- Bình luận
- 8,454
- Số lượt thích
- 19,140
- Team
- Bách Hoa
- Fan não tàn của
- Nhìn hình
ĐỀ HỒ
Toàn Chức Cao Thủ đồng nhân
Tác giả: Nam Nghê Loan
Dân quốc, toàn viên, chính phó (hiện đã có Hàn Trương, Song Hoa, Dụ Hoàng, Lâm Phương, Song Quỷ, Tôn Tiêu), HE
Tình trạng: Chưa hoàn, khả năng lấp hố cao
Editor: @FanPD & Lá
Giới thiệu:
Cách dịch đồng nhân của Lá rất là điên. Thỉnh nhiều tha thứ.
Ngoài ra gửi lời cám ơn chân thành đến @Mạc Tư Thân Ngoại.
--- oOo ---
Tác giả: Nam Nghê Loan
Dân quốc, toàn viên, chính phó (hiện đã có Hàn Trương, Song Hoa, Dụ Hoàng, Lâm Phương, Song Quỷ, Tôn Tiêu), HE
Tình trạng: Chưa hoàn, khả năng lấp hố cao
Editor: @FanPD & Lá
Giới thiệu:
Bằng một sự tình cờ, tôi đến với Đề Hồ, và sau đó... thật sự muốn viết đôi dòng, chỉ là ý kiến cá nhân của riêng tôi về tác phẩm này mà thôi.
Có thể bạn không thích cổ trang, hoặc không thích bối cảnh dân quốc, hoặc không thích các loại hình nghệ thuật hơi hơi cũ xưa như hát xướng, hí kịch,… Tôi vẫn nghĩ Đề Hồ dư sức thuyết phục ngay cả đọc giả khó tính nhất.
Bởi vì, thật kỳ lạ, tác phẩm này có thể thỏa mãn rất nhiều “gout” đọc khác nhau.
Bạn thích trinh thám, thì đây, xuyên suốt câu chuyện là những suy luận sắc bén, là đấu trí đấu tài. Trương thiếu gia chỉ bằng vài mảnh ghép, vài thông tin, vài hình ảnh quan sát,… là đủ để chàng vẽ ra một bức tranh ẩn đằng sau với đầy đủ chi tiết và luận chứng. Những tính toán mưu lược của Lâm sư gia càng góp phần tăng thêm thú vị cho bất kỳ ai thích bày mưu đặt kế. Tỷ như chuyện chỉ nhìn một chiếc dao phóng ngang qua sảnh, đủ phán đoán ra ẩn tình giữa hai vị đương gia. Hay chỉ cần liếc qua một tiểu phỉ bảo đau bụng nói cần đi tiêu đi giải, đủ bắt được ý đồ phản phúc đã manh nha.
Bạn thích quân sự, đúng chuẩn rồi, Dụ thiếu soái chỉ mới mười lăm, sự quyết đoán và tài cầm quân đã không thua gì một nhà quân sự chân chính. Truyện lấy bối cảnh là thời kỳ chuyển giao giữa cũ và mới, quân Nhật xâm chiếm Trung Quốc, các đội quân du kích bắt đầu thành hình, bên cạnh đó quân đội chính quy cũng luôn ra sức. Tuy truyện không tập trung đẩy mạnh phần chiến tranh, nhưng cách tác giả đề cập đến những góc cạnh ác liệt vẫn đủ gay cấn thỏa mãn bạn.
Bạn thích mạo hiểm, thích phiêu lưu, không thiếu, câu chuyện là cả một hành trình, dư sức để bạn khám phá ra rất nhiều điều mới lạ. Rừng núi Hùng Đồ chờ bước chân nhà nhiếp ảnh, khung cảnh Tước Hà đợi ánh mắt người du khảo. Nào trà rượu, nào súng ống, nào những bí ẩn trong ngục giam, nào những khó khăn nơi biên giới, tất cả chỉ chờ bạn đến rồi tự mình mở ra.
Còn nếu bạn nói bạn thuộc type lãng mạn, ta nói không say lòng không thu tiền. Tình bạn hữu vào sinh ra tử, vàng bạc gia tài thậm chí tính mạng nào có xá gì. Tình yêu lứa đôi thắm thiết ngọt ngào, trắc trở chỉ làm men thêm nồng hương thêm đượm. Tình bà con quyến thuộc, lớn hơn rộng hơn nữa là tình đồng chí tình dân tộc, không hề có chút xíu nào sự ích kỷ xấu xa. Luôn luôn là lời ít ý nhiều, khiến người đọc có thể chìm vào bể cảm xúc mà tác giả đã ẩn ở phía sau bức màn.
Chưa kể lời văn, lúc thì mộc mạc chân chất, khi thì ngây ngô đáng yêu, cũng có lúc hệt như một khúc nhạc lên bổng xuống trầm, có khi lại một bức họa mà không một họa sỹ nào ngoài trí tưởng tượng phong phú của chính bạn có thể vẽ nên được.
Truyện cũng không hề thiếu chất hài, có nhiều tình tiết bạn đọc không thể không bật cười. Nhất là khi tác giả rất khéo léo lồng ghép tái hiện những chi tiết trong Toàn Chức Cao Thủ, tính cách các nhân vật không hề bị ooc, sự tréo ngoe đầy nghệ thuật càng khiến cho người đọc cảm nhận được vô vàng sự thú vị. Điều đặc sắc nằm ở nét cười ý nhị, không hề thô thiển, và rất nhân văn, khiến người đọc tuy dễ dàng giải tỏa tâm tình, vẫn không mang cảm giác bị coi thường như khi xem mấy diễn viên hài quá thô thiển, thiểu não và trần trụi.
À, nhắc đến chữ trần trụi, nếu một ai thích tình tiết éo le, thích nghịch cảnh, Đề Hồ là một đề cử, như những vở bi kịch thường lấy nước mắt làm ấn tượng đọng trong lòng người, mời đọc tiền truyện, à không… mời đọc toàn truyện ?. Hoàng Thiếu Thiên xưa nay nổi danh thoại lao, trong Đề Hồ hắn hiển nhiên cũng không khác được. Nhưng mỗi lời kể là một nghịch cảnh, mà người nghe chỉ cảm thấy đau tận đáy lòng. Xót thương biết bao thân phận của những người dân đen bé cổ thấp họng, vào cái thời tranh tối tranh sáng, chỉ có thể chịu đựng sự hoành hành bá đạo của cái ác cái bạo trong tuyệt vọng mà thôi. Cũng giống như cuộc đời của Hàn Văn Thanh, mỗi một đoạn đời là một bức tranh phong kiến tàn nhẫn, khiến con người chỉ biết loay hoay mà không có lối thoát, đành phải chạy trốn chính cả bản thân mình.
Tác giả không khoe ngôn ngữ, không tỏ ra hiểu biết nhiều, đơn giản như một người đang kể lại một câu chuyện, hoàn toàn không hề đưa ý kiến cá nhân vào bình luận. Người đọc tự cảm tự say.
Thế nên, đừng hỏi vì sao Đề Hồ dài, tác giả đã ngắt biết bao nhiêu tình tiết có thể triển khai rồi đấy. Nếu không, chắc chắn truyện còn dài hơn nữa. Mạch truyện tưởng là chậm, mà thật sự rất nhanh. Nếu ai đó đọc lướt, tôi chỉ muốn nhắc rằng, đừng nên đọc Đề Hồ, xin đừng đọc nó theo cái cách mà Trư Bát Giới ăn nhân sâm.
Vài lời trân trọng!
Có thể bạn không thích cổ trang, hoặc không thích bối cảnh dân quốc, hoặc không thích các loại hình nghệ thuật hơi hơi cũ xưa như hát xướng, hí kịch,… Tôi vẫn nghĩ Đề Hồ dư sức thuyết phục ngay cả đọc giả khó tính nhất.
Bởi vì, thật kỳ lạ, tác phẩm này có thể thỏa mãn rất nhiều “gout” đọc khác nhau.
Bạn thích trinh thám, thì đây, xuyên suốt câu chuyện là những suy luận sắc bén, là đấu trí đấu tài. Trương thiếu gia chỉ bằng vài mảnh ghép, vài thông tin, vài hình ảnh quan sát,… là đủ để chàng vẽ ra một bức tranh ẩn đằng sau với đầy đủ chi tiết và luận chứng. Những tính toán mưu lược của Lâm sư gia càng góp phần tăng thêm thú vị cho bất kỳ ai thích bày mưu đặt kế. Tỷ như chuyện chỉ nhìn một chiếc dao phóng ngang qua sảnh, đủ phán đoán ra ẩn tình giữa hai vị đương gia. Hay chỉ cần liếc qua một tiểu phỉ bảo đau bụng nói cần đi tiêu đi giải, đủ bắt được ý đồ phản phúc đã manh nha.
Bạn thích quân sự, đúng chuẩn rồi, Dụ thiếu soái chỉ mới mười lăm, sự quyết đoán và tài cầm quân đã không thua gì một nhà quân sự chân chính. Truyện lấy bối cảnh là thời kỳ chuyển giao giữa cũ và mới, quân Nhật xâm chiếm Trung Quốc, các đội quân du kích bắt đầu thành hình, bên cạnh đó quân đội chính quy cũng luôn ra sức. Tuy truyện không tập trung đẩy mạnh phần chiến tranh, nhưng cách tác giả đề cập đến những góc cạnh ác liệt vẫn đủ gay cấn thỏa mãn bạn.
Bạn thích mạo hiểm, thích phiêu lưu, không thiếu, câu chuyện là cả một hành trình, dư sức để bạn khám phá ra rất nhiều điều mới lạ. Rừng núi Hùng Đồ chờ bước chân nhà nhiếp ảnh, khung cảnh Tước Hà đợi ánh mắt người du khảo. Nào trà rượu, nào súng ống, nào những bí ẩn trong ngục giam, nào những khó khăn nơi biên giới, tất cả chỉ chờ bạn đến rồi tự mình mở ra.
Còn nếu bạn nói bạn thuộc type lãng mạn, ta nói không say lòng không thu tiền. Tình bạn hữu vào sinh ra tử, vàng bạc gia tài thậm chí tính mạng nào có xá gì. Tình yêu lứa đôi thắm thiết ngọt ngào, trắc trở chỉ làm men thêm nồng hương thêm đượm. Tình bà con quyến thuộc, lớn hơn rộng hơn nữa là tình đồng chí tình dân tộc, không hề có chút xíu nào sự ích kỷ xấu xa. Luôn luôn là lời ít ý nhiều, khiến người đọc có thể chìm vào bể cảm xúc mà tác giả đã ẩn ở phía sau bức màn.
Chưa kể lời văn, lúc thì mộc mạc chân chất, khi thì ngây ngô đáng yêu, cũng có lúc hệt như một khúc nhạc lên bổng xuống trầm, có khi lại một bức họa mà không một họa sỹ nào ngoài trí tưởng tượng phong phú của chính bạn có thể vẽ nên được.
Truyện cũng không hề thiếu chất hài, có nhiều tình tiết bạn đọc không thể không bật cười. Nhất là khi tác giả rất khéo léo lồng ghép tái hiện những chi tiết trong Toàn Chức Cao Thủ, tính cách các nhân vật không hề bị ooc, sự tréo ngoe đầy nghệ thuật càng khiến cho người đọc cảm nhận được vô vàng sự thú vị. Điều đặc sắc nằm ở nét cười ý nhị, không hề thô thiển, và rất nhân văn, khiến người đọc tuy dễ dàng giải tỏa tâm tình, vẫn không mang cảm giác bị coi thường như khi xem mấy diễn viên hài quá thô thiển, thiểu não và trần trụi.
À, nhắc đến chữ trần trụi, nếu một ai thích tình tiết éo le, thích nghịch cảnh, Đề Hồ là một đề cử, như những vở bi kịch thường lấy nước mắt làm ấn tượng đọng trong lòng người, mời đọc tiền truyện, à không… mời đọc toàn truyện ?. Hoàng Thiếu Thiên xưa nay nổi danh thoại lao, trong Đề Hồ hắn hiển nhiên cũng không khác được. Nhưng mỗi lời kể là một nghịch cảnh, mà người nghe chỉ cảm thấy đau tận đáy lòng. Xót thương biết bao thân phận của những người dân đen bé cổ thấp họng, vào cái thời tranh tối tranh sáng, chỉ có thể chịu đựng sự hoành hành bá đạo của cái ác cái bạo trong tuyệt vọng mà thôi. Cũng giống như cuộc đời của Hàn Văn Thanh, mỗi một đoạn đời là một bức tranh phong kiến tàn nhẫn, khiến con người chỉ biết loay hoay mà không có lối thoát, đành phải chạy trốn chính cả bản thân mình.
Tác giả không khoe ngôn ngữ, không tỏ ra hiểu biết nhiều, đơn giản như một người đang kể lại một câu chuyện, hoàn toàn không hề đưa ý kiến cá nhân vào bình luận. Người đọc tự cảm tự say.
Thế nên, đừng hỏi vì sao Đề Hồ dài, tác giả đã ngắt biết bao nhiêu tình tiết có thể triển khai rồi đấy. Nếu không, chắc chắn truyện còn dài hơn nữa. Mạch truyện tưởng là chậm, mà thật sự rất nhanh. Nếu ai đó đọc lướt, tôi chỉ muốn nhắc rằng, đừng nên đọc Đề Hồ, xin đừng đọc nó theo cái cách mà Trư Bát Giới ăn nhân sâm.
Vài lời trân trọng!
Một trong những đồng nhân đang nổi vì lối viết cực kỳ đặc sắc với một loạt các phương ngữ, tiếng lóng, văn phong thuần cổ điển, nếu bạn từng đọc các sách cổ sẽ nhận thấy lối viết này. Đầu truyện là điền văn, tác giả viết trong tục có mỹ, ít ngược nhiều ngọt, chú trọng chi tiết nhỏ, không ngọt đến lăn lộn không được. Nhân vật khả năng có OOC, nhưng đặc biệt 3 vị tâm bẩn Dụ Tiêu Trương được miêu tả đến tinh tế.
Cách dịch đồng nhân của Lá rất là điên. Thỉnh nhiều tha thứ.
Ngoài ra gửi lời cám ơn chân thành đến @Mạc Tư Thân Ngoại.
--- oOo ---
Dàn nhân vật có setting riêng, nhiều biệt danh, chú một chút:
HÙNG ĐỒ SƠN:
Hàn Văn Thanh = Đại đương gia = Mạc gia (Đại Mạc Cô Yên)
Thân phận thật: Đội trưởng quân phiệt
Tôn Triết Bình = Nhị đương gia = Lang gia (Lạc Hoa Lang Tạ)
Thân phận thật: Con nuôi Đại soái
Trương Giai Lạc = Tam đương gia = Hoa gia (Bách Hoa Liễu Loạn)
Thân phận thật: Chưa biết, vốn là đệ tử sư phó chế pháo
Lâm Kính Ngôn = Sư gia = Lãnh Ám Lôi
Thân phận thật: Đặc công tình báo
Tần Mục Vân = Tần Thần Can
Thân phận thật: Chưa biết
Phương Duệ = Hải chưởng quầy (Hải Vô Lượng)
Ko phải người của Hùng Đồ Sơn, do Hưng Hân phái tới liên lạc
Thân phận thật: Chưa biết, vốn là cô nhi làm nhiều nghề khó nói để kiếm sống
TƯỚC HÀ TRẤN:
Trương Tân Kiệt = Dược thương thiếu gia
Dụ Văn Châu = Quân phiệt thiếu gia
Tiêu Thời Khâm = Thương điếm thiếu gia
Tôn Tường = Quân phiệt thiếu gia, biểu đệ Dụ Văn Châu
Lý Hiên = Y thường điếm thiếu gia, biểu ca Trương Tân Kiệt
Ngô Vũ Sách = Hương cao điếm thiếu gia, hàng xóm Lý Hiên
Hoàng Thiếu Thiên = Phó quan của Dụ Văn Châu
Tống Hiểu = Dụ gia tướng lĩnh
Bạch Ngôn Phi = Trương gia tiểu quản gia
Tống Kỳ Anh = con nuôi Trương Tân Kiệt
Ngoài ra còn các nhân vật khác đang tiếp tục xuất hiện: Diệp Tu, Giang Ba Đào, Chu Trạch Khải...
Nhìn rất ghê nhưng kỳ thực chỉ là câu chuyện 4 thằng bạn xấu xúi con cọp FA chơi ngu.
Các tên khác của truyện: “Cưới cái phu nhân về làm quân sư”, “Baba mình đi đâu thế”
Tiền truyện là câu chuyện 3 thằng tâm bẩn chia nhau coi porn, chung tay hại người.
Vì truyện rất đồ sộ, nên mục lục cũng phức tạp, xin bỏ quá.
Tiền truyện
Phần 01: Thanh Tuyên Thống năm thứ 3, Dân quốc năm thứ 4 và thứ 8
Phần 02: Dân quốc năm thứ 12 và 14
Phần 03: Dân quốc năm thứ 15, 16 và 17
Phần 04: Dân quốc năm thứ 17: Tiểu thử
Phần 05: Dân quốc năm thứ 13
Phần 06: Dân quốc năm thứ 18, 19: Kinh trập
Phần 07: Mồng chín tháng Hai
Phần 08: Tiểu thử, Đại thử, Bạch lộ
Phần 09: Mồng mười tháng Tám, mười hai tháng Tám
Phần 10: Trung thu, Đông chí
Phần 11: Dân quốc năm thứ 20: Mồng bốn tháng Giêng
Phần 12: Mồng mười tháng Tư, mười chín tháng Tám; Dân quốc năm thứ 21
Phần 13: Mồng chín tháng Chín
- Hoàn tiền truyện -
Chương 01
Phần 01: Mồng tám tháng Chạp
Phần 02: Mười lăm tháng Chạp
Chương 02
Phần 01: Mười sáu tháng Chạp
Phần 02: Mười tám tháng Chạp
Phần 03: Hai mươi, Hăm mốt tháng Chạp
Phần 04: Hăm ba tháng Chạp
Chương 03
Phần 01: Hăm lăm tháng Chạp: Buổi trưa, giờ Dậu
Phần 02: Giờ Hợi hai khắc
Phần 03: Giờ Hợi bốn khắc, sáu khắc, giờ Tý
Phần 04: Hăm tám tháng Chạp
...
Tiền truyện
Phần 01: Thanh Tuyên Thống năm thứ 3, Dân quốc năm thứ 4 và thứ 8
Phần 02: Dân quốc năm thứ 12 và 14
Phần 03: Dân quốc năm thứ 15, 16 và 17
Phần 04: Dân quốc năm thứ 17: Tiểu thử
Phần 05: Dân quốc năm thứ 13
Phần 06: Dân quốc năm thứ 18, 19: Kinh trập
Phần 07: Mồng chín tháng Hai
Phần 08: Tiểu thử, Đại thử, Bạch lộ
Phần 09: Mồng mười tháng Tám, mười hai tháng Tám
Phần 10: Trung thu, Đông chí
Phần 11: Dân quốc năm thứ 20: Mồng bốn tháng Giêng
Phần 12: Mồng mười tháng Tư, mười chín tháng Tám; Dân quốc năm thứ 21
Phần 13: Mồng chín tháng Chín
- Hoàn tiền truyện -
Chương 01
Phần 01: Mồng tám tháng Chạp
Phần 02: Mười lăm tháng Chạp
Chương 02
Phần 01: Mười sáu tháng Chạp
Phần 02: Mười tám tháng Chạp
Phần 03: Hai mươi, Hăm mốt tháng Chạp
Phần 04: Hăm ba tháng Chạp
Chương 03
Phần 01: Hăm lăm tháng Chạp: Buổi trưa, giờ Dậu
Phần 02: Giờ Hợi hai khắc
Phần 03: Giờ Hợi bốn khắc, sáu khắc, giờ Tý
Phần 04: Hăm tám tháng Chạp
...
Xem tại Lan Nhược Hiên, by @Mạc Tư Thân Ngoại
Last edited: