Hoàn [HD21-Zweisamkeit] Hàn Diệp -Đoản theo art của Ring

Kobayashizu

Máy cày level
Bình luận
66
Số lượt thích
659
Fan não tàn của
Hàn Diệp là chân ái

Kobayashizu

Máy cày level
Bình luận
66
Số lượt thích
659
Fan não tàn của
Hàn Diệp là chân ái
#2


Tôi và anh, cùng nhau già đi

Khi Hàn Văn Thanh tắm xong, Diệp Tu đã bắt đầu lim dim muốn ngủ, lười nhác nằm ngáp lên ngáp xuống, ngay cả tóc cũng không thèm sấy khô.

Bộ dạng khi lười biếng của Diệp Tu rất đặc biệt, giống một con mèo già béo ú, nằm ườn dưới nắng sớm ngày đông sưởi ấm, mắt híp lại như đã ngủ, cả người bất động, cái đuôi lông màu xám tro chốc chốc lại đung đưa qua lại.

Từ khi sống chung, tần suất ngậm thuốc trong miệng khi rảnh rỗi của Diệp Tu giảm hẳn, nguyên nhân đương nhiên vì Hàn Văn Thanh không hút thuốc. Khác hẳn Diệp Tu, đội trưởng Bá Đồ là người sống khá có quy luật, không thức quá khuya, không dậy quá muộn, ăn uống đúng bữa,… không ít thói quen xấu của Diệp Tu bị Hàn Văn Thanh cứng rắn sửa lại hết, chỉ có thói quen hút thuốc của Diệp Tu, Hàn Văn Thanh chưa từng hé miệng nhắc nhở qua, cũng chỉ có thói quen này là thứ hiếm hoi Diệp Tu tự mình tiết chế lại.

Phần đệm bên cạnh Diệp Tu lún xuống, năm ngón tay của Hàn Văn Thanh luồn vào mái tóc của người đang nằm ườn trên giường.

“Lại lau không kĩ, tóc cậu vẫn chưa khô.”

Diệp Tu nghiêng mặt qua nhìn Hàn Văn Thanh, cười híp mắt.

“Chờ anh đó, đằng nào anh chẳng sấy tóc, anh sấy xong tiện tay cho tôi ké đi, tiết kiệm biết nhiêu điện.”

Lí do củ chuối này mỗi tuần Diệp Tu đều đem ra dùng không dưới 2 lần, muốn ngây thơ tin tiếp cũng khó. Hàn Văn Thanh hừ nhẹ, đứng dậy mở tử lấy máy sấy, còn tiện tay vơ dây sạc trên bàn uống nước, sạc cho cái điện thoại bị Diệp Tu chơi game tới cạn pin, quăng dưới đuôi giường.

Diệp Tu cười tươi rói, lăn xuống giường, ngồi khoanh chân chờ Hàn Văn Thanh lại.

Không như Hàn Văn Thanh, tóc Diệp Tu khá dài, vừa đen lại vừa mềm, gội nửa ngày trời rồi mà vẫn còn hơi ẩm, thỉnh thoảng có vài giọt nước chảy xuôi theo đuôi tóc. Hàn Văn Thanh cẩn thận để máy sấy hơi xa ra, không muốn vô tình làm bỏng đối phương, tóc đen vờn qua khẽ tay, thoảng thoáng mùi gỗ tùng.

“Lão Hàn này, dầu gội của anh thơm ghê, mùi dễ chịu.”

“Tưởng cậu chỉ thích mùi bạc hà.”

Diệp Tu hơi nhột, nghiêng đầu sang một bên, tựa vào người Hàn Văn Thanh.

“Mộc Tranh và chị chủ mua, có thì xài thôi, đâu nghĩ dầu gội thôi mà cũng lắm mùi như vậy."


Tóc Diệp Tu đã gần khô, từ trên cao nhìn xuống, mỏng mượt như tơ. Diệp Tu có vẻ đã buồn ngủ lắm rồi, chân tay không buồn động, mí mắt không mở, chỉ còn thiếu nước làm người không xương dựa hẳn vào người Hàn Văn Thanh.

“Hôm nay tha cho cậu, lần sau tới lượt cậu sấy tóc cho tôi."

Hàn Văn Thanh tắt công tắt, xoa xoa đầu Diệp Tu thêm vài cái. Người kia dụi dụi lên người Hàn Văn Thanh, môi nhếch lên, mơ màng lẩm nhẩm.

"Lão Hàn này, ngày ngày như vậy, có thể già đi cùng anh, cũng không tới nỗi tệ lắm."

Nói xong lại ngáp thêm một cái, tựa hẳn vào chân Hàn Văn Thanh mà ngủ.

Hàn Văn Thanh hơi ngẩn ra nhìn người trong lòng mơ màng, nhịp thở chậm và sâu dần, ngủ ngoan trong lòng anh, vừa ấm vừa mềm như đống lông bự.

Hắn cuối người, mi mắt rủ xuống, gặm cổ Diệp Tu, răng day day nhẹ như thú săn mồi, cười khẽ.

"Đương nhiên không tệ, tôi và cậu, hai ta già đi cùng nhau."

 
Last edited:

Lãi

Lơ lửng trên mây, dòm đời vùng vẫy
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
284
Số lượt thích
3,085
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp is real \^m^/
#3
Aaaaaaaaa!!!!!! Các chủ thớt hãy nhận của tiểu nữ một lạyyy!!! Huhuhu!!!
Thân tui cũng là một người u mê Hàn Diệp không lối về, chìm trong art của má Ring k thấy được ánh sáng!!! Và quan trọng nhất là cái đoản chủ thớt viết là những tấm Hàn Diệp tui thích nhấttttt!!! Huhuhu *lăn 1800 vòng*
Cực kì thích không khí fic nhẹ nhàng, bình dị như vậy!! Mỗi làn vớ trúng fic nào như thế này là tui lại high quên lối về!! Huhu Orz!!! Thớt đừng cản tuii!! Hãy cho tui ôm đùi hai chủ thớt!!!
Đợt trước chủ thớt cũng lên 2 fic rồi phải không!? Huhu thật ra tui có đọc hết mà quên mất phải cmt!! Hai bạn viết siêu siêu siêu siêu tốt luôn ấyyy!!! *dâng hoa* thật sự dù đoản hay fic ngắn đều rất tốt!! Không khí tốt, giọng văn lẫn plot đều rất thú vị!!! Huhu!!!! Tui muốn làm quen với hai bạn lâu rồi nhưng không có dịpppp!!!!!!!!
Nếu bạn thích thì ghé nhà Hàn Diệp làm quen với mọi người nhaaaaaa!!! Tui chờ tin hai bạnnnn!!!
Tim tim tim tim x 10000
 

Tsuki

Người chơi công hội
Thần Lĩnh
Bình luận
137
Số lượt thích
547
Location
Cái ổ nho nhỏ của Miêu
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Lá lớn, Lá nhỏ, Mộc Tranh cưng cưng
#4
Thích cách hành văn của chủ thớt lắm ❤️❤️❤️
Tui cũng là người cuồng ảnh của má Ring :v ảnh Hàn Diệp của má tui lưu đủ cả
Hí hí nếu chủ thớt muốn tui có thể gửi mấy tấm trong artbook của má mà không có trên lofter cho thớt coi
Cảm ơn giời vì đảng nhà có thớt ❤️❤️❤️
 

Kobayashizu

Máy cày level
Bình luận
66
Số lượt thích
659
Fan não tàn của
Hàn Diệp là chân ái
#5
Aaaaaaaaa!!!!!! Các chủ thớt hãy nhận của tiểu nữ một lạyyy!!! Huhuhu!!!
Thân tui cũng là một người u mê Hàn Diệp không lối về, chìm trong art của má Ring k thấy được ánh sáng!!! Và quan trọng nhất là cái đoản chủ thớt viết là những tấm Hàn Diệp tui thích nhấttttt!!! Huhuhu *lăn 1800 vòng*
Cực kì thích không khí fic nhẹ nhàng, bình dị như vậy!! Mỗi làn vớ trúng fic nào như thế này là tui lại high quên lối về!! Huhu Orz!!! Thớt đừng cản tuii!! Hãy cho tui ôm đùi hai chủ thớt!!!
Đợt trước chủ thớt cũng lên 2 fic rồi phải không!? Huhu thật ra tui có đọc hết mà quên mất phải cmt!! Hai bạn viết siêu siêu siêu siêu tốt luôn ấyyy!!! *dâng hoa* thật sự dù đoản hay fic ngắn đều rất tốt!! Không khí tốt, giọng văn lẫn plot đều rất thú vị!!! Huhu!!!! Tui muốn làm quen với hai bạn lâu rồi nhưng không có dịpppp!!!!!!!!
Nếu bạn thích thì ghé nhà Hàn Diệp làm quen với mọi người nhaaaaaa!!! Tui chờ tin hai bạnnnn!!!
Tim tim tim tim x 10000
Lãi khen làm mình ngại ghê, may mà bạn thích nó. Mình siêu thích Hàn Diệp và art của Ring, mình nhảy Hàn Diệp công lớn cũng là nhờ art của Ring luôn.

Đu Hàn Diệp hay nghĩ tới cảnh hay anh mà về chung một nhà, không khí giữa hai bên nó sẽ nhẹ nhàng và ấm cúng như vậy.

Hàn Diệp có nhà rồi? Để mình ghé, chờ Takanashi lên nữa, bạn đó cũng là fan cứng của Hàn Diệp.

Thích cách hành văn của chủ thớt lắm ❤️❤️❤️
Tui cũng là người cuồng ảnh của má Ring :v ảnh Hàn Diệp của má tui lưu đủ cả
Hí hí nếu chủ thớt muốn tui có thể gửi mấy tấm trong artbook của má mà không có trên lofter cho thớt coi
Cảm ơn giời vì đảng nhà có thớt ❤️❤️❤️
❤❤❤

Bạn có cả artbook? Ngầu vậy
Gửi mình gửi mình, mình luôn trong trạng thái đói art, bao nhiêu cũng không đủ
 

Lãi

Lơ lửng trên mây, dòm đời vùng vẫy
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
284
Số lượt thích
3,085
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp is real \^m^/
#6
Hàn Diệp có nhà rồi? Để mình ghé, chờ Takanashi lên nữa, bạn đó cũng là fan cứng của Hàn Diệp.
Mời vào mời vào!!!!! Huhuhu Lãi gọi bạn là Koba nhaaaa ❤️❤️❤️❤️ Mình thật sự rất thích giọng văn của hai bạn!!!! Mời vào nhà chơi góp gạch!! Hí hí

Cái link đây nè Nhà Hàn Diệp

Lãi cũng u mê art Ring đến chết đi sống lại!!! Huhu! lãi cũng hay làm mấy tấm banner bằng art Ring lắm!! Có gì vào nhà xem thử hennnn ❤️❤️❤️
 

Tsuki

Người chơi công hội
Thần Lĩnh
Bình luận
137
Số lượt thích
547
Location
Cái ổ nho nhỏ của Miêu
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Lá lớn, Lá nhỏ, Mộc Tranh cưng cưng
#7
Bạn có cả artbook? Ngầu vậy
Gửi mình gửi mình, mình luôn trong trạng thái đói art, bao nhiêu cũng không đủ
Hì hì art Hàn Diệp tui có khá nhiều, art Hàn Diệp của má Ring trên lofter tui lưu không thiếu tấm nào :v
Lát nữa tui sẽ đăng bên nhà Hàn Diệp, bạn sang bên đấy xem nhé ❤️❤️❤️
 

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#8
"Đương nhiên không tệ, tôi và cậu, hai ta già đi cùng nhau."
Chấp tử thủ, dữ tử giai lão.

Aaaaaa, Hàng Diệp nhà tôi không phát đường, vì chúng tôi ngọt từ trong xương! Nói thật mình thích những câu chuyện bình dị hàng ngày, nhưng để riêng từng hình chưa ngấm, ghép chung + lời văn như thế này thì... *xỉu*

Tui có thấy 2 fic trước taka viết. Aaaaa! Hóng hàng cây nhà lá vườn nhà mình! Yayayyayaya
 

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#9
Á huhuhu mình dằn vặt với wifi nãy giờ, muốn com cho hai bạn quá huhu thiệt là hay hay hay hay lắm luôn trời ơi đọc mà mình quắn quá ư ư ư ư ư không khí Hàn Diệp hàn Diệp Hàn Diệp huhuhuhu

Hóng hóng hóng hóng hóng mong minv mong mong mong mình chờ các fic tiếp theo của các bạn nhiều lắm *lăn lộn* nhớ ghé qua nhà nhaaaaa hí hí

Rất vui vì có hai bạn, yêu thương quằn quại chờ fic *mắt lấp lánh long lanh tóa sáng*
 

Tsuki

Người chơi công hội
Thần Lĩnh
Bình luận
137
Số lượt thích
547
Location
Cái ổ nho nhỏ của Miêu
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Lá lớn, Lá nhỏ, Mộc Tranh cưng cưng
#10
Bạn có cả artbook? Ngầu vậy
Gửi mình gửi mình, mình luôn trong trạng thái đói art, bao nhiêu cũng không đủ
Nếu mà Kobayashizu có tài khoản discord thì tốt vì tui toàn up ảnh trên đó chứ không không quen up trên forum lắm orz
 

Takanashi

Phó bản trăm người
Bình luận
22
Số lượt thích
229
Team
Gia Thế
#11


Một buổi sáng nhàm chán

Tám giờ sáng Thứ hai tuần thứ hai của tháng sáu, cửa mở, Hàn Văn Thanh vào nhà, đặt đồ ăn vừa mua từ siêu thị trên tay xuống, đặt chìa khóa lên tủ giày, gọi:

“Diệp Tu”

Đó là cách anh nói câu “Tôi đã về”.

Không nghe được lời đáp lại “Lão Hàn” như thường lệ, Hàn Văn Thanh cầm theo đồ, khi đi ngang qua nhà bếp nhìn vào phòng ngủ, cửa không đóng, Diệp Tu vẫn đang ngủ trên giường, ngủ rất say. Anh không gọi hắn dậy như mọi khi. Bước thẳng xuống bếp, đặt đồ lên bàn, dọn dẹp, đồ Hàn Văn Thanh mua có thể chia làm hai loại, một là nguyên liệu nấu ăn, một là mì gói. Nguyên liệu để nấu khi rảnh, anh nấu, Diệp Tu lượn lờ làm sai vặt. Mì gói là khi cả hai đều lười, buồn ngủ, hoặc lúc chơi game ăn nhanh qua. Nhà bọn họ không thiếu nhất chính là món này, thỉnh thoảng còn có vài gói vị rất quái để lúc đấu ai thua bị phạt ăn, vài gói trong đó vị rất được, một vài lại khiến người ám ảnh khó quên.

Dọn dẹp xong, Hàn Văn Thanh rửa tay rửa mặt, nhìn kỹ có thể thấy quanh mắt có quầng thâm nhạt, mắt có tơ máu, tối qua là thời gian cuối của event nên Hàn Văn Thanh và Diệp Tu đều chơi tới rất khuya mới ngủ. Thức khuya cộng với hoạt động não nhiều khiến người uể oải, vốn không định dậy sớm nhưng đồng hồ sinh học đúng giờ đánh thức anh, mắt híp lại nhưng không ngủ tiếp. Từ lúc ở cùng nhau, bọn họ cũng không thức khuya nhiều, giờ giấc khá ổn định, chỉ là nếu Vinh Quang có sự kiện đặc biệt thì thỉnh thoảng cũng thức cả đêm cùng chơi. Không ngủ được, Hàn Văn Thanh đành thức dậy ra ngoài mua đồ, nhà sắp hết đồ ăn rồi.

Lau tay xong, Hàn Văn Thanh trở lại giường ngủ. Giường bọn họ song song với cửa sổ, bên ngoài là một lan can rộng, bên ngoài trồng vài chậu cây nhỏ, thông thường vẫn là Hàn Văn Thanh chăm sóc, Diệp Tu lúc buồn chán vẫn ra tưới một chút. Rèm hai lớp, lớp dày kéo hờ một nửa, lớp mỏng kéo hết nhưng không đủ che đi những tia nắng đầu ngày. Không chói chang nhưng ôn hòa dịu dàng trải khắp phòng.

Hẳn là Diệp Tu hơi chói mắt, người nằm nghiêng, mền kéo gần che hết đầu. Hàn Văn Thanh nhìn khung cảnh trong phòng, khuôn mặt anh lúc này lại dịu dàng bất ngờ. Anh kéo chiếc ghế thấp tới, ngồi cạnh giường, ngang mặt Diệp Tu. Lúc này đột nhiên lại muốn nhìn một chút. Hàn Văn Thanh hơi cúi người, từ góc này chỉ thấy bộ tóc chỉa lung tung so với bình thường nhìn còn cà lơ phất phơ hơn mấy phần. Hàn Văn Thanh đột nhiên hơi cười, Diệp Tu ngủ rất say, anh hơi kéo mền xuống vén tóc hắn ra sau một chút, Diệp Tu mơ màng hơi hí mở mắt “Hử?”

“Không có gì, ngủ đi.”

“Ừm.”

Diệp Tu nắm tay anh. Sau đó lại mơ màng ngủ tiếp. Hàn Văn Thanh yên lặng, mặc Diệp Tu nắm. Chỉ ngồi nhìn người trước mặt. Bóng anh ngồi phía trước chắn đi ánh sáng chói mắt từ cửa sổ, Diệp Tu thoải mái tiếp tục ngủ.


Chờ người ngủ say, Hàn Văn Thanh chậm rãi mở tay Diệp Tu, đứng dậy, nhẹ nhàng đặt ghế về chỗ cũ, kéo rèm dày che gần hết ánh sáng.

Hơi buồn ngủ. Hàn Văn Thanh nghĩ thế, sau đó cũng không muốn làm gì, cũng chui vào ổ chăn. Diệp Tu nghe tiếng, xoay người, quen thuộc lủi vào người Hàn Văn Thanh, cổ họng còn phát ra vài tiếng ừm ừ nhè nhẹ, Hàn Văn Thanh vẫn cười, người hơi lơ ngơ, buồn ngủ thật, tay anh choàng tay qua người Diệp Tu, hơi kéo đầu người đang ngủ vào người mình. Rồi anh cũng cứ thế ngủ mất. Họ cứ thế ôm nhau ngủ hết cả buổi sáng.

Đúng là một buổi sáng nhàm chán. Hai con người nhàm chán.


_Takanashi_​
 
Last edited:

cây cỏ

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
174
Số lượt thích
786
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
tay tàn tay tàn tay tàn ^_^
#12
Là con dân nhà Hàn diệp sao tui lại vào trang này trễ như vậy
Dập đầu quỳ xin lỗi
Bạn ơi, bạn viết hay quá đi, cỏ rất thích những lời văn ngọt ngào mà lại bình thường nhẹ nhàng như vậy
Yêu chủ thớt lắm lắm
Hàn Diệp Hàn Diệp Hàn Diệp Hàn Diệp ❤️❤️❤️
 

cây cỏ

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
174
Số lượt thích
786
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
tay tàn tay tàn tay tàn ^_^
#13
Ôi, vừa cmt xong thì thấy chủ thớt 2 của chúng ta đăng fic mới, hạnh phúc không lối đi về
Vừa một lúc đọc xong cả 2 fic của 2 chủ thớt, kích động quá đi
Tại sao fic nào mà hoa và tim đều bay ngập tràn vậy nhỉ ❤️❤️❤️
 

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#14
Một buổi sáng nhàm chán.... nhưng đọc ngấu nghiến từng chữ, không chán chút nào.

Thật sự thích cách bạn tả từng hành động. Cả m6o5t chuỗi hành dộng không mất mấy phút, nhưng thật ôn nhu, thật bình dị, lại bao hàm tình cảm của 2 người, 2 vợ chồng già,không mãnh liệt như lửa mà ôn nhu như nước. Lại có rất nhiều chi tiết, mấy cụm "từ lúc ở cùng nhau", "như thường lệ", aaaaaa
 

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#15
Hú hú hú hú hú hú!!!!

Kata cũng là fan của má Ring, hình vẽ cực chất, đủ loại phong cách, có deep, có hài có bựa!

Hai fic đều ngọt ngào quá đi! Kata đọc mà cảm thấy ấm cả lòng, rất thích hợp cho những người đang tìm kiếm các fic nhẹ nhàng ấm áp. Rất thích cách miêu tả từng chi tiết nhỏ lẻ trong fic, rất chân thật và bình dị.

Thiệt mong chờ các mẩu chuyện tiếp theo *lót dép ngồi hóng*
 

Takanashi

Phó bản trăm người
Bình luận
22
Số lượt thích
229
Team
Gia Thế
#16
Trong phòng chờ
_Takanashi_

Một buổi trưa hè, Hàn Văn Thanh nấu cơm, hôm nay bọn họ ăn sườn xào chua ngọt, Hàn Văn Thanh làm món này rất ngon. Mềm, dai, thơm lừng, lẫn chút vị cay nồng của tiêu. Diệp Tu luôn rất thích món này, lúc còn ở nhà cũng ăn, sau này cũng ăn nhiều, chỉ là riêng món này Hàn Văn Thanh nấu lại rất lạ miệng, vị tiêu rất thơm, ăn tới nghiện. Diệp Tu hôm nay đặc biệt tích cực, cơm đã bày sẵn, ngồi vào bàn trước khi Hàn Văn Thanh gọi, ăn miếng thịt đầu tiên, ngon, ăn miếng thứ hai, vẫn ngon. Chỉ là, sau khi ăn xong, Diệp Tu lại nói.

“Lão Hàn, chiều nay đừng ăn thịt, tôi đau răng.”

.

.

.

Trong phòng chờ khám răng.

“Không khám được không?”

“Ấu trĩ.”

Thông thường nếu Hàn Văn Thanh đã nói ra hai chữ này, anh sẽ không nói thêm, nhìn vào chỉ thấy Diệp Tu vẫn vẻ cà lơ phất phơ. Hàn Văn Thanh lại thấy Diệp Tu cầm điếu thuốc chưa châm trên tay lại thiếu tập trung đưa lên miệng một chút, môi hơi đụng đầu lọc rồi nhớ tới gì đó, lại hạ tay xuống. Hàn Văn Thanh vẫn nhìn thẳng phía trước, lại nói.

“Nếu không khám, sẽ bị nặng hơn.”

Anh không nhìn về phía Diệp Tu, nên không biết, Diệp Tu cười.

Hôm nay là ngày trong tuần, nhưng phòng khám vẫn đông, có cả người lớn tuổi và trẻ em, ban nãy Hàn Văn Thanh đã nhường ghế cho một bác gái, hai phút sau, Diệp Tu cũng đứng dậy để một đứa bé ngồi. Bọn họ đứng lùi vào góc hơi khuất, bức tường bên phải treo một bức tranh, dưới là một chậu cây cảnh. Bên trái là cửa ra vào.

Diệp Tu đặt điếu thuốc lên môi, tay luồn qua tay Hàn Văn Thanh, đầu gác lên vai Hàn Văn Thanh.

“. . .”

Như biết anh nghĩ gì, Diệp Tu nói.

“Chúng ta đang ở ngoài đấy.”

“Ừ.”

Nhưng Hàn Văn Thanh vẫn không để Diệp Tu buông tay, anh vẫn đứng yên như không biết có người đang ôm mình, Diệp Tu cũng không buông tay, đơn giản đặt đầu lên vai Hàn Văn Thanh.

Chỉ vài người đứng chéo mới nhìn thấy bọn hắn, nhưng bất ngờ trong chốc lát, sự bất ngờ trong họ như một cơn sóng, nhấp nhô rồi bình lặng trở lại. Có hai cô gái trùng hợp ngồi chếch về đối diện họ nhìn hai người. Bọn họ thì thầm vào tai nhau sau đó một cô gái cầm điện thoại chụp lại cảnh này.

Trong khung hình, dưới ánh sáng dìu dịu của đèn phòng, có hai người đang ôm nhau.

 
Last edited:

Kobayashizu

Máy cày level
Bình luận
66
Số lượt thích
659
Fan não tàn của
Hàn Diệp là chân ái
#17


Hơi ấm rơi trên mi mắt

Khi Diệp Tu mở mắt, Hàn Văn Thanh vẫn còn ngủ say.

Thật kì lạ, đồng hồ sinh học của lão Hàn là thứ chính xác vô cùng, hoạt động tốt hơn cái đồng hồ dở hơi của hắn nhiều, số lần Diệp Tu dậy sớm hơn Hàn Văn Thanh trong tháng này không vượt quá số ngón trên một bàn tay. Cũng không phải do Diệp Tu dậy muộn hay ngủ nướng gì mà do Hàn Văn Thanh dậy quá sớm. Diệp Tu đã xác nhận rồi, nhờ phước của Trương Tân Kiệt, không chỉ lão Hàn nhà hắn mà cả Trương Giai Lạc và Lâm Kính Ngôn đều dậy lúc mặt trời chưa kịp ló, trước khi ăn sáng còn thừa một đống thời gian “rèn luyện thân thể”, không chạy bộ thì cũng đi dạo, bất kể là hè nóng hay đông lạnh.

Hiếm lắm mới thấy Hàn Văn Thanh ngủ sâu như vậy, có lẽ vì hôm qua phải thức khuya, giải quyết việc bên câu lạc bộ. Diệp Tu cũng không muốn đánh thức Hàn Văn Thanh, nằm cuộn mình trong chăn thêm một lúc nữa, đấu tranh xem giờ ngủ tiếp hay đi dạo một mình. Diệp Tu cẩn thận nghiêng người lại, Hàn Văn Thanh khi ngủ thường có thói quen ôm hắn, hiện tại tay vẫn còn vòng qua người Diệp Tu, hơi thở đều đặn phả vào gáy, vừa nóng vừa nhột.

Diệp Tu nằm nghĩ vẩn vơ thêm 5- 10 phút, quyết định lê thân ra khỏi giường.

Nhẹ nhàng nhất cánh tay nặng trịch trên người mình xuống, lòng không khỏi hâm mộ: “Tại sao cùng là tuyển thủ chuyên nghiệp, ngày ngày mài mông trước máy tính mà cánh tay của lão Hàn cơ bắp đầy đủ, gân cơ rõ ràng, còn cánh tay của hắn vừa èo uột, còn nhỏ tí xíu, đời thật bất công!”

Tay vừa rời khỏi người Diệp Tu, trán Hàn Văn Thanh liền hơi nhíu lại như muốn tỉnh. Diệp Tu đặt tay Hàn Văn Thanh lại vào chăn, vỗ nhẹ lên đỉnh đầu, nói nhỏ:

“Trời còn chưa sáng, anh ngủ tiếp đi.”

Diệp Tu xỏ chân vào đôi dép bông đi trong nhà, đi vào phòng tắm, vừa đi vừa vươn người ngáp.


Khi Diệp Tu chuẩn bị xong xuôi, mặt trời còn chưa lên khỏi mái nhà, dải nắng sớm hắt lên tường nhà, chiếu sáng một góc của căn phòng. Diệp Tu kéo lớp rèm mỏng lại, che bớt những tia nắng sớm, nhiệt độ hôm nay không cao lắm, buổi sáng còn hơi se lạnh, rất thích hợp để ngủ nướng.

Diệp Tu đi lại cạnh giường, người bên gối vẫn đang ngủ ngon, chân mày giãn ra, nét nghiêm nghị thường ngày giảm bớt, nhìn rất hiền. Diệp Tu kéo chăn lên tới cổ Hàn Văn Thanh, lớp râu lúng phúng mới nhú dưới cằm cọ vào tay Diệp Tu, ngứa ngứa. Hàn Văn Thanh mờ màng tỉnh:

“Đi đâu vậy?”

“Còn sớm lắm, tui đi mua đồ ăn sáng, ăn cháo sườn, bánh quẩy và sữa đậu nành nha.”

“Sữa mua chỗ bà cụ cuối đường, phần cậu nói bớt đường lại.” Hàn Văn Thanh dặn dò bằng cái chất trầm hơi khàn khi đang mơ màng ngủ, mắt lim dim muốn mở.

“Đã nhớ, ngoan, ngủ tiếp đi.”

Chờ cho người trên giường nhắm mắt lại ngủ tiếp, Diệp Tu cuối người xuống, môi chạm nhẹ lên đuôi mắt của người đang ngủ, vài lọn tóc mái lòa xòa trước trán lẫn vào mái tóc đen nhánh của Hàn Văn Thanh, hàng lông mi đang khép rung theo nhịp thở của Diệp Tu.

Cửa nhà khép lại, Hàn Văn Thanh rụt vai lại, dụi vài cái vào gối rồi mới thực sự ngủ lại, nụ cười còn dọng trên môi, hơi ấm vương lại trên mắt Hàn Văn Thanh, từ từ tan vào thinh không.

__Kobayashizu__

 
Last edited:

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#18
Hự! Sữa mua cuối đường, dặn bớt đường cho phần cậu~~~~

Aaaaaaa, xưa nay tui xoắn nhất là mấy lời dặn dò cực kỳ lặt vặt lẻ tẻ như vậy!!! Trời ơi, yêu quá, ấm quá!!!!!!
 

Phong Quân

Phó bản trăm người
Bình luận
246
Số lượt thích
327
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
HànDiệp
#19
Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa
 

Kobayashizu

Máy cày level
Bình luận
66
Số lượt thích
659
Fan não tàn của
Hàn Diệp là chân ái
#20
Niệm, tiếng Phạn là smṛti, nghĩa là nhớ.

Niệm trong Phật pháp là bất cứ cái gì mống khởi lên trong tâm, nhiều niệm tạo thành một ý.

Trong tiếng Hán, Niệm lại mang thêm những nghĩa khác.

Niệm của hoài niệm (怀念 ), của tư niệm (思念), của quyến niệm (眷念) là nghĩ tới, là nhớ mong, là nỗi nhớ nhung canh cánh trong lòng.

Niệm của tâm niệm (心念), của chấp niệm (執念) là chuyên tâm một lòng, là ghi nhớ, là không thể quên.



Với Project này, Niệm chính là loại chấp niệm của Hàn và Diệp dành cho Vinh Quang, là loại tâm niệm trong mối quan hệ của Hàn Diệp, cũng là tình cảm mà mỗi người chúng tôi dành cho họ.

Là chấp niệm, là ý niệm hay là tư niệm, cứ để ngôn từ giúp bạn tự cảm nhận.
Viết ra cho họ cũng như cho chính tôi, sau này từng câu từng chữ trở thành kỷ niệm, về những điều tôi từng tâm niệm.



Niệm, được ghép từ chữ Kim () nghĩa là hiện tại, bây giờ ở phía trên và chữ Tâm () nghĩa là trái tim, tấm lòng ở phía dưới.

Kim Tâm ghép thành NIỆM, nghĩa là trái tim này, tấm lòng này vẫn luôn ở đây.

_________________o________________

Chào mừng bạn đến với Project Hàn Diệp 2020
Writing Event
Niệm


Dành riêng cho Hàn Văn Thanh và Diệp Tu:
Viết cho họ, cho những tháng năm đồng hành.


_________________o________________



Tuyết đầu mùa, chăn ấm và vòng tay của người bên gối
__Kobayashizu__

Diệp Tu bị cái lạnh đánh thức, mơ màng tỉnh giấc.

Hiện tại đã vào đầu đông, nhiệt độ ngày càng xuống thấp, cái lạnh ùa về, len lỏi vào từng ngóc ngách của thành
phố nhỏ, gió buốt thổi qua, cuốn theo những chiếc lá cuối cùng còn bám trụ trên cành cây đã trụi lá, chúng chao mình trong không trung rồi nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, hoàn thành chuyến đi cuối cùng trong đời.

Hàn Văn Thanh vẫn chưa tỉnh, cánh tay theo thói quen ôm ngang hông hắn. Diệp Tu rùng mình một cái, kéo chăn cao lên che hết cổ và nửa mặt, nằm sát vào người Hàn Văn Thanh tìm hơi ấm, loay hoay tìm tư thế nằm thỏa mái.
Diệp Tu không ghét bỏ gì mùa đông nhưng hắn thực sự ghét lạnh, cứ đến thời gian này trong năm, tay chân hắn lúc nào cũng lạnh ngắt như vừa ngâm nước đá, nằm cả ngày trong chăn ủ ấm mới bớt lạnh đôi chút.

Thể chất này giúp hắn yên ổn sống qua mùa hè nhưng mỗi khi đông về, Diệp Tu chỉ hận không thể mọc rễ trên giường, thực hiện nghiêm túc nguyên tắc sống “không phải việc cấp thiết sẽ không đi đâu”. Hàn Văn Thanh thì ngược lại, cả người nóng hầm hập như một đứa trẻ bất kể thời tiết, cứ đến mùa hè lại bị Diệp Tu gán mác “lò lửa di động”, ghét bỏ không cho ôm.

Diệp Tu được bao bọc trong hơi ấm của Hàn Văn Thanh, nửa thỏa mãn nửa ghen tị với cái thể chất “lò lửa” này.
Hàn Văn Thanh đã tỉnh từ lúc Diệp Tu dịch sát người lại, chờ Diệp Tu thôi ngọ nguậy mới vùi mặt vào gáy Diệp Tu gặm gặm.

“Vẫn còn sớm mà, lạnh quá nên tỉnh?”

Diệp Tu bị Hàn Văn Thanh làm nhột, cong người lại, cánh tay thúc nhẹ người phía sau.

“Ừa, trời lạnh hơn hôm qua, hình như tối qua trận tuyết đầu tiên của năm nay bắt đầu rơi rồi.”

Hàn Văn Thanh gác một chân lên người Diệp Tu, nhìn ra cửa sổ đánh giá thời tiết. Đúng là tuyết bắt đầu rơi rồi, từ cửa sổ phòng họ có thể nhìn thấy những mái nhà được phủ trắng xóa phía xa, ánh nắng không xuyên qua nổi những tầng mây mù, cả bầu trời mang một xám xịt lạnh lẽo.

“Sáng nay anh đừng chạy bộ, thời tiết này không để ngủ nướng thì quá phí.”

“Là cậu muốn có người ủ ấm tiếp.” – Hàn Văn Thanh thẳng thừng vạch trần.

“Bậy, là tui lo cho sức khỏe của anh.”- Diệp Tu sửa lại, rúc mình sâu hơn vào chăn.

“Già mồm.”- Hàn Văn Thanh hừ nhẹ, thật ra nếu Diệp Tu không nói thì sáng nay anh cũng không có ý định ra ngoài, đúng là thời tiết này hợp làm ổ trong nhà hơn.

“Vậy sáng nay chúng ta ăn gì đây? Gọi đồ ăn nhé, tự nấu phải rửa chén, tui không muốn động vào nước trong cái trời này đâu.” – Diệp Tu không nằm yên, cầm lấy bàn tay đang đặt trên bụng mình của Hàn Văn Thanh lên bắt đầu mân mê. Tay Hàn Văn Thanh không thanh mảnh như tay hắn nhưng nhìn rất có lực, vừa to, vừa ấm áp vô cùng.

“Nhà chúng ta dùng nước ấm.” Hàn Văn Thanh quả thật không hiểu nổi lí do của Diệp Tu.

“Nước ấm không phải là nước sao? Nước ấm dùng xong không thành nước lạnh sao? Anh không rửa bát không có quyền lên tiếng vấn đề này.”

Dù giải nghệ xong thì bản tính “trạch” đã ăn sâu vào tính cách của hai người, mỗi lần ăn ngoài đều tốn rất nhiều công sức chọn quán ăn và di chuyển, hơn nữa, danh tiếng của bộ đôi Đấu Thần và Quyền Hoàng cũng gây không ít phiền phức mỗi lần ra ngoài, vì vậy, Hàn Văn Thanh và Diệp Tu đều thích tự nấu ăn hơn ăn ngoài, nói đúng hơn là Hàn Văn Thanh thích nấu cho Diệp Tu ăn, Diệp Tu thích ăn đồ Hàn Văn Thanh nấu.

Công việc chia ra, cả hai cùng đi chợ, Hàn Văn Thanh phụ trách nấu, Diệp Tu phụ trách rửa chén, món ăn mỗi bữa đều không có gì đặc biệt, 1 mặn, 1 rau, 1 canh, có lẽ đặc biệt ở cảm giác ấm cúng của gia đình mà nó đem lại.

“Để xem quanh đây có gì.” Hàn Văn Thanh với tay lấy điện thoại, đưa ra Diệp Tu lựa chọn.

Diệp Tu không để tâm đến việc Hàn Văn Thanh tiếp tục quấn lấy mình, thi thoảng còn cọ cọ trán vào tóc hắn, hơi thở nóng rực phả đều từng vào gáy theo từng nhịp thở.

“Lão Hàn, anh cầm tinh con chó à, đừng cọ loạn nữa nào. Để yên tui xem có gì ăn được.” – lướt lướt một lúc, Diệp Tu vẫn không nhìn đc đập cái tay đang vòng qua người mình sờ mó –“trời lạnh thế này ăn lẩu không? Chỗ lẩu cay lần trước chúng ta đi vị không tồi.”

“Ăn lẩu vào buổi sáng?”

“Cũng đúng, buổi sáng không hợp để ăn lẩu, để tui xem tiếp, hmmmm, mì xào không?”

“Mì xào đem về ăn không ngon.”- Hàn Văn Thanh suy nghĩ một lát rồi lắc đầu.

“Ừa, tui cũng không thích mì xào, để xem, há cảo, hoành thánh, cơm chiên Dương Châu,… tại sao không có món nào hợp ăn ngày đông hết vậy.” Diệp Tu thở dài, tiếp tục tìm kiếm, nghĩ xem ăn gì quả là một công việc tốn sức.

“Không tìm được sao?”

“Không có gì cả, có chỗ bán canh cá nấm hương hầm chân giò lần trước mình đi ngang qua nhưng tui muốn ăn món canh cá chép củ cải trắng mà anh nấu hồi Tết năm ngoái hơn, vừa thơm cá lại vừa thơm gừng, quá hợp để ăn ngày đông.”

“Cậu muốn ăn hả?” Hàn Văn Thanh thờ ơ hỏi, cố nén đi chút hồi hộp trong giọng nói.

“Muốn chứ, ăn ngon mà.” Diệp Tu trả lời thành thật, tay tiếp tục lướt điện thoại.

“Vậy thì nấu.”

Diệp Tu nghe ra chút khác lạ trong giọng nói của người phía sau, quay đầu lại nheo mắt đánh giá gương mặt Hàn Văn Thanh một chút rồi bật cười.

“Lão Hàn nhà ta thích được vuốt đuôi nha, mới khen một câu mà đã đỏ mặt ngại ngùng kìa.” Diệp Tu nhìn vẻ mặt không biến sắc nhưng hai lỗ tai đã bắt đầu đỏ bừng của Hàn Văn Thanh, không nhịn được trêu ghẹo.

“Tôi không có đỏ mặt.” – Hàn Văn Thanh tự cảm nhận được tai mình đang nóng lên vẫn cứng miệng phủ nhận.

“Không có thật sao?”

“Không có.” Hàn Văn Thanh nhắm mắt không nhìn Diệp Tu, quyết tâm phủ nhận.

“Thật sự không có?” – Diệp Tu cố ý kéo dài chữ cuối, giọng điệu ghẹo người càng nồng đậm.

“Không có.” Hàn Văn Thanh quả quyết trả lời.

Diệp Tu yên lặng nhìn chằm chằm gương mặt Hàn Văn Thanh trong vài giây, khéo miệng nhếch lên đắc ý.

“Để tui xem anh còn dám cứng miệng nói “không đỏ” không.”

Diệp Tu vứt điện thoại qua một bên, xoay hẳn đầu về sau rồi hôn một cái thật kêu vào mặt Hàn Văn Thanh, còn dùng răng cắn mạnh vào môi dưới của đối phương rồi mới rời ra, hài lòng nhìn gương mặt đang làm bộ thờ ở của Hàn Văn Thanh đỏ bừng lên vì ngượng, vui vẻ quay đi, miệng ngâm nga đắc ý.

“Ấu trĩ.” Hàn Văn Thanh vô thức siết chặt vòng tay lại, vùi hết gương mặt vào lưng Diệp Tu, miệng lầm bầm, “cậu càng ngày càng ấu trĩ.”


“Ha ha ha, tui dự cảm thấy mùa đông năm nay sẽ không tệ nha, đâu mấy khi được thấy anh ngại, hồi trước tui còn tưởng anh không biết đỏ mặt nữa kia.”

“Ngủ đi, lát nữa chúng ta đi siêu thị.” Hàn Văn Thanh cảm thấy lượng nhiệt trên mặt mình chưa kịp rút đi hết đã chuẩn bị bị Diệp Tu khơi lên lại.

Diệp Tu không cười nữa, quay người lại vòng tay ôm lấy hông Hàn Văn Thanh, tham lam hút lấy hơi ấm trên da thịt kề cận, “Ừa, đi mua cái chăn khác nữa, cái chăn này không đủ cho tui sống qua mùa đông đâu.”

Hai người đón trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm ấy bằng một buổi sáng lười biếng và một nồi canh cá chép nghi ngút khói.

Khi bên nhau, cả mùa đông lạnh giá cũng trở nên dịu dàng đến vậy.


END.

P/s: Theo như mình biết thì các Host của project lần này đã cố ý chọn Ngày Trái Đất để mở màn cho pj HD, logo của google dùng để kỷ niệm hôm nay siêu thú vị, ai rảnh tay nhấp thử vô nha, vừa dễ thương vừa ý nghĩa.

 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook