Đây là bản chuyển ngữ, được thực hiện với mục đích phi thương mại. Tựa đề (chơi chữ An?) do người dịch tự đặt. Tất cả các chú thích, minh họa và trích dẫn đều là của người dịch tự thêm vào.
Khuyến cáo: Trích có hơi nhiều, vì vốn muốn lưu lại những khoảnh khắc ấn tượng của nhân vật trong lòng tui toàn bộ ghi ra hết, có thể làm tài liệu về sau cho ai cần. Nếu mọi người đã nhớ chi tiết đó rồi thì không cần mở spoiler đọc hết, lướt qua xem đại khái nắm ý là được, như vậy đọc sẽ không bị mất trớn. Còn nếu có cơ hội thì cứ đọc qua một lần, bởi dẫn chứng support luận điểm nhất luôn luôn là chính văn.
Link gốc: 小角色同樣值得被愛——安文逸
Tác giả: 沉华
Đành vẩy một chung rượu xông trận mạc, chúc quân An."
An Văn Dật không phải là một nhân vật được nhiều người yêu thích, bởi vì cậu ấy quá lý trí. Lý trí đến mức gần như máu lạnh sắt đá.
Trong những tác phẩm văn học mạng nơi chứa đầy nhiệt huyết hào hùng sôi sùng sục, ân oán phân minh, sảng khoái muốn đánh liền nhào vô đánh chẳng e dè, thì sự lý trí như cậu ấy có hơi lạc quẻ đột ngột quá.
Đa số mọi người thích nhiệt huyết căng tràn, thích dũng khí bất tận, thích xông xáo năng nổ, càng nổ bụp bụp như bỏng ngô thì họ càng thích. Rồi họ bỗng dưng đụng phải tiết tấu lý trí của An Văn Dật, cứ như bị tạt một chậu nước lạnh vậy. Họ khựng lại như va phải tường, cảm thấy không quen tí nào, nhào vô chê bai có ai lại như ông cụ non An Văn Dật suốt ngày lo được lo mất vậy không chứ nhỉ, thiệt kỳ cục hết sức.
Vì vậy, nên chị chủ Trần sống tình cảm không thích cậu ấy. Ngụy Sâm nghĩa khí giang hồ cũng không thích cậu ấy.
Có điều mọi người đã quên rằng, cơ sở để An Văn Dật trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, vốn liếng để cậu ấy cống hiến cho chiến đội, chính là dựa vào sự lý trí và tỉnh táo “chi li không đủ hào phóng” trong mắt mọi người này.
Khi xưa lúc Trần Quả mới tiếp xúc với An Văn Dật, cậu cứ một mực bô lô ba la một đống vấn đề nhàm chán khô khốc, tôi nghĩ rất nhiều người bắt đầu không ưa cậu ấy từ giây phút đó. Đã không sảng khoái hào sảng cái rẹt thì thôi, đâu ra lắm lời thừa vậy ba?
Nhưng mà kỳ thực, thân làm bà chủ chiến đội, thì Trần Quả lẽ ra nên sớm nghĩ thông suốt, tính trước hết mấy vấn đề này rồi. Với một đội ngũ lấy tổng quán quân làm mục tiêu, thì vốn những công tác chuẩn bị, tính toán liệu sự này nên hoàn thành xong từ lâu lắc rồi. Nếu không thì sợ rằng chiến đội chẳng có biện pháp nào chống đỡ trụ vững qua vòng bảng nữa chưa, nói chi đến việc giựt quán quân.
Cái chuỗi câu hỏi liên miên khiến người ta phát mợt nọ của cậu khi lên sàn ra mắt độc giả, đã phác họa ra hơn phân nửa tính cách và đặc điểm về sau của An Văn Dật.
Làm một người chơi bình thường, ấy vậy mà vấn đề cậu hỏi sắc bén đến đáng sợ, một châm thấy máu trúng chỗ đau ngay.
Đầu tiên là hỏi về cấu trúc thành viên. Năng lực một chiến đội trong ngành nghề thể thao điện tử có bao nhiêu giá trị, có thể nói tuyển thủ mang yếu tố quyết định khá then chốt. Lụm đại một đội người chơi random lập thành team tham gia thi đấu chuyên nghiệp: Thì có khả năng cao là mọi người có thể tiêu sái phóng khoáng hí hửng đi được một đoạn đường, sau khi cuốc bộ mỏi chân đã đời rồi chỉ có thể trắng tay ngậm đắng quay về.
Bởi vậy, dù cho khi cậu được bảo có đại thần Diệp Thu gia nhập, nghe xong ấy vậy mà An Văn Dật vẫn còn nói đội ngũ này có chút không ổn. Nói là có chút “không ổn”, chẳng phải là vì cậu tự cao tự đại khinh người quá đáng đâu, bởi nó không ổn thật! Và cậu đang tiếp tục sải thêm một bước dài nữa thể hiện trọn vẹn sự lý trí của mình. Cậu không hề ảo tưởng sức mạnh có đại thần tọa trấn thì mọi việc lập tức êm xuôi ngay. Mà chỉ đúng người đúng việc, đánh giá khách quan chuyện có Diệp Tu trong đội sẽ nâng cao giá trị của đội ngũ, gia cố thêm khả năng đoạt được chiến thắng mà thôi, chứ không phải là team mình sẽ ăn chắc đè đầu cả thiên hạ được.
Nghe chiến đội phải thông qua hình thức đấu khiêu chiến để vào Liên minh, An Văn Dật liền dễ dàng suy đoán ra Trần Quả không có nhiều tài sản. Sau đó cậu lần lượt mần từng vấn đề một, vốn kim ngạch, hợp đồng, đãi ngộ… trật tự rõ ràng, chẳng sót thứ gì. Thật sự khiến người ta sâu sắc cảm thấy rằng, so với một Trần Quả ngơ ngác thì An Văn Dật càng thích hợp làm ông chủ hơn nữa. Đối với việc duy trì chống đỡ một chiến đội trong thời gian dài cần làm những công tác chuẩn bị như nào, cậu ấy tự có một lượng kiến thức rõ nét chuẩn xác, không hề mơ mơ hồ hồ đặt chân lên nhằm bè lá chuối kẻo chìm nghỉm.
Mà Diệp Tu, sau khi nghe Trần Quả nói cậu mục sư này có rất nhiều vấn đề thắc mắc, thì hắn lại mỉm cười.
Bởi vì hắn biết, người này đáng tin.
Không giống Trần Quả một khi máu nóng bốc lên thì cứ hai ba phát rẹt rẹt chơi lập nguyên cái chiến đội luôn. Chiêu mộ những người như An Văn Dật, vừa có thể tin cậy dựa dẫm vào, vừa ổn định vững chắc gặp nguy không loạn hơn Trần Quả.
Một lần khác càng khiến người ta ghét cậu ấy hơn, là lúc cậu hỏi về vấn đề sở hữu thẻ tài khoản. Nhìn bề ngoài thì An Văn Dật đang đóng vai kẻ bụng dạ nhỏ mọn tính toán chi li, sợ đối phương nuốt luôn acc của mình, hoặc cậu nổi lòng tham lam muốn bỏ túi 2000 tệ kia. Giống Ngụy Sâm nói, lời khách sáo ngoài mặt mà thôi, không lẽ chú mày thực sự dám đòi tiền tụi tao thật á?
Có điều, đây mới là thái độ chuyên nghiệp đích thực. Sớm ngày quyết định vấn đề sở hữu tài khoản, về sau mới có thể giảm bớt tranh cãi bất hòa. Vì An Văn Dật cảnh tỉnh mọi người, nên Hưng Hân sau đó mới nghiêm túc xử lý bàn bạc lỗ hổng chưa hoàn thiện này trong hệ thống của họ. Xem ra, có một người lý trí tỉnh táo trong team rất tốt đó nhỉ?
Huống hồ, An Văn Dật cũng không ngốc. Nếu cậu chỉ thèm thuồng của cải tiền bạc, thì đã không vừa được ngỏ ý mời vào chiến đội liền mào đầu hỏi rạch ròi sớm như vậy. Cậu có thể tham gia đánh khiêu chiến với Diệp Thu xong, dù thắng hay thua thì khi đó giá trị acc của cậu chắc chắn 100% sẽ tăng vụt lên cao nhiều lần. Đến lúc đó cậu có thể tha hồ mà trả giá cò kè mặc cả, chứ không cần phải gây mất thiện cảm với bà chủ và đồng đội ngay từ đầu như vậy làm chi.
Có điều yếu tố khiến người ta lên án cậu nhiều nhất, hẳn là phương diện kỹ thuật. Trình thao tác An Văn Dật không đủ chuẩn, trở thành khuyết điểm to bự của Hưng Hân đó giờ. Lúc này, lý trí của cậu lần thứ hai phát huy tác dụng của nó: cậu không ngại bị gắn mác là điểm yếu trong team, suốt ngày bị đem ra làm mục tiêu dụ tình địch. Cậu tuyệt đối càng không cáu kỉnh gắt gỏng, nổi cơn lôi đình vì bản thân mới ra sân thì đã bị thay ra, nhường chỗ cho người thứ sáu vào.
Hưng Hân xoay quanh cậu ấy, sử dụng rất nhiều chiêu trò chiến thuật lấy trị liệu dụ tình làm bẫy đối thủ. Mỗi lần có chiến thuật tươi mới ly kỳ thú vị xuất hiện, thì sách giáo khoa của Vinh Quang lại được viết thêm trang mới, đổi mới lần nữa.
Cậu ấy ý thức rất rõ vị trí của mình trong đội, nắm kỹ điểm thiếu sót của mình là gì. Vì vậy, cậu chỉ im lặng âm thầm thực hiện những việc trong bổn phận, những việc mà bộ óc lý trí của cậu cho là mình nên làm. Tôi thậm chí không ngờ được rằng cậu ấy sẽ khắc khổ nỗ lực train bằng cách trộn vào các đoàn đánh phó bản trăm người, đơn trị liệu!
Trong Liên minh này, có ai mà không nỗ lực?
Nỗ lực chỉ là giấy chứng nhận tư cách đủ điều kiện để tham gia tranh đoạt quán quân mà thôi, chứ chẳng phải giấy đảm bảo gì sất. Nỗ lực bỏ ra không được đền đáp còn có thể refund, ủa đâu ra vậy, đời có đẹp vậy đâu bạn ei?
Nhưng đôi khi, con người khi sống quá tỉnh trí, an thân biết phận, tự biết lấy bản lĩnh mình đi được đến đâu ─Thì đó, lại trở thành nguồn gốc của sự thống khổ.
Phật dạy có bảy loại khổ: sinh, lão, bệnh, tử, ghét mà gặp, yêu biệt ly, cầu không được.
Cầu không được, khổ.
Bởi vì biết rằng bản thân mình không đủ bản lĩnh, càng hiểu rằng trong giới chuyên nghiệp thứ không bao giờ thiếu chính là thiên tài. Nên khi đối mặt với bọn họ, An Văn Dật luôn mang những suy nghĩ quan niệm tự ti thua kém người. Bởi thế nên cậu luôn khắc chế bản thân tỉnh táo đến mức hà khắc, không bao giờ tự khoản đãi mềm mỏng với bản thân dù chỉ một lần.
Bởi vì biết rằng bản thân mình không giỏi, nên cậu ấy lo lắng chiến đội sẽ đào một trị liệu mới đến thay thế bản thân. Cậu ấy càng hiểu rõ rằng trên phương diện lợi ích kinh tế mà nói, thì nhập mới một tuyển thủ trị liệu đỡ tốn kém hơn so với cứ tiếp tục bồi dưỡng cậu. An Văn Dật tự ý thức được rằng, giá trị hiệu suất thực tế của mình không hề xứng so với những gì Hưng Hân đã bỏ vốn vào chăm chút tút đồ, nâng niu tạo điều kiện cậu.
Bởi vì biết rằng bản thân mình không đủ tài năng, nên đối với những lời bàn tán đồn đãi hoài nghi của ngoại giới, cậu ấy sẽ dao động, sẽ do dự ưu sầu. Thậm chí là lúc đạt được thành tựu, cast một chiêu Ngọn Lửa Thần Thánh hoàn mỹ, trở thành then chốt thắng cuộc trong trận, thì cậu cũng ngại không hề mở miệng tranh công.
Mặc dù chiến đội luôn lên tiếng tin tưởng và ủng hộ cậu mười phần, đóng vai trò hậu phương vững chắc đi chăng nữa ─Thì đối mặt với khuyết điểm của mình, sợ rằng lý trí như An Văn Dật, cũng không có cách nào phục chính mình được.
Nếu như là Bánh Bao, Diệp Tu gạt một câu thì ẻm liền tự tin bừng bừng hăng tiết ngay. Nhưng An Văn Dật thì không. Lối suy nghĩ duy vật lý trí của cậu khiến An Văn Dật không có cách nào thốt nổi một tiếng “Hãy tin tưởng tôi, tôi có thể làm được” với phóng viên và ngoại giới, càng huống chi là muốn cậu nói câu tín phục đó khi đối diện với đồng đội và chính mình trong gương đây. Tôi rất lo lắng, nếu cứ tiếp tục tự phủ nhận bản thân như vậy, cậu làm sao xây dựng nổi lòng tin vào bản thân mình được chứ.
Sự tín nhiệm của Diệp Tu và chiến đội dành cho cậu, không chừng đối với An Văn Dật mà nói, phần lớn chúng trở thành một loại áp lực đè lên vai cậu, khiến cậu không ngừng tự nhủ phải nghiêm khắc với bản thân hơn.
Nhưng cậu ấy, chưa từng từ bỏ.
Khuyến cáo: Trích có hơi nhiều, vì vốn muốn lưu lại những khoảnh khắc ấn tượng của nhân vật trong lòng tui toàn bộ ghi ra hết, có thể làm tài liệu về sau cho ai cần. Nếu mọi người đã nhớ chi tiết đó rồi thì không cần mở spoiler đọc hết, lướt qua xem đại khái nắm ý là được, như vậy đọc sẽ không bị mất trớn. Còn nếu có cơ hội thì cứ đọc qua một lần, bởi dẫn chứng support luận điểm nhất luôn luôn là chính văn.
Link gốc: 小角色同樣值得被愛——安文逸
Tác giả: 沉华
An Văn Dật - Lấy Trà Thay Rượu, Tế Rượu Làm An
"Thế đạo loạn, chẳng lạ đại tướng lòng như sắt thề như son, chỉ phục tiểu binh ấy vậy cũng dám cất bước liều sinh, chí tử chẳng nhùn.
Đành vẩy một chung rượu xông trận mạc, chúc quân An."
An Văn Dật không phải là một nhân vật được nhiều người yêu thích, bởi vì cậu ấy quá lý trí. Lý trí đến mức gần như máu lạnh sắt đá.
Trong những tác phẩm văn học mạng nơi chứa đầy nhiệt huyết hào hùng sôi sùng sục, ân oán phân minh, sảng khoái muốn đánh liền nhào vô đánh chẳng e dè, thì sự lý trí như cậu ấy có hơi lạc quẻ đột ngột quá.
Đa số mọi người thích nhiệt huyết căng tràn, thích dũng khí bất tận, thích xông xáo năng nổ, càng nổ bụp bụp như bỏng ngô thì họ càng thích. Rồi họ bỗng dưng đụng phải tiết tấu lý trí của An Văn Dật, cứ như bị tạt một chậu nước lạnh vậy. Họ khựng lại như va phải tường, cảm thấy không quen tí nào, nhào vô chê bai có ai lại như ông cụ non An Văn Dật suốt ngày lo được lo mất vậy không chứ nhỉ, thiệt kỳ cục hết sức.
Vì vậy, nên chị chủ Trần sống tình cảm không thích cậu ấy. Ngụy Sâm nghĩa khí giang hồ cũng không thích cậu ấy.
Có điều mọi người đã quên rằng, cơ sở để An Văn Dật trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, vốn liếng để cậu ấy cống hiến cho chiến đội, chính là dựa vào sự lý trí và tỉnh táo “chi li không đủ hào phóng” trong mắt mọi người này.
Khi xưa lúc Trần Quả mới tiếp xúc với An Văn Dật, cậu cứ một mực bô lô ba la một đống vấn đề nhàm chán khô khốc, tôi nghĩ rất nhiều người bắt đầu không ưa cậu ấy từ giây phút đó. Đã không sảng khoái hào sảng cái rẹt thì thôi, đâu ra lắm lời thừa vậy ba?
“Là thế này, tôi đang chuẩn bị thành lập một chiến đội, cần tìm một mục sư, có hứng thú tới thử không?” Trần Quả hỏi.
“Ồ? Chiến đội của Diệp Thu sao?” Tay Nhỏ Lạnh Giá hỏi.
Tay Nhỏ Lạnh Giá nói thẳng, chút vòng vo cũng chẳng có, một câu toạc hết ra chân tướng. Mà chân tướng, cũng chính là chuyện Diệp Tu nhờ Trần Quả chiêu mộ người thay hòng tạm giấu thân phận. Không ngờ vừa mở miệng đã bị người ta vạch trần, Trần Quả nhất thời áy náy không biết đáp sao, ủ dột quay đầu nhìn Diệp Tu.
“Sao nữa?” Diệp Tu hỏi.
“Lộ rồi.” Trần Quả nói.
“Hả?” Diệp Tu cũng không mấy ngạc nhiên, “Vậy cậu ta nói sao?”
“Giờ tới chị nói.” Trần Quả đáp.
“Nên nói gì thì nói đó thôi!” Diệp Tu tiếp.
Vì vậy Trần Quả quyết định thể hiện sự dứt khoát của mình, thẳng thắn thừa nhận, “Đúng vậy.”
“Ừm, chiến đội này có chút không ổn.” Tay Nhỏ Lạnh Giá nói.
Trần Quả cảm thấy hoang mang. Lúc nhắc đến Thuật Trị Liệu kia, người này rõ ràng vẫn còn tỏ ra khiêm tốn. Thế mà giờ ăn nói như sếp lớn đi thanh tra vậy. Có Diệp Thu trong đội còn “có chút không ổn”?
“Trai Ngầu Cầu Bại có phải là Diệp Thu không?” Tay Nhỏ Lạnh Giá hỏi thẳng.
Trần Quả quay sang liếc Diệp Tu, “Hỏi Trai Ngầu Cầu Bại kìa!”
Diệp Tu khẽ gật đầu, Trần Quả lại đáp, “Ừ.”
“Mục đích anh ta trà trộn vào Mưu Đồ Bá Đạo chúng tôi là gì?” Tay Nhỏ Lạnh Giá hỏi tiếp.
Lúc này cậu ta nói chuyện như đang tra khảo, mà tính bà chị Trần Quả vốn thích mềm không thích cứng. Tay Nhỏ Lạnh Giá điềm đạm khiêm tốn, chị đây liền có hảo cảm với cậu. Giờ cậu giở giọng cao ngạo, chút hảo cảm vừa xuất hiện liền bay sạch. Nếu nói Diệp Tu đi nằm vùng để tìm mục sư, cuối cùng chọn được cậu, thể nào cậu ta không đắc ý chết? Vì vậy Trần Quả lập tức chém gió, “Có gì đâu, lập clone đi luyện kỹ thuật thôi.”
“Luyện kỹ thuật? Trình độ Diệp Thu mà cần chạy đến một đội bậc trung của công hội, luyện kỹ thuật gì chứ?” Kết quả lại bị Tay Nhỏ Lạnh Giá chỉ ra, Trần Quả nản lòng hết sức, thấy Diệp Tu bên cạnh lắc đầu liên tục, rõ ràng cũng khinh bỉ cô ăn nói lung tung.
“Tóm lại là chấm kỹ thuật của cậu rồi đấy, tính sao? Có hứng thú vào đội không.” Trần Quả mặc kệ, thẳng thắn dứt khoát mới là phong cách của cô. Vào thì vào, không vào thì thôi, nói thẳng ra cho nhẹ người, vòng vo mãi làm gì, dù sao cũng lộ hết cả rồi.
“Nếu là Diệp Thu, tôi quả thật có chút hứng thú.” Tay Nhỏ Lạnh Giá nói, “Nhưng cô không có mượn tên anh ta đi lừa bịp người khác thật chứ?”
Trần Quả nghe cậu ta bày tỏ nghi ngờ mà muốn bùng cháy, may vẫn nhớ mình đang nói chuyện nghiêm túc, đành tạm dằn xuống, kiên nhẫn nói tiếp, “Thật, không phải cậu đã đoán ra từ đầu à?”
“Vậy anh ấy ở đâu, sao không tự đến tìm tôi?” Tay Nhỏ Lạnh Giá nói.
“Không phải vì sợ cậu là fan Bá Đồ, sẽ ghét bỏ thân phận đại thần Gia Thế của ổng sao?” Trần Quả thật lòng đáp.
“Ồ ra vậy, nhưng cử cô đi không cao minh chút nào, bây giờ ai không biết cô có dây mơ rễ má với Diệp Thu chứ!” Tay Nhỏ Lạnh Giá nói.
“Đúng đúng đúng, là tụi tui sơ suất, dù sao giờ cậu cũng biết rồi, có gia nhập không thì nói một tiếng chắc ăn đi!” Trần Quả đáp.
“Sao dễ dàng vậy được?” Tay Nhỏ Lạnh Giá kinh ngạc nói, “Mục tiêu cô kéo tôi vào đội Diệp Thu chắc không phải chơi game đơn thuần nhỉ? Là muốn tham gia vào Liên minh đúng không? Nếu mục tiêu là thi đấu chuyên nghiệp, vậy tức là sau này tôi sẽ trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp? Đây là quyết định quan trọng ảnh hưởng đến sự nghiệp cả đời, sao cô có thể bảo tôi trả lời thuyết phục trong hai ba giây được?”
Một chuỗi câu hỏi liên tiếp ập tới làm Trần Quả á khẩu. Một lúc lâu sau cô mới bất lực đáp, “Vậy cậu suy nghĩ đi, tôi chờ câu trả lời của cậu.”
“Để tôi suy nghĩ?” Tay Nhỏ Lạnh Giá tiếp tục kinh ngạc.
“Vậy chứ cậu muốn thế nào?” Trần Quả hỏi.
“Ít nhất cô cũng phải giới thiệu tình hình hiện tại với kế hoạch phát triển của chiến đội mấy người chứ? Ví dụ như ngoài Diệp Thu thì chiến đội còn gồm những thành viên nào? Đầu tư tài chính được bao nhiêu? Phương hướng phát triển với cả mục tiêu nữa? Chính sách đãi ngộ nhân sự ra sao? Ký hợp đồng bao nhiêu năm? Chế độ bảo hiểm xã hội thế nào? Có bao ăn ở không?” Tay Nhỏ Lạnh Giá lại quăng đến một lốc câu hỏi.
Lúc này Trần Quả không còn ủ dột, cô nhận ra Tay Nhỏ Lạnh Giá đang đề cập đến những vấn đề thực sự nghiêm túc và quan trọng. Vậy mà Trần Quả ăn nói cứ như tuyển người vào pt trong game, qua loa đến mức tùy tiện.
“Được rồi!” Trần Quả kiểm điểm thái độ của mình, “Chiến đội của chúng ta hiện tại có Diệp Thu làm đội trưởng, hiện tại chỉ mới ở giai đoạn khởi động, dự định là vào mùa giải sau sẽ đăng ký thi đấu khiêu chiến để tiến vào Liên minh Chuyên nghiệp. Về chuyện thành viên, hiện tại vẫn đang tìm kiếm là chủ yếu, còn đầu tư, chị đây chính là nhà đầu tư, chuyện đãi ngộ nhân sự của cậu chúng ta có thể từ từ bàn sau. Cậu còn thắc mắc gì không?”
“Hả? Cô là nhà đầu tư? Vậy chính là. . . bà chủ rồi?” Tay Nhỏ Lạnh Giá nói.
“Cũng từa tựa vậy!” Trần Quả hơi chột dạ. Liên minh Vinh Quang phát triển đến hôm nay, việc gánh vác một chiến đội là không hề dễ dàng, cô không biết mình có khả năng đảm đương nổi hay không.
“Từa tựa vậy? Là sao?” Tay Nhỏ Lạnh Giá nhạy bén nắm được điểm quan trọng.
“Chính là đến bây giờ tôi là nhà đầu tư duy nhất.” Trần Quả nói.
“Ý cô là sau này có thể có thêm cổ đông khác, hay là vẫn chưa xác nhận rõ ràng, nên mới đáp mơ hồ như vậy?” Tay Nhỏ Lạnh Giá nói.
“Được rồi! Đúng là tôi chưa hiểu rõ. Bây giờ chiến đội của chúng ta chỉ vừa mới thành hình, vẫn còn nhiều vấn đề còn phải nghiên cứu.” Trần Quả nói.
“Hơn nữa cô vừa bảo, muốn đăng kí thi đấu khiêu chiến để giành được tư cách vào Liên minh? Tức nghĩa là, khả năng tài chính hiện giờ còn hạn hẹp, nên không đủ tự tin thông qua khâu xét duyệt. Nhưng nói tới thi đấu khiêu chiến, phải biết dù có đại thần như Diệp Thu cũng chưa chắc đảm bảo giành được thắng lợi, dù sao còn phải đánh bại hai đội chuyên nghiệp bị loại mùa trước phải không? Trong trường hợp đó, cô xử lý hợp đồng nhân sự thế nào? Có phải lúc tham gia thi đấu khiêu chiến làm hợp đồng tạm thời trước, nếu vào Liên minh Chuyên nghiệp rồi mới xét tới hợp đồng chính thức, nếu thua thì chấm dứt hợp đồng, ai về nhà nấy?”
Tay Nhỏ Lạnh Giá đề cập tiếp một đống vấn đề, đều là những chuyện Trần Quả chưa từng nghĩ qua, nhất thời không đỡ nổi, ngập ngừng lúc lâu mới ậm ờ đáp, “Những chuyện này vẫn còn đang nghiên cứu, tình hình cụ thể tới lúc đó mọi người sẽ cùng thảo luận sau.”
“A, lại nghiên cứu nữa à, vậy là cái gì cũng đang nghiên cứu rồi. Chị hai à, có phải kế tiếp chị định nói với tôi nếu tôi có hứng thú tham gia chiến đội, cần đóng ba năm trăm đồng đặt cọc không? Nếu là vậy, tôi có thể khẳng định luôn thân phận chị rồi.” Tay Nhỏ Lạnh Giá nói.
“Tất nhiên là không phải. . .” Trần Quả xoắn xuýt, nhưng cô không thể trách cậu ta, đúng là chiến đội hiện nay vẫn chưa có kế hoạch đàng hoàng gì. Cô cũng chẳng biết Diệp Tu nghĩ thế nào, nên không thể nói rõ. Trần Quả sợ Tay Nhỏ Lạnh Giá lại lên tiếng, quyết đoán giơ cờ trắng đầu hàng, “Thật ra phương hướng phát triển chiến đội chủ yếu do Diệp Thu phụ trách, nếu cậu muốn biết, chị đi tìm ổng cho cậu hỏi!”
“Không phải chứ? Chính chị không có chút chủ kiến nào à? Chị làm đầu tư mà mơ hồ thế này cũng được sao? Tất cả đều vứt cho Diệp Thu làm? Không lẽ anh ấy là họ hàng của chị?” Tay Nhỏ Lạnh Giá tiếp tục hỏi.
“Hỏi ổng, hỏi ổng. . .” Trần Quả lúng búng đáp, sau đó kéo Diệp Tu vứt qua, “Cậu nói chuyện với người ta đi!”
“Nói gì?” Diệp Tu hỏi.
“Kế hoạch chiến đội, cơ cấu nhân viên, tình hình tài chính, có ký hợp đồng không, ký thế nào, có bảo hiểm xã hội không, có bao ăn ở không, còn nữa, chị với cậu có phải họ hàng không.” Trần Quả đờ mặt lặp lại, cô sắp bị cậu trai này tra khảo tới phát điên rồi.
“Ha ha ha, nhóc này suy nghĩ tỉ mỉ thật!” Diệp Tu vừa cười vừa nhận tai nghe của Trần Quả.
(cre: team Liều SLL)
“Ồ? Chiến đội của Diệp Thu sao?” Tay Nhỏ Lạnh Giá hỏi.
Tay Nhỏ Lạnh Giá nói thẳng, chút vòng vo cũng chẳng có, một câu toạc hết ra chân tướng. Mà chân tướng, cũng chính là chuyện Diệp Tu nhờ Trần Quả chiêu mộ người thay hòng tạm giấu thân phận. Không ngờ vừa mở miệng đã bị người ta vạch trần, Trần Quả nhất thời áy náy không biết đáp sao, ủ dột quay đầu nhìn Diệp Tu.
“Sao nữa?” Diệp Tu hỏi.
“Lộ rồi.” Trần Quả nói.
“Hả?” Diệp Tu cũng không mấy ngạc nhiên, “Vậy cậu ta nói sao?”
“Giờ tới chị nói.” Trần Quả đáp.
“Nên nói gì thì nói đó thôi!” Diệp Tu tiếp.
Vì vậy Trần Quả quyết định thể hiện sự dứt khoát của mình, thẳng thắn thừa nhận, “Đúng vậy.”
“Ừm, chiến đội này có chút không ổn.” Tay Nhỏ Lạnh Giá nói.
Trần Quả cảm thấy hoang mang. Lúc nhắc đến Thuật Trị Liệu kia, người này rõ ràng vẫn còn tỏ ra khiêm tốn. Thế mà giờ ăn nói như sếp lớn đi thanh tra vậy. Có Diệp Thu trong đội còn “có chút không ổn”?
“Trai Ngầu Cầu Bại có phải là Diệp Thu không?” Tay Nhỏ Lạnh Giá hỏi thẳng.
Trần Quả quay sang liếc Diệp Tu, “Hỏi Trai Ngầu Cầu Bại kìa!”
Diệp Tu khẽ gật đầu, Trần Quả lại đáp, “Ừ.”
“Mục đích anh ta trà trộn vào Mưu Đồ Bá Đạo chúng tôi là gì?” Tay Nhỏ Lạnh Giá hỏi tiếp.
Lúc này cậu ta nói chuyện như đang tra khảo, mà tính bà chị Trần Quả vốn thích mềm không thích cứng. Tay Nhỏ Lạnh Giá điềm đạm khiêm tốn, chị đây liền có hảo cảm với cậu. Giờ cậu giở giọng cao ngạo, chút hảo cảm vừa xuất hiện liền bay sạch. Nếu nói Diệp Tu đi nằm vùng để tìm mục sư, cuối cùng chọn được cậu, thể nào cậu ta không đắc ý chết? Vì vậy Trần Quả lập tức chém gió, “Có gì đâu, lập clone đi luyện kỹ thuật thôi.”
“Luyện kỹ thuật? Trình độ Diệp Thu mà cần chạy đến một đội bậc trung của công hội, luyện kỹ thuật gì chứ?” Kết quả lại bị Tay Nhỏ Lạnh Giá chỉ ra, Trần Quả nản lòng hết sức, thấy Diệp Tu bên cạnh lắc đầu liên tục, rõ ràng cũng khinh bỉ cô ăn nói lung tung.
“Tóm lại là chấm kỹ thuật của cậu rồi đấy, tính sao? Có hứng thú vào đội không.” Trần Quả mặc kệ, thẳng thắn dứt khoát mới là phong cách của cô. Vào thì vào, không vào thì thôi, nói thẳng ra cho nhẹ người, vòng vo mãi làm gì, dù sao cũng lộ hết cả rồi.
“Nếu là Diệp Thu, tôi quả thật có chút hứng thú.” Tay Nhỏ Lạnh Giá nói, “Nhưng cô không có mượn tên anh ta đi lừa bịp người khác thật chứ?”
Trần Quả nghe cậu ta bày tỏ nghi ngờ mà muốn bùng cháy, may vẫn nhớ mình đang nói chuyện nghiêm túc, đành tạm dằn xuống, kiên nhẫn nói tiếp, “Thật, không phải cậu đã đoán ra từ đầu à?”
“Vậy anh ấy ở đâu, sao không tự đến tìm tôi?” Tay Nhỏ Lạnh Giá nói.
“Không phải vì sợ cậu là fan Bá Đồ, sẽ ghét bỏ thân phận đại thần Gia Thế của ổng sao?” Trần Quả thật lòng đáp.
“Ồ ra vậy, nhưng cử cô đi không cao minh chút nào, bây giờ ai không biết cô có dây mơ rễ má với Diệp Thu chứ!” Tay Nhỏ Lạnh Giá nói.
“Đúng đúng đúng, là tụi tui sơ suất, dù sao giờ cậu cũng biết rồi, có gia nhập không thì nói một tiếng chắc ăn đi!” Trần Quả đáp.
“Sao dễ dàng vậy được?” Tay Nhỏ Lạnh Giá kinh ngạc nói, “Mục tiêu cô kéo tôi vào đội Diệp Thu chắc không phải chơi game đơn thuần nhỉ? Là muốn tham gia vào Liên minh đúng không? Nếu mục tiêu là thi đấu chuyên nghiệp, vậy tức là sau này tôi sẽ trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp? Đây là quyết định quan trọng ảnh hưởng đến sự nghiệp cả đời, sao cô có thể bảo tôi trả lời thuyết phục trong hai ba giây được?”
Một chuỗi câu hỏi liên tiếp ập tới làm Trần Quả á khẩu. Một lúc lâu sau cô mới bất lực đáp, “Vậy cậu suy nghĩ đi, tôi chờ câu trả lời của cậu.”
“Để tôi suy nghĩ?” Tay Nhỏ Lạnh Giá tiếp tục kinh ngạc.
“Vậy chứ cậu muốn thế nào?” Trần Quả hỏi.
“Ít nhất cô cũng phải giới thiệu tình hình hiện tại với kế hoạch phát triển của chiến đội mấy người chứ? Ví dụ như ngoài Diệp Thu thì chiến đội còn gồm những thành viên nào? Đầu tư tài chính được bao nhiêu? Phương hướng phát triển với cả mục tiêu nữa? Chính sách đãi ngộ nhân sự ra sao? Ký hợp đồng bao nhiêu năm? Chế độ bảo hiểm xã hội thế nào? Có bao ăn ở không?” Tay Nhỏ Lạnh Giá lại quăng đến một lốc câu hỏi.
Lúc này Trần Quả không còn ủ dột, cô nhận ra Tay Nhỏ Lạnh Giá đang đề cập đến những vấn đề thực sự nghiêm túc và quan trọng. Vậy mà Trần Quả ăn nói cứ như tuyển người vào pt trong game, qua loa đến mức tùy tiện.
“Được rồi!” Trần Quả kiểm điểm thái độ của mình, “Chiến đội của chúng ta hiện tại có Diệp Thu làm đội trưởng, hiện tại chỉ mới ở giai đoạn khởi động, dự định là vào mùa giải sau sẽ đăng ký thi đấu khiêu chiến để tiến vào Liên minh Chuyên nghiệp. Về chuyện thành viên, hiện tại vẫn đang tìm kiếm là chủ yếu, còn đầu tư, chị đây chính là nhà đầu tư, chuyện đãi ngộ nhân sự của cậu chúng ta có thể từ từ bàn sau. Cậu còn thắc mắc gì không?”
“Hả? Cô là nhà đầu tư? Vậy chính là. . . bà chủ rồi?” Tay Nhỏ Lạnh Giá nói.
“Cũng từa tựa vậy!” Trần Quả hơi chột dạ. Liên minh Vinh Quang phát triển đến hôm nay, việc gánh vác một chiến đội là không hề dễ dàng, cô không biết mình có khả năng đảm đương nổi hay không.
“Từa tựa vậy? Là sao?” Tay Nhỏ Lạnh Giá nhạy bén nắm được điểm quan trọng.
“Chính là đến bây giờ tôi là nhà đầu tư duy nhất.” Trần Quả nói.
“Ý cô là sau này có thể có thêm cổ đông khác, hay là vẫn chưa xác nhận rõ ràng, nên mới đáp mơ hồ như vậy?” Tay Nhỏ Lạnh Giá nói.
“Được rồi! Đúng là tôi chưa hiểu rõ. Bây giờ chiến đội của chúng ta chỉ vừa mới thành hình, vẫn còn nhiều vấn đề còn phải nghiên cứu.” Trần Quả nói.
“Hơn nữa cô vừa bảo, muốn đăng kí thi đấu khiêu chiến để giành được tư cách vào Liên minh? Tức nghĩa là, khả năng tài chính hiện giờ còn hạn hẹp, nên không đủ tự tin thông qua khâu xét duyệt. Nhưng nói tới thi đấu khiêu chiến, phải biết dù có đại thần như Diệp Thu cũng chưa chắc đảm bảo giành được thắng lợi, dù sao còn phải đánh bại hai đội chuyên nghiệp bị loại mùa trước phải không? Trong trường hợp đó, cô xử lý hợp đồng nhân sự thế nào? Có phải lúc tham gia thi đấu khiêu chiến làm hợp đồng tạm thời trước, nếu vào Liên minh Chuyên nghiệp rồi mới xét tới hợp đồng chính thức, nếu thua thì chấm dứt hợp đồng, ai về nhà nấy?”
Tay Nhỏ Lạnh Giá đề cập tiếp một đống vấn đề, đều là những chuyện Trần Quả chưa từng nghĩ qua, nhất thời không đỡ nổi, ngập ngừng lúc lâu mới ậm ờ đáp, “Những chuyện này vẫn còn đang nghiên cứu, tình hình cụ thể tới lúc đó mọi người sẽ cùng thảo luận sau.”
“A, lại nghiên cứu nữa à, vậy là cái gì cũng đang nghiên cứu rồi. Chị hai à, có phải kế tiếp chị định nói với tôi nếu tôi có hứng thú tham gia chiến đội, cần đóng ba năm trăm đồng đặt cọc không? Nếu là vậy, tôi có thể khẳng định luôn thân phận chị rồi.” Tay Nhỏ Lạnh Giá nói.
“Tất nhiên là không phải. . .” Trần Quả xoắn xuýt, nhưng cô không thể trách cậu ta, đúng là chiến đội hiện nay vẫn chưa có kế hoạch đàng hoàng gì. Cô cũng chẳng biết Diệp Tu nghĩ thế nào, nên không thể nói rõ. Trần Quả sợ Tay Nhỏ Lạnh Giá lại lên tiếng, quyết đoán giơ cờ trắng đầu hàng, “Thật ra phương hướng phát triển chiến đội chủ yếu do Diệp Thu phụ trách, nếu cậu muốn biết, chị đi tìm ổng cho cậu hỏi!”
“Không phải chứ? Chính chị không có chút chủ kiến nào à? Chị làm đầu tư mà mơ hồ thế này cũng được sao? Tất cả đều vứt cho Diệp Thu làm? Không lẽ anh ấy là họ hàng của chị?” Tay Nhỏ Lạnh Giá tiếp tục hỏi.
“Hỏi ổng, hỏi ổng. . .” Trần Quả lúng búng đáp, sau đó kéo Diệp Tu vứt qua, “Cậu nói chuyện với người ta đi!”
“Nói gì?” Diệp Tu hỏi.
“Kế hoạch chiến đội, cơ cấu nhân viên, tình hình tài chính, có ký hợp đồng không, ký thế nào, có bảo hiểm xã hội không, có bao ăn ở không, còn nữa, chị với cậu có phải họ hàng không.” Trần Quả đờ mặt lặp lại, cô sắp bị cậu trai này tra khảo tới phát điên rồi.
“Ha ha ha, nhóc này suy nghĩ tỉ mỉ thật!” Diệp Tu vừa cười vừa nhận tai nghe của Trần Quả.
(cre: team Liều SLL)
Nhưng mà kỳ thực, thân làm bà chủ chiến đội, thì Trần Quả lẽ ra nên sớm nghĩ thông suốt, tính trước hết mấy vấn đề này rồi. Với một đội ngũ lấy tổng quán quân làm mục tiêu, thì vốn những công tác chuẩn bị, tính toán liệu sự này nên hoàn thành xong từ lâu lắc rồi. Nếu không thì sợ rằng chiến đội chẳng có biện pháp nào chống đỡ trụ vững qua vòng bảng nữa chưa, nói chi đến việc giựt quán quân.
Cái chuỗi câu hỏi liên miên khiến người ta phát mợt nọ của cậu khi lên sàn ra mắt độc giả, đã phác họa ra hơn phân nửa tính cách và đặc điểm về sau của An Văn Dật.
Làm một người chơi bình thường, ấy vậy mà vấn đề cậu hỏi sắc bén đến đáng sợ, một châm thấy máu trúng chỗ đau ngay.
Đầu tiên là hỏi về cấu trúc thành viên. Năng lực một chiến đội trong ngành nghề thể thao điện tử có bao nhiêu giá trị, có thể nói tuyển thủ mang yếu tố quyết định khá then chốt. Lụm đại một đội người chơi random lập thành team tham gia thi đấu chuyên nghiệp: Thì có khả năng cao là mọi người có thể tiêu sái phóng khoáng hí hửng đi được một đoạn đường, sau khi cuốc bộ mỏi chân đã đời rồi chỉ có thể trắng tay ngậm đắng quay về.
Bởi vậy, dù cho khi cậu được bảo có đại thần Diệp Thu gia nhập, nghe xong ấy vậy mà An Văn Dật vẫn còn nói đội ngũ này có chút không ổn. Nói là có chút “không ổn”, chẳng phải là vì cậu tự cao tự đại khinh người quá đáng đâu, bởi nó không ổn thật! Và cậu đang tiếp tục sải thêm một bước dài nữa thể hiện trọn vẹn sự lý trí của mình. Cậu không hề ảo tưởng sức mạnh có đại thần tọa trấn thì mọi việc lập tức êm xuôi ngay. Mà chỉ đúng người đúng việc, đánh giá khách quan chuyện có Diệp Tu trong đội sẽ nâng cao giá trị của đội ngũ, gia cố thêm khả năng đoạt được chiến thắng mà thôi, chứ không phải là team mình sẽ ăn chắc đè đầu cả thiên hạ được.
Nghe chiến đội phải thông qua hình thức đấu khiêu chiến để vào Liên minh, An Văn Dật liền dễ dàng suy đoán ra Trần Quả không có nhiều tài sản. Sau đó cậu lần lượt mần từng vấn đề một, vốn kim ngạch, hợp đồng, đãi ngộ… trật tự rõ ràng, chẳng sót thứ gì. Thật sự khiến người ta sâu sắc cảm thấy rằng, so với một Trần Quả ngơ ngác thì An Văn Dật càng thích hợp làm ông chủ hơn nữa. Đối với việc duy trì chống đỡ một chiến đội trong thời gian dài cần làm những công tác chuẩn bị như nào, cậu ấy tự có một lượng kiến thức rõ nét chuẩn xác, không hề mơ mơ hồ hồ đặt chân lên nhằm bè lá chuối kẻo chìm nghỉm.
Mà Diệp Tu, sau khi nghe Trần Quả nói cậu mục sư này có rất nhiều vấn đề thắc mắc, thì hắn lại mỉm cười.
Bởi vì hắn biết, người này đáng tin.
Không giống Trần Quả một khi máu nóng bốc lên thì cứ hai ba phát rẹt rẹt chơi lập nguyên cái chiến đội luôn. Chiêu mộ những người như An Văn Dật, vừa có thể tin cậy dựa dẫm vào, vừa ổn định vững chắc gặp nguy không loạn hơn Trần Quả.
Một lần khác càng khiến người ta ghét cậu ấy hơn, là lúc cậu hỏi về vấn đề sở hữu thẻ tài khoản. Nhìn bề ngoài thì An Văn Dật đang đóng vai kẻ bụng dạ nhỏ mọn tính toán chi li, sợ đối phương nuốt luôn acc của mình, hoặc cậu nổi lòng tham lam muốn bỏ túi 2000 tệ kia. Giống Ngụy Sâm nói, lời khách sáo ngoài mặt mà thôi, không lẽ chú mày thực sự dám đòi tiền tụi tao thật á?
Diệp Tu vừa nói chuyện với Trần Quả, vừa PM với một thành viên trong chiến đội mình: Tay Nhỏ Lạnh Giá.
“Acc nhận được rồi.” Diệp Tu nhắn.
“Ừm.” Tay Nhỏ Lạnh Giá đáp.
“Sau khi tăng điểm kỹ năng, cậu nên biết giá trị của nó cũng khác trước.” Diệp Tu bảo.
“Hiểu.”
“Cho nên acc này sẽ không hoàn toàn thuộc về cậu.” Diệp Tu nói.
“Tôi biết rồi.” Tay Nhỏ Lạnh Giá đáp.
“Ranh con, trước khi trả acc cho chú mày không phải mày cũng nên giao chút tiền thế chân sao?” Ngụy Sâm lập tức nhắn qua, đương nhiên gã không hề so đo 2000 tệ kia. Đừng nói người ta bây giờ là Ngụy đại gia, dù là thời điểm khó khăn, Ngụy Sâm cũng chưa bao giờ coi trọng đồng tiền. Chỉ là gã nhìn không vừa mắt cách tính toán chi li của Tay Nhỏ Lạnh Giá mà thôi.
“Vậy phải nộp bao nhiêu?” Tay Nhỏ Lạnh Giá hỏi.
“Phải xem acc chú sau khi làm hết nhiệm vụ thì điểm kỹ năng được bao nhiêu.” Ngụy Sâm nói.
“Cách giao tiền thế chân này có hơi bất chính nhỉ?” Tay Nhỏ Lạnh Giá nói.
“Ế, thằng ranh này, lúc mày đòi tiền thế chân có nói đến phép tắc đâu?” Ngụy Sâm lập tức bùng cháy.
“Cách đưa tiền thế chân là do ông nhắc trước mà.” Tay Nhỏ Lạnh Giá nói.
“Mày nói cái quờn gì thế?” Ngụy Sâm tức giận mắng, ngờ đâu lại nhìn thấy Diệp Tu và bọn Trần Quả đồng thời nhìn gã.
“Hả? Là tao nói thiệt à?” Ngụy Sâm gãi đầu, mọi người gật đầu cái rụp.
“Rồi, lúc đó tao hơi quạu, ai ngờ thằng ranh này lại chấp nhận chứ?” Ngụy Sâm nói.
Lúc này Diệp Tu cũng nhắn qua: “Đồng chí An, cậu thấy sao?”
“Xét theo tình huống bình thường, nếu chiến đội cần acc trong tay tuyển thủ thì hẳn sẽ mua đứt nhỉ?” Tay Nhỏ Lạnh Giá nói.
“Thường là thế.” Diệp Tu nói.
“Vậy tôi khỏi trả 2000 tệ, coi như mấy anh mua đứt acc này?” Tay Nhỏ Lạnh Giá bàn.
“Bố phắc, ranh con lông mọc còn chưa đủ đã hốt bọn anh 2000 tệ, giỏi phết nhỉ.” Ngụy Sâm kêu lên.
“Chỉ là chuyển nhượng acc thôi mà. Nếu quyền sở hữu acc không rõ ràng, tôi thấy không ổn đâu.” Tay Nhỏ Lạnh Giá nói.
(cre: Team Liều SLL)
“Acc nhận được rồi.” Diệp Tu nhắn.
“Ừm.” Tay Nhỏ Lạnh Giá đáp.
“Sau khi tăng điểm kỹ năng, cậu nên biết giá trị của nó cũng khác trước.” Diệp Tu bảo.
“Hiểu.”
“Cho nên acc này sẽ không hoàn toàn thuộc về cậu.” Diệp Tu nói.
“Tôi biết rồi.” Tay Nhỏ Lạnh Giá đáp.
“Ranh con, trước khi trả acc cho chú mày không phải mày cũng nên giao chút tiền thế chân sao?” Ngụy Sâm lập tức nhắn qua, đương nhiên gã không hề so đo 2000 tệ kia. Đừng nói người ta bây giờ là Ngụy đại gia, dù là thời điểm khó khăn, Ngụy Sâm cũng chưa bao giờ coi trọng đồng tiền. Chỉ là gã nhìn không vừa mắt cách tính toán chi li của Tay Nhỏ Lạnh Giá mà thôi.
“Vậy phải nộp bao nhiêu?” Tay Nhỏ Lạnh Giá hỏi.
“Phải xem acc chú sau khi làm hết nhiệm vụ thì điểm kỹ năng được bao nhiêu.” Ngụy Sâm nói.
“Cách giao tiền thế chân này có hơi bất chính nhỉ?” Tay Nhỏ Lạnh Giá nói.
“Ế, thằng ranh này, lúc mày đòi tiền thế chân có nói đến phép tắc đâu?” Ngụy Sâm lập tức bùng cháy.
“Cách đưa tiền thế chân là do ông nhắc trước mà.” Tay Nhỏ Lạnh Giá nói.
“Mày nói cái quờn gì thế?” Ngụy Sâm tức giận mắng, ngờ đâu lại nhìn thấy Diệp Tu và bọn Trần Quả đồng thời nhìn gã.
“Hả? Là tao nói thiệt à?” Ngụy Sâm gãi đầu, mọi người gật đầu cái rụp.
“Rồi, lúc đó tao hơi quạu, ai ngờ thằng ranh này lại chấp nhận chứ?” Ngụy Sâm nói.
Lúc này Diệp Tu cũng nhắn qua: “Đồng chí An, cậu thấy sao?”
“Xét theo tình huống bình thường, nếu chiến đội cần acc trong tay tuyển thủ thì hẳn sẽ mua đứt nhỉ?” Tay Nhỏ Lạnh Giá nói.
“Thường là thế.” Diệp Tu nói.
“Vậy tôi khỏi trả 2000 tệ, coi như mấy anh mua đứt acc này?” Tay Nhỏ Lạnh Giá bàn.
“Bố phắc, ranh con lông mọc còn chưa đủ đã hốt bọn anh 2000 tệ, giỏi phết nhỉ.” Ngụy Sâm kêu lên.
“Chỉ là chuyển nhượng acc thôi mà. Nếu quyền sở hữu acc không rõ ràng, tôi thấy không ổn đâu.” Tay Nhỏ Lạnh Giá nói.
(cre: Team Liều SLL)
Có điều, đây mới là thái độ chuyên nghiệp đích thực. Sớm ngày quyết định vấn đề sở hữu tài khoản, về sau mới có thể giảm bớt tranh cãi bất hòa. Vì An Văn Dật cảnh tỉnh mọi người, nên Hưng Hân sau đó mới nghiêm túc xử lý bàn bạc lỗ hổng chưa hoàn thiện này trong hệ thống của họ. Xem ra, có một người lý trí tỉnh táo trong team rất tốt đó nhỉ?
“Các đồng chí à!” Sau khi nhìn thấy Tay Nhỏ Lạnh Giá nói vậy, Diệp Tu lập tức trịnh trọng: “Nếu chiến đội chúng ta xác định phát triển lâu dài, thì đây mới chính là suy nghĩ và thái độ đúng đắn, mọi người hẳn phải nên nghiêm túc nghĩ xem sau này thì Quân Mạc Tiếu của tui, Bánh Bao Xâm Lấn của Bánh Bao, acc của Tiểu Đường, của lão Ngụy sẽ thuộc sở hữu của bên nào? Già cả như lão Ngụy đánh không đến hai năm chắc chắn sẽ giải nghệ, chẳng lẽ lại để ổng mang acc đi? Hay đến lúc đó mới thương lượng? Lỡ không thương lượng được thì phải làm sao? Tới đó không có acc, chiến đội lấy cái gì đi thi đấu?”
“Còn nữa, lão Ngụy mới ôm 20 triệu, đã có 2 triệu mua vật liệu để đầu tư cho chiến đội, vậy sau này lúc chiến đội chính thức đăng kí, thành lập câu lạc bộ, khoản đầu tư này tính tỉ lệ nhập cổ thế nào?” Diệp Tu nói.
“Hai triệu này cứ coi như là tao cho mày tiền cò đi.” Ngụy Sâm hào phóng vung tay.
“Ok, vậy tui đã bỏ 2 triệu mua vật liệu đầu tư cho chiến đội, vậy sau này lúc chiến đội chính thức đăng kí, thành lập câu lạc bộ, khoản đầu tư này tính tỉ lệ nhập cổ thế nào?” Diệp Tu sửa lời.
“Cái đệt, mày đúng là không khách khí chút nào.” Ngụy Sâm nói.
“Nếu chúng ta không qua được vòng khiêu chiến thì khỏi cần nói tới mấy cái này, nhưng nếu như chiến thắng, chính thức tiến vào giới chuyên nghiệp thì phải làm rõ ràng. Để trong trường hợp chiến đội không có chúng ta vẫn có thể tiếp tục hoạt động.” Diệp Tu nói.
Ngụy Sâm không nói gì. Gã là người đã từng lăn lộn trong giới chuyên nghiệp, nên kỳ thật đã tận mắt chứng kiến loại tình huống như lời Diệp Tu nói. Những năm đầu ấy, bởi vì suy nghĩ chưa đến nơi đến chốn khiến khá nhiều chiến đội rất có tiềm lực chỉ dựa vào nhiệt huyết để xông pha, không có quy tắc hoạt động và quản lý tiêu chuẩn, cuối cùng đều không tránh được kết cục gãy gánh giữa đường.
Nói thật Ngụy Sâm lại thích cách xông pha đầy nhiệt huyết này hơn, gã có chút mâu thuẫn với phương thức hoạt động và quản lý nguyên tắc của Lam Vũ hồi ấy. Nhưng sự thật lại luôn tàn nhẫn như vậy. Có thể chung hoạn nạn nhưng không thể cùng hưởng phú quý, tuy rằng người ta luôn khinh thường chuyện này, nhưng nó vẫn cứ xảy ra lặp đi lặp lại, muốn tìm ra trường hợp ngoại lệ cũng khó.
“E hèm.” Nghĩ đến mình dù sao cũng xuất thân từ giới chuyên nghiệp, hơn nữa lại là bậc tiền bối, Ngụy Sâm tự thấy nhất thiết phải làm gương, liền hắng giọng nói: “Chuyện này có gì mà bàn, acc của tao coi như là của chiến đội rồi!”
“Acc của em cũng không thành vấn đề.” Đường Nhu lập tức nói theo. Tuy cô chưa trải qua giới chuyên nghiệp gì nhưng cô gái này vốn là người rất thông minh. Huống hồ tình huống Diệp Tu đưa ra là một hiện tượng khá phổ biến, không chỉ trong giới chuyên nghiệp mới có. Nên Đường Nhu hiển nhiên hiểu được lý lẽ trong đó, không chút để ý mà lập tức giao luôn tài khoản nhân vật trong tay.
“Là sao?” Đến cả đồng chí Bánh Bao là người luôn mơ hồ, thế nhưng trong tình huống không biết rõ chuyện vẫn quả quyết xông lên, đây mới đúng là tác phong của Bánh Bao. Vì thế Bánh Bao nhanh chóng nói: “Dù sao mọi người thế nào thì em thế đó, acc này của em cũng thuộc về chiến đội?”
“Bánh Bao được lắm!” Ngụy Sâm lập tức khen ngợi.
“Thế à!” Bánh Bao hí hửng.
“Chị chủ xem nè, từ bây giờ các tài khoản này đều là của chị.” Diệp Tu nói với Trần Quả.
“Ơ…” Trần Quả nhất thời còn chưa kịp phản ứng.
“Thế nên chị đừng có đào hố tụi tui nha.” Diệp Tu nói.
“Cậu nói cái gì thế!” Trần Quả tức giận, thằng này lại dám nghi ngờ nhân phẩm của cô.
“Acc bây giờ để chiến đội dùng, sau này có ai muốn lấy đi chẳng lẽ chị lại làm khó mấy người sao?” Trần Quả cũng tỏ ra đầy nghĩa khí.
“Chị kinh doanh chiến đội mà nghĩ như vậy là không ổn. Lỡ có ngày nào đó tụi tui cùng hè nhau đòi lại tài khoản thì chị đưa thật? Đến lúc đó tuyển thủ chiến đội lấy cái gì đi thi đấu?” Diệp Tu nói.
Ai ngờ Trần Quả lại chỉ cười cười: “Vấn đề là sẽ có ngày đó sao?”
Mọi người chỉ một câu đã sảng khoái giao tài khoản cho chiến đội, đó là sự tín nhiệm dành cho người kinh doanh là cô; tương tự, cô cũng đồng dạng bày tỏ tin tưởng mọi người, tin rằng những người này sẽ không gây chuyện làm khó chiến đội.
“Cái này khó nói lắm.” Ai dè Diệp Tu lại cố tình chơi phũ: “Có vài tên rất vô liêm sỉ.”
“Đúng đó, cô em nhất định phải đề phòng thằng này.” Ngụy Sâm lập tức phản đòn, hai tên này lại bắt đầu phô diễn lời rác rưởi…
Trần Quả đương nhiên sẽ không để ý tới mấy lời nhảm nhí của hai người này, cô lên group chat của chiến đội tìm nick Tay Nhỏ Lạnh Giá, lấy thân phận bà chủ bàn bạc vài việc công với cậu.
Chuyện bàn bạc rất thuận lợi.
(cre: Team Liều SLL)
“Còn nữa, lão Ngụy mới ôm 20 triệu, đã có 2 triệu mua vật liệu để đầu tư cho chiến đội, vậy sau này lúc chiến đội chính thức đăng kí, thành lập câu lạc bộ, khoản đầu tư này tính tỉ lệ nhập cổ thế nào?” Diệp Tu nói.
“Hai triệu này cứ coi như là tao cho mày tiền cò đi.” Ngụy Sâm hào phóng vung tay.
“Ok, vậy tui đã bỏ 2 triệu mua vật liệu đầu tư cho chiến đội, vậy sau này lúc chiến đội chính thức đăng kí, thành lập câu lạc bộ, khoản đầu tư này tính tỉ lệ nhập cổ thế nào?” Diệp Tu sửa lời.
“Cái đệt, mày đúng là không khách khí chút nào.” Ngụy Sâm nói.
“Nếu chúng ta không qua được vòng khiêu chiến thì khỏi cần nói tới mấy cái này, nhưng nếu như chiến thắng, chính thức tiến vào giới chuyên nghiệp thì phải làm rõ ràng. Để trong trường hợp chiến đội không có chúng ta vẫn có thể tiếp tục hoạt động.” Diệp Tu nói.
Ngụy Sâm không nói gì. Gã là người đã từng lăn lộn trong giới chuyên nghiệp, nên kỳ thật đã tận mắt chứng kiến loại tình huống như lời Diệp Tu nói. Những năm đầu ấy, bởi vì suy nghĩ chưa đến nơi đến chốn khiến khá nhiều chiến đội rất có tiềm lực chỉ dựa vào nhiệt huyết để xông pha, không có quy tắc hoạt động và quản lý tiêu chuẩn, cuối cùng đều không tránh được kết cục gãy gánh giữa đường.
Nói thật Ngụy Sâm lại thích cách xông pha đầy nhiệt huyết này hơn, gã có chút mâu thuẫn với phương thức hoạt động và quản lý nguyên tắc của Lam Vũ hồi ấy. Nhưng sự thật lại luôn tàn nhẫn như vậy. Có thể chung hoạn nạn nhưng không thể cùng hưởng phú quý, tuy rằng người ta luôn khinh thường chuyện này, nhưng nó vẫn cứ xảy ra lặp đi lặp lại, muốn tìm ra trường hợp ngoại lệ cũng khó.
“E hèm.” Nghĩ đến mình dù sao cũng xuất thân từ giới chuyên nghiệp, hơn nữa lại là bậc tiền bối, Ngụy Sâm tự thấy nhất thiết phải làm gương, liền hắng giọng nói: “Chuyện này có gì mà bàn, acc của tao coi như là của chiến đội rồi!”
“Acc của em cũng không thành vấn đề.” Đường Nhu lập tức nói theo. Tuy cô chưa trải qua giới chuyên nghiệp gì nhưng cô gái này vốn là người rất thông minh. Huống hồ tình huống Diệp Tu đưa ra là một hiện tượng khá phổ biến, không chỉ trong giới chuyên nghiệp mới có. Nên Đường Nhu hiển nhiên hiểu được lý lẽ trong đó, không chút để ý mà lập tức giao luôn tài khoản nhân vật trong tay.
“Là sao?” Đến cả đồng chí Bánh Bao là người luôn mơ hồ, thế nhưng trong tình huống không biết rõ chuyện vẫn quả quyết xông lên, đây mới đúng là tác phong của Bánh Bao. Vì thế Bánh Bao nhanh chóng nói: “Dù sao mọi người thế nào thì em thế đó, acc này của em cũng thuộc về chiến đội?”
“Bánh Bao được lắm!” Ngụy Sâm lập tức khen ngợi.
“Thế à!” Bánh Bao hí hửng.
“Chị chủ xem nè, từ bây giờ các tài khoản này đều là của chị.” Diệp Tu nói với Trần Quả.
“Ơ…” Trần Quả nhất thời còn chưa kịp phản ứng.
“Thế nên chị đừng có đào hố tụi tui nha.” Diệp Tu nói.
“Cậu nói cái gì thế!” Trần Quả tức giận, thằng này lại dám nghi ngờ nhân phẩm của cô.
“Acc bây giờ để chiến đội dùng, sau này có ai muốn lấy đi chẳng lẽ chị lại làm khó mấy người sao?” Trần Quả cũng tỏ ra đầy nghĩa khí.
“Chị kinh doanh chiến đội mà nghĩ như vậy là không ổn. Lỡ có ngày nào đó tụi tui cùng hè nhau đòi lại tài khoản thì chị đưa thật? Đến lúc đó tuyển thủ chiến đội lấy cái gì đi thi đấu?” Diệp Tu nói.
Ai ngờ Trần Quả lại chỉ cười cười: “Vấn đề là sẽ có ngày đó sao?”
Mọi người chỉ một câu đã sảng khoái giao tài khoản cho chiến đội, đó là sự tín nhiệm dành cho người kinh doanh là cô; tương tự, cô cũng đồng dạng bày tỏ tin tưởng mọi người, tin rằng những người này sẽ không gây chuyện làm khó chiến đội.
“Cái này khó nói lắm.” Ai dè Diệp Tu lại cố tình chơi phũ: “Có vài tên rất vô liêm sỉ.”
“Đúng đó, cô em nhất định phải đề phòng thằng này.” Ngụy Sâm lập tức phản đòn, hai tên này lại bắt đầu phô diễn lời rác rưởi…
Trần Quả đương nhiên sẽ không để ý tới mấy lời nhảm nhí của hai người này, cô lên group chat của chiến đội tìm nick Tay Nhỏ Lạnh Giá, lấy thân phận bà chủ bàn bạc vài việc công với cậu.
Chuyện bàn bạc rất thuận lợi.
(cre: Team Liều SLL)
Huống hồ, An Văn Dật cũng không ngốc. Nếu cậu chỉ thèm thuồng của cải tiền bạc, thì đã không vừa được ngỏ ý mời vào chiến đội liền mào đầu hỏi rạch ròi sớm như vậy. Cậu có thể tham gia đánh khiêu chiến với Diệp Thu xong, dù thắng hay thua thì khi đó giá trị acc của cậu chắc chắn 100% sẽ tăng vụt lên cao nhiều lần. Đến lúc đó cậu có thể tha hồ mà trả giá cò kè mặc cả, chứ không cần phải gây mất thiện cảm với bà chủ và đồng đội ngay từ đầu như vậy làm chi.
Có điều yếu tố khiến người ta lên án cậu nhiều nhất, hẳn là phương diện kỹ thuật. Trình thao tác An Văn Dật không đủ chuẩn, trở thành khuyết điểm to bự của Hưng Hân đó giờ. Lúc này, lý trí của cậu lần thứ hai phát huy tác dụng của nó: cậu không ngại bị gắn mác là điểm yếu trong team, suốt ngày bị đem ra làm mục tiêu dụ tình địch. Cậu tuyệt đối càng không cáu kỉnh gắt gỏng, nổi cơn lôi đình vì bản thân mới ra sân thì đã bị thay ra, nhường chỗ cho người thứ sáu vào.
Hưng Hân xoay quanh cậu ấy, sử dụng rất nhiều chiêu trò chiến thuật lấy trị liệu dụ tình làm bẫy đối thủ. Mỗi lần có chiến thuật tươi mới ly kỳ thú vị xuất hiện, thì sách giáo khoa của Vinh Quang lại được viết thêm trang mới, đổi mới lần nữa.
Trị liệu của Hưng Hân, An Văn Dật!
Lý Nghệ Bác nói rất chắc nịch. Liệu hắn có biết mình đang bị người nghe cười vào mặt? Nhược điểm của Hưng Hân là An Văn Dật, ai mà chả rõ? Cần bình luận viên đặc biệt chỉ ra à?
Phan Lâm ngồi kế bên cảm thấy nhột nhạt. Sao phán như đúng rồi mà phán câu ai cũng biết rồi vậy ba? Hắn câm nín hết mấy giây mới tiếp lời: "Vâng... quả thật An Văn Dật chính là nhược điểm của Hưng Hân."
"Chính xác." Lý Nghệ Bác vẫn cứ mỉm cười tự tin, "Đây là việc cả thế giới đều biết, nhưng đã có ai lợi dụng được nhược điểm này chưa?"
Phan Lâm sửng sốt. Ờ nhỉ, có chiến đội nào từng nhắm thẳng vào An Văn Dật chưa nhỉ?
"Khoan nói xa xôi, chỉ tính mấy lượt gần nhất Hưng Hân thắng liên tục, có hai đội mạnh là Yên Vũ và Hư Không, nếu các bạn khán giả xem hai trận ấy, xin hãy nhớ lại Hưng Hân đã đánh thế nào trong phần đấu đoàn đội." Lý Nghệ Bác úp úp mở mở.
"Trận đoàn đội với Yên Vũ và Hư Không?" Phan Lâm tung hứng theo thói quen, trong lòng cũng đang âm thầm suy nghĩ. Mắt nhìn của hắn cao hơn người chơi thường, chỉ cần nghiêm túc là lập tức phát hiện mấu chốt đâu đây.
"Trận với Yên Vũ, Hưng Hân lợi dụng địa hình mà bày trận. Lúc đó Tay Nhỏ Lạnh Giá của An Văn Dật trốn sau vách đá, Yên Vũ căn bản chẳng thể tấn công cậu ta." Lý Nghệ Bác nói.
Phan Lâm bắt đầu đớp thính: "Còn trận với Hư Không, Hưng Hân thay luôn mục sư để tăng tốc chiếm cứ điểm, đến lúc An Văn Dật vào trận thì Hư Không chỉ còn bốn người, phần thắng đã nghiêng hẳn về Hưng Hân rồi."
"Nếu các bạn thích, chúng ta có thể điểm lại vài trận trước đó nữa. Như trận với Bách Hoa, thậm chí trận với Gia Thế trong vòng khiêu chiến mùa giải trước đều là Hưng Hân vs cường đội, chúng ta sẽ nhìn thấy rõ ràng hơn."
"Đúng vậy." Phan Lâm đã hiểu Lý Nghệ Bác muốn nói gì.
"Đường lối chiến thuật của Hưng Hân trông có vẻ như thủ thế chờ đội bạn hành động rồi mới đáp trả, khá giống Lôi Đình, nhưng khác ở chỗ chiến thuật Hưng Hân tồn tại một điều kiện căn bản: Nhất thiết phải bảo vệ nhược điểm là An Văn Dật. Mỗi một trận đều phải đánh sao cho An Văn Dật không chịu quá nhiều áp lực." Lý Nghệ Bác nói.
[…]
Fan Hưng Hân chùng hẳn xuống.
Câu chuyện về nhược điểm mang tên An Văn Dật của Hưng Hân đã được bàn luận khá lâu nhưng chưa bao giờ đến mức sôi sục, vì trước nay những trận đoàn đội thất bại đều không phải lỗi do An Văn Dật. Giờ nghe Lý Nghệ Bác phân tích, mọi người mới phát hiện: Thất bại không phải vì An Văn Dật, mà thành công cũng không nốt. Sự tồn tại của An Văn Dật trong đội hình Hưng Hân chỉ như báo danh trên giấy tờ, cho đối thủ biết rằng họ vẫn có trị liệu, thế thôi. Những chiến thuật dựa dẫm trên trị liệu, Hưng Hân dám dùng không? Không. Tuy đôi lúc An Văn Dật cũng lóe sáng, nhưng thực sự cậu ta luôn được thi đấu trong hoàn cảnh an toàn, một hoàn cảnh mà toàn thể Hưng Hân phải dốc sức tạo ra cho cậu.
Đêm nay Hưng Hân gặp trúng Lôi Đình, Tiêu Thời Khâm không định cho họ cơ hội đó. Tiết tấu tấn công phức tạp, đa phương diện, đa góc độ đã đẩy An Văn Dật vào tình thế bộc lộ hoàn toàn khuyết điểm. Đánh đoàn đội mà trị liệu hụt hơi thì cả đội đều sẽ hụt hơi. Thế tấn công của Lôi Đình không focus vào bất kỳ ai trong Hưng Hân, họ chỉ không ngừng chuyển đổi, bắt An Văn Dật phải liên tục chạy theo họ, bắt An Văn Dật phải mắc sai lầm.
Đến lúc này mà Hưng Hân vẫn chưa nát bét là nhờ còn Quân Mạc Tiếu dưới tay Diệp Tu. Chiêu trị liệu của tán nhân có hạn nhưng vẫn cứu vãn được đôi chút, chỉ đôi chút thôi. Về lâu về dài, ắt sẽ thảm bại.
(cre: Lá Mùa Thu)
Lý Nghệ Bác nói rất chắc nịch. Liệu hắn có biết mình đang bị người nghe cười vào mặt? Nhược điểm của Hưng Hân là An Văn Dật, ai mà chả rõ? Cần bình luận viên đặc biệt chỉ ra à?
Phan Lâm ngồi kế bên cảm thấy nhột nhạt. Sao phán như đúng rồi mà phán câu ai cũng biết rồi vậy ba? Hắn câm nín hết mấy giây mới tiếp lời: "Vâng... quả thật An Văn Dật chính là nhược điểm của Hưng Hân."
"Chính xác." Lý Nghệ Bác vẫn cứ mỉm cười tự tin, "Đây là việc cả thế giới đều biết, nhưng đã có ai lợi dụng được nhược điểm này chưa?"
Phan Lâm sửng sốt. Ờ nhỉ, có chiến đội nào từng nhắm thẳng vào An Văn Dật chưa nhỉ?
"Khoan nói xa xôi, chỉ tính mấy lượt gần nhất Hưng Hân thắng liên tục, có hai đội mạnh là Yên Vũ và Hư Không, nếu các bạn khán giả xem hai trận ấy, xin hãy nhớ lại Hưng Hân đã đánh thế nào trong phần đấu đoàn đội." Lý Nghệ Bác úp úp mở mở.
"Trận đoàn đội với Yên Vũ và Hư Không?" Phan Lâm tung hứng theo thói quen, trong lòng cũng đang âm thầm suy nghĩ. Mắt nhìn của hắn cao hơn người chơi thường, chỉ cần nghiêm túc là lập tức phát hiện mấu chốt đâu đây.
"Trận với Yên Vũ, Hưng Hân lợi dụng địa hình mà bày trận. Lúc đó Tay Nhỏ Lạnh Giá của An Văn Dật trốn sau vách đá, Yên Vũ căn bản chẳng thể tấn công cậu ta." Lý Nghệ Bác nói.
Phan Lâm bắt đầu đớp thính: "Còn trận với Hư Không, Hưng Hân thay luôn mục sư để tăng tốc chiếm cứ điểm, đến lúc An Văn Dật vào trận thì Hư Không chỉ còn bốn người, phần thắng đã nghiêng hẳn về Hưng Hân rồi."
"Nếu các bạn thích, chúng ta có thể điểm lại vài trận trước đó nữa. Như trận với Bách Hoa, thậm chí trận với Gia Thế trong vòng khiêu chiến mùa giải trước đều là Hưng Hân vs cường đội, chúng ta sẽ nhìn thấy rõ ràng hơn."
"Đúng vậy." Phan Lâm đã hiểu Lý Nghệ Bác muốn nói gì.
"Đường lối chiến thuật của Hưng Hân trông có vẻ như thủ thế chờ đội bạn hành động rồi mới đáp trả, khá giống Lôi Đình, nhưng khác ở chỗ chiến thuật Hưng Hân tồn tại một điều kiện căn bản: Nhất thiết phải bảo vệ nhược điểm là An Văn Dật. Mỗi một trận đều phải đánh sao cho An Văn Dật không chịu quá nhiều áp lực." Lý Nghệ Bác nói.
[…]
Fan Hưng Hân chùng hẳn xuống.
Câu chuyện về nhược điểm mang tên An Văn Dật của Hưng Hân đã được bàn luận khá lâu nhưng chưa bao giờ đến mức sôi sục, vì trước nay những trận đoàn đội thất bại đều không phải lỗi do An Văn Dật. Giờ nghe Lý Nghệ Bác phân tích, mọi người mới phát hiện: Thất bại không phải vì An Văn Dật, mà thành công cũng không nốt. Sự tồn tại của An Văn Dật trong đội hình Hưng Hân chỉ như báo danh trên giấy tờ, cho đối thủ biết rằng họ vẫn có trị liệu, thế thôi. Những chiến thuật dựa dẫm trên trị liệu, Hưng Hân dám dùng không? Không. Tuy đôi lúc An Văn Dật cũng lóe sáng, nhưng thực sự cậu ta luôn được thi đấu trong hoàn cảnh an toàn, một hoàn cảnh mà toàn thể Hưng Hân phải dốc sức tạo ra cho cậu.
Đêm nay Hưng Hân gặp trúng Lôi Đình, Tiêu Thời Khâm không định cho họ cơ hội đó. Tiết tấu tấn công phức tạp, đa phương diện, đa góc độ đã đẩy An Văn Dật vào tình thế bộc lộ hoàn toàn khuyết điểm. Đánh đoàn đội mà trị liệu hụt hơi thì cả đội đều sẽ hụt hơi. Thế tấn công của Lôi Đình không focus vào bất kỳ ai trong Hưng Hân, họ chỉ không ngừng chuyển đổi, bắt An Văn Dật phải liên tục chạy theo họ, bắt An Văn Dật phải mắc sai lầm.
Đến lúc này mà Hưng Hân vẫn chưa nát bét là nhờ còn Quân Mạc Tiếu dưới tay Diệp Tu. Chiêu trị liệu của tán nhân có hạn nhưng vẫn cứu vãn được đôi chút, chỉ đôi chút thôi. Về lâu về dài, ắt sẽ thảm bại.
(cre: Lá Mùa Thu)
Cậu ấy ý thức rất rõ vị trí của mình trong đội, nắm kỹ điểm thiếu sót của mình là gì. Vì vậy, cậu chỉ im lặng âm thầm thực hiện những việc trong bổn phận, những việc mà bộ óc lý trí của cậu cho là mình nên làm. Tôi thậm chí không ngờ được rằng cậu ấy sẽ khắc khổ nỗ lực train bằng cách trộn vào các đoàn đánh phó bản trăm người, đơn trị liệu!
"Vậy điểm yếu của mình thế là giải quyết xong?" Trần Quả vui mừng hỏi.
"Trang bị chỉ là phụ trợ thôi. Phản ứng của cậu ta vẫn hơi chậm, phải train cho nhanh hơn nữa!" Diệp Tu nói.
"Vậy cậu ta nên làm gì?" Trần Quả hỏi.
"Phải trông vào bản thân cậu ta rồi." Diệp Tu trả lời.
Cùng lúc này, trên lục địa Vinh Quang, Thần Chi Lĩnh Vực, trước cửa phó bản trăm người level 60 Hạm Đội Thất Lạc.
"Cái gì? Đơn trị liệu? Anh hai à, anh giỡn tui hả? Bên này là cửa phó bản trăm người nghen, phó bản năm người qua kia kìa." Một người chơi kị sĩ nhìn cậu mục sư trang bị tương đối ngon trước mặt mình, nói trong kinh ngạc.
"Level 60 thôi mà." Mục sư trang bị ngon trả lời, "Một trị liệu đủ rồi. Thêm tay đấm đi, đánh cho nó nhanh."
[…]
Bằng tư cách tuyển thủ Hưng Hân hiện tại, An Văn Dật có thể vào thẳng công hội Hưng Hân để train, nhưng công hội chắc chắn sẽ cố gắng chăm chút cậu, phối hợp với cậu trong phó bản. Chưa kể đó là đoàn đội ổn định, tính ăn ý cao, sẽ hạ thấp áp lực đổ lên đầu trị liệu. Cái An Văn Dật cần là điều kiện chiến đấu bức ép cậu vào tình cảnh khó nhằn, nên cậu tìm đến một đoàn đội tự lập lâm thời ở trước cửa phó bản, sẽ phù hợp với yêu cầu hơn.
"Đơn trị liệu..." Người chơi kị sĩ tuy lập đội tự phát, nhưng trong đội cũng có vài đồng bọn chơi chung nên chưa trả lời ngay, xem ra đang bàn riêng với nhau.
An Văn Dật im lặng đứng chờ. Nếu đội này từ chối, cậu sẽ đi tìm đội khác.
[…]
"Vào phó bản!" Đội trưởng ra lệnh. Toàn đội bước vào cửa. Buổi train khó tin của An Văn Dật bắt đầu!
Dẹo nguyên team.
Đội trăm người chết sạch ở con boss đầu tiên.
"Đơn trị liệu má mày!" Lời mắng từ ít nhất năm mươi trên một trăm người.
Level 75 đánh phó bản level 60, dù là đoàn đội tự phát đi nữa, chỉ cần giữ nguyên số trị liệu bình thường, sẽ cực ít xảy ra chuyện chết cả team ngay con boss đầu tiên.
Chú trị liệu "mình tao là đủ" này, từ đợt quái nhỏ thứ nhất đã có vẻ luống cuống tay chân, đội trưởng lúc đó bắt đầu thấy điềm dữ rồi. Đoàn đội tự phát thường rất hỗn loạn, ý thức đội viên lẫn sức phối hợp đều nhấp nhô, vô số thời điểm phải nhờ vào trị liệu chống chọi. Đi suốt một đường gà bay chó chạy, bất kể chat voice hay chat chữ đều nghe thấy nhiều nhất là "máu máu máu máu máu máu", không ngừng có người ngã xuống. Ai ngã xuống coi như mất luôn một lần phó bản. Đến con boss đầu tiên, cả đội đã tạch hết ba chục em, sáu chục em còn lại tạch dưới chân boss.
Đội trưởng ôm trái tim tổn thương, vừa ra khỏi phó bản liền đi tìm An Văn Dật tính sổ. Cờ hó này rảnh quá đi troll người ta hả? Lẽ nào là clone của kẻ thù mình? Đội trưởng giận tím người, nghĩ mãi chẳng ra đứa nào thù mình đến mức đi phá đội phó bản tự phát. Ai ngờ tìm khắp xung quanh cửa phó bản, cũng không thấy bóng dáng tên mục sư kia đâu...
"Cmn, đừng để tao gặp lại mày!" Đội trưởng phẫn uất mắng.
"Khó xử lý thật..." Nhanh chân rời khỏi phó bản Hạm Đội Thất Lạc, An Văn Dật tổng kết hành trình siêu thất bại của mình. Thật ra cậu đã sớm chuẩn bị tâm lý với cái hỗn loạn của kiểu đoàn đội tự phát, nhưng phải vào thực chiến mới thấy còn loạn hơn hẳn tưởng tượng.
Tuy vậy, An Văn Dật vẫn không mảy may lùi bước. Nếu bản thân có thể xử lý trận thế hỗn loạn dễ dàng, thì cậu cần gì phải train cách này nữa? Cậu đã chuẩn bị kỹ càng rồi, chuẩn bị hẳn một ngăn tủ toàn thẻ tài khoản mục sư luôn.
Kinh nghiệm chơi game của An Văn Dật dày lắm. Cậu biết một mục sư bóp team như mình cứ đi khắp nơi bóp mãi, sẽ chẳng mấy chốc bị tế lên kênh thế giới. Cho nên, cậu đã thủ sẵn một mớ acc, đến lúc cần là đổi ngay.
Có điều... liên tục đòi đơn mục sư cho phó bản trăm người cũng là một hành động dễ bị phát hiện, e rằng đổi acc cũng không đủ che giấu! An Văn Dật suy xét vấn đề rất thấu đáo, tính hết mọi phương diện. Cậu lấy chiếc thẻ thứ hai, đăng nhập vào Máy Chủ 4.
Máy chủ thường cũng có mọi thứ như Thần Chi Lĩnh Vực, số phó bản trăm người không hề ít hơn. An Văn Dật cầm mớ thẻ chuyên dùng trà trộn vào các máy chủ thường, đổi phó bản, đổi acc, đổi máy chủ, lăn khắp phố phường, gieo họa tứ phương.
Đúng vậy, An Văn Dật thật phải gọi là một tai họa.
Hết đội này đến đội khác bị cậu ta bóp chết sạch, bao nhiêu là người chơi lãng phí số lượng phó bản được đánh. An Văn Dật cũng hơi hơi ngượng, nhưng rồi lại lập tức vào đội mới, tiếp tục kiên cường, bình tĩnh gieo họa nhân gian.
Có lên trình không?
Nếu chỉ nhìn từ tiến độ phó bản thì không thấy khác biệt gì. Tình huống thực chiến mỗi lần mỗi khác, biểu hiện của An Văn Dật cũng nhấp nhô, rõ ràng không có khả năng kiểm soát ổn định thế trận. Tuy vậy, với tính tình vô cùng lý trí, An Văn Dật ngay từ đầu đã không kỳ vọng mình sẽ tiến bộ thần tốc. Cậu chỉ từng bước, từng bước ôm nguyên cái tủ tài khoản chạy khắp thế giới kiếm kèo.
[…]
"Ủa?" Trần Quả ngớ mặt.
"Cậu ta đang muốn rèn luyện phản ứng bằng điều kiện khắc nghiệt." Diệp Tu nói.
"Ặc... liệu có ích không?" Trần Quả ngờ vực.
"Chỉ cần kiên trì không bỏ cuộc, chắc chắn sẽ tiến bộ." Diệp Tu nói.
(cre: Lá Mùa Thu)
"Trang bị chỉ là phụ trợ thôi. Phản ứng của cậu ta vẫn hơi chậm, phải train cho nhanh hơn nữa!" Diệp Tu nói.
"Vậy cậu ta nên làm gì?" Trần Quả hỏi.
"Phải trông vào bản thân cậu ta rồi." Diệp Tu trả lời.
Cùng lúc này, trên lục địa Vinh Quang, Thần Chi Lĩnh Vực, trước cửa phó bản trăm người level 60 Hạm Đội Thất Lạc.
"Cái gì? Đơn trị liệu? Anh hai à, anh giỡn tui hả? Bên này là cửa phó bản trăm người nghen, phó bản năm người qua kia kìa." Một người chơi kị sĩ nhìn cậu mục sư trang bị tương đối ngon trước mặt mình, nói trong kinh ngạc.
"Level 60 thôi mà." Mục sư trang bị ngon trả lời, "Một trị liệu đủ rồi. Thêm tay đấm đi, đánh cho nó nhanh."
[…]
Bằng tư cách tuyển thủ Hưng Hân hiện tại, An Văn Dật có thể vào thẳng công hội Hưng Hân để train, nhưng công hội chắc chắn sẽ cố gắng chăm chút cậu, phối hợp với cậu trong phó bản. Chưa kể đó là đoàn đội ổn định, tính ăn ý cao, sẽ hạ thấp áp lực đổ lên đầu trị liệu. Cái An Văn Dật cần là điều kiện chiến đấu bức ép cậu vào tình cảnh khó nhằn, nên cậu tìm đến một đoàn đội tự lập lâm thời ở trước cửa phó bản, sẽ phù hợp với yêu cầu hơn.
"Đơn trị liệu..." Người chơi kị sĩ tuy lập đội tự phát, nhưng trong đội cũng có vài đồng bọn chơi chung nên chưa trả lời ngay, xem ra đang bàn riêng với nhau.
An Văn Dật im lặng đứng chờ. Nếu đội này từ chối, cậu sẽ đi tìm đội khác.
[…]
"Vào phó bản!" Đội trưởng ra lệnh. Toàn đội bước vào cửa. Buổi train khó tin của An Văn Dật bắt đầu!
Dẹo nguyên team.
Đội trăm người chết sạch ở con boss đầu tiên.
"Đơn trị liệu má mày!" Lời mắng từ ít nhất năm mươi trên một trăm người.
Level 75 đánh phó bản level 60, dù là đoàn đội tự phát đi nữa, chỉ cần giữ nguyên số trị liệu bình thường, sẽ cực ít xảy ra chuyện chết cả team ngay con boss đầu tiên.
Chú trị liệu "mình tao là đủ" này, từ đợt quái nhỏ thứ nhất đã có vẻ luống cuống tay chân, đội trưởng lúc đó bắt đầu thấy điềm dữ rồi. Đoàn đội tự phát thường rất hỗn loạn, ý thức đội viên lẫn sức phối hợp đều nhấp nhô, vô số thời điểm phải nhờ vào trị liệu chống chọi. Đi suốt một đường gà bay chó chạy, bất kể chat voice hay chat chữ đều nghe thấy nhiều nhất là "máu máu máu máu máu máu", không ngừng có người ngã xuống. Ai ngã xuống coi như mất luôn một lần phó bản. Đến con boss đầu tiên, cả đội đã tạch hết ba chục em, sáu chục em còn lại tạch dưới chân boss.
Đội trưởng ôm trái tim tổn thương, vừa ra khỏi phó bản liền đi tìm An Văn Dật tính sổ. Cờ hó này rảnh quá đi troll người ta hả? Lẽ nào là clone của kẻ thù mình? Đội trưởng giận tím người, nghĩ mãi chẳng ra đứa nào thù mình đến mức đi phá đội phó bản tự phát. Ai ngờ tìm khắp xung quanh cửa phó bản, cũng không thấy bóng dáng tên mục sư kia đâu...
"Cmn, đừng để tao gặp lại mày!" Đội trưởng phẫn uất mắng.
"Khó xử lý thật..." Nhanh chân rời khỏi phó bản Hạm Đội Thất Lạc, An Văn Dật tổng kết hành trình siêu thất bại của mình. Thật ra cậu đã sớm chuẩn bị tâm lý với cái hỗn loạn của kiểu đoàn đội tự phát, nhưng phải vào thực chiến mới thấy còn loạn hơn hẳn tưởng tượng.
Tuy vậy, An Văn Dật vẫn không mảy may lùi bước. Nếu bản thân có thể xử lý trận thế hỗn loạn dễ dàng, thì cậu cần gì phải train cách này nữa? Cậu đã chuẩn bị kỹ càng rồi, chuẩn bị hẳn một ngăn tủ toàn thẻ tài khoản mục sư luôn.
Kinh nghiệm chơi game của An Văn Dật dày lắm. Cậu biết một mục sư bóp team như mình cứ đi khắp nơi bóp mãi, sẽ chẳng mấy chốc bị tế lên kênh thế giới. Cho nên, cậu đã thủ sẵn một mớ acc, đến lúc cần là đổi ngay.
Có điều... liên tục đòi đơn mục sư cho phó bản trăm người cũng là một hành động dễ bị phát hiện, e rằng đổi acc cũng không đủ che giấu! An Văn Dật suy xét vấn đề rất thấu đáo, tính hết mọi phương diện. Cậu lấy chiếc thẻ thứ hai, đăng nhập vào Máy Chủ 4.
Máy chủ thường cũng có mọi thứ như Thần Chi Lĩnh Vực, số phó bản trăm người không hề ít hơn. An Văn Dật cầm mớ thẻ chuyên dùng trà trộn vào các máy chủ thường, đổi phó bản, đổi acc, đổi máy chủ, lăn khắp phố phường, gieo họa tứ phương.
Đúng vậy, An Văn Dật thật phải gọi là một tai họa.
Hết đội này đến đội khác bị cậu ta bóp chết sạch, bao nhiêu là người chơi lãng phí số lượng phó bản được đánh. An Văn Dật cũng hơi hơi ngượng, nhưng rồi lại lập tức vào đội mới, tiếp tục kiên cường, bình tĩnh gieo họa nhân gian.
Có lên trình không?
Nếu chỉ nhìn từ tiến độ phó bản thì không thấy khác biệt gì. Tình huống thực chiến mỗi lần mỗi khác, biểu hiện của An Văn Dật cũng nhấp nhô, rõ ràng không có khả năng kiểm soát ổn định thế trận. Tuy vậy, với tính tình vô cùng lý trí, An Văn Dật ngay từ đầu đã không kỳ vọng mình sẽ tiến bộ thần tốc. Cậu chỉ từng bước, từng bước ôm nguyên cái tủ tài khoản chạy khắp thế giới kiếm kèo.
[…]
"Ủa?" Trần Quả ngớ mặt.
"Cậu ta đang muốn rèn luyện phản ứng bằng điều kiện khắc nghiệt." Diệp Tu nói.
"Ặc... liệu có ích không?" Trần Quả ngờ vực.
"Chỉ cần kiên trì không bỏ cuộc, chắc chắn sẽ tiến bộ." Diệp Tu nói.
(cre: Lá Mùa Thu)
Trong Liên minh này, có ai mà không nỗ lực?
Nỗ lực chỉ là giấy chứng nhận tư cách đủ điều kiện để tham gia tranh đoạt quán quân mà thôi, chứ chẳng phải giấy đảm bảo gì sất. Nỗ lực bỏ ra không được đền đáp còn có thể refund, ủa đâu ra vậy, đời có đẹp vậy đâu bạn ei?
Nhưng đôi khi, con người khi sống quá tỉnh trí, an thân biết phận, tự biết lấy bản lĩnh mình đi được đến đâu ─Thì đó, lại trở thành nguồn gốc của sự thống khổ.
Phật dạy có bảy loại khổ: sinh, lão, bệnh, tử, ghét mà gặp, yêu biệt ly, cầu không được.
Cầu không được, khổ.
Bởi vì biết rằng bản thân mình không đủ bản lĩnh, càng hiểu rằng trong giới chuyên nghiệp thứ không bao giờ thiếu chính là thiên tài. Nên khi đối mặt với bọn họ, An Văn Dật luôn mang những suy nghĩ quan niệm tự ti thua kém người. Bởi thế nên cậu luôn khắc chế bản thân tỉnh táo đến mức hà khắc, không bao giờ tự khoản đãi mềm mỏng với bản thân dù chỉ một lần.
Bởi vì biết rằng bản thân mình không giỏi, nên cậu ấy lo lắng chiến đội sẽ đào một trị liệu mới đến thay thế bản thân. Cậu ấy càng hiểu rõ rằng trên phương diện lợi ích kinh tế mà nói, thì nhập mới một tuyển thủ trị liệu đỡ tốn kém hơn so với cứ tiếp tục bồi dưỡng cậu. An Văn Dật tự ý thức được rằng, giá trị hiệu suất thực tế của mình không hề xứng so với những gì Hưng Hân đã bỏ vốn vào chăm chút tút đồ, nâng niu tạo điều kiện cậu.
Khuyết điểm của Hưng Hân, tuyển thủ trị liệu An Văn Dật sắp vùng dậy?
Vấn đề ở chỗ, trước nay ngoại giới lên án An Văn Dật vì cái trình kỹ thuật của cậu. Ai cũng cho rằng Hưng Hân tốt nhất nên tìm về một tuyển thủ có trình cao hơn, thế rồi Hưng Hân không chịu đổi người cầm, lại đắp đồ bạc từ đầu đến răng cho nhân vật trị liệu. Cách sửa chữa khuyết điểm này có vẻ sai sai.
Fan Hưng Hân không nghĩ nhiều, chỉ nhìn thấy đội nhà đột nhiên có một nhân vật dát bạc lộng lẫy thì phấn khích hẳn. Trên tivi, Phan Lâm với Lý Nghệ Bác lại đang chuyện trò về cách làm của Hưng Hân.
Hưng Hân vì sao chấp nhận vung tiền, mạnh tay đắp đồ cho nhân vật chứ nhất quyết không thay tuyển thủ? An Văn Dật kia, rốt cuộc có gì đặc biệt đến mức chiến đội phải tập trung bấy nhiêu nguồn lực để hỗ trợ?
[…]
An Văn Dật khiến tất cả mọi người đều thất vọng. Tuy mang trên mình tiếng xấu là khuyết điểm Hưng Hân, nhưng vì luôn được chở che bao bọc, cậu chưa bao giờ ảnh hưởng trực tiếp đến thắng thua cả đội. Hôm nay, chính như Phan Lâm và Lý Nghệ Bác phân tích, khuyết điểm An Văn Dật đã vẽ nên một sơ hở khổng lồ, tạo điều kiện cho Luân Hồi càn quét Hưng Hân như rơm rạ.
"Phải đổi người cầm mục sư thôi!" Fan Hưng Hân trong nhà thi đấu, trên tivi, và cả Phan Lâm, Lý Nghệ Bác trên sóng trực tiếp đều đang lên tiếng.
"Chỉ buff nhân vật là không đủ! Nhân vật là chết, nhân tài là sống, phải đặt cái gốc ở con người!" Phần bình luận trận Hưng Hân vs Luân Hồi kết thúc với lời cuối từ Lý Nghệ Bác.
Vấn đề này trở thành tiêu điểm trong cuộc họp báo sau trận. An Văn Dật, người đang bị chỉ trích, được chiến đội giữ trong phòng chờ, không để tham dự. Cậu im lặng ngồi theo dõi cuộc họp báo qua tivi, nơi Diệp Tu đang bị phóng viên vây quanh tấn công với những câu hỏi xoay quanh cậu.
An Văn Dật lấy kính mắt xuống, vùi mặt vào đôi bàn tay.
Cậu biết đêm nay mình thất bại rồi. Nắm giữ trong tay nhân vật mục sư mà chiến đội dốc hết tiền bạc build nên, cố hết sức để dung hòa với phong cách của mình, và kết quả là mình chỉ đánh đến thế thôi. Xem ra, mình không đủ sức làm một tuyển thủ chuyên nghiệp. Mọi thứ mình từng kỳ vọng đều là bong bóng xà phòng, nhỉ? Có lẽ lần này là cơ hội cuối cùng chiến đội cho mình. Sau đêm nay, họ sẽ thật sự tìm đến một tuyển thủ mới. Đợt chuyển nhượng mùa đông vẫn chưa đến ngày cuối cùng mà...
"Anh cảm thấy An Văn Dật đủ trình chuyên nghiệp không?" Tháo kính mắt, An Văn Dật vẫn không ngăn được âm thanh tivi truyền vào tai. Có phóng viên hỏi một câu thẳng thừng, không vòng vo ám chỉ An Văn Dật chưa đủ giỏi như dư luận thường làm nữa.
Hiện đang có mặt trong phòng chờ không chỉ mình An Văn Dật. Nghe thấy câu hỏi trần trụi kia, Kiều Nhất Phàm liền bật dậy chộp lấy remote định tắt tivi, nhưng không nhanh bằng giọng trả lời chắc nịch của Diệp Tu: "Dĩ nhiên rồi. Không có gì để nghi ngờ cả."
Kiều Nhất Phàm sửng sốt, remote trong tay chậm chạp đặt xuống. Cậu quay sang nhìn, phát hiện An Văn Dật đã ngẩng đầu lên với vẻ mặt ngạc nhiên. Kính mắt nhanh chóng được đeo lên lại, An Văn Dật dán mắt vào màn hình.
"Vậy anh giải thích thế nào về biểu hiện của cậu ấy hôm nay? Có rất nhiều pha, tôi nghĩ không phải do sơ sẩy hay bất khả kháng, mà vì khả năng cậu ấy không đủ, đúng chứ ạ?" Phóng viên hỏi.
"Không đúng." Diệp Tu lắc đầu, cười, "Đó là vì Tay Nhỏ Lạnh Giá vừa lên đồ mới chỉ hai ngày, An Văn Dật chưa kịp chơi quen, và đồng thời, cậu ấy cũng đang trong quá trình thích nghi với một vài trách nhiệm trước nay chưa từng gánh vác."
"Trách nhiệm chưa từng gánh vác? Ý anh là sao ạ?"
"Như trận đêm nay vậy, làm một mục sư đứng trên chiến trường chính diện." Diệp Tu nói.
"Nhưng cậu ta thực hiện không tốt chút nào?"
"Lần đầu tiên, đối thủ còn là chiến đội Luân Hồi nữa, anh nghĩ cậu ấy phải làm tốt đến đâu?" Diệp Tu hỏi ngược.
"Theo như anh nói, Hưng Hân sẽ tiếp tục tin tưởng An Văn Dật, chứ không chiêu mộ về một tuyển thủ mục sư khác?"
"Chắc chắn là không." Diệp Tu nói.
"Rốt cuộc cậu ta có gì đặc biệt mà được Hưng Hân xem trọng đến vậy?"
"Có gì đặc biệt? Cậu ấy là một thành viên chiến đội Hưng Hân, đó chính là điểm đặc biệt." Diệp Tu nói.
Một thành viên chiến đội Hưng Hân.
An Văn Dật ngẩn ngơ nhìn màn hình. Khi cậu lần nữa nảy sinh nghi ngờ với chính bản thân, cảm thấy đường tương lai nhấp nhô khó biết, Diệp Tu lại ở trước mặt đại chúng, dùng lời lẽ khẳng định, nhấn mạnh tư cách của cậu.
Cậu, là một thành viên chiến đội Hưng Hân.
Mọi tín nhiệm đều đến từ đó ư? An Văn Dật thật sự rất cảm động, nhưng phóng viên thì không. Trong mắt họ, quan điểm này quá duy tâm. Nó chỉ đơn thuần là một lòng tin tuyệt đối, không hơn.
"Nếu An Văn Dật còn lặp lại biểu hiện như hôm nay, anh có sẽ tiếp tục nói câu này không?" Phóng viên hỏi.
"Tôi nghĩ, cậu ấy sẽ không để tôi rơi vào tình cảnh khó khăn ấy đâu." Diệp Tu nói.
(cre: Lá Mùa Thu)
Vấn đề ở chỗ, trước nay ngoại giới lên án An Văn Dật vì cái trình kỹ thuật của cậu. Ai cũng cho rằng Hưng Hân tốt nhất nên tìm về một tuyển thủ có trình cao hơn, thế rồi Hưng Hân không chịu đổi người cầm, lại đắp đồ bạc từ đầu đến răng cho nhân vật trị liệu. Cách sửa chữa khuyết điểm này có vẻ sai sai.
Fan Hưng Hân không nghĩ nhiều, chỉ nhìn thấy đội nhà đột nhiên có một nhân vật dát bạc lộng lẫy thì phấn khích hẳn. Trên tivi, Phan Lâm với Lý Nghệ Bác lại đang chuyện trò về cách làm của Hưng Hân.
Hưng Hân vì sao chấp nhận vung tiền, mạnh tay đắp đồ cho nhân vật chứ nhất quyết không thay tuyển thủ? An Văn Dật kia, rốt cuộc có gì đặc biệt đến mức chiến đội phải tập trung bấy nhiêu nguồn lực để hỗ trợ?
[…]
An Văn Dật khiến tất cả mọi người đều thất vọng. Tuy mang trên mình tiếng xấu là khuyết điểm Hưng Hân, nhưng vì luôn được chở che bao bọc, cậu chưa bao giờ ảnh hưởng trực tiếp đến thắng thua cả đội. Hôm nay, chính như Phan Lâm và Lý Nghệ Bác phân tích, khuyết điểm An Văn Dật đã vẽ nên một sơ hở khổng lồ, tạo điều kiện cho Luân Hồi càn quét Hưng Hân như rơm rạ.
"Phải đổi người cầm mục sư thôi!" Fan Hưng Hân trong nhà thi đấu, trên tivi, và cả Phan Lâm, Lý Nghệ Bác trên sóng trực tiếp đều đang lên tiếng.
"Chỉ buff nhân vật là không đủ! Nhân vật là chết, nhân tài là sống, phải đặt cái gốc ở con người!" Phần bình luận trận Hưng Hân vs Luân Hồi kết thúc với lời cuối từ Lý Nghệ Bác.
Vấn đề này trở thành tiêu điểm trong cuộc họp báo sau trận. An Văn Dật, người đang bị chỉ trích, được chiến đội giữ trong phòng chờ, không để tham dự. Cậu im lặng ngồi theo dõi cuộc họp báo qua tivi, nơi Diệp Tu đang bị phóng viên vây quanh tấn công với những câu hỏi xoay quanh cậu.
An Văn Dật lấy kính mắt xuống, vùi mặt vào đôi bàn tay.
Cậu biết đêm nay mình thất bại rồi. Nắm giữ trong tay nhân vật mục sư mà chiến đội dốc hết tiền bạc build nên, cố hết sức để dung hòa với phong cách của mình, và kết quả là mình chỉ đánh đến thế thôi. Xem ra, mình không đủ sức làm một tuyển thủ chuyên nghiệp. Mọi thứ mình từng kỳ vọng đều là bong bóng xà phòng, nhỉ? Có lẽ lần này là cơ hội cuối cùng chiến đội cho mình. Sau đêm nay, họ sẽ thật sự tìm đến một tuyển thủ mới. Đợt chuyển nhượng mùa đông vẫn chưa đến ngày cuối cùng mà...
"Anh cảm thấy An Văn Dật đủ trình chuyên nghiệp không?" Tháo kính mắt, An Văn Dật vẫn không ngăn được âm thanh tivi truyền vào tai. Có phóng viên hỏi một câu thẳng thừng, không vòng vo ám chỉ An Văn Dật chưa đủ giỏi như dư luận thường làm nữa.
Hiện đang có mặt trong phòng chờ không chỉ mình An Văn Dật. Nghe thấy câu hỏi trần trụi kia, Kiều Nhất Phàm liền bật dậy chộp lấy remote định tắt tivi, nhưng không nhanh bằng giọng trả lời chắc nịch của Diệp Tu: "Dĩ nhiên rồi. Không có gì để nghi ngờ cả."
Kiều Nhất Phàm sửng sốt, remote trong tay chậm chạp đặt xuống. Cậu quay sang nhìn, phát hiện An Văn Dật đã ngẩng đầu lên với vẻ mặt ngạc nhiên. Kính mắt nhanh chóng được đeo lên lại, An Văn Dật dán mắt vào màn hình.
"Vậy anh giải thích thế nào về biểu hiện của cậu ấy hôm nay? Có rất nhiều pha, tôi nghĩ không phải do sơ sẩy hay bất khả kháng, mà vì khả năng cậu ấy không đủ, đúng chứ ạ?" Phóng viên hỏi.
"Không đúng." Diệp Tu lắc đầu, cười, "Đó là vì Tay Nhỏ Lạnh Giá vừa lên đồ mới chỉ hai ngày, An Văn Dật chưa kịp chơi quen, và đồng thời, cậu ấy cũng đang trong quá trình thích nghi với một vài trách nhiệm trước nay chưa từng gánh vác."
"Trách nhiệm chưa từng gánh vác? Ý anh là sao ạ?"
"Như trận đêm nay vậy, làm một mục sư đứng trên chiến trường chính diện." Diệp Tu nói.
"Nhưng cậu ta thực hiện không tốt chút nào?"
"Lần đầu tiên, đối thủ còn là chiến đội Luân Hồi nữa, anh nghĩ cậu ấy phải làm tốt đến đâu?" Diệp Tu hỏi ngược.
"Theo như anh nói, Hưng Hân sẽ tiếp tục tin tưởng An Văn Dật, chứ không chiêu mộ về một tuyển thủ mục sư khác?"
"Chắc chắn là không." Diệp Tu nói.
"Rốt cuộc cậu ta có gì đặc biệt mà được Hưng Hân xem trọng đến vậy?"
"Có gì đặc biệt? Cậu ấy là một thành viên chiến đội Hưng Hân, đó chính là điểm đặc biệt." Diệp Tu nói.
Một thành viên chiến đội Hưng Hân.
An Văn Dật ngẩn ngơ nhìn màn hình. Khi cậu lần nữa nảy sinh nghi ngờ với chính bản thân, cảm thấy đường tương lai nhấp nhô khó biết, Diệp Tu lại ở trước mặt đại chúng, dùng lời lẽ khẳng định, nhấn mạnh tư cách của cậu.
Cậu, là một thành viên chiến đội Hưng Hân.
Mọi tín nhiệm đều đến từ đó ư? An Văn Dật thật sự rất cảm động, nhưng phóng viên thì không. Trong mắt họ, quan điểm này quá duy tâm. Nó chỉ đơn thuần là một lòng tin tuyệt đối, không hơn.
"Nếu An Văn Dật còn lặp lại biểu hiện như hôm nay, anh có sẽ tiếp tục nói câu này không?" Phóng viên hỏi.
"Tôi nghĩ, cậu ấy sẽ không để tôi rơi vào tình cảnh khó khăn ấy đâu." Diệp Tu nói.
(cre: Lá Mùa Thu)
Bởi vì biết rằng bản thân mình không đủ tài năng, nên đối với những lời bàn tán đồn đãi hoài nghi của ngoại giới, cậu ấy sẽ dao động, sẽ do dự ưu sầu. Thậm chí là lúc đạt được thành tựu, cast một chiêu Ngọn Lửa Thần Thánh hoàn mỹ, trở thành then chốt thắng cuộc trong trận, thì cậu cũng ngại không hề mở miệng tranh công.
Hạ Vũ rời hội trường, nhường Hưng Hân lên bục. Và câu đầu tiên phóng viên nghe thấy Diệp Tu phát biểu, là tuyên dương An Văn Dật.
"Chiến thắng hôm nay đều nhờ vào biểu hiện xuất sắc của An Văn Dật."
An Văn Dật?
Biểu hiện xuất sắc?
Hai cụm từ này đặt chung một câu hơi bị sai sai nhỉ? Sai quá sai luôn! Cánh phóng viên ngơ ngác.
"Sao, vẫn chưa ai nhìn ra à?" Diệp Tu thấy các phóng viên bên dưới thộn mặt thì kinh ngạc hỏi, "Các anh có theo dõi trận đấu không thế?"
"Dĩ nhiên có." Các phóng viên trả lời.
"Có thống kê kỹ thuật toàn trận chưa?" Diệp Tu đột nhiên quay qua hỏi nhân viên Liên minh.
"Rồi ạ." Người nọ đáp.
"MVP trận đoàn đội là?" Diệp Tu nói.
"An Văn Dật." Nhân viên Liên minh đưa ra đáp án theo bảng thống kê kết quả.
"Hả?" Cánh phóng viên ồ lên.
Diệp Tu cười tít mắt, nói: "Mừng quá, Liên minh có nghiêm túc theo dõi trận đấu."
An Văn Dật là MVP trận đoàn đội? Các phóng viên khốn đốn nhìn nhau, quên luôn đặt câu hỏi. Họ xôn xao nghị luận, bởi ấn tượng An Văn Dật để lại cho họ quá mờ nhạt. Kỳ thực, ngay từ phút đầu tiên bước vào trận đấu, người xem như họ đã ôm tâm lý thành kiến sẵn rồi. Theo dõi trận đấu, là để thưởng thức. Họ không cảm thấy An Văn Dật có gì để thưởng thức, nên quyết định lơ luôn, dẫn đến một đám dân chuyên trong nghề lại nhìn không ra MVP toàn trận là ai.
Không hiểu đầu cua tai nheo nên cả hội phóng viên đều lơ ngơ như đang trên mây. Họ đành đặt vài câu hỏi máy móc tượng trưng, như An Văn Dật có cảm nghĩ gì về trận đấu.
"Làm điều cần thiết, vào lúc cần thiết." An Văn Dật nói.
"Ồ? Cậu có thể giải thích rõ hơn không?"
"Các anh... Thôi các anh xem lại trận đấu đi!" An Văn Dật cạn lời. Kêu cậu dùng lời lẽ miêu tả kỹ sao được? Không phải cậu khinh người ta, mà là... ngại lắm. Vì điểm sáng trong trận toàn nằm ở chính cậu mà. Lẽ nào mở miệng nói "Vào thời điểm mấu chốt nhất, nhờ có Ngọn Lửa Thần Thánh từ bố đây..."? Cậu là An Văn Dật, chứ có phải Ngụy Sâm đâu?
Thế là họp báo kết thúc trong hoang mang vô đối. Cánh phóng viên ôm một bụng ngờ vực, chả hiểu vì sao An Văn Dật trở thành công thần lớn nhất. Về nhà, họ vội vàng mở trận đấu lên xem lại. Gạt bỏ thành kiến che mắt, dân chuyên như họ lập tức phát hiện mình đã để lỡ những gì. Quả là hành động thiếu chuyên nghiệp khó đỡ.
"Chẳng lẽ An Văn Dật tìm thấy cảm giác đánh rồi?" Các phóng viên tự hỏi.
Cậu chàng An Văn Dật gần như khiến cả giới Vinh Quang cảm thấy liên lụy đội nhà, đột nhiên vụt sáng trở thành MVP trận đoàn đội. Lắp pin gì mà tăng tốc nhanh thế này?
Phóng viên các tờ báo lớn đều vắt óc nghĩ xem phải viết cái gì về An Văn Dật. Trận Hưng Hân vs Hạ Vũ vốn không phải trọng điểm trong lượt, nhưng việc An Văn Dật trở thành MVP lại là một điểm sáng quá bất ngờ.
(cre: Lá Mùa Thu)
"Chiến thắng hôm nay đều nhờ vào biểu hiện xuất sắc của An Văn Dật."
An Văn Dật?
Biểu hiện xuất sắc?
Hai cụm từ này đặt chung một câu hơi bị sai sai nhỉ? Sai quá sai luôn! Cánh phóng viên ngơ ngác.
"Sao, vẫn chưa ai nhìn ra à?" Diệp Tu thấy các phóng viên bên dưới thộn mặt thì kinh ngạc hỏi, "Các anh có theo dõi trận đấu không thế?"
"Dĩ nhiên có." Các phóng viên trả lời.
"Có thống kê kỹ thuật toàn trận chưa?" Diệp Tu đột nhiên quay qua hỏi nhân viên Liên minh.
"Rồi ạ." Người nọ đáp.
"MVP trận đoàn đội là?" Diệp Tu nói.
"An Văn Dật." Nhân viên Liên minh đưa ra đáp án theo bảng thống kê kết quả.
"Hả?" Cánh phóng viên ồ lên.
Diệp Tu cười tít mắt, nói: "Mừng quá, Liên minh có nghiêm túc theo dõi trận đấu."
An Văn Dật là MVP trận đoàn đội? Các phóng viên khốn đốn nhìn nhau, quên luôn đặt câu hỏi. Họ xôn xao nghị luận, bởi ấn tượng An Văn Dật để lại cho họ quá mờ nhạt. Kỳ thực, ngay từ phút đầu tiên bước vào trận đấu, người xem như họ đã ôm tâm lý thành kiến sẵn rồi. Theo dõi trận đấu, là để thưởng thức. Họ không cảm thấy An Văn Dật có gì để thưởng thức, nên quyết định lơ luôn, dẫn đến một đám dân chuyên trong nghề lại nhìn không ra MVP toàn trận là ai.
Không hiểu đầu cua tai nheo nên cả hội phóng viên đều lơ ngơ như đang trên mây. Họ đành đặt vài câu hỏi máy móc tượng trưng, như An Văn Dật có cảm nghĩ gì về trận đấu.
"Làm điều cần thiết, vào lúc cần thiết." An Văn Dật nói.
"Ồ? Cậu có thể giải thích rõ hơn không?"
"Các anh... Thôi các anh xem lại trận đấu đi!" An Văn Dật cạn lời. Kêu cậu dùng lời lẽ miêu tả kỹ sao được? Không phải cậu khinh người ta, mà là... ngại lắm. Vì điểm sáng trong trận toàn nằm ở chính cậu mà. Lẽ nào mở miệng nói "Vào thời điểm mấu chốt nhất, nhờ có Ngọn Lửa Thần Thánh từ bố đây..."? Cậu là An Văn Dật, chứ có phải Ngụy Sâm đâu?
Thế là họp báo kết thúc trong hoang mang vô đối. Cánh phóng viên ôm một bụng ngờ vực, chả hiểu vì sao An Văn Dật trở thành công thần lớn nhất. Về nhà, họ vội vàng mở trận đấu lên xem lại. Gạt bỏ thành kiến che mắt, dân chuyên như họ lập tức phát hiện mình đã để lỡ những gì. Quả là hành động thiếu chuyên nghiệp khó đỡ.
"Chẳng lẽ An Văn Dật tìm thấy cảm giác đánh rồi?" Các phóng viên tự hỏi.
Cậu chàng An Văn Dật gần như khiến cả giới Vinh Quang cảm thấy liên lụy đội nhà, đột nhiên vụt sáng trở thành MVP trận đoàn đội. Lắp pin gì mà tăng tốc nhanh thế này?
Phóng viên các tờ báo lớn đều vắt óc nghĩ xem phải viết cái gì về An Văn Dật. Trận Hưng Hân vs Hạ Vũ vốn không phải trọng điểm trong lượt, nhưng việc An Văn Dật trở thành MVP lại là một điểm sáng quá bất ngờ.
(cre: Lá Mùa Thu)
Mặc dù chiến đội luôn lên tiếng tin tưởng và ủng hộ cậu mười phần, đóng vai trò hậu phương vững chắc đi chăng nữa ─Thì đối mặt với khuyết điểm của mình, sợ rằng lý trí như An Văn Dật, cũng không có cách nào phục chính mình được.
Thậm chí, trên sân đấu trong trận chung kết, cậu còn hứng lấy lượng lớn hoài nghi bùng nổ từ chính bản thân mình.
Nếu như là Bánh Bao, Diệp Tu gạt một câu thì ẻm liền tự tin bừng bừng hăng tiết ngay. Nhưng An Văn Dật thì không. Lối suy nghĩ duy vật lý trí của cậu khiến An Văn Dật không có cách nào thốt nổi một tiếng “Hãy tin tưởng tôi, tôi có thể làm được” với phóng viên và ngoại giới, càng huống chi là muốn cậu nói câu tín phục đó khi đối diện với đồng đội và chính mình trong gương đây. Tôi rất lo lắng, nếu cứ tiếp tục tự phủ nhận bản thân như vậy, cậu làm sao xây dựng nổi lòng tin vào bản thân mình được chứ.
Sự tín nhiệm của Diệp Tu và chiến đội dành cho cậu, không chừng đối với An Văn Dật mà nói, phần lớn chúng trở thành một loại áp lực đè lên vai cậu, khiến cậu không ngừng tự nhủ phải nghiêm khắc với bản thân hơn.
Nhưng cậu ấy, chưa từng từ bỏ.
Last edited: