Hoàn [WangJieXi's Birthday 2019] [Vi Thảo] Chúc Tôi Sinh Nhật Vui Vẻ

Tô Mộc Tu

Nông dân công nghiệp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
145
Số lượt thích
1,061
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Đối Xứng
#1
Tác giả: 姜姜

Editor: Tô Mộc Tu

Thể loại: hướng nguyên

Tình trạng: hoàn thành

Giới thiệu: Một cô gái nhỏ rời nhà đi ba năm, lại quay về với gia đình của mình.

Đôi lời chia sẻ:

Đầu tiên, tôi muốn nói với các bạn một chút, nhân vật chính của câu chuyện này là Liễu Phi, không phải Vương Kiệt Hi.

Có lẽ sẽ rất nhiều người cảm thấy kì lạ, tại sao tôi lại muốn để câu chuyện này trở thành một phần trong project sinh nhật Vương đội năm nay.

Bản thân tôi cảm thấy, những điều tốt đẹp của một người, không chỉ được thể hiện qua một câu chuyện mà người ấy là vai chính, tôi càng ấn tượng hơn với việc khi một người chỉ là nhân vật phụ thôi, nhưng thiếu người đó, câu chuyện được kể sẽ không còn hoàn hảo nữa.

Vương đội trong đây chính là một người như thế.

Sự dịu dàng ấm áp của anh, sự thấu hiểu quan tâm của anh, tấm lòng bao dung của anh, tất cả đều được thể hiện từ những hành động, cử chỉ nhỏ nhất anh làm, những lời anh nói với đội viên của mình. Cho dù trong tương lai, các đội viên của anh có lựa chọn điều gì, anh vĩnh viễn đứng đằng sau, động viên họ kiên định bước tiếp trên con đường của mình.

Liễu Phi ở chiến đội, là anh quan tâm, chỉ bảo cô.

Liễu Phi giải nghệ, là anh cho cô quyết tâm.

Liễu Phi ăn năn hối hận, là anh cho cô dũng khí nói xin lỗi.

Tôi muốn để mọi người biết, Vương Kiệt Hi không chỉ là Ma Thuật Sư thiên tài, mà còn là một đội trưởng tốt hết lòng vì đội viên của mình.

Vậy nên tôi đưa câu chuyện này đến với mọi người.

Hy vọng mọi người đọc truyện vui vẻ.

<Tô Mộc Tu>


<Artist: nakoluy>

CHÚC TÔI SINH NHẬT VUI VẺ
1.

Vừa sáng sớm, Liễu Phi đã ngồi ở ban công ký túc xá ầm ĩ một trận với người trong nhà.

Nói là tranh cãi, thực ra đa phần đều là mẹ của cô lải nhải ở đầu dây bên kia, nhiều lần nói “Con đã lớn bằng đó rồi sao không biết kiềm chế chút nào vậy?” “Con cho rằng mình vẫn là thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi chắc?” “Không phải thi xong hết rồi à mau về nhà, dì con giới thiệu cho một thằng bé, mẹ nhìn cũng không tệ đâu.” “Sau khi tốt nghiệp nhanh chóng tìm công việc ổn định.”

Liễu Phi ngồi trên ghế nhỏ ở sân thượng, vừa lắng nghe mẫu thân đại nhân nhà mình vừa nghĩ thầm, cô đúng là đã lớn rồi, không phải 16 tuổi, mà là 26 tuổi, cho dù trong lòng có mâu thuẫn, cũng sẽ không nói ra ngoài miệng mà lựa chọn phương thức đầy sĩ diện, ngày qua ngày đều trải qua trong yên lặng, tiêu cực chống chọi với cuộc sống sinh hoạt chán chường.

Than phiền tới từ đầu dây bên kia chậm chạp không nhận được lời đáp, giọng điệu lại càng kịch liệt hơn, Liễu Phi mama dường như cực kỳ hối hận: “Lúc đầu mẹ đáng lẽ không nên đồng ý cho con đi chơi game, đánh mấy năm, kiếm ra tiền thì sao chứ? Có tí thành tích nào đâu? Làm lỡ bấy nhiêu năm của con, con nhìn các bạn học của mình xem, con lớn hơn người ta những vài tuổi, có thấy ngại không?”

Liễu Phi nhàn nhạt đáp lời mẹ: “Con không thấy ngại.”

"Con không thấy nhưng mẹ thấy! Người ta bằng tuổi con đã sớm tốt nghiệp đại học, người công tác người kết hôn, con xem lại con đi, lăn lộn mấy năm thành cái dạng gì rồi? Hả?”

“Bảo là đi chơi game, đánh ra tên tuổi không? Đánh ra tương lai không?”

“Con có tương lai hay không không cần mẹ quan tâm!” Liễu Phi không muốn nghe thêm nữa, bộp một tiếng tắt điện thoại.

Lúc cô kéo cửa trượt sân thượng bước vào nhà, bạn cùng phòng cũng đã rời giường.

Các cô mới trải qua bài thi cuối kỳ, hôm nay những bạn cùng phòng ở tỉnh khác phải về nhà, đang thu dọn đồ đạc bỏ vào va li.

Bạn cùng phòng thấy Liễu Phi hai mắt đỏ hoe, cũng không nói gì, yên lặng đưa khăn giấy qua.

Liễu Phi nhỏ giọng nói cám ơn, lại nghe các bạn hỏi: “Hôm nay cậu không về nhà à?”

Liễu Phi lắc đầu.

Bạn cùng phòng “à” một tiếng: “Hôm nay sinh nhật lại không về à? Chiều nay tụi mình đều về rồi.”

“Không sao đâu.” Liễu Phi nở nụ cười: “Buổi trưa để mình mời các cậu ăn cơm nhé.”

2.

Liễu Phi mama ngày ngày đau lòng vì tuổi tác của cô, nhưng chuyện đó đối với cô xưa nay không phải cấm kỵ gì cả.

Lúc cô vào đại học đã đủ tuổi tốt nghiệp, lại là một người có danh tiếng không lớn không nhỏ, bàn tán xì xào sau lưng cũng không ít, nhưng Liễu Phi không bao giờ để ý.

Thời gian có thể gột rửa mọi vết tích, lâu một chút nữa, liền đem dấu vết của quá khứ trên người cô rửa trôi sạch sẽ, cô đã từng là tuyển thủ chuyên nghiệp, trong Vinh Quang cũng được người ta gọi một tiếng “đại thần”, mặc đồng phục màu xanh lục của đội quán quân, đội trưởng là “Ma Thuật Sư” danh tiếng hiển hách, mà cô bây giờ chỉ là một sinh viên đại học bình thường, ra khỏi cửa nhà thì đi học, ăn cơm, tham gia kì thi, giống như những người khác.

Bạn cùng phòng nói đùa với cô: “Trông cậu hoàn toàn chẳng giống như lớn hơn mọi người năm tuổi chút nào.”

“Đúng đúng! Cảm giác không lớn tuổi nha, vẫn rất thiếu nữ.”

Liễu Phi ngại ngùng che mặt: “Là do quần áo của mình quá trẻ con hả?”

“Đó, động tác che mặt này rất giống thiếu nữ nè.”

Liễu Phi lại vội vàng thả tay xuống, “Mình đã 26 tuổi rồi!”

“26 tuổi thì thế nào? Không phải là rất trẻ tuổi sao? Chị mình nói độ tuổi tốt nhất của con gái là 30 tuổi, cậu bây giờ hẵng còn rất sớm nha!” Bạn cùng phòng vừa tròn 20 tuổi trả lời cực kì hùng hồn.

Liễu Phi cười đẩy cô nàng một cái: “Được được được, mình còn nhỏ, cái gì cũng còn rất sớm.”

Tiễn bạn cùng phòng đi rồi, một mình Liễu Phi ngồi ở ký túc xá đờ ra.

Thỉnh thoảng lại nhận được mấy cái tin nhắn chúc sinh nhật vui vẻ, cô trả lời từng cái từng cái, lại bắt đầu lướt weibo.

Tài khoản cô đang dùng là sau khi lên đại học mới lập, follow bạn bè và trang web của trường học, weibo của các đoàn thể sinh viên, quan tâm thăm hỏi bạn bè vân vân.

Một hồi chỉ cảm thấy nhạt nhẽo vô vị, Liễu Phi ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn là chuyển sang đăng nhập tài khoản cũ, lần nữa nhập mật khẩu, treo lên cái tên Liễu Phi của Vi Thảo.

Vừa đăng nhập, không ngoài ý muốn nhận được một đống tin tức, qua loa xoạt một lần thấy có không ít bình luận vào những bài đăng cũ của cô, những bình luận mới nhất khiến Liễu Phi có chút bất ngờ, là vài fan Vi Thảo chúc cô sinh nhật vui vẻ.

Thời kì đỉnh cao của Vinh Quang đã qua, trong quá trình phát triển đã có xu hướng suy thoái, tuy mùa giải mới vẫn tiến hành trong khí thế hừng hực nhiệt liệt, sự chú ý lại không nhiều bằng lúc trước, nhưng vẫn có một nhóm fan chấp nhất, kiên trì quan tâm mỗi một cuộc tranh tài, vào lúc mùa giải bắt đầu thì thay avatar hàng loạt, cổ vũ cho chiến đội mình yêu thích.

Liễu Phi nhìn avatar bọn họ là logo chiến đội Vi Thảo, tay đột nhiên có chút run.

Đã ba năm.

3.

Liễu Phi cuối cùng vẫn quyết định ra ngoài.

Cô bây giờ rất sợ lạnh, đến mùa đông đã lười đi mua những bộ áo khoác lông vũ màu sắc rực rỡ tươi đẹp, đem trang phục của mình hô biến thành trái cây tròn trịa mọng nước, trộn lẫn trong sắc xanh mượt của đội ngũ Vi Thảo, vô cùng đáng chú ý.

Liễu Phi mặc áo khoác đen dài đến mắt cá chân, quàng khăn lông cừu kẻ carô, búi tóc trên đầu thành một cục thịt viên nho nhỏ, nghĩ đi nghĩ lại vẫn không trang điểm, chỉ thoa chút son môi, miễn cho bản thân trông quá trắng bệch yếu ớt.

Lúc cô nhìn thấy Lưu Tiểu Biệt cùng Viên Bách Thanh ở ngoài câu lạc bộ Vi Thảo, phản ứng đầu tiên là cúi đầu.

Liễu Phi nghĩ, cô chỉ đến xem một chút thôi.

Thế là đứng ở ngoài cửa câu lạc bộ mấy phút, con phố đối diện liền nghênh đón hai bóng người quen thuộc.

Cô có chút hoảng hốt, theo bản năng muốn giả vờ không nhìn thấy hai người họ, đem mình ngụy trang thành một người đi đường đang vội vã, lại bởi vì một câu đầy ngạc nhiên của Lưu Tiểu Biệt “Đậu! Liễu Phi đấy phải không?” đành phải dừng chân.

Liễu Phi che giấu vẻ chua xót nơi đáy mắt, ngửa đầu giả vờ phất tay với bọn họ: “A! Là hai người sao! Thật trùng hợp!”

Lưu Tiểu Biệt lôi Viên Bách Thanh chạy tới, mặt đầy ngạc nhiên mà nhìn chằm chằm cô: “Không phải chứ? Đúng là cậu rồi! Sao bây giờ cậu mới đến?”

Liễu Phi hoang mang: “Tôi bỏ lỡ cái gì à?”

Viên Bách Thanh xua tay: “Không có không có! Chỉ là lâu rồi không có gặp, cậu không phải học đại học ở Bắc Kinh à, sao không tới tìm tụi này chơi?”

Lưu Tiểu Biệt nói tiếp: “Phải đó phải đó, nhắn QQ cậu không trả lời, số điện thoại cũng đổi rồi phải không? Cậu đây là làm gì, trốn tụi tui à?”

Liễu Phi cười gượng: “Không có mà… Chỉ là bận quá…”

Lưu Tiểu Biệt nghi ngờ nhìn cô một cái, thì thầm một câu: “Cậu đi học cũng bận rộn thế à?”

“Tôi…”

Viên Bách Thanh thấy Liễu Phi xấu hổ, vội vàng ngắt lời: “Trước đây không liên lạc chẳng phải bây giờ đang liên lạc rồi à? Hiếm khi thấy cậu về đây, mau mau, theo tụi này về câu lạc bộ đi! Hôm nay được nghỉ, mọi người đều ra ngoài chơi rồi, nhưng Anh Kiệt vẫn còn ở.”

Liễu Phi gật đầu, theo bọn họ vào câu lạc bộ: “Anh Kiệt có khỏe không?”

“Rất tốt nha! Cậu không xem thi đấu sao?”

“Có xem, em ấy bây giờ lợi hại hơn nhiều lắm.”

“Đương nhiên! Cũng không nhìn xem đồng đội của nhóc ấy là ai.” Lưu Tiểu Biệt đắc ý.

Bọn họ vừa mới đi tới tầng trệt của ký túc xá Vi Thảo, Viên Bách Thanh đột nhiên vỗ trán một cái: “Chết rồi, tôi để quên điện thoại ở siêu thị rồi.”

Lưu Tiểu Biệt đạp hắn một cái: “Vậy ông còn không mau đi lấy đi!”

“Rồi rồi rồi! Bây giờ tôi đi liền, mà nè, cậu cùng Tiểu Biệt trước đi tìm Anh Kiệt chơi hén!”

Liễu Phi cười gật đầu.

Lưu Tiểu Biệt nhìn qua bóng Viên Bách Thanh chạy nhanh ra ngoài, cười mắng: “Cậu nói xem cậu ta có ngốc không?”

Liễu Phi cười.

Lưu Tiểu Biệt lại quay đầu nhìn cô, vẻ mặt có chút nghiêm túc: “Vậy cậu nói xem cậu có ngốc không?”

Liễu Phi vẫn tiếp tục cười.

Cô cười hì hì nhìn Lưu Tiểu Biệt nhíu chặt đôi mày, nửa buổi mới ngượng ngùng cúi đầu: “Phải ha.”

Lưu Tiểu Biệt khó hiểu: “Cậu trốn cái gì chứ? Trốn tụi tui lâu đến vậy?”

“Không trốn gì cả…”

“Vậy sao cậu không liên lạc với tụi tui?”

Liễu Phi nhấp môi không nói, mãi nửa ngày mới đáp: “Đừng hỏi, được không?”

Lưu Tiểu Biệt buồn bực gãi gãi đầu: “Được được được không hỏi. Vậy ít nhất cậu phải liên lạc với đội trưởng chứ, anh ấy hỏi thăm cậu không ít đâu!”

Liễu Phi gật đầu: “Đã biết.”

Lưu Tiểu Biệt không chịu được bầu không khí xấu hổ thế này, thấy tâm trạng Liễu Phi đi xuống, lại cười trêu cô: “Chờ tụi tui giải nghệ cậu cũng liền tốt nghiệp đại học, đã nói cùng nhau làm người mù chữ mà ha?”

Liễu Phi nghĩ đến lúc ba người bọn họ mới xuất đạo mang ý chí quyết tâm mãnh liệt, đời này đều muốn dâng hiến cho Vinh Quang, đọc sách cái gì, đại học cái gì, thề lấy bằng cấp 3 xong là hết chuyện, xì một tiếng bật cười.

Sau khi cười xong, lại có chút phiền muộn: “Thực xin lỗi, tôi thất hứa rồi.”

Lưu Tiểu Biệt xua tay: “Cũng không thể nói vậy được, cậu là con gái, bằng cấp cao sẽ tốt hơn, tụi tui giải nghệ vẫn có thể mở tiệm net gì gì đó.”

“Tôi cũng có thể mở tiệm net mà!” Liễu Phi nói.

“Được, đến khi khai trương tui mời cậu làm cổ đông!”

Đang cười, Viên Bách Thanh cầm điện thoại cũng đã quay về: “Hai người đang nói chuyện gì mà vui dữ vậy?”

“Ông tìm thấy điện thoại chưa?”

“May là vẫn ở đó, chưa bị ném đi.”

Liễu Phi nói: “Tiểu Biệt nói sau khi cậu ấy giải nghệ sẽ đi mở tiệm net, cho tôi làm cổ đông.”

“Ái chà, cậu còn muốn làm ông chủ Lưu cơ đấy?” Viên Bách Thanh cười nhạo.

“Nếu ông không kiếm được cơm ăn, liền tùy tùy tiện tiện đến làm quản lý tiệm net đi!” Lưu Tiểu Biệt cực kỳ phóng khoáng.

“Ông đến chỗ tui, nếu không ăn nổi cơm, cũng có thể làm tiểu đệ cho anh đây!”

Liễu Phi cảm thấy đã rất lâu rồi cô không cười nhiều đến vậy.

Cô đã không còn là thiếu nữ hoạt bát ngày xưa, bây giờ so với trước đây đã an tĩnh hơn rất nhiều, cũng đã có thể vỗ ngực tự nhận mình là người trưởng thành, nào có thể cười đùa như trẻ con được nữa.

Nhưng giờ phút này, cô đứng ở tầng trệt ký túc xá Vi Thảo, nghe Lưu Tiểu Biệt cùng Viên Bách Thanh đấu võ mồm liền cười ha ha đến không khép miệng lại được, cô còn nhịn không được nghĩ, ngày ấy tại sao mình lại có thể buông tay?

4.

Liễu Phi giải nghệ vào mùa giải thứ mười ba.

17 tuổi cô vào trại huấn luyện, mùa giải thứ bảy ra mắt, tính toán cẩn thận cũng được sáu năm, không lâu lắm, thậm chí là người giải nghệ sớm nhất so với các tuyển thủ cùng lứa.

Nhưng dù chỉ là một trang sách trong cuốn sách mang tên cuộc sống, lại trải dài suốt những năm tháng thanh xuân tươi đẹp, khiến cô từ thiếu nữ trở thành một cô gái, lại trở thành một người trưởng thành có thể độc lập gách vác trách nhiệm.

Làm ra quyết định này không tính là khó khăn.

Có ngoại lực thúc đẩy, người nhà Liễu Phi vẫn luôn giục cô giải nghệ sớm một chút rồi đi học đại học, bằng không tuổi càng ngày càng lớn, cũng có dao động trong nội tâm ——

Cô ở trong Liên minh, đã gặp qua “thần” chân chính, vị kia cho dù phởn phơ giải nghệ cũng vẫn là truyền kỳ to lớn nhất của Vinh Quang, cũng đã gặp thiên tài chân chính, tỷ như đội trưởng của cô Vương Kiệt Hi, đấu pháp của Ma Thuật Sư tái hiện trong trận chung kết, khiến cho người người vỗ bàn khen hay. Tuyển thủ chuyên nghiệp đều là vạn người chọn một, nhân tài đông đúc, tỷ như Lưu Tiểu Biệt có tốc độ tay trời sinh, Viên Bách Thanh cuối cùng đã thông thạo đấu pháp song trị liệu, mà tuyển thủ nữ lại càng hiếm như lá mùa thu, Tô Mộc Tranh Sở Vân Tú đều là tuyển thủ đại thần, tính cách mạnh mẽ, có thể gánh vác chiến đội ngược gió tiến lên, Đới Nghiên Kỳ là át chủ bài của Lôi Đình mà Tiêu Thời Khâm tự tay bồi dưỡng, hiện tại cũng dần trở nên độc lập, mà cô bỏ ra thời gian sáu mùa giải, chỉ khiến bản thân mình từ một người bình thường biến thành một người bình thường chăm chỉ chịu khó.

Có lẽ cô đối với đại đa số người chơi mà nói, là người có tài năng, là đại thần, nhưng ở trong Liên minh, thiên phú của cô có hạn, thậm chí cả tâm tính cũng không kiên định được như những nữ tuyển thủ khác, có lẽ là không đủ xuất sắc, trông trước ngó sau, tâm tư bộn bề, không giống Đới Nghiên Kỳ nhắc đến chuyện giải nghệ với vẻ ung dung thoải mái: “Sau này tôi mở một siêu thị trước cửa nhà là được rồi!”

Vì thế, lúc này, nên chấm dứt rồi.

Cô nói quyết định này của mình cho Vương Kiệt Hi.

Lúc đó Vương Kiệt Hi đã giải nghệ, đang ở nước ngoài nghỉ ngơi, nửa đêm nhận được điện thoại của Liễu Phi, cô khóc sướt mướt khiến anh phát hoảng, liên tục hỏi cô xảy ra chuyện gì.

Liễu Phi lau nước mắt, lắp ba lắp bắp nói muốn giải nghệ.

Còn nói rất nhiều thứ, nói cô cảm thấy thiên phú của bản thân có hạn, không thể cống hiến nhiều cho Vi Thảo, nói người nhà cô vẫn luôn giục cô giải nghệ, nói cô muốn suy tính tương lai sau này, không muốn tiếp tục nữa.

Vương Kiệt Hi yên tĩnh nghe cô nói xong, dỗ dành cô: “Đừng khóc.”

“Em muốn giải nghệ liền giải nghệ, không sao hết.”

“Không ai trách em cả, không phải muốn đi thi đại học à, sau khi giải nghệ cứ yên tâm mà thi.”

“Ai nói với em em ở Vi Thảo không có cống hiến?”

Liễu Phi càng khóc to hơn.

Cô nghĩ, ngay cả Đới Nghiên Kỳ cô cũng không sánh bằng, lúc Tiêu Thời Khâm tới Gia Thế, Đới Nghiên Kỳ vẫn có thể cắn răng kiên trì ở Lôi Đình, cô làm không được, trước giờ cô đều được Vương Kiệt Hi che chở, lớn lên dưới tán cây xanh mát hiền hòa của anh, tính tình cũng trở nên yếu đuối, một bước rút lui này, cũng phải để Vương Kiệt Hi đẩy cô một cái.

5.

Lúc ba người bọn họ gõ cửa phòng Cao Anh Kiệt, cậu vẫn đang làm kiểm điểm sau trận đấu.

Nhìn thấy Liễu Phi, cậu vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, nhanh chóng mời cô vào trong ngồi.

“Chị Phi, lâu lắm rồi em không gặp chị.”

“Ừ, phải ha.”

“Chị đang đi học phải không? Vẫn ở Bắc Kinh à?” Cao Anh Kiệt hỏi.

“Ừ.”

Cao Anh Kiệt nghi ngờ: “Vậy sao chị không tới tìm tụi em?”

Lưu Tiểu Biệt chen lời: “Bài tập của chị Phi nhà cậu quá nhiều, giờ mới làm xong.”

“Ha ha.” Liễu Phi cười khan.

Cao Anh Kiệt so với trước đây cởi mở khéo léo hơn nhiều, lớn thêm vài tuổi, ý tại ngôn ngoại đương nhiên cũng nghe hiểu, cũng không gặng hỏi nữa, bốn người ngồi nói chuyện một lúc lâu, Cao Anh Kiệt dường như nghĩ đến cái gì, lật lật quyển sổ ghi chép trong tay.

Sau đó đột nhiên ngẩng đầu: “Chị, hôm nay là sinh nhật chị à?”

“Hở?” Lưu Tiểu Biệt hoang mang.

“Gì cơ?” Viên Bách Thanh cũng lấy ra điện thoại bắt đầu lật, “Mọe! Chuẩn cmnr, giờ này năm ngoái tôi phát lì xì đáp lễ cậu, vậy mà cậu không thèm nhận!”

Liễu Phi gãi đầu một cái: “Vậy để tôi mời mọi người ăn cơm nha?”

Bốn người chụm đầu nghiên cứu điện thoại nửa ngày, cuối cùng quyết định đi ăn lẩu.

Lưu Tiểu Biệt dùng lí do để thuận tiện ôn chuyện mà đặt một phòng ăn VIP, trong phòng đặt một bàn tròn lớn, bọn họ ngồi rải rác, Cao Anh Kiệt sắp bát đũa cho Liễu Phi, Lưu Tiểu Biệt lật thực đơn xoàn xoạt, Viên Bách Thanh đi lấy đồ uống, Liễu Phi nhìn bong bóng nước ùng ục sôi trong nồi lẩu, cùng đồng phục Vi Thảo trên người bọn họ, khe khẽ thở dài.

Bữa cơm này cực kỳ náo nhiệt, tâm trạng Liễu Phi cũng tốt lên, chủ động kể cho bọn họ nghe mấy chuyện thú vị ở trường học, Viên Bách Thanh hỏi cô, có bạn học nào tìm cô xin chữ kí không?

Liễu Phi ngẫm nghĩ: “Bọn họ tìm tôi, thực ra là muốn xin chữ kí của đội trưởng.”

Cao Anh Kiệt nói: “Chị Phi, chị gọi điện thoại cho đội trưởng chưa? Trước đây anh ấy hỏi thăm bọn em về chị nhiều lắm đấy.”

Liễu Phi gật đầu: “Lúc về chị sẽ gọi.”

Lưu Tiểu Biệt cúi đầu nhìn điện thoại, khóe miệng hơi nhếch lên: “Sao phải về rồi mới gọi? Cậu muốn nói cái gì, bây giờ nói trực tiếp với đội trưởng đi.”

Tay chân Liễu Phi có chút luống cuống: “Bây giờ? Gọi điện thoại cho đội trưởng. . . Tôi, tôi sợ không biết phải nói gì.”

“Trước là chịu đòn nhận tội, nhận lỗi với đội trưởng, yên tâm đê, đội trưởng tốt với cậu như thế, cậu ôm đùi anh ấy khóc lóc một trận, đảm bảo bình an vô sự.” Lưu Tiểu Biệt cười khanh khách.

Liễu Phi giận dữ liếc mắt nhìn hắn: “Nhận sai cái gì chứ!”

Cô vừa dứt lời, có người gõ cửa phòng ăn.

Bốn người đồng loạt quay đầu nhìn lại, là người phục vụ đẩy cửa đi vào: “Khách của các vị đã đến rồi.”

Liễu Phi sửng sốt một chút, sau đó tim cũng nhảy lên cổ họng rồi.

Mấy ngày này ở Bắc Kinh liên tục có mưa, không khí vừa ẩm vừa lạnh, cửa mở ra mang theo một luồng hơi lạnh ập vào, Liễu Phi đã cởi áo khoác ngoài, nhịn không được rùng mình một cái.

Bóng người cao gầy mà kiên cường đi đằng sau người phục vụ không nhanh không chậm bước vào, anh mặc áo khoác màu đen được cắt may khéo léo, mang khăn quàng cổ màu xám, cầm trong tay một chiếc ô đen, khuôn mặt sạch sẽ, trên mặt vẫn như trước không có biểu tình gì, trên tóc mai dính mấy giọt nước mưa, bị đèn treo trong phòng chiếu vào, khúc xạ lên đôi mắt to nhỏ trầm tĩnh của anh, lấp lánh ánh sáng.

Anh đưa ô cho người phục vụ bảo quản, gật đầu với mọi người: “Xin lỗi, đến trễ chút.”

Liễu Phi hoang mang hoảng loạn đứng lên, đánh đổ ly trà trong tay.

“Đội trưởng?!”

Trà nóng chảy xuôi trên mặt bàn, không ngừng nhỏ vào quần áo cô, Liễu Phi không hề hay biết, đứng ở chỗ cũ ngơ ngác nhìn Vương Kiệt Hi.

Vương Kiệt Hi ừ một tiếng, bước tới đem cô kéo sang bên cạnh.

Liễu Phi để mặc anh kéo qua, Viên Bách Thanh vội vàng dùng giấy lau mặt bàn.

“Ngốc rồi?” Vương Kiệt Hi hỏi.

Liễu Phi a một tiếng, lấy lại tinh thần: “Không có, chỉ là quá bất ngờ. Đội trưởng sao anh lại đến đây?”

Vương Kiệt Hi nhàn nhã ngồi xuống bên cạnh cô —— Liễu Phi sau đó sực nhận ra, phàm là liên hoan nội bộ Vi Thảo, bên cạnh Vương Kiệt Hi nhất định luôn có chỗ ngồi của cô.

“Sinh nhật em, anh không thể đến à?” Vương Kiệt Hi hỏi ngược lại.

Liễu Phi lắc đầu như cái trống bỏi: “Không phải không phải! Em thực sự rất vui!”

Vương Kiệt Hi nở nụ cười, nhận lấy bát đũa Cao Anh Kiệt đưa qua: “Lúc thi đấu anh có quan sát, đội viên mới rèn luyện không tệ.”

Cao Anh Kiệt dạ một tiếng: “Chỉ là tiết tấu vẫn chưa chạm đến cực hạn.”

“Em là đội trưởng, muốn dẫn dắt đội ngũ, lúc luyện tập cũng cần chú ý để bọn họ hiểu được chỉ lệnh của em.”

Vương Kiệt Hi chỉ điểm vài câu, Cao Anh Kiệt vừa nghe vừa gật đầu liên tục.

Lưu Tiểu Biệt chọc chọc cánh tay Liễu Phi: “Thấy sao, nhìn mọi người đều vẫn rất tốt ha.”

Liễu Phi nghĩ, phải, đều rất tốt, ở cùng một chỗ với họ, luôn cảm thấy đi hay ở cũng không khác gì.

Vương Kiệt Hi hỏi xong Cao Anh Kiệt, lại theo lệ hỏi thăm ba người bọn họ.

“Tiểu Biệt hiện tại phải chú ý duy trì trạng thái, không thể một mực tiêu hao sức bền, Bách Thanh bây giờ áp lực trị liệu không lớn, dạy dỗ đồ đệ ở trại huấn luyện thế nào rồi? Còn có Liễu Phi, năm ba rồi nhỉ? Có quan hệ tốt với bạn học không, tốt nghiệp dự định làm gì?”

Liễu Phi làm nũng với anh: “Em vẫn chưa nghĩ ra đây.”

“Vậy cứ từ từ mà suy nghĩ.”

“Nhưng em đã 26 tuổi rồi. . .”

Vương Kiệt Hi nhíu mày: “26 rất lớn à?”

Viên Bách Thanh nói tiếp: “Đúng vậy đúng vậy! Thiệt tình sao lại nói cái này chớ, xem thử coi mấy người ngồi đây có ai không lớn hơn cậu không?”

Cao Anh Kiệt lặng lẽ giơ tay: “Có em. . .”

Ăn no rồi, Vương Kiệt Hi cầm điện thoại trong tay cho Lưu Tiểu Biệt xem một đơn đặt hàng: “Anh có đặt cho Liễu Phi một cái bánh kem, em đi lấy đi.”

Lưu Tiểu Biệt vỗ đùi: “Mọe! Chuyện quan trọng vậy mà quên xừ nó mất! Vẫn là đội trưởng anh minh, em đi giờ đây.”

Liễu Phi vội vàng nói cám ơn: “Cám ơn đội trưởng.”

“Không có gì.”

“Ấy, vậy lát nữa chúng ta đi karaoke đi, thuận tiện ăn bánh luôn.”

Vương Kiệt Hi nhìn Liễu Phi: “Nếu không bận gì thì cứ đi đi, nếu muộn quá thì anh đưa em về.”

“Không bận không bận gì hết ạ.” Liễu Phi xua tay: “Để tôi đặt phòng nhé?”

“Cậu là sinh viên! Đặt cái gì mà đặt!” Viên Bách Thanh đứng dậy: “Anh Kiệt, chúng ta đi đặt phòng trước đi, cái chỗ chúng ta hay đi ấy.”

“Nghe được đấy.”

“Đội trưởng anh không cần đi theo đâu!” Lưu Tiểu Biệt nói.

6.

Trong phòng ăn chỉ còn hai người Liễu Phi và Vương Kiệt Hi, làm cô có chút đứng ngồi không yên.

Cô rất chột dạ, âm thầm biến mất ròng rã ba năm, cho rằng có thể buông bỏ quá khứ, nhưng hóa ra nó vẫn đè nặng trĩu trên vai cô.

Vương Kiệt Hi chậm rãi uống trà, Liễu Phi lại rót đầy ly cho anh.

“Em đổi số điện thoại à?” Vương Kiệt Hi hỏi.

Liễu Phi ngẩn người, gật đầu.

“QQ với weibo cũng không dùng nữa?”

Liễu Phi trầm mặc.

Vương Kiệt Hi thở dài: “Đưa điện thoại cho anh.”

Liễu Phi ngượng ngùng lấy điện thoại ra.

“Nhập số của anh vào.”

Liễu Phi dạ một tiếng, mở mật khẩu, số điện thoại của Vương Kiệt Hi cô có thể đọc làu làu, cô bấm ra một dãy số, lại nghe Vương Kiệt Hi bảo: “Bấm gọi đi.”

“Vâng.”

Chuông điện thoại reo vang, Vương Kiệt Hi lấy điện thoại của mình ra, cùng lúc đưa tay ngăn cản Liễu Phi đang định bỏ điện thoại xuống.

Anh liếc nhìn số điện thoại mới của Liễu Phi, trong lúc cô đang mơ hồ không hiểu gì liền bấm nút nhận cuộc gọi.

Vương Kiệt Hi tựa lưng vào ghế ngồi, rũ đôi mắt to nhỏ, giọng nói lạnh nhạt mà trầm ổn: “Alô?”

Tay Liễu Phi run lên một phen, sau đó thận trọng cầm điện thoại đặt bên tai mình.

Cô ngơ ngác nhìn Vương Kiệt Hi ngồi trước mặt, miệng khẽ mấp máy, sóng âm bên tai chấn động đến mức mũi cô có chút đau, đội trưởng nhà cô mang vẻ mặt nghiêm túc, có phần tương tự như lúc cô phạm lỗi, anh muốn tỏ ra nghiêm nghị, lại sợ thật sự dọa đến cô.

Đầu bên kia điện thoại hỏi cô: “Liễu Phi? Em chạy đi đâu rồi?”

Liễu Phi nhịn không được, nước mắt lách tách chảy xuống.

Vương Kiệt Hi vẫn duy trì tư thế gọi điện thoại không nhúc nhích, anh lẳng lặng nhìn Liễu Phi, chờ cô trả lời.

Liễu Phi siết chặt tay nắm điện thoại: “Xin lỗi.”

“Đội trưởng, xin lỗi.”

“Em hối hận rồi.”

“Em sợ gặp lại mọi người, bởi vì em hối hận rồi.”

Liễu Phi cho rằng, cô đã trưởng thành rồi, cho dù làm ra quyết định có chút miễn cưỡng, cô cũng có thể thản nhiên tiếp nhận, sẽ không hối hận.

Nhưng chờ tới lúc thật sự trở thành người ngoài, cô mới biết mình không tài nào nhịn được cảm giác vô lực khi chỉ đứng một bên thờ ơ quan sát mà không cách nào tham dự.

Cô nhìn các đồng đội của mình vẫn mặc đồng phục Vi Thảo đi khắp toàn quốc, vẫn đang chém giết trên sàn thi đấu, có thắng lợi, có thất bại, đồng cam cộng khổ, chia sẻ niềm vui cùng nước mắt, bọn họ rực rỡ chói mắt như vậy, đặc biệt được người khác chú ý.

Mà cô, chỉ là một sinh viên hơi lớn tuổi, một người bình thường.

Cô hối hận rồi.

Từng ấy năm thanh xuân tươi đẹp nhất của cô đều dâng hiến cho Vinh Quang, cô yêu trò chơi này, lại không có cách nào vì nó trả giá càng nhiều.

Cô trông trước ngó sau, sợ hãi rụt rè.

Cô hẳn nên hối hận.

Cho nên mạnh mẽ quyết tâm cắt đứt toàn bộ liên hệ với Vinh Quang, che mắt bịt tai, không nghe không nhìn, học chuột đồng trốn trong ký túc xá nho nhỏ ngủ đông.

Cô không còn mặt mũi nào gặp lại họ.

Liễu Phi khóc đến thở không ra hơi, Vương Kiệt Hi thở dài, tắt điện thoại, đưa khăn giấy cho cô.

“Cám ơn, cám ơn đội trưởng.” Liễu Phi vừa khóc vừa nấc cái ‘hức’.

Vương Kiệt Hi bị cô chọc cười.

“Em thật là.”

7.

“Lúc mới giải nghệ, anh cũng có chút không quen.”

“Có lúc cũng ngâm mình cả ngày trong game, cũng nghĩ tới chuyện có thể tiếp tục đánh mấy năm nữa hay không.”

“Nhưng đúng là không đánh nổi.”

Liễu Phi không khỏi phản bác: “Đội trưởng vẫn có thể đánh.”

Vương Kiệt Hi lắc đầu: “Đánh bấy nhiêu năm, cũng nên nghỉ ngơi.”

“Thực ra mọi người đều giống nhau, kiếp sống chuyên nghiệp cũng chỉ ngắn ngủi từng ấy năm, dù sớm hay muộn, cuối cùng cũng đều phải rời đi.”

“Em chỉ là…”

“Chỉ là nhìn mọi người vẫn đang kiên trì, mình lại rút lui trước, thấy ngại phải không? Nhưng thật sự không có ai chê cười em cả.” Vương Kiệt Hi giơ tay lau đi nước mắt bên quai hàm Liễu Phi, “Em có từng nghĩ qua cái gì mới phù hợp với mình chưa? Em xem em giải nghệ, tham gia thi đại học liền có thể thi đậu, rất nhiều người cũng ước ao được như em đấy thôi.”

Liễu Phi trầm mặc.

“Vui lên một chút. Thi đấu cũng được, đến trường cũng tốt, anh đều hy vọng em cảm thấy vui vẻ.”

Vương Kiệt Hi chưa bao giờ nói với Liễu Phi nhiều như vậy.

Liễu Phi không giống như Đới Nghiên Kỳ bám dính Tiêu Thời Khâm, cũng rất ít khi cùng Vương Kiệt Hi ngồi xuống trò chuyện, cô kính trọng anh, sùng bái anh, cũng có chút sợ anh, nhưng cô biết Vương Kiệt Hi đối xử với cô rất tốt, không thua kém bất kì ai.

Cô lặng lẽ ngẫm nghĩ lại những lời Vương Kiệt Hi nói, lại nhớ đến Lưu Tiểu Biệt bọn họ đối với cô vẫn là thái độ thân thiết như trước, bất chợt xấu hổ vì việc bản thân quá để tâm mấy chuyện vụn vặt.

Cô không nên trốn, bọn họ đã từng là đồng đội, bây giờ là bạn bè, mà đã là bạn bè, thì không nên trốn tránh.

Liễu Phi mím chặt môi, giơ tay dụi mắt: “Dạ…”

8.

Đến phòng KTV, Lưu Tiểu Biệt đã không thể chờ nổi mà đem bánh kem bày ra, cắm nến lên trên.

Liễu Phi tới gần nhìn thử, là một cái bánh kem đẹp đẽ tinh xảo, như hoa như gấm, bên trên có một cô bé đang ngồi.

Vương Kiệt Hi để áo khoác cùng khăn quàng cổ trên sô pha, cũng bước tới: “Sinh nhật vui vẻ, mau ước đi.”

“Ấy từ từ! Có cần hát không?”

“Không cần! Cậu hát khó nghe chết đi được!” Liễu Phi lắc đầu liên tục.

“Mệ! Anh đây lười trổ tài thôi! Thôi, vậy cậu ước nguyện đi! Ước nhiều vào, ước Vi Thảo chúng ta năm nay đoạt quán quân!”

“Được đấy được đấy!” Viên Bách Thanh phụ họa.

Cao Anh Kiệt nói: "Sinh nhật có thể ước ba điều, nhưng chị không được nói ra đâu đấy.”

Liễu Phi bất đắc dĩ: “Chị biết mà!”

Đây không phải lần đầu tiên cô trải qua sinh nhật cùng bọn họ, trên thực tế lúc ở Vi Thảo, sinh nhật cô hàng năm đều rất náo nhiệt.

Nhưng quả thực đã ba năm rồi cô không liên hoan sinh nhật.

Liễu Phi khịt khịt mũi, liếc mắt nhìn Vương Kiệt Hi yên tĩnh đứng một bên, lại nhìn Lưu Tiểu Biệt cầm dao nĩa chỉ trực chờ cắt bánh đứng cạnh Viên Bách Thanh cùng Cao Anh Kiệt, cuối cùng vẫn chắp hai tay thành hình chữ thập đầy chân thành, nhắm chặt mắt lại.

Điều ước thứ nhất: Hy vọng mọi người trong Vi Thảo một đường thuận lợi, đội trưởng vạn sự như ý.

Điều ước thứ hai: Vi Thảo giành quán quân!

Điều ước thứ ba: Chúc tôi sinh nhật vui vẻ, chúc tôi, từ nay về sau, so với hôm nay càng vui vẻ hơn một chút.

-END-
 
Last edited:

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#2
Đầu tiên, tôi muốn nói với các bạn một chút, nhân vật chính của câu chuyện này là Liễu Phi, không phải Vương Kiệt Hi.

Có lẽ sẽ rất nhiều người cảm thấy kì lạ, tại sao tôi lại muốn để câu chuyện này trở thành một phần trong project sinh nhật Vương đội năm nay.

Bản thân tôi cảm thấy, những điều tốt đẹp của một người, không chỉ được thể hiện qua một câu chuyện mà người ấy là vai chính, tôi càng ấn tượng hơn với việc khi một người chỉ là nhân vật phụ thôi, nhưng thiếu người đó, câu chuyện được kể sẽ không còn hoàn hảo nữa.

Vương đội trong đây chính là một người như thế.

Sự dịu dàng ấm áp của anh, sự thấu hiểu quan tâm của anh, tấm lòng bao dung của anh, tất cả đều được thể hiện từ những hành động, cử chỉ nhỏ nhất anh làm, những lời anh nói với đội viên của mình. Cho dù trong tương lai, các đội viên của anh có lựa chọn điều gì, anh vĩnh viễn đứng đằng sau, động viên họ kiên định bước tiếp trên con đường của mình.

Liễu Phi ở chiến đội, là anh quan tâm, chỉ bảo cô.

Liễu Phi giải nghệ, là anh cho cô quyết tâm.

Liễu Phi ăn năn hối hận, là anh cho cô dũng khí nói xin lỗi.

Tôi muốn để mọi người biết, Vương Kiệt Hi không chỉ là Ma Thuật Sư thiên tài, mà còn là một đội trưởng tốt hết lòng vì đội viên của mình.

Vậy nên tôi đưa câu chuyện này đến với mọi người.

Hy vọng mọi người đọc truyện vui vẻ.
Cả phần đầu truyện là một nhịp điệu vừa chậm, vừa buồn, không phải buồn muốn khóc, mà là một sự uất nghẹn, bức bối. Nghĩ đến thời gian truyện là ngày sinh nhật của Liễu Phi, lại chợt cảm thấy đồng cảm với cô hơn. Khi còn ở Vi Thảo, dù không phải trung tâm mọi sự chú ý nhưng cũng là cô công chúa nhỏ cùng với đồng đội cùng mùa, mọi chuyện chỉ cần đi theo đội trưởng. Nhưng bây giờ, đội trưởng giải nghệ, Liễu Phi cũng giải nghệ, phải tự đứng trên đôi chân mình, giữa dòng đời đầy xa lạ lại không ai thấu hiểu. Ngay cả khi gặp lại Tiểu Biệt, Bách Thanh, Anh Kiệt, cũng như cách một khe rãnh, cái khe rãnh phân cách tuyển thủ chuyên nghiệp và những người bình thường. Nhưng Vương đội trở về. Anh hiểu tất cả, anh cũng không trách móc mà chỉ nhẹ nhàng hướng dẫn, giống hệt mọi khi. Sự xuất hiện của anh, giống như Định Hải Thần Châm, khiến mọi người như tìm được người tin cậy. Sự ôn nhu của anh, không chỉ đối với đội viên chiến đội, mà là với đàn em của mình. Chỉ cần anh đứng đó thôi, là đã khiến người yên tâm. Cảm ơn anh đã hết lòng vì Vi Thảo, và vẫn nhọc lòng với nó.
 

Quy Khứ Lai Hề

Gà con tiến hóa
Bình luận
5
Số lượt thích
22
#3
Cảm giác truyện rất thực, có một cảm hứng nhỏ thôi, nhưng sâu xa và cũng rất thực: Tuổi đời tuyển thuê chuyên nghiệp ngắn như vậy, giải nghiệp thì làm gì? Trong truyện có rất nhiều câu trả lời, nhẹ nhàng dễ chịu như Diệp Tu, Vương Kiệt Hi, thoải mái sẽ như Đới Nghiên Kì, cũng có cả tiếc hận như Liễu Phi. Tất cả đều là do lựa chọn của mỗi người. Cái này có hơi crossover một tí, nhưng trong Harry Potter, Dumbledore có nói một câu với Harry, nôm na là “Giá trị của một người không nằm trong năng lực của họ có được, mà là lựa chọn của họ.” Dù họ đã giải nghệ, nhưng lựa chọn vẫn là thể hiện điều này. Liễu Phi lựa chọn giải nghệ sớm, vì cô nghĩ giá trị của bản thân chỉ là một người hơi chăm chỉ chịu khó một chút, thiên phú không cao đóng góp cũng không nhiều, có thể thấy cô là một người không quá tự tin, mong ước một cuộc sống bình thường hơn. Nhưng ít nhất tiếc hận cho thấy cô cũng ước ao được trở về những tháng ngày nhiệt huyết, chỉ là thiếu dũng khí để quay đầu trở về mà thôi. Hay như Vương Kiệt Hi, bởi vì anh thấu hiểu, nên anh lựa chọn ủng hộ quyết định giải nghệ của Liễu Phi, cũng lựa chọn an ủi khi cô trút bầu tâm sự. Giá trị của anh, tôi nghĩ là một người anh, một người đội trưởng luôn ủng hộ và thấu hiểu.
 

Bình luận bằng Facebook