Hoàn [Hoàng Thiếu Thiên 2019][Diệp Hoàng] Dạ Vũ Điện

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#1
Dạ Vũ Điện

Tác giả:莫名笑King
Editor: Gingitsune


Văn án: Lần cuối anh gặp cậu cũng là lần đầu cậu gặp anh. Hai con đường vốn trùng nhau lại tách ra, song song bên nhau, lại đột ngột giao nhau. Lần sau gặp lại, liệu họ còn nhận ra nhau?

Chúc mừng sinh nhật Hoàng Thiếu Thiên 2019. Chúc anh mãi vẫn là ngôi sao tỏa sáng nhất, phúc như đông hải, thọ tỷ nam sơn, thiên thu vạn đại, thống nhất giang hồ.

Hoàng Thiếu Thiên: Dạ Vũ Thanh Phiền-Kiếm Định Thiên Hạ

Dạ Vũ Điện.

Dạ Vũ điện là một tiểu điện.

Hoàng Thiếu Thiên xưa nay chưa hề ghét bỏ điện mình nhỏ, ngày ngày luyện kiếm đánh quyền trong sân, tự đùa tự vui. Chỉ khi có truyền lệnh quan của mười đại điện đến, mới có chuyện làm.

Ngày hôm đó, truyền lệnh quan đến tìm hắn: "Diêm La Vương mời Hoàng thiếu đi một chuyến." Quan viên lớn nhỏ trong mười điện của địa phủ đều biết hắn lợi hại, không dám thất lễ. Nhưng vị Trấn Quỷ Sư này chẳng những có bản lãnh, lại thập phần dông dài.

"Lại có oan quỷ đang nháo à? Đã lâu rồi Diêm La Vương không gọi ta đi, gần đây trong điện Tần Quảng Vương cũng không có việc gì, gân cốt ta đều lỏng lẽo. Ai, gần đây ngươi có nghe được chuyện gì hay ho không? Trong địa phủ này ngày nào cũng chẳng có việc gì lý thú, vương của mấy người lại càng không thú vị, chẳng khác nào quăng cục đá vào chén trà, chẳng một tiếng vang, còn nói là thiết diện vô tư."

Truyền lệnh quan dùng hết sức lực toàn thân để đáp lời với Hoàng Thiếu Thiên. Chuyện của Diêm La Vương, hắn đương nhiên không dám bình luận, lại nào dám lạnh nhạt vị Trấn Quỷ Sư này, đành phải cẩn thận ứng phó.

"Tiểu nhân cũng không biết quỷ hồn này có lai lịch gì, chỉ biết hôm kia Tần Quảng Vương đưa hắn đến Thập Điện để uống canh Mạnh Bà, chuyển thế làm người, vị này lại chết sống không theo, nhất định phải đi gặp Diêm La Vương một chuyến."

"Hóa ra vị đại hiệp này còn chưa tới chỗ Diêm La Vương? Người chưa đến mà mấy người đã bỏ gánh? Hay là Diêm La Vương thuận nước đẩy thuyền bán ta nhân tình sợ ta nhàn rỗi, lại được một Trấn Quỷ Sư miễn phí áp giải quỷ hồn? Vậy nên mới nhất định mời ta cho bằng được. Quá nhàm chán đi, các điện khác chỉ khi gặp quỷ hồn khó chơi mới gọi ta đi một lần."

Truyền lệnh quan không theo kịp Hoàng Thiếu Thiên, cũng nghe không hiểu trọng điểm câu phàn nàn của hắn, liền lắm miệng hỏi: "Đại nhân còn ngại nhàm chán? Các đại điện không giải quyết được đều là chuyện không tầm thường trong địa phủ, vậy tính ra chuyện thú vị đều đã qua tay đại nhân xử lý rồi."

"Ta muốn đến nhân gian dạo chơi."

Truyền lệnh quan bị dọa run người: "Lời này không thể nói bậy nha đại nhân, cho dù là Câu Hồn Sử Ngưu Đầu Mã Diện dưới tòa Diêm La Vương muốn đến nhân gian cũng cần cầm lệnh bài mới được."

"Câu Hồn Sử có gì hay, cũng chỉ đi thu hồn phách liền quay về. Nghe nói nhân tâm bách thái, biết người biết mặt không biết lòng, lại nói khẩu phật tâm xà, sau lưng hại người, ... Nhân gian nghe thú vị hơn địa phủ nhiều." Hoàng Thiếu Thiên vừa đi vừa nghĩ linh tinh, mấy chuyện lý thú hàng ngày Nhất Điện Tần Quảng Vương Dụ Văn Châu thường nói, hắn nghe mà thấy lòng cồn cào.

"Lòng người khó dò, đại nhân vẫn không cần trêu vào thì hơn." Dứt lời, hai người cũng đã đến bên ngoài Thập Điện, Hoàng Thiếu Thiên lướt nhìn liền biết truyền lệnh quan chẳng muốn đặt chân vào bên trong. Thập Điện của địa phủ chung quy không dễ dàng ra vào như chỗ của hắn, cũng không thể tùy tiện ra vào, dù là truyện lệnh quan cũng không ngoại lệ. Hắn tùy ý khoát tay, tự mình đẩy cửa vào trong.

"Chuyển Luân Vương đâu? Còn phải để sứ giả truyền lệnh của Diêm La Vương mời ta đến, chẳng lẽ một con quỷ đã có thể lăn lộn hắn đến mức này?" Hoàng Thiếu Thiên trực tiếp xông tới chính điện, đẩy ra quan viên lớn bé hai bên đường.

Chuyển Luân Vương cực hiếm khi tiếp đãi mấy quỷ hồn tới tới lui lui nơi này. Dụ Văn Châu làm việc cẩn thận, quỷ hồn được điều tới Thập Điện đều có công văn đính kèm bổ sung kỹ càng, ghi chép rõ công tội kiếp trước, tại sao bị đày đến nơi đây. Giờ đây, hắn ngồi đoan chính, phát sầu nhìn hồ sơ trong tay. Trên đại điện chỉ có một quỷ hồn lẻ loi trơ trọi.

Hoàng Thiếu Thiên đẩy cửa vào liền kêu la: "Không truyền người thăng đường, chỉ thích tự mình ngồi đây? Diêm La Vương xin ngươi đưa một con quỷ qua kia, ngươi cũng không đưa, còn muốn ta đến áp tải, muốn ta tới thì tới, ngươi cũng chẳng tự mình mời ta, một chút thành ý cũng không có! Tâm lạnh!"

Chuyển Luân Vương hơi xấu hổ, khụ khụ: "Hoàng thiếu, trong địa phủ có ai tâm không lạnh?"

Hoàng Thiếu Thiên hoàn toàn không có ý định dừng lại câu chuyện: "Phiền chết các người một kẻ hai kẻ đều không hiểu ta đang kể chuyện cười sao, tốt xấu gì là cũng là đệ nhất Trấn Quỷ Sư của địa phủ này, trên điện còn có quỷ kìa ngươi chừa ta chút mặt mũi được không? Không cho ta thể diện coi chừng lần sau ta không đến giúp ngươi một tay, ta không phải hù dọa ta là hoàn toàn nghiêm túc a! Vi này là...? Sao không đi uống canh Mạnh Bà, nếu đã mời ta đến thì nói ta nghe một chút đi?"

Chuyển Luân Vương cau mày khẽ ho mấy tiếng, quỷ hồn trên điện cũng thong dong, hoàn toàn không e ngại người địa phủ, xoay sang hỏi Hoàng Thiếu Thiên: "Trấn Quỷ Sư?"

Hoàng Thiếu Thiên liếc nhìn vị này, tướng mạo không có chỗ nào đặc biệt, chỉ là một lão già hơn 80 tuổi tóc bạc phơ mà thôi, nhìn kỹ thì có chút huyết khí sát phạt quấn quanh người. Quỷ lại chợt bật cười, cười khiến hắn chẳng hiểu ra sao.

"Ngươi cười gì?"

"Vị này Trấn Quỷ Sư lại không nhàm chán như địa phủ."

Chuyển Luân Vương lại lật hồ sơ một chốc, giương mắt hỏi hắn: "Ngươi khi còn sống, đến cùng gọi là Diệp Tu hay Diệp Thu?"

"Gọi gì mà không được, chỉ là một cái tên mà thôi." Miệng đối đáp, ánh mắt vẫn không rời khỏi Hoàng Thiếu Thiên, chăm chú nhìn người sau.

Chuyển Luân Vương lại nói: "Tuy Trấn Quỷ Sư không phải điện chủ của mười đại điện, nhưng ngươi cũng không được mạo phạm. Dù ngươi khi còn sống là hoàng đế ở nhân gian, đến đây rồi cũng cần theo quy củ của địa phủ."

Quỷ kia vẫn cười, nhưng ít ra gật đầu nói: "Diệp Tu."

Hoàng Thiếu Thiên nhún vai, thầm nghĩ hóa ra là một hoàng đế, thảo nào phô trương đến thế. Hồn phách này nặng mùi máu tanh như vậy, tám phần là do giết chóc quá nhiều, sát nghiệp quấn thân, nhưng nếu Dụ Văn Châu đã đưa hắn đến Thập Điện nghĩa là công tội bù trừ, rõ ràng cũng không phải bạo quân.

"Ngươi đến từ nhân gian, lại từng làm hoàng đế, nhất định đã chứng kiến không ít việc lý thú."

Diệp Tu cười không thể dừng, chẳng ai biết vì sao hắn cười, mãi đến khi hắn gian nan ngừng để lấy hơi. "Hóa ra trong địa phủ cũng có kẻ quan tâm chuyện lý thú hay nhàm chán à."

Chuyển Luân Vương thấy mình bị cô lập, hai vị này lại thản nhiên trò chuyện, quả thật khó mà nhịn được.

"Hoàng Thiếu, như ngài thấy đó, e rằng phải phiền ngài mang vị này đến Ngũ Điện."

"Được rồi được rồi! Ta cũng mới lần đầu thấy quỷ hoàng đế, cảm giác mới lạ, hiểu cho hiểu cho!"

Gương mặt Chuyển Luân Vương nhìn như sắp khóc, tự nhủ ngài gặp cái gì còn không thấy mới lạ? Lần trước gặp một tên nửa người nửa quỷ, bảy hồn sáu phách thiếu một nửa, dù chẳng ai chạy đến thông truyền cho ngài, chẳng phải ngài cũng bắt được tin tức từ đâu đó nên liền chạy như bay đến chỗ Tần Quảng Vương xem náo nhiệt đó sao?

"Vậy thì cung tiễn đại nhân."

Hoàng Thiếu Thiên nói đi liền lập tức lôi kéo Diệp Tu đi hướng cửa điện. Truyền lệnh quan thấy cả hai cũng không ngạc nhiên. Vị Trấn Quỷ Sư này xưa nay tùy tiện cũng không ai quản, mười vị vương trong đại điện còn nể mặt hắn, huống hồ đám tiểu lâu la dưới tầng chót này? Truyền lệnh quan dẫn cả hai đến Ngũ Điện của Diêm La Vương, lại bị báo rằng Diêm La Vương cùng Thôi Phán Quan (**) đã đến nhân gian làm việc.

"Thôi Phủ Quân ban ngày xử lý chuyện dương gian, ban đêm lại giải quyết việc âm phủ. Lần đầu tiên mới nghe có việc hắn không giải quyết được mà cần mời Diêm La Vương ra tay." Hoàng Thiếu Thiên hậm hực khó chịu, truyền lệnh quan vừa nhìn liền biết hắn muốn đi nhân gian xem trò hay, khổ nỗi không giỏi an ủi, đành nói: "Hoàng thiếu cũng đừng trách Điện chủ của chúng tôi, e rằng Thôi Phủ Quân thật sự gặp chuyện khó giải quyết."

"Được rồi, ta để vị Diệp Tu này ở tạm trong điện của ta, Diêm La Vương về ngươi lại đi thông truyền là được. Đi với ta hắn cũng không làm nên trò trống gì, các ngươi cũng có thể an tâm."

Truyền lệnh quan nghe vậy liền cười tít mắt, tuy nói quan viên lớn nhỏ trong địa phủ cũng sẽ không sợ một quỷ hoàng đế kiếp trước, nhưng né tránh phiền toái là bản năng, ai cũng như ai. Diêm La Vương cùng Thôi Phủ Quân đều không ở, trên điện không người làm chủ, Trấn Quỷ Sư lại mang đi kẻ phiền toái, không thể tốt hơn.

"Hoàng thiếu làm việc, chúng ta trăm phần yên tâm. Thỉnh, Diêm La Vương vừa về, ta nhất định liền bẩm báo."

Hoàng Thiếu Thiên lôi kéo Diệp Tu đi đến điện của mình, lại cố tình dẫn hắn xem chính điện, vừa đi vừa nói: "Chỗ này của ta khá nhỏ, nhưng ở thêm ngươi vẫn thừa chỗ. Nghe nói cung điện của hoàng đế ở nhân gian cũng mô phỏng bố cục của Thiên Cung mà xây?"

Vị quỷ hồn này trông rất tự tại, tay chắp sau lưng nhìn ngó cách bài trí trong điện, nửa ngày không thấy người đến hầu hạ liền tự mình tìm chỗ ngồi.

Hoàng Thiếu Thiên bật cười: "Ngươi quả thật không biết khách khí. Chẳng lẽ còn chờ ta dâng trà?"

Diệp Tu chỉ nhìn hắn một lúc, nói: "Kiếp trước, trẫm... ta chưa bao giờ thiếu người dâng trà. Truyền lệnh quan ban nãy gọi ngươi là Hoàng thiếu?"

Hoàng Thiếu Thiên cũng tùy tiện ngồi xuống, thanh âm hơi trầm, vờ như chưa nghe câu phía sau: "Sinh thời có ích gì, đến nơi đây không phải ai cũng như ai?"

Diệp Tu mím môi, gật đầu đồng ý: "Quả thật. Xuống dưới này đều lạnh như băng."

"Dù gì cũng phải chờ Diêm La Vương trở lại, ngươi với ta cùng nói chuyện khác đi."

Diệp Tu nhìn từ đầu đến chân Hoàng Thiếu Thiên, gương mặt phảng phất ý cười, nói không nên lời ấm áp, chỉ hỏi: "Các vương cai trị mười điện đều rất quen thuộc với ngươi?"

Hoàng Thiếu Thiên cười: "Ngươi đã làm hoàng đế cũng nên biết, trên triều đình các quan viên quan hệ thế nào, thì ta cùng các vương quan hệ thế ấy, mọi người đều là công vụ mà thôi. Nhưng ngươi là linh hồn phàm thế, hỏi chuyện này làm chi?"

"Hoàng thiếu không phải cũng muốn nghe ta giảng về những ‘chuyện thú vị ở nhân gian’ sao? Ta quả thật là phàm nhân, nhưng lòng hiếu kỳ ai ai cũng có."

Hoàng Thiếu Thiên suy nghĩ, cảm thấy hắn nói có mấy phần đạo lý: "Tạm thời cho là người nói đúng đi. Chúng ta kể mấy chuyện lý thú nào, ngươi nói thế gian, ta nói địa phủ."

Diệp Tu gật đầu mỉm cười: "Cũng tốt. Vậy thỉnh Hoàng thiếu nói đôi điều về lai lịch của vị Tần Quảng Vương kia đi."

"Trong mười điện, Nhất Điện do Tần Quảng Vương Dụ Văn Châu làm chủ. hồ sơ của vong linh quỷ hồn từ dương gian đều muốn đưa tới nơi đó duyệt qua trước." Hoàng Thiếu Thiên nói nói liền thấy Diệp Tu lộ vẻ kinh ngạc, bèn hỏi: "Sao vậy? Trông ngươi có vẻ rất bất ngờ?"

Diệp Tu lắc đầu nói: "Vừa rồi cảm thấy tên này có vẻ quen tai, chắc là ta nhớ nhầm. Đã bảy tám mươi tuổi, chết xong đầu óc cũng chẳng trở nên sáng suốt bao nhiêu, tám phần phải chờ chuyển thế làm người mới lại trở nên sáng suốt."

Hoàng Thiếu Thiên cười: "Ngươi khá khôi hài, chẳng giống mấy con quỷ ta xưa nay thường bắt, mười con hết chín là oán linh, oán khí tụ lại đến cả linh hồn đều bốc khói đen. Mấy hôm trước có một nữ quỷ, sinh thời bị người vu oan uổng mạng, lại lo lắng con mình, sợ nó bị mẹ kế ngược đãi, khuyên cách nào cũng không chịu đầu thai, oán khí đen hóa hình, suýt nữa lao ra khỏi Thập Điện..."

Hoàng Thiếu Thiên vừa mở mồm liền thao thao bất tuyệt không thể dừng, Diệp Tu không thể ngồi im không lên tiếng, đành ngắt lời: "Tên của Tần Quảng Vương là Dụ Văn Châu?"

"A, đúng! Đúng! Lúc vừa đến địa phủ, người đầu tiên ta gặp chính là Tần Quảng Vương Dụ Văn Châu. Hắn lúc nào cũng cười, giống như chẳng bao giờ có việc cấp bách, ngay cả khi hồ sơ đã chất thành núi trên bàn cũng vẫn không vấn đề gì, dù là nhìn hắn phê duyệt rất chậm, nhưng so với mấy điện khác, cũng chẳng kéo dài hơn mấy ngày."

"Hóa ra hắn phụ trách nhìn hồ sơ, phân phối vong linh."

Hoàng Thiếu Thiên chợt nghĩ đến một việc, liền hỏi: "Ngươi chưa gặp hắn? Nhưng quỷ hồn vừa đến địa phủ, vị vương đầu tiên gặp mặt nhất định là hắn, sao ngươi chưa gặp liền đã được điều tới Thập Điện chuẩn bị chuyển thế?"

"Ta chỉ nhìn xa xa từ cửa đại điện, gần như chân trước vừa bước vào cửa, chân sau liền bị tuyên xử."

Hoàng Thiếu Thiên vỡ lẽ, lập tức thúc giục Diệp Tu: "Được rồi ngươi cũng lựa vài chuyện ở dân gian mà kể đi."

"Ta vốn làm thế tử hai mươi năm, lại làm vương gia mười năm, sau đó làm hoàng đế hơn năm mươi năm, nhất thời cũng không biết nên kể từ đâu."

"Vậy thì nói chuyện thú vị nhất cuộc đời ngươi."

Diệp Tu nhìn Hoàng Thiếu Thiên, thấy hắn thật đáng yêu, gian nan nhịn cười, cúi đầu làm như nghiêm túc suy nghĩ: "Chuyện lý thú nhất cũng không phải trong khoảng thời gian ta làm hoàng đế, mà là năm mười bảy tuổi, khi ta chu du giang hồ, kết giao với một vị bằng hữu. Đại khái, chỉ có mấy năm đó mới thật là tiêu dao tự tại."

"Nghe nói nhân gian có bốn mùa cảnh đẹp biến hóa, sơn hà cẩm tú nơi nơi đều có truyền thuyết về các hiệp khách. Nếu quả có thể khoái ý giang hồ, cũng thật không tệ."

"Vị Dụ Văn Châu kia nói với ngươi như vậy?"

Đuôi mắt Hoàng Thiếu Thiên giật nhẹ: "Không được vô lễ với Tần Quảng Vương."

"Phải phải phải, dù khi còn sống có là hoàng đế ở nhân gian, đến địa phủ ta cũng cần tuân theo khuôn phép, tôn trọng Thập Điện Vương của các ngươi." Diệp Tu cười đáp, chỉ là không biết trong lời nói có mấy phần thật tâm.

"Ở nhân gian, sự tình nhiều, chiêu trò cũng nhiều, nhân số cũng nhiều hơn thiên thượng địa phủ, vậy mà ngươi nói chỉ kết giao được một người bạn thú vị vào lúc đó, cho thấy làm hoàng đế cũng chẳng hay ho gì."

Diệp Tu mặt không đổi sắc: "Làm hoàng đế a, chỉ mệt mà thôi."

Hoàng Thiếu Thiên mỉm cười: "Vậy kể vài chuyện về vị bằng hữu thú vị đó?"

Diệp Tu chợt cười đến run cả người, lại chẳng thể dừng được. Mãi đến khi hắn vất vả ngưng cười, liền đáp: "Khi làm thế tử, ta cũng từng có một quãng thời gian tiêu sái tự tại, đã kết bạn một vị Kiếm Thánh, danh xưng thiên hạ đệ nhất kiếm pháp. Hắn ta nhất định là người thú vị nhất trong suốt cuộc đời ta."

"Kiếm Thánh? Đệ nhất thiên hạ?"

"Tuy kẻ này sử kiếm lợi hại vô cùng, khiến cho không ít cô nương đem lòng ngưỡng mộ, nhưng người quen đều biết hắn ngày thường ồn ào vô cùng, lại ưa thích náo nhiệt, xảy ra chuyện lớn hoặc kỳ quái đều nhất định không bao giờ thiếu hắn. Có thể nói hắn đi tới đâu, nơi đó liền gà bay chó sủa."

Hoàng Thiếu Thiên nghe nghe, bất giác vô cớ đỏ mặt.

Diệp Tu nói như phê bình người nọ, ngữ điệu chợt chuyển: "Nhưng người này xử sự ngay thẳng, thường xuyên hành hiệp trượng nghĩa, gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ. Kiếm pháp cũng tinh diệu vô cùng, nếu luận về sử kiếm, trong giang hồ khó gặp địch thủ. Ta xuất thân từ hoàng tộc, hành xử thường chỉ nhìn kết quả không câu nệ quá trình, tự biết đã làm nhiều việc không thể diện, lại chưa đến nỗi bị người người thóa mạ. Nhưng hắn lại khác. Lần đầu gặp hắn, ta liền biết, người này quá bẳng phẳng thẳng thắn, lại thấm nhuần đạo nghĩa giang hồ. Ta sợ hắn như vậy sẽ chịu thiệt, ngầm nhắc nhở qua. Hắn liền cười ta thân ở giang hồ lại không phải người trong giang hồ, vui vẻ liền nâng ly ngắm trăng, tội gì hỏi nghững chuyện mất hứng khác."

"Ngươi tán dương hắn đến vậy, có thể thấy là tri âm."

Diệp Tu nhìn như đắm chìm trong hồ ức, mắt lại đăm đăm nhìn Hoàng Thiếu Thiên, nhìn đến nỗi Trấn Quỷ Sư cũng rụt rè.

"Đến lượt đại nhân."

Hoàng Thiếu Thiên "a" một tiếng, suy nghĩ một chút, lại tiếp tục: "Ngươi cũng đừng lo lắng hư danh, chuyện gì cũng không thể lưỡng toàn, đừng nói trên nhân gian, cho dù dưới địa phủ này cũng thế. Người đừng thấy có chức quan là tốt, thật sự là không được một khắc thanh nhàn, lại phải tuân theo phân phó của quan trên. Trong địa phủ cũng có thần tiên trên trời bị biếm truất, phải bị trừng phạt một thời gian mới có thể quay về, có kẻ trăm phương nghìn kế quay lại trên trời, có kẻ lại một đi không trở về."

Diệp Tu cười nhạo: "Thế gian thường nói làm hoàng đế là chuyện sung sướng nhất trên đời. Ta luôn cảm thấy đây là một lời nói ngu xuẩn, chẳng ngờ làm thần tiên cũng có chuyện bất đắc dĩ. Ta vốn định cầu xin Diêm La vương giúp một tay, để ta kiếp sau lại làm hoàng đế, ít ra cũng trước lạ sau quen."

Hoàng Thiếu Thiên bật cười sảng khoái: "Ngươi muốn chuyển thế cần uống canh Mạnh bà, lại đầu thai lần nữa, dù là hoàng tử hay ăn mày, chuyện kiếp trước đều quên sạch sẽ, còn đòi trước lạ sau quen cái gì?"

"A, vậy ngươi đã là Trấn Quỷ Sư, ta liền muốn hỏi làm sao mới có thể mang theo trí nhớ kiếp trước tái sinh làm người?"

"Ngươi cũng quá coi trời bằng vung đi, chuyện gì cũng dám hỏi! Chẳng trách Chuyển Luân Vương không muốn để ý tới ngươi, Diêm La Vương cũng sợ truyền lệnh quan trấn không được ngươi liền hồng hộc chạy đi tìm ta tới."

Diệp Tu thấy hắn không sinh khí, liền được nước làm tới: "Ta với đại nhân cũng hữu duyên, ngài nhất định phải giúp ta, như vậy ta cũng sẽ nhớ kỹ ngài. Khi ta chuyển thế làm người, đại nhân đến nhân gian làm khách, ta nhất định sẽ quét dọn giường chiếu tiếp đãi."

Hoàng Thiếu Thiên thấy hắn nói xong câu cuối cùng liền nở nụ cười xấu xa, cũng liền miệng không giữ cửa mà nói: "Gặp qua nhiều quỷ thế này, người có chó có, ngay cả hoa cỏ tu tiên không thành mà chết, cũng đều phải đến chỗ chúng ta đi một vòng. Dám nói chuyện với ta như vậy quả thật chỉ có mình người. Ngay cả con hồ ly tinh vài hôm trước, vì tình sở khốn, yêu phải phàm nhân, bỏ hết mấy trăm năm đạo hạnh, lại vì người kia muốn chết muốn sống, đến lúc độ kiếp không nhịn được liền bước hướng Hoàng Tuyền, thật rất đáng thương!"

"Ngài là Trấn Quỷ Sư, cũng đáng thương mấy quỷ hồn?"

"Thập Điện Vương đều phải pháp bất dung tình mà hành xử, ta cũng nghe theo mệnh lệnh bề trên, chưa từng lấy việc tư làm việc công, chẳng lẽ cảm khái một câu đáng thương cũng không được?"

"Không dám không dám."

"Trên bàn của Diêm La Vương có một quyển sách hồng ngọc, chuyên ghi lại việc thiện lớn nhỏ trên thế gian. Nếu quỷ hồn kêu oan liền có thể đến trước mặt Diêm La Vương lật xem sách, tra tìm việc thiện đã làm khi còn sống."

"Chuyển Luân Vương cũng nói với ta như thế."

"Ngươi cảm thấy công đức của mình quá lớn, không muốn chuyển thế nên mới muốn kêu oan?"

Diệp Tu mặt không biểu tình trả lời: "Cũng không phải."

"Vậy thì tại sao?"

Hoàng Thiếu Thiên nói chuyện rõ ràng gấp gáp, liên tiếp phun chữ như rải đậu trên mặt gương, âm thanh vang thành chuỗi, hợp nhau liên tiếp. Diệp Tu lại khác, nói chuyện chậm rãi, tựa như ôm một chén trà cùng bạn cũ đàm đạo, tiêu sái tự tại.

"Ta năm mười bảy tuổi vẫn là thế tử, phụ hoàng cũng chỉ là thân vương, vì ngai vàng mà luôn ẩn nhẫn điệu thấp, bên trong lo lắng hết lòng, bên ngoài khiến ta cùng đệ đệ hành xử phóng túng giấu tai mắt người khác, diễn cho hoàng đế đương thời - cũng là hoàng tổ phụ của chúng ta - xem. Sau lại phụ vương không uổng tâm cơ, quả thật làm hoàng đế. Ta cũng hãm sâu vũng bùn tranh quyền đoạt lợi, thân bất do kỷ, lại còn vì vậy mà liên lụy không ít bằng hữu. Đến khi chính ta trở thành hoàng đế đã không đếm xuể bao nhiêu mạng người mất vào tay ta, chưa kể ngoại tộc xâm lăng, biên cảnh dân chúng lầm than. Tuy nói chống địch ngoại xâm là vì nước vì dân, nhưng bao nhiêu tính mạng người ngoại tộc đã mất, nói gì đến đại công đức?"

"Ngươi đã làm hoàng đế, vậy có từng mang đại quân ngự giá thân chinh, phong quang vô hạn?"

"Từng có. Ba mươi vạn đại quân, đắc thắng khải hoàn."

Hoàng Thiếu Thiên thấy hắn kể chiến công mà mặt không thay đổi, lỏng thẩm nhủ quả có mấy phần khí phách đế vương, kia vài phần cuồng ngạo cũng có thể lý giải, lại hỏi: "Từng có kiều thê mỹ thiếp, hậu cung giai lệ ba ngàn?"

Lúc này đến lược Diệp Tu cười không nổi, ho khan mấy tiếng, nói: "Nghênh một hoàng hậu, lại có hai phi tử. Không phải mỗi hoàng đế đều thích lưu luyến trong đống son phấn."

Hoàng Thiếu Thiên bật cười, cả người có mấy phần ý vị phong lưu: "Phải chăng có điều khó nói?"

Diệp Tu bất đắc dĩ, chỉ đành vờ như không nghe thấy lời trêu chọc, lắc đầu: "Làm hoàng đế, thành thân cũng vậy, phong phi cũng vậy, hơn phân nửa đều tương quan chính sự quyền mưu. Nạp nhiều, tâm tư phải phân ra cũng nhiều."

"Khi còn sồng, ngươi có từng lạm dụng hoàng quyền giết oan người vô tội?"

"Diệt qua một bang phái giang hồ khá lớn, trên dưới tổng cộng chừng mấy ngàn người."

Hoàng Thiếu Thiên thấy hắn nói chuyện, lông mày đều không động, cảm thấy vị cửu ngũ chí tôn này cũng là kẻ ngoan độc.

"Ngươi bị Tần Quảng Vương đưa đi Thập Điện, chứng tỏ cả đời không có đại công đức đại tạo hóa đủ để lên trời, lại cũng không có đại tội lỗi cần ở lại địa phủ phục dịch khổ sai, xem như công tội bù nhau, có thể thấy là một hoàng đế không tệ, đầu thai làm người cũng nhất định mọi sự thành công. Có chuyện gì khiến ngươi nghĩ quẫn, một hai phải tìm Diêm La Vương phân xử một hai?"

"Ngươi sao không hỏi ta vì cớ gì lại tận diệt một môn phái giang hồ?"

"Đã Tần Quảng Vương không ném ngươi đi chịu phạt, nói rõ việc thiện ngươi làm có thể hóa giải việc này."

Diệp Tu gượng cười: "Ra là lý do này."

"Vậy ngươi sao lại không để cho một môn phái giang hồ sống yên?"

"Phụ hoàng ta đăng cơ là dựa vào môn phái này làm nhiều việc không thể gặp người sau lưng. Chỉ là ta trẻ người non dạ, nhìn việc gì cũng quá giản đơn, mãi đến sau này mới hiểu được sự tình hung hiểm thế nào. Bọn hắn, một ly rượu độc, giết chết người ta yêu nhất đời này."

Hoàng Thiếu Thiên choáng váng. "Chờ chút. Ngươi nói môn phái này là thuộc hạ của phụ hoàng ngươi? Vậy sao lại giết người trong lòng của ngươi?"

"Ly rượu độc kia vốn dành cho ta."

Thoáng chốc, Hoàng Thiêu Thiên như hiểu ra: "Nghe nói vì ngôi vị hoàng đế đều có người nhà cốt nhục tương tàn, người chết ta sống."

"Sau khi mẫu thân của ta bệnh nặng qua đời, phụ hoàng nạp một sủng phi, thập phần yêu thương tiểu nhi tử do nàng sinh hạ."

"..."

Diệp Tu cười: "Ta có một đệ đệ song sinh, tên gọi Diệp Thu. Mỗi khi liên hệ với người trong giang hồ, đều dùng tên này."

"Chẳng trách Chuyển Luân Vương hỏi ngươi rốt cuộc tên gì, nguyên lai là song sinh tử, nên bọn họ cũng khó lòng phân biệt."

"Chỉ mong Diệp Thu còn tại nhân gian."

"Các ngươi không phải huynh đệ sao? Hắn sống hay chết ngươi lại không biết?"

"Ở gia đình bình thường, song sinh tử là việc vui, trong hoàng tộc lại chưa chắc. Chuyện liên quan đến hoàng vị, có hai người giống nhau quả thật không tiện. Mẫu thân của ta vì bảo đảm cả hai bình an, vừa sinh được song tử liển tuyên bố một tử thể yếu bỏ mình. Khi đó phụ thân ta thay thế hoàng tổ phụ tuần tra đất nam, cũng không hay biết. Diệp Thu từ nhỏ bị nuôi dưỡng ở dân gian, sau khi mẫu thân qua đời ta mới phát hiên bí mật này. Cũng từng có đoạn thời gian đi tìm hắn, chỉ là tìm không thấy."

Diệp Tu tạm ngừng, hỏi Hoàng Thiếu Thiên: "Ngươi đã làm Trấn Quỷ Sư ở địa phủ bao lâu? Định làm Trấn Quỷ Sư cả đời?"

Hoàng Thiếu Thiên cười to:"Cả đời là cái gì? Nhân gian có sinh ra chết đi, chúng ta nơi đây một đời lại là bao lâu?"

Diệp Tu giật mình, cũng tự mình bật cười.

"Ngươi nói đã gặp chân ái, vừa rồi lại nói có tri âm, xem ra đời này cũng viên mãn."

Diệp Tu không nghĩ hắn sẽ nói vậy, hỏi ngược lại: "Nếu ta nói chân ái cùng tri âm đều là một người thì thế nào?"

Hoàng Thiếu Thiên hoảng sợ hỏi: "Là vị hiệp khách kiếm pháp đệ nhất thiên hạ kia?"

"Không sai."

"Có một tri kỷ đã đáng quý, nếu lại là chân ái, ngươi nhất định mọi chuyện viên mãn, đắc ý vui mừng. Chỉ là sao hắn lại uống sai rượu độc?"

"Chúng ta cùng uống. Hắn dùng công lực cả đời để giải độc cho ta, chính hắn lại..."

Hoàng Thiếu Thiên vỗ đùi: "Như lời ngươi nói, khi bất hạnh trúng độc, tuổi của hắn cũng không lớn? Thật đáng tiếc!"

"Nếu biết những chuyện sẽ xảy ra sau đó, ta thà rằng năm đó chưa hề kết bạn người kia."

"Ngươi nói lời này không đúng. Thiên thuợng địa phủ, tương phùng đều không dễ. Dù là các truyền lệnh quan băng lãnh trong từng điện, các vương ngồi nơi chủ điện, hay Câu Hồn Sử, gặp nhau cũng có ba phần tình, huống chi người nơi nhân gian. Có thể gặp nhau biết nhau, tự nhiên là từ hai phía, sao có thể là chủ ý của mình ngươi? Nói không kết giao liền không kết giao."

Diệp Tu nghĩ nghĩ, lại thoải mái cười: "Đại nhân nói rất đúng, quả nhiên là khí độ của Trấn Quỷ Sư. Ngươi cũng không kinh ngạc."

"Kinh ngạc chuyện gì?"

"Người kia là nam nhân."

Hoàng Thiếu Thiên tùy ý tựa vào ghế ngồi, lời nói cũng ngày càng tản mạn: "Chuyện nhân gian các ngươi thật phiền nhiễu, nhưng theo ý ta đều là tự tìm. Trên trời dưới đất đều không nhiều người như nhân gian, cho dù lúc đông đúc nhất cũng không chung đụng với nhau nhiều, nói gì đến tri âm chân ái. Nếu người nơi đây tìm được một tri âm, liền nhất định tạ thiên tạ địa tạ các vương Thập Điện, càng phân chia nam nữ gì."

Diệp Tu sửng sốt, lại đáp: "Đại nhân nói đúng, ta lại suy nghĩ quá nhiều."

"Ở địa phủ, nếu có một tên cả người đầy sinh khí đến chơi với ta, ta liền thỏa mãn." Hoàng Thiếu Thiên đang thao thao bất tuyệt, chợt nghe "ken két", một người đẩy cửa mà vào. Hắn lập tức ngồi thẳng dậy, trên mặt liền đổi một bộ biểu tình, hỏi người vừa đến: "Sao Tần Quảng Vương đến đây cũng không cho người thông báo?"

Dụ Văn Châu mỉm cười nói: "Nghe nói chỗ ngươi náo nhiệt, liền đến nhìn xem. Trên đường lại gặp truyền lệnh quan của Diêm La Vương, nói đại nhân đã về, muốn dẫn vị này sang đó."

Diệp Tu đứng lên, nhìn hướng Dụ Văn Châu, lời nói lại hướng về Hoàng Thiếu Thiên: "Tại hạ phải đi. Đa tạ Trấn Quỷ Sư nói chuyện với ta lâu như vậy."

Hoàng Thiếu Thiên như bị câu nói này làm cho nghẹn lời, một từ cũng đáp không được. Hắn mãi cảm thấy có chuyện muốn hỏi quỷ hoàng đế này, nhưng vẫn chẳng thể nào nghĩ ra.

Dụ Văn Châu chỉ gật đầu với hắn, trước khi đi lại nói một câu: "Kẻ này chẳng phải ác quỷ oán linh, vốn không nằm trong chức trách của ngươi. Địa phủ không nhiều quy củ như Thiên Đình, nhưng cũng không thể làm việc quá tùy tính. Ta tiễn hắn đến Diêm La Vương điện, người chớ theo cùng."

Câu nói đó của Dụ Văn Châu triệt để xóa mất tâm tư muốn đi theo của Hoàng Thiếu Thiên. Trấn Quỷ Sư đành cam chịu, ngoan ngoãn ngồi trong đại điện, cô đơn một mình.

Diệp Tu đứng chờ bên ngoài không bao lâu liền thấy Dụ Văn Châu đuổi kịp, mỉm cười: "Tần Quảng Vương? Trấn Quỷ Sư?"

Dụ Văn Châu nói với truyền lệnh quan: "Ta muốn nói vài câu với vị này."

Truyền lệnh quan hiểu ý, lập tức đi phía trước một quãng xa, nói là dẫn đường cho Tần Quảng Vương. Dụ Văn Châu quay sang nói với Diệp Tu: "Cố nhân đến đây, Văn Châu chậm trễ."

Diệp Tu sóng bước cùng hắn, chậm rãi nói: "Ngươi sợ ta nhận ra ngươi nên ta vừa vào điện liền đuổi ta đi chuyển thế. Lại nghĩ ngươi cùng hắn chắc đều như nhau, đúng không? Thần tiên trên trời lại sợ chậm trễ một con quỷ, là ta vượt quá."

"Diệp Tu, ngươi nếu sợ vượt quá đã không vô lễ như vậy trước mặt Chuyển Luân Vương rồi." Biểu tình của Dụ Văn Châu vẫn nhàn nhạt. "Ngươi biết gì rồi?"

"Hắn đi, Lam Vũ phái cũng liền dần dần mai danh ẩn tích trên giang hồ. Ta vài lần cải trang đến phiên Ngu, cả ngươi cũng tìm không thấy. Mười năm sau, đêm trước ngày đại hôn, ta vẫn không cam tâm, bèn cầu một vị đắc đạo cao nhân tính xem hắn có chuyển thế làm người. Nào ngờ vị tiên trưởng kia lại nói tìm không thấy hắn tại nhân gian, chỉ e không phải phàm nhân. Ngôi sao thứ mười bốn của Hiên Viên tinh cung phía Nam trông ảm đạm, khí tức lại có mấy phần giống hắn."

Dụ Văn Châu không lên tiếng, Diệp Tu cũng không bất ngờ, vẫn tiếp tục: "Ban đầu ta cũng chỉ xem như ký thác tinh thần, mỗi năm lúc nhớ hắn lại bái ngôi sao Hiên Viên thứ mưới bốn đó. Vài năm trước ta đổ bệnh nặng, việc triều chính dần giao cho Thái tử, bản thân nhàn rỗi liền triệu hồi vị tiên trưởng kia nhàn đàm. Vài lần nói đến sự tình sau khi chết, liền hỏi việc linh hồn chuyển thế làm người lại đi nơi nào, ta liền hiểu sẽ không còn cơ hội tái kiến hắn ở chốn phàm trần."

"Cận kề cái chết, ngươi lại tin tưởng những việc này."

Diệp Tu dừng bước, nói với Tần Quảng Vương: "Thuở còn ở nhân gian, khi cùng ngươi hạ vài ván cờ, ngươi từng nói với ta 'Nếu sau này Thế tử có thể xưng đế, vẫn trả lại giang hồ một mảnh bình yên, trên dưới Lam Vũ nhất định vô cùng cảm kích.' Văn Châu, ngươi còn nhớ rõ?"

Dụ Văn Châu chỉ đáp: "Sự tình giang hồ, giang hồ giải quyết. Phụ thân ngươi liên lụy trong đó, ngươi cũng không vô can. Diệp gia muốn làm chủ giang sơn vạn dặm, thế thế tương truyền, ta không muốn quản, cũng không quản được. Nhưng ta không muốn Lam Vũ liên lụy vào, lại là thân thể người thường, cũng đành tẫn nhân sự nghe thiên mệnh mà thôi."

"Liên lụy Lam Vũ? Văn Châu quá lời. Trên đường xưng đế, ta chưa bao giờ chủ động mờ lời xin Lam Vũ tương trợ. Ngươi muốn ta rời xa hắn, nói thẳng là được."

"Lúc ấy ta không nói rõ, sau lại hối hận đã để hắn vướng vào bãi bùn lầy của Diệp gia các ngươi. Chuyện trên trời ta không nên nói cho ngươi, nhưng nếu ngươi đã đoán được hắn là tinh tú hạ phàm, sao không hỏi đường đường Hiên Viên tinh túc, sao lại trở thành Trấn Quỷ Sư nơi địa phủ?"

Diệp Tu giật mình: "Vì sao?"

"Vì mệnh ngươi có một kiếp. Ly rượu độc kia vốn để chiêu cáo mệnh số của ngươi đã hết, ngươi vốn nên uống hết rồi trúng độc bỏ mình. Hắn không muốn ngươi chết, đổi ngươi một mạng, bị thiên phạt, đày đến nơi này."

"Ngươi nhận ra ta, vì sao hắn ..."

"Bị Diêm La Vương phong ấn ký ức. Nếu không, e rằng ngày ngày sẽ la hét đòi đi nhân gian nhìn ngươi."

Diệp Tu nhớ lại thanh niên năm đó, luôn quấn theo đòi so chiêu với hắn.

"Diệp Tu! Chúng ta tỷ thí nào! Thiên hạ đệ nhất kiếm khách có nghĩa lý gì! Cả ngươi cũng đánh không thắng!"



"Ngươi còn mặt mũi nói đánh không thắng ta, nói nói xem, chúng ta tỷ thí bao hồi, ngươi thắng mấy lần? Nếu không vì thân phận thế tử này, ta sao lại không đến đại hội luận võ cùng ngươi phân cao thấp trước mặt mọi người?"



"Vậy thì có sao! Ta còn chưa thua sợ, ngươi sợ cái gì? Chẳng lẽ ngươi sợ về sau số lần ta thắng ngươi nhiều lên, ngươi sẽ không còn mặt mũi? Ha ha ha!"

Dụ Văn Châu dẫn Diệp Tu đến trước Ngũ Điện: "Đến. Ngươi có việc cứ hỏi Diêm La Vương."

"Nghe nói Diêm La Vương thiết diện vô tư nhất, nên mới cầu Chuyển Luân Vương cho ta đi một chuyến."

"Ngươi muốn cầu gì?"

"Vốn chỉ muốn hỏi phải chăng hắn đã quay về trời."

Diệp Tu nói xong câu này liền ngoan ngoãn vào trong. Diêm La Vương truyền hắn tiến vào, chỉ hỏi dưới công đường là ai, có gì oan khuất. Diệp Tu còn chưa mở miệng đã thấy Hoàng Thiếu Thiên vọt tới, chắn trước mặt hắn: "Đại nhân tại thượng, thứ ta vô lễ, chỉ thỉnh vị quỷ hồn này trả lời vài câu."

Diêm La Vương liếc hắn, nhìn như bất đắc dĩ, chỉ thở dài: "Trấn Quỷ Sư khách khí. Chỉ cần không rời khỏi điện này, có thể dạo hậu viện, chỉ cần có người theo."

Hoàng Thiếu Thiên chắp tay cho tròn lễ nghĩa, liền kéo Diệp Tu đi hướng hậu viện: "Chuyện chưa nói xong, ta thấy có điều không ổn."

Diệp Tu cười. Vị Trấn Quỷ Sư trước mặt hắn vẫn hai mươi mấy tuổi đời như năm nào, mà hắn cũng đã tuổi già sức yêu. Vươn tay muốn chạm vào mặt Hoàng Thiếu Thiên, nhưng đến cuối cùng cũng buông tay.

"Đại nhân cứ hỏi, tại hạ nhất định biết gì nói nấy."

"Tần Quảng Vương chưa bao giờ thần thần bí bí với ta như vậy, cớ sao hôm nay lại hành xử quái dị như thế? Tựa như e sợ ta với ngươi nói nhiều vài câu. Ta đã mơ hồ đoán được mình là tinh túc trên trời, phạm sai nên bị lưu đày đến đây. Có cơ hội quay về đương nhiên tốt, nếu không cũng không quan trọng gì. Ngươi vốn là phàm nhân, tuy từng là đế vương nhưng cũng chẳng lý do gì Tần Quảng Vương phải tự mình đưa ngươi đến nơi này, trừ phi các ngươi là người quen cũ?"

"Thiếu Thiên."

Diệp Tu vừa nói hai tiếng này, Hoàng Thiếu Thiên liền cảm thấy những ký ức triền miên hỗn loạn bấy lâu trào dâng như suối. Hắn tựa như nhớ ra gì đó, lại tựa như vẫn mơ hồ, chỉ vào Diệp Tu mà nói: "Ta chưa từng nói cho ngươi biết tên ta."

Diệp Tu dùng giọng điệu vừa mới kể chuyện xưa mà nói với hắn: "Năm đó ta mười tám tuổi, bị phụ thân phái đến sơn trang làm việc vào ngày trời đông giá rét. Trùng hợp gặp phiên chợ náo nhiệt trước tết của sơn trang, liền tùy ý vào xem. Trên đường tuyết đọng thật dày, có một thiếu niên chân vừa trợt liền va vào ngực ta. Thuộc hạ định giáo huấn hắn, ta lại nhận thấy hắn từ nhỏ tập võ, không phải dễ chơi, liền ngăn cản bọn hắn, tự mình hỏi hắn. Hắn chỉ nói mình đến từ phía nam, lần đầu gặp tuyết lớn như vậy, trời rét như thế. Hắn dùng khinh công đạp tuyết đi khá tốt, nhưng mãi cũng chán, bèn tự mình giẫm lên tuyết chơi."

Nói đến đó, Diệp Tu cười, nhớ đến mười lăm tuổi Hoàng Thiếu Thiên, khóe mắt đầu mày đều lộ ra một cổ linh khí.

"Ngươi nói lúc đi chơi chỉ mãi nhìn dưới chân, không để ý liền đụng vào người, còn nói đã va chạm ta liền mời ta ăn ngon xem như bồi tội. Ta nghe lời, đi theo ngươi, mới thấy chỉ là khoai nướng. Thiếu Thiên, lúc đó ngươi lừa ta như vậy đấy." Nói xong, lại dùng ngón tay điểm mi tâm Hoàng Thiếu Thiên, quen thuộc như lúc còn ở nhân gian.

Hoàng Thiếu Thiên hoảng loạn, kéo lấy quỷ hồn trước mặt mà nói: "Người ngươi nói là ta?"

"Ta thấy ngươi sống khá tốt. Nguyên bản không biết ngươi đi đâu, còn cho rằng ngươi đã về trời. Ta liền nghĩ, e rằng đời này đời sau đều vô duyên tái kiến, nào hay lại tương phùng nơi đây."

"Ta không nhớ được rất nhiều chuyện ở nhân gian. Đầu đau như búa bổ, chỉ nhớ được những chuyện vụn vặt." Hoàng Thiếu Thiên tưởng cười, lại làm sao cũng nặn không được một cái nhếch môi.

"Ngươi từng nói với ta, nếu có kiếp sau, chớ lại làm người trong hoàng gia, chi bằng cùng ngươi đi khắp giang hờ. Ta hỏi ngươi phải chăng muốn dưỡng ta. Ngươi liền lấy ra khoai nướng, nói lần đầu gặp mặt liền mời cái này, ta lại luôn mồm khen ngon, vậy thì dùng khoai nướng nuôi ta cả đời cũng được."

Hoàng Thiếu Thiên thấy hắn nhắc lại chuyện xưa, biểu tình vui vẻ, mình lại chỉ thấy chua xót, liền ngoan tâm lôi Diệp Tu ra ngoài. Lúc này, người của Diêm La Vương liền ngăn cản: "Hoàng thiếu, không thể."

Diệp Tu hỏi hắn: "Đi đâu?"

"Về Dạ Vũ Điện. Ta muốn mang ngươi đi."

Diệp Tu khẽ vỗ lưng hắn, cười nói: "Thiếu Thiên, ta không muốn ngươi khó xử, càng không muốn người vì ta lại chịu phạt."

"Nhưng có rất nhiều chuyện ta còn chưa nhớ ra, còn muốn hỏi ngươi."

"Ngày sau, ngươi hết kỳ hạn lưu đày địa phủ, tự nhiên sẽ về trời. Nếu có lòng, lại đến nhân gian tìm ta vậy."

Hoàng Thiếu Thiên gật đầu nói được, lại chợt phát giác không đúng, lớn tiếng kêu: "Ngươi quay lại nhân gian liền phải uống canh Mạnh bà trước! Dù ta có tìm thấy ngươi, ngươi cũng không nhớ rõ ta! Diệp Tu!"

Diệp Tu không đợi hắn nói hết lời đã nhanh nhẹn bỏ đi, để người của Diêm La Vương giải quyết Hoàng Thiếu Thiên. Chân sau của hắn sắp bước ra khỏi hậu viện, chợt dừng lại.

"Lần đầu chúng ta gặp nhau, ngươi mới cao đến đây." Diệp Tu vừa nói vừa khoa tay. "Ta thường cười ngươi là người phương nam, không cao là bình thường, ngươi liền om xòm bảo do tuổi nhỏ. Đến khi ngươi tròn mười tám tuổi, tham gia đại hội luận võ, thiếu niên đắc chí, nhất kiếm thành danh, liếc mắt liền là kiếm khách đệ nhất thiên hạ, ngươi ngoài nhìn vào chỉ khen thiếu niên lang vô hạn phong lưu. Ngươi lại ngày ngày ồn ào trước mặt ta, còn không biết xấu hổ nhắc chuyện xưa, còn tự khen mình cao."

Diệp Tu nói nói lại dừng, ánh mắt không rời Hoàng Thiếu Thiên: "Chúng ta vốn không giống nhau, hữu duyên gặp nhau ở đây, đã là chuyện ngoài ý muốn. Thiếu Thiên, ngươi nói nhân gian thiên thượng địa phủ đều không dễ trùng phùng, từ biệt tại đây vậy."

Ba ngày sau, Dạ Vũ Điện.

Dạ Vũ điện là một tiểu điện.

Trấn Quỷ Sư nơi này lại chưa hề ghét bỏ điện mình nhỏ. Người người đều nói ngày sau luận công, hắn nhất định đứng đầu, lại thăng chức quay về thiên cung làm việc là chuyện sớm muộn.

Chuyện cũ năm xưa Hoàng Thiếu Thiên đã nhớ được bảy tám phần, ngủ không tốt liền sẽ mơ chuyện xưa.

Năm đó hắn tiến lên phương bắc, chỉ muốn nhìn một lần đại hội luận võ mùa đông. Trên dưới Lam Vũ đều nói hắn tuổi còn nhỏ, phải đợi mười tám tuổi mới thả hắn lên dài tỷ thí. Lúc ấy hắn buồn bực ngồi dưới đài nhìn người so kiếm, hờn dỗi chạy ra ngoài dạo chợ phiên. Lúc chơi giẫm tuyết, hắn lại bất cẩn đụng vào người.

Người hắn nhào vào ngực, tùy tùng bên cạnh cũng không phải người thường. Hoàng Thiếu Thiên cũng thật không sợ động thủ, chỉ là lấy ít địch nhiều cũng không dễ giải quyết. Không nghĩ tới người bị đụng phải lại cười, hỏi hắn hấp tấp lỗ mãng phải chăng có việc gấp.

"Ta đến từ phía nam, chưa thấy tuyết nhiều như vậy bao giờ, không giống muối cũng chẳng giống lụa, đạp lại thú vị vô cùng. Ngươi nghe tiếng vang phải chăng rất thú vị?" Nói như thế, Hoàng Thiếu Thiên quả nhiên lại đạp tuyết mấy lần. "Chỉ nhìn dưới chân, không thấy vị công tử này là Thiếu Thiên không phải."

Ngươi kia cười đáp: "Ngươi gọi là Thiếu Thiên."

"Xin hỏi tục danh công tử?"

"Tại hạ Diệp Thu."

(*) Theo tín ngưỡng đạo Phật, khi chết, con người xuống địa phủ sẽ bị mười vị Diêm Vương ở mười điện khác nhau phán xét tội ác sinh thời:
- Nhất Điện – Tần Quảng Vương: quản sổ sinh tử; trừng phạt kẻ bất hiếu, tự sát, v.v.
- Ngũ điện – Diêm La Vương: quản Khiếu Hoán địa ngục; thường nghe quỷ hồn kêu oan
- Thập điện – Chuyển Luân Vương: quản việc đầu thai, phân phát canh Mạnh Bà
Các thông tin chi tiết hơn có thể được tìm thấy ở Thập Điện Diêm Vương 十殿閻王 - Thần Tiên Việt Nam 越南神仙 - Thần tiên Việt Nam


(**) Thôi Phủ Quân: tên Thôi Giác, tự Tử Ngọc. Xuất thân huyện Nhạc Bình nhà Đường, từng nhậm chức huyện lệnh, thứ sử. Nhở vào các sự tích cứu dân đặc biệt linh dị, sau bị dân chúng thờ phụng, gọi là "Thôi Phủ Quân," sắc phong Hộ Quốc Hiển Ứng chân quân, Thích giáo trong dân gian cho rằng ông là phán quan theo hầu Mục Liên tôn giả.

Lời Editor: Kết thúc rồi, nhưng cũng chưa hẳn là kết thúc. Phần tiếp theo là một trường thiên, sẽ đến Forum vào một ngày không xa =)))
 

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#3

Bình luận bằng Facebook