Hoàn [Đồng nhân][Tán Tu] Nhặt được một con mèo tên Diệp Tu

Lyl

Cống hiến cấp cao
Bình luận
179
Số lượt thích
1,211
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tu. Tán Tu. Chu Diệp. Song Diệp
#1
Tác giả: 虞坡琴风漾

Thể loại: đồng nhân đam mỹ, vi lượng huyền huyễn, 1x1, HE

Editor: Lyl

01

Tô Mộc Thu là fan trung thành của game Vinh Diệu, quanh năm chìm đắm bên trong, bởi kỹ thuật nổi trội, thao tác mạnh mẽ, cũng là một người chơi cấp đại thần được phong thần trong Vinh Diệu. Nhưng mà, vị đại thần này cũng là một fanboy.

Tô Mộc Thu là một fan não tàn ngay thẳng, hắn fan chính là một hoạt náo viên đại thần trong Vinh Diệu —— Nhất Diệp Chi Thu.

Nhất Diệp Chi Thu là đại thần bắt đầu chơi Vinh Diệu từ khi game này mới phát hành, nổi tiếng vì “dùng thao tác cơ bản nhất, đấu pháp quê mùa nhất, làm được hiệu quả tốt nhất”, Tô Mộc Thu chính là bị vị hoạt náo viên chưa bao giờ lộ mặt này trực tiếp vòng fan.

Giọng Nhất Diệp Chi Thu có chút trẻ con, rất nhiều người gọi đùa là “vị thành niên”, Nhất Diệp Chi Thu cũng không bác bỏ, chẳng qua, càng nhiều fan hơn thích gọi y đấu thần, bởi vì, Nhất Diệp Chi Thu là khách quen của sân đấu, hơn nữa quanh năm giữ chiến tích bất bại, tên tuổi này cũng đương nhiên nổi lên.

Lúc ban đầu nhất, Tô Mộc Thu ngày ngày nói chêm chọc cười trong một đám fan, Nhất Diệp Chi Thu là một người rất cưng fan, mà Tô Mộc Thu là một người rất may mắn.

Đại đa số thời gian, màn đạn của Tô Mộc Thu luôn có thể được Nhất Diệp Chi Thu thấy, Nhất Diệp Chi Thu là một chiều fan cuồng ma, mỗi lần nhìn thấy màn đạn có thể vào mắt y, ừ, là sẽ chọn trả lời, mà Tô Mộc Thu chính là người được y trả lời nhiều nhất. Cứ như vậy, Tô Mộc Thu cũng lăn lộn gió nổi nước lên trong vòng fan, thành thủ lĩnh fan một phương.

Không thể không nói, có đôi lúc, ông trời cũng là nhìn người cho điểm kỹ năng.

Phong cách chơi trò chơi của Nhất Diệp Chi Thu là phục cổ nhất, nhưng bởi vì y tâm bẩn, rất nhiều người vẫn cứ xem không hiểu chiến thuật của Nhất Diệp Chi Thu là gì.

Nhưng mà, cố tình Tô Mộc Thu lại nhìn ra, còn có thể phân tích cho người khác hiểu, cũng vì nguyên nhân này, Nhất Diệp Chi Thu đặc biệt coi trọng fan thường nhìn thấy này, có đôi khi thậm chí vẫn luôn tiếp lời Tô Mộc Thu, vô thức làm nóng bầu không khí phòng trực tiếp.

Mà Tô Mộc Thu cũng trở thành thuyết minh cho phòng trực tiếp của Nhất Diệp Chi Thu, may mà tốc độ tay của Tô Mộc Thu qua cửa, cho dù đánh chữ giải thích cũng theo kịp tiết tấu, nửa đường còn có thể nói đùa với Nhất Diệp Chi Thu, ngược lại cũng rất thích ý.

Thỉnh thoảng, Tô Mộc Thu còn có thể tổ đội đánh phối hợp với Nhất Diệp Chi Thu, hai người vô cùng ăn ý, âm chết người không đền mạng, chọc đối phương xoay quanh, hai người ngược lại chơi đến vui vẻ, bị fan trong phòng trực tiếp cười xưng “hợp tác tâm bẩn nhất lịch sử”.

Đương nhiên, nhị thứ nguyên là có không ít hủ nữ, cách thức đối xử khác biệt của Nhất Diệp Chi Thu với Tô Mộc Thu lập tức dẫn đến một đám fan cp, mỗi lần Nhất Diệp Chi Thu và Tô Mộc Thu tiếp lời, tất cả màn đạn đều là một mảnh “A a a a” hét chói tai.

Nhất Diệp Chi Thu cũng không giận, ngược lại cười hỏi Tô Mộc Thu, “Aiya, Thu Mộc Tô đại đại, thấy các em gái nói chưa? Có muốn theo tôi về nhà không? Cha mẹ tôi rất tiến bộ, sẽ không ngăn cản.”

Trên màn đạn tự nhiên lại là một sóng cao triều, một mảnh “A a a a a, hai người nhanh đi kết hôn đi.”

“9 đồng của hai người tui bao, nhanh đến cục dân chính đi.”

“Ls quên rồi đúng không, luật kết hôn đồng tính trong nước còn chưa được thông qua đâu, hai người nhanh đi kết hôn, vé máy bay tôi bao a a a a”

“Ls +1, nói đi, hai người còn cần chi phí gì, tui ra một lượt!”

...

Về phần vì sao không ai cho rằng Thu Mộc Tô là nữ? Đương nhiên là bởi vì, Thu Mộc Tô đại đại là người chơi đại thần trong Vinh Diệu a, Thu Mộc Tô đại đại đã bại lộ giọng nói của bản thân bao nhiêu lần lúc nói chuyện trong đội, làm sao có thể có người cho rằng hắn là nữ, đây không phải nói chuyện cười sao?

Cứ thế, lâu dần, Tô Mộc Thu ngược lại cũng thật sự động chút tâm tư. Chẳng qua, mặc dù là fan não tàn của Nhất Diệp Chi Thu, Tô Mộc Thu vẫn còn phân rõ nặng nhẹ.

Cách màn hình và mạng lưới, ai biết đối phương là hạng người gì? Thích cũng là có giới hạn, thích nữa, đối phương cũng chỉ là một người xa lạ hơi quen thuộc một chút mà thôi, không phải sao?

Nhưng mà, lúc ông trời sắp xếp duyên phận, thường thường luôn làm người bất ngờ không kịp đề phòng a.

02

Tô Mộc Thu ra ngoài một chuyến, mua chút đồ dùng hằng ngày xong về nhà, kết quả đến nửa đường phát hiện một con mèo nhỏ cuộn tròn trên mặt đất, da lông màu đen, run run rẩy rẩy cuộn lại thành một đống, thân thể nhỏ run lên trong gió lạnh, cực kỳ đáng thương.

Bình thường cũng không thấy Tô Mộc Thu có bao nhiêu thích động vật nhỏ, nhưng hôm nay không biết làm sao, hắn lại nhịn không được ôm cục lông nhỏ run rẩy trên nền đất lạnh lên, bọc kín trong ngực, đem về nhà mình.

Lúc Tô Mộc Thu ôm, mèo con hoàn toàn không có một chút phản ứng, Tô Mộc Thu đoán hẳn là bị lạnh ác, hôn mê mất rồi, về đến nhà trực tiếp bọc mèo con vào trong chăn, lại lấy một hộp sữa tươi trong tủ lạnh, hâm nóng cho nó.

Sau đó, Tô Mộc Thu mở taobao, bắt đầu tìm kiếm thức ăn cho mèo con, ngẫu nhiên thấy một loại được đánh giá tốt, giá cả cũng phải chăng, bất chấp, dùng đi số tiền tiêu không nhiều của tháng này.

Lúc Diệp Tu tỉnh lại, trên người ấm áp, nhịn không được thoải mái cọ cọ chăn, lười biếng “Meo~” một tiếng bò ra.

Đợi tỉnh táo lại, Diệp Tu mới đột nhiên kịp phản ứng, bản thân đâu ra chăn? Hôm qua y bị Gia Thế ép hủy hợp đồng, ngay cả phòng cũng chưa về, nhà trọ nhỏ lại ở xa, thêm không đủ linh lực, căn bản là trực tiếp hóa thành nguyên hình, nằm luôn trên đường cái, đâu ra chăn đệm gì?

Diệp Tu vội vàng ngẩng đầu, trong tầm mắt là một căn phòng không lớn, xem bên cạnh giường và máy vi tính, đây hẳn là phòng ngủ, y đây là, bị ai nhặt về nhà?

Diệp Tu cảm thấy có chút thần kỳ, trước đây cũng không phải y chưa từng hóa thành nguyên hình, để đề phòng có người nhặt mình về nhà, còn cố ý dùng phép thuật che mắt, không ngờ lại vẫn bị người nhìn thấy, y không cảm nhận sai, đây hẳn là một con người?

Yêu tu rất nhạy cảm về linh lực, dù sao chuyện này liên quan đến tính mạng của bọn họ, cho dù là yêu tu không làm yêu đao, sinh ra cũng sẽ tu luyện khả năng cảm ứng linh lực, nếu không, giới tu chân hiện tại người không nhiều, nhưng nếu bị bắt được, vẫn khó thoát khỏi cái chết.

Ai bảo một đám ngụy quân tử giới tu chân mỗi ngày đều tuyên truyền “phi tộc ta loại, kỳ tâm tất dị(1)” và vân vân, nhìn thấy yêu tu không giết sạch, bọn họ sẽ lo lắng muốn chết, cho nên những năm này, tiểu yêu có chút linh trí đều học được cảm nhận linh lực, nói gì một đại yêu hóa hình như y, tuy rằng ở yêu tộc y vẫn còn là vị thành niên.

Lúc Tô Mộc Thu đẩy cửa đi vào, nhìn thấy chính là một con mèo nhỏ cúi đầu, đôi mắt ngập nước nhìn đệm thịt nhỏ trên chân mình, Tô Mộc Thu cảm thấy trái tim đều tê dại, bước nhanh đến trước ổ mèo tạm thời làm từ thùng giấy, cẩn thận ôm lấy mèo con, vòng vào trong lòng mình.

Diệp Tu cảm thấy thân thể đột nhiên bay lên không, bị dọa hết hồn, kêu một tiếng “Meo~” dài, tiếng mèo sữa mềm mềm nhu nhu, Tô Mộc Thu bị manh đến tim đập loạn lên, “Con ngoan, sau này ở lại với ba đi, người nhà ba ít, con tùy tiện chạy cũng không sao, chú ý đừng tùy tiện ra ngoài là được.”

“Meo~” Diệp Tu hoàn toàn xác định đây là một con người, thanh niên này, hơi thở trên người rất tinh khiết, có thể thấy được làm người không tệ, chưa từng làm hại người khác, giữa chân mày có chính khí, ánh mắt sạch sẽ, hiển nhiên tâm tư trong suốt, làm người chính trực, trên người có ánh vàng công đức nhàn nhạt, đủ thấy bình thường làm không ít việc tốt.

Những năm này, không phải làm một hai chuyện tốt là có thể nhận được công đức, thời buổi này, ông trời cũng keo kiệt, tâm tư hơi không sạch sẽ một chút, ha ha, cứ chờ báo ứng đi, đừng mơ tưởng công đức gì nữa. Tổ tiên thanh niên này từng có người đại thiện, bản thân thanh niên lại làm việc ổn thỏa, cũng làm không ít chuyện tốt, mới được ông trời ưu ái như vậy.

Đáng tiếc mạng không dài, tử khí tụ lại trên mặt, phỏng chừng gặp phải huyết sát gì, không đến ba tháng, nhất định trời giáng tai bay vạ gió, chết oan chết uổng, đáng tiếc một người tốt như vậy.

Diệp Tu nghĩ nghĩ, đột nhiên ngây ra, từ từ, đây không phải hoa đào mẹ tính ra cho y sao?

Diệp Tu vội vàng vận chuyển linh lực, rơi xuống mệnh bàn nhỏ trên cổ, trong lòng nói thầm vài chữ cổ, viên ngọc đen trên mệnh bàn xoay hai vòng, dừng lại trên một điểm.

Thấy kết quả, cả người Diệp Tu đều mộng bức, cái gì, cái gì gọi là “Nhân duyên trời định, số mệnh đồng sinh cộng tử”? Đây là mệnh cách quái gì? Đùa y đúng không!

Diệp Tu còn chưa bình tĩnh lại, miệng đã bị nhét một thứ mềm nhũn vào, Diệp Tu theo bản năng ngậm miệng, hút vào một hơi vị sữa, trên lý trí muốn nhả ra, nhưng mà, thân thể đói bụng một đêm hoàn toàn không nghe chỉ huy, uống vào từng ngụm từng ngụm lớn.

Sữa tươi vừa ấm, Diệp Tu uống no, hai chân trước đặt lên người Tô Mộc Thu, đầu liền cọ lên, cọ cọ, Diệp Tu đột nhiên cứng ngắc bất động. Y vừa mới làm gì? Mất mặt chết!

Tô Mộc Thu ngược lại bị cọ đến vui vẻ, con mèo con này, thật sự là quá đáng yêu!

03

Diệp Tu ở trong nhà Tô Mộc Thu vài ngày, linh lực trên người khôi phục một chút, tinh thần vô cùng, mỗi ngày chạy lên nhảy xuống trong nhà Tô Mộc Thu, được rồi, nói như vậy cũng không đúhg, Diệp Tu nhiều nhất chỉ là đi dạo quanh quanh, sau đó, bởi vì đến mùa rụng lông, làm cho mọi nơi trong nhà dính đầy lông tơ mà thôi.

Hai hôm nay, Diệp Tu ngẫu nhiên phát hiện, Tô Mộc Thu lại là fan tài khoản hoạt náo viên —— Nhất Diệp Chi Thu của mình, còn là fan lâu năm hợp mắt duyên với y nhất kia —— Thu Mộc Tô. Độ hảo cảm của Diệp Tu với Tô Mộc Thu lập tức tăng lên vù vù.

Tuy rằng, mấy ngày nay Diệp Tu nghe được nhiều nhất, chính là đủ kiểu hỏi “Vì sao Nhất Diệp vẫn không login chứ” của Tô Mộc Thu.

Tô Mộc Thu ngược lại chỉ cảm thấy con nhà mình thân thiết với mình hơn, còn lại cũng không nhìn ra, dù sao kỹ năng giao lưu vượt giống loài này, không phải người bình thường có thể có.

Trên người mấy ngày không dính nước, Diệp Tu chỉ cảm thấy chỗ nào trên người cũng khó chịu, loài mèo vốn rất thích sạch sẽ không phải sao? Không cho Diệp Tu tắm, làm sao có thể!

Mặc dù nói, mèo thường thường đều sợ nước, nhưng mà, Diệp Tu là mèo bình thường sao? Y là mèo thành yêu a! Miêu yêu làm sao có thể sợ nước!

Hôm nay, đúng lúc Tô Mộc Thu phải ra ngoài làm việc, Diệp Tu cũng thật sự không chịu nổi nữa, linh lực trên người đã khôi phục tương đối, có thể biến hóa, tự tắm rửa lấy và vân vân, hoàn toàn không thành vấn đề.

Diệp Tu xác định Tô Mộc Thu đi rồi, lập tức hóa thành hình người mở cửa phòng ngủ ra, nghĩ dù sao là đi tắm, cái gì cũng không làm, cứ thế đi ra ngoài, đương nhiên, cũng không tính là trần như nhộng, tốt xấu có vòng đuôi quanh thắt lưng, che đi bộ phận trọng điểm.

Đúng lúc Diệp Tu đang đi về phía phòng vệ sinh, “két” một tiếng, cửa, mở, Tô Mộc Thu thò nửa người vào.

Vì vậy, Diệp Tu đại đại không khống chế được linh lực của bản thân, bùm một cái biến thành nguyên hình, mà Tô Mộc Thu đại đại chỉ cảm thấy tam quan của mình đang vỡ nát.

Sau khi dựng nước không cho thành tinh đã nói đâu? Đây đây đây, cái quỷ gì đây!

Tô Mộc Thu máy móc đẩy cửa phòng ra, mặt không thay đổi xách nhóc con nhà mình lên, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt to ngập nước của bé con, tâm Tô Mộc Thu lập tức mềm nhũn, dù sao là con nhà mình, chỉ cần không có ai khác biết, nuôi trong nhà là được.

“Con ngoan” Tô Mộc Thu cảm thấy vẫn là phải cho con nhà mình một bài học, vì vậy giọng nói bình tĩnh lên tiếng, “Có phải con nên giải thích một chút chuyện là thế nào?”

Diệp Tu lúc này đã ngốc luôn rồi. Y rõ ràng đã xác nhận, Tô Mộc Thu đã đi xa từ lâu, sao lại đột nhiên quay về? Ông trời đùa y đúng không!

Diệp bất tu cảm thấy toàn bộ miêu sinh đều vô vọng, tâm không cam tình không nguyện hóa thành hình người, “Chính là như anh thấy vậy, còn giải thích thế nào nữa.”

Diệp Tu hoàn toàn quên mất trên dưới toàn thân y hiện tại chỉ có một cái đuôi quấn ở trên người, những chỗ còn lại, khụ, trần như nhộng ( "▔㉨▔)

Tô Mộc Thu đột nhiên cảm thấy phương pháp giáo dục của mình không đúng, đây ngược lại cũng không phải là lỗi của Tô Mộc Thu, Diệp Tu sau khi biến hóa cũng là một con nho nhỏ, cả người, sai, là cả mèo, cũng không đúng, Tô Mộc Thu nhất thời không biết phải hình dung chủng loại của Diệp Tu như thế nào nữa, dù sao toàn thân Diệp Tu cảm giác đều là nãi ngoan nãi ngoan(2), đáng yêu bùng nổ luôn!

Đương nhiên, đây là tình huống không nhìn bộ phận từ cổ trở xuống mà thôi.

Khi ánh mắt Tô Mộc Thu lơ đãng bay qua trên người Diệp Tu, toàn thân Tô Mộc Thu đại đại lập tức cứng ngắc tại chỗ:

Làn da trắng nõn không che đậy, đuôi tóc đen hơi dài phủ lên quanh cần cổ, làm người có vẻ càng thêm tinh xảo, trên thắt lưng quấn một cái đuôi mèo thuần đen, miễn cưỡng che trọng điểm, hai chân thon dài thẳng tắp, chân trần đạp trên mặt đất, đỉnh đầu, một đôi tai mèo màu đen vẫy vẫy, chọc đến lòng người ngứa.

Tô Mộc Thu đột nhiên có chút không khống chế được bản thân, xấu hổ play gì đây, ngọa tào, hắn lại có chút động tâm, cái quỷ gì đây d(ŐдŐ๑)

Diệp Tu đợi nửa ngày không thấy Tô Mộc Thu đáp lại, lúc này mới ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt cứng ngắc và ánh mắt không biết làm sao của Tô Mộc Thu, mới nhớ ra bản thân còn chưa mặc quần áo, tùy tiện biến ra một cái áo choàng dài đến chân khoác lên người, Diệp Tu thả đuôi xuống, cái đuôi dài vẽ ra một đường màu đen trong không khí, nhẹ nhàng đung đưa.

Tô Mộc Thu càng cứng người: Thế này càng giống xấu hổ play hơn được không? Có phải hắn hẳn là phổ cập một chút tập quán bình thường của con người cho con ngoan không?

“Cái kia, con ngoan, con qua đây, ba nói với con mấy chuyện.” Tô Mộc Thu xoay người đi về phía sofa, Diệp Tu không hiểu theo sau, sau đó thì sao?

Sau đó đương nhiên là bị cha già Tô Mộc Thu phổ cập kiến thức và tam quan của nhân loại suốt một buổi chiều rồi.

Nghe cha già ân cần dạy bảo, Diệp Tu biểu thị sống không thể yêu.

04

Diệp Tu bị cha già ân cần dạy bảo vẻ mặt ngẩn ngơ ngồi trên ghế salon gật đầu cho qua, cảm giác cuộc sống của mình không còn hi vọng, sao y không biết làm người còn phải chú ý nhiều điều như vậy? Đây chính là nguyên nhân y làm người thất bại sao?

Tô Mộc Thu nói khô cổ họng, ngẩng đầu lại thấy con ngoan nhà mình vẻ mặt lơ mơ, nhất thời không biết là tâm tình gì, hắn đột nhiên cảm nhận được vất vả của người làm cha mẹ, nhìn bé con oan ức tủi thân trước mặt, Tô Mộc Thu tỏ vẻ: Mình quả nhiên không phải một gia trưởng tốt.

Thân~ ngươi đương nhiên không phải gia trưởng tốt rồi, ngươi còn phải nuôi Diệp Tu Tu cả đời cơ nha~

Tô Mộc Thu thấy cái đuôi không nghe dạy bảo của Diệp Tu không ngừng lúc ẩn lúc hiện, không biết làm sao, đột nhiên cảm thấy cuộc sống của mình có chút thất bại.

Đột nhiên, Tô Mộc Thu nghĩ đến, bản thân nói nửa ngày, ngược lại quên mất chuyện quan trọng nhất, “Con ngoan, nói nghe xem, chuyện rốt cuộc là sao? Đừng nói với ba con không biết nói, biến hóa cũng biết làm sao có thể không biết nói. Từ từ, không đúng, vừa rồi con có nói rồi, đừng trốn tránh hiện thực a.”

Một khi tiếp nhận giả thiết này, Tô Mộc Thu cảm thấy cả thế giới đều nhẹ nhàng, không phải là mèo thành tinh sao, có gì đâu chứ, thế giới lớn không gì không có không phải sao?

Ôm tâm tính như vậy, Tô Mộc Thu tỏ vẻ, bản thân đã hoàn toàn không có gánh nặng tâm lý nữa, dù sao con ngoan là của nhà mình, liên quan gì người khác, quản tốt con nhà mình là được rồi.

Diệp Tu không nhịn được muốn trợn trắng mắt, người này sao lại bẩn như vậy, tim quá đen, trực tiếp chặn hết đường lui của y.

Diệp Tu khó chịu vẫy vẫy đuôi, vanh tai run một cái, “Meo~ Còn có thể là sao, tu luyện tu luyện rồi biến hóa, tôi vốn chỉ là không đủ linh lực để về đến nhà, định nằm trên đường ngủ một lúc, kết quả lúc tỉnh lại đã ở nhà anh rồi, tôi còn sợ muốn chết được!”

Tô Mộc Thu nhớ ra, hình như mình trực tiếp ôm mèo về nhà, căn bản không chú ý cái gì, cho nên, chuyện này hình như, hình như thật sự là lỗi của hắn thì phải.

Theo tinh thần đại trượng phu dám làm dám chịu, Tô Mộc Thu dứt khoát nhận sai, đương nhiên, cũng không quên tẩy trắng cho mình, “Được rồi, lỗi của ba, ba hẳn là chú ý một chút, nhưng mà, lúc đó ba cũng đâu biết con thành tinh đâu, không đúng, lúc đó ba cũng không biết con có thể biến thành người a.”

Diệp Tu nghĩ nghĩ, hình như đúng là như vậy, hắn lại không biết y là một miêu yêu, người bình thường thích động vật nhỏ, nhìn thấy mèo sữa bên đường cũng sẽ mang về nuôi, hình như cũng không có gì sai.

Nhưng mà, Diệp Tu chú ý rằng, trừ rất thích con mèo nhỏ là y, Tô Mộc Thu hoàn toàn không có hứng thú với bất cứ động vật nhỏ nào khác.

Tô Mộc Thu nhìn con nhà mình, cưng chiều vuốt ve, Diệp Tu vô thức dụi đầu vào tay Tô Mộc Thu, mái tóc mềm mại trượt qua bàn tay Tô Mộc Thu, mang theo cảm giác nhột nhột.

Tô Mộc Thu đột nhiên cảm thấy tim có chút tê tê, dường như có chút tâm tình nhỏ gì không nghĩ ra được, nhưng hắn lại hoàn toàn không có manh mối, rốt cuộc là tâm tình gì? Tô Mộc Thu nghĩ, trong mắt hiện lên một tia mờ mịt.

Diệp Tu nhất thời không chú ý đến tâm tình Tô Mộc Thu thay đổi, vì vậy, chuyện, hình như bị kéo dài hơn.

05

Từ sau khi nói chuyện ra, Diệp Tu cũng yên tâm to gan ở lại trong nhà Tô Mộc Thu, vẫn là lộ cặp chân dài trắng nõn chạy loạn khắp nơi, cũng may mạng quan hệ của Tô Mộc Thu đều ở nhị thứ nguyên, nếu không, bị người thấy Diệp Tu ăn mặc như chơi xấu hổ play vậy, không biết sẽ truyền ra cái gì.

Chuyện duy nhất làm Tô Mộc Thu có chút sụp đổ, cũng làm Diệp Tu có chút phiền não chính là, ừ, thân phận Nhất Diệp Chi Thu của Diệp Tu, ừ, bại lộ.

Tô Mộc Thu đại đại hoàn toàn không ngờ được, nam thần bản thân ngày nhớ đêm mong lại là một con miêu yêu thích chơi xấu hổ play như vậy, nghĩ lại tâm tư nhỏ của bản thân với Nhất Diệp Chi Thu đại đại, Tô Mộc Thu có chút khó có thể mở miệng, ngay cả vẻ mặt nhìn Diệp Tu gần đây cũng không đúng lắm, ánh mắt cũng trốn trốn tránh tránh.

Đối tượng mình yêu thầm trừ một cái áo sơmi, cái gì cũng không mặc, sau đó, trên đầu đội tai mèo, sau lưng còn có một cái đuôi mèo đung đưa và vân vân, còn lắc lư trước mặt mình và vân vân, thật là, cảm giác quá tốt đẹp!

Đáng thương Tô Mộc Thu đại đại miên man suy nghĩ cả ngày, mà Diệp Tu lại cho rằng mình chọc Tô Mộc Thu tức giận, cả ngày khổ não nghĩ làm sao có thể làm cho Tô Mộc Thu vui lên một chút.

...

Hai tháng sau.

Hôm nay, Tô Mộc Thu như thường ra ngoài, Diệp Tu lại thế nào cũng không chịu ở nhà, Tô Mộc Thu không làm gì được y, còn đang nghĩ cách che tai và đuôi Diệp Tu, Diệp Tu đã mặc quần áo xong.

Tô Mộc Thu vòng quanh Diệp Tu nhìn thật lâu, căn bản không tìm thấy đuôi và tai, nghi ngờ hỏi: “Tai cậu đâu?”

Diệp Tu kỳ quái liếc hắn một cái, “Giấu rồi nha, tôi là yêu quái mà, biến hóa vẫn là biết.”

“Vậy sao bình thường không thấy cậu giấu đi?” Tô Mộc Thu tỏ vẻ áp lực như núi, nếu có thể giấu, vì sao mỗi ngày còn phải như chơi xấu hổ play vậy lắc lư trước mặt hắn chứ?

Ánh mắt Diệp Tu càng kỳ quái: “Giấu đi khó chịu a.” Hơn nữa, miêu yêu trước giờ chỉ lộ tai và đuôi trước mặt người mình thích, nếu phải ra ngoài, vì sao y phải cho người khác thấy đuôi?

Nếu không phải tính được hôm nay Tô Mộc Thu có tử kiếp, y mới lười ra ngoài, nhiều năm như vậy khó khăn lắm mới gặp được một người có duyên với mình còn nhìn thuận mắt xuất hiện, y mới không nỡ bỏ đâu.

Thế giới bên ngoài quả thực phồn hoa, Diệp Tu lại không thích, ánh mắt y vẫn rơi vào trên người Tô Mộc Thu. Cho nên, khi chiếc xe kia lao về phía Tô Mộc Thu, trong chớp mắt, Diệp Tu trực tiếp đẩy Tô Mộc Thu ra, bản thân lại bị đâm trúng.

Trong lòng Tô Mộc Thu rối lên, gần như là ngã xuống trước mặt Diệp Tu, mơ mơ hồ hồ ôm lấy Diệp Tu chạy về phía bệnh viện. Trong lúc hoảng hốt, Tô Mộc Thu thấy có thứ gì thoát khỏi người Diệp Tu bay ra ngoài.

Hơi cúi đầu, lại nhìn thấy người trong lòng, hoặc là nói miêu yêu mỉm cười nhìn mình.

Mèo có chín cái mạng cũng không phải giả, y chỉ là mất một cái mạng, ít đi vài chục năm tu vi mà thôi, lại đổi về một người bạn trai, buôn bán lời rồi. Diệp Tu nghĩ vậy.

“Này, Mộc Thu đại đại, con người các anh thường nói, ừ, ‘Ơn cứu mạng, phải lấy thân báo đáp’, nếu em cứu anh một mạng, hai chúng ta cũng ở chung lâu rồi, em thấy anh rất tốt, không bằng làm bạn trai em, thế nào?”

Sau đó...

Cái gì? Sau đó đương nhiên chính là hai bọn họ cùng nhau, sống hạnh phúc vui vẻ rồi.

Chẳng qua, theo fan Nhất Diệp biểu thị, đại đại nhà mình show ân ái thật sự là show ra chân trời, nhân loại đã không thể ngăn cản bước chân show ân ái của y nữa.

Hoàn

.

(1) Phi tộc ta loại, kỳ tâm tất dị: nếu ko cùng một loài/loại/etc, nhất định có tâm tư khác

(2) Nãi ngoan: vừa nãi vừa ngoan – mềm mềm trắng trắng ngoan ngoan :v

Lyl: trong một truyện ngắn ngắn thế này thôi nhưng Lyl đổi xưng hô đến mấy lần ಠ_ಠ từ đầu là Tán ca gọi Diệp Diệp "con/con ngoan" - đây là cách gọi thú cưng ~(‾▿‾~ ) sau khi biết Diệp Diệp là Nhất Diệp, đổi thành "cậu" - gọi người bình thường rồi (∩_∩) vốn đến cuối cùng Tán ca mà có thoại nữa thì sẽ thành "anh - em" cơ mà chỉ có thoại của Diệp Diệp thôi, nên lần đổi này nhìn từ phía Diệp Diệp có vẻ rõ hơn, từ đầu là "tôi - anh" đến sau trực tiếp thành "em - anh" luôn ヽ(゚▽゚)ノヽ(゚▽゚)ノヽ(゚▽゚)ノ
 
Last edited:

Ngân Sắc

Phó bản trăm người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
77
Số lượt thích
232
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Lão Tu vô sỉ
#2
*Ôm ngực phun máu* nửa đêm rồi, tui vẫn bị Diệp miêu miêu dụ dỗ vô đây, tội lỗi quớ :33333
 

Băng Ly

Như kim tác quán đồng tâm kết
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
322
Số lượt thích
2,198
Team
Gia Thế
Fan não tàn của
Tán Tu Tán
#3
“Này, Mộc Thu đại đại, con người các anh thường nói, ừ, ‘Ơn cứu mạng, phải lấy thân báo đáp’, nếu em cứu anh một mạng, hai chúng ta cũng ở chung lâu rồi, em thấy anh rất tốt, không bằng làm bạn trai em, thế nào?”

Sau đó...

Cái gì? Sau đó đương nhiên chính là hai bọn họ cùng nhau, sống hạnh phúc vui vẻ rồi.

Chẳng qua, theo fan Nhất Diệp biểu thị, đại đại nhà mình show ân ái thật sự là show ra chân trời, nhân loại đã không thể ngăn cản bước chân show ân ái của y nữa.
Tiểu yêu miêu giỏi dụ dỗ người ta thế, Tô đại đại anh trúng chiêu rồi, yêu miêu đã cho chạm tai với đuôi tức là đánh dấu chủ quyền rồi, hổng có thoát được đâu nhoa!!! :LOL::LOL::LOL:
 

Bình luận bằng Facebook