Chương 56: Thất bại liên tiếp
Lúc mở bản đồ trận thứ ba, bản thân Vô Cực cũng sắp khóc, vốn muốn dùng bản đồ chèn ép đội trưởng trẻ tuổi của Hưng Hân, kết quả bản thân bị người ta đè ra đánh hai ván liền. Ván thứ ba này đã quyết định bản đồ, không đổi được, thuật sĩ trận thứ ba cũng chỉ có thể kiên trì nghênh đón kẻ địch sắp tới.
Leo Potter đăng nhập, đối diện cũng là một thuật sĩ. Bên dưới áo choàng đen là một gương mặt già nua tang thương.
Trời đất, người này khẩu vị gì đây. Leo Potter phun tào, tiếp đó lại nghĩ, khả năng người này dùng mặt bản thân.
A, một ông già xem náo nhiệt gì chứ.
Leo Potter nghĩ như vậy, cũng cứ thế nói ra. Hắn nhìn ba món vũ khí bạc trên người mình, tự tin có thể cứu lại một bàn.
“Già thì làm sao, năm đó lão phu cũng là thiếu niên giống như thần.” Đón Gió Bày Trận hô, Leo Potter vừa định đáp lại một câu nói nhảm, trên đầu lại đột nhiên mây đen giăng đầy.
Hỗn loạn chi vũ! Làm sao có thể! Chỗ này cách phạm vi tấn công của thuật sĩ ít nhất ba ô!
“Nhóc con còn gọi Leo Potter cơ đấy, cậu cho rằng là họ Potter thì trâu bò chắc.” Đón Gió Bày Trận đánh chữ, tấn công cũng không ngừng lại, không được bao lâu, Leo Potter đã bị đẩy vào trong nước.
“Nhóc con, tôi cho cậu biết, lúc lão phu dùng Sách Khắc Tát Nhĩ tiêu sái, cậu còn không biết đang ở đâu đái dầm đâu.”
“Ngọa tào!” Hà An đang nhìn kênh công cộng đột nhiên chửi bậy, có đội viên không hiểu nhìn hắn, Hà An mới mở miệng, “Sách Khắc Tát Nhĩ! Người điều khiển Sách Khắc Tát Nhĩ! Anh ta là đội trưởng đời đầu của Lam Vũ!”
Nghe xong Hà An nói, người điều khiển Leo Potter thẳng thắn từ bỏ chống cự, Leo Potter bị Đón Gió Bày Trận ấn xuống nước đánh, đến lúc thò đầu lên đã chỉ còn là một thi thể.
Hà An nói xong liền hối hận, hắn đang làm gì đây, chưa đấu đã bị đối thủ dọa sợ trước, trận này còn đánh thế nào.
“Ah… Khụ, ừ… cho dù là đội trưởng đời đầu của Lam Vũ, hiện tại anh ta cũng quá tuổi rồi, không sa, Hưng Hân cũng chỉ có chút thực lực này, mọi người đừng sợ, cứ thoải mái đánh.”
Vừa rồi ai sợ đến hét lên thế? Đội viên Vô Cực cũng không nói được gì, cúi đầu nhìn màn hình máy tính.
Thi đấu võ đài, Hàn Yên Nhu của Đường Nhu ra sân, đối chiến khí công sư Thiên Nộ.
Lúc Hàn Yên Nhu lên sân Ngũ Thần cũng giật mình, vài ngày không thấy, trang bị của Hàn Yên Nhu có thể nói là rực rỡ hẳn lên, từ đầu đến chân hầu như đều là trang bị mới.
Bọn họ không biết, Hưng Hân hiện tại, ngoại trừ trang bị bạc của vú em bạo lực Tay Nhỏ Lạnh Lẽo, trang bị của Hàn Yên Nhu có thể nói là tốt nhất.
Đường Nhu nhấc tay liền dùng đại chiêu nhanh chóng giết chết Thiên Nộ, Hàn Yên Nhu còn lại 85% máu. Người tiếp theo lên sân đấu là một pháp sư nguyên tố, dưới cách đánh “ngang ngược” “không nói lý” của Đường Nhu, cũng rất nhanh trở thành một cái xác chết trôi trong nước.
Ngũ Thần lạnh cả người, nhìn nửa máu còn lại của Đường Nhu, lại nhìn dẫn đầu nhà mình, đoán chừng Nhân Khứ Dã sẽ người cũng đi(1) thật luôn.
Nhân Khứ Dã login, dùng ba phần tư máu đổi hết nửa máu của Hàn Yên Nhu, có nhìn thế nào cũng là bản thân lỗ vốn, nhưng mà Vô Cực đã bị đánh chết lặng vẫn cứ vui vẻ một chút.
Trận tiếp theo ai lên? Người Vô Cực nhìn chằm chằm chữ loading đối diện. Hưng Hân bên kia cũng đang quan tâm vấn đề này.
“Lão đại lão đại, để em để em em em em em!”
“Bánh Bao, cậu cuối cùng, Văn Dật, cậu lên.” Không đợi Diệp Tu nói, Tô Mộc Thu giành trước nói một câu.
Mục đích của Tô Mộc Thu rất đơn giản, hắn từng xem bộ trang bị mười hai món bạc của Tay Nhỏ Lạnh Lẽo của An Văn Dật, gần đây hắn lại làm cho Tay Nhỏ Lạnh Lẽo hai cái nhẫn bạo kích, toàn thân mười bốn món trang bị bạc làm một vú em sống sờ sờ biến thành hệ tấn công. Một nãi hệ tấn công như vậy, cũng đủ làm Vô Cực buồn nôn rồi.
Tay Nhỏ Lạnh Lẽo bước vào sân đấu, Hà An nhìn một nãi đứng đối diện lắc lư thánh giá, trong lòng chán ghét.
“Mỹ nữ, cô đến làm trò cười à?” Hà An vừa điều khiển Nhân Khứ Dã tiến lên vừa hỏi, biểu tình bên kia máy tính có chút vặn vẹo.
“Xin lỗi thuần đàn ông.” Tay Nhỏ Lạnh Lẽo đi lại trong hành lang gấp khúc lượn vòng, bước đi lẳng lơ cộng thêm tấn công đứt quãng, thật sự sắp làm Hà An buồn nôn chết.
“Là đàn ông thì đừng trốn a.”
“Ha ha.” Hà An vừa nói như vậy, Tay Nhỏ Lạnh Lẽo thực sự không tránh nữa, đột nhiên quay đầu nhảy lên, lướt qua lan can trực tiếp bổ nhào vào mặt Nhân Khứ Dã. Hà An thấy người cách mình không xa quay đầu, phản xạ có điều kiện lui về phía sau, lại phát hiện lui nữa sẽ xuống nước, bất đắc dĩ đỡ lấy bóng người đang nhào đến, còn chưa kịp làm gì, hai luồng ngực của acc cũng nữ đã làm màn hình của hắn tối đen.
Đây là chôn ngực đúng không chôn ngực đúng không chôn ngực đúng không!
Luống cuống trong chớp mắt còn không đến mức làm tuyển thủ chuyên nghiệp rối loạn tiết tấu, Hà An lập tức điều khiển Nhân Khứ Dã tấn công.
Nhưng mà nhân vật của hắn vẫn không phản ứng, người Vô Cực dùng thị giác thứ ba xem thi đấu đương nhiên biết, Tay Nhỏ Lạnh Lẽo hoàn toàn chính là dùng ngực bản thân để chặn tầm mắt Nhân Khứ Dã, hoặc nói một cách rõ ràng hơn, Tay Nhỏ Lạnh Lẽo đang nằm bò trên đầu Nhân Khứ Dã, thả một kỹ năng thôi miên xong lập tức dùng ra tất cả mọi chiêu tấn công, bao gồm kỹ năng nộ huyết cuồng đào của cuồng kiếm sĩ Tô Mộc Thu khắc vào vũ khí.
Máu Nhân Khứ Dã ào ào giảm xuống 23%. Nhân Khứ Dã rốt cuộc thoát khỏi năm giây mê muội cũng lập tức hất Tay Nhỏ Lạnh Lẽo ra, kỹ năng của ma kiếm sĩ rơi xuống như trời hạ cơn mưa, không bao lâu, Tay Nhỏ Lạnh Lẽo nửa máu.
An Văn Dật ngồi trước máy tính, nhìn lượng máu giảm như nước chảy, tuyệt đối không sốt ruột, hắn biết mình không có khả năng cho Nhân Khứ Dã một lần chôn ngực nữa, cũng không có tốc độ tay tránh né tấn công, cho nên hiện tại hắn cần phải làm là dùng hết khả năng, mài máu của Nhân Khứ Dã.
Tay Nhỏ Lạnh Lẽo trở về hành lang tránh xa, thánh giá trắng chữ vàng trên tay đột nhiên biến mất, đổi lại một thánh giá khác toàn thân đen đậm, được khảm một viên đá quý màu đỏ tươi.
Năm giây. An Văn Dật âm thầm đếm, sống qua năm giây CD sau khi đổi vũ khí là được rồi.
Bốn giây, Tay Nhỏ Lạnh Lẽo 21% máu.
Ba giây, Tay Nhỏ Lạnh Lẽo 17% máu, Nhân Khứ Dã tụ năng lượng, tấn công bình thường của Tay Nhỏ Lạnh Lẽo trúng mục tiêu, Nhân Khứ Dã 22% máu.
Hai giây, Nhân Khứ Dã vẫn đang tụ năng lượng, tấn công bình thường của Tay Nhỏ Lạnh Lẽo trúng mục tiêu, bạo kích, Nhân Khứ Dã 20% máu.
Một giây, Nhân Khứ Dã tụ năng lượng xong, chuẩn bị tấn công, tấn công bình thường của Tay Nhỏ Lạnh Lẽo trúng mục tiêu, bạo kích, Nhân Khứ Dã 18% máu.
Không giây, CD kết thúc, tinh vân ba động kiếm của Nhân Khứ Dã rời tay. Tay Nhỏ Lạnh Lẽo ngừng chạy trốn, xoay người lại gần Nhân Khứ Dã, đôi mắt đen láy dưới vòng sáng nhìn chằm chằm Nhân Khứ Dã, đôi tay mảnh khảnh dưới bao tay trắng nâng cao thánh giá màu đen.
Kỹ năng pháp sư chiến đấu, hào long phá quân!
.
(1) Chỗ này là tg đang chơi chữ, Nhân Khứ Dã dịch ra người cũng đi =)) cùng âm cùng chữ với cụm người cũng đi sau đấy
Chương 57: Hưng Hân cố lên! Hưng Hân tất thắng
Logo Vinh Diệu hiện lên, hai nv cùng chết, An Văn Dật thở ra một hơi, dựa vào ghế.
An Văn Dật có hai thần tượng, một là Trương Tân Kiệt, một là Diệp Tu, với hắn mà nói cũng có hai cách thần tượng, một loại gọi là muốn trở thành thần tượng, một loại khác gọi là muốn kết hôn với thần tượng, Trương Tân Kiệt là loại thứ nhất.
An Văn Dật không phải Trương Tân Kiệt, không có khả năng kéo năm phút mười phút như Trương Tân Kiệt kéo Dụ Văn Châu, nhưng đối phó Hà An, vẫn có phần thắng.
Phòng huấn luyện của Vô Cực, Hà An vẻ mặt u ám.
Buồn nôn, quá buồn nôn! Bị một nãi đánh chết thật sự là quá buồn nôn!
“Dẫn đầu… Trương Tân Kiệt, anh ta… sẽ không đến giúp người đâu nhỉ.” Trong chiến đội Vô Cực có người hỏi, Hà An trợn mắt liếc người nọ.
“Nãi này không lợi hại như vậy, vừa rồi bọn họ thắng nhờ đánh bất ngờ, hiện tại mọi người hiểu rõ, thi đấu đoàn đội chúng ta có thể thắng trở lại.”
Thắng trở lại? Ha ha, Ngũ Thần tính toán điểm số 0 – 5, thầm nói trừ khi thi đấu đoàn đội xử lý sạch Hưng Hân còn có thể đánh hòa, nếu không đều là chúng ta thua.
Hà An còn muốn nói gì đó khích lệ mọi người một chút, nhưng trọng tài không đợi người, hệ thống đã bắt đầu thông báo lần thứ hai, mờ Vô Cực vào sân.
Nơi thi đấu rốt cuộc không phải bản đồ thủy vực hành lang gấp khúc quanh co, phía Hưng Hân rất nhanh load nhân viên tham chiến, Một Tấc Tro, Muội Quang, Tay Nhỏ Lạnh Lẽo, Đón Gió Bày Trận, Bánh Bao Xâm Lấn, người thứ sáu Hủy Người Không Mệt. Trận doanh huấn luyện người mới.
Chiến đấu bắt đầu với đòn đánh lén bỉ ổi của Đón Gió Bày Trận. Trước cánh cửa tử vong là lá chắn thịt Muội Quang và băng trận Một Tấc Tro đã bố trí sẵn, Nhân Khứ Dã nâng kiếm muốn đánh ra ba động trận hệ lửa, ngẩng đầu một cái đã trúng nguyên cục gạch của Bánh Bao Xâm Lấn, chớp mắt rơi vào trạng thái choáng váng. Hiểu Thương xoay người giảm thương tổn xuống thấp nhất, không nghĩ đến vừa đứng dậy đã bị Tay Nhỏ Lạnh Lẽo dùng giày cao gót viền vàng nhọn hoắt hung hăng đạp mặt.
Thế giới yên tĩnh, bất kể kênh nào cũng không có thêm tin tức, người xem không biết nói cái gì, người đánh không rảnh thảo luận đánh giá chiến thuật di chuyển.
Đào Hiên nhìn đội hình nhìn như yếu nhớt thực ra bá đạo này của Hưng Hân, tay nắm vang ken két, Thôi Lập đứng ở bên cạnh cũng không chịu nổi, im lặng quỷ dị lan tràn trong Gia Thế.
Chẳng qua, im lặng rất nhanh bị phá vỡ, phòng thi đấu khiêu chiến là mở ra cho mọi người, Gia Thế bên cạnh vừa kết thúc chiến đấu lập tức thả ra một đám người ào ào tràn vào phòng của Hưng Hân. Trong nhóm người này có vài acc rất làm người chú ý.
[Mộc Vũ Tranh Phong]: Hưng Hân cố lên!
[Mộc Vũ Tranh Phong]: Hưng Hân tất thắng!
[Mộc Vũ Tranh Phong]: Hưng Hân cố lên!
[Cách Thức Chiến Đấu]: Hưng Hân cố lên!
[Mộc Vũ Tranh Phong]: Hưng Hân tất thắng!
Tô Mộc Tranh đánh thi đấu xong rốt cuộc có thể không chút kiêng kỵ spam thả phanh, kênh thế giới chớp mắt đã bị duy nhất một id chiếm đầy.
[Nhất Diệp Chi Thu]: Này, sao anh ta không lên!
Tôn Tường muốn hỏi vấn đề của mình, phải cướp tầm nhìn với Tô Mộc Tranh, đọ tốc độ tay. Mà anh ta Tôn Tường nói, người hiểu được, đương nhiên hiểu.
[Quân Mạc Tiếu]: Chờ cậu đấy, đợi đến lúc đối chiến Gia Thế đánh một trận thoải mái a tiểu Dương Tập Tập
[Cách Thức Chiến Đấu]: Chào sư phụ!
[Mộc Vũ Tranh Phong]: Hưng Hân tất thắng!
[Quân Mạc Tiếu]: Chào buổi tối tiểu Khưu Phi
[Mộc Vũ Tranh Phong]: A! Anh!
[Nhất Diệp Chi Thu]: Đàng hoàng đánh tên tôi! Tôi chờ anh!
[Sinh Linh Diệt]: Tiền bối có rảnh có thể luận bàn một chút không?
@Quân Mạc Tiếu
[Thu Mộc Tô]: Sao cậu còn muốn đào góc tường anh hả đi đi đi đi đi đừng cướp người với anh @Sinh Linh Diệt
[Thu Mộc Tô]: Tôn Tường, cậu muốn khiêu chiến cậu ấy phải qua cửa anh trước
@Nhất Diệp Chi Thu
[Nhất Diệp Chi Thu]: Tôi với anh ta ước chiến liên quan gì đến anh! Xuất ngũ thì ngoan ngoãn dưỡng lão đi
[Thu Mộc Tô]: Nhóc con, muốn đánh đúng không
[Nhất Diệp Chi Thu]: Đến a
[Quân Mạc Tiếu]: Tô Mộc Thu quay về xem thi đấu
[Thu Mộc Tô]: Được
[Mộc Vũ Tranh Phong]: Hưng Hân cố lên!
[Mộc Vũ Tranh Phong]: Hưng Hân tất thắng!
[Mộc Vũ Tranh Phong]: Hưng Hân cố lên!
[Nhất Diệp Chi Thu]: Đừng spam!
[Mộc Vũ Tranh Phong]: Hưng Hân tất thắng!
…
Ngũ Thần liếc kênh thế giới một cái, đột nhiên cảm thấy Muội Quang đối diện đánh càng ác hơn. Trong phòng làm việc của Gia Thế, khí đen sau lưng Đào Hiên gần như đã sắp bao phủ cả căn phòng, Thôi Lập cầm di động tự hỏi rốt cuộc có cần gọi cho chủ tịch mượn chút thuốc trợ tim hiệu quả nhanh dùng tạm.
Đám người vừa mới bị Hưng Hân liên tục đánh mặt đến mặt mũi bầm dập nhìn ký lục chat cuộn lên như gió, toàn bộ đều ngốc tại chỗ.
Quân Mạc Tiếu là ai, vì sao Tô Mộc Tranh lại gọi y là anh. Có người chơi sửng sốt hồi lâu mới phản ứng lại, chiến mâu!
Người sau lưng Hưng Hân lộ ra làm đánh mặt đảng bắt đầu nghĩ mà sợ, fan Vô Cực thì không biết nên vui mừng hay lo lắng cho chiến đội nữa.
Thi đấu đoàn đội kết thúc bằng ngọn lửa thần thánh của Tay Nhỏ Lạnh Lẽo. Điểm số 10 – 0 chênh lệch cực lớn lập tức hiện lên, trên diễn đàn, các loại topic mọc lên như nấm sau mưa, có mắng có khen có đào sâu có phân tích…
Đào Hiên trầm mặc, Gia Thế trầm mặc là trong dự liệu, nhưng mà Hưng Hân lại cũng là một mảnh yên tĩnh.
Được rồi, không thừa nước đục thả câu, người Hưng Hân ra ngoài high rồi. Chỉ có một căn phòng rất sâu bên trong còn sáng đèn, Lưu Hạo gặm bánh quy nhìn Lam Kiều Xuân Tuyết cách đó không xa một kiếm chém vào người acc phụ Màu Xám Đen của mình, bản thân lại không có động tác gì.
Hưng Hân a…
Chương 58: Phỏng vấn
“Thường Tiên.” Trần Quả xoa chân chỉ vào thanh niên sau lưng, Đường Nhu đỡ Trần Quả, “Phóng viên đến phỏng vấn lần này.”
Thường Tiên là phóng viên thực tập của trạm phóng viên Hàng Châu, từ sau khi Gia Thế ngã xuống thần đàn, người trong Hàng Châu có thể đi đều đi, hiện tại chỉ còn lại hai người.
Thường Tiên không phải một người truy danh trục lợi, ít nhiệm vụ tự nhiên vui vẻ thanh nhàn, hiện tại đột nhiên cho hắn đi phỏng vấn đội ngũ đang phát sáng phát nhiệt trong thi đấu khiêu chiến, nghe nói phía sau còn có đại thần, hắn có chút nửa mừng nửa lo.
“Quả Quả, chân chị làm sao thế.”
“Cái kia, là tôi lái xe… Ha ha ha…” Thường Tiên cười gượng, “Bà chủ Trần, chị thật sự không muốn đến bệnh viện kiểm tra xem?”
“Không cần không cần, chị giới thiệu cho cậu trước đi.” Trần Quả nói xong, đứng lên, Thường Tiên trước đó đã hỏi thăm, đồng thời được cho phép nâng camera lên, nhưng không ngờ giây tiếp theo lại quay được Hà Đông sư rống của Trần Quả, “Tất cả chơi game ăn uống ngủ lười phát đạn flash ngược cún độc thân đều ra đây cho lão nương!”
“Đến đây đến đây!” Phòng trong đáp lại, vừa dứt lời, tiếng mở cửa vang lên, một ông chú râu ria xồm xoàm mặc áo ba lỗ cổ tròn chân đeo dép tông đi ra, ngáp một cái, nhìn ống kính camera đen, “Bà chủ không phúc hậu a, ghi hình mà không nói cho lão phu.”
Sau đó cửa “rầm” một tiếng đóng lại.
“Khụ khụ, cậu quay rồi à, đoạn này cắt đi cắt đi.” Trần Quả lúng túng cười, “Chị bắt đầu giới thiệu.”
“Vị này chính là Đường Nhu, người điều khiển Hàn Yên Nhu.” Thường Tiên quay ống kính về phía Đường Nhu, mỹ nữ a! Dựa vào trực giác của phóng viên, Thường Tiên cho Đường Nhu màn ảnh đẹp nhất.
Cao thủ mỹ nữ! Bà chủ mỹ nữ! Đề tài như vậy ở liên minh có bao nhiêu? Không có bao nhiêu! Tuyệt đối hút mắt!
“Đây là Kiều Nhất Phàm, người điều khiển Một Tấc Tro, đội trưởng của Hưng Hân, nguyên tuyển thủ của chiến đội Vi Thảo.” Trần Quả chỉ vào Kiều Nhất Phàm còn chưa rõ tình huống, đang cầm đôi tất muốn đưa cho Ngụy Sâm.
Thấy camera, Kiều Nhất Phàm đầu tiên là luống cuống tay chân một chút, sau đó giấu đôi tất thủng lỗ của Ngụy Sâm ra sau lưng, ngượng ngùng nhìn ống kính gật đầu, “Chào chào chào anh.”
“Chào cậu!” Kiều Nhất Phàm khẩn trương, không biết Thường Tiên còn khẩn trương hơn cậu, thành viên rời Vi Thảo gia nhập Hưng Hân, trời ạ!
“Nhất Phàm nhanh… thôi quên đi.” Ngụy Sâm đi ra đã chỉnh tề hơn nhiều, nhìn Thường Tiên cười cướp lấy đôi tất trong tay Kiều Nhất Phàm nổ tốc độ tay ném vào trong phòng, sau đó cấp tốc đóng cửa lại.
“Đây là Ngụy Sâm, người điều khiển Đón Gió Bày Trận.”
Ngụy Sâm, Thường Tiên tìm trong đầu nửa ngày chỉ được một kết quả nghe quen tai, Ngụy Sâm vẫy tay, tùy tiện ngồi xuống salon.
“Người trẻ tuổi khẳng định không biết tôi, tôi là Ngụy Sâm, người tạo ra cũng là người đầu tiên sử dụng Sách Khắc Tát Nhĩ, đội trưởng đời đầu của Lam Vũ.”
Ngọa!!! Tào!!! Thường Tiên đã không biết phải nói cái gì nữa, đây là một chiến đội rễ cỏ thật sao, rõ ràng toàn đội đều là đại thần được không!
“Chào anh!!”
“Chị chủ gọi tôi?” La Tập từ trong phòng thò đầu ra, trên tay còn cầm máy tính bảng, trên màn hình viết một đống thứ màu sắc rực rỡ.
“Đây là La Tập, người điều khiển Muội Quang.” Trần Quả nói, Thường Tiên nhìn La Tập, nhưng không có tiếp theo. Thường Tiên vừa chịu một loạt kích thích đột nhiên nhìn thấy người giống như suy nghĩ ban đầu của mình, chênh lệch lớn làm hắn có chút không phản ứng kịp.
“Còn có việc gì không chị chủ? Không việc gì tôi tiếp tục.” Nói xong định đóng cửa.
“Từ từ La Tập, nếu không vội thì ra đây trước, lát nữa sẽ phỏng vấn.”
“A, chị chủ chờ tôi năm phút.” La Tập đóng cửa lại, sau đó giống như là đã thương lượng trước vậy, tiếng La Tập đóng cửa và tiếng mở cửa phòng huấn luyện hợp lại thành một tiếng, Mạc Phàm An Văn Dật kết thúc huấn luyện đi ra, phía sau còn có Diệp Tu Diệp Thu.
“Đây là An Văn Dật, người điều khiển Tay Nhỏ Lạnh Lẽo, đội phó chiến đội Hưng Hân, đây là Mạc Phàm, người điều khiển Hủy Người Không Mệt.” Trần Quả nói mãi một kiểu câu cũng không chịu được, Thường Tiên zoom ống kính gần lại, cẩn thận quay hai người.
Thường Tiên biết hai người kia, đơn giản tổ đội, chiến loạn nổ ra trang bị của ba vị đại thần, người nhặt mót giàu có nhất cùng với vú em ngực lớn của hắn, à không, là vú anh ngực lớn, cuối cùng được Hưng Hân chiêu hàng… Sao lại kỳ quái như vậy.
“Chị chủ?” An Văn Dật lên tiếng hỏi thăm. Trần Quả giải thích là phóng viên, An Văn Dật gật đầu, coi như chào hỏi, sau đó bình tĩnh ngồi xuống bên cạnh Kiều Nhất Phàm, Mạc Phàm kéo kéo cổ áo, tìm một góc ngồi xuống, đôi mắt đen đặc nhìn chằm chằm làm Thường Tiên có chút sợ hãi.
“Còn có Diệp Thu.” Diệp Thu đi đến, lộ ra một nụ cười, Thường Tiên đột nhiên cảm thấy, a, cuối cùng cũng có người bình thường, thật vui vẻ, Trần Quả nhìn biểu tình trên mặt Thường Tiên, trong lòng nghĩ thầm thanh niên này còn chưa đủ từng trải, to young to simple, “Người điều khiển Ta Cứ Cười.”
“Bà chủ tôi về rồi! Bà chủ, chân chị làm sao vậy!”
“Đây là Bánh Bao Bao Vinh Hưng, người điều khiển Bánh Bao Xâm Lấn, chị không sao.”
“Xin lỗi, là tôi không cẩn thận đụng phải…” Thường Tiên càng nói càng nhỏ, Bánh Bao thả đồ trong tay xuống, đến gần Thường Tiên, cảm giác đè nén chớp mắt bao phủ thân thể nho nhỏ của hắn.
“Nhóc con, nếu không nhìn cậu mặt mũi còn rất thành thật, hôm nay chỉ bằng cậu đụng phải bà chủ của bọn tôi, tôi dỡ một chân cậu.”
“Bánh Bao đừng ồn, ngồi xuống đi.”
“Vâng, bà chủ.” Bánh Bao vui vẻ tìm một băng ghế nhỏ ngồi xuống vị trí cách cửa gần nhất, gẩy gẩy mái tóc vàng, nhìn Thường Tiên.
“Được rồi, đây là tất cả thành viên của bọn chị.” Trần Quả đưa tay chỉ qua một vòng tám người đang ngồi trên ghế salon. Thường Tiên lần lượt mỗi người cúi đầu chào một cái, liếc nhìn Bánh Bao và ghế gấp bên cạnh hắn, cuối cùng vẫn run run mở miệng, “Xin hỏi… Tô… Tô Mộc Thu đại thần và mâu của ảnh… ở đây không?”
Chương 59: Chỉ là đứa chạy chân
“Xin hỏi… Tô… Tô Mộc Thu đại thần và mâu của ảnh… ở đây không?” Thường Tiên hỏi, mắt không khống chế được bay về phía phòng huấn luyện, vừa rồi hắn thấy rõ ràng, bên trong có ít nhất bốn người, ba đã đi ra, còn thiếu một, đại khái chính là một trong hai vị đại thần còn lại.
“Có chứ, nhưng mà bọn họ không phải đội viên chiến đội.” Trần Quả chớp chớp mắt, có vẻ đặc biệt vô tội, “Mục đích của cậu không phải phỏng vấn đội viên chiến đội sao?”
“A, phải phải, có thể hỏi một chút, hai vị đại thần ở Hưng Hân… tính là chức vụ gì không?” Thường Tiên hỏi, hắn nghĩ với thân phận của hai vị đại thần này, ít nhất cũng phải là huấn luyện viên đặc biệt, hoặc là nhân vật lợi hại hơn. Chỉ cần bọn họ thuộc về Hưng Hân, thì bản thân có thể phỏng vấn được.
Kế hoạch thông.
“Ah, hai người bọn họ sao.” Trần Quả ngẫm nghĩ, Thường Tiên dùng sức gật đầu, chờ đợi một chức vị làm người nhiệt huyết sôi trào, “Hai người bọn họ, chạy chân.”
“Chạy…” Thường Tiên nhất thời không biết phải nói cái gì. Trần Quả nhún vai, nói như vậy thật ra không phải ý của cô, mà là lúc biết Thường Tiên muốn đến phỏng vấn hỏi Diệp Tu, Diệp Tu tự nói.
Diệp Tu nói như vậy nhất định có ý tưởng của y, Trần Quả tin tưởng như vậy.
“Diệp Tu! Tô Mộc Thu! Ra đây.” Trần Quả gọi.
“Tiếp khách!” Ngụy Sâm bóp giọng học ma ma thanh lâu nói câu tiếp theo, Trần Quả vung tay vỗ thẳng vào mặt Ngụy Sâm, Ngụy Sâm che mũi xoa nửa ngày, Trần Quả cười nói với Thường Tiên, “Cắt đi.”
“… Được…” Nếu không chờ bà chủ ra lệnh một tiếng, bản thân chắc sẽ bị Bánh Bao bên cạnh đánh chết. Thường Tiên rụt rụt cổ.
Phòng huấn luyện truyền đến tiếng cửa mở, Thường Tiên đột nhiên cảm thấy kích động. Gia Thế từ sáng lập đến thành vương triều rồi đến ngã xuống, phỏng vấn lão thần Tô Mộc Thu của nó không tính ít cũng không coi là nhiều, nhưng miêu tả về chiến mâu lại tựa như phủ một tầng lụa mỏng, vừa huyền ảo lại chân thật. Hiện tại rốt cuộc có thể thấy người thật! Còn là hai người! Thường Tiên làm sao có thể bình tĩnh?!
“Chị chủ gọi bọn tôi làm gì?” Cửa mở một khe hở, thò ra hai cái đầu, một cái Thường Tiên nhận ra, là Tô Mộc Thu, một cái khác… Thường Tiên nhìn nhìn Diệp Thu, lại nhìn nhìn Diệp Tu, có vài giây đại não hoàn toàn là trống rỗng.
“Phóng viên hỏi các cậu mấy câu.” Trần Quả nói, trong lòng cảm thấy bản thân thật sự là quá trâu bò, hai tôn đại thần như vậy bản thân đều có thể tùy ý sai khiến, giống như tiểu đệ vậy, thoải mái thoải mái thoải mái thoải mái thoải mái!
“Ah được.” Cửa mở, hai người đi ra, Thường Tiên nhìn hai người sơmi quần jean giống y như nhau, cảm thấy có lẽ mình nghĩ nhiều.
“Xin chào, tôi là Thường Tiên, phóng viên thực tập của trạm phóng viên.” Thường Tiên đưa tay, lần lượt bắt tay hai người, sau đó hai người tự giác ngồi xuống bên cạnh Kiều Nhất Phàm.
Thường Tiên đột nhiên cảm thấy thứ tự chỗ ngồi của Hưng Hân gây ra một loại cảm giác rất vi diệu, sofa lớn nhất của Hưng Hân là sofa cong bảy người. Ngồi ngoài cùng bên trái là Đường Nhu, bên cạnh Đường Nhu là Trần Quả, bên cạnh Trần Quả là An Văn Dật, bên cạnh An Văn Dật là Kiều Nhất Phàm.
Đến chỗ này vẫn không có vấn đề gì.
Nhưng mà bên cạnh Kiều Nhất Phàm là Diệp Tu, bên cạnh Diệp Tu lần lượt là Tô Mộc Thu, Diệp Thu, Mạc Phàm cùng với bvh ngồi trên ghế gấp. Trên hai ghế salon một người là thuật sĩ Ngụy Sâm và triệu hoán sư La Tập.
Ngồi chính giữa sofa không phải đội trưởng Kiều Nhất Phàm, mà là Diệp Tu, hơn nữa lúc Diệp Tu đi đến, Kiều Nhất Phàm rõ ràng rất tự giác nhường ra vị trí trung tâm.
Ý vị sâu xa.
“Xin hỏi tôi có thể đặt câu hỏi chưa?”
“Mời.”
“Như vậy, câu hỏi thứ nhất là tất cả mọi người đều rất chú ý, về chuyện Tô thần và hợp tác của anh, có thể xin nói chi tiết không.”
“Bọn tôi à.” Tô Mộc Thu nhìn Diệp Tu, mắt cười thành hai đường cong, “Bọn tôi là quen biết từ kiếp trước, sau đó… tôi chết, đến nơi này, hiện tại cậu ấy cũng đến.”
“…” Thường Tiên há miệng sững sờ.
“Chính là như vậy.” Diệp Tu gật đầu.
“… Câu hỏi tiếp theo, về tán nhân của anh Diệp Tu, xin hỏi vũ khí của anh là thiết kế dành riêng cho tán nhân sao? Là chính anh chế tạo ra?”
“A, Ô Thiên Cơ à, là Mộc Thu thiết kế, phương án nâng cấp là tôi nghiên cứu ra, đúng là vũ khí tạo riêng cho tán nhân.” Diệp Tu nói. Thường Tiên vốn còn tưởng có thể nghe được cái gì, phát hiện hai người trả lời trôi chảy như vậy, thật sự có chút thất vọng. Vì vậy chuyển qua phỏng vấn những thành viên khác.
Thường Tiên phỏng vấn xong một vòng đã miệng khô lưỡi khô, tiếp nhận cốc nước đội trưởng Hưng Hân Kiều Nhất Phàm đích thân rót, Thường Tiên có chút nửa mừng nửa lo, không biết Kiều Nhất Phàm chỉ là quen tay mà thôi, cũng không có ý gì khác.
“Khụ khụ, đây là câu hỏi cuối cùng.” Thường Tiên hắng giọng, “Vừa rồi bà chủ nói hai vị là… chạy chân của Hưng Hân, xin hỏi đối với việc này hai vị có giải thích gì?” Thường Tiên hỏi xong Trần Quả lập tức vểnh tai, cô cũng chờ xem Diệp Tu có đáp án làm người cảm thấy cao đại thượng gì.
“ Bọn tôi chính là chạy chân mà.” Tô Mộc Thu vẻ mặt đương nhiên, Diệp Tu cũng gật đầu.
“Cần bồi luyện bọn tôi có thể làm bồi luyện, cần chỉ đạo bọn tôi có thể làm chỉ đạo, không nước không điện bọn tôi có thể mua, gọi cơm chuyển phát nhanh bọn tôi có thể nhận, phục bàn bọn tôi có thể phục, dù sao cần bọn tôi làm gì thì bọn tôi làm, không phải chạy chân thì là gì?”
Chạy chân, Thường Tiên cảm thấy khóe mắt có giọt nước chảy xuống vì tuyệt vọng với thế giới hố muốn chết này, đúng vậy, quản rất nhiều, hoàn toàn có thể gọi là chạy chân rồi.
Chương 60: Lần thứ hai đánh với Vô Cực
Chớp mắt trận đấu thứ hai với Vô Cực đã sắp đến, Diệp Tu lại ngồi bên giường Diệp Thu nhíu mày.
Không biết mấy hôm nay Diệp Thu ăn phải cái gì hỏng hay làm sao, đột nhiên sốt cao không khỏi, đến bệnh viện khám nói là cảm nặng, uống thuốc tiêm thuốc hiệu quả đều cực nhỏ, Diệp Tu chỉ có thể nhìn lo lắng suông.
“Ai, chú nói chú bệnh có đúng lúc quá không.” Diệp Tu sờ sờ trán Diệp Thu, bởi vì sợ cảm lây cho người khác, mấy hôm nay Diệp Thu dọn vào phòng khách, Diệp Tu là anh trai Diệp Thu, cũng dọn vào theo, chăm sóc hắn, “Còn lạnh nữa không.”
“Ôm một cái.” Diệp Thu vươn tay, ôm lấy thắt lưng Diệp Tu, “Không lạnh.”
“Em trai ngớ ngẩn, nói cho anh biết chú bao nhiêu tuổi.” Diệp Tu đổi một tư thế để Diệp Thu dựa vào thoải mái hơn, “Rồi đừng lây cho anh.”
“Từ bé không phải đều là lây cho anh thì em sẽ khỏi sao.” Cả người Diệp Thu đều treo trên người Diệp Tu, bởi vì bị bệnh, thân thể mềm nhũn như một khối đất sét dẻo, dính trên người Diệp Tu.
“Thật là.” Diệp Tu cầm notebook, mở Vinh Diệu, còn hơn mười phút nữa sẽ bắt đầu trận đấu thứ hai với Vô Cực, trong một tuần lễ này, y đã dựa theo ưu khuyết tiến hành đặc huấn cho từng người trong Hưng Hân, Tô Mộc Thu cũng nắm chặt thời gian cướp boss, nâng cấp vũ khí bạc, không biết lần này còn có thể đánh ra điểm như lần trước không.
Hưng Hân đang nghiên cứu Vô Cực, Vô Cực cũng đang nghiên cứu Hưng Hân, dù sao, hai bên đều là không có thời gian cho bọn họ thua thêm.
Trận thi đấu cá nhân đầu tiên, Muội Quang của La Tập đánh với Leo Potter.
Nói đến La Tập, cũng là một người rất thú vị, quá cố chấp với tối đại hóa năng lượng, cuối cùng làm cho luống cuống tay chân. Nói thế nào nhỉ? Đây cũng là một loại phong cách, cũng là một loại phong cảnh của Hưng Hân.
Bản đồ loading, nhân vật loading. Muội Quang chỉ huy một đám triệu hoán thú nghiền ép qua như đại quân đến gần. Người điều khiển Leo Potter thầm nghĩ quái lạ, tiểu bạch này thật sự là thành viên của Hưng Hân khí thế hung hăng kia sao?
Thuật sĩ cẩn thận ngâm xướng một mũi tên nguyền rủa, lúc bắn qua bị lá chắn thịt tạo thành từ triệu hoán thú chặn ở rất xa trước mặt Muội Quang.
Ah, là tiểu bạch thật.
Triệu hoán thú rất nhanh trở thành vong hồn dưới pháp trượng của thuật sĩ, ngoại trừ đồng loạt xông lên làm thuật sĩ khó chịu cộng thêm mài được nửa thanh máu ra, có thể nói những triệu hoán thú này hoàn toàn không có tác dụng. Cuối cùng Muội Quang ngã xuống, Kiều Nhất Phàm an ủi vỗ vỗ lưng La Tập, “Rất khá.”
La Tập thua làm trong chiến đội Vô Cực có tiếng cười vui, nhưng rất nhanh, Hàn Yên Nhu bá đạo và Đón Gió Bày Trận bỉ ổi lại làm cho phần vui sướng này tan thành mây khói.
“Cốc cốc cốc.” Phòng khách truyền đến tiếng gõ cửa.
“Vào đi.”
“Diệp Tu.” Lưu Hạo cúi đầu đi đến, ánh mắt ngụ ý không rõ quét qua Diệp Thu.
“Làm sao thế.”
“… Trận võ đài đầu tiên chúng ta cứ thế tặng Vô Cực bọn họ sao?” Lưu Hạo hỏi. Người đánh thi đấu võ đài đầu tiên của Hưng Hân vốn quyết định để Diệp Thu, nhưng hiện giờ Diệp Thu bệnh, mà vị trí thứ nhất này, nếu không có dự bị, đồng nghĩa với tặng cho Vô Cực một đầu người, mà Hưng Hân thiếu người, nếu muốn tìm người bổ sung, thật đúng là trừ Diệp Tu và Tô Mộc Thu không còn ai khác.
“Một điểm này không đáng gì…”
“Tôi muốn xin vị trí dự bị này.” Lưu Hạo ngắt lời Diệp Tu, Diệp Tu có chút ngạc nhiên, Lưu Hạo trước giờ chưa bao giờ ngắt lời y, hơn nữa Diệp Tu cũng chưa bao giờ thấy Lưu Hạo lộ ra vẻ mặt kiên quyết như vậy.
“Ha ha a…” Diệp Tu đột nhiên cười, “Vậy cậu phải nói với Nhất Phàm.”
“Tôi nói với cậu ta, cậu ta bảo tôi đến tìm anh.”
“Được.” Diệp Tu đứng lên, mở một máy tính, “Cố lên.”
Diệp Tu nói cố lên với hắn đã là chuyện bao lâu trước kia, Lưu Hạo không nhớ rõ, dù sao hắn biết giờ này khắc này, hắn có cảm giác hưng phấn như lúc đứng trên sân thi đấu hồi mới vào Gia Thế.
Hiểu Thương đứng đối diện Màu Xám Đen, trên mặt ma kiếm sĩ toàn thân không có một món vũ khí bạc không có một chút biểu tình.
Đương nhiên mặt hệ thống là không thể nào có thể có biểu tình.
Ngũ Thần di động ấn kick kiểm tra trang bị của Màu Xám Đen, trên đầu xuất hiện một đống dấu chấm hỏi. Hưng Hân muốn làm gì đây? Đánh đầu chưa từng thấy thì thôi, trang bị còn muốn chết như vậy, là cảm thấy mình thắng chắc rồi sao?
Phải, Hưng Hân cảm thấy mình thắng chắc. Ngũ Thần đột nhiên nhớ đến điểm số 12 – 1 hiện tại, người nhỏ trong lòng đã bắt đầu quay vào góc tường trồng nấm.
Chẳng qua Ngũ Thần sẽ không vì 1 điểm này từ bỏ truy đuổi vinh quang của mình, hắn biết ít nhất giờ này khắc này hắn đứng trên chiến trường, ít nhất giờ này khắc này có người đang đợi hắn chiến đấu.
Lưu Hạo hít sâu một hơi, chờ ba giây đếm ngược của hệ thống.
Ba, hai, một. Hiểu Thương lao thẳng về phía Màu Xám Đen tựa như một viên đạn bắn ra khỏi nòng pháo, vừa bước vào tầm bắn của bậc thầy pháo súng, các loại kỹ năng che trời lấp đất đánh úp về phía ma kiếm sĩ còn đang tránh né.
Thấy Màu Xám Đen sắp bị mưa kỹ năng xối lạnh thấu tim, tay Lưu Hạo run một cái, ma kiếm sĩ trượt một đường ziczac tránh thoát phần lớn công kích.
Gần người! Gần người! Gần người!
Lưu Hạo còn đang trong tuổi đánh, lại là tay đánh số hai của Gia Thế, chênh lệch về trang bị rất nhanh bị hắn dùng kỹ thuật bù lại, cục diện Hiểu Thương bị áp chế càng ngày càng không thể đảo ngược. Diệp Tu nhìn Lưu Hạo, trong mắt mang theo ngạc nhiên và khen ngợi.
Vệ tinh xạ tuyến đụng vào ba động trận, đường đạn màu xanh nhạt chớp mắt biến thành một đống rối loạn, BBQ phun lửa rít gào lao về phía Màu Xám Đen, nhưng vừa gặp phải lưỡi kiếm của ma kiếm sĩ lập tức liền hóa thành sương mù tiêu tán.
Logo Vinh Diệu rốt cuộc xuất hiện trên màn hình máy tính Lưu Hạo, Lưu Hạo thở ra một hơi, nhìn thấy ánh mắt chứa đầy ý cười của Diệp Tu, đột nhiên tất cả lời muốn nói đều cắm lại trong cổ họng, hóa thành một cái hít sâu có chút run run.
“Tiểu Bạch Cáo, thực ra cậu còn muốn quay về liên minh đúng không.”