Ngụy Sâm – Một vò rượu cũ

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,024
Số lượt thích
3,958
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#1
Đây là bản chuyển ngữ, đã được sự đồng ý của tác giả, được thực hiện với mục đích phi thương mại. Tựa đề do người dịch tự đặt, đã hỏi xin phép tác giả. Tất cả các chú thích, minh họa và trích dẫn đều là của người dịch tự thêm vào.

Tác giả: 糖糖

Lời tác giả: Không phải phân tích nhân vật, chỉ đơn thuần là cảm nhận cá nhân.


Ngụy Sâm – Một vò rượu cũ


“Rượu ngon ủ lâu năm, càng uống càng nồng.”

Đối diện với Ngụy Sâm, tôi không có cách nào bình tĩnh được.

Người có thể khiến cho tôi không thể nào bình tĩnh tâm trạng của mình được, chỉ có hai nhân vật: một là Đào Hiên, người còn lại chính là Ngụy Sâm.

Khi tôi viết về những nhân vật khác, dù rằng tôi có thích họ đến đâu đi nữa, thì tôi vẫn khá là tĩnh tâm mà bình tĩnh chấp bút viết, đưa ra các nhận xét phán đoán của mình.

Dù sao thì tôi cũng đã qua cái tuổi mà thích một người thì lập tức điên cuồng làm mọi thứ vì người đó. Thậm chí, tôi cũng đã qua luôn cái tuổi mà thích một người thì có thể trực tiếp bày tỏ với họ rồi.

Tôi của bây giờ sẽ quan sát bọn họ một cách lý trí, nhất cử nhất động của bọn họ đều được tôi cân nhắc kỹ lưỡng, đem những suy nghĩ đó của mình lăn qua lộn lại tư lự trong lòng mấy bận. Rồi sau đó, tôi sẽ cẩn thận sắp xếp từng luồng từng luồng suy nghĩ cảm xúc trong lòng mình bày ra dần, khái quát, tổng kết, phân loại…

Tôi cởi dần từng lớp từng lớp trên người nhân vật đó ra xuống từng chút một, để chúng ta có thể hiểu thêm về tính cách của người nọ một cách trọn vẹn nhất.

Cá nhân tôi khá quen thuộc với những công tác như vậy, tổng kết, báo cáo, lên kế hoạch, lập phương án vân vân… Tất cả mọi thứ đều là 1234 ABCD liệt kê ra hết một cách rõ ràng minh bạch, đầy đủ không sót thứ gì. Sau đó, tôi lại ngồi kiểm tra rà soát mấy lần, lọc ra hết tất cả những từ ngữ chứa cảm xúc và ngữ khí mang tình cảm quá nồng quá phiến diện, để bài viết có thể đạt được sự khách quan và chuẩn xác cao hơn.

Đối với Lão Ngụy, nếu như mà để tôi chấp bút với tinh thần viết luận văn tốt nghiệp năm xưa của tôi, thì hẳn là tôi có thể phân tích cởi sạch tầng tầng thiết lập trên người hắn, từ trong đến ngoài, từ ngoài vào trong, cởi từ áo khoác vào đến quần lót luôn. (Khụ… cái quái gì đây…)

Nhưng mà tôi không muốn làm theo cách như thế.

Vừa nghĩ đến Lão Ngụy, dù cho tôi có lăn qua lộn lại tư lự bao nhiêu bận, dằn vặt cân nhắc tới lui bao nhiêu lần đi chăng nữa, thì cuối cùng trong lòng tôi cũng chỉ đọng lại một câu nói:

“Cô đơn lắm phải không lão Ngụy?”

“Biến, hàng của bố cũng không qua loa được, mày biết để lên tới cấp 60 này bố phải hao tốn bao nhiêu tâm huyết không?” Ngụy Sâm quát.

“Mà kế hoạch sau này vạch ra hết chưa? Nếu rõ rồi giá cả sẽ cao hơn chút đó.” Diệp Tu cứ như không đọc tin nhắn Ngụy Sâm gởi, cứ tiếp tục tự hỏi vấn đề giá trị của Bàn Tay Tử Vong.

“Giá giá con mie mày á, đây là tâm huyết của bố, vật báu vô giá.” Ngụy Sâm nói.

“Món tâm huyết này của ông hơi khác với món trước đây.”

“Thuộc tính cường hóa, bạo kích pháp thuật, tốc độ làm phép, cự ly làm phép…” Diệp Tu nhìn từng thuộc tính đi kèm của Bàn Tay Tử Vong rồi tiếp tục gõ chữ, “Tất cả đều là cường hóa thuộc tính cá nhân, phong cách khác xa với “Lời Nguyền Của Diệt Thần” của Sách Khắc Tác Nhĩ.”

“Phong cách vũ khí của tao mắc mớ gì tới mày.” Ngụy Sâm chửi.

“Cô đơn lắm phải không lão Ngụy?” Diệp Tu đột nhiên bâng quơ bảo.

“Xàm xí, bố không hiểu mày nói gì.” Ngụy Sâm nhíu mày.

“Sao hồi đó ông không ở lại Lam Vũ? Tui nghe nói Lam Vũ lúc đó muốn giữ ông lại làm người hướng dẫn.” Diệp Tu nói.

“Bố đéo có hứng thú.” Ngụy Sâm đáp.

“Ông chỉ thích đứng ở sân đấu phải không?” Diệp Tu trả lời.

Ngụy Sâm bỗng trở nên im lặng. Hai tay dừng trên bàn phím, không biết nên gõ gì.

“Game có thể tìm thấy cảm giác đó không?” Diệp Tu hỏi.

“Chuyện này còn cần tao nói mày biết à?” Ngụy Sâm bình tĩnh đáp lại.

“Có nghĩ tới việc quay về không?” Diệp Tu hỏi.

“Quay về? Tao? Đừng đùa tao nữa đại thần” Ngụy Sâm gượng cười.

“Lẽ nào ông cam lòng?” Diệp Tu nói.

“Không cam lòng thì có thể làm gì?” Ngụy Sâm hỏi.

“Thì trở về lần nữa.” Diệp Tu nói.

“Một lần nữa? Cứ như bây giờ, cấp 70 mang vũ khí bạc cao cấp 60, dẫn theo 19 người anh em sớm chiều bên nhau lại không xử nổi hai tên cấp 50 tụi bây, cứ như vậy trở về? Trở về để làm gì?” Những câu chữ của Ngụy Sâm xen lẫn nỗi cay đắng, sự bất lực trước thời gian đã lưu lại vết thương trên người gã.

Diệp Tu hỏi gã cam lòng sao?

Gã gần như không cần suy nghĩ để trả lời.

Gã đương nhiên không cam lòng

Ngày trước gã cũng ôm theo hy vọng và lý tưởng tiến vào giới chuyên nghiệp, nhưng cuộc đời chuyên nghiệp của gã lại chỉ kéo dài hai năm ngắn ngủi.

Hai năm, Liên minh thuở còn trúc trắc nhanh chóng hoàn thiện chỉ trong hai năm, còn gã thì nhanh chóng suy sụp dần từ trạng thái đỉnh cao. Gã liều mạng muốn kéo dài, liều mạng muốn dừng chân ở Liên minh Chuyên nghiệp tân tiến này lâu thêm chút nữa, nhưng mà vô ích. Gã rõ ràng cảm giác được mình đang lùi bước, từng trận lại từng trận, gã nhanh chóng rơi vào cảnh lực bất tòng tâm.

Nếu như mình có thể sinh muộn vài năm thì thật tốt biết bao.

Khi đó Ngụy Sâm không chỉ một lần ảo tưởng hai chữ “nếu như”.

Đáng tiếc thực tế không hề có “nếu như”. Gã chỉ có thể ước ao ghen tị nhìn những thanh niên nhiệt huyết sôi sục này. Gã đã từng nỗ lực gửi gắm lý tưởng và kỳ vọng của mình vào những người trẻ tuổi, bởi có lẽ nó sẽ khiến gã bớt cô quạnh hơn khi rời đi. Nhưng gã thất bại, gã phát hiện mình vẫn muốn muốn đứng trên sân đấu, gã cần cảm giác tồn tại, không thể nào chỉ dựa vào việc gửi gắm một ai để giải quyết được cả.

Nhưng khi câu lạc bộ Lam Vũ khéo léo đề nghị gã trở thành người hướng dẫn kỹ thuật cho chiến đội ở mùa giải sau, gã lập tức biết, hết thảy đã kết thúc.

Gã từ chối lời mời này, đồng thời cũng từ chối luôn lời mời từ các câu lạc bộ khác. Dù rằng trong số đó không ít nơi mời gã làm tuyển thủ.

Gã có lý tưởng, có hi vọng, gã cũng không muốn mình như một con chó tàn tật nằm trên bờ cát, bị những đợt sóng trước sau nối tiếp đánh vào người. Vì vậy mùa giải năm đó, mùa thứ hai của Liên minh Chuyên nghiệp, gã quả quyết tuyên bố giải nghệ, phớt lờ tất cả sự níu kéo, rời khỏi giới chuyên nghiệp.

Có lần gã tính bỏ luôn Vinh Quang, thế rồi vẫn dứt bỏ không được, vì vậy bây giờ mới có Nghênh Phong Bố Trận này. Gã thậm chí còn tự mình nghiên cứu làm ra một món vũ khí bạc, nhiều lần mơ tới bản thân có thể xuyên không, cầm Nghênh Phong Bố Trận và vũ khí bạc Bàn Tay Tử Vong của mình về lại năm tháng Liên minh mới bắt đầu. Gã cũng sẽ giống những người tuổi trẻ ấy, sức lực vô hạn, có thế đánh suốt hai năm, ba năm, năm năm, tám năm, mãi mãi…

Ngụy Sâm suy nghĩ một hồi, bất chợt cảm thấy đau lòng. Mãi đến khi gã phát hiện các anh em bên cạnh dường như đang nhìn mình như một tên ngốc. Vội vã chỉnh đốn nét mặt, quay lại vẻ lưu manh. Nhìn lại màn hình, Diệp Tu đã nhắn: “Chỉ cần ông muốn, không gì là không thể.”

“Đù má, giờ tao còn theo trường phái tư duy được à?” Đau buồn của Ngụy Sâm đã nhanh chóng tích tụ, gã là lão Ngụy, một lão Ngụy không biết thế nào là liêm sỉ, một lão Ngụy không từ bất kỳ thủ đoạn nào. Tốc độ tay của gã mất, kỹ thuật của gã mất, thế nhưng gã không muốn mất luôn tính cách vốn có. Đến lúc này, gã vẫn mãi là gã, gã vẫn là mình của tám năm trước, một nhân vật được mời lập chiến đội ngay khi Liên minh Chuyên nghiệp vừa thành lập, một đội trưởng cấp đại thần oai phong một cõi ở Vinh Quang: đội trưởng đội Lam Vũ, là lão Ngụy vô liêm sỉ. Tuy rằng thật ra gã không thích cách xưng hô này lắm…

(cre: team Liều SLL)

(Sẵn tiện special thanks to Ít-nhất-bài-này-không-đặt-tên-là-kem-socola vì đoạn trích, và chúc mừng sinh nhật sớm... nửa năm. Khụ, em mới từ trên núi về, hãy thông cảm, khái niệm thời gian đặc biệt nát...)

Đúng vậy, hẳn là rất cô đơn đi…

Lão Ngụy, thật sự không dễ dàng gì cho ông rồi.

Đương nhiên là, sống trên đời này ai mà chẳng có những khó khăn, ai mà chẳng có những vất vả cho riêng mình?

Nhưng mà chỗ khó khăn của Lão Ngụy, chính là một cái hố sâu hoắm vắt ngang giữa đường đời. Mà cho dù bất kể ai cũng không thể nhấc chân bước qua nó nổi.

Tên của nó, gọi là thời gian.

Có nhiều bạn hay thắc mắc rằng: Rõ ràng là trên người Ngụy Sâm nồng nặc khí chất giang hồ lưu manh, từ trước đến nay đích thị là một tên côn đồ có thâm niên chính hiệu, thì tại sao cứ động tới ba cái việc thi đấu đánh chuyên này thì hắn lại cứ nhớ hoài không quên, mãi vẫn không buông bỏ được vậy chứ nhỉ?

Bởi vì, hắn thật sự là không chịu thua.

Ba mươi tuổi quả thật không phải là già. Nhưng độ tuổi này, đặc biệt mệt mỏi.

Tất cả mọi trách nhiệm và hậu quả đều do tự bản thân mình gánh vác. Những công ơn dưỡng dục bạn còn thiếu của ba mẹ đều đang đợi ta đi trả lại cho họ kìa. Đến độ tuổi này rồi, cái mạng của bạn đều không phải là của riêng bản thân nữa rồi. Không thể so sánh với lúc còn trẻ được, đi sai đường rồi còn có cơ hội quay đầu làm lại.

Những đứa trẻ ví như Lư Hãn Văn, té ngã sẽ khóc, khóc rồi lau khô lệ xong lại đứng dậy dũng cảm nhào về phía trước, chiến thêm trận nữa! Không có ai sẽ quá sức bận lòng thay cho em ấy cả. Bởi vì cái mà em ấy sở hữu, chính là tương lai.

Khi ấy, năm tháng được bó từng bó lớn cuộn trong lòng ngực của thiếu niên. Chúng đã định trước là sẽ được vung tay tiêu xài tự nhiên, xa hoa và phung phí, chẳng chút gò bó nề hà nào.

Còn những thứ mà Ngụy Sâm nắm chặt nâng niu trong tay mình hiện nay, thì giống như là một đoạn tàn thuốc đang dần dần ngắn lại vậy.

Hắn có muôn vàn lý do để buông tay từ bỏ nó ─Nếu hắn còn tiếp tục không chịu buông ra, thì sẽ bị bỏng đỏ cả bàn tay.

Nhưng mà, hắn không buông nổi.

Không cam tâm.

Ước mơ đương nhiên là không thể mài ra cơm ăn được. Nhưng mà sau khi vứt bỏ đi ước mơ của mình, cơm thì có rồi đó, mà cớ sao khi nuốt từng miếng từng miếng xuống cổ họng lại chẳng có chút mùi vị nào cả.

Không có bất kỳ niềm vui thú gì trong đời hết.

Đây, chính là cô đơn.

Hắn có Nghênh Phong Bố Trận rồi, thì lại bắt tay vào làm một Bàn Tay Tử Vong mới dành cho mình. Mà cho dù như thế đi chăng nữa, thì chúng cũng không có cách nào bù đắp cảm giác trống trải trong lòng hắn được.

Sự giải nghệ năm ấy, sự tiếc nuối vì bản thân đã không kiên trì đến cùng, đều là những việc không có cách nào đền bù nổi.

Cuối cùng, hắn… vẫn là không buông được.

Ngụy Sâm, ông rốt cuộc là đã dùng hết trọn bao nhiêu dũng khí, mới có thể nắm siết ngọn lửa nhỏ nhoi đã sắp cháy hết đó một cách chặt chẽ trong lòng bàn tay của mình không buông đây?

Ngụy Sâm xuất hiện trước mắt chúng ta là người luôn mang một phong cách no limit ở khắp mọi nơi, cử chỉ hành động của hắn chẳng bao giờ chừa sót miếng tiết tháo be bé nào. Trên người hắn luôn lượn lờ một loại khí chất giang hồ nồng nặc, bởi vậy nên hắn cứ khiến người ta cảm thấy rằng hắn ta là một tên tùy tiện cẩu thả, cái gì cũng chẳng care, chẳng thèm đặt vào mắt hết.

Nhưng, tôi có thể từ những biểu hiện bên ngoài này của hắn mà nhìn thấy được rằng:

Trái tim kia của hắn, có bao nhiêu cố chấp.

Hắn tự đặt tên cho nhân vật mình cầm là Sách Khắc Tát Nhĩ, tên nhân vật thứ hai của mình là Nghênh Phong Bố Trận, đặt tên cho công hội của Lam Vũ là Lam Khê Các. Tất cả bọn chúng nghe vào đều cảm thấy vừa hết sức là văn nghệ thanh nhã, lại rất chi là phóng khoáng giàu sang.

_Sách Khắc Tát Nhĩ:

Phiên âm của Sorcerer, một class pháp sư có trong rất nhiều game.
Ngoài ra còn có thông tin thú vị sau:

Sách Khắc: Boss phó bản World of Warcraft 5.4.
Tát Nhĩ: NPC World of Warcraft.

Tuy nhiên WOW 5.4 thời điểm ra mắt là 2013, cái tên Sách Khắc Tát Nhĩ lúc này đã ra được 2 năm, cho nên thông tin trên chỉ đọc cho vui thôi.

(theo Toàn Chức Chi Danh)

_Nghênh Phong Bố Trận: đón gió bày trận

_Lam Khê nghĩa là dòng suối nhỏ xanh lam.

Thật sự khiến người ta không thể ngờ rằng, những cái tên đẹp như vậy là từ một ông chú râu ria xồm xoàm miệng toàn phun lời thô tục ấp ủ nghĩ ra được.

Hồ Điệp Lam từng nói đùa, trong truyện đặt được những cái tên hay như vậy thì phải cảm ơn tác giả đó.

Vậy thì, cảm ơn tác giả, đã khiến tôi sâu sắc cảm nhận được rằng:

Lão Ngụy thật sự đã từng là một thiếu niên như thần.

Hắn đã từng xốc nổi qua, cũng từng trẻ tuổi ý khí hừng hực một thời, càng từng ấp ôm một bầu nhiệt huyết đơn thuần nhất mà xông pha chinh chiến, theo đuổi ước mơ lý tưởng của riêng mình.

Nhìn một Ngụy Sâm của bây giờ, bị năm tháng mài mòn gương mặt, lại như cũ vẫn chẳng chạm tới đáy lòng của hắn được ─Thì chúng ta thật sự không có cách nào tưởng tượng ra bên dưới vẻ ngoài thô tục đó, rốt cuộc là đã từng ẩn giấu một trái tim nồng nàn như thế nào đâu.

Đối với người này, tôi quả thực không muốn nhiều lời làm gì.

Chỉ muốn xách tới một bình rượu, bồi hắn uống suốt một đêm, không say không về.


P.S: Có một bài hát này, tôi cảm thấy nghe cũng hợp đó chứ.

"Đó là người mà tôi ngày đêm thương nhớ.

Rốt cuộc tôi nên bày tỏ tình cảm như thế nào đây, cậu ấy sẽ chấp nhận tôi chứ?

Có lẽ tôi sẽ vĩnh viễn không bao giờ bày tỏ với cậu ấy đâu.

Số phận đã định tôi phải phiêu bạt tận chân trời, thì làm sao có thể bận lòng vì điều gì được.

Mộng ước ở nơi xa vời vợi chẳng thể nào chạm tới được, có phải tôi nên từ bỏ nó đi hay không đây?

Hoa nở rồi hoa tàn lại qua một mùa nữa, mùa xuân à cậu đang ở nơi nào vậy?

Thanh xuân như dòng sông chảy xiết, một đi không trở lại chẳng kịp nói lời tạm biệt.

Chỉ còn lại mình tôi chết lặng, còn đâu nữa nhiệt huyết năm xưa.

Nhìn những cánh hoa nhẹ nhàng bay đầy trời,

Lại héo tàn vào thời điểm tươi đẹp nhất.

Liệu có ai sẽ nhớ rằng chúng từng ghé qua thế giới này không?

Chớp mắt đã qua nhiều năm, thời gian chứng kiến biết bao li hợp vui buồn.

Người thiếu niên chí ở khắp bốn phương từng hâm mộ ước được như cánh nhạn bay về phía trời nam.

Ai cũng chạy trên con đường của riêng mình, vội vã càng chạy càng xa.

Tương lai bình phàm ở nơi nào vậy, ai đó hãy trả lời tôi đi...

Những người bạn của tôi khi ấy, bây giờ các cậu đang ở đâu?

Người mà tôi đã từng yêu ấy, bây giờ có dáng vẻ trông thế nào?

Nguyện vọng ban đầu có thành hiện thực không, chuyện đến bây giờ đành phải từ bỏ sao?

Mặc cho năm tháng hong khô lý tưởng, cũng không thể tìm về được chính mình nữa.

Ngẩng đầu nhìn Ngân hà trên trời cao, tìm lại ngôi sao đã bầu bạn cùng tôi những năm ấy.

Chuyện cũ nơi này cậu còn nhớ hay đã quên rồi?

Cuộc sống giống như một lưỡi đao vô hình, làm thay đổi dáng hình của chúng ta.

Hoa chưa từng nở mà đã tàn lụi rồi sao, tôi cũng từng có giấc mộng của riêng mình.

Thanh xuân như dòng sông chảy xiết, một đi không trở lại chẳng kịp nói lời tạm biệt.

Chỉ còn lại mình tôi chết lặng, còn đâu nữa nhiệt huyết năm xưa.

Nhìn những cánh hoa nhẹ nhàng bay đầy trời,

Lại héo tàn vào thời điểm tươi đẹp nhất.

Liệu có ai sẽ nhớ rằng chúng từng ghé qua thế giới này không?

Nguyện vọng ban đầu có thành hiện thực không, chuyện đến bây giờ đành phải từ bỏ sao?

Mặc cho năm tháng hong khô lý tưởng, cũng không thể tìm về được chính mình nữa.

Ngẩng đầu nhìn Ngân hà trên trời cao, tìm lại ngôi sao đã bầu bạn cùng tôi những năm ấy.

Chuyện cũ nơi này cậu còn nhớ hay đã quên rồi?

Nếu như có ngày mai, thì xin chúc phúc cho cậu, người yêu dấu của tôi.”

*Chú thích: bài hát Lão Nam Hài của Khoái Tử Huynh Đệ, bản dịch của nhà Môn Môn. Link nghe click đây
 
Last edited:

Phong hạ

điền cho hết, trường phong kiếp kiếp, tẫn tự vân
Thần Lĩnh
Bình luận
478
Số lượt thích
950
Team
Yên Vũ
Fan não tàn của
Sở Vân Tú
#2
Ngụy Sâm thường gợi cho tui cảm giác tiếc nuối, tiếc nuối tuổi trẻ, tiếc nuối cơ hội, tiếc nuối năm tháng rực rỡ đã qua.
Cũng như Ngụy Sâm, tiếc nuối của hắn cũng là một vò rượu cũ, càng lâu năm hương vị càng nồng đậm. Năm tháng trôi qua không khiến hắn buông bỏ, ngược lại càng thêm vương vấn. Vẻ ngoài hắn càng tùy tiện bất cần, bởi vì trong lòng hắn chấp niệm càng lúc càng nhiều.

Nhưng rốt cuộc Ngụy Sâm vẫn là một người may mắn, hắn có cơ hội để lần nữa cháy hết mình cho vinh quang trong lòng hắn. Sự cố chấp của hắn được đền đáp, tình yêu hắn cho đi đã được nhận lại.

Chỉ thương thay cho bao người vẫn đang tiếc nuối không nguôi cho một điều gì đó nhưng lại không thể làm gì được, đành nhìn thời gian xóa nhòa lý tưởng, sơ tâm vẫn còn mà lực bất tòng tâm.
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,024
Số lượt thích
3,958
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#3
Cũng như Ngụy Sâm, tiếc nuối của hắn cũng là một vò rượu cũ, càng lâu năm hương vị càng nồng đậm.
Tui rất thích cả bài của bạn, viết vừa cô đọng xúc tích vừa chặt chẽ. Và đặc biệt là câu này, không hiểu sao nó đập vào mặt tui rất chi là sáng tạo và sâu lắng, bởi có lẽ nó liên quan đến tựa đề và lời tựa tui đặt.

Thật ra ban đầu tui cũng không nghĩ nhiều lắm khi đặt, chỉ vì một câu cuối của tác giả.
Chỉ muốn xách tới một bình rượu, bồi hắn uống suốt một đêm, không say không về.
Tui lại liên tưởng tới cảnh tượng, hai người bạn cũ, một bình rượu, một ánh trăng, ngồi bên nhau câu được câu không mà trò chuyện. Cứ thế, uống tới bình minh.

Có câu thế nào nhỉ, “Rượu không say người tự say”.

Nếu quả thật trong lòng Nguỵ Sâm tiếc nuối như rượu ủ lâu năm, thì càng qua năm tháng hương vị càng nồng nàn, vương mãi không tan. Càng để đó không quản, thì càng nát bét, nó cứ mãi ám trong lòng cái hương vị cay xộc mũi đến rơi lệ.

Nhưng bây giờ tui lại chợt nghĩ tích cực lên một chút. Nếu tiếc nuối như rượu, thì ước mơ cũng như rượu. Ấp ủ càng lâu ngày, thì hương vị càng hấp dẫn, hương vị say khướt lòng người chẳng thể chối từ.

Sự cố chấp của hắn được đền đáp, tình yêu hắn cho đi đã được nhận lại.
Hy vọng ly rượu tiếp theo hắn uống trong đời, sẽ chính là ly rượu khải hoàn mừng chiến thắng!
 

Bình luận bằng Facebook