Cre: _费费子_
Hình chỉ mang tính chất minh hoạ, hỗ trợ cho tiêu đề =]]]
Hàn Diệp muôn nămmmmmmmm \
/
Theo như cảm nhận của riêng Lãi thì đây là bài cảm nhận "khác biệt" nhất từ trước đến giờ của em. Sự khác biệt không nằm ở cách viết hay cách diễn đạt, mà nó nằm ở chính chủ đề của bài.
Khi viết cảm nhận, thói quen của em thường rất ít khi liên hệ bản thân mình vào, chủ yếu là để giữ cho bài một cái nhìn toàn diện nhất, công bằng nhất, em chỉ thường dùng góc nhìn của người quan sát để diễn tả, nói về vấn đề, cũng để nói lên cảm nhận của bản thân. Còn nhiều lúc khô khan hơn thì sẽ dẫn chứng chính văn, moi móc từng chi tiết nhỏ để làm dẫn chứng bổ sung cho luận điểm của mình. Đây là Ú mà Lãi biết, cũng rất quen thuộc.
Cho đến bài này, nói thật lần đầu Lãi đọc khá bất ngờ, vì Lãi nghĩ rằng những dòng phía trên là em viết cho chính bản thân mình.
Lãi nói đúng một nửa, quả thật là bài vừa rồi "cá nhân" hơn rất nhiều, gần như là em viết cho mình hơn là cho Lâm.
Tiếp theo thì Lãi hơi sai ở chỗ em khách quan
, những nhân vật em chọn viết, đều dựa trên sự đồng cảm em dành cho nhân vật, em chỉ viết về mặt em cảm nhất, thấu nhất ở họ. Em viết vì sự "vô tình" của Diệp, vì đó là tính cách em muốn có cũng như đang cố luyện tập cho mình, em nói Trương là một người "nhận lấy trách nhiệm theo bản năng", vì đó là mặt em giống với Trương, em viết cho Đường Nhu vì cách nghĩ của em tương đồng với cô gái này, "bước vào một cuộc chiến, tại sao không thể nghĩ mình thắng?",...
Chỉ có thể trách trực khí của Ú quá mạnh làm Lãi bị mờ mắt.
Nói sao nhỉ, Lãi chưa từng nghĩ mình phải đuổi theo ai, cũng không ép bản thân mình phải trở thành một người nào đó thật tài giỏi, cho nên Lãi mới không cách nào đồng cảm được những lần em điên cuồng học đua theo hội bạn, hay ngày nghỉ cũng đi thư viện kiểu thế.
Những dòng em viết xuống có thể chứng minh được sự tàn nhẫn và khắt khe của em với bản thân mình ở mức độ nào. Nhắc tới thiên tài, em ngưỡng mộ, nhắc tới kết quả của họ, em ao ước thế nhưng từ đầu đến cuối em vẫn không viết đến hai chữ "bỏ cuộc". Em mệt mỏi nhưng em vẫn tiếp tục, em bị "tát" nhưng vẫn không dừng lại, em nói mình ghét cảm giác đó, nhưng em vẫn biến nó thành động lực để thúc đẩy bản thân mình tiếp tục "trâu" hơn.
Em là một đứa bị ưa thích áp lực, càng áp lực, càng khó khăn, càng mệt mỏi, càng bỏ công nhiều em càng thích.
Chính là kiểu "phải làm được, nhất định phải làm được", nếu không làm được chỉ có thể là do em chưa cố gắng đủ, mà chưa cố gắng đủ thì phải cố gắng thêm.
Gọi là vừa cứng đầu còn ưa ăn trái đắng đó. Phải ăn đắng nhiều, ăn được ngọt mới thấy phê
Ở dưới Lãi kêu em lâu lâu nhìn xuống, đó chắc chắn là chuyện em sẽ không cho phép bản thân làm, lỡ nhìn xuống một lần thấy sướng quá ứ chịu nhìn lên nữa thì khổ, thôi cứ không nhìn luôn cho chắc. Chờ lâu lâu dừng lại, chợt thấy mình đã đi được một quãng đường rất xa là đủ.
Em không phải là một con người tự ti, em quyết liệt, lạnh lùng và lý trí đến mức độ Lãi phải xách dép chạy đằng sau. Em còn là người có quy tắc, cực kì có chính kiến của riêng mình, muốn thuyết phục em thay đổi suy nghĩ về một chuyện gì đó nói thật là một thử thách khó hơn cả lên trời, đặc biệt là sau khi đã quyết định.
Mớ lời khen này, em sẽ không khiêm tốn mà nhận hết, vì quả thật đây là em, quả nhiên đã bị chị gái trượt pa-tin trong dạ dày.
Em không có tham vọng, thứ Lãi cảm nhận được ở em chỉ đơn thuần là sự cố gắng, nói liều mạng cũng không sai chút nào. Lãi không biết mục tiêu cuối cùng của em là gì, nhưng Lãi biết em điên cuồng như vậy, cố gắng như vậy chỉ để sau này không phải cúi đầu trước bản thân mình.
Em chỉ muốn biết nếu cố hết sức, em có thể đi được bao xa.
Cảm giác mãi miết chạy về phía trước, đến khi vô tình dừng lại, phát hiện hai chân đã đầm đìa máu rất kích thích. (
nghe như con máu M)
Em muốn mọi thứ em làm, đều phải xứng đáng với bản thân em.
Làm "đủ" hay chưa là do bản thân mình quyết định. Tương tự như vậy, nếu nói về Lâm, trong mắt fan là anh "tự hạ thấp mình", nhưng đối với bản thân anh, đó là khiêm tốn, mà người khiêm tốn không đồng nghĩa với việc khuyết thiếu tự tin.
Em không nghĩ đó là "tự hạ thấp" hay "khiêm tốn", cao hay thấp, giỏi hay dở đều chỉ là sự tương đối, cần một mức để so sánh mới xác định được, cao với người này, cũng có thể là thấp với người kia. Lâm đặt cho mình một thước đo và anh biết rõ mình ở vị trí nào, anh đặt mình cạnh những thiên tài chân chính, nên anh chính là người bình thường, một người bình thường không ngừng tiến bộ.
Như em nói đó, đặt cạnh những thứ này thì Lâm quả thật rất bình thường, bình thường đến đáng thương. Nhưng như Lãi nói phía trên, nếu bản thân anh thấy "đủ", mình đã cố gắng hết khả năng, mình đẫ tận hưởng được quá trình, mình không còn gì hối hận nữa, thì đã đủ lý do để tự hào rồi. Đúng chứ?
Khi anh chọn cho mình một cái mốc cao như vậy, sau bao nhiêu năm anh vẫn không hạ cái mốc đó xuống mà vẫn tiếp tục kiên trì theo đuổi, tất nhiên là vì anh thấy đáng.
Khoảng thời gian tụi mình đi cùng nhau không dài nhưng cũng không ngắn. Lãi đã muốn viết gì đó cho em nhưng vẫn chưa tìm được dịp, cũng không biết phải nói gì tại vì khi không khen thì cũng ngại quá cho nên đành mượn đợt "trả nợ" này viết luôn.
Ui cứ khen vô tư đi, em không phiền đâu
Cám ơn em vẫn luôn ở sau lưng làm quân sư quạt cảm hứng cho Lãi viết cảm nhận, vì sự khắt khe và lý trí của em khiến Lãi cảm thấy mình trẻ ra 5 tuổi
.
Ý là Lãi kêu em già?
Lần sau em thu phí theo số chữ
Cám ơn em vì những cố gắng, tâm huyết và tình cảm mà không một ai thấy được, vì Lãi là một người chứng kiến nên Lãi hi vọng lời "cám ơn" này đủ đáng giá trong lòng em.
♥
Đã đủ, những gì em từng làm, em đều biết nó đáng giá
Cũng cám ơn em vì em vẫn luôn ở đó bầu bạn, mặc cho nhiều lần nói không nghe cũng không bỏ Lãi lại một mình
.
Phí làm bác sĩ tâm lí tính theo giờ
Cám ơn em vì những bài hát hay, những câu chuyện đời thường, những lần high điên cuồng xuyên màn đêm và những món ăn kì lạ chỉ có 'Bộ Y Tế Việt Nam khuyên dùng'
Nó không kì lạ nha, nó tốt thiệt, với Bộ Y Tế khuyên thiệt mà, Lãi đc em tư vấn sức khỏe miễn phí rồi còn chê ỏng chê ẻo
GHIMMMMMMMMM
Nói nhiều như vậy rồi, cuối cùng Lãi vẫn mong em sẽ luôn vui vui vẻ vẻ mà đuổi theo "anh trai thiên tài nào đó" cho đến khi bản thân mình cảm thấy thật tự hào nhé!
Sẽ cố, boss tỏa hào quang lấp lánh như vậy, em sẽ ráng khé mớ tiên khí đó lấy động lực cày bừa tiếp.
Gửi tới em gái thiên tài của Lãi: =3= /<3 Cố lên!!!! Chị tự hào về em.
Ú tuyên bố Lãi đã trả xong nợ chữ cho Ú, Lãi đc phóng thích tạm thời.
BÃI TÒA !!!!!!!!!!!