Hoàn [Khưu Kiều] Hệ liệt On Call 24H - Cùng người sóng vai

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,075
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#1
Giới thiệu sơ lược về Hệ liệt Bệnh viện Vinh Quang

Tác giả: 小笔记织毛衣
Paro: Bệnh viện
Nhận xét của editor: Tác giả có văn phong mạch lạc rõ ràng, các tình tiết được xây dựng hợp lý, diễn biến câu chuyện khá nhanh, đem lại cảm giác hồi hộp như được xem các phim về y khoa, cách xây dựng nhân vật và tạo mối liên hệ rất mượt mà.


Bệnh viện Vinh Quang là một trong những bệnh viện đầu ngành của thành phố Z.

Tóm lược nhân sự các khoa trong bệnh viện:
1. Diệp Tu: vốn là chủ nhiệm khoa Ngoại, mệnh danh là sách giáo khoa vinh quang, do 1 sự cố trong ca phẫu thuật, bệnh nhân chết sau khi về phòng hậu phẫu, nên bị chuyển xuống khoa Cấp cứu làm Phó chủ nhiệm (ko nói rõ nguyên do chính xác, nhưng tác giả có nhắc khúc mắc của Diệp và đồng nghiệp)
2. Các thành viên Hưng Hân:
- Trần Quả: điều dưỡng trưởng
- Mộc Tranh: bác sĩ từ khoa Ngoại về theo Diệp Tu
- Đường Nhu, Mạc Phàm: bác sĩ trẻ
- An Văn Dật: hộ lý
- Kiều Nhất Phàm: bác sĩ thực tập khoa Nhi nhưng bị điều sang khoa Cấp cứu.
3. Các nhân vật khác:
- Dụ Văn Châu: chủ nhiệm khoa ngoại Thần kinh
- Hoàng Thiếu Thiên: bác sĩ mổ chính khoa ngoại Thần kinh
- Lam Hà: bác sĩ khoa ngoại Thần kinh dc điều xuống khoa Cấp cứu vài tháng để bổ xung nhân sự
- Nguỵ Sâm: vốn là chủ nhiệm khoa Ngoại thần kinh, sau xin về là chủ nhiệm khoa Cấp cứu
- Hàn Văn Thanh: chủ nhiệm khoa Ngoại lồng ngực
- Trương Tân Kiệt: chủ nhiệm khoa Gây mê
- Vương Kiệt Hy: chủ nhiệm khoa Nhi
- Sở Vân Tú: chủ nhiệm khoa Tiêu hoá
- Chu Trạch Khải: chủ nhiệm khoa Sản
- Khưu Phi: sinh viên thực tập năm cuối khoa Ngoại
Ngoài ra còn có cameo các nhân vật thuộc cùng chiến đội, sẽ làm việc trong cùng một khoa.


1. Phòng cấp cứu Vinh Quang - CP Diệp Lam
Nguỵ chủ nhiệm tham gia tổ chức cứu trợ y tế thế giới, nên khoa Cấp cứu thiếu người, Diệp vốn ưng mắt Lam Hà tiểu đồng chí nên gợi ý Dụ điều Lam sang. Lam Hà tính cách ôn nhu lịch sự, thích gọn gàng sạch sẽ. Gặp phải Diệp lôi thôi lếch thếch lại chuyên thức đêm làm việc quá độ, ăn uống thất thường, nên nghiễm nhiên thành bảo mẫu. Diệp vẫn no limit như ngày nào, chuyên lấy việc trêu Lam đến xù lông làm thú vui. Lam ngày ngày tiếp xúc, ngoài ánh mắt hâm mộ đại thần (nay hình tượng đã vỡ tan tành) thì dần có tình cảm, càng chú ý quan tâm chăm sóc Diệp. Họ cùng nhau trải qua nhiều biến cố trong công việc lẫn cuộc sống, cuối cùng cũng HE bên nhau.
Đọc tại đây
Ngoại truyện Lâm Phương - Chứng ỷ lại by @FanPD

2. On Call 24H
  1. Nửa đêm liều đồ (Hoàng Dụ)
    2 bạn còn là sinh viên nội trú, cùng phòng với Trịnh Hiên. Dụ là sinh viên gương mẫu chăm chỉ, mỗi tội thao tác tay quá chậm nên vốn ko hợp với khoa ngoại. Hoàng thì xuất thần trg 1 ca mổ dc Nguỵ đặc biệt chú ý, nhắm kéo vào Khoa ngoại thần kinh. Hoàng vốn ko ưa Dụ lắm, vì Dụ nghiêm túc như ông già. Sau vài lần xích mích hiểu lầm, Hoàng mới phát hiện là mình thương Dụ. Đỉnh điểm là Dụ bị bệnh nhân đánh trả thù, Hoàng điên tiết vứt bỏ áo blouse trắng, xắn tay lên đánh người. Hoàng ko nghĩ có gì nguy hiểm, lúc từ đồn công an dc Diệp bảo lãnh về, Dụ băng bó xong đau lòng phát khóc. Hoàng mới tá hoả ôm người ta vào lòng.
  2. Kẹo mật mã (Mạc Tranh) edit hoàn bởi @Thobeo
  3. Nghịch chuyển đồng hồ (Hàn Trương) edit hoàn bởi @Thobeo
  4. Đêm tối tình ca (Đỗ Nhu) edit hoàn bởi @Thobeo
  5. Một sự hiểu lầm (Tiêu Đới) edit hoàn bởi @Thobeo
  6. Cùng người sóng vai (Khâu Kiều) edit hoàn bởi @Thobeo
  7. Nhiệm vụ đặc biệt (Chu Giang) edit hoàn bởi @Thobeo
  8. Phép màu tình yêu (Vương Sở) edit hoàn bởi @Mạc Tư Thân Ngoại
 
Last edited by a moderator:

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,075
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#2
Last edited:

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,075
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#3
Chương 1.

7 giờ sáng là thời gian bệnh viện giao ca.

Trước 7 giờ, ca đêm dù khó khăn loạn lạc đến mấy cũng lại trở về với sự yên bình, không chỉ phòng bệnh, phòng phẫu thuật hay hành lang bận rộn của khoa cấp cứu cũng yên tĩnh lại, tựa như sẽ không phát sinh bất kỳ điều gì.

Sau 7 giờ, các bác sĩ và y tá ca ngày lục tục đến. Mỗi người đi làm việc của mình. Phòng khách trống trải của khoa Cấp cứu bắt đầu náo nhiệt, như thể có bàn tay vô hình nào ấn nút khởi động đài phát thanh. Người nhà bệnh nhân hò hét, y tá trả lời, các bác sĩ bàn giao công việc, các loại âm thanh đan xen vào nhau. Đây chính là hình ảnh thường ngày của bệnh viện Vinh Quang.

Hiện tại là 7 giờ kém 10, phòng thay đồ của tòa nhà cấp cứu không còn một bóng người.

Bác sĩ trẻ tuổi đứng trước hộc tủ của mình. Cậu đã thay xong áo blouse trắng, chỉnh tay áo và cổ áo cho ngay ngắn, cài lên ngực trái thẻ tên mới tinh vừa nhận được hôm qua, phía trên ghi chữ đậm: KHOA CẤP CỨU - KIỀU NHẤT PHÀM.

Bút máy, đèn pin, ống nghe, búa cao su, những công cụ cần thiết cho một bác sĩ khoa cấp cứu đều được chuẩn bị đầy đủ. Cậu mở ngăn tủ, trên giá còn bày mấy quyển sổ tay chỉ nam kiến thức nhi khoa. Kiều Nhất Phàm bình tĩnh đem chúng bỏ vào trong túi xách, lại từ trong túi xách lấy ra mấy quyển sách hồi sức cấp cứu cơ bản, đặt về vị trí cũ.

Đây là ngày đầu tiên Kiều Nhất Phàm chính thức đi làm, cũng là ngày cậu từ giã cuộc đời bác sĩ thực tập ở khoa Nhi, bắt đầu cuộc sống mới ở khoa Cấp cứu.

Điện thoại di động trong túi áo chợt rung lên, cậu lấy ra thấy một tin nhắn: "Nhất Phàm, ngày đầu tiền đi làm phải cố lên nha, cậu chắc chắn sẽ ổn thôi." Người gửi là Cao Anh Kiệt, bạn thân thời đại học của cậu. Hai người từ đầu đã thân đến mức không giấu nhau điều gì, cùng học cùng thi, cùng ghi danh vào chuyên khoa ngoại Nhi. Ngay khi cậu cho là hai người có thể cùng nhau trở thành cộng sự, vì giới hạn nhân sự mà cậu bị gạt ra, phân công đến khoa Cấp cứu.

Nếu như có thể làm chung một chỗ thì tốt, đáng tiếc là không có nếu như, Kiều Nhất Phàm cũng không thích oán trời trách người, nhưng đối với tương lai vô định, cậu cũng có chút mịt mờ hoảng sợ.

Lúc bỏ lại điện thoại vào túi áo, đầu ngón tay của cậu chạm vào một thứ khác —— một con dấu nhỏ hình vuông. Cậu đem con dấu đặt trong lòng bàn tay, an tĩnh nhìn một lúc.Từ thời khắc này, cậu cũng có quyền chỉ định đơn thuốc, có đủ tư cách để phụ trách mỗi người bệnh.

"Trông anh có vẻ không vui." Trong căn phòng yên tĩnh bất thình lình vang lên một thanh âm. Kiều Nhất Phàm quay đầu hướng về phía giọng nói ấy. Bên lối vào phòng thay đồ có một bóng người, nhìn có vẻ cao hơn cậu một chút, ngược sáng nên nhìn không rõ hình dạng.

"Xin lỗi . . .Tôi không để ý. Xin chào, tôi là Kiều Nhất Phàm, khoa Cấp cứu." Cậu nở một nụ cười ôn hòa khi nói chuyện với người kia.

Đối phương lại trực tiếp bước hai bước tới bên cậu, đưa tay phải ra, "Khoa Ngoại, Khưu Phi."

Kiều Nhất Phàm vội vàng đưa tay ra bắt lấy, một bên len lén đưa mắt quan sát người đồng nghiệp mới quen. Đối phuơng nhìn qua cũng trạc tuổi cậu, trên ngực áo blouse trắng có gắn một bảng tên màu xanh lam —— đại diện cho trang phục của bác sĩ nội trú cùng sinh viên thực tập, lại nhìn kỹ vào bảng tên, quả nhiên trên đấy có viết một chữ "Y" cao gầy.

Đối phương thấy cậu có chút biểu tình nghi hoặc, vừa cười vừa giải thích: "Sang năm tôi tốt nghiệp, đến lúc đó sẽ là đông nghiệp nhé tiền bối."

Hai người không tiếp tục nói nữa, người trước người sau đi ra ngoài. Bọn họ đi thẳng đến cửa thứ hai của khoa Cấp cứu mới phát hiện cả hai định đến cùng một nơi.

Phòng khám không có bệnh nhân, bác sĩ duy nhất trong phòng đang nâng cằm nghiên cứu phim chụp CT trên màn hình. Thấy bọn họ đi vào, anh cũng không vội dời tầm mắt, nghiêng người dựa vào lưng ghế dựa, tư thế thả lỏng thậm chí trông có chút lười biềng.

"Diệp chủ nhiệm." Kiều Nhất Phàm hơi cúi đầu, kính cẩn chào hỏi.

Cùng lúc đó người kia cũng chào một tiếng "Thầy Diệp", so với giọng của cậu thì có vẻ thân mật tự nhiên hơn rất nhiều.

Kiều Nhất Phàm chợt hiểu ra, người trước mặt là Phó chủ nhiệm khoa Cấp cứu - Diệp Tu, anh vốn là trưởng khoa Ngoại, vì một tai nạn y khoa mà bị hạ cấp xuống khoa Cấp cứu. Mà Khưu Phi chính là sinh viên thực tập khoa Ngoại mà trước đây anh từng phụ trách.

"Ấy? Các cậu quen nhau?" Lần này đổi thành Diệp Tu kinh ngạc, trong ấn tượng của anh, khoa Ngoại với khoa Nhi không có gì chung.

"Mới quen ạ. Thưa thầy, đây là luận văn em đã sửa xong, internet có chút vấn đề nên em không có cách nào gửi email, đành trực tiếp mang USB đến cho thầy."

"Hành động nhanh lắm, không hổ là do tôi dạy dỗ." Diệp Tu mỉm cười hài lòng nhận lấy USB. Lúc này anh mới nhìn sang cấp dưới hiện đang đứng tại chỗ không biết nên làm gì mới tốt: "Tiểu Kiều đúng không? Tôi biết cậu có căn bản rất tốt, Mắt bự không muốn cậu là tổn thất cho khoa Nhi. Chỗ này của tôi cũng không nhiều quy củ như vậy, phải làm gì thì cứ thế làm đi làm đi."

". . .Vâng." Kiều Nhất Phàm vẫn không hiểu thấu ý tứ trong những lời này của Diệp Tu, vậy là xong? Cũng quá tùy ý rồi?

Lúc này một cô y tá trẻ tuổi chạy vào, chạy nhanh quá, cũng không nhìn đường mà cúi đầu xông tới, đâm vào người đứng cách cửa không xa.

Kiều Nhất Phàm bị cô ta đụng phải lảo đảo một cái, liền có một cánh tay đưa ra đỡ cậu.

". . .Cảm ơn." Cậu ngẩng đầu, mỉm cười tỏ vẻ biết ơn với Khưu Phi. Đối phương chỉ lẳng lặng rút tay về, nhẹ gật đầu.

Cô y tá vội vàng xin lỗi, nhanh chóng báo cáo tình huống với Diệp Tu, "Diệp chủ nhiệm, trong phòng khám có một bệnh nhân được phát hiện có vết thương hở, bác sĩ Tô yêu cầu anh nhanh chóng đến xem qua một chút!"

"Tiểu cô nương, cô gấp gáp cái gì, ngã một cái thì sao." Anh cười hì hì chả có dáng vẻ nghiêm túc, rút một chiếc khăn giấy đưa cho cô y tá. Sau đó anh mới cầm ống nghe trên bàn đi ra ngoài, đi được hai bước lại quay đầu nói: "Ngớ ra cái gì? Đi theo tôi, làm việc thôi!"

Nửa câu sau không biết là nói Kiều Nhất Phàm hay Khưu Phi, hai người quay ra nhìn nhau, không thể làm gì khác hơn là cùng bước nhanh theo chân anh ta.

----------------------------------

Bệnh nhân là một người đàn ông trung niên, nhập viện vì đau bụng. Qua phim chụp X-quang đã chẩn đoán bị thủng đường tiêu hóa. Diệp Tu ấn lên bụng bệnh nhân, không ngẩng đầu mà đưa ra chỉ thị: "Liên lạc với phòng phẫu thuật, gọi bác sĩ gây mê ca đêm dậy, hai mươi phút nữa tiến hành phẫu thuật."

"Đã sớm liên lạc xong xuôi, chỉ còn chờ anh!" Nữ bác sĩ trong phòng trả lời, dù cô đeo khẩu trang, cũng không che được cặp bắt sáng trang mang theo ý cười, "Có muốn em phụ anh mổ không?"

"Không cần, Mạc Phàm còn chưa đi, anh sẽ đi nói với người nhà bệnh nhân trước, Tiểu Kiều đặt ống thông dạ dày* cho anh ta, ống thông dạ dày* trong ngăn kéo tủ thứ hai."

*Giải nén đường tiêu hóa là phương pháp đưa ống thông dạ dày từ miệng hoặc khoang mũi, kết nối máy giải nén đường tiêu hóa dùng một lần, và lấy nội dung dạ dày ra khỏi bệnh nhân dưới tác động của nguyên tắc áp lực âm tính và hút dịch. Phương pháp có thể hấp thụ khí hoặc chất lỏng trong đường tiêu hóa, giảm áp lực trong đường tiêu hóa, giảm mức độ sưng của đường tiêu hóa, cải thiện lưu thông máu của thành dạ dày, và thúc đẩy quá trình chữa lành và phục hồi chức năng của vết thương dạ dày.

"A? Vâng!" Kiều Nhất Phàm đột nhiên bị gọi tên ngây ra mất một giây, may mà cậu có tố chất chuyên nghiệp tốt, liền nhanh chóng chuẩn bị xong công cụ đem đến bên giường bệnh. Cậu nhẹ nhàng nói: "Tôi phải đặt ống thông dạ dày cho chú, có thể hơi khó chịu, chú nhẫn nại một chút."

Bắt đầu cũng rất thuận lợi, ai ngờ lúc ống thông dạ dày vừa đưa vào, bệnh nhân bắt đầu nôn khan kịch liệt. Kiều Nhất Phàm vội vàng dừng lại, tiến tới kiểm tra.

"Coi chừng." Đi kèm một tiếng nhắc nhở trầm thấp, Kiều Nhất Phàm bị ai đó kéo đi xoay một vòng. Cậu nhắm mắt theo bản năng, lúc mở ra đã thấy bảng tên trên ngực của Khưu Phi đung đưa trước mặt.

Cậu ngờ vực, đang định mở miệng hỏi, thì nghe tiếng bệnh nhân vội vàng nói xin lỗi: "Xin lỗi bác sĩ, làm bẩn quần áo của cậu rồi!"

Kiều Nhất Phàm lúc này mới ngửi thấy mùi chua hôi gai mũi trong không khí. Sau khi buông cậu ra, Khưu Phi chỉ hướng người bệnh khoát tay tỏ vẻ không sao cả. Cả cái áo blouse trắng của cậu dính đầy bãi nôn của người bênh. Cậu dứt khoát cởi áo cuộn lại, chỉ mặc một cái áo xanh lá cây bên trong.

". . .Cảm ơn cậu." Kiều Nhất Phàm trong lòng tự nhủ đây là lần thứ hai nói cảm ơn, Khưu Phi lại không tỏ vẻ gì, chỉ là ánh mắt cậu tỏ ý là còn nhiều việc chưa hoàn thành.

Kiều Nhất Phàm hơi đỏ mặt, đem ống thông dạ dày tiếp tục cắm vào để giảm áp. Diệp Tu sau khi nói chuyện với người nhà bênh nhân thì trở lại, dặn dò Tô Mộc tranh các việc cần bàn giao, lại chỉ đạo y tá đưa người bệnh đến phòng giải phẫu.

Mỹ nữ chủ trị lễ phép chào bọn họ rồi đi ra làm chuyện của mình. Phòng bệnh lộn xộn trong nháy mắt đã yên tĩnh lại. Kiều Nhất Phàm khịt mũi, mùi tanh hôi kia vẫn tản khắp nơi, đuổi không đi.

"Cái đó. . .Khưu. . .bác sĩ. . ." Cậu suy nghĩ hết nửa ngày, người này còn là sinh viên thực tập, nhưng cũng không kém mình mấy tuổi, gọi "Tiểu Khưu" hay "bạn học Khưu" đều có vẻ không thích hợp.

"Gọi tên tôi là được, có chuyện gì?" Khưu Phi như đọc thấu vướng mắc của cậu, lúc này biểu cảm mang chút ý cười.

Người này cười lên thật đẹp, cậu ta hẳn là nên cười nhiều hơn.

Ý niệm đột nhiên xuất hiện làm Kiều Nhất Phàm giật nảy mình, cậu ho nhẹ một tiếng xua tan những ý nghĩ kỳ quái kia, rồi hướng đối phương nở nụ cười: "Vừa nãy cảm ơn cậu, còn làm bẩn quần áo cậu rồi. Trong ngăn kéo của tôi có áo blouse lúc tôi còn là sinh viên thực tập, nếu không ngại thì cậu có thể mặc tạm?"

Lúc này đến phiên Khưu Phi ngẩn ra. Người trước mắt, cả người trên dưới đều tản ra một loại khí tức khiến cậu cảm thấy thoải mái, giống như ánh mặt trời lúc 7 rưỡi sáng vậy, nhẹ nhàng ấm áp lại không hề chói mắt.

"Vậy thì cảm ơn anh."
 
Last edited:

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#4
Chương 1.

7 giờ sáng là thời gian bệnh viện giao ca.

Trước 7 giờ, ca đêm dù khó khăn loạn lạc đến mấy cũng lại trở về với sự yên bình, không chỉ phòng bệnh, phòng giải phẫu hay hành lang bận rộn của khoa cấp cứu cũng yên tĩnh lại, tựa như sẽ không phát sinh bất kỳ điều gì.

Sau 7 giờ, các bác sĩ và y tá ca ngày lục tục đến. Mỗi người đi làm việc của mình. Phòng khách trống trải của khoa cấp cứu bắt đầu náo nhiệt, như thể có bàn tay vô hình nào ấn nút khởi động đài phát thanh. Người nhà bệnh nhân hò hét, y tá trả lời, các bác sĩ bàn giao công việc, các loại âm thanh đan xen vào nhau. Đây chính là hình ảnh thường ngày của bệnh viện Vinh Quang.

Hiện tại là 7 giờ kém 10, phòng thay đồ của tòa nhà cấp cứu không còn một bóng người.

Bác sĩ trẻ tuổi đứng trước hộc tủ của mình. Cậu đã thay xong áo blouse trắng, chỉnh tay áo và cổ áo cho ngay ngắn, cài lên ngực trái thẻ tên mới tinh vừa nhận được hôm qua, phía trên ghi chữ đậm: KHOA CẤP CỨU - KIỀU NHẤT PHÀM.

Bút máy, đèn pin, ống nghe, búa cao su, những công cụ cần thiết cho một bác sĩ khoa cấp cứu đều được chuẩn bị đầy đủ. Cậu mở ngăn tủ, trên giá còn bày mấy quyển sổ tay chỉ nam kiến thức nhi khoa. Kiều Nhất Phàm bình tĩnh đem chúng bỏ vào trong túi xách, lại từ trong túi xách lấy ra mấy quyển sách hồi sức cấp cứu cơ bản, đặt về vị trí cũ.

Đây là ngày đầu tiên Kiều Nhất Phàm chính thức đi làm, cũng là ngày cậu từ giã cuộc đời nghiên cứu sinh ở Khoa ngoại nhi, bắt đầu cuộc sống mới ở Khoa cấp cứu.

Điện thoại di động trong túi áo chợt rung lên, cậu lấy ra thấy một tin nhắn: "Nhất Phàm, ngày đầu tiền đi làm phải cố lên nha, cậu chắc chắn sẽ ổn thôi." Người gửi là Cao Anh Kiệt, bạn thân thời đại của cậu. Hai người từ đầu đã thân đến mức không giấu nhau điều gì, cùng học cùng thi, cùng ghi danh dự thi thạc sĩ Khoa ngoại nhi. Ngay khi cậu cho là hai người có thể cùng nhau trở thành cộng sự, vì giới hạn nhân sự mà cậu bị gạt ra, phân công đến Khoa cấp cứu.

Nếu như có thể làm chung một chỗ thì tốt, đáng tiếc là không có nếu như, Kiều Nhất Phàm cũng không thích oán trời trách người, nhưng đối với tương lai vô định, cậu cũng có chút mịt mờ hoảng sợ.

Lúc bỏ lại điện thoại vào túi áo, đầu ngón tay của cậu chạm vào một thứ khác —— một con dấu nhỏ hình vuông. Cậu đem con dấu đặt trong lòng bàn tay, an tĩnh nhìn một lúc.Từ thời khắc này, cậu cũng có quyền ra đơn thuốc, có đủ tư cách để phụ trách mỗi người bệnh.

"Trông anh có vẻ không vui." Trong căn phòng yên tĩnh bất thình lình vang lên một thanh âm. Kiều Nhất Phàm quay đầu hướng về phía giọng nói ấy. Bên lối vào phòng thay đồ có một bóng người, nhìn có vẻ cao hơn cậu một chút, ngược sáng nên nhìn không rõ hình dạng.

"Xin lỗi . . .Tôi không để ý. Xin chào, tôi là Kiều Nhất Phàm, Khoa cấp cứu." Cậu nở một nụ cười ôn hòa khi nói chuyện với người kia.

Đối phương lại trực tiếp bước hai bước tới bên cậu, đưa tay phải ra, "Khoa ngoại, Khưu Phi."

Kiều Nhất Phàm vội vàng đưa tay ra bắt lấy, một bên len lén đưa mắt quan sát người đồng nghiệp mới quen. Đối phuong nhìn qua cũng trạc tuổi cậu, trên ngực áo blouse trắng có gắn một bảng tên màu xanh lam —— đại diện cho trang phục của bác sĩ tập sự cùng nghiên cứu sinh, lại nhìn kỹ vào bảng tên, quả nhiên trên đấy có viết một chữ "Y" cao gầy.

Đối phương thấy cậu có chút biểu tình nghi hoặc, vừa cười vừa giải thích: "Sang năm tôi tốt nghiệp, đến lúc đó sẽ là đông nghiệp nhé tiền bối."

Hai người không tiếp tục nói nữa, người trước người sau đi ra ngoài. Bọn họ đi thẳng đến cửa thứ hai của khoa cấp cứu mới phát hiện cả hai định đến cùng một nơi.

Phòng khám không có bệnh nhân, bác sĩ duy nhất trong phòng đang nâng cằm nghiên cứu phim chụp CT trên màn hình. Thấy bọn họ đi vào, anh cũng không vội dời tầm mắt, nghiêng người dựa vào lưng ghế dựa, tư thế thả lỏng thậm chí trông có chút lười biềng.

"Diệp chủ nhiệm." Kiều Nhất Phàm hơi cúi đầu, kính cẩn chào hỏi.

Cùng lúc đó người kia cũng chào một tiếng "Thầy Diệp", so với giọng của cậu thì có vẻ thân mật tự nhiên hơn rất nhiều.

Kiều Nhất Phàm chợt hiểu ra, người trước mặt là Phó chủ nhiệm khoa cấp cứu - Diệp Tu, anh vốn là trưởng khoa ngoại, vì một tai nạn y khoa mà bị hạ cấp xuống khoa cấp cứu. Mà Khưu Phi chính là nghiên cứu sinh khoa ngoại mà trước đây anh từng phụ trách.

"Ấy? Các cậu quen nhau?" Lần này đổi thành Diệp Tu kinh ngạc, trong ấn tượng của anh, ngoại khoa với nhi khoa không có gì chung nha.

"Mới quen ạ. Thưa thầy, đây là luận văn em đã sửa xong, internet có chút vấn đề nên em không có cách nào gửi email, đành trực tiếp mang USB đến cho thầy."

"Hành động nhanh lắm, không hổ là do tôi dạy dỗ." Diệp Tu mỉm cười hài lòng nhận lấy USB. Lúc này anh mới nhìn sang cấp dưới hiện đang đứng tại chỗ không biết nên làm gì mới tốt: "Tiểu Kiều đúng không? Tôi biết cậu có căn bản rất tốt, Mắt bự không muốn cậu là tổn thất cho Khoa nhi. Chỗ này của tôi cũng không nhiều quy củ như vậy, phải làm gì thì cứ thế làm đi làm đi."

". . .Vâng." Kiều Nhất Phàm vẫn không hiểu thấu ý tứ trong những lời này của Diệp Tu, vậy là xong? Cũng quá tùy ý rồi?

Lúc này một cô y tá trẻ tuổi chạy vào, chạy nhanh quá, cũng không nhìn đường mà cúi đầu xông tới, đâm vào người đứng cách cửa không xa.

Kiều Nhất Phàm bị cô ta đụng phải lảo đảo một cái, liền có một cánh tay đưa ra đỡ cậu.

". . .Cảm ơn." Cậu ngẩng đầu, mỉm cười tỏ vẻ biết ơn với Khưu Phi. Đối phương chỉ lẳng lặng rút tay về, nhẹ gật đầu.

Cô y tá vội vàng xin lỗi, nhanh chóng báo cáo tình huống với Diệp Tu, "Diệp chủ nhiệm, trong phòng khám có một bệnh nhân được phát hiện có vết thương hở, bác sĩ Tô yêu cầu anh nhanh chóng đến xem qua một chút!"

"Tiểu cô nương, cô gấp gáp cái gì, ngã một cái thì sao." Anh cười hì hì chả có dáng vẻ nghiêm túc, rút một chiếc khăn giấy đưa cho cô y tá. Sau đó anh mới cầm ống nghe trên bàn đi ra ngoài, đi được hai bước lại quay đầu nói: "Ngớ ra cái gì? Đi theo tôi, làm việc thôi!"

Nửa câu sau không biết là nói Kiều Nhất Phàm hay Khưu Phi, hai người quay ra nhìn nhau, không thể làm gì khác hơn là cùng bước nhanh theo chân anh ta.

----------------------------------

Bệnh nhân là một người đàn ông trung niên, nhập viện vì đau bụng. Qua phim chụp X-quang đã chẩn đoán bị thủng đường tiêu hóa. Diệp Tu ấn lên bụng bệnh nhân, không ngẩng đầu mà đưa ra chỉ thị: "Liên lạc với phòng giải phẫu, gọi bác sĩ gây mê ca đêm dậy, hai mươi phút nữa tiến hành phẫu thuật."

"Đã sớm liên lạc xong xuôi, chỉ còn chờ anh!" Nữ bác sĩ trong phòng trả lời, dù cô đeo khẩu trang, cũng không che được cặp bắt sáng trang mang theo ý cười, "Có muốn em phụ anh mổ không?"

"Không cần, Mạc Phàm còn chưa đi, anh sẽ đi nói với người nhà bệnh nhân trước, Tiểu Kiều làm giải nén dạ dày* cho anh ta, ống thông dạ dày trong ngăn kéo tủ thứ hai."

*Giải nén đường tiêu hóa là phương pháp đưa ống thông dạ dày từ miệng hoặc khoang mũi, kết nối máy giải nén đường tiêu hóa dùng một lần, và lấy nội dung dạ dày ra khỏi bệnh nhân dưới tác động của nguyên tắc áp lực âm tính và hút dịch. Phương pháp có thể hấp thụ khí hoặc chất lỏng trong đường tiêu hóa, giảm áp lực trong đường tiêu hóa, giảm mức độ sưng của đường tiêu hóa, cải thiện lưu thông máu của thành dạ dày, và thúc đẩy quá trình chữa lành và phục hồi chức năng của vết thương dạ dày.

"A? Vâng!" Kiều Nhất Phàm đột nhiên bị gọi tên ngây ra mất một giây, may mà cậu có tố chất chuyên nghiệp tốt, liền nhanh chóng chuẩn bị xong công cụ đem đến bên giường bệnh. Cậu nhẹ nhàng nói: "Tôi phải đặt ống thông dạ dày cho chú, có thể hơi khó chịu, chú nhẫn nại một chút."

Bắt đầu cũng rất thuận lợi, ai ngờ lúc ống thông dạ dày vừa đưa vào, bệnh nhân bắt đầu nôn khan kịch liệt. Kiều Nhất Phàm vội vàng dừng lại, tiến tới kiểm tra.

"Coi chừng." Đi kèm một tiếng nhắc nhở trầm thấp, Kiều Nhất Phàm bị ai đó kéo đi xoay một vòng. Cậu nhắm mắt theo bản năng, lúc mở ra đã thấy bảng tên trên ngực của Khưu Phi đung đưa trước mặt.

Cậu ngờ vực, đang định mở miệng hỏi, thì nghe tiếng bệnh nhân vội vàng nói xin lỗi: "Xin lỗi bác sĩ, làm bẩn quần áo của cậu rồi!"

Kiều Nhất Phàm lúc này mới ngửi thấy mùi chua hôi gai mũi trong không khí. Sau khi buông cậu ra, Khưu Phi chỉ hướng người bệnh khoát tay tỏ vẻ không sao cả. Cả cái áo blouse trắng của cậu dính đầy bãi nôn của người bênh. Cậu dứt khoát cởi áo cuộn lại, chỉ mặc một cái áo xanh lá cây bên trong.

". . .Cảm ơn cậu." Kiều Nhất Phàm trong lòng tự nhủ đây là lần thứ hai nói cảm ơn, Khưu Phi lại không tỏ vẻ gì, chỉ là ánh mắt cậu tỏ ý là còn nhiều việc chưa hoàn thành.

Kiều Nhất Phàm hơi đỏ mặt, đem ống thông dạ dày tiếp tục cắm vào để giảm áp. Diệp Tu sau khi nói chuyện với người nhà bênh nhân thì trở lại, dặn dò Tô Mộc tranh các việc cần bàn giao, lại chỉ đạo y tá đưa người bệnh đến phòng giải phẫu.

Mỹ nữ chủ trị lễ phép chào bọn họ rồi đi ra làm chuyện của mình. Phòng bệnh lộn xộn trong nháy mắt đã yên tĩnh lại. Kiều Nhất Phàm khịt mũi, mùi tanh hôi kia vẫn tản khắp nơi, đuổi không đi.

"Cái đó. . .Khưu. . .bác sĩ. . ." Cậu suy nghĩ hết nửa ngày, người này còn là nghiên cứu sinh, nhưng cũng không kém mình mấy tuổi, gọi "Tiểu Khưu" hay "bạn học Khưu" đều có vẻ không thích hợp.

"Gọi tên tôi là được, có chuyện gì?" Khưu Phi như đọc thấu vướng mắc của cậu, lúc này biểu cảm mang chút ý cười.

Người này cười lên thật đẹp, cậu ta hẳn là nên cười nhiều hơn.

Ý niệm đột nhiên xuất hiện làm Kiều Nhất Phàm giật nảy mình, cậu ho nhẹ một tiếng xua tan những ý nghĩ kỳ quái kia, rồi hướng đối phương nở nụ cười: "Vừa nãy cảm ơn cậu, còn làm bẩn quần áo cậu rồi. Trong ngăn kéo của tôi có áo blouse lúc tôi còn là nghiên cứu sinh, nếu không ngại thì cậu có thể mặc tạm?"

Lúc này đến phiên Khưu Phi ngẩn ra. Người trước mắt, cả người trên dưới đều tản ra một loại khí tức khiến cậu cảm thấy thoải mái, giống như ánh mặt trời lúc 7 rưỡi sáng, nhẹ nhàng ấm áp lại không hề chói mắt.

"Vậy thì cảm ơn anh."

Hê hê hê hê hê. Cuối cùng nó cũng lên sau ngày dài đói khát của fan KK.

Mới vô đọc cái vụ Vương khoa nhi em cười sặc cả buổi luôn á. Mắc cười ko chịu được luôn. Ngoài ra thì Khâu Kiều gặp nhau rồi =v=, còn cùng đi theo DIệp TU như n fic khác. Mà fic này 2 đứa nhỏ dính thính nhau nhanh vãi, còn chưa kịp hết chương 1 đã tự dính thính nhau cmnr =))). Hớ hớ hớ hớ hớ.
 

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,075
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#5
Chương 2.

Bạn trẻ Khưu Phi này, Kiều Nhất Phàm chưa từng nghe tên, nhưng thầy hướng dẫn của cậu ta là Diệp Tu, lại là một nhân vật rất nổi danh trong bệnh viện.

Cậu được biết tới truyền kỳ này từ hồi còn là sinh viên, là bác sĩ giỏi nhất không ai có thể bắt chước, cùng với phong cách làm việc không giống ai, đệ nhất nhân của khoa Ngoại, luôn có nhiều đề tài bàn tán xung quanh anh ta. Nhưng mấy tháng trước, khoa Ngoại phát sinh sự cố y khoa nghiêm trọng, chỉ một tờ quyết định điều chuyển của phòng nhân sự đã đem Diệp Tu điều xuống khoa Cấp cứu.

Ca phẫu thuật kia rất thành công, nhưng trên đường trở về phòng, bệnh nhân đột nhiên tử vong. Mức độ nghiêm trọng có thể so với on table[1]. Bác sĩ mổ chính cho ca đó là vị đại thần khoa Ngoại tiếng tăm lẫy lừng. Nguyên nhân chi tiết của tai nạn đó thế nào thì cấp trên không hề nhắc tới, bản thân Diệp Tu cũng không nói chữ nào. Anh chỉ nghe theo sự bố trí của cấp trên, gần như là tay trắng không mang theo gì đến khoa Cấp cứu vừa nghèo vừa vất vả này, đào không ra được chỗ tốt.

Hôm nay là lần đầu tiên Kiều Nhất Phàm được nói chuyện trực tiếp với Diệp Tu, cậu quả thật cảm thấy con người trong truyền thuyết này khác xa với những tin đồn kia. Tuy nhìn bộ dáng biếng nhác không chút ngay thẳng, nhưng trước mỗi ca bệnh, anh lại như biến thành con người khác —— quả quyết, chuyên nghiệp, làm cho mọi người cảm thấy tin tưởng vô cùng, bất giác làm theo lời anh ta nói.

Hai năm trước Diệp Tu mới bắt đầu nhận làm người hướng dẫn. Cho đến giờ anh cũng chỉ mới nhận duy nhất một sinh viên.

Năm, sáu năm trước, khi bệnh viện tiến hành cải tổ quy mô lớn, đã tuyển được một nhóm các tiền bối ưu tú. Khi đó bệnh viện chưa phân từng khoa độc lập như bây giờ, khoa Nội khoa Ngoại khoa Khám bệnh thường lẫn lộn với nhau. Đám người trẻ tuổi khi ấy mới quen biết, lại phối hợp ăn ý, đến khi phân chia thành từng khoa chuyên biệt lại đều trở thành trụ cột chính cho khoa của mình. Họ được gọi là "Thế hệ hoàng kim".

Không giống với nhóm tiền bối thuộc Thế hệ hoàng kim, nhóm sinh viên mới ra trường như Kiều Nhất Phàm cũng chỉ đi theo từng thầy hướng dẫn để nghiên cứu lâm sàng. Cậu gần như không có cơ hội gặp gỡ đồng nghiệp cùng thế hệ. Người cậu quen thân nhất chỉ có bạn học Cao Anh Kiệt, cho nên đối với cái người tên Khưu Phi kia, cậu cũng không có chút ấn tượng gì.

Đệ tử đầu tiên của Diệp chủ nhiệm chính là cậu ta? Nhìn giống như một sinh viên tinh anh đúng chuẩn, đối nhân xử thế vô cùng chừng mực, thậm chí có phần nguyên tắc đến mức khiến người khác cảm thấy xa cách, không giống chút nào với phong cách một mình một kiểu của Diệp chủ nhiệm.

Kiều Nhất Phàm một bên suy nghĩ vẩn vơ, một bên lại liếc trộm về phía Khưu Phi đang mặc đồ sau khi tắm nhanh. Người kia tròng áo sạch vào người rồi lắc đầu, động tác lanh lẹ dứt khoát, ngược lại có chút giống với phong cách hành sự của Diệp Tu.

Vài giọt nước nhỏ bay ra từ ngọn tóc của Khưu Phi, trong đó có một giọt lại vừa khéo rơi vào khóe mắt Kiều Nhất Phàm. Cậu lặng lẽ đưa tay dụi đi, lại lấy trong ngăn kéo ra một cái áo blouse trắng sạch, đưa tới.

"Cho cậu, chúng ta cao gần như nhau, hẳn là mặc vừa."

"Cảm ơn." Khưu Phi cũng không khách sáo, thậm chí cũng không quay đầu lại. Cậu nhận lấy áo, cẩn thận mặc vào, lúc cài áo lại bất thình lình nói một câu.

"Cố gắng quý trọng."

"Cái gì?" Kiều Nhất Phàm ngẩng đầu, hoang mang nhìn về phía cậu.

"Anh là bị điều tới, cho nên mới không vui như vậy? Thầy Diệp là một người rất tốt, cơ hội tốt như thế này là điều rất nhiều người mong mà không được, cố gắng quý trọng."

Khưu Phi nói chuyện với một giọng bình thản, cậu xoay người đối diện với Kiều Nhất Phàm, mắt nhìn thẳng mà đem bút máy và thẻ tên cài lên áo blouse mới. Thấy đối phương thật lâu không phản ứng mới quay lại nhìn cậu ta, nhưng cũng không nói gì thêm, khóe mắt thon dài hơi nhếch lên, toàn bộ ưu tư trong ánh mắt đều như biến mất ở nơi nào đó xa xôi.

Kiều Nhất Phàm nghe vậy ngẩn người, mãi mới hiểu ra Khưu Phi đang nói cái gì —— người trước mặt này, chính vì biến cố xảy ra bất ngờ mà chỉ có thể trơ mắt nhìn người thầy mình kính trọng nhất rời đi, tuy về mặt học thuật vẫn có thể tiếp thu những chỉ điểm của Diệp Tu, nhưng dẫu sao cũng không còn ở cùng một khoa, trên bàn mổ không còn được thầy của mình chỉ tay hướng dẫn, có lẽ sau này cũng không thể cùng chung công việc.

Sau khi tốt nghiệp bị điều chuyển đến một nơi mình không quen thuộc, mặc dù trước sau vẫn kín đáo chịu đựng, Kiều Nhất Phàm cũng khó tránh khỏi cảm thấy oan ức không cam lòng, mà đây không phải việc Khưu Phi từng trải qua sao?

Nghĩ đến việc không chỉ có mình cậu là kẻ xui xẻo, khoảng cách giữa hai người dường như được rút ngắn một chút. Kiều Nhất Phàm thấy mũi có chút chua, nhỏ giọng hướng về phía bóng lưng đã cất bước đi ra ngoài mà nói câu xin lỗi.

"Quy củ bên khoa Nhi rất nghiêm sao? Anh ngoài cảm ơn và xin lỗi thì sẽ không nói cái khác?" Khưu Phi không quay đầu lại, ngữ khí thoải mái, dáng vẻ lúc trêu đùa của cậu đúng là khá giống với đại thần khoa Ngoại kia.

Kiều Nhất Phàm nhất thời chưa nghĩ ra làm sao để tiếp lời, chỉ đành bước nhanh đi theo cậu ta. Lúc ra cửa liền găp phải một cô ý tá xinh đẹp, trên nón y tá màu xanh có một vạch ngang [2], biển tên trên ngực ghi KHOA CẤP CỨU - TRẦN QUẢ.

"Tiểu Khưu tới rồi! Còn cậu chính là Tiểu Kiều?" Vị y tá trưởng này nói chuyện vừa nhanh vừa lẹ, vội vàng chào hỏi với Khưu Phi, lại chuyển hướng Kiều Nhất Phàm: "Chị đang tìm cậu đây, lão Diệp đã vào phòng mổ, bảo cậu giúp kê đơn thuốc gây mê [3]."

"Được, xin hỏi —— "

"Được rồi chị Trần, chờ một chút sẽ đưa cho chị."

Kiều Nhất Phàm còn muốn hỏi cô là đi đâu để lấy thuốc gây mê, người bên cạnh gần như cùng lúc đó lên tiếng thay cậu trả lời. Chỉ thấy Khưu Phi quen cửa quen nẻo lấy ra hai chiếc chìa khóa trong góc bàn y tá, mở ngăn kéo chuyên để thuốc gây mê, lấy một đơn thuốc viết xoẹt xoẹt mấy dòng rồi chìa tay ra với Kiều Nhất Phàm: "Cho tôi mượn con dấu môt chút?"

Kiều Nhất Phàm vội vàng lấy con dấu từ trong túi đưa vào lòng bàn tay cậu ra, nhìn thấy cậu ta hành động quá lưu loát mà tò mò, "Cậu rất quen chỗ này nhỉ?"

Khưu Phi nhanh chóng đóng dấu, ký tên mình xuống rồi mới giải thích: "Trước đây tôi làm việc cùng thầy Diệp ở đây mấy tháng. Thầy cũng bảo là ở đây rèn luyện năng lực, cho nên rất quen thuộc. Khoa Cấp cứu không có chuyên môn gì đặc biệt, chỉ là quá nhiều loại bệnh, hành động phải nhanh." Khưu Phi hờ hững nói, không biểu lộ chút tâm tình tiếc nuối hay thương xót gì. Sau đó cậu đưa đơn thuốc đến trước mặt Kiều Nhất Phàm, "Ký tên đi, tiền bối."

"Ô, được." Kiều Nhất Phàm cũng lấy bút ra, cẩn thận kiểm tra rồi ký tên bên cạnh tên của Khưu Phi rồi đóng dấu. Nhìn con dấu xa lạ mà đỏ tươi thế nhưng thật sự mang bốn số công hiệu thuộc về mình, cậu bỗng nhiên khẽ cười một tiếng. Nhớ tới việc bên cạnh vẫn có người, Kiều Nhất Phàm có chút ngại ngùng giải thích: "Lần đầu tiên dùng con dấu của mình, thật mới mẻ."

Khưu Phi ngược lại cũng không cười nhạo cậu, đem con dấu trả lại cho Kiều Nhất Phàm, nhân tiện tiếp lời: "Tôi luôn phải dùng con dấu của người khác, thật hâm mộ."

"Tôi cũng vậy, trước kia mỗi lần mượn con dấu của người khác cũng thấy đặc biệt hâm mộ, cảm thấy có con dấu và quyền chỉ định đơn thuốc mới xem như là một bác sĩ thực sự." Kiều Nhất Phàm nhận lại con dấu, mỉm cười, năm ngón tay khéo kéo nắm chặt khối hình lập phương.

"Tiền bối, rất nhiều chuyện có thể không như chúng ta lựa chọn ban đầu, nhưng vẫn có thể đưa đến một kết quả tốt đẹp. Khoa Cấp cứu rất thú vị, đừng nản chí."

Trên mặt Kiều Nhất Phàm hơi nóng lên, trong lời nói này rõ ràng đầy ắp tính khích lệ, nhưng lại được nói ra bởi một người nhỏ tuổi hơn cậu. Nhưng cậu cũng thật sự được an ủi, không biết làm sao để đáp lại, chỉ đành nở nụ cười cảm kích.

"Tiểu Kiều cậu ở đâu? Bác sĩ Tô gọi cậu đến phòng khám số 1!" Giọng nói của y tá trưởng mười phần vang lên từ đằng xa, chỉ nghe thấy tiếng lại không thấy người.

Hai người vì thế vội vàng tạm biệt. Khưu Phi xoay người đi ra hướng cửa lớn của khoa Cấp cứu. Lúc gần tới cửa, Kiều Nhất Phàm đột nhiên gọi cậu lại.

"Khưu Phi!"

Cậu xoay người, ánh mắt đầy thắc mắc: "Còn có việc?"

Hai người đã cách xa nhau một khoảng, đối phương cũng không bước tới gần cậu, chỉ là có chút mất công nói to: "Cảm ơn cậu, còn nữa, tôi sẽ chứng minh là tôi có thể làm được!"

Kiều Nhất Phàm mặc dù chỉ thấp hơn cậu một chút, vóc người lại gầy yếu hơn hẳn, giờ phút này xung quanh cậu ta có bệnh nhân và người nhà đi tới đi lui, nếu không phải là đang mặc áo blouse trắng nổi bật, có lẽ cậu ta cũng sẽ chìm trong đoàn người.

Nhưng Khưu Phi lại như thể thấy trên người cậu ta có chút hào quang.

Cậu muốn nói thêm chút lời khích lệ, cuối cùng lại chỉ cười một tiếng, cao giọng đáp: "Được, tôi mỏi mắt mong chờ."

[1]: On Table - Không biết những nơi khác gọi là gì, nhưng ở đây là thuật ngữ chỉ việc bệnh nhân tử vong trong lúc phẫu thuật, là tình huống đáng sợ nhất của các bác sĩ khoa Ngoại. Rất hình tượng, là ở trên bàn mổ không xuống được.

[2]: Nón y tá trưởng có gạch thẳng. Cụ thể là số vạch sẽ tương đương với chức vụ. Giả thiết là tuổi Quả Quả không quá lớn, cho nên chỉ để một vạch, theo tác giả biết thì hai vạch là y tá trưởng của khoa Nội hoặc khoa Ngoại.

[3]: Đơn thuốc giảm đau, gồm các loại thuốc đặc biệt, ví dụ như morphine là thuốc giảm đau hoặc thuốc trấn an tinh thần đều cần viết đơn thuốc. Các loại thuốc này được quản lý nghiêm ngặt, chìa khóa cũng thường có một cái trở lên.

[4]: Tiểu Khưu là sinh viên thực tập, tuy có tư chất và thực tiễn lâm sàng nhưng không có con dấu và quyền chỉ định đơn thuốc. Cho nên cần phải có Tiểu Kiều ký tên, coi như bác sĩ cấp trên chỉ đạo việc kê đơn thuốc. Viết ra chính là: Kiều Nhất Phàm/Khưu Phi.
 
Last edited:

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#6
=))) Cả chap này đọng lại là hình ảnh Diệp siêu cấp xịn xò như chính văn, cùng với câu nói mà Khâu nói vs Kiều khi gặp được Diệp. Quả là may mắn a~~~

Con trai fanboy não tàn hết cứu == ~~~

Cảm giác bà này viết fic bao giờ cũng kiểu nhẹ nhẹ nhàng nhàng mà kiểu mạch truyện mượt vl. Đọc k có cấn gì =))).

Nghe 2 đứa nhỏ tâm sự vừa thấy thương vừa thấy tội. Cố lên nha ~~~
 

Mạc Tư

Yên phân phân, vũ ngân ngân, hết chỗ điền
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
468
Số lượt thích
4,036
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu, Sở nữ vương, Mộc nữ thần
#7
Khoa Cấp cứu náo loạn mà áp lực lại rất lớn, tình huống nghiêm trọng mà bất ngờ cũng nhiều, ko như những chuyên khoa khác có bác sĩ đại thần là gánh vác được tình hình, khoa cấp cứu cần hơn sự phối hợp hỗ trợ của đồng nghiệp. Tiểu Kiều về khoa Cấp cứu là chuẩn rồi.

Mình chém thôi chứ ko biết gì đâu, mình chỉ xem Grey's Anatomy thôi =))))
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,156
Số lượt thích
2,613
Team
Hưng Hân
#8
Giới thiệu sơ lược về Phòng cấp cứu Vinh Quang - On Call

Tác giả:小笔记织毛衣
Paro: Bệnh viện
Nhận xét của editor: Tác giả có văn phong mạch lạc rõ ràng, các tình tiết được xây dựng hợp lý, diễn biến câu chuyện khá nhanh, đem lại cảm giác hồi hộp như được xem các phim về y khoa, cách xây dựng nhân vật và tạo mối liên hệ rất mượt mà.

Bệnh viện Vinh Quang là một trong những bệnh viện đầu nghành của thành phố Z.

Tóm lược nhân sự các khoa trong bệnh viện:
1. Diệp Tu:
vốn là chủ nhiệm khoa Ngoại, mệnh danh là sách giáo khoa vinh quang, do 1 sự cố trong ca phẫu thuật, bệnh nhân chết sau khi về phòng hậu phẫu, nên bị chuyển xuống khoa Cấp cứu làm Phó chủ nhiệm (ko nói rõ nguyên do chính xác, nhưng tác giả có nhắc khúc mắc của Diệp và đồng nghiệp)
2. Các thành viên Hưng Hân:
- Trần Quả: y tá trưởng
- Mộc Tranh: bác sĩ từ khoa Ngoại về theo Diệp Tu
- Đường Nhu, Mạc Phàm: bác sĩ trẻ
- An Văn Dật: hộ lý
- Kiều Nhất Phàm: bác sĩ thực tập khoa Nhi nhưng bị điều sang khoa Cấp cứu.
3. Các nhân vật khác:
- Dụ Văn Châu: chủ nhiệm khoa ngoại Thần kinh
- Hoàng Thiếu Thiên: bác sĩ mổ chính khoa ngoại Thần kinh
- Lam Hà: bác sĩ khoa ngoại Thần kinh dc điều xuống khoa Cấp cứu vài tháng để bổ xung nhân sự
- Nguỵ Sâm: vốn là chủ nhiệm khoa Ngoại thần kinh, sau xin về là chủ nhiệm khoa Cấp cứu
- Hàn Văn Thanh: chủ nhiệm khoa Tim mạch
- Trương Tân Kiệt: chủ nhiệm khoa Gây mê
- Vương Kiệt Hy: chủ nhiệm khoa Nhi
- Sở Vân Tú: chủ nhiệm khoa Tiêu hoá
- Chu Trạch Khải: chủ nhiệm khoa Sản
- Khưu Phi: sinh viên thực tập năm cuối khoa Ngoại
Ngoài ra còn có cameo các nhân vật thuộc cùng chiến đội, sẽ làm việc trong cùng một khoa.

Chính văn - CP Diệp Lam
Nguỵ chủ nhiệm tham gia tổ chức cứu trợ y tế thế giới, nên khoa Cấp cứu thiếu người, Diệp vốn ưng mắt Lam Hà tiểu đồng chí nên gợi ý Dụ điều Lam sang. Lam Hà tính cách ôn nhu lịch sự, thích gọn gàng sạch sẽ. Gặp phải Diệp lôi thôi lếch thếch lại chuyên thức đêm làm việc quá độ, ăn uống thất thường, nên nghiễm nhiên thành bảo mẫu. Diệp vẫn no limit như ngày nào, chuyên lấy việc trêu Lam đến xù lông làm thú vui. Lam ngày ngày tiếp xúc, ngoài ánh mắt hâm mộ đại thần (nay hình tượng đã vỡ tan tành) thì dần có tình cảm, càng chú ý quan tâm chăm sóc Diệp. Họ cùng nhau trải qua nhiều biến cố trong công việc lẫn cuộc sống, cuối cùng cũng HE bên nhau.

Các CP khác nằm trong PN:
1. Hàn Trương - Chủ nhiệm khoa Tim mạch x Chủ nhiệm khoa Gây mê
2. Hoàng Dụ - Hai sinh viên thực tập chung 1 ký túc xá
2 bạn còn là sinh viên nội trú, cùng phòng với Trịnh Hiên. Dụ là sinh viên gương mẫu chăm chỉ, mỗi tội thao tác tay quá chậm nên vốn ko hợp với khoa ngoại. Hoàng thì xuất thần trg 1 ca mổ dc Nguỵ đặc biệt chú ý, nhắm kéo vào Khoa ngoại thần kinh. Hoàng vốn ko ưa Dụ lắm, vì Dụ nghiêm túc như ông già. Sau vài lần xích mích hiểu lầm, Hoàng mới phát hiện là mình thương Dụ. Đỉnh điểm là Dụ bị bệnh nhân đánh trả thù, Hoàng điên tiết vứt bỏ áo blouse trắng, xắn tay lên đánh người. Hoàng ko nghĩ có gì nguy hiểm, lúc từ đồn công an dc Diệp bảo lãnh về, Dụ băng bó xong đau lòng phát khóc. Hoàng mới tá hoả ôm người ta vào lòng.
3. Mạc Tranh - Hai bác sĩ trẻ khoa Cấp cứu
4. Vương Sở - Chủ nhiệm khoa Nhi x Nữ vương Khoa tiêu hóa
5. Khưu Kiều - Nghiên cứu sinh khoa Ngoại x Bác sĩ khoa Cấp cứu
Định mệnh lão Hàn làm khoa tim còn lão Vương làm khoa nhi? Sao lại thấy tương lai bệnh nhân không tươi sáng lắm vậy? :D
 

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,075
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#9
Định mệnh lão Hàn làm khoa tim còn lão Vương làm khoa nhi? Sao lại thấy tương lai bệnh nhân không tươi sáng lắm vậy? :D
Ai nha, lão Hàn làm khoa tim hợp lý quá rồi, tim sắp ngừng đập? anh lườm cho cái thì lại đập tưng tưng =))
Còn Vương papa chăm đàn con VT quen rồi, chả vào làm khoa Nhi. Phong cách ma thuật sư, đọc truyện (aka bịa truyện) dỗ trẻ con thì kỹ năng thượng thừa lắm chứ đùa =))

Sao ko ai thắc mắc Tiểu Chu làm khoa Sản kìa, khoa Sản đó anh chị em =)))))
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#10
Ai nha, lão Hàn làm khoa tim hợp lý quá rồi, tim sắp ngừng đập? anh lườm cho cái thì lại đập tưng tưng =))
Còn Vương papa chăm đàn con VT quen rồi, chả vào làm khoa Nhi. Phong cách ma thuật sư, đọc truyện (aka bịa truyện) dỗ trẻ con thì kỹ năng thượng thừa lắm chứ đùa =))

Sao ko ai thắc mắc Tiểu Chu làm khoa Sản kìa, khoa Sản đó anh chị em =)))))
Tiểu Chu vào đó ko cần chữa bệnh chỉ cần cười 1 cái chị em khỏe re -))
 

ButNgonPhi

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
497
Số lượt thích
6,225
Location
Hàng Châu
Fan não tàn của
Team Tiểu đội trưởng, Sở-Tô-Nhu-Quả-Đới
#11
Xem ra truyền thuyết bác sĩ đẹp trai vào hết khoa Sản ko phải mỗi mình VN ta :yao:


Trú pé Khưu cũng thiệt là, ko quen ko biết tự dưng hỏi người ta anh ko vui hả =))) làm quen kiểu gì đâiiiiiii
 

Mều Tinh

Cả thế giới thuộc về loài Mều
Hội Tự Sát
Bình luận
265
Số lượt thích
1,762
Location
Hành tinh của loài Mèo :v
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Song Diệp, Tán, Tranh, Sở, Lạc, Hoàng,....
#12
Sau một time dài thì hàng của KK cũng đã lên sóng rùi
Cơ mà Hàn khoa tim, Vương khoa nhi và Chu khoa sản :yao:
How to em tưởng tượng :v
Khưu tiểu đệ, em lại là fanboy não tàn rùi :ROFLMAO:
Hai bạn nhỏ dính thính nhanh quá, hú hét :LOL::LOL::LOL:
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,156
Số lượt thích
2,613
Team
Hưng Hân
#13
Ai nha, lão Hàn làm khoa tim hợp lý quá rồi, tim sắp ngừng đập? anh lườm cho cái thì lại đập tưng tưng =))
Còn Vương papa chăm đàn con VT quen rồi, chả vào làm khoa Nhi. Phong cách ma thuật sư, đọc truyện (aka bịa truyện) dỗ trẻ con thì kỹ năng thượng thừa lắm chứ đùa =))

Sao ko ai thắc mắc Tiểu Chu làm khoa Sản kìa, khoa Sản đó anh chị em =)))))
Bệnh nhân gặp lão Hàn khéo tim ngừng đập luôn ấy chứ :V (đã yếu tim mà lại còn...)
Vương mắt bự ra khám cho bọn trẻ con khéo bệnh nhân nhìn mặt bác sĩ xong khóc không ngừng ấy chứ, hoặc sợ rúm ró lại cũng nên :V
Về tiểu Chu thì chỉ có một cách giải thích thôi, nhìn mặt soái ca là chị em muốn rụng trứng :V
 

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,075
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#14
Chương 3.

Phòng cấp cứu là một nơi thần kỳ.

Người ta luôn nhẫn tâm chê nơi này bẩn, nơi này loạn, bận rộn đến như chó, đầu tắt mặt tối đêm ngày cũng chưa chắc có thể mang đến kết cục vui vẻ. Mỗi người đều bận đến mức chân không chạm đất, đi lại vội vàng, bên trái mới vừa có một bệnh nhân từ trần, người nhà gào khóc, bên phải lại một khắc cũng không ngừng bắt đầu một lần cấp cứu mới. Tựa như một bánh xe khổng lồ phải gánh chịu hết thảy, tàn khốc san bằng tất cả bi thương, tuyệt vọng, khiếp sợ và mong đợi, không biết mỏi mệt mà tiến về phía đích cuối vô định.

Nhưng chính là ở nơi như thế này, ở dưới con mắt của tử thần, lại có một đám người đang từng giây từng phút cố gắng, dùng toàn bộ trí tuệ và tâm tư, vì một trái tim có thể đập lại lần nữa, vì một sinh mạng sắp tàn lại lần nữa được hồi sinh, vì đem những ước mơ được gọi là "kỳ tích" nắm chặt trong lòng bàn tay.

Kiều Nhất Phàm phát hiện ra mình bắt đầu thích nơi này, đó là sau khoảng một tháng làm việc ở khoa Cấp cứu.

Ngoài truyền kỳ đại thần khoa Ngoại Diệp tu cùng với y tá trưởng Trần Quả được mọi người gọi là "chị chủ", còn có chủ nhiệm khoa Cấp cứu Ngụy Sâm vốn chuyển từ khoa ngoại Thần kinh - không câu nệ tiểu tiết, kinh nghiệm lão luyện. Từ khoa Ngoại được điều về theo Diệp Tu còn có mỹ nữ số một của bệnh viện - bác sĩ Tô Mộc Tranh, không chỉ phối hợp ăn ý với Diệp Tu trên bàn mổ, tác phong cực kỳ quyết đoán khác hẳn với vẻ ngoài ôn nhu; còn có bác sĩ chủ trị Phương Duệ, nghề chính là ngoại lồng ngực, tuy có chút cà lơ phất phơ nhưng nền tảng kỹ thuật lại cực kỳ tốt; ngoài ra còn có mấy người mới giống cậu, Đường Nhu làm việc cực kỳ cứng rắn to gan, Mạc Phàm chỉ thấy trong phòng phẫu thuật, cùng với nam hộ sĩ An Văn Dật bình tĩnh trầm ổn một châm thấy máu.

Ở nơi này, mỗi người đều làm cậu cảm thấy ngạc nhiên, lại sinh lòng kính nể. Quan trọng hơn chính là khoa Cấp cứu không giống những một số khoa coi trọng đẳng cấp. Tất cả mọi người nơi đây đều không có khái niệm cấp bậc là gi, chủ trị với chủ nhiệm cùng nhau ba hoa bốc phét là chuyện thường, hộ sĩ lúc tức giận vẫn có thể dùng hồ sơ bệnh lý ném đầy mặt chủ nhiệm, nhìn thì có vẻ không biết phân biệt lớn bé, nhưng lại đặc biệt thân thiết ấm áp.

Thăm hỏi bình thường, công việc bận rộn lại phong phú, cùng với một đám người cứu giúp bệnh nhân trước ngưỡng cửa tử vong, cũng coi như là một việc vui vẻ. Cuộc sống của bác sĩ Kiều trẻ tuổi cứ như vậy từ từ thay đổi.

Lúc Khưu Phi bước vào phòng khách của khoa Cấp cứu đã là hơn một tháng sau. Gặp giờ tan tầm, từ bàn lễ tân cậu đã ngửi thấy mùi trái cây xông vào khoang mũi. Đi đến phòng khám bệnh nhìn vào, mấy người trong khoa Cấp cứu sau khi giao ban lại không về ngay, cả đám đang ngồi quây quần một chỗ ăn bưởi.

"Tới tới tới, ăn bưởi này." Diệp Tu liếc mắt thấy học sinh của mình đến, vội vàng gọi cậu vào.

Khưu Phi nhìn quanh phòng, chỉ có Ngụy chủ nhiệm, Phương Duệ cùng Diệp Tu, không hề thấy bóng dáng Kiều Nhất Phàm. Cậu cảm thấy nếu mở lời hỏi thì có chút đường đột, đành hỏi câu không liên quan: "Sao có nhiều bưởi thế, là bệnh nhân cho ạ?"

"Không phải, của Tiểu Kiều đấy." Phương Duệ giải thích cho cậu, thuận tay đưa tới một miếng bưởi đã lột vỏ. Khưu Phi nhận lấy, cắn một miếng, mùi vị chua ngọt thơm ngát lập tức lấp đầy khoang miệng.

"Còn không biết xấu hổ. Tiểu Kiều toàn tự mình luyện tập, các cậu ngược lại tốt rồi, chỉ biết ăn thôi, cũng không chỉ điểm cho người ta cái gì." Trần Quả cùng Tô Mộc Tranh vừa rửa tay xong đi vào phòng, thuận tiện đem mấy thứ bẩn thỉu đi vứt.

"Ca đó là do tín nhiệm Tiểu Kiều, cậu ta có cơ sở tốt lại chịu khó, luyện tập như thế cũng không có làm khó được," Diệp Tu nghiêng người dựa vào lưng ghế, cười hì hì chối bay chối biến, lại đưa mấy miếng bưởi đã lột vỏ cho các nàng, "Lại đây, Mộc Tranh, bưởi ngọt lắm."

Trên bàn vẫn còn để hai quả bưởi đã lột vỏ, mà vỏ ngoài lại không biết ở đâu. Khưu Phi nháy mắt liều hiểu, cười hỏi Diệp Tu: "Luyện khâu vết thương?"

"Ừ, ở phòng thủ thuật bên cạnh, khâu vết thương là anh đặc biệt hướng dẫn cho cậu ấy," đại thần khoa Ngoại trả lời như tựa như hết thảy mọi thứ đều là chuyện đương nhiên, "Ai bảo khoa chúng ta quá nghèo, đến kim phẫu thuật cũng không mua nổi."

Trần Quả nổi giận, dùng tập giao ban trên tay vỗ lên lưng Diệp Tu, "Đủ rồi nha, đừng có rêu rao khắp nơi khiến tôi mất mặt. Tiểu Kiều vào đó hơn một giờ rồi thì phải? Không phải là ngất trong đấy rồi chứ? Chị nhớ là phòng đấy rất bí."

Khưu Phi nhíu mày một cái, không nhịn được mà mở miệng nói: "Để em đi xem thử."

Diệp Tu cũng không nói gì, chỉ gật đầu, trong lòng lại thấy khó hiểu. Đứa nhỏ này bình thường không hay xen vào việc của người khác, sao tự nhiên lại quan tâm đến người mới có duyên gặp mặt một lần vậy?

Cửa phòng thủ thuật không khóa, Khưu Phi đẩy cửa đi vào.Trong nháy mắt cậu bị khí nóng oi bức phả vào mặt. Đèn ở đây không giống với đèn trong phòng phẫu thuật, phòng thủ thuật của khoa Cấp cứu dùng đèn vừa sáng vừa nóng, bị đèn chiếu lâu có thể bị choáng ngất.

Kiều Nhất Phàm đeo khẩu trang và mũ, hình như không nhận ra có người đi vào phòng. Cậu chuyên tâm tập trung luyện khâu vết thương, động tác tay linh hoạt lại tỉ mỉ, tốc độ cũng rất nhanh, xem ra là đã làm rất nhuần nhuyễn.

Cuối cùng cũng khâu xong hai vỏ múi bưởi cuối cùng, Kiều Nhất Phàm thở nhẹ ra một hơi, gỡ khẩu trang đứng thẳng người. Cậu thấy Khưu Phi đứng bên cạnh, mặt thoáng lóe lên vẻ kinh ngạc, vừa định mở miệng chào thì cảm thấy choáng váng, cả người ngã nghiêng sang một bên.

Khưu Phi nhanh tay lẹ mắt đưa tay ra đỡ lấy. Cậu kéo một cái ghế cho Kiều Nhất Phàm ngồi. Thấy mặt Kiều Nhất Phàm trắng bệch, trán đầy mồ hôi, chân mày cậu nhíu chặt hơn, cầm miếng băng gạc ở bên giúp Kiều Nhất Phàm lau mồ hôi, vừa nói: "Cần gì phải liều mạng như thế, nhỡ anh bị ngất thật thì làm thế nào?"

Kiều Nhất Phàm khép mắt thở hổn hển, một lúc lâu sau mới tỉnh hẳn, trên mặt lại mang ý cười: "Lại để cậu phải cứu lần nữa rồi, cảm ơn nha. Chỉ là tuần sau tôi phải trực ca đêm, không tập luyện cho tốt thì không được."

Vị bác sĩ trẻ tuổi vốn có gương mặt thanh tú, lúc này cười lên lại thêm phần đẹp đẽ, Khưu Phi nhất thời nghẹn lời: ". . .Khách sáo rồi. Nhưng mà tôi thấy tiền bối có tinh thần hơn hẳn so với lần trước."

Mặc dù vừa suýt té xỉu vì thiếu dưỡng khí, nhưng trong mắt Kiều Nhất Phàm dường như có càng nhiều ánh sáng hơn. Như một hành tinh nhỏ lạc lối đã lâu, lưu lạc trong biển sao dài dằng dặc, cuối cùng đã tìm được quỹ đạo của chính mình.

Chẳng biết vì sao, cậu cũng thấy cực kỳ vui mừng vì đã có thể gặp gỡ Kiều Nhất Phàm trên cùng một quỹ đạo đó.

"Tuần tới? Buổi tối tôi không bận gì, có thể đển cổ vũ anh."

——————————————————————

Sau những ngày vất vả để thích ứng, Kiều Nhất Phàm nghênh đón ca trực đêm độc lập đầu tiên của cậu ở khoa Cấp cứu. Khưu Phi tới đúng như đã hẹn, ngồi trong một góc làm trợ thủ của cậu.

"Hóa ra cậu ở đây! Khoa Cấp cứu đúng là một cái mê cung, tui tìm cậu cả nửa ngày rồi." Theo tiếng nói đi vào cửa là một bác sĩ của viện, trên cổ đeo ống nghe có gắn hình cây chổi nhỏ, theo từng bước di chuyển mà lúc ẩn lúc hiện.

"Anh Kiệt?" Nhìn thấy bạn thân, Kiều Nhất Phàm cực kỳ mừng rỡ, cậu đứng dậy chào đón. Thấy Khưu Phi đi theo liền giới thiệu cho Cao Anh Kiệt.

"Đây là học trò của Diệp chủ nhiệm, Khưu Phi." Lại chỉ Cao Anh Kiệt, "Bạn tui, khoa Nhi Cao Anh Kiệt."

Hai người lịch sự bắt tay, cũng không hàn huyên gì nhiều. Cao Anh Kiệt để túi đồ trong tay lên bàn trước mặt Kiều Nhất Phàm, cười nói: "Biết cậu lầm đầu tiên trực ca đêm, tui đặc biệt đến động viên, cậu còn bận, tui không quấy rầy nữa."

Sau khi Cao Anh Kiệt rời đi, hai người đều không lên tiếng. Kiều Nhất Phàm vẫn đang sốt sắng lật giở sổ tay cấp cứu. Người kia thì có chút mất tập trung. "Học trò của chủ nhiệm" và "Bạn bè", nghe qua đã thấy thân sơ khác biệt rõ ràng, làm cho Khưu Phi cảm thấy không vui một cách vô cớ, giận hờn không nói một lời.

Sau đó lục tục có bệnh nhân vào phòng khám, Kiều Nhất Phàm bắt đầu chuyên tâm làm việc. Khưu Phi cũng không nghĩ ngợi linh tinh nữa mà phối hợp. Thấm thoát đã đến đêm khuya, sau khi dọn dẹp gọn gàng một xấp hồ sơ bệnh án, hai người đều thở phào nhẹ nhõm. Kiều Nhất Phàm lấy từ trong tui giấy Cao Anh Kiệt đưa ra hai lon đồ uống, đưa cho Khưu Phi một lon, "Cậu khổ cực rồi."

Khưu Phi nhận lấy đồ uống cũng không mở ra, đang định tiếp lời thì nghe thấy y tá bên ngoài gọi tên bọn họ, hình như là có tình huống khẩn cấp.

Một góc phòng cấp cứu loạn thành một đoàn, Kiều Nhất Phàm vội vàng nhớ lại, vị trí đó là một bệnh nhân bị trụy tim sau khi phẫu thuật lại đột nhiên tức ngực. Phòng chăm sóc đặc biệt tạm thời hết giường trống nên đang nằm chờ ở khoa Cấp cứu. Hiện tại bệnh nhân đột nhiên ngất xỉu. Bọn họ chạy vội tới bên giường bệnh, kết quả đo điện tâm đồ hiển thị các sóng bất thường, rõ ràng đang trong trạng thái nguy kịch.

Hai người nhanh chóng đối mặt nhìn nhau cùng lên tiếng.

"A-tư? [1]"

"A-tư."

[1] Hội chứng Adams–Stokes: hội chứng thiếu máu não cấp tính, nói đơn giản là do tim có vấn đề dẫn đến não thiếu máu gây ngất xỉu, là tình huống chết lâm sàng nghiêm trọng. Bác sĩ gọi tắt một cách hình tượng là "A —— tử!"

Kiều Nhất Phàm không nói hai lời liền trèo lên bắt đầu ép tim ngoài lồng ngực. Khưu Phi chỉ huy y tá lập tức mở đường, sau đó nhanh chóng di chuyển bệnh nhân đến phòng cấp cứu. Bác sĩ gây mê nhanh chóng có mặt chuẩn bị đặt ống nội khí quản. Người nhà bệnh nhân bị chặn ngoài cửa lớn của phòng cấp cứu. Bên trong phòng, quy trình hồi sức tim phổi theo thứ tự nhanh chóng được tiến hành.

"Mấy phút?" Trên mặt Kiều Nhất Phàm đã sớm toát đầy mồ hôi, vừa ấn vừa hỏi y tá mà không ngẩng đầu.

Y tá liếc nhìn đồng hồ treo tường, "Hai mươi phút."

"Thêm một mũi adrenalin, tiếp tục ấn, đổi người." Khưu Phi thay vào vị trí của Kiều Nhất Phàm tiếp tục ấn. Kiều Nhất Phàm đến bên đầu bệnh nhân, cầm lấy bóng thở phối hợp theo động tác của Khưu Phi.

Sau năm phút bọn họ lặp lại quy trình một lần nữa. Điện tâm đồ của người bệnh vẫn như cũ không khởi sắc, Diệp Tu vẫn còn trong phòng phẫu thuật chưa mổ xong. Một lúc sau An Văn Dật cũng chạy đến giúp đỡ, có thể thay phiên cho bọn họ bất cứ lúc nào.

Mắt thấy kỳ hạn 30 phút cấp cứu sắp đến, Khưu Phi rốt cuộc cũng không giữ được bình tĩnh, lấy di động ra bấm số của thầy Diệp.

"Tiểu Khưu? Có việc gấp?" Đại thần khoa Ngoại không ngừng động tác tay, tiếp tục nối một mạch máu. Điện thoại do y tá giữ ở bên tai để nói chuyện. Anh hiểu Khưu Phi, nếu như không phải việc gấp, cậu học trò này tuyệt đối không quấy rầy anh lúc đang làm thủ thuật.

"Thầy Diệp, dưới lầu có bệnh nhân rơi vào A-tư, CPR sắp 30 phút." Khưu Phi bật loa ngoài điện thoại rồi đặt ở mép giường, để Diệp Tu có thể thông qua điện thoại truyền đạt chỉ thị.

"Bệnh sử?"

"Nam 55 tuổi, sau 1 tháng phẫu thuật ngừng tim, tức ngực nửa ngày, đột nhiên ngất xỉu."

"Cấp cứu như thế nào?"

"Rung thất, dùng 4 lần adrenalin, sốc điện hai lần, không có biến chuyển." Đáp xong câu này lại kết thúc một chu trình cấp cứu, hai người lại hoán đổi vị trí, lần này do Kiểu Nhất Phàm tiếp tục trả lời.

*Rung thất là tình trạng các thớ cơ tim rung lên một cách hỗn loạn, không còn khả năng tống máu đi nuôi cơ thể và được coi là ngừng tuần hoàn.

"Hô hấp tuần hoàn?"

"Không thấy mạch, tự chủ hô hấp căn bản không có, oxi khoảng 85%"

"Đồng tử?"

"Giãn lớn, không có phản xạ với ánh sáng." Kiều Nhất Phàm thu lại đèn pin, hướng về phía di động lớn tiếng trả lời.

Sau đó bọn họ nghe thấy tiếng thở dài truyền đến từ điện thoại: "Sau 30 phút thì dừng lại đi [2], nói chuyện với người nhà, bệnh nhân này không cứu được."

[2] CPR - Cấp cứu hồi sức tim phổi: trên lý thuyết, cấp cứu CPR sau 30 phút nếu vẫn như cũ không có chút khời sắc, cần đánh giá có hay không giá trị để tiếp tục cấp cứu. Dĩ nhiên nếu người nhà bệnh nhân yêu cầu, qua bao nhiêu thời gian cũng phải tiếp tục làm.

"Diệp chủ nhiệm? !" Kiều Nhất Phàm không thể tin được kêu lên, này là từ bỏ? !

"Nghe không rõ? Tôi nói các cậu có thể đi nói chuyện." Giọng nói của Diệp Tu vô cùng tỉnh táo, cách cánh cửa còn mơ hồ nghe được tiếng người nhà kêu khóc.

Rõ ràng cả người đẫm mồ hôi, nhưng Kiều Nhất Phàm chỉ cảm thấy như bị dội một thùng nước đá, hàn ý ngấm vào trong lòng.

Khưu Phi cũng sửng sốt, vẫn cứ kiên trì làm xong một chu trình, một bên tiếp tục ấn, vừa hướng ánh mắt dò hỏi.

Bác sĩ trẻ tuổi khẽ cắn răng, hít sâu một hơi hướng về phía di động nói: "Diệp chủ nhiệm, cho tôi thêm mười phút, nếu như vẫn không biến chuyển, sẽ đưa sang phòng phẫu thuật làm IABP [3], có thể không?" Nói xong cũng không tiếp tục nghe Diệp Tu trả lời, trầm mặc trở lại bên người bệnh nhân, thay Khưu Phi tiếp tục ấn, "Adrenalin, thêm một mũi."

[3] IABP: intra-aortic balloon pump - Bơm bóng nội động mạch chủ. Thông qua bóng được đưa vào động mạch chủ sẽ giúp giải phóng khí và thổi phồng giúp động mạch chủ đập đều —— nói đơn giản là huyết áp quá thấp cần một thiết bị đi vào duy trì huyết áp.

"Sau ba mươi phút mọi thứ đều vô ích, Tiểu Kiều, cậu đã làm hết sức, không nên uổng phí công sức."

"Thêm mười phút!"

"Kiều Nhất Phàm, cậu không cứu được người đó đâu! Nghe lời tôi, Khưu Phi cậu —— "

Diệp Tu không thể nói hết câu, vì cuộc gọi đã bị ngắt. Anh thầm chửi một câu, chỉ đành đẩy nhanh tốc độ thao tác, sớm xong việc để xuống khắc phục hậu quả cho hai người trẻ tuổi này.

Ấn nút ngắt cuộc gọi, nói một câu xin lỗi, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Kiều Nhất Phàm.

Không khí trong phòng khẩn trương đến mức sắp đọng lại, ánh mắt Khưu Phi lại tỏa sáng đặc biệt chói lòa.

"Tiền bối, không muốn buông tay, không chỉ có mình anh."
 
Last edited:

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,075
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#15
Bệnh nhân gặp lão Hàn khéo tim ngừng đập luôn ấy chứ :V (đã yếu tim mà lại còn...)
Vương mắt bự ra khám cho bọn trẻ con khéo bệnh nhân nhìn mặt bác sĩ xong khóc không ngừng ấy chứ, hoặc sợ rúm ró lại cũng nên :V
Về tiểu Chu thì chỉ có một cách giải thích thôi, nhìn mặt soái ca là chị em muốn rụng trứng :V
Để Thỏ lết đi đọc Pn Hàn Trương xong trả lời em nhaaaa ?
 

cây cỏ

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
174
Số lượt thích
786
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
tay tàn tay tàn tay tàn ^_^
#16
Ôi, hay quá, khen bao nhiêu lần cũng không thể không khen tiếp
Chị thỏ có Tâm quá luôn, dịch fic này chắc rất khó đi, toàn những từ chuyên môn y tế
Chị Thỏ ơi, chị dịch đến từ ngữ chuyên môn thì để phần nội dung từ đó ngay dưới từ khi xuất hiện lần đầu luôn được ko
:love::love::love:
 

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,075
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#17
Bệnh nhân gặp lão Hàn khéo tim ngừng đập luôn ấy chứ :V (đã yếu tim mà lại còn...)
Vương mắt bự ra khám cho bọn trẻ con khéo bệnh nhân nhìn mặt bác sĩ xong khóc không ngừng ấy chứ, hoặc sợ rúm ró lại cũng nên :V
Về tiểu Chu thì chỉ có một cách giải thích thôi, nhìn mặt soái ca là chị em muốn rụng trứng :V
Báo cáo, do lỗi của editor, mà Lão Hàn từ khoa Ngoại lồng ngực bị nhầm thành khoa Tim mạch
Quỳ tạ lỗi với tổ chức Orn.
Thỏ đi sửa đây, thương Lão Hàn quá =))
 

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,075
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#18
Ôi, hay quá, khen bao nhiêu lần cũng không thể không khen tiếp
Chị thỏ có Tâm quá luôn, dịch fic này chắc rất khó đi, toàn những từ chuyên môn y tế
Chị Thỏ ơi, chị dịch đến từ ngữ chuyên môn thì để phần nội dung từ đó ngay dưới từ khi xuất hiện lần đầu luôn được ko
:love::love::love:
Ok chị sẽ để chú thích ngay sau đoạn có từ chuyên môn cho dễ hiểu nha.
 

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,075
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#19
Chương 4.

". . .1 giờ 40 phút sáng, chuyển đến CICU làm thủ thuật IABP. Sau 20 phút đặt bóng, huyết áp của bệnh nhân tiếp tục giảm, tốc độ chất dẫn truyền thần kinh dopamin không được cải thiện. Báo cho người nhà bệnh nhân tình trạng nguy kịch, thân nhân yêu cầu dừng toàn bộ các biện pháp cấp cứu, chỉ duy trì thuốc vận mạch, 2 giờ 28 phút, đường hiển thị trên điện tâm đồ mãi là một đường nằm ngang, không có tự chủ hô hấp, đồng tử giãn lớn cố định, không có phản xạ với ánh sáng, tuyên bố chết lâm sáng."

Phòng họp nhỏ của khoa Cấp cứu chật ních người, nhưng lại yên tĩnh đến đáng sợ. Bác sĩ nội trú trẻ tuổi nhẹ khép lại biên bản bàn giao, không tiếp tục lên tiếng. Cậu đứng tại chỗ, cúi đầu, mấy lọn tóc che đi sắc mặt trắng nhợt nhạt.

"Còn có gì bổ sung không?" Có lẽ do thức đêm, giọng nói của đại thần khoa Ngoại lúc này cũng mang theo vài phần khàn khàn.

"Hộ lý không có gì bổ sung." An Văn Dật đáp với giọng bình tĩnh.

"Thứ năm khoa sẽ tái thảo luận tỉ mỉ. Mọi người đi làm việc đi. Khưu Phi và Kiều Nhất Phàm, hai cậu ở lại một chút."

Chờ mọi người cơ bản đã đi hết, Diệp Tu mới ra hiệu cho bọn họ ngồi xuống, anh cũng kéo cái ghế ngồi trước mặt hai người, tay lấy ra một điếu thuốc ngậm lên miệng, châm lửa trầm mặc hút.

Khưu Phi đứng bên người Kiều Nhất Phàm, sau khi ngồi xuống, cậu quay đầu nhìn vị tiền bối chỉ lớn hơn cậu một tuổi, người này vẫn trước sau không ngẩng đầu lên, ngón tay đặt trên quyển sổ bìa cứng khẽ run rẩy.

Hình dáng cô độc đâm vào lòng Khưu Phi khiến cậu thấy cay cay, trong nháy mắt đó cậu không tự chủ được đưa tay ra, vốn định nắm chặt mấy ngón tay đã gồng đến trắng bệch, có lẽ còn mười phần lạnh lẽo, nhưng giữa chừng lại gắng gượng đổi phương hướng, chỉ rút đi tập giao ban trong tay người kia để lên bàn.

Trần Quả đi sau cùng, ngẫm lại thì cậu bé này cũng thật đáng thương, cấp cứu bận rộn cả đêm, viết xong giấy chứng tử, lại bị bên hành chính gọi đi nói chuyện, chẳng dễ mà bàn giao xong. Nhìn điệu bộ này của Diệp Tu còn là muốn giáo huấn tiếp.

Cô trước nay đều coi mỗi người trong khoa Cấp cứu là người nhà mà đối đãi, đang định mở miệng cầu xin, Diệp Tu lại khoát tay để cô tránh ra. Trần Quả không còn cách nào, đành đi rót một cốc nước nóng nhét vào tay Kiều Nhất Phàm.

". . .Cảm ơn chị Trần." Kiều Nhất Phàm bưng ly, đầu ngón tay truyền tới chút hơi ấm, cậu cảm kích nhìn cô một cái, lại lần nữa cúi đầu.

Diệp Tu hút mấy hơi thuốc, liền buồn bực dụi tắt. Anh mặt đầy khói thuốc, lại dùng giọng nghiêm túc khác hoàn toàn với vẻ nhàn nhã lười biếng trước kia nói với hai người, "Kết quả thế nào các cậu đều thấy? Thời điểm người bệnh tử vong bên trong đều xuất huyết. CPR trong thời gian dài gây xuất huyết phổi rất nguy hiểm, kiến thức đều trả lại thầy rồi? IABP còn rất tốn kém, nếu có thể cứu được người, các cậu có biết tỉ lệ thành công là bao nhiêu không? Các cậu thích liều mạng, người nhà bệnh nhân thì không đâu. Nói họ bỏ ra số tiền lớn vẫn không cứu sống được, quay đầu liền khiếu nại! Nhân viên hành chính trực ca đêm đem y vụ đến tìm tôi trách tội! Khuyên can đủ đường mới xuôi!"

Kiều Nhất Phàm ôm cốc nước, cả người thoáng co lại, vẫn như cũ không nói một lời.

Khưu Phi liếc qua cậu ta một cái, mới quay đầu nhìn thầy của mình hỏi, "Việc này. . .Cuối cùng phải làm thế nào?"

"Còn có thể làm sao! Hai cậu một người mới nhận chức, một người còn không có tư cách, hiện tại muốn quy trách nhiệm thì sau này còn muốn ở trong nghề nữa không? Không thể làm gì khác hơn là nói tôi chỉ thị, không tránh được bị phạt tiền, tính toán một chút, dẫu sao tôi vẫn chịu được, không quy trách nhiệm lên đầu hai cậu."

Đại thần khoa Ngoại nói xong câu này, thở dài một hơi, lại trở về bên ghế dựa. Anh giúp đỡ hai người cả một đêm, giờ phút này trên mặt cũng đã tràn ngập sự mệt mỏi.

Bác sĩ nội trú trẻ tuổi cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, vành mắt đã sớm đỏ thấu, lại liều mạng cắn răng không để nước mắt rơi xuống, đôi môi mỏng trắng bệch run rẩy dữ dội.

Hồi lâu, thanh âm yếu ớt nghẹn ngào mới chậm rãi vang lên: ". . .Xin lỗi. . ."

Lần này ngược lại đến phiên Diệp Tu không biết làm sao, vội vàng nghiêng người vỗ vai cậu: "Ai ai ai, làm gì vậy? Không phải đã nói tôi che chắn hết cho các cậu mà! Tiểu Khưu mau tìm cái khăn lau mặt cho Tiểu Kiều đi!"

Trong mắt Khưu Phi không giấu được lo lắng, lại ngoan ngoãn nghe lời thầy đi tìm khăn. Diệp Tu ngồi xuống nghế, mở miệng lần nữa ngữ khí đã ôn hòa đi nhiều: "Tiều Kiều, cá nhân tôi rất tán thưởng cách làm của cậu. Làm cấp cứu không thể xem thường mà từ bỏ, bằng không chúng ta dựa vào cái gì mà cướp người trước quỷ môn quan? Cậu rất hiền lành, còn dũng cảm quả quyết hiếm thấy. Tôi thật muốn mang cậu đến trước mặt Vương Mắt Bự, chậc chậc, xem anh ta đã bỏ lỡ nhân tài tốt thế nào?"

Một khắc trước đó còn bị chửi té tát, lúc này lại được khen ngợi, trong nháy mắt Kiều Nhất Phàm trợn to hai mắt, không thể tin được mà nhìn cấp trên của mình, trong mắt tràn đầy mê mang.

Diệp Tu khẽ cười một tiếng nói tiếp: "Có thể trờ thành cấp trên, dù sao tôi cũng phải che chở chu toàn cho những người dưới tay chứ. Tôi biết cậu hay mềm lòng, nhưng tỉnh táo khách quan mới có lợi cho việc đưa ra phán đoán chính xác, bảo vệ chính mình mới có thể cứu giúp được càng nhiều người hơn, hiểu không?"

"Có lẽ người nhà bệnh nhân sẽ không biết trước khi từ bỏ cậu đã phải nỗ lực thế nào, nhưng dù sao cũng phải có người nói cho bọn họ, kiên trì một cách mù quáng cũng không hề có giá trị, nếu cần phải có người đến gánh vác trọng trách tàn nhẫn này, vậy chỉ có thể là chúng ta."

Nói xong lại là một hồi trầm mặc, ca làm việc ban ngày của phòng cấp cứu đã bắt đầu, cách cánh cửa truyền đến các loại âm thanh: máy giám sát* vang lên tiếng cảnh báo, người nhà bệnh nhân la lên, y tá vội vã bước chân. . .Thời gian chưa bao giờ dừng lại, càng không vì một ai ủ rũ mà dừng lại.

*:Máy giám sát là một thiết bị hoặc hệ thống đo lường và kiểm soát các thông số sinh lý của bệnh nhân và có thể được so sánh với các điểm đặt đã biết để cảnh báo nếu có thừa.

Lúc Khưu Phi cầm khăn mặt về tới phòng giao ban, cậu chỉ thấy Kiều Nhất Phàm trịnh trọng gật đầu với Diệp Tu.

Trong ánh nắng dịu nhẹ của buổi sáng tinh mơ, giọt nước mắt đọng trên má ánh lên trong suốt, nhưng khóe miệng lại như mang theo nụ cười mềm mại của riêng Kiều Nhất Phàm.

"Còn có cậu! Không ngoan ngoãn ở nhà viết luận văn, suốt ngày lượn lờ ở đây, còn dám cúp điện thoại của tôi? Tiểu Kiều đã kích động mà cậu còn hùa theo làm ẩu? Không biến cản lại à?"

Diệp Tu thấy cậu đi vào, không khách khí chút nào liền mắng, một câu cũng không nể mặt, nhưng thực tế lại là vừa cười vừa quở trách, đến phút cuối thậm chí còn cười hì hì nói: "Tiểu tử, cậu cũng nghĩa khí lắm, không hổ là học trò của tôi."

Khưu Phi biết rõ tâm tính của thầy mình, cũng biết rằng trận bão táp này coi như đã qua, vì vậy liên tục gật đầu nói phải, thuận tay đem khăn mặt ấm đưa cho Kiều Nhất Phàm.

Đại thần khoa Ngoại cuối cùng cũng cho hai người chỉ thị khác: "Được rồi, việc này kết thúc như vậy đi. Lần sau không được tái phạm nữa. Hết việc của ca đêm rồi nên về nhà thôi. Tiểu Kiều, cậu phải nghỉ ngơi một ngày, điều chỉnh tốt rồi hẵng đi làm."

Kiều Nhất Phàm tắm xong ra khỏi phòng, bất ngờ phát hiện Khưu Phi vẫn còn trong phòng thay đồ. Thân cậu ta trên dưới chỉ có một cái khăn tắm. Kiều Nhất Phàm không khỏi đỏ mặt: "Cậu. . .Cậu vẫn chưa đi?"

Khưu Phi nhìn ra vẻ ngượng ngùng của Kiều Nhất Phàm, xoay người đi một cách tỉnh rụi, cố gắng không để cho đối phương thêm lúng túng: "Tiền bối, có thể cho tôi mượn di động một chút không, tôi gọi điện thoại."

Kiều Nhất Phàm không nghi ngờ gì, nhanh chóng mặc quần áo tử tế, lấy ra di động của mình đưa tới. Khưu Phi tiếp lấy, nhấn một số điện thoại. Trong nháy mắt tiếng nhạc chuông vang lên khắp phòng thay đồ, âm thanh bắt nguồn từ trong túi của Khưu Phi —— từ điện thoại di động của cậu.

"A?"

Bắt gặp vẻ mặt đầy kinh ngạc, Khưu Phi cũng có chút ngượng ngùng lấy di động của mình ra tắt chuông. "Trước đây vẫn không có cách liên lạc với anh, biết đâu sau này có thể dùng tới. . .Mạo phạm anh rồi?"

Đối phương lại như thể vẫn chưa hoàn hồn, chỉ cầm lấy điện thoại của Khưu Phi gọi một cú điện thoại.

Bây giờ người giật mình lại là học trò tài cao của đại thần khoa Ngoại. Điện thoại của Kiều Nhất Phàm vẫn ở trong tay cậu, lại vui vẻ vang lên tiếng chuông cậu vô cùng quen thuộc.

Đây là BGM của một game đua xe, hai người không hẹn mà lấy cùng một đoạn nhạc, độ dài tương đương, âm điệu tương đồng, nhẹ nhàng tung tăng.

Khưu Phi thậm chí cảm thấy, ở một khắc kia, nụ cười của bọn họ đều có một góc độ tương đồng.

Sau khi về đến nhà, Kiều Nhất Phàm chỉ thay đồ qua loa rồi ngã vào trong mảnh giường êm ái của cậu. Ca đêm này mang lại quá nhiều kinh nghiệm lại dài đằng đẵng, tựa như qua một đêm cậu đã trưởng thành lên rất nhiều. Giờ phút này lại cảm thấy mệt gần chết, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.

Lúc này vừa có cảm giác buông lỏng vừa thoải mái. Khi cậu tỉnh lại lẫn nữa thì bên ngoài song cửa trời đã tối, cầm lấy điện thoại định xem giờ thì thấy có một tin nhắn mới, của Khưu Phi.

[Tiền bối đã ngủ chưa?]

Kiều Nhất Phàm ngồi dựa vào đầu giường, ngón tay nhẹ chạm vào màn hình cảm ứng nhắn câu trả lời.

[Buổi trưa về tôi liền ngủ, vừa mới tỉnh, chút nữa ngủ tiếp.]

[Tôi đánh thức anh?] Khưu Phi nhắn lại rất nhanh, gần như trong nháy mắt lại thêm một tin nữa.

[Ngại quá.]

[Không sao, tôi vừa dậy uống nước.] Ấn xuống nút gửi đi, cậu vốn định trả lời xong thì đi ra phòng bếp rót nước, lần này lại thật lâu không có tin nhắn trả lời. Chờ cậu uống xong nước về lại phòng ngủ, màn hình điện thoại nơi đầu giường lại nhấp nháy sáng.

Đó cũng không phải là một tin nhắn dài, cậu cũng không biết đối phương đã trằn trọc trở mình, sửa chữa hồi lâu, mới đem chút tình cảm trong hơi thở che giấu cẩn thận, không lộ chút vết tích.

[Tiền bối, tôi mong con dấu của anh sau này có thể cứu giúp được cho rất nhiều người. Không làm phiền anh nghỉ ngơi nữa. Ngủ ngon.]
 
Last edited:

Mều Tinh

Cả thế giới thuộc về loài Mều
Hội Tự Sát
Bình luận
265
Số lượt thích
1,762
Location
Hành tinh của loài Mèo :v
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Song Diệp, Tán, Tranh, Sở, Lạc, Hoàng,....
#20
aaaaaaaaaa, Diệp ma thần, anh đừng có vừa phút trước mắng té tát 2 đứa nhỏ rồi phút sau đã đi dỗ ngọt 2 đứa được không hả??? :LOL::LOL::LOL:
Mà Khưu tiểu đệ, em vậy mà dám dập máy của Diệp ma thần ư??? Biết ảnh thương em nên làm tới à??? :LOL::LOL::LOL: Học trò cưng có khác a :ROFLMAO::ROFLMAO::ROFLMAO:
Khụ.... cứ có cảnh tắm là có màn quấn khăn và đỏ mặt a :v
Quác??? Có ai xin số như em không vậy tiểu Khưu.... mà cái này là cướp số luôn rồi còn gì??? :ROFLMAO:
*hú hét* 2 đứa nhỏ nhắn (tán) tin (tỉnh) nhau kìa :LOL::LOL::LOL:
Hóng chương mới a......
 

Bình luận bằng Facebook