Chương 3.
Phòng cấp cứu là một nơi thần kỳ.
Người ta luôn nhẫn tâm chê nơi này bẩn, nơi này loạn, bận rộn đến như chó, đầu tắt mặt tối đêm ngày cũng chưa chắc có thể mang đến kết cục vui vẻ. Mỗi người đều bận đến mức chân không chạm đất, đi lại vội vàng, bên trái mới vừa có một bệnh nhân từ trần, người nhà gào khóc, bên phải lại một khắc cũng không ngừng bắt đầu một lần cấp cứu mới. Tựa như một bánh xe khổng lồ phải gánh chịu hết thảy, tàn khốc san bằng tất cả bi thương, tuyệt vọng, khiếp sợ và mong đợi, không biết mỏi mệt mà tiến về phía đích cuối vô định.
Nhưng chính là ở nơi như thế này, ở dưới con mắt của tử thần, lại có một đám người đang từng giây từng phút cố gắng, dùng toàn bộ trí tuệ và tâm tư, vì một trái tim có thể đập lại lần nữa, vì một sinh mạng sắp tàn lại lần nữa được hồi sinh, vì đem những ước mơ được gọi là "kỳ tích" nắm chặt trong lòng bàn tay.
Kiều Nhất Phàm phát hiện ra mình bắt đầu thích nơi này, đó là sau khoảng một tháng làm việc ở khoa Cấp cứu.
Ngoài truyền kỳ đại thần khoa Ngoại Diệp tu cùng với y tá trưởng Trần Quả được mọi người gọi là "chị chủ", còn có chủ nhiệm khoa Cấp cứu Ngụy Sâm vốn chuyển từ khoa ngoại Thần kinh - không câu nệ tiểu tiết, kinh nghiệm lão luyện. Từ khoa Ngoại được điều về theo Diệp Tu còn có mỹ nữ số một của bệnh viện - bác sĩ Tô Mộc Tranh, không chỉ phối hợp ăn ý với Diệp Tu trên bàn mổ, tác phong cực kỳ quyết đoán khác hẳn với vẻ ngoài ôn nhu; còn có bác sĩ chủ trị Phương Duệ, nghề chính là ngoại lồng ngực, tuy có chút cà lơ phất phơ nhưng nền tảng kỹ thuật lại cực kỳ tốt; ngoài ra còn có mấy người mới giống cậu, Đường Nhu làm việc cực kỳ cứng rắn to gan, Mạc Phàm chỉ thấy trong phòng phẫu thuật, cùng với nam hộ sĩ An Văn Dật bình tĩnh trầm ổn một châm thấy máu.
Ở nơi này, mỗi người đều làm cậu cảm thấy ngạc nhiên, lại sinh lòng kính nể. Quan trọng hơn chính là khoa Cấp cứu không giống những một số khoa coi trọng đẳng cấp. Tất cả mọi người nơi đây đều không có khái niệm cấp bậc là gi, chủ trị với chủ nhiệm cùng nhau ba hoa bốc phét là chuyện thường, hộ sĩ lúc tức giận vẫn có thể dùng hồ sơ bệnh lý ném đầy mặt chủ nhiệm, nhìn thì có vẻ không biết phân biệt lớn bé, nhưng lại đặc biệt thân thiết ấm áp.
Thăm hỏi bình thường, công việc bận rộn lại phong phú, cùng với một đám người cứu giúp bệnh nhân trước ngưỡng cửa tử vong, cũng coi như là một việc vui vẻ. Cuộc sống của bác sĩ Kiều trẻ tuổi cứ như vậy từ từ thay đổi.
Lúc Khưu Phi bước vào phòng khách của khoa Cấp cứu đã là hơn một tháng sau. Gặp giờ tan tầm, từ bàn lễ tân cậu đã ngửi thấy mùi trái cây xông vào khoang mũi. Đi đến phòng khám bệnh nhìn vào, mấy người trong khoa Cấp cứu sau khi giao ban lại không về ngay, cả đám đang ngồi quây quần một chỗ ăn bưởi.
"Tới tới tới, ăn bưởi này." Diệp Tu liếc mắt thấy học sinh của mình đến, vội vàng gọi cậu vào.
Khưu Phi nhìn quanh phòng, chỉ có Ngụy chủ nhiệm, Phương Duệ cùng Diệp Tu, không hề thấy bóng dáng Kiều Nhất Phàm. Cậu cảm thấy nếu mở lời hỏi thì có chút đường đột, đành hỏi câu không liên quan: "Sao có nhiều bưởi thế, là bệnh nhân cho ạ?"
"Không phải, của Tiểu Kiều đấy." Phương Duệ giải thích cho cậu, thuận tay đưa tới một miếng bưởi đã lột vỏ. Khưu Phi nhận lấy, cắn một miếng, mùi vị chua ngọt thơm ngát lập tức lấp đầy khoang miệng.
"Còn không biết xấu hổ. Tiểu Kiều toàn tự mình luyện tập, các cậu ngược lại tốt rồi, chỉ biết ăn thôi, cũng không chỉ điểm cho người ta cái gì." Trần Quả cùng Tô Mộc Tranh vừa rửa tay xong đi vào phòng, thuận tiện đem mấy thứ bẩn thỉu đi vứt.
"Ca đó là do tín nhiệm Tiểu Kiều, cậu ta có cơ sở tốt lại chịu khó, luyện tập như thế cũng không có làm khó được," Diệp Tu nghiêng người dựa vào lưng ghế, cười hì hì chối bay chối biến, lại đưa mấy miếng bưởi đã lột vỏ cho các nàng, "Lại đây, Mộc Tranh, bưởi ngọt lắm."
Trên bàn vẫn còn để hai quả bưởi đã lột vỏ, mà vỏ ngoài lại không biết ở đâu. Khưu Phi nháy mắt liều hiểu, cười hỏi Diệp Tu: "Luyện khâu vết thương?"
"Ừ, ở phòng thủ thuật bên cạnh, khâu vết thương là anh đặc biệt hướng dẫn cho cậu ấy," đại thần khoa Ngoại trả lời như tựa như hết thảy mọi thứ đều là chuyện đương nhiên, "Ai bảo khoa chúng ta quá nghèo, đến kim phẫu thuật cũng không mua nổi."
Trần Quả nổi giận, dùng tập giao ban trên tay vỗ lên lưng Diệp Tu, "Đủ rồi nha, đừng có rêu rao khắp nơi khiến tôi mất mặt. Tiểu Kiều vào đó hơn một giờ rồi thì phải? Không phải là ngất trong đấy rồi chứ? Chị nhớ là phòng đấy rất bí."
Khưu Phi nhíu mày một cái, không nhịn được mà mở miệng nói: "Để em đi xem thử."
Diệp Tu cũng không nói gì, chỉ gật đầu, trong lòng lại thấy khó hiểu. Đứa nhỏ này bình thường không hay xen vào việc của người khác, sao tự nhiên lại quan tâm đến người mới có duyên gặp mặt một lần vậy?
Cửa phòng thủ thuật không khóa, Khưu Phi đẩy cửa đi vào.Trong nháy mắt cậu bị khí nóng oi bức phả vào mặt. Đèn ở đây không giống với đèn trong phòng phẫu thuật, phòng thủ thuật của khoa Cấp cứu dùng đèn vừa sáng vừa nóng, bị đèn chiếu lâu có thể bị choáng ngất.
Kiều Nhất Phàm đeo khẩu trang và mũ, hình như không nhận ra có người đi vào phòng. Cậu chuyên tâm tập trung luyện khâu vết thương, động tác tay linh hoạt lại tỉ mỉ, tốc độ cũng rất nhanh, xem ra là đã làm rất nhuần nhuyễn.
Cuối cùng cũng khâu xong hai vỏ múi bưởi cuối cùng, Kiều Nhất Phàm thở nhẹ ra một hơi, gỡ khẩu trang đứng thẳng người. Cậu thấy Khưu Phi đứng bên cạnh, mặt thoáng lóe lên vẻ kinh ngạc, vừa định mở miệng chào thì cảm thấy choáng váng, cả người ngã nghiêng sang một bên.
Khưu Phi nhanh tay lẹ mắt đưa tay ra đỡ lấy. Cậu kéo một cái ghế cho Kiều Nhất Phàm ngồi. Thấy mặt Kiều Nhất Phàm trắng bệch, trán đầy mồ hôi, chân mày cậu nhíu chặt hơn, cầm miếng băng gạc ở bên giúp Kiều Nhất Phàm lau mồ hôi, vừa nói: "Cần gì phải liều mạng như thế, nhỡ anh bị ngất thật thì làm thế nào?"
Kiều Nhất Phàm khép mắt thở hổn hển, một lúc lâu sau mới tỉnh hẳn, trên mặt lại mang ý cười: "Lại để cậu phải cứu lần nữa rồi, cảm ơn nha. Chỉ là tuần sau tôi phải trực ca đêm, không tập luyện cho tốt thì không được."
Vị bác sĩ trẻ tuổi vốn có gương mặt thanh tú, lúc này cười lên lại thêm phần đẹp đẽ, Khưu Phi nhất thời nghẹn lời: ". . .Khách sáo rồi. Nhưng mà tôi thấy tiền bối có tinh thần hơn hẳn so với lần trước."
Mặc dù vừa suýt té xỉu vì thiếu dưỡng khí, nhưng trong mắt Kiều Nhất Phàm dường như có càng nhiều ánh sáng hơn. Như một hành tinh nhỏ lạc lối đã lâu, lưu lạc trong biển sao dài dằng dặc, cuối cùng đã tìm được quỹ đạo của chính mình.
Chẳng biết vì sao, cậu cũng thấy cực kỳ vui mừng vì đã có thể gặp gỡ Kiều Nhất Phàm trên cùng một quỹ đạo đó.
"Tuần tới? Buổi tối tôi không bận gì, có thể đển cổ vũ anh."
——————————————————————
Sau những ngày vất vả để thích ứng, Kiều Nhất Phàm nghênh đón ca trực đêm độc lập đầu tiên của cậu ở khoa Cấp cứu. Khưu Phi tới đúng như đã hẹn, ngồi trong một góc làm trợ thủ của cậu.
"Hóa ra cậu ở đây! Khoa Cấp cứu đúng là một cái mê cung, tui tìm cậu cả nửa ngày rồi." Theo tiếng nói đi vào cửa là một bác sĩ của viện, trên cổ đeo ống nghe có gắn hình cây chổi nhỏ, theo từng bước di chuyển mà lúc ẩn lúc hiện.
"Anh Kiệt?" Nhìn thấy bạn thân, Kiều Nhất Phàm cực kỳ mừng rỡ, cậu đứng dậy chào đón. Thấy Khưu Phi đi theo liền giới thiệu cho Cao Anh Kiệt.
"Đây là học trò của Diệp chủ nhiệm, Khưu Phi." Lại chỉ Cao Anh Kiệt, "Bạn tui, khoa Nhi Cao Anh Kiệt."
Hai người lịch sự bắt tay, cũng không hàn huyên gì nhiều. Cao Anh Kiệt để túi đồ trong tay lên bàn trước mặt Kiều Nhất Phàm, cười nói: "Biết cậu lầm đầu tiên trực ca đêm, tui đặc biệt đến động viên, cậu còn bận, tui không quấy rầy nữa."
Sau khi Cao Anh Kiệt rời đi, hai người đều không lên tiếng. Kiều Nhất Phàm vẫn đang sốt sắng lật giở sổ tay cấp cứu. Người kia thì có chút mất tập trung. "Học trò của chủ nhiệm" và "Bạn bè", nghe qua đã thấy thân sơ khác biệt rõ ràng, làm cho Khưu Phi cảm thấy không vui một cách vô cớ, giận hờn không nói một lời.
Sau đó lục tục có bệnh nhân vào phòng khám, Kiều Nhất Phàm bắt đầu chuyên tâm làm việc. Khưu Phi cũng không nghĩ ngợi linh tinh nữa mà phối hợp. Thấm thoát đã đến đêm khuya, sau khi dọn dẹp gọn gàng một xấp hồ sơ bệnh án, hai người đều thở phào nhẹ nhõm. Kiều Nhất Phàm lấy từ trong tui giấy Cao Anh Kiệt đưa ra hai lon đồ uống, đưa cho Khưu Phi một lon, "Cậu khổ cực rồi."
Khưu Phi nhận lấy đồ uống cũng không mở ra, đang định tiếp lời thì nghe thấy y tá bên ngoài gọi tên bọn họ, hình như là có tình huống khẩn cấp.
Một góc phòng cấp cứu loạn thành một đoàn, Kiều Nhất Phàm vội vàng nhớ lại, vị trí đó là một bệnh nhân bị trụy tim sau khi phẫu thuật lại đột nhiên tức ngực. Phòng chăm sóc đặc biệt tạm thời hết giường trống nên đang nằm chờ ở khoa Cấp cứu. Hiện tại bệnh nhân đột nhiên ngất xỉu. Bọn họ chạy vội tới bên giường bệnh, kết quả đo điện tâm đồ hiển thị các sóng bất thường, rõ ràng đang trong trạng thái nguy kịch.
Hai người nhanh chóng đối mặt nhìn nhau cùng lên tiếng.
"A-tư? [1]"
"A-tư."
[1] Hội chứng Adams–Stokes: hội chứng thiếu máu não cấp tính, nói đơn giản là do tim có vấn đề dẫn đến não thiếu máu gây ngất xỉu, là tình huống chết lâm sàng nghiêm trọng. Bác sĩ gọi tắt một cách hình tượng là "A —— tử!"
Kiều Nhất Phàm không nói hai lời liền trèo lên bắt đầu ép tim ngoài lồng ngực. Khưu Phi chỉ huy y tá lập tức mở đường, sau đó nhanh chóng di chuyển bệnh nhân đến phòng cấp cứu. Bác sĩ gây mê nhanh chóng có mặt chuẩn bị đặt ống nội khí quản. Người nhà bệnh nhân bị chặn ngoài cửa lớn của phòng cấp cứu. Bên trong phòng, quy trình hồi sức tim phổi theo thứ tự nhanh chóng được tiến hành.
"Mấy phút?" Trên mặt Kiều Nhất Phàm đã sớm toát đầy mồ hôi, vừa ấn vừa hỏi y tá mà không ngẩng đầu.
Y tá liếc nhìn đồng hồ treo tường, "Hai mươi phút."
"Thêm một mũi adrenalin, tiếp tục ấn, đổi người." Khưu Phi thay vào vị trí của Kiều Nhất Phàm tiếp tục ấn. Kiều Nhất Phàm đến bên đầu bệnh nhân, cầm lấy bóng thở phối hợp theo động tác của Khưu Phi.
Sau năm phút bọn họ lặp lại quy trình một lần nữa. Điện tâm đồ của người bệnh vẫn như cũ không khởi sắc, Diệp Tu vẫn còn trong phòng phẫu thuật chưa mổ xong. Một lúc sau An Văn Dật cũng chạy đến giúp đỡ, có thể thay phiên cho bọn họ bất cứ lúc nào.
Mắt thấy kỳ hạn 30 phút cấp cứu sắp đến, Khưu Phi rốt cuộc cũng không giữ được bình tĩnh, lấy di động ra bấm số của thầy Diệp.
"Tiểu Khưu? Có việc gấp?" Đại thần khoa Ngoại không ngừng động tác tay, tiếp tục nối một mạch máu. Điện thoại do y tá giữ ở bên tai để nói chuyện. Anh hiểu Khưu Phi, nếu như không phải việc gấp, cậu học trò này tuyệt đối không quấy rầy anh lúc đang làm thủ thuật.
"Thầy Diệp, dưới lầu có bệnh nhân rơi vào A-tư, CPR sắp 30 phút." Khưu Phi bật loa ngoài điện thoại rồi đặt ở mép giường, để Diệp Tu có thể thông qua điện thoại truyền đạt chỉ thị.
"Bệnh sử?"
"Nam 55 tuổi, sau 1 tháng phẫu thuật ngừng tim, tức ngực nửa ngày, đột nhiên ngất xỉu."
"Cấp cứu như thế nào?"
"Rung thất, dùng 4 lần adrenalin, sốc điện hai lần, không có biến chuyển." Đáp xong câu này lại kết thúc một chu trình cấp cứu, hai người lại hoán đổi vị trí, lần này do Kiểu Nhất Phàm tiếp tục trả lời.
*Rung thất là tình trạng các thớ cơ tim rung lên một cách hỗn loạn, không còn khả năng tống máu đi nuôi cơ thể và được coi là ngừng tuần hoàn.
"Hô hấp tuần hoàn?"
"Không thấy mạch, tự chủ hô hấp căn bản không có, oxi khoảng 85%"
"Đồng tử?"
"Giãn lớn, không có phản xạ với ánh sáng." Kiều Nhất Phàm thu lại đèn pin, hướng về phía di động lớn tiếng trả lời.
Sau đó bọn họ nghe thấy tiếng thở dài truyền đến từ điện thoại: "Sau 30 phút thì dừng lại đi [2], nói chuyện với người nhà, bệnh nhân này không cứu được."
[2] CPR - Cấp cứu hồi sức tim phổi: trên lý thuyết, cấp cứu CPR sau 30 phút nếu vẫn như cũ không có chút khời sắc, cần đánh giá có hay không giá trị để tiếp tục cấp cứu. Dĩ nhiên nếu người nhà bệnh nhân yêu cầu, qua bao nhiêu thời gian cũng phải tiếp tục làm.
"Diệp chủ nhiệm? !" Kiều Nhất Phàm không thể tin được kêu lên, này là từ bỏ? !
"Nghe không rõ? Tôi nói các cậu có thể đi nói chuyện." Giọng nói của Diệp Tu vô cùng tỉnh táo, cách cánh cửa còn mơ hồ nghe được tiếng người nhà kêu khóc.
Rõ ràng cả người đẫm mồ hôi, nhưng Kiều Nhất Phàm chỉ cảm thấy như bị dội một thùng nước đá, hàn ý ngấm vào trong lòng.
Khưu Phi cũng sửng sốt, vẫn cứ kiên trì làm xong một chu trình, một bên tiếp tục ấn, vừa hướng ánh mắt dò hỏi.
Bác sĩ trẻ tuổi khẽ cắn răng, hít sâu một hơi hướng về phía di động nói: "Diệp chủ nhiệm, cho tôi thêm mười phút, nếu như vẫn không biến chuyển, sẽ đưa sang phòng phẫu thuật làm IABP [3], có thể không?" Nói xong cũng không tiếp tục nghe Diệp Tu trả lời, trầm mặc trở lại bên người bệnh nhân, thay Khưu Phi tiếp tục ấn, "Adrenalin, thêm một mũi."
[3] IABP: intra-aortic balloon pump - Bơm bóng nội động mạch chủ. Thông qua bóng được đưa vào động mạch chủ sẽ giúp giải phóng khí và thổi phồng giúp động mạch chủ đập đều —— nói đơn giản là huyết áp quá thấp cần một thiết bị đi vào duy trì huyết áp.
"Sau ba mươi phút mọi thứ đều vô ích, Tiểu Kiều, cậu đã làm hết sức, không nên uổng phí công sức."
"Thêm mười phút!"
"Kiều Nhất Phàm, cậu không cứu được người đó đâu! Nghe lời tôi, Khưu Phi cậu —— "
Diệp Tu không thể nói hết câu, vì cuộc gọi đã bị ngắt. Anh thầm chửi một câu, chỉ đành đẩy nhanh tốc độ thao tác, sớm xong việc để xuống khắc phục hậu quả cho hai người trẻ tuổi này.
Ấn nút ngắt cuộc gọi, nói một câu xin lỗi, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Kiều Nhất Phàm.
Không khí trong phòng khẩn trương đến mức sắp đọng lại, ánh mắt Khưu Phi lại tỏa sáng đặc biệt chói lòa.
"Tiền bối, không muốn buông tay, không chỉ có mình anh."