Hoàn [HD21-Zweisamkeit] Hàn Diệp -Đoản theo art của Ring

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#21
Niệm, tiếng Phạn là smṛti, nghĩa là nhớ.

Niệm trong Phật pháp là bất cứ cái gì mống khởi lên trong tâm, nhiều niệm tạo thành một ý.

Trong tiếng Hán, Niệm lại mang thêm những nghĩa khác.

Niệm của hoài niệm (怀念 ), của tư niệm (思念), của quyến niệm (眷念) là nghĩ tới, là nhớ mong, là nỗi nhớ nhung canh cánh trong lòng.

Niệm của tâm niệm (心念), của chấp niệm (執念) là chuyên tâm một lòng, là ghi nhớ, là không thể quên.



Với Project này, Niệm chính là loại chấp niệm của Hàn và Diệp dành cho Vinh Quang, là loại tâm niệm trong mối quan hệ của Hàn Diệp, cũng là tình cảm mà mỗi người chúng tôi dành cho họ.

Là chấp niệm, là ý niệm hay là tư niệm, cứ để ngôn từ giúp bạn tự cảm nhận.
Viết ra cho họ cũng như cho chính tôi, sau này từng câu từng chữ trở thành kỷ niệm, về những điều tôi từng tâm niệm.



Niệm, được ghép từ chữ Kim () nghĩa là hiện tại, bây giờ ở phía trên và chữ Tâm () nghĩa là trái tim, tấm lòng ở phía dưới.

Kim Tâm ghép thành NIỆM, nghĩa là trái tim này, tấm lòng này vẫn luôn ở đây.
uiiiiiii *vỗ tay* đọc thú vị quá
Tuyết đầu mùa, chăn ấm và vòng tay của người bên gối
oomi thích mỗi lần Koba đặt tiêu đề ghê, mỗi lần đều cảm thấy rất ấm áp và thú vị, tiêu đề vừa đọc đã cảm thấy thật thoải mái *xỉu*
Hàn Văn Thanh thì ngược lại, cả người nóng hầm hập như một đứa trẻ bất kể thời tiết, cứ đến mùa hè lại bị Diệp Tu gán mác “lò lửa di động”, ghét bỏ không cho ôm.
awwwwwwww hahaha Hàn đội bị ghét bỏ rồi hahahahahahaha
Diệp Tu được bao bọc trong hơi ấm của Hàn Văn Thanh, nửa thỏa mãn nửa ghen tị với cái thể chất “lò lửa” này.
Hàn Văn Thanh đã tỉnh từ lúc Diệp Tu dịch sát người lại, chờ Diệp Tu thôi ngọ nguậy mới vùi mặt vào gáy Diệp Tu gặm gặm.
awwww ư ư ư cứ mỗi lần đều soft thế này chắc oomi xỉu mất ư ư, dễ thương quá ư ư
Hàn Văn Thanh gác một chân lên người Diệp Tu, nhìn ra cửa sổ đánh giá thời tiết. Đúng là tuyết bắt đầu rơi rồi, từ cửa sổ phòng họ có thể nhìn thấy những mái nhà được phủ trắng xóa phía xa, ánh nắng không xuyên qua nổi những tầng mây mù, cả bầu trời mang một xám xịt lạnh lẽo.
oaaa oomi thích cách Koba viết ghê, mỗi lần đều chọt rất đúng điểm đáng yêu ư ư *ôm tim* cứ như này chắc oomi quote lại cả fic mất huhu
“Già mồm.”- Hàn Văn Thanh hừ nhẹ, thật ra nếu Diệp Tu không nói thì sáng nay anh cũng không có ý định ra ngoài, đúng là thời tiết này hợp làm ổ trong nhà hơn.
awww hí hí, hay là anh cũng muốn ôm người thương nằm tiếp ư ư *não động x 7749"
“Vậy sáng nay chúng ta ăn gì đây? Gọi đồ ăn nhé, tự nấu phải rửa chén, tui không muốn động vào nước trong cái trời này đâu.” – Diệp Tu không nằm yên, cầm lấy bàn tay đang đặt trên bụng mình của Hàn Văn Thanh lên bắt đầu mân mê. Tay Hàn Văn Thanh không thanh mảnh như tay hắn nhưng nhìn rất có lực, vừa to, vừa ấm áp vô cùng.
trôi trên dòng sông của cẩu lương và sự ôn nhu huhu, sao lại có thể tình như vậy, sắp sốc đường rồi ư ư, bắt đền Koba đó huhu ;v;
“Nước ấm không phải là nước sao? Nước ấm dùng xong không thành nước lạnh sao? Anh không rửa bát không có quyền lên tiếng vấn đề này.”
Dù giải nghệ xong thì bản tính “trạch” đã ăn sâu vào tính cách của hai người, mỗi lần ăn ngoài đều tốn rất nhiều công sức chọn quán ăn và di chuyển, hơn nữa, danh tiếng của bộ đôi Đấu Thần và Quyền Hoàng cũng gây không ít phiền phức mỗi lần ra ngoài, vì vậy, Hàn Văn Thanh và Diệp Tu đều thích tự nấu ăn hơn ăn ngoài, nói đúng hơn là Hàn Văn Thanh thích nấu cho Diệp Tu ăn, Diệp Tu thích ăn đồ Hàn Văn Thanh nấu.
nếu là oomi lỡ mà gặp chắc khóc bằng tiếng muôn thú luôn mất = ))))))) ư ư ư áu áu
Diệp Tu không để tâm đến việc Hàn Văn Thanh tiếp tục quấn lấy mình, thi thoảng còn cọ cọ trán vào tóc hắn, hơi thở nóng rực phả đều từng vào gáy theo từng nhịp thở.

“Lão Hàn, anh cầm tinh con chó à, đừng cọ loạn nữa nào. Để yên tui xem có gì ăn được.” – lướt lướt một lúc, Diệp Tu vẫn không nhìn đc đập cái tay đang vòng qua người mình sờ mó –“trời lạnh thế này ăn lẩu không? Chỗ lẩu cay lần trước chúng ta đi vị không tồi.”
soft chết tôiiiiiiii *thài* huhu chắc mii phải hold lại không thì quote hết fic thiệt quá ; ))))
“Để tui xem anh còn dám cứng miệng nói “không đỏ” không.”

Diệp Tu vứt điện thoại qua một bên, xoay hẳn đầu về sau rồi hôn một cái thật kêu vào mặt Hàn Văn Thanh, còn dùng răng cắn mạnh vào môi dưới của đối phương rồi mới rời ra, hài lòng nhìn gương mặt đang làm bộ thờ ở của Hàn Văn Thanh đỏ bừng lên vì ngượng, vui vẻ quay đi, miệng ngâm nga đắc ý.

“Ấu trĩ.” Hàn Văn Thanh vô thức siết chặt vòng tay lại, vùi hết gương mặt vào lưng Diệp Tu, miệng lầm bầm, “cậu càng ngày càng ấu trĩ.”
hí hí hí hí hàn độiiiiiii ngại kìa hí hí da mặt người ta khi yêu lại mỏng vậy saooo, Hàn đội Diệp đội ăn sáng, còn tui tình nguyện ăn bát cẩu lương đáng yêu này ư ư
“Ha ha ha, tui dự cảm thấy mùa đông năm nay sẽ không tệ nha, đâu mấy khi được thấy anh ngại, hồi trước tui còn tưởng anh không biết đỏ mặt nữa kia.”

“Ngủ đi, lát nữa chúng ta đi siêu thị.” Hàn Văn Thanh cảm thấy lượng nhiệt trên mặt mình chưa kịp rút đi hết đã chuẩn bị bị Diệp Tu khơi lên lại.

Diệp Tu không cười nữa, quay người lại vòng tay ôm lấy hông Hàn Văn Thanh, tham lam hút lấy hơi ấm trên da thịt kề cận, “Ừa, đi mua cái chăn khác nữa, cái chăn này không đủ cho tui sống qua mùa đông đâu.”

Hai người đón trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm ấy bằng một buổi sáng lười biếng và một nồi canh cá chép nghi ngút khói.

Khi bên nhau, cả mùa đông lạnh giá cũng trở nên dịu dàng đến vậy.
Thật có cảm giác như cả người cũng được ngâm trong sự ấm áp giữa mùa đông lạn giá vậy *ôm tim*
Hì hì, cảm ơn Koba đã viết một fic đáng yêu ấm áp tới vậy, bình thường hong comment nhiều nhưng mà mình rất là các fic bạn viết ư ư <3 <3 ư ư chờ mong hàng sắp tới từ Koba, lần nữa cảm ơn Kobaa nhiềuu nhaaa <3
 

Kobayashizu

Máy cày level
Bình luận
66
Số lượt thích
659
Fan não tàn của
Hàn Diệp là chân ái
#22
NHỚ NGƯỜI

Món quà nhỏ tặng cho Lãi pj Hàn Diệp – Niệm 2020, mọi người thực sự đã làm rất tốt.
Cảm ơn Lãi cùng những bạn đã theo dõi và ủng hộ Koba.
Thật sự cảm ơn mọi người.

_______________________________
__Kobayashizu__

Hàn Văn Thanh ngồi trong phòng chờ, ngón tay đan vào nhau, đặt trên đùi.

Thanh Đảo đang độ cuối mùa mưa, khắp nơi đều ẩm ướt, khó chịu; mưa như dốc cạn bầu trời. Anh ngước mặt lên, từng tia nước đập lên mặt kính, chảy xuống thành vệt dài, ngoài trời mưa trắng xóa, từ đây nhìn ra như thể mọi thứ đang chìm vào sương, ngủ sâu.

Phòng chờ chật ních khách, nóng kinh người, Hàn Văn Thanh như cảm nhận được hơi nóng phả vào mặt mỗi khi có gió từ cái quạt tay của người bên cạnh thổi tới. Tiếng trẻ con khóc, tiếng giày da nhịp chân, tiếng giày cao gót nện lên sàn nhà, tiếng nói chuyện điện thoại vang lên khắp bốn phía, giọng nữ êm ái đều đều thông báo lịch trình các chuyện tàu.

Âm thanh, mùi hương, hình ảnh, con người,… vội vã, bình thản, uể oải, vui sướng, nước mắt, nụ cười,… tất cả bện vào nhau, rối loạn một cách có quy luật.

Cả Hàng Châu và Thanh Đảo đều đang chịu ảnh hưởng của áp thấp, mưa liên tục nhiều ngày chưa dứt, máy bay delay liên tục, chuyến của Diệp Tu trễ hơn ba tiếng, hiện tại thời tiết vẫn quá xấu, dù lên máy bay cũng khó hạ cách đúng theo lịch trình được.

Diệp Tu không dùng điện thoại, anh cũng không ép đối phương, kết quả hiện tại không biết khi nào người kia mới tới nơi. Hàn Văn Thanh nghĩ đi nghĩ lại, vẫn quyết định đến đúng giờ, phòng hờ việc Diệp Tu đến nơi phải chờ mình.

Hàn Văn Thanh với Diệp Tu rất ít khi liên lạc, cả hai đều là đội trưởng, có đủ thứ chuyện phải lo toan trong chiến đội, cộng thêm các bài huấn luyện hàng ngày, thời gian ngủ còn không đủ, nói gì đến chuyện tìm nhau tâm tình.

Đôi lúc nhìn đồng đội nấu cháo điện thoại cả tối ở hành lang, Hàn Văn Thanh không khỏi có chút thắc mắc chuyện đâu mà nói lắm vậy? Anh cũng là chậu có hoa, nhưng cuộc gọi lâu nhất giữa anh và Diệp Tu còn không kéo dài quá 2’?

.

Sân bay càng lúc ồn ào, những hàng khách cáu kỉnh vì thời tiết và chờ đợi luôn miệng than phiền, chốc chốc lại đưa tay nhìn đồng hồ một lần. Trên băng ghế dài, chỉ có mình Hàn Văn Thanh ngồi cúi đầu nghĩ ngợi, lặng lẽ chờ đợi.

Chờ đến lúc màn đêm bắt đầu buông xuống, máy bay của Diệp Tu mới hạ cánh, trễ hơn lịch 5 tiếng.
Hàn Văn Thanh thở phào nhẹ nhõm, Trương Tân Kiệt vừa nhắn tin thông báo ông chủ chiến đội đang tìm anh, còn sợ không chờ được Diệp Tu.

Từ xa, Hàn Văn Thanh đã nhận ra Diệp Tu trong đám đông. Áo khoác đen dài quen thuộc, mái tóc có bù xù như vừa ngủ dậy, cả người không mang theo hành lí gì khác, chỉ vươn mình một cái rồi bắt đầu đảo mắt trong đám đông tìm người.

Hàn Văn Thanh không gọi, đứng lên chờ người kia tìm thấy mình.

Diệp Tu luôn dùng vẻ mặt thờ ơ, lướt mắt khắp sân bay bắt đầu tìm lần lượt từ trái sang phải, từ xa lại gần; khi thấy anh, ánh mắt kia cong lên thể hiện lên sự hài lòng, đôi môi mỏng kéo lên thành nụ cười, tăng bước chân đi về phía Hàn Văn Thanh.

“Lão Hàn hôm nay ngoan vậy? Lần này lại ngồi chờ tui bao lâu rồi?”- Vừa nói vừa vò loạn mái tóc của anh.

“Không lâu lắm, còn lệch múi giờ không?”

“Không, đâu nghiêm trọng dữ vậy.” Diệp Tu không vò tóc Hàn Văn Thanh nữa, lùi về sau một hai bước nhìn Hàn Văn Thanh, cũng khá lâu rồi từ lần cuối họ được gặp mặt nhau, “Giờ về chỗ anh hả?”

“Ừa.”

“Rồi làm gì?”

“Cậu ngủ, tôi đến câu lạc bộ giải quyết chuyện.”

“Sau đó?”

“Đi ăn.”

“Sau đó nữa?”

“… về ngủ tiếp.” Đối qua đáp lại một lúc, đến Hàn Văn Thanh cũng nhận ra lịch trình của họ đơn giản đến thô thiển.

Diệp Tu cười đến rung người, đây chính xác là lịch trình mỗi lần họ đến thăm nhau. Ăn rồi ngủ hoặc ngủ rồi ăn, muôn lần như một. Đôi khi Diệp Tu cũng nghĩ đầu óc mình có vấn đề, bỏ một đống thời gian ngồi trên máy bay chỉ để đổi chỗ ngủ.

Quả nhiên yêu đương làm IQ của con người giảm sút nghiêm trọng.

Diệp Tu cười đến sảng khoái xong mới thôi, đứng thẳng lưng lên, dùng ánh mắt của mình, miêu tả dáng vẻ của Hàn Văn Thanh. Diệp Tu phát hiện không thấy người còn đỡ, có thể dùng bận rộn để tạm thời quên đi, hiện giờ người thật đã đứng ngay trước mặt hắn mới biết mình đã nhớ Hàn Văn Thanh đến cỡ nào.

“Hôm nay nhìn lão Hàn nhà chúng ta bảnh bao ra hẳn, anh mất bao nhiêu thời gian chải chuốt rồi mới đến vậy?” Diệp Tu cho tay vào túi áo, dùng dáng vẻ vô cùng nghiêm chỉnh của mình buông lời trêu ghẹo.

Từ lúc Diệp Tu còn lẫn trong đám đông đến lúc đứng trước mặt anh cười đến run người, ánh mắt của Hàn Văn Thanh chưa từng rời khỏi người Diệp Tu.

“Nhớ tôi không?”

“Nhớ.” Diệp Tu gật đầu, trả lời thành thật, ngẫm nghĩ một chút rồi bổ sung thêm, “Là rất nhớ.”

Thực sự rất nhớ, nhiều đến mức dường như nỗi nhớ đã trở thành một phần của cuộc sống.

Tựa như được một sợi lông vũ vô tình chạm khẽ, tim Hàn Văn Thanh bị lời nói của Diệp Tu làm cho mềm nhũn, hóa thành nước.

Hàn Văn Thanh dang rộng cánh tay, Diệp Tu không ngần ngại bước đến, vòng tay qua người Hàn Văn Thanh, ôm lấy thân hình cao lớn trước mặt, dùng hành động để bày tỏ lòng.

Diệp Tu nhắm mắt, cảm nhận nhiệt lượng qua lớp da thịt ấm nóng và từng hồi đập mạnh mẽ trong lồng ngực của cả hắn và Hàn Văn Thanh.

Thình thịch… thình thịch… thình thịch…

‘Cảm giác được ôm người thật đúng là tốt hơn nhiều.”
Diệp Tu thầm nghĩ.

Mặc kệ người qua kẻ lại, mặc kệ không khí ồn ào tấp nập của phòng chờ.

Năm tiếng ngồi chờ, bảy tiếng bay đổi lấy một ánh nhìn, một nụ cười, một cái ôm và hai trái tim được hòa chung nhịp.

Thật đáng giá.





( Viết hơi vội, có thể không tốt lắm, mong mọi người bỏ qua)
 
Last edited:

Lãi

Lơ lửng trên mây, dòm đời vùng vẫy
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
284
Số lượt thích
3,085
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp is real \^m^/
#23
Vẫn là Koba và những cục kẹo bọc đường!! hí hí
Cám ơn Koba về món quà nhỏ này nhé! Lãi thật sự rất thích nó.

Hàn Văn Thanh dang rộng cánh tay, Diệp Tu không ngần ngại bước đến, vòng tay qua người Hàn Văn Thanh, ôm lấy thân hình cao lớn trước mặt, dùng hành động để bày tỏ lòng.

Diệp Tu nhắm mắt, cảm nhận nhiệt lượng qua lớp da thịt ấm nóng và từng hồi đập mạnh mẽ trong lồng ngực của cả hắn và Hàn Văn Thanh.

Thình thịch… thình thịch… thình thịch…

‘Cảm giác được ôm người thật đúng là tốt hơn nhiều.”
Diệp Tu thầm nghĩ.

Mặc kệ người qua kẻ lại, mặc kệ không khí ồn ào tấp nập của phòng chờ.

Năm tiếng ngồi chờ, bảy tiếng bay đổi lấy một ánh nhìn, một nụ cười, một cái ôm và hai trái tim được hòa chung nhịp.

Thật đáng giá.
Trải qua tất cả mọi chuyện, đến cùng vẫn cảm thấy thật đáng giá! <3
 
Last edited:

chiory

Farm exp kiếm sống
Bình luận
54
Số lượt thích
183
#24
Thật sự với con dân All Diệp như toi, fanart của Ring đã đẩy toi lên chiến hạm Hàn Diệp một đi không trở lại ;A;
Vẽ siêu đẹp, nét siêu man (không phải kiểu bishounen phổ thông), nội dung siêu ấm áp ;A;
Nhất là mấy art hôn hôn ấy, hôn tóc, hôn má... siêu ôn nhu ;A;
Tan chảy cmnr....
 

Takanashi

Phó bản trăm người
Bình luận
22
Số lượt thích
229
Team
Gia Thế
#25

Sản phẩm thuộc Project Couple Hàn Diệp năm 2021 - Xích Tâm.

Chúc cho Project Xích Tâm thuận lợi suôn sẻ.
Chúc cho người có tình rồi sẽ thành thân thuộc.

---------------------------

Chạm
Ngày 23 tháng 5, chủ đề Love bởi Takanashi,
Vì không biết lý giải tình yêu, nên đành miêu tả thật vụng về.

Tiếng nhạc, tiếng cười đùa, thỉnh thoảng còn có tiếng cảm thán, tiếng than thở chán nản, hoặc ngạc nhiên thích thú. Chai rượu rỗng xoay tít trên cái bàn, xung quanh mọi người hoặc ngồi hoặc đứng đều đang hớn hở chờ đợi, trong lòng cũng mong cái chai đừng xoay đến mình.

“Ồ.”

Tiếng ồ to đồng loạt đầy thích thú, còn có hả hê khi thấy người gặp họa.

Bánh Bao đang đứng tì nửa người trên lưng La Tập lập tức cười nhe răng hỏi:

“Lão đại, haha cuối cùng cũng tới lượt anh rồi, Thật hay Thách nào?”

“Nghe có vẻ mọi người hứng thú quá nhỉ?” Diệp Tu đang ngồi sát phía sau sopha quay đầu lại nói chuyện với người đang đứng phía sau phải ngồi dậy dòm thử, thấy đúng mình là “người được chọn” đành cười bất đắc dĩ nhập cuộc vui, bị phạt một ly rượu trái cây. Sau một hồi náo loạn, hóng hớt, trêu chọc đáng đời từ thế gian “độc ác”, hắn đành nói.

“Thách thì với cái thân già này của ca không chịu nối mấy trò kỳ lạ mấy cậu đâu, thật đi thật đi.”

Trong phút chốc, trong đầu tất cả mọi người xung quanh lập tức tỉnh táo, liên tục nẩy số. Vị đại thần đời đầu, Sách giáo khoa toàn thư Vinh Quang, Đấu Thần, không nói tới thân thế thì chỉ mỗi việc ở đây có ai thế hệ sau mà chưa từng nếm qua hành hắn bón nhưng tên này quá khôn khéo chẳng có mấy dịp để “báo thù” hắn.

Diệp Tu có thể cảm nhận được những đôi mắt xung quanh ánh lên ánh sáng lấp lánh nhưng bề ngoài vẫn rất thong dong gặp biến không loạn, vô cùng vững vàng, trong lòng lại cười bất đắc dĩ, đầu óc cũng nghĩ “Gặp “may” rồi”.

Hắn vươn người lên trước rút ra một điếu thuốc, cầm lên như nhớ tới chuyện gì liền đặt trở lại vỏ, cầm một ly nước hoa quả rồi dựa hẳn người vào sopha trông rất lười nhác.

“Vậy nói lại một chút” Mộc Tranh ngồi bên cạnh vỗ vỗ tay nói, “Người được chọn phải uống một ly rượu và phải chọn giữa Thử Thách và Nói Thật, nếu chọn nói thật thì phải trả lời 3 câu hỏi Đúng Sai, tất nhiên phải là trả lời thật. Được rồi ai hỏi trước nào?” Vừa nói xong lập tức cắn hạt dưa ngồi xem diễn biến.

Nhưng lúc này, trừ tiếng của bài tình ca mà Trương Giai Lạc đang hát, tiếng vỗ tay của Tôn Triết Bình, phía bên này đột nhiên rơi vào yên tĩnh trong một chốc, hỏi gì được nhỉ? Về Vinh Quang? Quá nghiêm túc. Về gia đình? Một số người vẫn biết gia thế của Diệp Tu không vừa nhưng đó chẳng phải điều họ quan tâm. Hỏi về chuyện xấu hổ? Hình như mình không biết chuyện gì xấu hổ của người này, không khéo một lát tới phiên mình “bị” lại bị Diệp thần – máy phun lời rác rưởi trăm phát trăm trúng chọt người đầy vết thương.

Thế thì trong tình hình này, vừa đáp ứng được niềm vui của ngày đi chơi, vừa đáp ứng được nhu cầu tò mò, đặc biệt là để hóng hớt tin gì đó đáng giá thì chỉ có một vấn đề…

“Câu hỏi đầu tiên là ai hỏi nào?” Trần Quả vừa gọi phục vụ đem thêm đồ uống trở lại ngồi cạnh Tô Mộc Tranh, vừa cắn hạt dưa vừa hóng chuyện.

“Khụ, nếu mọi người còn chưa chọn ra câu hỏi thì để lão phu ra trận trước.” Ngụy Sâm đặt ly rượu xuống bàn, mặt mày mang nét cười bỉ ổi tay sờ đám râu lún phún hai ngày chưa cạo.

“Họ Diệp, chuyện này không thể giấu mãi được nữa, thân là anh em, ông đây đã cố hết sức lờ đi rồi nhưng xét thấy dạo này mày bệnh càng ngày càng nặng, tới nay thì không thể để yên được. Dạo này ở nhà cứ thấy chú mày mỗi lần nói chuyện điện thoại với ai đó đều cười tới ngọt ngào đánh khinh. Nói đi, chú mày có người trong lòng rồi đúng không?”

“Đúng.” Diệp Tu mặt không đỏ tim không đập loạn bình tĩnh trả lời.

Ngụy Sâm liền nói.

“Ờ tao biết ngay mà làm sao mà Diệp Tu có người yêu trước...”

Sau đó, đến cả người đặt câu hỏi là Ngụy Sâm cũng mắt tròn mắt dẹt. Trong một phút yên lặng, “Ồ~” Một tràng ồ dài vang lên trong lòng mỗi người.

Sau đó, à sau đó là một cảnh tượng quần ma loạn vũ, hỗn loạn ngập trời không tiện kể tiếp.

.

.

.

Chín giờ ba mươi tối, đám người choàng khăn, áo ấm đầy đủ bước ra từ quán Karaoke, đám người trẻ tuổi đông đúc lại nhiều năng lượng đứng gần nhau ấm tới nỗi sắp quên đi giá lạnh của mùa đông. Họ cười nói, có người vươn vai, có vài người cùng đứng nói chuyện, còn đang bàn tiếp tăng 2, dù gì cũng không dễ có dịp tụ họp thế này, đến cả Trương Tân Kiệt cũng không tính đến việc về nhà đắp mền ngủ đúng giờ của mình.

Đằng sau cùng, Diệp Tu và Hàn Văn Thanh – đội trưởng chiến đội Hưng Hân, trước kia là đội trưởng Gia Thế và chiến đội Bá Đồ - cặp đôi túc địch, cũng được xem là đôi oan gia nổi tiếng trong mắt người khác lúc này cùng sóng vai bước ra ngoài, cơn lạnh ùa đến khiến Diệp Tu hắt hơi một cái, hắn dùng ngón trỏ gảy gảy chóp mũi mình. Hàn Văn Thanh bên cạnh tiện tay kéo khăn choàng cổ của người kia cao hơn, che đi trước mũi hắn.

Diệp Tu đứng có hơi lung lay, sức uống đồ có cồn của hắn chỉ bằng một nửa chữ kém, dù chỉ uống vài ly rượu quả có độ cồn “nhẹ như nước lã” trong miệng Ngụy Sâm cũng hơi choáng váng.

Cũng không biết có phải vì choáng váng hay không mà nghiêng cả người về phía Hàn Văn Thanh.

“Lão Hàn, lão Ngụy già mắt kém, lúc nói chuyện tôi không có cười cái gì mà ngọt ngào, gì gì kia đâu.” Chỉ có hơi nhếch miệng một tí thôi.

Hàn Văn Thanh không nói, chỉ nhìn một bên mặt lộ ra của Diệp Tu, một tiếng “Ừm” phát ra từ cổ họng.

"Nếu không phải câu hỏi Yes/No thì bọn họ còn náo đến khi nào nữa chứ, ban nãy Ngụy Sâm còn lén lút bảo tôi bật mí có phải người quen không, có tên còn hỏi cô gái đó họ gì". Diệp Tu cười nói.

"Họ Hàn".

"Cô gái họ Hàn đúng là có phúc." Lời rác rưởi tự nhiên mà ra cùng một nụ cười thiếu đòn.

Đi theo sau đoàn người, không ai nhìn thấy, Hàn Văn Thanh đưa tay, nhẹ nhàng chạm vào bàn tay của Diệp Tu, như vô tình, rồi như cố tình, Diệp Tu cũng đáp lại, cầm lấy ngón tay trỏ của người nọ.

.

.

.

Thật ra sau lưng vẫn còn Tôn Mộc Tranh, Trương Giai Lạc và Tôn Triết Bình.

Tôn Triết Bình hai tay cắm vào túi nhìn như không quan tâm.

Trương Giai Lạc ánh mắt quan ngại nhìn bát cơm chó tự dưng úp vào mình.

Tô Mộc Tranh cười đến xuân về hoa nở.


Nhìn có vẻ như phần ở phòng Karaoke khá nhiều,
nhưng Takanashi muốn viết nhất chính là đoạn cuối đó.
_Takanashi_
 
Last edited:

Kobayashizu

Máy cày level
Bình luận
66
Số lượt thích
659
Fan não tàn của
Hàn Diệp là chân ái
#26



sản phẩm thuộc project Hàn Diệp 2021 - Xích Tâm


____________________________________________


Chrysalism
__Kobayashizu__



Oi bức, dính nhớp, hầm hập như lò lửa. Mồ hôi không bay hơi nổi ngưng tụ từng giọt li ti, chảy thành dòng dọc theo cơ thể.

Gần hai tháng nay thành phố không có nổi một giọt mưa. Trời xanh cao vời vợi không một bóng mây, không một gợn gió.

“Lão Hàn này, dự báo nói sắp có một khối khí lạnh tràn về mà, sao vài ngày rồi vẫn không thấy gì hết vậy?"- Diệp Tu không có tinh thần, cả giọng nói cũng trở nên biếng nhát hơn vài phần.

Ngoài trời như Hỏa Diệm Sơn, đã mấy ngày nay hắn không bước chân ra khỏi cửa, làm ổ trong nhà kết bạn với điều hòa. Giữa cái thời tiết này, thứ hiếm hoi vực dậy tinh thần cho Diệp Tu chính là tin sắp có mưa, nhưng tin tốt luôn đi cùng tin xấu, vài ngày trước mỗi cơn mưa mới là lúc thời tiết chạm đỉnh của sự khó chịu. Ngoài trời, cỏ hai bên đường ngã vàng xác xơ, lớp không khí trên mặt đường bị hun nóng thành từng gợn, nắng giòn tan trải vàng mọi ngóc ngách.

Phải chăng thần mưa biết loài người vô ơn, không quý trọng những gì quá dễ dàng có được nên mới sắp xếp như vậy, phải trải qua nắng hạn người ta mới biết yêu lấy từng cơn mưa rào.

Hàn Văn Thanh tắt máy, tiện tay ném điện thoại lên sofa quay sang nhìn bộ dạng sống dở chết dở của Diệp Tu thông báo thêm tin xấu:

“Nửa đêm mới có điện lại.” - câu nói của Hàn Văn Thanh tiễn nốt chút sinh khí cuối cùng của Diệp Tu.

“Cái mạng già của tôi không sống được tới nửa đêm đâu, nghĩ cách đi Lão Hàn, ca đây sẽ chết trước khi điều hòa chạy lại mất.”

Diệp Tu không có thể chất chịu lạnh đã đành, cả thể chất chịu nóng cũng không có, hắn nằm dài trên sàn nhà không buồn động tay động chân. Mấy ngày nay Hàn Văn Thanh đã quá quen thuộc với dáng vẻ không thiết tha chuyện gì này của Diệp Tu, yên lặng đi lại gần, mặc kệ Diệp Tu bắt đầu ngứa tay sờ soạn chân mình, nghiêm túc nghĩ cách cứu mạng hai người.

Hàn Văn Thanh cũng không khá hơn Diệp Tu bao nhiêu, anh vốn là tạng người mang Hỏa, cả ngũ quan, tính cách và thể trạng thể hiện rõ điều này. Mỗi mùa đông người hầm hấp như hòn lửa, đến mùa hè không khác gì đang tự thiêu mình.
Anh cũng đang nóng muốn chết, mồ hôi chảy từng dòng hai bên thái dương.

Diệp Tu mằm úp trên sàn nhà, gối đầu lên cánh tay nghiêng sang nhìn người bên cạnh. Bình thường người kia đã cao hơn hắn không ít, hiện tại từ góc này nhìn lên càng mang cảm giác bị áp chế. Hắn nhìn mồ hôi chảy trên làn da màu đồng, thấm ướt lưng áo, vải trắng dính lấy từng đường nét săn chắc, nồng mùi nam tính kia. Hàn Văn Thanh vẫn nghiêm túc suy nghĩ, không để ý đến Diệp Tu đang nheo mắt nhìn mình si dại, kéo vạt áo lên lau mồ hôi trên sống mũi.

Dù sống chung với nhau đã lâu Diệp Tu vẫn bị động tác này của Hàn Văn Thành làm cho ngơ ngẫn. Câu “soái khí tràn màn hình” là đây chứ đâu. Hắn nửa bị nam sắc làm cho đầu óc mụ mị, nửa bị làm cho ghen tị đến mờ mắt.

Cùng chịu nóng như nhau, mà người ta thì đẹp trai ngời ngợi, nhìn lại bản thân nằm như cá ương trên nền nhà, không nén được sự ghét bỏ với đống cơ bắp mong manh trên người.

“Khoảng 30 phút nữa trời sẽ mưa, ra hiên ngồi trước đi, bên ngoài mát rồi.”

*

*

*

Đúng như lời Hàn Văn Thanh nói, mây đen bắt đầu kéo về, bụi cuốn mù mịt. Không khí bắt đầu dịu mát hơn hẳn, từng làn gió mang theo hơi nước thổi về từ phương xa, đám cỏ xác xơ bên vệ đường bị xô ngã, nghiêng mình chờ đợi mưa tới.

Khi Hàn Văn Thanh bê dưa hấu ra, Diệp Tu đã yên vị trong hiên nhà. Họ đều là không phải là người màu mè, trực tiếp bổ đôi, cầm thìa chia nhau mỗi người nửa quả, ôm vào lòng đánh chén.

Mưa bắt đầu từ phía Tây của thành phố, nước không ngừng đổ xuống như thác, cả trời trắng xóa, vắt mãi vẫn chưa kiệt những cụm mây. Âm thanh lộp độp không ngừng rơi lên mái nhà, che lấp mọi thanh âm khác. Nước từ mái nhà đổ xuống hiên như bức rèm từ nước, chia cắt làm hai, phía trong có hai người đang tựa vào nhau lặng yên tận hưởng, bên ngoài vạn vật được gội rửa, lộ ra nét tinh khôi.

Diệp Tu ăn xong phần của mình lười biếng dựa vào người bên cạnh, tiện tay ăn ké dưa hấu. Hàn Văn Thanh nhìn qua vẻ mặt hạnh phúc tới mơ màng Diệp Tu, không chấp nhặt.

“Không chê nóng nữa?”

“Không nóng, trời lạnh rồi, không có lò sưởi, cần người sưởi ấm.” – Diệp Tu được nước lấn tới, càng nhích mông lại gần, tựa vào lòng Hàn Văn Thanh tìm tư thế thỏa mái.

“Sau này còn chê thì đừng ôm.”- Hàn Văn Thanh vòng tay hờ qua người Diệp Tu, cúi đầu cắn vào bờ vai người trong lòng một cái không nhẹ. Hắn còn vẫn chưa quên chuyện tên kia mùa đông thì sáp vào ké nhiệt, tới mùa hè mới ghét bỏ hắn tạng người nóng, không cho động vào.

“Không chê nữa, bây giờ cho anh ôm bù.” Diệp Tu nghiêng qua hôn lên khóe mặt Hàn Văn Thanh, cười rộ lên.


Họ ở dưới hiên nhà, lặng yên tựa vào nhau tận hưởng giữa đất trời bao la. Đôi ba giọt mưa bắn vào đọng lại trên mái tóc, cái lạnh xung quanh cũng không che lấp được cảm giác ấm nóng khi da thịt kề cận. Thi thoảng Hàn Văn Thanh nhìn người trong lòng, vừa lúc bắt gặp cảnh tượng Diệp Tu cũng đang híp mắt nhìn mình, ý cười lan trong đáy mắt.

Mắt chạm mắt.

Môi chạm môi.

Da thịt kề cận, trái tim chung nhịp.

Gió đưa mùi âm ẩm của đất trộn, tươi mát của cỏ cây, hòa chung với mùi lành lạnh lan tỏa trong không khí thứ mùi đặc trưng, mùi của những cơn mưa.

Họ ngồi đây, tựa vào nhau, cùng ăn chung một thứ, ngắm nhìn cảnh vật giống nhau, nghe cùng một loại âm thanh, ngửi thấy cùng một mùi hương, bên dưới một mái hiên, bên dưới nhà của họ.

Sự dịu dàng, mộc mạc này có thể nhìn thấy được, lắng nghe được, hít ngửi được, và sờ chạm thấy, đây là cảm giác chỉ có thiên nhiên mới mang lại được. Cả sự bình yên vây lấy trái tim họ bây giờ, chỉ có người mang tình mới đem lại được cho nhau.

END.



(Chrysalism là cảm giác tĩnh lặng tuyệt đối trong căn nhà ấm áp và an toàn, trong khi ngoài kia là mưa bão đang đập lên mái nhà.
Ngay khi bắt gặp từ này, mình đã mường tượng ra cảnh Hàn và Diệp tựa đầu bên nhau cùng nhìn ngắm những cơn mưa. Mình viết fic nay ngay lúc ngoài cửa sổ trời đang mưa như thác đổ. Mong sau khi đọc xong các bạn cũng cảm nhận được chrysalism, và cảm nhận được Hàn Diệp của mình.)
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook