Hoàn [WangJieXi's Birthday 2019] [Vương Kiệt Hi] Vương Kiệt Hi Không Phải Bậc Cha Chú Của Đội Viên

Tô Mộc Tu

Nông dân công nghiệp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
145
Số lượt thích
1,061
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Đối Xứng
#1
Tác giả: 谦和

Editor: Tô Mộc Tu

Thể loại: hướng nguyên, hài hước

Tình trạng: đã hoàn thành

Giới thiệu: Khi bạn luôn nghĩ rằng đội trưởng nhà mình nghiêm túc lạnh lùng nhưng thực ra không phải :v

Ngoài lề (pr cho anh em cùng mẹ): Vương Kiệt Hi Không Phải Bậc Cha Chú Của Đội Viên thuộc series "XXX không phải YYY" của tác giả Khiêm Hòa. Phần của Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên đã được edit trên forum. Mời các bạn đón đọc ^^

Dụ Văn Châu không phải đội trưởng trên danh nghĩa của đội tuyển Trung Quốc
Hoàng Thiếu Thiên không phải là biểu tượng của Lam Vũ

Ngoài ra Khiêm Hòa còn có một hệ liệt rất hài hước về ba người Dụ Hoàng Vương, lần lượt là [Dụ - Hoàng - Vương] Nam Bắc khác biệt[Dụ - Hoàng - Vương] Ngàn dặm gió phê pha.


Vương Kiệt Hi không phải bậc cha chú của đội viên
Vương Kiệt Hi xưa nay là người đứng đắn, luôn dùng hình tượng điềm tĩnh tin cậy xuất hiện trước công chúng. So với Trương Giai lạc bị chụp trộm cảnh mặc quần soóc xỏ dép lào đi dạo trên đường, hay Hoàng Thiếu Thiên khiêng hộp figure bự chảng đi khắp hang cùng ngõ hẻm, hắn có thể nói là một tuyển thủ chuyên nghiệp cực kỳ khiến chiến đội bớt lo.

Mặc một thân trang phục bắt mắt đi trên đường bị fan nhận ra, đen xám bạc ba màu áo gió lần lượt thay đổi, kính râm đeo làm màu cũng là nhiều hãng khác nhau, thỉnh thoảng lại đổi sang gọng kính bình thường giản dị, bị chụp trộm cũng không hề áp lực. Cho dù tham dự họp báo phải mặc đồng phục Vi Thảo, Vương Kiệt Hi cũng có thể đem quần áo màu xanh lục mặc lên thành một soái ca trẻ đẹp rạng ngời, thêm tầng filter do ánh mắt fan tự động thêm vào, ngay cả mắt to mắt nhỏ cũng không thành vấn đề.

Lâu dần, đông đảo fan cùng đám tiểu bối Vi Thảo đều khắc sâu ấn tượng “đứng đắn nghiêm túc nạnh nùng boy” với Vương Kiệt Hi.

Người đầu tiên bị đạp đổ ấn tượng này là Cao Anh Kiệt. Thân là tiểu bối xuất sắc nhất, người kế thừa chiến đội Vi Thảo tương lai, đệ tử thân truyền của Ma Thuật Sư, cậu được “ân chuẩn” có thể tìm Vương Kiệt Hi học hỏi mọi lúc mọi nơi. Một buổi chiều đẹp trời, vì không tài nào đọc hiểu ghi chú như rồng bay phượng múa của đội trưởng, Cao Anh Kiệt cầm notebook gõ cửa phòng ký túc xá của Vương Kiệt Hi.

“Đội trưởng?” Cao Anh Kiệt thiếp vào cửa, nói chuyện có chút thận trọng, Vương Kiệt Hi không chỉ một lần nhắc nhở cậu nên tăng cao âm lượng.

“Cửa không khóa, vào đi.”

Cao Anh Kiệt đẩy cửa ra, hai mắt bị ánh nắng chiếu vào khẽ nheo lại. Rèm cửa không được kéo kín, nửa căn phòng có chút ảm đạm, nửa còn lại ngập tràn ánh sáng. Cao Anh Kiệt đứng ở cửa, tay đặt lên tay nắm cửa, ánh nắng ban trưa từ cửa sổ chiếu thẳng một đường tới bên chân cậu. Vương Kiệt Hi an ổn núp lùm trong bóng tối, hắn ngồi xếp bằng trên giường, miệng ngậm cây kem Lão Băng Côn đặc sản Bắc Kinh, laptop để trước mặt, trên bút điện dán sticker Vương Bất Lưu Hành được phát hành chính thức.

Vương Kiệt Hi hình như đang xem một bộ phim điện ảnh nào đó bằng tiếng Anh, hắn bấm tạm dừng, ngẩng đầu nhìn Cao Anh Kiệt: “Sao vậy?”

“À, cái này có vài chỗ em không hiểu...” Cao Anh Kiệt đến gần đưa notebook qua, thuận tiện liếc nhìn áo thun mới của Vương Kiệt Hi.

Áo T-shirt màu trắng, trước ngực in hình một trái trứng màu xanh lục cực bự trong phim hoạt hình nào đó, một chú chim nhỏ lông trắng có cái bụng màu xám làm ổ bên trong, cái đầu xù xù đẩy ra nửa cái vỏ trứng, ánh mắt đáng iu đến nỗi lòng người nát tan. Cao Anh Kiệt che ngực nhìn Vương Kiệt Hi, lại nhìn nhóc chim trên áo.

Vương Kiệt Hi chú ý tới ánh mắt cậu, cầm kem giải thích: "Fan tặng."

"À..." Cao Anh Kiệt nín cười, "Không nghĩ đến đội trưởng anh thực sự mặc nó."

Vương Kiệt Hi tùy ý ừ một tiếng, xuống giường xỏ dép lấy khăn lau tay, Cao Anh Kiệt liếc màn hình laptop, trên màn hình đang hiển thị giao diện video và một khung chat.

Dạ Vũ Thanh Phiền: Fan Vi Thảo mấy người quá không có tố chất, cả ngày chỉ biết xoáy đểu người khác

Dạ Vũ Thanh Phiền: [ hình ảnh ]

Vương Bất Lưu Hành: ...

Dạ Vũ Thanh Phiền: Tui không đẹp trai ? ? ! ! Bổn Kiếm Thánh phong lưu phóng khoáng anh tuấn tiêu sái trên mặt viết hoa in đậm gạch chân chữ handsome đấy nhá!

Vương Bất Lưu Hành: Handsome, nhiều tay?

Dạ Vũ Thanh Phiền: ...

Dạ Vũ Thanh Phiền: [ vẫy tay tạm biệt ]

Cao Anh Kiệt: "Không hổ là đội trưởng..."

Nhưng trong một thời gian dài, trước khi bộ mặt thật của Vương Kiệt Hi bị vạch trần trước bàn dân thiên hạ, quần chúng nhân dân, đặc biệt là quần chúng Vi Thảo trong thâm tâm đều ôm nỗi kính sợ mà quan sát từ xa, ngày ngày đều hy vọng được chú ý, đến khi được chú ý rồi lại tim đập chân run, tâm tình phức tạp khó thể miêu tả.

Mà việc "ngẫu nhiên gặp được đội trưởng ở bên ngoài" từ đầu đến cuối luôn nằm ở vị trí số một trong danh sách "mười chuyện đáng sợ nhất" của đội viên Vi Thảo. Một đám nhóc Vi Thảo nội tâm hoang mang lo sợ không thua kém gì sinh viên đại học đang lén chơi điện thoại bị thầy giáo bắt được tịch thu, hoặc thức đêm chơi game trong chăn bị phụ huynh phát hiện.

"Vậy liền rất xấu hổ." Liễu Phi nói.

"Đội trưởng ngồi gần cửa quá, chỉ có thể đợi ảnh đi trước." Viên Bách Thanh liếc mắt nhìn trộm.

"Đừng nhìn! Cẩn thận bị phát hiện!" Lưu Tiểu Biệt đạp Viên Bách Thanh, "Nhỡ đâu ngẩng đầu lên mắt đối mắt mới là cực kỳ xấu hổ! Chẳng khác nào hồi học trung học nghe thầy giáo đặt câu hỏi thì cúi gằm mặt, vừa lúc ngẩng lên nhìn thì thành công giao lưu bằng ánh mắt với thầy, sau đó bị ổng gọi đứng lên trả lời."

Viên Bách Thanh thở dài: "Sao chúng ta phải lén lén lút lút như thế này, rõ ràng bây giờ là cuối tuần mà?"

"Đúng, mọi thường mỗi ngày phang bàn phím trong phòng huấn luyện, cuối tuần ra ngoài chơi cũng phải làm khảo nghiệm ý chí ư?" Lưu Tiểu Biệt cố đem vành mũ kéo thấp xuống hết cỡ, "Thanh xuân tươi đẹp đều lạch cạch lạch cạch trôi qua rồi!" (tiếng gõ phím)

Liễu Phi miệng gặm gà mắt trừng Lưu Tiểu Biệt.

"Bây giờ đội trưởng đang làm gì thế?"

"Tui nào dám quay đầu nhìn thử."

"Không thể nhìn chính diện thì bí mật quan sát." Liễu Phi xoa xoa ngón tay bóng nhẫy, lấy trong túi ra một cái gương nhỏ. Ba cái đầu chụm vào một chỗ, từ từ điều chỉnh góc độ.

"Nhìn thấy rồi! Đội trưởng đang uống coca kìa!"

"Nhỏ giọng một chút... Vì sao có những hai cái ống hút? Chẳng lẽ đội trưởng có bạn gái ? ! Người đâu?" Liễu Phi kinh hãi đến biến sắc.

"Nghĩ nhiều quá." Lưu Tiểu Biệt tỉnh táo bốc một miếng gà chiên, "Coca có đá mà uống trong thời gian dài, đá tan hết, lúc sau uống vào vị sẽ nhạt như nước lã —— đây là thường thức cơ bản của những người thích uống coca, đội trưởng đang dùng ống hút vớt đá đấy."

"Làm tôi hết hồn." Liễu Phi đưa gương cho Viên Bách Thanh cầm hộ, chính mình chăm chú nhúng miếng khoai tây chiên vào đĩa sốt cà chua. Cách đó không xa, Vương Kiệt Hi ở bàn bên cạnh dùng khuôn mặt trịnh trọng đường hoàng không cảm xúc tiếp tục vớt đá, dùng mũi đẩy đẩy gọng kính màu nâu.

Liễu Phi trong lòng bấm vài cái like cho trang phục thường ngày của Vương Kiệt Hi, may sao đội trưởng vẫn còn một tia lý trí chưa đem cặp kính râm màu hồng nhạt mấy ngày trước fan tặng đeo ra đường.

Fan Vi Thảo là một đoàn thể theo đuổi phong cách đặc trưng, điểm này nhìn vào mấy món đồ bọn họ tặng cho đội viên chiến đội liền có thể thấy được chút ít. Ví dụ như tặng cho Lưu Tiểu Biệt thanh kiếm nhựa, ấn nút bấm có thể phát nhạc; đưa cho Viên Bách Thanh súng nước, khoang chứa nước là hình bình sữa; lại tỷ như đưa tới câu lạc bộ một thùng đồ uống vị dưa chuột... Mọi việc như thế, đếm không xuể.

Đồ vật tặng riêng cho Vương Kiệt Hi càng thần kỳ hơn: mũ phù thủy màu xanh lục may thủ công, bịt mắt thêu hai mắt to nhỏ, còn có một đống quần áo phong cách cực kỳ không hợp với Vương Kiệt Hi nghiêm túc không phô trương.

Nhân chứng sống Đặng Phục Thăng từng mục kích phòng Vương Kiệt Hi cho hay, ngăn trên tủ quần áo của Vương Kiệt Hi là áo gió áo sơmi hàng hiệu, ngăn dưới cất một đống T-shirt in hình vẽ đáng yêu.

Ngoài ra, trong ngăn kéo còn có mũ và khăn quàng cổ chuyên dùng để ngụy trang khi ra đường, mũ che nắng toàn thân Dụ Văn Châu đưa cùng với khăn quàng cổ carô màu xanh lam Hoàng Thiếu Thiên tặng bị nhét trong góc, nhưng đều được giặt giũ sạch sẽ. Trong tủ quần áo có hẳn một tủ chỉ để trưng kính mắt, nhìn số lượng quả thật khiến người ta có cảm giác đang ở cửa hàng bán kính.

Vương Kiệt Hi rất thích sưu tập các loại kính mắt, mà những tuyển thủ qua lại gần gũi vào sinh nhật hắn cũng vui vẻ tặng hắn một cặp kính râm, thuận tiện chọc ngoáy hai mắt hắn vài câu.

Các đội viên đã dần dần quen với việc phong cách ăn mặc của Vương Kiệt Hi thay đổi xoành xoạch ngày qua ngày, nhưng vào một buổi tối, khi mặt trăng đã khuất sau tầng mây, trái tim nhỏ bé của đội phó Hứa vẫn bị dọa sợ không nhỏ.

Vương Kiệt Hi đang nói chuyện điện thoại với Dương Thông. Nói sắp tới hồi kết, Vương Kiệt Hi chợt bảo: "Liền như vậy đi. Điện thoại tôi sắp hết pin rồi."

Dương Thông hỏi: "Điện thoại của ông sao chưa gì đã hết pin?"

"Hôm nay Hoàng Thiếu Thiên gọi điện thoại tới." Vương Kiệt Hi nói, "Tôi nghiêm túc nghi ngờ việc quấy rầy tôi có phải viết trên thời gian biểu hằng ngày của Lam Vũ không, 'Buổi sáng 9:00-9:30, Dụ Văn Châu dùng giọng điệu sâu xa kín đáo tán gẫu về chiến thuật với Vương Kiệt Hi', 'Buổi chiều 4:00-5:30, Hoàng Thiếu Thiên dùng lực hô hấp kinh người cùng vốn từ ngữ dồi dào ngang ngửa từ điển bách khoa chém gió sự đời với Vương Kiệt Hi'."

"Nghe có lý đó." Dương Thông ở đầu dây bên kia cười, "Địa điểm liên hoan tôi sẽ báo cho ông sau, cúp đây."

"Gặp sau."

Lúc này cửa hé ra một cái khe, Hứa Bân thò mặt vào: "Đội trưởng, tôi vào được không?"

"Ừ, liên quan đến đấu pháp tổ hợp trưa hôm nay..." Vương Kiệt Hi gõ gõ màn hình điện thoại tối đen, liếc nhìn Hứa Bân: "Vào đây ngồi đi."

Hứa Bân bám víu khung cửa, vẻ mặt xoắn xuýt chật vật. Bởi vì Vương Kiệt Hi đang ngâm chân, một cánh tay để trước ngực ôm một cái gối ôm lớn hình trái tim, cằm tì lên trên làm gối hơi lõm xuống, một tay khác cầm điện thoại xoay tới xoay lui.

Hứa Bân thật lo lắng liệu điện thoại có rơi vào chậu rửa chân không nữa.

Đội phó Hứa sau khi lo lắng an nguy chết đuối của điện thoại của đội trưởng lại nhớ đến một lần tán gẫu với Dương Thông.

"Đừng nhìn tên đó làm dáng thế thôi, Vương Kiệt Hi thật ra có lúc đặc biệt hài hước." Dương Thông phổ cập cho Hứa Bân, "Có lần tôi với cậu ta lên sân đấu một trận, ai ngờ mạng bên đó có vẫn đề, lag liên tục, cuối cùng tôi thắng."

Hứa Bân nói: "Chuyện cũ này có chút thiếu muối nhờ..."

Dương Thông xua tay: "Kết quả lần đó hệ thống gặp bug, vạch máu của cậu ta đã cạn sạch rồi, ai ngờ ma đạo học giả lại bò lên. Tôi nói: 'Mọe nó lão Vương không phải ông chết rồi à!' "

Hứa Bân hỏi: "Sau đó thì sao?"

Dương Thông đáp: "Sau đó lão Vương nói: 'Tôi lên ăn đồ cúng.' "

-END-
 
Last edited:

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#2

Bình luận bằng Facebook