Phần này đăng nhằm mở lối cho pj Valentine 2021, bạn nào có nhã hứng với pj mời ib mình, thông tin sẽ được cung cấp tận tình.
—————————
—————————
Mồng 9 tháng 2
Sáng sớm, Tân Kiệt đang dùng điểm tâm, nhìn Dụ Văn Châu chỉn chu bước vào, thầm than khéo chọn lúc này mà đến.
Văn Châu biết Tân Kiệt dùng bữa không nói chuyện, chào một tiếng "Sớm" rồi ngồi xuống bắt đầu ăn chén cháo Ngôn Phi đưa sang.
Tân Kiệt dừng đũa hỏi: "Thiếu Thiên không đến sao, hôm qua nôn sạch bây giờ không đói?"
"Trương Im Ỉm, ngươi ngẫm lại xem đêm qua bọn ta làm gì, hắn thức nổi mới kỳ." Dụ Văn Châu dừng đôi đũa đang gắp măng, "Thắt lưng đau mông cũng đau, cơ thể lại mệt mỏi tất phải ngủ lâu hơn chút, vừa nãy ta gọi hắn vẫn mơ màng."
Bạch Ngôn Phi một lần nữa đầy vẻ kinh hoàng, Tân Kiệt huých nhẹ hắn mới bừng tỉnh.
Tân Kiệt dừng đũa hỏi: "Thiếu Thiên không đến sao, hôm qua nôn sạch bây giờ không đói?"
"Trương Im Ỉm, ngươi ngẫm lại xem đêm qua bọn ta làm gì, hắn thức nổi mới kỳ." Dụ Văn Châu dừng đôi đũa đang gắp măng, "Thắt lưng đau mông cũng đau, cơ thể lại mệt mỏi tất phải ngủ lâu hơn chút, vừa nãy ta gọi hắn vẫn mơ màng."
Bạch Ngôn Phi một lần nữa đầy vẻ kinh hoàng, Tân Kiệt huých nhẹ hắn mới bừng tỉnh.
"Đau đến mức nào?" Tân Kiệt nhớ lại trong sách miêu tả những là vui sướng những là khát khao, có đau cũng chẳng đến nỗi.
"Thiếu Thiên bị chém trọng thương đổ máu ngủ không yên giấc cũng chưa từng khóc."
"Khó chịu đến vậy mà ngươi còn..." Tân Kiệt dở câu lại cảm thấy Dụ Văn Châu không phải là người sẽ vì dục vọng cá nhân hành hạ người khác, cầm đôi đũa lên không nói gì thêm.
"Ta cũng là lần đầu, sau này hai người thành thục hơn sẽ ổn, lát nữa hắn tỉnh ngươi gọi người hâm nóng ít món, ta mang cho hắn."
Hai người chỉ nói bấy nhiêu.
Ăn xong, Tân Kiệt lập tức đi chuẩn bị một bình hoa cúc cẩu kỷ, bày ở phòng khách hậu viện, nói đã lâu không gặp muốn cùng Văn Châu tán gẫu, trong lúc chờ Thiếu Thiên thức giấc.
Dụ Văn Châu ngả người trên tràng kỷ, nhìn Tân Kiệt tỉ mỉ pha trà, chọc ghẹo hắn: "Viện tử của ngươi thật là yên tĩnh, không giống nhà ta, trời vừa tảng sáng đã nhộn nhịp kẻ ra người vào, mau ra giữa sân mà đứng, ơi à mấy câu.”
"Khó chịu đến vậy mà ngươi còn..." Tân Kiệt dở câu lại cảm thấy Dụ Văn Châu không phải là người sẽ vì dục vọng cá nhân hành hạ người khác, cầm đôi đũa lên không nói gì thêm.
"Ta cũng là lần đầu, sau này hai người thành thục hơn sẽ ổn, lát nữa hắn tỉnh ngươi gọi người hâm nóng ít món, ta mang cho hắn."
Hai người chỉ nói bấy nhiêu.
Ăn xong, Tân Kiệt lập tức đi chuẩn bị một bình hoa cúc cẩu kỷ, bày ở phòng khách hậu viện, nói đã lâu không gặp muốn cùng Văn Châu tán gẫu, trong lúc chờ Thiếu Thiên thức giấc.
Dụ Văn Châu ngả người trên tràng kỷ, nhìn Tân Kiệt tỉ mỉ pha trà, chọc ghẹo hắn: "Viện tử của ngươi thật là yên tĩnh, không giống nhà ta, trời vừa tảng sáng đã nhộn nhịp kẻ ra người vào, mau ra giữa sân mà đứng, ơi à mấy câu.”
"Ngươi nào có thích nghe hí khúc, hoài phí mất giọng của ta, muốn nghe liền nghe đĩa hát có sẵn trên kệ." Bày biện xong ấm tách, Tân Kiệt mặt tĩnh như nước nói đùa, "Tiên sinh có muốn ta kê cho vài vị thuốc dưỡng thận tráng dương mang về bồi bổ? Trông sắc mặt ngài như hao tinh tổn thần.”
"Thận hư bệnh trạng thế nào, Trương đại phu nói ta nghe thử, để ta tự mình kiểm chứng một phen." Dụ Văn Châu ý cười đối lại, đứng dậy cung người ra vẻ cầu thị.
"Mất tinh thần, cạn sức lực, ăn uống uể oải lại đau eo, không muốn làm gì chỉ muốn ngủ." Tân Kiệt đáp.
"Đúng rồi đúng rồi, bây giờ trong đầu ta chỉ có mỗi ý nghĩ quay về ngủ tiếp, ngươi mau kê đơn." Dụ Văn Châu ngửa mặt nằm dài, tự trào.
"Thân là tướng cầm quân đánh giặc, sao lại thiếu đứng đắn dường ấy." Tân Kiệt rót cho hắn một chén trà hoa cúc, "Uống rượu đến say hãy còn dung được, đằng này Thiếu Thiên năm nay bao lớn, ngươi đã dẫn dụ hắn làm chuyện đó.”
"Bằng vào tuổi ta đã có kẻ làm cha, hắn thế nào được coi là nhỏ? Mười bảy tuổi chính là thời điểm tốt."
Tân Kiệt lắc đầu, thở dài một hơi.
"Tên Im Ỉm ngươi đến nay vẫn chưa có ý trung nhân mới thật kỳ lạ, chẳng phải sách cũng đã viết, tình ý gặp nhau củi khô bắt lửa, huống hồ ta nhịn nhiều năm… Ta nói ngươi đừng dùng ánh mắt chế giễu ấy, mai này không chừng ngươi chẳng tốt nhịn bằng ta." Dụ Văn Châu cảm thấy uống trà thiếu bánh miệng có chút buồn, nghĩ lát nữa phải bảo nha hoàn mang đến ít loại đậu sấy, lại nói tiếp, "Chính ngươi từng nói nếu đôi bên tình nguyện, tầm hoan vô độ thế nào cũng là bản năng con người, không thể xem như hoang dâm đồi bại."
Tân Kiệt trầm ngâm không đáp, hắn vốn không biết trải nghiệm thực thụ ra sao nên không lên tiếng, Văn Châu bảo muốn có chút gì nhấm nháp, vừa hay Tiểu Thúy tới châm nước liền quay ra lấy mứt táo gai, bánh xốp hạt dưa, đậu phộng rang muối và hoa đào ngào đường.
"Nhắc tới sách, ngươi và Thời Khâm có phải gần đây lại gom về mấy quyển? Cả tháng nay ta đến là khổ."
"Ngươi đã có người ngọc kề bên, còn cần xem thứ sách đó?"
Cả ba đều thích đọc loại truyện mà thiên hạ gọi là "tà đạo dâm thư", ban đầu vì muốn thỏa tánh tò mò, nay ngoài giải trí còn đọc ra được tầng ý tứ khác.
"Ngươi đã có người ngọc kề bên, còn cần xem thứ sách đó?"
Cả ba đều thích đọc loại truyện mà thiên hạ gọi là "tà đạo dâm thư", ban đầu vì muốn thỏa tánh tò mò, nay ngoài giải trí còn đọc ra được tầng ý tứ khác.
"Chính vì có người bên cạnh, mới cần phải học hỏi nhiều ở sách vở tiền bối viết." Dụ Văn Châu cũng chỉ nói đùa, khi hành quân lúc chinh chiến ngay cả giấc ngủ cũng ám ảnh mưu lược bày binh bố trận, nào được rảnh rang mà xem những sách truyện này.
"Nói vậy, mới nhớ ra một chuyện, kho sách của Thời Khâm có chuột, quyển ‘Kim Bình Mai’ bị gặm mất mấy chỗ, nhờ ngươi mua giúp bộ nguyên vẹn khác để hắn đọc cho trọn đoạn 'tôm nõn cong cong xào dưa chuột, sườn non thơm thơm nướng dầu vàng, gà béo ngầy ngậy chưng cách thủy’, ta cũng đã lâu không giở ra đọc, nhớ món móng giò đông, ta bảo vú Từ trưa nay làm thôi, nhắc đến lại thèm." Tân Kiệt dứt lời, trong đầu chỉ toàn tơ tưởng những món ăn ngon, trời vào xuân dễ buồn ngủ rất cần mỹ thực vực dậy tinh thần, đúng dịp có khách, một bữa thịnh soạn vừa khớp thời điểm lại khéo biện lý do.
"Nói vậy, mới nhớ ra một chuyện, kho sách của Thời Khâm có chuột, quyển ‘Kim Bình Mai’ bị gặm mất mấy chỗ, nhờ ngươi mua giúp bộ nguyên vẹn khác để hắn đọc cho trọn đoạn 'tôm nõn cong cong xào dưa chuột, sườn non thơm thơm nướng dầu vàng, gà béo ngầy ngậy chưng cách thủy’, ta cũng đã lâu không giở ra đọc, nhớ món móng giò đông, ta bảo vú Từ trưa nay làm thôi, nhắc đến lại thèm." Tân Kiệt dứt lời, trong đầu chỉ toàn tơ tưởng những món ăn ngon, trời vào xuân dễ buồn ngủ rất cần mỹ thực vực dậy tinh thần, đúng dịp có khách, một bữa thịnh soạn vừa khớp thời điểm lại khéo biện lý do.
"Ta với Thiếu Thiên cũng muốn ăn, sai người đến nhà ta báo một tiếng, cứ nói ta ở lại đây, đến chiều mới về." Dụ Văn Châu nghe tới ăn liền báo danh, sau mới nhận ra mấy lời Tân Kiệt vừa nói, ngưng mi chất vấn, "Vì sao các ngươi không đi mua sách, mà bảo ta đi?"
"Ngươi bây giờ đã có Thiếu Thiên, cần chi giữ gìn hình tượng chính nhân quân tử, ta và Thời Khâm vẫn muốn tìm tri tâm nữ tử cưới về, vả lại tướng quân nhà ai chẳng tam thê tứ thiếp, ngươi đóng vai kẻ háo sắc cũng có sao."
"Hai người các ngươi tính hay lắm, ta mà không đi..."
"Ngươi mà không đi, bộ sách mới ‘Đại nhạc phú’ không cho ngươi xem, ta thấy bộ này viết về tình ái hòa quyện trong bản tính con người, không thể không đọc." Tân Kiệt nói xong thấy Tiểu Thúy đến, vội vàng ra hiệu cho Dụ Văn Châu cấm tiếng.
"Trước khi bá phụ khuất núi, bà mối đến nhiều như thế, một người cũng không lọt nổi mắt xanh của ngươi." Dụ Văn Châu lảng sang chuyện khác trong lúc Tiểu Thúy bày bàn, bánh ngọt được cắt thành từng mẩu nhỏ cỡ hạt đậu, nhìn xinh xẻo lại dễ ăn.
"Đến cầu thân đều nói cùng một kiểu ta chọn cách gì, ai cũng bảo tiểu thư nhà mình đẹp tựa thiên tiên tính nết ngoan hiền, nhất mực hầu chồng dạy con." Tân Kiệt cho miếng bánh nhỏ vào miệng liền tan ra, nhấp một hớp trà, chờ nuốt xong mới tiếp, "Người ngoài nhìn ta chỉ biết là thừa tự dược thương Trương gia, dáng dấp tạm tính dễ nhìn, cao lắm là hảo hữu ngươi hưởng chút danh giá của ngươi, thế thì loại người có học thủ lễ biết suy nghĩ mà ta coi trọng sẽ chẳng ưa ta, tất đều nói ta người đầy mùi tiền.”
"Nói như ngươi vậy, trấn Tước Hà có ai không biết Trương gia, hà huống dược thương tích đức ngươi lại còn biết chữa bệnh, y danh hẳn là tiếng tốt, Tiêu gia ca ca của ngươi làm thiếu gia một hiệu cầm đồ, so ra càng thảm hại, trong mắt người ngoài đấy mới chân chính là kẻ đầy mùi tiền. Hắn còn chẳng oán, Trương gia muội muội ngươi thán nỗi gì." Dụ Văn Châu cười, ăn một mẩu bánh hạt dưa.
"Ta nói chuyện đã qua hơn mười năm, khi đó cũng vì vâng lời mẫu thân gọi một tiếng 'Tiêu gia ca ca', bị các ngươi lấy làm trò cười đến tận bây giờ, Thời Khâm là người thiệt thà cũng bị ngươi lôi kéo cứ đem chuyện này ra trêu chọc ta." Tuy Trương Tân Kiệt bình đạm thuật lại, nhưng thấy Văn Châu cười mãi không thôi khó tránh đảo mắt ghét bỏ, quay đi lột vỏ đậu phộng rang muối.
"Ta nói chuyện đã qua hơn mười năm, khi đó cũng vì vâng lời mẫu thân gọi một tiếng 'Tiêu gia ca ca', bị các ngươi lấy làm trò cười đến tận bây giờ, Thời Khâm là người thiệt thà cũng bị ngươi lôi kéo cứ đem chuyện này ra trêu chọc ta." Tuy Trương Tân Kiệt bình đạm thuật lại, nhưng thấy Văn Châu cười mãi không thôi khó tránh đảo mắt ghét bỏ, quay đi lột vỏ đậu phộng rang muối.
"Không phải ngươi gọi chối tai, chỉ trách Thời Khâm mắt nhìn khi đó vụng về, thấy y phục thêu hoa chìm mà da mặt trắng nõn mịn màng đinh ninh ngươi là khuê nữ, hắn luôn bảo vừa gặp mặt ngươi hắn liền hoang mang, không rõ trước đây cha mẹ nói nhầm hay ngay lúc ấy chính mình hoa mắt, lại thấy ngươi chẳng có vẻ gì nghịch ngợm, thế nên buột miệng gọi một tiếng 'Trương gia muội muội', từ hồi năm tuổi hiểu được chuyện này ngươi đã để bụng, nếu không phải khi lên mười tuổi tình cờ nghe hắn đọc câu ‘Trần trùi trụi đi về không vướng víu, tìm đâu tá, nón mưa áo khói bước một mình, mặc kệ ta, giày rơm bát vỡ tùy duyên hóa’ ngươi liền níu lấy hắn hỏi thi từ này ở đâu ra, không có dịp như thế, sợ là các ngươi còn lâu mới thành tri giao."
Tân Kiệt lắc đầu, chăm chú ăn đậu phộng không tiếp lời.
Dụ Văn Châu càng già trêu ghẹo: "Nếu ngươi thật sự là muội tử, chỉ e hiện giờ ta phải lo lắng làm sao từ hôn, bá phụ bá mẫu đều đã khuất núi để lại gia tài đồ sộ, cha ta tất sẽ thương ngươi không người chiếu cố, giục ta kết thân, ta sao nỡ đang tâm làm hỏng đời ngươi khiến ngươi khốn khổ, đành học theo thoại bản giả chết dẫn Thiếu Thiên trốn đi."
Tân Kiệt cầm bốn vỏ đậu phộng tiện tay ném vào trán Dụ Văn Châu, vẻ mặt vẫn giữ hững hờ như cũ: "Tưởng ta thèm muốn gả cho một kẻ miệng mồm bê tha như ngươi, giả chết bỏ trốn còn liên lụy ta gánh tiếng khắc phu, lại nói nếu ta là một tiểu thư nhất định càng thêm kén chọn, sớm biết là ngươi sẽ thoái hôn ngay tức khắc.”
Dụ Văn Châu phủi vỏ đậu phộng, thấy Tân Kiệt bị quấy không giận liền tiếp tục nói: "Đúng rồi, khi ấy bên Tiêu gia ca ca cũng muốn đính hôn với ngươi, ai biểu lúc ngươi ở trong bụng mẹ quá ư ngoan ngoãn, nên đều cho rằng mẹ ngươi hoài nữ hài, nếu thật như vậy, ta ắt nên khuyên tên ngốc Thời Khâm cưới ngươi trước, thế là ta thoát."
Dụ Văn Châu thấy Tân Kiệt đã lột vài quả đậu phộng, dứt khoát nháo tiếp: "Cái thói im ỉm của ngươi, làm một tiểu thư cũng chẳng phong tình, mặt mày nghiêm nghị e là cả Tiêu gia ca ca cũng không muốn cưới, hai chúng ta chắc chắn đùn đẩy cho nhau, cùng vì đào hôn bày đủ mọi chước."
"Dụ Dối Trá ngươi hễ không cần mặt mũi thì da mặt liền dày chẳng kém mố cầu, không lẽ ngươi ngày ngày gặp Thiếu Thiên cũng vẫn là bộ dáng này, một người tốt bụng như hắn thế nào lại chịu theo ngươi. Dù có là phận gái ta vẫn lo toan đảm đương sự sự buôn bán trong ngoài, nhất định sẽ xem thường ngươi kẻ suốt ngày chỉ biết đánh đánh giết giết, còn nếu chỉ biết sơ về Thời Khâm, ắt cũng cho rằng hắn là một tên khờ khạo không hiểu lòng người, làm sao chịu gả." Tân Kiệt một mặt bình đạm đáp trả, một mặt gom hết vỏ đậu phộng đặt trên bàn, quá lười để ném, thoảng qua ý nghĩ có còn trẻ con nữa đâu mà nhộn, "Nhắc đến đính hôn, nghe nói Vân Tú và ngươi đã sớm hủy ước?"
"Phải, nàng từ sáng đến tối xuất đầu lộ diện, nếu không thu phục lưu manh thì cũng truy đánh ác bá, cha ta vốn đã không vừa ý lắm." Dụ Văn Châu vừa nói vừa dùng ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, "Mà ta cũng nói với các ngươi rồi, cả hai đều hiểu rất rõ không hề có với nhau thứ tình cảm kia, trước đó ít tháng cha nàng nói muốn kết thông gia, ta nghĩ chưa ra biện pháp cự tuyệt, nàng đã náo loạn cả phòng, bảo không lấy ta, chê ta cười nhìn phát tởm chỉ muốn từ hôn, nếu ép nàng gả, nàng liền kéo băng đi làm thổ phỉ, ta bèn giúp sức quạt gió thổi lửa, thế là phụ thân quyết định gạt chuyện hôn ước sang bên, lẽ ra phải cám ơn nàng, nhưng nha đầu Vân Tú dám chê ta cười quá gian tà, Dụ Văn Châu ta cười một tiếng rõ ràng nho nhã phong lưu, nàng sao chẳng tìm cớ khác, thậm chí bảo nàng lo lắng về sau ta sẽ đa tình còn dễ nghe hơn."
"Ngươi cũng có hôm nay, ngươi cười phát tởm hay là gian tà xa gần mấy ai không biết." Tân Kiệt càng nghe càng cười đến khoe răng, vội vàng uống hai ngụm trà nóng.
"Cả một vùng địa đầu này, biết bao nhiêu người chưa từng gặp ta, xuôi về phía Nam còn đỡ, lỡ như mai sau người ở phương Bắc đều đồn rằng ta là đứa răng hô môi vẩu ta đây làm sao lấy lại anh tư một đời."
“Cái gì phương Bắc mai sau, chẳng lẽ ngươi vẫn muốn giữ hình tượng nho nhã thanh lịch hòng bỏ Thiếu Thiên đi làm con rể Đông Bắc vương, không đúng, Đông Bắc vương hiện tại phải nói là em rể?" Tân Kiệt cũng đùa.
"Trương gia đó thì ta chẳng cần, hơn nữa nếu không có Thiếu Thiên, nữ tử cầu gả cho ta ắt xếp rồng rắn, ta sẽ lựa chọn hệt như tuyển tú, ở đấy mà cười! Xem ngươi kìa, thường ngày im lìm hiếm thấy vui vẻ, hôm nay lại cười thật là hân hoan, ta sáng mai phải đi tìm Sở lão gia nói gả Vân Tú cho ngươi, khen ngươi một nụ cười ngọc thụ lâm phong khuynh đảo Tước Hà, tuy đang tang kỳ, vẫn có thể âm thầm định hôn." Dụ Văn Châu lộ ra nét cười tao nhã tự nhận ban nãy.
“Thôi thôi, nàng là nữ trung hào kiệt lỡ như không vui, trói ta lại đưa lên núi giao nộp thổ phỉ cũng là có thể." Tân Kiệt đứng dậy xua tay rối rít.
“Ngươi đi đâu đó? Lại bận rộn chuyện gì cần ngươi sắp đặt hay sao." Dụ Văn Châu thấy hắn đứng dậy.
"Biết ngươi quay về, vốn đã dành ra cả sáng nay rảnh rỗi đến phủ ngươi chơi, giờ ta chỉ đi giải, tiện thể lấy vài quyển sách cho ngươi." Tân Kiệt dứt lời rời khỏi.
Khi quay lại, Tân Kiệt cầm một quyển sách đưa Dụ Văn Châu: "Quyển này không tệ, chỉ là viết quá sâu sắc, ta cũng không chắc hiểu hết, chờ ngươi đọc xong, cùng hẹn Thời Khâm, hắn đã lấy trước một bản, luận văn chương hắn đọc giỏi hơn hai chúng ta."
Dụ Văn Châu cầm quyển sách thấy tựa là "Gào thét", thuận tay lật vài tờ rồi nói: "Sách này cha ta chắc chắn không thích, lướt sơ đã thấy mang tư tưởng tiến bộ của phong trào Tân văn hóa, ta chỉ có thể giấu đọc."
"Đúng rồi, lần này tìm được bộ ‘Thiên địa âm dương giao hoan đại nhạc phú’ vô cùng đặc sắc, không đùa ngươi đâu, do Bạch Hành Giản em trai của Bạch Cư Dị viết, trích một câu cho ngươi nghe thử 'Người ở đời tính mệnh là gốc, dục vọng là tham. Gốc tồn tham sinh, không xa khỏi cơm áo. No ấm, không thể thiếu truy hoan. Tinh hoa, nhất đạo nghĩa vợ chồng, hài hòa tình nam nữ. Hiểu tình, chẳng quá gần gụi thịt da.’" Tân Kiệt trầm tiếng ngâm một đoạn.
"Sách ngươi nói ta đã ghi lòng, rảnh rang sẽ đi lục tìm, nhắc mới thấy ngày tháng trôi quá mau, ta chẳng nhớ nổi trong ba chúng ta ai là kẻ đầu têu xem loại văn vở không chính thống thiếu đứng đắn này, ta cũng quên mất bộ đầu tiên mình xem là gì?" Dụ Văn Châu đột nhiên nhớ đến tình cảnh ba chàng trai bất trị lén đọc truyện cấm trước đây.
"Thời Khâm lén chép lại truyện dã sử của cha hắn, hai trang… viết về nam sủng, hắn từng một thời cảm thấy khó hiểu sao lại có kiểu nam nhân như vậy, nên mang đến đưa chúng ta cùng xem, là hắn đầu têu." Tân Kiệt nhón miếng mứt hoa đào, khều bỏ một hạt đen nhỏ bám bên trên.
"Nhớ rồi đúng là tên ngốc ấy, tuy cả ba chúng ta nhìn bề ngoài nghiêm chỉnh như nhau nhưng để làm ra những chuyện hư hỏng không kẻ tám lạng cũng người nửa cân, xét về tư tâm chẳng ai đoan chính hơn ai."
Tân Kiệt dừng miếng mứt ngọt đang định cho vào miệng: “Sách này ngươi có sẽ đưa Thiếu Thiên cùng xem?"
"Không cần, ta tự mình dạy hắn." Dụ Văn Châu nhướng mắt.
Tân Kiệt lập tức hiểu ý, đáp lời: "Còn nói kẻ tám lạng người nửa cân, bọn ta cơ bản chỉ xem, ngươi nay đã hành sự rồi, chẳng chóng thì chầy chỉ e không riêng đọc truyện, ông sừng đủ mọi vật liệu cũng có thể làm quà tặng ngươi.”
"Trương gia đó thì ta chẳng cần, hơn nữa nếu không có Thiếu Thiên, nữ tử cầu gả cho ta ắt xếp rồng rắn, ta sẽ lựa chọn hệt như tuyển tú, ở đấy mà cười! Xem ngươi kìa, thường ngày im lìm hiếm thấy vui vẻ, hôm nay lại cười thật là hân hoan, ta sáng mai phải đi tìm Sở lão gia nói gả Vân Tú cho ngươi, khen ngươi một nụ cười ngọc thụ lâm phong khuynh đảo Tước Hà, tuy đang tang kỳ, vẫn có thể âm thầm định hôn." Dụ Văn Châu lộ ra nét cười tao nhã tự nhận ban nãy.
“Thôi thôi, nàng là nữ trung hào kiệt lỡ như không vui, trói ta lại đưa lên núi giao nộp thổ phỉ cũng là có thể." Tân Kiệt đứng dậy xua tay rối rít.
“Ngươi đi đâu đó? Lại bận rộn chuyện gì cần ngươi sắp đặt hay sao." Dụ Văn Châu thấy hắn đứng dậy.
"Biết ngươi quay về, vốn đã dành ra cả sáng nay rảnh rỗi đến phủ ngươi chơi, giờ ta chỉ đi giải, tiện thể lấy vài quyển sách cho ngươi." Tân Kiệt dứt lời rời khỏi.
Khi quay lại, Tân Kiệt cầm một quyển sách đưa Dụ Văn Châu: "Quyển này không tệ, chỉ là viết quá sâu sắc, ta cũng không chắc hiểu hết, chờ ngươi đọc xong, cùng hẹn Thời Khâm, hắn đã lấy trước một bản, luận văn chương hắn đọc giỏi hơn hai chúng ta."
Dụ Văn Châu cầm quyển sách thấy tựa là "Gào thét", thuận tay lật vài tờ rồi nói: "Sách này cha ta chắc chắn không thích, lướt sơ đã thấy mang tư tưởng tiến bộ của phong trào Tân văn hóa, ta chỉ có thể giấu đọc."
"Đúng rồi, lần này tìm được bộ ‘Thiên địa âm dương giao hoan đại nhạc phú’ vô cùng đặc sắc, không đùa ngươi đâu, do Bạch Hành Giản em trai của Bạch Cư Dị viết, trích một câu cho ngươi nghe thử 'Người ở đời tính mệnh là gốc, dục vọng là tham. Gốc tồn tham sinh, không xa khỏi cơm áo. No ấm, không thể thiếu truy hoan. Tinh hoa, nhất đạo nghĩa vợ chồng, hài hòa tình nam nữ. Hiểu tình, chẳng quá gần gụi thịt da.’" Tân Kiệt trầm tiếng ngâm một đoạn.
"Sách ngươi nói ta đã ghi lòng, rảnh rang sẽ đi lục tìm, nhắc mới thấy ngày tháng trôi quá mau, ta chẳng nhớ nổi trong ba chúng ta ai là kẻ đầu têu xem loại văn vở không chính thống thiếu đứng đắn này, ta cũng quên mất bộ đầu tiên mình xem là gì?" Dụ Văn Châu đột nhiên nhớ đến tình cảnh ba chàng trai bất trị lén đọc truyện cấm trước đây.
"Thời Khâm lén chép lại truyện dã sử của cha hắn, hai trang… viết về nam sủng, hắn từng một thời cảm thấy khó hiểu sao lại có kiểu nam nhân như vậy, nên mang đến đưa chúng ta cùng xem, là hắn đầu têu." Tân Kiệt nhón miếng mứt hoa đào, khều bỏ một hạt đen nhỏ bám bên trên.
"Nhớ rồi đúng là tên ngốc ấy, tuy cả ba chúng ta nhìn bề ngoài nghiêm chỉnh như nhau nhưng để làm ra những chuyện hư hỏng không kẻ tám lạng cũng người nửa cân, xét về tư tâm chẳng ai đoan chính hơn ai."
Tân Kiệt dừng miếng mứt ngọt đang định cho vào miệng: “Sách này ngươi có sẽ đưa Thiếu Thiên cùng xem?"
"Không cần, ta tự mình dạy hắn." Dụ Văn Châu nhướng mắt.
Tân Kiệt lập tức hiểu ý, đáp lời: "Còn nói kẻ tám lạng người nửa cân, bọn ta cơ bản chỉ xem, ngươi nay đã hành sự rồi, chẳng chóng thì chầy chỉ e không riêng đọc truyện, ông sừng đủ mọi vật liệu cũng có thể làm quà tặng ngươi.”
"Ngươi tặng ta liền nhận."
"Ta chẳng hơi đâu cất công, chăn êm nệm ấm của ai nấy làm.” Tân Kiệt dứt lời, cuối cùng mẩu hoa đào ngào đường cũng nằm gọn trong miệng.
"Chỉ sợ phụ thân lại bắt ta đính hôn, không phải lần nào cũng có thể bảo mình không thích, nếu thật có đại môn hộ tìm đến ta lại khước từ, phụ thân tất sẽ nổi giận, đắc tội với người trước sau gì cũng sẽ xảy ra chuyện." Dụ Văn Châu trở nên buồn bực, ngồi thẳng lưng hơi đổ về phía trước, ngắm chú chim oanh đuôi nhọn cổ đỏ chuyền cành trong sân.
Lặng một lát, Tân Kiệt ăn xong chút mứt hoa đào, trả lời: "Nghe ngươi nói vậy, ta mới lại yên tâm, thật sự có phần lo lắng ngươi nhiễm thói hư tật xấu của cái gốc phong kiến phế đồi, cưới bừa một người đối phó phụ mẫu, thực chất ngấm ngầm qua lại với Thiếu Thiên."
"Loại chuyện dối người hại mình ta không làm được, còn nữa gốc rễ của ta không phế, rất khỏe là đằng khác.”
Tân Kiệt đang ăn một miếng mứt táo gai, chua đến mất hồn, chợt hiểu ra “gốc” trong câu cuối là ý gì, liền liếc mắt nhìn Dụ Văn Châu, thấy Văn Châu quả thực đang cười trộm, lập tức lườm hắn, nói: “Gốc rễ của ngươi có khỏe hay không, Thiếu Thiên biết là được, ta chẳng bận tâm."
Dứt lời, hai người đều thôi cười, bắt đầu nghĩ chuyện Văn Châu đã đến tuổi thành gia lập thất, việc này chẳng thể dây dưa mãi.
Tân Kiệt nhìn hắn ưu sầu, liền đùa: "Hay là, ta nói ngươi không lên nổi? Dụ thiếu soái thiện tâm vì lẽ này không nỡ cưới vợ."
"Nếu ngươi nói ta bệnh liệt dương khó chữa, cha ta nhất định mời khắp Đông y Dương y Tây y đến chẩn trị, nói không chừng một lần gặp lang y là một lần cởi quần, thanh danh ô hô chẳng còn, nhỡ đâu bệnh giả thành thật, không bằng nói ta tư tình với ngươi hơn nữa còn là do ta chủ động, cha ta nhớ nghĩa bạn xưa sẽ không đánh phạt gì ngươi, mỗi ta chịu đòn."
"Nếu cha ngươi đến hỏi, ta nói ta chỉ là bức bình phong, kỳ thực ngươi cùng Thời Khâm gian díu."
Dụ Văn Châu vừa nghe đã cười không sao dứt được, thở hồng hộc nói: "Sau đó ta theo cha sang Tiêu gia, níu lấy Thời Khâm khóc lóc kể lể thổ lộ tâm tình, hắn nhất định sẽ sợ mất mật."
"Ta với Thời Khâm làm gì nên tội mà quen một kẻ dựng cả câu chuyện hồ đồ như thế, ngươi mang cho Lý Nghệ Bác viết thành thoại bản đem kể đi thôi, làm thiếu soái nữa mà chi, chỉ cần viết lại câu chuyện trong đầu đổi hết tên người tên đất, cô Ba dì Sáu vô công rỗi nghề ai cũng chờ nghe.”
Dứt lời, hai người đều thôi cười, bắt đầu nghĩ chuyện Văn Châu đã đến tuổi thành gia lập thất, việc này chẳng thể dây dưa mãi.
Tân Kiệt nhìn hắn ưu sầu, liền đùa: "Hay là, ta nói ngươi không lên nổi? Dụ thiếu soái thiện tâm vì lẽ này không nỡ cưới vợ."
"Nếu ngươi nói ta bệnh liệt dương khó chữa, cha ta nhất định mời khắp Đông y Dương y Tây y đến chẩn trị, nói không chừng một lần gặp lang y là một lần cởi quần, thanh danh ô hô chẳng còn, nhỡ đâu bệnh giả thành thật, không bằng nói ta tư tình với ngươi hơn nữa còn là do ta chủ động, cha ta nhớ nghĩa bạn xưa sẽ không đánh phạt gì ngươi, mỗi ta chịu đòn."
"Nếu cha ngươi đến hỏi, ta nói ta chỉ là bức bình phong, kỳ thực ngươi cùng Thời Khâm gian díu."
Dụ Văn Châu vừa nghe đã cười không sao dứt được, thở hồng hộc nói: "Sau đó ta theo cha sang Tiêu gia, níu lấy Thời Khâm khóc lóc kể lể thổ lộ tâm tình, hắn nhất định sẽ sợ mất mật."
"Ta với Thời Khâm làm gì nên tội mà quen một kẻ dựng cả câu chuyện hồ đồ như thế, ngươi mang cho Lý Nghệ Bác viết thành thoại bản đem kể đi thôi, làm thiếu soái nữa mà chi, chỉ cần viết lại câu chuyện trong đầu đổi hết tên người tên đất, cô Ba dì Sáu vô công rỗi nghề ai cũng chờ nghe.”
"Ngươi và Thời Khâm kẻ ca ca người muội muội ơi ơi à à đến là thắm thiết, mở miệng toàn xem ta là người ngoài.”
"Ngươi còn nói!" Tân Kiệt làm ra vẻ muốn đem toàn bộ vỏ đậu phộng trên bàn ném qua, Dụ Văn Châu vội vàng đứng dậy, Tân Kiệt ngừng tay trầm ngâm, tựa như nghiêm túc nghĩ suy điều gì, chốc sau mới nói: "Nếu không thì thế này, ta phải giữ hiếu đạo ba năm, ngươi cứ nói cha ta ngày trước xem ngươi là thân tử, ngươi xem ta như bào đệ, nhất thời chẳng có lòng nào cưới vợ, quyết phải chờ ta cũng tìm được ý trung nhân mới chịu, như vậy chí ít hoãn được ba năm, chuyện về sau hạ hồi phân giải.”
"Cách này không tệ, người ta kết bái nguyện cùng sống chết, chúng ta thì cùng lấy vợ sinh con đúng là cái tình tri kỷ của kẻ cùng đọc sách cấm mà ra.” Dụ Văn Châu vừa đùa vừa bắt đầu tính toán về nhà nói năng thế nào.
"Ai thèm cái tình tri kỷ tồi tàn với ngươi, thật nói mười câu bị ngươi trêu hết chín, ta gọi người đi mua thịt giò đông, biết ngươi ở chỗ ta chẳng câu nệ gì, ta không cần phải để tâm lo lắng." Tân Kiệt đứng dậy sửa sang áo quần, con chim oanh đuôi nhọn cổ đỏ trong sân hoảng hốt vụt bay.
"Đừng quên mua tàu hủ ky cuộn thịt, Thiếu Thiên nhắc cả tháng nay!" Dụ Văn Châu cất cao giọng nhắc sau lưng Tân Kiệt.
"Thật là mất mặt, đường đường một thiếu soái đến nhà ta lê la chè chén còn phải mang quà về dỗ người tình." Tân Kiệt thấy Ngôn Phi tới, bèn cất cao giọng: "Ngôn Phi, Dụ thiếu soái nói ngươi cầm hai mươi đồng đại dương đặt mua mới đồ vật bày trí giường nằm, ngoài ra tưởng thưởng hai ta đêm qua khổ cực không cần hồi lại phần thừa, nhớ mua nhiều tấm trải giường, nếu hắn bảo ngươi giúp thêm việc khác thì đòi hắn đưa thêm tiền.”
Dụ Văn Châu đứng dậy, ngạc nhiên nói: "Sao ngươi biết ta muốn nhờ?"
"Y phục của hắn hôm qua đầy mùi rượu còn mặc được sao, không để người nhà ta xử lý, chẳng lẽ ngươi có gan đem đồ của Thiếu Thiên về giao lại người làm trong nhà? Gian phòng kia về sau dành riêng các ngươi, vật sắm đủ đầy cứ giao bọn họ sắp xếp." Tân Kiệt trả lời chẳng buồn ngoảnh đầu.
"Vậy chẳng bằng ngươi tìm mua cả một ít hương cao, dầu hoa quế mùi quá nồng." Văn Châu vội vàng thêm một câu.
Tân Kiệt không lộ vẻ gì, chỉ vòng về bưng hai đĩa đồ ngọt đi mất, để Dụ Văn Châu ở lại thở dài, cười mà lắc đầu: "Người đâu nhỏ nhen lại còn keo kiệt."
----
Chú thích:
1. Ông sừng = Giác tiên sinh: Đồ chơi tình dục của nữ giới thời phong kiến, có hình dạng giống với chiếc sừng.
2. Đông Bắc vương Trương gia = Trương Tác Lâm, quân phiệt theo phe Viên Thế Khải, thủ lĩnh Phụng hệ, Tổng tư lệnh An quốc quân, còn gọi là Trương đại soái hay con hổ Mãn Châu, có tư tưởng muốn duy trì độc lập cho vùng Đông Bắc.