Vu Phong - Hắn dời gót, chưa từng vì quán quân

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,016
Số lượt thích
3,957
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#1
Đây là bản chuyển ngữ, chưa được sự đồng ý của tác giả, được thực hiện với mục đích phi thương mại. Tựa đề (chơi chữ Phong?) và lời dẫn do người dịch tự thêm vào.

Trích dẫn rất ít, mọi người chịu khó vừa đọc vừa nhớ. Có thể qua bài Cặp đôi hợp tác - Vu Phong & Trâu Viễn để tham khảo số chương các chi tiết, tất cả đều có đầy đủ bên đó.

Link gốc: 看了空间的总结忍不住说-吟白

Tác giả: 吟白


Vu Phong - Tàng Phong


“Nhàn sầu đã lâu, kiếm sắt rỉ dày hai ngón tay. Lòng người nôn nóng, kiếm phong lại sắc lạnh, nguyện xin đến tử trường chinh chiến.”


Nghe nói có rất nhiều người, sau khi đọc biết được động cơ thực sự của Vu Phong khi chủ động rời khỏi Lam Vũ chuyển đến Bách Hoa là gì, đã rất ghét hắn.

Vì thế, tôi muốn viết cái này:

Vu Phong không phải vì quán quân nên chuyển đến Bách Hoa!

Vu Phong không phải vì quán quân nên chuyển đến Bách Hoa!

Vu Phong không phải vì quán quân nên chuyển đến Bách Hoa!

Fan Lam Vũ hẳn rất muốn oan ức bức xúc quỳ khóc: Tụi tui đó giờ vẫn lọt vào top 4 mà, top 8 càng là chuyện dễ như bỡn, mạnh quá trời luôn đó ba!

Nhưng mà, Vu Phong khi đó vẫn lựa chọn rời bỏ một Lam Vũ với tình trạng khả quan bậc đó, để chuyển đến Bách Hoa tình trạng... không khả quan đến kia. Anh ấy, nào có vì quán quân chứ?

Vu Phong chuyển đi là vì truy cầu của bản thân mình ─ Có thể dẫn dắt Bách Hoa gặt hái quán quân. Đây chắc chắn là khát vọng của hắn.

Có điều, mục tiêu ban đầu khi hắn đi Bách Hoa cũng không phải là vì truy cầu một chức quán quân.

Vừa vặn tương phản đó chứ, bởi vì năm đầu tiên hắn ra mắt đã nắm một chiếc cúp quán quân trong tay (với vai trò mũi đột kích).

Hắn, kìm nén khát vọng tiếp tục cầm cúp quán quân với thân phận làm kẻ thứ ba nổi bật trong đội, để theo đuổi ước mơ nâng cúp quán quân với thân phận kẻ đầu tiên dẫn dắt toàn đội.

Ai mà không muốn quán quân chứ? Nhưng mà quán quân cũng không phải động lực duy nhất. Nếu như ai cũng sẽ chuyển team vì quán quân, thì mấy đại thần hàng top đã sớm chuyển về chung một đội dưới một màu cờ sắc áo rồi.

Nhìn đoạn đối thoại khi đó giữa Bách Hoa và Luân Hồi, thật sự không kìm được sự cảm thán sự khác biệt giữa người và người với nhau:

“Giờ Vu Phong đã đến Bách Hoa làm át chủ bài số một, Hội chạy vặt đã bắt đầu hết chạy vặt. Thế là các tuyển thủ cùng năm đều bảo, Vu Phong đem thể diện về cho cả phường rồi.

Dĩ nhiên, đó cũng chỉ là đùa giỡn.

Vu Phong trở thành át chủ bài số một, thì sao?

Giang Ba Đào và Lữ Bạc Viễn vẫn thuộc Hội chạy vặt, nhưng chiến đấu bên cạnh Chu Trạch Khải, họ tạo thành một chiến đội Luân Hồi cực kỳ mạnh mẽ. Hội chạy vặt đang nắm trong tay hai quán quân Vinh Quang liên tục.

Nhưng Vu Phong không cần.

Quán quân? Hắn đã có nó trước cả họ cơ. Cái hắn truy cầu, là đoạt quán quân không với tư cách chạy vặt. Có điều đây là chấp niệm của riêng mình hắn, không phải vì thế mà hắn sẽ khinh khi giá trị của cả hội.”

(trích đoạn chương 1387, cre: Lá Mùa Thu)

Hắn muốn một vị trí có thể biểu hiện năng lực của mình, có thể hào quang bắn ra bốn phía không hề bị lu mờ, ánh nhìn vạn người hướng về hắn không bị phân tán.

Những nguyện vọng và truy cầu của người khác, hắn không phủ định. Nhưng mà, chính hắn muốn cái gì, vậy thì hắn liền tự mình đi theo đuổi nó thôi.

Nhớ tới giấc mơ Vu Phong ngại chia sẻ cho người ngoài: Fan Lam Vũ sẽ mắng chửi bởi vì hắn chuyển đi, giống như cừu hận của fan Bách Hoa đối với Trương Giai Lạc vậy.

Quán quân.

Vu Phong từng đoạt quán quân. Đó là may mắn lớn lao không phải ai trong giới chuyên nghiệp cũng có. Nhưng chiếc cúp quán quân này mang dấu tay của quá nhiều người khác, còn dấu tay Vu Phong lại không nằm ở nơi đặc biệt nhất. Vu Phong muốn có một chiếc cúp quán quân, một chiếc cúp mà khi được nâng lên, cái tên đầu tiên mọi người nghĩ đến sẽ là mình.

Thế nên hắn đứng tại nơi này, dứt lòng với chiến đội Lam Vũ hắn từng yêu tha thiết. Tả Thần Duệ, bình luận viên não tàn của Lam Vũ anti hắn, đã dùng ngòi bút chỉ trích hắn rất nặng nề, nhưng Vu Phong chỉ cười cho qua chuyện.

Bởi so với thứ mà hắn truy cầu, những điều đó không quan trọng. Cuộc đời công bằng lắm, muốn có một thứ phải hi sinh thứ khác, như một quy tắc trao đổi ngang hàng. Vu Phong đã chọn, mà Trương Giai Lạc của Bách Hoa trước kia, há cũng chẳng phải đấy sao?

Dĩ nhiên, vị thế của Vu Phong ở Lam Vũ còn xa mới đạt đến Trương Giai Lạc trong mắt Bách Hoa. Đây cũng là nguyên nhân hắn muốn đến Bách Hoa. Nói thì xấu hổ, Vu Phong từng nằm mơ thấy sau khi mình rời bỏ Lam Vũ, fan Lam Vũ cũng đối xử với mình như fan Bách Hoa làm với Trương Giai Lạc. Có lẽ đó không phải trải nghiệm đẹp đẽ gì, mọi người đều chứng kiến nỗi đau khổ của Trương Giai Lạc, nhưng Vu Phong vẫn cứ ước ao được như hắn. Bởi đó chính là điều Vu Phong muốn có nhất: Được xem trọng!

Hắn biết chỗ đứng của mình ở Bách Hoa thua kém Trương Giai Lạc xa lắm, thậm chí không bằng cả cuồng kiếm Tôn Triết Bình ngày xưa. Nhưng Vu Phong rất có lòng tin, vì hắn đã xem mình là một người Bách Hoa thực thụ. Hắn tin rằng nỗ lực mình bỏ ra, fan Bách Hoa sẽ nhìn thấy.

(cre: Lá Mùa Thu)

Hắn vẫn mơ hồ mong đợi chuyện như thế phát sinh.

Nhìn thoáng qua có phải mọi người cảm thấy đây là một người tự tìm ngược hay không?

Chẳng phải là, fan Lam Vũ càng không thích sự chuyển nhượng của anh, càng chứng tỏ tầm quan trọng của anh đối với chiến đội Lam Vũ, và tầm quan trọng đối với fan Lam Vũ luôn kia mà nhỉ.

Không biết nên nói may mắn hay xui xẻo rằng, chuyện đau lòng như vậy, không xảy ra.

Chính phó song hạch của Lam Vũ quá chói mắt, cho dù hắn lọt top All-Stars đi chăng nữa thì hắn cũng không phải kẻ mà mọi người đặt trong lòng.

Sự xuất sắc của hắn không phải không ai nhìn thấy, bởi hắn đã lọt top All-Stars kia mà.

Chỉ là, ánh sáng của người khác đã che mờ đi hào quang của hắn mà thôi.

Cống hiến của hắn ở Lam Vũ không phải là không đủ lớn đâu. Chỉ là, bầu trời giăng đầy trăng tỏ cùng ánh mặt trời, dù là tinh tú đầy trời đi nữa cũng không thể thấy được ánh sáng nơi nào.

Vì vậy, hắn đi Bách Hoa. Hắn hi vọng có thể làm át chủ bài trung tâm gánh vác hi vọng của Bách Hoa, được coi trọng như Trương Giai Lạc trước kia.

Hơn nữa, thân là đệ nhất cuồng kiếm, tuyển thủ Ngôi sao, Người mới tốt nhất như hắn, quả thật có đủ thực lực để truy cầu cho bản thân một cơ hội như vậy.

Hắn muốn chứng minh bản thân mình.

Sau đó, Bách Hoa vừa khéo, cần đến hắn.

Chỉ vậy, mà thôi.

Lam Vũ với hắn đã là quá khứ, nhưng hắn đã đem tuổi thanh xuân đẹp nhất của mình lưu lại nơi đó.

Những cống hiến của hắn cho mùa hè của Lam Vũ là không thể coi nhẹ. Mặc dù không phải hạch tâm, nhưng với vai trò là mũi đột kích, thì hắn đã xuất ra toàn lực hết rồi.

Hắn không nợ gì Lam Vũ. Hắn khuynh mình dốc hết tình cảm và nỗ lực của mình cho Lam Vũ.

Nhưng, hắn có ước mơ của riêng mình.

Vì thế, Dụ Văn Châu ngăn cản Hoàng Thiếu Thiên đuổi theo chất vấn. Người có chí riêng, cứ theo chí đó mà bước thôi.

Cho nên dù có thiên ngôn vạn ngữ đi chăng nữa, lúc rời đi, hắn chưa từng nhiều lời. Hắn biết rằng việc mình rời đi sẽ ảnh hưởng tổn hại đến Lam Vũ, cho nên càng sẽ không mở miệng kỳ kèo viện cớ.

Bởi tráng chí chưa thành, nào ngại bước chân dẫn lối. Chưa đến, sẽ chưa dừng.

Bây giờ Lam Vũ có Lư Hãn Văn, thật sự là một tay đấm đột kích chính diện xuất sắc.

Kiếm khách, lại lựa chọn trọng kiếm bình định sa trường. Thà rằng hi sinh tốc độ, cũng phải cố chấp cho trọn phần phóng khoáng khinh cuồng.

Nếu như Vu Phong không đi, thì hẳn là kinh nghiệm ra trận của Lư Hãn Văn sẽ ít đi. Tuy rằng như vậy thì Rào cản tân binh của em ấy sẽ nhẹ nhàng hơn, nhưng vốn tính cách của em ấy chính là đối diện cường địch kia mà.

Mà Bách Hoa hiện tại, có Vu Phong.

Tuy rằng người cũ đã sớm khuất xa bóng, nhưng hiện giờ Bách Hoa đã có một chỗ mới để ký thác hi vọng rồi. Cuối cùng, bỏ xuống được cừu hận, nhìn về phía tương lai.

Toàn viên mỹ mãn, thật tốt đó nhỉ?



Hoàn.
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook