PJ Mừng Sinh Nhật Vương Kiệt Hi - Vương Lâm Thiên Hạ

Tori

Phó bản trăm người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
30
Số lượt thích
227
Team
Lam Vũ
#1
PJ Mừng Sinh Nhật Vương Kiệt Hi - 6/7/2019
Vương Lâm Thiên Hạ



6/7/1999
Một vị đại thần ra đời.
6/7/2019

Vị đại thần kia tròn 20 tuổi.


Một người luôn tận tâm với chiến đội của mình
Một người đã quyết từ bỏ lối đánh quá bá của mình
Một người luôn hi sinh để đem đến thành công cho chiến đội


Vương Kiệt Hi, anh vất vả rồi.
Nguyện ngàn đời dõi theo anh
Vương Lâm Thiên Hạ.


Dành cho vị ma thuật sư chân chính,
Vị vua thật sự của thảo nguyên xanh.
Sinh thần khoái lạc,
Vương Kiệt Hi!


-------------------------



Giới tính: Nam

SN: 6/7 (Cự Giải)

Nhóm máu: O, cao 1m81

Ra mắt liên minh Vinh Quang: mùa giải thứ 3 (chiến đội Vi Thảo)

Acc đang cầm: Vương Bất Lưu Hành (ma đạo học giả)

Vũ khí: Diệt Tuyệt Tinh Trần (chổi – bạc)

Chiến đội: Vi Thảo (đội trưởng)

Acc clone: Liệt Hỏa Diễm Tẫn (ma đạo học giả)

Danh hiệu: Ma Thuật Sư, đệ nhất ma đạo học giả. 1 trong 14 thành viên của đội tuyển quốc gia nhận lời mời tham dự giải đấu Vinh Quang thế giới.

Giải thưởng: MVP mùa giải 7. Người mới tốt nhất mùa 3. Quán quân mùa giải 5 và 7, á quân mùa giải 6.

Người duy nhất chân chính vượt qua “bức tường tân binh”, vừa ra mắt lập tức phong thần nhờ diệt thần, một trận thành danh. Hi sinh lối đánh quá bá nhưng không thể hòa nhập với chiến đội, hi sinh cả danh dự để đổi lấy tương lai của chiến đội, vì sự nghiệp của Vương Kiệt Hi cũng được đổi lấy bởi tiền bối đi trước và sự quan tâm dìu dắt của cả Vi Thảo.

Đặc điểm nhận dạng trong các tranh vẽ: o__O



Artist: Back Up




PJ Vương Lâm Thiên Hạ sẽ được tổ chức trong vòng 10 ngày từ 2/7/2019 - 12/7/2019


Ngày 2/7/2019:

- [NonCP][ Vi Thảo ] Chúc Tôi Sinh Nhật Vui Vẻ - by @Tô Mộc Tu
-
[NonCP][Vương - Dương] Giá Phòng Zurich Thế Nào - by @Lãi

Ngày 3/7/2019:
- [Ship Only]
[ Vương Dụ ] Tỉnh Lại Vẫn Yêu Em Chương 1 - by @Tori

Ngày 4/7/2019:
- [NonCP]
[ PNCH] Profile Vương Kiệt Hi - by @Tô Mộc Tu
- [NonCP][ Lâm Kiệt - Vương Kiệt Hi] Chỉ Có Bắt Đầu, Không Có Kết Thúc - by @Katakara

Ngày 5/7/2019:
- [Ship Only]
[ Vương Nhu ] Sao trời và em - by @Tori

Ngày 6/7/2019:
- [Ship Only]
[ Phương Vương ] - Tùy Tiện Làm Bậy - by @oomi
- [Ship Only]
[ Dụ Vương ] Năm Ấy Mùa Đông Ta Rời Đi, Hắn Chết! - by @Tori

Ngày 7/7/2019:
- [Ship Only]
[ Vương Tiêu ] - Bát Nghệ - by @Neko-chan

Ngày 8/7/2019:

- [NonCP]
[Dụ - Hoàng - Vương] Nam Bắc Khác Biệt - by @Lãi
- [NonCP]
[Dụ - Hoàng - Vương] Ngàn Dặm Gió Phê Pha - by @Tô Mộc Tu

Ngày 9/7/2019:
- [Ship Only]
[ Phương Vương] Chén Vàng cô độc - by @Tori

Ngày 10/7/2019:
- [NonCP]
[ Tam Kì - Mùa 3 ] Mong Sao Ta Điên Cuồng, Mong Sao Ta Không Cô Độc - by @Lãi
- [NonCP]
[Vương Kiệt Hi] Vương Kiệt Hi Không Phải Bậc Cha Chú Của Đội Viên - by @Tô Mộc Tu

Ngày 11/7/2019:
- Dou - by team Dou

Ngày 12/7/2019:
- Cảm nhận về Vương Kiệt Hi - by @Đỗ Tiểu Bạch
- Cảm nhận về Vương Kiệt Hi - by @Tô Mộc Tu
- Tổng Kết

--------------------

Mọi Đồng nhân NonCP hay ShipOnly đều được gắn tag[WangJieXi's Birthday 2019]

------------------
Sinh nhật khoái lạc! Vương Kiệt Hi đại thần!

Vương Kiệt Hi!

Vương Bất Lưu Hành!

Vương Lâm Thiên Hạ!!


 
Last edited:

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,049
Số lượt thích
4,053
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#2
Vương Kiệt Hi - Ước gì tôi biết vẽ, tôi muốn hoạ lại bầu trời đêm

1.

Ở Vi Thảo có thứ gì?

Câu trả lời khá đơn giản, ai cũng biết: Có cỏ.

Tôi là một người khá thích liên tưởng, thích gắn ý nghĩa lên mọi thứ. Ví dụ như, nghĩ đến Vi Thảo, tôi sẽ nghĩ đến một bãi cỏ xanh mướt sương trong; nghĩ đến Vương Kiệt Hi sẽ nghĩ đến ánh sao trời in dấu trong màn đêm; nghĩ đến Cao Anh Kiệt sẽ nghĩ đến một đôi cánh màu trắng.

Thật ra, cỏ, sao trời và đôi cánh trắng, đều là Vương Kiệt Hi.

Ở Vi Thảo, có một Vương Kiệt Hi.

2.

Trước hết nói về cỏ.

Cỏ đại diện cho mùa xuân. Cũng vì thế, chiến đội Vi Thảo trong mắt tôi, chính là gắn liền với mùa xuân, cứ như Lam Vũ gắn liền với mùa hạ vậy.

Xuân về hoa nở, vạn thảo đơm bông.

Đây là mùa đẹp nhất và căng đầy sức sống nhất trong năm, là mùa được nhiều người trông chờ nhất. Bởi mùa xuân về, chính là mang them hy vọng và sức sống.

Đạp lên đống gỗ mục nát mùa đông, cỏ non vẫn mọc, đem về hy vọng cho đời.

Thật kỳ lạ đúng không, khi một chiến đội đại diện cho sức sống ngày xuân mới, thì tôi lại đi đau lòng cho một ngọn cỏ vàng úa mùa đông xưa...

Bởi nhờ có anh ấy đứng ra lấy thân mình che cơn gió đông bão tuyết, thì mới có cỏ non Vi Thảo mọc thành đồng.

Tôi thích đứng ở đồng cỏ xuân đó, đứng đến khi trời tàn đất tận.

Tôi thích nhìn về tương lai xán lạn, dù sau lưng chính là bóng lưng Thần đang trút cạn sinh cơ của mình dần héo rũ để truyền vào thảm cỏ này.

Tôi thích nhìn cỏ xanh rì rào lay động, sức sống bừng bừng, lan khắp tận chân trời, đặt chân đến từng vùng đất khắp mọi nơi trên thế giới, dù bên dưới lớp cỏ xanh nằm lại lá mục rơi rụng đã rữa nát.

Bởi vì, tôi biết anh ấy đang mỉm cười và cùng chứng kiến tất cả với tôi.

Mùa xuân, có gì đáng quý bằng hi vọng?

Đến tên của anh ấy cũng có chữ “Hi” mà. Hoá ra đến cả cái tên của mình, thì anh cũng dành tặng cho Vi Thảo rồi, nào có giữ lại chút gì cho mình đâu.

Bởi vậy mới nói, tôi thích đứng chôn chân ở Vi Thảo, hít vào lồng ngực căng đầy bầu không khí tươi mới, nhìn một màu xanh mướt thanh tân kéo dài khắp chân trời.

Bởi tôi nhìn thấy được, tương lai tươi đẹp mà một mình anh ấy cất công vẽ ra.

Bởi tôi nhìn thấy được, tim của anh đều chôn ở chốn này.

3.

Thường hay bảo, tài đức vẹn toàn.

Với tôi, nghĩ đến Vương Kiệt Hi, tôi sẽ nghĩ đến đức trước, rồi mới nghĩ tới tài sau.

Mà nói đức cũng không hẳn lắm, tôi thích dùng chữ “tấm lòng” hơn.

Bởi vì, anh ấy luôn âm thầm cống hiến hết tất cả những khả năng của mình cho chiến đội. Đức là giữ mình trong sạch, còn tấm lòng là vượt trên cả bản thân, vì cả một tập thể chung.

Vương Kiệt Hi là sao trời. Mà sao trời thì lấp la lấp lánh, y như ánh lấp la lấp lánh trên đuôi chổi anh vậy.

Ánh lấp lánh đại diện cho tài năng, cho hào quang bức người của anh trên sàn đấu.

Chúng đại diện cho “tài”.

Tôi ít khi thấy Vương đội lấp la lấp lánh.

Ít, ít đến thảm thương. Lấp lánh nhất, cũng chỉ trong một trận “đánh chơi” trong All-Stars mùa 10 mà thôi, khi anh lâu lâu mới dám buông thả mình một lần.

Lâu lâu nghĩ mà thấy thật ấm ức thay anh, trong Ngũ thánh cũng chỉ có anh mới bị thu hẹp đất diễn như vậy. Chiến đội quán quân gì đâu mà chẳng được đặc tả full một trận đấu đàng hoàng hoành tráng với đội hình mạnh nhất. Ma Thuật Sư gì đâu mà chẳng có một trận solo ngang sức nghiêm túc chuyên nghiệp trọn vẹn không cắt cảnh không kéo rèm không chênh lệch cấp không tua nhanh.

Mà, còn mỉa mai biết bao khi cái đấu pháp trứ danh giúp anh có được phong hào của mình, thì anh lại phải tự tay mình ruồng bỏ nó.

Sao trời đâu không thấy, chỉ thấy màn đêm nuốt chửng tinh quang.

Nhiều lúc đọc mà ức chế vô cùng, tiếc hùi hụi mãi không thôi.

Nhưng tôi cũng đã vô tình bỏ qua một điều, đính lên màn đêm là sao trời, dung chứa sao trời là màn đêm.

Tôi cứ mãi tiếc cho Vương Kiệt Hi không có ánh hào quang rực rỡ nổi bật giữa đêm đen choàng quanh người anh như bao người khác, mà quên mất rằng chính anh là người lựa chọn rũ bỏ tấm áo choàng đó xuống.

Nói về Vương Kiệt Hi, thì khó tránh không nhắc tới sự hi sinh cao cả vì đoàn đội của anh. Nói mãi đôi khi cũng thấy nhàn, giống như Vương Kiệt Hi chỉ có nhiêu đó để nói ngoài ra chẳng có gì khác. Nhưng nếu không nói nó, thì đó chính là bỏ qua nét đẹp nhất về anh rồi.

Anh từng là tinh quang, vậy mà lại dũng cảm truỵ lạc xuống màn đêm lạnh giá.

Bỏ qua ánh hào quang rực rỡ thuộc về mình, đập nhã tán vụn từng đạo ánh sáng quanh người, chia nhỏ ra trải đều khắp màn đêm bát ngát.

Không có một ánh sao hy vọng đơn độc nhất nổi bật nhất, chỉ có biển sao ngất ngây vô tận giữa màn đêm mà nhấp nháy lung linh.

Đó, mới là quang cảnh đẹp nhất.

Chăm chú ngước mắt lên, tôi đang nhìn anh, vẽ ra cả một phương trời.

Đó là bức tranh của Thần.

Bởi nó được vẽ từ tận trái tim anh.

Dù là đức hay là tài, cái nào áp đảo cái nào, làm đến nước này như anh rồi, thì thật khó mà so bì nổi.

4.

Tôi từng viết một đoạn ngắn về đôi cánh của Cao Anh Kiệt.

Cao Anh Kiệt - Con nợ người một đôi cánh

“Khi nụ cười của con rực rỡ như ánh dương.

Khi giấc mơ của con đánh lên đủ vang dội.

Thế giới này mới vỗ tay vì con.

Chỉ có người lo lắng con sẽ bị thương.”

Một cúi, cảm tạ tấm lòng khoan dung, ôn nhu ấm áp mà người dành cho con. Trong khi tất cả mọi người chỉ vì con ánh sáng của con mà tới, người lại ở trong tối tự dập tắt hào quang nhổ lông vũ của chính mình mà đem đi dựng cánh cho con.


“Cả thế giới đều đang hối thúc con trưởng thành

Nhưng người lại luôn nâng niu con trên tay.

Che chở cho con khỏi những sóng gió còn chưa biết trước.

Khi con nhất định phải trở thành một đứa trẻ hoàn mỹ

Làm hài lòng tất cả kỳ vọng của mọi người.

Người lại không hề nói ra, nguyện vọng của chính người

Vì sợ rằng đôi vai của con sẽ tăng thêm gánh nặng.”

Hai cúi, cảm tạ ánh mắt người luôn dõi theo từng bước chân của con. Để khi cả thế giới đều đang đặt kỳ vọng của họ lên lưng con, ánh nhìn của họ như ghim chặt con xuống mặt đất không đường trốn tránh, người luôn sẵn sàng kéo con ra sau tấm lưng người, vì con đối mặt cản hết mọi đàm tiếu của thế gian.

Cỏ của Vi Thảo, đều là trưởng thành theo ý nguyện của chúng con, người tuyệt nhiên không cho phép ai dám động vào, dù đó là chính mình đi chăng nữa. Cũng tạ sự yên lặng đầy thấu hiểu của người, vì sợ con thêm mệt thêm thương mà người luôn không nói gì hết, chỉ cười cười xoa xoa đầu con. Nhưng người biết không, chính sự yên lặng đó của người mới khiến con cảm thấy con cần phải nhanh chóng mạnh mẽ hơn nữa, để đáp lại sự khoan dung đó trong ánh mắt người.

Con hiểu, con đều hiểu mà, thật sự không nặng đâu, có nặng hơn nữa cũng không bằng một phần vạn sức nặng người đang gánh cả Vi Thảo lên vai ngay lúc này... Thật lâu người nhỉ, đến khi nào con mới có thể thay người san sẻ bớt sức nặng đó đi đây?


“Giấc mộng không hoàn mỹ của con

Người cùng con mơ tiếp nó.

Dũng khí còn chưa hoàn mỹ

Người lại nói con đã dũng cảm hơn rồi.

Giọt nước mắt không hoàn mỹ

Người mỉm cười lau khô.

Những khúc ca chưa hoàn mỹ ấy

Người đều biết cách hát.

Những tâm sự không hoàn mỹ trong lòng con

Người đều đặt hết ở trong lòng mình.”

Ba cúi, cảm tạ sự hy sinh của người, âm thầm lẫn công khai, vì con mà nhọc lòng, vì con mà cổ vũ. Người là khán giả đầu tiên của con, cũng là khán giả cuối cùng mà con muốn biểu diễn hết mình. Có lúc con sẽ sợ hãi, sẽ mềm yếu, sẽ nhút nhát, sẽ trốn tránh, sẽ thoái lui.

Con không hoàn mỹ.

Mà người, luôn hoàn mỹ đứng ra mỉm cười bảo hộ cho con.

Thiên sứ là con sao, là sao trời, hay là người đây?

Người trước giờ chưa từng than một câu, vậy con cũng sẽ không nói cho người rằng, thật ra con đã từng rất sợ hãi đâu. Con biết mọi người chỉ trích mình là mềm yếu các kiểu như thế nào, nhưng người chưa từng làm vậy với con. Với con, người cười đến ấm áp ôn nhu, xuân quang vạn dặm. Với họ, người đơn giản cười nhạt một tiếng bước lên một bước, chặn trước mặt của con. Một bước đó, hộ con một đời mưa gió không lọt. Một bước đó, khiến cả trời cao biển rộng cũng phải lùi bước. Thế thì con có gì để sợ hãi đây?

Mỗi ngày vất vả hoàn thành thật tốt những bài tập khó nhằn mà người giao cho con, con đều không oán trách. Bởi con biết tuy không nói nhưng người ngày ngày vẫn nghĩ cách để con trở nên mạnh hơn, để thực lực của chính con quét sạch đi những dư luận đó. Con tập một giờ, người đêm trước đã chuẩn bị bài tập đó vì con một đêm. Mỗi lần nhìn đến bóng lưng người thẳng tắp như tùng bách đứng ở phía trước mình, con đều tự hứa rằng bản thân sẽ trở nên tài giỏi hơn, giống như người vậy.

Con không cần ánh hào quang chớp nhoáng trên sân khấu, cũng không cần ngàn vạn tiếng vỗ tay, con chỉ cần người cảm thấy kiêu ngạo vì con. Cũng đã đến lúc để con bảo vệ người, cáng đáng Vi Thảo của chúng ta rồi, Thầy của con.

Con tin người, con tin bản thân con. Con tin tưởng chúng ta. Hi, đến con cũng biết tự tin là gì rồi đấy. Bây giờ con chỉ còn việc làm cho cả thế giới phải tận mắt tin tưởng vào điều đó thôi!

Ước hẹn của chúng ta ở nơi cuối thảo nguyên, người đợi con chứ? Ở đó, có Vi Thảo trưởng thành đồng.

Ba cúi sao? Thật nực cười, thiên ngôn vạn ngữ, ba cúi làm sao đủ xứng với người chứ?


(Đứa trẻ không hoàn mỹ - TFboys)
Tôi vẫn luôn rất quý mến Cao Anh Kiệt, dù có rất nhiều người bảo em ấy quá yếu mềm.

Chuyện khác không nói, chỉ riêng việc Vương Kiệt Hi xem trọng em ấy, là đủ để tôi dùng hết cả sức mình, ủng hộ em ấy gánh lên Vi Thảo mà tiến về phía trước.

Bởi trên lưng em ấy, có đôi cánh trắng muốt mỹ lệ nhất trên đời này.

Đó là tình yêu, là chở che, là hy vọng, là trách nhiệm, là kiên cường, là dũng cảm, là ước mơ, là tâm nguyện.

Tôi hy vọng tương lai sau này:

Không gì cản nổi Vương Bất Lưu Hành nâng cả Vi Thảo trên vai, bay về phía trước.

Vì sao chỉ là hy vọng thôi, chứ không phải là tin chắc đúng không? Không phải là tôi không tin tưởng em ấy đâu.

Mà vì, ở Vi Thảo, hy vọng là thứ đáng quý nhất trên đời.

Vương Kiệt Hi hy vọng.

Vì vậy, Vi Thảo, I crossed my fingers for you.
 
Last edited:

Tô Mộc Tu

Nông dân công nghiệp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
145
Số lượt thích
1,063
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Đối Xứng
#3
Thiên sứ tự nguyện phong ấn đôi cánh, hóa thành đại thụ chống đỡ một khoảng trời xanh

(Đừng để cái tiêu đề lừa tình, tui viết như tấu hài ấy và không liên quan gì đâu, giật tít đíp câu view thôi :) )

Vì bạn Bạch lầu trên deep hết phần tui rồi, nên thôi tui viết cái gì hài hài cho nó có không khí, chứ sắp hết project mà không khí trầm lắng quá thì không nên =)))

Với tui thì, Vương Kiệt Hi chỉ gói gọn trong mấy chữ thôi: tài năng, đáng kính, độc miệng, và mắt bự =)))

TÀI NĂNG

Vừa ra mắt liền phong thần, đập tan rào cản tân binh, từ một thành viên trong trại huấn luyện trở thành đội trưởng chiến đội, dẫn dắt Vi Thảo giành được cúp quán quân mùa năm và mùa bảy, thành tựu xét toàn Liên minh thì chỉ kém mỗi Diệp Tu. Mặc dù số lần Vương Kiệt Hi lên sân thi đấu trong truyện không nhiều (còn ít hơn cả số lần các đại thần xoáy đểu hai mắt của anh), nhưng nào có ai dám mạnh mồm chê anh kém cỏi?

ĐÁNG KÍNH

Vương Kiệt Hi là người duy nhất trong Ngũ Thánh mà danh hiệu "Ma Thuật Sư" được phong cho người điều khiển chứ không phải thẻ tài khoản. Danh hiệu ấy như để tôn vinh lối đánh xảo diệu độc đáo của anh, cũng như một lời nhắc nhở rằng có một vị đội trưởng đã từ bỏ cách đánh của bản thân để hoà mình vào chiến đội. Tui thường tự hỏi rằng liệu có bao giờ ảnh hối hận về quyết định của mình hay không, và lần nào trái tim tui cũng cho một đáp án giống nhau. Người ấy sẽ dùng khuôn mặt nghiêm túc không biểu tình nói với tui: Tất cả vì quán quân.

Haizz, đời tuyển thủ, có gì khiến người ta chấp niệm hơn quán quân? Vinh quang bản thân đương nhiên rất ngầu, rất oách, nhưng đứng trước vinh quang chiến đội, nó lại trở nên nhỏ bé vô cùng (như khi so sánh hai mắt của Vương Kiệt Hi vậy).

Rồi giờ là chuyên mục tuyên dương baba tốt của năm.

Liên minh có ba người cha: Tiêu baba của Lôi Đình, Diệp baba của Hưng Hân và Vương baba của Vi Thảo. Ba người có ba cách chăm con khác nhau, Tiêu baba vừa là cha vừa là anh, Diệp baba vô sỉ lưu manh nuôi thả đàn con, còn Vương baba mặt lạnh tim ấm, chăm chút từng tí, dụng tâm lương khổ. Trận tân binh khiêu chiến All Star mùa tám chính là minh chứng rõ nét nhất. Muốn giúp Anh Kiệt trở nên tự tin vào bản thân, cũng không muốn lòng tự trọng của thiếu niên bị đả kích, anh đã chọn phương pháp thích hợp nhất. Cũng nhân đây cảm ơn tiếng vỗ tay của hai người Dụ Diệp, cảm ơn họ vì đã nhìn ra tấm lòng của Vương Kiệt Hi.

Bạn nhỏ Cao, baba của em tốt như vậy, nhất định phải kính trọng baba nhé TvT

ĐỘC MIỆNG

(Đợi mãi cuối cùng cũng có chỗ xả =)))

Tui cực kì thích cách mà bộ đôi Diệp Vương hay bộ ba Dụ Hoàng Vương ở chung với nhau. Vương Kiệt Hi mặt lạnh thì lạnh thật, nhưng ảnh cũng đặc biệt hài hước, phán gì trúng nấy, suốt ngày bị Hoàng thiếu kêu là có mắt âm dương hay thầy bói Vương. Vương Kiệt Hi cũng rất nể tình mà "dùng mắt âm dương" phán vài lời, đa phần là chọc Hoàng thiếu xù lông, sau đó nhận lấy nụ cười thương hiệu của Dụ đội . Còn Diệp Vương là hai tên miệng thúi chính hiệu, nói câu nào găm vào tim câu đó, tiếc là đọ độ vô sỉ Diệp nhận thứ hai không ai thứ nhất nên Mắt Bự vẫn chiếm hạ phong nhiều hơn =v=) Thương anh.

MẮT BỰ

(Đặc biệt dành hẳn một mục cho cái signal đặc biệt này)

7749 nhân vật trong Toàn Chức Cao Thủ, Hồ Điệp Lam không miêu tả chân dung của tất cả mọi người (nhưng chắc chắn là đẹp hết đi, có ba ruột nào chê con mình xấu đâu). Có thịnh thế mỹ nhan như Tô Mộc Tranh, Chu Trạch Khải, có vẻ đẹp u buồn như Trương Giai Lạc, có bụng mỡ như Diệp Tu, nhưng có hai mắt to nhỏ như Vương Kiệt Hi thì đây là lần đầu tiên tui gặp. Fan Toàn Chức có truyền nhau một câu rằng:

Đến chiếc dép cũng còn có đôi~
Mà sao Vương Kiệt Hi lại mồ côi đối xứng?~

Đôi mắt đặc biệt của anh đã khắc sâu ấn tượng với tui ngay từ ngày đầu tiên biết anh, lại liên tưởng đến tính cách của anh, những việc anh làm, tui phát hiện ba Bướm viết Vương Kiệt Hi có đôi mắt to nhỏ, không phải không có dụng ý.

Đôi mắt anh đã phá bỏ nhận thức bấy lâu nay của con người về việc hai mắt đối xứng, như cách anh đập tan rào cản tân binh vậy.

Đôi mắt anh bên to bên nhỏ, có lẽ nào là biểu hiện ra ngoài của tấm lòng bên trọng bên khinh, đặt nặng người khác và xem nhẹ mình? Tấm lòng anh bất đối xứng như đôi mắt của anh, một cán cân mà toàn bộ trọng lượng đều dồn hết về bên "chiến đội", còn trên đĩa cân "vinh quang bản thân" lại chỉ đặt một sợi lông hồng.

Hai mắt, một to một nhỏ, mắt to chắc chắn để nhìn người, nhìn đời. Chẳng thế mà Hoàng Thiếu Thiên bảo anh có mắt âm dương, nhìn người cực chuẩn. Anh dùng con mắt to chân thành của mình nhìn đồng đội, bạn bè. Tuy không được hai mắt lấp lánh chân thành như Phương Duệ, nhưng anh đã dùng những điều tốt nhất của mình để đối đãi mọi người. Anh dùng mắt to nhìn người dịu dàng, còn nhìn bản thân trong một thước vuông khuôn khổ qua con mắt nhỏ. Vương Kiệt Hi là người nghiêm túc, lại khiêm tốn. Tiếp nhận chức vị đội trưởng ngay từ hồi trẻ khiến anh trưởng thành hơn, suy nghĩ sâu xa hơn người khác, làm gì cũng cân nhắc vẹn toàn. Nhiều lúc tui chỉ muốn anh phóng túng một lần, như cách mà anh cởi bỏ phong ấn, đánh một trận thống khoái với Diệp Tu vậy.

"Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn", trong lòng Vương Kiệt Hi đã không cân bằng, thì đôi mắt của anh sao có thể đối xứng?

Tui càng ngày càng yêu đôi mắt của Vương Kiệt Hi. Mọi người có thể nói nó khác thường, nhưng với tui đó là đôi mắt đẹp nhất thế giới. Yêu ai yêu cả đường đi, nói tui u mê cũng được, não tàn cũng thế, Mắt Bự mãi là niềm tự hào của tui >v<)/

Lời cuối cùng, tui cũng chẳng biết nói gì hơn, thôi thì tui yêu Mắt Bự 3000.
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook