Đây là bản chuyển ngữ, đã được sự đồng ý của tác giả, được thực hiện với mục đích phi thương mại.
Tựa đề do người dịch tự đặt, đã hỏi xin phép tác giả. Có một người bạn fan Lạc trước đây tui nói chuyện bảo càng là fan Lạc thì càng không phải sợ con số hai này, tui cũng không dám vọng ngôn, bởi ý nghĩa của nó chỉ có mình họ là hiểu nhất. Thứ hai, sinh nhật của Trương Giai Lạc cũng vào tháng hai, lại có hoa nở rộ hồng, xem như cũng hợp.
Tác giả: 糖糖
Trương Giai Lạc là một người đàn ông chuẩn men đích thực!
Tôi nhất định phải ném câu này ra đây trước đã, rồi viết gì viết sau.
Bình thường lúc mọi người đùa giỡn, hay đùa gọi cậu ấy Lạc Lạc à, gắn liền với số hai, may mắn hạng E, hoặc hay viết fic thì đều nói cậu ấy làm gì cũng xui xẻo, thích khóc lóc gì đó. Mọi người đều biết đây chỉ là nói giỡn, cũng không để ý lắm. Nhưng, chúng ta đều biết Trương Giai Lạc trong nguyên tác là một người như thế nào.
Sự dũng cảm và kiên định của Trương Giai Lạc, cơ hồ là chỗ làm tôi cảm động nhất, cũng như tiếp nhiều năng lượng tích cực đến tôi nhất toàn truyện.
Tính cách vốn có của Trương Giai Lạc, thật ra khá là sáng sủa hoạt bát vui tươi.
Đấu pháp Bách Hoa chói rọi rực rỡ, không chỉ là một loại phương pháp chiến đấu, nó còn là cách thể hiện phong cách cá nhân. Hắn đó giờ chính là một người trẻ tuổi lãng mạn nhiệt tình như thế, vương theo một chút khí chất văn nghệ, theo đuổi sự nở rộ hoa lệ bức người.
Lúc không còn gì làm còn thích thao tác đổi băng đạn lách ta lách tách theo thói quen, dù nó chẳng đem lại tác dụng gì. Thật sự khiến tôi cảm thấy, đây chung quy là một người yêu thích náo nhiệt phồn hoa, yêu thích bầu không khí tươi trẻ tràn ngập sự phấn chấn sục sôi.
Bởi vì cái tính cách này của hắn, tuy rằng sau khi đã trải qua quá nhiều đả kích và thất vọng, thì trong ánh mắt đuộm thêm vài phần ưu buồn.
Nhưng, đó không phải là nỗi sầu âm trầm ảm đạm.
Điều này rất quan trọng. Nếu như hắn chìm đắm trong thống khổ, từ đầu đến cuối đều ăn năn hối hận, tự ôm oán hờn đối diện với thế giới này, thì tôi cũng sẽ không thích hắn đến vậy.
Về mặt khí thế, thì hắn đúng là yếu hơn chút so với Đại Hoa, tâm tư cũng tinh tế vụn vặt nhiều hơn, càng dễ bị cảm xúc thao túng xúc động, suy nghĩ đắn đo cũng nhiều hơn.
Vì thế, hắn dùng phương thức giải nghệ, trốn tránh.
Sau khi hắn quyết định sẽ đến Bá Đồ rồi, ấy vậy mà vẫn dẫn dắt người của Bách Hoa Cốc liều mạng cướp boss.
Nếu đã quyết định ra đi, thì vì sao vẫn lưu lại một tia yếu mềm? Tôn Triết Bình đã hỏi hắn như thế.
Quyết tâm muốn bắn giết hết sạch những tạp niệm những suy nghĩ ra khỏi đầu, đến cuối hắn vẫn là mềm lòng với những fan hâm mộ.
Nhìn bề ngoài, thì có điểm yếu đuối. Nhưng thật ra, sự cường đại của hắn, cũng chính là ở chỗ này.
Có một số người, có thể dứt khoát chặt đứt tạp niệm, chú ý vào mục tiêu của mình, không quan tâm những chuyện khác. Ngược lại Trương Giai Lạc không phải dạng người như thế. Vì vậy, hắn tiếp nhận toàn bộ thống khổ, bỏ cùng với nhau gánh lên lưng địu theo mình.
Bởi vì hắn thiện lương, và hắn không buông nổi.
Nên chẳng bằng hắn đem tất cả những thứ này, cùng nhau tiến bước về phía trước. So với đoạn tuyệt buông tha thì gian nan cực khổ hơn rất nhiều.
Nhưng mà, hắn đã làm được rồi cơ mà.
Hắn bỏ ra bao nhiêu, lại nhận về bao nhiêu?
Nào có đạo lý hắn chỉ có thể là kẻ vô dụng nhu nhược chờ người bảo vệ chờ người đỡ đần chứ?
Tình trạng hắn đã trải qua trước giờ quá gập ghềnh quá khó khăn, trên lưng vác theo quá nhiều gánh nặng, nhưng cùng xem tính ra thì Trương Giai Lạc hắn đã làm được gì đây nào?
Từng ăn chửi ăn mắng thậm tệ te tua từ sân nhà Bách Hoa, hắn vẫn tiếp nhận.
Bị người bảo vệ quen thuộc trước kia đấm một cú, hắn cố nhịn không truy cứu.
Bá Đồ thua trận, hắn nói với đồng đội, “Tôi không sao”.
Hết thảy những việc này, hắn đều dùng đôi vai đơn độc của mình cùng nhau gánh lên hết. Cũng y hệt cái cách, hắn từng một mình suất lĩnh đảm đương mang theo một Bách Hoa mất đi Tôn Triết Bình, lần lần lượt lượt xông thẳng về hướng quán quân.
Lưu lại một tia yếu mềm sao? Vậy thì, đến phần yếu mềm này cũng ném lên chiếc giỏ sau lưng, cùng nhau gánh lên tiếp tục xông về phía trước là được rồi!
Cho tôi một từ để nói về Trương Giai Lạc, không phải “yêu thích”, cũng không phải “dễ thương”.
Tôi kính trọng người đàn ông này.
Hoàn.
Tựa đề do người dịch tự đặt, đã hỏi xin phép tác giả. Có một người bạn fan Lạc trước đây tui nói chuyện bảo càng là fan Lạc thì càng không phải sợ con số hai này, tui cũng không dám vọng ngôn, bởi ý nghĩa của nó chỉ có mình họ là hiểu nhất. Thứ hai, sinh nhật của Trương Giai Lạc cũng vào tháng hai, lại có hoa nở rộ hồng, xem như cũng hợp.
Tác giả: 糖糖
Tôi nhất định phải ném câu này ra đây trước đã, rồi viết gì viết sau.
Bình thường lúc mọi người đùa giỡn, hay đùa gọi cậu ấy Lạc Lạc à, gắn liền với số hai, may mắn hạng E, hoặc hay viết fic thì đều nói cậu ấy làm gì cũng xui xẻo, thích khóc lóc gì đó. Mọi người đều biết đây chỉ là nói giỡn, cũng không để ý lắm. Nhưng, chúng ta đều biết Trương Giai Lạc trong nguyên tác là một người như thế nào.
Sự dũng cảm và kiên định của Trương Giai Lạc, cơ hồ là chỗ làm tôi cảm động nhất, cũng như tiếp nhiều năng lượng tích cực đến tôi nhất toàn truyện.
Tính cách vốn có của Trương Giai Lạc, thật ra khá là sáng sủa hoạt bát vui tươi.
Đấu pháp Bách Hoa chói rọi rực rỡ, không chỉ là một loại phương pháp chiến đấu, nó còn là cách thể hiện phong cách cá nhân. Hắn đó giờ chính là một người trẻ tuổi lãng mạn nhiệt tình như thế, vương theo một chút khí chất văn nghệ, theo đuổi sự nở rộ hoa lệ bức người.
Lúc không còn gì làm còn thích thao tác đổi băng đạn lách ta lách tách theo thói quen, dù nó chẳng đem lại tác dụng gì. Thật sự khiến tôi cảm thấy, đây chung quy là một người yêu thích náo nhiệt phồn hoa, yêu thích bầu không khí tươi trẻ tràn ngập sự phấn chấn sục sôi.
Bởi vì cái tính cách này của hắn, tuy rằng sau khi đã trải qua quá nhiều đả kích và thất vọng, thì trong ánh mắt đuộm thêm vài phần ưu buồn.
Nhưng, đó không phải là nỗi sầu âm trầm ảm đạm.
Điều này rất quan trọng. Nếu như hắn chìm đắm trong thống khổ, từ đầu đến cuối đều ăn năn hối hận, tự ôm oán hờn đối diện với thế giới này, thì tôi cũng sẽ không thích hắn đến vậy.
Về mặt khí thế, thì hắn đúng là yếu hơn chút so với Đại Hoa, tâm tư cũng tinh tế vụn vặt nhiều hơn, càng dễ bị cảm xúc thao túng xúc động, suy nghĩ đắn đo cũng nhiều hơn.
Vì thế, hắn dùng phương thức giải nghệ, trốn tránh.
Sau khi hắn quyết định sẽ đến Bá Đồ rồi, ấy vậy mà vẫn dẫn dắt người của Bách Hoa Cốc liều mạng cướp boss.
Nếu đã quyết định ra đi, thì vì sao vẫn lưu lại một tia yếu mềm? Tôn Triết Bình đã hỏi hắn như thế.
Quyết tâm muốn bắn giết hết sạch những tạp niệm những suy nghĩ ra khỏi đầu, đến cuối hắn vẫn là mềm lòng với những fan hâm mộ.
Nhìn bề ngoài, thì có điểm yếu đuối. Nhưng thật ra, sự cường đại của hắn, cũng chính là ở chỗ này.
Có một số người, có thể dứt khoát chặt đứt tạp niệm, chú ý vào mục tiêu của mình, không quan tâm những chuyện khác. Ngược lại Trương Giai Lạc không phải dạng người như thế. Vì vậy, hắn tiếp nhận toàn bộ thống khổ, bỏ cùng với nhau gánh lên lưng địu theo mình.
Bởi vì hắn thiện lương, và hắn không buông nổi.
Nên chẳng bằng hắn đem tất cả những thứ này, cùng nhau tiến bước về phía trước. So với đoạn tuyệt buông tha thì gian nan cực khổ hơn rất nhiều.
Nhưng mà, hắn đã làm được rồi cơ mà.
Hắn bỏ ra bao nhiêu, lại nhận về bao nhiêu?
Nào có đạo lý hắn chỉ có thể là kẻ vô dụng nhu nhược chờ người bảo vệ chờ người đỡ đần chứ?
Tình trạng hắn đã trải qua trước giờ quá gập ghềnh quá khó khăn, trên lưng vác theo quá nhiều gánh nặng, nhưng cùng xem tính ra thì Trương Giai Lạc hắn đã làm được gì đây nào?
Từng ăn chửi ăn mắng thậm tệ te tua từ sân nhà Bách Hoa, hắn vẫn tiếp nhận.
Bị người bảo vệ quen thuộc trước kia đấm một cú, hắn cố nhịn không truy cứu.
Bá Đồ thua trận, hắn nói với đồng đội, “Tôi không sao”.
Hết thảy những việc này, hắn đều dùng đôi vai đơn độc của mình cùng nhau gánh lên hết. Cũng y hệt cái cách, hắn từng một mình suất lĩnh đảm đương mang theo một Bách Hoa mất đi Tôn Triết Bình, lần lần lượt lượt xông thẳng về hướng quán quân.
Lưu lại một tia yếu mềm sao? Vậy thì, đến phần yếu mềm này cũng ném lên chiếc giỏ sau lưng, cùng nhau gánh lên tiếp tục xông về phía trước là được rồi!
Cho tôi một từ để nói về Trương Giai Lạc, không phải “yêu thích”, cũng không phải “dễ thương”.
Tôi kính trọng người đàn ông này.
Hoàn.
Last edited: