Hoàn [Mừng SN Sở Vân Tú 2019] [Mùa bốn] Ta Và Ngươi Cách Nhau Thế Giới

Mều Tinh

Cả thế giới thuộc về loài Mều
Hội Tự Sát
Bình luận
265
Số lượt thích
1,762
Location
Hành tinh của loài Mèo :v
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Song Diệp, Tán, Tranh, Sở, Lạc, Hoàng,....
#1

Ta Và Ngươi Cách Nhau Thế Giới
Tác giả: 北川有暖
Editor: Mều Tinh
Beta: @Phong hạ aka Fuuka
Nguồn convert:[Mùa bốn] Ta Và Ngươi Cách Nhau Thế Giới
Độ dài: 8.8k
Nhân vật: Sở Vân Tú, Trương Tân Kiệt, Tô Mộc Tranh, Hoàng Thiếu Thiên, Dụ Văn Châu, Tiêu Thời Khâm, Lý Hiên, Điền Sâm, Lý Diệc Huy
Tình trạng: Hoàn
Sản phẩm được phục vụ cho project: Sở Vân Tú 2019 - Yên Vũ Thiên Thanh
Cảm ơn các chị trong Hội Tự Sát đã giúp đỡ em rất nhiều, đặc biệt là chị Fuuka.<3
--------------------------------------
(Một)

Hôm nay biểu hiện thi đấu của Yên Vũ vẫn không được tốt, mặc dù là tại sân nhà Yên Vũ, nhưng yêu cầu đảm bảo cả hai ngôi sao và cặp chị em họ Thư phải cùng có mặt trong trận đoàn đội, lại là vấn đề giữa ông chủ và đội viên chưa giải quyết được.

Sau trận đấu Sở Vân Tú cũng không tham gia họp báo, chỉ để cho đội phó Lý Hoa dẫn đội đi, cô dự định để Lý Hoa tiết lộ một chút tin tức mình sẽ giải nghệ vào cuối mùa giải này..... Mặc dù rất tiêu cực, nhưng cũng là một loại im lặng chống đối.

Sở Vân Tú trực tiếp đón xe trở về tòa nhà chiến đội Yên Vũ, mùa thu mang theo chút cảm giác se lạnh, hòa lẫn trong màn đêm, khiến cho Sở Vân Tú không nhịn được mà quấn chặt lấy đội phục.

Cô trầm mặc, từ trong bóng tối bước vào thang máy, ấn vào phím tầng cao nhất, lên sân thượng hút thuốc.

Trong bóng tối chỉ nhìn được khói tỏa ra trên đốm lửa, ánh sáng yếu ớt như vậy, ngay cả thiêu thân cũng không buồn lao vào. Sở Vân Tú bắt khói cười lạnh, đã muốn lợi ích thương nghiệp, lại còn muốn thành tích tốt, quả thực là đang nằm mơ, tại sao luôn có chuyện kẻ ngoài nghề can thiệp gây rối cho người trong nghề?

Không thiếu những kẻ qua đường xem trò vui nhảy vào, phán rằng cô không tìm thấy sự cân bằng cho cả hai, không thể dẫn dắt Yên Vũ tiến lên phía trước, gạt bỏ mọi công sức và thành tích trước đây cô dẫn dắt Yên Vũ từng bước đoạt được, tựa như việc thi đấu Quốc tế đoạt giải quán quân, cũng là nhờ hưởng ké hào quang của đồng đội.

Bờ vai yếu đuối chống đỡ Yên Vũ Lâu.

Nhu nhược.

Người như cô, được gọi là nhu nhược.

Sở Vân Tú dựa vào lan can, nhìn ánh đèn bên ngoài, những ánh sáng này không có cái nào là thuộc về cô. Tin đồn nhảm truyền về họ hàng nhà cô, vốn nhiều người cho rằng chơi game là công việc không đàng hoàng, cho dù cô nhận mức lương cao ngất, được nhiều người kính trọng, vẫn có vài người cảm thấy "Chao ôi, không bằng đi thi kiếm cái bằng làm giáo viên rồi an ổn tìm người gả đi."

Thật là một thế giới xấu xa, làm cho người ta chán ghét.

Kỳ thật thế hệ hoàng kim mùa giải này đều không dễ dàng, không phải chỉ mình cô đang rầu rĩ.

Sở Vân Tú lấy điện thoại ra, nhìn thấy tin nhắn Wechat của Tô Mộc Tranh, cô cong môi mỉm cười, làm bạn tốt, Tô Mộc Tranh luôn luôn là người đầu tiên quan tâm đến cô, không phải trực tiếp an ủi, mà là gửi cho cô một mẩu truyện vui để chọc cười.

Mặc dù tình trạng của Hưng Hân bây giờ có phần tự lo chưa xong.

Kỳ thật đó còn là nói giảm —— vấn đề mà Hưng Hân gặp phải là không thể khắc phục, ảnh hưởng của Diệp Tu đối với Hưng Hân quá lớn, không chỉ là việc ngoài hắn không ai sử dụng được tán nhân, khiến cho đội hình lộn xộn của Hưng Hân phải sắp xếp lại lần nữa, cho dù có Tô Mộc Tranh và Phương Duệ hai đại tướng trấn thủ ở đó, Kiều Nhất Phàm biểu hiện cũng không tệ, nhưng những thành viên khác kinh nghiệm vẫn còn chưa đủ. Quan trọng hơn là mặt chiến thuật tuột dốc không phanh, đây là một loại khó khăn tạm thời, nhưng vẫn còn có hy vọng.

Về phần trước khi Tô Mộc Tranh giải nghệ có thể biến hy vọng này trở thành hiện thực hay không, cũng không ai dám bảo đảm.

Sau đó là Hoàng Thiếu Thiên gửi tin nhắn thoại tới, bô lô ba la hỏi cô lần sau đến Quảng Đông có muốn cùng đi ăn một nhà hàng bản địa không, là chỗ mà đội trưởng Dụ Văn Châu của bọn họ tin tưởng nhất đánh giá siêu tốt, cuối cùng mới tiện thể nói một câu, đừng có đọc tin tức bậy bạ mà bọn người kia chém gió.

Vì Vương Kiệt Hy mới giải nghệ nên Vi Thảo vẫn đang trong giai đoạn cọ xát, vốn thành tích mùa này vẫn có thể chấp nhận được, nhưng một đội toàn thiếu niên ra mắt mùa sáu bảy tám làm người ta cảm giác có hy vọng vào mùa giải tiếp theo —— vậy nên đối thủ của Lam Vũ mùa giải này chủ yếu là Luân Hồi đã hai lần vô địch.

Liên Minh không biết vì cớ gì, vẫn không mở chức năng cho chat voice với đồng đội, cho nên thi đấu đối với Dụ Văn Châu vẫn rất khó khăn, may mắn là tên này có trái tim đủ mạnh mẽ, apm thiếu hụt ngược lại có lợi cho sức bền của hắn... Dụ Văn Châu chí ít có thể trước lúc Lư Hãn Văn đảm đương, vì em ấy mà đào tạo tốt một đội hình mới.

Theo lời Hoàng Thiếu Thiên, trong lần trước hai người bọn họ tán gẫu có nhắc qua, cũng là muốn chuẩn bị giải nghệ. Kiếm khách mạnh mẽ cảm thán kiếm của mình không đủ nhanh, pháp sư nguyên tố đưa lên pháp trượng cũng bắt đầu hoang mang, tốc độ mình vung pháp trượng có phải chậm đi rồi không?

Sở Vân Tú cảm thấy mình bây giờ tương đối thiên về Trương Giai Lạc, loại người sinh trưởng ngược như thế, tuổi tác không hề ảnh hưởng đến biểu hiện, tâm trạng mới quan trọng hơn. Nhưng cô hiện tại tâm trạng cũng không tốt lắm, không biết còn có thể chống đỡ được bao lâu.

Tiêu Thời Khâm cũng gửi một tin nhắn Wechat tới, bên trong uyển chuyển nhắc đến vài chỗ trong trận đấu đêm nay cô cần phải lưu ý, hôm nay tranh tài cùng lúc với Lôi Đình, bất quá Lôi Đình lại thắng Chiêu Hoa. Cho nên đoán chừng là Tiêu Thời Khâm thấy Yên Vũ thua nên xem lại replay, nhưng còn chưa xem xong, nên chỉ nhắc mấy điểm.

Đúng là sợ nhất là bạn bè quan tâm, Sở Vân Tú cũng không biết làm sao để đáp lại Tiêu Thời Khâm, khách khí nói câu cảm ơn. Lôi Đình cũng có tình huống tương tự Hưng Hân, bậc thầy chiến thuật vừa đi, liền không biết làm sao, bất quá mới đây dường như tìm được một người mới nghe bảo rất có thiên phú trong phương diện này, về phần kỹ thuật Đới Nghiên Kỳ ngược lại có thể tự mình đảm đương... Cũng không phải quá thảm.

Đến lượt Lý Hiên vậy mà gửi đến mã đơn chuyển phát nhanh, nói là trước đó chưa tặng được cho cô quà sinh nhật siêu đẹp mắt, bây giờ trực tiếp gửi đến chiến đội Yên Vũ, bảo cô chú ý kiểm tra rồi nhận. Sở Vân Tú ngẫm lại, năm nay đúng là chưa lấy được quà sinh nhật của tên này, bởi vì cô cảm thấy như già thêm một tuổi, liền không muốn nhắc đến sinh nhật, nên từ chối hết thảy quà tặng... Đương nhiên cuối cùng người thật thà gửi quà tặng hình như chỉ mỗi mình Lý Hiên.

Không biết hắn gửi đến thứ gì. Người kế vị Song Quỷ Hư Không đã tìm xong, Cái Tài Tiệp thực lực mạnh mẽ như hắc mã, khó trách Hoàng Phong trước đây cứ muốn đào hắn về làm người kế thừa Hoàng Phong, quả thật Sở Vân Tú cảm thấy đứa nhỏ này chính là một Trương Tân Kiệt thu nhỏ...... Tương lai của Hư Không cũng không tệ, coi như là đối mặt với bậc thầy pháo súng cũng không bó tay như trước, bởi vì bậc thầy pháo súng của bọn họ ngày càng thành thục.

Hoàng Phong..... Nhắc tới Hoàng Phong liền nghĩ đến Điền Sâm, Điền Sâm vẫn một mực vẫn ở lại Hoàng Phong, hắn muốn bảo vệ Quét Đất Dâng Hương. Bất quá không như Hải Vô Lượng bị Lâm Hải kéo đổ, Hoàng Phong dù sao cũng từng là ông lớn, mùa giải trước còn vì nghĩa quên thân mạnh mẽ chuyển nghề, vậy mà tiến vào được vào vòng Chung kết, mặc dù mới lượt trận đầu đã bị Luân Hồi đánh bại, nhưng mà vẫn khiến cho đội viên cùng fan hâm mộ Hoàng Phong nức nở khóc to một trận.

Sở Vân Tú quả thực không dám tưởng tượng cảnh Điền Sâm - một nam nhân vóc dáng cao to lực lưỡng như vậy mà khóc rống lên, nghĩ mà ớn lạnh, cô một mặt nhận tiền lì xì của Điền Sâm, một mặt nhớ lại ngày sinh nhật của Điền Sâm, phân vân có nên tặng quà hay không, bỏ qua chuyện đó trước gửi một câu cảm ơn cái đã —— cảm ơn đại ca!

Cô hồi âm Điền Sâm, sau đó mở tin nhắn của Lý Diệc Huy, hắn không có an ủi Sở Vân Tú, chỉ là gửi cho Sở Vân Tú tấm ảnh một đám minh tinh tuyển thủ ngày xưa chụp chung: Ảnh thì chụp không có tui, người cũng bị chen ra ngoài, mà tui vẫn còn thi đấu, bà làm sao lại muốn giải nghệ?

Sở Vân Tú trầm mặc, Lý Diệc Huy có thể nói là người đầu tiên trong thế hệ hoàng kim rớt đài, vốn lúc đầu hắn ở chiến đội quán quân Vi Thảo rất tốt, trong tay có tận hai cúp vô địch, công thành danh toại rồi không thoái lui mà để chiến đội chuyển nhượng mình đến Ba Lẻ Một Độ, danh hiệu trực tiếp bị gỡ xuống, mặc dù kỹ thuật vẫn như cũ được công nhận, nhưng cũng đã dần dần phai nhạt.

Nói đến Bá Đồ, sau khi Hàn Văn Thanh, Trương Giai Lạc giải nghệ, Bá Đồ trực tiếp thay đổi đội hình, ngay cả phong cách đánh cũng thay đổi, dũng mãnh xông pha lại thêm vài phần phong cách của Trương Tân Kiệt: Cẩn thận tỉ mỉ.

Trương Tân Kiệt đại khái là người thế hệ hoàng kim khi bị nhắc tới, luôn bị gắn hai chữ "may mắn" trên mình, bởi vì hắn vừa ra mắt liền được cầm chức quán quân. Đây mà là may mắn sao, này rõ ràng chính là thực lực..... Ừm, nói thật ra, cô cảm giác Trương Tân Kiệt có lẽ là người giỏi nhất trong đám bọn họ chăng?

Đầu bên kia Trương Tân Kiệt vậy mà gọi điện đến, Sở Vân Tú giật mình: "Ông còn chưa ngủ?"

"Còn mười phút nữa." Trương Tân Kiệt nói.

Được rồi, không ai có thể thay đổi thói quen của tên này, vậy nên Sở Vân Tú hỏi luôn: "Có chuyện gì?"

"Bà xem thế hệ hoàng kim chúng ta đều có ý muốn rút lui, cảm thấy trước mắt Tân Bách Hoa, Tân Gia Thế, sau lưng lại có Vi Thảo, Luận Hồi, cho nên muốn trực tiếp bỏ mặc ông chủ?" Trương Tân Kiệt nói không chút khách khí, hẳn là vừa thấy buổi họp báo liền trực tiếp gọi cho cô.

"Vậy ông có thể đánh bại Chu Trạch Khải?" Cậu ta vậy mà giáo huấn cô, dựa vào cái gì mà giáo huấn cô chứ. Sở Vân Tú mất hứng, cô vẫn luôn cảm thấy cô cùng Trương Tân Kiệt có khác biệt rất lớn, căn bản không phải là người của cùng thế giới.

"Điểm tích lũy của Yên Vũ không có kém đến vậy đi, chiến đội của bà chẳng lẽ lại học Gia Thế để bà nhận lỗi từ chức giải nghệ?" Trương Tân Kiệt hoài nghi hỏi.

Có sao? Sở Vân Tú chăm chú suy nghĩ, hẳn là có đi, ông chủ dường như luôn nghi ngờ cô không hợp tác. Thế nhưng đây là vấn đề không hợp tác sao, chuyện này dù có hợp tác cũng không giải quyết được, cô hỏi ngược lại: "Liên tiếp thảm bại mấy trận, ông cảm thấy Yên Vũ còn có cơ hội vào vòng Chung kết?"

"Sở Vân Tú, bà cam chịu là không đúng." Trương Tân Kiệt nói, "Đã lựa chọn con đường này, vì cớ gì không đi cho thật tốt, để cho mình thỏa mãn rời đi?"

Cô đang muốn nói tiếp, kết quả lại thấy điện thoại báo có người nhà gọi điện đến, Sở Vân Tú liền thấy phiền lòng: "Trương Tân Kiệt, thôi ông đi ngủ đi." Cô cúp máy, tắt nguồn rồi nhét luôn điện thoại vào túi. Gió đêm thổi đến, ánh lửa lúc sáng lúc tối, rốt cục điếu thuốc cũng cháy hết.

Điện thoại từ nhà gọi đến hẳn đều nói mấy thứ cô không muốn nghe, tắt nguồn là được, không ai làm phiền cả.

Lại nói đến, cô cùng người thân trong gia đình, cũng không phải là người cùng thế giới đi..... Dường như cô từ trước đến giờ, vẫn luôn ở trong thế giới riêng của mình, cố chấp theo đuổi ước mơ của mình, cho dù thương tích đầy người cũng chỉ có bản thân tự thương cảm.

Sở Vân Tú thở ra một tiếng, nhấc chân bước đi, vậy mà giẫm trúng lon nước không biết ai thất đức ném lung tung, cô giật mình bước trẹo chân, bất ngờ liền ngã nhào.

Xong rồi, điện thoại tắt nguồn, ai có thể phát hiện ra cô ở đây chứ, tin tức ngày mai phải chăng sẽ là "Đội trưởng chiến đội Yên Vũ Sở Vân Tú bởi vì thi đấu thất bại tuyên bố giải nghệ đồng thời còn lên sân thượng nhảy lầu?????"

(Còn nữa - Sẽ lên hết vào ngày sinh nhật Sở Vân Tú, mong mọi người ủng hộ đón xem n_n)
 
Last edited:

Mều Tinh

Cả thế giới thuộc về loài Mều
Hội Tự Sát
Bình luận
265
Số lượt thích
1,762
Location
Hành tinh của loài Mèo :v
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Song Diệp, Tán, Tranh, Sở, Lạc, Hoàng,....
#2
(Hai)

Thầy giáo dạy Toán một bên giảng bài, một bên đi tới đi lui tuần tra giữa lớp, chợt phát hiện có một nam sinh chưa làm xong bài tập trong sách, lập tức nhăn mày, vốn không có gì, nhưng cậu bạn cùng bàn lại bật cười. Thầy giáo vừa nhìn —— à, hiểu rồi, tên nhóc này cũng chưa làm bài tập, vậy mà trơ mặt đi cười người ta? Cả lớp ai chưa làm xong bài tập thì cầm sách ra sau lớp đứng!!

Sở Vân Tú chớp mắt mấy cái, cực kỳ ngạc nhiên, bởi vì thanh niên xui xẻo chưa làm hết bài tập, vậy mà là Trương Tân Kiệt.

Trương Tân Kiệt không làm xong bài tập, Trương Tân Kiệt còn bị phạt đứng.

Sở Vân Tú cảm thấy không thể tin được, cô hiện tại giống như đang trong mộng, cũng không ai có thể nhìn thấy cô, giống như ngã vào lỗ đen thời không, du hành thời gian, nhìn lại quá khứ của người khác.

Cô chạy lại chỗ Trương Tân Kiệt đang đứng phạt, tên này ôm sách bài tập vẻ mặt nghe giảng rất chăm chú, bút trên tay vậy mà viết trên sách bài tập nào là mục sư, nhà quyền pháp, khí công sư,..... A, đây không phải là đội hình của Gia Thế đấu với Bá Đồ sao? Hay thật, cô còn cho rằng Trương Tân Kiệt là một học sinh hiếu học, ai ngờ lên lớp chỉ nghĩ đến chuyện trong Vinh Quang.

Vinh Quang quả nhiên có mị lực a.

Sở Vân Tú cong cong khóe miệng, phải rồi, Vinh Quang chính là có mị lực như thế. Nhìn đi, Trương Tân Kiệt còn không bị phân tâm bởi tiếng ve kêu, bất quá cứ không học tập nghiêm túc như vậy, không sợ bị phụ huynh trách phạt sao?

"Trương Tân Kiệt, trò lên đây làm đề này." Thầy giao bỗng nhiên gọi hắn lên.

Lần này xui xẻo rồi.... Hả? Sở Vân Tú trợn mắt há mồm, cô nhìn thấy Trương Tân Kiệt đi lên không chần chờ liền giải xong đề bài, ngay cả thầy giáo cũng giật mình: "Trò biết làm đề này, vì sao không làm hết bài tập trong sách?"

"Suy một ra ba, đã làm rồi, thì không cần làm lại, còn có nhiều đề mục khác đáng làm hơn." Trương Tân Kiệt nghiêm túc nói, nét mặt không có điểm nào là thiếu tôn trọng giáo viên, mặc dù Sở Vân Tú cảm thấy thầy giáo đang bị choáng váng a.

Nguyên lai là một học bá*, Sở Vân Tú gật đầu, mấy bậc thầy chiến thuật hẳn là lúc đi học thành tích đều không tệ, khó trách cô không phải là bậc thầy chiến thuật nha, haizz, thật đau lòng. Đợi đã, đề mục đáng làm hơn mà Trương Tân Kiệt nói không phải là liên quan đến Vinh Quang chứ?

*Học bá: học sinh thông minh, chăm chỉ, thành tích tốt.

Khung cảnh thay đổi, cô nhìn cậu thiếu niên đang nghiêm túc nói chuyện với gia đình, Sở Vân Tú cảm thấy Trương Tân Kiệt trước giờ đúng là chưa từng thay đổi, chí ít thái độ thấy núi lở mà không sờn này, từ đầu đến cuối đều như vậy. (Lời tác giả: Hình như dùng sai thành ngữ rồi, thôi kệ đi)

Cô nhìn thấy Trương Tân Kiệt nói rằng hắn muốn đến chiến đội Bá Đồ, đồng thời giải thích lý do không đến chiến đội Hư Không, có lý lẽ có dẫn chứng, thành công thuyết phục bố mẹ hắn: "Đã lựa chọn con đường này, thì sẽ đi cho thật tốt."

Được rồi, Trương Tân Kiệt mười sáu tuổi đã có thể nói ra những lời này, tỉnh táo xem xét con đường tương lai của mình, khó trách mười năm sau người ta có thể giáo huấn cô như vậy, có tư cách có tư cách a. Sở Vân Tú nghĩ, nếu thành tích lúc trước của cô tốt, liệu có thể thuyết phục bố mẹ dễ dàng như vậy không?

Hình như là không thể, đoán chừng nếu mà thành tích càng tốt thì càng dễ bị đánh gãy chân: Thành tích tốt như vậy mà muốn đi chơi game hả??!

Uầy, quả nhiên cô và kiểu người như Trương Tân Kiệt dường như cách nhau cả thế giới.

Bỗng nhiên Trương Tân Kiệt như cảm nhận được quay đầu lại nhìn cô, Sở Vân Tú giật mình lùi lại một bước, vội vàng chạy trốn —— làm ơn đổi khung cảnh đi, cái tên yêu quái này cô chịu không nổi.

Có lẽ là cảm nhận được nguyện vọng mãnh liệt của cô, một giây sau, cô xuất hiện tại một cửa hàng quà tặng.

Sở Vân Tú kinh ngạc, ai có thể đem cửa hàng quà tặng liên hệ với Vinh Quang chứ, vị tuyển thủ nào đây? Cô tập trung nhìn vào cửa hàng, bỗng nhìn thấy Lý Hiên đang lựa chọn quà tặng, chính xác là Hiên ca thiếu niên.

Lý Hiên cực kỳ hoài nghi nhìn nhân viên cửa hàng: "Anh xác định con gái đều thích quà tặng dạng này?"

Nhân viên cửa hàng cố gắng gật đầu.

Lý Hiên đấu tranh nội tâm rầu rĩ mà nhìn con gấu bông cực lớn trước mặt: "Nhưng là em ôm ra ngoài nhìn có ngốc lắm không? Quên đi, cứ như vậy đã."

Sở Vân Tú hít sâu một hơi, quà sinh nhật Lý Hiên mua cho mình không phải cũng là con gấu bông bự chảng này chứ, cô đã bao tuổi rồi mà lại đưa cho cô quà tặng của thiếu nữ vầy nè? Vậy là cô phát hiện bạn học Lý Hiên yêu sớm sao, nhưng cô không phải giáo viên chủ nhiệm nha.

Lý Hiên ôm gấu bông cực lớn đi ra ngoài, thời điểm đi ngang qua một quán net, Sở Vân Tú chú ý thấy Lý Hiên có ngừng một chút, lúc đi ngang quang áp phích Vinh Quang dán trước quán MacDonald, Lý Hiên lại ngừng một chút, đến khi đi ngang qua TV ở quảng trường lớn đang trực tiếp trận đấu Vinh Quang, Lý Hiên liền dừng lại.

Rõ ràng là thiếu niên nghiện net bị Vinh Quang mệ hoặc đây mà, thế con gấu bông này là muốn tặng ai?

Sở Vân Tú ngờ vực theo sau, chỉ thấy Lý Hiên đến trước cửa trường tiểu học, hắn chờ mãi, chờ đến khi đám học sinh tiểu học tan hết, chờ đến lúc một cô giáo đi ra. Sở Vân Tú có chút hoảng sợ, chẳng lẽ Lý Hiên có khuynh hướng thích lái máy bay sao?

A không phải, Lý Hiên gọi người ta là "Mẹ", đồng thời đem con gấu bông đưa qua —— Sở Vân Tú bỗng dưng nhớ lại, Lý Hiên hỏi nhân viên cửa hàng là "Anh xác định con gái đều thích quà tặng dạng này?", té ra là tặng cho mẹ, mà ở trong mắt hắn, mẹ vẫn như cũ được gọi là "con gái".

Bất ngờ nhưng lại không ngoài ý muốn, ôn nhu mà thân sĩ.

"Con làm sao lại mua cái này, rất đắt đó, con lấy tiền đâu ra?" Mẹ Lý rất kinh ngạc, "Mẹ ở tuổi này không thích hợp những món như thế đâu."

"Nhưng mà mẹ rất đẹp nha, phụ nữ xinh đẹp, cũng phải có quà tặng đẹp mắt." Lý Hiên cười nói, nhìn biểu cảm của mẹ như đang hỏi "Con có phải gặp rắc rối không", hắn gãi đầu nói ra: "Vốn là dự định mua cho mẹ quà tặng, dù sao người lớn đều mắng trẻ nhỏ chơi game, chỉ có mẹ chưa từng trách móc... Cho nên con muốn nói một chuyện, chiến đội Hư Không mời con đến trại huấn luyện, mẹ đồng ý không?"

Tiên lễ hậu binh, chiêu này rất được nha. Sở Vân Tú rất tán thành, Lý Hiên thật lợi hại, dáng vẻ kiên quyết nếu mẹ không đồng ý hắn sẽ tiếp tục mua cho đến khi chọn được món quà mẹ thích, mãi đến khi mẹ đồng ý mới thôi —— quả nhiên là trận quỷ khó chơi, thủ đoạn mềm dẻo từng bước debuff làm cho người ta xuất huyết từ từ.

Vì Vinh Quang thậm chí còn trốn đi làm thêm, quả thực rất nghiêm túc cố gắng đấy chứ!!

Trước khi Lý Hiên phát hiện cô, Sở Vân Tú liền chuồn trước, kế tiếp sẽ là ai nhỉ?

Nơi này thời tiết thật oi ả, Sở Vân Tú nóng bức lập tức đoán ra được, bây giờ đến hai vị ở Lam Vũ à. Nghe nói Hoàng Thiếu Thiên là do Ngụy Sâm tiền bối tìm được từ trong game, tên này suốt ngày nhảy nhót tưng bừng, cô cảm thấy bố mẹ hắn chắc hẳn rất tiến bộ, có thể sẽ trực tiếp đồng ý.

Nhưng mà sự thật không phải như vậy, cô chứng kiến Hoàng Thiếu Thiên ngôn từ chính trực chọn con đường kia, nói với bố mẹ cố hữu cố chấp tâm tình không tốt của hắn, rằng hắn muốn đến trại huấn luyện Lam Vũ làm tuyển thủ chuyên nghiệp, cảnh tượng sau đó là hắn bị một đám người trong phòng đánh đòn đến thảm thương.

Sở Vân Tú trong lòng thắp cho hắn một ngọn nến, cô nghe bố mẹ hắn bất mãn mắng chửi: "Trên TV đều bảo đây là nghề không đứng đắn, con lại không nghe lời, học tập cho tốt vào không được hả?"

Hoàng Thiếu Thiên cãi lại: "Bố mẹ đừng có nghe mấy cái tin trên đó nói tầm bậy!! Con học tập không phải là để tìm được một công việc tốt sao, tìm công việc tốt không phải là vì kiếm tiền sao, bây giờ con có thể kiếm một công việc tốt lại nhiều tiền, vì sao con lại không được bỏ học đi làm?"

Cãi chày cãi cối như vậy, thế mà thành công làm bố mẹ hắn câm nín trong phút chốc.

"Con đừng tự nói mình lợi hại như vậy, con cho rằng mình là ai?" Mẹ Hoàng chất vấn, "Nhiều người chơi game như thế, dựa vào đâu mà con có thể trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp?"

Hoàng Thiếu Thiên nhảy lên sô-pha, giẫm chân lên ghế dáng vẻ từ trên cao nhìn xuống, hắn đứng đó nhìn, mười phần tự tin nói: "Con về sau sẽ là Kiếm Thánh!"

Mẹ Hoàng cầm chổi muốn rượt đánh hắn, bố Hoàng lại ngăn cản, ông đưa điện thoại cho Hoàng Thiếu Thiên bảo: "Đưa bố phương thức liên lạc với người phụ trách Lam Vũ, bố muốn xem có đúng bọn họ nói con rất lợi hại hay không."

Tiếp điện thoại bên Lam Vũ chính là Ngụy Sâm, Sở Vân Tú nghĩ có lẽ đây là lần duy nhất Ngụy Sâm nói chuyện lễ phép. Hắn hết mực khen thiên phú của Hoàng Thiếu Thiên, đồng thời giải thích cách thức thi đấu Vinh Quang cùng tính hợp pháp chiến đội Lam Vũ, sau cùng khi bố của Hoàng Thiếu Thiên đốt xong điếu thuốc, nhìn hợp đồng được gửi đến, kèm với giấy chứng nhận, bố Hoàng hỏi một vấn đề: "Thật sự kiếm được nhiều tiền sao?"

Nhận được đáp án chắc chắn, Hoàng Thiếu Thiên được cho phép đến Lam Vũ.

"Không làm nổi Kiếm Thánh gì gì đó, thì đừng có nói là con trai bố."

"Con cũng không nói bố là bố con!"

Hai bố con đấu khẩu với nhau, Sở Vân Tú nhìn đến vui vẻ, phương pháp này cũng rất tốt, khó trách Hoàng Thiếu Thiên lúc nào cũng khoa trương nói "Một trận đấu của tui lên đến vài trăm ngàn nhá", ai nghĩ đến hắn lại nhảy cóc bỏ học trực tiến vào giới tuyển thủ chuyên nghiệp vì lý do kiếm tiền đâu?

"Xùy, con đây là vì theo đuổi ước mơ." Hoàng Thiếu Thiên nói với bố mẹ.

Theo đuổi ước mơ cái gì..... Bọn họ kỳ thực đều là như thế, tại thời điểm còn không biết ước mơ là cái gì, đã quyết định muốn theo đuổi nó, chỉ là người có thể thực hiện được không nhiều, chính xác là, người có thể vượt qua rào cản, bước vào con đường này vốn rất ít.

Mỗi khi cùng người lớn nói lý tưởng, nói ước mơ, bọn họ lại cảm thấy chúng ta đang nói chuyện viễn vông, căn bản chẳng có ai thèm nghe.

Không như Hoàng Thiếu Thiên bên này gà bay chó chạy, Dụ Văn Châu nói chuyện với bố mẹ cực kỳ bình thản, Dụ Văn Châu vô cùng lý trí nói về việc nước ta hiện nay hủy bỏ tư cách của học sinh năng khiếu Olympic Toán Quốc tế, hắn học Olympic Toán nhiều năm như vậy đều uổng phí, thành tích những môn khác cũng không quá tốt, trực tiếp nhảy lên học Toán cao cấp lại không tiếp nhận được thực tế tàn khốc —— đồng thời đề xuất ý tưởng muốn vận dụng thứ này vào trò chơi, biện pháp giải quyết là trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp.

"Nhưng mà Văn Châu à, tốc độ tay của con bố thấy hình như không nhanh bằng tuyển thủ trên TV." Bố Dụ lo lắng sâu sắc, xem ra cũng biết con trai mình thiếu hụt ở phương diện này.

"Cứ thử một chút xem sao, nếu như không bị Lam Vũ đào thải, nghĩa là giới chuyên nghiệp vẫn có thể cho tuyển thủ như con một con đường.... Chờ con nhận được tiền lương đầu tiên, liền mời bố mẹ đi ăn nhà hàng." Dụ Văn Châu cười nói, "Nếu như con bị đào thải, vậy nhờ bố mẹ đến an ủi con rồi."

"Được, nhưng mà thời hạn là một năm, để lỡ thì phải từ bỏ." Theo cách của Dụ Văn Châu thử một lần, bố mẹ Dụ cũng đồng ý cho hắn đến Lam Vũ.

"Thế sao con lại muốn đến nhà hàng?" Mẹ Dụ tò mò hỏi, bà không nghĩ con trai mình là một kẻ ham ăn.

"Theo đuổi ước mơ đồng thời muốn hưởng thụ cuộc sống, không có chuyện không vui gì mà một bữa ăn không giải quyết được, nếu như có, thì chính là hai bữa ăn." Dụ Văn Châu nói.

Sở Vân Tú xem mà thổn thức, ai có thể nghĩ đến, Dụ Văn Châu thử một lần này, bám trụ được ở Lam Vũ, dù mỗi lần đều ở cuối chuyến xe, đến sau cùng lại trở thành đội trưởng Lam Vũ đâu?

Người ta tuổi còn nhỏ đã biết hưởng thụ cuộc sống, về sau về chuyện ăn uống mà hỏi Dụ Văn Châu thì tuyệt đối không sai, khó trách Hoàng Thiếu Thiên lần trước nói Lam Vũ thường xuyên cùng ra ngoài ăn cơm, nguyên lai là do Dụ Văn Châu luôn theo đuổi việc dùng mỹ thực để giải quyết nỗi sầu? Hôm nay có rượu hôm nay say, suy nghĩ này thật hay. Nhưng mà hẳn không có cách nào làm cho người khác không ghét mình, như Hoàng Thiếu Thiên lúc đó nhìn Dụ Văn Châu rất không vừa mắt, căn bản là sẽ không cùng Dụ Văn Châu ăn chung.

Đối với việc này Dụ Văn Châu từng có nói qua: "Tui khi đó cũng không muốn mời Thiếu Thiên mà."

So với cô mà nói, người vừa bắt đầu đã biết mình thiếu hụt chỗ nào như Dụ Văn Châu, tựa như càng biết làm thế nào để phát triển ưu điểm của mình, mục tiêu càng thêm rõ ràng, thậm chí là càng thêm thoải mái, lối đi khác cũng chuẩn bị tốt cho bản thân.

Tiếp theo là Tiêu Thời Khâm, thời thiên thiếu hắn rất được bạn bè hoan nghênh, không chỉ vì tính cách hắn hiền lành, mà còn bởi mỗi trận thi đấu Vinh Quang hắn đều theo dõi, xem xong hắn như người ta coi phim điện ảnh đi viết cảm nhận, xoạt xoạt xoạt viết ra phân tích sau trận đấu.

Mọi người đều biết Dụ Văn Châu có cuốn sổ ghi chép nhỏ, lại không ngờ đến Tiêu Thời Khâm cũng có.... Ừm, trong số bốn bậc thầy chiến thuật chắc chỉ riêng Diệp Tu là tùy tiện tìm một tờ giấy để viết thôi, à, Trương Tân Kiệt còn từng viết trên sách bài tập kìa.

"Tiêu Thời Khâm, ông đừng có giống như Triệu Quát* toàn là bàn binh trên giấy, có bản lĩnh thì cùng bọn tui đánh một trận đi." Có người bội phục phân tích của hắn, cũng có người vì chiến đội mình thích bị Tiêu Thời Khâm phê bình, nhìn hắn ngứa mắt nên khiêu khích, cứ như trận này Tiêu Thời Khâm mà thua, những thứ hắn nói trước đó, toàn bộ đều là gió thoảng bên tai, giống như không tồn tại.
*Triệu Quát (???-260 TCN) là đại tướng nước Triệu thời Chiến Quốc. Do Triệu Quát chỉ giỏi bàn luận suông về binh pháp nhưng lại không có kinh nghiệm thực tiễn nên đã chôn vùi tính mạng hơn bốn chục vạn tướng sĩ và tiền đồ của nước Triệu, khiến hậu thế cười chê nên về sau mới có câu thành ngữ bàn việc binh trên giấy để chỉ loại người nói nghe hay nhưng làm thì dở.
Nhìn xem, đây chính là phủ nhận toàn bộ.

Tiêu Thời Khâm có chút do dự, vào trong mắt của những thiếu niên khác, đây chính là nhát gan, không dám ứng chiến. Cuối cùng Tiêu Thời Khâm bất đắc dĩ gật đầu, lấy từ trong túi ra một thẻ tài khoản kỹ sư máy móc, sau khi tan học liền cùng đám bạn đi quán net.

Sau đó hắn thắng.

Sau đó nữa Tiêu Thời Khâm bị đánh....

Sở Vân Tú trợn mắt há mồm, cô rất muốn giúp đỡ, bất quá cô chỉ là người qua đường, không thể giúp được gì, hơn nữa còn lo lắng nếu bị nhìn thấy sẽ không về được thế giới của mình. Thế nhưng cảnh tượng này quá thảm rồi —— Sở Vân Tú đành nhắm mắt lại.

Lúc mắt kính Tiêu Thời Khâm một bên vỡ nát, hắn khập khiễng cầm thẻ tài khoản về nhà, sau khi đến nơi, bộ dạng này của hắn hiển nhiên làm bố mẹ giật mình, mẹ Tiêu đau lòng rơi nước mắt, lúc bà dùng rượu sát trùng lau mặt cho Tiêu Thời Khâm, hắn hít sâu nói: "Trại huấn luyện Lôi Đình mời con, con quyết định sẽ đi."

"Con không muốn uổng công chịu đòn đâu." Hắn cười với bố mẹ, "Đã có người cảm thấy con làm không được, chỉ có thể lý luận suông trên giấy, không thể làm tuyển thủ chuyên nghiệp, vậy con nhất định phải chứng minh —— họ đều sai hết, con có thể làm được"

Bố Tiêu cầm lấy cuốn sổ ghi chi chít chữ của con trai, vừa đọc vừa gật đầu: "Con làm chuyện gì cũng rất nghiêm túc, nếu là chiến đội thành phố chúng ta, vậy thì cứ thử đi."

"Chúng ta tin tưởng con." Bố Tiêu vô cùng sáng suốt.

Mẹ Tiêu gật nhẹ đầu, bỗng dưng cười nói: "Cho nên con trai, nói cho mẹ, là ai đánh con, mẹ thay con đánh trả."

Bố mẹ Tiêu Thời Khâm cũng quá tàn bạo đi? Sở Vân Tú nhìn mà hâm mộ, cô thấy Tiêu Thời Khâm vô cùng bất đắc dĩ xua tay bày tỏ không có việc gì, hắn có thể vào game dạy dỗ đám người kia, sau đó cô liền thấy mẹ Tiêu Thời Khâm cầm tới một thẻ tài khoản: "Đi đánh nhau không nên dùng thẻ của mình, mẹ cho con mượn thẻ."

Thì ra là đồng đạo a, khó trách bầu không khí trong Lôi Đình cũng ấm áp như vậy. Lớn lên trong một gia đình như thế này, Tiêu Thời Khâm rất biết điều tiết bầu không khí, năng lực tổ hợp đoàn đội, xác thực là rất khá.

Sở Vân Tú thở dài, bố mẹ cô rất truyền thống, chuyện này là tuyệt đối không thể rồi....

Điền Sâm cùng Lý Diệc Huy thế mà lại học cùng trường, tuy là cả hai đều không biết nhau, nhưng mà cơ hồ cùng lúc, một người quyết định đi Hoàng Phong, một người quyết định đi Vi Thảo.

Đi Hoàng Phong có thể dễ dàng lý giải, bởi vì mùa giải đầu tiên, Hoàng Phong là chiến đội tranh giành quán quân cùng Gia Thế đến sau cùng, đi đến Hoàng Phong, đơn giản là xu thế chung. Cho nên khi thấy Lý Diệc Huy đi Vi Thảo, Sở Vân Tú cảm thấy cậu bạn này rất có ý tưởng.

Lý do của Lý Diệc Huy cũng rất đơn giản: "Chiến đội Hoàng Phong đã thành hình, căn bản không có vị trí của tui, trong thời gian ngắn sẽ không chuyển nghề, nhu đạo tui chơi họ cũng không có, chi bằng đến Vi Thảo thử vận may, nghe nói chiến đội Vi Thảo gần đây đang tuyển người mới, vì đội trưởng của họ muốn giải nghệ."

"Vì sao muốn đánh Vinh Quang hả, bởi vì thành tích tui không tốt, con đường này đi không được, thì tui đổi đường khác, ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên, xe đến trước núi ắt có đường —— không có đường? Thì bổ núi a."

Cậu bạn này quá sức tỉnh táo, độ bình tĩnh lý trí có thể so với Trương Tân Kiệt, Dụ Văn Châu, Tiêu Thời Khâm, khó trách đối mặt với tài khoản của mình bị tháo gỡ, bản thân từ chiến đội quán quân chuyển đến chiến đội chênh lệch như vậy vẫn có thể vui vẻ tiếp nhận —— bội phục, Sở Vân Tú tự nhận mình không bằng.

Lý Diệc Huy bằng vào sự lý trí tỉnh táo của mình thuyết phục bố mẹ hắn, nhưng Điền Sâm bên này lại tốn ít nhiều công sức. Bởi vì Điền Sâm trời sinh dáng người cao to lực lưỡng, mặc dù lúc đó vẫn còn là thiếu niên, nhưng hắn nhìn thế nào cũng giống một vận động viên, bố mẹ hắn đều là vận động viên đã giải nghệ nên muốn cho hắn đi con đường này, nói không chừng sau này có thể cầm được huy chương vàng bạc đồng về làm cho nước nhà vẻ vang.

"E-sport ở nước ngoài cũng là một loại thi đấu thể thao." Điền Sâm giải thích.

"Đây là chơi game"

"Thật sự con rất muốn đi."

"Đây chính là chơi game."

"Chơi chơi chơi cái gì game!!" Điền Sâm nổi giận, "Con đây là theo đuổi ước mơ, cũng giống như vận động viên! Là nam nhân thì nói chuyện bằng thực lực, có bản lĩnh thì hai bố con ta đánh một trận!"

Sở Vân Tú lại lần nữa trợn mắt há mồm, giỏi nha, khó trách Điền Sâm có thể vì nghĩa quên thân, cả bố mình cũng dám thách thức, mặc dù cuối cùng chỉ dám mạnh miệng nói mà không dám mạnh mẽ làm liền bị bố Điền đánh đến kêu gào khóc lóc nói mình muốn đến Hoàng Phong..... Nhưng chung quy đều là chơi game, lời này quả thực không sai, dù sao thi đấu thể thao vận động cũng tổn thương cơ thể, đã không thể trờ thành vận động viên giỏi nhất, vậy thì trở thành tuyển thủ chơi Vinh Quang mạnh nhất đi!

Cuối cùng đến Tô Mộc Tranh.

Tô Mộc Tranh nói với Diệp Tu: "Anh cảm thấy trình độ em hiện tại thế nào?"

Diệp Tu trầm tư nửa ngày mới trả lời: "Anh cảm thấy phải chờ thêm một thời gian nữa, anh có thể dạy em, nhưng mà phải đến mùa giải thứ tư mới có thể ra mắt."

Tô Mộc Tranh gật đầu, cô nhìn thoáng qua tấm ảnh chụp chung của ba người: "Được, em nhất định sẽ để Mộc Vũ Tranh Phong kề vai chiến đấu cạnh Nhất Diệp Chi Thu!"

"Nhưng Mộc Tranh nè, bộ dáng này của em mà vào giới chuyên nghiệp, có thể sẽ có người nói em là bình hoa." Diệp Tu cau mày bảo.

"Anh cảm thấy em là bình hoa sao?" Tô Mộc Tranh hỏi lại, Diệp Tu lắc đầu, cô khẽ cười nói: "Anh thấy không phải là được, em sao lại để ý mấy lời đồn thổi kia, tiếp tục cố gắng là được không phải sao?"

"Nếu như không có hy vọng thì sao?" Diệp Tu hỏi cô.

"Kiểu gì cũng sẽ có, chỉ cần thấy được hy vọng, rồi một ngày nó sẽ biến thành sự thật."

Tô Mộc Tranh không cần hỏi ý kiến người lớn, chính cô tự quyết định cho mình, hoặc là nói, cho dù có hỏi, anh trai cô cũng nhất định chiều theo lựa chọn của em gái.

Sở Vân Tú trầm mặc, bởi vì cô thấy chính nhìn, cô nhìn thấy bản thân năm mười sáu tuổi sau khi cùng bố mẹ nói chuyện, liền trốn vào trong phòng khóc lớn, cô cầm tấm thẻ tài khoản bị bẻ gãy, nhìn những ghi chú về Vinh Quang mà bản thân đã viết từ rất lâu, tựa hồ đã có quyết định —— cô vươn tay, ý định xé nó đi.

"Đừng." Sở Vân Tú giữ cô bé lại, cô kéo lại bản thân mình thời thiếu nữ, ôn nhu mà kiên định nói, "Vân Tú, đừng làm vậy, em không phải rất thích Vinh Quang sao?"

"Thế nhưng bố mẹ đều phản đối em." Cô gái nhỏ chớp mắt, hai mắt đẫm lệ nói, "Chị là ai? Vì sao dáng dấp giống em như vậy?"

"Chị là tương lai xinh đẹp hơn, mạnh mẽ hơn của em." Sở Vân Tú khẽ cười nói, "Em có phải rất hâm mộ những tuyển thủ chuyên nghiệp kia, cả những người bạn đồng trang lứa trong trại huấn luyện, cảm thấy bố mẹ bọn họ có thể đồng ý cho họ tham gia thi đấu, là một chuyện cực kỳ may mắn?"

Cô gái nhỏ gật đầu.

"Em cảm thấy, em với họ cách nhau thế giới." Sở Vân Tú nói, "Kỳ thật ngay bây giờ, con đường em lựa chọn, sẽ quyết định tương lai của chị ở đâu."

"Sở Vân Tú." Cô nhẹ giọng gọi tên mình, "Chị và em, cách nhau cả thế giới."

"Hãy dũng cảm đến tìm chị. Chị và em, em và bọn họ cách nhau thế giới này, đó gọi là Vinh Quang, nó là lý tưởng của em, là điều mà em cần cố gắng thực hiện và theo đuổi, là tất cả những gì em quý trọng." Nhìn lại quá khứ của nhiều người như vậy, Sở Vân Tú cũng sớm đã hiểu ý nghĩa của giấc mộng này.

"Chiến đội Yên Vũ, đang chờ em."

Cô nhìn thấy bản thân mình thời thiếu nữ, thừa dịp bố mẹ không chú ý liền thu dọn hành lý chạy đến chiến đội Yên Vũ, dưới sự giúp đỡ của các tiền bối trong chiến đội, thành công dùng số liệu thuyết phục bố mẹ, cầm lấy tài khoản pháp sư nguyên tố mới bắt đầu hành trình Vinh Quang của mình, sau đó, tại mùa giải thứ tư, cô tiếp nhận thẻ tài khoản của tiền bối —— Phong Thành Yên Vũ.

Có lẽ là sắp tỉnh rồi chăng? Sở Vân Tú nghĩ như vậy, bỗng nhiên nghe được có người gọi tên mình, Sở Vân Tú kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy đám bạn thế hệ hoàng kim của mình, mỗi người đều mang dáng vẻ thiếu niên, bọn họ đứng ở sau lưng cô, cùng cô ở thuở niên thiếu trò chuyện.

"Là Sở Vân Tú đúng không, tui tên là Hoàng Thiếu Thiên, tui chơi kiếm khách, về sau sẽ là kiếm khách lợi hại nhất Vinh Quang, có hứng thú không, đến PKPKPK đi, nói trước tui sẽ không nhường con gái đâu, cậu thua rồi đừng có khóc —— "

"Thiếu Thiên, người ta đến xem chiến đội Yên Vũ thi đấu, cậu sao cứ đi khắp nơi tìm người PK, cậu không thấy cậu nói to quá làm mọi người đều nhìn cậu sao? Ừm, thật có lỗi, tôi là Dụ Văn Châu của Lam Vũ, tôi thay mặt cộng tác của mình xin lỗi cậu, có lẽ sau khi thi đấu kết thúc, chúng ta có thể cùng ăn một bữa cơm?"

"Vân Tú đúng không, chào cậu, tớ là Tô Mộc Tranh, mùa giải sau cũng sẽ ra mắt, chơi bậc thầy pháo súng, cùng kết bạn nào?"

"Nghe nói cậu chơi nhân vật nam, tui còn tưởng là một tomboy, không ngờ lại là cô gái xinh đẹp, cô gái xinh đẹp cũng nên có quà tặng ưa nhìn.... tui không mang cái gì cả, móc chìa khóa linh vật của Hư Không được không?"

"Ách, tôi không phải là vận động viên thể thao, đừng sợ, tôi không có ác ý, tôi đến từ Hoàng Phong, rất hân hạnh được gặp cậu.... Thật sự đừng sợ, tôi tặng cậu bao lì xì được không?"

"Lý Diệc Huy, chiến đội Vi Thảo, dự định đánh trong mười năm, có muốn cùng nhau đánh không?"

"Cậu có thể cho tôi nhìn sổ ghi chép của cậu một lúc được không, vừa rồi ở góc kia có vài thứ tôi nhìn không thấy, ah ah ah quên mất tự giới thiệu, tôi là Tiêu Thời Khâm của Lôi Đình, sổ ghi chép của tôi cũng có thể cho cậu xem, chữ coi như tạm được."

"Bá Đồ, Trương Tân Kiệt. Đã lựa chọn con đường này thì đừng do dự, đi tiếp cho thật tốt —— tôi không đánh nhau, tôi là mục sư."

(Ba)

"Tạ ơn trời, đội trưởng chị tỉnh rồi." Sau khi tỉnh lại Lý Hoa bên cạnh cô lải nhải, "Chị hù chết tụi em, Trương Tân Kiệt tiền bối nói chị tắt nguồn điện thoại chắc chắn là tâm trạng không tốt, cũng may Mộc Tranh tỷ đoán được chị có thể ở đâu."

"Đội trưởng, chị có chuyển phát nhanh!" Thư Khả Hân ôm tới một con gấu bông lớn, "Là Lý Hiên tiền bối gửi!"

Quả nhiên là gấu bông.

Sở Vân Tú bỗng nhiên bật cười, cô ở group tuyển thủ thế hệ hoàng kim nói vài câu cảm ơn mọi người, sau đó quay đầu nói với Lý Hoa: "Mặc dù quyết định muốn giải nghệ, nhưng mà mùa giải này chúng ta vẫn phải đánh cho thật tốt —— mấy đứa có đồng ý giúp chị trên sàn đấu Vinh Quang lần cuối cùng này, lưu lại một hồi ức đẹp đẽ?"

"Yes, sir!" Thư Khả Di cúi chào, "Đều nghe đội trưởng, năm nay chúng ta nhất định giết đến vòng Chung kết!"

"Không, là giết đến trận Bán kết." Sở Vân Tú nhếch môi cười một tiếng, nếu đã quyết định giải nghệ, vậy thì tử chiến đến cùng, chiến đội bị người khác xem thường như xe tuột xích - Yên Vũ mềm yếu, thay đổi phong cách quyết đánh đến cùng cuối mùa giải này.

Thử một lần —— tiến vào thế giới của bọn họ, cùng nhau đồng hành hết mùa giải này, Tô Mộc Tranh nói rất đúng, có hy vọng, thì phải biến nó thành sự thật!

Cùng bọn họ cách một thế giới thì sao? Không nhận được sự đồng ý của bố mẹ thì thế nào? Suýt nữa từ bỏ để ước mơ chết từ trong trứng nước lại có làm sao?

Cô vẫn tiếp tục.

Cô là đội trưởng chiến đội Yên Vũ, Sở Vân Tú.

Trong thế giới của cô, Phong Thành Yên Vũ, tức là Vinh Quang cùng ước mơ.

Mùa giải thứ mười ba, Yên Vũ vốn là chiến đội không được coi trọng nhất lại thành công đánh vào Bán kết, tiếc lại bại trận bởi chiến đội quán quân Lam Vũ, đồng thời, đội trưởng Sở Vân Tú tuyên bố giải nghệ, một kết thúc mỹ mãn cho kiếp sống tuyển thủ chuyên nghiệp.

Tâm trạng của cô không tệ ở group thế hệ hoàng kim nhắn: "Chào cả nhà —— tui dường như đã từng gặp qua mọi người ở đâu đó nha."

Ở trong một thế giới khác.

END.

Chúc mừng sinh nhật, Sở nữ vương :LOL:
 
Last edited:

Himayunan

Người chơi công hội
Bình luận
185
Số lượt thích
403
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp đại đại, Mộc nữ thần, Tán ca
#3
Lâu ngày ko gặp con mều (não tàn) của chúng ta đã đăng bài lên rồi *kinh ngạc*
Cố lên nha em bài này đc đó :yao
 

Mều Tinh

Cả thế giới thuộc về loài Mều
Hội Tự Sát
Bình luận
265
Số lượt thích
1,762
Location
Hành tinh của loài Mèo :v
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Song Diệp, Tán, Tranh, Sở, Lạc, Hoàng,....
#4
*xách dao* Uây uây, em não tàn hồi nào, anh đừng có dìm danh tiếng của em nhá!!!!
Lâu ngày mới gặp mà anh đã dìm hàng em rùi Orz
Và... ava anh được đóa :yao: Chị Cụt sẽ giết chết anh :v
Cảm ơn anh nhiều vì đã ủng hộ em a n_n
 

Himayunan

Người chơi công hội
Bình luận
185
Số lượt thích
403
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp đại đại, Mộc nữ thần, Tán ca
#5
*xách dao* Uây uây, em não tàn hồi nào, anh đừng có dìm danh tiếng của em nhá!!!!
Lâu ngày mới gặp mà anh đã dìm hàng em rùi Orz
Và... ava anh được đóa :yao: Chị Cụt sẽ giết chết anh :v
Cảm ơn anh nhiều vì đã ủng hộ em a n_n
Anh dìm hồi nào? Anh chỉ nói sự thật
*thì thầm* ava đẹp thì phải để mà em :yao
 

Mều Tinh

Cả thế giới thuộc về loài Mều
Hội Tự Sát
Bình luận
265
Số lượt thích
1,762
Location
Hành tinh của loài Mèo :v
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Song Diệp, Tán, Tranh, Sở, Lạc, Hoàng,....
#6
Anh dìm hồi nào? Anh chỉ nói sự thật
*thì thầm* ava đẹp thì phải để mà em :yao
Xuy xuy, em không có não tàn nhá
Chị ý said: "Mài đi luôn đi Nam, mài về tau cạo đầu mài" :yao:
Chúc anh may mắn :v
 

Himayunan

Người chơi công hội
Bình luận
185
Số lượt thích
403
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp đại đại, Mộc nữ thần, Tán ca
#7
Xuy xuy, em không có não tàn nhá
Chị ý said: "Mài đi luôn đi Nam, mài về tau cạo đầu mài" :yao:
Chúc anh may mắn :v
Đang định onl mà thôi giờ anh lo cho cái đầu anh quá để mốt nó bớt giận rồi onl :yao
*thì thầm* mà con cụt chỉ nói nhiêu đó thôi hả anh tưởng còn nữa :yao nó dữ thế mà :yao
 

Bình luận bằng Facebook