Hoàn [WangJieXi's Birthday 2019] [Vương Nhu] Sao Trời và Em

Tori

Phó bản trăm người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
30
Số lượt thích
226
Team
Lam Vũ
#1
Fanfic: SAO TRỜI VÀ EM
Tác giả
: 锦帆
Tình trạng: Hoàn
Edit by: Tori
Beta by: Gingitsune



"Xin lỗi, xin lỗi." Đường Nhu đang chăm chú nhìn vào một quyển sách Tiếng Anh lúc Vương Kiệt Hi bước vào quán cà phê.

Cô ngẩng đầu liếc vị đội trưởng Vi Thảo một cái, con người ngày thường luôn đầu tóc chỉn chu, áo quần ngăn nắp này hôm nay lại có phần nhếch nhác. Đôi giày dạo phố ướt sũng, chỉ cần đi một bước thì sẽ tràn một vũng nước ra ngoài, quần jean ướt đến tận đầu gối, chưa kể đến chiếc áo sơ mi ngắn tay sáng màu dính sát vào thân. . .

Khụ, phi lễ chớ nhìn. Đường Nhu dời ánh mắt đang nhìn chằm chằm nửa thân trên của Vương Kiệt Hi, rồi đưa cho anh một miếng khăn giấy.

Sáng hôm qua, Đường Nhu đang ở thành phố H sắp xếp mớ tài liệu sau cuộc họp với những nhà tài trợ, thì bỗng nhận được cuộc điện thoại từ Vương Kiệt Hi, cô ngẩn người, bày ra biểu tình sửng sốt hiếm hoi.

"Mộc Mộc?" Buông điện thoại di động, Đường Nhu liền chạy qua phòng huấn luyện bên cạnh tìm Tô Mộc Tranh, xác minh tính chính xác của tin vừa nhận được.

Trò chơi Vinh Quang sắp tổ chức giải thi đấu thế giới đầu tiên, Vương Kiệt Hi được chọn, Tô Mộc Tranh và Phương Duệ cũng được chọn.

"Hiện tại xem ra, chí ít chúng ta có thể xác nhận được ba trong số mười ba người được chọn." Tô Mộc Tranh tiếp thu tin tức này rất nhanh, ngược lại Trần Quả, người biết tin này đầu tiên trong Hưng Hân, vẫn còn đang giằng co giữa bàng hoàng và vui mừng như điên.

"Ngày mai phải bay đến thành phố B phải không? Chuyện của chiến đội tạm thời để sang một bên đi đã, mấy em mau quay về phòng thu dọn hành lý đi, những chuyện còn lại cứ giao cho chị xử lý. . . À đúng rồi, chị cũng muốn đặt vé máy bay cho mấy đứa , không biết bây giờ còn chuyến bay nào thích hợp không. . ." Cuối cùng Trần Quả đã hoàn hồn, bắt đầu cấp tốc suy tính những việc cần chuẩn bị cho hai vị tuyển thủ bảo bối nhà mình. Tô Mộc Tranh dở khóc dở cười, nói: "Quả Quả à! Chị đừng sốt sắng như vậy."

"Chị đâu có sốt sắng!" Trần Quả cười rạng rỡ, "Rõ ràng là vui mừng!"

Đường Nhu cũng mỉm cười, "Đúng rồi, Quả Quả, chị cũng giúp em đặt vé máy bay đi, em xin nghỉ một ngày, để đi thành phố B, vài ngày nữa sẽ quay lại."

"Nhaaaaa ——" Tô Mộc Tranh buông một tiếng đầy thâm ý.

Đường Nhu không trực tiếp đi gặp Vương Kiệt Hi, dù sao việc tổ chức tập huấn ngắn hạn cho nhiều người như vậy, rồi sắp xếp công việc trước khi ra nước ngoài, đều là những việc không thể hoàn thành trong vài tiếng đồng hồ. Vậy nên, Đường Nhu chọn một quán cà phê gần khách sạn, cùng Vương Kiệt Hi hẹn thời gian, rồi bình tĩnh ngồi đợi .

Bất ngờ thay, khi Đường Nhu vừa ngồi xuống chỗ của mình, thì một trận mưa như trút nước đổ bộ xuống thành phố B, Vương Kiệt Hi đang lái xe trên đường cũng bị mắc kẹt. Lúc đến nơi an toàn, anh lại xui xẻo bị mưa xối ướt đẫm khi chạy từ bãi đậu xe đến tiệm cà phê.

Giá đồ ăn thức uống của tiệm cà phê này không thấp, lại gặp thời tiết xấu, nên chẳng có mấy người khách. Nếu không, bộ dạng chật vật này của đội trưởng Vi Thảo chắc chắn sẽ là một chủ đề bát quái cực hot. Người phục vụ nhanh chóng đến và lau hết những giọt nước văng tung tóe trên sàn, đưa cho Vương Kiệt Hi một tấm khăn, đặt thực đơn xuống, cúi chào rồi rời đi.

"Tối về nhớ uống thuốc, mặc dù bây giờ vẫn còn là mùa hè nhưng lỡ đâu bị cảm cũng có thể làm anh sống không bằng chết đấy." Đường Nhu giúp Vương Kiệt Hi lau mấy chỗ tóc anh bỏ sót, "Không biết chỗ này có canh gừng không, nếu không thì nhờ họ làm cho anh ly nước đường, nếu biết chuyện này sẽ xảy ra, em đã không hẹn anh hôm nay rồi . . . Bây giờ anh có lạnh không?”

Ngày thường, Đường Nhu luôn tỏ ra kiên cường, nhưng Vương Kiệt Hi biết rằng cô là một người rất cẩn thận và chu đáo. Nhẹ nhàng nắm chặt tay Đường Nhu, Vương Kiệt Hi nói: "Yên tâm đi, Vi Thảo bọn anh có thiếu thứ gì cũng không thiếu thuốc."

Đường Nhu rút tay ra, vỗ nhẹ lên mu bàn tay anh, "Phải a phải a, là thuốc của anh."

"Áp lực lớn không ?" Hai người nói một ít chuyện phiếm, đề tài lại chạy về giải đấu thế giới sắp tới.

Vương Kiệt Hi nói: "Áp lực chắc chắn là có, nhưng đã thi đấu nhiều năm như vậy, quán quân cũng cầm được hai lần, anh thật không quá lo lắng."

"Khoe khoang." Đường Nhu ngoắc ngoắc khóe miệng, cô biết rằng Vương Kiệt Hi cố ý dùng giọng điệu cực kì ung dung như vậy để trêu cô.

Đội trưởng Vi Thảo tuyệt đối không phải là một người đàn ông cứng nhắc, bằng không đấu pháp Ma Thuật Sư vô cùng khó lường kia đã không quét ngang Liên Minh năm đó.

Nghĩ tới đây, Đường Nhu hưng phấn hỏi: "Lần này anh không làm đội trưởng, có dự định cho Ma Thuật Sư tái hiện giang hồ không?"

Vương Kiệt Hi khẽ mỉm cười, "Đoán xem?"

Lúc anh đưa Đường Nhu về khách sạn thì trời đã tối, cơn mưa xối xả trước đó cũng đã dừng lại, không khí đột nhiên trở nên tốt hơn rất nhiều. Đường Nhu hít sâu một cái, hơi ngạc nhiên nhìn lên trên.

" Không ngờ ở thành phố B có thể nhìn thấy sao, em không còn nhớ lần cuối mình ngắm sao là lúc nào nữa." Cô lắc lắc tay Vương Kiệt Hi, hơi ngạc nhiên.

Người bên cạnh đan chặt mười ngón vào tay cô, siết nhẹ bàn tay: "Đó là bởi vì em đến rồi."

"Vương Kiệt Hi." Đường Nhu cười cười rồi lườm hắn một cái, "Sao anh càng ngày càng bần, giải đấu kết thúc liền chẳng nghiêm túc nữa."

"Hơn nữa. . ." Cô đứng lại nói, "Hôm nay đến muộn, nên phạt anh thế nào đây?"

Vương Kiệt Hi xuôi theo lời cô: "Em nói phạt như thế nào thì phạt thế ấy."

"Lỡ như em muốn sao trên trời?" Đường Nhu hiếm khi làm nũng với anh thế này, nhưng liền nghĩ cũng nên thỉnh thoảng cố tình gây sự một chút.

"Được a." Vương Kiệt Hi một ngụm đáp lại.

Khi người của đội tuyển Quốc Gia nâng cúp về tới thành phố B, hầu như tuyển thủ của các chiến đội lớn đều không hẹn mà đều bay tới từ các nơi, cùng chúc mừng thời khắc lịch sử này. Thậm chí có vài lão tuyển thủ đã giải nghệ cũng kéo đến, đội hình đồ sộ hơn cả Ngôi Sao Tụ Hội..

"Chúc mừng anh, nhà vô địch thế giới." Đường Nhu cùng Vương Kiệt Hi chẳng dễ dàng gì mà trốn thoát khỏi đám người đông đúc kia, trở về phòng nghỉ của các tuyển thủ.

"Sau này em sẽ là người đánh giải thế giới, có lòng tin không ?" Vương Kiệt Hi nghiêm túc hỏi.

Đường Nhu nói: "Được rồi, trước mặt em mà còn lên giọng đội trưởng? Chưa được phỏng vấn đủ?"

Vương Kiệt Hi không đáp lời, ngược lại lấy một hộp nhung màu xanh hoàng gia từ túi áo trong của bộ âu phục. Đường Nhu thoáng nhìn đã biết đó là một hộp trang sức, chợt thấy mình bị Ma Thuật Sư một kích xuyên tim.

"Quà tặng cho em." Vương Kiệt Hi đứng sau lưng Đường Nhu, hai tay vòng qua trước người của nàng, tự tay đeo sợi dây chuyền lên cổ cô. Ngón tay anh nhè nhẹ chạm vào gáy của Đường Nhu, khiến nhịp tim cô tăng lên không ít.

Đường Nhu cúi đầu nhìn mặt dây chuyền mang hình dáng ngôi sao này. Ngôi sao năm cánh lớn chứa một ngôi sao năm cánh nhỏ hơn, mặt bên được đóng khung tinh xảo với một vòng tròn bằng hạt đá màu xanh biển. Dường như hai bên ngôi sao nhỏ được khắc chữ gì đó, nhưng vì mang ở trên cổ nên cô không thể thấy rõ đó là chữ gì.

"Đặt làm tại một tiểm kim hoàn ở Zurich, anh tự thiết kế, họ gia công." Vương Kiệt Hi nói nhỏ bên tai cô, "Sao trên trời hơi khó hái , không biết Đường tiểu thư có vừa ý với ngôi sao này hay không?"

Đường Nhu nghĩ, hắn lại đang chơi chữ, là tinh hay là tim?

Cô quay đầu, ngay cả Ma Thuật Sư cũng không lường được Đường tiểu thư chợt phóng đại chiêu.

Đường Nhu hôn Vương Kiệt Hi.



Hoàn.
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook