Lam Vũ - Ohana means family

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,016
Số lượt thích
3,957
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#1
Trong bộ phim hoạt hình Lilo and Stitch nổi tiếng của Disney, khi chú quái vật ngoài hình tinh Stitch dần tìm hiểu về thế giới loài người, ở chung với gia đình của cô bé mồ côi Lilo và chị gái Lilo, chú thường bắt gặp cảnh Lilo len lén cất giữ tấm ảnh gia đình chụp đầy đủ ba mẹ và hai chị em lúc ba mẹ còn sống, cô bé hay thầm thì rằng:

“Ohana means family.

Family means nobody gets left behind, or forgotten.”

Thật sự đã rất lâu không xem bộ phim này, cũng không còn nhớ chi tiết gì nhiều, chỉ là đơn giản dạo này có người bạn nhắc đến, chợt nhớ đến câu này thôi.

Vừa đọc xong trận Hưng Hân Lam Vũ.

Muốn viết.

Hi vọng hôm nay, tui sẽ có thể nhắc đến đủ mọi người, tất cả những người Lam Vũ từng xuất hiện, để thật sự có thể “Ohana means family”, sẽ không có ai bị bỏ lại, cũng sẽ không có ai bị lãng quên.



Này, mà các cậu khen tui trước cái đi, không dễ dàng gì tui mới có thể đọc hết đâu đó, cứ ngỡ rằng đến trận đó cũng không thể đọc xong, cũng xem như là đi đến trọn con đường rồi, càng về cuối càng phải dùng từ “lết” về đích ấy, chẳng đi nổi nữa luôn rồi.

Thật sự tui rất cần một cái xoa đầu đó.

Nghiêm túc, rất cần đó.

Không xoa không viết nữa.

Nghiêm túc, tui muốn ăn vạ đình công!

*Băng Vũ chỉa tới + ^_^*

Cái tổ hợp Cá và Kiếm này quá đáng sợ rồi. Cá Kiếm hảo vô nhân đạo!



Aizz, vốn định hôm nay sẽ hảo hảo nghiêm túc làm người một lần. Nhưng mà, tui không quá giỏi viết trang trọng lắm. Mấy cậu nào cũng phải một đám trịch thượng nghiêm túc chứ. Giữa chúng ta, cần gì những thứ hình thức như thế.

Nên tuỳ hứng một chút vậy. Thả lỏng một chút, tui nghĩ tui cũng sẽ viết thuận tay hơn.

Hi, nên hôm nay yên tâm đi, nhất định tui sẽ toàn tâm toàn ý mất mặt ở đây một trận luôn, làm mấy cậu không dám nhận đứa fan này, cầm chổi rượt tui vòng vòng ba chục vòng quanh nhà thi đấu Hiểu Xuyên.

À mà, bây giờ tui mới để ý tên nhà thi đấu ở Quảng Châu của chúng mình là Hiểu Xuyên đó, trừ cung Tiêu Sơn được tác giả nhắc đi nhắc lại hoài nên tui nhớ, thì bây giờ trong đầu tui lại có thêm tên nhà thi đấu của Lam Vũ rồi, xem ra cũng xứng đáng phận fan đó? Trả giá bớt hai vòng đi, rượt hai mươi tám vòng thôi được không?

À còn nữa, tui còn muốn tham quan phòng huấn luyện, cơ mà thì hẳn là bảo mật nên không được đâu nhỉ, vậy thì đến ký túc xá đi? Chỉ cần cho tui chạm chạm sờ sờ cái bảng tên trước phòng mỗi người thôi, bảo đảm tui sẽ hạnh phúc bay lên luôn ấy. Cả nhà thi đấu Hiểu Xuyên nữa đó, cái này thì chắc là ok chứ nhỉ, không bị cấm đâu. Phan Lâm từng bình luận ngay trong trận Lam Vũ Hưng Hân, mua vé vào cửa đến xem rất đáng tiền, lúc đó tui cũng muốn đến lắm rồi.

Có một bức ảnh nổi tiếng nhất về Lam Vũ, hẳn hiện tại đang là bức hình minh hoạ ở trên đầu fanclub Lam Vũ nhỉ, tả cảnh toàn chiến đội đang bước đi ra khỏi lối đi hành lang tuyển thủ mà vẫy vẫy tay chào khán giả giữa những tràng bông giấy và hoan hô vỗ tay. Tui nghĩ, nếu tui thực sự ở nhà thi đấu ngày đó, hít thở một bầu không khí căng tràn vào lồng ngực, sẽ rất tuyệt biết bao...



Mọi người không cảm thấy, cái tên Lam Vũ nghe rất đẹp sao?

Mỗi lần tui nghe nó, đểu cảm thấy yên bình.

Chỉ cần là hai chữ Lam Vũ này, đặt ở bất cứ chỗ nào, đều như buff vô hạn với tui, có thể xoá tan hoàn toàn một ngày tồi tệ của tui, để mang đến cõi lòng một sự thanh bình và vui vẻ.



Có một lần đọc fic, có viết một đoạn khá kỳ công về Lam Vũ. Đây là lần đầu tiên, tui dồn sức chăm chút tỉ mỉ mà viết cho chiến đội Lam Vũ, một Lam Vũ với định nghĩa bao quát chung chung nhất.

Người Lam Vũ đi khắp thế gian vẫn quay đầu tưởng niệm, phương hướng đó có một nơi gọi là cố hương.

Ở Lam Vũ rất tốt, tốt đến độ khiến người không thốt nên lời, chính là sự cảm động chưa kịp lan tràn đã bị các anh chọc cười náo loạn điên điên khùng khùng, còn chưa kịp thương cảm thì đã tự mình không kiềm được cũng bật cười theo luôn. Ha, nhìn tới Lam Vũ, thời tiết nóng bức, mặt trời chiếu thẳng, bảng đen, phấn trắng, mọi người cùng nhau giành đồ ăn, cãi nhau, tám chuyện trên trời dưới đất, đùa giỡn, chạy bộ rèn luyện trên sân... Những hình ảnh này muốn không nghĩ tới trường học cũng khó nhỉ. Cũng là những hình ảnh đại diện cho một thời thanh xuân tuổi trẻ. Đó là những năm tháng khổ tận cam lai, những ước mơ ban sơ nhất chúng ta cùng nỗ lực, những giọt mồ hôi từng đổ xuống trước gian nan vất vả, ấy vậy mà những bước chân nhiệt huyết thanh xuân của các thiếu niên chưa từng một lần chùn xuống, vẫn vang lên đều đặn chạy tới tương lai trước mắt. Bọn họ từng đứng trên đỉnh phong cao nhất của Vinh Quang đời người, cũng từng cay đắng khóc cho nhân sinh thất bại không như nguyện. Ai quy định là không thể, người Lam Vũ dám khóc dám cười, tự do tự tại, vấp ngã liền đỡ nhau dậy đứng lên tiếp tục vụt chạy về phía trước. Chưa từng có chướng ngại gì có thể cản bước họ, bởi chúng đều sẽ bị đạp bẹp mà qua! Thời gian, thật sự là thứ tuổi trẻ dùng không bao giờ hết. Hy vọng, cũng thật sự là thứ Lam Vũ chảy không bao giờ cạn.

Đồng phục Lam Vũ cũng rất đẹp, trong mắt chúng ta đó là màu sắc đẹp nhất thân thương nhất thế giới này. Sắc trắng tinh khôi xen lẫn sắc xanh dịu mát, những chiến đội khác cứ cười nhạo bảo giống đồng phục học sinh, nhưng như thế thì đã sao? Chẳng phải đều nói thời học sinh là thời gian đẹp nhất đời người, chẳng phải nắng mùa hạ cũng là cái nắng rực rỡ nhất trong tim? Có ai đi học mà không mong nghỉ hè chứ, bởi vì ở mùa hè chính là niềm vui bất tận!

Ở Lam Vũ mãi mãi là mùa hè.

Mùa hè đó không có ai nói dối, không có ai già đi, càng không có ai rời bước, tất cả chúng ta đều là những thiếu niên ngây ngô cất giữ một lời hứa vĩ đại nhất trong lòng. Nếu nói hẹn ước là một loại lãng mạn, vậy chiến đội Lam Vũ là chiến đội lãng mạn nhất trên đời này! Một lời hứa nặng bao nhiêu? Một lời hứa của niên thiếu vô tri lại nặng được bao nhiêu? Chẳng ai nói ra miệng, nhưng mọi người chúng ta vẫn ở bên nhau, hơn trăm hàng ngàn ngày đêm khổ luyện chưa từng ngơi nghỉ, bể đầu chảy máu ngậm đắng nuốt cay, chỉ để có một ngày Lam Vũ có thể phát sáng rực rỡ trên một vũ đài thuộc về riêng mình.

Không cầu đồng sinh cộng tử thật cao cả, chỉ cầu kề vai chiến đấu đỗi bình phàm.

Vì có thể cùng mọi người, chúng ta tình nguyện hy sinh tương lai của bản thân chỉ để bất chấp tất cả lao vào màn sương mơ hồ phía trước. Không phải là không sợ, trước giờ đáng sợ nhất là những điều mơ hồ bất định cơ mà! Nhưng chỉ vì tôi nhìn thấy trong mắt mọi người một thứ ánh sáng thật giống với thứ ánh sáng trong mắt tôi. Ánh sáng của ước mơ. Chưa từng có một lời hứa được thốt thành lời, cũng bởi nó chưa từng cần phải thốt thành lời. Đối với chúng ta, lời hứa vô giá đó ẩn trong ánh mắt, cất tận đáy lòng. Và được đồng hành thực hiện nó với mọi người, chính là Vinh Quang của tôi.

Niên hoa chính hảo, liệt nhật đương không. Đó là ánh nắng chói lọi nhất mùa hè, vào một ngày đẹp trời nhất, xuyên qua bầu trời xanh vạn lý không mây, chiếu đến nụ cười chân thành của những thiếu niên. Trên đời này không còn phong cảnh nào đẹp hơn thế nữa hết, đến thời gian nhìn thấy cũng phải cam bái hạ phong!

Áo ai xanh cho lòng ai vương vấn, mộng đêm hè là giấc mộng chưa thành.

Dù thật muốn lắm, nhưng ai nói Lam Vũ chỉ mãi có niềm vui và tiếng cười, Lam Vũ của chúng ta cũng có những giấc mộng mùa hè chưa trọn vẹn, khiến người ta thổn thức khôn nguôi. Nhưng trong lòng mọi người mang theo một giấc mơ kiên định nhất, những chiến binh Lam Vũ vẫn sẽ can đảm tiến tới phía trước, vừa lau nước mắt vừa trêu chọc lẫn nhau, quàng vai bá cổ vừa bước vừa cười. Chính nụ cười dũng cảm đó của những chàng trai Lam Vũ là thứ sức mạnh to lớn nhất của họ, cũng là tình yêu to lớn nhất của tôi. Dù là thất bại, nhưng nụ cười của họ chưa bao giờ là nhuộm sắc màu tuyệt vọng. Bọn họ tin tưởng, tin vào bản thân, tin vào đồng đội, tin vào một ngày Lam Vũ sẽ đăng quang. Ở Lam Vũ chúng ta chưa bao giờ tồn tại cái gọi là vô vọng! Truy mộng nhân, chúng ta đều là truy mộng nhân vĩ đại nhất thế giới này!!

Nói cũng thú vị, như trong fic này tui chỉ thấy nắng mùa hè Lam Vũ, nhưng thật ra Lam Vũ trong lòng tui vừa như nắng, lại cũng như mưa. Thật ra không kỳ lạ gì, dù mọi người là ánh mặt trời sáng nhất, nhưng nhìn lại tên của chúng ta vẫn là mưa chính hiệu đó nha.

"Tuổi thanh xuân giống như một cơn mưa rào, dù cho bạn từng bị cảm lạnh vì tắm mưa thì bạn vẫn muốn được đắm mình trong cơn mưa ấy lần nữa." (trích Cửu Bả Đao)

Nên là, Lam Vũ của tôi ơi, thanh xuân của tôi ơi, tôi nguyện vì mọi người mắc mưa một lần một lần lại một lần, bởi ở dưới cơn mưa đó là chúng ta trong dáng vẻ tốt đẹp nhất, ở bên nhau, qua phong vũ, ngập tiếng cười. Trên đời này tuyệt đối không có một chiến đội nào tự do bằng Lam Vũ! Chúng ta muốn sải cánh bay tới phương trời xa xăm nhất, muốn ngắm nhìn hết tận phong cảnh thế gian, muốn trải qua núi cao biển lớn, muốn cả sơn hà phải khuất phục dưới chân mình. Ngang ngược tự do, khiến tôi hận ngay lúc này không thể chạy ra đường ba vòng hét lên thật to cho cả thế giới biết Lam Vũ tôi yêu tốt đến thế nào!

“Không màng thật giả, chẳng hề do dự, chẳng sợ thế giới cười chê.
Tôi từng đem thanh xuân giao cho các cậu ấy.
Những ngón tay gảy nên mùa hạ rực rỡ.
Rung động trong tim đều tuỳ gió mà bay đi.”
(Trích Nổi gió rồi - Tiêu Ức Tình)

Quảng Châu bốn mùa như xuân, Lam Vũ mười năm mưa hạ, dẫm lên ánh trăng bước tận bình minh, một đường Vinh Quang, sơ tâm không đổi. Mãi mãi không có một Lam Vũ thứ hai như thế!

Đó gần như là đoạn viết về toàn viên Lam Vũ một cách tâm đắc nhất của tui. Còn bài này, sẽ cố chạm đến cá nhân hơn chút.

Có những đoạn trích riêng lẻ về nhân vật trên đây tui lựa chọn đăng thành post riêng. Có hai lý do chính, một cái vô cùng nghiêm túc, một cái vô cùng không nghiêm túc.

Cái nghiêm túc đó là, mỗi một người bọn họ xứng đáng có một góc nhỏ thuộc riêng về mình. Dù cho, trong mỗi bài có thể tui không hoàn toàn chỉ viết cho họ mà còn nhắc đến nhiều thứ khác, nhưng đó là bởi vì vốn tui viết Ohana means family theo hướng toàn viên, không thể chia từng người từng người quá rạch ròi được. Giữa bọn họ có mắt xích, tui thì mạch suy nghĩ đến đâu viết đến đó, nên đôi khi khó trách đang viết người này lại lạc qua người kia. Nhưng không sao, đều là người Lam Vũ, là được.

Cái lý do không nghiêm túc đó là, trước giờ tất cả mọi thứ tui viết đều là viết trên điện thoại, còn dịch thì mới dùng laptop. Vì bài này rất dài, note trong điện thoại tui chứa nhiều chữ quá, đang viết mà cứ bị giựt giựt rất khó chịu, nên tui mới đăng bớt lên forum, để điện thoại trống chỗ hơn.

Nhưng vốn tất cả đều là một bài này, nên nếu có thể, vào một ngày đẹp trời nào đó, mọi người có thể vào đây đọc từ đầu đến cuối một lượt, hẳn sẽ cảm thấy có tính liên kết và mạch lạc hơn đọc lẻ ra rất nhiều đó, dù sao thứ tự nó vốn phải nên đọc thế này mới đúng.

Cơ mà nếu không vẫn không sao, dù sao tui vốn đều chỉ viết lời tâm tình cho bản thân đọc, cũng là cho Lam Vũ đọc, cũng không quan trọng thứ tự mạch suy nghĩ, vẫn là quan trọng thứ tự mạch cảm xúc nhiều hơn mà thôi.
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook