- Bình luận
- 179
- Số lượt thích
- 1,211
- Team
- Hưng Hân
- Fan não tàn của
- Diệp Tu. Tán Tu. Chu Diệp. Song Diệp
Chương 95: Cách thức chiến thắng của Ngụy Sâm
Sau All-star, thời gian từ từ trôi qua, giao thừa Diệp Tu mang Tô Mộc Thu về nhà ăn bữa cơm đoàn viên, sau đó là nửa sau quý thi đấu căng thẳng.
Đối với Diệp Tu mà nói, so với thế giới trước, độ khó của nửa sau quý thi đấu này tăng lên không chỉ một chút. Thiếu hụt về tốc độ tay của Dụ Văn Châu bên này không rõ ràng như vậy, tốc độ trưởng thành của Tôn Tường cũng rất nhanh, Cao Anh Kiệt cùng một đám người mới khí thế hung hăng, Diệp Tu thật đúng là sợ những sóng trước như mình lơ là một chút đã bị sóng sau đập chết trên bờ cát, thật sự là hậu sinh khả úy.
Thời gian trôi nhanh, đầu tháng sáu, Hàng Châu nóng đến làm người chỉ muốn ngồi trong tủ lạnh, không may cho lắm, đúng thời điểm mấu chốt này, điều hòa Thượng Lâm Uyển có vấn đề, bất đắc dĩ, các tuyển thủ Hưng Hân đành phải đội các loại đồ ngụy trang kỳ kỳ quái quái vòng qua cửa sau quán net Hưng Hân đi lên tầng hai
Hiện tại không phải lúc chậm trễ, ngày mười bốn tháng sáu thi đấu quý sau sẽ bắt đầu, đối thủ của Hưng Hân đều không phải là đèn cạn dầu, thực lực của các chiến đội danh tiếng Vi Thảo Lam Vũ Bá Đồ Luân Hồi tự nhiên không cần phải nói, chiến đội Lôi Đình có Tiếu Thời Khâm trấn thủ cũng làm người không thể không coi trọng, hơn nữa nửa quý thi đấu vừa rồi, Đới Nghiên Kỳ biểu hiện vượt qua dự đoán của mọi người, Loan Lộ Âm Trần trên sân đấu quả đoán quyết tuyệt, thật đúng là làm người khó có thể tưởng tượng người điều khiển phía sau lại là một em gái nhỏ xinh đáng yêu; chiến đội Ba Lẻ Một có Bạch Thứ thêm vào tràn đầy tự tin; chiến đội Bách Hoa cũng có vẻ vô cùng tích cực.
Ngày tám tháng sáu, các giải thưởng trong thi đấu thường quy cũng có kết quả, ngôi sao võ đài của Tôn Tường, Chu Trạch Khải một kích tất sát, vua solo cho Hoàng Thiếu Thiên thắng liên tiếp hai mươi bốn trận.
Người mới xuất sắc nhất vẫn là Đường Nhu, tranh luận về giải thưởng này vẫn luôn tồn tại, nhưng Hưng Hân đang huấn luyện khép kín hoàn toàn không để ý cuộc chiến mắng chửi trên mạng này.
Nửa tháng tập huấn chớp mắt đã qua, đến trung tuần tháng sáu, chiến đội Hưng Hân sân nhà đối chiến Lam Vũ.
“Cảm giác gì a lão Ngụy.” Sân vận động Tiêu Sơn, Tô Mộc Thu và Diệp Tu một trái một phải, ngồi xuống bên cạnh Ngụy Sâm, Ngụy Sâm ở giữa từ từ phun ra một hơi khói, mặc nó tiêu tan trong gió nhẹ mùa hè, “Đó là nơi gửi gắm toàn bộ thanh xuân của tôi a, hôm nay lại phải tự tay ngăn cản đường đoạt quán quân của nó, ngẫm lại, ai… phong rền vang hề —— dịch thủy hàn…”
“Thôi đi lão Ngụy, giả văn nghệ gì chứ, biết câu thơ này nói gì không mà đòi trích dẫn.” Diệp Tu trợn mắt liếc Ngụy Sâm.
“Không phải các cậu hỏi tôi cảm giác gì sao.”
“Mộc Thu hỏi không phải tôi.”
“Ha, lãng phí cảm tình.” Ngụy Sâm dập tắt tàn thuốc lá trong tay, nhìn đồng hồ treo tường cách đó không xa, cách thi đấu bắt đầu còn mười phút, “Đi đi, lát nữa thi đấu cá nhân để tôi đi gặp đám nhóc kia, đừng tám năm trôi qua đã quên Lam Vũ là ai sáng lập.”
“Tràn đầy tự tin nha lão Ngụy, tốt, tôi xem trọng anh.” Tô Mộc Thu vỗ vỗ vai Ngụy Sâm, không để ý lời nói logic rối loạn của hắn.
“Xí, cậu xem trọng có tác dụng méo gì.”
Trong sân vận động Tiêu Sơn mở điều hòa đầy đủ, bất đắc dĩ khán giả tâm tình rất high, bao nhiêu điều hòa đều không có cảm giác tồn tại. Thi đấu thường quy Hưng Hân không phải chưa từng gặp Lam Vũ, hai lần quyết đấu đều thua, nhưng không đặc biệt thảm, trước khi mở màn biên tập viên đã vào bàn giải thích, đang phân tích điểm số hai lần đối chiến trước giữa Hưng Hân và Lam Vũ, suy đoán lần này Hưng Hân muốn dùng chiêu số gì đối phó chiến đội Lam Vũ danh tiếng.
“Mọi người đều biết hiện tại Hưng Hân có một thành viên, lão tướng Ngụy Sâm, là người sáng lập chiến đội Lam Vũ, đội trưởng chiến đội Lam Vũ mùa giải thứ nhất thứ hai, anh cảm thấy Hưng Hân Lam Vũ có thể sẽ bởi vì nguyên nhân này mà tâm tình không ổn định, hoặc là lợi dụng quan hệ này tiến hành đả kích tâm lý đối phương không.” Biên tập viên số một đưa micro cho biên tập viên số hai, biên tập viên số hai nghẹn một hơi, nghĩ thầm hình như bình thường bản thân đối xử với vị này không tệ, vì sao hiện tại lại ném một vấn đề tìm mắng như vậy qua.
“Tôi cho rằng đội viên Hưng Hân và Lam Vũ đều rất có đạo đức nghề nghiệp, bọn họ sẽ không đem tình cảm cá nhân vào trong thi đấu, có lẽ lão tướng Ngụy Sâm tồn tại mang đến ưu thế về tin tức cho Hưng Hân, nhưng anh ấy đã rời Lam Vũ tám năm, phong cách của chiến đội Lam Vũ đã thay đổi, những tin tức này cũng có thể sẽ phản tác dụng dẫn đến Hưng Hân sai lầm, nói chung, trước khi trận đấu kết thúc, hai chiến đội đều có vô hạn khả năng, ai thua ai thắng chúng ta còn chưa thể biết được, tất cả liền giao cho các đội viên dự thi, chờ mong bọn họ mang đến cho chúng ta một trận thi đấu đặc sắc. Được rồi, chúng ta đã nhìn thấy đội viên hai bên vào bàn, cách thi đấu bắt đầu còn không đến ba phút, hiện tại, chúng ta mỏi mắt mong chờ.”
“Còn nhớ chiến thuật không.” Ghế quan chiến của Hưng Hân, Diệp Tu quay đầu nhìn đám người phía sau.
“Yên tâm đi.” Tô Mộc Tranh nắm tay Đường Nhu, trước mặt là Kiều Nhất Phàm kiên định gật đầu.
“Rất tốt, xuất phát!”
Giới thiệu trước trận đấu nghìn bài một điệu, chờ tất cả hình chiếu nhân vật các hệ biểu diễn xong, những nhân vật không đánh trận võ đài đầu tiên bắt đầu đi ra, cuối cùng trên sân chỉ còn lại hai người, đèn tụ quang lóe lên, trong hội trường không bộc phát tiếng vỗ tay như bình thường, ngược lại tiếng thảo luận và tiếng hít hơi dần dần lớn lên.
“Hưng Hân! Trận đầu của Hưng Hân vậy mà để lão tướng Ngụy Sâm ra trận!”
Trên sân khấu toàn tức, Đón Gió Bày Trận đang làm động tác xuất hiện của thuật sĩ, vũ khí Tử Vong Chi Thủ nâng qua đỉnh đầu, mây khói màu tím đen tụ lại, sau đó một tia sét đánh xuống, mặt đất chớp mắt nứt ra như mạng nhện.
Trên sân khấu Lam Vũ, một nam tử mặc trường bào màu xanh, chân đạp tiên khí, tay đặt bên thắt lưng, khí công sư Đào Lạc Sa Minh của Tống Hiểu cũng đẹp trai xuất hiện.
Thi đấu võ đài trước giờ đều không phải là nơi liều mạng, giống như Ngụy Sâm, theo lời hắn nói chính là “người sở trường chiến thuật vu hồi” thích hợp nhất thủ lôi, đếm ngược thời gian vừa kết thúc, Đón Gió Bày Trận lập tức chui vào trong bụi cỏ, trắng trợn ném khí công sư đối diện lại trên đường nhỏ.
Bản đồ lần này là Hưng Hân chọn, hai phần ba rừng cây rậm rạp cung cấp cho Ngụy Sâm địa điểm đánh du kích cực tốt, trung tâm bản đồ là một thị trấn không lớn, trong trấn có vài NPC đang làm việc. Không trung trong bản đồ là nắng hè chói chang như ngoài sân vận động lúc này, ánh nắng chiếu xuống trên cây lại phản xạ lại, chói đến nhân viên công tác quản lý ánh sáng trong hội trường trên tầng ba có chút quáng mắt.
Tống Hiểu đứng trên đường nhỏ cũng chỉ ngây người một chớp mắt, đối phó phong cách bỉ ổi tự nhiên không thể ngây ngô đi ngay trên đường, vì vậy cũng lách người chui vào trong rừng cây. Hai người trên sân đấu đều vào rừng, từng bước từng bước tìm kiếm vị trí của đối phương, khán giả ở thị giác thứ ba lại thấy rõ, Đón Gió Bày Trận của Ngụy Sâm đã chui đến chỗ cây cối dày đặc nhất, nhưng cây cối ở đây dường như bởi vì không đủ dinh dưỡng nên cũng không tươi tốt, lá cây hơi khô vàng, thuật sĩ một thân đen ngồi xổm trên ngọn cây, vừa vặt lá cây chơi vừa quan sát rừng cây bên dưới. Tống Hiểu dựa vào ưu thế hành động của khí công sư đi một mạch về phía tây, không bao lâu đã đến phụ cận Đón Gió Bày Trận, nhưng rất nhanh, hắn dừng bước, vừa vặn sát biên giới phạm vi thị giác.
“Nhìn có vẻ như quý ngài trọng điểm đã đoán được vị trí của tuyển thủ Ngụy Sâm.” Biên tập viên nói.
Ghế tuyển thủ, Hoàng Thiếu Thiên kề sát bên cạnh Dụ Văn Châu, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Ngụy lão đại trốn cũng quá dễ đoán rồi, hiện tại sân đấu cũng không đánh như vậy được, đội trưởng, cậu nói Ngụy lão đại rốt cuộc muốn làm gì đây, cậu cũng là thuật sĩ cậu nhất định biết.”
“Có lẽ đội trưởng Ngụy ở kia căn bản không phải để trốn.”
“Không phải trốn?” Hoàng Thiếu Thiên hình như còn muốn nói thêm gì, lại bị một dấu tay của Dụ Văn Châu cắt đứt.
“Xem đã.”
Tống Hiểu ngồi xổm trong bụi cây, nhìn góc màn hình, điểm đen nho nhỏ kia, Ngụy Sâm già thật rồi sao? Ý tưởng này chợt lóe lên trong đầu, nhưng chỉ là trong chớp mắt, hắn đã tự phủ nhận ý nghĩ này, thời huy hoàng của Ngụy Sâm hắn không nhìn thấy, nhưng hắn biết, là tuyển thủ chuyên nghiệp đời đầu tiên, Ngụy Sâm có kinh nghiệm hắn không có, nói tốc độ tay của Ngụy Sâm giảm có lẽ hắn sẽ tin, nhưng nếu nói một lão tướng như vậy lại phạm phải sai lầm cấp thấp là sai chỗ ẩn náu như vậy, hắn hoàn toàn không tin.
Như vậy có nghĩa Ngụy Sâm cố ý dẫn hắn qua, thật sự đơn giản như vậy sao?
Tống Hiểu nhìn quanh bốn phía, đột nhiên phát hiện cho dù biết rõ phía trước có bẫy, bản thân cũng không thể không tiến lên, nếu hai người đều thăm dò lẫn nhau như vậy, cuối cùng nhất định sẽ đồng thời bị xử phạt ra sân.
Tống Hiểu đột nhiên điều khiển nhân vật ra khỏi bụi cỏ, thôi vân chưởng vỗ vào thân cây Đón Gió Bày Trận đang ngồi, Đón Gió Bày Trận bị hiệu quả đẩy lùi ảnh hưởng, trực tiếp lăn lông lốc xuống đất, sau đó bị liệt vân chưởng đánh thành cứng còng.
Một combo tấn công thuận lợi như vậy, ngay cả bản thân Tống Hiểu cũng cảm thấy không tin được, Ngụy Sâm thật sự già rồi?
Trần Quả bên dưới khẩn trương nắm một cánh tay Kiều Nhất Phàm, “Ngụy Sâm làm sao đây!”
“Chị chủ đừng lo, Ngụy tiền bối đang bố trí, đúng không sư phụ.”
“Lão già này chuẩn bị một chọi ba a.” Giọng điệu của Diệp Tu là thả lỏng, làm Trần Quả cũng dần dần yên tâm một chút.
Ngụy Sâm chịu một combo tấn công của Tống Hiểu, giảm mất 12% máu mới rốt cuộc có động tác, Đón Gió Bày Trận thụ thân lăn vào bụi cỏ, một lần nữa biến mất ở ngoài phạm vi tầm mắt của Tống Hiểu. Đào Lạc Sa Minh không chút chậm trễ, lập tức đuổi theo, dọc đường trừ một vài cạm bẫy nhỏ không đến nơi đến chốn, hoàn toàn không có một tấn công nào khác, mà những cạm bẫy nhỏ kia không chỉ chỉ mang đi 7% máu của Đào Lạc Sa Minh, còn bại lộ hướng đi của Đón Gió Bày Trận.
Đây là đang thả diều? Khí công sư tay ngắn Tống Hiểu trong lòng ngày càng hoang mang, chỉ lơ là một chớp mắt, hai nhân vật đã đến trấn nhỏ ở trung tâm bản đồ.
Trên trấn nhỏ, người đi đường qua lại như thoi đưa, bóng người mặc áo choàng đen kia đã biến mất không thấy tăm hơi, Đào Lạc Sa Minh dán tường cẩn thận đi vào trong, lại vẫn cứ không phát hiện mục tiêu.
“Chiêu này của Ngụy lão đại cũng quá bỉ ổi rồi!” Dưới sân, mọi người nhìn thấy bản đồ đều biết Đón Gió Bày Trận của Ngụy Sâm đang đứng ngay phía sau Đào Lạc Sa Minh, chỉ là thân trang bị màu đen đã được đổi thành một bộ áo vải, nhìn có vẻ là trang bị cam mới ra mắt bị chê xấu nhất trong Vinh Diệu, mà lúc này, bộ trang bị cam này lại giúp cho Đón Gió Bày Trận dung nhập hoàn mỹ vào với trấn nhỏ.
Người Lam Vũ rất muốn xông lên hét vào tai Tống Hiểu rằng chú ý sau lưng, nhưng cũng chỉ có thể nghĩ vậy, hỗn loạn chi vũ đến vô cùng đột nhiên, Tống Hiểu cũng rối loạn tiết tấu trong chớp mắt.
“Ngụy Sâm đánh Tống Hiểu chủ yếu dựa vào tâm lý chiến, Tống Hiểu được gọi là quý ngài trọng điểm cũng vì tiết tấu và sự bình tĩnh của cậu ta, Ngụy Sâm đầu tiên là nương tay làm Tống Hiểu sinh nghi, nghĩ mọi chuyện quá phức tạp, sau đó đổi trang bị, dùng cách hi sinh điểm số tấn công đánh lén quấy rối tiết tấu của Tống Hiểu, hiện tại… chị xem, chắc chắn thắng rồi.” Diệp Tu giải thích cho Trần Quả, Tống Hiểu dù sao cũng là một tuyển thủ chuyên nghiệp ưu tú, tiết tấu được điều chỉnh lại rất nhanh, nhưng ngay cả như vậy cũng đã không kịp, Đón Gió Bày Trận treo 52% máu đứng trên sân đấu, tiếng vỗ tay dưới sân tương đối thưa thớt.
Tuy rằng tuyệt đại đa số đều là fan Hưng Hân, nhưng cách thức thắng lợi này thật sự đúng là… một lời khó nói hết.
Hình chiếu toàn tức của Đào Lạc Sa Minh biến mất, sau đó ánh đèn sáng lên, tuyển thủ thứ hai xuất hiện.
Lư Hãn Văn, kiếm khách, Lưu Vân.
Người sáng lập Lam Vũ vs tương lai của Lam Vũ, trận đấu này hấp dẫn gần như một nửa khán giả trên mạng, bút của các phóng viên đã bắt đầu rục rịch.
“Yo, tiểu Lư, lâu rồi không gặp nhỉ.”
“Chào Ngụy tiền bối.” Lưu Vân nói xong trong kênh công cộng cũng đã ở trên đường, đi về phía trấn nhỏ.
“Chậc chậc chậc, người thứ hai lên là tiểu Lư à.” Tô Mộc Thu lắc đầu, “Lại để tương lai nhỏ thuần khiết như vậy đi đối phó lão cáo già Ngụy Sâm này, thật sợ để lại ám ảnh tâm lý cho bé con người ta mà.”
Chớp mắt thanh máu của Đào Lạc Sa Minh về 0, Đón Gió Bày Trận lập tức vứt bỏ trang bị cam, cắt về trang bị màu đen ban đầu, chui ngay vào trong rừng, không nhanh không chậm bắt đầu di chuyển.
Lưu Vân xông vào trấn nhỏ, cũng không nhìn thấy Đón Gió Bày Trận, vì vậy không chút do dự tiếp tục tiến lên, từ bản đồ nhỏ có thể thấy, Đón Gió Bày Trận và Lưu Vân đang bởi vì Lưu Vân chạy nhanh mà càng ngày càng xa.
Này thật đúng là làm Ngụy Sâm buồn bực một hồi, hắn vốn là muốn lợi dụng tâm lý nóng lòng thu đầu người của người trẻ tuổi để giành chủ động, không ngờ lại bị kiếm khách nhỏ kiềm chế ngược lại.
Kiềm chế thì kiềm chế đi, Ngụy Sâm cũng không chần chờ, trực tiếp quay đầu, vừa chạy vừa ném mũi tên nguyền rủa, rất nhanh, Lưu Vân từ điểm đổi mới trên bản đồ vòng trở lại, theo đường nhỏ mũi tên nguyền rủa bắn ra xác nhận vị trí của Đón Gió Bày Trận.
Kỹ năng dấu vết của thuật sĩ rất nhanh đụng phải vết kiếm xanh nhạt lạnh lẽo của kiếm khách, hai nhân vật rơi máu với tốc độ giống nhau, Ngụy Sâm có vẻ đã thất bại.
30% máu với 68% máu, nhìn thế nào cũng chỉ là chuyện một đao, tiên nhân chỉ đường của Lưu Vân đã nhằm thẳng vào Đón Gió Bày Trận, chỉ cần kỹ năng ám sát này đánh trúng, trận đấu này sẽ lập tức kết thúc, chỉ là trên màn hình đột nhiên xuất hiện ánh sáng xanh, Lư Hãn Văn phản xạ có điều kiện, lập tức cắt ngang kỹ năng cd mười phút này tránh về phía sau.
“Ai nha! Gương phép thuật không bắn ngược tấn công vật lý mà!” Hoàng Thiếu Thiên ở dưới sân gấp đến giậm chân, chuyện này cũng không thể trách Lư Hãn Văn, dù sao tuyển thủ chuyên nghiệp ở chiến đội lâu cơ bản đều không biết chiêu trực tiếp dùng gương phép thuật làm gương nham hiểm này.
Chỉ chút thời gian Lư Hãn Văn hủy bỏ kỹ năng, thuật điều khiển của Ngụy Sâm đã hạ xuống, Lưu Vân chớp mắt tự nhảy lên không trung, màn hình của Lư Hãn Văn bị những đốm sáng lớn chiếm hơn một nửa, chỉ có thể nhìn thấy thanh máu của mình đang điên cuồng giảm đi.
Chuyện gì đây, biên tập viên sửng sốt, thời gian kéo dài của thuật điều khiển chỉ có không đến hai giây, làm Lưu Vân nhảy lên đã là cực hạn, một mảnh sáng trắng này rốt cuộc là sao, biên tập viên cũng mơ hồ, ánh sáng chặn một nửa màn hình, cũng làm cho nghề nghiệp gần như không thể dùng bước che bóng như thuật sĩ thật sự sử dụng được hiệu quả tương đương bước che bóng.
“Lá cây phản quang.” Dụ Văn Châu ấn ấn thái dương, giải thích cho đội viên nhà mình.
Lúc Lưu Vân biến mất Đón Gió Bày Trận còn không đến 10% máu.
Người lên sân khấu thứ ba chính là Hoàng Thiếu Thiên, Dạ Vũ Thanh Phiền load vào bản đồ, Đón Gió Bày Trận lập tức một lần nữa chui vào trong rừng cây.
“Ngụy lão đại Ngụy lão đại, chút lượng máu này của anh làm em rất khó xử a, dù sao kết cục đã định thẳng thắn gg đi, người tiếp theo của các anh là ai thế, có phải là lão Diệp không, đúng rồi đúng rồi Ngụy lão đại anh biết canteen Lam Vũ lại thêm rất nhiều món ăn mới không bao giờ anh quay về…”
Phong cách của Hoàng Thiếu Thiên ngược lại rất dễ nhận ra, Đón Gió Bày Trận ngồi xổm trên ngọn cây nửa chết nửa sống từ trận đầu tiên kia, lượng máu đúng là không bao nhiêu, chỉ cần hai kiếm là xử lý xong.
“Oa Ngụy lão đại anh lại ngồi xổm ở đây à.” Hoàng Thiếu Thiên tuy vẫn ồn ào như vậy, nhưng hành động của Dạ Vũ Thanh Phiền lại bình tĩnh đến đáng sợ, kiếm khách trốn ở góc chết thị giác của thuật sĩ, có thể hành động bất cứ lúc nào.
“Sao nhóc con chú càng ngày càng không biết lớn nhỏ thế.” Ngụy Sâm điều khiển Đón Gió Bày Trận đứng lên, lá cây bên cạnh đã bị hắn vặt không còn bao nhiêu, cả tán cây hoàn toàn không còn tác dụng che khuất, vì vậy Đón Gió Bày Trận nhảy xuống, di chuyển đến một thân cây khác.
“Này này này Ngụy lão đại anh đừng đi chứ.” Dạ Vũ Thanh Phiền thấy Đón Gió Bày Trận hoàn toàn bước vào phạm vi tấn công, lập tức tiến lên, tránh khỏi một lục tinh quang lao, lại vội vàng dừng lại tránh thoát cánh cửa tử vong.
“Xem ra vừa rồi lúc ở trên cây tuyển thủ Ngụy Sâm đã đọc lục tinh quang lao và cánh cửa tử vong, nhưng đáng tiếc cả hai kỹ năng đều không đánh trúng, phải nói Hoàng Thiếu Thiên không hổ là kiếm thánh, năng lực tùy cơ ứng biến… Ai nha, Dạ Vũ Thanh Phiền bị u hồn mai phục kéo lại, nhưng cho dù như vậy cũng không thể thay đổi kết cục, chỉ có thể mài giảm thêm chút lượng máu cho tuyển thủ võ đài tiếp theo mà thôi.”
“Hiệu quả quá nhỏ a.” Hai biên tập viên tỏ vẻ đáng tiếc, Đón Gió Bày Trận lại thả bóng quỷ quấn thân tăng cho mình 2% máu, nhưng chênh lệch giữa hai bên vẫn vô cùng rõ ràng, lượng máu của Dạ Vũ Thanh Phiền còn đến 89%, Đón Gió Bày Trận chỉ còn lại 6%.
“Một đòn cuối cùng!” Bong bóng thoại hiện lên trên đầu Dạ Vũ Thanh Phiền, đồng thời kiếm cũng đã đâm ra, lại chợt thấy trước mắt đột nhiên bốc lên ánh lửa.
Ám ảnh liệt diễm! Tổn thương từ thuộc tính bóng tối là chính, thuộc tính lửa là phụ, kéo dài sáu giây liên tục tổn thương, chỉ là… ngọn lửa này hình như lớn hơi bị quá, trong chớp mắt lượng máu của Dạ Vũ Thanh Phiền giảm mất 20%.
“Đám lá cây vặt trong hai trận đấu rốt cuộc có tác dụng.” Diệp Tu dựa vào lưng ghế, Đón Gió Bày Trận đã chết, tổn thương của ngọn lửa còn ba giây.
“Chuyện gì đây?” Trần Quả hỏi vấn đề gần như tất cả khán giả đều muốn biết.
“Không phải lão Ngụy bứt lá cây rất lâu sao, những lá khô này nối lại thành ngòi nổ cùng nhiên liệu, tăng thêm tổn thương cho kỹ năng hệ lửa, nước cờ này tính tương đối xa.” Tô Mộc Thu đứng lên, ở cửa thay người vỗ vai Ngụy Sâm một cái.
“Thế nào, lão phu hiện tại cũng là thiếu niên giống như thần.”
Chương 96: Ám sát
Nếu một người trong một khoảng thời gian rất dài đều vô cùng thuận lợi, như vậy nhất định vào một lúc nào đó, vị thần số mệnh sẽ đem vận rủi tích cóp từng chút một trong thời gian dài kia một hơi đè lên người người này.
Diệp Tu đứng trước cửa bệnh viện, sau lưng phóng viên nghe tin chạy đến bị bảo vệ cản ngoài cổng, mặt trời chiều nhuộm đường chân trời thành màu sắc làm người phiền chán, tiếng bước chân bác sĩ qua lại trong hành lang giống như cây búa nặng nề đập vào tim Diệp Tu.
Mọi việc chỉ cần dính đến tiền, đều sẽ không quá đơn giản, Diệp gia nhà lớn nghiệp lớn, nhưng chỉ có chi phụ thân Diệp Tu này làm kinh doanh, so với những thành viên làm chính trị tham gia giới giải trí hay nổi tiếng giới thiết kế, thành quả lao động nhà Diệp Tu bên này không thể nghi ngờ là mê người nhất cũng dễ thu hoạch nhất, nhưng chỉ cần có hai người Diệp Tu Diệp Thu, chi thứ Diệp gia là sẽ không được chia dù chỉ một chút.
Ám sát đến bất ngờ không kịp đề phòng, người đàn ông nhìn tầm thường không có gì lạ kia đột nhiên rút dao găm, đâm một phát vào ngực Diệp Thu đang đứng tính tiền trong cửa hàng tiện lợi. Cũng may trong tiệm có một khách hàng là người tập võ, vài động tác đánh ngã sát thủ sau đó lập tức đưa Diệp Thu đến bệnh viện, kéo Diệp Thu dừng lại trên đường ranh giới sống chết.
“Ai là người thân bệnh nhân… là cậu đúng không.” Trên người bác sĩ còn dính vết máu, “Bệnh nhân bị dao găm đâm bị thương phần ngực, nhưng may mắn không tổn thương đến tim và động mạch chủ.” Bác sĩ kéo khẩu trang xuống, Diệp Tu lại không vì một câu nói này mà cảm thấy yên tâm, bởi vì y có một loại dự cảm, bác sĩ lập tức sẽ nói nhưng mà.
“Nhưng mà,” quả nhiên, “Tình huống của bệnh nhân hiện tại cũng rất không lạc quan, dù sao bị thương ở vị trí cơ quan dày đặc, cho nên sau này có thể sẽ xuất hiện di chứng.”
“Nó bây giờ…”
“Chúng tôi sẽ lập tức chuyển bệnh nhân đến phòng ICU, lát nữa còn phiền cậu làm thủ tục nhập viện. Đừng lo lắng, bệnh viện chúng tôi có kỹ thuật tốt nhất Hàng Châu, đảm bảo bệnh nhân nhận được cứu chữa tốt nhất,…” Bác sĩ từ cửa sổ hành lang liếc nhìn phóng viên bị chặn bên dưới, hình như còn muốn hỏi cái gì, cuối cùng lại im lặng, quay về phòng phẫu thuật.
Diệp Tu thoáng thở ra một hơi, Diệp Thu hiện tại có vẻ đã không còn nguy hiểm đến tính mạng.
“Cảm ơn nhiều, người anh em.” Diệp Tu ngồi trên băng ghế trong hành lang, người đưa Diệp Thu đến bệnh viện kia đưa di động cho Diệp Tu.
“Đây là trách nhiệm của một người luyện võ.” Nam nhân vỗ vỗ vai Diệp Tu tỏ vẻ an ủi.
“Đúng rồi người anh em, vừa rồi là anh ứng tiền đúng không, tôi gửi tiền lại cho anh.”
“Không có gì không có gì, cậu còn là sinh viên đại học đúng không, tôi không thiếu tiền, cứu người quan trọng hơn.”
“Tôi sắp ba mươi rồi.” Diệp Tu lấy di động đã lâu không dùng ra, ngẩng đầu nhìn nam nhân, hai người nhìn nhau đều cảm thấy đối phương rất quen mắt, lại không nhớ ra được đã từng thấy ở đâu.
“Diệp Tu!” Trần Quả và Đường Nhu từ trong thang máy chạy đến, vừa rồi Diệp Tu nghe một cú điện thoại liền vội vội vàng vàng chạy đi, không kịp giải thích nửa câu, đến khi lên weibo nhìn thấy có người chứng kiến hiện trường ám sát, hai cô gái ở Hưng Hân mới biết được Diệp Thu xảy ra chuyện.
“Tiểu Đường, chị chủ.”
“Diệp Thu không sao chứ.” Đường Nhu ngồi xổm xuống ngẩng đầu nhìn Diệp Tu, Diệp Tu lắc đầu.
“Không sao.”
“Không sao cậu lắc đầu gì chứ, làm chị sợ muốn chết!” Trần Quả hung hăng vỗ một cái vào lưng Diệp Tu, thở ra một hơi.
Diệp Thu không sao, nhưng Diệp Tu vẫn vô cùng lo lắng, y mơ hồ đoán ra người đứng sau vụ ám sát này là ai, nhưng Diệp gia hiện tại không có bất cứ ai có thể dễ dàng động đến bọn họ, hơn nữa, nhìn tư thế của phóng viên bên dưới kia nhất định không chỉ có phóng viên eSports, làm văn về Diệp gia có khối người, nếu gia thế của y Diệp Thu cùng Đường Nhu bị rũ ra, nhất định lại sẽ có một đống tin đồn, những kẻ hận giàu hận quan làm sao có thể bỏ qua một cơ hội “công bố” xã hội u tối như vậy, dư luận sẽ ảnh hưởng không chỉ là Diệp Thu, còn sẽ ảnh hưởng đến Hưng Hân, ảnh hưởng đến Tân Tây Hương, nếu lại bị đào sâu một chút, còn có những người Diệp gia làm chính trị, trong giới giải trí, thiết kế… khác.
Đương nhiên đây là tình huống xấu nhất, Diệp Tu tự an ủi mình như vậy, bất kể thế nào y cũng đã sống hai lần, nhưng chưa từng thật sự gặp phải bạo lực mạng vì hoàn cảnh gia đình, bây giờ vẫn là nên tin tưởng quan hệ xã hội của Hưng Hân, ổn định tình hình.
“Đúng rồi, Mộc Thu đâu?” Diệp Tu ngẩng đầu, bây giờ là thời kỳ đặc thù, y nhất định phải đảm bảo mỗi người có quan hệ thân thiết bên cạnh mình an toàn.
“Đang chạy đến bệnh viện.” Đường Nhu quay điện thoại qua, trên màn hình điểm nhỏ biểu hiện Tô Mộc Thu đang nhanh chóng di chuyển về phía điểm đỏ tượng trưng cho bệnh viện. Diệp Tu xoa xoa chân mày, cảm thấy di động trong tay đang điên cuồng rung, cầm lên xem, là ba y gọi.
“Alô, ba.”
“Chuyện ba biết rồi, bác sĩ và bảo vệ đã đang trên đường, chờ Diệp Thu khá một chút, mày với nó lập tức quay về, nghe thấy chưa, lập tức!”
“…”
“Đội viên của mày ba sẽ phái người bảo về, mày! Còn có Diệp Thu! Phải lập tức về nhà! Còn có bắt đầu từ bây giờ, trừ khi nhìn thấy chú Cố của mày, nếu không bất cứ kẻ nào dùng danh nghĩa của ba dẫn mày đi đều không được tin.”
“…”
“Nghe thấy không! Trả lời ba!”
“… Biết rồi.” Diệp Tu nghe điện thoại biến thành âm báo bận, tay rũ xuống, mặt bị che khuất sau tóc mái, nhìn không rõ biểu tình. Về nhà, so với ở bên này thì an toàn hơn nhiều, Diệp Tu cũng tin tưởng những bảo vệ kia, chú Cố ba y nói cũng là người quen cũ, chỉ là bản thân ý cứ thế bỏ đi, Hưng Hân phải làm sao, Hưng Hân có thể đoạt quán quân hay không chỉ là thứ yếu, các đội viên Hưng Hân thật sự được đảm bảo an toàn sao, những bảo tiêu phái từ bên ngoài kia thật sự đáng tin sao.
“Cậu là Diệp Tu?” Người tập võ vừa thấy việc nghĩa hăng hái làm cất di động, quay đầu hỏi.
“Đúng.”
“Tôi là Cố lão tứ, ba tôi để tôi bảo vệ an toàn cho cậu trước.” Diệp Tu nhìn thanh niên mới đột nhiên nhớ ra, hắn đúng là lão tứ Cố gia, chẳng trách nhìn quen mắt.
“Diệp Tu!” Cửa cầu thang, Tô Mộc Thu và Tô Mộc Tranh xuyên qua đoàn người chạy về phía Diệp Tu, phía sau còn có một người trung niên cường tráng, sau nữa là một đội nhân viên y tế mặc áo choàng trắng vòng qua mấy người chạy vào phòng cấp cứu, một đội người vạm vỡ khác vây quanh đám Diệp Tu, xoay người quay lưng về phía mọi người, vẻ mặt nghiêm túc.
“Ba.”
“Chú Cố.” Diệp Tu nhận ra người đến, chính là chú Cố ba y nói.
“Diệp Tu, cháu không sao chứ.”
“Cháu không sao.”
“Vậy thì tốt vậy thì tốt, tiểu Thu cháu cũng đừng gấp, chú đã gọi hết các bác sĩ có thể đến đây, sẽ không có chuyện gì.”
“Vâng, cảm ơn chú.”
“Diệp Tu.” Tô Mộc Thu và Tô Mộc Tranh lo lắng nhìn Diệp Tu, Diệp Tu xoa xoa mặt, ngẩng đầu vẫy vẫy tay tỏ vẻ bản thân không sao.
“Chú Cố, cháu… cháu có thể mang toàn bộ Hưng Hân về không.” Diệp Tu hỏi.
“Mang một hai người về có lẽ còn có thể bảo vệ an toàn của bọn họ, nhưng mang hết về e là không được.” Diệp Tu thở dài, quả nhiên không được mà, “Chuyện lần này nhất định đã lên kế hoạch rất lâu, nhà chú là thông gia với nhà hai đứa cũng bị lan đến, còn có lão Vương… Con trai độc nhất của lão cũng không muốn thừa kế gia sản, nhưng người nhìn chằm chằm bên cạnh cũng không ít, bọn chú suy đoán là đám người kia hợp tác với nhau, hiện tại địch trong tối ta ngoài sáng, trong nhà bảo vệ mấy đứa cũng phải thanh lý một trận…Hơn nữa chú biết cháu hiểu, bọn họ cách cháu càng gần, phải đối mặt nguy hiểm tiềm ẩn càng lớn, cháu rời đi càng quyết đoán, bọn họ càng an toàn.”
“Là cháu yêu cầu vô lý.”
“Diệp Tu… Anh biết bây giờ là tình huống gì, nhưng anh vẫn muốn hỏi một câu… Em có thể dẫn Mộc Tranh đi không.”
“Anh hai?!”
“Cách em càng gần càng nguy hiểm.”
“Đó là nếu toàn bộ Hưng Hân đều về với em không phải sao, nếu chỉ là âm thầm mang Mộc Tranh đi…” Tô Mộc Thu nắm cổ tay phải của Diệp Tu, nhẹ nhàng kéo một cái, đem cả người Diệp Tu kéo sát vào lòng mình, “Em biết em và Mộc Tranh là hai người quan trọng nhất đời này của anh, anh hi vọng hai người có thể an toàn.”
“Dẫn thêm một người không sao.” Người trung niên nhìn Diệp Tu, khẽ gật đầu.
“Xin em Diệp Tu.”
“Anh hai…”
“… Mộc Tranh… Đi theo anh đi.”
Ngày thứ hai sau sự kiện ám sát, Diệp Tu, Diệp Thu còn đang hôn mê, Tô Mộc Tranh, Đường Nhu và Cố lão tứ ngồi trên máy bay riêng về nhà. Weibo sáng sớm kỳ tích vô cùng yên tĩnh, xem ra dư luận và tin đồn đã bị ép xuống, chuyện ám sát cũng chỉ bị đưa tin là hành vi ác ý của fan cực đoan, tài khoản weibo chứng nhận cảnh sát đã đăng tin, nói Diệp Tu và Diệp Thu đã được cảnh sát bảo vệ, phụ cận Hưng Hân cũng tăng mạnh tuần tra. Trang The eSports phát thông báo, bộ phận đội viên Hưng Hân bị hoảng sợ cần phải tĩnh dưỡng, có khả năng vắng mặt trận chung kết.
Fan Hưng Hân tiếng kêu rên, tiếng chửi rủa xen lẫn, còn war mắng chửi nhau một lần, cũng may đã đỡ hơn chướng khí mù mịt đầu quý thi đấu rất nhiều. Quan hệ xã hội của Hưng Hân cũng rất nhanh làm ra phản ứng, dùng tài khoản của Trần Quả trấn an tâm tình của fan.
Buổi trưa, máy bay đến Bắc Kinh, đoàn người khiêm tốn lẫn vào trong khách du lịch rời đi, không làm bất cứ kẻ nào nghi ngờ.
Một rưỡi chiều, Diệp Thu được đưa vào ICU tư nhân, hai giờ chiều, Diệp Thu tỉnh, xác nhận sơ bộ đại não không bị tổn thương nghiêm trọng.
Ba rưỡi chiều, Diệp Tu và Tô Mộc Tranh vào biệt thự phòng thủ nghiêm ngặt chuẩn bị cho bọn họ ở. Cũng cùng lúc đó, bảo tiêu trang phục thường chuyển đến Thượng Lâm Uyển, Tô Mộc Thu dẫn các thành viên còn lại của Hưng Hân bắt đầu chuẩn bị trận chung kết cuối cùng.
Chương 97: Một chọi ba
Sự kiện ám sát đã qua một tuần, nhiệt độ dưới sự khống chế của quan hệ xã hội không tiếp tục tăng, trận đấu của Hưng Hân và Luân Hồi cũng đến càng gần, nhưng bên Diệp Tu dường như không có một chút tiến triển, trong Hưng Hân cũng không khí trầm thấp.
Bầu không khí đê mê của hai bên sau vài video cũng không tốt hơn lên, Diệp Tu vẫn ngày qua ngày làm huấn luyện, chỉ đạo từ xa cho Hưng Hân, thỉnh thoảng đi Thần Chi Lĩnh Vực gây chuyện. Chỗ Tô Mộc Thu cũng đang trấn an đội viên, đối phó truyền thông, phân tích Luân Hồi.
Thời gian trôi qua như bay, sân vận động Tiêu Sơn Hàng Châu, Hưng Hân sân nhà đối chiến Luân Hồi.
Bầu trời mờ tối, giọt mưa giống như viên bi thép nhỏ đập xuống trên ô của người đi đường, không khí trong hội trường cũng không nhiệt liệt, khán giả không có chút nhiệt tình dù là sân nhà. Khu ghế chờ của Hưng Hân, bên cạnh Kiều Nhất Phàm chỉ có An Văn Dật.
“Chỉ đạo Lý, anh thấy trận đấu ngày hôm nay thế nào.” Phan Lâm điều chỉnh micro, Lý Nghệ Bác hắng giọng một cái, mở miệng nói chuyện tất cả khán giả nơi này đều đang nghĩ.
“Tôi cảm thấy Hưng Hân là một chiến đội mới có thể liều mạng một mạch vào tổng chung kết, nói rõ thực lực của bọn họ không thể khinh thường, nhưng mọi người cũng biết chuyện xảy ra khoảng thời gian trước, chuyện này làm cho chiến đột một lúc tổn thất ba tuyển thủ đầu chiến tuyến.”
“Ba người?”
“Đúng, tuyển thủ Diệp Thu bị thương nằm viện, tuyển thủ Diệp Tu và Tô Mộc Tranh hiện tại đều ở bên cạnh chăm sóc, bây giờ xem bảng năng lực của các tuyển thủ chúng ta có thể thấy, tuyển thủ có thể chống lại Luân Hồi dường như chỉ còn Tô Mộc Thu và Phương Duệ.” Lý Nghệ Bác nói, mở tư liệu về các tuyển thủ ra, trên màn hình lớn, bên cạnh mỗi avatar tuyển thủ đều có một hình bát giác bất quy tắc, trong đó vị trí tấn công chính, Tô Mộc Thu và Chu Trạch Khải đều là tay súng thiện xạ diện tích tương đương, phần hệ phụ trợ, Kiều Nhất Phàm và Giang Ba Đào cũng có thể miễn cưỡng ngang hàng, tiếp theo nữa, nhân vật của Tôn Tường thuộc loại cường công, từ nghề nghiệp cũng đã có phần áp chế khí công sư của Phương Duệ, những người còn lại đoản bản rõ ràng, số liệu lại càng không như ý người, “Hưng Hân bây giờ có thể nói là một chiến đội hoàn toàn người mới rồi.”
“Đừng căng thẳng.” Trên sân thượng sân vận động, Tô Mộc Thu ngồi xổm dưới góc mái che, bên tai là giọng nói mang điện của Diệp Tu, “Cho dù anh yếu hơn em, còn không có Mộc Tranh phối hợp, anh cũng phải tin tưởng đám Nhất Phàm. Anh cũng thấy rồi đấy, tương lai của Hưng Hân trưởng thành, chiến thuật có An Văn Dật, cường công có Đường Nhu, chơi bỉ ổi còn có Phương điểm tâm, nếu không còn có một lão Ngụy, anh sợ gì chứ.”
“Sợ thua nha.”
“Oa.” Diệp Tu ở bên kia điện thoại nâng mi, “Ai cũng không muốn thua, chẳng qua, thua thì đã làm sao, chỉ là từ đầu trở lại mà thôi.”
“Từ đầu trở lại à…” Tô Mộc Thu ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen bên ngoài, xa xa tiếng sấm nổ vang, sau đó tia sét rạch qua đám mây, mang theo sát khí sắc bén, từ trên trời giáng xuống.
“Chẳng lẽ anh thấy mình lớn tuổi rồi.”
“…”
“Anh nhìn lão Ngụy… Cho dù năm nay anh không giành được quán quân, sang năm em lại theo anh một năm, anh lo lắng gì chứ, có em anh cứ chuẩn bị nằm thắng đi.”
“… Hừ hừ, nằm thắng? Anh còn cần nằm thắng? Có anh ở đây quán quân còn có thể là của người khác sao?” Tô Mộc Thu đột nhiên cười, hắn nhìn đồng hồ treo tường cách đó không xa, cách bắt đầu thi đấu còn năm phút, “Được rồi, anh phải đi rồi, lát nữa em xem ti vi xem anh lật đổ toàn trường đi.”
“Được được được, lát nữa xem anh thể hiện a Mộc Thu đại đại.”
Lúc Tô Mộc Thu trở về hội trường nhân viên công tác đang chạy đi thông báo đội viên hai bên đến bên sân khấu tập hợp, hai phút sau, đèn trong hội trường tối đi, đội viên hai đội lên sân khấu bắt tay, sau đó trải qua lời mở đầu quen thuộc, tổ tuyển thủ đầu tiên được giữ lại trên sân đi vào phòng thi đấu.
“Tôi cho rằng dưới tình huống ưu thế cá nhân không lớn này có thể Hưng Hân sẽ phân công đội viên theo phương pháp Điền Kỵ đua ngựa.” Trong lúc hai đội bắt tay, Lý Nghệ Bác bắt đầu bình luận, “Luân Hồi sắp xếp thành viên vẫn luôn rất ổn định, mở màn là Tôn Tường, tiếp theo có thể sẽ là Đỗ Minh, thứ ba hoặc thứ tư nếu không có ngoài ý muốn gì hẳn là Chu Trạch Khải, có điều cho đến bây giờ Chu Trạch Khải chỉ ra sân ba lần trong thi đấu võ đài.”
“Cho nên anh cho rằng lần này Hưng Hân sẽ sắp xếp người thế nào?”
“Tuyển thủ đầu tiên của Hưng Hân có thể là Đường Nhu, Đường Nhu và Tôn Tường đều là pháp sư chiến đấu, có thể loại bỏ khuyết điểm về nghề nghiệp, hơn nữa Đường Nhu sở trường cường công, nếu mục đích là làm giảm hơn nửa lượng máu của Tôn Tường thì cô là người thích hợp nhất, như vậy người thứ hai có thể là Tô Mộc Thu. Tô Mộc Thu là tuyển thủ nhận được nhiều vinh quang nhất lịch sử Vinh Diệu tính đến hiện tại, hoàn toàn có hi vọng một chọi hai, như vậy chênh lệch giữa Hưng Hân và Luân Hồi sẽ giảm nhỏ rất nhiều.” Lý Nghệ Bác nói xong, nhìn hình ảnh giữa sân truyền về, đội viên hai đội lần lượt quay về vị trí, hai người cuối cùng ở lại, lại không giống Lý Nghệ Bác suy đoán.
“Người đầu tiên ra sân của Luân Hồi lại là Chu Trạch Khải, thật đúng là ngoài dự đoán của mọi người, có điều Hưng Hân cũng phái ra Tô Mộc Thu, trận đấu này sẽ trở thành một trận đánh kinh điển của hệ xạ thủ sao? Chỉ đạo Lý, anh thấy thế nào?” Phan Lâm lại ném đề tài cho Lý Nghệ Bác, Lý Nghệ Bác âm thầm trợn mắt, nghĩ gần đây bản thân có chỗ nào đắc tội hợp tác, mặt bị đánh vang như vậy.
Trên sân khấu, hai người mở màn theo lệ cũ, đứng ở giữa sân khấu bắt tay.
“Diệp Tu… khỏe không?”
“Em ấy rất khỏe.” Tô Mộc Thu trả lời, sau đó buông tay, đi thẳng về phía phòng thi đấu thuộc về mình.
Bắc Kinh, Diệp Tu và Tô Mộc Tranh ngồi trước ti vi nhìn chằm chằm màn hình, hình ảnh chuyển từ hai người bắt tay đến hình chiếu toàn tức trên sân.
“Anh hai thắng được không?”
“Nếu có thể điều chỉnh tốt tâm tình thì có thể thắng.”
Bản đồ load xong, sân nhà Hưng Hân lựa chọn một bản đồ cũ, cỏ dại mọc thành bụi cùng với cát vàng bay đầy trời cực kỳ bất lợi cho nghề nghiệp viễn trình như tay súng thiện xạ.
“A? Hưng Hân vậy mà lựa chọn Hoang Mạc Long Môn, bọn họ là dự định áp chế Chu Trạch Khải sao?” Phan Lâm hỏi.
“Áp chế Chu Trạch Khải là nhất định, nhưng đồng thời bản đồ này cũng áp chế Tô Mộc Thu, bây giờ còn chưa nhìn ra Tô Mộc Thu có tính toán gì không, nhưng nếu là bản đồ Hưng Hân chọn, vậy nhất định có cách đối phó.” Lý Nghệ Bác không dám kết luận lung tung, chỉ nhìn hai nhân vật di chuyển trên bản đồ.
Thu Mộc Tô vừa rơi xuống lập tức chạy về phía trung tâm, từ thị giác của Tô Mộc Thu có thể thấy được trên màn hình trong tầm mắt ngoại trừ cát vàng, hoàn toàn không có gì khác.
“Anh hai muốn làm gì đây.” Tô Mộc Tranh cầm cổ tay Diệp Tu, nhíu mày.
“Ảnh muốn đọc bản đồ.”
Đọc bản đồ, đây là một cách đánh cực kỳ mạo hiểm, bản đồ Hoang Mạc Long Môn thuộc nhóm bản đồ sân đấu đầu tiên trong Vinh Diệu, đến quý thi đấu thứ ba, bởi vì đã bị nghiên cứu quá triệt để dần dần không ai chọn, sau lại trải qua thời gian bảy mùa giải thi đấu, bản đồ này đã hoàn toàn bị người quên lãng, hơn nữa Hoang Mạc Long Môn tràn ngập bão cát, vừa cản trở tầm mắt hai tuyển thủ thi đấu đồng thời cũng cản trở tầm mắt người xem, làm độ đặc sắc của trận đấu giảm đi rất nhiều. Lần này Tô Mộc Thu lựa chọn bản đồ bị quên lãng này, gia tăng huấn luyện đội viên Hưng Hân học thuộc bản đồ, cũng là đặt cược thắng lợi vào đánh bất ngờ.
“Oa đội trưởng, Tô Mộc Thu là muốn làm gì đây, bản đồ mấy trăm năm trước rồi.” Hoàng Thiếu Thiên quấn khăn co trên khán đài VIP, Dụ Văn Châu bên cạnh đang khoanh tay nhìn chăm chú.
“Bản đồ này ngược lại hoàn toàn phát huy ưu thế chọn bản đồ, mình tin Hưng Hân đã có thể nhắm mắt đi ra khỏi bản đồ, hơn nữa cậu xem, giá trị quan sát của bản đồ này rất thấp, đội viên Luân Hồi ở thị giác thứ ba trừ có thể nhìn thấy quỹ tích di chuyển của hai người trên bản đồ nhỏ ra thì cái gì cũng không thấy nữa, nói cách khác, chênh lệch địa hình trong sa mạc, có khu tuyệt sát hay không, có tiểu quái hồng danh hay không, lúc xem trận đấu bọn họ cũng không biết, như vậy thi đấu võ đài hoàn toàn biến thành chiến đấu trong lãnh địa cá nhân của Tô Mộc Thu.”
“Tô Mộc Thu chuẩn bị một chọi ba? Chỉ Chu Trạch Khải đã đủ ảnh uống một bình rồi.”
“Ai biết được.” Dụ Văn Châu nhìn chằm chằm gương mặt như ẩn như hiện của Thu Mộc Tô trong màn cát dày đặc, không biết đang nghĩ gì, “Chẳng qua cũng đừng quên, cho dù Diệp Tu không có mặt, lúc lập kế hoạch nhất định cũng có mặt, người này, cậu hiểu thấu được không?”
Khán giả nhìn từ thị giác thứ ba có thể thấy Thu Mộc Tô và Nhất Thương Xuyên Vân đã càng ngày càng gần, Tô Mộc Thu nhìn chằm chằm màn hình, đột nhiên ở một góc màn hình, một vệt xanh lam chợt lướt qua, cũng cùng lúc đó, tiếng súng vang lên.
Chớp mắt chiến đấu bắt đầu, khẩn trương nhất không phải tuyển thủ, mà là Lý Nghệ Bác làm giải thích, toàn bản đồ đều là bão cát, căn bản không nhìn rõ động tác của nhân vật, âm hiệu kỹ năng của tay súng thiện xạ lại cực kỳ giống nhau, dưới mật độ thao tác lớn như vậy, Lý Nghệ Bác hoàn toàn không phân biệt được kỹ năng và người sử dụng. Xem chiến đấu, Tô Mộc Thu nổ súng trước, dùng ưu thế nửa giây đánh rơi 5% máu của Nhất Thương Xuyên Vân, sau đó Chu Trạch Khải lập tức phản ứng lại, xoay người dựa vào âm hiệu xác nhận vị trí của Thu Mộc Tô.
“Đọc bản đồ, kinh nghiệm phong phú, Hưng Hân lần này vẫn có hi vọng.” Tiếu Thời Khâm đẩy đẩy kính mắt, Đới Nghiên Kỳ bên cạnh ôm chai nước cố gắng tìm kiếm hai nhân vật trên sân khấu, “Vừa rồi Tô Mộc Thu có ưu thế giành trước nửa kỹ năng, hiện tại tuy rằng Chu Trạch Khải phản ứng lại, nhưng đã rất khó phán đoán chính xác vị trí của Thu Mộc Tô.”
“Lúc Vinh Diệu vừa mở server Tô Mộc Thu đã dùng bản đồ này, nếu có thể hoàn mỹ đọc thuộc bản đồ này, với cậu ta mà nói chính là lãnh địa cá nhân.” Ngụy Sâm đắc ý giơ ngón trỏ, lắc lắc trước mặt Trần Quả đang căng thẳng muốn chết, “Nhưng mà Chu Trạch Khải này cũng là lợi hại, nhận ra bão cát trong bản đồ ảnh hưởng đến đường đạn cũng quá nhanh. Người thứ nhất hiện tại của liên minh thật đúng là không phải khoe khoang.”
Chu Trạch Khải tự nhiên là trăm phần trăm mạnh mẽ thật sự, Nhất Thương Xuyên Vân và Thu Mộc Tô ở trung tâm sa mạc đánh không phân trên dưới, tuy rằng máu của Nhất Thương Xuyên Vân giảm rất ác, nhưng Thu Mộc Tô cũng không tốt hơn bao nhiêu, thủ lôi một trận không thành vấn đề, nhưng nếu muốn một chọi ba như kế hoạch ban đầu, khả năng càng ngày càng thấp.
Trạng thái của Hưng Hân không tốt, mà trạng thái kém nhất chính là Tô Mộc Thu. Bên kia ti vi, Diệp Tu nắm chặt nắm tay, y biết tâm tính của Tô Mộc Thu đã sắp tan vỡ, đối mặt Chu Trạch Khải, Tô Mộc Thu bắt đầu nóng nảy.
Thu Mộc Tô sắp nửa máu, Nhất Thương Xuyên Vân đột nhiên nhảy lùi về phía sau, Barrett bắn tỉa trong tay bắn thẳng về phía đầu Thu Mộc Tô.
Đường đạn phá tan bão cát, khán giả rốt cuộc lần đầu tiên nhìn thấy toàn thân hình chiếu của hai nhân vật.
Nhất Thương Xuyên Vân còn đang duy trì tư thế nổ súng, Thu Mộc Tô lại dùng một tư thế cực kỳ khó coi nằm trên mặt đất, họng súng chỉ vào Nhất Thương Xuyên Vân, đặc hiệu Barrett bắn tỉa hiện trên nòng súng, thẳng vào ngực Nhất Thương Xuyên Vân.
“Vừa rồi Thu Mộc Tô xoạc chân nằm xuống tránh thoát bắn tỉa!” Phan Lâm kêu lên, Lý Nghệ Bác rất muốn che mặt mình, tư thế này thật sự quá khó coi, phải chục năm trước đoạn này có khi sẽ bị tổng cục Quảng Điện cấm khỏi chiếu.
Fan dưới sân nhìn màn hình lớn đột nhiên có loại cảm giác vô lực hoan hô không phải, im lặng cũng không phải.
Sau hai giây trầm mặc lạ thường, trong hội trường vang lên tiếng vỗ tay thưa thớt.
Chu Trạch Khải ra khỏi phòng thi đấu, gật đầu với Lữ Bạc Viễn đến thay.
“Lữ Bạc Viễn, không tốt lắm a.” Diệp Tu nhíu mày, tâm tính của Tô Mộc Thu đã không xong, hiện tại lại lên một nhân vật cận chiến có kỹ năng sinh ra dòng khí làm yếu đi khả năng che chắn của bão cát, Thu Mộc Tô rất có thể sẽ ngã trong trận này.
Vân Sơn Loạn load vào bản đồ, tìm được bụi cỏ cách mình gần nhất chui vào ngồi xổm, Thu Mộc Tô thì nhanh chóng trốn ra sau một cồn cát không nhúc nhích, hai người ai cũng không di chuyển thêm một phân, cho đến khi trọng tài cảnh cáo, “Xin đội viên hai bên không nên tiêu cực thi đấu.”
Giọng trọng tài truyền vào tai hai người, Lý Nghệ Bác mở hình ảnh chiếu ra hai nhân vật, Lữ Bạc Viễn nhíu mày, bắt đầu dần dần di chuyển về phía trung tâm, mà Tô Mộc Thu lại nở nụ cười.
“A? Nhìn biểu tình của tuyển thủ Tô Mộc Thu, hình như đã có kế hoạch? Anh ấy làm thế nào để biết được vị trí của tuyển thủ Lữ Bạc Viễn?” Phan Lâm hỏi.
“Làm sao ảnh biết?” Hoàng Thiếu Thiên cắn ống hút hỏi Dụ Văn Châu.
“Vừa rồi trọng tài cảnh cáo cả hai người, như vậy cũng có nghĩa Lữ Bạc Viễn gần như lập tức tìm được công sự che chắn, Tô Mộc Thu đã học thuộc bản đồ, tự nhiên biết cạnh điểm đổi mới chỗ nào có công sự che chắn, cũng có nghĩa Tô Mộc Thu đã biết vị trí của Lữ Bạc Viễn. Hiện tại trọng tài đưa ra cảnh cáo, Lữ Bạc Viễn nhất định sẽ cẩn thận hành động, tốc độ di chuyển sẽ không nhanh lắm, như vậy càng giúp Tô Mộc Thu thu nhỏ phạm vi tìm kiếm.”
“Oa, lấy cảnh cáo của trọng tài làm tin tức, Tô Mộc Thu đúng là giảo hoạt.”
“Mộc Thu tỉnh táo lại rồi.” Diệp Tu thở phào một hơi, Tô Mộc Tranh bên cạnh cầm tay Diệp Tu cũng buông lỏng ra nhiều.
Trên thực tế sự hoảng loạn của Tô Mộc Thu cũng chỉ là nhất thời, dù sao cũng là người chơi chuyên nghiệp mười năm, tố chất tâm lý phải tốt. Tô Mộc Thu lặng yên không một tiếng động đi đến cạnh điểm Vân Sơn Loạn load vào, vừa vặn nhìn thấy Vân Sơn Loạn đang quay lưng về phía Thu Mộc Tô từ từ đi về phía trước.
Lúc Lữ Bạc Viễn rời sân cả người vẫn còn mơ hồ, Thu Mộc Tô trên sân khấu lại một lần nữa trốn vào trong cát bay đá chạy, chờ người tiếp theo lên sân khấu.
Tuyển thủ thứ ba của Luân Hồi là Đỗ Minh, có hai người trước mở đường, nửa trận trước Đỗ Minh và Tô Mộc Thu đánh rất kịch liệt, hoàn toàn dựa vào ưu thế lượng máu cắt đứt con đường một chọi ba của Tô Mộc Thu, nhưng lão bánh quẩy Tô Mộc Thu này, dưới tình huống bản thân chỉ còn lại hơn 10% máu, bắt đầu chơi ác đánh du kích, cứ thế kéo Đỗ Minh xuống ngang máu với mình, một kích cuối cùng dán mặt ngắm bắn, kéo Đỗ Minh cùng chết.
Ra khỏi phòng thi đấu, Tô Mộc Thu thở phào một hơi, vỗ vỗ vai Phương Duệ, vẫy vẫy ống tay áo khoác gió, che giấu hai bàn tay có chút phát run.
Sau All-star, thời gian từ từ trôi qua, giao thừa Diệp Tu mang Tô Mộc Thu về nhà ăn bữa cơm đoàn viên, sau đó là nửa sau quý thi đấu căng thẳng.
Đối với Diệp Tu mà nói, so với thế giới trước, độ khó của nửa sau quý thi đấu này tăng lên không chỉ một chút. Thiếu hụt về tốc độ tay của Dụ Văn Châu bên này không rõ ràng như vậy, tốc độ trưởng thành của Tôn Tường cũng rất nhanh, Cao Anh Kiệt cùng một đám người mới khí thế hung hăng, Diệp Tu thật đúng là sợ những sóng trước như mình lơ là một chút đã bị sóng sau đập chết trên bờ cát, thật sự là hậu sinh khả úy.
Thời gian trôi nhanh, đầu tháng sáu, Hàng Châu nóng đến làm người chỉ muốn ngồi trong tủ lạnh, không may cho lắm, đúng thời điểm mấu chốt này, điều hòa Thượng Lâm Uyển có vấn đề, bất đắc dĩ, các tuyển thủ Hưng Hân đành phải đội các loại đồ ngụy trang kỳ kỳ quái quái vòng qua cửa sau quán net Hưng Hân đi lên tầng hai
Hiện tại không phải lúc chậm trễ, ngày mười bốn tháng sáu thi đấu quý sau sẽ bắt đầu, đối thủ của Hưng Hân đều không phải là đèn cạn dầu, thực lực của các chiến đội danh tiếng Vi Thảo Lam Vũ Bá Đồ Luân Hồi tự nhiên không cần phải nói, chiến đội Lôi Đình có Tiếu Thời Khâm trấn thủ cũng làm người không thể không coi trọng, hơn nữa nửa quý thi đấu vừa rồi, Đới Nghiên Kỳ biểu hiện vượt qua dự đoán của mọi người, Loan Lộ Âm Trần trên sân đấu quả đoán quyết tuyệt, thật đúng là làm người khó có thể tưởng tượng người điều khiển phía sau lại là một em gái nhỏ xinh đáng yêu; chiến đội Ba Lẻ Một có Bạch Thứ thêm vào tràn đầy tự tin; chiến đội Bách Hoa cũng có vẻ vô cùng tích cực.
Ngày tám tháng sáu, các giải thưởng trong thi đấu thường quy cũng có kết quả, ngôi sao võ đài của Tôn Tường, Chu Trạch Khải một kích tất sát, vua solo cho Hoàng Thiếu Thiên thắng liên tiếp hai mươi bốn trận.
Người mới xuất sắc nhất vẫn là Đường Nhu, tranh luận về giải thưởng này vẫn luôn tồn tại, nhưng Hưng Hân đang huấn luyện khép kín hoàn toàn không để ý cuộc chiến mắng chửi trên mạng này.
Nửa tháng tập huấn chớp mắt đã qua, đến trung tuần tháng sáu, chiến đội Hưng Hân sân nhà đối chiến Lam Vũ.
“Cảm giác gì a lão Ngụy.” Sân vận động Tiêu Sơn, Tô Mộc Thu và Diệp Tu một trái một phải, ngồi xuống bên cạnh Ngụy Sâm, Ngụy Sâm ở giữa từ từ phun ra một hơi khói, mặc nó tiêu tan trong gió nhẹ mùa hè, “Đó là nơi gửi gắm toàn bộ thanh xuân của tôi a, hôm nay lại phải tự tay ngăn cản đường đoạt quán quân của nó, ngẫm lại, ai… phong rền vang hề —— dịch thủy hàn…”
“Thôi đi lão Ngụy, giả văn nghệ gì chứ, biết câu thơ này nói gì không mà đòi trích dẫn.” Diệp Tu trợn mắt liếc Ngụy Sâm.
“Không phải các cậu hỏi tôi cảm giác gì sao.”
“Mộc Thu hỏi không phải tôi.”
“Ha, lãng phí cảm tình.” Ngụy Sâm dập tắt tàn thuốc lá trong tay, nhìn đồng hồ treo tường cách đó không xa, cách thi đấu bắt đầu còn mười phút, “Đi đi, lát nữa thi đấu cá nhân để tôi đi gặp đám nhóc kia, đừng tám năm trôi qua đã quên Lam Vũ là ai sáng lập.”
“Tràn đầy tự tin nha lão Ngụy, tốt, tôi xem trọng anh.” Tô Mộc Thu vỗ vỗ vai Ngụy Sâm, không để ý lời nói logic rối loạn của hắn.
“Xí, cậu xem trọng có tác dụng méo gì.”
Trong sân vận động Tiêu Sơn mở điều hòa đầy đủ, bất đắc dĩ khán giả tâm tình rất high, bao nhiêu điều hòa đều không có cảm giác tồn tại. Thi đấu thường quy Hưng Hân không phải chưa từng gặp Lam Vũ, hai lần quyết đấu đều thua, nhưng không đặc biệt thảm, trước khi mở màn biên tập viên đã vào bàn giải thích, đang phân tích điểm số hai lần đối chiến trước giữa Hưng Hân và Lam Vũ, suy đoán lần này Hưng Hân muốn dùng chiêu số gì đối phó chiến đội Lam Vũ danh tiếng.
“Mọi người đều biết hiện tại Hưng Hân có một thành viên, lão tướng Ngụy Sâm, là người sáng lập chiến đội Lam Vũ, đội trưởng chiến đội Lam Vũ mùa giải thứ nhất thứ hai, anh cảm thấy Hưng Hân Lam Vũ có thể sẽ bởi vì nguyên nhân này mà tâm tình không ổn định, hoặc là lợi dụng quan hệ này tiến hành đả kích tâm lý đối phương không.” Biên tập viên số một đưa micro cho biên tập viên số hai, biên tập viên số hai nghẹn một hơi, nghĩ thầm hình như bình thường bản thân đối xử với vị này không tệ, vì sao hiện tại lại ném một vấn đề tìm mắng như vậy qua.
“Tôi cho rằng đội viên Hưng Hân và Lam Vũ đều rất có đạo đức nghề nghiệp, bọn họ sẽ không đem tình cảm cá nhân vào trong thi đấu, có lẽ lão tướng Ngụy Sâm tồn tại mang đến ưu thế về tin tức cho Hưng Hân, nhưng anh ấy đã rời Lam Vũ tám năm, phong cách của chiến đội Lam Vũ đã thay đổi, những tin tức này cũng có thể sẽ phản tác dụng dẫn đến Hưng Hân sai lầm, nói chung, trước khi trận đấu kết thúc, hai chiến đội đều có vô hạn khả năng, ai thua ai thắng chúng ta còn chưa thể biết được, tất cả liền giao cho các đội viên dự thi, chờ mong bọn họ mang đến cho chúng ta một trận thi đấu đặc sắc. Được rồi, chúng ta đã nhìn thấy đội viên hai bên vào bàn, cách thi đấu bắt đầu còn không đến ba phút, hiện tại, chúng ta mỏi mắt mong chờ.”
*
“Còn nhớ chiến thuật không.” Ghế quan chiến của Hưng Hân, Diệp Tu quay đầu nhìn đám người phía sau.
“Yên tâm đi.” Tô Mộc Tranh nắm tay Đường Nhu, trước mặt là Kiều Nhất Phàm kiên định gật đầu.
“Rất tốt, xuất phát!”
Giới thiệu trước trận đấu nghìn bài một điệu, chờ tất cả hình chiếu nhân vật các hệ biểu diễn xong, những nhân vật không đánh trận võ đài đầu tiên bắt đầu đi ra, cuối cùng trên sân chỉ còn lại hai người, đèn tụ quang lóe lên, trong hội trường không bộc phát tiếng vỗ tay như bình thường, ngược lại tiếng thảo luận và tiếng hít hơi dần dần lớn lên.
“Hưng Hân! Trận đầu của Hưng Hân vậy mà để lão tướng Ngụy Sâm ra trận!”
Trên sân khấu toàn tức, Đón Gió Bày Trận đang làm động tác xuất hiện của thuật sĩ, vũ khí Tử Vong Chi Thủ nâng qua đỉnh đầu, mây khói màu tím đen tụ lại, sau đó một tia sét đánh xuống, mặt đất chớp mắt nứt ra như mạng nhện.
Trên sân khấu Lam Vũ, một nam tử mặc trường bào màu xanh, chân đạp tiên khí, tay đặt bên thắt lưng, khí công sư Đào Lạc Sa Minh của Tống Hiểu cũng đẹp trai xuất hiện.
Thi đấu võ đài trước giờ đều không phải là nơi liều mạng, giống như Ngụy Sâm, theo lời hắn nói chính là “người sở trường chiến thuật vu hồi” thích hợp nhất thủ lôi, đếm ngược thời gian vừa kết thúc, Đón Gió Bày Trận lập tức chui vào trong bụi cỏ, trắng trợn ném khí công sư đối diện lại trên đường nhỏ.
Bản đồ lần này là Hưng Hân chọn, hai phần ba rừng cây rậm rạp cung cấp cho Ngụy Sâm địa điểm đánh du kích cực tốt, trung tâm bản đồ là một thị trấn không lớn, trong trấn có vài NPC đang làm việc. Không trung trong bản đồ là nắng hè chói chang như ngoài sân vận động lúc này, ánh nắng chiếu xuống trên cây lại phản xạ lại, chói đến nhân viên công tác quản lý ánh sáng trong hội trường trên tầng ba có chút quáng mắt.
Tống Hiểu đứng trên đường nhỏ cũng chỉ ngây người một chớp mắt, đối phó phong cách bỉ ổi tự nhiên không thể ngây ngô đi ngay trên đường, vì vậy cũng lách người chui vào trong rừng cây. Hai người trên sân đấu đều vào rừng, từng bước từng bước tìm kiếm vị trí của đối phương, khán giả ở thị giác thứ ba lại thấy rõ, Đón Gió Bày Trận của Ngụy Sâm đã chui đến chỗ cây cối dày đặc nhất, nhưng cây cối ở đây dường như bởi vì không đủ dinh dưỡng nên cũng không tươi tốt, lá cây hơi khô vàng, thuật sĩ một thân đen ngồi xổm trên ngọn cây, vừa vặt lá cây chơi vừa quan sát rừng cây bên dưới. Tống Hiểu dựa vào ưu thế hành động của khí công sư đi một mạch về phía tây, không bao lâu đã đến phụ cận Đón Gió Bày Trận, nhưng rất nhanh, hắn dừng bước, vừa vặn sát biên giới phạm vi thị giác.
“Nhìn có vẻ như quý ngài trọng điểm đã đoán được vị trí của tuyển thủ Ngụy Sâm.” Biên tập viên nói.
Ghế tuyển thủ, Hoàng Thiếu Thiên kề sát bên cạnh Dụ Văn Châu, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Ngụy lão đại trốn cũng quá dễ đoán rồi, hiện tại sân đấu cũng không đánh như vậy được, đội trưởng, cậu nói Ngụy lão đại rốt cuộc muốn làm gì đây, cậu cũng là thuật sĩ cậu nhất định biết.”
“Có lẽ đội trưởng Ngụy ở kia căn bản không phải để trốn.”
“Không phải trốn?” Hoàng Thiếu Thiên hình như còn muốn nói thêm gì, lại bị một dấu tay của Dụ Văn Châu cắt đứt.
“Xem đã.”
Tống Hiểu ngồi xổm trong bụi cây, nhìn góc màn hình, điểm đen nho nhỏ kia, Ngụy Sâm già thật rồi sao? Ý tưởng này chợt lóe lên trong đầu, nhưng chỉ là trong chớp mắt, hắn đã tự phủ nhận ý nghĩ này, thời huy hoàng của Ngụy Sâm hắn không nhìn thấy, nhưng hắn biết, là tuyển thủ chuyên nghiệp đời đầu tiên, Ngụy Sâm có kinh nghiệm hắn không có, nói tốc độ tay của Ngụy Sâm giảm có lẽ hắn sẽ tin, nhưng nếu nói một lão tướng như vậy lại phạm phải sai lầm cấp thấp là sai chỗ ẩn náu như vậy, hắn hoàn toàn không tin.
Như vậy có nghĩa Ngụy Sâm cố ý dẫn hắn qua, thật sự đơn giản như vậy sao?
Tống Hiểu nhìn quanh bốn phía, đột nhiên phát hiện cho dù biết rõ phía trước có bẫy, bản thân cũng không thể không tiến lên, nếu hai người đều thăm dò lẫn nhau như vậy, cuối cùng nhất định sẽ đồng thời bị xử phạt ra sân.
Tống Hiểu đột nhiên điều khiển nhân vật ra khỏi bụi cỏ, thôi vân chưởng vỗ vào thân cây Đón Gió Bày Trận đang ngồi, Đón Gió Bày Trận bị hiệu quả đẩy lùi ảnh hưởng, trực tiếp lăn lông lốc xuống đất, sau đó bị liệt vân chưởng đánh thành cứng còng.
Một combo tấn công thuận lợi như vậy, ngay cả bản thân Tống Hiểu cũng cảm thấy không tin được, Ngụy Sâm thật sự già rồi?
Trần Quả bên dưới khẩn trương nắm một cánh tay Kiều Nhất Phàm, “Ngụy Sâm làm sao đây!”
“Chị chủ đừng lo, Ngụy tiền bối đang bố trí, đúng không sư phụ.”
“Lão già này chuẩn bị một chọi ba a.” Giọng điệu của Diệp Tu là thả lỏng, làm Trần Quả cũng dần dần yên tâm một chút.
Ngụy Sâm chịu một combo tấn công của Tống Hiểu, giảm mất 12% máu mới rốt cuộc có động tác, Đón Gió Bày Trận thụ thân lăn vào bụi cỏ, một lần nữa biến mất ở ngoài phạm vi tầm mắt của Tống Hiểu. Đào Lạc Sa Minh không chút chậm trễ, lập tức đuổi theo, dọc đường trừ một vài cạm bẫy nhỏ không đến nơi đến chốn, hoàn toàn không có một tấn công nào khác, mà những cạm bẫy nhỏ kia không chỉ chỉ mang đi 7% máu của Đào Lạc Sa Minh, còn bại lộ hướng đi của Đón Gió Bày Trận.
Đây là đang thả diều? Khí công sư tay ngắn Tống Hiểu trong lòng ngày càng hoang mang, chỉ lơ là một chớp mắt, hai nhân vật đã đến trấn nhỏ ở trung tâm bản đồ.
Trên trấn nhỏ, người đi đường qua lại như thoi đưa, bóng người mặc áo choàng đen kia đã biến mất không thấy tăm hơi, Đào Lạc Sa Minh dán tường cẩn thận đi vào trong, lại vẫn cứ không phát hiện mục tiêu.
“Chiêu này của Ngụy lão đại cũng quá bỉ ổi rồi!” Dưới sân, mọi người nhìn thấy bản đồ đều biết Đón Gió Bày Trận của Ngụy Sâm đang đứng ngay phía sau Đào Lạc Sa Minh, chỉ là thân trang bị màu đen đã được đổi thành một bộ áo vải, nhìn có vẻ là trang bị cam mới ra mắt bị chê xấu nhất trong Vinh Diệu, mà lúc này, bộ trang bị cam này lại giúp cho Đón Gió Bày Trận dung nhập hoàn mỹ vào với trấn nhỏ.
Người Lam Vũ rất muốn xông lên hét vào tai Tống Hiểu rằng chú ý sau lưng, nhưng cũng chỉ có thể nghĩ vậy, hỗn loạn chi vũ đến vô cùng đột nhiên, Tống Hiểu cũng rối loạn tiết tấu trong chớp mắt.
“Ngụy Sâm đánh Tống Hiểu chủ yếu dựa vào tâm lý chiến, Tống Hiểu được gọi là quý ngài trọng điểm cũng vì tiết tấu và sự bình tĩnh của cậu ta, Ngụy Sâm đầu tiên là nương tay làm Tống Hiểu sinh nghi, nghĩ mọi chuyện quá phức tạp, sau đó đổi trang bị, dùng cách hi sinh điểm số tấn công đánh lén quấy rối tiết tấu của Tống Hiểu, hiện tại… chị xem, chắc chắn thắng rồi.” Diệp Tu giải thích cho Trần Quả, Tống Hiểu dù sao cũng là một tuyển thủ chuyên nghiệp ưu tú, tiết tấu được điều chỉnh lại rất nhanh, nhưng ngay cả như vậy cũng đã không kịp, Đón Gió Bày Trận treo 52% máu đứng trên sân đấu, tiếng vỗ tay dưới sân tương đối thưa thớt.
Tuy rằng tuyệt đại đa số đều là fan Hưng Hân, nhưng cách thức thắng lợi này thật sự đúng là… một lời khó nói hết.
Hình chiếu toàn tức của Đào Lạc Sa Minh biến mất, sau đó ánh đèn sáng lên, tuyển thủ thứ hai xuất hiện.
Lư Hãn Văn, kiếm khách, Lưu Vân.
Người sáng lập Lam Vũ vs tương lai của Lam Vũ, trận đấu này hấp dẫn gần như một nửa khán giả trên mạng, bút của các phóng viên đã bắt đầu rục rịch.
“Yo, tiểu Lư, lâu rồi không gặp nhỉ.”
“Chào Ngụy tiền bối.” Lưu Vân nói xong trong kênh công cộng cũng đã ở trên đường, đi về phía trấn nhỏ.
“Chậc chậc chậc, người thứ hai lên là tiểu Lư à.” Tô Mộc Thu lắc đầu, “Lại để tương lai nhỏ thuần khiết như vậy đi đối phó lão cáo già Ngụy Sâm này, thật sợ để lại ám ảnh tâm lý cho bé con người ta mà.”
Chớp mắt thanh máu của Đào Lạc Sa Minh về 0, Đón Gió Bày Trận lập tức vứt bỏ trang bị cam, cắt về trang bị màu đen ban đầu, chui ngay vào trong rừng, không nhanh không chậm bắt đầu di chuyển.
Lưu Vân xông vào trấn nhỏ, cũng không nhìn thấy Đón Gió Bày Trận, vì vậy không chút do dự tiếp tục tiến lên, từ bản đồ nhỏ có thể thấy, Đón Gió Bày Trận và Lưu Vân đang bởi vì Lưu Vân chạy nhanh mà càng ngày càng xa.
Này thật đúng là làm Ngụy Sâm buồn bực một hồi, hắn vốn là muốn lợi dụng tâm lý nóng lòng thu đầu người của người trẻ tuổi để giành chủ động, không ngờ lại bị kiếm khách nhỏ kiềm chế ngược lại.
Kiềm chế thì kiềm chế đi, Ngụy Sâm cũng không chần chờ, trực tiếp quay đầu, vừa chạy vừa ném mũi tên nguyền rủa, rất nhanh, Lưu Vân từ điểm đổi mới trên bản đồ vòng trở lại, theo đường nhỏ mũi tên nguyền rủa bắn ra xác nhận vị trí của Đón Gió Bày Trận.
Kỹ năng dấu vết của thuật sĩ rất nhanh đụng phải vết kiếm xanh nhạt lạnh lẽo của kiếm khách, hai nhân vật rơi máu với tốc độ giống nhau, Ngụy Sâm có vẻ đã thất bại.
30% máu với 68% máu, nhìn thế nào cũng chỉ là chuyện một đao, tiên nhân chỉ đường của Lưu Vân đã nhằm thẳng vào Đón Gió Bày Trận, chỉ cần kỹ năng ám sát này đánh trúng, trận đấu này sẽ lập tức kết thúc, chỉ là trên màn hình đột nhiên xuất hiện ánh sáng xanh, Lư Hãn Văn phản xạ có điều kiện, lập tức cắt ngang kỹ năng cd mười phút này tránh về phía sau.
“Ai nha! Gương phép thuật không bắn ngược tấn công vật lý mà!” Hoàng Thiếu Thiên ở dưới sân gấp đến giậm chân, chuyện này cũng không thể trách Lư Hãn Văn, dù sao tuyển thủ chuyên nghiệp ở chiến đội lâu cơ bản đều không biết chiêu trực tiếp dùng gương phép thuật làm gương nham hiểm này.
Chỉ chút thời gian Lư Hãn Văn hủy bỏ kỹ năng, thuật điều khiển của Ngụy Sâm đã hạ xuống, Lưu Vân chớp mắt tự nhảy lên không trung, màn hình của Lư Hãn Văn bị những đốm sáng lớn chiếm hơn một nửa, chỉ có thể nhìn thấy thanh máu của mình đang điên cuồng giảm đi.
Chuyện gì đây, biên tập viên sửng sốt, thời gian kéo dài của thuật điều khiển chỉ có không đến hai giây, làm Lưu Vân nhảy lên đã là cực hạn, một mảnh sáng trắng này rốt cuộc là sao, biên tập viên cũng mơ hồ, ánh sáng chặn một nửa màn hình, cũng làm cho nghề nghiệp gần như không thể dùng bước che bóng như thuật sĩ thật sự sử dụng được hiệu quả tương đương bước che bóng.
“Lá cây phản quang.” Dụ Văn Châu ấn ấn thái dương, giải thích cho đội viên nhà mình.
Lúc Lưu Vân biến mất Đón Gió Bày Trận còn không đến 10% máu.
Người lên sân khấu thứ ba chính là Hoàng Thiếu Thiên, Dạ Vũ Thanh Phiền load vào bản đồ, Đón Gió Bày Trận lập tức một lần nữa chui vào trong rừng cây.
“Ngụy lão đại Ngụy lão đại, chút lượng máu này của anh làm em rất khó xử a, dù sao kết cục đã định thẳng thắn gg đi, người tiếp theo của các anh là ai thế, có phải là lão Diệp không, đúng rồi đúng rồi Ngụy lão đại anh biết canteen Lam Vũ lại thêm rất nhiều món ăn mới không bao giờ anh quay về…”
Phong cách của Hoàng Thiếu Thiên ngược lại rất dễ nhận ra, Đón Gió Bày Trận ngồi xổm trên ngọn cây nửa chết nửa sống từ trận đầu tiên kia, lượng máu đúng là không bao nhiêu, chỉ cần hai kiếm là xử lý xong.
“Oa Ngụy lão đại anh lại ngồi xổm ở đây à.” Hoàng Thiếu Thiên tuy vẫn ồn ào như vậy, nhưng hành động của Dạ Vũ Thanh Phiền lại bình tĩnh đến đáng sợ, kiếm khách trốn ở góc chết thị giác của thuật sĩ, có thể hành động bất cứ lúc nào.
“Sao nhóc con chú càng ngày càng không biết lớn nhỏ thế.” Ngụy Sâm điều khiển Đón Gió Bày Trận đứng lên, lá cây bên cạnh đã bị hắn vặt không còn bao nhiêu, cả tán cây hoàn toàn không còn tác dụng che khuất, vì vậy Đón Gió Bày Trận nhảy xuống, di chuyển đến một thân cây khác.
“Này này này Ngụy lão đại anh đừng đi chứ.” Dạ Vũ Thanh Phiền thấy Đón Gió Bày Trận hoàn toàn bước vào phạm vi tấn công, lập tức tiến lên, tránh khỏi một lục tinh quang lao, lại vội vàng dừng lại tránh thoát cánh cửa tử vong.
“Xem ra vừa rồi lúc ở trên cây tuyển thủ Ngụy Sâm đã đọc lục tinh quang lao và cánh cửa tử vong, nhưng đáng tiếc cả hai kỹ năng đều không đánh trúng, phải nói Hoàng Thiếu Thiên không hổ là kiếm thánh, năng lực tùy cơ ứng biến… Ai nha, Dạ Vũ Thanh Phiền bị u hồn mai phục kéo lại, nhưng cho dù như vậy cũng không thể thay đổi kết cục, chỉ có thể mài giảm thêm chút lượng máu cho tuyển thủ võ đài tiếp theo mà thôi.”
“Hiệu quả quá nhỏ a.” Hai biên tập viên tỏ vẻ đáng tiếc, Đón Gió Bày Trận lại thả bóng quỷ quấn thân tăng cho mình 2% máu, nhưng chênh lệch giữa hai bên vẫn vô cùng rõ ràng, lượng máu của Dạ Vũ Thanh Phiền còn đến 89%, Đón Gió Bày Trận chỉ còn lại 6%.
“Một đòn cuối cùng!” Bong bóng thoại hiện lên trên đầu Dạ Vũ Thanh Phiền, đồng thời kiếm cũng đã đâm ra, lại chợt thấy trước mắt đột nhiên bốc lên ánh lửa.
Ám ảnh liệt diễm! Tổn thương từ thuộc tính bóng tối là chính, thuộc tính lửa là phụ, kéo dài sáu giây liên tục tổn thương, chỉ là… ngọn lửa này hình như lớn hơi bị quá, trong chớp mắt lượng máu của Dạ Vũ Thanh Phiền giảm mất 20%.
“Đám lá cây vặt trong hai trận đấu rốt cuộc có tác dụng.” Diệp Tu dựa vào lưng ghế, Đón Gió Bày Trận đã chết, tổn thương của ngọn lửa còn ba giây.
“Chuyện gì đây?” Trần Quả hỏi vấn đề gần như tất cả khán giả đều muốn biết.
“Không phải lão Ngụy bứt lá cây rất lâu sao, những lá khô này nối lại thành ngòi nổ cùng nhiên liệu, tăng thêm tổn thương cho kỹ năng hệ lửa, nước cờ này tính tương đối xa.” Tô Mộc Thu đứng lên, ở cửa thay người vỗ vai Ngụy Sâm một cái.
“Thế nào, lão phu hiện tại cũng là thiếu niên giống như thần.”
Chương 96: Ám sát
Nếu một người trong một khoảng thời gian rất dài đều vô cùng thuận lợi, như vậy nhất định vào một lúc nào đó, vị thần số mệnh sẽ đem vận rủi tích cóp từng chút một trong thời gian dài kia một hơi đè lên người người này.
Diệp Tu đứng trước cửa bệnh viện, sau lưng phóng viên nghe tin chạy đến bị bảo vệ cản ngoài cổng, mặt trời chiều nhuộm đường chân trời thành màu sắc làm người phiền chán, tiếng bước chân bác sĩ qua lại trong hành lang giống như cây búa nặng nề đập vào tim Diệp Tu.
Mọi việc chỉ cần dính đến tiền, đều sẽ không quá đơn giản, Diệp gia nhà lớn nghiệp lớn, nhưng chỉ có chi phụ thân Diệp Tu này làm kinh doanh, so với những thành viên làm chính trị tham gia giới giải trí hay nổi tiếng giới thiết kế, thành quả lao động nhà Diệp Tu bên này không thể nghi ngờ là mê người nhất cũng dễ thu hoạch nhất, nhưng chỉ cần có hai người Diệp Tu Diệp Thu, chi thứ Diệp gia là sẽ không được chia dù chỉ một chút.
Ám sát đến bất ngờ không kịp đề phòng, người đàn ông nhìn tầm thường không có gì lạ kia đột nhiên rút dao găm, đâm một phát vào ngực Diệp Thu đang đứng tính tiền trong cửa hàng tiện lợi. Cũng may trong tiệm có một khách hàng là người tập võ, vài động tác đánh ngã sát thủ sau đó lập tức đưa Diệp Thu đến bệnh viện, kéo Diệp Thu dừng lại trên đường ranh giới sống chết.
“Ai là người thân bệnh nhân… là cậu đúng không.” Trên người bác sĩ còn dính vết máu, “Bệnh nhân bị dao găm đâm bị thương phần ngực, nhưng may mắn không tổn thương đến tim và động mạch chủ.” Bác sĩ kéo khẩu trang xuống, Diệp Tu lại không vì một câu nói này mà cảm thấy yên tâm, bởi vì y có một loại dự cảm, bác sĩ lập tức sẽ nói nhưng mà.
“Nhưng mà,” quả nhiên, “Tình huống của bệnh nhân hiện tại cũng rất không lạc quan, dù sao bị thương ở vị trí cơ quan dày đặc, cho nên sau này có thể sẽ xuất hiện di chứng.”
“Nó bây giờ…”
“Chúng tôi sẽ lập tức chuyển bệnh nhân đến phòng ICU, lát nữa còn phiền cậu làm thủ tục nhập viện. Đừng lo lắng, bệnh viện chúng tôi có kỹ thuật tốt nhất Hàng Châu, đảm bảo bệnh nhân nhận được cứu chữa tốt nhất,…” Bác sĩ từ cửa sổ hành lang liếc nhìn phóng viên bị chặn bên dưới, hình như còn muốn hỏi cái gì, cuối cùng lại im lặng, quay về phòng phẫu thuật.
Diệp Tu thoáng thở ra một hơi, Diệp Thu hiện tại có vẻ đã không còn nguy hiểm đến tính mạng.
“Cảm ơn nhiều, người anh em.” Diệp Tu ngồi trên băng ghế trong hành lang, người đưa Diệp Thu đến bệnh viện kia đưa di động cho Diệp Tu.
“Đây là trách nhiệm của một người luyện võ.” Nam nhân vỗ vỗ vai Diệp Tu tỏ vẻ an ủi.
“Đúng rồi người anh em, vừa rồi là anh ứng tiền đúng không, tôi gửi tiền lại cho anh.”
“Không có gì không có gì, cậu còn là sinh viên đại học đúng không, tôi không thiếu tiền, cứu người quan trọng hơn.”
“Tôi sắp ba mươi rồi.” Diệp Tu lấy di động đã lâu không dùng ra, ngẩng đầu nhìn nam nhân, hai người nhìn nhau đều cảm thấy đối phương rất quen mắt, lại không nhớ ra được đã từng thấy ở đâu.
“Diệp Tu!” Trần Quả và Đường Nhu từ trong thang máy chạy đến, vừa rồi Diệp Tu nghe một cú điện thoại liền vội vội vàng vàng chạy đi, không kịp giải thích nửa câu, đến khi lên weibo nhìn thấy có người chứng kiến hiện trường ám sát, hai cô gái ở Hưng Hân mới biết được Diệp Thu xảy ra chuyện.
“Tiểu Đường, chị chủ.”
“Diệp Thu không sao chứ.” Đường Nhu ngồi xổm xuống ngẩng đầu nhìn Diệp Tu, Diệp Tu lắc đầu.
“Không sao.”
“Không sao cậu lắc đầu gì chứ, làm chị sợ muốn chết!” Trần Quả hung hăng vỗ một cái vào lưng Diệp Tu, thở ra một hơi.
Diệp Thu không sao, nhưng Diệp Tu vẫn vô cùng lo lắng, y mơ hồ đoán ra người đứng sau vụ ám sát này là ai, nhưng Diệp gia hiện tại không có bất cứ ai có thể dễ dàng động đến bọn họ, hơn nữa, nhìn tư thế của phóng viên bên dưới kia nhất định không chỉ có phóng viên eSports, làm văn về Diệp gia có khối người, nếu gia thế của y Diệp Thu cùng Đường Nhu bị rũ ra, nhất định lại sẽ có một đống tin đồn, những kẻ hận giàu hận quan làm sao có thể bỏ qua một cơ hội “công bố” xã hội u tối như vậy, dư luận sẽ ảnh hưởng không chỉ là Diệp Thu, còn sẽ ảnh hưởng đến Hưng Hân, ảnh hưởng đến Tân Tây Hương, nếu lại bị đào sâu một chút, còn có những người Diệp gia làm chính trị, trong giới giải trí, thiết kế… khác.
Đương nhiên đây là tình huống xấu nhất, Diệp Tu tự an ủi mình như vậy, bất kể thế nào y cũng đã sống hai lần, nhưng chưa từng thật sự gặp phải bạo lực mạng vì hoàn cảnh gia đình, bây giờ vẫn là nên tin tưởng quan hệ xã hội của Hưng Hân, ổn định tình hình.
“Đúng rồi, Mộc Thu đâu?” Diệp Tu ngẩng đầu, bây giờ là thời kỳ đặc thù, y nhất định phải đảm bảo mỗi người có quan hệ thân thiết bên cạnh mình an toàn.
“Đang chạy đến bệnh viện.” Đường Nhu quay điện thoại qua, trên màn hình điểm nhỏ biểu hiện Tô Mộc Thu đang nhanh chóng di chuyển về phía điểm đỏ tượng trưng cho bệnh viện. Diệp Tu xoa xoa chân mày, cảm thấy di động trong tay đang điên cuồng rung, cầm lên xem, là ba y gọi.
“Alô, ba.”
“Chuyện ba biết rồi, bác sĩ và bảo vệ đã đang trên đường, chờ Diệp Thu khá một chút, mày với nó lập tức quay về, nghe thấy chưa, lập tức!”
“…”
“Đội viên của mày ba sẽ phái người bảo về, mày! Còn có Diệp Thu! Phải lập tức về nhà! Còn có bắt đầu từ bây giờ, trừ khi nhìn thấy chú Cố của mày, nếu không bất cứ kẻ nào dùng danh nghĩa của ba dẫn mày đi đều không được tin.”
“…”
“Nghe thấy không! Trả lời ba!”
“… Biết rồi.” Diệp Tu nghe điện thoại biến thành âm báo bận, tay rũ xuống, mặt bị che khuất sau tóc mái, nhìn không rõ biểu tình. Về nhà, so với ở bên này thì an toàn hơn nhiều, Diệp Tu cũng tin tưởng những bảo vệ kia, chú Cố ba y nói cũng là người quen cũ, chỉ là bản thân ý cứ thế bỏ đi, Hưng Hân phải làm sao, Hưng Hân có thể đoạt quán quân hay không chỉ là thứ yếu, các đội viên Hưng Hân thật sự được đảm bảo an toàn sao, những bảo tiêu phái từ bên ngoài kia thật sự đáng tin sao.
“Cậu là Diệp Tu?” Người tập võ vừa thấy việc nghĩa hăng hái làm cất di động, quay đầu hỏi.
“Đúng.”
“Tôi là Cố lão tứ, ba tôi để tôi bảo vệ an toàn cho cậu trước.” Diệp Tu nhìn thanh niên mới đột nhiên nhớ ra, hắn đúng là lão tứ Cố gia, chẳng trách nhìn quen mắt.
“Diệp Tu!” Cửa cầu thang, Tô Mộc Thu và Tô Mộc Tranh xuyên qua đoàn người chạy về phía Diệp Tu, phía sau còn có một người trung niên cường tráng, sau nữa là một đội nhân viên y tế mặc áo choàng trắng vòng qua mấy người chạy vào phòng cấp cứu, một đội người vạm vỡ khác vây quanh đám Diệp Tu, xoay người quay lưng về phía mọi người, vẻ mặt nghiêm túc.
“Ba.”
“Chú Cố.” Diệp Tu nhận ra người đến, chính là chú Cố ba y nói.
“Diệp Tu, cháu không sao chứ.”
“Cháu không sao.”
“Vậy thì tốt vậy thì tốt, tiểu Thu cháu cũng đừng gấp, chú đã gọi hết các bác sĩ có thể đến đây, sẽ không có chuyện gì.”
“Vâng, cảm ơn chú.”
“Diệp Tu.” Tô Mộc Thu và Tô Mộc Tranh lo lắng nhìn Diệp Tu, Diệp Tu xoa xoa mặt, ngẩng đầu vẫy vẫy tay tỏ vẻ bản thân không sao.
“Chú Cố, cháu… cháu có thể mang toàn bộ Hưng Hân về không.” Diệp Tu hỏi.
“Mang một hai người về có lẽ còn có thể bảo vệ an toàn của bọn họ, nhưng mang hết về e là không được.” Diệp Tu thở dài, quả nhiên không được mà, “Chuyện lần này nhất định đã lên kế hoạch rất lâu, nhà chú là thông gia với nhà hai đứa cũng bị lan đến, còn có lão Vương… Con trai độc nhất của lão cũng không muốn thừa kế gia sản, nhưng người nhìn chằm chằm bên cạnh cũng không ít, bọn chú suy đoán là đám người kia hợp tác với nhau, hiện tại địch trong tối ta ngoài sáng, trong nhà bảo vệ mấy đứa cũng phải thanh lý một trận…Hơn nữa chú biết cháu hiểu, bọn họ cách cháu càng gần, phải đối mặt nguy hiểm tiềm ẩn càng lớn, cháu rời đi càng quyết đoán, bọn họ càng an toàn.”
“Là cháu yêu cầu vô lý.”
“Diệp Tu… Anh biết bây giờ là tình huống gì, nhưng anh vẫn muốn hỏi một câu… Em có thể dẫn Mộc Tranh đi không.”
“Anh hai?!”
“Cách em càng gần càng nguy hiểm.”
“Đó là nếu toàn bộ Hưng Hân đều về với em không phải sao, nếu chỉ là âm thầm mang Mộc Tranh đi…” Tô Mộc Thu nắm cổ tay phải của Diệp Tu, nhẹ nhàng kéo một cái, đem cả người Diệp Tu kéo sát vào lòng mình, “Em biết em và Mộc Tranh là hai người quan trọng nhất đời này của anh, anh hi vọng hai người có thể an toàn.”
“Dẫn thêm một người không sao.” Người trung niên nhìn Diệp Tu, khẽ gật đầu.
“Xin em Diệp Tu.”
“Anh hai…”
“… Mộc Tranh… Đi theo anh đi.”
Ngày thứ hai sau sự kiện ám sát, Diệp Tu, Diệp Thu còn đang hôn mê, Tô Mộc Tranh, Đường Nhu và Cố lão tứ ngồi trên máy bay riêng về nhà. Weibo sáng sớm kỳ tích vô cùng yên tĩnh, xem ra dư luận và tin đồn đã bị ép xuống, chuyện ám sát cũng chỉ bị đưa tin là hành vi ác ý của fan cực đoan, tài khoản weibo chứng nhận cảnh sát đã đăng tin, nói Diệp Tu và Diệp Thu đã được cảnh sát bảo vệ, phụ cận Hưng Hân cũng tăng mạnh tuần tra. Trang The eSports phát thông báo, bộ phận đội viên Hưng Hân bị hoảng sợ cần phải tĩnh dưỡng, có khả năng vắng mặt trận chung kết.
Fan Hưng Hân tiếng kêu rên, tiếng chửi rủa xen lẫn, còn war mắng chửi nhau một lần, cũng may đã đỡ hơn chướng khí mù mịt đầu quý thi đấu rất nhiều. Quan hệ xã hội của Hưng Hân cũng rất nhanh làm ra phản ứng, dùng tài khoản của Trần Quả trấn an tâm tình của fan.
Buổi trưa, máy bay đến Bắc Kinh, đoàn người khiêm tốn lẫn vào trong khách du lịch rời đi, không làm bất cứ kẻ nào nghi ngờ.
Một rưỡi chiều, Diệp Thu được đưa vào ICU tư nhân, hai giờ chiều, Diệp Thu tỉnh, xác nhận sơ bộ đại não không bị tổn thương nghiêm trọng.
Ba rưỡi chiều, Diệp Tu và Tô Mộc Tranh vào biệt thự phòng thủ nghiêm ngặt chuẩn bị cho bọn họ ở. Cũng cùng lúc đó, bảo tiêu trang phục thường chuyển đến Thượng Lâm Uyển, Tô Mộc Thu dẫn các thành viên còn lại của Hưng Hân bắt đầu chuẩn bị trận chung kết cuối cùng.
Chương 97: Một chọi ba
Sự kiện ám sát đã qua một tuần, nhiệt độ dưới sự khống chế của quan hệ xã hội không tiếp tục tăng, trận đấu của Hưng Hân và Luân Hồi cũng đến càng gần, nhưng bên Diệp Tu dường như không có một chút tiến triển, trong Hưng Hân cũng không khí trầm thấp.
Bầu không khí đê mê của hai bên sau vài video cũng không tốt hơn lên, Diệp Tu vẫn ngày qua ngày làm huấn luyện, chỉ đạo từ xa cho Hưng Hân, thỉnh thoảng đi Thần Chi Lĩnh Vực gây chuyện. Chỗ Tô Mộc Thu cũng đang trấn an đội viên, đối phó truyền thông, phân tích Luân Hồi.
Thời gian trôi qua như bay, sân vận động Tiêu Sơn Hàng Châu, Hưng Hân sân nhà đối chiến Luân Hồi.
Bầu trời mờ tối, giọt mưa giống như viên bi thép nhỏ đập xuống trên ô của người đi đường, không khí trong hội trường cũng không nhiệt liệt, khán giả không có chút nhiệt tình dù là sân nhà. Khu ghế chờ của Hưng Hân, bên cạnh Kiều Nhất Phàm chỉ có An Văn Dật.
“Chỉ đạo Lý, anh thấy trận đấu ngày hôm nay thế nào.” Phan Lâm điều chỉnh micro, Lý Nghệ Bác hắng giọng một cái, mở miệng nói chuyện tất cả khán giả nơi này đều đang nghĩ.
“Tôi cảm thấy Hưng Hân là một chiến đội mới có thể liều mạng một mạch vào tổng chung kết, nói rõ thực lực của bọn họ không thể khinh thường, nhưng mọi người cũng biết chuyện xảy ra khoảng thời gian trước, chuyện này làm cho chiến đột một lúc tổn thất ba tuyển thủ đầu chiến tuyến.”
“Ba người?”
“Đúng, tuyển thủ Diệp Thu bị thương nằm viện, tuyển thủ Diệp Tu và Tô Mộc Tranh hiện tại đều ở bên cạnh chăm sóc, bây giờ xem bảng năng lực của các tuyển thủ chúng ta có thể thấy, tuyển thủ có thể chống lại Luân Hồi dường như chỉ còn Tô Mộc Thu và Phương Duệ.” Lý Nghệ Bác nói, mở tư liệu về các tuyển thủ ra, trên màn hình lớn, bên cạnh mỗi avatar tuyển thủ đều có một hình bát giác bất quy tắc, trong đó vị trí tấn công chính, Tô Mộc Thu và Chu Trạch Khải đều là tay súng thiện xạ diện tích tương đương, phần hệ phụ trợ, Kiều Nhất Phàm và Giang Ba Đào cũng có thể miễn cưỡng ngang hàng, tiếp theo nữa, nhân vật của Tôn Tường thuộc loại cường công, từ nghề nghiệp cũng đã có phần áp chế khí công sư của Phương Duệ, những người còn lại đoản bản rõ ràng, số liệu lại càng không như ý người, “Hưng Hân bây giờ có thể nói là một chiến đội hoàn toàn người mới rồi.”
“Đừng căng thẳng.” Trên sân thượng sân vận động, Tô Mộc Thu ngồi xổm dưới góc mái che, bên tai là giọng nói mang điện của Diệp Tu, “Cho dù anh yếu hơn em, còn không có Mộc Tranh phối hợp, anh cũng phải tin tưởng đám Nhất Phàm. Anh cũng thấy rồi đấy, tương lai của Hưng Hân trưởng thành, chiến thuật có An Văn Dật, cường công có Đường Nhu, chơi bỉ ổi còn có Phương điểm tâm, nếu không còn có một lão Ngụy, anh sợ gì chứ.”
“Sợ thua nha.”
“Oa.” Diệp Tu ở bên kia điện thoại nâng mi, “Ai cũng không muốn thua, chẳng qua, thua thì đã làm sao, chỉ là từ đầu trở lại mà thôi.”
“Từ đầu trở lại à…” Tô Mộc Thu ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen bên ngoài, xa xa tiếng sấm nổ vang, sau đó tia sét rạch qua đám mây, mang theo sát khí sắc bén, từ trên trời giáng xuống.
“Chẳng lẽ anh thấy mình lớn tuổi rồi.”
“…”
“Anh nhìn lão Ngụy… Cho dù năm nay anh không giành được quán quân, sang năm em lại theo anh một năm, anh lo lắng gì chứ, có em anh cứ chuẩn bị nằm thắng đi.”
“… Hừ hừ, nằm thắng? Anh còn cần nằm thắng? Có anh ở đây quán quân còn có thể là của người khác sao?” Tô Mộc Thu đột nhiên cười, hắn nhìn đồng hồ treo tường cách đó không xa, cách bắt đầu thi đấu còn năm phút, “Được rồi, anh phải đi rồi, lát nữa em xem ti vi xem anh lật đổ toàn trường đi.”
“Được được được, lát nữa xem anh thể hiện a Mộc Thu đại đại.”
Lúc Tô Mộc Thu trở về hội trường nhân viên công tác đang chạy đi thông báo đội viên hai bên đến bên sân khấu tập hợp, hai phút sau, đèn trong hội trường tối đi, đội viên hai đội lên sân khấu bắt tay, sau đó trải qua lời mở đầu quen thuộc, tổ tuyển thủ đầu tiên được giữ lại trên sân đi vào phòng thi đấu.
“Tôi cho rằng dưới tình huống ưu thế cá nhân không lớn này có thể Hưng Hân sẽ phân công đội viên theo phương pháp Điền Kỵ đua ngựa.” Trong lúc hai đội bắt tay, Lý Nghệ Bác bắt đầu bình luận, “Luân Hồi sắp xếp thành viên vẫn luôn rất ổn định, mở màn là Tôn Tường, tiếp theo có thể sẽ là Đỗ Minh, thứ ba hoặc thứ tư nếu không có ngoài ý muốn gì hẳn là Chu Trạch Khải, có điều cho đến bây giờ Chu Trạch Khải chỉ ra sân ba lần trong thi đấu võ đài.”
“Cho nên anh cho rằng lần này Hưng Hân sẽ sắp xếp người thế nào?”
“Tuyển thủ đầu tiên của Hưng Hân có thể là Đường Nhu, Đường Nhu và Tôn Tường đều là pháp sư chiến đấu, có thể loại bỏ khuyết điểm về nghề nghiệp, hơn nữa Đường Nhu sở trường cường công, nếu mục đích là làm giảm hơn nửa lượng máu của Tôn Tường thì cô là người thích hợp nhất, như vậy người thứ hai có thể là Tô Mộc Thu. Tô Mộc Thu là tuyển thủ nhận được nhiều vinh quang nhất lịch sử Vinh Diệu tính đến hiện tại, hoàn toàn có hi vọng một chọi hai, như vậy chênh lệch giữa Hưng Hân và Luân Hồi sẽ giảm nhỏ rất nhiều.” Lý Nghệ Bác nói xong, nhìn hình ảnh giữa sân truyền về, đội viên hai đội lần lượt quay về vị trí, hai người cuối cùng ở lại, lại không giống Lý Nghệ Bác suy đoán.
“Người đầu tiên ra sân của Luân Hồi lại là Chu Trạch Khải, thật đúng là ngoài dự đoán của mọi người, có điều Hưng Hân cũng phái ra Tô Mộc Thu, trận đấu này sẽ trở thành một trận đánh kinh điển của hệ xạ thủ sao? Chỉ đạo Lý, anh thấy thế nào?” Phan Lâm lại ném đề tài cho Lý Nghệ Bác, Lý Nghệ Bác âm thầm trợn mắt, nghĩ gần đây bản thân có chỗ nào đắc tội hợp tác, mặt bị đánh vang như vậy.
Trên sân khấu, hai người mở màn theo lệ cũ, đứng ở giữa sân khấu bắt tay.
“Diệp Tu… khỏe không?”
“Em ấy rất khỏe.” Tô Mộc Thu trả lời, sau đó buông tay, đi thẳng về phía phòng thi đấu thuộc về mình.
Bắc Kinh, Diệp Tu và Tô Mộc Tranh ngồi trước ti vi nhìn chằm chằm màn hình, hình ảnh chuyển từ hai người bắt tay đến hình chiếu toàn tức trên sân.
“Anh hai thắng được không?”
“Nếu có thể điều chỉnh tốt tâm tình thì có thể thắng.”
Bản đồ load xong, sân nhà Hưng Hân lựa chọn một bản đồ cũ, cỏ dại mọc thành bụi cùng với cát vàng bay đầy trời cực kỳ bất lợi cho nghề nghiệp viễn trình như tay súng thiện xạ.
“A? Hưng Hân vậy mà lựa chọn Hoang Mạc Long Môn, bọn họ là dự định áp chế Chu Trạch Khải sao?” Phan Lâm hỏi.
“Áp chế Chu Trạch Khải là nhất định, nhưng đồng thời bản đồ này cũng áp chế Tô Mộc Thu, bây giờ còn chưa nhìn ra Tô Mộc Thu có tính toán gì không, nhưng nếu là bản đồ Hưng Hân chọn, vậy nhất định có cách đối phó.” Lý Nghệ Bác không dám kết luận lung tung, chỉ nhìn hai nhân vật di chuyển trên bản đồ.
Thu Mộc Tô vừa rơi xuống lập tức chạy về phía trung tâm, từ thị giác của Tô Mộc Thu có thể thấy được trên màn hình trong tầm mắt ngoại trừ cát vàng, hoàn toàn không có gì khác.
“Anh hai muốn làm gì đây.” Tô Mộc Tranh cầm cổ tay Diệp Tu, nhíu mày.
“Ảnh muốn đọc bản đồ.”
Đọc bản đồ, đây là một cách đánh cực kỳ mạo hiểm, bản đồ Hoang Mạc Long Môn thuộc nhóm bản đồ sân đấu đầu tiên trong Vinh Diệu, đến quý thi đấu thứ ba, bởi vì đã bị nghiên cứu quá triệt để dần dần không ai chọn, sau lại trải qua thời gian bảy mùa giải thi đấu, bản đồ này đã hoàn toàn bị người quên lãng, hơn nữa Hoang Mạc Long Môn tràn ngập bão cát, vừa cản trở tầm mắt hai tuyển thủ thi đấu đồng thời cũng cản trở tầm mắt người xem, làm độ đặc sắc của trận đấu giảm đi rất nhiều. Lần này Tô Mộc Thu lựa chọn bản đồ bị quên lãng này, gia tăng huấn luyện đội viên Hưng Hân học thuộc bản đồ, cũng là đặt cược thắng lợi vào đánh bất ngờ.
“Oa đội trưởng, Tô Mộc Thu là muốn làm gì đây, bản đồ mấy trăm năm trước rồi.” Hoàng Thiếu Thiên quấn khăn co trên khán đài VIP, Dụ Văn Châu bên cạnh đang khoanh tay nhìn chăm chú.
“Bản đồ này ngược lại hoàn toàn phát huy ưu thế chọn bản đồ, mình tin Hưng Hân đã có thể nhắm mắt đi ra khỏi bản đồ, hơn nữa cậu xem, giá trị quan sát của bản đồ này rất thấp, đội viên Luân Hồi ở thị giác thứ ba trừ có thể nhìn thấy quỹ tích di chuyển của hai người trên bản đồ nhỏ ra thì cái gì cũng không thấy nữa, nói cách khác, chênh lệch địa hình trong sa mạc, có khu tuyệt sát hay không, có tiểu quái hồng danh hay không, lúc xem trận đấu bọn họ cũng không biết, như vậy thi đấu võ đài hoàn toàn biến thành chiến đấu trong lãnh địa cá nhân của Tô Mộc Thu.”
“Tô Mộc Thu chuẩn bị một chọi ba? Chỉ Chu Trạch Khải đã đủ ảnh uống một bình rồi.”
“Ai biết được.” Dụ Văn Châu nhìn chằm chằm gương mặt như ẩn như hiện của Thu Mộc Tô trong màn cát dày đặc, không biết đang nghĩ gì, “Chẳng qua cũng đừng quên, cho dù Diệp Tu không có mặt, lúc lập kế hoạch nhất định cũng có mặt, người này, cậu hiểu thấu được không?”
Khán giả nhìn từ thị giác thứ ba có thể thấy Thu Mộc Tô và Nhất Thương Xuyên Vân đã càng ngày càng gần, Tô Mộc Thu nhìn chằm chằm màn hình, đột nhiên ở một góc màn hình, một vệt xanh lam chợt lướt qua, cũng cùng lúc đó, tiếng súng vang lên.
Chớp mắt chiến đấu bắt đầu, khẩn trương nhất không phải tuyển thủ, mà là Lý Nghệ Bác làm giải thích, toàn bản đồ đều là bão cát, căn bản không nhìn rõ động tác của nhân vật, âm hiệu kỹ năng của tay súng thiện xạ lại cực kỳ giống nhau, dưới mật độ thao tác lớn như vậy, Lý Nghệ Bác hoàn toàn không phân biệt được kỹ năng và người sử dụng. Xem chiến đấu, Tô Mộc Thu nổ súng trước, dùng ưu thế nửa giây đánh rơi 5% máu của Nhất Thương Xuyên Vân, sau đó Chu Trạch Khải lập tức phản ứng lại, xoay người dựa vào âm hiệu xác nhận vị trí của Thu Mộc Tô.
“Đọc bản đồ, kinh nghiệm phong phú, Hưng Hân lần này vẫn có hi vọng.” Tiếu Thời Khâm đẩy đẩy kính mắt, Đới Nghiên Kỳ bên cạnh ôm chai nước cố gắng tìm kiếm hai nhân vật trên sân khấu, “Vừa rồi Tô Mộc Thu có ưu thế giành trước nửa kỹ năng, hiện tại tuy rằng Chu Trạch Khải phản ứng lại, nhưng đã rất khó phán đoán chính xác vị trí của Thu Mộc Tô.”
“Lúc Vinh Diệu vừa mở server Tô Mộc Thu đã dùng bản đồ này, nếu có thể hoàn mỹ đọc thuộc bản đồ này, với cậu ta mà nói chính là lãnh địa cá nhân.” Ngụy Sâm đắc ý giơ ngón trỏ, lắc lắc trước mặt Trần Quả đang căng thẳng muốn chết, “Nhưng mà Chu Trạch Khải này cũng là lợi hại, nhận ra bão cát trong bản đồ ảnh hưởng đến đường đạn cũng quá nhanh. Người thứ nhất hiện tại của liên minh thật đúng là không phải khoe khoang.”
Chu Trạch Khải tự nhiên là trăm phần trăm mạnh mẽ thật sự, Nhất Thương Xuyên Vân và Thu Mộc Tô ở trung tâm sa mạc đánh không phân trên dưới, tuy rằng máu của Nhất Thương Xuyên Vân giảm rất ác, nhưng Thu Mộc Tô cũng không tốt hơn bao nhiêu, thủ lôi một trận không thành vấn đề, nhưng nếu muốn một chọi ba như kế hoạch ban đầu, khả năng càng ngày càng thấp.
Trạng thái của Hưng Hân không tốt, mà trạng thái kém nhất chính là Tô Mộc Thu. Bên kia ti vi, Diệp Tu nắm chặt nắm tay, y biết tâm tính của Tô Mộc Thu đã sắp tan vỡ, đối mặt Chu Trạch Khải, Tô Mộc Thu bắt đầu nóng nảy.
Thu Mộc Tô sắp nửa máu, Nhất Thương Xuyên Vân đột nhiên nhảy lùi về phía sau, Barrett bắn tỉa trong tay bắn thẳng về phía đầu Thu Mộc Tô.
Đường đạn phá tan bão cát, khán giả rốt cuộc lần đầu tiên nhìn thấy toàn thân hình chiếu của hai nhân vật.
Nhất Thương Xuyên Vân còn đang duy trì tư thế nổ súng, Thu Mộc Tô lại dùng một tư thế cực kỳ khó coi nằm trên mặt đất, họng súng chỉ vào Nhất Thương Xuyên Vân, đặc hiệu Barrett bắn tỉa hiện trên nòng súng, thẳng vào ngực Nhất Thương Xuyên Vân.
“Vừa rồi Thu Mộc Tô xoạc chân nằm xuống tránh thoát bắn tỉa!” Phan Lâm kêu lên, Lý Nghệ Bác rất muốn che mặt mình, tư thế này thật sự quá khó coi, phải chục năm trước đoạn này có khi sẽ bị tổng cục Quảng Điện cấm khỏi chiếu.
Fan dưới sân nhìn màn hình lớn đột nhiên có loại cảm giác vô lực hoan hô không phải, im lặng cũng không phải.
Sau hai giây trầm mặc lạ thường, trong hội trường vang lên tiếng vỗ tay thưa thớt.
Chu Trạch Khải ra khỏi phòng thi đấu, gật đầu với Lữ Bạc Viễn đến thay.
“Lữ Bạc Viễn, không tốt lắm a.” Diệp Tu nhíu mày, tâm tính của Tô Mộc Thu đã không xong, hiện tại lại lên một nhân vật cận chiến có kỹ năng sinh ra dòng khí làm yếu đi khả năng che chắn của bão cát, Thu Mộc Tô rất có thể sẽ ngã trong trận này.
Vân Sơn Loạn load vào bản đồ, tìm được bụi cỏ cách mình gần nhất chui vào ngồi xổm, Thu Mộc Tô thì nhanh chóng trốn ra sau một cồn cát không nhúc nhích, hai người ai cũng không di chuyển thêm một phân, cho đến khi trọng tài cảnh cáo, “Xin đội viên hai bên không nên tiêu cực thi đấu.”
Giọng trọng tài truyền vào tai hai người, Lý Nghệ Bác mở hình ảnh chiếu ra hai nhân vật, Lữ Bạc Viễn nhíu mày, bắt đầu dần dần di chuyển về phía trung tâm, mà Tô Mộc Thu lại nở nụ cười.
“A? Nhìn biểu tình của tuyển thủ Tô Mộc Thu, hình như đã có kế hoạch? Anh ấy làm thế nào để biết được vị trí của tuyển thủ Lữ Bạc Viễn?” Phan Lâm hỏi.
“Làm sao ảnh biết?” Hoàng Thiếu Thiên cắn ống hút hỏi Dụ Văn Châu.
“Vừa rồi trọng tài cảnh cáo cả hai người, như vậy cũng có nghĩa Lữ Bạc Viễn gần như lập tức tìm được công sự che chắn, Tô Mộc Thu đã học thuộc bản đồ, tự nhiên biết cạnh điểm đổi mới chỗ nào có công sự che chắn, cũng có nghĩa Tô Mộc Thu đã biết vị trí của Lữ Bạc Viễn. Hiện tại trọng tài đưa ra cảnh cáo, Lữ Bạc Viễn nhất định sẽ cẩn thận hành động, tốc độ di chuyển sẽ không nhanh lắm, như vậy càng giúp Tô Mộc Thu thu nhỏ phạm vi tìm kiếm.”
“Oa, lấy cảnh cáo của trọng tài làm tin tức, Tô Mộc Thu đúng là giảo hoạt.”
“Mộc Thu tỉnh táo lại rồi.” Diệp Tu thở phào một hơi, Tô Mộc Tranh bên cạnh cầm tay Diệp Tu cũng buông lỏng ra nhiều.
Trên thực tế sự hoảng loạn của Tô Mộc Thu cũng chỉ là nhất thời, dù sao cũng là người chơi chuyên nghiệp mười năm, tố chất tâm lý phải tốt. Tô Mộc Thu lặng yên không một tiếng động đi đến cạnh điểm Vân Sơn Loạn load vào, vừa vặn nhìn thấy Vân Sơn Loạn đang quay lưng về phía Thu Mộc Tô từ từ đi về phía trước.
Lúc Lữ Bạc Viễn rời sân cả người vẫn còn mơ hồ, Thu Mộc Tô trên sân khấu lại một lần nữa trốn vào trong cát bay đá chạy, chờ người tiếp theo lên sân khấu.
Tuyển thủ thứ ba của Luân Hồi là Đỗ Minh, có hai người trước mở đường, nửa trận trước Đỗ Minh và Tô Mộc Thu đánh rất kịch liệt, hoàn toàn dựa vào ưu thế lượng máu cắt đứt con đường một chọi ba của Tô Mộc Thu, nhưng lão bánh quẩy Tô Mộc Thu này, dưới tình huống bản thân chỉ còn lại hơn 10% máu, bắt đầu chơi ác đánh du kích, cứ thế kéo Đỗ Minh xuống ngang máu với mình, một kích cuối cùng dán mặt ngắm bắn, kéo Đỗ Minh cùng chết.
Ra khỏi phòng thi đấu, Tô Mộc Thu thở phào một hơi, vỗ vỗ vai Phương Duệ, vẫy vẫy ống tay áo khoác gió, che giấu hai bàn tay có chút phát run.
Last edited: