Hoàn [Pj Batu 101.0208][Trương Tân Kiệt] Bất Chuyển

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#1
Bất Chuyển

Tác giả: 挚夜 _ 尤西斯的小白马

Editor: Gingitsune

Văn án: Cậu đã sớm hòa làm một với Bá Đồ, cùng chung một linh hồn vĩnh viễn rực cháy.


Mừng ngày bá Đồ 02.08.2019

1.

Trương Tân Kiệt bình an ra cửa, lại khập khiễng quay về.

Cậu vốn đã tính toán chính xác thời gian: ra khỏi câu lạc bộ, băng qua hai ngã tư, vào siêu thị, mua nhu yếu phẩm, tính tiền, quay về, dù có chênh lệch cũng sẽ không vượt quá một phút, hoàn toàn có thể bắt đầu huấn luyện đúng giờ.

Kết quả, cậu bước đi chính xác, an phận thủ thường đạp lên đường dành cho người đi bộ, mắt đã nhìn thấy cửa chính của câu lạc bộ, chợt một chiếc xe đạp lao vút qua sau lưng. Vì tránh xảy ra tai nạn, một chân cậu giẫm phải bồn hoa bên cạnh, trật mắt cá. Vừa cất bước liền có cảm giác như đi trên lưỡi dao, cảm giác đau điếng xuôi theo dây thần kinh cắt thẳng lên não.

Chàng mục sư trẻ tuổi thở dài, cậu cũng chẳng thể dùng Thuật Trị Liệu trong đời thật.

Lại quan sát tứ phía, Trương Tân Kiệt cũng chẳng thấy người đi đường nào có thể trợ giúp mình. Quan trọng nhất là điện thoại di động, thứ cậu cho rằng chỉ gia tăng phụ trọng mà không cần thiết cho chuyến hành trình dài mấy phút này, đã bị bỏ ở nhà.

Thất sách! Cậu nghĩ. Lặng lẽ ghi chú vào sổ tay trong lòng.

May rằng Trương Tân Kiệt nghiêm cẩn nhưng không cố chấp, OCD nhưng không thần kinh. Cậu tỉnh táo phân tích tình huống trước mắt rồi rút ra kết luận “đúng hạn trở về là nhiệm vụ bất khả thi”, nên cũng không nóng nảy, chỉ từ tốn lê chân từng bước một hướng về cổng lớn của câu lạc bộ Bá Đồ.

Hàn Văn Thanh nhìn phó đội trưởng nhà mình đang bị hai anh bảo vệ đỡ, đùi phải khẽ nâng, xuất hiện tại cửa phòng huấn luyện, biến sắc.

"Phòng y tế ở lầu một, leo lên đây làm chi?"

"Đội trưởng, bị thương mắt cá cũng không nên chậm trễ huấn luyện. Tôi đã đến trễ 2 phút 36 giây." Trương Tân Kiệt đáp.

2.

Trương Tân Kiệt không thể phát hiện xe đạp sau lưng là có lý do.

Mùa thứ năm của giải đấu chuyên nghiệp Vinh Quang, Bá Đồ dừng lại trước cánh cổng vào trận chung kết, không có cơ hội bảo vệ ngôi quán quân. Đây là một sự đả kích không nhỏ đối với đương kim quán quân, cũng là chiến đội được nhiều người xem trọng. Nhưng trong đội không người phàn nàn hay ai thán, sau khi trở về kiểm điểm, tăng cường huấn luyện, chẳng khác gì mọi khi, cũng chẳng ai nhắc tới việc nghỉ hè sớm.

Ai cũng nhận thấy đám người trẻ tuổi này đã nghẹn đến mức nào. Lấy đội trưởng Hàn Văn Thanh làm đầu, bọn họ đã sớm quên đi thất bại, chỉ còn lại sự cố chấp vì lần thắng lợi tiếp theo.

Trương Tân Kiệt, thân là đội phó đáng tin cậy, gần như không bao giờ phạm sai lầm, lại luôn không nhịn được mà nghĩ về sai lầm 0.1 giây trong Thuật Trị Liệu của mình.

Sai lầm cực nhỏ mà trí mạng, trên sàn đấu vòng bán kết, xuất phát từ mục sư Thạch Bất Chuyển của Trương Tân Kiệt.

Sẽ không ai trách thanh niên chưa đến hai mươi tuổi này vì sai lầm của cậu, huống hồ cậu đã làm rất tốt, vừa ra mắt năm đầu tiên liền giúp Bá Đồ cắt đứt đường lên đỉnh Vinh Quang của Gia Thế. Cho dù là người xem hay đồng đội, đối với việc này, cũng đều tỏ vẻ bao dung lý giải, cùng lắm thì than một câu đáng tiếc.

Người khác có thể bỏ qua, nhưng chính cậu không thể.

3.

Cuối cùng, Trương Tân Kiệt vẫn bị Hàn Văn Thanh lôi đến phòng y tế. Đội trưởng Bá Đồ, người đàn ông tự mang debuff đe dọa, chẳng buồn đáp lại yêu cầu ở lại huấn luyện của cậu, cứ thế cau mày nhìn cậu, sau một giây thắng bại đã phân.

Hàn Văn Thanh xua đi mấy anh bảo vệ, quay đầu nói với mọi người trong phòng một câu "Tiếp tục huấn luyện", liền tới cửa ra hiệu cậu vươn tay cho anh.

"Tốc độ." Giọng nói không nóng nảy, nhưng cũng không thể gọi là ôn nhu hiền lành.

Trên phương diện truy cầu hiệu suất cao, đội trưởng cùng đội phó Bá Đồ xưa nay không chút khác biệt. Trương Tân Kiệt hít sâu, tay trái vòng qua cổ Hàn Văn Thanh, sau đó -- lúc nãy nhảy lò cò lên cầu thang thế nào, bây giờ lại nhảy về đường cũ y hệt như vậy.

4.

Hàn Văn Thanh là người duy nhất trực tiếp chỉ ra sai lầm của Tương Tân Kiệt, thậm chí chẳng chừa chút mặt mũi nào. Lúc kiểm điểm, anh tua đi tua lại phần replay, tạm dừng nhiều lần, lại liệt kê toàn bộ hậu quả của 0.1 giây sai lầm này.

Từ đầu tới cuối, Trương Tân Kiệt đều bình tĩnh nhìn thẳng vào màn hình chiếu, cũng bình tĩnh nhìn Hàn Văn Thanh.

Ngay cả khi đồng đội bên người cũng không nhịn được mà rụt cổ, cậu vẫn lẳng lặng nghe như cũ, nhếch môi, ánh mắt không hề dao động.

Đến khi Hàn Văn Thanh rốt cuộc bấm nút ngừng phát lại, Trương Tân Kiệt thậm chí có thể nghe tiếng thở phào khe khẽ từ ghế bên, là tiếng thở phào của người vừa sống sót sau cơn bão của mấy người bên cạnh.

Đây là lần đầu tiên đội phó bị đội trưởng mắng thê thảm như vậy trong buổi kiểm điểm.

Nhưng đồng thời, đội trưởng cũng chẳng hề có ý quy kết việc thua trận là do sai lầm của mục sư. Hàn Văn Thanh dù nghiêm khắc đến khiến người sợ hãi, lại quyết không phải kẻ quy trách nhiệm chỉ vì quy trách nhiệm. Khi cần gánh vác, anh luôn là người đầu tiên xông lên, đem tất cả gánh nặng đặt lên vai mình trước khi ai khác kịp làm vậy.

Vậy nên anh mới là người điều khiển Quyền Hoàng Đại Mạc Cô Yên, thẳng tiến không lùi, là đội trưởng không thể thay thế của chiến đội Bá Đồ.

5.

Trong phòng y tế, dưới ánh nhìn chăm chú của Hàn Văn Thanh, bác sĩ của chiến đội giúp Trương Tân Kiệt làm kiểm tra, bôi thuốc, lại run run cắt băng vải rồi cột lại.

"Đội trưởng..." Giọng nói của bác sĩ xen lẫn vài âm run. "Đội phó không có vấn đề lớn gì, chỉ cần nghỉ ngơi đại khái hai, ba tuần liền có thể khôi phục hành động. Có điều cần chú ý..."

"Xin lỗi." Trương Tân Kiệt ngắt lời. "Có thể xác định một khoảng thời gian chính xác hơn được không? Hai, ba tuần lễ hơi... mơ hồ."

"Việc này tôi không nói chắc được. Thời gian hồi phục tùy vào tố chất thân thể của cậu."

Trương Tân Kiệt gật đầu, tỏ ý chấp nhận đáp án này.

Mấy giây sau, cậu lại bổ sung: "Trừ các hoạt động hàng ngày, có gì cần chú ý khi cử động tay lúc huấn luyện không?"

"Không có."

Trương Tân Kiệt suy tư, lại nhanh chóng định ra một bảng giờ giấc mới trong đầu. Tốc độ rửa mặt cùng xuống lầu giảm, tương đương thời gian rời giường cần sớm 15 phút, giờ ngủ trưa cũng cần rút ngắn 15 phút. Vì tốc độ hành động không thể tăng lên bằng năng lượng duy tâm, cậu cần phải đề cao tốc độ ăn cơm mới có thể cam đoan hoàn thành huấn luyện.

Khoan... Không đúng, bị thương chân cần ngưng vận động, cho nên có khoảng 30 phút rảnh rỗi. Tính lại.

Hàn đội đứng một bên nhìn Trương phó đội tự hỏi nhân sinh, thỉnh thoảng lại vươn tay nâng kính, có vẻ như không định lập tức quay về phòng huấn luyện.

"Xong chưa?"

Anh lên tiếng thúc giục, nhiệt độ giọng nói lại giảm mấy độ. Đương nhiên, anh biết đội phó nhà mình không phải hạng lười biếng trốn huấn luyện, nên vẫn hoàn toàn nguyện ý nghe lý do khiến đối phương khác thường như vậy.

"Đội trưởng." Trương Tân Kiệt nói: "Cho tôi thêm bảy phút. Vừa rồi nhảy lò cò lên lầu ba lại nhảy trở xuống bằng một chân khiến HP của tôi giảm mạnh, chờ chân lành tôi nhất định càng chú ý rèn luyện tố chất thân thể."

"Được."

Hàn Văn Thanh cũng không hỏi nhiều, tiếp tục đứng ôm tay.

Bác sĩ lung tung lấy cớ lao ra khỏi phòng y tế.

6.

Mấy ngày sau trận thua vòng bán kết, Trương Tân Kiệt luôn nghĩ về thời gian này năm ngoái.

Cậu ra mắt vào mùa giải thứ tư, đón nhận tài khoản mục sư Thạch Bất Chuyển, dựa vào khả năng khống chế cực kỳ tinh chuẩn mà trở thành hậu thuẫn cường đại nhất cho đồng đội.

Sau đó, trên sàn thi đấu trận chung kết, Đại Mạc Cô Yên cùng Nhất Diệp Chi Thu chiến đấu long trời lở đất. Trị liệu bên đối phương đã gục, mà cậu vẫn còn đứng. Tiết tấu trị liệu hoàn mỹ vô khuyết của cậu không chỉ bảo vệ tốt thanh máu của Đại Mạc Cô Yên, lại càng đẩy tuyển thủ Gia Thế cùng fan hâm mộ của họ xuống hố tuyệt vọng.

Cuối cùng, thích khách Quý Lãnh thành công đánh lén Nhất Diệp Chi Thu, nhất kích tất sát.

Quán quân tới quá nhanh, nói là trở tay không kịp cũng không quá đáng. Vô số vinh dự cùng ca ngợi đều trút xuống đầu tân binh vừa trưởng thành, nhưng cậu điềm nhiên thu nhận tất cả bằng lý trí cùng thái độ tỉnh táo, chẳng ai hỏi có khi nào cậu cũng cảm thấy không thở nổi hay không.

Về sau, cậu trở thành đội phó của chiến đội quán quân này, nhóm tân binh ra mắt mùa bốn được gọi là "Thế hệ Hoàng Kim", Tô Mộc Tranh cùng Diệp Tu chưa bao giờ để mất giải thưởng Hợp Tác Tốt Nhất vào tay người khác, cặp đôi kiếm cùng lời nguyền của Lam Vũ cũng thể hiện sinh cơ bừng bừng xưa nay chưa hề thấy...

Sau nữa...

Thạch Bất Chuyển còn đứng trên sân, cậu có thể giữ vững thanh máu của đồng đội ở mức cao nhất có thể, nhưng cậu đã không thể giữ vững vinh quang tối cao trên tay họ.

Nói không thấy cay đắng tuyệt đối là gạt người!

Lúc cùng đồng đội nâng lên chiếc cúp quán quân mùa bốn, Trương Tân Kiệt nghe Hàn Văn Thanh nói: "Sang năm, cũng sẽ như vậy." Câu nói đó đã trở thành tín điều của cậu, phảng phất cúp quán quân mùa năm, mùa sáu cũng đã nắm chắc trong tay.

Sao mình lại có thể phạm sai lầm buồn cười như vậy, Trương Tân Kiệt nghĩ. Có lẽ đó chính là ý nghĩ hão huyền duy nhất trong cả đời cậu, sau này không còn lặp lại.

7.

Thời gian trôi qua chậm hơn hẳn mọi khi. Ảo giác!

Trương Tân Kiệt lại hoàn thành bảng giờ giấc cho ba tuần lễ tiếp theo, xác nhận không có sai lầm xong, liền ngẩng đầu nhìn đội trưởng trầm mặc của mình.

Ánh mắt Hàn Văn Thanh vô tiêu cự, nhìn như đang đánh giá dược phẩm trên kệ, cũng có thể là đang tự hỏi về những bài huấn luyện sắp được an bài. Ít ra, có thể khẳng định, anh không phải đang ngẩn người. Nếu là Trương Tân Kiệt lúc mới gia nhập chiến đội, cậu nhất định không dám tiến tới làm phiền. Có điều, nay đã khác xưa.

"Đội trưởng, xong rồi, chúng ta về thôi."

Hàn Văn Thanh đi về phía cậu, lại không tỏ ý định đỡ Trương Tân Kiệt.

"Cậu đang khẩn trương gì vậy?"

Câu hỏi này khiến Trương Tân Kiệt chẳng hiểu ra sao. Cậu cũng không đi đoán ý nghĩ của đối phương, chỉ chờ nghe tiếp.

"Mấy hôm nay, dù tần suất sai lầm trong huấn luyện của cậu chỉ ở mức trung bình, nhưng cao hơn so với trước khi thi đấu tứ kết. Động tác cũng cứng ngắc."

Trương Tân Kiệt không phủ nhận. Loại số liệu thống kê mắt thường cũng thấy được này hoàn toàn không thể che giấu, mà cậu cũng không bài xích các kiến nghị của đội trưởng. Lời anh nói dù chẳng mấy xuôi tai, nhưng lại khiến người bớt đi rất nhiều đường vòng.

"Vẫn còn băn khoăn về sai lầm kia?"

"Đúng vậy. Tôi nghĩ về nó trong một phần ba thời gian huấn luyện."

Hàn Văn Thanh cau mày. Thanh niên chưa quá hai mươi trước mặt đang bị thương nằm trên giường bệnh, mắt cá chân phải bị băng bó, lại vẫn có thể bảo trì bộ dạng cẩn thận tỉ mỉ. Cậu ta cẩn thận chăm chú, thiên phú hơn người, các kỹ xảo của nghề nghiệp mục sư đều hoàn thiện, khiến cho mục sư - nhược điểm một thời của Bá Đồ - trở thành một thanh kiếm chưa ra khỏi vỏ.

Tất cả mọi người xem cậu là một lão tướng đáng tin, một người lãnh đạo của chiến đội. Hàn Văn Thanh cũng thế.

Người điều khiển chưa bao giờ biết hai chữ "rút lui" của Quyền Hoàng khi chiến đấu có thể giao phía sau cho cậu, khi việc vặt quấn thân cũng có thể giao cho cậu toàn bộ việc sắp xếp huấn luyện và an bài chiến thuật. Bởi từ ngày gia nhập Bá Đồ, Trương Tân Kiệt chưa từng rời đội.

Cậu nhất định đứng cạnh Hàn Văn Thanh, trở thành phần quan trọng nhất của bộ xương sắt thép Bá Đồ. Tất cả mọi người chờ mong điều đó, cũng chứng kiến nguyện vọng đó từng bước một trở thành sự thật.

Gia nhập chiến đội, tiếp nhận Thạch Bất Chuyển, không ngừng tiến bộ, trở thành đội phó đội quán quân. Mọi chuyện xảy ra tự nhiên như được định sẵn, tựa như cậu sinh ra đã biết mình nên đi con đường nào. Bên dưới ánh hào quang đó, "Trương Tân Kiệt cũng thấy hoang mang" là một giả thuyết mọi người đã lãng quên trong vô thức.

"Bá Đồ sẽ không bị ám ảnh bởi thất bại." Hàn Văn Thanh nói: "Gặp, liền đánh tan."

Trước sau như một không chấp nhất danh hiệu quán quân, mà lấy ra dũng khí cùng cố gắng lớn nhất để truy đuổi quán quân.

Anh nhìn thấy, đằng sau thấu kính của người đối diện, ánh mắt luôn bình tĩnh không lay động, có thứ gì dần bốc lên.

8.

Vết thương ở chân Trương Tân Kiệt, sau hai tuần rưỡi, đã hoàn toàn lành lặn. Mùa giải mới của Liên minh cũng chính thức bắt đầu.

Mùa giải thứ năm hạ màn, Vi Thảo tiếp bước Gia Thế, Bá Đồ, trở thành đội quán quân thứ ba của Liên minh, cũng sở hữu tài khoản thứ tư sau Nhất Diệp Chi Thu, Đại Mạc Cô Yên, cùng Quét Đất Dâng Hương, được lên cấp thần.

Địch nhân của Bá Đồ đã không chỉ có Gia Thế. Sau này, nhiều trở ngại sẽ chắn ngang con đường đoạt quán quân của họ. Họ cũng sẽ gặp phải càng ngày càng nhiều thắng lợi và thất bại.

Nhưng vậy thì có sao?

Gặp, liền đánh tan!

9.

Bỏ sau đầu những ồn ào từ trận tú khai mạc Ngôi Sao Hội Tụ, Trương Tân Kiệt ngồi tại phần ghế của chiến đội, suy nghĩ trôi xa dần theo hình chiếu của Đại Mạc Cô Yên cùng Thạch Bất Chuyển. Nhưng ký ức cuối cùng dừng lại trong đầu cậu, không phải một trận thắng rung động tâm can, cũng không phải một lần phối hợp ăn ý, mà là một việc nhỏ không chút ý nghĩa vào năm năm trước.

Sau sự kiện năm ấy, cậu đã không còn chấp nhất thắng bại của một trận đấu hay phát huy của mình trong trận, có chăng chỉ là chiến thuật định ra ngày càng tinh vi, truy cầu thao tác ngày càng hoàn mỹ, cùng với cực hạn kiểm điểm sau mỗi trận đấu.

Không có thời gian hối hận cho thất bại, tất cả tinh lực đều cần phóng tới tương lai. Đây là điều trọng yếu nhất mà Trương Tân Kiệt, phó đội trưởng Bá Đồ, học được từ đội trưởng nhà mình.

Cho dù vào mùa giải thứ chín, Bá Đồ tập hợp bốn vị tuyển thủ hạng sao nhưng vẫn thua dưới tay Luân Hồi, từ đầu đến cuối cậu đều chưa từng hoài nghi. Cậu đã cùng Hàn Văn Thanh rất vui mừng khi thấy hai vị lão tướng kia cũng ôm tâm tình này, dù rằng theo thời gian trôi qua, bọn họ sẽ chẳng còn cơ hội lặp lại sự điên cuồng được ăn cả, ngã về không như vậy nữa.

Bá Đồ tựa như có ma lực vậy, có thể khiến người bên trong vĩnh viễn không mê mang, mục tiêu luôn rõ ràng trước sau như một. Cho dù là Trương Tân Kiệt năm đó hay Lâm Kính Ngôn, Trương Giai Lạc sau này, mỗi người đều đã trải nghiệm qua.

Hàn Văn Thanh là người cuối cùng xuống đài. Trong một biển hò hét như sơn đổ biển gầm, anh ngồi trở lại bên cạnh cậu.

Cậu không nói gì, chỉ nhẹ mỉm cười, nắm tay đặt lên bả vai của vị hợp tác trong bảy năm qua, hệt như cách Hàn Văn Thanh vừa làm với hình chiếu lập thể của Đại Mạc Cô Yên.

Nhiệt độ của cái ôm đã sớm không còn, xúc cảm trên thân cũng chớp mắt tiêu tan, dù là đau đớn lúc thụ thương hay ấm áp trên đầu vai. Nhưng thời gian bảy năm này lại hệt như con dao sắc bén nhất, khắc sâu từng cái tên Bá Đồ, Hàn Văn Thanh, Đại Mạc Cô Yên, Thạch Bất Chuyển, ... vào lòng cậu, lưu tại những năm tháng hừng hực ước mơ này.

10.

Người ngoài luôn nói rằng trình độ kỹ thuật cùng chiến thuật của Trương Tân Kiệt xứng đôi với Bá Đồ như hai nửa của hạt đậu, thiên y vô phùng, nhưng khí chất của bản thân Trương Tân Kiệt cùng chiến đội lại không hòa hợp như thế. Nếu nói hình tượng của Bá Đồ là một ngọn lửa đủ để đốt cháy mọi thứ, khiến người ta cảm nhận được hơi nóng vĩnh hằng bất diệt, thì Trương Tân Kiệt lại như một khối băng lạnh lẽo tuấn tú, góc cạnh rõ ràng, tỉnh táo như sẽ chẳng xê dịch vì bất cứ chuyện gì.

Chỉ có Trương Tân Kiệt biết, không phải như thế.

Cậu đã sớm hòa làm một với Bá Đồ, cùng chung một linh hồn vĩnh viễn rực cháy.

-Fin-
 
Last edited:

Lãi

Lơ lửng trên mây, dòm đời vùng vẫy
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
284
Số lượt thích
3,085
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp is real \^m^/
#2
Bá Đồ tựa như có ma lực vậy, có thể khiến người bên trong vĩnh viễn không mê mang, mục tiêu luôn rõ ràng trước sau như một. Cho dù là Trương Tân Kiệt năm đó hay Lâm Kinh Ngôn, Trương Giai Lạc sau này, mỗi người đều đã trải nghiệm qua.

Hàn Văn Thanh là người cuối cùng xuống đài. Trong một biển hò hét như sơn đổ biển gầm, anh ngồi trở lại bên cạnh cậu.
Đúng vậy, một lần đã là người của Bá Đồ, mãi mãi là người của Bá Đồ!!!

Nếu nói hình tượng của Bá Đồ là một ngọn lửa đủ để đốt cháy mọi thứ, khiến người ta cảm nhận được hơi nóng vĩnh hằng bất diệt, thì Trương Tân Kiệt lại như một khối băng lạnh lẽo tuấn tú, góc cạnh rõ ràng, tỉnh táo như sẽ chẳng xê dịch vì bất cứ chuyện gì.

Chỉ có Trương Tân Kiệt biết, không phải như thế.

Cậu đã sớm hòa làm một với Bá Đồ, cùng chung một linh hồn vĩnh viễn rực cháy.
?????
 

Bình luận bằng Facebook