Hoàn [Tán Tu] Thiên Quỷ Minh Di

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#1


cre: kasaka.lofter.com

[Long fic]Thiên Quỷ Minh Di

Pairing: Tán Tu, về sau chắc có thêm các cp khác như Dụ Hoàng, Song Hoa, Hàn Trương

Author: tianfudeduomiao@lofter (fic gốc)

Translator: QT + Google dịch + ilovetranslation@com + youdao@com

Editor: Trang Hoàng & Băng Ly

Tình trạng: Hoàn Thành


Do mình hoàn toàn không biết tiếng Trung nên chỉ đảm bảo được 70-80% độ chính xác.

Bản dịch cũng chưa được sự đồng ý của tác giả.

Một số chú ý nho nhỏ trước khi vào đọc:
- Truyện này chung hệ liệt với Tam Thiên Như Thệ, Bát Hoang Như Nguyện (đều đã được dịch ở đây). Thiên Quỷ Minh Di có thể xét là một truyện ngoài lề, không liên quan quá nhiều đến hai truyện trên. Tuy nhiên nếu được xin đọc hai truyện trên trước để có thể nắm rõ bối cảnh hơn.
- Tác giả là người học ngành Phật giáo, kiến thức Phật giáo của cả Trung Hoa lẫn Ấn Độ trong đây đều cực kỳ nặng trong khi mình đến một chữ cũng không biết. Sẽ cố tra trên mạng nhiều nhất có thế, chỗ nào thiếu sót mong mọi người góp ý.
- Truyện này mở đầu trong thời ban sơ, kết thúc tại thời hiện đại nên đừng hỏi vì sao ngôi xưng loạn, mình thích gì nhét đấy thôi, cầu thông cảm ORZ
- Một chương của truyện rất dài (so với các fic khác mình từng làm), nhiều đoạn dịch rất phê, bản thân mình không có mấy thời gian cùng sự chăm chỉ nên xin post nửa chương một.



Chương một (thượng)
— thiên thế cảnh

“Năm đó trốn nhà đi, lúc ra khỏi cửa có tự tính cho mình một quẻ, sau đó nhìn quái tượng liền hết sức vừa lòng.”

“Quái cái gì tượng?”

“Nhắc lại cũng thật xảo, chỉ là mỗi lần gặp chuyện đều tự mình ngẫm lại quẻ bói đó, từ bấy về sau không hề động tới mai rùa lần nào nữa.”

“Linh đến thế sao? Đây là bịa ra để gạt tôi phải không?”

“Gạt cái đầu anh ấy, mai rùa ngàn năm đem nung nói thế nào cho đủ, làm người phải biết điểm dừng chứ.”

“Người? Cậu mà cũng là người sao?”

“Tôi mà không phải người thì anh cũng khỏi là cô hồn dã quỷ giữa mênh mông đại hoang này luôn đi.”

“Tôi đâu chỉ là quỷ không.”

“Thì tôi cũng đâu phải người thường thôi.”

Trong kí ức vẫn còn nhớ, ngày ấy, màn trời lảo đảo tưởng chừng sắp sụp xuống, từng mảnh từng mảnh rớt xuống như muôn vạn cầu lửa, xé rạch đại địa bên dưới. Từng cột lửa đen ngòm mang theo hơi nóng hầm hập trồi lên, vươn tới tận trời cao. Lưỡi lửa lan ra, như muốn nuốt chửng cả thiên địa

“Bất quá, nói đến hiện tại, cậu nghĩ quẻ nào hợp nhất?”

“Địa hỏa minh di đi, anh nhìn xem, trời long đất lở thế này, có ứng cảnh không cơ chứ.”

(Địa hỏa minh di: Quẻ thứ 36 trong 64 quẻ Kinh dịch, ý nghĩa xem ở đây)

“… Đúng là… ứng cảnh.”

Lại một cột lửa nữa nổ tung, lưu quang rực rỡ lóe lên, nuốt trọn lấy âm cuối, chỉ để lại vài vạt mờ mờ nhạt nhạt.

Ngày ấy người kia đã nói gì?

Diệp Tu nhắm mắt. Cảnh xuân ngập tràn trước mặt thế nào cũng chịu không nổi. Chịu không nổi không chỉ có cảnh xuân mà còn cả tâm tư lan tràn không chỗ chứa.

Rồi thế nào đây. Một thân phú quý đường hoàng, tay áo đầy ắp phong lưu, vậy mà chẳng khác nào một vạt cô hồn giữa nhân thế này, cô độc đến nghẹn ứ.

Rõ ràng không phải quỷ, mà sao so với cô hồn dã quỷ lang thang kia còn tịch liêu, còn hiu quạnh gấp trăm lần.

Cho dù xung quanh là thế gian đang độ ngọt chín hay phồn hoa nở rộ tựa gấm vóc mĩ lệ, hắn vẫn cứ thế, chỉ một bóng lưng lẻ loi, tựa như cánh nhạn lạc đàn, lạnh cóng trong giá băng và đơn độc.

Không ai sóng vai, không thể sóng vai.

Diệp Tu duỗi duỗi vai, nhìn bờ sông Tần Hoài một mảnh ca vũ thăng bình, lắng nghe tiếng sáo tiếng đàn, không khỏi lẩm bẩm một mình. “Cái này người ta gọi là, người ở chỗ cao khó tránh khỏi rét lạnh ha?”

(ca vũ thanh bình: ca múa mừng cảnh thái bình)

Hắn lại nhớ, ngày đó, hắn còn đang dương dương đắc ý rằng một lá Trung Hạ chẳng cản nổi số mệnh bát thiên của mình, người kia đã lườm hắn một cái.

(Trung Hạ: lá số thứ 77, ý nghĩa xem ở đây, đặt vào trong câu, đại ý là lá này bảo nên giữ lấy nguồn cội
Bát thiên: to lớn, vĩ đại)


Bọn họ, một là quỷ dưới tam thi Hoàng Tuyền, một là thiên nhân nơi tầng trời ba mươi ba, ngăn giữa là cả một thiên địa rộng ngát. Dẫu Ngân Hà kia có chảy xuôi cũng chẳng thể nối được hai đầu trời đất. Vậy mà họ gặp được nhau.

Xách cung qua thiên địa hoang tàn, tuyết rơi ngập cung đao.

Lớp lớp mũi tên mang theo hơi máu cùng một chuỗi tiếng nổ chói tai vụt ngay sát tai hắn, có ai nhấc con cửu minh đang bám lấy lưng hắn lên, đóng thành một cọc trên nền đất khô nẻ. Tiếng gào rít giày xéo bên tai, khí lạnh bắt đầu ngấm vào tận xương tủy. Máu cùng tuyết hòa vào nhau, trong máu đỏ có tuyết trắng, trong tuyết bach có huyết hoa nở rộ, tựa như một bức tranh thủy mặc, trong mắt hắn lại có vẻ tranh nanh diễm sắc lạ thường.

Vai mang cung, thắt lưng giắt loan đao, lưỡi đao liễm diễm phản chiếu một gương mặt mày. Dung mạo tuyệt đối là tuyệt sắc trong tuyệt sắc, dáng người mảnh khảnh nhưng không yểu điệu, thậm chí đầy một xương mạnh mẽ. Mỹ nhân đứng đó, tuyết bạch huyết sắc tuyệt cảnh kia cũng chỉ có thể lùi xuống một bước, nhượng mình làm cảnh nền phía sau. Quả thật xứng với mấy chữ “sắc thụ hồn dữ”, “khuynh quốc khuynh thành”, tiên nhân trên cao cũng chỉ đến thế này mà thôi. Chỉ tiếc rằng, mỹ nhân này lại đang giương cung nhằm thẳng đầu mình làm đích, hỏng mất cả cảnh đẹp.

(Sắc thụ hồn dữ: Một cụm trong bài thơ "Thượng Lâm Phú" của Tư Mã Tương Như, Việt Nam không có bản dịch, đại ý là khuôn mặt đẹp)

“Vừa khéo…” Diệp Tu lặng lẽ giơ cao tay, tỏ vẻ mình không có ý tấn công. “Ta đây chỉ là tiện đường ngang qua thôi.”

“Đúng là vừa khéo.” Mỹ nhân gật đầu, cung vẫn giương, tên vẫn ngắm.

Từ sau chân mỹ nhân ló ra một cái đầu nhỏ rồi lại nhanh chóng rụt về, hoa tuyết bay loạn xung quanh chỉ cần hơi đến gần mái tóc màu lông sư hổ của nhóc kia đã lập tức tan biến không vết tích.

“Ta tuyệt đối, thực sự tuyệt đối không có ý đến tranh lãnh thổ với Viêm quỷ các người.”

“Thứ nhất, ta không phải Viêm quỷ.” Mỹ quỷ mỉm cưởi, trên cánh cung lại có thêm một mũi tên. “Thứ hai, kể cả có ý, ngươi cũng không cướp nổi địa bàn của ta. Thứ ba, ta đây thực sự cảm thấy vừa khéo.”

“Không cướp nổi? Giỏi tới đây đánh một trận xem có đúng là ta không cướp được không! Dù mặt đẹp thế kia mà bị đập đúng là rất tiếc.”

Sau đó, bọn họ thật lao vào quần ẩu.

Lúc đầu Diệp Tu nắm được thế thượng phong, đem hai tay trắng nõn của mỹ nhân, à không, của diễm quỷ khóa quặt ra sau lưng, tranh thủ vuốt mặt đối phương một chút, sau đó hết sức ngạc nhiên cùng cảm khái nói ra cảm xúc của mình. “Đúng là không tệ. Mà chẳng lẽ Viêm quỷ các người có phân nam nữ? Ta nhìn không ra.”

“Đúng là không tệ…” Đại quỷ bị hắn bắt đè trên mặt đất đột nhiên ngẩng đầu, mỉm cười.

Sau đó y đã nói gì?

Diệp Tu không nhớ rõ vốn thế trận đang nằm trong tay mình, sao chỉ trong chớp mắt đã xoay chuyển, người bị ấn đè dưới đất lại đổi thành bản thân, giống như khoảnh khắc nhìn thấy sắc thụ hồn dữ kia, chỉ một ý cười thôi đã đủ khiến hắn trở nên ngây ngốc. Môi đỏ mở ra khép vào nói cái gì hắn cũng chẳng để ý nổi nữa, tựa hồ giữa một ngày mùa đông thấy được một hơi xuân sắc dạt dào.

Sau đó… Mẹ… Mặt đau quá!

Tiểu quỷ lúc nãy đang nằm bò cách đó không xa giờ nhìn thấy cảnh này liền hết sức hứng khởi lôi ra vật gì đó rồi điên cuồng nhào tới: “Ca ca, ca ca! Dây thừng, dây thừng nè! Trói nó vô trói nó vô!”

Này này, huynh muội các người tử tế chút được không! Đừng có ngược đãi tù binh thế chứ…

Đại quỷ trói Diệp Tu lại thành một khúc giò rồi quay ra ôm tiểu quỷ thơm một cái, rồi cả hai dung dăng dung dẻ, một tay kéo con cửu minh, một tay cầm dây thừng lôi hắn về nhà.

“Ca ca! Đêm nay ăn tên kia luôn hử? Hay ăn cái này? Cái nào ngon hơn mình ăn cái đấy trước nha!?”

Tiểu quỷ kia, ăn cái gì mà ăn! Chỉ biết ăn thôi! Cái gì cũng đòi ăn coi chừng sau chỉ biết lăn không biết chạy.

“Ăn cửu minh đi, cái ngữ kia da dày quá, em không thấy ăn vào sẽ giắt răng chết sao?”

… Này này này, da ai dày cơ! Thân là quỷ mà dám nói người ta thế sao!?

“Trông thịt non thế kia cơ mà…” Tiểu quỷ nhoài người trên bả vai đại quỷ, quay đầu nhìn Diệp Tu nuốt nước miếng một cái. “…Sao lại kêu da dày?”

Diệp Tu dịch dịch đầu nhìn đại quỷ, định dùng ánh mắt cảnh cáo tên kia một chút.

“Chắc là do quá già đi.”

… Ngon thì thả tao ra! Đập nhau lại lần nữa coi!

Tiểu quỷ tóc vẫn còn vương vài đóa hỏa diễm màu cam xem chừng rất tò mò về hắn, cứ nhoài người lên vai ca mình, mở to cặp mắt tròn xoe nhìn mình không chớp lấy một lần.

Diệp Tu nhìn nó, cười một cái.

Tiểu quỷ ngạc nhiên, quay qua ôm lấy cổ ca ca. “Ca ca, nó cười kìa!”

“Còn sống đương nhiên sẽ cười.” Đại quỷ nhìn khuôn mặt tươi cười của muội muội mình, tâm trạng cũng vui vẻ theo. “Tốt xấu gì cũng là người.”

“Cái gì mà tốt xấu gì cũng là người.” Diệp Tu đá một viên đá nhỏ vào đúng đầu gối của đại quỷ. “Tao đây không phải người thường.”

“Đúng, tí nữa sẽ thành người chết.” Đại quỷ không hề quay đầu lại, ôm lấy tiểu quỷ, đi nhanh hơn.

“Tao thật sự không phải người… À nhầm… Tao thực sự không phải người bình thường.” Diệp Tu cũng bất đắc dĩ phải đi nhanh hơn. “Tao là từ tầng trời thứ ba mươi ba hạ giới, vốn ở trên đỉnh Ngân Hà nơi chín tầng mây.”

“Vừa khéo.” Đại quỷ dừng bước, một tầng hắc khí dày đặc quỷ dị tràn ra từ gót chân y. “Tụi này từ tam thi Hoàng Tuyền lên đây.”

Trên có sông mây, dưới có Hoàng Tuyền.

“Ca ca, không thể ăn nó sao?” Tiểu quỷ kia ôm đầu ngón tay, quay qua quay lại nhìn cả hai, giọng nói non mềm đã pha thêm ít nhiều tủi hờn, mắt cũng tự nhiên mờ mờ hơi nước.

“… Có thể ăn.” Diệp Tu không hiểu thần xui quỷ khiến gì lại buột miệng trả lời. “Nhưng không ngon.”

“Tại sao?” Tiểu quỷ không hiểu, nghiêng đầu cắn ngón tay, sau đó bị ca ca cầm lấy ngón tay trắng muốt, đổi cách ôm, không cắn được nữa. “Là vì không tìm được cách nấu sao?”

Diệp Tu nghiêm túc suy nghĩ một chút, nhìn gương mặt đại quỷ kia, cương quyết nói. “Là vì ta già quá, da lại dày.”

Rất nhiều năm về sau, đại quỷ nhìn Diệp Tu bò lên giường mình ngủ miệng nói gì mà nóng quá ôm anh ngủ cho mát, thầm bổ sung trong đầu, Lại còn là tâm bẩn.

-T.B.C-
 
Last edited by a moderator:

Ruồi Lăng Nhăng

Gà con tiến hóa
Bình luận
15
Số lượt thích
27
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Kiệt Hi papa
#2
Mở hàng, đặt gạch lót dép hóng chủ nhà (ノ´ヮ´)ノ*:・゚✧(ノ´ヮ´)ノ*:・゚✧
 

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#3
Chương một (hạ)



credit pic: update sau
Hồng hoang thưở ban sơ, thần quỷ cùng thờ.

Vu sư cùng thầy pháp xướng lên lời khấn, nâng tế phẩm, uyển chuyển nhảy múa. Trong làn khói xanh, thấp thoáng bóng thần bóng quỷ vụt qua, lấy đi lễ vật thuộc về bản thân. Rồi ban ơn chúc phúc tới các bộ lạc gửi thân nơi quỷ thần.

Ban ngày là chư thiên bảo hộ, mà khi bóng đêm phủ xuống, cầu nguyện lại đi tới nơi quỷ tộc.

“Mà mày nói mày không phải Viêm quỷ…” Diệp Tu sáp lại gần nhìn gương mặt của đại quỷ. Người này thân mang can qua hòa thu ý làm thành một loại lạnh lẽo, thêm vào mi mục như tranh vẽ, trung mi như núi xa, sóng mắt như nước mùa thu, gương mặt như đóa phù dung. Thế nhưng trên đó lại quyện thêm khí thế khai khoát, làm người trước mặt có vẻ đặc biệt anh khí. “Vậy mày là gì?”

(khai khoát: đại khái là hào sảng đi)

Dưới đáy mắt y rừng rực một ngọn hồn lửa âm u, ánh mặt trời cũng chẳng thể làm y sợ hãi. Chư tiên trên trời cùng chúng quỷ nơi tam thi đều có nhược điểm của riệng mình, đặc biệt là trời sinh quỷ tộc. Vốn sinh trưởng nơi hỗn mang sâu thẳm sau phải chịu thiên địa trói buộc, cuối cùng chỉ có thể hiện hình nơi tối tăm mù mịt.

“Mày chỉ hỏi mỗi tên thôi hay còn gì nữa?”

Diệp Tu nhất thời nhin không nổi bèn thả miệng hỏi. “Có thể hỏi đực cái không?”

Mỹ sắc hại ngộ!

Diệp Tu lúc ăn một quyền nhấn vào trong tuyết, đầu không ngừng lặp đi lặp lại câu này.

Sắc tựa đao róc xương, tựa nét yên chi điểm trên lưỡi tuyết bạc, tựa vạt lạnh lẽo của thiên địa bất nhân ảo hoặc nơi tranh thủy mặc lấm thấm mưa ngày rừng.

Đặc biệt hơn nữa, mỹ sắc này lại có sức chiến đấu thật kinh người, cánh cung lắp tên lướt qua mặt mình lạnh buốt, vẫn sượt qua hai bận. Mỹ quỷ cúi thật sát, chóp mũi hai bên như có như không chạm vào nhau. “Sao lại hứng thú với tính biệt của tao thế? Nhìn trúng tao sao?”

(tính biệt: giới tính)

Diệp Tu thừa dịp nhìn ngắm kỹ càng khuôn mặt đẹp như ngọc tạc của người phía trên rồi thành khẩn nói. “Nhìn rất thích, nhưng không trúng.”

“Thật không, vậy tiếc thật.” Đầu tên lướt qua gò má, xuôi theo đốt xương một đường xuống dưới. “Tao thì ngược lại, trước nay chưa từng được ăn thử thiên nhân nào hết, nay lại nhìn trúng một đứa, phải đem về nghiên cứu cẩn thận xem sao.”

“Thế thì tiếc cái nỗi gì. Nhìn trúng thiên nhân là tao, phải nói là một đời quỷ của mày không có uổng.”

“Là thay mày tiếc.” Đầu tên quét qua cổ họng rồi đẩy vạt áo người dưới ra. “Chết rồi thì còn nhìn được gì nữa đâu.”

Đây là nị đang khen ngộ hay đang chửi ngộ hay đang tự khen nị vậy hả?

Diệp Tu nở nụ cười đầy vẻ cầu tài. “Mày nhìn tao xem, vẫn chưa đến tuổi trưởng thành đâu, vẫn là vị thành niên đó.”

“Đến trứng tao còn ăn, vị thành niên tính là gì?”

“Thế không tính nuôi béo rồi hẵng ăn à?”

“Vì cái mẹ gì tao phải nuôi báo cô mày hả?”

“…” Đầu ngón tay Diệp Tu đều đã run lên. “Sao ngươi lại nỡ ghét bỏ ta như vậy? Nếu đã ghét nhau đến thế, thà rằng ngươi thả ta đi, đừng đòi ăn ta nữa!”

“Ca ca!! Thịt!! Vỗ béo lấy thịt!!”

… Tiểu quỷ kia, ngươi sinh ra là để khắc ta đúng không?

Đại quỷ rõ ràng rất chiều tiểu quỷ, liều theo lời muội muội xách Diệp Tu về vỗ béo rồi mới giết.

“Được muội muội mày để mắt rồi nha.” Diệp Tu nằm ỳ dưới đất quyết không chịu ngồi dậy. “Kỳ thực tao rất có ích đó, chí ít vẫn biết săn bắn. Có thêm một người cùng mày kiếm đồ ăn về nuôi tiểu Thao Thiết nhà mày.”

(Thao Thiết: Thần thú trong truyền thuyết Trung Quốc, chi tiết xem ở đây, đại ý ở đây bảo tiểu quỷ tham ăn)

Diệp Tu lúc nheo nheo mắt nhìn thật giống con hồ ly chín đuôi biếng nhác nơi núi Thanh Khâu lắc lắc cái đuôi lông xù, mặt đầy ý xấu, thấy miếng thịt trên tay bây ngon quá liền thả mồi nhử ra trước mặt bây. “Thật không định giữ tao lại tới khi thành niên mới ăn sao?”

Viêm quỷ vốn không chịu được đói bụng, tiểu Viêm quỷ lại càng hận không thể thời thời khắc khắc đều có miếng thịt để mài răng. Nó hiện đang ôm một miếng thịt rắn nướng nửa sống nửa chín, mắt lại đắm đuối nhìn tảng thịt đang được ca ca nướng.

“Mà tay nghề nướng thịt của mày nát thật nha con.” Diệp Tu nhìn miếng thịt rắn, không khỏi than thở một câu.

“Vậy mày nướng được?”

“Đương nhiên!”

Nửa giờ sau…

“Thực ra thì…” Diệp Tu giơ ra miếng thịt ngoài khét trong cháy nhìn kiểu gì cũng không đoán nổi trước kia nó từng là thịt rắn, dòm gương mặt đại quỷ đang nghiêm túc nhìn mình, thận trọng giải thích. “Thực ra thì mới nãy chưa nói hết câu. Ý tao là, đương nhiên tao cũng không biết.”

“Ồ.” Đại quỷ mặt không dò nổi thâm sâu nhìn hắn. “Thì ra là vậy.”

“Mày không có gì khác muốn nói à? Hỏi cũng được. Đừng nhìn tao như thế, tim tao chịu không nổi.”

“Tao chỉ muốn xem thử…” Đại quỷ giơ bàn tay trắng như ngọc thạch lên sờ sờ cằm mình. “…rốt cuộc da mặt mày dày cỡ nào thôi.”

“Muốn sờ phát không?” Diệp Tu đặc biệt thành khẩn nhìn người kia, vươn vươn mặt mình ra.

Tiểu quỷ lập tức vui mừng bỏ phắt miếng thịt chưa gặm xong trên tay mình xuống, nhào lên người hắn, bắt đầu nắm nắm xoa xoa như thể kiếm được đồ chơi yêu thích vậy. Diệp Tu bị nhóc đó không chút lưu tình nắm trái xoa phải, bỗng có cảm giác mặt mình sắp không thuộc về mình nữa rồi. “Á… Mày không quản… Đau… Muội muội mày tí được à?”

Đại quỷ lại đặc biệt nhàn nhã nhìn muội muội mình. “Thích là được. Cũng may em ấy thích nên mày cứ ở lại đây đi. Ban ngày cùng tao ra săn thú tự nuôi mình, đêm về cố gắng làm đồ chơi cho em ấy.”

“Tại sao tao lại phải tự săn bắn tự nuôi mình?”

Mặt đại quỷ hiện mấy chữ chuyện đó cũng cần hỏi à. “Nếu không tự nuôi được, tao cũng không ngại đêm đến cho mày nếm thử hương vị bản thân.”

“Đúng rồi.” Trước lúc cởi dây trói, đại quỷ nắm lấy cằm Diệp Tu, quan sát một hồi. “Tên gì? Nếu không có, tao cũng không ngại đặt giùm mày một cái.”

“Có, đương nhiên là có.” Diệp Tu vậy mà cứ giữ nguyên đầu mình để đối phương mặc sức nhìn. “Tao tên Diệp Tu, tụi mày thì sao?”

“Tô Mộc Thu.” Tô Mộc Thu tiếp chỉ vào tiểu quỷ vẫn đang hớn hở nghịch ngón tay Diệp Tu. “Muội muội tao, Tô Mộc Tranh.”

“Muội muội mày là Viêm quỷ.” Diệp Tu nhìn Tô Mộc Tranh đang nghịch tay mình, đôi mắt to tròn tuyền một màu vui vẻ. “Vậy mày là gì? Tao trông mày không giống Viêm quỷ cũng chằng giống các tộc quỷ khác.”

“Ta là Minh quỷ.”

Minh quỷ. Ngàn vặn năm sau, có người bào căn nguyên vấn cội nguồn rồi cuối cùng lưu lưu loát loát viết nên một thiên trường văn như sau.

(bào căn nguyên vấn cội nguồn: nguyên bản là "bào căn vấn đáo", tức truy xét đến tận cùng vấn đề)

Nếu quỷ thần thực có trên đời, vậy càng không thể không tôn minh.

Y là con quỷ đầu tiên bò lên từ tam thi Hoàng Tuyền, là con quỷ sinh ra trong thưở hồng hoang. Y không phân hóa, cũng không có thuộc tính riêng, cứ như vậy lang thang khắp thiên địa, qua bao năm bao tháng vẫn chẳng thay hình đổi dạng.

“Bất quá tao cũng rất tò mò về mày.” Tô Mộc Thu nhìn Diệp Tu thịt non da mềm, mở miệng nói. “Mày thuộc nhánh nào trong thiên nhân?”

“Ta từ tầng trời thứ ba mươi ba xuống đây.” Diệp Tu lúc này trông rất có phong thái ai muốn đánh cứ đánh, ai muốn đập cứ đập, ta nhất quyết không khai. “Tận đỉnh cửu tiêu, tận cùng vân hải, tộc ta chính là ở chỗ đấy.”

(cửu tiêu: chín tầng trời; vân hải: biển mây)

-T.B.C-
 
Last edited:

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,151
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#4
Ăn tối bấm vào xem, vốn định xem xong sẽ qua giải quyết mớ đoản chưa đọc, rốt cuộc hảo hảo một bữa ăn tối biến thành ngồi đọc triết học để giải nguy giang hồ tỷ muội, chỉ vì thấy chữ "cầu cứu giúp" =))

Lần trước chị nói bậy sai rồi. "Đương nhược quỷ thần chi hữu dã, tương bất khả bất tôn minh dã" là một câu trong "Mặc Tử", nói về một thuyết cho rằng bởi vì con người không tin vào sự tồn tại của quỷ thần, nên mới làm điều xấu xa độc ác, vậy nếu quỷ thần có thật sự tồn tại thì sẽ khiến con người sợ hãi, có thể giúp thánh vương trị an, vậy không thể không tôn trọng tuyên dương. Từ đó có khái niệm Minh quỷ rút từ câu này ra, tuy nhiên khái niệm này chỉ dùng để nhắc nhớ người ta về thuyết trên, cho nên Minh quỷ của Tán ca thực tế cũng không quá liên quan, ngoại trừ muốn *hị hị* ám chỉ Tán ca là loài quỷ được tôn lên hàng đầu các chủng quỷ. Chờ đọc tiếp để xác nhận.

Cuối cùng phải la lên câu cuối muốn la nhất: Mộc Mộc manh chết người!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Qua lối xưng hô càng manh hơn :love::love::love:
 

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#5

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#7
Chương hai (thượng)

— vạn đại thu

Hồng hoang thưở ban đầu ấy, yêu ma chỉ cần cố mà sống qua thời kỳ con non yếu đuối vô lực, sau khi trưởng thành miễn không tự đi tìm đường chết thì muốn sống bao lâu có thể sống bấy lâu, nắm trong tay một đời trường sinh bất lão, tiêu dao tự tại bao người phàm mắt thịt thèm khát.

Thế nhưng đương nhiên cũng có những kẻ thấy cuộc đời như vậy thật quá nhàm chán, bèn đâm đầu tự sát, hơn nữa lại không phải số ít.

Bất quá ở buổi hồng hoang ban sơ ấy, khi địa bàn của vô số chúng quỷ còn chưa rõ ràng, đồ ăn là thức quý hiếm phi thường khó tìm.

Tô Mộc Tranh nghịch mặt Diệp Tu chán thì chui vào làm ổ trong lòng ca ca, lén liếc nhìn thấy “nạn nhân” của mình đang vừa xoa mặt vừa lẩm bẩm nói gì đó liền ngượng ngùng kéo tóc ca ca, khe khẽ hỏi. “Ca ca, nó giận hả?”

Tô Mộc Thu xoa xoa đầu em gái, cực kỳ “nhỏ” giọng an ủi. “Không sao. Bất quá, em nghĩ mà xem, có khi nó giận lên còn chơi vui hơn.”

“Thiệt sao?” Hai mắt tiểu Viêm quỷ bỗng chốc sáng rực lên như ánh chớp ngày mưa.

“Em có thể thử xem.” Ca ca vô cùng vô trách nhiệm xúi giục, không thèm để ý tới thứ gọi là cảm nhận của cái kẻ phải chịu trận giờ vẫn đang xoa mặt kia.

“…” Diệp Tu tiếp tục xoa xoa mặt, quay lại nhìn Tô Mộc Thu. “Sao mày không thân chinh đến thử đê?”

Tô Mộc Thu đạp thẳng vào đống củi khô đang cháy, thờ ơ đáp. “Tao hả, ban ngày từ từ thử cũng được.”

Diệp Tu cảm thấy quá trình xin ở nhờ này quá sức thuận lợi, dù là dưới thân phận đồ ăn hay nói đúng ra là lương thực dự trữ kiêm đồ chơi cho trẻ con trong nhà, Tô Mộc Thu có phải quá an tâm về hắn rồi không? Chờ tới ngày hắn có thể bò lên giường Tô Mộc Thu liền cợt nhả ôm lấy eo người kia nằm xuống hỏi. “Mày thế nào an tâm về tao dữ vậy? Nói nghe coi, có phải sáng đó nhìn thấy tao đã nhất kiến chung tình rồi không?”

Tô Mộc Thu duỗi tay sờ cằm, cười đến hết mực ôn hòa nhưng lời nói lại tàn nhẫn đập vỡ toàn bộ ảo tưởng của Diệp Tu. “Mơ đi em, hồi đó tao có hỏi mày là thuộc nhánh nào trong thiên nhân nào đúng không?”

“Ừ thì đúng.” Diệp Tu nghĩ nửa vẫn chưa hiểu Tô Mộc Thu có ý gì. “Cơ mà tao thuộc nhánh nào thiên nhân với chuyện mày giữ tao lại thì liên quan gì?”

“Kỳ thực, cái tao muốn hỏi là, mày thuộc thiên nhân ngũ suy hay là giống ở chín tầng mây kia, bất quá mày lại trả lời rằng mình đến tận đỉnh Ngân Hà.”

(thiên nhân ngũ suy: năm tướng suy của chư thiên, thường hiện ra khi người đã hưởng hết lộc trời và chuẩn bị đi đầu thai, hình dạng đại để rất xấu xí bẩn thỉu, chi tiết xem ở đây)

“Ờ chuẩn, ở trên biển mây.” Diệp Tu nghĩ mãi vẫn chưa thông, lại chọc chọc hông người kia hiệu y mau nói tiếp.

“Tao nghe kể…” Tô Mộc Thu lướt ngón tay qua hầu kết hắn, trượt xuống bắp đùi rồi lơ đãng vòng ra đằng sau tìm kiếm gì đó. “… chân chính thiên nhân đều bất tử bất sinh, đặc biệt nếu trưởng thành rồi, muốn chết cũng không dễ.”

“Cho nên nói! Đương thời là mày định đem tao làm thái tuế hoặc nhục thung dung nuôi?” Diệp Tu bắt lấy cổ tay càn quấy của Tô Mộc Thu, bắt đầu hiểu ra. “Lụm về một thân thịt, đem nó nuôi lớn để rồi hàng năm hàng năm hàng năm hàng năm, không quản là được mùa hay thất thu, đều có thịt ăn?”

“Thật thông minh.” Tô Mộc Thu bóp nhẹ mông Diệp Tu, xem như khen thưởng.

“Tô Mộc Thu, bà mẹ mày!”*

“Ờ ờ, trên lý thuyết mà nói tao không có bà cũng chẳng có mẹ nhưng nếu mày muốn gọi tao một tiếng daddy tao cũng không ngại đâu.”

“Em gái mày em gái mày! Em gái mày!”

Ngay lập tức đầu nhỏ Tô Mộc Tranh ló ra trên bệ cửa sổ. “Diệp Tu ca ca gọi gì em đó?”

(Thực ra, trong nguyên tác đoạn * là như thế này:

"Tô Mộc Thu, đại gia mày!"

"Ờ ờ, trên lý thuyết mà nói tao đách có đại gia nhưng nếu mày muốn kêu như thế tao cũng không ngại."

"Đại gia" vừa là từ chửi vừa là một kiểu dirty talk, chỉ là giữ lại thấy không vui nên edit thành bên trên. Hở, vì sao Mộc Tranh còn kêu "ca ca" mà đã có từ nước ngoài "daddy" á? Fic mị làm, loạn là chuyện đương nhiên :wink: )


Diệp Tu nhìn khuôn mặt tươi cười ngây thơ vô tội của của tiểu Viêm quỷ, lần nữa tổng kết, Tô Mộc Thu từ nhỏ ăn chết hắn, Tô Mộc Tranh từ nhỏ khắc chết hắn!

Thiếu hắn, hai huynh muội này sẽ thế nào đây?

Hôm sau, trời còn chưa sáng, Tô Mộc Thu đã cõng Tô Mộc Tranh vẫn còn ngủ say như chết mang Diệp Tu đi săn. Diệp Tu cuối cùng cũng “may mắn” biết được cái cung tên hôm qua chĩa vào mình từ đâu mà ra, sau đó trầm mặc một hồi, một hồi rồi bạo phát.

“Tao hôm qua là bị hai cành cây nhặt được ở xó nào đó cùng một cái gân của cái con mẹ gì cũng không biết nốt lừa nhìn thành cung?”

“Pháp thuật anh đây vốn rất tốt, cám ơn đã khen.” Tô Mộc Thu lười biếng huơ huơ vũ khí trên tay.

“Mày đến chỗ nối đầu cung cũng không thèm sửa?!!”

“Hôm qua trên cổ mày thấy như có vết cắt đúng không?”

Diệp Tu giận muốn hộc máu, thừa lúc Tô Mộc Thu thả Tô Mộc Tranh xuống dưới chơi liền lập tức quật Tô Mộc Thu xuống đất.

Tô Mộc Thu nhất thời không hiểu chuyện gì xảy ra bị Diệp Tu quăng xuống đất, chưa kịp ngăn cản gì tên kia đã nắm chặt hông y lật người ngồi lên trên hòng khống chế nửa người dưới, tay vươn ra chộp lấy tay y. Tô Mộc Thu vặn eo một cái, đem tay thoát ra, đang định đem cung chặn cổ Diệp Tu thì thằng kia đã lao đầu vào người y, làm cả hai ngã chúi bụi vào tuyết.

Tô Mộc Tranh nghiêng đầu, không hiểu hai người kia đang làm cái trò gì. “Ca ca, ca ca, hai người làm chi đó?”

Diệp Tu ra sức che miệng Tô Mộc Thu lại kẻo y gọi tiểu quỷ tới giúp, không ngờ Tô Mộc Thu lại rất dứt khoát cắn tay hắn.

“Đệch!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”

Diệp Tu nắm cổ tay nhìn hai con yêu một lớn một nhỏ trước mặt mình. “Hai đứa mày là loại quỷ gì vậy? Ngạ quỷ hả? Cắn dữ vậy? Còn đứa nhỏ này! Ngươi theo ca mình nhảy bổ lên cắn ta làm gì?!”

(ngạ quỷ: quỷ đói)

Tô Mộc Tranh đang nằm nhoài trong lòng Diệp Tu, ngước mắt nhìn hai vết răng lớn bé không đều trên cổ tay người kia, mắt lấp lánh lấp lánh tựa hồ cắn chưa đủ thỏa. “Thấy ca ca cắn, nghĩ ăn được rồi.”

“Đứa nào nói ăn được?!”

“Hông sao ca ca lại cắn?” Tiểu Viêm quỷ mặt đầy tiếc nuối nhìn dấu răng, duỗi tay kéo kéo tay ca ca. “Ca ca, ăn có ngon hông?”

“Thấy ca ca cắn liền nhào vào cắn theo?” Diệp Tu cảm thấy mình sẽ bị tức chết rồi. “Ca ca ngươi ăn được không có nghĩa ngươi cũng ăn được.”

“Vì sao?” Tô Mộc Tranh tròn mắt hết nhìn hai người, trên mặt ngoài mờ mịt đều là mịt mờ. “Ca ca ăn được mà…”

Diệp Tu nhìn Tô Mộc Tranh đờ mặt có để lộ một đôi răng nanh nhỏ trông đặc biệt dễ thương, bỗng có xúc động muốn vạch mặt quỷ nào đó ra xem trong miệng y có phải cũng có một đôi răng như này không.

“Da nó dày quá, răng em còn non, cắn không nổi.” Tô Mộc Thu ngồi dậy, phủi phủi tuyết trên y phục, tiến tới chỗ Diệp Tu ôm Mộc Tranh lên. “Thấy không, em vừa nãy cắn không thủng? Vậy nên đừng theo anh cắn loạn, không cẩn thận bị giắt răng bây giờ.”

Tô Mộc Tranh kính phục nhìn ca ca mình. “Ca ca thiệt lợi hại! Diệp Tu ca ca cũng thiệt lợi hại, cửu minh hôm qua ta còn cắn thủng được, không ngờ Diệp Tu ca ca da còn dày hơn cửu minh nữa!?”

“…”

Đây là khen hả? Khen da dày là cái thể loại khen kiểu mới gì vậy?

Tiểu quỷ này đúng là từ nhỏ khắc hắn đi?

“Tao nói…” Diệp Tu nhìn Tô Mộc Thu. “…mày là nam nhân thiệt hả? Ai đời đập nhau còn chơi chiêu cắn? Có còn mặt mũi không?”

Tô Mộc Thu không thèm để ý, chăm chăm sửa lại cổ áo cho Tô Mộc Tranh rồi ôm muội muội đứng dậy. “Thứ nhất, tao không phải người. Thứ hai, đánh nhau sao không được dùng răng? Đứa thắng xực luôn đứa thua, quản gì ba cái chuyện răng hay móng vuốt.”

(chữ "nam nhân" để kia thật mất thẩm mỹ nhưng vì chơi chữ, mị nhịn!)

Diệp Tu đau đớn vỗ vỗ gốc đại thụ bên cạnh. “Nói hay lắm! Mày đã thẳng thắn không câu nệ tiểu tiết không sợ miệng lưỡi người đời da dày tâm bẩn như thế, tao liền yên tâm, đi mót chút của ngon bỏ miệng không?”

“Mót chút của ngon bỏ miệng?” Nghe cụm này xong, Tô Mộc Thu tựa hồ hào hứng hẳn lên.

-T.B.C-
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,151
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#8
Nữ thần đáng yêu quááááááááá

HP -10000
 

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#9
Chương hai (hạ)
Ba người vốn là ở dưới chân núi Côn Lôn, núi Côn Lôn này hòa dãy Đại Tuyết Sơn kế bên làm thành một dải dài hàng vạn dặm là nơi cư trú của vô số loại dị thú dị điểu. Còn náu mình ngủ dưới lớp tuyết là các loại khoáng sản, ngọc thạch, kỳ trân dị bảo quý giá vô ngần. Và đương nhiên, đồ ăn cho đại yêu thuộc về Thần tộc càng phong phú gấp bội so với các chốn khác.

“Sao, thấy thế nào? Đi kiếm chút đồ ngon thôi!” Diệp Tu chớp chớp hai mắt, trong mắt rặt một vẻ giảo hoạt.

“Tao cũng đi qua mấy chỗ này rồi.” Tô Mộc Thu ôm Tô Mộc Tranh nhìn dãy Đại Tuyết Sơn kéo dài vạn dặm. “Bất quá thu hoạch không lớn. Nếu mày muốn tiếp tục ở với tụi tao thì tốt hơn hết nên biểu đạt tí thành ý nào có lợi vào ấy.”

“Sao mày biết tao muốn ở lại?”

“Do tao biết ai đó bỏ nhà đi thôi.”

“… Rõ đến thế sao?” Diệp Tu sờ sờ mặt mình, có chút phiền muộn mà cảm thán.

Tô Mộc Thu nhìn dáng vẻ của Diệp Tu bất ngờ mỉm cười, y ôm lấy Tô Mộc Tranh, quấn cho nhóc quỷ một thảm lông dày tránh cho bị gió tuyết thổi đông người: “Bây giờ trên trời dưới đất khắp thế gian này còn gì quý bằng cốt nhục của các tộc, huyết mạch càng tinh khiết càng được bảo vệ gắt gao. Một mạng trẻ con có bao nhiêu quý giá không cần nói cũng biết, dù thân sinh phụ mẫu không kề bên thì tất cũng sẽ được huynh trưởng đại tỷ chăm sóc. Còn mày, một mình dạo dạo nơi đồng không mông quạnh, không phải trốn nhà đi, chẳng lẽ lại như huynh muội tao, không ai thân thích chỉ biết dựa vào nhau.”

Diệp Tu nhìn Tô Mộc Tranh nãy giờ vẫn vùi mặt vào vai ca ca, lâu lâu mới giương cặp mắt to tròn nhìn mình, bao nhiều lời muốn nói bỗng nhiên nghẹn ở đáy họng, thốt không ra.

“Ừm… Mày không ăn tao thật à?”

“Thịt người đều chua, có gì ngon?” Tô Mộc Thu đột nhiên bĩu môi đầy ghét bỏ.

“Đã nói tao không phải người! Không phải người, được chưa? À nhầm! Tao không phải người bình thường! Tao không phải phàm nhân, được chưa!”

“Như vậy thịt sẽ không chua sao?” Tô Mộc Tranh bất ngờ hào hứng hỏi. “Thịt thiên nhân có ngon hơn thịt người thường không?”

“Ta chưa ăn sao biết được?!”

Cả bọn cứ một đường vừa đi vừa tán gẫu như thế cho đến khi Diệp Tu dẫn Tô Mộc Thu lẫn Tô Mộc Tranh lên tới núi Côn Lôn quanh năm tuyết phủ. “Trên Côn Lôn có cung Dao Trì, mày biết chưa?”

Tô Mộc Thu cõng muội muội mình ra phía hồ cách đó không xa, mặt hồ trong như gương nằm giữa mênh mông tuyết phủ. “Biết.”

“Thần bảo vệ Dao Trì, tên kêu Tây Vương Mẫu, mày biết không? Cái con cọp cái mặt người thân báo, nhìn đến là hung dữ á.”

“Hình như có thấy một lần.” Tô Mộc Thu gật đầu. “Bất quá bả đang không ở đây.”

“Quá tốt.” Diệp Tu chỉ vào một đám bụi đen cách đó không xa. “Tao nghe Tây Vương Mẫu bộ tộc mất bao nhiêu công mới có được một con ấu thú sắp thành niên, còn ban cho nó cả một mảnh Dao Trì để sau làm lãnh địa riêng nữa.”

Bảo vật bên trong lẫn xung quanh Dao Trì nhiều như sỏi đá bên đường, cúi xuống là nhặt được, ấy vậy mà thú bảo hộ nơi đây lại là một con tràng tràng vị thành niên như bọn hắn.

Được rồi tuy tụi hắn cũng mới chỉ vị thành niên nhưng chí ít vẫn là hai mạng! Hai vị thành niên gộp lại…

Hai đánh một là chi…

Tô Mộc Thu trước khi đi còn không quên sai Diệp Tu ấn trụ con mãnh thú thân cọp vằn đỏ có cánh kia, sau đó hăm hở rút một mớ lông vũ trên cánh nó về. Mãnh thú vốn đã không dễ coi, nay bị rút lông, mặt đen đến mức bì được nước bùn lắng đọng bao năm của sông Tam Đồ.

Tiếng rít gào khàn khàn làm mặt hồ lẫn tuyết phủ đều rung chuyển nhưng Diệp Tu chẳng những không sợ, còn cười hì hì với nó. “Kêu đê, kêu đê, kêu to nữa lên nào, để đại gia đây nhìn coi bệnh rụng tóc của tộc nhân thuộc Tây Vương Mẫu tộc là cái giống gì.”

Thần thú giận đến câm nín, chỉ còn biết trừng hai mắt to như cái chuông đồng, trừng như thể muốn giết tươi hai tên nhãi không biết trời cao đất dày này.

“Mày vặt lông nó làm gì vậy?” Diệp Tu tò mò nhìn đống lông trong tay Tô Mộc Thu, sau đó đem thần thú giờ đã bị trói thành một đống ném vô tuyết. “Nhìn cũng khá, mày rút nhiều vậy làm chi? Về làm quả cầu cho Mộc Tranh chơi?”

“Tao thấy lông nó không tệ, cũng khá dẻo dai, đem về làm lông vũ trên mũi tên chắc uy lực khi bắn cũng tăng mấy phần.”

“Quả cầu?” Tô Mộc Tranh ôm đóa sen chín chín cánh Diệp Tu vừa tiện tay hái, trong tay còn nghịch một viên hạt sen mới được móc ra. “Ca ca, cầu chơi vui không? Hay kêu Diệp Tu ca ca làm em quả cầu?”

“Chơi vui chơi vui, trước làm cho em quả cầu, nếu không đủ lông lại tiếp tục vặt.” Tô Mộc Thu nói nhẹ như không, ôm muội muội bảo bối thơm thơm lên miệng.

Bên kia, ấu thần thú khó khăn lắm mới bò được ra khỏi đống tuyết, đang liếm liếm chỗ trên thân bị nhổ trọc bỗng nhiên giật mình, nhìn hai cánh mình lộ ra toàn thịt, lòng đầy căm phẫn xin thề lần sau còn gặp hai thằng ôn vật người không ra người quỷ không ra quỷ liền đánh tới chết thì thôi!

Cạo trọc đầu hai đứa chúng nó! Này thì cướp vật! Đã cướp vật còn nhổ trụi lông ta!

Đại Tuyết Sơn dãy Côn Lôn cứ thế bị bọn hắn gieo vạ khắp nơi, nếu không phải đại ngô đồng cấm chế quá mạnh, bọn hắn vắt hết óc cũng không vào nổi, nếu không Tô Mộc Thu đã sớm thử xem lông của hậu duệ Phượng Hoàng có dùng được không.

“Tiếc ghê, không vào được.” Tô Mộc Thu cách rất xa đã cảm nhận được thụ linh cùng cảnh giác của Phượng Hoàng. “Phượng Hoàng là dực tộc trưởng, lại là vương của bách điểu, có điều lông lại quá dài, chỉ có thể làm chổi quét nhà hoặc giả là cho Mộc Tranh chơi. Bất quá, tao nghe nói ổng có hai đứa con trai?”

“Đúng, hai đứa, một lớn một bé, thằng lớn đuôi dài, đứa bé cánh rộng.”

“Có cơ hội vặt thử cả hai xem cái nào hợp.”

Chỉ là Tô Mộc Thu về sau không có cơ hội chạm mắt Khổng Tước với Kim Sí Đại Bàng, càng không có cơ hội tự tay mình rút lông Khổng Tước cùng Kim Sí Đại Bằng về thử vũ khí. Mãi đến sau này Diệp Tu gặp được Khổng Tước tự do kiêu hãnh kia, chuyện đầu tiên làm chính là lừa Khổng Tước đưa hắn một nắm lông phỉ thúy.

Sau đó còn quay ra bắt nạt Kim Sí Đại Bàng ngây ngô chưa biết sự đời vừa mới vụng trộm trốn ra được Nam Minh nơi nhân giới, không tốn một chút công sức quơ được cả một thân kim vũ.

Hai người bọn hắn cứ như vậy trở thành đối tượng cần đề phòng số một ở núi Côn Lôn lẫn Đại Tuyết Sơn. Một đứa xuất hiện thì thôi còn đỡ, chạy xa chút là được rồi; nhưng hai đứa nó mà đi với nhau, kiểu gì cũng sẽ có một mảng gà bay chó chạy thần kêu quỷ khóc rồi kết cuộc lại có thêm một mảnh đất hoang xuất hiện sau công cuộc cướp bóc của tụi nó.

Quả thật hệt như ôn dịch theo gió mà tới vậy.

Đã là người sống trên Đại Tuyết Sơn nhắc tới Diệp Tu sẽ nghiến răng nghiến lợi, mà nói đến cái tên Tô Mộc Thu kia, chỉ cần nhắc tới Tô Mộc Thu sẽ không kiềm chế nổi mà muốn vật cả hai thằng ra đất đập một trận nhừ tử mới thôi. Dần dần, sau khi nếm được đủ loại hảo vật, hai người bọn hắn lại bắt đầu nhắm đến những thứ quý hơn nữa mà ra tay, oán niệm của mọi người cũng vì thế mà sắp “được” tụi hắn biến thành hiện thực.

Diệp Tu vung vẩy chiến mâu trên tay, dương dương đắc ý theo sát một Tô Mộc Thu vai đeo một cái trường cung cỡ lớn có khảm đầu đao.

Tô Mộc Tranh ngắm nhìn đủ loại đồ chơi kiểu dáng kỳ thú trong tay, sau đó hoan hoan hỉ hỉ chạy ra mừng hai anh về nhà.

Diệp Tu và Tô Mộc Thu.

Ca ca và ca ca.

Ba mươi ba tầng trời, lục giới bát hoang, thượng hạ Tam Thanh, trăm vạn gia đình nghìn triệu động tiên.

Với Tô Mộc Tranh, bọn họ là một nhà hoàn mỹ nhất, năm tháng ấy cũng là quãng thời gian hoàn mỹ nhất.

-T.B.C-
E/N (Editor Note): Cho những ai không biết,
- ấu thần thú là Hàn Văn Thanh. Ừ, đúng rồi, Hàn đội uy phong lẫm liệt bị hai thằng trời đánh kia vặt trụi gần hết lông :thắp nhang:
- Khổng Tước là Trương Giai Lạc (a.k.a mĩ nhơn đẹp nhất 33 thế giới), Kim Sí Đại Bằng là Hoàng Thiếu Thiên. Cả hai đều đã có truyện riêng về mình, mình cũng đã dẫn link ngay post đầu nhưng cho tiện mọi người sẽ dẫn lại một lại nữa: Tam Thiên Bát Hoang hệ liệt (Tam Thiên Như Thệ là về Hoàng, Bát Hoang Như Nguyện là về Lạc)
 
Last edited:

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,151
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#10

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#11
Ngày xưa đọc qua convert ko hiểu lắm giờ ngồi edit tử tế mới thấy hai đứa nó mắc dại đến mức nào. Đến lông Phượng Hoàng còn kêu chỉ làm đc chổi lau nhà :bất lực.jpg:
 

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#12
Chương ba (thượng)


—— đại mộng tỉnh
Quả thực là quãng thời gian hoàn mỹ nhất. Khi ấy, Tô Mộc Tranh cứ như vậy sống dưới sự lơ là của Diệp Tu và Tô Mộc Thu mà quên mất sự trưởng thành, cứ như vậy để hai người họ bọc lấy cô trong ngực rồi vui cuồng khắp núi đồi trùng điệp. Cài lên tóc cô một đóa sa thiên cướp được từ vị thiên quân trông chờ khổ sở suốt mấy trăm năm, đưa cô tới Dao Trì cùng mò ngọc thạch cô thích nhất, mang cô đi xem con non vừa tròn đầy tháng của yêu tộc.
Tô Mộc Thu và Diệp Tu thậm chí còn lao tâm khổ tứ mấy bận, cuối cùng cũng phá vỡ được một góc cấm chế của đại ngô đồng, rồi thừa dịp Khổng Tước không ở dẫn Mộc Tranh đi vào.
Đại ngô đồng bao năm nay chẳng yêu vật nào có thể đến gần mà giờ đây, Mộc Tranh nằm nhoài trên tán cây, duỗi tay sờ sờ một Kim Sí Đại Bằng béo tròn đang giương to hai mắt nhin mình đầy hiếu kỳ. Và rồi, trong một sát na ngắn ngủi khi tay và lông vũ chạm nhau, tiếng Mộc Tranh cười trong vắt lẫn tiếng Kim Sí Đại Bằng cất lên lanh lảnh hòa vào nhau, vang khắp đại ngô đồng, truyền đi xa thẳm.
Sau đó Tô Mộc Thu vội vàng vươn người ôm lấy cô, đồng thời kéo tay Diệp Tu, chật vật chay trốn khỏi một Khổng Tước vừa được buff mana khi nghe tiếng em trai mình.
(Ở đây tác giả thực sự viết là buff mana...)
Quả nhiên… Mấy tên cuồng em trai em gái thấy em mình gặp nguy hiểm phát đều thành sinh vật nguy hiểm nhất thiên hạ…
Chỉ cần cô thích, họ sẽ cướp về cho cô.
Nếu Tô Mộc Thu không lấy được, Diệp Tu cũng sẽ cướp về cho cô.
“Ca ca,” Tô Mộc Tranh nhoài lên vai Tô Mộc Thu, ôm lấy cổ ca ca, mặt đầy hưng phấn mà nhỏ giọng thì thầm. “Diệp Tu ca ca có phải sẽ mãi ở bên chúng ta không?”
“Không muốn ăn nữa à?” Tô Mộc Thu vỗ vỗ lưng Tô Mộc Tranh. “Ăn vào bụng rồi sẽ thành mãi ở bên nhau a.”
“Không cần, ăn rồi không có ai bồi ca ca nữa!” Tô Mộc Tranh cọ cọ cổ Tô Mộc Thu. “Không có ai vì muốn lấy lòng ca ca nên mới đặc biệt kiếm vật cho em.”
“…” Tô Mộc Thu thoáng dừng bước chân. “Vì lấy lòng anh?”
Tô Mộc Tranh mặt đầy đoan chính gật gật đầu, rồi lại hết sức đắc ý giơ mấy ngón tay cho Tô Mộc Thu nhìn. “Mới đầu nhất định là vì lấy lòng anh! Để khỏi bị ăn á! Cơ mà giờ ảnh quý em rồi! Ảnh quý em còn hơn anh cơ!”
“Thật không?” Tô Mộc Thu nặn nặn gương mặt nho nhỏ của Tô Mộc Tranh rồi nhìn về phía Diệp Tu đang đứng cách đó không xa, khe khẽ mỉm cười.
Diệp Tu bỗng rùng mình một cái, lỡ tay ngắt xuống một nhánh đào hồng vừa chớm nở.
Hắn quay người, vừa vặn nhìn thấy Tô Mộc Thu đang ôm Mộc Tranh đứng giữa màu liễu non xanh biếc, mi nhãn một mảnh mông lung như sương mờ. Kẻ lớn phong thái trác tuyệt tư sắc không thua thiên nhân, đứng ở kia quả là chi lan ngọc thụ sinh ở đình giai.
Ừm… Đứa bé cũng rất đáng yêu, như tuyết như ngọc.
Có đôi lúc Diệp Tu nghĩ, rốt cuộc mình với Tô Mộc Thu đứa nào mới có huyết thống thiên nhân đây. Rõ ràng đều cùng bò ra từ hỗn loạn chém giết, đều bị đủ loại máu vấy bẩn đến nửa người, đều áo quần tơi tả trên dưới chật vật, vậy mà không hiểu sao trông Tô Mộc Thu thế nào cũng tiêu sái hơn bản thân mình một tí tẹo… Chỉ một tí tẹo thôi!
Diệp Tu cảm thấy Tô Mộc Thu có được một trương mặt mày đẹp tựa mỹ nhân này chắc chắn sẽ rất hữu dụng ở một vài phương diện nào đó. Nói đâu xa, nếu nhà mình một khuôn mặt đẹp như thơ như họa khi giận lên biến thành ngọc diện Tu La thì nhà khác chính là thành quỷ xoa Diêm La. Ờ, nhà khác là chỉ cái con ở cạnh Dao Trì đó. Chưa nói đến chuyện đợi nó lớn lên thì có thể dời núi lấp bể, giờ chỉ cần đen mặt một cái đã thấy như mây đen kéo tới, tường thành cũng đổ vậy.
Chẳng phải chỉ rút lông nó có một thôi sao, hẹp hòi dữ.
Diệp Tu nhìn nhánh đào mình vừa ngắt trong tay, lại quay đầu nhìn về phía Tô Mộc Thu đang mỉm cười, nói. “Mỹ nhân có muốn trâm hoa không? Ta cài cho ngươi nha, để người ta biết được thế nào mới là đào hoa mượn sắc má người*?”
(*: một câu trong bài Đề đô thanh Nam trang của Thôi Hộ - “Nhân diện đào hoa tương ánh hồng”, nghĩa “Đào hoa mượn sắc má người đỏ hây”)
Tô Mộc Thu đắc ý nhìn Tô Mộc Tranh trong chớp mắt đã nhoài ra gối lên vai mình, sau đó lần đầu tiên phá thiên hoang không có vì Diệp Tu trêu chọc tính biệt bản thân mà ra tay đánh người.
Được thưởng cho một khuôn miệng cười làm Diệp Tu có chút ngẩn ngơ nhưng hắn rất nhanh đã chuyển sang chú ý tới Tô Mộc Tranh đang mặc kệ mình kia. Hắn làm sao biết được chính mình vừa làm cho hai huynh muội nhà kia đấu đá một trận “không khói súng”, còn làm tổn thương mất trái tim bé nhỏ của Tô Mộc Tranh.
Tiểu Viêm quỷ không thèm để ý đến Diệp Tu, mặc hắn dỗ ngon ngọt, năm lần bảy lượt vừa hứa vừa thề đủ mọi kiểu, Tô Mộc Tranh vẫn bĩu môi lơ đẹp hắn.
Diệp Tu phiền muộn cả ngày trời, đêm xuống bò lên giường Tô Mộc Thu nghĩ mãi không ra bèn quay qua nhìn người bên cạnh. “Sao huynh muội nhà mày ai cũng kỳ quái vậy hả?”
Tô Mộc Thu bị tiếng ồn kéo tỉnh lại, liếc nhìn tên kia một cái rồi vươn người khóa luôn tứ chi của Diệp Tu, nghiễm nhiên xem hắn là cái đệm thịt miễn phí mà nằm lên, còn tiện thể đặt thêm một bùa chú cấm tiếng lên miệng.
Diệp Tu quẫy quẫy một hồi cũng phá được bùa chú trên miệng, quay sang đã thấy Minh quỷ kia ngủ đến là yên bình, một bụng muốn nói cứ thế nuốt xuống. Minh quỷ nằm đấy dưới ánh trăng trông mơ hồ đến kỳ lạ, tựa hồ chỉ một khắc nữa thôi, sẽ tan ra giữa ánh trăng mông lung kia. Da tựa màn nước, không thể chịu nổi dù chỉ là một chạm nhỏ nhất.
Sau đó, Diệp Tu cứ thế nhìn trương mặt mỹ nhân đối diện rồi không biết từ khi nào mà chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau Tô Mộc Thu mơ mơ tỉnh tỉnh thức dậy cảm thấy nghẹn thở muốn chết, có một suy nghĩ vô cùng hoang đường rằng chẳng lẽ bị quỷ ép giường. Khó khăn lắm mới mở được mắt liền thấy một Diệp Tu đang ngáp ngáp trên ngực mình. Hai người nửa tỉnh nửa mê vừa dụi dụi mắt vừa chào nhau một tiếng. Ánh nắng lách qua khe cửa, phủ lên gương mặt họ một tầng ấm áp, đột nhiên nhìn về người đối diện lại thấy mặt nóng lên một chút…
Sau đó Diệp Tu bất ngờ vùng dậy, hùng hổ đạp Tô Mộc Thu lăn xuống giường. “Cho mày chết Tô Mộc Thu! Ai bảo đêm qua dám dùng bùa chú với bố!”
Tô Mộc Thu ngồi trên mặt đất đen mặt nghĩ cái gì rung động cái gì nóng mặt vừa nãy rõ ràng là ảo tưởng, hơn nữa lại còn là bản thân ảo tưởng, rồi lập tức đứng dậy đè Diệp Tu lại trên giường, tiết mục đập nhau ngày mới lại bắt đầu.
Lựu hồng rụng, lá đỏ rơi, tuyết trắng phủ, một năm trôi qua, Diệp Tu vẫn ở bên cạnh Tô Mộc Thu và Tô Mộc Tranh. Tô Mộc Tranh vẫn còn giữ hình dạng một đứa nhỏ nằm xoài trên giường nhìn Tô Mộc Thu giúp Diệp Tu xếp lại đống vũ khí, còn Diệp Tu thì nằm bên cạnh mình ngủ đến quên trời quên đất.
Khi nào Diệp Tu bắt đầu lười đến như bị rút hết gân cốt, việc vặt trong nhà đều rơi vô tay ca ca?
Hông phải kêu kiếm tên thiên nhân về ban ngày làm việc ban đêm cho mình chơi sao? Giờ đêm Diệp Tu ca ca thì ngủ ca ca thì ngồi một chỗ ai chơi với mình?
Hẳn là ở lần thứ 200+n Diệp Tu làm vỡ bát đĩa, rồi lại sau một lần khoác lên mình một bộ đỏ phối xanh lục phối vàng sáng phối tím thẫm, Tô Mộc Thu rốt cuộc cũng thu lại chủ ý bắt Diệp Tu làm việc nhà.
Y giật giật khóe miệng, gõ lên đầu Diệp Tu vài cái. “A Tu, nói thử xem, ngoài giỏi săn thú ra mày còn làm được cái gì nữa không?”
Diệp Tu cúi đầu thu dọn tàn tích bát đũa do bản thân gây ra, không hề hối hận mà suy nghĩ một lúc đáp án của câu hỏi. “Nói không chừng vẫn có thể XXX mày nha.”
Tô Mộc Thu hừ lạnh một tiếng, gõ đầu liền biến thành vỗ mông. “Giỏi đến thử coi?”
Tô Mộc Tranh nghiêng đầu nhoài người lên cửa sổ nhìn hai ca ca mình động tay động chân với nhau cũng suy nghĩ. “Ca ca, ca ca! Sao Diệp Tu ca ca có thể XXX anh ạ?”
Diệp Tu cạn lời, Tô Mộc Thu cũng cạn lời, hai bên dòm nhau rồi tự thấy mặt mình nóng dần lên. Cuối cùng Tô Mộc Thu phải ôm Tô Mộc Tranh, mang cô bé ra ngoài, lấy bạch ngọc lẫn ngọc lưu ly vừa chôm về cho chơi, Tô Mộc Tranh mới mải vui đến quên mất chuyện ban nãy.
Sau đó Tô Mộc Thu quay lại, xách cổ Diệp Tu ra ngoài đánh một trận, ừm, lần này là đơn phương đánh người.
Diệp Tu ôm đầu nghĩ sao mình lại nói ra cái đáp án đó cho Tô Mộc Thu chứ, có một vài thứ trước khi nói ra đầu nghĩ cái gì đều không biết, hiểu không?
-T.B.C-
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#13
Chương ba (thượng)


—— đại mộng tỉnh
Quả thực là quãng thời gian hoàn mỹ nhất. Khi ấy, Tô Mộc Tranh cứ như vậy sống dưới sự lơ là của Diệp Tu và Tô Mộc Thu mà quên mất sự trưởng thành, cứ như vậy để hai người họ bọc lấy cô trong ngực rồi vui cuồng khắp núi đồi trùng điệp. Cài lên tóc cô một đóa sa thiên cướp được từ vị thiên quân trông chờ khổ sở suốt mấy trăm năm, đưa cô tới Dao Trì cùng mò ngọc thạch cô thích nhất, mang cô đi xem con non vừa tròn đầy tháng của yêu tộc.
Tô Mộc Thu và Diệp Tu thậm chí còn lao tâm khổ tứ mấy bận, cuối cùng cũng phá vỡ được một góc cấm chế của đại ngô đồng, rồi thừa dịp Khổng Tước không ở dẫn Mộc Tranh đi vào.
Đại ngô đồng bao năm nay chẳng yêu vật nào có thể đến gần mà giờ đây, Mộc Tranh nằm nhoài trên tán cây, duỗi tay sờ sờ một Kim Sí Đại Bằng béo tròn đang giương to hai mắt nhin mình đầy hiếu kỳ. Và rồi, trong một sát na ngắn ngủi khi tay và lông vũ chạm nhau, tiếng Mộc Tranh cười trong vắt lẫn tiếng Kim Sí Đại Bằng cất lên lanh lảnh hòa vào nhau, vang khắp đại ngô đồng, truyền đi xa thẳm.
Sau đó Tô Mộc Thu vội vàng vươn người ôm lấy cô, đồng thời kéo tay Diệp Tu, chật vật chay trốn khỏi một Khổng Tước vừa được buff mana khi nghe tiếng em trai mình.

(Ở đây tác giả thực sự viết là buff mana...)
Quả nhiên… Mấy tên cuồng em trai em gái thấy em mình gặp nguy hiểm phát đều thành sinh vật nguy hiểm nhất thiên hạ…
Chỉ cần cô thích, họ sẽ cướp về cho cô.
Nếu Tô Mộc Thu không lấy được, Diệp Tu cũng sẽ cướp về cho cô.
“Ca ca,” Tô Mộc Tranh nhoài lên vai Tô Mộc Thu, ôm lấy cổ ca ca, mặt đầy hưng phấn mà nhỏ giọng thì thầm. “Diệp Tu ca ca có phải sẽ mãi ở bên chúng ta không?”
“Không muốn ăn nữa à?” Tô Mộc Thu vỗ vỗ lưng Tô Mộc Tranh. “Ăn vào bụng rồi sẽ thành mãi ở bên nhau a.”
“Không cần, ăn rồi không có ai bồi ca ca nữa!” Tô Mộc Tranh cọ cọ cổ Tô Mộc Thu. “Không có ai vì muốn lấy lòng ca ca nên mới đặc biệt kiếm vật cho em.”
“…” Tô Mộc Thu thoáng dừng bước chân. “Vì lấy lòng anh?”
Tô Mộc Tranh mặt đầy đoan chính gật gật đầu, rồi lại hết sức đắc ý giơ mấy ngón tay cho Tô Mộc Thu nhìn. “Mới đầu nhất định là vì lấy lòng anh! Để khỏi bị ăn á! Cơ mà giờ ảnh quý em rồi! Ảnh quý em còn hơn anh cơ!”
“Thật không?” Tô Mộc Thu nặn nặn gương mặt nho nhỏ của Tô Mộc Tranh rồi nhìn về phía Diệp Tu đang đứng cách đó không xa, khe khẽ mỉm cười.
Diệp Tu bỗng rùng mình một cái, lỡ tay ngắt xuống một nhánh đào hồng vừa chớm nở.
Hắn quay người, vừa vặn nhìn thấy Tô Mộc Thu đang ôm Mộc Tranh đứng giữa màu liễu non xanh biếc, mi nhãn một mảnh mông lung như sương mờ. Kẻ lớn phong thái trác tuyệt tư sắc không thua thiên nhân, đứng ở kia quả là chi lan ngọc thụ sinh ở đình giai.
Ừm… Đứa bé cũng rất đáng yêu, như tuyết như ngọc.
Có đôi lúc Diệp Tu nghĩ, rốt cuộc mình với Tô Mộc Thu đứa nào mới có huyết thống thiên nhân đây. Rõ ràng đều cùng bò ra từ hỗn loạn chém giết, đều bị đủ loại máu vấy bẩn đến nửa người, đều áo quần tơi tả trên dưới chật vật, vậy mà không hiểu sao trông Tô Mộc Thu thế nào cũng tiêu sái hơn bản thân mình một tí tẹo… Chỉ một tí tẹo thôi!
Diệp Tu cảm thấy Tô Mộc Thu có được một trương mặt mày đẹp tựa mỹ nhân này chắc chắn sẽ rất hữu dụng ở một vài phương diện nào đó. Nói đâu xa, nếu nhà mình một khuôn mặt đẹp như thơ như họa khi giận lên biến thành ngọc diện Tu La thì nhà khác chính là thành quỷ xoa Diêm La. Ờ, nhà khác là chỉ cái con ở cạnh Dao Trì đó. Chưa nói đến chuyện đợi nó lớn lên thì có thể dời núi lấp bể, giờ chỉ cần đen mặt một cái đã thấy như mây đen kéo tới, tường thành cũng đổ vậy.
Chẳng phải chỉ rút lông nó có một thôi sao, hẹp hòi dữ.
Diệp Tu nhìn nhánh đào mình vừa ngắt trong tay, lại quay đầu nhìn về phía Tô Mộc Thu đang mỉm cười, nói. “Mỹ nhân có muốn trâm hoa không? Ta cài cho ngươi nha, để người ta biết được thế nào mới là đào hoa mượn sắc má người*?”
(*: một câu trong bài Đề đô thanh Nam trang của Thôi Hộ - “Nhân diện đào hoa tương ánh hồng”, nghĩa “Đào hoa mượn sắc má người đỏ hây”)
Tô Mộc Thu đắc ý nhìn Tô Mộc Tranh trong chớp mắt đã nhoài ra gối lên vai mình, sau đó lần đầu tiên phá thiên hoang không có vì Diệp Tu trêu chọc tính biệt bản thân mà ra tay đánh người.
Được thưởng cho một khuôn miệng cười làm Diệp Tu có chút ngẩn ngơ nhưng hắn rất nhanh đã chuyển sang chú ý tới Tô Mộc Tranh đang mặc kệ mình kia. Hắn làm sao biết được chính mình vừa làm cho hai huynh muội nhà kia đấu đá một trận “không khói súng”, còn làm tổn thương mất trái tim bé nhỏ của Tô Mộc Tranh.
Tiểu Viêm quỷ không thèm để ý đến Diệp Tu, mặc hắn dỗ ngon ngọt, năm lần bảy lượt vừa hứa vừa thề đủ mọi kiểu, Tô Mộc Tranh vẫn bĩu môi lơ đẹp hắn.
Diệp Tu phiền muộn cả ngày trời, đêm xuống bò lên giường Tô Mộc Thu nghĩ mãi không ra bèn quay qua nhìn người bên cạnh. “Sao huynh muội nhà mày ai cũng kỳ quái vậy hả?”
Tô Mộc Thu bị tiếng ồn kéo tỉnh lại, liếc nhìn tên kia một cái rồi vươn người khóa luôn tứ chi của Diệp Tu, nghiễm nhiên xem hắn là cái đệm thịt miễn phí mà nằm lên, còn tiện thể đặt thêm một bùa chú cấm tiếng lên miệng.
Diệp Tu quẫy quẫy một hồi cũng phá được bùa chú trên miệng, quay sang đã thấy Minh quỷ kia ngủ đến là yên bình, một bụng muốn nói cứ thế nuốt xuống. Minh quỷ nằm đấy dưới ánh trăng trông mơ hồ đến kỳ lạ, tựa hồ chỉ một khắc nữa thôi, sẽ tan ra giữa ánh trăng mông lung kia. Da tựa màn nước, không thể chịu nổi dù chỉ là một chạm nhỏ nhất.
Sau đó, Diệp Tu cứ thế nhìn trương mặt mỹ nhân đối diện rồi không biết từ khi nào mà chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau Tô Mộc Thu mơ mơ tỉnh tỉnh thức dậy cảm thấy nghẹn thở muốn chết, có một suy nghĩ vô cùng hoang đường rằng chẳng lẽ bị quỷ ép giường. Khó khăn lắm mới mở được mắt liền thấy một Diệp Tu đang ngáp ngáp trên ngực mình. Hai người nửa tỉnh nửa mê vừa dụi dụi mắt vừa chào nhau một tiếng. Ánh nắng lách qua khe cửa, phủ lên gương mặt họ một tầng ấm áp, đột nhiên nhìn về người đối diện lại thấy mặt nóng lên một chút…
Sau đó Diệp Tu bất ngờ vùng dậy, hùng hổ đạp Tô Mộc Thu lăn xuống giường. “Cho mày chết Tô Mộc Thu! Ai bảo đêm qua dám dùng bùa chú với bố!”
Tô Mộc Thu ngồi trên mặt đất đen mặt nghĩ cái gì rung động cái gì nóng mặt vừa nãy rõ ràng là ảo tưởng, hơn nữa lại còn là bản thân ảo tưởng, rồi lập tức đứng dậy đè Diệp Tu lại trên giường, tiết mục đập nhau ngày mới lại bắt đầu.
Lựu hồng rụng, lá đỏ rơi, tuyết trắng phủ, một năm trôi qua, Diệp Tu vẫn ở bên cạnh Tô Mộc Thu và Tô Mộc Tranh. Tô Mộc Tranh vẫn còn giữ hình dạng một đứa nhỏ nằm xoài trên giường nhìn Tô Mộc Thu giúp Diệp Tu xếp lại đống vũ khí, còn Diệp Tu thì nằm bên cạnh mình ngủ đến quên trời quên đất.
Khi nào Diệp Tu bắt đầu lười đến như bị rút hết gân cốt, việc vặt trong nhà đều rơi vô tay ca ca?
Hông phải kêu kiếm tên thiên nhân về ban ngày làm việc ban đêm cho mình chơi sao? Giờ đêm Diệp Tu ca ca thì ngủ ca ca thì ngồi một chỗ ai chơi với mình?
Hẳn là ở lần thứ 200+n Diệp Tu làm vỡ bát đĩa, rồi lại sau một lần khoác lên mình một bộ đỏ phối xanh lục phối vàng sáng phối tím thẫm, Tô Mộc Thu rốt cuộc cũng thu lại chủ ý bắt Diệp Tu làm việc nhà.
Y giật giật khóe miệng, gõ lên đầu Diệp Tu vài cái. “A Tu, nói thử xem, ngoài giỏi săn thú ra mày còn làm được cái gì nữa không?”
Diệp Tu cúi đầu thu dọn tàn tích bát đũa do bản thân gây ra, không hề hối hận mà suy nghĩ một lúc đáp án của câu hỏi. “Nói không chừng vẫn có thể XXX mày nha.”
Tô Mộc Thu hừ lạnh một tiếng, gõ đầu liền biến thành vỗ mông. “Giỏi đến thử coi?”
Tô Mộc Tranh nghiêng đầu nhoài người lên cửa sổ nhìn hai ca ca mình động tay động chân với nhau cũng suy nghĩ. “Ca ca, ca ca! Sao Diệp Tu ca ca có thể XXX anh ạ?”
Diệp Tu cạn lời, Tô Mộc Thu cũng cạn lời, hai bên dòm nhau rồi tự thấy mặt mình nóng dần lên. Cuối cùng Tô Mộc Thu phải ôm Tô Mộc Tranh, mang cô bé ra ngoài, lấy bạch ngọc lẫn ngọc lưu ly vừa chôm về cho chơi, Tô Mộc Tranh mới mải vui đến quên mất chuyện ban nãy.
Sau đó Tô Mộc Thu quay lại, xách cổ Diệp Tu ra ngoài đánh một trận, ừm, lần này là đơn phương đánh người.
Diệp Tu ôm đầu nghĩ sao mình lại nói ra cái đáp án đó cho Tô Mộc Thu chứ, có một vài thứ trước khi nói ra đầu nghĩ cái gì đều không biết, hiểu không?

-T.B.C-
áu áu áu !!!!!!!!!!! moe quá mọe ơi !
 

PhongLinh

Người chơi công hội
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
85
Số lượt thích
472
Team
Luân Hồi
#14
Chưa đọc xong đã phải chạy xuống đây hét rồi huhu moe quá!!!
 

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#15
Chương ba (hạ)
Cứ thế, chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà tất thảy đều rơi vào tay Tô Mộc Thu. Diệp Tu ăn no uống đủ nằm ôm một Tô Mộc Tranh cũng vừa được thỏa mãn dạ dày nhìn Tô Mộc Thu bận đến mù mắt, cảm thán vài tiếng rồi nói. “Mộc Thu, mày đúng là cái gì cũng có thể làm nha, lên được chiến trường xuống được nhà bếp, còn gì mày không biết làm không?”
Tô Mộc Thu múc nước hất đi. “Tao tự nhiên cái gì cũng làm được.”
“Chậc chậc…” Diệp Tu cảm thán thêm vài tiếng nữa rồi thả Mộc Tranh ra để cô bé ra ngoài chơi. Nhìn bóng lưng của muội muội xa dần, lại không khỏi xúc động nói thêm mấy câu. “Quả là hiền huệ nha! Xem ra ai cưới được Minh quỷ đúng là có phúc!”
Tô Mộc Thu quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt ôn hòa không khác mọi khi, mắt sáng trên khuôn ngọc hơi liếc nhưng Diệp Tu nhìn thấy rõ trong đáy mắt y từng đóa từng đóa hoa lửa bập bùng cháy.
“Cái gì cũng làm, bao gồm cả làm mày!”
Tự làm bậy… Diệp Tu vạn vạn không ngờ báo ứng đến sớm như thế, bị nghẹn đến không lời nào nói ra nổi.
Khi săn bắn chém giết, bọn họ sóng vai cùng hỗ thác sinh tử, sau đó thỏa mãn liền cùng vác con mồi về nhà. Diệp Tu nhìn Tô Mộc Thu làm thức ăn cùng vũ khí, rồi cho hắn với Tô Mộc Tranh ăn no. Xong xuôi mới cùng nhau ngồi từ từ nghiên cứu những gì kiếm được cùng với bàn bạc phác thảo một lần hình dáng những vũ khí mà Tô Mộc Thu nghĩ ra.
“Mày nghiên cứu mấy thứ này làm gì?” Diệp Tu nhìn những bản vẽ chồng chất lên nhau. “Muốn xây danh dựng tiếng, thành đệ nhất thiên hạ?”
“Nghe cũng được đó.” Tô Mộc Thu nghiêng mặt nhìn sang Diệp Tu. “Chuyện tốt như vậy, mày có muốn cùng tao không?”
Đêm đó là một đêm trăng sáng. Mặt trăng vừa tròn vừa lớn treo ngang song cửa sổ, ánh trăng chen vào phòng hòa với ánh nến chập chờn làm thành từng nét đan xen trên khuôn mặt Tô Mộc Thu. Diệp Tu nhìn vào, chỉ thấy một đôi mày như núi xa và một cặp mắt tựa nước mùa thu, sau đó ma xui quỷ khiến thế nào liền vươn tay chạm tới.
Tô Mộc Thu sững ra một chút, hai bên tai đột chuyển đỏ.
Sau đó không cam lòng chịu thua mà cũng vươn tay chạm vào mặt Diệp Tu.
Nhưng đã có gì đó khác biệt sinh sôi mà nảy nở giữa hai người họ. Tiểu Viêm quỷ Mộc Tranh đối với sự biến hóa của tình cảm cũng như hỏa diễm trong tay, từ khi sinh ra đã thông hiểu bất ngờ. Tuy không biết thứ cảm xúc giữa bọn họ là gì nhưng có cảm giác… không phải chuyện gì xấu ha?
Khoan đã, ca ca, hai anh đang nói chuyện vũ khí cơ mà, rốt cuộc đã làm cái gì để tình cảm chuyển biến vậy chứ?
Nhưng chuyện tình cảm ấy dường như cũng không phải chuyện xấu, cứ tiếp tục như này, có lẽ một ngày nào đó bọn họ sẽ chân chính trở thành người một nhà!
Vậy thì có gì không tốt đâu?!
Tiểu Viêm quỷ lặng lẽ khép cửa rồi lanh lẹ chạy mất, quay về phòng mình, chui vào chăn ấm, lăn qua lăn lại đầy hạnh phúc.
Chuyện thiếu thời ngày ấy cùng những tình cảm kia đều như một hạt giống tròn đủ được gieo xuống nền đất. Nó nằm yên dưới đó, như chờ đợi một cơn mưa xuân tới thăm. Để rồi vào một đêm mưa giông nào đó, chồi non sẽ tách khỏi vỏ, rẽ đất mà chui lên, vươn mình nở thành hoa, để lộ tất cả những gì đẹp đẽ nhất được ấp ủ bấy lâu nay.
Có lẽ cho họ một chút thời gian, có lẽ họ đã biết…
Có lẽ họ chưa biết.
Nhưng một ngày nào đó, sớm thôi vào một ngày đó.
Bọn họ sẽ thành niên ngay thôi, thành niên a, thành niên sẽ có rộng lớn hơn thiên địa, thành niên sẽ có kịch liệt hơn chém giết, và cả một tương lai tốt đẹp hơn ở bên nhau.
Con đường của bọn họ còn dài lắm, dài hơn cả thời gian.
Năm thứ ba.
Trên vách núi cheo leo, đóa hoa mai đầu tiên của năm nở rộ, tuyết từ đỉnh núi rơi xuống làm thành một giọt sương sớm đọng trên cánh hoa đào vừa bừng nở. Sương sớm sau lại xuôi theo vân hoa lăn xuống mặt nước, vừa vặn tạo thành một đóa hoa nước.
Qua thêm ngàn năm vạn năm, không quản Tô Mộc Thu còn ở bên cạnh hay không, Diệp Tu đều cảm thấy một câu kia mình nói chưa hề sai.
Nước xuân mới chảy, rừng xuân đâm chồi, gió xuân mười dặm, đều chẳng bằng ngươi.
Sau đó hắn quay đầu đưa tay ra, tựa như muốn bắt lấy giọt mưa của mùa hè năm đó, và trong một sát na ấy…
Rõ ràng đã vượt qua quãng thời gian gian khổ nhất, rõ ràng cả thiên hỏa lẫn địa viêm đều đã đạp ở dưới chân, rõ ràng là…
Giống như rơi vào một giấc mộng, ngay tại thời khắc ngươi vươn tay chuẩn bị chạm được đến khung cảnh mỹ hảo nhất mới phát hiện ra lại hốt nhiên bị kéo về hiện thực, ở đáy ngục vạn trượng giữa muôn vạn biển lửa mà giãy dụa trong thống khổ.
Hắn vẫn cảm thấy đó là đoạn thời gian sung sướng nhất, tự do nhất dù hàng ngày đều bị hành hạ bởi đủ thứ chuyện lặt vặt. Thế nhưng, tháng ngày ngọt lành ấy, tất cả đều đứt đoạn vào một ngày ngay trước khi mùa hè kết thúc. Đấy là ký ức đau khổ nhất, khắc sâu vào tận xương tủy. Khi biết tin, đầu óc hóa trống rỗng, tưởng như không có bất cứ một phản ứng nào, đưa tay lên mới biết nước mắt đã rơi.
Nói gì đây? Không biết…
Nên làm gì bây giờ? Không biết…
Tô Mộc Thu…
Vào lúc ấy, địa hỏa còn chưa bình lặng, vòm trời vẫn đang chia năm xẻ bảy, trụ chống trời vỡ nát cũng chưa được tu bổ xong. Nữ Oa vì những sinh vật được gọi là “người” do nàng nặn ra mà đích thân xuống biển giết một con hải ngao. Ngay khi đất trời còn chưa phân chia rõ ràng, Hậu Thổ liền sa xuống Minh U.
Từ đó, tam thi Hoàng Tuyền hao hạ Tam Đồ trở thành chín tầng Địa Ngục ngũ phương Quỷ Thành, lục giới chúng sinh ngũ hành chi vật đều có tên trên một quyển sổ Sinh Tử.
Trừ đi y, Tô Mộc Thu.
Nước sông Tam Đồ tràn lên đê, tựa như trong thiên địa chưa hề có thân ảnh ấy, cũng chẳng tồn tại danh tự ấy.
Quỷ vương Minh quỷ Tô Mộc Thu sinh ra từ hỗn độn lại trở về trong hỗn độn. Từ đấy, y không nơi mà thấy không vết mà tìm.
Nhưng với Diệp Tu, nào có phải không nơi mà thấy. Trong thế giới của hắn, đâu đâu cũng có Tô Mộc Thu, không thể phân cách.
Không quản hắn minh bạch hay không minh bạch, Diệp Tu không còn chỗ để trốn.
Một năm 365 ngày, mỗi ngày 12 canh giờ, sao cứ thế dài, sao cứ thế ngắn.
Bi thương không thể nói, đau khổ không thành lời.
(Nguyên bản là "Đại bi vô ngôn, chí thống vô thanh", dịch đúng ra phải là "Quá nhiều đau buồn không nói nổi, quá nhiều đau thương không phát nổi thành lời")
Chết đi là thế nào? Gửi thân ta vào núi.
Và hắn hốt nhiên bừng tỉnh, thấy mình vẫn đang ở giữa muôn vạn phồn hoa. Bên bờ hồ Tây Tử sóng vỗ nhè nhẹ, thoảng trong rặng liễu hai bên là tiếng oanh ca thánh thót. Mà trong mộng vẫn chỉ tuyền một màn hắc ám dài dặc.
Ở một thiên địa không còn Tô Mộc Thu, chỉ còn một Diệp Tu mang theo Tô Mộc Tranh gắng gượng mà sống giữa ba ngàn thế giới.
Tiểu Viêm quỷ năm đó nằm gọn trong lồng ngực Diệp Tu mà khóc đến nửa tháng. Đợi đến khi tiếng khóc không còn, cô đã trở thành một thiếu nữ sắp trưởng thành. Diệp Tu duỗi tay thay cô lau nước mắt, rồi vỗ vỗ lưng cô, giúp cô đứng dậy.
“Còn có anh đây.” Diệp Tu nắm tay Tô Mộc Tranh, đưa cô ra ngoài. “Trên trời dưới đất còn rất nhiều trân kỳ dị bảo đâu, chúng ta từng cái từng cái một cướp về, rồi cũng sẽ tìm được cách. Nhưng hiện tại chúng ta phải tiếp tục sống… Vì hắn cũng được… Phải tiếp tục sống… Rồi đi tìm hắn… Nếu tìm không thấy…”
Giọng hắn vẫn run lên nhưng ngữ khí càng lúc càng kiên định, càng lúc càng giống như đang miêu tả một sự thật.
Diệp Tu là gì của Tô Mộc Thu? Tô Mộc Thu trước nay chưa từng nói.
Tô Mộc Thu là gì của Diệp Tu? Diệp Tu vẫn chưa hiểu được.
Nhưng cửu thiên thập phương, hắn thề sẽ đem tất cả những ước vọng họ từng nói qua nhất nhất trở thành hiện thực.
-T.B.C-
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,151
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#16
Chết đi là thế nào? Gửi thân ta vào núi.

Và hắn hốt nhiên bừng tỉnh, thấy mình vẫn đang ở giữa muôn vạn phồn hoa. Bên bờ hồ Tây Tử sóng vỗ nhè nhẹ, thoảng trong rặng liễu hai bên là tiếng oanh ca thánh thót. Mà trong mộng vẫn chỉ tuyền một màn hắc ám dài dặc.

Ở một thiên địa không còn Tô Mộc Thu, chỉ còn một Diệp Tu mang theo Tô Mộc Tranh gắng gượng mà sống giữa ba ngàn thế giới.
Minh Di cũng có cái buồn man mác mà đẹp rất đặc trưng của hệ liệt Tam Thiên vậy ~
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#17
Chương ba (hạ)
Cứ thế, chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà tất thảy đều rơi vào tay Tô Mộc Thu. Diệp Tu ăn no uống đủ nằm ôm một Tô Mộc Tranh cũng vừa được thỏa mãn dạ dày nhìn Tô Mộc Thu bận đến mù mắt, cảm thán vài tiếng rồi nói. “Mộc Thu, mày đúng là cái gì cũng có thể làm nha, lên được chiến trường xuống được nhà bếp, còn gì mày không biết làm không?”
Tô Mộc Thu múc nước hất đi. “Tao tự nhiên cái gì cũng làm được.”
“Chậc chậc…” Diệp Tu cảm thán thêm vài tiếng nữa rồi thả Mộc Tranh ra để cô bé ra ngoài chơi. Nhìn bóng lưng của muội muội xa dần, lại không khỏi xúc động nói thêm mấy câu. “Quả là hiền huệ nha! Xem ra ai cưới được Minh quỷ đúng là có phúc!”
Tô Mộc Thu quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt ôn hòa không khác mọi khi, mắt sáng trên khuôn ngọc hơi liếc nhưng Diệp Tu nhìn thấy rõ trong đáy mắt y từng đóa từng đóa hoa lửa bập bùng cháy.
“Cái gì cũng làm, bao gồm cả làm mày!”
Tự làm bậy… Diệp Tu vạn vạn không ngờ báo ứng đến sớm như thế, bị nghẹn đến không lời nào nói ra nổi.
Khi săn bắn chém giết, bọn họ sóng vai cùng hỗ thác sinh tử, sau đó thỏa mãn liền cùng vác con mồi về nhà. Diệp Tu nhìn Tô Mộc Thu làm thức ăn cùng vũ khí, rồi cho hắn với Tô Mộc Tranh ăn no. Xong xuôi mới cùng nhau ngồi từ từ nghiên cứu những gì kiếm được cùng với bàn bạc phác thảo một lần hình dáng những vũ khí mà Tô Mộc Thu nghĩ ra.
“Mày nghiên cứu mấy thứ này làm gì?” Diệp Tu nhìn những bản vẽ chồng chất lên nhau. “Muốn xây danh dựng tiếng, thành đệ nhất thiên hạ?”
“Nghe cũng được đó.” Tô Mộc Thu nghiêng mặt nhìn sang Diệp Tu. “Chuyện tốt như vậy, mày có muốn cùng tao không?”
Đêm đó là một đêm trăng sáng. Mặt trăng vừa tròn vừa lớn treo ngang song cửa sổ, ánh trăng chen vào phòng hòa với ánh nến chập chờn làm thành từng nét đan xen trên khuôn mặt Tô Mộc Thu. Diệp Tu nhìn vào, chỉ thấy một đôi mày như núi xa và một cặp mắt tựa nước mùa thu, sau đó ma xui quỷ khiến thế nào liền vươn tay chạm tới.
Tô Mộc Thu sững ra một chút, hai bên tai đột chuyển đỏ.
Sau đó không cam lòng chịu thua mà cũng vươn tay chạm vào mặt Diệp Tu.
Nhưng đã có gì đó khác biệt sinh sôi mà nảy nở giữa hai người họ. Tiểu Viêm quỷ Mộc Tranh đối với sự biến hóa của tình cảm cũng như hỏa diễm trong tay, từ khi sinh ra đã thông hiểu bất ngờ. Tuy không biết thứ cảm xúc giữa bọn họ là gì nhưng có cảm giác… không phải chuyện gì xấu ha?
Khoan đã, ca ca, hai anh đang nói chuyện vũ khí cơ mà, rốt cuộc đã làm cái gì để tình cảm chuyển biến vậy chứ?
Nhưng chuyện tình cảm ấy dường như cũng không phải chuyện xấu, cứ tiếp tục như này, có lẽ một ngày nào đó bọn họ sẽ chân chính trở thành người một nhà!
Vậy thì có gì không tốt đâu?!
Tiểu Viêm quỷ lặng lẽ khép cửa rồi lanh lẹ chạy mất, quay về phòng mình, chui vào chăn ấm, lăn qua lăn lại đầy hạnh phúc.
Chuyện thiếu thời ngày ấy cùng những tình cảm kia đều như một hạt giống tròn đủ được gieo xuống nền đất. Nó nằm yên dưới đó, như chờ đợi một cơn mưa xuân tới thăm. Để rồi vào một đêm mưa giông nào đó, chồi non sẽ tách khỏi vỏ, rẽ đất mà chui lên, vươn mình nở thành hoa, để lộ tất cả những gì đẹp đẽ nhất được ấp ủ bấy lâu nay.
Có lẽ cho họ một chút thời gian, có lẽ họ đã biết…
Có lẽ họ chưa biết.
Nhưng một ngày nào đó, sớm thôi vào một ngày đó.
Bọn họ sẽ thành niên ngay thôi, thành niên a, thành niên sẽ có rộng lớn hơn thiên địa, thành niên sẽ có kịch liệt hơn chém giết, và cả một tương lai tốt đẹp hơn ở bên nhau.
Con đường của bọn họ còn dài lắm, dài hơn cả thời gian.
Năm thứ ba.
Trên vách núi cheo leo, đóa hoa mai đầu tiên của năm nở rộ, tuyết từ đỉnh núi rơi xuống làm thành một giọt sương sớm đọng trên cánh hoa đào vừa bừng nở. Sương sớm sau lại xuôi theo vân hoa lăn xuống mặt nước, vừa vặn tạo thành một đóa hoa nước.
Qua thêm ngàn năm vạn năm, không quản Tô Mộc Thu còn ở bên cạnh hay không, Diệp Tu đều cảm thấy một câu kia mình nói chưa hề sai.
Nước xuân mới chảy, rừng xuân đâm chồi, gió xuân mười dặm, đều chẳng bằng ngươi.
Sau đó hắn quay đầu đưa tay ra, tựa như muốn bắt lấy giọt mưa của mùa hè năm đó, và trong một sát na ấy…
Rõ ràng đã vượt qua quãng thời gian gian khổ nhất, rõ ràng cả thiên hỏa lẫn địa viêm đều đã đạp ở dưới chân, rõ ràng là…
Giống như rơi vào một giấc mộng, ngay tại thời khắc ngươi vươn tay chuẩn bị chạm được đến khung cảnh mỹ hảo nhất mới phát hiện ra lại hốt nhiên bị kéo về hiện thực, ở đáy ngục vạn trượng giữa muôn vạn biển lửa mà giãy dụa trong thống khổ.
Hắn vẫn cảm thấy đó là đoạn thời gian sung sướng nhất, tự do nhất dù hàng ngày đều bị hành hạ bởi đủ thứ chuyện lặt vặt. Thế nhưng, tháng ngày ngọt lành ấy, tất cả đều đứt đoạn vào một ngày ngay trước khi mùa hè kết thúc. Đấy là ký ức đau khổ nhất, khắc sâu vào tận xương tủy. Khi biết tin, đầu óc hóa trống rỗng, tưởng như không có bất cứ một phản ứng nào, đưa tay lên mới biết nước mắt đã rơi.
Nói gì đây? Không biết…
Nên làm gì bây giờ? Không biết…
Tô Mộc Thu…
Vào lúc ấy, địa hỏa còn chưa bình lặng, vòm trời vẫn đang chia năm xẻ bảy, trụ chống trời vỡ nát cũng chưa được tu bổ xong. Nữ Oa vì những sinh vật được gọi là “người” do nàng nặn ra mà đích thân xuống biển giết một con hải ngao. Ngay khi đất trời còn chưa phân chia rõ ràng, Hậu Thổ liền sa xuống Minh U.
Từ đó, tam thi Hoàng Tuyền hao hạ Tam Đồ trở thành chín tầng Địa Ngục ngũ phương Quỷ Thành, lục giới chúng sinh ngũ hành chi vật đều có tên trên một quyển sổ Sinh Tử.
Trừ đi y, Tô Mộc Thu.
Nước sông Tam Đồ tràn lên đê, tựa như trong thiên địa chưa hề có thân ảnh ấy, cũng chẳng tồn tại danh tự ấy.
Quỷ vương Minh quỷ Tô Mộc Thu sinh ra từ hỗn độn lại trở về trong hỗn độn. Từ đấy, y không nơi mà thấy không vết mà tìm.
Nhưng với Diệp Tu, nào có phải không nơi mà thấy. Trong thế giới của hắn, đâu đâu cũng có Tô Mộc Thu, không thể phân cách.
Không quản hắn minh bạch hay không minh bạch, Diệp Tu không còn chỗ để trốn.
Một năm 365 ngày, mỗi ngày 12 canh giờ, sao cứ thế dài, sao cứ thế ngắn.
Bi thương không thể nói, đau khổ không thành lời.

(Nguyên bản là "Đại bi vô ngôn, chí thống vô thanh", dịch đúng ra phải là "Quá nhiều đau buồn không nói nổi, quá nhiều đau thương không phát nổi thành lời")
Chết đi là thế nào? Gửi thân ta vào núi.
Và hắn hốt nhiên bừng tỉnh, thấy mình vẫn đang ở giữa muôn vạn phồn hoa. Bên bờ hồ Tây Tử sóng vỗ nhè nhẹ, thoảng trong rặng liễu hai bên là tiếng oanh ca thánh thót. Mà trong mộng vẫn chỉ tuyền một màn hắc ám dài dặc.
Ở một thiên địa không còn Tô Mộc Thu, chỉ còn một Diệp Tu mang theo Tô Mộc Tranh gắng gượng mà sống giữa ba ngàn thế giới.
Tiểu Viêm quỷ năm đó nằm gọn trong lồng ngực Diệp Tu mà khóc đến nửa tháng. Đợi đến khi tiếng khóc không còn, cô đã trở thành một thiếu nữ sắp trưởng thành. Diệp Tu duỗi tay thay cô lau nước mắt, rồi vỗ vỗ lưng cô, giúp cô đứng dậy.
“Còn có anh đây.” Diệp Tu nắm tay Tô Mộc Tranh, đưa cô ra ngoài. “Trên trời dưới đất còn rất nhiều trân kỳ dị bảo đâu, chúng ta từng cái từng cái một cướp về, rồi cũng sẽ tìm được cách. Nhưng hiện tại chúng ta phải tiếp tục sống… Vì hắn cũng được… Phải tiếp tục sống… Rồi đi tìm hắn… Nếu tìm không thấy…”
Giọng hắn vẫn run lên nhưng ngữ khí càng lúc càng kiên định, càng lúc càng giống như đang miêu tả một sự thật.
Diệp Tu là gì của Tô Mộc Thu? Tô Mộc Thu trước nay chưa từng nói.
Tô Mộc Thu là gì của Diệp Tu? Diệp Tu vẫn chưa hiểu được.
Nhưng cửu thiên thập phương, hắn thề sẽ đem tất cả những ước vọng họ từng nói qua nhất nhất trở thành hiện thực.

-T.B.C-
Quả nhiên... Em đã đánh hơi ko sai TT___TT.
 

Vịt Xinh Xắn

Giữa hồ băng ngẫm nhân sinh vỡ nát...
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
475
Số lượt thích
2,837
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow ^_^/(Lão Lâm nữa hí hí)
#18
Em sẽ đợi chị dịch xong bộ này, đợi 1 vạn năm =)))))
 

Túc Liên

Enthusiastic Dramatist
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
243
Số lượt thích
1,474
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tranh, Quả, Nhu, Tú, Kỳ
#19
Chúc mừng sinh nhật Tán ca! Anh luôn giỏi giang tháo vát đến mức hoàn hảo, "lên được chiến trường xuống được nhà bếp", chẳng có gì anh không làm được cả.
 

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#20
* Note: Mình không phải người quá rành về Hán Việt, chương này đã cố để mượt nhất có thể, mong mọi người thông cảm.

Chương bốn (thượng)



cre pic: on pic
—— bình sinh ngộ
Diệp Tu sinh vào một ngày mùa hạ, khi mà tiết trời dần nóng lên, hoa thơm cỏ lạ cũng đã ngừng tranh hương đua sắc, lại vừa độ hòe trắng thơm ngát. Nhân gian khi ấy, người qua đường cũng bắt đầu dập dìu qua lại, mà cớ đâu chỉ mỗi nhân gian, khắp tam giới bát hoang đây cũng sợ là thời khắc náo nhiệt nhất.
Trên vòm trời, thiên nhân tộc thả từng đóa liên hoa đăng vào dòng Ngân Hà, chờ đến khi chảy đến Đại Tuyết Sơn là vừa đủ chín mươi chín tầng kim liên hoa. Nửa trên Ngân Hà phủ tuyết ngọc thạch anh, nửa dưới dát hoàng kim bảo thạch, chờ đến lúc chảy tới nhân giới…
Là đúng tiết thịnh hạ, sẽ thấy mười dặm trùng điệp lá sen.
Nhưng năm ấy, khi thiên hỏa giáng xuống, vòm trời tan rã thành từng mảng từng mảng, trong mắt hắn chỉ còn lại tuyệt vọng vô biên.
Không biết mệnh này là ai phê, cũng là từ đâu đến giải.
Hắn đột nhiên nghĩ đến lá xăm trung hạ năm đó, Địa Hỏa Minh Di.
Minh Di. Lợi gian trinh.
(Minh Di mà biết nguy nan
Lại luôn chính trực, mới gan, mới lời)
Tượng viết: Minh nhập địa trung, Minh Di. Quân tử dĩ lị chúng dụng hối nhi minh.
(Tượng rằng,
Sáng vào lòng đất, Minh Di,
Nên người quân tử cũng y tượng trời.
Xuề xòa đối đãi với người,
Bề trong sáng suốt, bề ngoài giả lơ.)

(2 giải nghĩa trên là mình tìm trên mạng, trích trong các trang giảng về quẻ bói, mọi người có thể đọc thêm ở đâyđây)
Ly chỉ minh, khôn chỉ thuận; Ly chỉ nhật, khôn chỉ địa. Mặt trời lặn xuống đất, ánh sáng bị tổn hại, tiền đồ không rõ.

(Ly là nội quái, tức xu hướng thay đổi bên trong của quẻ; khôn là ngoại quái, tức xu hướng thay đổi bên ngoài; câu thứ 2 là giải nghĩa cho câu đầu nên các bạn cũng không cần quá băn khoăn nghĩa câu đầu đâu)
Thế nhưng quẻ này cứ như vậy mà cất giấu một biến số lớn nhất, rằng chỉ cần sống sót qua tháng ngày đau khổ nhất, phía sau sẽ là một mảnh quang minh.
Hắn vốn cho rằng quãng thời gian khổ sở nhất đã qua rồi, lại không ngờ đến đêm trước rạng đông số mệnh lại cho hắn đả kích nặng nề nhất.
Hắn mang theo Tiểu Viêm quỷ giờ đã lớn lên không ít giãy dụa cầu sinh giữa thế gian mênh mông. Hắn nghĩ đến thiên địa nhân quỷ yêu ma Phật đà, tộc nào cũng có một hai kẻ ngông cuồng, rồi sẽ phải có cách tương tự đem y về đây?
Ngươi nhìn Na Tra đi, bóc thịt lóc xương đến huyết nhục không còn vẫn có thể dùng củ sen hóa thành, mà hắn chỉ cầu có một Tô Mộc Thu…
Một Tô Mộc Thu… mà thôi…
Hắn từ sông xuân tuyết tan chờ đến đông tuyết phong núi, từ chân trời tìm đến góc bể.
Gió xuân mười dặm, trăng hè lả lơi, nước thu miên mải, tuyết đông ngàn vạn, đều chẳng bằng ngươi.
Chẳng bằng ngươi mi như núi xa mục hàm thu thủy; chẳng sánh được ngươi đàm tiếu phong vân anh tư bột phát *; chẳng sánh được dù là một câu một lời của ngươi…

(đại loại là hiên ngang rực rỡ)
Sau đó, trốn không thoát…
Những thứ họ tiếc nuối, những thứ họ bất cam, những thứ họ cầu mà không được, Diệp Tu ghi nhớ hết thảy. Hắn mang Tô Mộc Tranh từ thiên hạ chém giết ra một con đường, trên con đường ấy khắc ghi toàn bộ những thứ bọn hắn từng nghĩ qua. Thế nhưng đến khi tất cả nằm trong tay hắn, thậm chí tại khoảnh khắc hắn đứng ở thiên địa chí cao, trái tim hắn ngược lại càng cảm thấy hụt hẫng.
“Em nói xem, là vì sao kia?” Ngàn vạn năm sau Diệp Tu đốt ngực trái hỏi Tô Mộc Tranh. “Ta cảm thấy như mình không nhớ đến hắn, lại càng như nhìn thứ gì cũng nhớ tới hắn.”
Rõ ràng đã quá bấy nhiêu năm, rõ ràng đã không còn cảm giác đau đến không chịu nổi, lại chỉ cần một nháy mắt nào đó một sát na nào đó,
Hắn sẽ lại nhớ đến Minh quỷ kia, nhớ đến khuôn mặt ấy, nhớ đến từng khung từng cảnh năm tháng khi xưa.
Là vì sao?
Diệp Tu cảm thấy bản thân như sắp nắm được điều gì đó, nhưng hết lần này đến lần khác lại chẳng thể nói thành lời.
Hắn đã từng sở hữu quá lông Khổng Tước, thứ cả ba ngàn thế giới đều muốn, thứ đến Phật tổ còn không thể có. Ngắm nhìn một hồi, hắn đem trả lại cho Đại Minh vương. “Ta muốn không phải cái này.” Hắn tựa hồ có thiên ngôn vạn ngữ vô số tâm thanh, lại chẳng thể biểu lộ thành lời. “Có thể không hợp thẩm mỹ của ta đi.”
Sau đó Khổng Tước lần nữa lao vào đập nhau với hắn, đã rút lông nhà người ta còn ra vẻ trả lại, rút xong ngươi không cần vậy ngươi lúc đầu rút làm gì?
Là vì…
Hắn không nghĩ ra nổi cảm giác ấy là sao, xuôi dòng cảm xúc chỉ có khuôn mặt ngày càng rõ nét của Tô Mộc Thu. Rõ ràng phải hiểu vì sao, hết lần này đến lần khác đều chẳng thể nói ra, lại khăng khăng không phải loại cảm giác hiểu mà không diễn tả được, lại khăng khăng…
Hắn trên con đường tranh cướp cái ngôi vị chí cao kia độc hành quá lâu, cho dù Tiểu Viêm quỷ ngày ấy giờ trưởng thành thành một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành luôn luôn bồi ở bên hắn, cho dù có vô số yêu thần quỷ quái hắn từng gặp qua từng sát vai chiến đấu, thế nào cũng được, hắn vẫn luôn cảm thấy…
Chẳng thể tìm lại cảm giác vai sóng vai cùng Tô Mộc Thu chiến đấu năm đó.
Hắn muốn không phải đệ nhất, hắn muốn không phải hào quang chí cao, hắn muốn chính là…
Cho đến một ngày hắn đi đến Nam Minh, vừa lúc chạm mặt Kim Sí Đại Bằng đang lén chạy ra ngoài chơi, liền cứ thế, trong nháy mắt, tựa như thần xui quỷ khiến…
Hoàng Thiếu Thiên khi ấy mới tái sinh, không khác gì một tờ giấy trắng. Kim Sí Đại Bằng không có Dụ Văn Châu theo sau quản mới dễ lừa làm sao, tuy là ồn ào đến phiền nhưng chỉ cần ngươi bồi hắn nói chuyện, muốn hắn lông hắn liền cho, muốn bao nhiêu cọng cho bấy nhiêu cọng.
Diệp Tu một chút cảm giác thành tựu đều không có, đành coi như phí một bữa cơm mời thằng nhãi con lắm mồm này, sau liền tự tay đuổi nó về Nam Minh.
Một năm, hai năm, mười năm, trăm năm, ngàn năm,…
Rõ ràng ngày tháng qua đến vậy nhanh, một ngày trôi qua lại cảm thấy dài dặc quá mức. Hắn tựa hồ đã có một đoạn thời gian quên đi Tô Mộc Thu nhưng ở một buổi đêm, khi hắn nhìn về phương xa, khói trà xanh mông lung trước mắt, hắn lại nhớ đến Tô Mộc Thu.
Hắn giống như đã quên đi y, lại giống như càng nhớ rõ y.
Ngay cả Mộc Tranh đều đã có thể tâm an tính lặng mà nói về người ca ca ấy, cớ sao hắn vẫn không thể hiểu rốt cuộc mình muốn cái gì.
Chết đi là thế nào? Gửi thân ta vào núi.
Diệp Tu nghĩ tới chốn nhân gian hắn từng đi qua, nghĩ tới những cao đường miếu mạo hắn từng nhìn qua, từ kim bích huy hoàng đến mài mòn thành hoang tàn đổ nát, giống như hí văn nào đó từng xướng, “Ta từng thấy, Kim Lăng ngọc thụ oanh ca vang, Tần Hoài thủy tạ hoa nở sớm, nào ngờ lại dễ băng tiêu. Mắt nhìn hắn lên chu lâu, mắt nhìn hắn yến tân khách, mắt nhìn lâu kia sụp.”
Từng thấy nơi đây kim bích huy hoàng phật quang vạn trượng, lại cũng thấy nơi đây treo đầy mạng nhện chất đầy trần sa. Một đứa trẻ đi ngang qua ngoảnh đầu hỏi trưởng lão đi cùng.
“Nơi đây thờ ai vậy ạ?”
Trưởng lão nghe xong, nắm tay đứa bé nghĩ thật lâu, cuối cùng phát hiện bản thân cũng không nhớ.
Quả nhiên nơi núi đổ mộng chân thực nhất, cảnh xưa nào dễ quên *.

(Nguyên gốc là "tàn sơn mộng tối chân, cựu cảnh đâu nan điệu", một câu hát trong khúc "Ai Giang Nam" cuối vở "Đào hoa phiến" của Khổng Thượng Nhậm đời Thanh)
Miếu thờ bị lãng quên nơi trần thế ấy, không khói hương cung phụng không tín đồ tế bái, ngay cả nơi vốn từng là đạo trường kia cũng chẳng còn một ai.
Rồi sau đó? Một ngày gió to tuyết đổ, ầm ào từng tiếng vang lên, nơi này cái gì cũng không còn, chỉ còn lại một mảnh mênh mông trắng xóa.
Hệt như…
Khắp thiên địa này còn ai nhớ một Tô Mộc Thu ngày đó xách cung qua thiên địa hoang tàn, tuyết rơi ngập cung đao?
Sợ rằng nếu đến cả hắn đều quên mất y, y liền triệt để không tồn tại.
Quay về hồng hoang hỗn độn, không nơi mà thấy không vết mà tìm.
Tựa như có một tia chớp đánh vào hắn tâm hải, Diệp Tu từ trong hoang mang bỗng hiểu rõ điều gì. Thiên nhân tộc kể ra cũng chẳng khác gì người thường, trừ đi tuổi đời dài dằng dặc cùng với vẻ ngoài bất lão, bọn hắn đối với thất tình lục dục cũng chẳng kém mảy may.
Hắn cứ thế ngồi trong tuyết, mặt đối mặt với tòa miếu cổ một hồi lâu, mặt mày đoan chính lại mang ý cười, tựa hồ khắc sau có thể hóa thành tiên đi. Đợi đến khi Tô Mộc Tranh tìm được Diệp Tu sau một thời gian dài tìm kiếm, hắn đã giống như một tảng đá trong gió tuyết rồi.
Thế nhưng…
Tô Mộc Tranh nhìn hắn giống như năm xưa từng ngưỡng mộ Côn Lôn vậy, cao sơn viễn chỉ, cảnh hành hảnh chỉ *. Cô từng thấy một Diệp Tu vạn sự không để tâm, cô từng thấy một Diệp Tu cố chấp đi đến tận cuối con đường, cô từng thấy một Diệp Tu cong khóe miệng luận mưu chước nhìn hết sức gợi đòn.

(Nghĩa: đức hạnh như núi cao khiến người ngưỡng mộ, hành vi quang minh chính đại tựa như con đường lớn, tuy bản thân không làm được như người này nhưng tâm luôn hướng về điều đó)
Cô cũng từng thấy một Diệp Tu cùng Tô Mộc Thu đàm tiếu phong sinh tinh tinh tương tích *, lại cũng từng thấy một Diệp Tu vô cùng dịu dàng xoa đầu mình nói rằng tất cả còn có ta đây.

(Chỉ những người có tính cách, mục tiêu, cảnh ngộ giống nhau sẽ thường yêu quý bảo bọc nhau)
Nhưng chưa bao giờ thấy một Diệp Tu như này. Nếu nói hắn là chân Phật thượng tiên cũng sẽ lập tức có người ở đây quỳ gối thờ phụng hắn giống như mộc thần quang vậy.
Lĩnh hội xong sao.
Cô đứng lặng một hồi, chờ đến Diệp Tu tự mình chậm chạp đứng lên mới lại gần đỡ hắn, thay hắn phủi bớt bụi tuyết trên đầu, lại phát hiện phủi thế nào cũng không hết.
Tóc của hắn…
Toàn bộ trắng.
Diệp Tu nhìn Tô Mộc Tranh mặt đầy lo lắng một bộ dạng muốn nói lại thôi, vươn tay xoa xoa đầu cô, “Có mất sẽ có được, mình về nhà đi thôi.”

-T.B.C-
E/N: Sắp tới mình sẽ tập trung vào project Cộng Hòa nên Minh Di sẽ tạm hoãn cho đến mình hoàn thành xong xuôi Cộng Hòa, mong mọi người hiểu cho.

Btw, dù chương ba cũng nhắc tới rồi nhưng nhắc lại vậy, Khổng Tước là Trương Giai Lạc, Kim Sí Đại Bằng là Hoàng Thiếu Thiên, cả hai đều có hệ liệt dành riêng cho mình là Tam Thiên Bát Hoang, ai chưa đọc nên đọc, ai đọc rồi có thể đọc lại trong lúc đợi Minh Di.

Hẹn gặp lại mọi người vào (có lẽ là) tháng Năm năm sau.
 

Bình luận bằng Facebook