Hoàn [Trương An] Giải mã

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,012
Số lượt thích
3,954
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#1


[Trương An] Giải mã
Link gốc:
1-4, 5-8, 9-12, 13-16 (end)

Tác giả: Tô Sa

Chuyển ngữ bởi Đỗ Tiểu Bạch chương 1-3, với sự giúp đỡ của QT ca ca và Google sama.
Chuyển ngữ phần còn lại bởi @Tương Du

Bản dịch chưa được sự đồng ý của tác giả, vui lòng không mang ra khỏi nơi này. Truyện được thực hiện với mục đích phi thương mại, không đảm bảo sát hoàn toàn nghĩa gốc.

Thật lâu về trước thích cảnh tượng Trương Tân Kiệt một câu thừa nhận An Văn Dật rất gei cấn, lại đi tìm nghe nói đây là fic Trương An hay nhất, tác giả bút lực đáng tin, nên nổi hứng một thời gian, đã để xó rất lâu rồi. Hiện nay dropped vì người dịch làm dở nhưng không thể làm tiếp vì một số lý do bất khả kháng, nhưng truyện đã hoàn rồi.

Vô cùng cáo lỗi vì sự bất tiện, chương 1-3 đã xong, phần còn lại do bạn @Tương Du nhận tiếp.


1.

An Văn Dật đi giữa cuồng phong bão tuyết gào thét ba ngày ba đêm liên tục, cuối cùng cũng tìm được thi thể của Trương Tân Kiệt.

Nghiêm khắc mà nói, Trương Tân Kiệt bấy giờ cũng không thể tình là chết hoàn toàn, nhưng trạng thái như vầy rõ ràng không thể coi là còn sống, Không có huyết áp, không có hô hấp, không có nhịp tim, còn dư lại cũng chỉ là hai phần ngàn thần kinh, dưới tác dụng của chip chậm rãi vận hành.

Cơ thể Trương Tân Kiệt đã bị đông cứng ngắc giống như đá cục, bất quá khí trời rét lạnh cũng ngăn cản được dấu vết hư thối, đôi mắt thường ngày nhạy bén giờ khắc này nhắm chặt lại, hệt như rất nhiều đêm hắn nằm ngủ cạnh An Văn Dật vậy.

An Văn Dật ôm lấy thân thể Trương Tân Kiệt, cất từng bước từng bước khó nhằn đi về phía chu vi bên ngoài tuyết nguyên.

── Tuyệt đối không thể chết ở đây.

An Văn Dật lúc này duy trì sự tỉnh táo và lý trí tuyệt đối. Có lẽ là ham muốn được sống của cậu ngay tại giây phút tìm thấy Trương Tân Kiệt đã sớm tan thành mây khói, nhưng cậu hiểu rõ rằng, nếu như bỏ mặc cho bản thân chết tại chỗ này, như vậy mọi thứ Trương Tân Kiệt đã hy sinh bỏ ra sẽ không có chút ý nghĩa nào.

Làm một quân nhân ưu tú, Trương Tân Kiệt không nghi ngờ gì sở hữu tố chất quân sự cực kỳ vượt trội. Có thể những tư chất này không đem lại cho hắn vinh dự chí cao vô thượng gì, mà chúng lại bắt đầu hết thảy mọi tai họa.

Chiến tranh tàn khốc đã kéo dài mười năm rồi. Vô số người mất mạng trên chiến trường này, bất kể là quân nhân hay là dân thường. Thậm chí là mỗi một xó xỉnh của đất nước này đều chìm trong hai tầng thử thách đẽo gọt của thời gian và chiến hỏa. Khoa học kỹ thuật của địch quốc đã sớm phát triển vượt mặt vùng đất tên là Vinh Quang này. Tầng lớp lãnh đạo mục nát và nhu nhược, càng khiến cho quân địch trên chiến trường dễ như trở bàn tay xâm nhập quốc gia sớm đã không chịu nổi một kích này.

Nhưng dưới chính sách như thế, vẫn còn một số người anh dũng không kiêng dè gì mà ương ngạnh tiếp tục chống đỡ.

Trương Tân Kiệt và An Văn Dật là một trong số các thành viên ấy.

Hai người tốt nghiệp ở Học viện Quân sự Vinh Quang, vừa tốt nghiệp xong liền ném mình vào cục diện chiến tranh không ngừng nghỉ này. An Văn Dật nhỏ hơn Trương Tân Kiệt hai khóa, bởi vậy nên lúc An Văn Dật tốt nghiệp thì Trương Tân Kiệt đã sớm tự mình mài ra một thân tư chất quân sự vững chắc từ giữa thực chiến ra rồi. Nghiêm cẩn và tỉ mỉ là đánh giá nhất trí trong quân đối với Trương Tân Kiệt, bất quá những điểm này đối với một An Văn Dật đã chung sống với Trương Tân Kiệt bốn năm mà nói thì cũng không có gì xa lạ.

Thật lâu trước khi nhập học, An Văn Dật đã nghe qua tên của Trương Tân Kiệt. Phong cách không một chút qua loa nào đã trở thành nhãn hiệu cho Trương Tân Kiệt từ sớm. Mà thành tích xuất sắc từ cả hai khoa mật mã học lẫn tình báo càng khiến cho An Văn Dật sản sinh tình cảm giống như là sùng kính vậy đối với Trương Tân Kiệt.

Vì vậy sau này khi quan hệ của hai người phát triển đến độ mỗi một ý nghĩ trong lòng đều không cần nói ra nữa, An Văn Dật vẫn luôn cảm thấy tiến triển như vậy thật không ngờ đến. Rõ ràng là người mà bản thân sùng bái lấy làm gương cao không thể với tới, vậy mà cứ xuất hiện giữa cuộc đời mình tự nhiên đến thế. Thậm chí đa số thời gian chỉ cần giơ tay ra là có thể chạm tới gương mặt nhìn như không hề dịu dàng thực chất là rất vững vàng kiên định đó.

An Văn Dật chính là từ giây phút đó bắt đầu tin tưởng thứ được gọi là vận mệnh.



2.

Trương Tân Kiệt ba năm trước bị phái đi nằm vùng ở chỗ quân địch.

Khi đó An Văn Dật vừa mới tốt nghiệp được một năm, thuận lý thành chương bị phân phối đi thực tập ở nhánh khu Trương Tân Kiệt trực thuộc. Chịu sự ảnh hưởng dài lâu của Trương Tân Kiệt, An Văn Dật sở hữu trực giác bén nhạy vượt quá bình thường trên phương diện phá giải mật mã. Ngay tại lúc mọi người cảm thấy Trương Tân Kiệt có thể đem toàn bộ nền tảng công tác giao lại cho An Văn Dật mà yên lòng thăng chức đến tổng bộ, thì sở tình báo đột nhiên truyền tin rằng Trương Tân Kiệt từ chức.

Mà sau đó thì giống như là hắn bốc hỏi khỏi nhân gian luôn vậy, vô luận là trên điện thoại, mạng internet hay trên giấy tờ thì cũng không thể tìm thấy một mẩu tin tức nào liên quan đến Trương Tân Kiệt hết.

An Văn Dật không phải chưa từng thử cách liên lạc với Trương Tân Kiệt. Cậu mấy lần quay về căn nhà hai người sống chung trước kia, những vật phẩm riêng của Trương Tân Kiệt đều chỉnh tề ngay ngắn bày ở chỗ cũ. Mỗi một ngóc ngách đều lộ ra vẻ nghiêm cẩn gần như là hà khắc thuộc về riêng Trương Tân Kiệt. Tủ sách phân loại theo thứ tự, ngay cả góc độ đặt bàn cũng phi thường chú trọng, lấy trục đối xứng giữa nhà để an bày két bảo hiểm, sự tinh tế tỉ mỉ mà An Văn Dật quen thuộc hết mực đó sống động như thật, ngập tràn trong mỗi một chi tiết trong gian phòng này.

Duy nhất chỉ thiếu Trương Tân Kiệt.

Không lâu sau đó An Văn Dật thay thế Trương Tân Kiệt thăng chức phân bộ trưởng Cục tình báo, đồng thời tiếp nhận hết thảy các văn kiện Trương Tân Kiệt lưu lại. An Văn Dật đã từng thử tìm chút manh mối gì đó từ đống vật phẩm này, nhưng sau một thời gian cố gắng cũng phải chấp nhận thất bại.

Trương Tân Kiệt cứ như thế mà biến mất sạch sành sanh, không để lại chút dấu vế nào lại trong cuộc sống của cậu, khiến An Văn Dật cảm thấy tất cả những gì trước kia đều như một trận ảo giác kỳ diệu vậy.

Cho đến khi một tuần trước, tần số vô tuyến của quân địch bị phá giải, An Văn Dật từ trong vô số tin tình báo quan trọng lấy được một tin tức──

Thân phận gián điệp của Trương Tân Kiệt đã được chứng thực, hôm nay tiến hành xử quyết bí mật.

Sau đó An Văn Dật tốn sạch sáu tiếng mới đem đống mã tình báo tràng giang đại hải phía sau phá giải hết, so với thường ngày tốn gấp ba thời gian. Thân làm nhân viên nòng cốt của Sở tình báo, sai lầm như thế thật sự là khiến người ta giận sôi gan. Cũng may là đợt tình báo này cũng không phải điều tin tức động quân tình gì hết, An Văn Dật rất nhanh cũng đã đem phần báo cáo này cùng với nền tảng để phá giải kỹ thuật thêm mã bảo mật mới nhất của quân địch đồng thời gửi cho tổng cục tình báo.

Cấp trên cơ hồ là ngay lập tức truyền lệnh xuống, bằng bất cứ giá nào cũng phải tìm được Trương Tân Kiệt.

An Văn Dật tham gia hội nghị cục tình báo mở sau đó, liền biết được ngọn nguồn chuyện ba năm trước Trương Tân Kiệt bị phái đi địch quốc nằm vùng. Lúc ấy bộ phận kỹ thuật nghiên cứu ra một loai chip mới có thể cấy vào cơ thể sống, cho phép lưu trữ tất cả các loại tin tức lấy được, cho dù cơ thể vật chứa có chết đi, thì con chip liên kiết với thần kinh não đó vẫn được bảo tồn, vì thế nên tất cả các tin tức mà vật chứa lấy được khi còn sống đều có thể giữ gìn. Trương Tân Kiệt xem như là vật thí nghiệm đầu tiên, sau khi cấy con chip vào thì được phái đến địch quốc, hoàn thành loại nhiệm vụ tàn khốc và vinh quang này.

Sau khi hội nghị kết thúc, An Văn Dật chủ động đề xuất muốn tham dự nhiệm vụ tìm kiếm Trương Tân Kiệt, được cấp trên phê chuẩn rất nhanh.



3.

Trong phòng ngầm dưới đất của Sở tình báo, Trương Tân Kiệt bị ngâm trong dung dịch muối vô cơ mà bộ kỹ thuật cung cấp, những sợi tóc mềm mại trôi lơ lửng, hai tay hơi hơi bắt chéo, toàn bộ gương mặt bởi vì bị che lấp bởi một cái mặt nạ nửa trong suốt mà trông mông lung đến nhu hòa.

An Văn Dật đứng ở bên ngoài bức tường thủy tinh trên cao nhìn xuống Trương Tân Kiệt, trên mặt không nhìn ra bất cứ biểu tình gì.

Có lẽ động tác cậu mở máy tính lên có hơi cứng nhắc, nhưng An Văn Dật trước giờ đều như thế. Cậu rất ít bị tình cảm ảnh hưởng, tuy rằng đôi lúc sẽ bị người khác nói mình lãnh khốc lạnh lùng, nhưng đây cũng là một tố chất cần thiết của một nhân viên tình báo.

Bởi vì chiến tranh trước giờ đều cực kỳ tàn khốc.

Bắt đầu từ lúc An Văn Dật nhận được truyền gọi của Sở tình báo, cậu vẫn luôn suy nghĩ tiếp theo mình nên ứng đối như thế nào. Mới ban nãy nhân viên Sở tình báo lấy được con chip chứa tin tức trong đầu Trương Tân Kiệt, lại phát hiện tin tức trong con chip đã trở thành một đống mật mã hỗn loạn. Nhân viên Sở tình báo bất đắc dĩ báo cáo lại với An Văn Dật tình trạng đó, nói rõ rằng chúng tôi đối với dạng tình huống đặc thù như thế này thật sự là thúc thủ vô sách.

Mật mã hỗn loạn? An Văn Dật lại không cho là vậy.

Trương Tân Kiệt làm một chuyên gia hàng đầu về mật mã cổ điển, trong quá trình truyền đi những tin tức quan trọng như thế nhất định sẽ làm một số quy trình bảo mật cần thiết. An Văn Dật cũng không phủ nhận khả năng trong quá trình truyền tin tức về có xảy ra sai sót gì đó khiến tin tức biến thành một đống mật mã hỗn loạn, nhưng tuyệt đối sẽ không coi nó thành phương hướng điều tra nghiên cứu chính.

Mà cho dù là hàng loạt các loại nguyên nhân khác nhau khiến cho tin tức thật sự biến thành một đống mật mã hỗn loạn đi chăng nữa, An Văn Dật cũng phải đào bới lọc sạch hết đống mật mã hỗn loạn này, phá giải được tin tức Trương Tân Kiệt muốn truyền về là gì.

Đây là chuyện cuối cùng An Văn Dật có thể làm cho Trương Tân Kiệt.

An Văn Dật đem phần đuôi máy tính kết nối với đường truyền nối với con chip trong đầu Trương Tân Kiệt, màn hình điện tử rất nhanh nhảy ra một đoạn ký tự.

"ZYVTGRNRSLUEQEMWERSQEUWSKITHAALEPJARWQKHJMQSQ."

Không có bất cứ quy luật nào.

Hơn nữa nhìn qua thì chỉ là một dãy chữ cái tiếng anh không có ý nghĩa gì, quả thật rất dễ khiến người khác xem như là mật mã hỗn loạn tạo thành do tin tức được bảo tồn không đúng cách. Trong đầu An Văn Dật không ngừng liệt kê các loại các dạng tin tức khác nhau, cuối cùng quyết định trước tiên sẽ từ nguyên nhân bên ngoài để phá giải khả năng hình thành của loạn mã.

Nguyên nhân bên ngoài, tức là muốn xử lý trên máy tính.

Máy tính cá nhân của Trương Tân Kiệt từ sau khi hắn mất tích vẫn không bị dời đi, lúc này chiếc máy ấy giống như chính bản thân Trương Tân Kiệt vậy, tinh vi mà chuẩn xác dời về đặt ở nhà hắn, không mảy may thay đổi. An Văn Dật sắp xếp một ít nhân thủ đem cả Trương Tân Kiệt và chiếc rương chứa dung dịch nhiệt độ thấp chuyển đến căn nhà mà bọn họ ở trước kia. Sau khi nhập vào một chuỗi mật mã phức tạp, An Văn Dật đặt con ngươi vào trước camera để hệ thống an ninh quét qua, cửa điện tử chầm chậm mở ra, lộ ra một hành lang đã phủ một lớp bụi bậm dày.

An Văn Dật nhìn rương chứa dung dịch nhiệt độ thấp sau lưng mình, Trương Tân Kiệt nằm lẳng lặng lửng lờ giữa dung dịch màu xanh nước biển, trầm mặc đối diện với căn phòng hắn từng quen thuộc nhất.

“Tiền bối, về nhà rồi.”
 
Last edited by a moderator:

Tương Du

An tĩnh đích tiểu nhi đồng ✿Σ( ̄。 ̄ノ)ノ
Thần Lĩnh
Bình luận
292
Số lượt thích
1,363
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Gia Thế
#2
Mình xin được up phần tiếp thay Đỗ Tiểu Bạch...


4.

Ba năm Trương Tân Kiệt mất tích, An Văn Dật mơ thấy anh không chỉ một lần, mơ thấy đôi mắt sâu xa mà trầm tĩnh ấy. Trương Tân Kiệt luôn dùng đôi mắt ấy ngưng thấu tất cả, khiến người bên cạnh xuất hiện loại ảo giác không chỗ che giấu.

An Văn Dật từng bị Trương Tân Kiệt nhìn chăm chăm như thế.

Với tư cách là một hậu bối hệ Tình báo học, có thể nói An Văn Dật lớn lên dưới cái nhìn chăm chú ấy của Trương Tân Kiệt. Trương Tân Kiệt dạy cậu rất rất rất nhiều thứ, từ lúc trong đầu An Văn Dật mới bắt đầu xây dựng một hệ thống tình báo học, đến mấy chi tiết vụn vặt liên quan tới giải mã mật mã tương quan, bóng Trương Tân Kiệt trùng trùng trên người cậu. Chỉ là, mặc dù trên phương diện mật mã học cổ điển An Văn Dật tiếp thu rất tốt, nhưng, là lớp người trẻ, đương nhiên cậu ưa thích mật mã hiện đại hơn nhiều.

Vì thế lúc nhìn thấy dãy ký tự vô quy luật này lưu trữ con chip, nhận định đầu tiên xuất hiện trong đầu An Văn Dật là:

Đây là một đoạn văn tự mật.

An Văn Dật nhớ đến khả năng “Dưới điều kiện đặc biệt, thông tin đầu ra có thể được thiết lập”, cậu mở máy tính Trương Tân Kiệt, nhập vào mật khẩu, tiện thể dẫn đường truyền vào máy tính Trương Tân Kiệt.

Nếu đến cả máy tính của chính Trương Tân Kiệt cũng không thể phân tích đoạn ký tự này, vậy thì khả năng kia không được thiết lập.

“ZYVTGRNRSLUEQEMWERSQEUWSKITHAALEPJARWQKHJMQSQ.”

Màn hình loé lên mấy cái, lại nhảy ra đoạn ký tự tương tự lần nữa.

Xem ra vấn đề không nằm ở đầu ra. Nếu như tạm thời không thảo luận do nguyên nhân bên ngoài biến đoạn ký tự gốc dùng để truyền tải thông tin kia thành một đoạn mật mã hỗn loạn, thì một đoạn chữ cái nhìn vô quy luật này, là Trương Tân Kiệt cố ý làm ra.

Việc tiếp theo là cần An Văn Dật bắt tay vào giải mã đoạn văn tự mật Trương Tân Kiệt để lại kia.

Đây là một đoạn ký tự gồm 45 chữ cái tiếng Anh, 11 nguyên âm, chiếm 24,4% tổng số chữ, ít hơn nguyên âm thông thường trong tiếng Anh, xuất hiện với tần số 37,4% trong đoạn ký tự. Nhưng kể ra, vì cơ sở dãy chữ cái trong đoạn ký tự này quá nhỏ, số liệu trên cũng chỉ là một tham chiếu phụ. Hơn nữa xác suất chữ E xuất hiện trong đoạn chữ cái này là 11,1% rất sát với tần số 12,25% thường có, khiến một khả năng dần dần hiện lên trong đầu An Văn Dật.

Mật mã hoán vị* đơn giản nhất?
*(Tác giả chú) Mật mã hoán vị: là cách mã hóa thời kỳ đầu, chữ cái của văn bản công khai và văn tự mật vẫn giống nhau, nhưng thứ tự bị đảo lộn.

Ở các nước khoa học kỹ thuật phát triển nhanh, đã bẻ khóa được phần mềm tương tự mật mã hoán vị từ lâu rồi. Nếu đoạn ký tự này đúng là một văn tự mật mã hoán vị mật, thế thì nhân viên Sở tình báo chắc sẽ không hấp tấp nhận định đoạn ký tự này là một đoạn mật mã hỗn loạn như thế. Hơn nữa, theo hiểu biết của An Văn Dật về Trương Tân Kiệt, không, là theo hiểu biết của ai về Trương Tân Kiệt cũng thế, không ai cho rằng Trương Tân Kiệt hành động qua loa như vậy. Nếu như Trương Tân Kiệt quyết định bảo mật đoạn thông tin này, thì tuyệt đối sẽ không dùng mật mã mà báo phần mềm tình báo tiện lợi một cái là có thể giải mã cấp tốc như vậy. Để an toàn, An Văn Dật mở máy tính Trương Tân Kiệt, giải phần mềm liền nhập đoạn ký tự vào, đúng là không có được thông tin hữu ích gì.

Nếu là Trương Tân Kiệt, anh ấy sẽ chọn cách mã hóa như thế nào nhỉ?

Trong lòng An Văn Dật tự đưa ra vấn đề như thế, trên đầu đã bộc lên cái đáp án đương nhiên.

—— —— TBC —— ——

Lời tác giả: Thực ra là mấy hôm trước có mơ, tỉnh lại rồi bị ngược muốn chớt, nên viết ra cùng ngược với mọi người.

Có bạn nào nguyện ý cùng Tiểu An giải mật mã của Trương Tân Kiệt đại đại để lại không? Tuôi sẽ cho chút gợi ý đó ~
_( : з 」∠)_
 
Last edited:

Tương Du

An tĩnh đích tiểu nhi đồng ✿Σ( ̄。 ̄ノ)ノ
Thần Lĩnh
Bình luận
292
Số lượt thích
1,363
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Gia Thế
#3
(Lời tác giả) Phần trước có một cô gái vì ta điểm 32 cái khen ngợi, ta cảm thấy ngươi nên vì ta điểm 32 cây nến
_( : з 」∠)_

5.

“Vigenère”.*
*(Tác giả chú) Trong mật mã Virginia (Vigenère), người gửi và người nhận nhất định phải dùng cùng một mật khẩu, mật khẩu này nói lên năng lực họ thế nào từ đầu đến cuối thay đổi vị trí chữ cái đến khi thu được vị trí chữ cái chính xác tương ứng trong đoạn thông tin. Ví dụ: nếu mật khẩu dùng “BIG”, người gửi gửi tin sắp xếp thứ tự ba chữ cái. Chữ đầu tiên trong ba chữ cái của từ cần lùi về sau một bước (vì B là chữ xếp sau A), chữ cái thứ hai cần lùi về sau tám bước (vì I là chữ thứ tám xếp sau A), mà chữ cái thứ ba cần lùi về sau sáu bước (vì G là chữ thứ sáu xếp sau A).

Trên thế giới này, bất kể một nhân viên tình báo nào, chắc cũng không ai lạ gì với cái từ này. Là một cách mã hóa cổ điển mà vẫn còn lưu hành đến giờ, tính an toàn của mật mã Vigenère tự nhiên không thể nghi ngờ. Cho dù có là máy tính đỉnh nhất toàn thế giới, giải một đoạn ký tự mã hóa bằng mật mã Vigenère vẫn cần rất nhiều nhân lực và lực lượng. Huống chi trong thông tin Trương Tân Kiệt để lại chỉ có ngắn ngủi 45 ký tự, nếu mật khẩu đoạn thông tin này trên mười chữ, thì muốn giải đoạn tin tức này gần như là nhiệm vụ không thể hoàn thành.

Nhưng An Văn Dật tin rằng, mục đích Trương Tân Kiệt để lại đoạn mật mã này, chắn chắn không phải là làm một câu đố vô giải gửi lên quân đội Vinh Quang.

Nếu như giả định Trương Tân Kiệt mã hóa đoạn ký tự này bằng mật mã Vigenère, thì số 45 này rất đáng để cân nhắc. Đầu tiên bổ* 45 ra được 3²×5. Thế thì 45 có sáu ước lựa chọn 1; 3; 5; 9; 15; 45. Dựa theo đặc tính nghiêm cẩn của Trương Tân Kiệt, dưới tình huống mã hóa được đoạn chữ cái này rồi, anh ấy tuyệt đối sẽ không cho phép gián đoạn mật khẩu, thế thì bỏ hai số 1** với 45 có khả năng cao, còn lại, số chữ có khả năng còn bốn lựa chọn 3; 5; 9; 15.
*phân tích nhân tử

**(Tác giả chú) Mật khẩu mật mã Vigenère cùng gồm hai chữ hoặc hai chữ trở lên, vì nếu dùng một chữ làm mật khẩu, mật mã Caesar sẽ giản hóa mật mã Vigenère, tính bảo mật giảm mạnh.

Mà số ký tự mật khẩu 9 với 15 này thực sự mà nói không cần thiết với một đoạn ký tự có 45 đơn vị chữ cái, thế thì số ký tự trong mật khẩu chỉ còn hai lựa chọn 3 và 5.

An Văn Dật không chút do dự khóa mục tiêu lên con số 5 này.

So với 3 chữ cái mà nói, lấy 5 chữ cái làm mật khẩu là lựa chọn tốt hơn cũng không khó hiểu. Không chỉ vì hiệu quả mã hóa mật khẩu có 5 chữ cái cao hơn, mà sắp xếp lựa chọn chữ như thế sẽ đa dạng hơn còn hoàn toàn không dễ tìm ra quy luật.

Mà từ thông dụng cấu tạo năm chữ trong tiếng Anh ước chừng hơn 5000 từ, trong hơn 5000 từ này, Trương Tân Kiệt rốt cuộc sẽ chọn từ nào làm mật khẩu mã hóa đoạn ký tự này?

An Văn Dật lãnh tĩnh suy tư, cậu nhất định phải tìm được đáp án chính xác nhất.

Ngay từ khoảng thời gian hai người học tập tại Học viện Quân sự Vinh Quang, Trương Tân Kiệt thường có ý dạy An Văn Dật một vài tính chất của giải mã mật mã cổ điển. Vị hậu bối không hề kém cỏi anh này, mặc dù thiên phú hơi có khuyết điểm, nhưng về độ nhạy bén với thông tin, phóng mắt ra khắp Đại lục Vinh Quang chỉ sợ cũng không tìm ra mấy nhân tài có được tố chất này. So với ưu thế thiên phú của Trương Tân Kiệt, An Văn Dật chăm chỉ bù đắp thiếu sót của cậu sau này. Khi cậu thuận lợi gia nhập Sở tình báo, tối đó chính thức trở thành một thực tập Tình báo viên, Trương Tân Kiệt đưa súng ngắn của mình cho An Văn Dật.

Đó là một khẩu súng ngắn tự động khi đó còn chưa được cài cự ly cực xa, băng đạn dự được 36 viên, do lợi thế duy trì sức đánh nhanh và lực đàn hồi thấp, nên thường được một số sĩ quan xuất thân sĩ quan dân sự dùng làm vũ khí phòng thân. Lúc trước An Văn Dật vẫn luôn mang khẩu súng bên mình, sau đó đến khi Trương Tân Kiệt mất tích, cậu mới cất khẩu súng này vào ngăn tối hộc bàn.

Lúc này, khẩu súng ấy đang nằm yên dưới tấm vách, An Văn Dật mở ngăn kéo bàn trà, giải trừ cơ quan, lấy khẩu súng chế tác tinh xảo ra.

Súng ngắn tự động dưới ánh nắng chiều chiếu xuống ướp lên một sắc hồng mỹ lệ, An Văn Dật tháo băng đạn súng lục ra, cầm trong tay tâm bất định mà ngâm nghê. Lúc An Văn Dật tính chuyện hay thích nghịch nghịch ở tay, khi tay cậu thuần thục tháo ra lắp lại băng đạn, dây thần kinh trên não cũng đồng hoạt động nhanh chóng.

Từ năm chữ ấy… rốt cuộc là gì đây?

Trương Tân Kiệt tuyệt đối không tùy tiện chọn một từ làm mật khẩu đoạn ký tự quan trọng này, từ này chắc chắc là một từ có ý nghĩa quan trọng với anh ấy, thậm chí đối với bản thân cùng là tình báo viên như An Văn Dật. Lúc này trong đầu An Văn Dật vụt lóe lên mấy từ có khả năng:

Check? Logic? Quick?*
*(Tác giả chú) Nghĩa ba từ lần lượt là: kiểm tra, logic, nhạy bén.

An Văn Dật loại bỏ khả năng từng từ một, băng đạn trong tay vẩy càng nhanh hơn, tiếng “tạch, tạch, tạch” dồn dập vang lên. Lòng bàn tay An Văn Dật đã đổ đầy mồ hôi, súng cầm trong tay bỗng trượt đi, băng đạn bay ra trước, xuyên qua ánh chiều chênh chếch chiếu qua song cửa, “cách” một cái, rơi trên đất.

Giây kia băng đạn bay trong ánh sáng, chữ “laser” khắc dưới băng đạn phản xạ với ánh nắng lóe lên tia phản sáng rồi biến mất.

Đó là ký hiệu đại diện cho xưởng quân sự sản xuất băng đạn này, dù chỉ là một giây ngắn ngủi ấy thôi, nhưng cũng đủ cho An Văn Dật chụp được và nhớ kỹ dãy ký tự này. Bên cạnh dấu hiệu một đoá hoa hồng, mấy chữ cái tinh tế xếp thành một hàng, lấp lánh rực rỡ, nổi bật dưới ánh nắng chiều.

“BLOOD & GLORY”.

“Máu và vinh quang”.

“Glory”.

“Vinh Quang”.



6.

Ngay từ lúc tuyên thệ nhập học Học viện Quân sự Vinh Quang, An Văn Dật đã mạnh mẽ khắc ghi từ này vào tâm khảm. Cũng chính lúc đó, An Văn Dật dần dần hòa tan bầu nhiệt huyết của bản thân từ tòng quân đến việc theo đuổi kiến thức chuyên sâu hơn. Cậu mãi không quên được, lúc mình giơ tay phải, đọc đoạn diễn văn làm sôi sục nhiệt huyết lòng người, Trương Tân Kiệt có mặt với tư cách đại diện huấn luyện học viên ngồi trên khán đài xa xa, nơi ném tới cậu một ánh mắt tán dương.*
*ý là An Văn Dật nhìn chỗ có ánh mắt tán dương là biết chỗ đó Trương Tân Kiệt ngồi a hí hí hí hí ~~~

Trên mặt Trương Tân Kiệt rất ít khi biểu lộ cảm xúc. Cho dù ở giây phút nguy cấp nhất, Trương Tân Kiệt đều có thể đối phó bằng dáng vẻ bình thản nhất. Nhưng chính hôm ấy, khi Trương Tân Kiệt đối diện với mấy trăm tân binh sẵn lòng vùi đầu trên chiến trường trong tương lai không xa, hiển hiện trên khuôn mặt kia là vẻ cảm động hiếm thấy.

An Văn Dật biết, Trương Tân Kiệt nhiệt tâm sâu nặng với mảnh đất mang tên Vinh Quang này. Chính vì tình cảm sâu sắc ấy, mới có được cái tên Trương Tân Kiệt bình tĩnh mà cẩn thận này ngày hôm nay. Cậu tự biết tính chất cơ thể mình không phù hợp lên chiến trường chém giết, vậy thì dùng cái đầu của mình, mà làm tất cả những gì mình có thể vì quốc gia này.

Cho dù sắp đến với cậu là cái chết, cậu cũng sẽ thản nhiên tiến bước, tuyệt không lùi!

An Văn Dật dẫn nhập chuỗi ký tự hiển thị trên màn hình vào trong phần mềm giải mã, điền năm chữ “GLORY” xuống thanh mật khẩu. Chương trình hoạt động cực nhanh, thay đổi trong nháy mắt đã hoàn thành, trên màn hình dần hiện ra một dãy ký tự mới.

“SMGBHKBCAMNSBMNPSCARSIHALBHSIBESARBKKBSICABAR”.

Đó là một hàng ký tự mà thoạt nhìn còn lộn xộn mất trật tự hơn nữa. Trong cả dãy ký tự, chỉ có một chữ cái E, nguyên âm chỉ có bảy chữ, trong đó sáu chữ là chữ cái A, tần số ba chữ cái I, O, U xuất hiện là không. Điều này trong cấu tạo từ Anh ngữ là hiện tượng hoàn toàn không có cách giải thích.

Là mật khẩu sai rồi à?

Trong đầu An Văn Dật hiện lên một suy nghĩ như vậy, lại bị cậu gạt bỏ ngay lập tức. An Văn Dật tin vào đánh giá của bản thân, thế là cậu nhìn kỹ nó – một hàng ký tự mới xuất hiện trước mắt này lần nữa, cố gắng tìm quy luật trong đó.

Nếu mà… dãy ký tự mới xuất hiện này cũng không phải do tiếng Anh đại biểu thì sao?

An Văn Dật viết lại dãy ký tự này trên giấy, rất nhanh thấy được kỳ quặc trong đó.

Vì chữ cái A nổi bật nhất trong dãy ký tự này, tổ hợp đôi chữ “AR” ấy thế mà xuất hiện nhiều tới ba lần trong 45 ký tự ngắn ngủi này liền. Mà tổ hợp “MN” ấy, trong dãy ký tự cũng lặp tới hai lần. An Văn Dật nhạy bén nhận ra quy luật này, nhanh chóng suy đoán được một kết quả mới.

Đoạn chữ cái này không phải do tiếng Anh đại biểu, mà là biểu thị một vài ký hiệu nguyên tố hóa học của khoa Tự nhiên.

An Văn Dật gần như không nghĩ ngợi gì đã ghi lại đoạn ký tự này lần nữa, mà nét chữ rơi trên giấy quả thực chứng minh tính chính xác về suy đoán ấy của An Văn Dật.

“S, Mg, B, H, K, B, Ca, Mn, S, B, Mn, P, S, C, Ar, Si, Be, S, Ar, B, K, K, B, Si, Ca, B, Ar”.*
*“H” là Hydro 1, “Be” là Beri 4, “B” là Bo 5, “C” là Cacbon 6, “Mg” là Magie 12, “Si” là Silic 14, “P” là Photpho 15, ”S” là Sulfur 16, “Ar” là Agon 18, “K” là Kali 19, “Ca” là Canxi 20, “Mn” là Mangan 25. Có gì khó hiểu thì đọc tiếp, sẽ có chú cho mấy số lẻ cô đơn đứng bơ phờ đằng sau kia.

Không sai tí nào.

Thế thì, những ký hiệu nguyên tố này lại đại biểu cho cái gì chứ?

Xem đến đây, An Văn Dật đơn giản cảm thấy đáp án đã rất sống động rồi.

Mn 25 là số p* lớn nhất trong những ký hiệu nguyên tố được liệt kê ra này, mà nguyên tố B lại xuất hiện tới sáu lần. Nếu giả thiết B 5 p đại biểu cho chữ cái tiếng Anh là E, Mn 25 p đại biểu cho chữ cái Y trong tiếng Anh mà nói, tiếp tục suy tính dựa theo quy luật này, thì sẽ có được một tổ hợp ký tự mới.
*(Tác giả chú) số proton là chỉ thứ tự nguyên tố trong bảng tuần hoàn hóa học. H (Hydro) có 1 proton, He (Heli) có 2 proton, cứ thế suy ra.

*p là ký hiệu của proton trong hóa học. Nguyên tử là hạt vô cùng nhỏ và trung hòa về điện. Nguyên tử gồm hạt nhân mang điện tích dương và vỏ tạo bởi một hay nhiều electron mang điện tích âm. Hạt nhân nguyên tử tạo bởi proton và nơtron, nơtron không mang điện, ký hiệu n, proton ký hiệu p, có cùng điện tích nhưng trái dấu với electron, ghi bằng dấu (+). Electron ký hiệu là e, có điện tích âm nhỏ nhất và quy ước ghi bằng dấu (-). Trong bảng nguyên tố hóa học, số proton aka số thứ tự, xếp từ 1 p trở đi, sắp xếp thứ tự cho các nguyên tố từ nhỏ đến lớn. Ai chưa biết hoặc đã quên thì đọc cho…

“PLEASETYPEYOURNAMEANDPRESSENTER”.

Thêm vào khoảng trắng thích hợp sẽ thành:

“PLEASE TYPE YOUR NAME AND PRESS ENTER”.

(Vui lòng nhập tên ngài và nhấn phím “enter”.) (by tác giả)

Sau khi thấy kết quả, An Văn Dật không khỏi sửng sốt, thử nhập tên mình vào máy tính. Vì lúc này hệ thống chỉ mặc nhận nhập số và chữ tiếng Anh, An Văn Dật nhập mấy chữ “ANWENYI” rồi, gõ nút enter.

Rồi trên màn hình bắn ra cảnh báo incorrect màu đỏ, lại còn cái nhắc nhở còn hai cơ hội mở khoá chạy tóe khói bám theo sau.

An Văn Dật hít sâu một hơi, không còn dám tùy tiện thử nữa.

Dù cậu không hiểu rõ hệ thống chip cấy vào trong cơ thể Trương Tân Kiệt, nhưng nhập sai thêm lần nữa, bản thân có thể sẽ bị áp lực bức bách cực lớn, không cách nào tiếp tục bình tĩnh để suy xét vấn đề. Nếu thật sự xuất hiện sai sót ở đây còn dẫn đến con chip tự hủy mà nói, thì cả đời này cậu sẽ không tha thứ cho mình.

Mau bình tĩnh lại nào.

An Văn Dật sắp xếp suy nghĩ lộn xộn trong đầu một chút, thử phân tích vấn đề trước mắt theo góc độ của Trương Tân Kiệt. Nếu là Trương Tân Kiệt…

An Văn Dật bỗng hiểu ra, mạch suy nghĩ rõ ràng chưa từng thấy.

Đúng vậy, nếu là Trương Tân Kiệt.

Hệ thống này vốn chế tạo cho Trương Tân Kiệt, vậy thì lúc mở hệ thống, chỗ nhập tên người sử dụng tự nhiên nên là tên Trương Tân Kiệt. An Văn Dật chà chà mồ hôi lòng bàn tay, sau đó gõ trên bàn phím “ZHANGXINJIE”, cẩn thận từng chút một mà nhấn enter một cái.

Một đạo ánh sáng xanh lóe lên, trên màn hình nhắc nhở đầu vào chính xác, An Văn Dật nhập thành công hệ thống chip. Trong một hồi “ken kéttt” ngắn ngủi truyền ra từ thu băng, từ trong loa truyền đến giọng trầm thấp, ung dung kia của Trương Tân Kiệt.

“Ta nguyện nhân danh trái tim, trang nghiêm tuyên thệ.”

“Từ khoảng khắc này, với tư cách một quân nhân, tận trung vì nước, tuyệt không phản bội.”

“Nguyện lấy máu đúc thành hồn Vinh Quang!”



7.

Lời thề gia nhập Học viện Quân sự Vinh Quang chỉ có 36 từ ngắn gọn vậy thôi, mà lúc này truyền qua giọng Trương Tân Kiệt, lại có một khí phách bi tráng khó nói thành lời.

Trương Tân Kiệt gằn từng chữ hoàn thành lời thệ này, sau đó, lại là một đoạn trắng dài 39 giây. Sau đó, từ thu băng lại truyền ra tiếng “ken kétt”, An Văn Dật biết, đoạn ghi âm này dừng lại ở đây rồi.

An Văn Dật đã copy lại đoạn ghi âm này thành một bản sao lưu, nghe đi nghe lại trong thu băng.

Đoạn lời thệ này mỗi một sĩ quan tốt nghiệp từ Học viện Quân sự Vinh Quang đều thuộc nằm lòng, An Văn Dật không ngoại lệ. Giờ phút này cậu có thể tưởng tượng ra nét mặt của Trương Tân Kiệt khi đọc lên lời thệ này. Là một khuôn mặt cương trực không rung động, vì đang bình tĩnh mà hiện lên vô cùng trang nghiêm.

Mà lúc này, chủ nhân của giọng nói này đang ở ngay sau lưng cậu, duy trì trạng thái cơ thể và hai nghìn tế bào não sống dưới tác dụng của dung dịch, không nói một lời đối diện với An Văn Dật, đối diện với thế giới tàn khốc này.

An Văn Dật bỗng cảm thấy rất mệt mỏi.

Trương Tân Kiệt chết rồi. Cậu từng cho là Trương Tân Kiệt mãi mãi không ngã xuống, anh ấy sẽ dùng cái đầu trầm tĩnh mà cơ trí ấy giải quyết từng mối nguy có thể gây hại cho anh. Thế mà giờ đây anh lại chết trong lặng lẽ, về lại bên cạnh An Văn Dật cùng với một câu đố khó nhằn.

Chú xạ tử vong.

Giữa tĩnh mạch cổ của Trương Tân Kiệt có thể thấy rõ một vết lỗ kim, giúp An Văn Dật nhận định chính xác được cách anh phải chết. Loại chú xạ tử vong dung môi thông dụng quốc tế này bắt đầu có tác dụng sau ba đến sáu tiếng sau khi vào cơ thể sống qua chú xạ, rồi theo máu ở tĩnh mạch truyền vào tim, phân bố ở từng mao mạch toàn cơ thể.

Tử thần từ từ đến, làm tê liệt rồi chiếm lấy linh hồn nguyên vẹn mà thuần khiết ấy.

Trong đầu An Văn Dật không kiềm được mà hiện lên hình ảnh Trương Tân Kiệt trước khi chết. Trong ba đến sáu tiếng ấy trước khi dung môi bắt đầu có tác dụng, Trương Tân Kiệt đang làm những gì nhỉ? Là dùng cái đầu tỉ mỉ kia phân tích xem khả năng sống sót của bản thân, hay là lấy thái độ trước sau như một của anh ung dung đối mặt với cái chết sắp đến?

An Văn Dật nhắm mắt lại, thấy mình chưa từng hoảng sợ như vậy.



8.

Tám tiếng sau đó, An Văn Dật nghe đi nghe lại thông tin ghi âm lấy ra từ con chip trong cơ thể Trương Tân Kiệt không biết bao nhiêu lần.

Đoạn lời thệ này mỗi một học viên tốt nghiệp Học viện Quân sự Vinh Quang nghe nhiều đến thuộc, cuối cùng là đại biểu cho cái gì đây? An Văn Dật không mảy may hoài nghi lòng trung thành của Trương Tân Kiệt với đất nước này, nhưng xem như thông tin được Trương Tân Kiệt mã hóa tầng tầng lớp lớp bảo vệ, cũng chỉ vì thanh minh bản thân vẫn trung thành với đế quốc Vinh Quang tới hơi thở cuối cùng thôi sao?

Không có khả năng chút nào.

Hay là khi làm phần ghi âm này rơi vào tay địch quốc sẽ làm lãnh đạo bên đó nghiến răng nghiến lợi, nói chung là để một mình Trương Tân Kiệt tham gia vào khu vực đối ngoại tuyệt mật của họ nằm vùng lâu đến ba năm, trực tiếp đối chiến với sĩ quan cấp cao của đất nước như thế, không chỉ là một bộ phận thất trách thôi đâu. Nhưng bây giờ người lắng nghe phần ghi âm này là An Văn Dật, một trong những sĩ quan tình báo kiệt xuất nhất của đế quốc Vinh Quang, cậu tuyệt đối không qua loa cho là dụng ý của Trương Tân Kiệt sẽ dễ hiểu như thế đâu.

Chẳng lẽ mấu chốt ở đoạn trắng dài 39 giây kia đằng sau đoạn ghi âm này?

Theo sự phát triển nhanh chóng của khoa học kỹ thuật hiện đại, ngữ âm mã hóa thông tin đã không còn là việc nặng nề gì với quân đội. Thông qua kỹ thuật điện tử tiến hành kỹ thuật mã hóa tiêu âm giọng nói ngày càng thuần thục, dù sự kiện có xác suất 0,4/1000 có thể sẽ dẫn đến thất lạc thông tin, nhưng thứ công nghệ này rất nhanh vẫn được ứng dụng vào trong thực chiến. Nguyên nhân ở chỗ kỹ thuật làm việc mã hóa ngữ âm như này cũng không quá phức tạp, mà tính bảo mật tốt hơn, kết hợp với một chút kỹ thuật mã hóa truyền thống có thể tăng tính an toàn của thông tin được bảo vệ trong quá trình truyền đi lên mức rất cao.

Nếu Trương Tân Kiệt sử dụng kỹ thuật này mã hóa thông tin phía sau, An Văn Dật không cảm thấy bất ngờ chút nào.

An Văn Dật nhấc điện thoại lên và quay số, từ tổng bộ Tình báo điều đi một máy giải mã mật mã ngữ âm. Nhân viên công tác liên quan rất nhanh đưa cái máy ấy đến tay An Văn Dật, sau đó An Văn Dật bật công tắc máy lên, nhập một dãy mật mã công tác, truyền đoạn ngữ âm Trương Tân Kiệt lưu lại kia vào máy này.

Trong giai đoạn chờ phân tích, An Văn Dật vẫn luôn tự suy xét một vấn đề.

Thực ra thứ công nghệ này cũng không phải hoàn hảo tuyệt đối. Xác suất 0,4/1000 tuyệt không tính là cao, nhưng đối với đoạn thông tin cực kỳ quan trọng như này mà nói, rủi ro này cũng không thấp. Trương Tân Kiệt thực sự sẽ chọn cách này làm phương pháp mã hóa sao? Lúc tính mạng của anh sắp đi đến hồi kết, mà không có cơ hội thứ hai, thực sự anh sẽ chọn dùng một phương pháp không hoàn toàn ổn thỏa như thế để dốc toàn lực với tuyệt vọng à?

Câu trả lời là không!

Đoạn ngữ âm này được phân tích xong, quãng 39 giây trắng kia, trong đó không bao hàm bất kỳ thông tin ẩn nào.

—— —— TBC —— ——

Lời tác giả: Tay run một cái, trên bản thảo viết sai một chữ cái, hậu quả tất cả mật mã đều! Phải! Biên! Tập! Lại! Đơn giản là muốn phát điên lên rồi _( : з 」∠)_ Lần sau sẽ không tiếp tục làm lại nhiều lần như vậy nữa...
 
Last edited:

Tương Du

An tĩnh đích tiểu nhi đồng ✿Σ( ̄。 ̄ノ)ノ
Thần Lĩnh
Bình luận
292
Số lượt thích
1,363
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Gia Thế
#4
(Lời tác giả) Để cho các ngươi cảm nhận một chút ác ý của sinh viên khoa tự nhiên.

- Khỏi!

9.

Tất cả dường như trở về khởi điểm.

Đoạn lời thệ hàm ý không rõ ràng trước mắt này trở thành đầu mối duy nhất. An Văn Dật thử dịch đoạn lời thệ này thành đủ mọi thứ ngôn ngữ mà Trương Tân Kiệt từng thành thạo, lại thay từng cách bẻ khóa phần mềm vào, cũng không có tính đột phá đặc biệt trong kết quả gì. Mà chỉ nhìn ý trên mặt chữ thì, đoạn lời thệ này giống hệt lời thề năm đó An Văn Dật tuyên khi nhập học. Bắt đầu từ ngày Học viện Quân sự Vinh Quang thành lập ấy, đoạn lời thệ làm sôi sục nhiệt huyết lòng người này cùng đi với từng khóa học viên mới được không biết bao nhiêu người đọc dưới quân kỳ đế quốc Vinh Quang.

Trương Tân Kiệt không ngoại lệ.

Đúng vào năm Trương Tân Kiệt thi đỗ vào Học viện Quân sự Vinh Quang ấy, chiến tranh khai hỏa. Do chính phủ đế quốc bất lực trong thời gian dài, quân đội Vinh Quang vô cùng rớt giá. Song, chuyện này hình như càng kích thích đấu chí của nhóm thanh niên kia. Huấn luyện học viên vào khóa Trương Tân Kiệt đó, rất nhiều nhân tài ưu tú xuất hiện, sau khi tốt nghiệp trở thành lực lượng chủ lực trên chiến trường. Mà khóa năm ấy của bọn họ cũng được quân đội gọi là thế hệ Hoàng kim, trong đó bao gồm bảy nhóm binh chủng: Thiện xạ, Kỹ sư Máy móc, Kỹ thuật viên, Bộ binh, Pháo binh, sĩ quan Quân đội, sĩ quan Tình báo. Những sĩ quan trẻ tuổi khí thế phấn chấn ấy lúc đương đầu chiến đấu xuất sắc thể hiện rằng bọn họ đã đem đến vinh quang tối thượng, nhưng đi cùng là trở thành đối tượng tiến công trọng điểm của quân địch. Công khai tấn công cũng như ám sát, lần lượt từng người thế hệ Hoàng kim ngã xuống trên mảnh đất chiến trường kia, tắm máu của chính họ, mang theo trong mình lý tưởng, tính mạng từ từ đi đến hồi kết.

Mãi cho đến một tuần trước, Trương Tân Kiệt chết, là chính thức tuyên bố thế hệ Hoàng kim toàn quân tận diệt.

An Văn Dật đổ lại tập tin ghi âm, cắm chân dây tai nghe vào bộ phận kết nối. Giọng Trương Tân Kiệt truyền ra từ tai nghe nghe càng rõ ràng hơn, An Văn Dật chỉnh âm lượng tối đa, không muốn bỏ lỡ bất kỳ chi tiết vụn nào. Giờ đã là năm giờ sáng, đoạn ghi âm này cậu đã nghe suốt 11 tiếng, vẫn không tìm được dụng ý Trương Tân Kiệt để lại trong đoạn thông tin này. An Văn Dật gần như đã tuyệt vọng, chẳng qua dựa vào ý chí miễn cưỡng gắng gượng, tự ép não phải suy xét.

Nhưng mà, đến tận khi mặt trời mọc lần nữa, An Văn Dật vẫn không thu được gì như trước.

Lúc này, cậu đã làm việc hơn 20 tiếng không ngừng nghỉ, tinh thần lẫn thể lực đều suy sụp nghiêm trọng. Cộng với trước đó nước không uống giọt nào, An Văn Dật nằm nhoài trên bàn trà, sắp ngất đi đến nơi. Đang ngẩn ngơ cậu cũng không bỏ việc phân tích đoạn ghi âm kia, lúc này quãng trắng kết thúc, với hai tiếng “két kétt” quen thuộc, theo chế độ lặp lại từ thu băng truyền ra tiếng vang.

“Ta nguyện nhân danh trái tim, trang nghiêm tuyên thệ.”

“Từ khoảng khắc này, với tư cách một quân nhân, tận trung vì nước, tuyệt không phản bội.”

“Nguyện lấy máu đúc thành hồn Vinh Quang!”

Vẫn y nguyên giọng bình tĩnh ấy của Trương Tân Kiệt, nhưng giờ phút này An Văn Dật nghe thấy, đột nhiên lại thấy có ý bất thường hơn. Cách nói chuyện hình như mãi luôn là kiểu nhất thành bất biến đó, nhưng ở trong đoạn ghi âm này, lại ẩn chứa một tia cảm giác xa lạ mà trước đó An Văn Dật vẫn chưa nhận ra được.

Nhịp điệu.

Đó không phải là nhịp nói chuyện của Trương Tân Kiệt.

Lúc trước An Văn Dật bị nội dung của đoạn ghi âm này thu hút sự chú ý quá nhiều, đến lúc không để ý điều này cậu mới phát hiện ra vấn đề. Sau khi khởi động lại máy tính, cậu dẫn đoạn âm thanh này nhập vào một phần mềm quỹ đạo âm thanh. Trương Tân Kiệt chọn phương thức đọc đoạn lời thệ này khác với thường ngày, thế thì giải mã mấu chốt của đoạn ghi âm này, chắc chắn nằm trong nhịp điệu bất thường này.

Khi nhìn thấy trường độ sóng trường âm không đồng đều, An Văn Dật càng vững tin với suy đoán của mình. Cậu nhấn nút phát trong phần mềm âm thanh, cùng mốc chạy trôi dần trên đường phát, An Văn Dật chồng âm thanh nghe được bên tai với nhìn thấy trước mắt, nhanh chóng tìm ra quy luật trong đó.

Lúc Trương Tân Kiệt đọc đoạn lời thề này, chỉ có hai cách diễn tả trường độ âm tiết. Một cách có khoảng thời lượng 0,3 giây, một cách có khoảng thời lượng 0,7 giây. Ví dụ, trong đoạn ghi âm này, trường âm* ba từ “ngã”, “tâm”, “chi” lần lượt là 0,31 giây; 0,34 giây và 0,28 giây; mà trường âm ba từ “nguyện”, “dĩ” và “danh” lại lần lượt là 0,76 giây; 0,68 giây; 0,70 giây.
*(Tác giả chú) trường âm là chỉ trường độ âm thanh

*Ta nguyện nhân danh trái tim = Ngã nguyện dĩ tâm chi danh.

Ngã:0,31> nguyện:0,76< dĩ:0,68< tâm:0,34> chi:0,28> danh0,70<

Từ từ này đến từ kia lần lượt cách nhau 0,31 – 0,76 – 0,68 – 0,34 – 0,28 – 0,70, tiết tấu thành quãng có quy luật ---> (1)–nhanh->(2)-chậm->(3)-chậm->(4)–nhanh->(5)-nhanh->(6)-chậm ~nghỉ lấy hơi nghen~

Mà sau khi không còn âm thanh truyền ra, bởi quy luật tạo thành trường âm mỗi từ vừa khéo lại ăn khớp với một cách mã hóa cổ điển:

“Morse alphabet”.*
*(Tác giả chú) Điện mã Morse, hay mã Morse. Điện mã Morse là một loại tín hiệu vô tuyến điện do ký hiệu cơ bản “•” và “-” cấu thành để truyền thông tin. “•” đại biểu cho “Dit”; “-” đại biểu cho “Dah”. Có thể căn cứ vào khác biệt của hình thức tổ hợp “•” và “-” để xác định được thông tin bên kia gửi đi.

Nếu lấy trường âm âm tiết 0,3 giây xem như “Dit” và lấy trường âm âm tiết 0,7 giây xem như “Dah” trong mã Morse, vậy thì mã Morse biểu thị qua đoạn âm thanh này là:

“•--•/•-•/---/•-/-••/•-/-•--/•/•••/-•/•-••/••/•-•”.

(DitDahDahDit/DitDahDit/DahDahDah/DitDah/DahDitDit/DitDah/DahDitDahDah/Dit/DitDitDit/DahDit/DitDahDitDit/DitDit/DitDahDit) (by tác giả)

Đối chiếu với bảng điện mã Morse, có thể dịch ra thông tin như sau:

“PROADAYESNLIR”.

Cách sắp xếp chữ cái như này có lẽ không phù hợp với quy luật mọi người biết về từ tiếng Anh, mà trong mắt An Văn Dật, đáp án đã quá rõ ràng.

Đó lại là một mật mã vòng rào hai cột* cực kỳ đơn giản. Tách giữa bẻ đôi văn tự mật “PROADAYESNLIR” sẽ thành:
*(Tác giả chú) mật mã vòng rào: chia đoạn văn bản công khai mã hóa thành N cái tổ, sau đó nối liền chữ đầu mỗi tổ, tạo thành một đoạn thoại vô quy luật.

P R O A D A Y

E S N L I R

Rồi lần lượt viết theo cột từ trên xuống, thì sẽ thành một cụm từ gồm hai từ:

“PERSONAL DIARY”.

(Ghi chép cá nhân.) (by tác giả)



10.

Mỗi ngày viết nhật ký như này thoạt nhìn như một thói quen rập khuôn, vẫn luôn được duy trì rất ổn định trước khi Trương Tân Kiệt mất tích.

Cuốn nhật ký cùng một số tài liệu mật của Sở tình báo của Trương Tân Kiệt bị khóa trong két an toàn góc phải căn phòng, An Văn Dật đi tới nhập mật mã mở két ra, giống như ba năm trước, một quyển nhật ký khá dày nằm dưới đáy két an toàn, và cũng không bị phủ bụi như những đồ vật khác trong căn phòng này.

An Văn Dật chưa thấy nhật ký của Trương Tân Kiệt bao giờ, nhưng cậu cũng đoán được sơ sơ nội dung ghi lại trong những quyển nhật ký này. Bây giờ, cậu nhẹ nhàng lật ra trang bìa nhật ký, trên đó cẩn thận ghi ba từ “Trương Tân Kiệt” đã bắt đầu phai mực, trang giấy cũng hơi ố vàng, nhìn qua quyển nhật ký này đã được giữ một thời gian khá dài. Sau trang bìa là chính văn nhật ký, ngày nhật ký đầu tiên của Trương Tân Kiệt là 28 tháng Tám mười năm trước, ngày đó anh vừa gia nhập học tại Học viện Quân sự Vinh Quang. Nội dung nhật ký đơn giản, là ghi chép kiểu sổ chi thu sinh hoạt hôm đó, An Văn Dật lật từng trang giấy, từ đầu tới cuối, ngoài sổ chi thu nhất thành bất biến, cũng không tìm được nội dung gì có giá trị.

Nhưng khi An Văn Dật đọc đến mùng ba tháng Mười tám năm trước, phảng phất như thuận lý thành chương, trong nhật ký đột nhiên có thêm một cái tên.

Là tên cậu.

Kể từ ngày đó, tên của An Văn Dật liền xuất hiện trên từng trang của quyển nhật ký này, mãi đến 28 tháng Một ba năm trước, một ngày trước hôm Trương Tân Kiệt mất tích. Suốt 1578 trang.

Cậu gặp Trương Tân Kiệt, cũng xảy ra trong 1578 ngày đằng đẵng mà ngắn ngủi ấy. Những trang sau đó trắng không, từ hôm ấy, Trương Tân Kiệt liền thẳng thừng rời khỏi cuộc sống của An Văn Dật.

Đồng đồ thạch anh trong phòng đã dừng lại lúc một giờ sáng từ lâu, An Văn Dật cúi đầu nhìn đồng hồ điện tử trên cổ tay, 03:48 pm. Cậu đã làm việc liên tục 29 tiếng không nghỉ, mà bây giờ lại không thấy mệt mỏi chút nào. Dưới cùng tập tin ghi âm kia, con trỏ trên màn hình điện tử lặng lẽ nhảy lên, lẳng lặng chờ thao tác tiếp theo của An Văn Dật. Đằng sau con trỏ đang nhấp nháy là mười khoảng ký tự trống chờ nhập phím, lại chỉ chấp nhận nhập vào mười chữ số Ả Rập từ một đến không.

“PERSONAL DIARY”.

Trước mắt đây là đầu mối cuối cùng Trương Tân Kiệt để lại. An Văn Dật tưởng rằng có thể tìm được cái gì đó trong quyển nhật ký cá nhân này, nhưng sau khi cậu đọc một lượt từ đầu chí cuối, cũng không phát hiện ra đặc biệt ở chỗ nào. Mười đơn vị mật khẩu có 10^9 khả năng, nhưng chỉ có ba cơ hội nhập, làm cậu không dám thử linh tinh.

Manh mối lại bị gián đoạn lần nữa, nhưng lần này An Văn Dật không nản lòng. Sau khi phá giải được hai chặng mật mã trước, An Văn Dật đã hoàn toàn tin tưởng, chỉ cần là mật mã Trương Tân Kiệt để lại, mình nhất định có thể giải mã thành công.

Vì trên thế giới này, không một ai thấu hiểu Trương Tân Kiệt hơn mình.



11.

Cùng sắc trời ngày càng tối dần, An Văn Dật rốt cuộc cũng thấy đói. Tủ lạnh đã rỗng tuếch từ lâu, trừ nửa hộp sữa tươi để trong ngăn đá không biết đã quá hạn từ bao giờ. An Văn Dật lấy hộp sữa ra ngoài, tiện tay vứt vào thùng rác.

Sau khi kích hoạt khóa điện tử, An Văn Dật đi tới cửa hàng gần đó mua ít đồ ăn nhanh. May mà căn phòng này ở khu đình chiến, thương mại gần đó cũng khá trật tự, nếu không vào giờ này, cửa hàng trên đường cái chắc chắn đã đóng hàng từ sớm. Về đến nhà, trời đã tối um, An Văn Dật thuận tay bật điện hàng lang, rồi không nghĩ đến bóng đèn chớp lóe lên mấy cái, “phụt” một tiếng, lại nhảy áp.

An Văn Dật thở dài. Điện nhà này đã không sửa ba năm rồi, nên đường dây hỏng mà đột nhiên dòng điện chạy dẫn đến chập mạch là điều đương nhiên. Ngày trước lúc mình sống chung với Trương Tân Kiệt từng xảy ra chuyện tương tự, Trương Tân Kiệt xuất thân từ khoa Kỹ thuật Lý học, thường thường hai ba phát đã sửa xong dây điện bị đứt, mà đến tay mình lại chỉ có thể nhìn phòng ốc tối thui chịu trận. An Văn Dật nhờ đèn điện thoại mò đến phòng bếp lấy gas đốt cây nến, sau đó lại gọi điện cho thợ sửa, để họ sáng mai đến sửa điện.

Mà đêm nay, nói chung là chỉ có thể cố gắng chịu thế này một chút thôi.

Sau khi ăn qua loa mấy miếng cơm tối, An Văn Dật vẫn chưa thấy buồn ngủ, thế là đặt cây nến trên bàn sách, mở nhật ký của Trương Tân Kiệt ra lần nữa. Dưới ánh nến soi rọi, trang giấy hơi ố vàng, hơi mang theo xúc cảm ấm áp, lưu lại trên đầu ngón tay An Văn Dật.

Ở trang nhật ký cuối cùng, Trương Tân Kiệt ghi chép kỹ càng sắp xếp sinh hoạt một ngày của mình trước khi mất tích. Đúng sáu giờ thu dọn rời giường; sáu giờ 15 ra ngoài thể dục; bảy giờ ăn sáng; bảy giờ 30 đến Sở tình báo báo cáo... Đối với Trương Tân Kiệt mà nói, đó là thêm một ngày không thể bình thường hơn. Mà trước khi kết thúc một ngày này, An Văn Dật cũng cảm thấy vậy.

Không nghĩ tới sáng hôm sau, ở cửa kia, một lời “tạm biệt” không thể bình thường hơn, vậy mà thành lời khuyến khích khi chia tay như thế này.*
*Thường lúc mọi người chào tạm biệt – hẹn gặp lại thường có ý “Hôm nay ổn rồi” - “Mong ngày “mai” chúng ta có thể có một ngày tốt đẹp và vui vẻ”. Nên tui nghĩ “tạm biệt” mang ý hài lòng (hôm nay) – mong chờ (ngày mai). Trương Ca nói “tạm biệt” với An An mà hôm sau liền mất tích, cảm giác như hài lòng về “hôm nay” của An Văn Dật và động viên khích lệ “ ‘Ngày mai’ trông chờ vào cậu đấy”.

An Văn Dật nhìn trang nhật ký cuối cùng ngơ ra một lúc, rồi máy móc đưa mắt nhìn sang trang giấy trắng bên phải. Ánh nến rất gần trang giấy, lúc trên trang giấy kia bắt đầu xuất hiện một vết ố vàng, cậu mới tự ý thức được mình thất thần, vội vàng dịch quyển nhật ký ra khỏi cạnh ngọn nến. Nhưng hành động này không cản được vết ố màu vàng kia có hướng lan ra bốn phía, theo đó dần dần càng nhiều vết ố hơn, từ từ liên thành một hình vẽ cổ quái.


Sau một hồi sửng sốt, An Văn Dật bỗng nhớ tới nửa hộp sữa tươi hết hạn mới vừa bị mình tiện tay vứt vào thùng rác.

Cách dùng sữa tươi thay thế mực tàng hình để truyền thông tin đã có từ xưa, mà sau khi loại mực tàng hình có tính bảo mật của tốt hơn được áp dụng trong thực chiến, người dùng cách mã hóa này rất ít. Lý do trong quá trình tiến hành truyền đi là một thông tin có mục đích, lợi dụng cách mọi người đều biết này mã hóa một trang giấy trắng, thoạt nhìn thực sự vô cùng khả nghi lại rất dễ bị người kiểm tra. Mà khi dùng thuốc tàng hình đặc biệt kết hợp với mực viết sách, với điều kiện là có thể tìm được thuốc hiện hình đối ứng với nó, không thì coi như đối phương biết tờ giấy này viết thông tin bị mã hóa, cũng chẳng có cách nào phá giải mấu chốt thông tin trong đó.

Vậy thì, cuối cùng là khi nào Trương Tân Kiệt dùng sữa tươi vẽ ra hình vẽ này lưu lại trong nhật ký cá nhân của mình, mà cái hình vẽ này lại biểu thị cho manh mối như thế nào đây?

An Văn Dật trở lại phòng bếp, lấy ra hộp sữa tươi trong thùng rác, kiểm tra chốc lát dưới ánh nến, tìm được ngày sản xuất in trên hộp sữa tươi.

Ngày sản xuất ghi trên vỏ hộp là hai tháng trước, mà cậu đã không về căn phòng này hơn một năm. Tính an toàn của hệ thống an ninh võng mạc đương nhiên không thể nghi ngờ, vậy thì người về phòng này hai tháng trước lại để nửa hộp sữa tươi trong tủ lạnh, chỉ có thể là Trương Tân Kiệt.

Trương Tân Kiệt về chỗ này hai tháng trước, cũng để lại cho cậu những manh mối trước mắt này.

An Văn Dật bỗng cảm thấy càng khó thở hơn rồi...



12.

Sách vở lưu trữ của Trương Tân Kiệt rất lớn, giá sách to lớn nặng nề được xếp đều chằn chặn theo số thứ tự thành bốn nhóm, trên đó xếp đầy sách thuộc nhiều lĩnh vực khác nhau, đơn giản là như một thư viện cỡ nhỏ. Trong những quyển sách này một vài cuốn An Văn Dật đã đọc qua, cậu tới trước một hàng có ghi chú “Ký hiệu học” của giá sách, nhìn những quyển sách kia còn dày gấp mấy quyển từ điển, hơi có cảm giác không biết hạ thủ từ đâu.

Cậu nghiên cứu Ký hiệu học cũng không sâu, nhưng dưới Trương Tân Kiệt mưa dầm thấm lâu, những sách vở liên quan đến Ký hiệu học này cậu cũng ít nhiều xem qua đôi chút. Lúc này, An Văn Dật chọn lấy mấy quyển sách cậu chưa xem kỹ qua bao giờ, như cưỡi ngựa xem hoa mà lật lật, mong là như thế có thể tìm ra ý nghĩa ẩn giấu trong những cái ký hiệu Trương Tân Kiệt lưu lại này. Trong ấn tượng, cậu từng thấy qua không ít ký hiệu tương tự như vậy, nhưng bây giờ cố ý tìm, lại không tìm ra hình vẽ hoàn toàn ăn khớp.

Từng giây từng phút trôi qua, An Văn Dật đã xem sơ sơ hết tất cả các sách liên quan đến Ký hiệu học, nhưng vẫn không tìm được cái mình muốn. Cất quyển sách cuối cùng lên giá, An Văn Dật ngồi dựa vào giá sách.

Hơn 30 giờ chưa chợp mắt, thể lực của cậu bị tinh thần tập trung cao độ hao tổn đến cạn kiệt. Sau khi nghỉ ngơi một lúc, An Văn Dật vịn cái tủ muốn từ từ đứng dậy, trước mắt đột nhiên choáng váng một cái, cả người ngã về trước, cùng nguyên một tủ sách ập xuống đất.

Trong không gian hạn hẹp, bụi bặm tức khắc tung bay.

Lúc này, An Văn Dật đã không còn nghe được bất kỳ âm thanh gì, trước mắt cũng là một màu đen kịt, máu chậm rãi chảy xuống từ thái dương, nhưng không có cảm giác đau đớn chút nào. Không biết đã nằm trên sàn như thế bao lâu, An Văn Dật cảm thấy rốt cuộc mình hồi phục được một vạch sức lực, mới từ từ mở mắt ra, ngơ ngẩn nhìn trần nhà trên đầu.

Mình đang làm gì đây?

Cảm giác bị hút mất lúc này đã về hết với người, An Văn Dật chỉ cảm thấy cả người vừa đau lại nhức, vết thương trên trán âm ỷ từng đợt buốt nhức kịch liệt. Vừa rồi, bụi bặm bay lên trong không khí làm cậu sặc không nhẹ, nhưng đến cả sức ho cũng không có, chỉ có thể phủ phục trên đất khó khăn mà đau đớn hô hấp.

Mày mau tỉnh lại đi, làm ơn!

Trong lòng An Văn Dật vẫn lặng lẽ cầu khẩn, kéo cơ thể nặng nề, vịn lấy giá sách ngồi dậy. Xung quanh văng đầy sách vở rơi ra từ giá sách bị đổ xuống, một quyển rơi bên tay phải cậu còn kẹp bookmark, An Văn Dật cầm quyển sách đó lên, lau đi bụi trên đó, cẩn thận xem xét một chút.

Đây là một quyển Số học nghiên cứu tương quan, bởi nội dung còn tính là dễ hiểu, nên An Văn Dật từng dưới sự dạy dỗ của Trương Tân Kiệt nghiên cứu đọc kỹ càng một lần. Bookmark là do cậu để vào, vốn định đọc hết quyển sách này, lại không ngờ tới xảy ra chuyện Trương Tân Kiệt mất tích, quyển sách này liền bị cậu lúc đó xếp lại.

Thời gian từng ngày trôi qua, quyển sách này vẫn lẳng lặng nằm trên giá sách, nếu không phải vừa rồi một trận đại động này bay tới, chỉ sợ An Văn Dật khó mà nhớ tới quyển sách này bị mình xếp lại lâu như vậy.

Bookmark vẫn được kẹp ở vị trí tốt cậu để vào ba năm trước, An Văn Dật thuận tay mở ra, lại gợi lên ký ức phủ bụi từ lâu. Nét chữ của Trương Tân Kiệt và của bản thân đan xen với nhau, như từng dòng vận mệnh, thanh bookmark kia lại giống như một cái hố sâu không thể vượt qua, vừa là hồi ức khiến người khó quên, vừa là hiện thực nhạt nhẽo mà tàn khốc.

An Văn Dật máy móc lật ra, trong đầu một mảng trống rỗng.

Đột nhiên câu chữ quen thuộc đập vào mắt làm An Văn Dật ngây ngẩn một hồi, động tác tay lập tức ngừng lại, cầm kiếng vừa bị giá sách va lệch, bình tĩnh mà chuyên chú đọc.

Nội dung trang này cậu không lạ.

Cậu từng đặc biệt hỏi qua Trương Tân Kiệt nội dung trang này, kỳ thực chẳng qua là một cực tọa độ hàm số cũng không phức tạp lắm, nhưng không ngờ vì một cái tên dễ nghe mà được bản thân ghi nhớ. An Văn Dật nhanh chóng lật qua mấy trang sách sau, quả nhiên tìm được cái kia và một đồ thị hàm số ăn khớp với hình vẽ miêu tả trong quyển nhật ký kia:

Đường hoa hồng bốn lá.*
*(Tác giả chú) Một loại đường hoa hồng, ở công thức dưới cực tọa độ là ρ=asin(2θ) đồ thị hàm số ăn khớp hình vẽ lưu lại trong nhật ký.

—— —— TBC —— ——

Lời tác giả: Vừa lên liền đoàn tụ phát một cái cơm hộp -.- bất quá mina-san thế hệ hoàng kim cũng lên sàn trong phần truyện trước, các tiểu đồng râm có cảm nhận được ác ý của tui không(?), a a đi ~→_→


Tương cà: Mệt với đường bốn lá đại gia gì đó Orz Tui không theo nổi chân An An nữa rồi, tui lăn tại chỗ luôn rồi lạy nhà tác giả chứ Orz

Nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ mãi không biết trong lời thệ Trương Ca đọc nên để "thành" hay để "nên", còn vốn từ cạn kiệt, post này dừng ở đây, tui lăn ra ngất, chờ mai end.

Đỗ Tiểu Bạch, tui sắp hoàn rồi nè <3
 
Last edited:

Tương Du

An tĩnh đích tiểu nhi đồng ✿Σ( ̄。 ̄ノ)ノ
Thần Lĩnh
Bình luận
292
Số lượt thích
1,363
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Gia Thế
#5
13-16 end

13.

Là một cực tọa độ đồ thị hàm số cơ sở, đường hoa hồng bốn lá với nhà nghiên cứu số học mà nói, tự nhiên có mị lực đặc biệt không thể so sánh tầm thường. Vậy mà lúc này An Văn Dật cũng không để ý những cái này, chỗ cậu chú ý, chỉ có mục đích của cực tọa độ đồ thị hàm số Trương Tân Kiệt để lại trong nhật ký.

ρ=asin(2θ).

Đây là cực tọa độ phương trình đường hoa hồng bốn lá. Chỉ cần thay vào một giá trị θ, liền có thể tìm ra một kết quả đối ứng. Mà kết quả này, nhất định liên quan trực tiếp với mật mã sẽ nhập sau đó.

An Văn Dật đến phòng rửa tay lau mặt, lau sạch bụi bặm và máu trên mặt, tự băng bó một chút vết thương cho mình. Đau đớn của cồn sát trùng chấm trên miệng vết thương làm đầu óc của cậu thanh tỉnh thêm mấy phần, An Văn Dật đứng ở phòng khách, đứng cạnh người Trương Tân Kiệt ngâm trong dung dịch muối vô cơ trong rương, vẫn nhìn từng chi tiết không quan trọng trong căn phòng này.

Cậu cần một chìa khóa phù hợp, để mở được ổ khóa cũng không tính là phức tạp này.

Bụi bặm làm mọi thứ trong căn phòng này phủ lên một sắc u ám. Cây nến đã bị tắt từ lâu, khi một ngày mới đến, nắng sớm phủ khắp mỗi một góc xó của vùng đất này. Đây là một mảnh đất được rất nhiều người bảo vệ, Trương Tân Kiệt là một trong số đó, An Văn Dật cũng vậy. Cho dù lúc tên và cơ thể bọn họ đều tan thành mây khói, nhưng hồn Vinh Quang sẽ theo khắc lại mỗi trận chiến, trải khắp từng tấc đất của đế quốc Vinh Quang.

Chuyện hôm nay bọn họ làm, đều được thế hệ sau kế thừa.

Đồng hồ điện tử của An Văn Dật đã nhảy đến 07:00 am, nhưng đồng hồ thạch anh không vang chuông. Mặc dù không biết chiếc đồng hồ thạch anh này không lên dây cót bao lâu rồi, nhưng lúc này, thứ đồ này đình công khẳng định vô cùng quan trọng với Trương Tân Kiệt, vẫn khiến An Văn Dật ở trong căn phòng này cảm thấy hơi là lạ. Bảy giờ đúng, đó là lúc Trương Tân Kiệt ăn sáng mỗi ngày.

Trừ hôm nay.

Quả lắc của đồng hồ thạch anh ngừng đập cùng nhịp tim của Trương Tân Kiệt, ngừng tại một giờ sáng của năm không biết tháng không biết. Kim phút và kim giờ tạo thành một góc chuẩn, phảng phất như thành toàn cho tác phong trước sau như một của Trương Tân Kiệt khi còn sống.

Đúng một giờ sáng, kim giờ gấp kim phút tạo một góc 30°.

Một dãy số dập bẹp đầu An Văn Dật, gần như không kịp suy nghĩ cậu gõ vào thiết bị kết nối trong service máy chủ.

0866025403.*
*(Tác giả chú) Thay 30° vào ρ=asin(2θ), kết quả là 0.86602540378444.



14.

Cùng một tiếng “tích” ngắn gọn, màn hình nảy mấy cái, máy chủ phát ra âm thanh “ù ù”, cho biết chương trình chip vận hành thuận lợi. Sau mấy giây đằng đẵng mà ngắn ngủi, trên màn hình bật ra hai từ quen thuộc:

“Soldier’sNumber”.*
*Một loại mã chỉ định một người trong một tập thể cộng đồng hội hè lớn... Có thể so với vạch mã trên bao hàng hay số proton – ký tự điểm mặt trong bảng nguyên tố hóa học nói ở trên trên đó... Kiểu như... Mã robot á? Orz Mỗi con robot đều có mã số riêng. Đọc số (đã có) nào con robot có mã số đó lên là lên là lên là lên aaaaaa!!!

Với tư cách là một quân nhân đế quốc Vinh Quang, bắt đầu từ thời khắc bọn họ đứng dưới quân kỳ đế quốc tuyên thệ đó, liền có một số hiệu 13 đơn vị độc nhất vô nhị. Ba đơn vị đầu tiên đại biểu cho chiến khu sở thuộc; đơn vị thứ tư, thứ năm đại biểu cho binh chủng lính sở thuộc; đơn vị thứ sáu đến thứ tám đại biểu cho bộ phận lính sở thuộc; đơn vị thứ chín đến 13 thì đại biểu cho quân hàm, chức vụ và mã nhận diện của họ. Dãy số này sẽ được in trên phù hiệu tay áo của mỗi người, dùng để nhận dạng nhanh thân phận lính lúc tác chiến. S.N. trước khi mất tích của Trương Tân Kiệt là 2930409206160, đại diện cho Bộ trưởng phân bộ Tình báo 2 chiến khu 293 quân hàm Trung tá.*
*293 là quân khu sở thuộc

04 là thuộc binh chủng Tình báo

09 là phân bộ

2 là phân đội

06160 là quân hàm Trung tá – chức vụ bộ trưởng – mã nhận diện

Tui nghĩ chắc là:

06 là quân hàm Trung tá

16 là mã nhận diện

0 là bộ trưởng

tui chém đấy đừng tin -_-|||

An Văn Dật gõ bàn phím nhập dãy 13 số này vào, nhưng chớp mắt trước khi nhấn enter lại ngừng lại.

Mắt điện tử trên thiết bị kết nối của máy tính lấp lóe ánh sáng màu đỏ mờ mờ. Đó là hệ thống chương trình nhận dạng khuôn mặt.

Nếu suy đoán của mình không sai, thì cái chương trình này kết hợp Soldier’sNumber cùng nhận dạng đặc điểm khuôn mặt người nhập. Thế thì mục đích của chương trình này, là đảm bảo thông tin do chính Trương Tân Kiệt để lại có thể truyền lại cho một số người được đặc biệt chỉ định chính xác không xảy ra sai sót.

An Văn Dật xóa số mới nhập đi, gõ Soldier’sNumber của mình.

“2930409207281”.

Phó bộ trưởng phân bộ Tình báo 2 chiến khu 293 quân hàm Thiếu tá.*
*293 là quân khu sở thuộc

04 là thuộc binh chủng Tình báo

09 là phân bộ

2 là phân đội

07281 là quân hàm Thiếu tá – chức vụ phó bộ trưởng – mã nhận diện

Tui nghĩ chắc là:

07 là quân hàm Thiếu tá

28 là mã nhận diện

1 là phó bộ trưởng

Tui chém bậy đấyyyyy -_-|||

An Văn Dật hướng thẳng mặt vào mắt điện tử kết nối trên máy tính, định nhập vào cái chương trình thoạt nhìn không thể sai sót này. Nhưng tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên, làm ngưng động tác trên tay cậu.

An Văn Dật mở hình ảnh điện tử của hệ thống an ninh, chỉ thấy người tới chính trực thẳng thắn hướng về camera chân thành kính kiểu quân lễ, nói qua bộ đàm ngoài cửa:

“An phó trưởng, tôi đến sửa điện.”

Người đến nói xong thì hướng phù hiệu tay áo qua camera một cái, để An Văn Dật kiểm tra số hiệu của của mình. An Văn Dật đến mở cửa cho y, người đến là một thiếu niên, lưng đeo một túi lớn chuyên dụng khoa Điện công, dáng vẻ bình thường, mắt lại hơi câu nệ nhìn An Văn Dật.

“Hôm qua mở đèn hành lang thì nhảy áp, phiền cậu nhìn thử xem có vấn đề gì không.” An Văn Dật nói xong thì mở cửa ra, dẫn người thiếu niên vào trong phòng. Đối phương vừa gật đầu đáp lại, vừa mở túi đem hòm điện công ra, lấy ra trong đó một cái kìm và một tua vít.

“Ở đâu?”

“Hành lang.”

An Văn Dật chỉ chỗ cho y, để đối phương không cảm thấy câu nệ, còn đặc biệt để lộ nụ cười có hơi mệt mỏi. Nhưng cậu thiếu niên này hình như là lầu đầu giao tiếp với cấp trên, lúc giơ tay nhấc chân có vẻ hơi luống cuống, thế là đứng tại chỗ lí nhí nói:

“Hay là... An phó trưởng dẫn được đi?”

An Văn Dật đút hai tay trong túi áo ngoài, thuận miệng hỏi: “Là lầu đầu một mình ra ngoài chấp hành nhiệm vụ?”

Y nhẹ gật đầu, xác nhận suy đoán của cậu. An Văn Dật nhớ đến mình năm đó khi lần đầu một mình giải mã mật báo tình hình quân sự, cũng lúng túng như vậy, làm nhiệm vụ giải mã trong ba tiếng, lòng bàn tay và trên đầu đổ đầy mồ hôi lạnh. Sau đó Trương Tân Kiệt nghiêm cẩn chỉ ra do quá căng thẳng mà làm ra mấy lỗi sai sót đúng nghĩa đen, đưa ra một đánh giá chọt trúng trọng điểm “miễn cưỡng đạt yêu cầu” với lần nhiệm vụ đầu tiên cậu làm.

Thế thì người thiếu niên trước mắt này... Sợ là còn không cả đạt đến mức độ “miễn cưỡng đạt yêu cầu” ấy.

“Không đem theo găng tay cách điện à?”

Lời còn chưa dứt, súng đã nổ. Nụ cười trên mặt An Văn Dật còn chưa nhạt đi, đã lạnh lùng lên tiếng vạch ra sai lầm chết người của cậu thiếu niên trước mắt. Đạn rít gào bay sát qua cánh tay của đối phương, một đường sượt qua đồng phục làm máu bung lên. Thiếu niên vừa rồi còn câu nệ lúc này đã giận tái mặt, tay phải cứng đờ trong không khí, trên tay đã cầm một khẩu súng lục từ bao giờ. An Văn Dật một lời “rồi rồi” lên nòng đạn, sắc mặt bình thản mà đè giọng:

“Không được nhúc nhích.”

An Văn Dật chỉ súng vào đầu thiếu niên, giọng lãnh khốc đủ làm đối phương tin rằng nếu y có can đảm manh động, đạn sẽ không ngại đâm thủng sọ y đâu. Thiếu niên từ từ buông tay, tay làm dấu hiệu đầu hàng, từ từ ngồi xổm xuống để súng trên đất.

“Ai điều cậu đến?”

Trầm mặc. Nhưng An Văn Dật cũng không trông mong có được đáp án từ đối phương, sau khi đá khẩu súng trên mặt đất ra một xó, cậu cũng không làm bất kỳ động tác thừa thãi nào, chỉ cẩn thận quan sát kẻ trước mắt.

Thiếu niên trước mắt tuổi cũng không lớn, nhìn từ trạng thái trưởng thành cũng chỉ 19 là cùng, nhưng ngón trỏ phải và trên bàn tay lại phủ một lớp chai rất dày. Đây hẳn là người được các sĩ quan cấp cao của đế quốc chọn huấn luyện đặc biệt cho ám sát, nhưng An Văn Dật không nghĩ ra mình rốt cuộc có giá trị gì có thể khiến cấp cao điều động tinh anh như này để đối phó mình.

Xem ra lời giải cho tất cả những thứ này, có lẽ đều nằm trong con chip Trương Tân Kiệt để lại.



15.

Kỹ thuật bắn của An Văn Dật cũng không tính là lưu loát, nhưng rất tinh chuẩn. Hơn nữa đối phó với một thiếu niên tay không tấc sắt như trước mắt này, khẩu súng này trong tay mình cũng dư xài. Nhưng rõ ràng An Văn Dật đang đánh giá sai thể lực của mình, sau một trận đột nhiên choáng váng kia, thiếu niên mới đó còn chậm chạp đứng tại chỗ nắm lấy một khoảng trống ngắn ngủi kia nhanh chóng xuất thủ, bắt chéo hai tay cầm súng của An Văn Dật lại, đầu gối húc mạnh vào dạ dày của cậu.

Cơ thể An Văn Dật bung về phía trước, nhưng tay cầm chặt súng, sau khi bắn loạn mấy phát đạn cũng ổn định được cơ thể, sau khi thoát khỏi đối phương gây vướng víu bên người, đột nhiên lại bị một dao đâm trước ngực. Quán tính lớn khiến An Văn Dật lùi lại mấy bước, cậu biết thể lực mình không còn dư lại bao nhiêu, còn dây dưa đánh mãi nữa, không mấy nữa sẽ bị đối phương chế ngự.

Hơn nữa, mục đích của đối phương đi chuyến này, hình như chỉ muốn mạng của mình mà thôi.

Vừa rồi một dao kia đâm gần tim mình chưa đến nửa tấc. An Văn Dật thở hổn hển, đầu tóc bị mồ hôi thấm ướt dính lên da, không kịp cảm nhận cảm giác đau đớn trước ngực. Sau một trận đấu loạn vừa rồi, mấy phát súng vừa rồi của mình hình như đã khiến đối phương bị thương, lúc này, người thiếu niên kia sát thủ mà không lên áp sát nữa, nửa quỳ bên một góc tường cách mình không xa, cố sức vươn tay muốn cầm khẩu súng lục bị An Văn dật đá văng kia.

An Văn Dật không do dự giơ tay lên, một phát súng kết liễu tính mạng của đối phương.

Sau khi được bổ nhiệm làm phó đội trưởng phân bộ Tình báo, An Văn Dật đã lâu không thấy máu. Trên tiền tuyến chiến trường, mỗi ngày đều phát sinh chuyện máu me như vậy, mỗi giây mỗi phút đều có không biết bao nhiêu sinh mạng trẻ tuổi nhanh chóng ngã xuống như sao băng. Nhưng người thiếu niên trước mắt này, lại đổ máu với cậu. Lần đầu tiên An Văn Dật căm ghét những sĩ quan cấp cao nhu nhược mà mục nát kia, nếu không do họ, giờ đây người thiếu niên trước mắt này có lẽ sẽ tuyên thệ dưới quân kỳ đế quốc Vinh Quang như các cậu năm đó vậy, dù cho tương lai y sẽ đạp lên mảnh đất chiến tranh tàn khốc kia, cũng được coi là một người chiến sĩ anh dũng can đảm vinh quang tử trận, chứ không là một tên phản đồ như lúc này, bị chính tay đồng đội của mình giải quyết.

Sau khi đơn giản xử lý vết thương, An Văn Dật để thi thể thiếu viên vào tủ lạnh, quay về trước thiết bị kết nối máy tính trong phòng khách, nhập Soldier’s Number của mình vào.

Máy tính nhanh chóng vận toán, sau mười mấy phút, trong máy tính xuất hiện một tập tin hình ảnh 3D. Khoảng khắc nhấp vào tập tin này, ảnh Trương Tân Kiệt hiện ra trên màn hình. Trong ảnh, anh vẫn giữ khuôn mặt ung dung bình tĩnh kia, trong đôi mắt luôn toát lên sự nhạy bén và cơ trí của một Tình báo viên kiệt xuất nên có.

An Văn Dật chú ý tới lỗ kim trên tĩnh mạch cổ Trương Tân Kiệt khiến người ta nhìn mà giật mình kia.

Đó là bức ảnh cuối cùng Trương Tân Kiệt lưu lại trước khi tử vong ba tiếng.



Chương cuối – 16

“Đây là ba tiếng cuối cùng của cuộc đời tôi. Tôi ghi chép chi tiết tất cả ba năm 37 ngày từng trải qua khi nằm vùng ở trụ sở quân địch, trong đó bao gồm kết quả điều tra kết cấu tổ chức quân địch, cùng với rất nhiều thành tựu về mặt khoa học kỹ thuật của địch quốc gần ba năm qua. Cuối cùng là một bản danh sách nội ứng địch quốc nằm vùng tại nội bộ quân ta. Làm ơn đừng dùng bất kỳ phương thức gì có thể để lại dấu vết ghi chép thông tin trong con chip này, bao gồm tập tin gốc trong con chip cấy vào đầu tôi, cũng mong tiêu hủy cùng thi thể ngay khi phát video xong.”

Đây là câu đầu tiên Trương Tân Kiệt ghi lại trong phần tập tin hình ảnh này, dùng ngữ điệu bình tĩnh ấy, khách quan trần thuật lại sự thật sắp tử vong của bản thân.

Trong ba tiếng video tiếp đó, Trương Tân Kiệt tiến vào tất cả chi tiết không rõ trong tin tức bản thân thu được trong thời gian nội ứng được bảo vệ trong phần thu hình ảnh này. Nửa phần sau của thu hình, hình như biết thời gian của bản thân còn không nhiều, càng lúc tốc độ nói của Trương Tân Kiệt càng nhanh, An Văn Dật phải chiếu lại tập tin này, mới có thể cam đoan mình có thể để tất cả thông tin anh nói không sai một chữ ghi vào đầu.

An Văn Dật phát video này lặp ba lần, mỗi một lần đều khiến lý trí của cậu gần như sụp đổ. Càng về sau, lúc cậu có thể thuật lại không sai một chữ toàn bộ nội dung tập tin này ghi lại, An Văn Dật đã chật vật đến cả sức click nút phát lại cũng không có. Giờ đây đầu óc của cậu phảng phất trở thành một đĩa lưu trữ, sao chép chính xác tất cả thông tin Trương Tân Kiệt lưu lại. Toàn bộ tình cảm của cậu, cảm giác của cậu đều bị bức ép khỏi đại não, còn dư lại chỉ có giống tính toán tỉ mỉ chính xác như máy tính. Giờ đây, cậu lạnh lẽo như một cỗ máy, không có tâm tình yêu hay hận, không hồi tưởng quá khứ hay dự đoán tương lai, không có cảm giác vui vẻ hay thống khổ, trong tế bào não của cậu không có bất kỳ cái gì, chỉ nhớ rõ một người có tên Trương Tân Kiệt, với từng câu anh ấy nói trong ba tiếng này.

Vào thời khắc này, khi cậu bỏ qua hết thảy tình cảm, người tên Trương Tân Kiệt ấy, cứ như chưa hề có quan hệ gì với cậu.

Một mực ghi nhớ hết thứ này rồi, An Văn Dật kéo mốc chạy đến cuối tập tin hình ảnh, nhớ trong video Trương Tân Kiệt có nói mật mã có thể khiến chip kích hoạt chương trình tiêu hủy.

“208114111913251215225”.

Kết thúc rồi.

Tất cả đều kết thúc rồi, giờ đây, đây có lẽ là 21 chữ số ngẫu nhiên trong trình tạo mật mã, trở thành thông tin cuối cùng kết thúc tất cả. Không cần phải suy đoán, cũng không cần đi giải mã nữa, chỉ cần mình gõ dãy số này trên bàn phím, kể cả mọi thứ về Trương Tân Kiệt đều tan thành mây khói.

Tài liệu hình ảnh dù không ghi lại khoảnh khắc Trương Tân Kiệt tử vong, nhưng khi An Văn Dật xoay người nhìn Trương Tân Kiệt trôi lơ lửng trong dung dịch vô cơ sau lưng, vẫn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt bình thản mà điềm tĩnh ấy trước khoảnh khắc anh nghênh tử vong. An Văn Dật dù không có cảm xúc gì lúc này, nhưng bản thân vẫn muốn nhìn anh một lúc, nhìn nhiều hơn một chút khuôn mặt trầm tĩnh như đang ngủ kia, dù cậu vừa nhìn anh mười mấy tiếng như vậy rồi.

Vẫn chưa đủ, Trương Tân Kiệt.

Em còn muốn nhìn anh mười năm hai mươi năm nữa, còn muốn nhìn anh đời đời kiếp kiếp.

Em còn muốn, nhìn anh nhiều hơn nữa.

Tiếng chương trình tiêu hủy của chip khởi động tích tích tích, trong khoảnh khắc dung dịch trong rương dung dịch vô cơ cùng Trương Tân Kiệt tan thành máu. Con chip kia bốc lên từng cục bong bóng nhỏ lơ lửng trong chất lỏng, chớp mắt liền nổ thành một đóa bọt nước nho nhỏ. An Văn Dật ngơ ngẩn nhìn tất cả những điều trước mắt này, lại nhìn rương dung dịch vô cơ đỏ như máu, phảng phất trong phút chốc vừa rồi nhuộm mọi thứ trên thế giới này thành màu đỏ tàn nhẫn.

Dãy mật mã kích hoạt chương trình tiêu hủy kia còn dừng trên màn hình phát ra ánh sáng lạnh nhạt, An Văn Dật nhìn nhìn một chút, lại cảm thấy trong căn phòng an tĩnh này đột nhiên nổ vang tạp âm. Giữa dãy mật mã vừa được mình nhập vào đột ngột có thêm hai khoảng trắng, chia dãy chữ số thật dài kia thành ba phần.

Trong nhiều năm làm nghề sĩ quan Tình báo, độ nhạy cảm của An Văn Dật với con số đã đạt tới trình độ đăng phòng tạo cực, vậy mà một dãy chữ số đơn giản như này, đầu cậu phân tích lâu đến mười phút.

"2081141119, 1325, 1215225".

"Thanks, my love".

—— —— The End —— ——

Lời tác giả: Kết thúc rồi, mặt dày cầu các đồng râm repo.

Một chút thoại cuối nè:

Cuối cùng là viết hoàn rồi. Lúc viết chương cuối tựa hồ là một bên khóc một bên viết, rất không có tiền đồ.

Nguồn gốc fic này là một giấc mơ, trong mơ An Văn Dật cách một lớp kính nhìn Trương Tân Kiệt đeo mặt nạ bán trong suốt trôi lơ lửng trong nước, gần như toàn bộ tâm tư lúc đó được tui dùng trong chương cuối. Kỳ thực trong mơ còn có Diệp Tu Đại Đại ra trận mà, thân phận boss cuối, nhưng cũng không định viết fic này dài quá, nên khúc kia liền bị cắt đi.

Nói thật, từ đầu trong nguyên tác, tui cũng không quá thích Tiểu An, nhưng dần dần phát triển cốt truyện, đặc biệt là phản ứng của cậu trước Nhu gia sau vụ 1v3 thất bại, khiến tui cảm thấy đôi lúc tính cách anh này thiệt sự đặc biệt khả ái. Mà Trương Tân Kiệt Đại Đại ngay từ đầu tui đã rất thích, sau đó XX đánh 82 càng là trực tiếp tô đến chết. Khoảnh khắc tỉnh cái mộng này tui liền quyết định viết fic này, bất quá khi đó còn chưa quyết định đề tài giải mã, nhưng giờ nhìn lại tổ hợp hai người này đích thị đặc biệt thích hợp đề tài này.

Tui luôn cảm thấy hai người này đều không phải là người tùy tiện để lộ tình cảm ra ngoài, mà hai người như này sống chung, sẽ bỏ rất nhiều rất nhiều cơ hội bày tỏ với nhau. Sẽ để lại tiếc nuối càng là chuyện tránh không khỏi. Với tư cách một tác giả đồng nhân, khi cấu trúc nhân vật nguyên tác đã rất đầy đủ, kỳ thực chỉ cần đưa ra một bối cảnh, chuyện sẽ phát sinh tự nhiên mà đúng hướng. Chúng ta đều vô pháp khống chế hướng đi của cốt truyện, chỉ có thể làm một ký thuật giả, ghi chép lại đầu đuôi ngọn nguồn tất cả sự việc có thể xảy ra. Mà tui, vô cùng thích đi làm một ký thuật giả như thế.

Chuyện tiếp theo liên quan đến cố sự thế hệ Hoàng kim, năm đó bọn họ vẫn “chưa chết”, tên chuyện dự định là “Ám chiến”, vẫn là chuyện trinh thám tui rất yêu thích. Và sau chuyện “Ám chiến” liên quan tới chuyện “Huyết Dực” Tiểu An cùng nhóm Thế hệ mới, cái khung chuyện đa cơ bản thiết lập xong rồi, bối cảnh và phác thảo đã hình thành, sau đó chỉ cần viết ra là được a. Ba câu chuyện liên tiếp sẽ thành một hệ liệt mang tên “ AWAKE”, kế hoạch cuối tháng hai hoàn thành hết “đương nhiên kế hoạch không thay đổi và mọi người đang làm nhanh chóng”.

Cảm ơn mọi người điểm khen ngợi trong khoảng thời gian này, cúi đầu~

Lời người dịch: Nói thiệt là đao não đao não a, a, a, a!!!

Dịch lời tác giả tui dịch khá... thoải mái đi, mà tui thấy dịch như vậy thì lời tác giả nghe khá khả ái~ Như cách nói chuyện của vn cũng có tui tuôi tôi tớ ta tao...


Người dịch vừa phát hiện (hố hố hố hố hô hô hô hô hô…) “Logic” phiên là “la tập”, anh “La Tập” nhà mình hình như được ba mẹ dựa theo đồng âm “la tập” mà đặt ra cái tên… “La tập” của logic là “la” tuần tra “tập” trong biên tập; “la tập” của anh nhà mình là “la” giăng lưới và biên “tập”…

Há há há tui ngửa đầu 45 độ nhìn trên giời cười cái tên anh nhà mình đồng âm quá đỉnh nhưng “la” của anh ấy không phải học hành mà là đi chơi há há háaaaa….

Aaa nhưng mà phần này thiệt đẹpp~~~

An An quá đẹp, hự hự hự, dịch mà tui cũng đau tim với anh, băng súng trượt, tui giật thót mình luôn huhuhuuu….

Tui nguyện đem anh đến gần tui hơn (hớ hớ hớ..) và nguyện cùng anh giải mã huhuhuu… Nhưng đúng là tui không đủ trình rồi, tui đang nghĩ từ năm chữ nào ý nghĩa với Trương Ca hay tình báo viên, anh đã tìm được một từ liên quan và ý nghĩa nhứttttt ứ ứ ứ ứ waaaaaaa

Là “Glory” nha! Vinh Quang nha! “Vinh Quang là chúng ta” nha! Tui không nói “Vinh Quang là của chúng ta” đâu mà~

——————

Oa yêu chớt tuiiiiiiiii!!!!!!! Trương cưa cưa aaaaaaaaaaa

Trương Ca một tay dẫn dắt An An!!! Khí thế gì đây a! Oa đây mới là Trương lòng tui á á á á á á á á á á á á á á á á tui cho các người thấy đỉnh cao đầu óc của mục sư Vinh Quang Trương Ca đệ nhất An An sẽ là đệ nhị mà Trương Ca còn nói An An không thua kém mình vậy thì Trương Ca đệ nhất Trương Ca bất tại liền là An An đệ nhất mục sư hay gì cũng đều được!! BE hả BE hả??? BE mặc kệ BE a dù nội tác giả quá tự ngược thì Trương Ca và An An vẫn là của nhau!!! Tâm ý tương thông hơn 7 năm a hí hí hí hí ( không biết bao nhiêu năm nhưng tui thấy hình như à nha Trương An ít nhất bên nhau là năm năm rồi á rồi nghe nói An An còn hâm mộ Trương Ca nữa ai mà biết hâm mộ thì phải hâm mộ bao nhiêu năm mới muốn sống trong bóng người ta a ) Còn có Trương nhìn An chằm chằm mà nhìn đến lớn lên á hí hí waaa tui cũng muốn aaa thề với thế giới tui muốn kiếm hình Trương An trưng đầu giường a hằng ngày tự ngắm tự quắn tự kiểm điểm a đây mới là chân ái a chân ái, chân ái từ trong tâm có ai biết không a (mà tui nói cho các người nghe tui cực thích cp tiền bối - hậu bối a làm sao yêu thích người ấy aka tiền bối quá và hài lòng/dẫn dắt người kia quá aka hậu bối rồi sống dưới bóng của nhau mà mỗi người đều giống đến không thể ngờ được nhưng nhìn vào vẫn không bị chìm chính là như thế a làm sao bây giờ Diệp Kiều bóng Diệp quá lớn mà Kiều vẫn ahahhaa Kiều vẫn ôm một đóa sáng mang mang chạy bên Diệp đến hài lòng mà không lùi bước không ỷ lại không u mê đây là đỉnh cao đây là chân ái đây là sống trong tình yêu ha há đến Trương An chính là hai cái bóng trùng chéo nhau và Trương như cây cổ thụ vậy làm sao a bây giờ An như một mỹ nam an tĩnh đứng dưới gốc cây ngả người ngả người dựa thì dựa nhưng vẫn đổ được cái bóng của chính mình trời ơi tui phải làm sao tui phải làm sao tui chạy vòng tròn mất rồi ai giữ tui lại huhu tui không dừng lại được làm sao đây đáng yêu chớt mất a đừng cíu tui ta mà la ta là ma ~ chớt rồi chỗ Trương An ân ái Diệp Kiều còn chưa thấy mặt mũi đâu mà đã dấn vô được rồi là sao là sao là sao a tui không biết tui xin lỗi Trương Ca An An hai người để tui kéo Diệp Kiều ra khỏi học viện liền ha mà dù sao tui cũng cẩn thận đóng ngoặc lúc đang high não không theo kịp rồi thực ra đều do An An làm văng mất băng đạn hại tui cũng rớt não theo chớ bộ mà An quá đẹp a quá mỹ a người ta đều thuần thục như vậy rồi nghĩ nhiều như vậy rồi bảo sao Trương Ca không hài lòng quá cái gì cũng đem cho người ta đến cả người mình cũng không thèm quản để người ta ôm về tận nhà còn sống chung a mà hình như cái này tui nói rồi mà mà mà mà sao đóng cái ngoặc lại tự không biết mở ngoặc ở đâu rồi aaa)
 
Last edited:

Tương Du

An tĩnh đích tiểu nhi đồng ✿Σ( ̄。 ̄ノ)ノ
Thần Lĩnh
Bình luận
292
Số lượt thích
1,363
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Gia Thế
#6
Nhờ chị @auroradream mà tui kiếm được cái bìa minh họa fic này hí hí hí <3
Cầu Phán Quan chèn hình lên đầu dùm được hem ạ? :cry:


Art by Uranienborg :love:
--- Không tag là Phán quan không thấy đâu, chị move dùm cho nè <3 (Lá)
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook