Đây là bản chuyển ngữ, đã được sự đồng ý của tác giả, được thực hiện với mục đích phi thương mại.
Tựa đề do người dịch tự đặt, đã hỏi xin phép tác giả. Thứ nhất, là vì có Quả trong Trần Quả. Thứ hai, khai tâm quả trong tiếng trung là hạt dẻ cười (quả hồ trăn) trong tiếng việt, hay pistachio trong tiếng anh. Khai tâm nghĩa là vui vẻ, nghĩa bóng khi dùng từ "khai tâm quả" để tả một người tức là nói người đó có thể đem lại nhiều niềm vui và tiếng cười cho những người xung quanh, giúp họ quên đi nỗi buồn, sở hữu tính hài hước cao, có thể phá vỡ những tình huống ngượng ngùng khó thở, luôn có thể giúp tâm trạng mọi người vui vẻ thoái mái, giống như "lục lạc cười" vậy.
Tác giả: 糖糖
Lời tác giả: Không phải phân tích nhân vật, chỉ đơn thuần là cảm nhận cá nhân.
Đọc truyện lâu thì dễ bị ảo tưởng một chút. Sau khi Toàn Chức Cao Thủ kết thúc, tôi phát hiện nhân vật nữ trong đó không nhiều.
Mà tài nguyên mỹ nữ vốn không nhiều nhặn gì, một chiến đội Hưng Hân có liền tù tì ba người, bà chủ mỹ nữ, Ngôi sao mỹ nữ, chủ lực mỹ nữ, đã vậy còn có một nhân yêu nữa chứ. Nghĩ đến lúc thi đấu, Mộc Vũ Tranh Phong Hàn Yên Nhu Tay Nhỏ Lạnh Giá ba vị mỹ nữ đứng cùng một chỗ, thật sự là để cho toàn viên Lam Vũ khóc lóc xỉu ngay tại cái miếu bỏ hoang nhiều năm của bọn họ luôn.
Vốn tôi muốn viết cho cả ba người, nhưng thời gian có hạn, chỉ có thể viết Trần Quả.
Đây là một cô gái không có “hào quang nữ thần”. Tuy rằng tác giả cũng đã miêu tả đó là một cô gái “xinh đẹp thanh thuần ôn nhu”, nhưng so với Tô Mộc Tranh và Đường Nhu, thì tôi luôn cảm thấy hào quang trên người cô ấy không đủ sáng bằng.
Tôi thấy có nhiều bạn gọi Tô Mộc Tranh và Đường Nhu là “nữ thần”, nhưng nhắc tới Trần Quả thì đa số mọi người đều gọi là “chị chủ”.
Tôi không hề cảm thấy bất bình vì điều này tí nào. Tôi càng yêu thích cách xưng hô nhiều thêm vài phần nhân gian khói lửa và có cảm giác thân mật thế này hơn một chút.
Tô Mộc Tranh và Đường Nhu là những cô gái rất tốt, nhưng tôi luôn cảm giác có phần xa cách.
Chỉ có Trần Quả là cho tôi một cảm giác thân thiết cực kỳ.
“May mắn thay, anh hào sinh ra khoáng đạt chẳng đắn đo, trước giờ nào đặt tư tình nữ nhi quấn cõi lòng. Tựa như, trăng tan gió thoảng sáng mãn ngọc đường.”
Đây là câu về Sử Tương Vân trong “Hồng Lâu Mộng”, tôi cảm giác có chút giống Trần Quả.
Trong chính văn có viết, “Trần Quả vốn không phải loại người kiểm soát tốt tâm tình bản thân. Lúc muốn cười thì cười, muốn giận thì giận, muốn khóc lại phiền phức hơn nhiều. Nước mắt là thứ khó lau khô nhất trên đời.” (chương 333, cre: Team Liều SLL)
Tóm lại chính là bốn chữ, “thuận theo tính tình”.
Trần Quả là cô gái cách trái tim của mình rất gần. Cô ấy sẽ cảm nhận được tâm tình và nội tâm của chính mình, không hề che giấu hay dối gạt chính bản tâm mình. Cô biết rất rõ mình muốn điều gì nhất, sau đó sẽ không hề do dự đi làm nó.
Không phải ai cũng làm được điều này. Có rất nhiều người sống phải dè dặt lo toan, bó tay bó chân, không dám yêu cũng không dám hận, càng không dám mạo hiểm điều gì.
Chỉ riêng điểm này, Trần Quả thật sự là nhân trung hào kiệt, nữ trung anh hùng.
2.
Không cần cố ý lục lại truyện thì tôi vẫn có thể nhớ rất nhiều chi tiết về cô ấy.
Cô nửa đêm đắp mặt nạ đi tìm quản lý tiệm net nói chuyện phím tán ngẫu.
Cô nhéo cánh tay của Diệp Tu gào to “Cậu có nghe tôi nói chuyện hay không!”
Cô lau hết nước mắt, sau đó trả bịch khăn giấy về cho Diệp Tu.
Cô ấy liều mạng gào thét chói tai ở All-Stars.
Cô ấy nói muốn thành lập chiến đội, liền chộp ngay điện thoại di động chụp một tấm ba người với nhau.
Cô ấy lần đầu tiên gặp Diệp Thu đã phát bao lì xì năm mới cho cậu ấy.
Cô ấy kéo tay Tô Mộc Tranh, chạy vụt vui cười giữa con phố pháo hoa nở đầy trời.
Cô ấy treo quà tặng Giáng sinh lên cây thông Noel cho mỗi thành viên trong chiến đội, bộ phận nào cũng có phần.
Nước mắt của cô ấy, rơi trên mặt của người kế bên…
Tính khí cô ấy hấp tấp nóng nảy, bạo lực dũng mãnh, đồng thời cũng rộng rãi nhiệt tình, lạc quan hoạt bát.
Cô ấy có lúc tùy tiện bừa bãi, làm việc xúc động tùy hứng, lại có đôi khi vô cùng sâu sắc thấu hiểu lòng người.
Cô ấy có lúc sẽ giống như một đứa trẻ vậy, lại có khi lại giống một người chị cả biết chăm sóc chiếu cố người khác.
Cô ấy có lúc sẽ lỗ mãng, có lúc sẽ tinh tế tỉ mỉ vô cùng.
Cô có thể trở thành bạn bè với bạn trong một thời gian ngắn nhất. Nếu như cô ấy thích bạn, thì sẽ đào tim móc phổi ra mà đối xử với bạn thật tốt.
Tôi thật sự, rất yêu thích một cô gái như vậy.
3.
Có đôi lúc tôi cảm thấy, rất đau lòng.
Nghĩ đến cô tốt nghiệp cấp ba xong liền bỏ giấy mời đại học, không hề do dự tiếp nhận lại quán net ba cô để lại.
Đếm không hết bao nhiêu lần, cô ngủ thiếp một mình ở trước ti vi.
Hằng năm vào tiết Thanh Minh, lại đến trước mộ của bố lải nhải kể lể những chuyện trong một năm qua.
Hằng năm đều bày cái cây thông Noel cũ rích kia ra, treo đầy quà tặng trên đó.
Mặc dù tiệm net đã cho cô ấy một cảm giác gia đình. Nhưng mà, tôi vẫn cảm giác được sự cô đơn của cô ấy.
Cho đến giờ, cô chưa từng oán hận cũng như chưa từng than phiền một câu. Ngày qua ngày lại vẫn là một cô gái sáng sủa vui tươi và kiên cường mạnh mẽ. Tôi nhớ cảnh cô ấy lật tấm hình của bố, nói để ba phơi nắng chút nào, bỗng dưng một người không dễ dàng xúc động như tôi cũng lệ tràn hốc mắt.
Tôi nghe được một âm thanh vang lên, nhỏ nhẹ nói: “Ba ơi, đừng lo lắng, con bây giờ sống rất tốt.”
Tôi đã từng nói rất nhiều lần rằng, khóc không phải bởi yếu đuối ngược lòng, mà là bởi vì để chữa trị vết thương.
Hóa ra, không chỉ nước mắt mới chữa trị được vết thương.
Giây phút đó, tôi lại cảm thấy, nụ cười của cô gái này giống như ánh ban mai vào sáng sớm tinh mơ.
Ánh sáng ôn hòa như thế, không khiến người ta cảm thấy chói mắt, mà còn khiến cho nội tâm chúng ta ấm áp một cách lạ kỳ.
Tôi chợt nhớ lại nụ cười của Diệp Tu và Tô Mộc Tranh ở trước mộ Tô Mộc Thu, một nụ cười thấm ánh lệ.
Tôi nghĩ, ba của Trần Quả nhất định sẽ giống như Tô Mộc Thu, là một người trong nội tâm tràn đầy sự ấm áp và tình yêu thương. Trong quá trình Trần Quả lớn lên, những điều này đã nuôi dưỡng bồi đắp nên cô bây giờ, một Trần Quả cũng vừa sáng sủa vừa kiên cường như hiện nay.
Cách tốt nhất để tưởng nhớ một người, không phải là cả ngày chìm đắm trong khóc lóc âu sầu. Mà, phải càng nỗ lực mỉm cười đối diện.
Tôi muốn nói với cô gái này, cảm ơn chị, đã khiến tôi học được điều này.
4.
Có người nói, trong truyện thì Trần Quả mới là người thắng cuộc cuối cùng.
Một tên quản lý tùy tiện thuê về lại là sách giáo khoa Vinh Quang. Em gái trông tiệm net cũng là một tiểu thư nhà giàu sở hữu thiên phú cực cao.
Một fan hâm mộ bình thường nhảy vọt một cái trở thành một bà chủ của chiến đội quán quân. Người có bàn tay vàng, phải là Trần Quả mới đúng.
Nhưng tôi trước giờ chưa từng xem cô ấy là một kẻ may mắn nhặt được miếng bánh từ trên trời rơi xuống.
Vì sao lại là cô ấy? Vì sao lại là tiệm net Hưng Hân?
Khi Diệp Tu nói Đào Hiên trước kia cũng là ông chủ tiệm net, tôi đột nhiên hiểu được câu nói “Chẳng qua là làm lại từ đầu mà thôi”.
Vương Triều Gia Thế năm đó cũng xuất phát từ một tiệm net chật vật mà ra nên.
Đây, mới thật sự là bắt đầu lại từ đầu. Tựa như hết thảy đều trở về nguyên điểm vậy. Chẳng qua điểm khác biệt duy nhất là Diệp Tu đã không còn là thiếu niên trẻ tuổi ban đầu nữa, mà đã hắn đã có cho mình hơn mười năm kinh nghiệm và tích lũy trui rèn rồi.
Trần Quả không tiếc dốc toàn bộ tài sản của mình đi đánh cược, thành lập nên một chiến đội. Cô học cách làm sao tuyên truyền cho chiến đội, làm sao ứng phó với phóng viên, lôi kéo tài trợ, quản lý nhân sự vân vân
Cô ngửa đầu đón lấy những khó khăn ngăn trở mà tiến về phía trước, chịu mất đi nhiều khách quen cũ, đối mặt với vô số châm chọc chửi bới, vẫn cắn răng kiên trì làm theo ý mình.
Cô sẽ bởi vì năng lực của bản thân có hạn mà thống khổ trong lòng, vì chiến đội gặp bất lợi mà mất ăn mất ngủ, cô sẽ tỉ mỉ chuẩn bị quà Giáng sinh cho những thành viên trong chiến đội…
Cô ấy không hề suy xét danh lợi và hồi đáp.
Tất cả, đều xuất phát từ sự nhiệt tình và tình yêu thuần túy của cô. Và còn từ dũng khí to lớn không màng tất cả để theo đuổi ước mơ của mình.
Những điều này, Đào Hiên năm đó cũng từng sở hữu, nhưng năm tháng đã sớm mài mòn trái tim của hắn.
Diệp Tu đã bao nhiêu năm rồi, chưa gặp qua một người sở hữu trái tim như vậy? Càng trải qua thực tế tàn khốc thế nào, thì càng hiểu được hiện thực có bao nhiêu điều bất đắc dĩ, thì lại càng muốn bảo vệ những lý tưởng vẫn đang ấm hơi, còn chưa bị dập tắt dụi bụi tro.
Giấc mộng quán quân của Trần Quả, giấc mộng quán quân của Ngụy Sâm, giấc mộng quán quân của Kiều Nhất Phàm…
Giấc mộng quán quân của tất cả mọi người, bao gồm cả những truy cầu trước giờ chưa từng có phút nào ngừng nhịp đập của chính Diệp Tu.
Một lần này “làm lại từ đầu”, Diệp Tu cầm thẻ tài khoản Tô Mộc Thu tự tay tạo ra, lần nữa cất bước từ tiệm net, quay về đỉnh cao.
Đây, chính là mười năm luân hồi.
5.
Trần Quả, chị xứng đáng với tất cả.
Từng ly từng tí trên đoạn đường Hưng Hân đi đến, đều thuộc về Vinh Quang của chị.
Hoàn.
Tựa đề do người dịch tự đặt, đã hỏi xin phép tác giả. Thứ nhất, là vì có Quả trong Trần Quả. Thứ hai, khai tâm quả trong tiếng trung là hạt dẻ cười (quả hồ trăn) trong tiếng việt, hay pistachio trong tiếng anh. Khai tâm nghĩa là vui vẻ, nghĩa bóng khi dùng từ "khai tâm quả" để tả một người tức là nói người đó có thể đem lại nhiều niềm vui và tiếng cười cho những người xung quanh, giúp họ quên đi nỗi buồn, sở hữu tính hài hước cao, có thể phá vỡ những tình huống ngượng ngùng khó thở, luôn có thể giúp tâm trạng mọi người vui vẻ thoái mái, giống như "lục lạc cười" vậy.
Tác giả: 糖糖
Lời tác giả: Không phải phân tích nhân vật, chỉ đơn thuần là cảm nhận cá nhân.
Trần Quả - Khai Tâm Quả
0.
Đọc truyện lâu thì dễ bị ảo tưởng một chút. Sau khi Toàn Chức Cao Thủ kết thúc, tôi phát hiện nhân vật nữ trong đó không nhiều.
Mà tài nguyên mỹ nữ vốn không nhiều nhặn gì, một chiến đội Hưng Hân có liền tù tì ba người, bà chủ mỹ nữ, Ngôi sao mỹ nữ, chủ lực mỹ nữ, đã vậy còn có một nhân yêu nữa chứ. Nghĩ đến lúc thi đấu, Mộc Vũ Tranh Phong Hàn Yên Nhu Tay Nhỏ Lạnh Giá ba vị mỹ nữ đứng cùng một chỗ, thật sự là để cho toàn viên Lam Vũ khóc lóc xỉu ngay tại cái miếu bỏ hoang nhiều năm của bọn họ luôn.
Vốn tôi muốn viết cho cả ba người, nhưng thời gian có hạn, chỉ có thể viết Trần Quả.
Đây là một cô gái không có “hào quang nữ thần”. Tuy rằng tác giả cũng đã miêu tả đó là một cô gái “xinh đẹp thanh thuần ôn nhu”, nhưng so với Tô Mộc Tranh và Đường Nhu, thì tôi luôn cảm thấy hào quang trên người cô ấy không đủ sáng bằng.
Tôi thấy có nhiều bạn gọi Tô Mộc Tranh và Đường Nhu là “nữ thần”, nhưng nhắc tới Trần Quả thì đa số mọi người đều gọi là “chị chủ”.
Tôi không hề cảm thấy bất bình vì điều này tí nào. Tôi càng yêu thích cách xưng hô nhiều thêm vài phần nhân gian khói lửa và có cảm giác thân mật thế này hơn một chút.
Tô Mộc Tranh và Đường Nhu là những cô gái rất tốt, nhưng tôi luôn cảm giác có phần xa cách.
Chỉ có Trần Quả là cho tôi một cảm giác thân thiết cực kỳ.
“May mắn thay, anh hào sinh ra khoáng đạt chẳng đắn đo, trước giờ nào đặt tư tình nữ nhi quấn cõi lòng. Tựa như, trăng tan gió thoảng sáng mãn ngọc đường.”
Đây là câu về Sử Tương Vân trong “Hồng Lâu Mộng”, tôi cảm giác có chút giống Trần Quả.
Trong chính văn có viết, “Trần Quả vốn không phải loại người kiểm soát tốt tâm tình bản thân. Lúc muốn cười thì cười, muốn giận thì giận, muốn khóc lại phiền phức hơn nhiều. Nước mắt là thứ khó lau khô nhất trên đời.” (chương 333, cre: Team Liều SLL)
Tóm lại chính là bốn chữ, “thuận theo tính tình”.
Trần Quả là cô gái cách trái tim của mình rất gần. Cô ấy sẽ cảm nhận được tâm tình và nội tâm của chính mình, không hề che giấu hay dối gạt chính bản tâm mình. Cô biết rất rõ mình muốn điều gì nhất, sau đó sẽ không hề do dự đi làm nó.
Không phải ai cũng làm được điều này. Có rất nhiều người sống phải dè dặt lo toan, bó tay bó chân, không dám yêu cũng không dám hận, càng không dám mạo hiểm điều gì.
Chỉ riêng điểm này, Trần Quả thật sự là nhân trung hào kiệt, nữ trung anh hùng.
2.
Không cần cố ý lục lại truyện thì tôi vẫn có thể nhớ rất nhiều chi tiết về cô ấy.
Cô nửa đêm đắp mặt nạ đi tìm quản lý tiệm net nói chuyện phím tán ngẫu.
Cô nhéo cánh tay của Diệp Tu gào to “Cậu có nghe tôi nói chuyện hay không!”
Cô lau hết nước mắt, sau đó trả bịch khăn giấy về cho Diệp Tu.
Cô ấy liều mạng gào thét chói tai ở All-Stars.
Cô ấy nói muốn thành lập chiến đội, liền chộp ngay điện thoại di động chụp một tấm ba người với nhau.
Cô ấy lần đầu tiên gặp Diệp Thu đã phát bao lì xì năm mới cho cậu ấy.
Cô ấy kéo tay Tô Mộc Tranh, chạy vụt vui cười giữa con phố pháo hoa nở đầy trời.
Cô ấy treo quà tặng Giáng sinh lên cây thông Noel cho mỗi thành viên trong chiến đội, bộ phận nào cũng có phần.
Nước mắt của cô ấy, rơi trên mặt của người kế bên…
Tính khí cô ấy hấp tấp nóng nảy, bạo lực dũng mãnh, đồng thời cũng rộng rãi nhiệt tình, lạc quan hoạt bát.
Cô ấy có lúc tùy tiện bừa bãi, làm việc xúc động tùy hứng, lại có đôi khi vô cùng sâu sắc thấu hiểu lòng người.
Cô ấy có lúc sẽ giống như một đứa trẻ vậy, lại có khi lại giống một người chị cả biết chăm sóc chiếu cố người khác.
Cô ấy có lúc sẽ lỗ mãng, có lúc sẽ tinh tế tỉ mỉ vô cùng.
Cô có thể trở thành bạn bè với bạn trong một thời gian ngắn nhất. Nếu như cô ấy thích bạn, thì sẽ đào tim móc phổi ra mà đối xử với bạn thật tốt.
Tôi thật sự, rất yêu thích một cô gái như vậy.
3.
Có đôi lúc tôi cảm thấy, rất đau lòng.
Nghĩ đến cô tốt nghiệp cấp ba xong liền bỏ giấy mời đại học, không hề do dự tiếp nhận lại quán net ba cô để lại.
Đếm không hết bao nhiêu lần, cô ngủ thiếp một mình ở trước ti vi.
Hằng năm vào tiết Thanh Minh, lại đến trước mộ của bố lải nhải kể lể những chuyện trong một năm qua.
Hằng năm đều bày cái cây thông Noel cũ rích kia ra, treo đầy quà tặng trên đó.
Mặc dù tiệm net đã cho cô ấy một cảm giác gia đình. Nhưng mà, tôi vẫn cảm giác được sự cô đơn của cô ấy.
Cho đến giờ, cô chưa từng oán hận cũng như chưa từng than phiền một câu. Ngày qua ngày lại vẫn là một cô gái sáng sủa vui tươi và kiên cường mạnh mẽ. Tôi nhớ cảnh cô ấy lật tấm hình của bố, nói để ba phơi nắng chút nào, bỗng dưng một người không dễ dàng xúc động như tôi cũng lệ tràn hốc mắt.
Tôi nghe được một âm thanh vang lên, nhỏ nhẹ nói: “Ba ơi, đừng lo lắng, con bây giờ sống rất tốt.”
Tôi đã từng nói rất nhiều lần rằng, khóc không phải bởi yếu đuối ngược lòng, mà là bởi vì để chữa trị vết thương.
Hóa ra, không chỉ nước mắt mới chữa trị được vết thương.
Giây phút đó, tôi lại cảm thấy, nụ cười của cô gái này giống như ánh ban mai vào sáng sớm tinh mơ.
Ánh sáng ôn hòa như thế, không khiến người ta cảm thấy chói mắt, mà còn khiến cho nội tâm chúng ta ấm áp một cách lạ kỳ.
Tôi chợt nhớ lại nụ cười của Diệp Tu và Tô Mộc Tranh ở trước mộ Tô Mộc Thu, một nụ cười thấm ánh lệ.
Tôi nghĩ, ba của Trần Quả nhất định sẽ giống như Tô Mộc Thu, là một người trong nội tâm tràn đầy sự ấm áp và tình yêu thương. Trong quá trình Trần Quả lớn lên, những điều này đã nuôi dưỡng bồi đắp nên cô bây giờ, một Trần Quả cũng vừa sáng sủa vừa kiên cường như hiện nay.
Cách tốt nhất để tưởng nhớ một người, không phải là cả ngày chìm đắm trong khóc lóc âu sầu. Mà, phải càng nỗ lực mỉm cười đối diện.
Tôi muốn nói với cô gái này, cảm ơn chị, đã khiến tôi học được điều này.
4.
Có người nói, trong truyện thì Trần Quả mới là người thắng cuộc cuối cùng.
Một tên quản lý tùy tiện thuê về lại là sách giáo khoa Vinh Quang. Em gái trông tiệm net cũng là một tiểu thư nhà giàu sở hữu thiên phú cực cao.
Một chiến đội rễ cỏ mới chập chững vào liên minh năm đầu tiên đã lấy được quán quân.
Một fan hâm mộ bình thường nhảy vọt một cái trở thành một bà chủ của chiến đội quán quân. Người có bàn tay vàng, phải là Trần Quả mới đúng.
Nhưng tôi trước giờ chưa từng xem cô ấy là một kẻ may mắn nhặt được miếng bánh từ trên trời rơi xuống.
Vì sao lại là cô ấy? Vì sao lại là tiệm net Hưng Hân?
Khi Diệp Tu nói Đào Hiên trước kia cũng là ông chủ tiệm net, tôi đột nhiên hiểu được câu nói “Chẳng qua là làm lại từ đầu mà thôi”.
Vương Triều Gia Thế năm đó cũng xuất phát từ một tiệm net chật vật mà ra nên.
Đây, mới thật sự là bắt đầu lại từ đầu. Tựa như hết thảy đều trở về nguyên điểm vậy. Chẳng qua điểm khác biệt duy nhất là Diệp Tu đã không còn là thiếu niên trẻ tuổi ban đầu nữa, mà đã hắn đã có cho mình hơn mười năm kinh nghiệm và tích lũy trui rèn rồi.
Trần Quả không tiếc dốc toàn bộ tài sản của mình đi đánh cược, thành lập nên một chiến đội. Cô học cách làm sao tuyên truyền cho chiến đội, làm sao ứng phó với phóng viên, lôi kéo tài trợ, quản lý nhân sự vân vân
Cô ngửa đầu đón lấy những khó khăn ngăn trở mà tiến về phía trước, chịu mất đi nhiều khách quen cũ, đối mặt với vô số châm chọc chửi bới, vẫn cắn răng kiên trì làm theo ý mình.
Cô sẽ bởi vì năng lực của bản thân có hạn mà thống khổ trong lòng, vì chiến đội gặp bất lợi mà mất ăn mất ngủ, cô sẽ tỉ mỉ chuẩn bị quà Giáng sinh cho những thành viên trong chiến đội…
Cô ấy không hề suy xét danh lợi và hồi đáp.
Tất cả, đều xuất phát từ sự nhiệt tình và tình yêu thuần túy của cô. Và còn từ dũng khí to lớn không màng tất cả để theo đuổi ước mơ của mình.
Những điều này, Đào Hiên năm đó cũng từng sở hữu, nhưng năm tháng đã sớm mài mòn trái tim của hắn.
Diệp Tu đã bao nhiêu năm rồi, chưa gặp qua một người sở hữu trái tim như vậy? Càng trải qua thực tế tàn khốc thế nào, thì càng hiểu được hiện thực có bao nhiêu điều bất đắc dĩ, thì lại càng muốn bảo vệ những lý tưởng vẫn đang ấm hơi, còn chưa bị dập tắt dụi bụi tro.
Giấc mộng quán quân của Trần Quả, giấc mộng quán quân của Ngụy Sâm, giấc mộng quán quân của Kiều Nhất Phàm…
Giấc mộng quán quân của tất cả mọi người, bao gồm cả những truy cầu trước giờ chưa từng có phút nào ngừng nhịp đập của chính Diệp Tu.
Một lần này “làm lại từ đầu”, Diệp Tu cầm thẻ tài khoản Tô Mộc Thu tự tay tạo ra, lần nữa cất bước từ tiệm net, quay về đỉnh cao.
Đây, chính là mười năm luân hồi.
5.
Trần Quả, chị xứng đáng với tất cả.
Từng ly từng tí trên đoạn đường Hưng Hân đi đến, đều thuộc về Vinh Quang của chị.
Hoàn.
Last edited: