Vương Kiệt Hi - Ước gì tôi biết vẽ, tôi muốn hoạ lại bầu trời đêm
1.
Ở Vi Thảo có thứ gì?
Câu trả lời khá đơn giản, ai cũng biết: Có cỏ.
Tôi là một người khá thích liên tưởng, thích gắn ý nghĩa lên mọi thứ. Ví dụ như, nghĩ đến Vi Thảo, tôi sẽ nghĩ đến một bãi cỏ xanh mướt sương trong; nghĩ đến Vương Kiệt Hi sẽ nghĩ đến ánh sao trời in dấu trong màn đêm; nghĩ đến Cao Anh Kiệt sẽ nghĩ đến một đôi cánh màu trắng.
Thật ra, cỏ, sao trời và đôi cánh trắng, đều là Vương Kiệt Hi.
Ở Vi Thảo, có một Vương Kiệt Hi.
2.
Trước hết nói về cỏ.
Cỏ đại diện cho mùa xuân. Cũng vì thế, chiến đội Vi Thảo trong mắt tôi, chính là gắn liền với mùa xuân, cứ như Lam Vũ gắn liền với mùa hạ vậy.
Xuân về hoa nở, vạn thảo đơm bông.
Đây là mùa đẹp nhất và căng đầy sức sống nhất trong năm, là mùa được nhiều người trông chờ nhất. Bởi mùa xuân về, chính là mang them hy vọng và sức sống.
Đạp lên đống gỗ mục nát mùa đông, cỏ non vẫn mọc, đem về hy vọng cho đời.
Thật kỳ lạ đúng không, khi một chiến đội đại diện cho sức sống ngày xuân mới, thì tôi lại đi đau lòng cho một ngọn cỏ vàng úa mùa đông xưa...
Bởi nhờ có anh ấy đứng ra lấy thân mình che cơn gió đông bão tuyết, thì mới có cỏ non Vi Thảo mọc thành đồng.
Tôi thích đứng ở đồng cỏ xuân đó, đứng đến khi trời tàn đất tận.
Tôi thích nhìn về tương lai xán lạn, dù sau lưng chính là bóng lưng Thần đang trút cạn sinh cơ của mình dần héo rũ để truyền vào thảm cỏ này.
Tôi thích nhìn cỏ xanh rì rào lay động, sức sống bừng bừng, lan khắp tận chân trời, đặt chân đến từng vùng đất khắp mọi nơi trên thế giới, dù bên dưới lớp cỏ xanh nằm lại lá mục rơi rụng đã rữa nát.
Bởi vì, tôi biết anh ấy đang mỉm cười và cùng chứng kiến tất cả với tôi.
Mùa xuân, có gì đáng quý bằng hi vọng?
Đến tên của anh ấy cũng có chữ “Hi” mà. Hoá ra đến cả cái tên của mình, thì anh cũng dành tặng cho Vi Thảo rồi, nào có giữ lại chút gì cho mình đâu.
Bởi vậy mới nói, tôi thích đứng chôn chân ở Vi Thảo, hít vào lồng ngực căng đầy bầu không khí tươi mới, nhìn một màu xanh mướt thanh tân kéo dài khắp chân trời.
Bởi tôi nhìn thấy được, tương lai tươi đẹp mà một mình anh ấy cất công vẽ ra.
Bởi tôi nhìn thấy được, tim của anh đều chôn ở chốn này.
3.
Thường hay bảo, tài đức vẹn toàn.
Với tôi, nghĩ đến Vương Kiệt Hi, tôi sẽ nghĩ đến đức trước, rồi mới nghĩ tới tài sau.
Mà nói đức cũng không hẳn lắm, tôi thích dùng chữ “tấm lòng” hơn.
Bởi vì, anh ấy luôn âm thầm cống hiến hết tất cả những khả năng của mình cho chiến đội. Đức là giữ mình trong sạch, còn tấm lòng là vượt trên cả bản thân, vì cả một tập thể chung.
Vương Kiệt Hi là sao trời. Mà sao trời thì lấp la lấp lánh, y như ánh lấp la lấp lánh trên đuôi chổi anh vậy.
Ánh lấp lánh đại diện cho tài năng, cho hào quang bức người của anh trên sàn đấu.
Chúng đại diện cho “tài”.
Tôi ít khi thấy Vương đội lấp la lấp lánh.
Ít, ít đến thảm thương. Lấp lánh nhất, cũng chỉ trong một trận “đánh chơi” trong All-Stars mùa 10 mà thôi, khi anh lâu lâu mới dám buông thả mình một lần.
Lâu lâu nghĩ mà thấy thật ấm ức thay anh, trong Ngũ thánh cũng chỉ có anh mới bị thu hẹp đất diễn như vậy. Chiến đội quán quân gì đâu mà chẳng được đặc tả full một trận đấu đàng hoàng hoành tráng với đội hình mạnh nhất. Ma Thuật Sư gì đâu mà chẳng có một trận solo ngang sức nghiêm túc chuyên nghiệp trọn vẹn không cắt cảnh không kéo rèm không chênh lệch cấp không tua nhanh.
Mà, còn mỉa mai biết bao khi cái đấu pháp trứ danh giúp anh có được phong hào của mình, thì anh lại phải tự tay mình ruồng bỏ nó.
Sao trời đâu không thấy, chỉ thấy màn đêm nuốt chửng tinh quang.
Nhiều lúc đọc mà ức chế vô cùng, tiếc hùi hụi mãi không thôi.
Nhưng tôi cũng đã vô tình bỏ qua một điều, đính lên màn đêm là sao trời, dung chứa sao trời là màn đêm.
Tôi cứ mãi tiếc cho Vương Kiệt Hi không có ánh hào quang rực rỡ nổi bật giữa đêm đen choàng quanh người anh như bao người khác, mà quên mất rằng chính anh là người lựa chọn rũ bỏ tấm áo choàng đó xuống.
Nói về Vương Kiệt Hi, thì khó tránh không nhắc tới sự hi sinh cao cả vì đoàn đội của anh. Nói mãi đôi khi cũng thấy nhàn, giống như Vương Kiệt Hi chỉ có nhiêu đó để nói ngoài ra chẳng có gì khác. Nhưng nếu không nói nó, thì đó chính là bỏ qua nét đẹp nhất về anh rồi.
Anh từng là tinh quang, vậy mà lại dũng cảm truỵ lạc xuống màn đêm lạnh giá.
Bỏ qua ánh hào quang rực rỡ thuộc về mình, đập nhã tán vụn từng đạo ánh sáng quanh người, chia nhỏ ra trải đều khắp màn đêm bát ngát.
Không có một ánh sao hy vọng đơn độc nhất nổi bật nhất, chỉ có biển sao ngất ngây vô tận giữa màn đêm mà nhấp nháy lung linh.
Đó, mới là quang cảnh đẹp nhất.
Chăm chú ngước mắt lên, tôi đang nhìn anh, vẽ ra cả một phương trời.
Đó là bức tranh của Thần.
Bởi nó được vẽ từ tận trái tim anh.
Dù là đức hay là tài, cái nào áp đảo cái nào, làm đến nước này như anh rồi, thì thật khó mà so bì nổi.
4.
Tôi từng viết một đoạn ngắn về đôi cánh của Cao Anh Kiệt.
Cao Anh Kiệt - Con nợ người một đôi cánh
“Khi nụ cười của con rực rỡ như ánh dương.
Khi giấc mơ của con đánh lên đủ vang dội.
Thế giới này mới vỗ tay vì con.
Chỉ có người lo lắng con sẽ bị thương.”
Một cúi, cảm tạ tấm lòng khoan dung, ôn nhu ấm áp mà người dành cho con. Trong khi tất cả mọi người chỉ vì con ánh sáng của con mà tới, người lại ở trong tối tự dập tắt hào quang nhổ lông vũ của chính mình mà đem đi dựng cánh cho con.
“Cả thế giới đều đang hối thúc con trưởng thành
Nhưng người lại luôn nâng niu con trên tay.
Che chở cho con khỏi những sóng gió còn chưa biết trước.
Khi con nhất định phải trở thành một đứa trẻ hoàn mỹ
Làm hài lòng tất cả kỳ vọng của mọi người.
Người lại không hề nói ra, nguyện vọng của chính người
Vì sợ rằng đôi vai của con sẽ tăng thêm gánh nặng.”
Hai cúi, cảm tạ ánh mắt người luôn dõi theo từng bước chân của con. Để khi cả thế giới đều đang đặt kỳ vọng của họ lên lưng con, ánh nhìn của họ như ghim chặt con xuống mặt đất không đường trốn tránh, người luôn sẵn sàng kéo con ra sau tấm lưng người, vì con đối mặt cản hết mọi đàm tiếu của thế gian.
Cỏ của Vi Thảo, đều là trưởng thành theo ý nguyện của chúng con, người tuyệt nhiên không cho phép ai dám động vào, dù đó là chính mình đi chăng nữa. Cũng tạ sự yên lặng đầy thấu hiểu của người, vì sợ con thêm mệt thêm thương mà người luôn không nói gì hết, chỉ cười cười xoa xoa đầu con. Nhưng người biết không, chính sự yên lặng đó của người mới khiến con cảm thấy con cần phải nhanh chóng mạnh mẽ hơn nữa, để đáp lại sự khoan dung đó trong ánh mắt người.
Con hiểu, con đều hiểu mà, thật sự không nặng đâu, có nặng hơn nữa cũng không bằng một phần vạn sức nặng người đang gánh cả Vi Thảo lên vai ngay lúc này... Thật lâu người nhỉ, đến khi nào con mới có thể thay người san sẻ bớt sức nặng đó đi đây?
“Giấc mộng không hoàn mỹ của con
Người cùng con mơ tiếp nó.
Dũng khí còn chưa hoàn mỹ
Người lại nói con đã dũng cảm hơn rồi.
Giọt nước mắt không hoàn mỹ
Người mỉm cười lau khô.
Những khúc ca chưa hoàn mỹ ấy
Người đều biết cách hát.
Những tâm sự không hoàn mỹ trong lòng con
Người đều đặt hết ở trong lòng mình.”
Ba cúi, cảm tạ sự hy sinh của người, âm thầm lẫn công khai, vì con mà nhọc lòng, vì con mà cổ vũ. Người là khán giả đầu tiên của con, cũng là khán giả cuối cùng mà con muốn biểu diễn hết mình. Có lúc con sẽ sợ hãi, sẽ mềm yếu, sẽ nhút nhát, sẽ trốn tránh, sẽ thoái lui.
Con không hoàn mỹ.
Mà người, luôn hoàn mỹ đứng ra mỉm cười bảo hộ cho con.
Thiên sứ là con sao, là sao trời, hay là người đây?
Người trước giờ chưa từng than một câu, vậy con cũng sẽ không nói cho người rằng, thật ra con đã từng rất sợ hãi đâu. Con biết mọi người chỉ trích mình là mềm yếu các kiểu như thế nào, nhưng người chưa từng làm vậy với con. Với con, người cười đến ấm áp ôn nhu, xuân quang vạn dặm. Với họ, người đơn giản cười nhạt một tiếng bước lên một bước, chặn trước mặt của con. Một bước đó, hộ con một đời mưa gió không lọt. Một bước đó, khiến cả trời cao biển rộng cũng phải lùi bước. Thế thì con có gì để sợ hãi đây?
Mỗi ngày vất vả hoàn thành thật tốt những bài tập khó nhằn mà người giao cho con, con đều không oán trách. Bởi con biết tuy không nói nhưng người ngày ngày vẫn nghĩ cách để con trở nên mạnh hơn, để thực lực của chính con quét sạch đi những dư luận đó. Con tập một giờ, người đêm trước đã chuẩn bị bài tập đó vì con một đêm. Mỗi lần nhìn đến bóng lưng người thẳng tắp như tùng bách đứng ở phía trước mình, con đều tự hứa rằng bản thân sẽ trở nên tài giỏi hơn, giống như người vậy.
Con không cần ánh hào quang chớp nhoáng trên sân khấu, cũng không cần ngàn vạn tiếng vỗ tay, con chỉ cần người cảm thấy kiêu ngạo vì con. Cũng đã đến lúc để con bảo vệ người, cáng đáng Vi Thảo của chúng ta rồi, Thầy của con.
Con tin người, con tin bản thân con. Con tin tưởng chúng ta. Hi, đến con cũng biết tự tin là gì rồi đấy. Bây giờ con chỉ còn việc làm cho cả thế giới phải tận mắt tin tưởng vào điều đó thôi!
Ước hẹn của chúng ta ở nơi cuối thảo nguyên, người đợi con chứ? Ở đó, có Vi Thảo trưởng thành đồng.
Ba cúi sao? Thật nực cười, thiên ngôn vạn ngữ, ba cúi làm sao đủ xứng với người chứ?
(Đứa trẻ không hoàn mỹ - TFboys)
Tôi vẫn luôn rất quý mến Cao Anh Kiệt, dù có rất nhiều người bảo em ấy quá yếu mềm.
Chuyện khác không nói, chỉ riêng việc Vương Kiệt Hi xem trọng em ấy, là đủ để tôi dùng hết cả sức mình, ủng hộ em ấy gánh lên Vi Thảo mà tiến về phía trước.
Bởi trên lưng em ấy, có đôi cánh trắng muốt mỹ lệ nhất trên đời này.
Đó là tình yêu, là chở che, là hy vọng, là trách nhiệm, là kiên cường, là dũng cảm, là ước mơ, là tâm nguyện.
Tôi hy vọng tương lai sau này:
Không gì cản nổi Vương Bất Lưu Hành nâng cả Vi Thảo trên vai, bay về phía trước.
Vì sao chỉ là hy vọng thôi, chứ không phải là tin chắc đúng không? Không phải là tôi không tin tưởng em ấy đâu.
Mà vì, ở Vi Thảo, hy vọng là thứ đáng quý nhất trên đời.
Vương Kiệt Hi hy vọng.
Vì vậy, Vi Thảo, I crossed my fingers for you.