Hoàn (Hàn Diệp) Một cuộc gặp _ Takanashi

Takanashi

Phó bản trăm người
Bình luận
22
Số lượt thích
229
Team
Gia Thế
#1
Một cuộc gặp

Năm XX12, Địa cầu không còn là nơi đặt chân duy nhất của con người, sao hỏa không còn là giới hạn, nhân loại đã tự mình vượt qua những thảm họa từ ô nhiễm, thiên nhiên và từ chính con người để vững vàng phát triển. Giờ đây bước chân con người đã đi khắp vũ trụ mở rộng giới hạn con người ra gấp vạn lần trước kia.

Tuy nhiên, bên cạnh đó những cuộc chiến giờ đây không chỉ giới hạn trong phạm vi một quốc gia trên một hành tinh mà trở thành chiến tranh của cả một tinh cầu, một hệ tinh cầu hay của chủng loại. Ác ý đến từ lòng tham, những kẻ cho mình là thông minh âm mưu thâu tóm hệ tinh mở rộng phạm vi hoặc những kẻ điên thiếu não chứa đầy dục vọng xâm chiếm và hủy diệt.

Hệ tinh cầu phong phú đầy tiềm năng của nhân loại trở thành thứ người người thèm muốn. Vì thế hệ tinh cầu A-19664223Re xây dựng một hệ thống quân sự vững chắc với cơ sở là Liên minh, dưới là những “Nhà” lớn đứng đầu bởi một vị Tướng quân nắm giữ quân riêng giữ những vị trí khác nhau, đối nội họ cân bằng và kiềm chế lẫn nhau, đối ngoại họ chiến đấu vì một mục đích chung - bảo vệ “Nhà của nhân loại”.


Một phi thuyền chở hàng nhỏ mang huy tiêu Gia Thế đề nghị đáp xuống trạm vũ trụ không gian của tinh cầu Gar – 8206 vùng biên giới nằm dưới sự canh giữ của nhà Bá Đồ, không cần qua hàng loạt kiểm tra như thường lệ, phi thuyền chở hàng nhanh chóng nhận được đặc cách đáp tại trạm trung tâm. Cửa mở, bốn người bước xuống, ba người lấy một người mặc quân phục Thiếu Tá làm tâm mà đi, người đó phong thái bình tĩnh nhưng bước chân rất dài, tốc độ đi không kém một người chạy chậm.

Trên con đường đến khu vực chỉ huy, chỉ cần hơi liếc ngang lập tức khung cảnh xung quanh đều lộ rõ dưới tấm màng bảo vệ trong suốt. Trên hành tinh khô cằn không một sự sống vẫn còn lớp lớp dấu tích những cơ giáp ngả nghiêng, hoặc vỡ nát hoặc mất bộ phận, thi thể một loài sinh vật phủ đầy vảy kim loại, máu đỏ sậm đầy chất độc qua thời gian dần bốc hơi thành một lớp sương độc đỏ tía. Gần đó là các cơ giáp, thiết bị vận chuyển đang thu dọn chiến trường, thu thập thi thể những người hi sinh. Nơi này vừa trải qua một trận tổng tấn công lớn nhất trong lịch sử 250 năm đổ lại.

Thiếu tá như không thấy cảnh tượng thê thiết bên ngoài, mặt hắn bình tĩnh thong dong, tay dò vào túi áo lấy ra một điếu thuốc, châm lửa, bước chân vẫn như bay tiến thẳng vào khu vực chỉ huy.

Tới trước cửa, những người tháp tùng dừng bước, Thiếu tá vừa định đẩy cửa, một cánh tay ngăn trước mặt hắn. Một giọng nói thản nhiên truyền tới:

“Phòng này cấm hút thuốc.”

“Hử? Quy định mới?”

“Phòng bệnh cấm thuốc.”

“Anh ta sao rồi?”

Giọng nói tùy tiện bông đùa nhưng Thiếu tá lập tức đưa điếu thuốc cho người theo sau. “Anh ta sao rồi, Tân Kiệt?” Thiếu tá hỏi.

“Mức độ tổn thương cao, tìm được Đại Tướng 7 ngày trước, sau phẫu thuật hôn mê 3 ngày nhưng với cấp độ cơ thể và tinh thần ngài ấy hẳn sẽ tỉnh trong hôm nay.”

Thiếu tá không nói gì, đẩy cửa bước vào, người gọi là Tân Kiệt cũng không ngăn cản.

Trong phòng chỉ huy trung tâm có một cánh cửa khác là phòng riêng của chỉ huy, giờ đây đã trở thành phòng bệnh. Khắp nơi là các thiết bị hỗ trợ y tế, căn phòng đơn giản trừ giường và một bộ bàn ghế không còn gì khác.

“Yo lão Hàn.” Thiếu tướng chào hỏi.

Sáu mươi ngày trước, hắn nhận được thông tin tinh cầu này sắp gặp phải cuộc tấn công lớn chưa từng có trong 250 năm, tuy nhiên nếu có thể đánh lui có thể đảm bảo bình yên cho khu vực này một khoảng thời gian dài, Nhà Bá Đồ đã chuẩn bị sẵn sàng đón chờ cuộc chiến. Đồng thời hắn cũng nhận được một tin nhắn riêng: Cuộc tấn công quy mô xảy ra vì đầu não kẻ địch đã bất ngờ xuất hiện thêm một “ong chúa” mới, lại bất ngờ không xảy ra tranh quyền với ong chúa hiện tại mà cả hai đồng chỉ huy khiến số lượng quân địch tăng lên tới mức đáng quan ngại. Đại tướng Hàn Văn Thanh đích thân dẫn đội tấn công thẳng vào đầu lĩnh địch mưu đồ tiêu diệt tận gốc. Cuộc tấn công diễn ra gần như thành công mỹ mãn, một ong chúa chết, lưu giữ được xác để nghiên cứu – điều chưa từng có, đặt bom quá hủy một phần “Tổ”, đồng thời trận chiến tại chiến trường vì ong chúa chết, kẻ địch hỗn loạn mà tiêu diệt được hơn nửa. Tuy nhiên, Đại Tướng Hàn Văn Thanh giao xác ong chúa cho đồng đội đem về, bản thân lại mất tích hơn hai mươi ngày, bảy ngày trước trở về với thương nặng.

Từ khi nhận được tin tức Hàn Văn Thanh mất tích, hắn nhanh chóng hoàn thành công việc trên đường trở về Liên minh đúng lúc nhận được yêu cầu. Tới tinh cầu Gar-8206 thay mặt Liên minh tới lấy thông tin.

Trên giường một người đàn ông anh vĩ cao lớn đang nằm, khắp người quấn đầy băng gạc, bao quanh người là một lớp ánh sáng trị liệu tăng tốc độ hồi phục. Dù đang hôn mê trên khuôn mặt nghiêm khắc khiếp người, đôi mày vẫn cau chặt thành mấy hòn núi nhỏ. Diệp Tu lấy một cái ghế tới ngồi cạnh giường nhìn người đang nằm.

Sau khi Diệp Tu vào phòng, Trương Tân Kiệt cho tất cả mọi người rời khỏi khu vực chỉ huy, bản thân ngồi trước cửa. Nhiều ngày qua những người thuộc đội vẫn luôn thay phiên tới canh giữ. Hơn nữa lúc này bên trong là Diệp Tu, càng cần đặc biệt cẩn thận.


Diệp Tu không động đậy cứ thế ngồi chờ 4 tiếng liền, lúc này, lông mi Hàn Văn Thanh hơi hơi rung, Diệp Tu chỉ yên lặng nhìn, sau đó Đại tướng Bá Đồ dần mở mắt, mắt vì tiếp xúc với ánh sáng đột ngột mà hơi nheo, sau đó từ từ mở ra, một chút mờ mịt vừa xuất hiện lập tức rút lui. Hàn Văn Thanh quay đầu, hắn cảm nhận được có người trong phòng. Nụ cười luôn thường trực của Diệp Tu đập vào mắt, Hàn Văn Thanh không nói nhìn người đang ngồi kia.

“Đồ cậu đang mặc là từ năm đó?”

Nhìn thấy Đại Tướng Gia Thế - Diệp Tutrong nhà mình không khiến Hàn Văn Thanh kinh ngạc bằng bộ đồ hắn mặc. Diệp Tu đứng lên rót cho người trên giường một ly nước.

“Tới Bá Đồ với thân phận Đại Tướng anh nghĩ tôi có thể vào dễ dàng chắc?”

Hàn Văn Thanh uống nước, hơi nhếch môi.

“Tôi tới đem thông tin về Liên minh.” Diệp Tu cười cười nói.

“Sau khi tiếp cận “Tổ” kẻ địch . . .” Hàn Văn Thanh bắt đầu chậm rãi kể lại sự việc.

Hai người một ngồi một nằm thong thả hỏi đáp. Sau khi báo cáo xong, bọn họ lại tiếp tục bàn về một số việc ở Liên minh, Diệp Tu kể vài chuyện như, Lam Vũ vừa tìm ra một mỏ năng lượng mới, Lôi Đình lúc đang thử nghiệm vũ khí xém nổ bay nóc trung tâm nghiên cứu, rồi Vương Kiệt Hi hôm nọ đi tới hệ tinh cầu XX-035 đang do thám suýt vì bỏ bọc lộ ra mắt to mắt nhỏ nổi danh mà bị hốt. . .

Từ khi Hàn Văn Thanh tỉnh lại đã nhiều tiếng trôi qua, dù là người sắt cũng có chút mỏi mệt, Diệp Tu nói “Báo cáo xong rồi, Hàn Đại tướng có thể nghỉ ngơi. Năm tiếng nữa tôi sẽ trở về Liên minh báo cáo.”

Hàn Văn Thanh chỉ “Ừ” một tiếng. Sau đó nhắm mắt nghỉ ngơi, hơi thở đều đều.

Diệp Tu không rời đi mà yên lặng ngồi tại chỗ như tượng đá. Liên tục 4 tiếng, yên lặng tưởng như hắn đã ngủ quên, lúc này Diệp Tu đứng dậy, bước tới cạnh giường, nói nhỏ.

“Tôi đi đây.”

Không biết người đang ngủ có nghe được hay không, không có bất kì phản ứng nào. Diệp Tu nhìn người đang nằm, hơi cong người, môi chạm nhẹ lên mí mắt Hàn Văn Thanh. Sau đó như không có việc gì thẳng người dậy, bước thẳng ra khỏi phòng không chút chần chừ.

Người ngoài phòng vẫn không rời đi, Trương Tân Kiệt yên lặng ngồi uống trà – một loại đồ uống truyền thống, nhưng bên cạnh còn có thêm một người nữa yên lặng không kém lặng lẽ châm trà, một thiếu niên gọi là Tống Kì Anh.

“Đại tướng.” Tống Kì Anh nghiêm chỉnh đứng dậy làm một quân lễ.

Diệp Tu cười, “Đại tướng các cậu tỉnh rồi, đang ngủ. Tôi phải về Liên minh báo cáo công tác. Lần sau gặp.”

“Tôi tiễn anh.” Trương Tân Kiệt đứng dậy theo sau Diệp Tu rời đi.


Trong phòng, Hàn Văn Thanh sau khi Diệp Tu rời khỏi phòng, cau mày càng sâu.

END
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook