Hoàn [WangJieXi's Birthday 2019] [Phương Vương] Tùy Tiện Làm Bậy

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#1
[Phương Vương]
Tùy tiện làm bậy
Hoàn

Edit: oomi


(Cre: on pic)
Hắc ám văn phong

Hắn gọi ta là Francis, ta gọi hắn là Jesse. Hắn rời đi, bởi vì cho rằng ta xem nhẹ hắn. Ta giữ hắn lại, vì ta nghiêm túc.

Ta cho rằng như thế, ta có thể vươn tay đủ gần để chạm tới hắn, như John the Baptist trắng chạm tới đức tin. Trước khi gặp gỡ hắn, ta vẫn tưởng rằng yêu là chuyện không trọng yếu nhất trong sinh mệnh này.

Dưới ánh trăng, mặt của hắn tái nhợt như đã mất đi sự sống, con ngươi tăm tối, nhìn đến mỗi môi ta khô khốc. Một kẻ vốn đã không có tình yêu tất nhiên kẽ hở trong trái tim hắn cũng nhỏ hẹp, âm u như vùng đất của ma quỷ, thế nhưng, nếu có một người bước lạc vào nơi khô cằn ấy, nó sẽ không dễ dàng để ngươi rời đi. Ta nói hết với hắn, dùng tất cả chân thành, mất đi hắn giống như ta giam chính mình vào hầm lửa, ngày ngày đêm đêm đều vô cùng sốt ruột.

Hắn nghe, sau đó nói: Phương, chúng ta không thể cạnh nhau.

Ta quay đầu, phát hiện cả thiên địa đều trống rỗng, không còn lưu lại một mảnh trăng. Mặt trời đã đến ngay trước mắt, chỉ thấy khuôn mặt hắn trắng bệnh như đã chết, trong nháy mắt ta đột nhiên căm hận dáng vẻ yếu đuối trước giờ chưa từng thấy này của hắn.

Trong chớp mắt từ khóe mi hắn chảy xuống một giọt lệ. Ta tiếp được trong lòng bàn tay, nhận ra đó là một viên kim cương 4C hoàn mỹ, góc cạnh sắc sảo.

Sau khi điên điên khùng khùng lung tung không có mục đích đến lúc thiên địa cũng ngả một sắc đỏ tươi, rượu đỏ thấm ướt trên tấm vải hồng ti, đượm một hương rượu thấm nồng. Ta ngủ bên cạnh hắn một đêm lại một đêm, ban ngày một bước cũng không đến. Trên da hắn đã nở ra từng búp hoa màu tím lam, một đám một đám nhỏ bụi cỏ màu lam, chen cùng từng tụm lửa tím.

Bọn họ nói đó là thi ban.

KUSO

Phương Sĩ Khiêm mỗi lần uống nhiều đều quấn quít lấy người đòi người cùng chơi “Mười tám mò” (mười tám lần (đoán) mò). Vậy mà lần nào anh cũng thắng, khiến cho ai cũng nghi ngờ có phải anh giả say hay không. Thế nhưng thắng xong anh lại lăn ra nằm ngủ thẳng cẳng, rượu phẩm không tính là tệ.

Vương Kiệt Hi đã định để anh hạn chế đụng vào rượu nhưng đầu tiên Phương - một chung là ngã - Sĩ Khiêm cũng không tính là nghiện rượu, thứ hai thời gian tuyển thủ chuyên nghiệp có để uống rượu cũng không nhiều. Hắn không nỡ phá hỏng hưng trí của anh, nên vẫn kéo dài cho tới bây giờ.

Lần đầu tiên cầm quán quân, Phương Sĩ Khiêm mừng đến tít cả mắt, cả “tiểu đội trưởng” cũng không gọi, trực tiếp gọi “đội trưởng”. Đội trưởng uy vũ, đội trưởng vạn tuế, đội trưởng hồng phúc tề thiền vạn cổ trường thanh, đội trưởng miệng vàng miệng ngọc nói cái gì chính là cái đó.

. . . Đội trưởng cậu để tui uống một ly nữa đi! Một ly nữa!

Vương Kiệt Hi thở dài:

- Tôi bồi.

Phương Sĩ Khiêm sâu.sắc.khiếp.sợ:

- Vương Kiệt Hi mắng người!?

Vương Kiệt Hi đè giọng nhấn mạnh:

- Bồi, không phải phi.

(phi 呸: mắng, thể hiện sự khinh miệt đọc giống chữ “bồi” 陪)

Cuối cùng hắn đem Phương Sĩ Khiêm đưa về kí túc xá đặt người lên giường, chỉ chốc lát sau Phương Sĩ Khiêm long hành hổ bộ bay vào phòng của hắn:

- Vương Kiệt Hi cậu nói cậu bồi tôi, cậu bồi hay không bồi bồi hay không nói một tiếng.

Vương Kiệt Hi mặc áo ngủ một thân thơm ngát mùi sữa tắm, một bên mắt nhỏ trừng lớn, mắt lớn thì càng lớn, thở dài một hơi:

- Tôi bồi, đến đây.

Anh không phải chỉ là muốn chơi “mười tám mò” sao, lão tử liều mình bồi quân tử, hôm nay đã nghĩ trước không có người sau cũng không có người chỉ có anh xa tận chân trời gần ngay trước mắt này.

Phương Sĩ Khiêm nhào tới một ngụm cắn phải miệng hắn.

Vương Kiệt Hi khiếp sợ: “Mười tám mò” có người chơi như vậy?”

Phương Sĩ Khiêm: “Thập bát mô” chính là chơi như vậy.”
Tên trò chơi dịch ra đủ là “mười tám lần đoán mò”, vì đoạn sau có nhắc đên thập bát mô (một bài vè trêu ghẹo) nên để như trên
Khua chiêng gióng trống tưng bừng
Chiêng dừng trống lặng để cùng nghe ta
Giải khuây câu hát ngân nga
“Sờ mười tám điệu” ta ca vui đời


Sờ tóc nàng đấy xanh ngời
Mây chiều giăng mắc tơ trời miên man
Sờ lên vầng trán non ngàn
Tròn đầy mật ngọt say tràn lòng ta
Sờ đôi mày biếc thướt tha
Cong cong như vẽ khuôn ngà tươi xinh
Sờ lên phiến mắt gọi tình
Đen huyền trong sáng chân thành niềm thương


Sờ lên cái mũi bướng ương
Phập phồng hơi thở nàng đương thẹn thò
Sờ lên khóe miệng vô lo
Khẽ cười nàng liếc chan hòa niềm yêu
Sờ lên cằm nhọn mỹ miều
Kề trên ngực rộng ta nhiều ấm êm
Sờ lên tai nhỏ sát bên
Bông tai hai chiếc tòng teng trêu đùa


Sờ bờ vai ấy đong đưa
Đôi bên đầy đặn thon vừa nghiêng nghiêng
Sờ lên một tấm lưng tiên
Thân ong khẽ duỗi tôn miền vai non
Sờ làn da mượt hồng trơn
Mịn màng óng nuột đào xuân sao bì
Sờ lên tòa ngực đương thì
Ngực kề sát ngực diệu kỳ nhân sinh


Sờ lên ngón nhỏ mong manh
Đang che giấu đóa ngực trinh nõn nường
Sờ đôi núm đỏ ta mơn
Muôn hình biến hóa Vu sơn mơ mòng
Sờ miền bụng phẳng cánh đồng
Ta cày ta cấy gieo trồng tốt tươi
Sờ phần bụng dưới đầy vơi
Mượt mà mềm mại mắt rời chẳng xong


Sờ lên chiếc rốn sâu lòng
Khoái như mùa vụ đòng đòng năm nao
Sờ cặp mông nẩy săn cao
Sướng lâng lâng sướng êm sao bông gòn
Sờ đùi non, chiếc đùi non
Ngon như quả bí chắc thon mát lành
Sờ lên đầu gối nhanh nhanh
Sướng dường trâu kéo cày banh ruộng bùn


Sờ bắp chân nuột cho cùng
Chớ mà quẫy cựa, hãy mừng dang ra
Sờ gót sen ả tố nga
Nàng đương duỗi gác vai ta chân kề
Một tòa sờ mải sờ mê
Sờ sau sờ trước mọi bề chẳng lơi
Sờ bên trái, đẻ con trai
Sờ bên phải ấy gái thời sinh luôn


Từ Đông phương đến Tây phương
Núi đồi khe suối tỏa hương gọi mời
Gai đâm cây chọc tơi bời
Thoi đưa vải dệt rã rời lá hoa
Trái phải, phải trái lại qua
Nóng bừng thằng bé thân đà ngất ngây
Sướng như rượu mạnh uống say
Tay ôm người ngọc lòng này cuồng si


Vuốt bờ mông trắng phương phi
Sướng như nuốt chén canh gì nóng thơm
Cối xay, mông ấy to hơn
Xay mè ba gánh nửa cân rượu nồng
Hai bờ dương liễu xanh um
Một con ngựa chiến bơi thuyền vào khe
Hai bờ hé lối xum xuê
Khít vừa cho cả dưa lê một giò


Cụ già nghe Thập Bát mò
Nhớ về tuổi trẻ đã sờ mỏi tay
Trai tân nghe Thập Bát này
Đêm ngày khao khát kiếm người giao duyên
Kẻ góa vợ nghe khúc tiên
Rưng rưng ôm gối khóc liền mấy phen
Sư thầy nghe hát yến oanh
Bảo ngay đồ đệ gọi anh cho tình


Ni cô nghe Thập Bát mình
Canh ba thức giấc phập phình chẳng nguôi
Các ngươi trẻ nít nghe rồi
Chăm chăm tìm vợ để thời phủ phê
Nửa đêm lòng động cơn mê
Bàn tay năm ngón vân vê vọc đùa
Lên lên xuống xuống không chừa
Mua mua bán bán được mùa sướng vui.
Vương Kiệt Hi: “Không cần thể diện?”

Phương Sĩ Khiêm: “Không cần (vô cùng thẳng thắn). Bao nhiêu tiền một cân cũng đách cần.”

Vương Kiệt Hi: . . .

Phương Sĩ Khiêm: “Cậu nói cậu bồi.”

P.S

Câu hỏi đầu tiên Phương Sĩ Khiêm hỏi người hỏi trăm phần trăm là: “Cậu thích người đó không?”


Phiên dịch khang

Phương Sĩ Khiêm nín thở rình sau khe hở, chỉ thấy đối phương mặc dù chỉ là một hài tử, nhưng khí chất lại cao nhã dị thường, dáng người gầy lại càng tăng thêm cảm giác tinh tế phấn điêu ngọc mài, lúc này cậu ta nghiêng đầu về nhìn phía xa, tì vết là hai mắt không cân xứng cũng trở nên không còn quá rõ ràng, khiến anh nảy sinh vài phần hứng thú.

Phương Sĩ Khiêm là một người lánh đời, nhưng trong núi lại suốt ngày nghe tụng thế sự vô thường, các tăng nhân suốt ngày nói đạo lý nhân quả báo ứng này nọ hoàn toàn không đủ hấp dẫn hắn. Một lòng hiếu kì ngẫu nhiên nhìn về phía nam hài kia, vì vậy nói với tăng nhân đi cùng: “Không ngờ giữa cuộc sống sơn dã này lại xuất hiện một hài đồng không tầm thường như thế, nhìn cuộc sống hắn cơ khổ không chỗ nương tựa, hắn lại hết sức tiêu sái (phóng khoáng tự nhiên), nhưng nếu hắn không phải yêu quái thành tinh biến hình thì quá tốt.

Vị tăng nhân này cũng là người biết sự tình, mặc dù hắn chưa từng nghe nói về danh tiếng phong lưu của Phương Sĩ Khiêm nhưng cũng nhận ra một hai, âm thầm kêu khổ. Không thể làm gì hơn là đáp lời:

- Người này là ruột thịt của Thân vương, chủ nhân Vi Thảo Viện, bởi vì phụ mẫu qua đời từ nhỏ, bị coi là không may mắn nên được gửi nuôi ở đây, ít ngày nữa hắn sẽ được Lâm đại nhân đón về kinh.

Phương Sĩ Khiêm ngày xưa lúc ở kinh thành cũng có nghe nói qua một ít chuyện của Vi Thảo Viện, biết vị Thân vương này có một hậu duệ, tên là Vương Kiệt Hi, không ngờ lại gặp hắn ở chỗ này. Hắn cảm thấy cực kì thú vị, ngày kế liền viết thư cho Vương Kiệt Hi, giấy viết thư sắc xanh nhàn nhạt, nhuộm màu trên đậm dưới nhạt, kẹp thêm một nhánh Phòng Phong dài mỏng mảnh, viết:

(Phòng Phong: tên một loại lá cây, đồng thời Phòng Phong cũng là acc của Phương Sĩ Khiêm trong Toàn chức cao thủ chính văn)

“Miên miên xuân thảo tế, ái ái xuân phong vi. Chiết hạ thử chi phòng phong, đại để dã thị phật bồ tát tứ dư đích duyên phân ni."

(Dịch: Miên man tinh tế xuân thảo, xuân phong nhè nhẹ mơ hồ. Bẻ một nhánh Phòng Phong, nói cho cùng chẳng phải duyên phận Bồ Tát ban cho sao)

Bút tích phi thường thanh tú diễm lệ, cũng không giống như đang viết cho một đứa nhỏ.

Vương Kiệt Hi nhận được phong thư này, trong lòng buồn bực, không biết trả lời thế nào cho phù hợp nhưng không hồi dáp thư của người ta thì không khỏi quá qua loa tắc trách, nên trên một góc phong bì của lá thư thuận tay viết:

“Xuân thảo nhất bích tự thiên lý, xuân phong hà tất độ thúy vi."

(Dịch: Xuân thảo một sắc xanh trải nghìn dặm, xuân phong cớ gì nhìn một núi xanh)

Phương Sĩ Khiêm nhận được hồi âm như nhặt được chí bảo, chỉ thấy trên giấy dòng chữ như gió bắc, khi liền khi đứt nhưng lại ý vị tương liên, nếu chăm chỉ luyện tập, sau này sẽ là một cao thủ một bút một đạo. Còn nhỏ tuổi đã có tạo nghệ thư pháp như vậy, Phương Sĩ Khiêm cảm thấy có hơi kinh ngạc, từ nay về sau liền thường xuyên thư từ qua lại, dần dần đăng môn tới nhà, tới lui gặp gỡ. Chúng tăng nhân nghe được việc này chỉ có thể thở dài không thôi.

Vương Kiệt Hi thuở nhỏ thiếu bạn cùng chơi, mà nay Phương Sĩ Khiêm tự mình đưa tới cửa, tốn hết tâm tư khiến cho y thích. Phương Sĩ Khiêm bề ngoài thanh tú rực rỡ mặc dù có vài phần cao ngạo, nhưng là một mỹ nam tử, cùng hắn chơi đùa lại vô cùng thú vị, bất luận là hỏi đáp chơi đùa hay là cùng chơi mô hình đều vô cùng chăm chú, không hề thiếu kiên nhẫn như người lớn chơi cùng trẻ nhỏ, thường xuyên cãi lộn, ngược lại phải để cho Vương Kiệt Hi đi dỗ dành hắn mới bằng lòng hồi tâm chuyển ý, lâu ngày, y còn cảm thấy Phương Sĩ Khiêm so với mình còn trẻ con hơn, liền càng thân cận hắn.

Phương Sĩ Khiêm cũng chưa từng đối với người nào dụng tâm như vậy, lúc đầu chỉ là tò mò, thời gian càng lâu, tất nhiên quyến luyến khó bỏ, hắn liền nghĩ: “Nếu đem đứa nhỏ này đi cùng, lớn lên cùng ta, thì sao chứ.”

Nhưng nghĩ đến uy quyền của Lâm Kiệt đại nhân, hắn lại có chút kiêng kị. Tăng nhân tìm mọi cách khuyên bảo, ngược lại càng khiến cho hắn kiên định với suy nghĩ của mình, thầm nghĩ: “Bây giờ trong vùng núi hẻo lánh này đem Vương Kiệt Hi đi, thần không biết quỷ không hay, sau này dù có truyền ra ngoài, cũng chẳng ai nói ta khinh bạc, gánh tiếng xấu bắt cóc một đứa trẻ. Nếu chờ hắn bước vào phủ đệ của Lâm Kiệt rồi mới đi bái phỏng, vậy khó khăn chẳng khác gì “An như quân thủ ải, đêm đêm say giấc nồng”.

(An như quân thủ ải, đêm đêm say giấc nồng: quân ngoài biên ải không thể say giấc.)

Phương Sĩ Khiêm hắn từ trước tới giờ dám làm dám chịu, nghĩ đến đó hắn quyết định: “Tốt, vậy liền thừa dịp Lâm Kiệt chưa tới đón hắn, ta phải giành trước đưa hắn đến nói của mình thôi.


Tiểu thanh tân.

—— Ai nói Ma Thuật Sư không có quyền lợi và cơ hội tùy hứng?

Tôi còn có anh.


Tô.

- Vi Thảo, Vương Kiệt Hi.

- Vi Thảo, Phương Sĩ Khiêm.

Vừa nhìn liền biết có bệnh.

Vương Kiệt Hi đã bắt được Phương Sĩ Khiêm ăn vụng đồ ăn vặt trong phòng huấn luyện không biết bao nhiêu lần, thở dài một tiếng mang tên mới rồi lén lút vi phạm nội quy đi giáo dục lại.

Phương Sĩ Khiêm phản ứng khác hẳn với thường ngày, ngoan ngoãn ngồi nghe hết giáo huấn, không nhảy lên bịt mồm lúc cậu mở miệng phát ra âm tiết đầu tiên nữa. Cũng không sập cửa chạy mất lúc kết thúc âm tiết cuối cùng.

Vương Kiệt Hi trong đầu tự động kéo vang chuông báo động đỏ tưng bừng, cậu tin tưởng kiểu này nhất định Phương Sĩ Khiêm đang âm mưu một đại chiêu gì rồi.

Không biết có phải vì vậy hay không cậu mới cảm thấy mặt Phương Sĩ Khiêm đỏ bừng nghẹn lại như bị táo bón.

Phương Sĩ Khiêm:

- Vương Kiệt Hi.

Vương Kiệt Hi nói ừ.

Phương Sĩ Khiêm nói Vương Kiệt Hi cậu biết vì thú cưỡi của lão tử lại là thanh ngưu không? (trâu xanh)

Hắn nói bởi vì lão tử thích người khác không cản được ha ha ha ha ha.

Ha ha ha

Ha ha

Ha.

Vương Kiệt Hi nhìn hắn, chậm rãi phun ra hai chữ:

- Nghiệt.súc.

Hướng nguyên bản gửi lời chào.

- Ei.

Phương Sĩ Khiêm mở miệng,

- Lát nữa họp?

Không đợi Vương Kiệt Hi nói, Phương Sĩ Khiêm đã rất tự nhiên nói:

- Tôi muốn . . .

- Ừ, tranh thủ.

Vương Kiệt Hi cười nói.

- Cậu không mua thử xem.

Phương Sĩ Khiêm rất nghiêm túc nói.

- Mua, nhất định mua.

Vương Kiệt Hi thu hồi nụ cười, nghiêm túc đáp lại.

Trong lòng mọi người đều giật mìn, ánh mắt tập trung nhìn. Không biết đội trưởng mình đang đạt thành giao dịch gì với ai, chẳng lẽ là nhân vật cấp Thần mới? Hay là một người mới thần bí nào chuyển nhượng??

Vương Kiệt Hi cúp điện thoại, bình tĩnh hỏi:

- Hàng bán khoai nướng trước cửa câu lạc bộ, trễ nhất mấy giờ đóng cửa dẹp quán?

_END_


Chú thích:

+ Tác giả dùng nhiều văn phong khác nhau để diễn giải câu chuyện Phương Vương
  • Viết theo lối hắc ám -> Part đầu: “Hắc ám văn phong
  • Viết như kít -> “KUSO”
  • Viết kiểu sách vở -> “Phiên dịch khang”
  • Viết kiểu teenfic -> “Thiếu nữ/tiểu thanh tân”
  • Viết kiểu sue sue sue/mary sue -> “Tô”
+ Francis đọc gần giống Phương Sĩ, Jesse thì Kiệt Hi.

+ Kim cương được định giá một cách cơ bản dựa trên tiêu chuẩn 4C bao gồm: Carat - Trọng lượng hoặc kích thước của viên kim cương. Color - Màu sắc của viên kim cương Clarity - Độ tinh khiết hay độ sạch của viên kim cương hay còn gọi là sự vắng mặt của những tạp chất bên trong và các khiếm khuyết bên ngoài Cut - Dạng cắt hay còn gọi là tỷ lệ và góc độ tương đối của các mặt giác trên viên kim cương.

+ “Mười tám lần đoán”: Luật chơi là A muốn tên của một người.

Ví dụ, Xiaoyueyue, B chỉ có thể đặt câu hỏi chung. Ví dụ: nếu giới tính của anh ta là nam, A chỉ có thể trả lời "có". Hoặc "Không", trận chiến lớn 18 vòng, nếu B có thể đoán rằng trái tim A nghĩ rằng Xiaoyueyue B thắng, và A thắng.

Trò chơi này có cách tốt nhất để đặt câu hỏi? Làm thế nào để bạn hỏi một vài câu hỏi đầu tiên để đạt được loại trừ tối đa và không lặp lại?

+ rượu phẩm: tính cách của người sau khi uống rượu, như có người quậy có người la hét, nôn ọe, quậy phá… => rượu phẩm xấu, ngược lại người chỉ quậy một chút rồi ngủ luôn như Phương Sĩ Khiêm là tốt.

+ gió bắc: gốc là 朔风 tức sóc phong, tác giả viết như vậy, oomi nghĩ chỉ là một phép sơ sánh, do oomi tìm thì không thấy trong thư pháp trung hoa có lối viết này.

+ Hai câu thơ do oomi dịch
 
Last edited:

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,324
Số lượt thích
5,133
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#2
Tui thề vs cô tui từng đọc cái này bản cv rồi và tui đúng kiểu xem nó là các đoản được gộp lại với nhau cho dễ hiểu vì nó ... loạn vãi nồi. Giờ thấy cô dịch xong thấy cô thật quá trâu =)))). Thật sự kiểu đoản thường đọc giải trí chứ fic này tốn nơ ron vì chuyển cảnh vãi "v . Klq tui thích cái đầu nhất, đọc rất sướng phải chi tiếp tục được phát triển chỉnh chu thì tốt biết mấy :v
 

Bình luận bằng Facebook