc Phàm nên chơi nhây kéo dài trận đấu thay vì GG. Cuối cùng thì Lam Vũ cũng thắng, nhưng mọi người đều không hiểu vì sao Diệp lại làm vậy.

Tuy chiến thắng Hưng Hân 8 - 2, nhưng vì 23 phút cuối, tâm trạng cả đội Lam Vũ đều không dễ chịu gì. Trong họp báo sau trận, Hoàng Thiếu Thiên dường như định chỉ trích nặng nề hành vi nhây nhớt của Hưng Hân mà bị đồng đội và phóng viên hợp sức ngăn cản nên thôi. Sau cùng, các phóng viên chỉ muốn lắng nghe cái nhìn của đội trưởng Dụ Văn Châu đối với cả trận đấu.

Dụ Văn Châu trước nay luôn giỏi trong việc phân tích vấn đề, thế mà lần này lại hơi lúng túng. Anh thật sự nhìn không ra ý nghĩa của 23 phút kéo dài mà Diệp Tu và Mạc Phàm đồng tâm thực hiện. Chẳng lẽ muốn tìm cơ hội giết năm người bên mình thật? Dụ Văn Châu không nghĩ Diệp Tu là kẻ ngây thơ. Vậy hắn chỉ đơn thuần muốn troll nhau? Dụ Văn Châu cũng không cho rằng Diệp Tu ấu trĩ đến vậy.

Thế rốt cuộc là vì sao?

Sau trận đấu, Dụ Văn Châu đã luôn nghĩ về vấn đề này. Lúc hai đội bắt tay nhau, anh có hỏi Diệp Tu, thế là nhận được một nụ cười cao thâm khó lường từ hắn.

Nghe cánh phóng viên hỏi, Dụ Văn Châu thật thà lắc đầu: "Thật ra tôi cũng nghĩ mãi từ nãy đến giờ, mà không nghĩ ra anh ta có mục đích gì."

"Mục đích gì chứ? Chẳng qua cố tình troll mình thôi!" Hoàng Thiếu Thiên lập tức nói.

Dụ Văn Châu cười khổ lắc đầu, tỏ ý không tán đồng cách nghĩ này.

"Cậu đừng cứ nghĩ ổng cao thâm vậy!" Hoàng Thiếu Thiên nói.

"Ít nhất cũng phải logic." Dụ Văn Châu nói.

"Ổng đi troll người ta là chuyện quá logic luôn mà?" Hoàng Thiếu Thiên nói.

"Bình thường thì thế, nhưng thi đấu, chắc không đâu." Dụ Văn Châu nói.

Hai vị đại thần Lam Vũ thảo luận ngay trước mặt phóng viên, cuối cùng cũng không có kết quả. 23 phút khiến bao nhiêu khán giả lộn cái bàn đã trở thành bí ẩn không lời giải.

(cre: Lá Mùa Thu)

"Cảm ơn mọi người, cảm ơn sự quan tâm và lòng ưu ái của mọi người đối với Lam Vũ." Anh nói.

Cánh phóng viên im lặng gật đầu. Lời phát biểu từ đội trưởng Lam Vũ khiến họ cảm thấy nỗi khổ tâm của mình không hề uổng phí. Cho dù không mang được tin tức về để viết bài, nhưng nếu một cuộc họp báo có thể giúp Lam Vũ thức tỉnh, vậy cũng đáng giá lắm rồi.

"Mọi người đều lo lắng dùm Lam Vũ, muốn Lam Vũ tốt hơn. Điều đó, tôi hiểu rất rõ." Dụ Văn Châu tiếp tục nói.

"Nhưng..." Anh thoáng dừng, "Nếu vì muốn Lam Vũ tốt hơn mà buông lời hươu vượn, xin thứ lỗi, chúng tôi không thể tiếp nhận."

"Ha ha ha ha ha ha!" Hoàng Thiếu Thiên cười lớn.

Nỗ lực suốt cả năm ròng tan biến hoàn toàn theo một trận thua, vốn là thời điểm phải đau khổ nhất, Hoàng Thiếu Thiên lại cười. Hắn cười, chỉ vì cảm thấy buồn cười. Sau tiếng cười đó, lại là muôn vàn phẫn uất đớn đau.

Hắn sớm đã muốn nói: Mấy thằng cờ hó tụi bây biết cái chó gì mà gáy lắm thế?

Hoàng Thiếu Thiên cười, mà phóng viên dưới bục đều trợn mắt. Họ làm sao ngờ rằng, Dụ Văn Châu thành khẩn cảm ơn xong lại thẳng thừng bảo rằng họ nói hươu nói vượn?

Có vài người đứng bật dậy định mắng, giọng Dụ Văn Châu đã tiếp tục vang lên.

Anh bắt đầu trả lời vấn đề thứ nhất được các phóng viên đặt ra và lên án ở đầu buổi họp báo.

Sau đó, đến vấn đề thứ hai, thứ ba, thứ tư.

Mười lăm người.

Tổng cộng có mười lăm phóng viên dâng sớ cáo tội, hùng hồn biểu đạt quan điểm, Dụ Văn Châu không lược bỏ bất kỳ một ai, thậm chí thứ tự cũng đúng từ người thứ nhất đến người thứ mười lăm. Một cách rõ ràng, cẩn thận, anh bác bỏ quan điểm của từng người trong số họ.

Từ người thứ nhất đến người thứ mười lăm đều lần lượt nghe anh nói.

Mười lăm người.

Mười lăm phóng viên, đều đỏ bừng mặt.

Phản bác của Dụ Văn Châu đầy lý lẽ, như gáo nước hắt tỉnh mỗi người. Nghe anh nói xong, họ có cùng một suy nghĩ: Mình quả thật chẳng hiểu gì cả, mình quả thật chỉ biết chém phần phật cho sướng miệng.

Phân tích của anh nằm ở một trình độ cao hơn hẳn, phức tạp hơn hẳn so với cái nhìn của họ. Những vấn đề họ đưa ra trở nên vô cùng trẻ con và ngớ ngẩn. Họ có cảm giác như mình là một đám gà game, đang rống vào mặt người khác: "Sao mày không ra mười cái Ảo Ảnh Vô Hình Kiếm cùng lúc, combo 100 hit chết luôn nó đi?"

Người bị rống vào mặt chỉ cười, xoa đầu họ, hiền hòa trả lời: "Ảo Ảnh Vô Hình Kiếm có cooldown, ra một lần một cái thôi, không thể mười cái chập thành combo 100 hit được đâu em."

Bị phản bác tại chỗ, các phóng viên cũng không vì xấu hổ mà bất chấp lý lẽ. Câu trả lời của Dụ Văn Châu quá hoàn hảo, họ khó lòng bắt bẻ được gì.

Dụ Văn Châu nói xong, cả hội trường trở về với bầu không khí thinh lặng.

"Vậy..." Cuối cùng, Dụ Văn Châu nhìn xuống những con người bên dưới, "Cảm ơn mọi người, mùa giải sau chúng ta gặp lại."

Chiến đội Lam Vũ rời họp báo.

(cre: Lá Mùa Thu)

Nhưng những lúc như thế, các bạn lại không hề cảm thấy anh ấy thất thố, vượt quá chừng mực chút nào cả. Ngược lại, mọi người còn cảm thấy anh ấy tâm cơ nguy hiểm quá trời luôn.

Thật ra, đó là bởi vì anh ấy luôn chú ý tới thời điểm mình mở miệng và cách thức mình nói chuyện. Hoặc đã nói, là nhất định phải nói thẳng thắn thành thật cho nhau biết. Hoặc nếu không, thì trầm mặc không hé răng nói nửa lời.

Một người như thế, nếu mà đi làm lãnh đạo của bạn, có thể lúc bình thường chúng ta cảm thấy người ấy chẳng có tí tẹo uy tín oai phong nào cả. Bạn còn có thể đùa cợt giỡn hớt cùng anh ấy, hay thậm chí có thể nháo loạn thoải mái tự do trước mặt anh, thì anh ấy cũng chẳng có để bụng gì hết đâu.

Nhưng quan trọng là, bạn không được phạm lỗi gì.

Anh ấy sẽ ở những thời điểm thích hợp mà chỉ ra sai lầm của bạn ở đâu. Không hung dữ với bạn cũng không mắng mỏ bạn, nhưng cũng sẽ không nương tay cố kỵ chút nào.

Trong một số việc khác nhạy cảm không tiện nói ra, thì anh ấy đôi khi lại duy trì sự trầm mặc. Tất nhiên là anh ấy vẫn nhìn ra chúng một cách thấu đáo và rõ ràng, nhưng không hề nói toạc móng heo. Nhưng nó lại đem đến cho bạn một sự khủng hoảng không tên “A a a a ổng đã biết hết cả rồi”.

Nếu như bình thường các đội viên của anh đều rất tín nhiệm rất tôn trọng anh, lại cộng thêm năng lực lãnh đạo bậc này nữa, thì quả thật Dụ Văn Châu đã đủ ràng buộc đốc thúc bọn họ rồi, đầy đủ tố chất của một đội trưởng trời sinh.

Mà nói về Hoàng Thiếu Thiên, hắn vốn càng quen thuộc thân thiết với Dụ Văn Châu hơn so với những người khác, cảm tình cũng khá hơn một chút. Vì thế thì càng “phiền” nhiều hơn rồi. Bởi vì mức độ thân thuộc giữa bọn họ đã đến mức có thể tùy tiện chọc giỡn, đâm thọc dìm nhau rồi kia mà.

Mà thật ra thì Hoàng Thiếu Thiên không đủ sức dìm nổi Dụ Văn Châu đâu. Hắn cũng tự biết rằng vị đội trưởng luôn cười đến ôn nhu ấm áp nhà mình mới là kẻ chủ nghĩa cơ hội bậc nhất thật sự, kiêm luôn slot chuyên gia đâm thọc chặt chém người khác đứng đầu Liên minh.

(Tham khảo sự kiện “Không tính”, sự kiện Lưu Tiểu Biệt đi mua đồ uống, sự kiện “Đến Thiếu Thiên cũng không có gì muốn nói, chúng tôi còn có gì muốn nói sao?”. Bởi vậy mới nói thật ra Dụ đội cũng khá thích đùa đó, Dụ Văn Châu là người đàn ông với thuộc tính thích tự đi vạch trần bóp đồng bọn, lời nói ra toàn khơi mào giữa nơi khói lửa mịt mù, có thể tham khảo sự kiện “Hôm nay mấy cô nàng này bạo lực ghê nhỉ?”, sự kiện “nhìn nhau liếc mắt đưa tình”)

Diệp Tu gia nhập Nghĩa Trảm Thiên Hạ, các chiến đội nghi ngờ Diệp Tu vào Nghĩa Trảm để tìm đường quay về Liên minh chuyên nghiệp, Hoàng Thiếu Thiên dẫn đầu các tuyển thủ hô hào réo gọi Diệp Tu trong group chat để hỏi cho ra nhẽ.

“Gần đây bận gì đó?” Hoàng Thiếu Thiên hỏi.

“Luyện cấp. . . ” Diệp Tu đáp.

Lại hàng loạt tên đập bàn cười. Ai cũng biết Hoàng Thiếu Thiên hỏi gì, biết Diệp Tu trả lời không sai. Nhưng đây khẳng định là đáp không đúng trọng tâm.

“Móa, ai hỏi anh cái này.” Hoàng Thiếu Thiên nói.

“Thế hỏi gì?” Diệp Tu giả ngu.

“Anh gia nhập Nghĩa Trảm Thiên Hạ làm gì hả?” Hoàng Thiếu Thiên hỏi.

“Chơi game online, vào công hội, chuyện quá đỗi bình thường.” Diệp Tu nói.

“Anh đừng giả ngu”

“Thật đó, nhà mấy chú có ai chịu nhận anh đâu? Anh đành phải đi thôi, thế chẳng phải chủ chốt nhất ư?” Diệp Tu nói.

“Tới Lam Khê Các tụi tui đi.” Hoàng Thiếu Thiên bảo.

“Lời chú nói tính được à?”

“Không tính.” Dụ Văn Châu xuất hiện đáp thay. Hoàng Thiếu Thiên chỉ thoáng do dự, thế mà bị tay tàn tranh trả lời ngay trước mặt. Diệp Tu dẫn đầu cả nhóm đập bàn cười.

(Cre: team Liều SLL)
Buổi phỏng vấn sau khi Lam Vũ thua Luân Hồi chung kết mùa thứ 8, hai câu nói nổi tiếng của Hoàng Thiếu Thiên lẫn Dụ Văn Châu.

Chẳng qua khi Dụ Văn Châu nhận hết trách nhiệm, Hoàng Thiếu Thiên buông một câu “Tôi không có gì muốn nói cả”, phóng viên lại tung tiếp thêm một đống vấn đề muốn moi móc triệt để, thì Dụ Văn Châu mỉm cười nói: “Đến Thiếu Thiên cũng không có gì muốn nói, chúng tôi còn có gì muốn nói sao?”

Điều này…

Trong khi toàn bộ phóng viên đều ngây người, các tuyển thủ Lam Vũ tham gia phỏng vấn đã đứng dậy, đi đầu là đội trưởng của họ, tất cả yên lặng rời khỏi bàn phỏng vấn, mất hút trong lối đi dành cho tuyển thủ.

(Cre: team Liều SLL)
Các tuyển thủ chuyên nghiệp đang ở cùng một chỗ xem thi đấu, giờ nghỉ Lưu Tiểu Biệt đề nghị đi mua đồ uống cho đội trưởng Vương Kiệt Hi. Mọi người khác thấy vậy bu vô nhao nhao order ké, Lưu Tiểu Biệt thoái thác đủ đường không được, cuối cùng bịa là hôm nay ẻm quên mang ví tiền theo rồi nên hổng có tiền mua. Dụ đội ngồi kế bên bình tĩnh tự tin đưa ví của mình sang, hào phóng phất phất tay nói, sao bọn anh có thể không có mặt mũi thế được chứ, em đã vất vả chạy đi mua rồi, cứ cầm ví anh đi đi, hôm nay anh khao mọi người! Được cả đám người tung hô anh minh thần vũ ôm đùi ổng =))) Chỉ poor Biệt, nghe nói Biệt đi mua đồ uống từ đó đến cuối truyện cũng không thấy về nữa =)))
Ngôi sao tụ hội mùa 8, trận đấu đoàn đội giữa các tuyển thủ chuyên nghiệp, Sở Vân Tú bỗng nhiên liều lĩnh xông pha một cách bất ngờ (khụ, khả năng là do bỏ lỡ tập phim của cổ...), còn Tô Mộc Tranh một mình bị Vương Kiệt Hi áp sát, bỗng hoài niệm những lúc thi đấu trước kia được Diệp Tu chiếu cố, cũng bất ngờ bùng nổ phản kích.

Đây thực sự là một biến cố bất ngờ, không nói đến những người khác, ngay cả Tô Mộc Tranh cũng không ngờ mình vừa cố gắng là có thể phá tan sự dây dưa của Vương Kiệt Hi.

“Hôm nay mấy cô nàng này bị sao thế? Phong độ cứ như trở nên dũng mãnh bất thường ấy?” Dụ Văn Châu lẩm bẩm đầy thắc mắc, bàn tay vẫn cẩn thận thao tác. Anh vừa thấy cục diện có biến, thì lập tức đổi cách bố trí.

“Ngon!” Hoàng Thiếu Thiên hào hứng hẳn lên, kiếm vung lên đón chào Vương Bất Lưu Hành đang rơi xuống.

“Hôm nay mấy cô nàng này bạo lực ghê nhỉ?” Dụ Văn Châu lại lẩm bẩm. Chiêu Vệ Tinh Xạ Tuyến này, chắc chắn chỉ có thể xuất phát từ Tô Mộc Tranh.
Diệp Tu gây lũng đoạn thị trường boss trong game, các tuyển thủ chuyên nghiệp vào clone giúp công hội nhà mình cướp boss, tranh thủ trước khi Diệp Tu và Hưng Hân tới bàn bạc kế hoạch hợp tác với nhau.

"Mỗi bên cho một người ra solo đi!" Dụ Văn Châu đề nghị đầu tiên.

"Phản đối!" Tiêu Thời Khâm lập tức kêu lên. Solo nghe có vẻ rất công bằng, nhưng phải nhìn nhân sự các bên đã! Giờ trong quân Lam Khê Các có Hoàng Thiếu Thiên là tướng mạnh áp đảo về solo, dĩ nhiên phần thắng sẽ cao hơn người khác. Lôi Đình nhà họ đánh thì cũng đánh được chứ không đến nỗi gặp Hoàng Thiếu Thiên sẽ kẹt đạn ngay, tuy vậy phần thắng vẫn ít hơn. Các nhà khác cũng tương tự thôi. Đề nghị của Dụ Văn Châu chỉ công bằng trên bề mặt, nhưng trên thực tế là có lợi cho Lam Khê Các.

[....]

"Ngon lành cành đào! Phải cạnh tranh chút mới vui chứ!" Sở Vân Tú nói.

Dụ Văn Châu nghe vậy bỗng giật mình. Gái này có khi nào đang có quỷ kế gì không? Cùng lúc đó Dụ Văn Châu phát hiện kỹ sư máy móc của Tiêu Thời Khâm cũng vừa mới xoay góc nhìn liếc qua thuật sĩ của anh.

Nhân vật game thôi mà, đâu cần liếc mắt đưa tình chi đâu ha? Nhưng xem ra Tiêu Thời Khâm cũng bảo lưu quan điểm với phương án của Sở Vân Tú? Dụ Văn Châu thầm suy xét tới lui trong lòng. Tuy vậy anh thật sự soi không ra lý do để bắt bẻ phương án của Sở Vân Tú, ít nhất là không thấy nó thiên vị ngầm như đề nghị solo của mình.

(Cre: Lá Mùa Thu)

Thật ra nguyên nhân dẫn đến cái cảm giác Hoàng Thiếu Thiên “bị trấn áp” ở trước mặt Dụ Văn Châu này thường thì quanh quẩn trong hai trường hợp sau, một là do Hoàng Thiếu Thiên tự thấy bản thân mình đuối lý áy náy nên tự chột dạ thẹn với lòng, hai là Dụ Văn Châu lý lẽ thuyết phục thích đáng hợp lý, đúng tình đúng lý không bắt bẻ gì được.

Chúng ta cùng lấy một ví dụ xem thử một chút nào.

Hoàng Thiếu Thiên, người đàn ông này lúc đánh Vinh Quang là một kẻ theo chủ nghĩa cơ hội phi thường lãnh khốc. Tâm tư tỉ mỉ tinh tế, còn đầu óc thì luôn giữ vững sự tỉnh táo lý trí, luôn nắm bắt những cơ hội nhỏ nhất chợt thoáng qua để làm lợi cho mình.

Khác hẳn một trời một vực với bộ dáng nhanh mồm nhanh miệng loai choai loi choi lòng dạ thẳng như ruột ngựa thường ngày, Kiếm Thánh Hoàng Thiếu Thiên trong trận là một thanh kiếm cực kỳ sắc bén nguy hiểm khôn cùng luôn chực chờ đoạt mạng người, không bỏ lỡ một cơ hội nào để con mồi giãy dụa, chiêu chiêu áp sát không chừa bất kỳ một kẽ hở.

Nhưng nếu như xét trên phương diện tính cách trong cuộc sống hàng ngày của hắn, thì quả thật Hoàng Thiếu Thiên chính là thể loại năng động hoạt bát, tung ta tung tăng sôi nổi đầy sức sống, có lúc còn ngố ngố chọc cười người khác nữa chứ. Nếu không phải một phần bản tính ngoài đời của mình năng nổ như vậy, thì hắn cũng đã không chơi loại chiến thuật lời rác rưởi này đến phát nghiện, chơi đến say mê cuồng nhiệt thành danh như thế được.

Hắn ưa thích dùng chiến thuật lời rác rưởi, bởi vì bản chất nồng nhiệt của hắn vốn đã là một cái loa phường rồi, không chịu được bầu không khí quá tịch mịch tĩnh lặng u buồn.

Tính tình hắn như vậy, đã định trước là không thể gặp vấn đề nào cũng ngẫm nghĩ cân nhắc tư lự chu toàn hết mọi mặt giống như Dụ Văn Châu được.

Càng huống chi Hoàng Thiếu Thiên phóng khoáng quen rồi, có một số việc đã biết rõ trước là không thích hợp làm thì hắn vẫn sẽ lon ton chạy đi làm. Ví dụ như một thân một mình chạy đén quán net giúp Diệp Tu phá kỷ lục Mai Cốt Chi Địa vậy.

Lúc Dụ Văn Châu gọi hắn đến phòng của anh hỏi chuyện, câu đầu tiên hắn nói ra miệng lúc vào phòng chính là “Đội trưởng có gì cần dặn à?”. Lời này nhìn bề ngoài thì có phần xa cách lạnh lùng lạ lẫm, nhưng nếu như lý giải cùng với tâm tư rối bời của Hoàng Thiếu Thiên ngày hôm ấy, thì các bạn sẽ hiểu lý do vì sao lại vậy thôi, thật ra cực kỳ hợp lý đó.

Hoàng Thiếu Thiên tự biết trong việc ấy thì hành động của mình là không thích hợp cho lắm, cũng ý thức được đội trưởng chín mươi phần trăm là đã đoán được chân tướng rồi. Nên hắn hơi khẩn trương lo lắng, lại có chút ngượng ngùng sượng mặt, cuối cùng mới phải dùng phương thức bông đùa giỡn hớt này để che giấu sự bất an và ngượng ngùng của bản thân.

(Hoàng Thiếu Thiên thật ra rất có chừng mực có limit đó, tham khảo sự kiện “Lời rác rưởi này của anh, đội trưởng tụi tui không quan tâm đâu!” để phản bác chế giễu của Diệp Tu, đừng cho rằng loa phường của chúng ta chểnh mảng vô tâm vô phế đó nha.)

Sau đó, Dụ Văn Châu liền trực tiếp dứt khoát bóc trần ngay mặt, không lưu tình chút nào mà vạch rõ sự thật Hoàng Thiếu Thiên đã đi gặp Diệp Thu, cùng với sự việc log clone Lưu Mộc giúp phá kỷ lục phó bản Mai Cốt Chi Địa. Các bạn đừng nhìn anh ấy dùng câu hỏi chất vấn mà lầm, trên thực tế nó mang ngữ khí khẳng định, có tác dụng chấn hiếp ra hiệu báo cho Hoàng Thiếu Thiên “Tôi đều biết cả rồi.”

Hoàng Thiếu Thiên tiếp tục giả ngu vô số tội. Dụ Văn Châu thấy vậy, liền cho hắn một cái bậc thang leo xuống, nói lảng sang chủ đề khác. Hoàng Thiếu Thiên ngay lập tức đu theo không hề do dự, hai người mặt mày tỉnh bơ cứ thế mà đem chuyện này ném ra sau đầu, bắt đầu ngồi tỉnh rụi thẳng thắn mà thảo luận chuyện tán nhân và Ô Thiên Cơ.

Quả thật cực kỳ ăn ý hết sức!

(Về việc Dụ Văn Châu là một bậc thầy cho người ta một bậc thang đi xuống, có thể tham khảo sự kiện “Diệp thần anh tha nhau đi”)

Bên Dụ Văn Châu, anh xoay người lại liền thấy Hoàng Thiếu Thiên đang hối hả về phòng mình, vội lên tiếng gọi lại.

“Có chuyện gì?” Hoàng Thiếu Thiên trả lời.

Dụ Văn Châu bước sang, lại cùng Hoàng Thiếu Thiên vào phòng hắn.

“Đội trường có gì cần dặn à?” Hoàng Thiếu Thiên hỏi.

Dụ Văn Châu đứng cạnh bàn, cầm một cái ống đựng bút lên ngắm nghía: “Lúc trước khi thi đấu với Gia Thế, hình như tối đó em có ra ngoài thì phải?”

“Ồ, có chuyện này sao? Ngày hôm đó? À à, để em nhớ lại chút . .” Hoàng Thiếu Thiên nói.

“Đi gặp Diệp Thu đúng không?” Dụ Văn Châu hỏi.

Hoàng Thiếu Thiên câm nín.

“Thời gian ăn khớp với thời điểm lập kỷ lục của phó bản kia, vậy kiếm khách Lưu Mộc trong đội anh ta chính là em nhỉ?” Dụ Văn Châu nói.

“Lưu Mộc hả? Ủa, hình như nghe cái tên này hơi quen. Sao lại vậy được? Kỳ thiệt há.” Hoàng Thiếu Thiên nói.

“Ha ha. . .” Dụ Văn Châu cười cười, cũng không nói gì với việc Hoàng Thiếu Thiên giả ngu ngắt lời, chỉ tiếp tục: “Vũ khí của Diệp Thu rốt cuộc là gì?”

Biểu hiện của Hoàng Thiếu Thiên lập tức trở nên nghiêm túc: “Chắc chắn như những gì em từng nói, là vũ khí dành cho tán nhân.”

“Lực công kích thế nào?”

“Tuyệt đối là trình độ vũ khí bạc.”

“Có thuộc tính đặc biệt nào không?”

“Không thấy. Có vẻ không có.”

“Tốc độ công kích thì sao?”

“Các loại hình thái đều giống nhau, tốc độ hẳn là 5.”

“Có những hình thái nào?”

“Dựa vào mấy kỹ năng ổng đã dùng thì nghề nào cũng có.” Hoàng Thiếu Thiên nói.

“Đẳng cấp?”

“Chắc tên đó cũng nắm rõ cách tăng cấp chứ.” Hoàng Thiếu Thiên nói.

“Vũ khí như vậy, hơn nữa còn là Diệp Thu, xem ra có cơ hội nhìn thấy tán nhân chân chính rồi.” Dụ Văn Châu cảm thán.

“Có điều ít nhất cũng phải chờ một năm nữa.” Hoàng Thiếu Thiên nói.

“Tán nhân sao. . .” Dụ Văn Châu có chút đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ.

(cre: Team Liều SLL)

Trận đoàn đội Hưng Hân-Lam Vũ, bên Diệp Tu yếu thế hơn, chỉ còn hắn và Mạc Phàm trong khi Lam Vũ còn 5 người. Nhưng vì Diệp muốn chiều Mạc Phàm nên chơi nhây kéo dài trận đấu thay vì GG. Dụ Văn Châu lập bẫy dụ tình để trị liệu đi rong, Diệp không mắc bẫy, nên anh đành đưa ra lời mời “hữu nghị”.

"Tiếp tục nhây, kệ tụi nó." Diệp Tu trả lời.

Linh Hồn Ngữ Giả càng đi càng gần, càng đi càng gần, cuối cùng đến được một vị trí hết dám đi tiếp, vẫn không thấy hai người Hưng Hân ló dạng. Từ Cảnh Hi chẳng biết làm sao, đành xin chỉ thị từ cấp trên.

Mãi một lúc sau, Dụ Văn Châu mới chat lên kênh chung: "Hết vui rồi! Bọn tôi cho anh bậc thang, anh xuống đi thôi!"

"Ồ thì ra là vậy! Biết ngay cậu không xem thường bọn anh mà." Diệp Tu nói.

"Đúng là vậy đấy, nên anh ra đây đi!" Dụ Văn Châu nói.

"Không được, bẫy quá thô mà kêu anh đạp, nhục anh lắm." Diệp Tu nói.

"Vậy giờ anh muốn sao?" Dụ Văn Châu hỏi.

"Anh đoán được chỗ các cậu mai phục, để anh yolo thử." Diệp Tu nói.

(cre: Lá Mùa Thu)

Dùng một câu nói của Hồ Điệp Lam trong nguyên tác, chính là “Đều là tuyển thủ đỉnh cấp, lại hiểu nhau như mạng, nói đến đây đã quá đủ.”

"Hàn Văn Thanh không lên đánh với Diệp Tu trận đầu, cậu có đang xem không?"

Hoàng Thiếu Thiên quả thật đã đến nhà thi đấu xem trực tiếp. Hắn không khó mua một vé VIP ngồi khu vực riêng, vị trí tốt nhất. Dù sao cũng là siêu sao Vinh Quang hàng top, hắn không thể ngồi chung với khán giả bình thường. Lúc này nhìn thấy tướng đầu Bá Đồ, Hoàng Thiếu Thiên bèn móc điện thoại ra nhắn tin.

"Đang xem." Có tin nhắn trả, là Dụ Văn Châu.

"Cậu nói coi ổng nghĩ gì?" Hoàng Thiếu Thiên lập tức nhắn tiếp.

"Thoái nhượng." Dụ Văn Châu trả lời.

Đều là tuyển thủ đỉnh cấp, lại hiểu nhau như mạng, nói đến đây đã quá đủ.

(Cre: Lá Mùa Thu)

Có một số việc Hoàng Thiếu Thiên biết Dụ Văn Châu lý lẽ xác đáng hơn hắn, mà Dụ Văn Châu trước giờ lại không phải là loại người biết mình có lý mà chèn ép lấn át mãi không chịu tha người khác. Nên Hoàng Thiếu Thiến hắn ta rất phục vị đội trưởng này, bởi vậy nên mới nguyện ý tin tưởng anh ấy.

Chính là đơn giản như thế thôi.



Hoàn.



Một số bình luận đáng chú ý, có đường có miểng, có não cũng có xàm, đọc thư giãn:

_Yêu khách đánh bài: Chính là cảm giác như vậy nè! Không phải kiểu ngọt ngấy ủy mị, mà là bọn họ ăn ý đến mức người ta không kiềm được phải vỗ tay tán thưởng! Rất nhiều người nói Dụ đội tâm bẩn, thật ra cũng rất ổn mà~ Giống như thớt phân tích đó, anh ấy chỉ là giỏi về nắm bắt thời cơ và giới hạn chừng mực nên nói những gì và nói khi nào mà thôi~ Cũng đồng nghĩa rằng Dụ đội lúc ổng đùa lên rồi thì đùa hài chết người luôn á! Có điều Hoàng Thiếu nói câu “Đội trưởng có gì cần dặn à?”, trừ chột dạ ra, tui ngược lại còn thấy giống như đang giỡn hơn~ “Cần dặn” nghe sao cũng thấy có mùi chân chó ôm đùi lãnh đạo, cảm thấy Hoàng Thiếu đang tự troll chính mình ghê~
  • Tác giả rep: Đúng đó! Người bình thường tụi mình khi đi làm mà nói “Lãnh đạo có gì chỉ dạy ạ?”, tám phần là đang đùa lẫn nhau, hai phần là đùa với lãnh đạo. Chứ lãnh đạo mà có gì chỉ dạy thật thì cũng không ai nói công khai huỵch toẹt kiểu đó đâu.
_Phong Phong: Ừm, bởi vậy quan hệ Dụ-Hoàng có thể hiểu theo lối lặng lẽ âm thầm và sức bền linh hoạt, chứ không nhất định là ngốc bạch ngọt đơn thuần đơn giản như ban đầu mọi người nghĩ. Dụ đội làm sao đánh giá Hoàng Thiếu, Hoàng Thiếu làm sao đánh giá Dụ đội, và cách bọn họ va chạm tương tác nhường nhịn nhau... tất cả đều rất có ý vị đó.
  • Tác giả rep: Sau khi phát hiện Dụ đội có thuộc tính ẩn hay troll người, tui phát hiện ổng với Hoàng thiếu ngày càng hợp cạ nhau!
  • Phong Phong rep: Đúng vậy đúng vậy! Thật ra Mắt Bự với Chuyện Nhỏ cũng có tố chất chọc cười ngầm đó. Tiếng lòng Mắt Bự: Chỗ nào mà nhìn bọn tui giống nhân viên vệ sinh hả. Chuyện Nhỏ lúc nghe điện thoại của Trương phó hỏi về chuyện có phải ổng đang ở cùng với Hưng Hân cướp boss không, ổng bị dọa sợ đến mém rớt luôn điện thoại! Cười không nhặt được mồm mà! (Ủa khoan bác nì fan não tàn Vi Thảo chạy qua topic Dụ-Hoàng hóng hớt làm gì hả bác~)
_Không sợ nhiều muỗi: Phân tích hay lắm, cảm giác Dụ đội có tố chất lãnh đạo trời sinh, Hoàng thiếu cũng là người thông minh tâm tính rộng rãi. Bởi vậy nên hai người mới hợp tác ăn ý vậy được đó.

_Gạch xanh ngói đen: Cảm giác Dụ đội rất hiểu rõ cách làm người. Nhìn rõ bản thân mình, cũng nhìn rõ người khác, nhưng mà hổng phải kiểu soi mói nhiều chuyện đâu á. Tui vẫn luôn nghĩ nếu Dụ đội không đánh Vinh Quang mà đi làm một nghề khác, thì ổng sẽ làm một bác sĩ tâm lý rất tài giỏi.

_Một chặp ham vui: Rất thích cách đánh giá “rất thẳng thắn” này về Dụ đội, ngẫm lại thì thấy đúng y chóc luôn, đây cũng là lý do vì sao anh ấy là một đội trưởng vừa có uy tín vừa có cảm giác thân thiết. Thật ra tui cảm thấy nếu không phải vấn đề tốc độ tay của Dụ đội, thì tui cảm thấy ổng với Hoàng thiếu kẻ tung người hứng mà nói chuyện chat chit… Nhớ lần đầu tui đọc tới trận lôi đài cảnh ổng với Diệp Tu đều trò chuyện đem gọi trọng tài ra, tui cười đến đấm nát cả bàn luôn.
  • Tác giả rep: Có lúc cảm thấy Dụ đội có thuộc tính troll hài ẩn như vậy, quá thích hợp diễn vai hài luôn! Dù sao trong kịch thì ba phần ngố bảy phần hài, Dụ đội chắc sẽ luôn get được cái chỗ chọc cười là chỗ nào ngay đúng chóc không trật phát nào.
_Dẫn phượng hoàng đến: À, tui cảm thấy hai người này, thật sự là ông trời tác hợp, thiệt luôn. Đổi một người thôi thì Lam Vũ sẽ không còn làm Lam Vũ bây giờ nữa. Trong bài thớt có nói tín nhiệm lẫn nhau rất đúng. Quan hệ của hai người họ ban đầu rất chi phức tạp, nhưng chỉ cần một chút nghi kỵ nho nhỏ nào tồn tại thôi thì đều sẽ tạo thành một kết cục rất thảm. Nhưng bọn họ sau này lại đối tốt với nhau như thế, tui thật sự muốn biết là làm sao từ cách xưng hô “ngồi đuôi xe” lúc trước rồi trở thành “đội trưởng đội trưởng đội trưởng” như bây giờ, rốt cuộc là phát sinh chuyện gì đó đó đó đó đó? Nhưng Ba Bướm không viết hu hu hu. Chỉ có thể nói đại khái là ý chí hợp nhau, tính cách bổ trợ, lại có duyên đi.
  • Tác giả rep: Nhất định là sức hấp dẫn nhân cách của Cá tổng tài chinh phục được cả thế giới luôn! *che mặt* (*/ω\*)
(Cá là Dụ, đều đọc là “yu”, thường thì Dụ hay bị fan gọi là Cá.)

_Phồn Mục: Tui cảm thấy trừ Diệp Tu ra, thì Hoàng Thiếu nhất định là một trong những đứa con được Ba Bướm cưng nhất. Tính cách rất tươi sáng, trong cuộc sống lại rất tự tin tùy tính. Mà Dụ đội là điển hình của loại sự tồn tại âm thầm khiến người khác dễ bỏ qua. Anh ấy là kiểu người sống rất rõ ràng minh bạch, nói trắng ra chính là biết lúc thích hợp nên làm điều gì là thích hợp nhất. Thật sự rất hiếu kỳ bọn họ làm sao mà hợp tác ở chung được ha, ban đầu lúc tiếp xúc chắc là rất đau khổ đó. Cái tính tình tự tin khoe khoang kia lúc còn ở trại huấn luyện của Hoàng thiếu thì tui không nghĩ là cậu sẽ chú ý gì tới Dụ đội mờ nhạt đâu. Mà Dụ đội cũng sẽ không phải mấy loại người hay đố kỵ ghen ghét ghim người ta gì ngay từ đầu đâu. Nên hai người bọn họ chắc là sau này hợp tác rồi mới phát hiện chủ nghĩa cơ hội của đối phương rất là hợp khẩu vị với mình đó.
  • Chiếu Lụa rep: Tui nghĩ không phải đâu. Bạn xem phiên ngoại Đỉnh Vinh Quang, quan hệ của hai người lúc kém nhất, Dụ vẫn luôn âm thầm quan sát chú ý Hoàng Thiếu trước cả khi anh ấy thể hiện sự tồn tại của mình trước mọi người. Sau đó thì chiến thuật của anh ấy đả động tới Hoàng thiếu, Hoàng thiếu mới bắt đầu ngoài mặt thì không để ý mà trong lòng thì lưu tâm Dụ lol. Hai người này, ban đầu mới vô thì cảm thấy họ rất hợp, sau đó thì nghĩ lại thấy cũng không hẳn là hợp lắm; cuối cùng là phát hiện tất cả ý nghĩa, đều dồn vào câu “ông trời tác hợp”.


Lời người dịch:
  • Cuối cùng cũng đến Lam Vũ rồi!!! Tâm sự của tác giả là viết về Lam Vũ thì rất vui vẻ, tui đọc về Lam Vũ cũng rất vui vẻ đó! Ban đầu tưởng nó cũng nghiêm túc epic lắm cơ, tại sao nói một nửa đều là về Dụ đội thích đi troll người dạo thế này =)))))
  • Ai đó hãy nói cho tui biết, tại sao idol đại thần của tui trí nhớ lại tốt như vậy, mấy cái sự kiện Dụ đội troll người làm gì ở đâu bản làm sao có thể nhớ kỹ như vậy chứ. OMG đại thần của tui ơi, chỉ dựa vào có mấy chữ rời rạc thì bảo tui đi kiếm nó như nào hu hu hu. Bình thường không thấy bản viết có trích dẫn gì nhiều, sao hôm nay bùng nổ trích chi chít luôn, mà toàn là có vài chữ ngắn củn thôi sao mà kiếm được orz. Thời gian đi kiếm cái sự kiện xx gì đó nằm ở đâu còn đau khổ hơn là ngồi dịch nữa hu hu.

Chuyên mục trò mèo đã tới, lần này không có quà bonus đầu, nghe kể chuyện nhân (chơi) sinh (ngu) của tui thôi. Ai thấy quởn quá khỏi đọc skip thẳng luôn, tui vui quá tui đem khoe thôi =)))

Mọi người đọc thấy dòng tâm sự trên đầu của bạn tác giả “trước đây từng viết về Dụ Hoàng một bài rồi” ấy, có cảm thấy tò mò ngứa ngáy không? Yên tâm, sắp tới rảnh tui sẽ dịch tiếp cho, cơ mà muốn đọc tiếp thì nghe tui kể môt câu chuyện tình yêu chân ái hết mức, vì idol sức mạnh của con người là vô biên này cái đã. (Sao nghe mùi như mấy trò lừa đảo câu view rẻ tiền...)

Nghe xong chuyện, bảo đảm mọi người sẽ thấy mối tình này cảm động thiên địa ra sao, cảm động đến khóc cười hỗn loạn, vừa thương thân vừa thương tâm!

Trước bài này, tui đã dịch hai bài khác về hai cặp hợp tác khác của bạn này viết rồi, và thành fan não tàn của bạn này luôn. Vốn trước kia khi tui dịch bài cảm nhận đầu tiên Ngô-Diệp bên topic Gia Thế từng kể là, tui ngồi tới 3h sáng để lục sạch nhà bạn này chỉ vì thấy có link Dụ-Hoàng click vào mà link chết rồi, nên tui không cam tâm ngồi lục tiếp, lục ra được mấy cái thú vị lắm, đáng tiếc thật sự là có rất rất nhiều bài đều bị bay màu xoá mất không tìm được. Sau đó tui đã đánh liều, cảm thấy bạn này viết hay như vậy mà Lam Vũ lại không có bài quả thật tiếc quá, quăng não quăng tiết tháo mà inbox cho bạn ấy hỏi xin bài Dụ-Hoàng ở đâu.

Sau đó, bạn ấy rep!!!

Nếu mọi người nghe tới đây còn chưa nắm được sự quan trọng của nó, thì vậy là chưa ai thấu nỗi khổ dùng lofter rồi. Trong những năm cuộc đời tui dùng lofter đi xin per hình per fic các thứ, chưa bao giờ được ai rep lại. Thậm chí nhìn thấy per của mấy đồng đạo editor xin per được từ tác giả, tui còn nghi ngờ có phải lofter của tui dùng và lofter của mấy bạn í là khác vũ trụ không, cảm giác cái của tui như hỏng rồi vậy, chẳng bao giờ thấy lofter ư hử gì.

Nên là tui đã sinh tuyệt vọng đến độ đợt này dịch cảm nhận tui thậm chí còn từ bỏ việc đi xin per luôn, tại ngay trên đầu nhà bạn ấy có ghi một câu “Một cái kho, chủ nhà không thường về xem, muốn share bài gì thì không cần xin hỏi”, nên tui nghĩ chỗ ấy đã bị bỏ hoang rồi, cũng lười không xin per chuyển ngữ (khụ, thật ra theo lý thuyết vẫn nên xin, vì share và chuyển ngữ vẫn có điểm khác nhau). Mà chỉ vì Lam Vũ quá quan trọng, tui mê bạn này nhất là từ bài cặp hợp tác Chu-Tường bên Luân Hồi của bản, cũng ngứa lắm luôn không biết nếu viết Lam Vũ thì bản viết cái gì ở trỏng, nên mới mặt dày inbox hỏi thử, thật ra tui cũng chẳng ôm hy vọng nhiều.

Ai ngờ bản rep thật! Hu hu hu lúc được rep tui kích động ghê gớm lắm, tui có kể bên bài Chu-Tường đó, vận may phải thực sự là bùng nổ luôn mới được bản rep lại, không nói hai lời bản liền đưa luôn bài Dụ-Hoàng cho tui. Cái rẹt, phát một, soái khí ầm trời, nói đưa liền đưa, hu hu đại thần nhà người ở đâu cho tui tới lấy thân báo đáp nàooooo.

Sau đó tui chợt tỉnh, nghĩ xa một chút. Ừm, dù sao tui cũng tính là con người (?) nên hẳn là người sẽ có lòng tham. Tự dưng đọc ngay đầu thấy còn một bài Dụ-Hoàng nữa, tui cũng ngứa (tiếp...) chứ, mà bạn ấy còn có một cái hệ liệt bài viết về cá nhân nhân vật riêng lẻ nữa, tui bèn nghĩ thôi thì cứ tiếp tục liều tới bến luôn. Tui bèn nghiêm túc dành nửa ngày hảo hảo mài kinh dũa sử mà viết một đoạn tiếng trung rất dài rất cảm động lòng người, chém gió la liệt tung hô nịnh bợ ôm đùi đủ kiểu, bày tỏ rằng tui và các bạn fan Việt Nam thích đọc bài cảm nhận cỡ nào, bạn ơi bạn viết hay lắm tui đọc mà cảm động ghê, tui có đọc thấy thông báo bạn nói nhà bạn bị hệ thống quét mất rất nhiều bài, nhưng mà vì tình yêu với Toàn Chức chúng ta cùng nỗ lực nào, bạn phục hồi được nhiêu bài thì tui bảo đảm dịch ra được bấy nhiêu bài, phải để chúng ra ánh sáng cho nhiều người biết với yêu Toàn Chức hơn... vân vân.

Chờ mấy ngày sau, ngày ngày đều vào check inbox, lần đầu tiên nhắn xin cặp Dụ-Hoàng với bạn ấy tui cũng không khẩn trương như vậy bao giờ đâu. Tại lần đó tui căn bản không trông mong gì nhiều, nên thậm chí lúc bản rep tui còn không biết, tận bạn ấy rep được hai ngày sau rồi thì tui mới chợt nhớ mà vô kiểm tra mới thấy. Với cả lần trước xin có một bài, lần này xin số lượng lớn nữa, cảm thấy hơi mặt dày.

Đợi vài ngày, lần này câu trả lời của đại thần càng soái hơn nữa, ok lấy đi bạn không sao đâu, tui vốn công khai là càng để nhiều người yêu thích Toàn Chức mà, để tui đi check lại xem mấy bài bị xoá có cách nào khôi phục không, bạn thích thì down về máy luôn lưu trữ cho chắc ăn từ từ dịch. (Đại thần còn khen tiếng trung của tui tốt nữa!!!) Sau đó tui vô nhà bạn ấy lại, hu hu hu, đầy đủ một hệ liệt các cặp hợp tác và một hệ liệt ấn tượng nhân vật riêng lẻ, còn thêm nhiều thứ lắt nhắt khác nữa, tui hạnh phúc đến bay lên luôn! (Sau đó tuy không bay thật, nhưng có nhảy cẫng lên, cuối cùng bị trẹo chân nhẹ, đau... Đây có tính là mối tình vừa thương tâm vừa thương thân không nhỉ?)

Đó, sau thời gian dài mặt dày năn nỉ, dùng cạn não và rất tốn công tốn sức tốn thời gian để viết thư tình cho bạn ấy, thì tui cũng đã được như nguyện nhận rất nhiều bài cảm nhận từ đại thần, và giấy chứng nhận tự chui đầu vào lưới của tui phải dịch hết cái đống này =)))

Trước giờ toàn là ghi câu “chưa được sự cho phép của tác giả”, giờ đổi thành “được sự cho phép” thấy lạ tay ghê vậy đó. Bởi vậy mới nói, cảm thấy tui đúng là nợ nần chồng chất, mà còn là do tự chui đầu vào nữa hu hu.

Lại kể thêm về đại thần idol này của tui, thật ra tui vốn không biết bản là nam hay nữ, nhìn phong cách viết khá cảm tình thì khả năng là nữ cao hơn một chút, nhưng tư duy sắc bén lại khá giống nam, nên tui cũng không chắc. Trong lúc đi lướt nhà bạn ấy save hết những bài cảm nhận về, vô tình lướt qua một đoạn nhỏ, bạn í hỏi “Mọi người cảm thấy tui là nữ hay nam...” Tui tò mò vô xem, nhiều người giống tui lắm ba! Toàn là hô “wtf chủ thớt thím là nữ sao tư duy viết văn chỉnh tề đến vậy?!!!”, bạn chủ thớt mới đau khổ mặt mày xoắn tít lại chui vô giải thích rằng do công việc của bạn í cần chỉnh lý nhiều thứ, với cả yêu cầu có viết nhiều thôi, sao ai cũng tưởng bạn là nam hết vậy... Cuối cùng thì sau một hồi giải thích bạn ấy đã bất lực từ bỏ, giơ tay đầu hàng hùa theo luôn “chắc do tui có một trái tim men lì đó ^_^” Tui đọc mà cười đau cả ruột, khổ thân thớt, trực nữ đại thần hết bị hủ bao vây đến nỗi trên mỗi bài đều ghi “không bàn cp” tránh bị hiểu lầm, giờ lại bị fan nhà mình nghi ngờ giới tính =))))
 

Bình luận bằng Facebook