Hoàn [Hoàng Thiếu Thiên 2019][Dụ Hoàng] Không Thể Ngừng Yêu Anh

Yushimayona

Thanh thủy tự, thịt thà tăng
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
249
Số lượt thích
916
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Kiếm Thánh đại đại Hoàng Thiếu Thiên
#1
Tác giả: Khúc Cảnh Thiên
Beta: @Tsuki


Năm nay chính là năm Hoàng Thiếu Thiên của chúng ta debut giới chuyên nghiệp, Liên Minh có thêm một người được phong là đệ nhất kiếm khách - Kiếm Thánh. Thêm một tuổi mới, hãy luôn hướng đến ngôi vị cao nhất, Vinh Quang cao nhất cùng với Lam Vũ, Hoàng thiếu nhé! Cho dù có qua bao nhiêu năm thì anh vẫn luôn là thanh kiếm mạnh mẽ nhất của Lam Vũ!

Hoàng Thiếu Thiên - Kiếm định thiên hạ!
Văn án: Bạn chẳng thể nào biết được những thứ bạn thấy có đúng như những gì bạn nghĩ hay không. Hoàng Thiếu Thiên có thật sự chỉ là chủ một cửa tiệm hay Dụ Văn Châu đơn thuần chỉ là một nhân viên văn phòng? Và làm sao mà họ có thể đến được với nhau? Chờ xem nhé!



Chương 1

Ở một góc phố nhỏ tại thành phố B, có một cửa tiệm cá cảnh rất nổi tiếng. Nơi này so với những cửa tiệm khác đặc biệt hơn một chút, người đến đây đa số là những cô gái còn độc thân. Lí do cũng không khó đoán, chủ yếu là vì chủ tiệm là một chàng trai trẻ mới ngoài đôi mươi, vừa ưa nhìn lại hoạt bát. Tên hắn ta là Hoàng Thiếu Thiên, ngay cả cái tên cũng rất dễ nghe. Các thiếu nữ đến ngắm cá thực chất chỉ muốn ngắm chủ tiệm, thiếu nam đến mua cá thật ra chỉ muốn mua luôn cả chủ tiệm về nhà. Khụ... vế sau hình như có hơi sai.

Cái chính là Hoàng Thiếu Thiên đến giờ vẫn chưa có người yêu. Trong lúc những cặp tình nhân tay trong tay dạo bước trên phố thì hắn đang cho cá ăn. Không sai, là cho cá ăn. Khách vào tiệm nếu không phải thấy ông chủ đang chăm cá thì là đang thay nước cho bể cá. Nói tóm lại, hắn còn quan tâm đến việc chăm sóc mấy con cá hơn là kiếm người yêu.

Lúc này đã là 10h tối, những hàng quán xung quanh đều đã đóng cửa, chỉ riêng tiệm cá cảnh Lam Khê Các là chưa.

Hoàng Thiếu Thiên mệt nhoài nằm trên ghế, tầm mắt luôn đặt trên cánh cửa đang khép hờ. Đã muộn như vậy kẻ kia tại sao còn chưa tới, chẳng lẽ bọn chúng không biết hắn ghét nhất là trễ hẹn.

Chợt chuông cửa vang lên. Hoàng Thiếu Thiên lập tức khôi phục thần sắc, gương mặt mệt mỏi vừa rồi cũng trở nên nghiêm tục.

"Kính chào quý khách. Hoan nghênh quý khách đến với tiệm cá cảnh Lam Khê Các."

Bước vào là một người ăn mặc theo kiểu công sở, cả người toát lên khí chất tao nhã, nụ cười ôn nhu treo trên khóe môi, quả thực là một vẻ đẹp vô cùng tinh tế. Anh đặt chiếc cặp sách lên quầy tiếp tân một các quen thuộc, như thể đã làm việc đó cả trăm lần.

"Tối muộn như vậy vẫn còn chưa đóng cửa sao?"

Người đến là Dụ Văn Châu, thư kí cho tổng giám đốc của một tập đoàn lớn. Hoàng Thiếu Thiên vừa nhìn thấy anh, theo thói quen tiếp tục nằm ườn ra bàn, bày ra bộ dáng uể oải không nên để khách hàng thấy. Có điều anh lại là khách quen ở đây, một tuần bảy ngày có khi ngày nào cũng ghé qua, riết thành quen hắn liền không coi anh là người ngoài.

Hắn phồng má như đang giận dỗi.

"Còn không phải là đợi anh sao? Anh nghĩ vì sao tôi còn phải thức đến giờ này mà không phải ở trên giường đánh một giấc thật ngon? Đều là vì nghĩ anh tăng ca rất mệt còn đến đây nên mới không nỡ đóng cửa."

Dụ Văn Châu nở nụ cười ôn hòa. Bàn tay bất giác đưa lên định xoa đầu Hoàng Thiếu Thiên. Nhưng nghĩ đến hành động đó có hơi thân mật quá, anh đành dừng lại.

Thế nhưng động tác ấy làm sao qua được mắt Hoàng Thiếu Thiên. Đừng tưởng hắn không biết anh định làm gì, dù sao cũng không phải lần đầu tiên. Lần nào cũng làm đến giữ chừng rồi ngừng lại. Vừa rồi thấy anh thu tay, hắn còn cảm thấy có chút mất mát. Cơ mà tại sao hắn lại cảm thấy thế, người ta với mình cũng có thân đến thế đâu. Thiếu Thiên mày điên thật rồi!

Hoàng Thiếu Thiên nói, giọng hơi bất mãn:

"Không định vào xem cá? Anh đứng đây làm gì, tôi cũng không phải cá."

Dụ Văn Châu nghĩ thầm: “Nếu cậu là cá tôi còn hận không thể đem về nhốt lại trong bể, để cậu vĩnh viễn chỉ có thể nhìn một mình tôi.”

"Anh có gì muốn nói?" Cậu hỏi.

Anh cười:

"Không có."

Nói rồi liền xoay người đi vào trong. Hoàng Thiếu Thiên thấy rõ ràng nụ cười trên môi người kia mang theo ý sủng nịnh, lại không biết anh đang nghĩ gì trong đầu. Hắn hậm hực đi theo sau anh, tại sao lại có người khó hiểu như vậy.

Thấy người kia tỏ vẻ buồn bực, Dụ Văn Châu thực sự không đành lòng. Bất quá mỗi lần hắn xù lông đều rất đáng yêu, làm anh không ngừng được muốn trêu chọc một chút.

Đang đi, Dụ Văn Châu bỗng dừng lại trước một bể cá lạ. Y nhớ lần cuối mình đến đây đâu có bể cá này. Là mới nhập về sao? Nhưng y còn chưa kịp hỏi thì Hoàng Thiếu Thiên đã lên tiếng:

"Mấy con cá đó là tôi nuôi nên không bán đâu. Nếu anh muốn thì có thể xem mấy con khác đẹp hơn nhiều. Ngoại trừ mấy con trong bể đó ra thì anh muốn con nào cũng được."

Dụ Văn Châu tiếc nuối nói.

"Xem ra chúng rất quan trọng với cậu. Nhưng nếu tôi vẫn muốn mua thì sao?"

Hoàng Thiếu Thiên không trả lời. Nếu bây giờ tôi nói anh đến ở với tôi là được anh sẽ đồng ý sao. Dù nghĩ như thế nào thì chuyện này cũng không thể nào xảy ra.

Việc Hoàng Thiếu Thiên đột nhiên yên lặng khiến Dụ Văn Châu có chút không quen. Anh lo lắng hỏi:

"Tôi nói gì khiến cậu phật lòng sao?"

Hoàng Thiếu Thiên lắc đầu, đang định nói thì chuông cửa lần nữa vang lên. Khách đến giờ này, ngoài Dụ Văn Châu thì không còn ai khác. Hắn có thể chắc chắn người ngoài kia là kẻ đã hẹn gặp mặt hắn tối nay. Thấy anh đến nên hắn quên mất tối nay còn có việc quan trọng, lỡ như để anh phát hiện thì sao. Đã mất công trễ hẹn thì trễ hẳn luôn đi, cứ phải chọn lúc này mà đến làm gì.

Hoàng Thiếu Thiên quay sang Dụ Văn Châu, tiếc nuối nói:

"Tối nay tôi có hẹn nên không thể tiếp anh được. Hẹn anh hôm khác lại đến ha."

Anh gật đầu, không quên nở nụ cười:

"Vậy hôm khác tôi lại đến."

Lúc ra ngoài, Dụ Văn Châu có để ý thấy người đến là một kẻ toàn thân đồ đen, trông kiểu gì cũng rất khả nghi. Nhưng ngoại trừ liếc một cái thì anh cũng không làm ra hành động nào khác.

Trông theo bóng Dụ Văn Châu đã đi xa, Hoàng Thiếu Thiên đoán chắc anh bắt đầu nghi ngờ rồi. Hắn lườm tên kia như muốn nói tất cả đều là lỗi của ngươi. Nếu như vì vậy mà anh không đến nữa thì hắn chắc chắn đem kẻ trước mặt xé thành trăm mảnh.

Hoàng Thiếu Thiên khó chịu ra hiệu cho tên đó đi theo mình vào phòng trong.

Đến nơi, hắn ngồi phịch xuống ghế sô pha, trên mặt viết rất to hai chữ "không vui."

"Nói đi."

Kẻ mặc đồ đen đặt lên bàn một chiếc vali, bên trong chứa 30 triệu nhân dân tệ

"Đây là tiền đặt cọc như đã nói. Khi xong việc chúng tôi sẽ trả nốt số còn lại."

Hoàng Thiếu Thiên cười nhạt cầm lên một sấp tiền.

"Không hổ là Lam Vũ, thật hào phóng nha. Có điều tôi tò mò mục tiêu là ai lại có thể khiến các người lao tâm tốn sức đi mời một sát thủ tự do như tôi?"

Kẻ mặc áo đen đưa ra một bức ảnh.

"Hắn tên Vương Kiệt Hi, là quản lí tại CLB Trung Thảo Đường. Thực chất hắn chính là Boss của Vi Thảo, đối thủ cạnh tranh hàng đầu của Lam Vũ. Ngoài ra Vương Kiệt Hi đang nắm giữ một bí mật trọng yếu của Lam Vũ, có sức uy hiếp vô cùng lớn nên Boss đã hạ lệnh bằng mọi giá phải lấy mạng hắn. Tôi chỉ có thể tiết lộ nhiêu đây"

Hoàng Thiếu Thiên nghe vậy liền cảm thấy có chút thú vị. Hắn trước giờ chưa từng ngán bất cứ mục tiêu nào. Song con cá bự như Boss một tổ chức lớn lại là lần đầu được nhận. Nghĩ tới việc đây đã là phi vụ cuối cùng, còn có mục tiêu nào phù hợp hơn.

Hoàng Thiếu Thiên cười nhạt.

"Tôi nhận."

Những ngày kế tiếp, tiệm cá cảnh Lam Khê Các vẫn mở cửa đón khách như thường lệ. Nhìn từ ngoài vào đây cũng chỉ là một cửa tiệm mình thường, có ai ngờ được chủ tiệm lại là một sát thủ có tiếng ở thế giới ngầm. Một tuần sau mới phải thực hiện ám sát. Tuy rằng mục tiêu không dễ dàng như những lần trước đó, song hắn cũng không cảm thấy lo lắng. Cho tới đến lúc đó cứ sinh hoạt như bình thường tránh gây chú ý là được.

Nói là nói như vậy nhưng ai cũng nhìn ra chủ tiệm mấy ngày nay trông hơi u ám. Về vấn đề này, Hoàng Thiếu Thiên bày tỏ, hắn căn bản còn muốn đóng cửa tiệm khỏi buôn bán gì hết.

Kể từ đêm hôm đó, Dụ Văn Châu vẫn chưa ghé qua Lam Khê Các thêm lần nào. Không chừng anh đã nhận ra hắn có gì đó khả nghi nên mới muốn yên lặng cắt đứt với hắn.

Càng nghĩ Hoàng Thiếu Thiên càng nản. Vốn hắn còn định sau khi nhận thù lao sẽ rửa tay gác kiếm, chính thức trở thành một người kinh doanh chân chính. Như vậy liền có thể danh chính ngôn thuận đứng bên cạnh anh. Không cần phải lo sợ anh sẽ phát hiện ra quá khứ dơ bẩn của hắn. Nhưng với tình hình hiện tại xem ra rất khó có thể thực hiện. Nếu vậy việc hắn thoái lui đâu còn có ý nghĩa gì nữa.

Hoàng Thiếu Thiên đau lòng nhận ra, hắn vì Dụ Văn Châu liền trở thành một kẻ lụy tình. Bất chi bất giác đều nghĩ đến anh, muốn cùng anh trở nên thân thiết. Thân là sát thủ hàng đầu lại có loại tâm tư này, thật đáng hổ thẹn. Nhưng mà hắn biết bản thân đã không thể cứu được nữa rồi.

Ngồi đây than thở cũng không được gì, Hoàng Thiếu Thiên quyết định ra ngoài giải khuây. Sáng sớm nên ra ngoài chạy bộ một lát, không khí trong lành sẽ giúp bản thân cảm thấy thoải mái hơn.

Nhưng hắn vạn vạn không nghĩ tới vừa ra đến nơi không được bao lâu đã đụng vào người khác. Đúng là xui tận mạng mà!

Không cần biết ai đúng ai sai, Hoàng Thiếu Thiên liền xổ một tràng:

"Này tên kia đi đứng kiểu gì vậy? Mắt để đi đâu rồi? Trên đầu hay là dưới mông? Nếu không tại sao lại không nhìn đường để đụng trúng người ta hả?"

"Ồn ào quá!" Người kia quát lớn.

Hoàng Thiếu Thiên nghe vậy, sự bực tức trong lòng tức khắc nhân lên gấp bội. Tâm trạng hắn hôm nay không tốt, đã thế liền cho hắn ta biết hai chữ "ồn ào" viết như thế nào.

"Ồn ào? Ai? Ai? Ai? Ở đây có ai ồn ào sao? Có sao? Có sao? Ở đây chỉ có hai chúng ta, tôi không ồn ào vậy tất nhiên chỉ có thể là anh. Này không phải anh vừa rồi ám chỉ chính mình đó chứ? Ai ui, thật là gia môn bất hạnh mà. Có đứa con trai lại không lo chuyện làm ăn, suốt ngày đi ra ngoài đường "khoe khoang" tật xấu của mình. Thay mặt cha mẹ anh, tôi cảm thấy thật đau lòng."

Hoàng Thiếu Thiên vừa nói vừa thưởng thức gương mặt ngày càng đen của người nọ. Chợt hắn nhận ra người này có chút quen mắt, nhất là cặp mắt mồ côi đối xứng kia.

Đậu má là Vương Kiệt Hi!!!

Hoàng Thiếu Thiên xoa xoa ấn đường. Trên thế giới có bao nhiêu người vì sao nhất định phải là hắn. Trước đây chuyện tình cờ gặp mục tiêu trước khi thực hiện ám sát cũng không phải chưa từng xảy ra, nhưng người trước mặt làm sao có thể đem so sánh với những kẻ đó. Không nói đến việc hắn là Boss của một tổ chức lớn, ngày nào cũng phải xử lí trăm công ngàn việc. Người bình thường cho dù có không bận đi nữa cũng không có ai vô duyên vô cớ bỏ ra hai tiếng đi xe chỉ để đến cái công viên nhỏ này chạy bộ có được không.

Hoàng Thiếu Thiên hừ lạnh. Nể tình người sắp chết lão tử mới không thèm so đo với ngươi. Hắn quay người định bỏ đi không ngờ lại bị nguời kia giữ lại.

"Làm sao? Thấy tôi dễ dãi bỏ qua cho anh nên được voi đòi tiên? Này nhá đừng thấy tôi hiền mà bắt nạt!"

Vương Kiệt Hi cười mỉa:

"Người va phải tôi rõ ràng là cậu, còn muốn lên giọng cảnh cáo tôi?"

Hoàng Thiếu Thiên tức giận nói:

"Anh lấy bằng chứng đâu mà nói tôi va vào anh?"

Vương Kiệt Hi chỉ xuống dưới chân. "Cậu xem cho rõ đi, rõ ràng tôi chạy đúng phần đường của mình. Nhìn cho rõ rồi nói lại tôi nghe là ai sai."

Hoàng Thiếu Thiên theo hướng hắn chỉ nhìn xuống. Nhìn xong lập tức nghẹn lời. Tuy công viên này không được lớn lắm nhưng đường đi lại rất rộng rãi. Dựa theo những gì cậu thấy thì hình như lỗi là do cậu thật.

"Ặc cái này. . ." Cậu ấp úng "Là tôi sai?"

"Không phải cậu sai chẳng lẽ tôi?" Vương Kiệt Hi khó chịu nói.

Hoàng Thiếu Thiên cười gượng gạo, chắp tay xin lỗi:

"Xin lỗi xin lỗi. Ban nãy tôi nóng quá, thực sự đã trách nhầm anh. Chúng ta đều là nam tử hán, anh cũng sẽ không chấp nhặt mấy chuyện cỏn con như này đúng không?"

Hắn hừ một tiếng. "Mới nãy ai là người chấp nhặt mấy chuyện cỏn con này?"

Cậu vội xua tay. "Tôi dù sao cũng xin lỗi rồi, chuyện này cứ thế bỏ qua đi ha."

Lằng nhằng mất một lúc vẫn chưa giải quyết xong, Hoàng Thiếu Thiên có xúc cảm muốn lao lên đem người trước mặt quẳng vào chỗ nào đấy cho đỡ phiền. Ừ thì cậu sai những cũng đã xin lỗi rồi còn gì. Người gì đâu mà hẹp hòi!

"Cậu chủ nhỏ, anh đến rồi."

Vương Kiệt Hi với Hoàng Thiếu Thiên cùng nhìn về một phía. Từ đằng xa, thanh niên áo trắng đang chạy lại, mặt hớn ha hớn hở.

"Cậu chủ nhỏ, anh đến trễ, đừng giận anh nha. Ấy hai người quen nhau hả, hình như đây là lần đầu tôi thấy cậu. Cậu chủ nhỏ anh thấy bình thường em rất ít khi ra ngoài, không ngờ lại có bạn ở tận vùng ngoại ô nha."

Vương Kiệt Hi đen mặt lườm Phương Sĩ Khiêm.

"Anh im cho tôi!"

Hoàng Thiếu Thiên chứng kiến một màn vừa rồi nhất thời cảm thấy không khoẻ. Gặp phải Vương Kiệt Hi đã đành, sao giờ ngay cả Phương Sĩ Khiêm là thân cận của hắn ta cũng gặp luôn rồi. Ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, giờ còn không đi thì bao giờ mới đi.

Hoàng Thiếu Thiên cười nói:

"Hai người cứ thong thả nói chuyện."

Nói rồi liền quay lưng bỏ đi, khiến cho hai người kia không kịp nói lời ngăn cản.

"Anh làm bạn của em giận à?" Phương Sĩ Khiêm nhỏ giọng.

Vương Kiệt Hi lập tức trừng mắt. "Anh xem hai người bọn tôi có chỗ nào giống bạn bè?"

Phương Sĩ Khiêm nhìn người đã cách bọn họ cả một đoạn dài. "Thật sự không phải sao?"

Vương Kiệt Hi thở dài lấy điện thoại ra nhấn gọi một cái tên trong danh bạ. Hắn hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của người bên cạnh mà nói với người phía bên kia điên thoại.

"Tôi vừa mới gặp sát thủ mấy người thuê xong."

Vừa nghe xong câu đó Phương Sĩ Khiên lập tức nhảy dựng lên. "Em nói cái gì? Sát thủ nào? Là cái cậu vừa rồi đấy hả?"

Vương Kiệt Hi gật đầu. Phương Sĩ Khiêm thấy vậy không kìm được mà hét lớn: "Tại sao em không nói cho anh biết sớm? Có cần anh xử lí hắn ta luôn không?"

"Anh im!" Vương Kiệt Hi quát.

Giọng nói đầy ý cười phát ra từ đầu dây bên kia. "Bên đó xảy ra chuyện gì vậy?"

Vương Kiệt Hi lạnh nhạt nói:

"Là con muỗi thôi."

Người kia nghe vậy lập tức phì cuời. " Quan hệ giữa hai người thực tốt."

Hắn cau mày. "Bớt nhiều lời."

Người kia nghe thế cũng không tiếp tục dông dài, hỏi thẳng vào vấn đề chính. "Thấy hắn ta sao?"

Vương Kiệt Hi tặc lưỡi.

"Tôi đang nghi ngờ có phải lời đồn là giả hay không. Một kẻ tạc mao như hắn sao có thể là Yêu Đao."

Người kia sửa lại. "Là Kiếm Thánh."

"Là một người cả thôi." Hắn nói. "Một tên như vậy có gì để ngươi thích?"

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười nhẹ:

"Không phải rất đáng yêu sao?"

Vương Kiệt Hi không nói một lời liền cúp máy, trong lòng thầm mắng một trăm lần "Đồ si hán".

Phương Sĩ Khiêm lúc này mới dám lên tiếng. "Người trong điện thoại là Dụ Văn Châu?"

Vương Kiệt Hi gật đầu. "Là hắn ta."

"Sát thủ kia do Lam Vũ thuê, hắn ta vậy nhưng là Yêu Đao? Nhưng làm sao lại biết, chẳng phải hắn truớc giờ chưa từng lộ mặt?"

Vương Kiệt Hi nói:

"Đúng là như vậy. Nhưng đây không phải phi vụ đầu tiên hắn hợp tác với Lam Vũ, truớc đó cũng có tin đồn rằng thành viên cấp cao của Lam Vũ thậm chí còn biết dung mạo hắn."

"Rốt cuộc mục tiêu ám sát của bọn chúng lần này là ai mà phải nhờ đến hắn ta? Còn em nữa, hôm nay nhất quyết đến đây có phải là để gặp hắn không?"

Vương Kiệt Hi lắc đầu. "Ở đây không tiện nói."

Hắn không hề nói dối, chuyện này thật sự không thể tuỳ tiện nói ra. Đây vốn là giao dịch ngầm giữa hắn và Dụ Văn Châu, Lam Vũ với Vi Thảo trước giờ là tử địch. Nếu chuyện Boss của hai tổ chức bí mật bắt tay với nhau lộ ra sẽ gây ra náo loạn cỡ nào dùng ngón chân cái cũng có thể đoán được. Có trách thì trách kẻ kia quá lụy tình, bằng không sao lại chịu nhượng một nguồn tài nguyên lớn chỉ để hắn phối hợp diễn một chút. Cái này chẳng lẽ là điên vì tình trong truyền thuyết?

Cũng chính vì chuyện này mà hại hắn khổ não mấy ngày nay. Bảo hắn làm mục tiêu cho người ta ám sát, ha ha chuyện đơn giản ấy mà. Nhưng mà cmn vì cái gì sát thủ lại là tên có danh xưng Kiếm Thánh kia? Hồ ly chết tiệt, ngươi có xem qua thống kê những phi vụ hắn từng nhận chưa? Không - có - lấy - một - lần - thất - bại nghĩa là thế nào người có hiểu không?!!!

Phương Sĩ Khiêm thấy biểu cảm trên mặt hắn biến hoá liên tục không khỏi lo lắng hỏi. "Em không sao chứ?"

Vương Kiệt Hi phất tay. "Trở về thôi."

Lời beta: Type đoạn thoại của Thiếu Thiên chưa bao giờ hết đáng sợ cả =)))))))
 
Last edited:

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,076
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#2
Hí hí plot hấp dẫn quá :x tội Vương mắt bự, cameo thì cũng thôi đi, đây còn phải làm ông tơ bà nguyệt cho tụi nó? ?
 

Yushimayona

Thanh thủy tự, thịt thà tăng
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
249
Số lượt thích
916
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Kiếm Thánh đại đại Hoàng Thiếu Thiên
#3
Tác giả: Khúc Cảnh Thiên
Beta: @Tsuki

Chương 2
CLB Trung Thảo Đường là một địa điểm ăn chơi nổi tiếng trong giới thượng lưu. Người tới đây nếu không phải là thương nhân giàu có thì cũng là thiếu gia, tiểu thư nhà quyền quý. Đối với những nơi xa hoa thế này, Hoàng Thiếu Thiên thường tỏ vẻ chán ghét. Nhưng vì nhiệm vụ yêu cầu, hắn chỉ có thể miễn cưỡng tham gia.

Một tháng một lần, CLB sẽ tổ chức một buổi tiệc dành riêng cho thành viên VIP. Cũng trong buổi tiệc này quản lí của Trung Thảo Đường sẽ đích thân ra mặt tiếp khách. Vương Kiệt Hi ngày thường ra ngoài đều có khoảng năm, sáu người theo sau bảo vệ, chỉ riêng trong buổi tiệc này hắn mới lơ là cảnh giác. Kể cả khi không thể ám sát thành công trong buổi tiệc thì bọn họ vẫn còn một kế hoạch dự phòng khác.

Tất nhiên Hoàng Thiếu Thiên phải có thẻ thành viên VIP thì mới được tham gia. Bất quá tất cả những chuyện này đều đã có người chuẩn bị thay hắn.

Hoàng Thiếu Thiên đứng trước gương nhìn bộ vest màu lam nhạt đang vận trên người. Trông hắn hiện tại không khác nào một thiếu gia danh giá, hoàn toàn khác xa so với tạo hình ông chủ tiệm cá cảnh mọi ngày. Người đẹp vì lụa, câu này quả thật không sai.

Bên ngoài một chiếc ô tô màu đen đã đợi sẵn, hai kẻ mặc đồ đen bước ra từ trên xe, kính cẩn cúi chào Hoàng Thiếu Thiên.

"Hoàng thiếu, mời lên xe."

"Wow." Lam Vũ cũng chịu đầu tư quá chứ, Hoàng Thiếu Thiên thầm cảm thán. Không nghĩ đến tối nay hắn lại thực sự được cos thiếu gia thật.

"Hôm nay hai người các ngươi đi theo chắc không phải chỉ để làm màu thôi đúng không? Trịnh Hiên với Từ Cảnh Hi nhỉ? Hai ngươi không phải luôn bảo vệ bên người Boss Lam Vũ sao?"

Trịnh Hiên lười biếng nhìn hắn. "Boss sợ cậu làm không được nên ra lệnh bọn tôi đến trợ giúp."

Hoàng Thiếu Thiên hừ lạnh. Hắn còn cần người giúp đỡ hay sao. Giúp đỡ hay là phá, đi cùng hai người không phải sẽ càng khiến Vương Kiệt Hi cảnh giác hơn sao? Hắn nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng cũng không muốn nói nhiều, chỉ liếc cả hai một cái rồi lên xe.

. . .

Đến nơi, Hoàng Thiếu Thiên xuống xe, ung dung đi vào. Lúc đi qua trước mặt bảo an hắn còn không thèm dừng lại giao thẻ thành viên. Nên biết CLB Trung Thảo Đường có Vi Thảo chống lưng, dù là ai cũng phải kiêng nể mấy phần. Hành động này của hắn không khỏi khiến nhiều người cảm thấy chướng mắt.

Mấy bảo an đứng đó lập tức tiến về phía Hoàng Thiếu Thiên, định cho thằng nhóc phách lối này biết thế nào là luật lệ. Không ngờ còn chưa kịp chạm vào người hắn đã bị Từ Cảnh Hi chặn lại. Một tên bảo an nhìn thấy gia huy trên bao tay của Từ Cảnh Hi lập tức xanh mặt. Gã vội ra hiệu cho những người khác lùi lại.

Sau khi vào trong Hoàng Thiếu Thiên mới hỏi:

"Lam Vũ với Vi Thảo là tử địch, tại sao mấy tên kia nhìn thấy gia huy Lam Vũ lại tỏ ra nhún nhường?"

Từ Cảnh Hi trả lời:

"Lam Vũ với Vi Thảo tối nay có giao dịch, bọn họ cho dù muốn cũng không thể tuỳ tiện đắc tội gây ảnh hưởng đến đại cục."

Tuy rằng nói không thể tuỳ tiện đắc tội nhưng cũng không thể để người của Lam Vũ thoải mái đi lại trong địa bàn của Vi Thảo. Sau khi ba người đi khuất, bảo an lập tức thông báo cho Vương Kiệt Hi.

"Người của Lam Vũ đã vào bên trong, có cần cho người giám sát không?"

Vương Kiệt Hi nhìn sang người đối diện, nói:

"Không cần thiết. Đích thân ta sẽ ra đó tiếp đón."

Hắn tắt điện thoại.

"Ta đi trước."

Dụ Văn Châu cười.

"Ngươi cũng đừng quên giao hẹn của chúng ta."

Vương Kiệt Hi không nói gì, đứng dậy đi ra ngoài.

Cùng lúc ấy, Hoàng Thiếu Thiên đang ngồi uống rượu trước quầy bar. Từ lúc hắn đặt chân vào CLB vẫn luôn khiến người ta phải chú ý. Tuy những người ở đây đều thuộc giới thượng lưu nhưng một mình mang theo hai vệ sĩ thì cũng chỉ có một mình hắn. Như đã nói người vào đều phải có thẻ thành viên, mà đêm nay còn phải là thành viên VIP mới được qua cửa. Bản thân muốn vào đã khó, nói gì đến việc đem theo vệ sĩ, đã thế còn đến hai người. Phải là nhân vật đặc biệt như nào mới được hưởng đãi ngộ cỡ này.

Trước cái nhìn săm soi của người khác, Hoàng Thiếu Thiên thế nhưng vẫn thong thả nhấp rượu. Dáng vẻ vừa cao quý lại không mất đi sự tao nhã. Thứ khí chất trên người hắn khiến những người xung quanh bất giác đứng xa một chút, không một ai dám lại gần.

Bỗng có tiếng ồn ào từ xa truyền lại. Đám đông tự động bước sang hai bên nhường đường cho người đang đi tới.

Hoàng Thiếu Thiên nhìn ra người đến là Vương Kiệt Hi. So với hắn, khí tức từ Vương Kiệt Hi đáng sợ hơn nhiều, không hổ là Boss của một tổ chức lớn.

Theo sau là hai tên mặc đồ đen. Khi bọn họ đến gần, Hoàng Thiếu Thiên loáng thoáng nhìn thấy trên găng tay của chúng cũng có thứ gì đó như gia huy, xem ra đều là người có tầm cỡ trong tổ chức. Lăn lộn trong cái nghề này bảy năm cũng giúp hắn biết được một số chuyện thú vị. Ví dụ như mỗi tổ chức lớn đều có gia huy, mà người có gia huy trên bao tay chỉ có thể là quản lí cấp cao hoặc hộ vệ thân cận bên người Boss.

Vương Kiệt Hi ngồi xuống bên cạnh Hoàng Thiếu Thiên.

"Có thể uống với tôi một ly không?"

Lời hắn nói khiến người xung quanh không khỏi cảm thấy hứng thú. Mặc dù Vương Kiệt Hi vẫn luôn xuất hiện trong các bữa tiệc tháng, nhưng hắn chỉ nhận rượu chứ chưa từng chủ động mời rượu ai. Thân phận của hắn, người ở đây còn lạ gì nữa. Đừng thấy hắn làm quản lý Trung Thảo Đường mà lầm, đây bất quá chỉ là giết thời gian mà thôi. Vương Kiệt Hi ngoài sáng là một doanh nhân thành đạt vào loại bậc nhất, trong tối chính là ông trùm Mafia thao túng mọi hoạt động phi pháp tại Bắc Kinh.

Hoàng Thiếu Thiên lắc lắc ly rượu trên tay, liếc nhìn Vương Kiệt Hi.

"Không ngờ chúng ta lại gặp lại nhau trong hoàn cảnh này."

Vương Kiệt Hi cười nhạt ngồi xuống.

"Tôi cũng không ngờ cái người hôm đó cãi nhau với mình, lại là tiểu thiếu gia của Lam Vũ.

Hoàng Thiếu Thiên không nói gì, chỉ yên lặng nhấp một ngụm rượu.

Bầu không khí giữa hai người đầy mùi thuốc súng. Cứ như thể chỉ cần một bên hơi kích động là sẽ lập tức xảy ra tranh chấp. Nhưng Vương Kiệt Hi cũng không có ý định đánh nhau ở đây. Hắn trước giờ chưa từng có hứng thú với những việc không đem lại lợi ích cho bản thân.

"Cậu thực sự là người Lam Vũ? Tại sao tôi trước giờ chưa từng gặp qua?"

Hoàng Thiếu Thiên đem ly rượu đặt xuống, ánh mắt đầy khinh thường.

"Anh có chắc bản thân có thể nhớ hết thủ hạ của mình không? Tôi bất quá chỉ là một kẻ quanh năm không ra ngoài, làm sao anh biết được."

Vương Kiệt Hi tựa tiếu phi tiếu nói:

"Nói cũng đúng. Có điều tôi với cậu xem như cũng có chút quen biết, chuyện hôm trước tôi vẫn nhớ rất rõ, chỉ là cậu lúc đó với bây giờ thực sự quá khác biệt."

Hoàng Thiếu Thiên nhớ lúc hắn va vào Vương Kiệt Hi, trong lúc tâm trạng không tốt liền xổ một tràng. Giờ nghĩ lại, hình tượng theo gió mà bay.

Rất rõ ràng, Vương Kiệt Hi đang khiêu khích hắn. Có điều, hơn hai mươi năm cuộc đời có điều gì hắn chưa trải qua, hắn tự nhận tâm lí của bản thân vô cùng vững chắc.

Khóe môi Hoàng Thiếu Thiên hơi nhếch lên.

"Khi ấy là khi ấy, bây giờ là bây giờ, sao có thể đánh đồng. Anh cũng như vậy thôi, một doanh nhân với một ông trùm xã hội đen há có thể giống nhau?"

Vương Kiệt Hi nói:

"Tôi nhớ không nhầm thì lúc đó tôi chưa từng nói mình là thương nhân."

Hoàng Thiếu Thiên cười:

"Trên dưới Lam Vũ còn ai không biết mặt anh nữa. Khi ấy nhất thời không nhận ra là lỗi của tôi, cũng mong anh đừng để bụng."

Vương Kiệt Hi nhận lấy ly rượu từ bồi bàn. Hắn nhìn người bên cạnh một lượt từ trên xuống dưới, nụ cười trên môi chứa đầy ẩn ý.

"Nếu nói như vậy thì tôi cũng coi như quen thuộc với Lam Vũ nhưng bao nhiêu thành viên cấp cao như vậy chỉ có duy cậu là chưa gặp qua, cậu nói thử xem có lạ không?"

Hoàng Thiếu Thiên lắc lắc ly rượu trong tay tỏ vẻ không quan tâm.

"Anh đang thăm dò tôi? Tôi cũng đã nói rồi, anh có thể biết nhiều nhưng không thể biết hết. Chúng ta có thể dừng chủ đề vô nghĩa này chưa?"

Đối với thái độ của Hoàng Thiếu Thiên, Vương Kiệt Hi không bất ngờ lắm. Không hổ danh là sát thủ số một, từng lời nói đều rất thuyết phục. Nếu như không biết trước, hắn thực sự sẽ tin rằng người trước mặt là một thành viên của Lam Vũ. Tên hồ ly kia cũng biết nhìn người quá chứ, khó trách hắn vì người này khổ tâm như vậy. Nhắc đến Dụ Văn Châu, Vương Kiệt Hi bỗng nảy ra một ý tưởng khá thú vị. Hắn đột nhiên ghé sát vào tai Hoàng Thiếu Thiên.

"Tôi nghe nói Boss Lam Vũ đang nuôi một tiểu tình nhân, là cậu sao?"

Ba chữ "tiểu tình nhân" được Vương Kiệt Hi cố ý nhấn mạnh. Hoàng Thiếu Thiên nghe xong, khuôn mặt không tự chủ được mà biến sắc. Vương Kiệt Hi thấy vậy đắc ý cười.

"Tôi đoán đúng rồi?"

Hoàng Thiếu Thiên nhướng mày.

"Tôi không phải."

Tuy ngoài mặt hắn vẫn rất bình tĩnh nhưng bên trong lại không ngừng phun tào. Cmn hắn như thế nào lại bị nhầm thành tiểu tình nhân của người ta. Hoàng Thiếu Thiên này xưa nay chỉ nguyện cùng một người là Dụ Văn Châu bách niên giai lão. Hắn thà độc thân suốt đời, còn hơn là phải làm tình nhân của một lão già râu ria, bụng phệ, mặt hung dữ. Bị hiểu nhầm lại càng không.

Vương Kiệt Hi vẫn giữ nguyên tư thế ái muội ban nãy. Hắn dường như biết được nội tâm Hoàng Thiếu Thiên đang dậy sóng, lại giống như bằng hữu lâu năm mà nhắc nhở.

"Quen biết hắn đã lâu, tôi thực tâm nói cho cậu biết một chuyện, cậu rất hợp khẩu vị hắn."

Hoàng Thiếu Thiên lạnh nhạt nói:

"Anh tránh ra."

Vương Kiệt Hi lúc này mới ngồi đàng hoàng lại trên ghế của mình, nhưng ánh mắt vẫn đầy ý cười.

"Cậu không tin tôi?" Tên hồ ly ấy đối với cậu thật sự có loại tâm tư kia. Vế sau tất nhiên hắn không thể nói ra. Chẳng qua Vương Kiệt Hi thấy Hoàng Thiếu Thiên có chút tội nghiệp nên mới nhắc nhở một chút. Nếu như vẫn không nghe thì đến lúc xảy ra chuyện cũng chỉ có thể trách hắn.

"Tôi cũng không phải không có chứng cứ. Cậu xem nếu không phải coi trọng hắn sao có thể phái hai hộ vệ thân cận của mình đi bảo vệ cậu?" Hắn liếc Trịnh Hiên và Từ Cảnh Hi đứng phía sau. "Muốn tôi không nghĩ nhiều cũng khó."

Hoàng Thiếu Thiên nói:

"Người là do Boss sắp xếp, thân cận hay không tôi không biết, cũng không quan tâm."

Ý cười trong mắt Vương Kiệt Hi càng đậm.

"Nói thế sao được. Cậu chắc cũng biết gia huy của mỗi tổ chức có ý nghĩa gì, nó chính là dấu hiệu mà Boss ban tặng cho những người mình tin tưởng nhất, chứng minh bọn họ chính là người trong cùng một gia tộc. Tôi xưa nay chưa từng nghe qua chuyện một quản lý hay thân cận đi làm vệ sĩ cho một người khác không phải Boss."

Hoàng Thiếu Thiên không muốn tiếp tục chủ đề này. Người kia cố ý dẫn dắt nội dung trò chuyện nãy giờ, chỉ cần sơ ý một chút hắn chắc chắn bị phát hiện. Hăn đặt ly rượu xuống bàn, giọng nói có thêm vài phần cảnh giác, ngay cả xưng hô cũng thay đổi.

"Ngươi nói không sai. Nhưng tại sao chúng ta không thay đổi một chút, cái cần được bảo vệ là món đồ ta mang đến, không phải ta."

Vương Kiệt Hi đưa cho Hoàng Thiếu Thiên ly rượu của mình:

"Thôi được rồi, đừng nóng. Tôi mời cậu một ly, coi như chúc mừng việc chúng ta gặp lại."

Hoàng Thiếu Thiên đón lấy ly rượu, nâng lên.

"Chúc mừng."

Sau đó một hơi liền uống cạn.

Bầu không khí rốt cuộc trở lại bình thường. Hai người cùng nhau uống vài ly, trông vô cùng hòa thuận. Nói chuyện cùng nhau dăm ba câu, Hoàng Thiếu Thiên phát hiện bọn họ rất hợp nhau. Nếu như không phải gặp nhau trong hoàn cảnh này, không biết chừng cả hai còn có thể trở thành hảo bằng hữu.

"Cậu có muốn qua Vi Thảo không?" Vương Kiệt Hi bâng quơ hỏi.

Hoàng Thiếu Thiên chống cằm, cười mỉa.

"Anh muốn tôi phản bội lại tổ chức?"

Hắn lắc đầu. "Tôi muốn cứu cậu."

Hoàng Thiếu Thiên đột nhiên gục mặt xuống bàn, giọng uất ức:

"Cứu tôi? Anh cứu bằng cách nào? Tôi nói cho anh biết, ngày ngày bị nhốt trong nhà rất là buồn chán đó. Tôi cũng muốn được ra ngoài lắm chứ, nhưng vẫn là không thể chống lại lệnh Boss a~"

Vương Kiệt Hi thở dài. Hắn làm động tác như muốn đỡ Hoàng Thiếu Thiên dậy.

"Cậu say rồi. . ."

Nhưng hắn còn chưa kịp chạm vào thì Từ Cảnh Hi đã ngăn lại.

"Để tôi đưa ngài ấy lên phòng nghỉ ngơi."

Vương Kiệt Hi gật đầu, hơi lùi lại để Từ Cảnh Hi và Trịnh Hiên đưa Hoàng Thiếu Thiên lên phòng. Thế nhưng hắn lại không chịu an phận, một đường không ngừng kêu trời kêu đất, nói rằng hắn trước giờ đều không có tự do.

Hoàng Thiếu Thiên diễn một màn uống say cho đến tận khi về đến phòng. Với bản lĩnh của hắn dễ gì mà bị mấy ly rượu kia đánh gục. Chẳng qua hắn diễn quá thật, ngay cả Trịnh Hiên và Từ Cảnh Hi dù đã biết trước vẫn không khỏi hoài nghi hắn có phải thực sự say rồi không.

Vừa đặt chân vào trong phòng, bọn họ lập tức ném Hoàng Thiếu Thiên còn đang giả say lên giường, hắn cũng rất nhanh bật dậy. Nhận lấy điện thoại Trịnh Hiên đưa, hắn bấm gọi số duy nhất được lưu trong máy.

Phía bên kia, giọng nói của Vương Kiệt Hi mang đầy ý cười.

"Tỉnh rồi đấy hả?"

Hoàng Thiếu Thiên hừ lạnh:

"Gặp nhau ở chỗ đã hẹn."

"Được."

Hoàng Thiếu Thiên tắt máy. Đây chính là kế hoạch dự phòng của bọn họ. Theo những gì hắn biết thì đêm nay Lam Vũ và Vi Thảo sẽ có một cuộc giao dịch quan trọng. Nhiệm vụ của hắn là giả dạng người của Lam Vũ để tham gia giao dịch, sau đó tìm cơ hội ám sát Vương Kiệt Hi. Màn giả say vừa rồi là hắn cố tình diễn hòng qua mặt những kẻ khác. Nói ngắn gọn là để tránh những kẻ không liên quan phá hỏng cuộc giao dịch.

Có lẽ chính Vương Kiệt Hi cũng không ngờ mục đích của Lam Vũ khi chấp nhận giao dịch lại nhắm vào cái mạng của hắn, Hoàng Thiếu Thiên mỉa mai nghĩ. Hắn chỉnh trang lại trang phục, xong xuôi mới cùng hai người kia đến địa điểm gặp mặt.

Đến nơi, Vương Kiệt Hi không biết đã đợi ở đó từ lúc nào. Người kia ngồi trên ghế, tay cầm ly rượu vang đỏ tựa máu. Do trong phòng không bật đèn, Hoàng Thiếu Thiên không cách nào nhìn rõ biểu cảm trên mặt người nọ. Duy chỉ có đôi mắt kia luôn loé lên hàn quang khiến hắn chợt cảm nhận được một cỗ khí tức ớn lạnh truyền đến. Vậy ra đây mới thực sự là phong thái của người được gọi là Ma Thuật Sư, ông trùm chất cấm.

"Diễn tốt lắm." Vương Kiệt Hi nói.

Hoàng Thiếu Thiên cười lạnh:

"Công việc thôi."

Hắn nhìn xung quanh phòng một lượt. "Không đem theo ai sao?"

Vương Kiệt Hi nhìn ra bên ngoài. Căn phòng này nằm ở tầng trên cùng. Vốn là nơi dùng để ngắm cảnh. Ngồi từ đây có thể ngắm toàn cảnh thành phố bên dưới.

"Không nhất thiết phải đem theo người, một mình tôi là đủ."

Hoàng Thiếu Thiên mỉa mai:

"Không sợ ta trở mặt?"

Hoàng Thiếu Thiên rút súng, chĩa về phía Vương Kiệt Hi. Người kia không đem theo hộ vệ càng tiện cho hắn ra tay.

Nhận ra sát khí đến từ phía sau, Vương Kiệt Hi tuy vẫn là bộ dạng không quan tâm nhưng giọng nói lại mang đầy sát ý.

"Lam Vũ các cậu có vẻ không định giao dịch nhỉ? Có điều nếu tôi chết ở đây ắt sẽ có chiến tranh nổ ra. Người thay tôi tiếp quản Vi Thảo đã được quyết định, dù tôi có chết ở đây cũng không ảnh hưởng đến tổ chức. Biết rõ là vậy mà vẫn còn có ý định động thủ?"

Hoàng Thiếu Thiên mở chốt an toàn của khẩu súng.

"Ngươi nghĩ ta quan tâm?"

Đoàng! Viên đạn rời nòng, sượt qua má Vương Kiệt Hi tạo thành một vệt máu lớn.

Vương Kiệt Hi lấy tay lau đi vệt máu kia. "Trạng thái của cậu hôm nay có vẻ không. . ."

Hắn còn chưa nói xong thì Hoàng Thiếu Thiên đã nhanh như chớp xuất hiện trước mặt hắn. Cảm nhận được lưỡi dao lạnh buốt kề bên cổ vậy mà hắn vẫn ung dung như không.

"Không hổ danh Kiếm Thánh, so với súng thì cậu dùng dao vẫn giỏi hơn."

Hoàng Thiếu Thiên không đáp lại, lưỡi dao dưới tay hắn cứa vào da thịt người đối diện, khiến máu nóng không ngừng ứa ra.

Tuy bản thân đang cận kề cái chết nhưng ý cười trên môi Vương Kiệt Hi lại càng đậm.

"Cậu không cắt vào động mạch thì làm sao giết được tôi?"

Giọng Hoàng Thiếu Thiên lạnh như băng:

"Làm thế nào ngươi nhận ra ta là Kiếm Thánh?"

Vương Kiệt Hi mỉa mai:

"Cậu sẽ sớm biết thôi."

Dứt lời, Hoàng Thiếu Thiên chợt cảm thấy tay mình có chút run. Hắn cố gắng ấn mạnh con dao trong tay vào cổ Vương Kiệt Hi nhưng lại không thể. Nhận ra điều bất thường, hắn bất giác lùi lại phía sau. Không ngờ chỉ vừa được mấy bước đã dột ngột quỵ xuống.

"Có phải cảm thấy cổ họng khô khốc, mà toàn thân thì nóng như lửa đốt?"

Giọng Hoàng Thiếu Thiên khàn khàn, xen lẫn tiếng thở dốc.

"Ngươi. . . đã làm gì ta?"

Vương Kiệt Hi đem ly rượu trên tay uống cạn.

"Cái danh Ma Thuật Sư có ý nghĩa gì cậu còn không biết?"

Hoàng Thiếu Thiên oán hận nhìn Vương Kiệt Hi. Ly rượu người kia đưa hắn lúc trước chắc chắn có độc.

"Vậy mà lại bỏ độc ta, thứ thủ đoạn hèn hạ!"

Vương Kiệt Hi đặt nòng súng ngay sát trán Hoàng Thiếu Thiên.

"Bị cái thủ đoạn mà cậu gọi là hèn hạ kia đánh bại, cảm giác thế nào?"

Trịnh Hiên với Tống Hiểu nhận thức được tình hình không ổn lập tức rút súng, đồng loạt chĩa về phía Vương Kiệt Hi. Bọn họ được giao nhiệm vụ bảo hộ Hoàng Thiếu Thiên, không thể để hắn chết ở đây.

Chợt một giọng nói truyền đến từ sau lưng bọn họ, ngữ khí trầm ổn nhưng lại giống như ra lệnh:

"Bỏ súng xuống!"

Lời của beta: Chắc ai cũng biết đây là ai rồi nhỉ =^=
3k5 chữ, font Times New Roman, size 14, 12 trang :3 tin được không? Đố mọi người vì sao đấy =^=
 
Last edited:

Yushimayona

Thanh thủy tự, thịt thà tăng
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
249
Số lượt thích
916
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Kiếm Thánh đại đại Hoàng Thiếu Thiên
#4
Tác giả: Khúc Cảnh Thiên
Beta: @Tsuki
Chương 3​

Như một phản xạ có điều kiện, cả hai lập tức buông súng, sau đó đứng sang hai bên. Người kia chậm rãi đi tới, ném chiếc vali về phía Vương Kiệt Hi. Hắn đón lấy chiếc vali kia, kiểm tra giấy tờ bên trong. Chứng từ sở hữu sòng bạc mà trước đây Vi Thảo để rơi vào tay Lam vũ đều là thật.

"Giao dịch thành công. Nhưng ngươi thực sự từ bỏ chứng thư dễ vậy?"

"Nào có, ta sẽ lấy lại nó sớm thôi, như cách mà lần trước ta lấy nó từ tay ngươi."

Hắn hừ lạnh. "Không có chuyện đó đâu."

Hoàng Thiếu Thiên chứng kiến cuộc nói chuyện của hai người không khỏi cảm thấy bối rối. Hắn không thể nhìn rõ khuôn mặt của người mới đến nhưng giọng nói này lại rất quen thuộc, dường như hắn đã từng nghe rất nhiều lần trước đó. Cái tên Dụ Văn Châu đột nhiên xuất hiện trong đầu khiến Hoàng Thiếu Thiên gần như phát điên. Không thể nào, người như anh làm sao có thể xuất hiện ở đây được. Chắc chắn là tác dụng của thuốc khiến hắn sinh ra ảo giác. Nhưng nếu như thật sự là anh thì sao.

Tâm trí Hoàng Thiếu Thiên vì suy nghĩ này mà trở nên hỗn loạn. Hắn nghiến răng, dùng toàn bộ sức lực còn lại để đứng dậy.

"Dụ Văn Châu, là anh phải không?"

Như đoán ra được điều gì, Dụ Văn Châu thở dài. Vương Kiệt Hi cũng đi đến vỗ vai anh.

"Còn lại ngươi tự giải quyết đi."

Anh gật đầu:

"Ta biết. Từ Cảnh Hi, Trịnh Hiên hai ngươi cũng lui ra đi đi. Chuyện ngày hôm nay ta sẽ giải thích sau."

Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người, Dụ Văn Châu mới quay lại đối mặt với Hoàng Thiếu Thiên.

"Thiếu Thiên." Anh khẽ gọi.

Bàn tay Hoàng Thiếu Thiên nắm chặt thành quyền. Hai tiếng "Thiếu Thiên" kia, xưa nay cũng chỉ có duy nhất một người gọi hắn như vậy. Tác dụng của thuốc khiến đầu óc của hắn trở nên mê man. Đối diện với anh trong hoàn cảnh này, hắn nên vui mừng hay là tức giận đây.

"Tại sao anh lại ở đây?" Hắn hỏi.

Dụ Văn Châu quỳ xuống bên cạnh hắn.

"Em giận tôi không?"

Hoàng Thiếu Thiên cười lạnh. Giận? Giận sao? Hắn thậm chí còn oán hận nữa kìa! Nguyên lai trước đây hắn không khác nào một kẻ ngốc bị người trước mặt đùa bỡn. Đã vậy còn cư nhiên muốn cùng anh có một cuộc sống hạnh phúc. Kết quả thế nào không phải bây giờ đã rõ rồi sao.

Dụ Văn Châu đưa tay chạm vào mái tóc hắn, động tác dịu dàng như nâng niu một bảo vật cực kì quý giá. Thế nhưng hành động ấy vào mắt Hoàng Thiếu Thiên lại như bỡn cợt. Hắn muốn gạt tay anh ra nhưng lại không đủ sức, chỉ đành để người kia tuỳ ý xoa loạn trên đầu mình.

Dụ Văn Châu khi trước luôn muốn có cơ hội được gần gũi với người kia giống như bây giờ. Vậy mà hiện tại anh lại chẳng cảm thấy vui. Từ đầu đến cuối Hoàng Thiếu Thiên vẫn không nói một lời. Sự im lặng của cậu khác nào con dao đâm thẳng vào trái tim anh, tuyệt tình đến tàn nhẫn.

"Em có thể đừng im lặng như vậy không?"

Hoàng Thiếu Thiên quay mặt đi. Chuyện đến nước này hắn còn có gì để nói nữa.

Nhận được câu trả lời mà mình không muốn thấy nhất, Dụ Văn Châu chỉ biết cười khổ.

"Thiếu Thiên."

"Đừng gọi tôi như vậy nữa."

Cuối cùng Hoàng Thiếu Thiên cũng chịu mở miệng. Nhưng những gì hắn nói ra lại khiến Dụ Văn Châu vô cùng đau đớn.
"Em nghe tôi giải thích có được không, Thiếu Thiên."

Hoàng Thiếu Thiên cố gắng dùng sức gạt tay anh ra. Nếu như không phải bản thân vì trúng độc mà trở thành như thế này, hắn chắc chắn đã cho anh một đấm. Trước khi đem hắn xoay như chong chóng anh đã từng nghĩ qua cảm nghĩ của hắn hay chưa. Bây giờ mới nói chuyện giải thích e rằng đã muộn rồi.

Tuy vậy khúc mắc trong lòng lại khiến hắn buột miệng hỏi:

"Anh là ai?"

Dụ Văn Châu yên lặng hồi lâu mới trả lời.

"Là Dụ Văn Châu."

Hoàng Thiếu Thiên nghe vậy, không biết lấy sức ở đâu ra mà hét lớn.

"Anh còn định lừa tôi đến khi nào nữa?! Anh nghĩ những gì anh nói với Vương Kiệt Hi, tôi không nghe thấy? Hay cho rằng tôi ngu ngốc đến nỗi chứng kiến tất cả mà vẫn không phát hiện? Dụ Văn Châu, anh giỏi lắm, một vở kịch quá xuất sắc. Tôi thực sự bị thuyết phục bởi khả năng diễn xuất của anh đấy. . ."

Những lời buộc tội của Hoàng Thiếu Thiên, Dụ Văn Châu không cách nào nghe tiếp. Anh thô bạo đặt lên môi người kia một nụ hôn trong vô thức. Vốn dĩ là nụ hôn đầu của hai người, lại không hề có tư vị ngọt nào của tình yêu. Thay vì gọi đó là hôn, chi bằng nói rằng anh đang cố trốn tránh thực tại.

Hoàng Thiếu Thiên lúc này cũng có cảm giác tương tự. Người trước mặt vẫn là Dụ Văn Châu, vậy tại sao hắn lại cảm thấy xa lạ đến vậy, đâu còn là người mà hắn ngày đêm thầm thương trộm nhớ nữa.

Dụ Văn Châu lúc này thật sự mất bình tĩnh. Anh bỗng nhiên cảm nhận được vài giọt nước mắt ấm nóng chạm vào da thịt, toàn thân bất giác buông lỏng. Hoàng Thiếu Thiên đang khóc? Nghĩ đến điều đó tâm trí anh liền tỉnh táo trở lại, lập tức tách khỏi người dưới thân.

Hoàng Thiếu Thiên cuối cùng cũng thoát được, toàn thân vô lực dựa vào tuờng mà thở dốc. Hai mắt nhoè đi. Nhục nhã thay, hắn cư nhiên lại rơi lệ trong hoàn cảnh này.

Nhưng hắn đâu biết rằng lúc này còn có người đau đớn hơn hắn nhiều. Chứng kiến người mình yêu trở thành bộ dạng này, dù muốn Dụ Văn Châu cũng không có cách nào an ủi. Nhìn đôi mắt đẫm lệ của đối phương, trái tim anh như đang bị cả ngàn lưỡi dao đâm vào, đau đớn đến tột cùng.

Không biết từ lúc nào, anh đã bắt đầu để ý đến Hoàng Thiếu Thiên. Chỉ biết mỗi lần gặp mặt là một lần tình cảm ấy trở nên sâu đậm hơn. Nhưng yêu càng nhiều thì mong muốn chiếm đoạt lại càng lớn. Đã có những lúc anh chỉ muốn đem người kia đến một nơi không ai biết, trói chặt hắn lại để hắn không bao giờ có thể rời anh. Tuy vậy, liệu Dụ Văn Châu có thực sự vui khi làm điều đó. Bởi vì khi ấy Thiếu Thiên sẽ không còn là Thiếu Thiên nữa. Giống như lúc này, những việc anh làm chỉ khiến hắn cảm thấy đau khổ. Hoàng Thiếu Thiên lúc này nào còn là thiếu niên ngây ngô, hoạt bát trước đây.

"Rõ ràng em có tình cảm với tôi, tại sao còn cố ý kháng cự?"

Hoàng Thiếu Thiên nhắm mắt lại:

"Người tôi yêu là một nhân viên tên Dụ Văn Châu, không phải anh."

"Tại sao?" Dụ Văn Châu nói. "Người đó với tôi đều là một, không phải sao?"

Hoàng Thiếu Thiên: "Không phải."

Dụ Văn Châu chợt cảm thấy một áp lực nặng nề đổ dồn xuống hai vai, khiến anh ngạt thở.

"Em chán ghét tôi đến như vậy sao?"

Tôi không những không chán ghét mà còn rất yêu anh, anh có hiểu không? Hoàng Thiếu Thiên suýt nữa thốt lên những lời đó. Nhưng mà hắn vẫn không thể chấp nhận việc Dụ Văn Châu đã gạt mình.

Không, nó vốn chỉ là cái cớ mà thôi.

Hoàng Thiếu Thiên quay mặt đi, cố tình né tránh ánh mắt của anh. Việc anh lừa hắn thật ra cũng không khiến hắn bận tâm quá nhiều, bởi vì người nói dối không phải chỉ riêng mình anh. Điều khiến hắn không thể chấp nhận đó là nếu chọn ở bên anh, thì tự do mà hắn luôn khao khát sẽ vĩnh viễn không thể đạt được. Vả lại hắn làm sao biết được anh có thật lòng với mình không hay chỉ là thứ tình cảm nhất thời.

Dường như hiểu được suy nghĩ của Hoàng Thiếu Thiên, đôi mắt Dụ Văn Châu chợt dịu lại. Anh vươn tay ôm lấy hắn tựa như một lời tạm biệt. Sau một hồi lâu anh mới lên tiếng.

“Tôi biết bản thân đã quá vội vàng và em cũng không thể nào chấp nhận như thế. Nhưng tôi cũng không thể nói cho dù bao lâu cũng sẽ chờ, vì tôi không đủ kiên nhẫn cũng như dũng khí để chờ em cả đời.Vậy nên ba năm, nếu như em vẫn không đồng ý tôi sẽ không bao giờ làm phiền em nữa.”

Dụ Văn Châu từ từ buông tay. Anh mở cửa, sau đó đi ra ngoài. Ngay cả ngoái lại nhìn, anh cũng không làm. Bởi vì nếu như làm vậy anh chắc chắn sẽ không nỡ để người kia đi chứ đừng nói là ba năm.

Hoàng Thiếu Thiên cũng vậy, hắn tựa đầu vào cửa, không ngừng nghĩ đến giọng nói ôn nhu của Dụ Văn Châu lúc giao hẹn. Lúc đó, hắn tựa hồ cảm thấy đôi vai người kia có hơi run, dường như anh đã phải kiềm chế rất nhiều mới có thể nói ra những lời đó.

Hoàng Thiếu Thiên bất giác thở dài. Những chuyện tiếp theo hãy cứ để thời gian quyết định đi.

Ngày hôm sau, Hoàng Thiếu Thiên lên máy bay ra nước ngoài. Hắn cứ nghĩ rằng Dụ Văn Châu sẽ đứng ở đâu đó hoặc cho người theo dõi hắn. Nhưng từ đầu đến cuối hắn không hề cảm nhận được có người đi theo mình. Chuyện này khiến hắn hơi bất ngờ, Dụ Văn Châu vậy mà thực sự có ý định chờ hắn.

Không được như vậy, đây không phải là lúc nghĩ đến anh!

Hoàng Thiếu Thiên vò đầu bứt tai, mặc kệ những người khác đang nhìn mình. Hắn hiện tại chỉ muốn sớm lên máy bay, nhanh chóng rời xa nơi này một chút. Chỉ cần đi đến một nơi không anh, hắn liền có thể bình tĩnh lại. Tuy đã hạ quyết tâm như vậy, nhưng trước khi máy bay cất cánh hắn lại vô thức nhìn ra ngoài cửa kính. Hắn cố gắng tìm kiếm hình bóng quen thuộc, dù biết chắc rằng người kia sẽ không tới.

Ba năm, nghe thì rất dài nhưng với một số người nó lại trôi đi rất nhanh. Tính từ lúc rời Trung Quốc đến nay cũng đã gần ba năm, nhưng Hoàng Thiếu Thiên lại có cảm giác như mọi chuyện chỉ mới xảy ra ngày hôm qua.

Trong ba năm này, hắn đi qua tổng cộng hai mươi sáu nước, ghé thăm không biết bao nhiêu danh lam thắng cảnh. Bằng số tiền tích góp khi còn là sát thủ, hắn dư sức đi vòng quanh thế giới.

Những tưởng chỉ cần đắm mình vào việc du ngoạn là có thể quên đi tất cả, song hắn đã lầm.

Hoàng Thiếu Thiên ngồi trên ghế đá ngắm nhìn tháp chuông Big Ben, trong lòng đã sớm rối thành một nùi. Nơi đây là nước Anh, cách rất xa. Đã đi xa tới chừng này nhưng hắn một lần cũng chưa từng quên được Dụ Văn Châu.

Dù đang làm gì thì hình ảnh của anh vẫn không thôi xuất hiện trong đầu hắn. Mỗi lần nhắm mắt, hắn lại nghe thấy giọng nói trầm ấm của anh. Thậm chí chỉ cần đi qua một người có vóc dáng tương tự cũng đủ đến hắn giật mình ngoái lại.

“Là tôi đã quá yêu anh. “ Hoàng Thiếu Thiên tự lẩm bẩm một mình.

Hắn mở điện thoại xem lịch. Ngày mai cũng chính là thời hạn ba năm. Chỉ cần đợi vài tiếng nữa thôi hắn sẽ không cần phải bận tâm gì nữa.

“Chàng trai trẻ, cậu đang buồn lòng gì sao?”

Hoàng Thiếu Thiên ngẩng mặt lên, phát hiện một cụ già đang đứng trước mặt mình.

Cụ già nở một nụ cười hiền hậu, ngồi xuống bên cạnh hắn.

“Trông mặt cậu, già đoán là cậu đang gặp khó khăn về tình cảm hả?”

Hoàng Thiếu Thiên lắc đầu.

“Cũng không hẳn là vậy đâu ạ. Mà bọn cháu cũng không phải người yêu.”

“Thế người đó có thích cậu không?” Cụ già hỏi.

“Cháu cũng không chắc.”

Cụ già lại hỏi.

“Còn cậu thì sao, cậu có thích người đó hay không?”

Hoàng Thiếu Thiên suy nghĩ một hồi rồi gật đầu.

“Cháu nghĩ có lẽ là có ạ.”

“Vậy thì còn đợi gì nữa?” Cụ già nói. “Tình yêu là một thứ rất đặc biệt và nó không bao giờ kiên nhẫn với bất kì ai. Đừng làm điều gì khiến sau này cậu phải hối hận.”

Hoàng Thiếu Thiên nhìn cụ già rồi lại nhìn xuống đất. "E rằng cho dù cháu có muốn cũng không thể nữa rồi. Cháu và người kia đã lỡ mất ba năm, chắc gì người kia còn nhớ tới cháu." Bây giờ cho dù có muốn thì cũng đã muộn, hắn đã không còn đủ thời gian để trở về.

Cụ già nở một nụ cười đôn hậu vỗ vai hắn.

"Già có việc phải đi rồi, hai người các cậu cứ từ từ mà nói chuyện đi."

Hoàng Thiếu Thiên nghe cụ già nói "hai người các cậu" mà giật mình. Hắn định hỏi lại thì cụ già đã đi mất. Nếu cụ nói vậy không lẽ. . . Hắn quay người lại, lâp tức bắt gặp một thân ảnh vô cùng quen thuộc.

Người kia tiến về phía cậu, nhẹ giọng gọi:

"Thiếu Thiên."

Hoàng Thiếu Thiên vì bất ngờ mà đứng hình trong giây lát. Hắn theo bản năng hỏi:

"Anh đang làm gì ở đây?"

Dụ Văn Châu dường như có chút mất mát.

"Thời gian sắp hết rồi, tôi chỉ muốn nhìn thấy em lần cuối."

Trái tim Hoàng Thiếu Thiên nổi nên một trận chua xót. Hắn đã làm gì trong suốt ba năm qua vậy? Cái gì gọi là tự do, chẳng phải chỉ cần ở bên cạnh người mình yêu thì mới chính là tự do hay sao. Chỉ bởi vì một lí do ngu ngốc hắn cư nhiên để hai người bỏ lỡ mất ba năm.

"Văn Châu." Hoàng Thiếu Thiên tiến lại gần anh. "Tôi. . ."

Đúng lúc này tiếng chuông vang lên báo hiệu mười hai giờ đêm đã điểm. Âm thanh ấy lấn át tất cả những các loại tiếng động khác. Không rõ Dụ Văn Châu có nghe rõ những gì Hoàng Thiếu Thiên nói không, chỉ thấy khoé môi anh khẽ cong lên. Tựa như tất cả những gì khiến anh bận lòng bấy lâu đều được giải toả. Ngay khi Hoàng Thiếu Thiên nói xong anh lập tức ôm chầm lấy hắn.

"Thiếu Thiên, tôi cũng yêu em."

Ba năm qua tôi luôn âm thầm dõi theo em. Tôi đã cố gắng kiềm chế để không xuất hiện trước mặt em, vì tôi biết sau ba năm em chắc chắn sẽ trở về bên tôi. Dụ Văn Châu dịu dàng đặt trên môi Hoàng Thiếu Thiên một nụ hôn. không có tiểu xảo hay kỹ thuật mà chỉ đơn giản là một cái chạm môi, nhưng lại mang theo tư vị ngọt ngào đến khó tả.

END
 
Last edited:

Mều Tinh

Cả thế giới thuộc về loài Mều
Hội Tự Sát
Bình luận
265
Số lượt thích
1,762
Location
Hành tinh của loài Mèo :v
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Song Diệp, Tán, Tranh, Sở, Lạc, Hoàng,....
#5
Cuối cùng cũng hoàn rồi :LOL:
Ba năm..... một khoảng thời gian không ngắn cũng không dài, nhưng đủ để một người nhận ra mình không thể quên được nửa kia của mình
Cảnh cuối là một vùng trời lãng mạn a
Gì chứ đứng dưới tháp Big Ben tỏ tình là best rùi :love::love::love:
Ba năm luôn dõi theo hình bóng của em........... viên mãn rồi
 

Kiseki

Farm exp kiếm sống
Thần Lĩnh
Bình luận
21
Số lượt thích
114
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Hoàng aaaaaaaa!!!!!!!!
#6
Vương đúng là khuê mật của Dụ Hoàng mà. Phàm nơi nào xuất hiện tuyến tình cảm của Dụ Hoàng sẽ có Vương đội đứng ra làm xúc tác hoặc làm nạn nhân của 2 ngưòi
 

Niêm Hoa Nhất Tiếu

Người chơi công hội
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
28
Số lượt thích
482
Location
Hanoi
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tranh, Hàn Diệp, Dụ Hoàng
#7
Đây là lần đầu tiên c đọc fanfic đam mỹ của tác giả Việt Nam, hơn nữa còn là tác giả nam. Thật sự khá là bất ngờ, vì giọng văn của e rất ổn, mặc dù plot hơi cũ, nhưng không vì vậy mà khiến người đọc có cảm giác nhàm chán. Điều đáng tiếc nhất là xưng hô và hình tượng nhân vật. Đọc truyện là có thể thấy rõ ràng e gặp phải chướng ngại xưng hô sao mới hợp lý, chuẩn mà k OOC. Ngoài ra thì cách dẫn dắt vào đoạn cao trào của e có phần nhẹ nhàng, mà thực ra đó cũng chưa tính là cao trào lắm, cùng lắm là bước ngoặt khi Dụ Hoàng phát hiện ra sự thật về đối phương. Về điểm này thì c thấy Hoàng hơi bị kém thông minh, thân là một người theo chủ nghĩa cơ hội, luôn chú ý từng chi tiết chính là ưu điểm của Hoàng Thiếu, nhưng một người chỉ trực chờ sơ hở ấy lại làm như k thấy cả mớ sơ hở của bên Lam Vũ, dù trong đoạn đối thoại với Vương Kiệt Hi có nhắc đến sơ hở thì cũng không suy nghĩ quá nhiều. Nhưng k sao cả, tóm lại với một áng đoản văn ngọt sủng như thế này vậy là rất ổn rồi. Mong chờ các tác phẩm khác của e.

From M
To Thiên

PS: c chỉ hận e k thể viết H :((((((((( hãy tha thứ cho sự mặn quá đáng của c orzzzzzz
 

Bình luận bằng Facebook