Chu Trạch Khải & Mạc Phàm - Nơi ánh đèn không chiếu tới

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,024
Số lượt thích
3,987
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#1
Đây là bản chuyển ngữ, đã được sự đồng ý của tác giả, được thực hiện với mục đích phi thương mại, không đảm bảo sát hoàn toàn nghĩa gốc. Tựa đề (hổng liên quan) do người dịch tự đặt, đã hỏi xin phép tác giả. Tất cả các chú thích, minh họa và trích dẫn đều là của người dịch tự thêm vào.

Những chương chọn trích đều nằm ở nửa sau truyện, nửa đầu truyện đã lâu không đọc nên không nhớ nằm ở chương bao nhiêu, đặc biệt là giai đoạn Mạc Phàm chơi game giao lưu ban đầu cùng người Hưng Hân, mọi người chịu khó vừa đọc vừa ráng nhớ chút vậy.

Tác giả: 糖糖

Lời tác giả: Không phải phân tích nhân vật, chỉ đơn thuần là cảm nhận cá nhân.


Chu Trạch Khải & Mạc Phàm - Nơi ánh đèn không chiếu tới



Chẳng qua là đem hai người họ gộp viết chung với nhau, chứ không có nghĩa là bọn họ có quan hệ gì với nhau hết cả.

Chủ yếu viết Mạc Phàm, ấn tượng của tôi đối với Tiểu Chu cũng không sâu lắm.

Viết chung hai người này với nhau, là bởi vì hai ngày trước tôi đang ngồi suy ngẫm sự khác biệt của hai người im như hũ nút này.

Sau đó rút ra kết luận rằng:

Tiểu Chu không thích nói chuyện, là bởi vì hắn không thích, cũng không giỏi ăn nói lắm.

Mạc Phàm không thích nói chuyện, là bởi vì cậu không thích, cũng không giỏi giao lưu lắm.

“Ăn nói” và “giao lưu” là hai thứ khác nhau.

Lấy một ví dụ nhé: Lúc Chu Trạch Khải nói “Ừ”, ý nghĩ trong đầu hắn chính là “Ừ”. Còn lúc Mạc Phàm nói “Ừ”, trong lòng cậu sẽ nghĩ, “Vấn đề này tui chẳng muốn trả lời chút nào, phiền toái quá đi mất, trực tiếp ừ một cái, nhanh chóng đuổi người ta phắn lẹ đi thôi.”

Hai sự khác biệt này có thể đúc kết thành hai tính từ hơi khó nghe một chút:

Chậm lụt và cô độc.

Hay là mọi người thích đem sự chậm lụt này của Tiểu Chu gán cho cái mác ngây thơ dễ thương?

Chu Trạch Khải rất hướng nội, lúc có nhiều người thì hắn sẽ bức rứt ngượng ngùng, vô cùng ngại mở miệng chêm đôi lời. Trong chính văn tôi nhớ rằng có khá nhiều lần Súng Vương Chu Trạch Khải trên sàn đấu uy phong biết bao, xuống sân liền ngơ ngác như cừu non lạc bầy chẳng hé miệng tí nào.

Một người ấp a ấp úng như thế, mọi người lại không ghét hắn, mà còn rất quan tâm chú ý đến hắn. Ngay cả MC cũng gọi hắn là Tiểu Chu, một cái xưng hô rất thân mật, bất giác khiến người ta sinh ra cảm giác ngoan ngoãn gần gũi không nói nên lời.

Có lẽ có một số người sẽ nói rằng, đều do nể gương mặt đó của hắn, mới ưu ái hắn như thế.

Nhưng, đây căn bản không phải vấn đề do gương mặt đâu.

Chu Trạch Khải quả thật ngắc ngứ không hay nói, nhưng đó không phải do hắn lạnh lùng lãnh đạm, cũng không phải hắn bài xích trao đổi giao lưu với người khác, chẳng qua là trong đầu không nghĩ ra gì để nói thôi.

Tiểu Chu không có chướng ngại ngôn ngữ, càng không ngốc một chút nào cả. Chỉ là, hắn vừa vặn là thể loại người không thích dùng ngôn ngữ lời nói để biểu đạt suy nghĩ của mình mà thôi.

Cho dù câu lạc bộ có an bài sắp xếp cho hắn tham gia thêm nhiều hoạt động giao lưu thêm nữa, thì điều đó cũng sẽ không thay đổi thói quen cá nhân này của hắn được nổi đâu.

Có một số người trời sinh đã rất giỏi ăn nói. Đó là bởi vì trời sinh họ đã yêu thích nói chuyện giao lưu với người khác rồi. Nên khi họ cứ nói mãi rồi sẽ tập thành quen, trở thành sở trường của bản thân thôi.

Còn Chu Trạch Khải chính là một sự đối lập với dạng như vậy. Hứng thú của hắn không phải là nói chuyện, nên cũng không đặt nặng việc chuyện mở miệng câu thông. Nên khi hắn nói càng ít, thì cũng sẽ không thành thạo việc sắp xếp từ ngữ làm sao cho thông thuận cho lắm.

Nên trước khi hắn mở miệng phát ngôn, cần một thời gian suy nghĩ cân nhắc trong đầu có thể tìm ra từ ngữ thích hợp chính xác nhất.

Những lúc hắn biết rõ bản thân mình nên nói những gì, ví dụ như những lời thoại mà câu lạc bộ chuẩn bị sẵn cho, hoặc những câu khách sáo lễ phép đã quen miệng rồi, thì hắn vẫn sẽ nói khá là trơn tru trôi chảy đó chứ.

Nhưng mà, ở những trường hợp cần sự phát huy ứng biến ngay tại chỗ, ví dụ như phỏng vấn bất ngờ xuất hiện, thì sẽ mấy tình huống như “Có phấn khởi cao hứng hay không?”, “Cao hứng”; “Có mong chờ hay không?”, “Mong chờ”.

Lúc Diệp Tu đi bán sách kỹ năng ở Luân Hồi, một đám người láo nha láo nháo tụm lại khuyên nhủ hắn nên nêu ý kiến đi, thì hắn vẫn đứng ở ngoài đám đông không chen lời vào. Lúc đó hắn ý thức được bản thân nên bày tỏ ý kiến của mình, nhưng vấn đề là hắn không có thời gian ngẫm nghĩ nên mở miệng như thế nào mới là thích hợp nhất.

Trong nhóm chat qq của tuyển thủ, với sự giúp đỡ của các emo và meme, thì hắn vẫn hết sức phấn khởi và tham gia vào công cuộc vô nhân đạo là cười nhạo Hoàng Thiếu Thiên đến thảm thương đó thôi.

Diệp Tu gia nhập Nghĩa Trảm Thiên Hạ, các chiến đội nghi ngờ Diệp Tu vào Nghĩa Trảm để tìm đường quay về Liên minh chuyên nghiệp, Hoàng Thiếu Thiên dẫn đầu các tuyển thủ hô hào réo gọi Diệp Tu trong group chat để hỏi cho ra nhẽ.

“Gần đây bận gì đó?” Hoàng Thiếu Thiên hỏi.

“Luyện cấp. . . ” Diệp Tu đáp.

Lại hàng loạt tên đập bàn cười. Ai cũng biết Hoàng Thiếu Thiên hỏi gì, biết Diệp Tu trả lời không sai. Nhưng đây khẳng định là đáp không đúng trọng tâm.

“Móa, ai hỏi anh cái này.” Hoàng Thiếu Thiên nói.

“Thế hỏi gì?” Diệp Tu giả ngu.

“Anh gia nhập Nghĩa Trảm Thiên Hạ làm gì hả?” Hoàng Thiếu Thiên hỏi.

“Chơi game online, vào công hội, chuyện quá đỗi bình thường.” Diệp Tu nói.

“Anh đừng giả ngu”

“Thật đó, nhà mấy chú có ai chịu nhận anh đâu? Anh đành phải đi thôi, thế chẳng phải chủ chốt nhất ư?” Diệp Tu nói.

“Tới Lam Khê Các tụi tui đi.” Hoàng Thiếu Thiên bảo.

“Lời chú nói tính được à?”

“Không tính.” Dụ Văn Châu xuất hiện đáp thay. Hoàng Thiếu Thiên chỉ thoáng do dự, thế mà bị tay tàn tranh trả lời ngay trước mặt. Diệp Tu dẫn đầu cả nhóm đập bàn cười.

“Chu Trạch Khải chú mày cười theo làm gì.” Hoàng Thiếu Thiên dòm thấy, phát hiện ngay cả kẻ kiệm lời như Chu Trạch Khải cũng xếp hàng trong hàng ngũ cười nhạo mình.

“Ha ha.” Chu Trạch Khải đáp.

“Ông anh đừng chạy.” Hoàng Thiếu Thiên bận chết được, vừa phải đối phó với đám chế giễu vừa sợ Diệp Tu biến mất.

(cre: Team Liều SLL)

Cái gì hắn cũng hiểu, cái gì hắn cũng nắm rõ, chỉ là hắn không giỏi đem những suy nghĩ trong nội tâm truyền đạt thành từ ngữ ra khỏi miệng thôi.

Dân gian cũng hay lưu truyền cách diễn đạt là “Có dốc ngược ấm trà lắc lắc, thì cũng chẳng đổ ra được đống bánh bao mắc kẹt ở miệng bình”. Trong bụng có lời muốn nói, nhưng trong miệng lại dốc ra nổi chữ nào ─ Chính là nói đến tình huống của Chu Trạch Khải.



Mạc Phàm thì không giống như vậy.

Mạc Phàm chính là dạng con trai trong đầu trí suy nghĩ bay loạn tùm lum.

Những lúc cậu không nói chuyện thì nội tâm cậu xẹt xẹt xẹt thả rông cả một nùi chữ chạy loạn. Chỉ là cậu không nguyện ý chia sẽ những suy nghĩ này cho người khác xem mà thôi.

Thật ra thì năng lực tổ chức ngôn ngữ trong lúc chơi game của Mạc Phàm không có vấn đề gì cả. Hơn nữa tui còn thấy có chút hóm hỉnh hài hước nữa đó chứ. Nhớ lại lúc cậu vừa xuất hiện, sẽ phát hiện rằng cậu sẽ chủ động nói chuyện với Diệp Tu.

“Tiếp theo chú định nhảy sang bên kia hả?” Diệp Tu vừa né vừa hỏi Hại Người Không Mệt.

“Có ý gì thì nói mẹ đi.” Hại Người Không Mệt nổi cáu. Sau chiêu Vệ Tinh Xạ Tuyến, hắn đã thấy nóc nhà bên kia cũng có người mai phục. Tuy không nhiều, nhưng muốn trèo tường cũng phải tốn sức, chỉ cần mấy kẻ phục sẵn trên kia nhả cho mấy viên kẹo đồng thì cũng xong đời.

Hại Người Không Mệt đảo mắt nhìn hướng khác, lối thoát nào hắn chọn cũng có người đứng chực sẵn. Hại Người Không Mệt bắt đầu xoắn quẩy, hắn nhặt mót không phải lần đầu, cũng có khi còn thu hoạch được nhiều hơn hôm nay, nhưng có bao giờ gặp công hội nào gióng trống khua chiêng lớn đến thế, hôm nay làm sao vậy không biết? Hay là mình hôi được món gì quan trọng rồi?

Hại Người Không Mệt tay nhanh mắt lẹ, lúc cuỗm đồ cũng kiểm tra trang bị, trong ấn tượng quả là chả có món nào đặc biệt cực phẩm cả. Thế nhưng trước cảnh tượng đuổi cùng giết tận này, hắn cũng bắt đầu nghi ngờ mà mở túi đồ ra xem. Kết quả, đúng là chả có món cực phẩm nào đến độ kinh thiên động địa cả.

“Thật ra lối thoát ở đâu cũng có, chủ yếu là chú có năng lực xông ra không thôi.” Diệp Tu đột ngột nhổ một câu.

“Đừng có lảm nhảm nữa được không?” Hại Người Không Mệt sốt ruột nhìn nhóm người đứng hai bên nóc nhà bày sẵn tư thế tử thủ, trên đường thì một đầu chặn một đầu đuổi theo, thật đúng là thiên la địa võng.

(cre: Team Liều SLL)

Lúc cậu nhặt được trang bị có chất lượng không tốt còn khinh bỉ vị khổ chủ đó là “quỷ nghèo”, còn treo thêm một cái emo kèm theo nữa chứ!

Thậm chí Mạc Phàm còn là vua xả dao dìm người nữa đó.

Thật ra lúc cậu ấy nóng lên thì vẫn phun trào dìm người đúng không nè. Thậm chí trước khi tiến vào Bách Quỷ Động Huyệt cậu ấy khẩn trương muốn chết luôn rồi, lại vẫn ráng chừa thời gian đi dìm chê õng chê eo cái tên acc của Tô Mộc Tranh.

Tiểu Chu không nói trôi chảy nên lời là bởi vì ngôn ngữ trong đầu Tiểu Chu thực sự là mấy thể loại “Ừ”, “À”,”Ồ” như vậy.

Còn Mạc Phàm, với tư cách là vua phun trào dìm người có suy nghĩ phong phú, nhưng cư nhiên cậu lại biến bản thân giống như là không biết nói chuyện vậy, thì đó là bởi vì cậu không tìm thấy chỗ nào đáng để cậu nêu ý kiến xen lời vào.

Mạc Phàm người này, rất là kiêu ngạo, tranh cường háo thắng, tràn trề tự tin, đến chết cũng không chịu thừa nhận bản thân mình không ổn thỏa thua hụt so với người khác. Đối với những người kém hơn mình thì có phần xem thường, đối với những người giỏi hơn mình thì lại có điểm không phục.

Nghĩ mà xem, đến tận khi Tô Mộc Tranh cắn hạt dưa xem phim dùng acc clone đánh cậu đến lăn vòng vòng trên đất không ngóc đầu dậy nổi, thì cậu mới chịu nhận ra rằng sự xem thường ban đầu của mình là một sự sai lầm.

Cậu không rành rẽ giới tuyển thủ chuyên nghiệp là như thế nào, mà không hề mở miệng chủ động nhún nhường đi hỏi, thà rằng bản thân âm thầm quan sát giới tuyển thủ lặng lẽ từ trong tối.

Cậu không chịu hợp tác cùng đoàn đội. Sau nhiều lần số liệu thống kê bản thân luôn đứng cuối cùng thì vẫn liều mạng muốn xông về phía trước.

Cậu hy vọng nhận được sự khen ngợi và chú ý, nhưng luôn bày ra một bộ dáng “tau ổn, tau đách care”, giống như không gì ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu được.

Giống như một đứa trẻ nhỏ xù lông không được tự nhiên vậy.

Thái độ của Mạc Phàm chính là “Nói nhảm hoài vô ích vl”. Chỉ khi nào gặp được những việc làm cậu cảm thấy hứng thú thì cậu mới nhìn nó vài lần, còn lại những cái khác cậu căn bản là coi nó chẳng tồn tại luôn.

Nhặt mót thực sự là một công việc rất hợp với Mạc Phàm. Trong lúc nhặt mót thì trong mắt cậu chỉ có trang bị, acc nhân vật sở hữu trang bị mà thôi. Trong mắt cậu thì hai thứ này y hệt nhau, đều là dê béo chờ làm thịt.

Điều cậu hưởng thụ không chỉ là nhặt mót, mà còn là cái cảm giác thỏa mãn hài lòng “Mình thật sự là quá lợi hại luôn” sinh ra trong quá trình nhặt mót.

Với tính cách như vậy, trong game còn đỡ, nhưng ra đến ngoài đời thực rồi, thì sẽ tạo nên một nam sinh thụ động vô cùng cô tịch.

Tôi có thể gần như ngay tức khắc tưởng tượng ra trong đầu mình, cảnh tượng Mạc Phàm dự trữ sẵn một núi mì gói chất trong căn phòng thuê một người ở, một mình vùi đầu chơi game không ra khỏi cửa cũng không giao lưu nói chuyện với ai hết.

Nếu như cậu một mực cứ muốn ở một mình trong nhà không gặp ai như vậy suốt luôn, thì ngược lại cũng không có vấn đề gì to tát.

Vấn đề là, Mạc Phàm sau này thay đổi rồi.

Giây phút cậu bắt đầu sinh hứng thú với nhiều thứ, muốn thử giao lưu trao đổi, muốn tiến gần hơn một bước về phía những người khác, thì vấn đề xuất hiện rồi.

Lần đầu tiên nói chuyện với Quân Mạc Tiếu, cậu cứ ngắc nga ngắc ngứ, ngữ điệu cứng nhắc giống như là không biết nói chuyện vậy, là vì trước kia cậu nói quá ít ỏi.

Mạc Phàm tiếp xúc với người thật ở thế giới thật quá ít, nên cậu hoàn toàn không biết phải làm như thế nào mới đúng. Cậu chỉ có thể chờ người khác chủ động câu thông, nếu không thì cậu sẽ tiếp tục im như hũ nút.

Vấn đề là đối với người khác, khi họ đối diện với cái thái độ và biểu tình chết lặng khó ở đó của cậu, thì việc chủ động tiếp cận cậu cũng không hề dễ dàng gì cho họ đâu.

Thật ra “biểu đạt chính mình” cũng là một dạng kỹ năng đó.

Mạc Phàm bất hạnh thay, không có loại kỹ năng này. Đến nỗi tất cả tâm tư tình cảm của cậu, cũng chỉ có thể lặng lẽ bộc lộ phát tiết qua cái nắm tay thật chặt của mình mà thôi.

Không thể không thừa nhận Tô Mộc Tranh thật sự là một thiên sứ cứu vớt đời Phàm. Dưới tình hình căng như vậy, mà lại có thể không ngừng nhét đồ ăn cho Mạc Phàm, nhét đến ẻm cảm động luôn... (heo ham ăn chinh phục thế giới sao...)

Kết quả là phương pháp để Mạc Phàm biểu thị tình bạn hữu nghị... chính là im im ăn hết hạt dưa, hy vọng Tô Mộc Tranh có thể nhìn ra thành ý của mình.

Ầy, cũng thật sự là một phương thức biểu đạt không được tự nhiên đúng không, bất quá tóm lại đây vẫn tính là cậu ấy chịu chủ động phản ứng đáp lại rồi đó!

Từ không quan tâm đến quan tâm, từ trong mặt chẳng có kẻ nào đến hy vọng người khác nhìn thấy được mình —Mạc Phàm thay đổi rồi.

Từ cái tên lầm lì chẳng ai ưa và chẳng ưa ai ban đầu, cậu đã dần dần dung nhập hòa nhập vào thế giới giao lưu giữa người và người với nhau ngoài đời thật.

So sánh đến sự tiến bộ trên phương diện kỹ thuật của cậu ấy, theo tôi thấy đây mới chính là thu hoạch lớn nhất của Mạc Phàm sau khi đến Hưng Hân.

Cậu ấy, có được một đoàn đội có thể dung nạp chứa chấp cậu ─ Dùng một phương thức đặc thù khác người, chầm rãi khó khăn nhích từng bước một mà nhét cậu chung vào một tập thể.

Từ giây phút Mạc Phàm chủ động mở miệng nói câu “Phải làm như thế nào”, thì bầu không khí cự tuyệt người ngoài đến gần trong phạm vi trăm dặm của cậu ấy cũng dần tan chảy.

Khán giả câm nín chả biết phản ứng thế nào. Dù sao cũng là một cậu tân binh, ai nỡ la ó trách mắng chứ? Nhưng chưa đánh đấm mẹ gì đã ngậm thẻ đỏ xuống sân, khác nào tặng đối thủ một ván thắng trắng? Thật là... thật là... quặn cả ruột...

Dưới vô số ánh mắt chứa đầy nỗi niềm khôn tả, Mạc Phàm về chỗ ngồi.

Dàn tuyển thủ Hưng Hân rơi lệ ướt đùi. Cái lỗi của tình trạng thiếu giao lưu đây mà! Sự thật là chẳng ai biết cách nào giao lưu với Mạc Phàm, để cậu ta tự mày mò, rồi giờ ra thành hậu quả này.

Mạc Phàm ngồi xuống, đám đồng đội quan ngại nhìn sang, xong lại quay đầu nhìn nhau, xong vẫn chẳng ai biết nên nói gì.

Còn Mạc Phàm? Rốt cuộc băng giá ngàn năm đã tan trên mặt cậu. Cậu có vẻ rất ngập ngừng, hình như giãy dụa rất dữ dội trong nội tâm, cuối cùng mới do dự mở miệng: "Phải... làm sao mới đúng?"

Cậu chỉ nói mấy chữ thế thôi, thậm chí muốn hỏi cái gì cũng không rõ.

"Để mình chỉ cho." Tô Mộc Tranh cười, từ hàng ghế đầu xuống ngồi vào cạnh Mạc Phàm.

Mọi người thở phào.

(cre: Lá Mùa Thu)

Phản ứng hồi đáp lại giữa cậu và tập thể thành viên trong đội trở nên ngày càng nhiều và phong phú hơn.

Mạc Phàm lúc này đã không còn là một ninja lạnh băng khốc liệt nữa. Mà với một phong cách và cách thức sượng sùng cứng nhắc không được tự nhiên của cậu, cậu đã biến thành dáng vẻ ngoan ngoãn như Tiểu Chu ấy nhỉ.

Với trình độ và mắt nhìn của Mạc Phàm trong lĩnh vực này, cậu ắt đã biết rõ mình không thể thoát khỏi vòng vây Tinh Linh, trừ phi đối thủ mắc sai lầm trí mạng.

Cậu vẫn dốc sức đánh, cậu không hề bỏ cuộc, ngoài để thoát thân, cậu còn muốn câu giờ. Vì sao phải câu giờ? Nhìn lại ý đồ chiến thuật ban đầu của Lam Vũ đi.

Mài mòn đối thủ.

Mạc Phàm không tìm được cơ hội xin máu địch, nhưng nỗ lực kéo dài trận đấu của cậu đã rút đi kha khá mana Bát Âm Phù.

Pháp sư triệu hồi vốn là một nghề rất tốn mana. Trận đấu gần như perfect vừa rồi, hóa ra đã bị sự kiên cường bất khuất của Mạc Phàm gieo xuống mầm họa. Mầm họa này không đem đến quả ngọt cho Mạc Phàm, bởi muốn đợi Bát Âm Phù cạn mana để bật ngược là không tưởng, nhưng quả ngọt đó, đồng đội kế tiếp của cậu sẽ gặt hái.

Luôn sống cô độc, xa lánh đám đông, Mạc Phàm đến Hưng Hân gần hai năm vẫn chưa thể kết bạn với ai. Thế mà hôm nay, trên sàn đấu lôi đài của giải đấu chuyên nghiệp, dưới tình huống chiến thắng đã xa tầm với, cậu lại mạnh mẽ phát huy giá trị cuối cùng, cố gắng tranh thủ phần thắng cho đồng đội sau mình.

Diệp Tu không khỏi nhớ đến trận đấu đoàn với Lam Vũ hồi vòng bảng. Hắn cover cho Mạc Phàm đào tẩu, nhưng tên này lại quay về cứu hắn.

Trận đoàn đội ấy kỳ thực đã quá rõ thắng thua, mọi hành động đều là vô nghĩa và chẳng thể ảnh hưởng đến kết quả chung cuộc. Tuy nhiên, đối với Hưng Hân nói chung và Mạc Phàm nói riêng, lại cực kỳ có ý nghĩa. Hành động của Mạc Phàm đã cho Diệp Tu thấy cậu đang trưởng thành, dần dần đủ chuẩn làm một tuyển thủ chuyên nghiệp. Một tuyển thủ chuyên nghiệp biết nhìn về đồng đội, nhìn về chỉnh thể. Chỉ cần Mạc Phàm có ý thức này, cậu rồi sẽ cống hiến sức mình cho chiến đội trong một trận đấu có ý nghĩa thực thụ khác.

Hôm nay, một lần nữa chạm trán Lam Vũ, ý thức Mạc Phàm thể hiện trên lôi đài đã chứng tỏ cậu không chỉ biết truy cầu sinh tồn cá nhân nữa. Khi cầm chắc mình phải chết, cậu biết nghĩ làm sao để bản thân có ích cho đồng đội kế tiếp.

Thua một trận đấu, thắng cả tương lai.

Đó có lẽ là lời bình luận phù hợp nhất cho cả trận lôi đài đêm nay, lẫn cuộc đời đánh chuyên về sau của Mạc Phàm.

(Cre: Lá Mùa Thu)

Bởi vì Phương Duệ nói không có thời gian thì thật sự đánh nhanh dẹp gọn để tiết kiệm thời gian, dựa theo những quy củ đã được dạy trước đó mà máy móc đứng dậy đơ mặt bắt tay nói “Đánh không tệ”, đứng ở bên sân máy móc cứng ngắc vỗ tay cổ vũ…

"Rút về đánh chậm lại sẽ ngon hơn chứ nhỉ?" Khu vực tuyển thủ Hưng Hân, mọi người vừa xem vừa thảo luận.

"Trông nó có vẻ muốn đánh tới cuối luôn." Diệp Tu nói.

"Thằng pháp sư chiến đấu này cứng quá, lẽ ra Mạc Phàm nên chơi bào mòn như cách sở trường." Phương Duệ nói.

"Ừ..." Diệp Tu cũng đồng ý. Nhưng vấn đề là Mạc Phàm nghĩ gì trong đầu? Đíu ai biết, đã vậy đợi cậu ta đánh xong cũng chưa chắc có câu trả lời luôn. Giao lưu vẫn mãi là chướng ngại lớn nhất giữa Mạc Phàm và đồng đội.

Cuối cùng Giả Hưng chiến thắng. Đấu Pháp Ngạo Thiên còn chưa đến 1/3 HP, coi như không quá tệ cho Hưng Hân.

Cả nhà Hưng Hân thở dài. Tuy Mạc Phàm khởi đầu với cây máu kém hơn đối thủ, nhưng nếu đánh theo phong cách mọi khi, cậu ta vẫn có cơ hội hơn kiểu đập nhau trực diện này nhiều.

Mọi người im lặng nhìn Mạc Phàm bước từng bước quay về.

"Đánh khá lắm." Diệp Tu mở lời.

Mạc Phàm ngó Diệp Tu phát rồi kiếm ghế ngồi, chẳng buồn đáp tiếng nào.

Thế là Diệp Tu liếc mắt ra hiệu cho Tô Mộc Tranh. Nếu hỏi Hưng Hân có ai giao lưu được chút chút với Mạc Phàm, thì chỉ có thể là Tô Mộc Tranh.

Tô Mộc Tranh nở nụ cười, nghiêng đầu nhìn về phía Mạc Phàm, kêu lên: "Thua hơi tiếc á, sao đánh gấp quá vậy?"

Mạc Phàm khựng lại, quay đầu nhưng chẳng phải nhìn Tô Mộc Tranh, mà là Phương Duệ.

"Đang gấp mà." Mạc Phàm nói.

Hưng Hân đơ tập thể.

"Đồ phế vật cơm gạo, chơi ngu lấy tiếng hả ba, còn không mau quỳ nhận tội!!" Diệp Tu đâm trán Phương Duệ.

"Em sai rồi, em sai." Phương Duệ khóc ròng. Mọi người còn lại nửa tức giận nửa buồn cười. Vấn đề giao lưu đúng là quá có vấn đề!

[…]

Lưu Hạo hừ một tiếng, chìa tay muốn bắt cho xong chuyện. Song, Tô Mộc Tranh không hề đưa tay ra.

"Đánh đẹp lắm." Cô mỉm cười, nói.

"Mày..." Lưu Hạo nổi điên.

Trận đấu đêm nay, khen bất kỳ ai đánh đẹp cũng được, chỉ Lưu Hạo không thể. Đường Hạo, Triệu Vũ Triết, thậm chí Lâm Phong, đều là những người dốc sức mà đánh, dù có thua cũng đã thể hiện cái trình, cái chí ở mình. Chỉ riêng Lưu Hạo, thì không. Bị Tô Mộc Tranh bắn sml, hắn là kẻ đã hủy diệt cơ hội thắng duy nhất của Hô Khiếu. Hắn hiển nhiên đã gây thất vọng vô cùng cho người xem. Nếu bình chọn tuyển thủ kém nhất trận, chắc chắn không ai dám tranh với Lưu Hạo.

Thế mà lúc này, Tô Mộc Tranh lại khen hắn đánh đẹp. Quả là một sự trào phúng tuyệt đối.


[…]

Tay trái Lưu Hạo nắm chặt thành nắm đấm. Hắn quên luôn cánh tay phải đang đơ như tượng vì bị Tô Mộc Tranh khinh thị, cho đến khi Mạc Phàm bước đến. Cậu đách care lắm cái mặt Lưu Hạo, chỉ thấy có cái tay giơ ra thì bắt thôi.

"Đánh đẹp lắm." Cậu nói.

Cái gì?

Như sét đánh ngang tai, Lưu Hạo trợn mắt.

Cả mày cũng muốn sỉ nhục tao?

Hắn giận dữ, nhưng Mạc Phàm nói xong cũng chẳng dừng chân. Cậu đã chuyển qua tuyển thủ Hô Khiếu kế tiếp.

"Đánh đẹp lắm."

"Đánh đẹp lắm."

"Đánh đẹp lắm."

Mạc Phàm lặp đi lặp lại một cách máy móc khi bắt tay đội bạn. Cậu học được rằng phải nói thế với đối thủ sau khi đánh xong, nên cứ theo đó mà làm. Song, với Lưu Hạo lúc này, nó chẳng khác gì một nhát đâm ké Tô Mộc Tranh cả.

Lưu Hạo đứng hết muốn nổi.

"Đánh đẹp lắm, đánh đẹp lắm, đánh đẹp lắm..." Lời trào phúng như vang vọng khắp trên khán đài. Hắn như nhìn thấy toàn bộ khán giả, toàn bộ đồng đội Hô Khiếu, và cả phóng viên các tờ báo lớn lẫn các nhà bình luận, đều đang mỉm cười và nói: "Đánh đẹp lắm."

Trời xoay đất chuyển.

Lưu Hạo đột ngột ngã xuống cái rầm.

(cre: Lá Mùa Thu)

Thiệt sự là một Tiểu Mạc nghe lời đó nhỉ~

Giây phút Hưng Hân đoạt được quán quân, thật khó để diễn tả vẻ mặt của Mạc Phàm. Một cái biểu tình muốn bao nhiêu bể vụn có bấy nhiêu bể vụn…

Hẳn đó nhất định là một vẻ mặt rất kỳ quái, dọa La Tập muốn chết luôn kia mà. Nhưng giây phút đó tôi cảm thấy có chút ấm lòng. Có một vẻ mặt bể nát hơn nữa đi thì sao chứ, dù sao cũng tốt hơn không có biểu tình gì rất rất nhiều lần rồi.

Cho dù là tính cách bên trong nội tâm của cậu ấy căn bản là không có biến hóa quá lớn đi chăng nữa, thì một Mạc Phàm biết thể hiện tâm trạng lên mặt như vậy, nhìn đã tiến bộ hơn ban đầu rất nhiều rồi nhỉ.

(p.s Thật ra bây giờ tôi cảm thấy tính cách Mạc Phàm đầu truyện cuối truyện khác nhau hơi bị lớn, là do tác giả biến đổi phong cách viết… Hay là do nguyên tác occ sẵn rồi)


Hoàn.
 
Last edited:

cây cỏ

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
174
Số lượt thích
786
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
tay tàn tay tàn tay tàn ^_^
#2
Tiểu Bạch ơi, tui yêu thím quá đi <3!
Khi mà tui nhìn thấy fic này của thím trên phòng chat Discord tui đã nói với mình là nhất định phải đọc fic này
Đơn giản vì chỉ fic riêng về mỗi người đã ít rồi, mà thực chất tui rất mong có một fic viết chung về tiểu Chu và tiểu Mạc, và một lý do khác nữa là cả hai người này đều nằm trong top 4 nhân vật tui thích nhất.

Tiểu Chu vừa soái vừa đẹp trai, bao ngầu bao đẹp, ngại ngùng ít nói, những chữ phát ra phải nói là quá dễ thương. Nhưng lúc ở trong Vinh Quang Nhất Thương Xuyên Vân quá mạnh, lại quá soái, đánh tan tác đối thủ. Và tiểu Chu cho tui một cảm giác là ẻm rất ngoan, rất rất ngoan. Vừa ngoan vừa đẹp trai dễ thương như vậy sao mà tui không thích cho được.

Tui thích tiểu Mạc vì cách tồn tại của ẻm trong game rất đặc biệt, nhặt mói thì sao nhặt mói cũng ko hề dễ dàng, ẻm có thể im hơi lặng tiếng nhặt mót mà không ai để ý, rồi chuồn đi cũng ko ai biết (phải nói là thực sự quá giỏi luôn, nhưng buồn cho ẻm là không qua mắt của Diệp thần). Phải nói là cái tên Hại Người Không Mệt không chỉ khiến các công hội để ý mà những người chơi nhọt mót giống như vậy cũng phải quan tâm. Chỉ là một người chơi bình thường nhưng lại khiến tất cả mọi người biết đến mình thì ngoài các tuyển thủ Vinh Quang hay hội trưởng, hội phó,... các công hội thì có ai mà khiến người chơi biết về Mạc Phàm vậy không. (mà tiểu Mạc còn không biết họ nữa mới hay <3). Ngoài ra khi tiểu Mạc đến với Hưng Hân, ẻm vẫn luôn rất cố gắng với cách của riêng mình. Thực sự rất thích Mạc Phàm.
 

Lotus

Nông dân công nghiệp
Team Chuyên Cần
Thần Lĩnh
Bình luận
218
Số lượt thích
1,027
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu
#3
Cho anh hỏi chút. Cái tiêu đề và nội dung có liên quan gì đến nhau vậy?
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,024
Số lượt thích
3,987
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#4
Cho anh hỏi chút. Cái tiêu đề và nội dung có liên quan gì đến nhau vậy?
Câu này hỏi hay lắm. Khụ... anh có biết hồi xưa học Truyện Kiều các thứ, thầy giáo cô giáo có thể chém ra rất nhiều thứ từ mấy cái anh tưởng chẳng có gì để nói không.

Ừm, nếu mà để em chém, thì có thể hiểu là giống như là nội tâm Mạc Phàm (vì tác giả đã xác nhận bài này Phàm chính) không có quá nhiều người có thể hiểu được tất cả những góc khuất và sự thay đổi trưởng thành của cậu ấy? Chính là, không được ánh sáng chiếu tới?

Cơ mà, sự thật là, không phải nó nghe rất hay sao... Nghe hay là được, em là một con người đơn giản...

Tựa đề (hổng liên quan) do người dịch tự đặt, đã hỏi xin phép tác giả.
Đã bảo rồi =)))) Tuỳ tựa thôi, có cái thì thật sự là có ý nghĩa thật, có cái thì nếu mà miễn cưỡng giải thích thì cũng đúng là hơi kiên cưỡng một chút. Cơ mà quan trọng là nghe rất hay rất có văn hoá =))) Sao vậy, anh có vấn đề gì với nó à?
 
Last edited:

Lotus

Nông dân công nghiệp
Team Chuyên Cần
Thần Lĩnh
Bình luận
218
Số lượt thích
1,027
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu
#5
Ừ anh có vấn đề nhưng không quá lớn. Hỏi chỉ để hỏi thôi =))))
 

Bình luận bằng Facebook