Ongoing [Hoàng Thiếu Thiên 2019] [Dụ Hoàng] Kỳ Ngộ

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#1
Chúc mừng sinh nhật Hoàng Thiếu Thiên 2019 Hoàng Thiếu Thiên: Lưỡi kiếm sắc bén nhất cuối cùng cũng đã rời khỏi vỏ, Kiếm Thánh đã đến với Thần Đàng của Vinh Quang. Từ nay, mùa hè của Lam Vũ sẽ bắt đầu.
Dạ Vũ Thanh Phiền - Kiếm Định Thiên Hạ



Cre: 缄默症

Tên fic: Kỳ Ngộ

Cp: Dụ Hoàng only

Waring: Dù sẽ cố giảm tối đa nhưng có khả năng nhân vật sẽ bị OOC.

Chú thích: Đây là Phiên Ngoại của fic Mộng, dù không dính dáng nhiều tới nó nhưng nếu được mọi người ghé nó đọc thử để nắm rõ hơn về setting thế giới này.

Link: [Toàn viên] Mộng

Văn án:

"Đế chế Lam Vũ năm xưa một mảng sương mù che phủ.

Năm ấy thiếu niên mắt sáng như sao, hữu duyên ghé lại.

Thiên sử ngàn năm lưu danh.

Biển cả nghiêng mình, trời đất kính cẩn.

Lam Vũ Vinh Quang bất diệt. "

Giữa ngàn vạn cuộc gặp gỡ trong cuộc đời này, phải may mắn biết bao nhiêu mới có thể gặp được nhau, cùng nhau đi hết nửa sau cuộc đời?

Năm đó, một cuộc gặp gỡ, khi hai ánh mắt chạm nhau là đã bị xiềng xích bó cuộc cả đời.

Năm đó, một tiếng "Nhóc con làm con trai của ta không?" làm cho cuộc đời thiếu niên ấy vĩnh viễn dành lại cho mảnh đất Lam Vũ.

Năm đó, một tiếng "anh" phát ra từ miệng của Vu Phong mang theo tất cả sự trân quý của hắn với người con trai ấy.

Chân tình năm đó là thứ mà Vu Phong vẫn muốn lưu giữ lại, dẫu vật đổi sao dời, bọn họ sớm đã chả thể quay về như trước. Chỉ trách bọn họ như những đường thẳng cắt qua đời nhau, cùng nhau đi một đoạn đường chứ không thể song hành vĩnh viễn. Một tiếng anh này xin gửi lại quá khứ, đến lúc bước tiếp rồi.

Năm đó, truyền kỳ về Thế Hệ Hoàng Kim xuất hiện ở tại mảnh đất giữa biển cả này. Đem lịch sử cả ngàn năm của nó sang một trang thiên sử mới.

---
Vốn viết cái này để mừng sinh nhật Dụ vào tháng 2 năm nay nhưng cuối cùng tốc độ viết quá chậm dẫn đến việc tui bỏ dở fic này đi viết một cái ngăn ngắn mừng sinh nhật Dụ. Còn cái này cuối cùng tui lại viết tiếp để giành cho sinh nhật Hoàng. Ban đầu fic này tui viết ra có hơn 11k, sau vài lần trùng tu sửa chữa đã lên 20k =))).

Các bác hãy tin tui, tin vào tag tui ghi ở đầu fic, đây là fic Dụ Hoàng, các bác không đọc sai fic đâu hay sai cp đâu. =v=
---

Mục lục:

Chương 1:

Chương 2:
 
Last edited:

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#2
Chương I: Hệ thống phòng thủ tuyệt đối



Khi Diệp Tu mở mắt ra thì đã thấy những giọt nắng bình minh sớm đã len lỏi qua khe cửa nhỏ bên trên, nhẹ nhàng nằm lại trên mặt, trên tóc của mình.

Nắng sớm ban mai luôn mang đến cho y một cảm giác ấm áp, khoan khoái khá đặc biệt. Diệp Thu thích hưởng thụ cảm giác được ban mai phủ lên người những tia sáng đầu ngày. Ban mai là bắt đầu của một ngày mới, một cuộc sống mới, một cuộc hành trình mới, Diệp Tu cũng không rõ từ bao giờ mình lại thích thứ ánh sáng này đến thế.

Sáng rồi, Diệp Tu đoán là thế. Y đưa tay che miệng ngáp một cái thật sảng khoái, cố gắng thanh tỉnh, nhớ xem hôm nay sẽ có lịch trình gì. Khi ấy, ngoài cửa phòng y vang lên vài tiếng gõ, Diệp Tu mở miệng một tiếng thì người bên ngoài mới mở cửa đi vào.

"Diệp Tu tỉnh chưa? Chúng ta đã qua vịnh Eros, đang tiến tới vùng tiếp giáp lãnh hải của đế chế Lam Vũ. Có lẽ vài giờ nữa chúng ta sẽ bước vào địa phận của vùng nước xoáy nguy hiểm nhất lục địa này. Sắp tới sẽ không suôn sẻ mấy, cậu nên ra ngoài xem thử đi."

Ngô Tuyết Phong lúc này đang vận một bộ áo choàng màu xám tro, vừa nói vừa ngẩn đầu nhìn sắc mặt của người đối diện như thể xem thái độ của người này. Nhưng ngược lại với sự thận trọng của hắn Diệp Tu nghe thế chỉ lắc đầu, cười đáp.

"Không sao đâu, tôi đã thông báo cho lão Ngụy rồi. Lão bảo chỉ cần ta vượt qua rào chắn tự nhiên của Lam Vũ thì mọi thứ sẽ diễn ra trong êm đẹp."

"Đó là hàng rào phòng thủ tự nhiên đáng sợ nhất lục địa. Hơn nữa, người nói là Ngụy Sâm, một kẻ vô sỉ như lão, lời có thể tin sao?"

"Vô sỉ là không đáng tin? Anh xem tôi với lão ai mới là thiên hạ đệ nhất vô sỉ đây?"

Người nào đó vừa nói vừa nở nụ cười đắc ý như thể đây là chuyện rất đáng để tự hào. Chỉ tội cho người đối diện nghe xong chỉ biết câm nín, nội chuyện đem vô sỉ mà tranh giải hạng nhất cũng biết Diệp Tu đứng hạng mấy rồi.

Giữa lúc hai người nói chuyện, vài thủy thủ đoàn từ trên đài quan sát hốt hoảng chạy tới báo rằng phía trước nhìn thấy một đám mây xám rất lớn lại bay thấp bất thường. Chưa kịp để hai người kịp ra tới nơi lại có người chạy đến báo từ ốm nhòm một vài hoa tiêu đã nhìn thấy được những cột nước lớn cao, tính chừng phải cao hơn ba hay bốn mươi mét cách đây không xa.

Nghe thế, Ngô Tuyết Phong lập tức ra lệnh cho cả đoàn tàu đi chậm lại đợi lệnh từ chỉ huy, tuyệt đối không đi vào khu vực đó. Cả đoàn tàu hơn mười chiếc liền vô cùng khẩn trương đi chậm lại, mặt mũi của ai khi đó cũng đầy căng thẳng không biết làm sao vượt qua khu vực tử thần trước mắt.

Bọn họ đã sớm nghe đến từ lâu, thứ được gọi là lá chắn thiên nhiên bất khả xâm phạm của đế chế Lam Vũ, chuyến đi này cũng đã được chuẩn bị từ trước nên các thủy thủ cũng sớm đã chuẩn bị tinh thần. Chỉ là, bây giờ khi bắt đầu đối mặt thực tế thì họ mới bắt đầu cảm thấy hết nỗi sợ hãi mà hàng ngàn con tàu và hàng chục ngàn thủy thủ đã bỏ mạng phải trải qua trong suốt cả vạn năm nay.

Giữa biển cả mênh mông này, bọn họ quá nhỏ bé, quá cô độc và yếu ớt. Hệt như những con kiến nhỏ nhoi trước những gã khổng lồ, dù muốn cũng không sao phản kháng được.

Diệp Tu đi lên trạm hoa tiêu, hướng mắt nhìn thẳng ra phía đoàn tàu sắp đi vào. Trong tầm mắt của y là những đám mây bay thấp gần như sát mặt biển và những cột xoáy nước như những vòng xoáy tử thần đang liên tục xuất hiện, càng lúc càng sát những con thuyền của bọn họ.

Không hổ là lá chắn tự nhiên khủng khiếp nhất của lục địa này, ngay còn khi chưa tiến vào cả Diệp Tu cũng cảm nhận thấy một cảm giác bất an không tên đang lan vào từng tế bào. Y khẽ cười, sứ giả đến từ Thần Chi Linh Vực sẽ không biết sợ, dù là tình huống ngặt nghèo hơn nữa Diệp Tu cũng sẽ không biết tới nỗi sợ là gì.

Đoàn thuyền của Gia Thế đang giảm tốc độ theo lệnh để tránh đi vào vùng nguy hiểm, tuy nhiên vào thời điểm đó không biết từ đâu những trận cuồng phong kéo đến, quật ngã rất nhiều người có mặt trên tàu, làm con tàu chao đảo dữ dội. Cuồng phong quét qua kéo theo những con sóng lớn ập xuống, đẩy đoàn tàu của Gia Thế càng lúc càng bị dồn đến gần khu vực nguy hiểm.

Bầu trời khi nãy đang trong xanh không có lấy một áng mây thì nay lại trở nên tối sầm lại, phía góc trời còn có hàng trăm tia sét đánh xuống biển, sét giao với nhau như dệt một tấm lưới khổng lồ ngăn cản mọi kẻ đến gần. Không biết bao nhiêu cơn sóng đổ ập xuống cộng thêm cơn gió lạnh buốt xuyên qua làm người ta có cảm giác đang cởi trần đứng giữa trời tuyết, tưởng chừng chốc nữa thôi sẽ bị lạnh chết. Đoàn tàu chao đảo, gió bão cuồn cuộn nổi lên như muốn nuốt chửng tất cả, nhấn chìm tất cả xuống đáy biển sâu vĩnh cửu.

Trong lúc này, tất cả mọi thủy thủ trên tàu đều đã nghĩ mạng mình đã tận trở nên hoảng loạn cực độ. Những con tàu bị những con sóng dồn ép sâu hơn, chả bao lâu nữa sẽ chạm đến khu vực đó. Bánh lái con tàu bây giờ hoàn toàn trở nên vô dụng, chúng không thể chống lại sức mạnh từ những cơn gió bão khủng khiếp bên ngoài nữa.

Giữa tình huống ngàn cân treo sợi tóc đó, duy chỉ có Diệp Tu là vẫn giữ được bình tĩnh như mọi khi. Y quay sang Ngô Tuyết Phong đang đứng bên cạnh mình buông xuống một câu.

"Ngô Tuyết Phong, anh liên kết cả đoàn tàu chúng ta thành một khối đi, đừng để bị sóng tách ra. Chuyện còn lại hãy để tôi lo."

Dù là tin tưởng người này nhưng dưới tình thế trước mắt Ngô Tuyết Phong cũng không khỏi lo lắng cho đoàn tàu này. Nhưng ngay khi anh định lên tiếng thì đã nghe tiếng của Diệp Tu lẫn trong tiếng biển cả gào thét.

"Nhanh lên! Nếu không tất cả chúng ta sẽ tự vùi mình ở đáy biển này mãi mãi."

Một câu này tuy ngắn ngủi nhưng đầy đủ ý tứ.

Người này là ai chứ?

Ngô Tuyết Phong bất đắc dĩ tự chế nhạo mình, y chính là kẻ biến những chuyện không thể nhất thành có thể kia mà. So với những tình huống nguy hiểm tới độ chỉ mành treo chuông trước đây thì lần này cũng vậy mà thôi.

Ma thuật của Ngô Tuyết Phong lan tỏa khắp con tàu chính rồi lan sang hết những con tàu bên cạnh, kéo cả đoàn tàu thành một đường thẳng.

Giữa lúc mà không ít người hoảng loạn chạy vào khoang tàu trốn tránh tử thần thì người như Diệp Tu lại vô cùng bình thản đi ra đứng trước mũi tàu, một mình đón nhận gió bão đang hung hãn ào tới.

Đoàn tàu bắt đầu tiến vào khu vực những đám mây xám khổng lồ, mây bay rất thấp, gần như là chạm tới mặt nước. Đoàn tàu vừa đi vào, mây đã tràn vào, phủ khắp mọi ngõ ngách. Tầm nhìn hầu như bị đám mây này che khuất hết, người người hoảng sợ nhắm nghiền hai mắt đợi chờ cái chết đến gần.

Bấy giờ khi đã xác định chả ai nhìn thấy gì nữa, Diệp Tu mới đưa tay ra, từ không khí nắm lấy một thanh chiến mâu lưỡi đen như hắc ín, hoa văn sắc đỏ như máu chạy dài, bao trọn cả chiến mâu.

Lưỡi mâu vừa xuất hiện, chạm nhẹ vào đám mây xám kia thì xuất hiện một luồng ma pháp cuồn cuộn đã bao quanh thanh vũ khí sắc đen bén ngọt. Hàng trăm hoa văn màu đỏ thẫm bắt đầu nổi lên càng lúc càng rõ ràng, hệt như ánh sáng của thái dương xuyên thủng tầng tầng mây đang sà xuống.

Mâu vừa hiện ra, trang phục trên người Diệp Tu liền biến đổi. Giáp đen phủ thêm một lớp hợp kim ở khung ngoài, bao tay đen nhánh ẩn sau chiến giáp, áo choàng sắc đỏ nhẹ tung bay.

Y nắm chặt lấy chiến mâu, cầm nó để ra sau lưng mặc những cuộn sóng ma pháp vây quanh cơ thể mình đang tạo ra muôn vàn luồng khí lưu màu vàng nhạt. Giữa một vùng sóng gào gió thét, các dòng sóng ma pháp chen lẫn trong khí lưu tụ lại một điểm trên đầu mâu, rồi từ đó bao quanh cả người Diệp Tu xuyên thủng tầng tầng lớp lớp mây đen, vụt thẳng trên trời.

Một cột sáng ma pháp khổng lồ được xuất kích, từ mũi mâu xuất hiện một hình ảnh thoắt ẩn thoắt hiện của một con mãnh long, mãnh long màu hoàng kim sau khi cuộn tròn đuôi trên đầu mâu liền bay theo luồng ma thuật vừa được xuất ra, bay thẳng lên cao.

Diệp Tu vung mâu, quét một đường cung khổng lồ từ trước ra sau. Mâu quét tới đâu, mây tan tới đó. Hàng chục cột nước cứ như thế mà cũng bị chém gẫy đôi, lớp hàng rào được làm từ sấm sét cũng bị đứt đoạn. Khi vừa để chiến mâu quét một đại chiêu mở đường xong, chiến giáp trên người Diệp Tu lẫn chiến mâu kia đều đồng loạt biến mất không chút tăm hơi.

Tiếng nổ ầm ầm vang lên làm vài người hé phải mắt ra nhìn, chỉ thấy cả đất trời đảo điên khi nãy dường như đã bị một thứ gì đó áp chế hoàn toàn. Dù là chưa được xóa bỏ hết nhưng họ đã thấy ở phương xa lối vào của đế chế Lam Vũ.

"Mau chóng quay lại vị trí, đem tàu tăng tốc hết sức có thể đi thẳng vào bên trong."

Tiếng Diệp Tu khi đó còn to hơn cả tiếng sóng, át cả tiếng gió vọng vào tai từng người, chữ nghĩa rõ ràng, mang theo một cỗ áp lực còn hơn cả quân lệnh trên chiến trường. Các thủy thủ đoàn nghe thế vội vã quay về vị trí, dùng hết sức tăng tốc cho con tàu của mình tiến về trước. Ngô Tuyết Phong dưới áp lực khổng lồ do gió gây ra càng phải đứng yên, đem ma thuật mình kéo cho tất cả các con tàu theo một đường thẳng như Diệp Tu nói.

Đoàn tàu Gia Thế cứ thế tăng tốc hết sức có thể, lao qua vùng biển này.

Lúc đoàn tàu vừa đi vào một đoạn thì phía sau mây đen, cột nước, thậm chí là sấm sét lại giáng xuống. Rất may là cả đoàn tàu nhờ được Ngô Tuyết Phong giữ vị trí một đường thẳng mà không có con tàu nào bị rơi lại ở phía sau.

Ngô Tuyết Phong khi nhìn thấy được điều này không khỏi lắc đầu, con người này thật sự điều gì cũng biết, thật sự không biết có nên xếp y vào dạng "người" không nữa. Cái lớp lá chắn này bảo vệ Lam Vũ bao nhiêu lâu, biến nơi đây là vùng đất không thể bị xâm lược cuối cùng lại bị người này nhìn thấu hết, dù chỉ là khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng cũng xem như đã vượt qua.

Ngô Tuyết Phong lúc này lại nhíu mày suy tính, nghĩ đến tình huống của bọn họ và quân lực của hai bên, nếu như muốn không chừng Gia Thế còn có thể nuốt luôn cả đất nước này. Có được Lam Vũ, Gia Thế sẽ lại mở rộng lãnh thổ, phát triển thương nghiệp, thậm chí là có thể độc bá chiếm cả vùng biển này.

Dường như nhìn ra suy nghĩ của người cận vệ bên cạnh mình, Diệp Tu buông xuống một câu nửa đùa nửa thật.

"Ngô Tuyết Phong, không được đâu. Con cá Lam Vũ vừa cứng đầu tim lại còn đen, muốn nuốt nhà của nó không dễ đâu. Huống chi, tôi cũng chả có hứng thú ăn cá tim đen."

Diệp Tu nói xong liền đi thẳng ra phía sau tàu, để lại sau lưng một Ngô Tuyết Phong còn đang ngẩn người không hiểu ý tứ gì.

***

P/s1: Đừng hỏi vì sao PN của Dụ Hoàng mà nguyên chap đầu chỉ thấy Diệp mà không thấy hai nhân vật chính đâu, cuộc vui còn ở phía sau =))). Tin tui tui là Dụ Hoàng k ăn thuyền khác với Hoàng đâu.






 
Last edited:

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#3
Chương II: Trời biển hoàng hôn.




Cre: 2℃~5℃


Lại trải qua nửa ngày trời yên biển lặng.

Tưởng đã yên ổn đến khi cập bến thì ở nhà bếp của con tàu mà Ngô Tuyết Phong và Diệp Tu dùng lại xảy ra chuyện.

Vốn dĩ, Diệp Tu đã quay về phòng riêng để nghiên cứu vài thứ cho hết buổi chiều. Nào ngờ, mặt trời mới qua đỉnh đầu một chút thì nghe ở ngoài xa có vài tiếng la hét khác thường, hình như là tiếng của bếp trưởng con tàu.

Im lặng nghe tiếng quát mắng kia một chút, Diệp Tu lại nghe thêm tiếng bước chân của người chạy vọng tới. Bỗng như cảm thấy gì đó, Diệp Tu đứng dậy, bước ra khỏi phòng. Chả thể ngờ, y vừa bước tới vặn tay nắm cửa thì đã thấy hai bóng người chạy tới, va vào mình.

Phía sau, Diệp Tu còn thấy mấy đầu bếp trên tay còn cầm một cái muỗng lớn có ý dọa đánh hai kẻ kia.

Khóe mắt Diệp Tu có chút co giật khi nhìn xuống hai kẻ vừa đụng phải mình, một trong hai đứa có một đứa có dáng hình quá quen thuộc. Y đưa tay giật mạnh cái mũ áo choàng của một đứa, không ngoài dự đoán, phía dưới là gương mặt xinh xắn của một cô bé mười mấy tuổi đầu.

Vừa thấy gương mặt của nàng, tất cả những người gần đó đều sợ tới run tay, quỳ sụp xuống.

"Mộc Tranh, em lại trốn đi theo anh?"

"Hì hì, tính đợi đến lúc tàu cập cảng mới đi ra làm anh bất ngờ, không ngờ lại bị lộ sớm thế"

Nàng công chúa bé bỏng của Gia Thế cười hì hì thoạt nhìn rất vui, mặc cho mặt mũi của mình sớm đã bị nhọ làm cho lem luốc. Diệp Tu thở dài, Tô Mộc Thu mà biết em gái thân yêu của hắn trốn đi như thế này chắc chắn sẽ vác súng đi hỏi tội y mất.

Đang bận suy nghĩ sẽ phải đi giải thích như thế nào với Tô Mộc Thu khi trở về, Diệp Tu chợt khựng người lại như nhớ ra điều gì đó. Bàn tay của Diệp Tu lại với tới người đứng bên cạnh Mộc Tranh với mục đích lột nốt mặt nạ của kẻ đi chung với con bé.

Kẻ này không phải là người Gia Thế, chắc chắn là thế. Thậm chí, nếu y đoán không lầm còn là một người đặt biệt nữa cơ.

Khí tức này cực kỳ quen thuộc, Diệp Tu tự tin mình không thể lầm, dù qua bao nhiêu thế giới, bao nhiêu cuộc đời y sẽ không thể nhầm lẫn kẻ này được.

Chỉ là, lần này xem ra không dễ dàng như Mộc Tranh trước đó, ngay khi Diệp Tu có động, kẻ đó liền dùng hết sức bình sinh vùng chạy. Bất quá, chạy trời không khỏi nắng, kẻ đó mới chạy được mấy bước thì đã bị Diệp Tu tóm được, áp chế xuống sàn tàu.

Nhìn Diệp Tu thô bạo ấn đầu người kia xuống sàn gỗ, Mộc Tranh vội hốt hoảng kêu lên.

"Diệp Tu, anh hiểu lầm rồi, cậu ấy không có ý xấu đâu."

Vốn là đang ở trên khoang xem lại hải trình nhưng khi nghe thủy thủ bảo nhà bếp có việc, Diệp Tu cũng đi xuống rồi, Ngô Tuyết Phong không khỏi lo lắng lại xảy ra chuyện không hay. Nào ngờ, khi hắn bước xuống thì chỉ thấy Diệp Tu đang một tay ấn đầu, một tay khóa tay một kẻ lạ mặt dưới sàn, xa một chút còn có công chúa không biết từ đâu xuất hiện.

Ngay khi, người ta còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì Diệp Tu đã dùng tay lột lớp áo choàng của kẻ đang bị mình khống chế.

Phía dưới lớp áo choàng đen đó là một mái đầu vàng đẹp đẽ dù đã lấm lem bùn đất.

Giữa biển cả mênh mông, những tia nắng buổi ban trưa đang chiếu rọi sắc vàng cũng chưa đẹp rực rỡ bằng nổi mái tóc của cậu thiếu niên ấy.

Nước biển xanh trong hay sắc trời mười ba tầng cao vút, xanh rờn cũng không đẹp bằng đôi mắt như ngọc của cậu ta. Nếu so sánh thì ngay vạn tinh tú trên trời tỏa sáng khi đêm về cũng chưa sánh bằng đáy mắt trong trẻo đang ẩn hiện dưới mái tóc vàng tuyệt đẹp.

Nhưng ẩn sau vẻ đẹp thanh khiết tới độ làm người ta ngẩn ngơ kia lại là một thứ gì đó, một thứ áp bức không tên, một cảm giác nguy hiểm khiến người ta phải đề phòng. Hệt như đôi mắt ấy không phải là đôi mắt của một người bình thường mà là của những tên sát thủ tàn nhẫn, ngoan độc nhất. Chỉ cần sơ sẩy một chút để hắn thoát ra, hóa thành một lưỡi kiếm hung tàn, lấy mạng của bất kỳ ai.

Vừa vô tình chạm phải ánh nhìn đó, Ngô Tuyết Phong chợt có cảm giác như mình đang gặp ảo giác. Như thế nào hắn lại có cảm giác thằng nhóc lạ mặt này lại mang một thứ gì đó uy hiếp đến mình kia chứ?

Nó chỉ là một thằng nhóc, người gầy gò, cả người không có lấy nổi nửa mảnh vũ khí lại còn đang bị Diệp Tu áp chế, làm sao nó có thể gây nguy hại gì tới bản thân Ngô Tuyết Phong hắn được?

"Diệp Tu anh buông ra đi, Thiếu Thiên đã mấy ngày nay không ăn gì rồi, cậu ấy sẽ chịu không nổi mất."

Diệp Tu ra tay dĩ nhiên không thể nói là nhẹ, so với mọi người Mộc Tranh hiểu rõ tính khí Diệp Tu hơn cả. Cũng không hiểu vì sao Diệp Tu lại cố ý bắt cậu thiếu niên này lại nhưng thật sự không thể nói là không lo. Hơn nữa, lời này là ăn ngay nói thật, bởi vì sau đó quả như lời Mộc Tranh nói, một chốc sau cậu nhóc liền không cự quậy nữa, cậu đã ngất đi từ lúc nào.

---

Bây giờ đã là hoàng hôn, chỉ tầm một giờ nữa thuyền của bọn họ sẽ tới bờ, hầu hết các thủy thủ đã vào nhà ăn dùng cơm chỉ chừa lại vài người ở lại canh chừng ở trạm hoa tiêu và buồng lái. Những lúc vắng người như vậy, Diệp Tu thường một mình đứng trên boong tàu, từ từ châm thuốc hút.

Khói mỏng phả vào không gian, tan nhanh dưới cái ánh sáng le lói của chiều tà như những linh hồn không siêu thoát bị ánh sáng mặt trời rọi trúng. Ráng chiều phủ lên dáng hình đó một sắc đỏ buồn bã. Phía dưới, nước biển lóng lánh phản chiếu sắc màu nóng bỏng mặt trời cuối ngày, từng nhịp từng nhịp vỗ vào một bên mạn tàu, tạo ra những âm thanh như tiếng hát của các nàng ca nữ ở miền viễn xứ. Diệp Tu đứng trên boong tàu, thuốc đã hút được một nửa, dáng vẻ bình thản mà cô độc đến kỳ lạ.

"Diệp Tu, em xin lỗi đã tự ý lên đây."

Mộc Tranh từ phía sau, len lén đền gần nói lời hối lỗi, dáng vẻ vô cùng đáng thương, nhìn con bé gương mặt cứ chầu chực phát khóc thế kia chả ai mà nỡ lớn tiếng chửi mắng cho được? Huống chi, bây giờ dù có nặng lời cũng không làm gì được. Diệp Tu thừa hiểu, chuyện thế này xảy ra thì đằng nào về tới Gia Thế y cũng sẽ bị Tô Mộc Thu lôi súng cùng lựu đạn ra hỏi thăm thôi. Thay vì trách mắng Mộc Tranh, Diệp Tu bây giờ thiết nghĩ nên làm cách nào để tránh mặt tên kia lâu một chút, hoặc ít nhất là tìm lý do chính đáng cho chuyện này thì hơn.

Với tình huống bây giờ, Diệp Tu không lạ việc này lắm, y chỉ nhàn nhạt hỏi lại Mộc Tranh.

"Thằng nhóc kia tỉnh chưa?"

"Dạ rồi ạ, giờ hẳn cậu ấy đang ăn tối."

"Em nói là em gặp cậu ta khi hai đứa cùng trốn lên tàu sao?"

Mộc Tranh gật đầu.

"Thế hoàn cảnh cậu ta như thế nào?"

"Hoàng Thiếu Thiên bảo rằng cha mẹ cậu ấy bị chết do chiến tranh, không còn người thân thích lại gây chuyện với một đám người ở kinh đô chúng ta nên mới lén lên đây ra Lam Vũ."

Nghe xong Diệp Tu chỉ gật gù, mỉm cười quay đi vào trong.

Lúc này, Hoàng Thiếu Thiên đã được ăn một bữa thỏa thích, no đến độ cậu không thể ăn thêm thứ gì nữa. Khi ấy, Mộc Tranh cùng Diệp Tu mới xuất hiện trong phòng. Vừa thấy bộ dạng vui vẻ vì được ăn một bữa no của Hoàng Thiếu Thiên, Diệp Tu đã buông lời.

"Ăn no chưa hả, oắt con? Bị anh đây đánh có một cái đã xỉu rồi, thật yếu ớt."

"Phi phi phi dĩ nhiên là tui ăn no rồi làm sao ăn không no đợi tui ăn no rồi ông sẽ thấy được sức mạnh của Hoàng Thiếu Thiên này chứ ông rõ ràng là ỷ lớn hiếp bé lại đi ăn hiếp một thằng bé như tui quả thực không biết xấu hổ không biết thẹn là gì cả bây giờ tui khỏe rồi nhất định sẽ đánh cho anh khóc kêu cha gọi mẹ anh đừng có mà sợ mà chạy như vậy hèn hèn hèn lắm đó anh có biết không cũng đừng có mà nấp sau lưng Mộc Tranh vậy càng nhục hơn nữa ..."

Mộc Tranh nghe Hoàng Thiếu miệng bắn chữ, thái độ hừng hực khí thế muốn lao vào không khỏi nhìn sang Diệp Tu bên cạnh đoán tâm ý của người này. Kết quả chỉ thấy Diệp Tu dáng vẻ vô cùng bình thản, một chút tức giận cũng không có, cứ như một đống lời lẽ kia không lọt nổi nửa chữ vào tai y.

Mãi một lúc sau, Diệp Tu mới buông ra một câu.

"Đợi cậu thành danh rồi khi đó hãy tìm ta đánh một trận."

Nói xong Diệp Tu liền quay ra ngoài, để mặc Hoàng Thiếu Thiên nổ chữ sau lưng mình. Chính Mộc Tranh cùng Hoàng Thiếu Thiên cũng không ngờ, một lời tưởng như nói chơi, cuối cùng lại ứng nghiệm.

Ngày Hoàng Thiếu Thiên trở thành nhân vật nổi tiếng khắp lục địa cũng là lúc cậu xách kiếm tìm tới Diệp Tu trả lại lời hứa năm xưa...

Chỉ là, đó là chuyện của sau này, của rất nhiều năm sau này....

***

p/s1: Một đứa xuất hiện rồi nhé, tin tui đây là phần cho Lam Vũ, ko phải cho Gia Thế hay Diệp Tu.

p/s2: Về sau mấy thím sẽ hiểu viết mấy lời vàng ngọc của Hoàng mệt đến ntn TT__TT. Tui quá tiệt dọng rồi.
 
Last edited:

Mều Tinh

Cả thế giới thuộc về loài Mều
Hội Tự Sát
Bình luận
265
Số lượt thích
1,762
Location
Hành tinh của loài Mèo :v
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Song Diệp, Tán, Tranh, Sở, Lạc, Hoàng,....
#4
Khụ, chị nhắc cái kia càng thấy saii quá saii :LOL:
Đọc chap 1 cảm tưởng là fic về Diệp a. Diệp quá soái, quá ngầu aaaaaaaaaaaaaa
Ngô phó, anh nói đúng rùi, ma thần nài hem phải "người đâu" :LOL:
Qua chap 2..... chị à, chị chắc đây hem phải Tu Tán Tranh trá hình chứ?
Lời vàng ngọc của Quàng thiếu.... há há há.... khổ chị rùi
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#5
Khụ, chị nhắc cái kia càng thấy saii quá saii :LOL:
Đọc chap 1 cảm tưởng là fic về Diệp a. Diệp quá soái, quá ngầu aaaaaaaaaaaaaa
Ngô phó, anh nói đúng rùi, ma thần nài hem phải "người đâu" :LOL:
Qua chap 2..... chị à, chị chắc đây hem phải Tu Tán Tranh trá hình chứ?
Lời vàng ngọc của Quàng thiếu.... há há há.... khổ chị rùi
Huhu đừng nói nữa chị cảm thấy tội lỗi lắm, ko có trá hình TTT đâu, qua mấy chap sau là em thấy chị khai thác LV triệt để ntn à =))))))). Ừ DIệp Tu của cái setting thế giới này đúng là ko phải người =))).
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#6
Chương III: Chào mừng đến Lam Vũ


Cre: 一座城池

Beta: Bởi con mèo nào đó tên @Mều Tinh

---
Lúc đoàn tàu cập bến đế chế Lam Vũ sắc trời đã tối rõ.

Khi bước những bước đầu tiên rời khỏi con tàu cũng là lúc Mộc Tranh cùng không ít thủy thủ có mặt trên tàu sững sờ trước khung cảnh hiện ra trước mắt.

Đây là cảnh mà người ta đã đồn đãi về vùng đất bí ẩn mang tên Lam Vũ. Nằm giữa đại dương rộng lớn, cả một quốc đảo được bao bọc bởi một quả cầu ma thuật khổng lồ, nằm hoàn toàn dưới mặt nước biển.

Đêm xuống, đèn đuốc ở Lam Vũ sáng trưng, ánh đèn phản chiếu vào nước biển tạo ra một khung cảnh lung linh hiếm có. Thật khiến cho người ta không khỏi cảm thán, cảnh đẹp như thế mà xưa nay chưa có mấy người ngoại quốc thấy được. Thậm chí trong đoàn người Gia Thế còn có kẻ cảm thán mình thật sự quá may mắn khi được chứng kiến cảnh tượng đẹp đẽ này.

Đứng ở cảng biển bấy giờ là một người đàn ông râu ria lởm chởm, có vẻ lớn tuổi hơn Diệp Tu. Cả người hắn mặc gấm phục được thêu hoa văn ở cổ tay, dáng vẻ đang không có mấy kiên nhẫn.

"Thằng tiểu tử này như thế nào lại có thể vượt qua hàng rào bất khả xâm phạm của Lam Vũ chúng ta chứ?"

Lão ta bực dọc, miệng lầu bầu chửi khi nhìn gương mặt của Diệp Tu càng lúc càng hiện rõ trước mặt.

Cả một đoàn tàu buôn của Gia Thế hơn chục chiếc cứ như có phép màu. Đường đường chính chính vượt qua khu vực tử thần tiến đến đế chế Lam Vũ làm không ít người Lam Vũ vừa ngỡ ngàng vừa lo sợ.

"Lão Ngụy, ông đã nói rồi nhớ phải giữ lấy lời. Nay sắc trời đã tối, chúng tôi cũng đã mệt nếu ông không phiền thì cho chúng tôi tá túc một đêm. Có chuyện gì muốn nói, hãy để sáng mai. "

Ngô Tuyết Phong dáng vẻ thong dong, không nhanh không chậm nói ra yêu cầu xin nghỉ lại. Yêu cầu này được phía bên kia chấp nhận. Cả đoàn người mấy mươi người cứ thế được các quan lại Lam Vũ dẫn đến nghỉ lại ở một tòa thành trong quần thể lâu đài Lam Vũ.

Điều mà không ai ngờ đến là Diệp Tu đích thân ra mặt, xin một căn phòng riêng cho thằng nhóc lẻn lên tàu của bọn họ nghỉ lại. Đối với quyết định này cả Mộc Tranh cũng tròn mắt không hiểu được, vì sao Hoàng Thiếu Thiên lại được Diệp Tu đãi ngộ đặc biệt như vậy. Thế là cả đoàn người trừ Mộc Tranh, Diệp Tu thì ngay cả Hoàng Thiếu Thiên cũng có phòng riêng để nghỉ lại, thứ mà ngay cả người như Ngô Tuyết Phong cũng không có được.

Sau khi được các cung nữ dâng lên xiêm y, tắm rửa chải tóc đàng hoàng thì Mộc Tranh liền tìm đến phòng của Diệp Tu ở phía đối diện.

Diệp Tu khi đó cũng vừa tắm xong, tóc hắn còn ướt thấy Mộc Tranh đến không khỏi có chút ngạc nhiên. Cả ngày hôm nay con bé còn chưa đủ mệt hay sao mà còn đến tìm y? Có chuyện gì sao? Nếu có chuyện liên quan chắc chỉ có mỗi chuyện của thằng nhóc Hoàng Thiếu Thiên chứ chả có gì khác, Diệp Tu tự nhủ.

Không ngoài dự đoán ngay khi Mộc Tranh vừa mở miệng thì câu chuyện đã xoáy sâu cậu thiếu niên tóc vàng.

"Diệp Tu anh thấy Hoàng Thiếu Thiên là người như thế nào?"

Diệp Tu không trả lời mà hỏi ngược lại câu hỏi đó cho Mộc Tranh. Nàng công chúa nhỏ tuổi suy nghĩ một chút rồi hơi ấp úng để chọn từ ngữ cho đúng, lại nói.

"Ừm... có chút ồn ào nhưng cậu ấy rất vui tính, có vẻ cậu ấy không phải là người xấu."

Diệp Tu nghe xong chỉ cười.

"Đúng là cậu ta không phải người xấu nhưng mà em đừng đánh giá thấp cậu ta. Lúc em gặp cậu ta, ma thuật trong người em lại mất kiểm soát đúng không?"

Ngạc nhiên vì chuyện này cũng bị nhìn thấu, Mộc Tranh bất đắc dĩ gật đầu, phản ứng này y hệt lúc nàng gặp ái nữ của vua đế chế Yên Vũ vậy. Nàng công chúa Gia Thế không hiểu sao lại có chuyện này nhưng chỉ cần một chốc là phản ứng kỳ lạ đó sẽ biến mất nên nàng cũng không mấy để tâm. Nay Diệp Tu nói vậy ắt hẳn là còn ẩn tình phía sau, Mộc Tranh thầm nghĩ nóng lòng muốn biết câu trả lời phía sau.

Nào ngờ Diệp Tu chỉ cười rồi lại bảo.

"Thằng nhóc đó sẽ là một mối nguy không thể không đề phòng nhưng đồng thời cũng là một đồng minh tuyệt vời. Mộc Tranh, em phải nhớ kỹ điều này."

***

Đêm đã về khuya, Hoàng Thiếu Thiên ở chỗ mới nhất thời không sao ngủ được.

Bên ngoài trăng đang độ tròn, thứ ánh sáng thuần khiết nhất qua khung cửa sổ đang phủ xuống gương mặt của cậu thiếu niên.

Trên trần nhà chỉ có một lớp thủy tinh màu xanh nhạt, xung quanh còn có những chiếc đèn thủy tinh được treo theo từng cặp, vô cùng hoa lệ. Mất mấy giây Hoàng Thiếu Thiên mới định hình lại mình đang ở đâu, đây là đế chế Lam Vũ mà còn là trong cung điện hoàng gia.

Thực ra, Hoàng Thiếu Thiên cũng không hiểu kẻ đi cùng với Mộc Tranh là ai mà lại khó đoán đến thế. Mới lúc chiều y còn đánh cậu một trận ra trò mà nay đến Lam Vũ đã xin cho cậu cả một căn phòng đẹp như vậy để nghỉ lại. Chỗ tốt thế này chắc cả đời cũng chả có được lần thứ hai đi vào hưởng thụ, Hoàng Thiếu Thiên vừa suýt xoa nhìn vào nội thất căn phòng vừa thầm nghĩ.

Từ bụng vài âm thanh quen thuộc vang lên làm Hoàng Thiếu Thiên nhíu mày lại, rõ ràng là chiều đã ăn không ít rồi tại sao giờ vẫn thấy đói chứ? Lại trễ đến như vậy rồi, làm sao đây?

Cậu thiếu niên tóc vàng lăn qua lộn lại trên giường cuối cùng đưa ra quyết định là phải ra ngoài kiếm thứ gì đó lót dạ mới được. Cậu đang ở lầu hai, từ cửa sổ nhìn xuống có thể thấy cứ một chút là sẽ có lính canh đi lại canh gác. Nhưng mà Hoàng Thiếu Thiên cậu từ nhỏ đã phải lăn lộn kiếm sống bằng đủ mọi cách, từ đây trốn xuống cũng không phải không làm được. Sau khi nhẩm tính thời gian, Hoàng Thiếu Thiên nhân lúc đoàn lính gác mới chưa tới liền đu vào ngọn cây gần đó rồi lăn xuống bãi cỏ phía dưới.

Nào ngờ đâu, vừa lăn xuống bãi cỏ, còn chưa kịp phủi bớt sương sớm lẫn đất cát dính lên người thì cậu đã nhận ra mình đang bị một bóng người phủ lên. Hoàng Thiếu Thiên hướng mắt nhìn lên nhìn ra một bàn tay to lớn nắm lấy đầu cậu kéo đi. Theo lý mà nói, người như Hoàng Thiếu Thiên dĩ nhiên sẽ không thể giữ được im lặng, nhưng ngay lúc cậu định hét lên đã bị bịt miệng lại. Người lôi cậu đi như bao cát kia còn hăm dọa cậu nếu hé nửa lời cậu sẽ bị giết ngay lập tức.

Hoàng Thiếu Thiên dĩ nhiên thức thời im lặng.

Đến khi được thả tự do thì cậu đã bị lôi đến tận một khu đất trống, nằm giữa rừng cây cao lấy bóng mát và vườn hoa. Lần đầu đến quốc đảo này đối với Hoàng Thiếu Thiên chỗ nào cũng đầy mới lạ, nên khi vừa được thả tự do cậu đã bắt đầu nhìn ngó xung quanh, đánh giá chỗ này. Nơi này có vẻ nằm ở chỗ khuất, gần đó còn có một tòa nhà lớn không biết để làm gì. Hoàng Thiếu Thiên hết nhìn chỗ đó lại nhìn kẻ vừa lôi mình đến đây, vẻ mặt không chút cam lòng, quay ra hỏi lão.

"Ông bạn là ai thế? Trộm à?"

"Trộm cái đầu ngươi?! Cả lão phu ngươi cũng không biết, thật là kém hiểu biết !"

Người đấy có vẻ đứng tuổi hơn Diệp Tu một chút, râu ria trên mặt tỉa có chút vội, miệng còn ngậm thuốc như người kia làm Hoàng Thiếu Thiên không khỏi sặc vài cái. Nhìn lão cậu chợt cảm thấy lão có cái dáng vẻ không khác đám người gian thương hồi cậu còn ở Gia Thế.

"Nè nè ông không phải trộm chứ giờ này ông đi đâu ở đây còn nữa còn nữa còn nữa ông còn dám xách tôi đi còn đánh tôi rõ ràng rất đau đó đau đó biết không rõ ràng tôi là một thiếu niên trẻ tuổi tương lai sáng lạng có được không vậy mà ông dám đánh tôi còn mắng tôi thật sự là không có chút nghĩa khí tôi nói cho ông biết đợi tôi không có sợ ông đâu."

"Cmn thằng oắt này lải nhải không ngừng được hả?"

"Tôi không ngừng đâu ông mà ông không nói rõ ràng tôi sẽ nói mãi nói mãi nói mãi đến khi ông phát điên thì thôi!"

Hai người, một già một trẻ giữa một đêm trăng thanh gió mát ở góc khuất khu vườn cãi nhau thật sự làm sát phong cảnh. Đáng lẽ mọi chuyện sẽ cứ mãi như vậy nếu không có âm thanh đáng xấu hổ phát ra từ bụng Hoàng Thiếu Thiên truyền ra.

"Ha, oắt con đói lắm sao? Vậy còn mà còn gân cổ cãi với lão phu như vậy! Ha ha ha."

Ngụy Sâm vừa nghe đến đây vừa cười vừa ấn đầu Hoàng Thiếu Thiên xuống, dáng vẻ vô cùng đắc ý.

"Phi phi phi có gì mà ông cười chứ đói là chuyện hiển nhiên tôi bị ông cũng bị ai ai cũng từng trải cả chứ phải cái gì hiếm hoi đâu ông có dám nói mình chưa bao giờ bị bụng réo như vậy chưa?"

"May cho chú mày đấy, ngồi xuống đi ta đây đang có tâm trạng."

Hoàng Thiếu Thiên nghe người này nói thế có chút ngây người không hiểu lắm cái cụm may mắn này cho lắm, bất đắc dĩ nhìn theo dáng hình kia đi vào trong góc của khu vườn thần thần bí bí làm gì đó. Đến khi đôi mắt cậu hướng về thứ lão cầm trên tay Hoàng Thiếu Thiên mới nhận ra vấn đề.

Trên tay Ngụy Sâm là một chiếc hộp lớn, khi lão ngồi xuống thảm cỏ khô mở nắp hộp Hoàng Thiếu Thiên không khỏi sáng cả mắt lên. Là gà, xem chừng đã được tẩm ướp trước, rõ ràng là đem ra đây tìm chỗ nướng ăn mà thôi. Hiểu được vấn đề, Hoàng - nói nhiều - Thiếu - đang đói bụng - Thiên liền lập tức xắn tay áo lên kiếm cành khô gom lại một chỗ. Ngụy Sâm nhìn thằng nhóc này nhiệt tình như vậy liền hỏi.

"Này, ngươi làm gì thế?"

"Giúp ông nướng gà chứ làm gì?"

Hoàng Thiếu Thiên có phần hơi bất ngờ trước câu hỏi trên đáp lại như một lẽ hiển nhiên.

"Nhưng lão phu không có hứa là cho ngươi ăn đâu đấy."

Nghe đến đây, Hoàng Thiếu Thiên như bị người ta đạp nát mộng tưởng tốt đẹp về cảnh tượng ăn gà nướng mà cậu đã tự vẽ ra. Ngay lập tức, Hoàng Thiếu Thiên buông hết cành khô mình nhặt được xuống đất, quay lại lần nữa xả chữ.

"Cmn ông còn lương tâm không? Tôi đã giúp ông đó thấy không ông biết tôi đói mà còn không chịu chia sẻ chút thịt gì cho tôi sao hả? Chỗ này tới tận ba con gà ông một mình ăn hết sao vậy tại sao..."

"Được rồi! Ngừng! Lão phu cho chú mày ăn là được chứ gì? Đừng có lải nhải mãi nữa, nhức đầu chết được."

Ngụy Sâm cuối cùng chọn phương pháp thỏa thuận với thằng oắt đầu vàng này. Đang đêm hôm khuya khoắc, lão trốn ra ngoài nướng có mấy con gà ăn, có nằm mơ cũng không ngờ được tự nhiên lại dính với một cái máy phát thanh như thế này.

Lam Vũ vốn không phải bỏ đói vị quốc vương này, chỉ là có luật bất thành văn là ngày thường không vào dịp lễ hay sự kiện đặc biệt nhà vua không được đụng tới món gà này. Ngụy Sâm lại là một kẻ cực kỳ nghiện thứ mùi vị của con gà đã được tẩm ướp các loại hương liệu đặc biệt của đế chế này. Hôm nay thật sự là lão rất thèm, bất đắc dĩ đêm hôm trộm gà trộm hương liệu từ nhà bếp ra đây nướng ăn. Lão rất tự tin vào khả năng chọn vị trí của mình, chắc chắn ở đây sẽ không ai mò tới, chỉ là khi nãy gặp thằng nhóc này dọc đường, sợ nó la lên nên mới đem nó ra đây.

Lúc này, Ngụy Sâm mới nhớ ra thằng nhóc này hình như là thằng nhóc đi cùng với Diệp Tu lúc chiều, là đứa nhóc được Diệp Tu xin hẳn một phòng riêng. Đãi ngộ này ngang ngửa công chúa vàng ngọc của Gia Thế là Tô Mộc Tranh, cũng không rõ nó có thân phận gì mà Diệp Tu lại xem trọng như vậy.

Nhưng xem ra nó không biết lão là ai, hoặc cũng là nó đang giả vờ để do thám gì đó, dù sao cũng là Diệp Tu dẫn tới, muốn tin cũng thật khó. Đội mật thám của Gia Thế đứng đầu bởi nhân vật với danh Khí Xung Vân Thủy thật sự là đội mật thám có hiệu quả làm việc cao nhất cả lục địa hiện nay. Bất kể là ở đâu, thời điểm nào thông tin mà Tô Mộc Thu và Diệp Tu có được đều là trước tiên, điều này khiến cho mọi quyết sách của hai thằng nhãi đó lúc nào cũng là đi trước người ta một bước.

Chỉ là Ngụy Sâm nghĩ đi nghĩ lại vẫn không hiểu, nếu thằng nhóc này đã là người trong đội mật thám đó, tại sao Diệp Tu lại cố tình khiến người khác để ý đến nó như vậy. Huống chi, đã là người của lực lượng đó làm sao lại có thể hành động bất cẩn đến độ bị lão bắt gặp chứ. Càng nghĩ lại càng không đúng, Ngụy Sâm nhíu mày lại chả hiểu Diệp Tu đang muốn làm gì, càng không biết thằng nhóc này rốt cục là ai?!

---

P/s: Quá mợt vì Quàng Thíu, quá mợt.

Ngụy lão đại =v=.
 
Last edited:

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#7
Chương IV: Lần đầu gặp gỡ.

Cre: 2℃~5℃

Beta: Bởi con mèo nào đó tên @Mều Tinh

----

"Ọc ọc ọc."

Trong lúc kẻ đứng đầu đế chế Lam Vũ còn đang bận suy nghĩ đến thân phận của thằng ất ơ từ trên trời rơi xuống trước mắt thì xuất hiện một âm thanh làm lão không thể tập trung nổi: Tiếng bụng của Hoàng Thiếu Thiên đang ... "sôi".

"Thằng oắt này rốt cục chú mày đã nhịn đói bao lâu vậy? Diệp Tu bỏ đói chú mày à?"

"Không nhớ nữa, mấy ngày trước tôi trốn lên tàu rồi từ đó đến đây không có ăn gì thêm chiều tuy là có ăn rồi nhưng xem ra không đủ nổi, đói chết được. Khi nãy là tôi trốn ra ngoài tìm thứ gì ăn thì bị lôi đến đây đó thôi nếu không nếu không phải do đói tôi nhất định sẽ không cho ông kéo tôi đi như vậy đâu."

"Há, đúng là oắt con mạnh miệng."

Ngụy Sâm mỉa mai cười xong lại tập trung đặt con gà lên mấy cành củi khô rồi nhóm lửa. Ánh lửa bập bùng, con gà đã được tẩm ướp gia vị bị xiên bởi một cành cây khô bắt đầu được quay đều đều. Mùi hương bắt đầu lan ra, xộc thẳng vào mũi cậu thiếu niên Hoàng Thiếu Thiên thật là một sự tra tấn chết người.

Ngụy Sâm chốc chốc lại nhìn vào cậu, dường như lão đang muốn đánh giá điều gì đó. Chỉ là, nhìn tới nhìn lui nhìn xuôi nhìn ngược cũng chỉ thấy một thằng nhóc chỉ đang hận không thể lao lên chộp lấy con gà trên giàn lửa thôi.

Chẳng lẽ nó đói thật?

Một lần nữa cả gương mặt Ngụy Sâm như trầm xuống. Lão không tin thằng nhóc này vô hại nhưng mà càng lúc càng không thấy thằng nhóc này có vấn đề gì. Không lẽ đám người mật thám của Gia Thế đã đạt tới trình độ diễn xuất thật đến cả một kẻ như lão cũng không nhìn ra?

Ngụy Sâm không dám tin.

"Nè nè nè lão già ông xem gà chín rồi đúng không đúng không? Mau mau mau đem xuống đi tôi sắp đói chết rồi mau mau mau mau. Thơm chết được, thật sự tra tấn chết tôi rồi!"

Ngụy Sâm cạn lời, lòng thật muốn mắng không lẽ bản thân mình đa nghi?

Đúng lúc này, gần đó vang lên vài tiếng sột soạt, dường như có gì đó đang đến gần đây.

Đừng nói là Hoàng Thiếu Thiên, tới cả Ngụy Sâm cũng đầy một bụng lo lắng không biết là gì. Đợi thêm một chút, gần đó lại xuất hiện ánh sáng của ma thuật, mắt trái của Ngụy Sâm không khỏi giật vài cái, không cần suy nghĩ lão cũng có thể nhận ra đó là ma thuật gì, là của thuật sĩ.

Là kẻ nào đêm đã khuya như thế này còn thi triển ma thuật của thuật sĩ? Không lẽ lại là nội gián của nước khác? Bất giác lão lại quay lại nhìn Hoàng Thiếu Thiên nhưng thằng nhóc trước mắt vẫn bày ra gương mặt vô cùng bình thường, không một chút biểu cảm khác lạ.

Lòng Ngụy Sâm nóng như lửa đốt, gót chân cũng gấp gáp đi đến chỗ nguồn sáng đó.

Càng đến gần nguồn sáng, Ngụy Sâm càng thấy không đúng lắm, ánh sáng này dường như rất quen thuộc với lão, là bài ma thuật mà các thuật sĩ học để thi qua kỳ thi qua các năm.

Như đã đoán được thứ này vô hại, bước chân của Ngụy Sâm càng trở nên vội vã hơn, đến khi lão vén những lùm cây cuối cùng cũng là lúc lão thấy được nguyên nhân của những nguồn sáng đó.

"Ai đấy?"

Tiếng nói khàn khàn của Ngụy Sâm vang lên làm người thi triển ma thuật đó giật mình, ma thuật vừa tạo ra liền tan biến toàn bộ. Hoàng Thiếu Thiên cũng tò mò đến xem thử, bắt đầu đứng sau Ngụy Sâm thả một đống chữ làm người ta thật muốn đánh người.

Trong bóng tối, một bóng người chần chừ bước tới, đến khi thấy rõ mặt của Ngụy Sâm liền quỳ sụp xuống. Dù trong cái cảnh không tý đèn đuốc gì, chỉ có trăng vằng vặc ở trên cao chiếu rọi nhưng Ngụy Sâm vẫn nhận ra thằng nhóc này. Nó là đứa trẻ ở trong lớp học đặc biệt đó, qua mấy kỳ sát hạch chỉ vừa đủ điểm ở lại nên lão nhớ khá rõ, nó tên Dụ Văn Châu.

Hoàng Thiếu Thiên nhìn thấy mặt cậu thiếu niên đó, cậu ta dường như chỉ tầm tuổi cậu, gương mặt thanh tú mang theo nét điềm đạm mà cậu chưa thấy ở bất kỳ ai. Đôi mắt sáng tắm mình dưới ánh trăng bạc trở nên lấp lánh như kim cương, mi mắt của cậu ta khẽ nâng lên, nụ cười nhẹ trên khóe môi mang theo một sự ôn nhu vô cùng kỳ lạ.

"Khi nãy dường như tôi đã quấy rầy... Ngài làm gì ở đây vào giờ này vậy?"

Dụ Văn Châu có vẻ hơi ngập ngừng nhẹ lên tiếng.

"À cũng không có gì, ta chỉ là tình cờ đi ngang qua thấy luồng sáng lạ..."

Lời Ngụy Sâm còn chưa nói xong đã nghe tiếng Hoàng Thiếu Thiên cắt ngang vô cùng gấp gáp, hơn nữa còn như vả một cái vào mặt Ngụy Sâm.

"Nè nè nè nè lão già lão già gà khét khét khét rồi cmn ông mau làm gì đi nó bị cháy rồi cháy rồi cháy rồi làm cách nào cách nào mau lên mau lên."

Dụ Văn Châu nghe Hoàng Thiếu Thiên - một cậu thiếu niên lạ mặt gọi lớn, lại thấy Ngụy Sâm bộ dáng không cam lòng chạy đi bày ra vẻ mặt không hiểu gì cho cam. Cậu hơi nghiêng đầu, lặp lại cụm từ Hoàng vừa nói với tâm trạng khá mông lung.

"Gà... khét ư?"

Hoàng Thiếu Thiên thực ra không phải nói dối, con gà đã tốn không ít công sức của hai người vì sự xuất hiện của Dụ Văn Châu mà đã bị lửa hun cháy hết khoản thịt, mùi khét đã nồng cả một góc. Hoàng Thiếu Thiên như ngồi trên đống lửa, chạy qua chạy lại không biết phải làm sao, Ngụy Sâm cũng không khá hơn lão nhấc con gà ra khỏi hai thanh củi khô vội vã đặt nó xuống chiếc đĩa mà mình mang theo. Tuy nói là bị khét nhưng may là cũng chỉ là một góc không quá lớn, con gà này vẫn ăn được.

"Thằng nhóc ngươi có thể bớt lải nhải được không hả? Rõ ràng là nói bản thân đói nói mãi không ngừng ngươi không mệt à?"

Ngụy Sâm không khỏi bực dọc quát lên, lão chưa bao giờ gặp một thằng nhóc nói nhiều như Hoàng Thiếu Thiên, hệt như một cái máy bắn chữ nghe thật muốn ù cả tai. Dụ Văn Châu cũng từ từ đi tới, nhìn vào hiện trường bấy giờ cũng đoán được đại ý chuyện gì đang xảy ra.

"Ngài Ngụy Sâm đừng lo, con sẽ không nói chuyện này cho ai đâu."

Hiểu được vấn đề, Dụ Văn Châu rất "thức thời" để nói ra câu đó, dù sao cũng nên giữ mặt mũi cho Ngụy Sâm một chút lão đã giấu diếm tới mức này dĩ nhiên không muốn chuyện này bị truyền ra. Ngụy Sâm nghe Dụ Văn Châu nói thế chỉ hừ lạnh, tự nhủ thằng nhóc này xem như cũng là biết ăn nói.

Lão ngồi xuống, một tay xé con gà vừa nướng đưa cho Hoàng Thiếu Thiên một cái đùi góc tư lại quay lại Dụ Văn Châu hỏi.

"Này nhóc, đêm hôm đi đâu thế?"

"A, chiều mai là cuộc thi đối kháng sẽ diễn ra, chiều nay thầy chúng con bảo lần này sẽ đến sân đấu ở phía Tây, còn là biểu diễn trước phái đoàn Gia Thế nên con có chút không an tâm. Đêm ngủ không được lại ra đây tự ôn lại."

Ngụy Sâm nghe thế chỉ cười lớn một tiếng hỏi lại.

"Nhóc không bỏ cuộc sao? Mấy kỳ thi trước đây là vừa đủ lọt qua khe cửa hẹp. Lần này là đối kháng thực đấu với tất cả, nhóc nghĩ mình có cơ hội sao?"

"Dù có hay không, đã đi đến đây rồi con vẫn không muốn từ bỏ."

Hoàng Thiếu Thiên vốn là một kẻ ngoại quốc, lại còn đang bận ngấu nghiến cái đùi gà trên tay để lấp đầy cái bụng đang đánh trống của mình. Dù có nghe cuộc nói chuyện của họ thật chả khác gì vịt nghe sấm, không hiểu gì cho cam. Chỉ là bằng con mắt của bản thân Hoàng Thiếu Thiên thấy được hình như lão già này có vẻ đang khuyên cậu bạn kia bỏ cuộc gì đó, xem không khí của hai người có chút gượng gạo.

Thấy thế, Hoàng Thiếu Thiên liền tìm cách di dời sự chú ý của hai người.

"Nè nè nè lão già gà ông làm nhạt quá tuy rằng rất thơm nhưng lại thiếu muối a lần sau ướp thêm muối nha nha nha vậy mới vừa miệng tôi chứ còn nữa ông ướp bằng cái gì thơm quá tôi chưa ngửi thấy mùi hương này bao giờ lần sau có gì cho tôi xin một ít nhá cái gì cũng được chỉ là hơi thiếu muối thôi tài nghệ của ông thiệt không coi thường được còn nữa còn lại hai con ông mau đem nướng luôn đi nhiêu đây ăn thật sự không đã a lão già."

"Cmn chú mày đừng có được nói làm tới, đã ăn chùa còn đòi hỏi gì nữa?"

Ngụy Sâm trên tay còn đang cầm miếng thịt gà đầy mỡ nhìn thằng nhóc tóc vàng, có cảm giác thật muốn động tay đánh người. Thằng nhóc này thật làm lão hết nói nổi, chả hiểu Diệp Tu dạy dỗ nó như thế nào nữa.

Một bên, Dụ Văn Châu im lặng lắng nghe hai người bắt đầu đấu khẩu. Gương mặt từ bất ngờ chuyển sang một tầng ôn nhu, sự ngưỡng mộ nhẹ thoáng qua trong đáy mắt, hầu như không ai nhìn thấy nổi.

Ngụy Sâm nướng đến con gà thứ hai cũng thấy Dụ Văn Châu ngồi ở đây không đúng lắm, vì thế lão đã xé một phần đùi đưa cho cậu ta. Dụ Văn Châu nhận gà xong cũng là yên lặng mà ăn, hoàn toàn không xen vào việc hai người kia đang vừa gặm gà vừa động tay động chân. Chính Dụ Văn Châu cũng không ngờ một người như Ngụy Sâm cũng có những lúc hành động có phần trẻ con như vậy, đã trốn ra đây nướng gà còn chấp nhất với một cậu thiếu niên lạ mặt như vậy. Nếu cậu đem chuyện này nói ra có khi còn chả ai tin.

Khung cảnh đó cứ diễn ra đến khi trăng qua quá nửa bầu trời...
---

P/s: Nam chính debut rồi, hic. Sr Dụ giờ mới cho em debut dc =))))
 
Last edited:

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#8
Chương V: Một trưa dịu mát.

Lúc Hoàng Thiếu Thiên mở mắt, mặt trời đã nằm trên đỉnh đầu.​
Đêm qua dường như rất dài, Hoàng Thiếu Thiên nhíu mày, cố gắng nhớ lại chuyện mình đã trải qua. Trong lúc trốn ra khỏi phòng để tìm thứ gì lót dạ, cậu gặp một lão già kỳ dị đang trốn đi nướng gà. Sau đó, một cậu thiếu niên bằng tuổi cậu xuất hiện nói với lão già điều gì đó, điều cuối cùng Hoàng Thiếu Thiên nhớ kỹ là ba người đã ăn hết sạch mấy con gà được đem đến. Đến khi trước mặt bọn họ chỉ còn một đống xương gà và trăng đã ở bên kia bầu trời, lão bảo cậu thiếu niên đó dẫn cậu về phòng và khi vừa về đến nơi, cậu đã lăn ra ngủ một giấc tới trưa.​
Nhớ lại thời gian từ lúc cậu đến Lam Vũ, môi Hoàng Thiếu Thiên không khỏi cong lên một nụ cười vui vẻ, ở đây ngoài được ăn ngon mặc đẹp quả nhiên sướng hơn hồi ở Gia Thế nhiều. Dẫu biết những gì cậu đang hưởng thụ sẽ không kéo dài được lâu nhưng cậu biết có lo nghĩ nhiều cũng chả giải quyết được điều gì. Vì vậy thay vì phải nhốt mình trong bốn bức tường lạnh lẽo, Hoàng Thiếu Thiên bắt đầu ngồi dậy và thực hiện kế hoạch của riêng mình khi còn chưa đặt chân đến đây.​
Tuy nhiên, nhìn lại thì tài sản lớn nhất hiện tại của cậu chỉ là bộ y phục mới được chuẩn bị tối qua, trốn ra ngoài mà không mang theo bất cứ thứ gì chả khác gì tự sát. Hoàng Thiếu Thiên nhìn quanh, cậu đang ở trong lâu đài của Lam Vũ nên thứ gì cũng quý giá, nhiều như vậy trộm một ít cũng không ai để ý đâu nhỉ?​
Cậu bắt đầu nhanh tay nhét mấy viên đá được đặt trong tủ trang trí vào người, nhìn chúng to thế chắc cũng bán được khối tiền. Để cơ thể mình lăn dài trên bãi cỏ như cách đêm qua trốn ra ngoài, Hoàng Thiếu Thiên dần nhận ra kế hoạch này của mình ngốc đến như thế nào. Số đá mà cậu mang theo đã trong quá trình này đã rơi khỏi túi, lăn dài theo độ dốc của khu vườn và điểm cuối của nó là một hồ nước xanh trong. Thấy được tình huống có thể xảy ra tiếp theo, gương mặt Hoàng Thiếu Thiên cắt không còn một giọt máu. Đôi chân của Hoàng Thiếu Thiên vội chạy theo, số đá đó cuối cùng cũng không rơi xuống hồ, chúng được nhặt lên nhưng người làm việc đó không phải là cậu.​
Hoàng Thiếu Thiên sững người.​
Người đứng trước mặt cậu cũng là thiếu niên, nhìn qua cũng là tầm tuổi của cậu. Nhưng trái lại với một Hoàng Thiếu Thiên mặt mũi có phần nhếch nhác do lăn lộn trong mớ cỏ cao qua đầu người, thiếu niên kia lại quần áo chỉnh chu, sắc mặt hồng hào, trên tay còn cầm theo vài cuốn sách dày cộm, cả người tỏa ra cái khí chất con nhà gia giáo, khác xa một đứa trẻ từ bé đã phải lăn lộn đầu đường xó chợ như cậu. Nhưng đây không phải là lần đầu hai người gặp nhau, Hoàng Thiếu Thiên nhận ra nụ cười này, cậu là thiếu niên đêm qua.​
Cậu ta nhìn Hoàng Thiếu Thiên một lúc, lại nhìn viên đá mình vừa nhặt lên, cất giọng.​
“Thứ này là của cậu sao? Trả lại cho cậu này. Chuyện đêm qua nhớ giữ bí mật nhé, để truyền ra sẽ không hay lắm."​
Hoàng Thiếu Thiên dù không hiểu chuyện đó sẽ có ảnh hưởng gì nhưng vẫn gật đầu như giã tỏi. Cậu thiếu niên kia thấy vậy mới nở một nụ cười hiền, hỏi lại.​
"À đêm qua quên chưa hỏi, tên cậu là gì?"​
“À ờ a tôi á hả tôi tôi tôi là Hoàng Thiếu Thiên là người đến từ Gia Thế hôm qua có đoàn tàu Gia Thế ghé vô ghé vô đây đó cậu không nghe sao chuyện lớn như vậy cậu chưa nghe hả trời ơi người gì đâu mà đi chậm thời đại vậy cậu phải biết đó Gia Thế lần này đến Lam Vũ là chuyện kinh thiên động địa tới cả ông trời còn không ngờ được sao cậu lại có thể không hay không biết được hả còn tui là ai á hả? Hoàng Thiếu Thiên tôi là người được Gia Thế xem trọng nên mới được ưu đãi được có một phòng riêng đãi ngộ ngang bằng với công chúa đó cậu thấy ganh tị không hả à mà nãy giờ tôi còn chưa nghe cậu giới thiệu cậu là ai vậy mau nói thử tôi nghe đừng để tôi nói một mình chứ…”​
Hoàng Thiếu Thiên mỗi lần nói đều là như thế, miệng liết thoắt ra vô số từ ngữ lộn xộn khiến cho người nghe phải nhức đầu mà vẫn không hiểu cậu đang muốn nói về chủ đề gì. Thiếu niên tóc vàng nói say sưa đến mức quên luôn cả trời đất, quên luôn việc có một người đang đứng trước mặt mình. Mãi đến khi có tiếng cười vang lên, Hoàng Thiếu Thiên mới giật mình ngừng lại. Đôi mắt trong veo dường như không thể truyền tải hết được cảm xúc Hoàng Thiếu Thiên đang mang cứ nhìn chằm chằm vào người kia. Lần đầu tiên trong cuộc đời mình, cậu ngập ngừng.​
'Cậu nãy giờ... không có ngắt lời tôi hả?”​
Người kia nghe Hoàng Thiếu Thiên hỏi tỏ ra khá ngạc nhiên, cậu ta lắc đầu, phủ nhận những gì cậu bạn tóc vàng của mình vừa hỏi. Dường như vẫn chưa tin vào điều mình vừa chứng kiến, Hoàng Thiếu Thiên hỏi tiếp.​
“Cậu không thấy tôi phiền sao?”​
“Không có. Tôi chưa gặp người nào mà tràn trề sức sống như cậu cả. Tôi tên Dụ Văn Châu, chào cậu Hoàng Thiếu Thiên.”​
“Chào cậu, Dụ Văn Châu… Tôi mới lần đầu đến đây nên chưa biết gì hết à à đúng rồi viên đá viên đá đó cậu trả cho tôi.”​
Nghe thế, Dụ Văn Châu liền đặt chúng vào tay cậu, trên gương mặt ấy không hiện một sự nghi ngờ nào làm Hoàng Thiếu Thiên cũng có chút ngượng tay. Đây là đồ cậu ăn cắp nhằm trốn khỏi đây, người kia lại trao chúng lại cho cậu với sự tin tưởng như vậy, lương tâm Hoàng Thiếu Thiên không thể không chút cắn rứt.​
“Khi nãy, cậu nói mình đến từ Gia Thế nhỉ? Vậy cậu hẳn là người Gia Thế đúng chứ? ”​
“À, cái này tôi cũng không biết, từ lúc tôi nhận thức được thì đã không biết ba mẹ mình là ai, chỉ biết mình ở Gia Thế thôi, tôi cũng không chắc mình có phải người của nơi ấy không nữa. Mà đúng rồi Dụ Văn Châu cậu là người ở cái lâu đài này hả? Là hoàng tử hay con trai của nhà quý tộc nào thế? ”​
Dụ Văn Châu nghe thế lại cười đáp.​
“Không, không tôi chỉ là người bình thường thôi.Tôi cũng như cậu, cũng không biết cha mẹ mình là ai. May mắn là tôi được nhận vào học viện của lâu đài nên mới ở đây thôi.”​
Đây mới là lần thứ hai mà họ gặp nhau nhưng không hiểu vì sao họ có thể tìm được một tiếng nói chung vô cùng kỳ diệu. Một kẻ lắm lời như Hoàng Thiếu Thiên trước đây chưa từng nghĩ sẽ có người có thể lắng nghe mình nói mà không tỏ ra khó chịu, cũng không có gắng ngắt lời, thi thoảng còn chen vào một vài câu phụ họa. Cũng chỉ có mình Dụ Văn Châu là có thể âm thầm gỡ lớp phòng bị mà Hoàng Thiếu Thiên luôn mang theo mà chính cậu cũng không hề hay biết.​
Qua cuộc trò chuyện, Hoàng Thiếu Thiên cũng biết được Dụ Văn Châu tuy được nhận vào ngôi trường danh giá nhưng không có thiên phú nên thường xuyên nằm ở nhóm cuối lớp. Điều này làm cậu bừng bừng khí thế bắt đầu huyên thuyên rất nhiều thứ, cốt là để động viên Dụ Văn Châu đừng bỏ cuộc sớm quá, rồi mọi thứ sẽ có chuyển biến khác. Thiếu niên họ Dụ nghe thế cũng chỉ gật đầu, nở một nụ cười như trấn an người kia.​
Nhưng có lẽ Hoàng Thiếu Thiên không biết, trong cuộc nói chuyện này người bạn mới quen đã nói dối cậu về một vấn đề: lý do vì sao ngôi trường mà Dụ Văn Châu theo học được thành lập. Trong lòng Dụ Văn Châu hiểu rất rõ vì sao Ngụy Sâm lập ra ngôi trường này và lý do này nhạy cảm với Lam Vũ như thế nào. Từ lúc bắt đầu theo học, cậu cũng như nhiều học sinh khác đều bị đánh lừa bởi một lý do vô cùng chung chung, không chỉ bọn họ mà ở bên ngoài cũng có rất nhiều người nghĩ ngôi trường này chỉ là cái cớ để Ngụy Sâm sử dụng số tiền trong ngân khố của đế chế. Mấy lời khó nghe đó đi đâu cũng nghe, Ngụy Sâm cũng biết đấy nhưng lão chọn mặc kệ, tiếp tục giả mù, giả điếc thực hiện kế hoạch của mình. Có lẽ, chính lão cũng không ngờ trong đám oắt con được chọn vào học lại có một người biết được bí mật và tính toán của lão. Dụ Văn Châu cũng không phải tự nhiên đoán ra bí mật mà lão và các nhân vật cấp cao của đế chế che giấu, trong một lần tình cờ, cậu đã đọc được một quyển sách rất lạ. Mục lục của cuốn sách đó ghi rằng nó có cả thảy bốn chương lớn, thế như thứ mà cậu cầm được chỉ là chương hai, ba chương còn lại không hiểu vì sao đã biến mất. Hơn nữa, dù cậu có cố lục nát hết thư viện của đế chế Lam Vũ cậu cũng không thể tìm được thêm bất kỳ cuốn sách nào giống như vậy. Khi cậu đưa nó cho thủ thư, kỳ lạ là không một ai cho cậu câu trả lời thỏa đáng về nguồn gốc của nó.​
Quyển sách Dụ Văn Châu có được được ghi chép bằng những ngôn ngữ cổ, phải mất một quãng thời gian rất lâu cậu mới có thể hiểu sơ lược nó nói về vấn đề gì. Trong những trang giấy nhàu nát, cậu đọc được rất nhiều thứ, trong đó có nhắc đên một cụm từ được gọi là "Thế Hệ Hoàng Kim", những người trạc tuổi nhau cùng xuất hiện sẽ làm biến thiên cả thời đại của họ. Xét theo thời gian về lời tiên đoán đó, Dụ Văn Châu giật mình nhận ra rằng đó là năm sinh của cậu và tất cả các học viên được nhận vào học viện của đế chế. Đến đây, cậu thiếu niên đã có thể hình dung phần nào được ý định của ngài Ngụy Sâm và đế chế này. Nhưng vì đây không phải là chuyện dễ nói ra và dù có nói cũng khó ai tin nên Dụ Văn Châu đã không nói cho Hoàng Thiếu Thiên biết.​
Dụ Văn Châu không phải là người lắm miệng, ngược lại, cậu được nhận xét là khá kín tiếng nhưng cũng không hiểu sao khi gặp cậu thiếu niên trước mặt này cậu lại trở nên nói nhiều thứ như thế. Cũng đã lâu lắm rồi, Dụ Văn Châu không ngồi lại nói chuyện với ai một cách thoải mái như vậy. Cậu bị mọi người xung quanh xem thường, coi là kẻ bất tài và lập dị, lâu dần Dụ Văn Châu cũng đã quen với chuyện lấy sách làm bạn. Chỉ có Hoàng Thiếu Thiên mới khiến cậu cảm thấy mình tìm được sự đồng điệu, làm tâm hồn cậu an yên.​
Câu chuyện của hai thiếu niên kéo dài, mãi đến khi thái dương đã sắp chìm xuống mặt biển rộng lớn, ánh nắng cuối ngày xuyên qua những tán cây, đổ xuống chỗ hai người. Màu sắc trên nên trời dường như nhắc Dụ Văn Chậu việc mình cần làm, cậu vội đứng dậy và cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.​
“Thiếu Thiên tôi còn có việc trước, gặp lại sau nhé.”​
Dụ Văn Châu nói xong liền chào tạm biệt Hoàng Thiếu Thiên, một bước đi thẳng để lại thiếu niên tóc vàng vẫn ngẩn người đứng giữa bãi cỏ xanh, trên tay còn cầm viên đá trộm được.​
***​
“Oắt con, tính trốn sao?”​
Trong lúc Hoàng Thiếu Thiên còn chưa kịp hoàn hồn sau việc người bạn đặc biệt cậu vừa gặp rời đi thì đã bị một giọng nói khác thô bạo kéo về thực tại.​
Hoàng Thiếu Thiên rất gầy, một đứa trẻ lớn một mình lên giữa những khu ổ chuột thì việc này cũng là chuyện rất bình thường. Cho nên, không có gì là lạ nếu Diệp Tu có thể dùng một tay tóm lấy cổ áo cậu nhấc bổng lên không trung một cách vô cùng dễ dàng. Mặc cậu khua chân múa tay phản kháng, vờ như không nghe thấy đống lời rác rưởi đang tuông ra như suối, Diệp Tu vẫn giữ nguyên tư thế này, lôi cậu theo mình. Hoàng Thiếu Thiên mới bị lôi đi một đoạn thì đã thấy một bóng người từ phía xa tiến tới. Người đó hình như là một trong số những người dẫn đoàn bọn họ đến chỗ nghỉ ngơi nên cậu vẫn nhớ mặt. Nghe loáng thoáng qua cuộc nói chuyện của Diệp Tu thì hình như anh ta tên Phương Thế Kính.​
Nhưng giờ đầu phải là lúc nghĩ mấy cái đó, Hoàng Thiếu Thiên thầm mắng trong lòng. Cậu phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt, ai biết thằng cha Diệp Tu này muốn gì, chỗ này là cung điện Lam Vũ, trừ Mộc Tranh sớm đã không thấy bóng dáng, cậu không quen ai. Ai mà biết được mấy người này có âm mưu gì, cậu đâu phải kẻ ngốc, nào có người nào tự nhiên đối tốt với cậu đâu!​
Hoàng Thiếu Thiên đang nghĩ gì dĩ nhiên Diệp Tu và Phương Thế Kính đều không biết, họ vẫn tập trung vào câu chuyện của mình như cũ. Tất cả mọi thứ dường như không hề khớp với nhau cho đến khi, Diệp Tu chợt quay lại nhìn cậu và bày ra gương mặt vô cùng vui vẻ.​
“Vậy cũng được, phiền cậu kéo thằng oắt con này đi cùng rồi chúng ta đến đó.”​
Hoàng Thiếu Thiên hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra thì đã thấy bản thân bị Diệp Tu thô bạo quăng qua cho Phương Thế Kính. Phương Thế Kính không nói không rằng búng tay một cái, Hoàng Thiếu Thiên ngay lập được một quả cầu trong suốt như bong bóng bao phủ. Vào đó, cậu không sao cựa quậy được, chỉ có thể bất lực nhìn bản thân bị đem đi.​
***​
P/s: Hôm nay đột nhiên có hứng vậy thôi :)))​
 

Bình luận bằng Facebook