Vương Kiệt Hi - Hãy để tôi đi theo

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,029
Số lượt thích
3,990
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#1
Vương Kiệt Hi - Hãy để tôi đi theo
1.

Hãy để tôi đi theo em.

Quay về thời điểm em 18 tuổi.

Trên con đường rộng thênh thang phía trước, nơi em cất những bước chân vững chắc đầu đời.

Chẳng sợ hãi, không ưu sầu, không nao núng. Cứ thế mà tiếp nhận lên vai sức nặng của cả một Vi Thảo, gánh lên đôi vai em, dũng cảm tiến về phía chân trời.

Ở trận đấu Tân binh khiêu chiến đầu tiên của minh, em nghĩ cũng chẳng nghĩ đã lựa chọn khiêu chiến đương kim vô địch Đấu Thần Diệp Thu, không hề do dự chùn bước một tí nào.

A...

Sao tôi đây lại không ngạc nhiên nhỉ.

Tuổi em nhỏ mà chí không nhỏ. Gương mặt còn vương nét ngây ngô, mà ánh mắt đã chứa cả mây trời.

Đã chiến, thì phải là diệt thần. Đã chọn đánh, thì phải đánh kẻ mạnh nhất.

Tóc còn xanh cũng không che khuất nổi tài nghệ lăng thiên của em. Tâm tính em lại quật cường nồng nàn như thế, bọc dưới vẻ ngoài đạm mạc điềm tĩnh của mình. Như ánh lửa màu xanh lam trong một ngọn lửa, tưởng chừng như là lạnh lẽo xa cách nhất, lại ngờ đâu nó mới thực sự là hừng hực thiêu đốt cả một linh hồn.

Giây phút Vương Bất Lưu Hành bay lên đó, tôi liền biết, cũng như tất cả mọi người ở Vi Thảo năm ấy liền biết:

Vi Thảo, từ đây về sau, sẽ không giống xưa nữa rồi.

Thiên tài à, nếu bất kỳ ai đó còn nghi ngờ chất vấn rằng em quá nhỏ, không biết trời cao đất dày là gì, thì hãy cho họ thấy, đấu pháp của chính mình có bao nhiêu lợi hại, có bao nhiêu phiêu lãng tuỳ tính, có bao nhiêu tự do cuồng ngạo, có bao nhiêu quỷ dị khó lường.

Hãy cho họ thấy, đấu pháp rồi sẽ xây nên truyền kỳ của Vi Thảo.

Cái đấu pháp ma mị về sau sẽ khiến mỗi một con dân Vi Thảo chúng tôi tâm niệm đến ngàn đời không dám quên, cũng không muốn quên, càng không quên nổi.

Khắc cốt minh tâm.

Vậy mà, Thần của bọn tôi bây giờ còn trẻ tuổi như vậy, vẫn còn bất hoà với đồng đội kia sao. Đừng em ơi, sau khi Lâm đội mà bọn em vẫn hằng quý mến rời đi rồi, thì cậu đồng đội ấy sẽ là trợ thủ đắc lực nhất cho em đấy.

Vi Thảo của anh ấy, Vi Thảo của chúng tôi, đều nhờ vào hai em rồi.

Lĩnh chức đội trưởng rồi, đừng buồn, cũng đừng nhìn lại, hãy để Lâm đội tự hào nào chàng trai!

Tuy rằng để thua Bách Hoa rồi, nhưng em thật sự rất xuất sắc, mới ra mắt mà đã giết vào một đường tận bán kết kia mà!

Tôi quý trọng nhất là những giây phút trưởng thành như thế của em, em đã không làm chúng tôi thất vọng đâu.

Bởi em đã cho chúng tôi thấy, còn hơn một trận đánh, còn hơn một thành tích thứ hạng.

Em cho chúng tôi thấy một tương lai.

Đã biết là em luôn rất giỏi, vừa ra mắt đã đoạt hết hào quang, tuy rằng hơi đáng tiếc thành tích cuối cùng chưa như đại mộng của em, nhưng tôi tin rằng vấp ngã chỉ càng làm em mạnh hơn mà thôi!

Chàng nghệ sĩ đơn độc của tôi, ở lộ khẩu kiên cường mà chống đỡ với phong vũ, tiếng hát át tiếng bão đời.

Vùng trời của em, do em định đoạt.

Tôi chờ ngày em cất vang khúc khải hoàn trên khắp đại lục Vi Thảo chúng ta!

Để vạn dặm quang mưa, để sinh linh khởi sắc, để sa mạc nhú hoa cỏ xanh tươi.

Thanh xuân, mở ra dưới chân em.

Đi ngược dòng người tấp nập, tìm đến nơi thảo nguyên thuộc về mình.

Em năm ấy, vừa nhìn tôi liền biết, con đường sau này của em đã định trước rằng, mỗi bước đặt xuống đều là bất phàm.

Tôi dường như, thấy được cái nhếch miệng khe khẽ đầy kiệt ngạo của em...

“Em còn chưa đến, sao tôi dám già”

2.

Hãy để tôi đi theo cậu.

Quay về thời điểm cậu 20 tuổi.

Đã học được cách thu liễm lại bản thân mình, mà hy sinh cho đoàn đội.

Đã học được cách hoà thuận với những đồng đội sát cánh cùng mình, mà cùng xây dựng nên một Vi Thảo tốt đẹp hơn.

Đã học được cách âm thầm mà nỗ lực, trong bóng tối mà nhổ đi đôi cánh trắng muốt trở nên lấm đỏ đầm đìa.

Hay nói cách khác, đã trưởng thành rồi nhỉ?

Rào cản tân binh năm đó không làm khó được cậu, vậy bây giờ phải tự từ bỏ đấu pháp mình đánh quen tay nhất và thích nghi chèo chống một đoàn đội theo sau đuôi chổi mình, cậu đã biết đau chưa, Hi của tôi?

Nhưng ắt hẳn, nó vẫn không đủ để kéo cong đôi vai của cậu xuống, càng không đủ để kéo tín ngưỡng trong lòng cậu sa ngã chút nào đâu đúng không?

Tôi tin là vậy.

Và sử sách chứng minh niềm tin của tôi.

Mùa giải thứ 5, Vương Kiệt Hi khí thịnh như mặt trời ban trưa, còn Vi Thảo thì thế như cầu vồng, một đường thẳng tới tổng quán quân, xé bỏ những trang lịch cũ của lão tướng, mở ra một thời đại hoàn toàn mới của một thế hệ tân nhân.

Giây phút cậu và Phương Thần bước lên bậc đài Vinh Quang tối thượng mà giơ cao cúp quán quân, cậu có nghe thấy âm thanh của đại bàng giương cánh, của sóng vỗ triều dâng, của ngàn vạn người đang hô hoán tên mình, của mảnh ước mơ trong tim cậu được ghép hoàn chỉnh không?

Cậu có nghe thấy không? Có nghe thấy không?

Giây phút đó, cậu nghe thấy gì?

Cậu nhìn thấy những gì, Thần của chúng tôi?

Để tôi nói cho cậu biết, giây phút đó tôi nhìn thấy gì nhé.

Tôi nhìn thấy, bóng dáng của hai thanh niên trẻ tuổi đang giơ cao cúp vô địch, nụ cười của họ tươi rói, còn lệ quang lại hằn vào đáy tim.

Tôi nhìn thấy, ánh đèn sân khấu sáng rực, phủ một lớp hoàng kim lên màu áo xanh mởn các cậu khoác, chói vào mắt tôi đến phát đau. Trong phút chốc, tôi thấy mình như đứng giữa đồng xuân, đứng đến khi trời tàn đất tận.

Tôi nhìn thấy, bao ánh mắt như si như mộng, như tham lam ngấu nghiến mà nhìn chăm chăm vào những pha xử lý ma mị của cậu, nửa giây cũng không dứt mắt ra được. Nhìn đến nhịp tim của cả ngàn người dừng lại, như nghẹt thở, lại như đều hoà cùng một niềm tự hào sắp tràn khỏi lòng ngực chúng tôi rồi.

Cậu có biết, quang cảnh khi đó, mỗi một người chúng tôi đều sẽ điên cuồng la hét, sẽ kích động nghẹn ngào, hận không thể lắc lắc vai người ngồi kế bên mà hét vào tai họ:

Cậu thấy chưa, đó là ma pháp! Là Ma Thuật! Đó là phép màu của Vi Thảo bọn tôi!

Những trận lôi đài có cậu trấn, liền kỷ lục bất bại thuộc về đế chế của chúng ta.

Tôi thấy được bóng hình cậu huy hoàng những năm ấy, mở ra một con đường mới, mở ra một ánh dương mới, mở ra một trang sử mới.

Một màu trắng tinh kéo dài đến khuất làn mây. Chân trời chưa bao giờ rộng đến thế, mộng tưởng cũng chưa bao giờ thoáng đãng đến vậy.

Đại lộ của ước mơ, cứ như một đường chim bay.

Cậu có thích chim bàng không A Hi? Màu trắng của đôi cánh chim, uốn lượn chao liệng thiên không, nghịch lưu phong chuyển, tuỳ ý mà phiêu lãng. Thích tự do, yêu bay lượn, bay qua trời cao và biển rộng.

Bay qua trời cao, và biển rộng.

Đến trời cao biển rộng cũng phải lùi bước trước đường chổi bay của cánh đại bàng tự do.

Ánh lửa sáng bừng trong mắt những thiếu niên, bất diệt, lưu truyền.

Cho tôi một chiếc máy ảnh, tôi muốn chụp lại bộ dáng này của các cậu. In vào thời gian.

Mãi mãi là thiếu niên, không đo được bằng tuổi tác, lại đo bằng độ dài của lời hứa trong tim.

Các cậu đã hoàn thành được lời hẹn ước xưa cuối cánh đồng héo úa, tiễn đưa người cũ, xới đất quét lá khô, vẩy một chung rượu, tế rượu làm an.

Từ đây, dựng một chiếc hàng rào màu trắng, nơi này chính là đồng cỏ mãi xanh tốt của chúng ta.

Vùng đất của những ước mơ, của ánh sáng, và của những tiếng ca.

Vương quốc của cậu đó, nhỉ.

A Hi, hãy cho tôi môt đôi giày màu trắng, cậu có tin không, và tôi cũng sẽ là người bước trên mây.

3.

Hãy để tôi đi theo anh.

Quay về thời điểm anh 25 tuổi.

Chiến đội quán quân, lại chẳng có một người bạn cũ.

Kết tinh của trí tuệ đúc lại, hiền triết thông tuệ. Cả người như đọng lại hương vị của thời gian.

Điềm điềm tĩnh tĩnh, ung dung thong thả. Chỉ đôi khi, mắt lại loé ánh tinh quang.

Nhìn một người chơi pháp sư chiến đấu, liền biết đó là gà mới đánh Vinh Quang gần đây.

Nhìn một tán nhân kỳ kỳ dị dị, liền biết đó là Đấu Thần một cõi, sa cơ lạc bước.

Ánh mắt của anh, cái gì cũng thấu, sự gì cũng thông.

Nhưng anh có thông thấu được chính lòng mình không?

Cắn răng dứt áo, lựa chọn bước xuống bình phàm chi lộ.

Buông bỏ hết biệt tài nổi bật nhất của chính mình. Lối đánh thuận tay nhất, cũng không thuận bằng hai tay nâng cúp quán quân.

Buông bỏ hết phàm danh hào nhoáng. Tự dẫm lên danh tiếng hoa lệ của anh trong lòng ngàn vạn người hâm mộ, chỉ để đắp nên lòng tin trong lòng một cậu bé anh thương.

Buông bỏ hết tâm sức mưu cơ. Để tranh thủ cơ hội rèn luyện cho đội viên đảm lược khi giao phong với Đấu Thần.

Tôi nhớ, những lời động viên anh dành cho đội ngũ.

Tôi nhớ, những đêm anh mất ngủ lo toan.

Tôi nhớ, ánh sao trời vương trên cán chổi anh. Chợt bừng chợt tắt. Lấp la lấp lánh, lại chẳng dài lâu.

Tôi nhớ, đấu pháp Ma Thuật Sư anh đôi khi lại buông thả mình triển lộ. Chỉ dám “đánh chơi” vài trận mà thôi.

Tôi nhớ, đánh xong một trận hoa lệ sáng bừng với đấu pháp trứ danh, điều đầu tiên anh làm khi xuống sân, chính là dặn mầm non rằng, “Tự tin lên, em thích hợp với đội mình hơn anh”.

Tôi nhớ, một đêm xưa cũ Vi Thảo chúng ta sáng rỡ sao trời...

Anh ơi, tôi có còn được gặp lại, bóng dáng sao trời đó không anh?

Hay là, sao trời của tôi, lúc này đang ở trong bóng tối âm thầm nhổ cánh của chính mình mà đắp cánh cho tiểu thiên tài rồi?

Tôi bỗng dưng, có chút nhớ, có chút hoài niệm, tiểu thiên tài năm xưa ấy của Vi Thảo ta...

Hùng tâm tráng chí của anh bây giờ, đều tan vào một nụ cười nhạt một thân phong tuyết rồi, đúng không anh.

Bóng lưng anh đi chưa bao giờ ngoảnh lại.

Nụ cười ung dung đọng lại giữa ánh nắng đầu đông năm ấy. Một nụ cười thật khiến người ta nhớ mãi không quên.

Tại sao chỉ cần nhìn thấy một nụ cười của ai đó, bạn liền cảm thấy người đó đã trải qua thương hải tang điền?

Vì nhiều năm sau gặp lại, anh ấy vẫn một mình quấn khăn choàng cổ bước đi ngược dòng người giữa tiết đông lạnh giá, nụ cười mơ hồ mà ám ảnh ấy vẫn chưa kịp nhạt phai.

Anh vẫn là anh, mười năm như một, bí ẩn, kiên cường, kiệt ngạo, ôn nhu, xuất chúng, độc lập.

Chưa từng đổi thay, bãi bể nương dâu, trời long đất lở đều khuất phục dưới một nụ cười nhạt nắm chặt hết càn khôn ấy của anh.

Anh đợi được không anh?

Anh đang cười điều gì vậy?

Nụ cười nhạt nhoà của anh, có phải vì cuối cùng cũng thoả lòng được như nguyện nhìn chiến đội mình hưng thịnh chẳng úa tàn?

Nên, anh cười thật nhạt thật nhạt, như tan biến.

Như vị cố nhân nhiều năm trước từng cười như vậy.

Bởi Vi Thảo, lại lớn rồi. Đã sắp... không cần bọn anh nữa.

Nên bọn anh, người người đều cười như một giấc mộng mông lung. Chạm tay là vỡ, như bong bóng xà phòng, chẳng thể níu, chẳng thể ôm.

Anh có đợi được không anh, đợi được ngày anh trao tấm thẻ Vương Bất Lưu Hành cho Tân vương của chúng ta?

Ước mơ của người cho, tương lai của người nhận, thời gian đều giao thoa trong một tấm thẻ tài khoản mỏng tang ấy.

Cứ như nhiều năm trước, anh được nhận.

Cũng như nhiều năm sau, anh sẽ trao.

Phương thức truyền thừa ở Vi Thảo cũng chính là cách truyền thừa khiến người ta cảm thấy nhẹ nhõm nhất. Cái kế thừa đều là ước mơ, là tâm nguyện, là tình nguyện.

Những gì tình nguyện đều đẹp đẽ cả.

Đó là lời chúc phúc chân thành nhất trên đời này, cũng là món quà ý nghĩa nhất mà một chiến binh sắp rời chiến trường có thể trao tặng cho tiểu bối của mình.

Cũng bởi vậy, sự tình nguyện đó mới đau đến nao lòng như thế.

Vương anh tôi lúc rời đi khỏi cửa lớn Vi Thảo cũng chỉ mang theo một nụ cười bí ẩn nhạt nhoà và một mục đích rõ ràng trong tim thôi.

Hệt như nhiều năm về trước lúc anh tới nơi này.

Một nụ cười bí ẩn nhạt nhoà. Một mục đích rõ ràng trong tim.

Cứ thế, anh là Vương Kiệt Hi.

Lấy tuổi xuân xanh của ta, dốc cạn trút xuống đất bùn, rồi chóng mắt nhìn xem mầm cỏ đó sẽ nảy mầm ra sao. Ngọn cây chỉ có một cái lá, Vi Thảo chỉ có một mình anh.

Lá rụng về cội, mà anh thì lựa chọn hoá bụi tro.

Nâng ly nguyện Vi Thảo của anh mãi trường tồn.

Nâng ly kính Vi Thảo của anh tiễn Thần đi.

Anh đợi được không?

Nếu không, tôi bồi anh. Tôi ở lại, chứng kiến mùa xuân mới nảy mầm.

Anh là Người Mang Xuân Đến. Tiếc thay, lại chẳng thể chứng kiến tiếp xuân sang.

Anh mãi ở lại, mùa đông năm ấy. Mãi dùng thân mình, che gió tuyết thủ hộ cánh đồng sau dàn rào màu trắng.

Nhất chi cổ thụ. Vạn thảo đơm hoa.

Hãy để tôi ở lại đây, thay anh nhìn ngắm mùa xuân rạng nắng.

Bởi tôi biết, tim của anh, đều chôn ở chốn này.

“Cỏ còn chưa mọc, sao anh dám già”

4.

Hãy để tôi đi theo người.

Quay về thời điểm người 40 tuổi.

Vật lộn với củi gạo dầu muối, nhân chi thường tình.

Sàn đấu năm xưa cứ như xa tít tắp, là giấc mộng điên cuồng của ai, ánh đèn huy hoàng chẳng thể chiếu đến một góc mưu sinh cơm gạo nơi người sống.

Chẳng biết Vi Thảo là lời hứa của ai.

Chẳng biết yêu người là hẹn ước năm nào.

Chẳng biết ngày tháng đã trôi tận về phương trời nao.

Tôi chỉ biết, gương mặt người, bị tuế nguyệt mài mòn đi già cỗi.

Tôi chỉ biết, mảnh vườn xuân của người, hoa nở chim bay, xuân về rợp mát.

Nơi này, chính là thiên hạ của chúng ta.

Hãy để tôi đi theo người, nhìn lại.

Tôi vẫn luôn đứng ở lộ khẩu năm xưa, cố chấp mà chờ đợi người thiếu niên kiệt ngạo ấy quay đầu lại cười lớn với tôi, hỏi sao tôi còn chưa chạy nhanh lên theo cậu ấy.

Tôi đã theo rồi đó chứ. Tôi theo người thiếu niên ấy một đường.

Đến tận đây.

Có chăng là, cước bộ tôi chần chừ mãi chẳng nhanh thêm nỗi. Bởi không quyết tuyệt được như người.

Tôi vẫn còn đang sống trong tiếc nuối...

Nhưng người thì không đâu nhỉ? Mài hết nhiệt huyết trai tráng trong lòng, đều tế dâng cho tuế nguyệt. Đam mê lý tưởng gì đó, nghẹn mãi dưới cổ họng chẳng thốt nên lời.

Nhưng mà tôi tin, người không hối hận.

Cậu bé mà người từng thương mến ấy, giờ cũng đã già rồi. Cậu có từng đến thăm người không?

Bạn bè tứ phương tụ tập, bóng ai lạ, dáng ai quen?

Phương Thần có từng... À không, đã bao lâu rồi, Phương Thần gì chứ, tên cứng đầu đó hẳn cũng đã rất lâu rồi chưa gọi ba tiếng “tiểu đội trưởng” đúng không.

Ngân nga một khúc ca đã cũ.

Có hay chăng, nó có còn khớp trùng với nhịp đập trái tim người năm xưa?



Tôi và người ngồi bên cạnh nhau, chân trần trên bờ biển.

Tôi nói, tôi sợ con gió nhẹ thổi. Người nói, người cũng thế.

Vi phong thổi, tụ mây đen, trời sắp nổi cơn giông.

Nói mãi nói mãi, nói đến tôi bật khóc, hai mắt lệ nhoà.

Người lại chỉ nhẹ cười, chẳng hề nhìn tôi, như có điều suy nghĩ, chống tay ra bãi cát mà nhìn về phía mặt biển khơi xa.

Ánh mắt người có nếp nhăn.

Hằn vào đáy tim tôi.

Đau lắm.

Người có biết không, thật sự đau lắm. Đau đến nghẹt thở, lại chẳng dám hé miệng nửa lời.

Mắt người đều nhìn về nơi đó cả rồi. Nào có giữ lại gì cho mình đâu, khuyên cũng khuyên không nổi.

Chúng ta đều là những kẻ cứng đầu.

Nên là, hãy để tôi đi theo người đi.


0.

Hãy để tôi đi theo người...

Hãy để tôi đi theo người đi mà.

Tôi muốn nhìn thấy kỳ tích, muốn nhìn thấy cầu vồng, muốn nhìn thấy hoang mạc biến cỏ xanh, muốn nhìn thấy ước mơ hoá tín ngưỡng.

Tôi muốn nhìn thấy lưu niên biến đổi, nhìn niên thiếu qua đi, nhìn ước mơ ở lại, nhìn thời gian như đao khắc, nhìn hết trời cao biển rộng.

Bởi tôi biết, đi theo người, tôi sẽ được thấy thôi.

Hãy để tôi đi theo người!

Hãy để tôi...

Chí ít, hãy để tôi đi theo người. Nếu không, ai sẽ nhìn thấy người già lão, ai sẽ nhìn thấy người bình phàm, ai sẽ nhìn thấy cô đơn, ai sẽ nhìn thấy người, một đường lặn lội, thương chồng thêm thương, đến cuối, chẳng giữ lại gì cho mình.

Ai sẽ... đây?

Hãy để tôi đi theo người.

Khẩn thiết, chân thành, cháy bỏng.

Hãy để tôi đi theo em.

Hãy để tôi đi theo cậu.

Hãy để tôi đi theo anh.

Hãy để tôi đi theo người.




Tâm sự nhỏ của người viết: Sắp lên núi cắm trại một tuần, điện thoại sắp bị tịch thu, ngồi trên xe đi nhìn thấy toàn rừng núi màu xanh xanh với mây màu trắng trắng, cầm điện thoại hoảng đến viết cái quái gì cũng không tự chủ được nữa... Lấy cảm hứng khá lớn từ bài hát “Vượt qua đồi núi” của Lý Nhã.


------
Bổ sung bài phân tích về Vương đội ở khu khác: Thành tích, thiết lập và phân tích thống kê tuyển thủ trong Liên minh Vinh Quang chuyên nghiệp
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook