Cặp đôi hợp tác - Diệp Tu & Tô Mộc Tranh

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,029
Số lượt thích
3,995
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#1
Đây là bản chuyển ngữ, đã được sự đồng ý của tác giả, được thực hiện với mục đích phi thương mại.

Tác giả: 糖糖

Theo lệ cũ nhé: 1) Không bàn cp 2) Chỉ đơn thuần là cảm nhận cá nhân.


Cặp đôi hợp tác - Diệp Tu & Tô Mộc Tranh



Tô Mộc Tranh và Diệp Tu không hổ danh là “Cặp đôi hợp tác hoàng kim”. Từ khi Tô Mộc Tranh ra mắt mùa bốn, thẳng đến khi Diệp Tu giải nghệ mùa tám, bọn họ phối hợp bao nhiêu năm thì gặt hái được bấy nhiêu giải “Cặp đôi hợp tác đẹp nhất”, sáng tạo ra rất nhiều chiến thuật phối hợp giữa pháp sư chiến đấu và bậc thầy pháo súng.

Sau đó, Tô Mộc Tranh đến Hưng Hân, phối hợp với Đường Nhu, tiếp ứng với đoàn đội siêu xuất sắc.

Nhưng không hiểu sao, nó lại để cho tôi ấn tượng, thể hiện qua câu nói này: “Hắn cảm thấy giữa Diệp Tu và Tô Mộc Tranh tràn đầy sự tin cậy, đồng thời rất tự tin về nhau. Diệp Tu tin tưởng Tô Mộc Tranh có thể bắn ra phát hỗ trợ, Mộc Vũ Tranh Phong cũng kiên định tin tưởng Diệp Tu nhất định có thể ngay sau giây phút Mộc Vũ Tranh Phong ngã xuống, một mình đơn bóng hoàn thành chiêu tấn công tiếp theo.” (Chương 1724)

Sự tín nhiệm, hiểu rõ, ăn ý lẫn nhau của bọn họ đã vượt khỏi phạm vi game. Hay nói đúng hơn, phải có sự ăn ý khắn khít từ trong thực tế ngoài đời trước, thì mới có thể đánh ra sự phối hợp tuyệt diệu như hiện nay trong game được.

Trong nguyên tác, kỳ thực đã biểu hiện rõ ràng tình trạng mối quan hệ của Diệp Tu và Tô Mộc Tranh rồi. Chính là một chữ “tốt”, thậm chí phô bày rõ ràng không thèm che đậy gì.

Sự ủng hộ bảo vệ của Tô Mộc Tranh đối với Diệp Tu, và sự quan tâm yêu mến của Diệp Tu đối với Tô Mộc Tranh, chỉ cần có mắt là sẽ nhìn ra.

Nhưng để xác định đặc điểm của mối quan hệ này, thật sự khiến tôi cảm thấy đau đầu không thôi. Tôi không thể dùng bất cứ một mối quan hệ bình thường nào (ví như bạn bè, anh em, hay người yêu) để phân loại cho bọn họ.

Thử suy nghĩ một chút về một số cảnh tượng bọn họ ở bên nhau thì sẽ phát hiện ra rằng, bất kể là Diệp Tu kết hôn với Tô Mộc Tranh, hay là Diệp Tu cầm tay Tô Mộc Tranh đặt tay cô ấy vào tay chú rể, dường như không hề có chút sượng sùng mất tự nhiên gì cả. Giữa bọn họ, dù là phát triển đến mức nào, đều sẽ không cảm thấy kỳ quái.

Vì vậy, cuối cùng tôi cũng tìm được một từ để khái quát cảm nhận của tôi về loại quan hệ này ─ tự nhiên.

Thuận lý thành chương.

Bạn sẽ không nhìn ra được lòng tốt họ dành cho nhau là do họ cố tình chú ý đến người đó nên mới có được, hay cũng không mang mục đích dư thừa nào. Thậm chí là cảnh tượng Tô Mộc Tranh ngủ dựa vào Diệp Tu, cũng sẽ không khiến người khác nghĩ bậy sản sinh tạp niệm gì.

Tựa hồ, hết thảy vốn nên như vậy rồi.

Tôi nghĩ, đây là bởi vì tất cả những điều đó đều đã trở thành thói quen.

Mười mấy năm nay, không hề có bất cứ quan hệ máu mủ ruột rà nào, lại tương y vi mệnh, sống nương tựa lẫn nhau. Giữa bọn họ đã không cần thiết phải miêu tả cụ thể ai là chỗ dựa của ai, ai tốt với ai hơn, ai là người xứng đáng hơn blah blah.

Giống với câu nói “Bối cảnh động lực của mỗi người đều khác nhau”, quan hệ giữa hai người họ, bởi vì nhiều năm chung sống va chạm, đã không thể dùng loại quan hệ một nam một nữ bình thường để khái quát nữa rồi.

Tô Mộc Tranh xuất thân khổ cực bơ vơ, nhưng trong tính cách của cô không hề tồn tại chút âm u nào. Không có sự cô độc hèn nhát lạnh lùng, hay sự oán hận cay nghiệt với thế giới.

Cô ấy là một cô gái tươi sáng dương quang và ấm áp quan tâm mọi người. Cô ấy hiểu chuyện, rộng rãi, thân thiện, lại không thiếu sự tinh nghịch và giảo hoạt nho nhỏ nữa. Thậm chí ở một số việc, thì cô ấy còn bộc lộ ra sự kiên định và cường ngạnh của mình.

Cô ấy ngọt ngào giống hệt như những cô gái từ nhỏ lớn lên trong nhung lụa mật đường vậy, lại bớt đi mấy phần kiêu ngạo đỏm dáng, thêm vào vài phân kiên cường cứng cáp. (Nhân vật nữ dưới ngòi bút của Hồ Điệp Lam, chưa có ai khiến tôi chán ghét cả, tác giả nam làm được như vậy thật sự hiếm thấy.)

Có bốn chữ cho cô ấy, “Nữ thần Mặt trời”.

Sở dĩ Tô Mộc Tranh có thể lớn lên trở thành một cô gái tốt đẹp như thế, có hai con người phi thường quan trọng. Một là Tô Mộc Thu, hai là Diệp Tu.

Thứ mà hai người này cho cô ấy, cũng giống như thứ ba của Trần Quả cho Trần Quả vậy, là “gia đình”, là “yêu thương”.

Một đứa trẻ lớn lên giữa sự quan ái hết lòng tràn ngập, một đứa trẻ có người nó tín nhiệm và sùng bái từ nội tâm mình đứng sau lưng nó cổ vũ ủng hộ mọi nơi. Thì dù điều kiện vật chất có thiếu thốn thế nào đi nữa, thì linh hồn của đứa trẻ ấy tuyệt sẽ không trống rỗng cạn khô cho được.

Đối với Trần Quả mà nói, sau khi cha chị ấy qua đời, tiệm net Hưng Hân chính là nhà của chị.

Đối với Tô Mộc Tranh mà nói, sau khi anh trai qua đời, thì chỉ cần là nơi có Diệp Tu, vậy nơi đó chính là nhà.

Nghĩ đến điểm này, thì chúng ta có thể hiểu được thái độ của Tô Mộc Tranh đối với Diệp Tu, theo cách tác giả giải thích chính là “thái độ đối với người nhà”.

Hơn nữa Diệp Tu đối với Tô Mộc Tranh, còn là độc nhất vô nhị, vô cùng quan trọng, vì trên đời này cũng chỉ còn duy hắn mà thôi. Bất kể Diệp Tranh có phải cp hay không, thì loại thái độ này sẽ không thay đổi.

Mà thái độ của Diệp Tu đối với Tô Mộc Tranh, theo tôi nhận thấy, là không lựa chọn nào khác.

Các bạn khoan hãy nhảy dựng lên. Không phải tôi nói hắn cùng đường chẳng có lựa chọn gì khác đâu, mà là hắn căn bản không hề nghĩ đến việc chọn một con đường khác. Ngay cả đến mấy câu kiểu như “Mộc Tranh, sau này theo ca lăn lộn đi” còn không cần thiết phải nói ra khỏi miệng.

Cái ý niệm “Anh thay anh trai em chăm sóc cho em” không cần phải có. Trách nhiệm tiếp nhận Tô Mộc Tranh từ tay Tô Mộc Thu, đối với người thiếu niên đó năm ấy, chính là chuyện đương nhiên, vốn nên là vậy rồi. Từ thái độ săn sóc của hắn với Tô Mộc Tranh có thể tưởng tượng ra được vô số những chi tiết ấm lòng nho nhỏ suốt mười mấy năm nay.

Gặp được đối phương, đối với bọn họ mà nói, đều là chuyện phi thường may mắn.

Nhớ đến trong nguyên tác có nhắc, Diệp Tu lo lắng rằng Mộc Tranh là vì hắn, là vì để Mộc Vũ Tranh Phong có thể đứng trên sàn đấu chuyên nghiệp, nên mới lựa chọn đánh Vinh Quang.

Ý là, hắn sợ Tô Mộc Tranh ủy khuất bất công với chính bản thân cô.

Thật ra tôi vẫn luôn cảm thấy, quyết định làm tuyển thủ chuyên nghiệp ban đầu của Tô Mộc Tranh, ngoài vì hứng thú đối với Vinh Quang, phần lớn nguyên nhân còn là vì có thể phối hợp với Diệp Tu.

Nhưng tôi vẫn cảm thấy rằng Tô Mộc Tranh không hề ủy khuất bản thân mình.

Cô ấy nói, nếu như Tô Mộc Thu còn sống, có thể cô ấy sẽ đứng bên cạnh bưng trà đưa nước. Cô ấy cũng sẽ đánh Vinh Quang đó chứ, bởi thế mới đem lại cảm giác “ở cùng nhau” được.

“Ở cùng nhau” đối với cô ấy mà nói, trước giờ vốn là chuyện vui vẻ nhất trần đời.

Có điều, quãng thời gian Tô Mộc Tranh trưởng thành chững chạc nhất, lại là sau khi Diệp Tu rời đi. Một Tô Mộc Tranh mất đi sự che chở, trở nên mạnh hơn rất nhiều, cả tính cách lẫn kỹ thuật, tiến bộ phi thường nhanh.

Về sau Tô Mộc Tranh gia nhập Hưng Hân, tác giả hầu như không hề cố ý tận lực miêu tả sự phối hợp giữa hai người bọn họ. Tô Mộc Tranh cũng không còn suốt ngày chỉ biết nhìn chăm chăm vào Diệp Tu nữa, sự phối hợp với đoàn đội của cô ấy càng phong phú hơn.

Diệp Tu giải nghệ năm ấy, cho hắn một cơ hội “làm lại từ đầu”, cũng cho Tô Mộc Tranh một cơ hội trưởng thành.

Bởi vì sự trưởng thành này, cô ấy ở ngay giây phút quyết định cuối, đi đến đoạn đường thắng lợi cuối cùng.

Đây nhất định là một tâm nguyện đã lâu của Tô Mộc Tranh, từ ngày cô ấy vào Gia Thế, Gia Thế vẫn chưa thể đạt được quán quân. Áp lực của cô ấy, nghĩ thôi cũng biết là không dễ thở, từ ngoại giới, và cũng từ chính mình.

Vì thế tôi rất vui mừng, cuối cùng sự hợp tác của Diệp Tu và Tô Mộc Tranh có thể đem đến vương tọa quán quân cho Hưng Hân. Chiếc cúp này, thật sự chứa vô số tâm nguyện của rất nhiều người.


Hoàn.
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook