Tôn Tường - Một ngàn năm sau

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,016
Số lượt thích
3,957
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#1
Tôn Tường - Một ngàn năm sau


Tôn Tường, một ngàn năm sau, hậu thế sẽ nói gì về chúng ta?




Tôn Tường là thiên tài thao tác, điều này được tất cả mọi người công nhận.

Thiên tài không đáng sợ. Đáng sợ là, thiên tài đó nỗ lực hơn bạn gấp nhiều lần.

Có biết bao người thấy được cậu ở Gia Thế tự cao tự đại không biết trời cao đất dày, lại bỏ qua việc cậu âm thầm theo dõi trận PK của Dạ Vũ Thanh Phiền và Quân Mạc Tiếu trong game, thời thời khắc khắc lưu tâm đến việc muốn kỹ thuật mình không thua kém bất cứ ai?

Có biết bao người thấy cậu khoe khoang Rồng Ngẩng Đầu mới học được với Diệp Tu, mà quên rằng để luyện được một trick cực khó trong một thời gian cầm pháp sư chiến đấu chưa được bao lâu mà còn làm tốt hơn Diệp Tu, là câu chuyện của bao nhiêu ngày đêm khổ luyện? Lần đầu tiên Diệp Tu đánh ra nó, dẫn đến toàn trường bạo động, ý thức, kinh nghiệm, tốc độ tay, kỹ thuật, một thứ cũng không thể thiếu.

Trong vài tháng ngắn ngủi mà Tôn Tường đã tiến bộ đến bậc này rồi.

Ai dám nói cậu ấy không cố gắng? Ai dám?

Tôn Tường càng về cuối, trên người cậu ấy càng có chí tiến thủ, có tài năng nghiêng trời, có tâm cầu thắng thuần khiết nhất. Có, Ý Chí Đấu Giả.




Thiên tài nỗ lực không đáng sợ. Đáng sợ là, thiên tài nỗ lực đang âm thầm trưởng thành qua từng ngày từng đêm một.

Đợi đến một ngày, cậu ấy rồi sẽ nhe chiếc nanh ác với thế giới này, cắn phập xuyên nát những chỉ trích và ác cảm chỉa về mình. Muốn đọ cứng và nhẫn với Tôn Tường? Nực cười.

Cậu ấy, chính là sói hoang của Liên minh.



Tôn Tường thật sự đã trưởng thành rất nhiều.

Trước đây cậu có một lòng tự tin cực kỳ cao, hẳn là đều đến từ những tung hô của ngoại giới đánh giá về mình. Bởi vậy những chiêu thức cậu ấy đánh ra vẫn khá hoa lệ hoàng tráng dù có lẽ chúng không thực dụng bao nhiêu, thắng cũng phải thắng đẹp mắt oanh liệt, không chịu được thua mất mặt bao giờ.

Vì lẽ đó, nên Diệp Tu mới bảo cậu chỉ chơi Mario được thôi, bởi tâm cậu còn chật chội quá. Chứa quá nhiều nhiễu sự, tự nhiên không còn đủ chỗ trống truy cầu chiến thắng thuần khiết.

Tôn Tường ban đầu là một người cực kỳ mâu thuẫn. Mà cũng đúng thôi, dù sao vốn con người cũng được tạo nên nhờ mâu thuẫn kia mà.

Cậu ấy tự tin, nhưng sự tự tin đó bắt nguồn từ phía ngoài, vậy trong lòng cậu còn dành lại bao nhiêu cho chính mình? Trống rỗng và mịt mù, ấy vậy nên mới huênh hoang và phô trương, không ngừng dựa vào đánh giá và tung hô của ngoại giới để tìm cảm giác tồn tại cho mình.

Tui bị ám ảnh trận khiêu chiến Gia Thế rất nhiều, đã từng kể ở topic Gia Thế. Tui cứ luôn nói sau trận đó thì Tôn Tường đổi một cái thành một con người mới, nhảy vọt trong một đêm trưởng thành. Nhưng xét kỹ lại, chưa cần đến trận khiêu chiến thì cậu ấy cũng đã có những tiến bộ đáng ghi nhận rồi.

Tài năng về mặt thao tác giúp cậu nhuần nhuyễn các kỹ năng của một nghề mới trong thời gian ngắn không nói, cả ý thức phối hợp với đoàn đội cũng khá lên thời ở Việt Vân đơn thương độc mã rồi.

Trận khiêu chiến đó, tui nhớ có một lần vì tránh thoát khỏi sự truy bắt khống chế của Diệp Tu, mà Tôn Tường thao tác Nhất Diệp Chi Thu lăn lộn trên đất đến chật vật bất kham. Người ngoài cứ bảo đó là chuyện đương nhiên, vì chiến thắng thì mặt mũi có quan trọng gì đâu?

Nhưng mọi người không hiểu, đối với Tôn Tưởng, thì mặt mũi vốn là một thứ gắn liền với chiến thắng, hai cái đó đi chung với nhau, để cậu ấy vứt hết mặt mũi mà đánh chính là trút bỏ đi danh tính Vinh Quang của cậu ấy.

Bởi vậy giây phút đó, Tôn Tường buông bỏ xuống sự hào nhoáng phù phiếm trước giờ, để truy cầu Vinh Quang chiến thắng thuần khiết nhất.

Đơn giản chỉ là, cậu ấy không muốn thua...

Trận đấu đó, giây phút đó, cuối cùng cậu ấy cũng đã tìm thấy đầy đủ những thứ mình cần cho chặng đường về sau rồi: kỹ thuật, ý thức, kinh nghiệm, phối hợp, trưởng thành, tâm cầu thắng.

Một Tôn Tường như vậy, dù mỗi thứ đó còn chưa chín tới, nhưng chúng đã bắt đầu manh nha, gieo rắc một hạt mầm trong lòng cậu.

Tát cậu một cái thật đau.

Và, để xem cậu ấy một lần nữa bò dậy hung hăng cắn trả.

Tốc độ trưởng thành của hạt mầm đó, sẽ thực sự doạ bạn đến hoảng đó. Hãy nhìn tổ hợp Song Nhất điên đảo liên minh của Luân Hồi, có ai dám bảo cậu ấy có ý thức phối hợp kém nữa không?




Thật ra, trận khiêu chiến ấy, tui thương cậu vô kể, song cũng từng oán cậu một lúc lâu, đặc biệt là giây phút cậu GG, tui thật sự rất muốn bay vào túm cổ áo cậu đập một trận, chất vấn cậu còn gắt hơn cả Đào Hiên nữa.

Cậu cầm trong tay tài khoản cấp thần, được trên trên dưới dưới Gia Thế vây quanh như chúng tinh phủng nguyệt hô mưa gọi gió, có thêm một Tiêu Thời Khâm một trong bốn bậc thầy chiến thuật, thêm một Khưu Phi đồng đội quá tốt quá chịu phối hợp với cậu, ấy vậy mà cậu thân là đội trưởng lại không thể hoàn thành tốt bổn phận của mình, dẫn dắt toàn đội đi đến thất bại? Năng lực, trí tuệ, trách nhiệm, tâm thái đều không đủ chuẩn, thật sự khiến người ta cảm thấy phẫn nộ.

Càng quan tâm càng loạn, tui đã đặt quá nhiều tình cảm cho cậu nói riêng và Gia Thế nói chung, yêu cầu của tui với mọi thứ lên quá cao quá hoàn mỹ, nên đến khi thất bại, tui mới càng đau buồn mãi không tan.

Càng hi vọng, càng thất vọng. Bây giờ nhìn lại, đau thương khi đó, sai lầm khi đó, bất cam khi đó, vấp ngã khi đó, đều là những món quà quý giá cho cả cậu và tôi sau này. Người khác không hiểu, riêng tôi mà nói, trận khiêu chiến đó thật sự đã bị ảnh hưởng rất nhiều không thua gì cậu đâu, xem Lam Vũ đánh tôi còn không có tận tâm như vậy đấy. Phải nói là vì Gia Thế mà xem như tôi bỏ ra rất nhiều đó. Sau một trận đấu mà cái ava cũng đổi sang từ Lam Vũ đến Gia Thế đến tận giờ, về sau cũng không định đổi lại

Nhiều chuyện như thế, có lẽ nói cũng không nói rõ hết những chi tiết trong đó được. Dốc hết vốn liếng trút hết tim gan cho cậu như vậy, chỉ muốn nói rằng, tôi nguyện đồng hành cùng cậu chặng đường này, đừng sợ hãi, cũng đường buồn thương. Tôi tin tưởng một trăm phần trăm rằng, cậu sẽ còn mạnh lên rất nhiều nữa. Thua một lần khi đó, chỉ mong cậu thắng mãi sau này.



Kỳ thực, chặng đường của Tôn Tường đã đi qua rất gập ghềnh.

Xuất thân chiến đội nhỏ Việt Vân, chèo kéo gánh cả đội vào được Vòng chung kết, đoạt giải Người mới Tốt nhất, cứ tưởng cậu tương lai rộng mở.

Chuyển đến Gia Thế, sở hữu tài khoản cấp thần Nhất Diệp Chi Thu, cứ ngỡ cậu tiền đồ sẽ phong quang.

Vấp ngã đầy máu và lệ ở trận khiêu chiến, chuyển về mái nhà Luân Hồi, Song Nhất càn quét như vũ bão. Lần này, quán quân nhất định sẽ thuộc về mình đúng không?

Ha ha.

Ha...

Quanh quẩn trong gió tuyết, có sự bi tráng đau buồn của sói hoang cùng đường, người đi rồi tiếng ca còn mãi vọng vang.

Lang khuyển của tôi, bị thương rồi.

Máu chảy đầm đìa. Đỏ thẫm đến chói mắt, đến Trương Giai Lạc còn chưa xui xẻo như cậu, trong hai năm ngã hai lần, còn cùng một cái hố.

Ngu xuẩn.

Và đau lòng...



Từ mùa ba bắt đầu, những người đoạt giải Người mới tốt nhất, đều là tự mình chống đỡ một phương. Tôn Tường và Vương Kiệt Hi giống nhau có thể phá vỡ Bức tường tân binh, một mình dẫn dắt một đội ngũ tầm thường trước đó một mùa liền phong thần.

Có lẽ khởi điểm cao như vậy, trong lòng khó tránh đắc ý tự đại, nên cậu thiếu đi sự tôn trọng với các tiền bối khác như Diệp Tu Hàn Văn Thanh, đây cũng là một điểm trừ cho Tôn Tường lúc đầu. Tân binh có thể không kinh sợ tiền bối, nhưng ít nhất phải tôn trọng. Bởi dù sao, những gì cậu làm được bây giờ, họ đã làm qua rất lâu về trước rồi.

Không biết có phải nghề đầu tiên của cậu ấy là cuồng kiếm sĩ hay không, trong người cậu ấy dường như có một sự cuồng dã bất kham và nhiệt huyết thanh xuân sôi sùng sục. Chính sự cuồng dã này mới khiến cậu thiên tài đến vậy, nó thể hiện trong cả lối chơi pháp sư chiến đấu dũng mãnh hùng hồn của cậu.

Đồng thời, chính sự cuồng dã của tuổi trẻ đã cũng khiến cậu lạc lối va vấp rất nhiều, ăn khổ ngập đầu. Cậu ấy giống như những người trẻ tuổi chúng ta vậy, gấp gáp muốn chứng minh năng lực của mình ra, thời thời khắc khắc đều phải bộc lộ show cái trình mình có.

Thật muốn nói với cậu ấy, Tôn Tường đồ ngốc này cậu không cần phải làm như vậy. Người có năng lực thật sự sẽ chỉ dùng kỹ năng thích hợp dùng với đối thủ thích hợp tại thời điểm thích hợp mà thôi. Lúc đó, mỗi thao tác mỗi bước di chuyển của cậu không phải nói ra thì cũng sẽ thể hiện đầy đủ thực lực của cậu rồi.

Đừng hoài nghi năng lực của chính mình, truy mộng lộ còn dài, cậu còn trẻ tuổi, rồi sẽ có một ngày cậu sẽ tự toả ra ánh sáng cho riêng mình. Thu liễm phong mang bén nhọn lại một chút, cứng như mâu vậy, đến lúc bị đem ra mài sạch sắc nhọn sẽ đau lắm đấy...

Nhưng mà, tui vẫn cứ không nói cho cậu biết đấy. Để xem sói con của tôi có thể tự mình đi được bao xa.

Người trẻ tuổi mà, luôn ôm một bầu nhiệt huyết và kỳ vọng tràn trề tiến vào tương lai, để rồi ăn một chậu nước lạnh úp xuống đầu, còn bị đè xuống đất ăn đập một trận.

Như thế, mới biết cách đánh trả thế nào.




Nếu như buộc phải trách cậu ấy, thì trách cậu tự cao té đau. Nếu như buộc phải thương cậu ấy, thì thương cậu tự cao té đau.

Nếu như buộc phải nói chuyện xui xẻo nhất Tôn Tường gặp, đó là đụng trúng Diệp Tu. Nếu như buộc phải nói chuyện may mắn nhất Tôn Tường gặp, đó là đụng trúng Diệp Tu.

Nếu như buộc phải chúc chúc, thì tôi, nguyện cậu phong thần, vọng mong đoạt quán.

Bởi vì, Tôn Tường bây giờ, có một trái tim xích tử thuần khiết, một lòng hướng về chiến thắng mà thôi.

Một kẻ vừa mạnh, kỹ thuật thao tác tốt, ý thức đồng đội và hợp tác tiến bộ, lại có lòng truy cầu chiến thắng và chỉ chiến thắng mà thôi.

Kẻ đó, rồi sẽ có tương lai mạnh đến đâu?




Người không khinh cuồng uổng thiếu niên.

Tuy rằng Tôn Tường chính là mẫu tuyển thủ đại diện cho sự trưởng thành và tôi luyện va vấp, cậu ấy hẳn có plot phát triển nhân vật hấp dẫn nhất truyện, nhưng mà không hiểu sao, tui vẫn cảm thấy tính tình cậu ấy sẽ không dễ thay đổi.

Nhiều năm sau, cậu ấy vẫn sẽ là một Tôn Tường như vậy, sự cuồng dã, tự tin, nhiệt huyết, thông minh, cầu tiến, lại hơi chập mạch của cậu ấy vẫn sẽ như thế mà thôi. Tuy rằng trên mặt tâm thái đã ổn định chững chạc hơn rất nhiều, không còn dễ dàng bị ảnh hưởng bởi ngoại giới nữa, cũng bắt đầu học được giá trị của gia đình đồng đội rồi.

Nhưng mà, Tôn Tường, có bao nhiêu năm qua đi nữa, vẫn sẽ chỉ là Tôn Tường. Vẫn sẽ lợi hại như vậy, soái như vậy, tự tin cuồng ngạo, liếm láp từng miệng vết thương, vấp ngã liền ẩn nhẫn cắn táp trả kẻ thù, từng ngày một đều sẽ mạnh hơn.

Không biết đường là đi đúng hay đi sai, nhưng vẫn dũng cảm chạy về ánh hoàng hôn phía trước.

Đây chẳng phải chính là đại dũng? Chẳng phải chính là tu thân?

Cậu lấy tư thế thiếu niên viễn hành, quay lại khởi điểm, vẫn là thiếu niên.

Chàng trai trẻ, cầm chắc vũ khí trong tay chưa, chúng ta lại đánh thêm một trận nữa nào!



Từng đọc một chi tiết phỏng vấn hỏi Hồ Điệp Lam, giải thế giới Diệp Tu có cầm Nhất Diệp Chi Thu đánh không? Hồ Điệp Lam bảo không, combo thiết lập thẻ tài khoản và tuyển thủ đều là khá cố định, không thể trao đổi. Khi đó người người đọc dòng đó đều đang chú ý Diệp Tu, riêng tui, bỗng dưng lại lén lén vui mừng cho tên ngốc nhà cậu.

Nhất Diệp Chi Thu sẽ không bị lấy đi khỏi cậu.

Tui cũng không biết tui đang vui cái gì, theo lý thì giờ này cậu lợi hại như vậy rồi, sẽ không ai có thể đánh bại cậu lấy đi Nhất Diệp Chi Thu được.

Nhưng mà, tui vẫn cứ nơm nớp không thôi. Nếu ở một bộ tiểu thuyết khác, thì hành trình của cậu như vậy, đã đủ viết nên một câu chuyện dành riêng cho cậu rồi. Có điều ở đây, cậu đấu không lại main, tui cứ sợ mãi điều đó, dù sao đã vấp hố này bao nhiêu lần rồi. Lúc Luân Hồi thua cuộc, phóng viên chất vấn “Cậu đi đến đâu quán quân liền mất đến đó”. Đâm cậu một đao tàn nhẫn vào tim, sao tôi nghe bỗng cũng thấy chói toi thế này, chói tai đến không thở nổi...

Rất muốn đứng ra bảo vệ cậu, với tư cách là fan Gia Thế, tui cảm thấy vô cùng vinh hạnh Tôn Tường là người kế thừa Nhất Diệp Chi Thu.

Cường đại, nghiêm túc, nỗ lực, thiên phú. Kỹ thuật cực cao, phong thần là điều chắc chắn. Nhất Diệp Chi Thu vào tay một người trẻ tuổi có chí tiến thủ như vậy, sẽ tiếp tục tung hoành phát dương quang đại phong thái Đấu Thần của mình trên sàn đấu Vinh Quang.

Danh tướng thế hệ trước hoặc đứt gánh giữa đường, hoặc tuổi già đao gãy, mà núi sông bất biến vẫn không thay đổi, loáng thoáng lại có bóng dáng thiếu niên mặc thiết giáp, dắt chiến mâu, không biết trời cao đất dày gạt đám đông sải bước ra trận.

Mười năm trôi qua, còn có mười năm kế tiếp. Ngàn năm trôi qua, còn có ngàn năm kế tiếp.



Thật ra tui vốn muốn còn biện hộ cho cậu vụ việc Gia Thế năm xưa nữa, khi đó ấn tượng đầu tiên của Diệp thần về cậu đã là không tốt, cộng thêm chỉ thị cấp trên hạ xuống mờ ám kỳ quái, bầu không khí nhân sự đồng nghiệp lại căng thẳng, chẳng trách cậu cứ mơ mơ màng màng mà đứng làm bia ngắm cho mọi người.

Nhưng thôi, không muốn viết nữa. Người có mắt đều cảm nhận được sự trưởng thành của cậu. Một ngàn năm sau, quản làm gì thế nhân sẽ nghĩ gì?



Hôm nay có điểm nóng nảy, xin lỗi, đừng bị tui doạ sợ đó. Ngoan nào, hôm nào lại rủ cậu đi uống nước hạch đào.

À không, mấy ngày này làm cho cậu nhiều bài như vậy rồi, chỉ sợ cậu thua thiệt so với người khác thôi, phải là cậu mời tui uống nước chứ. Dù sao bây giờ cũng đã là tuyển thủ Ngôi sao nổi tiếng có nhiều tiền rồi a.



Tôn Tường, tôi không cầu cậu nhất thế trường an, cũng không cầu cậu lưu danh sử sách.

Tôi chỉ cầu cậu, quán quân như nguyện, vui vẻ một đời.

Cười lên đi Tôn Tường, cười lên.

Đã lâu rồi còn chưa thấy cậu cười đâu...
 

Bình luận bằng Facebook